1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 258

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 258

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1795: Nhân Gian Đệ Nhất Thiên Sư (2)

Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng, sau đó đi qua.

“Lão đại!” Chanh Tử nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, mắt sáng ngời, từ trên xích đu nhảy xuống.

“Vợ chồng son cũng thật biết chơi nha.” Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, hướng Tiêu Dật Vân cười khan.

“Đại cữu ca!” Tiêu Dật Vân hô một tiếng, đi tới.

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ai cho ngươi dũng khí gọi như vậy.”

Chanh Tử nhảy nhót tới, ôm cánh tay Diệp Thiếu Dương, bĩu môi nói: “Lão đại, hắn bắt nạt em.”

Tiêu Dật Vân nhếch miệng nói: “Ngươi tin sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Mặc kệ tin hay không, cô ấy bắt nạt ngươi ta không quản, dù sao ngươi đừng bắt nạt cô ấy là được.”

Chanh Tử tựa đầu vào trên vai Diệp Thiếu Dương, hướng Tiêu Dật Vân chớp chớp mắt.

Tiêu Dật Vân vẻ mặt buồn bực hỏi Diệp Thiếu Dương: “Ngươi đến đây làm gì?”

“Có chính sự.” Diệp Thiếu Dương1đem tình huống nói một lần.

Tiêu Dật Vân nghe xong, trầm ngâm nói: “Trên sổ sinh tử có thể nhìn thấy nữ quỷ đó là chết như thế nào, điều này không khó, chẳng qua liên quan bí mật khác… Ngươi nói một nữ quỷ khác, không có quan hệ với cô ta, trực tiếp dùng quỷ thuật là không đoán ra được.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Có biện pháp nào?”

Tiêu Dật Vân nói: “Dụng hình.”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, “Nếu có thể dụng hình, ta đã sớm dùng, còn tìm ngươi làm gì.”

Tiêu Dật Vân nhíu mày nói: “Vì sao không thể dùng hình?”

“Không có gì, đó không phải phong cách làm việc của ta.” Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, nói, “Thôi thiên tử khẳng định có biện pháp chứ?”

Tiêu Dật Vân khoát tay áo, nói: “Ngươi thôi đi, chỉ việc nhỏ này ngươi còn muốn tìm lão nhân gia ra tay, ngươi thực5cho rằng ngươi là thân gia của ngài rồi?”

Chanh Tử vừa nghe, muốn đi giúp Diệp Thiếu Dương tìm Thôi thiên tử. Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút vẫn là thôi, đường đường âm thiên tử, ra tay xử lý việc nhỏ này cho mình, quả thật rất không thích hợp, dù sao cũng chưa tới bước đường cùng.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, hỏi Tiêu Dật Vân: “Ngươi có thể làm được không?”

Tiêu Dật Vân nói: “Ngươi giao cho ta cũng là dụng hình, hơn nữa là hình phạt riêng, ngươi pháp sư nhân gian không có người quản, cũng đừng chơi ta người có tổ chức này.”

Chanh Tử nói: “Con quỷ này đã từng hại chết không ít người, lão đại ngươi cho dù đối với cô ta cũng là không có việc gì.”

“Được rồi, ta biết rồi, ta tự mình nghĩ biện pháp.”

Chanh Tử thấy hắn muốn đi, nói: “Lão đại, đi em3mang anh đi Âm Dương ti xem một chút! Anh còn chưa có từng đi đâu, đó là chỗ của chính chúng ta!”

Nói xong kéo cánh tay Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài, quay đầu thấy Tiêu Dật Vân yên lặng đi theo, vẻ mặt không vui, đem hắn cũng kéo qua, cũng kéo cánh tay hắn, bản thân đi ở giữa, Diệp Thiếu Dương và Tiêu Dật Vân nhìn nhau một cái, đều có chút buồn bực.

Trên đường Diệp Thiếu Dương hỏi Chanh Tử chuyện Đạo Phong lần trước nói với cô về Huyền Vũ, Chanh Tử nói cho hắn, người của Phong chi cốc đã từng tìm đến cô, cô cũng thông báo tộc nhân của mình, phối hợp bọn họ ở Đông hải tìm kiếm Huyền Vũ.

“Huyền Vũ rốt cuộc là ai?” Vấn đề này quấy nhiễu Diệp Thiếu Dương đã lâu, lúc trước cũng là các loại công việc trộn lẫn, quên hỏi rõ3ràng.

Tiêu Dật Vân nói: “Trong truyền thuyết trong trận chiến phong thần, có bốn đại linh thú ở trong một chiến dịch cuối cùng tạo ra tác dụng, Huyền Vũ, Bạch Hồ, Chu Tước, Thanh Ngưu, đừng nói cho ta ngươi chưa từng nghe nói.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Truyền thuyết ngươi cũng tin? Ngươi từng thấy trận chiến phong thần? Hơn nữa cái này cùng Đạo Phong có gì quan hệ?”

Tiêu Dật Vân nhún nhún vai, nói: “Nhạ, đừng nói ta kẻ làm em rể này không nói cho ngươi, ta từng hỏi Thiên tử chuyện này, được một câu châm ngôn: thiên kiếp khởi, tứ thú xuất. Ta đánh giá bốn đại linh thú này có thể là ứng kiếp mà sinh, tương lai thiên kiếp đến, sẽ tạo ra tác dụng mấu chốt nào đó, cụ thể ta cũng không biết. Ta chỉ nói cho một mình ngươi, ngươi cũng đừng nói ra ngoài.”

Thiên5kiếp khởi, tứ thú ra… Diệp Thiếu Dương cân nhắc một phen, thầm nghĩ chẳng lẽ Đạo Phong tìm kiếm tứ đại linh thú, là vì ứng đối thiên kiếp?

“Chu Tước… Chẳng lẽ chính là Nhạc Hằng? Bạch Hồ… Là Tôn Ánh Nguyệt?” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, “Một đôi này chẳng lẽ là thượng cổ linh thú, từng tham gia trận chiến phong thần, ta thiếu chút nữa đã tin rồi.”

Tiêu Dật Vân nói: “Đương nhiên không có khả năng là bốn đại linh thú kia của năm đó, hẳn là huyết mạch truyền thừa đi, tựa như Từ Phúc là tiên thiên linh thể, ngươi cũng vậy, nhưng ngươi lại không phải hắn. Nhưng có thể khẳng định là, bốn đại linh thú, đương thời chỉ có một huyết mạch truyền thừa.”

Diệp Thiếu Dương cẩn thận suy nghĩ một phen xuất thân như dấu hỏi đó của Nhạc Hằng, cùng lực lượng thần bí hắn có4được, đối với điều Tiêu Dật Vân nói đã có vài phần tin, lại nghĩ đến trên hai chữ “Bạch Hồ”, trong lòng khẽ động, hỏi Chanh Tử: “Em lần trước nói, từng nghe truyền thuyết Huyền Vũ?”

Chanh Tử gật đầu nói: “Giao Nhân tộc bọn em vẫn luôn nghe về truyền thuyết Huyền Vũ, ở trong Đông hải có một hòn đảo rùa, nghe nói quy vương Huyền Vũ ngụ ở trên đó, sinh ra là yêu, thực lực sâu không lường được, nhưng không làm ác, chỉ là một lòng tu luyện, trong giao nhân bọn em cũng có người từng gặp hắn.”

“Đó là lợi hại nhất trong đám rùa?”

Chanh Tử nói: “Lão đại nói như vậy sẽ bị đánh, anh cho dù nói người ta là giáp ngư (con ba ba) cũng tốt.”

Diệp Thiếu Dương không có tâm tư nói giỡn, hỏi: “Thanh Ngưu là ai?”

Tiêu Dật Vân nói: “Nghe nói là vật cưỡi của Lão Quân lúc ra Hàm Cốc quan, về sau đắc đạo trở thành một tông sư của Tiệt giáo, phi thăng tiên giới, thực tế hẳn là ở Thanh Minh giới, Đạo Phong muốn tìm hắn truyền thừa, chỉ sợ không dễ dàng.”

“Dù sao cũng là lợi hại nhất trong trâu bò nhỉ?”

Tiêu Dật Vân nói: “Không biết, nếu trên đời không có Ngưu Ma Vương, hẳn chính là con trâu này lợi hại nhất đi.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Vậy dựa vào cái gì Bạch Hồ là Tôn Ánh Nguyệt, không phải Tiểu Cửu nhà ta?”

Tiêu Dật Vân nghẹn lời, cùng Chanh Tử nhìn nhau một cái, lúng ta lúng túng nói: “Cái đó ai biết, có lẽ huyết mạch truyền thừa của Bạch Hồ, chính là Tôn Ánh Nguyệt đâu.”

Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất đáng ngờ, hỏi: “Cái gọi là ứng kiếp mà sinh là có ý tứ gì, phải hy sinh bốn người bọn họ, mới có thể ngăn cản thiên kiếp?”

“Ta không biết!” Tiêu Dật Vân nhảy dựng lên, “Chuyện cơ mật như vậy, ta sao có thể biết, ta chỉ là từng tò mò hỏi Thiên tử một câu, ông cũng chỉ trả lời ta một câu như vậy, ngươi muốn biết tự mình đến hỏi ông ấy đi, thôi ngươi vẫn là đừng hỏi, ngươi hỏi ông cũng sẽ không nói.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói, trong lòng mơ hồ có một tia dự cảm không tốt lắm, trong lòng tính toán tương lai nhìn thấy Đạo Phong, nhất định phải hỏi rõ ràng.

Xuyên qua Uổng Tử thành, ba người tới nam Phong Đô thành. Khác với nhân gian lấy nam vi tôn, âm ty là lấy bắc vi tôn, bắc đại môn của Phong Đô thành mới là cửa chính, phía nam một cánh cửa nhỏ đi ra ngoài, là một mảng thành nội to lớn. Địa phủ bảy mươi hai ti, trừ mấy cái tính chất khác nhau ở trong chủ thành Phong Đô thành, đại bộ phận nha môn còn lại đều ở trong này.

Xuyên qua giữa một mảng phủ nha giống như nhân gian thời kì triều Minh, cuối cùng đứng ở trước một phủ nha mới xây. Có một bức tường còn chưa xây xong, một đám quỷ dịch đang xây tường. Những “công nhân xây dựng” của âm phủ phương thức làm việc không có gì khác với nhân gian, cũng là xây tường thật, tuy quỷ thuật cũng có thể làm được, dù sao cũng là ảo thuật che mắt, hơn nữa không thể duy trì.

Chương 1796: Nhân Gian Đệ Nhất Thiên Sư (3)

Diệp Thiếu Dương đứng ở ngoài phủ nha môn, ngẩng đầu nhìn ba chữ “Âm Dương ti” trên tấm biển phía trên, ánh mắt rất lâu không thể dời đi, tâm tình cực kỳ phức tạp. Âm Dương ti, ti thứ bảy mươi ba của địa phủ… Mà mình tuy không ở nơi này ngồi tọa trấn, trên thực tế lại là chủ nhân nơi này.

Nghĩ đến mình một nhân gian pháp sư, lại có thể ở âm ty mở lập phủ nha, trong lòng Diệp Thiếu Dương tràn đầy cảm giác thành tựu, bước lên bậc thang đi vào. Lập tức có hai quỷ sai từ trong cửa sảnh đi ra, quát lớn: “Phủ nha trọng địa, không phải việc công không thể đi vào!”

Chanh Tử đuổi theo, nói: “Các ngươi thật đúng là ngu ngốc, ngay cả chủ tử của mình cũng không nhận ra, Âm Dương ti này chính là của hắn!”

Hai quỷ sai mở to mắt nhìn, đánh giá Diệp Thiếu Dương, một người trong đó sợ hãi nói: “Chắc là Diệp Thiên sư?”

Diệp Thiếu Dương hướng bọn họ chồng tay hành lễ, hai người cuống quít hoàn lễ, trong miệng nói không dám. Chức vị bọn họ tuy thấp, nhưng đối với tình huống của Âm Dương ti vẫm là có chút nghe nói, biết vị nhân gian pháp sư trước mắt này mới là lão đại thật sự của nơi này.

“Nhanh đi thông báo chủ bộ bọn họ, lão đại đến rồi!” Chanh Tử sai phái một tiếng, hai quỷ sai cuống quít đi vào thông báo. Ba người bọn Diệp Thiếu Dương chậm rãi đi vào, ở trong đình viện phía sau cửa sảnh gặp được mấy quỷ sai làm công, cũng đều đi lên hành lễ, Chanh Tử báo cho biết, những người này đều là quỷ sai âm ty phái đến phục dịch.

Đến trên đại điện, trên đất trống đã chiếm đầy, Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm đứng ở trước nhất, trên mặt mang theo nụ cười, phía sau là Thất Bảo, Tâm Tâm, Cục Than… một đám tiểu quỷ đầu đã lâu không gặp.

“Tham kiến ti chủ!” Toàn bộ mọi người cùng nhau cúi đầu hành lễ, cùng lên tiếng hô.

Diệp Thiếu Dương bị dọa giật mình, không đợi phản ứng lại, một đám người cùng nhau cười phá lên.

“Lão ba!” Thất Bảo đẩy ra mọi người, lao tới đầu tiên. Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật. Tâm Tâm cũng lao tới, hai tiểu quỷ cùng nhau nhào vào trong lòng hắn.

Diệp Thiếu Dương ồn ào với bọn họ một trận, ánh mắt quét qua, hỏi: “Tiểu Thanh bọn họ đâu?”

“Bọn họ đi Đông hải rồi, đi giúp Đạo Phong tìm Huyền Vũ.” Lâm Tam Sinh nói, “Ngươi cũng không phải không biết.”

“Được rồi, ta quên rồi.” Diệp Thiếu Dương hỏi đoàn người ở đây thế nào, đám tiểu quỷ đều rất hưng phấn, đám tiểu quỷ này vốn lưu lạc ở âm ty không muốn đi đầu thai, mà nay cuối cùng có tổ chức cùng thân phận, đương nhiên sướng không chịu được.

Diệp Thiếu Dương dặn bọn họ một phen, bảo bọn họ đừng quá đắc ý, ở âm ty quan hệ cho tốt, các bạn nhỏ cùng nhau gật đầu.

“Lão cha, con mang cha xem một thứ!” Thất Bảo kéo hắn đi vào chính điện, đi xuyên qua, vào một gian phòng, bên trong có bàn, giá sách… các phương tiện, nhìn qua rất cổ phong, nói trắng ra là chính là một phòng làm việc âm phủ.

“Mang ta đến đây làm gì, đây là chỗ nào?” Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, còn thấy được bàn trà, bình phong… các đồ gia dụng. Trên tường đối diện bàn treo một tấm hoành phi, bên trên phủ một tấm vải đỏ.

“Đây là phòng của cha đó! Tấm biển này là Minh vương đại điện nhân chỉ rõ tặng cho cha, bọn con đều đang đợi cha tới đây vạch ra, lão cha vạch ra nhanh lên, xem bên trên viết cái gì!”

Chuyện này lúc trước Lâm Tam Sinh ở nhân gian từng đề cập với mình, lúc ấy cũng rất tò mò, về sau bởi vì việc quên mất, lập tức đi đến phía trước hoành phi, quay đầu nhìn thoáng qua, Lâm Tam Sinh, Lý Lâm Lâm bọn họ cũng đều đã chạy tới, mỗi người đều tò mò nhìn hắn, hướng hắn gật gật đầu.

Diệp Thiếu Dương đưa tay vạch vải đỏ trên tấm biển, chỉ thấy trên tấm bảng màu vàng chảy vài chữ to màu đen, lưu động giống như sóng nước.

Chữ là chữ triện, Diệp Thiếu Dương nhìn quét qua, lập tức phân biệt ra:

Nhân Gian Đệ Nhất Thiên Sư.

Hiện trường một mảng kinh ngạc than thở. Diệp Thiếu Dương cũng ngẩn người.

Tiêu Dật Vân nói: “Đây là bút tích của đại đế, đại cữu ca ngươi trâu bò rồi!”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, lẩm bẩm: “Không thể nào, Phong Đô đại đế tự mình tặng biển cho ta?”

Tiêu Dật Vân nói: “Cái này có gì, ngươi là không biết, đây là truyền thống của âm ty, mỗi một đời ti chủ nhận chức, đại đế đều sẽ tặng biển, nhưng sáu chữ này lại là trâu bò, coi như là đại đế cổ vũ đối với ngươi đi.”

Lâm Tam Sinh cũng nói: “Không sai, Nhân Gian Đệ Nhất Thiên Sư, Thiếu Dương, ngươi là đảm đương được.”

Nhân Gian Đệ Nhất Thiên Sư.

Diệp Thiếu Dương nhìn mấy chữ này trên tấm biển, ngẩn ra một lát, xoay người sang chỗ khác, đối mặt đoàn người, hít sâu một hơi, thè lưỡi, chồng tay cười nói: “Bần đạo không khỏi sợ hãi.”

Trên mặt lại mang theo ý cười làm màu nồng đậm.

Nhân gian, sau Vô Cực Thiên Sư, Nhân Gian Đệ Nhất Thiên Sư luôn luôn là cái tên thuộc về riêng lão, mạnh như Thanh Vân Tử, cũng giấu tài, không muốn tranh danh phận này, Đạo Phong có mạnh nữa, ở trước một trận chiến Huyền Không quan, cũng bị hoài nghi không phải đối thủ của Vô Cực Thiên Sư.

Cho dù là Vô Cực Thiên Sư và Thanh Vân Tử chiến một trận mà chết, nhân gian vẫn không ai dám gọi cái tên này, Diệp Thiếu Dương cũng nhiều lắm là bản thân ý dâm một phen. Nhưng Phong Đô đại đế đem danh hiệu này ngự phong cho mình, vậy tính chất đã khác biệt.

Danh hiệu đạo môn, phật môn, dân gian tán tu pháp sư, bao nhiêu người tha thiết ước mơ…

Diệp Thiếu Dương xoay người, lại nhìn sáu chữ trên tấm biển, trên mặt nở rộ mỉm cười, đỡ tấm biển, nhẹ giọng nói: “Lão cha, sư phụ, thật muốn cho hai lão nhân các người nhìn xem, ít nhất, con thật sự không để các người mất mặt ở âm ty.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương nhớ tới Tạ Vũ Tình, ở Âm Dương ti nán lại với đoàn người một lúc liền cáo từ rời khỏi.

Xuyên qua hư không trở lại nhân gian, Diệp Thiếu Dương mở mắt, lập tức quay đầu nhìn lại, thấy Tạ Vũ Tình vẻ mặt khẩn trương ngồi ở trên giường, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Không có việc gì, trong phòng này có chuột…”

Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái, “Thân là một nữ hán tử, chị thế mà lại sợ chuột.”

“Sợ, vậy có biện pháp nào đâu.”

“Nữ quỷ chưa tới chứ?”

Tạ Vũ Tình lắc đầu, hỏi thu hoạch của hắn ở âm ty. Diệp Thiếu Dương nói theo sự thật, hơn nữa đắc ý đem chuyện Phong Đô đại đế ban thưởng tấm biển nói ra.

Tạ Vũ Tình ngoài miệng châm chọc hắn, nhưng vẻ mặt có thể nhìn ra, cũng cảm thấy rất cao hứng vì hắn.

“Tôi nói, cậu tạm thời không vội đắc ý, chuyện này rốt cuộc làm sao bây giờ?” Tạ Vũ Tình hỏi.

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen nói: “Hai nữ quỷ này đã luân phiên ở đây gây án, nói rõ âm sào của bọn họ nhất định ở phụ cận, tôi thật ra có biện pháp có thể đem cô ta tìm ra.”

Tạ Vũ Tình chần chờ nói: “Còn muốn ôm cây đợi thỏ sao, người ta cũng không ngốc, hôm nay đào tẩu, đại khái sẽ bỏ âm sào đào tẩu nhỉ, không cần thiết vì một cái âm sào, đem mạng cũng đưa lên nha.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chị nói không sai, cho nên tôi mới nói, nghĩ cách tìm ra cô ta, ôm cây đợi thỏ khẳng định không được.”

Tạ Vũ Tình nhíu mày nói: “Biện pháp gì?”

“Cái này đến lúc đó rồi nói sau, tôi thật sự mệt rồi, ngủ trước đi, ngày mai chị đừng quên giúp tôi tra là ai gọi điện thoại báo cảnh sát. Không đúng, là hôm nay.”

Nói xong Diệp Thiếu Dương thu thập một chút đồ dùng trước đó làm phép, ngáp một cái, nằm xuống ở trên giường của mình.

Chương 1797: Tác Pháp Triệu Nữ Quỷ (1)

Tạ Vũ Tình cũng nằm xuống, trước khi tắt đèn, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương: “Cậu đừng có hớt ha hới hải nữa, bò lên giường của tôi, tôi không khách khí đâu!”

“Yên tâm đi, có thể dùng hay không cũng còn chưa biết đâu.” Diệp Thiếu Dương hiện tại hạ thân còn đang mơ hồ đau.

Tạ Vũ Tình đột nhiên hướng hắn liếc mắt đưa tình, cười nói: “Cần tôi giúp cậu thử xem hay không.”

Diệp Thiếu Dương biết cô là cố ý nói giỡn mình, mặc kệ, xoay người vào tường ngủ.

Hôm sau, sau khi rời giường, hai người thương lượng một phen, phân công nhau hành động, Tạ Vũ Tình đi tìm cảnh sát địa phương câu thông, điều tra tin tức người lúc trước báo án, cùng với tiến triển vụ án giết người.

Sau khi ăn xong bữa sáng, hai người tách ra, Diệp Thiếu Dương tới ngã tư đường chỗ tối hôm qua xảy ra chuyện, cảnh sát đã đi rồi, người bị hại cả người lẫn xe tự nhiên cũng bị mang đi.

Diệp Thiếu Dương ở trên đường phụ cận đi một vòng, nghe thấy một số ông chủ mở tiệm làm ăn tụ tập chỉ trỏ, trong đó bao gồm bà chủ quán cơm ngày hôm qua.

Những người này đều không phải là đang thảo luận tin đồn, mà là mặt mày đau khổ kể lể, nơi này liên tục xảy ra vụ án giết người, đối với việc làm ăn của bọn họ cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn, dù sao nơi này vốn đã hẻo lánh, đến buổi tối, nhắm chừng không ai dám hoạt động ở vùng này nữa.

Diệp Thiếu Dương theo tuyến đường hôm qua mình chạy đi qua, đi thẳng tới chỗ bị bắt, tối hôm qua trời quá tối không nhìn kỹ, phóng mắt nhìn lại, nơi này là một mảng công trường kiến trúc hoang phế, ở trong một mảng hoang dã, dựng mấy tòa nhà lớn còn chưa xây xong, ngay cả cửa sổ cũng không có.

Diệp Thiếu Dương hướng bên đó đi qua, không có một ai, trên đất phân tán các loại tài liệu xây dựng, phủ bụi đất thật dày, nhìn qua bộ dáng ít nhất đã mấy năm không làm việc.

Diệp Thiếu Dương lấy ra âm dương bàn, sau khi làm phép kích hoạt, vòng quanh mấy tòa nhà tổn hại đi một vòng, cuối cùng đi theo kim đồng hồ, đến gần một tòa nhà tầng.

Mấy con mèo bị đuổi ra, ở trong một căn phòng của tòa nhà, chỉ có một con mèo chưa đi, ngồi xổm trong bóng tối, hai con ngươi phát sáng âm u.

Diệp Thiếu Dương sâu sắc nhận ra một tia yêu khí, đứng không nhúc nhích, chờ sau khi mắt thích ứng bóng tối, chăm chú nhìn lại, đối diện là một con mèo đen, dáng người cực lớn, cong người, như hổ rình mồi nhìn mình, trong cổ họng phát ra tiếng ô ô.

Diệp Thiếu Dương lấy ra một lá bùa tím, hướng con mèo đen quơ quơ, toàn thân con mèo đen run rẩy một cái, con ngươi co rút lại, thân thể cũng co về phía sau.

“Ngươi có thể xem hiểu đây là bùa tím là được.” Diệp Thiếu Dương nói, có thể sử dụng linh phù màu tím, ít nhất cũng là cấp bậc thiên sư trở lên, tà vật bình thường là tuyệt không dám trêu.

“Ngươi đi không nổi đâu, ngoan ngoãn trả lời ta mấy vấn đề.”

Con mèo đen nghe hắn nói như vậy, thân thể nhũn ra, ngồi ở trên mặt đất, cả người run bần bật, lộ ra bộ dáng sợ hãi.

Diệp Thiếu Dương nói: “Còn chưa tu thành thân người?”

Con mèo đen “meo” một tiếng, thế mà hướng hắn gật gật đầu.

Diệp Thiếu Dương nói: “Có tiếng thì lên tiếng!”

Con mèo đen hé miệng, trong miệng phát ra tiếng giống như trẻ con tập nói, nghe rất không được tự nhiên: “Đại pháp sư…”

“Tu luyện đã bao nhiêu năm?”

“Ba mươi…”

Miêu yêu ba mươi năm. Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, ba mươi năm còn chưa tu thành hình người, khẳng định là chính tu.

“Ngươi sao lại ở chỗ này, đây là chỗ ngươi tu luyện?”

Con mèo đen lắc đầu, “Ta là đi ngang qua… Tới đây chưa được mấy ngày, nơi này âm khí nồng đậm, liền ở lại…”

Diệp Thiếu Dương tiến một bước hỏi: “Nơi này trước đó có phải có nữ quỷ hay không?”

“Đúng, tối hôm qua đi rồi không trở về nữa.”

Quả nhiên là như thế. Nơi này quả thật là âm sào của Hồng Phấn Nữ kia, bởi vậy âm khí nồng đậm, thích hợp tu luyện, con mèo ngốc trước mặt này chính là bị hấp dẫn tới đây tu luyện.

Nói như vậy, như loại tình huống này, chỉ cần đối phương không phải muốn chim tu hú chiếm tổ, chủ nhân ban đầu của âm sào là sẽ không quá để ý, dù sao con mèo này là tà vật chính tu, đòi hỏi đối với âm khí cũng không nhiều, chỉ là cần một hoàn cảnh như vậy, hai bên có thể tường an vô sự.

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi biết nữ quỷ đó giết người không?”

Con mèo đen vừa nghe, làm ra vẻ mặt hoảng sợ, không ngừng lắc đầu. “Không biết, ta chỉ là thủ một khu vực này, một mình tu luyện… Cô ta chưa ở đây giết người, xin đại pháp sư xét rõ…”

Diệp Thiếu Dương nói: “Lấy tu vi của ngươi, quả thực cũng không cảm giác được trong âm khí nơi này chứa nhiều oán khí, nhưng ngươi là chính tu, hoàn cảnh này vẫn là bớt đến, về sau ngươi vẫn là tự mình tìm chỗ đi tu luyện, đừng làm loại sự tình này nữa.”

Con mèo đen dùng sức gật đầu.

Diệp Thiếu Dương lập tức từ trong ba lô lấy ra một cái bát sứ to, bày ở trên mặt đất, hòa một bát nước bùa, sau đó cắt qua đầu ngón tay, ép hai giọt máu vào, sau đó hướng con mèo đen nói: “Yêu có yêu đạo, nhân có nhân đạo, ngươi đã gặp được ta, quy củ ngươi cũng biết.”

Con mèo giật mình một cái, bò tới, vươn đầu đến trong bát sứ, soạp soạp liếm nước bùa trong bát, sau khi xuống xong, hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay dập đầu: “Tạ ân đại pháp sư không phế.”

Diệp Thiếu Dương nói; “Đi đi, tương lai nếu là tu luyện có thành tựu, đừng quên đi âm ty xin bài vị.”

Con mèo đen khấu tạ một tiếng, từ cửa nhảy ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương vừa rồi làm, là một truyền thống của giới pháp thuật: quỷ yêu thi linh bốn loại tà vật, ở nhân gian tuy số lượng cũng rất nhiều, nhưng chỉ có yêu tinh có thể ở nhân gian hợp pháp tu luyện, ba loại còn lại, mặc kệ là chính tu hay là tà tu, đều là không cho phép bảo tồn ở nhân gian, bị pháp sư gặp được, cương thi thì trực tiếp diệt, tà linh cùng quỷ hồn, đều phải đưa đến âm ty.

Chỉ có yêu khác, yêu là sinh linh thành tinh, giống với con người có tư cách ở lại nhân gian, một khi tu luyện thành tinh, liền thoát ly sinh tử kiếp này, có thể ở nhân gian một mực tu luyện, bị pháp sư gặp được mà nói, nếu là tà tu, căn bản không cần phải nói, diệt sát ngay tại chỗ.

Chính tu chi yêu cũng chia làm hai loại, một loại là đã tu thành hình người, âm ty thương hại bọn họ tu luyện không dễ, sẽ triệu bọn họ đi âm ty lĩnh bài vị, coi như là có danh phận hợp pháp, cũng dễ lập hồ sơ, như vậy có thể ở nhân gian tiếp tục tu luyện.

Nếu chưa thành hình, bình thường đều là trực tiếp phế đi linh căn, mặc dù có chút tàn nhẫn, nhưng cũng chỉ có thể như vậy, miễn cho tương lai sau khi tu thành, nhỡ đâu bắt đầu tà tu, sẽ tai họa sinh linh nhân gian.

Bởi vậy dựa theo quy củ, Diệp Thiếu Dương vừa rồi nên phế đi linh thân của con mèo đen. Nhưng pháp sư thiên sư bài vị trở lên có tư cách đặc xá yêu tinh, đạo sĩ mà nói, chính là vẽ bùa hòa nước cho yêu tinh uống, phật môn chính là đem ấn chú đánh vào trong cơ thể yêu tinh, loại xử lý này sẽ không có bất cứ ảnh hưởng gì đối với yêu tinh, tương lai nên tu luyện vẫn là tu luyện, nhưng yêu tinh từng được đặc xá một lần, tương lai nếu bắt đầu tà tu, sau khi bị giết, tương đương tội thêm một bậc, sẽ bị tách hồn sau đó đẩy vào Huyết Trì địa ngục, vạn kiếp bất phục.

Bởi vậy loại xử lý này, trên thực tế là một loại chấn nhiếp đối với yêu tinh, nhưng cũng có yêu tinh lầm đường lạc lối, chấp mê bất ngộ, gặp được loại tình huống này, một khi bị âm ty điều tra rõ, pháp sư lúc trước đặc xá nó cũng sẽ chịu liên lụy, bởi vậy rất ít pháp sư đi đặc xá yêu tinh, dù sao loại chuyện này tốn sức không được lòng, còn mang đến nguy hiểm cho bản thân.

Chương 1798: Tác Pháp Triệu Nữ Quỷ (2)

Nói đến cùng, Diệp Thiếu Dương cảm giác mình ở phương diện này vẫn mềm lòng, coi như là một điểm yếu của mình.

Sau khi thả con mèo đen, Diệp Thiếu Dương ở trong căn phòng tràn ngập âm khí này đi một vòng, cái gì cũng chưa phát hiện, vì thế đi trong mấy tòa nhà khác lượn một vòng, chưa phát hiện cái gì nữa, vì thế trở về, ở ven đường mua đồ ăn, trở lại khách sạn.

Vừa mới vào cửa đã nhận được điện thoại của Lý Hoành Giang, hẹn hắn giữa trưa ăn cơm.

Diệp Thiếu Dương đối với tên công tử ăn chơi này không có bất cứ hảo cảm gì, nhưng cũng rất tò mò đối với động cơ của gã, vì thế nói cho gã mình không muốn lăn qua lộn lại, muốn ăn cơm cứ tới đây tìm mình.

Lý Hoành Giang sảng khoái đáp ứng, hai mươi phút sau gọi điện thoại tới, nói cho Diệp Thiếu Dương địa chỉ một khách sạn. Diệp Thiếu Dương chưa có bằng lái không dám lái xe, trực tiếp gọi xe đi qua, vài phút là tới, coi như là khách sạn tốt nhất vùng này.

Ở trong phòng, Diệp Thiếu Dương gặp được Lý Hoành Giang, Lý Hoành Giang còn mang đến một nam tử, nhìn qua ba mươi mấy tuổi, con người rất khách khí, Lý Hoành Giang giới thiệu nói hắn tên là Lý Phương Hồ, là bạn của gã.

“Diệp đại sư, xin được chỉ giáo.” Lý Phương Hồ rất khách khí bắt tay Diệp Thiếu Dương, “Thực không dám giấu, tôi đối với pháp thuật cũng là thoáng nhập môn, lúc trước từng xem phong thuỷ cho nhà Lý công tử, kết bạn, lúc Lý công tử gặp chuyện, tôi cũng từng đi xem, nhưng bó tay không có cách, bởi vậy nghe nói Diệp đại sư chữa khỏi cho cậu ấy, rất là tò mò, hôm nay cố ý mời Lý công tử bắc cầu, muốn làm quen với Diệp đại sư một chút, hy vọng đừng cảm thấy đường đột.”

Diệp Thiếu Dương tự nhiên là khách khí với hắn một phen, trong lòng giật mình, trách không được vừa vào cửa đã cảm giác được trên thân gã có khí tức pháp thuật, thì ra cũng là pháp sư.

“Lý sư phụ là môn phái nào?” Diệp Thiếu Dương sau khi ngồi xuống hỏi.

“Không dám nhận, tôi chỉ là trước kia ở trong một môn phái nhỏ dân gian từng học vài năm, tên là Long Hoa môn, Diệp đại sư khẳng định nghe cũng chưa từng nghe nói.”

Diệp Thiếu Dương quả thật chưa từng nghe nói môn phái này… Nhưng thấy thằng cha này nói năng khiêm tốn, trên thực tế khí tức pháp thuật trên thân hắn không tính là quá mỏng manh, Diệp Thiếu Dương đoán, thực lực của hắn tám phần tiếp cận lão Quách loại trình độ đó, đã kết bạn với thổ hào, nhắm chừng cũng là loại thầy địa lý thích hành tẩu giang hồ.

Đối với cái này Diệp Thiếu Dương thật ra không phản cảm, dù sao mọi người đều là lăn lộn kiếm miếng cơm.

“Tôi hôm nay mang theo một chai rượu thuốc, ngâm đã nhiều năm, hôm nay mời Lý công tử cùng Diệp đại sư nếm thử.”

Lý Phương Hồ nói, lấy ra một bình rượu thủy tinh, chất lỏng màu vàng nhạt, xuyên thấu qua cái chai, có thể nhìn thấy bên trong có đương quy, nhân sâm… các loại dược liệu, còn có một sối thứ không gọi được tên.

Lý Phương Hồ tỏ vẻ đây là mình vào núi hái thuốc, cố ý hội tụ vài loại trân quý, điều phối mà thành, đại bổ đối với cơ thể, ân cần rót cho hai người bọn Diệp Thiếu Dương, thịnh tình không thể chối từ, Diệp Thiếu Dương cũng uống một chút, cảm giác hương vị có chút ngọt, tựa như cũng được.

Trong bữa Lý Phương Hồ rất ân cần, trong lúc nói chuyện, hỏi Diệp Thiếu Dương phương diện sư thừa, Diệp Thiếu Dương lướt qua chuyện đó, Lý Phương Hồ biết quy củ, cũng không hỏi nhiều, cuối cùng thử thăm dò hỏi, có thể mời Diệp Thiếu Dương dạy mình đôi ba chiêu hay không.

Diệp Thiếu Dương giật mình, thì ra đây mới là mục đích gã mời mình ăn cơm, lấy lệ cho qua, Lý Phương Hồ cũng không nói thêm nữa.

Lý Hoành Giang nhắc tới tối hôm qua xảy ra vụ án giết người, hỏi Diệp Thiếu Dương có phải có liên quan với nữ quỷ kia hay không, Diệp Thiếu Dương công bố mình cũng không biết, uống một chén rượu, tỏ vẻ mình phải về ngủ một hồi. Lúc tan cuộc, Diệp Thiếu Dương đem chìa khóa xe giao cho Lý Hoành Giang, Lý Hoành Giang không thu, bảo hắn thích lái bao lâu thì lái bấy lâu, Diệp Thiếu Dương đối với ô tô thật ra không có hứng thú gì, đã không dùng được, cũng liền trả lại cho gã.

Trở lại khách sạn, ngủ một lát, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, mở cửa nhìn là Tạ Vũ Tình, cô không có thẻ phòng chỉ có thể gõ cửa.

“Thế nào rồi?” Diệp Thiếu Dương bảo cô vào phòng, hỏi.

Tạ Vũ Tình ngã chỏng vó lăn lên trên giường, nói: “Đã lâu không uống rượu tây, không ngờ choáng như vậy.”

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói; “Chị không phải đi làm việc sao, sao còn uống rượu?”

Tạ Vũ Tình lườm hắn nói: “Không uống rượu sao làm được việc, phi, sao nghe vào tai ô uế như vậy. Tôi là nói… Tôi không uống rượu cùng, dỗ người ta một chút, người ta sao có thể giúp tôi.”

“Dỗ người ta, ai?” Diệp Thiếu Dương liên tục ngây ra.

“Còn có thể có ai. Tôi không phải đã nói với cậu sao, chuyện này đi trình tự nhà nước, là không thể thực hiện được, cho dù coi là sự kiện linh dị để xử lý, cũng phải đi trình tự, không biết phải đợi tới khi nào, cho nên đành phải thông qua quan hệ tư nhân…”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới hiểu, cười nói: “Cho nên chị liền đi tìm người nọ theo đuổi chị, chị bồi hắn, đổi lấy tình báo.”

Tạ Vũ Tình nâng chân muốn đá hắn, nhớ tới chuyện tối hôm qua, cho nên tha hắn, trừng mắt nói: “Đừng nói khó nghe như vậy, tôi chỉ là đáp ứng cùng hắn ăn cơm mà thôi, ai biết hắn không biết từ đâu kiếm ra một chai rượu tây bốc như vậy, tôi chỉ uống một ly, hiện tại đầu óc còn váng vất.”

Diệp Thiếu Dương đáng khinh cười nói: “Không chừng người ta chính là muốn đem chị trút say, gạo nấu thành cơm…”

Tạ Vũ Tình hừ lạnh một tiếng nói: “Không có khả năng, cho hắn một vạn cái gan hắn cũng không dám.”

Diệp Thiếu Dương nói; “Cái đó không chắc đâu, người ta là làm quan, đây lại là địa bàn của hắn, chị sau chuyện tố cáo hắn nhắm chừng cũng vô dụng.”

“Nghĩ cái gì vậy!” Tạ Vũ Tình hung hăng lườm hắn một cái, sau đó cười lạnh nói, “Là địa bàn của hắn không sai, nhưng cậu cũng quá coi thường tỷ tỷ rồi! Không nói cái này nữa, cho cậu.”

Tạ Vũ Tình từ trong túi lấy ra một tờ giấy, đưa cho Diệp Thiếu Dương.

Bên trên viết tên một người, phía sau là quê quán, gia đình địa chỉ… các loại tin tức.

Là tư liệu của người gọi điện thoại báo cảnh sát.

Là một nam giới tên Phương Bân, hai mươi sáu tuổi, cư trú ở Cương Thành.

“Tôi vừa mới vào hệ thống tra xét một phen, gã này có vài lần bị câu lưu, hút thuốc phiện, tụ tập đánh nhau, say rượu lái xe gây họa… Hẳn là tên du thủ du thực không làm chuyện chính đáng.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nói: “Người này quen biết tôi? Vì sao phải chơi tôi?”

“Khẳng định là chịu người ta sai khiến đi, loại người này dễ thu mua nhất.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vậy làm sao bây giờ, đi tìm hắn hỏi một chút?”

Tạ Vũ Tình lắc đầu: “Không có cách nào cả, người ta chỉ là gọi điện thoại báo cảnh sát, lại chưa làm gì khác, cho dù là báo cảnh sát giả, tình tiết cũng không nghiêm trọng, không thể làm gì hắn cả.”

Sau đó nói: “Tôi vừa rồi đã thông báo Kỳ Thần, bảo cậu ấy điều hai người qua đây, theo dõi người này, xem hắn tiếp xúc với người nào, bây giờ chỉ có thể như vậy, ban điều tra tôi định đoạt, gặp được sự kiện linh dị, chỉ cần không liên quan cái khác, giám thị theo dõi loại thủ đoạn thường quy này vẫn được. Bây giờ chỉ có chờ, giám thị hai ngày trước đã rồi nói. Cậu bên kia thế nào?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Buổi tối hành động.”

Buổi chiều hai người không có việc gì, hai người tranh thủ lúc rảnh rỗi, ra ngoài đi bộ. Tạ Vũ Tình không thích đi dạo phố, kéo Diệp Thiếu Dương đi cảnh điểm Thải Thạch Cơ nổi tiếng Cương Thành.

Chương 1799: Mua Ngươi Một Câu (1)

Ở trên núi du ngoạn một buổi chiều, buổi tối cùng đi ăn cơm, sau đó về khách sạn thu thập một phen, hai người cùng nhau đi bộ tới công trường. Trên đường Diệp Thiếu Dương cũng nói kế hoạch của chính mình: lợi dụng nữ quỷ trước đó bắt được kia, dẫn một nữ quỷ đi ra.

Đây cũng là biện pháp Diệp Thiếu Dương tối qua linh cơ khẽ động nghĩ đến, đạo lý rất đơn giản, mình đã bắt được nữ quỷ này, có thể xả thân quên cái chết cứu người chị em kia của cô ta, người chị em kia trái lại hẳn là cũng sẽ không trơ mắt nhìn cô chết.

Mình có thể làm phép đối với nữ quỷ kia, dùng sự sống chết của cô ta, đến bức bách người chị em kia của cô ta đi ra.

Tạ Vũ Tình nghe xong biện pháp của Diệp Thiếu Dương, trầm ngâm một phen, chần chờ nói: “Cậu xác định nữ quỷ kia sẽ đến?”

“Hẳn là sẽ, bằng không chỉ có thể nhìn hảo tỷ muội chết.”

Hai người đã đến gần công trường, đem đèn pin ban ngày mua lấy ra chiếu sáng, hướng tiểu khu mấy tòa nhà bỏ hoang đi đến.

Tạ Vũ Tình hít sâu một hơi, Diệp Thiếu Dương nghe thấy, hỏi: “Chị lạnh?”

“Không phải, nghĩ đến đợi lát nữa lại phải gặp quỷ, tôi có hơi sợ.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, “Theo tôi lâu như vậy, chị thế mà còn sợ quỷ.”

Tạ Vũ Tình nói: “Phản ứng bản năng mà, tôi thường xuyên nhìn thấy chuột, tôi vẫn sợ chuột đó thôi.”

Diệp Thiếu Dương đem Diệt Linh Đinh lấy ra, giao cho cô, “Chị cầm phòng thân!”

“Sao cậu luôn cho tôi cái này? Đổi cái không được sao?”

“Chị chỉ thích hợp dùng cái này, cái khác đều cần chú ngữ cùng cương khí để khống chế, tôi cho dù đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm cho chị, chị cũng không dùng được. Bằng không tôi cũng không thiếu.”

Tạ Vũ Tình tiếp nhận Diệt Linh Đinh, liếc mắt cười: “Nói hào phóng như vậy, nếu thật sự, cậu đem nó vĩnh viễn tặng cho tôi phòng thân.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, gãi đầu nói: “Chị đừng nói, Diệt Linh Đinh cũng coi như pháp khí mạnh nhất Mao Sơn, gần với ba đại chí bảo… Sư phụ tôi nếu biết tôi tùy tiện tặng người, nhất định chém chết tôi.”

Tạ Vũ Tình bĩu môi, “Biết mà.”

Diệp Thiếu Dương cười lên. “Người khác muốn tôi thật sự không cho, nếu là chị muốn, tôi còn có thể nói cái gì. Tặng chị.”

Tạ Vũ Tình nghe hắn nói như vậy, ngược lại ngẩn người, vừa muốn mở miệng, Diệp Thiếu Dương cầm lấy tay cô, dùng Diệt Linh Đinh đâm một phát ở trên ngón giữa của cô, sau đó tính cả Diệt Linh Đinh cùng tay hắn cùng nhau cầm, dùng cương khí giúp huyết khí của cô bị Diệt Linh Đinh hấp thu, thẳng đến khi một đạo hào quang hiện lên.

“Được rồi, bây giờ pháp khí đã nhận chủ, chị về sau dùng có thể phát huy ra linh lực sẽ càng mạnh hơn.” Diệp Thiếu Dương buông tay ra nói với cô.

Tạ Vũ Tình kinh ngạc nhìn Diệt Linh Đinh trong tay, nói: “Nhận chủ rồi… Vậy cậu về sau liền không thể dùng nữa sao?”

“Có thể chứ, hai ta đều là chủ nhân của nó, đều có thể dùng, nhưng bình thường chị cầm phòng thân, tôi tương lai nếu dùng tới mà nói, tôi tìm chị mượn.”

Tạ Vũ Tình cắn cắn môi, đem Diệt Linh Đinh nhét vào trong túi, cái gì cũng chưa nói, tiến lên kéo cánh tay Diệp Thiếu Dương đi về phía trước.

“Thiếu Dương, cậu đối với tương lai có ý tưởng gì?” Một lát sau, Tạ Vũ Tình hỏi, sau đó lại nói: “Cậu đừng nghĩ nhiều, tôi biết cậu cùng Lãnh Ngọc là muốn kết hôn, tôi nói rồi có thể như bây giờ, tôi đã hài lòng, tôi sẽ không tranh cậu với cô ấy… Tôi là muốn hỏi cậu tính toán tương lai, cậu sẽ một mực tróc quỷ hàng yêu đến khi rất già sao, tựa như sư phụ cậu?”

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, thổi thổi tóc, nói: “Vấn đề này tôi thật sự chưa từng nghĩ, có lẽ vậy, có tôi ta sẽ về hưu sớm.”

Tạ Vũ Tình nói: “Cậu nếu là về hưu, các đồng bạn nhỏ đó của cậu làm sao bây giờ, rắn mất đầu. Bằng không sau khi cậu chết, đi chỗ đó cái gì Âm Dương ti làm ti chủ, vĩnh viễn ở bên bọn họ?”

Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái, “Tôi còn chưa có chết đâu, đừng rủa tôi.”

“Cái này có gì, ai cũng phải chết mà, nói không chừng tôi chết ở trước cậu đó.”

Tạ Vũ Tình cười ha ha, một lát sau, kéo cánh tay hắn, cảm khái nói: “Con người đều phải sinh lão bệnh tử, cái này tôi biết, nhưng sau khi quen biết cậu, đặc biệt là cùng một chỗ với một đám bạn nhỏ như vậy, luôn cảm giác giống như tiến vào một thế giới vĩnh hằng, giống như chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không già, tôi rất khó tưởng tượng cậu sau khi già đi, sẽ là bộ dáng thế nào…”

“Nói thật buồn nôn. Chị nghĩ cũng thật nhiều, tôi thì chưa bao giờ nghĩ những thứ này.” Diệp Thiếu Dương nói, “Lại nói tôi nếu là chết, dựa theo quy củ Mao Sơn, khẳng định sẽ đi luân hồi, sẽ không ở lại âm ty làm quan.”

Tạ Vũ Tình nói: “Quy củ gì, sư phụ cậu không phải ở lại âm ty sao?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng vậy, ông ấy đã phá quy củ, cho nên tôi không thể phá nữa.”

“Đây là logic gì vậy?” Tạ Vũ Tình nhíu mày lại.

Lúc này đã đến dưới căn nhà nọ, Diệp Thiếu Dương không nói chuyện phiếm nữa, nhắc nhở cô chú ý chút, sau đó dẫn đầu đi vào.

Ở trong tòa nhà chưa gặp được quỷ, ngược lại gặp được không ít chuột, dọa Tạ Vũ Tình nhảy lên trên người Diệp Thiếu Dương.

Tới âm sào của hai nữ quỷ kia, Diệp Thiếu Dương tìm khối đất trống, mở ra một bao chu sa, ở trên đất rải thành một vòng tròn, đem một bao lá ngải khô trải ở trong, sau đó đem nữ quỷ kia từ trong Âm Dương Kính lôi ra, ném vào trong vòng chu sa, vòng chu sa là một trận pháp cấm chế, tà vật một khi đi vào, không có khả năng ra được.

Nữ quỷ nhìn thấy tình cảnh của mình, lập tức biết suy nghĩ của Diệp Thiếu Dương, cả kinh nói: “Ngươi muốn dùng ta đem tỷ tỷ dẫn ra!”

Diệp Thiếu Dương nói: “Thông minh.” Lập tức từ trong ba lô lấy ra một phiến gỗ mỏng manh, dùng bút chu sa bắt đầu vẽ ở bên trên, nói tới Diệt Hồn Chú là cần viết ở trên lệnh bài gỗ mộc mới hữu hiệu nhất, nhưng Diệp Thiếu Dương lần này đến Cương Thành, trên người không mang thứ này, ban ngày ở phụ cận tìm một cây bách, vót ra một tấm thẻ bài gỗ như vậy, cũng có thể dùng tạm.

Sau khi vẽ xong Diệt Hồn Bài, Diệp Thiếu Dương hướng nữ quỷ quơ quơ, nói: “Diệt Hồn Chú sẽ duy trì khoảng một khắc đồng hồ, trong vòng một khắc tỷ tỷ ngươi không đến, ngươi sẽ hồn phi phách tán, hoàn toàn không cứu được nữa.”

Nữ quỷ hừ lạnh một tiếng: “Chị ấy đến đây, chúng ta vẫn cùng chết, chị ấy không cần thiết đặt cả bản thân vào cùng ta. Pháp sư ngươi đừng có nằm mơ!”

“Sẽ không, nếu cô ta đến, ta sẽ đưa các ngươi đi âm ty tính toán nợ nần, nói được thì làm được.” Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn về phía cái cửa sổ duy nhất của căn phòng, lớn tiếng nói: “Một khắc đồng hồ, đây là cơ hội duy nhất của ngươi, ngươi không đến, thì tận mắt thấy em gái của ngươi chết đi!”

Tạ Vũ Tình đã phun dịch cỏ Thất Tinh, cái gì cũng chưa nhìn thấy, nhíu mày nói: “Thiếu Dương, người ta nghe thấy sao?”

“Cô ta hẳn là ngay tại phụ cận.”

“Ngươi vô sỉ, ngươi từ bỏ hy vọng đi, tỷ tỷ của ta sẽ không đến!” Nữ quỷ lớn tiếng kêu to.

“Thử đi.”

Nữ quỷ trầm mặc một phen, nói: “Ngươi chỉ là nhân gian pháp sư, ngươi làm sao dám làm ra việc diệt hồn đối với ta, ngươi không có quyền lực này!”

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Ngươi nói đúng, ta chỉ là nhân gian pháp sư, nhưng là đại đế ngự phong, đừng nói là diệt ngươi một con quỷ tà tu, cho dù là người sống, chọc vào ta, ta cũng vẫn giết, cái này ngươi không phục không được.”

Nữ quỷ ngẩn ra không biết nói gì.

Chương 1800: Mua Ngươi Một Câu (2)

Diệp Thiếu Dương không muốn nhiều lời với cô ta, trước vẽ một đạo linh phù dán lên miệng cô ta, để cô ta không nói được, tiếp theo làm phép kích hoạt Diệt Hồn Bài, để dưới chân nữ quỷ.

Diệt Hồn Bài và lá ngải khó xảy ra phản ứng, linh quang hiện ra, che kín nữ quỷ, lá ngải giống như bốc cháy, không ngừng toát ra sương khói màu trắng, nhưng cũng không tan đi, mà là quay quanh hồn thể của nữ quỷ xoay tròn, giống như đang tiến hành biến hóa nào đó không nhìn thấy.

Nữ quỷ ở trong vòng chu sa tả xung hữu đột, ý đồ lao ra, nhưng Diệp Thiếu Dương pháp lực cỡ nào, bố trí vòng chu sa căn bản không thể đột phá. Tạ Vũ Tình nhìn nữ quỷ biểu hiện như nổi điên, có chút không đành lòng nói: “Rất thống khổ sao?”

“Không đau khổ, nếu muốn khiến cô ta thống khổ, trực tiếp dùng hình rồi, cũng sẽ không tốn sức làm như vậy. Nhưng Diệt Hồn Chú sẽ tiêu hao tu vi trong cơ thể cô ta, đầu tiên là tu vi, sau đó là hồn thể, một khắc sau, hồn phi phách tán.”

Tạ Vũ Tình chần chờ một phen, nói: “Nếu chị của cô ta thật sự không đến thì sao?”

“Vậy thì nhìn cô ta chết.” Diệp Thiếu Dương kiên quyết nói liếc Tạ Vũ Tình một cái, “Tôi có thể làm như vậy, đã là tận tình tận nghĩa rồi, tôi nói như thế nào cũng là pháp sư, có một số vấn đề tôi sẽ không hàm hồ, nữ quỷ kia nếu không đến, tôi nhất định giết cô ta!”

Tạ Vũ Tình nhìn hắn, gật gật đầu.

Diệp Thiếu Dương khoanh tay, đứng ở trước mặt nữ quỷ, cầm di động, mở ra đồng hồ bấm giây, bắt đầu tính thời gian, dùng một loại ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ quỷ.

Thời gian qua đi từng phút từng giây.

Mười phút trôi qua, sương khói màu trắng trong vòng chu sa càng lúc càng đậm, hướng trong cơ thể nữ quỷ chui vào, hồn thể nữ quỷ càng lúc càng mờ nhạt…

Tạ Vũ Tình khẩn trương không chịu nổi, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, vẫn là một bộ dáng lạnh như băng.

Qua thêm hai ba phút, nữ quỷ đã vô lực va chạm cấm chế nữa, phủ phục ở trên mặt đất, toàn thân run rẩy, bóng người nhạt tới mức hoàn toàn không nhìn thấy, Diệp Thiếu Dương vẫn nguy nga bất động.

“Thiếu Dương…” Tạ Vũ Tình thật sự nhịn không được, khẽ gọi một tiếng.

Đúng lúc này, tiếng đinh linh linh từ bên hông Diệp Thiếu Dương truyền ra, là chuông kinh hồn.

“Đến rồi!” Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng phun ra một hơi, tinh thần căng thẳng cũng thả lỏng, quay đầu nhìn về phía cửa sổ, trước nhìn thấy một lọn tóc từ cửa sổ thò vào, hoàn toàn che khuất mặt, mặc áo đỏ, giống như rắn từ1trong lỗ cửa sổ tiến vào, rất có một loại cảm giác Trinh tử.

Tạ Vũ Tình theo bản năng lùi lại.

Diệp Thiếu Dương tiến lên một bước, đem nữ quỷ hầu như diệt hồn từ trong vòng chu sa nhấc ra, áp ở trong linh phù, hướng nữ quỷ vào sau nhìn tới. Nữ quỷ này tóc thật dài, hầu như đến mắt cá chân, bay múa ở không trung, cúi đầu đứng ở trên mặt đất, mười ngón tay trắng nõn dài nhỏ buông xuống, tuy bề ngoài nhìn qua có vài phần thanh tú, nhưng một bộ dáng kinh khủng này, dù là nam nhân háo sắc nữa nhắm chừng cũng không thưởng thức được.

“Trân Trân, Trân Trân em không sao chứ!” Nữ quỷ lớn tiếng la lên.

Thì ra Hồng Phấn Nữ bị mình bắt lấy tên là Trân Trân.

Diệp Thiếu Dương hướng cô ta run lên linh phù, nói: “Thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán, nhưng vẫn ổn. Một ván này ta xem như đã cược thắng.”

Nữ quỷ hung tợn nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi thả cô ấy ra!”

“Có thể không nói nhảm không?”

“Ta dùng bản thân ta đến đổi cô ấy!”

“Ngươi với ta mà nói, cùng cô ta có gì khác nhau sao?” Diệp Thiếu Dương rất là khó hiểu.

Nữ quỷ ngược lại giật mình, hừ lạnh nói: “Đừng giả bộ, ta biết ngươi là vì bắt ta, ngươi là trợ thủ hắn tìm đến. Ngươi bắt Trân Trân… Ta tiếp nhận số phận.”

“Hắn? Là ai?” Diệp Thiếu Dương vẻ mặt ngẩn ra.

Tạ Vũ Tình ở phía sau nhắc nhở: “Cậu đem Trân Trân thả ra trước, cùng nhau hỏi một chút, miễn cho hiểu lầm.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, rung lên linh phù, đem Trân Trân thả ra, ngã ngồi trên mặt đất, trên người quỷ khí lóe lên bất định, hiển nhiên là hồn phách bị thương nặng.

“Trân Trân!” Nữ quỷ vừa thấy Trân Trân, lập tức muốn lao tới, Diệp Thiếu Dương chắn ở phía trước. Trân Trân quỳ ở trên mặt đất, hướng nữ quỷ kia nói: “Chị, chị không nên đến. Chị đừng qua đây, pháp sư này lợi hại vô cùng, chị không phải đối thủ của hắn… Chị chạy mau đi!”

“Nha đầu ngốc, ta sao có thể bỏ em!” Nữ quỷ quay đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, trong ánh mắt mang theo hận ý, lại thở dài một tiếng, nói: “Thôi, xem ra ta là vô vọng báo thù rồi, ngươi thả cô ấy đi, ngươi làm gì ta, ta cũng tiếp nhận…”

Trân Trân gào khản cả giọng: “Đừng mà, chị, chị mấy năm qua vẫn luôn muốn báo thù, sao có thể vì em mà buông bỏ. Chị đi mau, đi mau đi!”

Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, xác định phương diện này nhất định là có chuyện xưa, xua tay nói: “Hai ngươi tạm thời đừng tỷ muội tình thâm, ta thanh minh trước, ta không phải bất luận kẻ nào mời đến, ta hoàn toàn không quen biết các ngươi…”

Còn chưa dứt lời đã bị nữ quỷ đối diện ngắt lời, “Đừng đóng kịch nữa, ngươi không phải hắn mời đến, vì sao phải dùng Trân Trân dẫn ta đi ra?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi lời này ta không có cách nào tiếp được, pháp sư bắt quỷ, thiên kinh địa nghĩa, ta mắt thấy hai người các ngươi giết người, chẳng lẽ chỉ bắt một mình cô ta là xong, đương nhiên là phải đem các ngươi cùng nhau bắt lấy, đưa đi âm ty.”

Nữ quỷ hừ lạnh một tiếng: “Hay cho một pháp sư tróc quỷ thiên kinh địa nghĩa, pháp sư các ngươi không một ai tốt đẹp cả!”

Nói như thế nào cô ta cũng không tin, Diệp Thiếu Dương rất là bất đắc dĩ.

Lúc này Tạ Vũ Tình chen một câu: “Cô nghĩ đi, cô căn bản không phải đối thủ của hắn, nếu hắn là người khác mời đến, hiện tại đem cô dẫn tới, mục đích đạt được rồi, giết cô là được, còn cần dài dòng với cô nhiều như vậy sao?”

Nữ quỷ giật mình. Diệp Thiếu Dương nhìn nữ quỷ, gật gật đầu.

Nữ quỷ nói: “Ngươi thực không phải hắn tìm đến đối phó ta?”

“Ta ngay cả ngươi tên gì cũng không biết, cũng không biết ‘hắn’ mà ngươi nói là ai.” Diệp Thiếu Dương lấy ra thiên sư bài, cho cô ta xem.

“Em gái à tôi cảm thấy cô đối với pháp sư có hiểu lầm, tôi là chưởng giáo Mao Sơn, không phải loại tà tu pháp sư kia mà cô nghĩ.”

“Mao Sơn chưởng giáo…” Nữ quỷ ngơ ngác nhìn hắn. “Ngươi dẫn ta ra, là muốn phát lạc ta đi âm ty?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng vậy. Nhưng trước đó, tôi rất muốn biết các cô rốt cuộc có oan tình gì, cho nên mới nói nhiều như vậy với cô.”

Vì tỏ thành ý, Diệp Thiếu Dương làm phép đem Trân Trân đẩy tới bên cạnh cô ta. “Tôi không sợ các cô chạy, đã vào nơi này, đừng nói các cô hai oán linh, dù là quỷ thủ bậc ba, tôi cũng có biện pháp lưu lại nó!”

Hai nữ quỷ ôm lấy nhau, kinh ngạc ngây người.

Cuối cùng nữ quỷ kia nghiến răng một cái, quỳ xuống ở trên mặt đất, hoàn toàn thay đổi một vẻ mặt, hướng Diệp Thiếu Dương buồn bã nói: “Xin đại pháp sư thương xót tôi, tôi là bị một pháp sư hại chết, cho nên… Tôi căn bản không thể tin được pháp sư.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, liên tưởng đến sự thù hận trước đó của cô ta đối với pháp sư, bừng tỉnh đại ngộ, gật đầu nói: “Trách không được, chuyện rốt cuộc là thế nào, cô nói tôi nghe một chút, nếu là thật, tôi thậm chí có thể giúp cô báo thù.”

Nữ quỷ kinh ngạc, nói: “Anh có thể giúp tôi báo thù?”

Chương 1801: Mua Ngươi Một Câu (3)

“Giết người khẳng định không được, nhưng có thể phế hẳn.” Nhân quả tuần hoàn, thiên lý báo ứng, người làm chuyện xấu, nếu lúc còn sống tránh được pháp luật chế tài, sau khi chết cũng tất nhiên phải chịu tính sổ, bởi vậy pháp sư cho dù gặp ma quỷ oan, nếu không có chứng cớ giải oan cho họ, khiến kẻ hại chết họ nhận tội, vậy chỉ có thể bỏ qua.

Vì oan tình của quỷ hồn đi giết người, giới pháp thuật là tuyệt đối không được. Nhưng có một loại ngoại lệ, đó là pháp sư tà tu hại chết người khác, pháp sư khác sau khi biết được, nếu xử lý được mà nói, là có nghĩa vụ hủy đan điền của hắn, miễn cho hắn về sau lại lợi dụng pháp thuật đi hại người khác.

Nhưng nơi này vấn đề lớn nhất chính là, có thể đánh thắng được đối phương hay không, nhỡ đâu không thể thay trời hành đạo, bản thân bị người ta chỉnh đến tàn phế, thì tương đối là không biết nói gì.

Hai nữ quỷ sau khi mở thiên tri, nghe Diệp Thiếu Dương nói như vậy, tất nhiên là hiểu. Nữ quỷ thở dài, nói: “Cũng được, tôi đã rơi vào tình trạng này, báo thù vô vọng, đại pháp sư có thể vì tôi mà phế đi hắn, tôi kiếp sau làm trâu làm ngựa báo đáp… Chỉ là, tặc nhân đó pháp lực thông huyền, còn có trợ thủ, tôi sợ đại pháp sư không phải đối thủ. Nếu không tôi cũng sẽ không làm Hồng Phấn Nữ, đoạt tinh nguyện người ta để tu luyện.”

Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Cô chỉ phụ trách nói là được rồi, cái khác giao cho tôi, ta chỉ sợ hắn pháp lực không đủ, không chống được mấy đòn của tôi.”

Câu này là có thành phần làm màu, nhưng chủ yếu vẫn là triển lãm một phen thực lực của mình.

Hai nữ quỷ vừa nghe, nhìn nhau một cái. Sau đó nữ quỷ cúi đầu lễ bái một lần nữa, nói: “Đại pháp sự, tôi tên Trác Nhã, tử vong năm năm, tôi vốn là một nữ học sinh của Cương Thành vệ giáo…”.

Nhớ tới thân thể của mình, Trác Nhã che miệng khóc lên, Diệp Thiếu Dương cũng không vội, cùng Tạ Vũ Tình đứng ở một bên lẳng lặng chờ đợi.

Trác Nhã cảm xúc thật không dễ gì bình ổn lại, vừa muốn mở miệng, ngoài cửa đột nhiên vang lên một thanh âm: “Diệp thiên sư ở bên trong không?”

Diệp Thiếu Dương căn bản không ngờ sẽ có người đến đây, cũng lập tức ngẩn ra một chút, vội vàng cầm đèn pin soi tới, mấy khuôn mặt người chợt lóe qua, lui vào trong bóng đêm.

“Người nào!” Diệp Thiếu Dương vội hỏi.

Một khuôn mặt người xuất hiện ở cửa sổ, là một nam tử xa lạ, ba mươi mấy tuổi, nhìn qua vẻ mặt âm trầm, trên mặt mang theo mỉm cười.

“Mao Sơn thiên sư, Diệp Thiếu Dương.” Nam tử dùng giọng điệu thăm dò hỏi, sau đó ánh mắt chuyển qua trên mặt Tạ Vũ Tình, “Vị này là Tạ cảnh quan à.”

Đối phương đem tình huống thăm dò rõ như vậy, lại không biết ý đồ tới.

Trong lòng Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình đều có chút bồn chồn. Nam tử xa lạ nói: “Trước tự giới thiệu, tôi cũng là pháp sư… Về phần tông môn, không nói cũng được, tôi là đại biểu sư phụ tôi cùng mấy vị công tử đến.”

Không đợi Diệp Thiếu Dương mở miệng, hắn nâng tay, đem một cái rương hành lý ném vào.

“Có ý tứ gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

“Trong này là hai trăm vạn, tiền mặt. Tặng cho hai vị, tôi biết các người là người mình, chia như thế nào tùy tiện các người… Tạ cảnh quan là không thiếu tiền, nhưng Diệp thiên sư cậu nghĩ hẳn không phải giàu có lắm.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương càng thêm cảm thấy quỷ dị, cùng Tạ Vũ Tình nhìn nhau một cái, nghi ngờ nhìn nam tử.

Nam tử nói tiếp: “Hai trăm vạn, chỉ mua của cậu một câu.” Diệp Thiếu Dương nói: “Lời gì?”

“Không hỏi đến chuyện này nữa.” Nam tử cúi đầu nhìn hai nữ quỷ một cái, nói. Trác Nhã bừng tỉnh đại ngộ, lớn tiếng mắng: “Thì ra ngươi là đến vì tặc nhân kia, ta liều mạng với ngươi!”

Trác Nhã muốn lao qua. Diệp Thiếu Dương bắt pháp quyết, đem cô kéo lại, khống chế quỷ khí trên người cô, hướng nam tử kia nói: “Anh nói rõ ràng một chút đi. Tôi tốt xấu cũng tra tới đây rồi, ít nhất, tôi không muốn lưu lại tai hoạ ngầm cho bản thân.”

Nam tử trầm ngâm một phen, nói: “Cậu không nên hỏi cái này, biết quá nhiều, không tốt đối với bản thân.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Anh là ra mặt vì sư phụ anh, nữ quỷ này, là bị sư phụ anh giết.”

Nam tử không nói, xem như ngầm thừa nhận.

Diệp Thiếu Dương nói tiếp: “Các người sợ tôi hỏi ra chân tướng, sau đó tìm các người phiền toái, đem tội của các người đi công khai, cho nên muốn tới bịt mồm tôi?”

Nam tử nói: “Nếu là một mình cậu, thật ra không có gì, nhưng Tạ cảnh quan biết những thứ này, quả thật có chút phiền phức.”

“Cô ấy là cảnh sát, cô ấy khẳng định sẽ điều tra đến cùng.” Diệp Thiếu Dương gật đầu nói, sau đó cười cười, “Hai trăm vạn, anh đã muốn tôi ngậm miệng?”

Nam tử nói: “Thêm một trăm vạn nữa.”

Diệp Thiếu Dương cố ý cười nói: “Tôi giống như là người chưa từng thấy tiền sao?”

Nam tử cười lên: “Diệp thiên sư, chi tiết của cậu chúng tôi cũng đã tra xét một ít, cậu và hai đại thế gia tỉnh Giang Nam đều là bạn tốt, cậu có đồ đệ càng tôn quý không thể nói, nhưng… Bọn họ không có khả năng vô duyên vô cớ đưa nhiều tiền như vậy cho cậu nhỉ?

Hai trăm vạn, không phải số lượng nhỏ. Chỉ là mua một câu của cậu mà thôi, đối với cậu mà nói, chẳng qua là cái nhấc tay. Sông chảy đá không chuyển, nói không chừng ngày nào đó Diệp thiên sư gặp rủi ro, còn có chỗ dùng đến chúng tôi.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm một phen, nói: “Nếu tôi không đáp ứng thì sao?”

Nam tử cười, chậm rãi phun ra vài chữ: “Thiên sư chết, cảnh hoa hy sinh.”

Sau đó lại nói: “Diệp thiên sư, cậu là vì cầu tài mà đến, bằng không cũng sẽ không vì năm mươi vạn giúp Lý công tử khai quang, tôi thật sự không nghĩ ra… Cậu có lý do gì từ chối hai trăm vạn này.”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nhìn hai nữ quỷ bên cạnh, nói:

“Hai người họ làm sao bây giờ?”

“Chúng tôi tự động thủ, không có bất cứ liên lụy gì với Diệp thiên sư.”

Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói.

Hai nữ quỷ thấy bộ dạng này của hắn, lại hàn huyên lâu như vậy với đối phương, cho rằng hắn là động tâm rồi, bởi vì bị Diệp Thiếu Dương làm phép khống chế, không thể nhúc nhích, sắc mặt hai người đều rất tuyệt vọng. Trác Nhã khàn giọng cười to lên.

“Pháp sư bắt quỷ, thiên kinh địa nghĩa mà, đạo nghĩa cái gì, ở trước mặt tiền đều là giả, đều là giả!” Trân Trân chỉ cúi đầu khóc.

Diệp Thiếu Dương không để ý tới các cô, hỏi nam tử kia: “Anh đã biết bối cảnh của tôi, anh không sợ?”

“Sợ ư.” Nam tử cười lên tà dị, “Vậy cũng cần các người có thể đi ra ngoài đã.”

Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nói: “Chân nhân?”

“Dân gian tán tu, không dám nhận.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Anh chờ một câu của tôi, tôi liền cho anh một câu, nghe cho rõ, xem khẩu hình tôi: cút con mẹ mày!” Hai nữ quỷ nhất thời giật mình, ngừng cười khổ. Bên ngoài, nam tử xa lạ cũng có chút ngây người, sau đó cười lạnh, giống như lui về phía sau một bước.

Mấy bóng người đi đến dưới cửa sổ, một người nhảy vào trước, đem một món đồ trong tay kéo ra, là một ngọn đèn cầm tay, sau khi mở ra, đặt ở góc tường, phòng lập tức trở nên sáng.

Ngay sau đó có ba người trèo cửa sổ nhảy vào, trong tay đều cầm súng lục, nhắm ngay Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình.

Ba người đều là nam tử vẻ mặt lạnh lùng.

Từ trên thân bọn họ, Diệp Thiếu Dương chưa cảm giác được khí tức pháp thuật, hoài nghi là sát thủ chuyên nghiệp được mời đến.

Cái gọi là võ công cao tới đâu, cũng sợ đao làm bếp. Đối phương rất rõ, nếu dùng phương thức giới pháp thuật quyết đấu, nhắm chừng đến bao nhiêu cũng không phải đối thủ của mình, nhưng mình dù sao cũng là thân thể máu thịt, cho nên dùng súng, thật ra là biện pháp ổn thỏa nhất.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi nhé bạn :)☣ Bạn vui lòng f5 hoặc load lại bộ truyện để cập nhật link audio mới nhất nhé :)☣ Mình vừa fix 50 bộ truyện do quá tải dẫn đến nghẽn tắc...!☣ Các bạn yên tâm sẽ khắc phục nhanh thôi :)☣ Mọi người f5 load lại trang nhé :)☣ À mình check cdbc t169 vs nghịch thiên tà thần vẫn nghe audio nhé ( bạn f5 lại nhé hoặc tải lại trang nhé )☣ Rất Mong mọi người thông cảm ^^
https://audiosite.net
Rất Mong mọi người thông cảm...!☣Mình Đã fix lại nhé, mình sẽ mở thêm sv bên HK để tránh trường hợp lỗi không mong muốn.☣SV US audio đang quá tải hiện tại đang bảo trì nâng cấp nhé..!☣Hội của mình sẽ cố gắng trong 3 ngày tới up lên 3 sever US + SGD + Hk☣Rất Mong mọi người đăng ký thành viên để cải thiện chất lượng audo, và lựa chọn sever nào cảm thấy nhanh nhé ^^!☣Các bạn đổi sever ở cuối danh sách phát audio ( nếu cả 3 sv đều lỗi vui long báo lỗi ở cuối bài viết tụn mình khắc phục nhanh nhất nhé )☣Ngoài ra các đạo hữu không đăng ký thành viên thỉnh thoảng lỗi audio ( đạo hữu vui lòng tải lại bộ truyện mình đang nghe, tốt nhất nghe 1 đến 2 tập load lại bộ truyện rồi click nghe tiếp là audio luôn hoạt đông tốt nhất nhé )☣ Thân ái
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 ngày trước
Mình thích suy nghĩ của bạn ^^!Thật ra cái này không có gì lạ cả ( Đây motyc thui bạn...)Còn bạn thích thể loại Tiên Hiệp "Sắc" mình để cử bộ truyện nóng " Hot " Âm Dương Tạo Hóa Kinh ( bao hay , bao hấp dẫn) ☣ Tuy nhiên xin cân nhắc khi đọc lẫn nghe ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 ngày trước
Cảm ơn bạn thông báo mình đã check lại :)Cái này mình eitd dịch thiếu gửi cho bạn Hà Thu làm audio thiếu nhé ...^^Mình vừa eidt lại đã gửi cho bạn trang bổ sung nhé :)Chậm nhất ngày mai hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Kevin 3 ngày trước
Sao truyện tiên hiệp nào chơi gái cũng vì Xuân dược,xong rồi im lặng ra đi,còn để hơn đi …..
https://audiosite.net
Chào bạn giang ^^!☣Vấn đề này web mình vẫn còn chút khuyết điểm mình đã bàn bạc bên thiết kế web, họ sẽ cân chỉnh trong thời gian tới nhé bạn.☣Ừm hiện tại "Nghe Tiếp" Nó hoạt động tốt khi bạn đang nghe 1 bộ truyện nào đó mà bị gián đoạn hoặc tạm dừng... ☣vd: bạn đang nghe tập 6 khoảng 15' bộ truyện "Tà Thiếu Dược Vương" audio lg hoặc gián đoạn bạn có thể f5 ( hoặc load lại trang ) mặc định sẽ hiện thị tập 6 bạn chỉ click vào là nghe tiếp đúng đoạn bạn đang nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo đã fix cập nhật tập nhật nhé^^
https://audiosite.net
Lê Thị Giang 5 ngày trước
Làm sao biết lần trước mình đã nghe đến đâu vậy ad?
https://audiosite.net
Đã fix lại cảm ơn bạn đã thông báo ...^^
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật lại tập 85 + 86 :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo..!Truyện đã fix lại nhé :)
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ...^^! Đã fix lại nhé khanghuy98☣ Ngoài ra như tối qua đã như đã hứa cac fan Telegram -☣-> Việt Nam Vô Địch <--☣- ☣ Mình đã cập lại sever singapore audio...từ hum này đến 30 tết sẽ cập nhật lại ( up mới )☣ 3526 bộ truyện sẽ gửi đến các bạn trong thời gian ngắn nhất vs audio chất lượng đường truyền tốt nhất ☣ Rất mong các bạn ủng hộ tụn 1 like + 1 share đến bạn bè cùng sở thích nghe audio truyện nhé ^^!☣ Thân Ái