Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 252
❮ sautiếp ❯Chương 1748: Pháp Sư Chúng Ta E Ngại Gì Cái Chết (2)
Trong lòng Ngô Gia Đạo rất rõ, một khi bị loại lực lượng đó đánh vào tâm mạch, mình hoàn toàn không cứu được nữa.
“Em chống đỡ thêm một chút nữa, nhất định phải kiên trì, chờ chúng ta đi ra ngoài lại nghĩ cách!” Cánh tay Ngô Gia Vĩ xách em trai, chạy xuyên qua huyệt động.
Tuy không có cái gì chiếu sáng, nhưng trong những cái hang này chứa đựng một loại vật chất khoáng có thể phát sáng, phi thường mỏng manh, nhưng miễn cưỡng có thể thấy đường. Ngô Gia Vĩ dựa vào ký ức hướng phía lối ra chạy như điên, phía sau cách đó không xa ánh lửa lượn lờ, là đám đạo sĩ kia đang đuổi theo mình, trong đó còn kèm theo không ít thanh âm quái dị tương tự khóc thét, tự nhiên là bọn lệ quỷ kia phát ra…
“Em không muốn biến thành quái vật, anh, nếu em không có ý thức, đến lúc đó anh nhất định phải nhớ giết em… Mang theo hồn phách của em đi là được…”
“Anh sẽ không để em chết!”
Ngô Gia Vĩ đột nhiên đứng lại, nhìn một trái một phải hai cái huyệt động, “Gia Đạo, chúng ta là từ con đường nào vào?”
Những huyệt động này hầu như đều giống nhau như đúc, dù là hai người lúc vào cố ý ghi nhớ, dù sao chỉ đi qua một lần, ký ức chung quy sẽ có chút chỗ mơ hồ.
Ngô Gia Đạo cố hết sức ngẩng đầu, nhìn thoáng qua, cũng có chút không nhớ nổi: “Hình như, là bên trái.”
Phía sau ánh lửa dần tới gần, không kịp nghĩ quá nhiều, hai người chui vào huyệt động bên trái, chạy mấy chục mét, Ngô Gia Đạo đột nhiên đứng lại, ngây ngốc nhìn vách đá phía trước. Đi nhầm rồi… Đường cụt rồi.
Không phải con đường bên trái này, vậy tự nhiên là bên phải, Ngô Gia Vĩ vội vàng xoay người chạy vội trở về, bởi vì trên cánh tay kẹp một người, chạy xa như vậy, dù là cơ năng thân thể hắn xa xa mạnh hơn người bình thường, cũng ăn không tiêu, tốc độ chạy chậm lại.
“Anh, anh buông em ra, anh chạy trước đi…”
Ngô Gia Vĩ không để ý tới hắn, gắng giữ một hơi chạy tiếp, vừa tới đầu lối rẽ lúc trước, đầu lối rẽ còn lại đã bị vài đệ tử Chúng Các phái cùng vô số lệ quỷ chiếm lĩnh, còn có quái vật như con gián kia, chặn tới mức giọt nước cũng không lọt.
Một đệ tử Chúng Các phái trẻ tuổi đẩy ra đám người đi ra, hướng hai người cười cười, “Hai vị đạo hữu, đi vội như vậy làm chi, làm bần đạo thiếu chút nữa không kịp đưa tiễn.”
Là thanh âm Thiên Long đạo nhân!
Anh em hai người cả kinh, chẳng lẽ… Là đoạt xá?
“Anh, thả em xuống, em còn có thể giúp anh một tay!”
Ngô Gia Vĩ đành phải đem em trai buông xuống, thấp giọng dặn: “Lát nữa em tìm cơ hội chạy!”
“Đã đuổi kịp rồi, không có gì để nói nữa, đưa hai vị lên đường đi.” Thiên Long đạo nhân phất phất tay, niệm một tiếng chú ngữ, toàn bộ ùa lên. Chính hắn lại lui đến phía sau.
Sau khi đoạt xá, hồn phách cùng thân thể này còn chưa hoàn toàn hòa hợp, lại nói thân thể này quá mức bình thường, thiếu cương khí, cho dù hồn lực hắn không tổn hao gì, cũng không cách nào dùng nó thi triển pháp thuật gì, chỉ có thể dựa vào chú ngữ để mệnh lệnh các lệ quỷ yêu nghiệt mình nuôi tiến công đối thủ.
Ngô Gia Vĩ giơ kiếm mà lên, cũng không có gì để nói, chỉ có liều mạng, một tay hắn cầm kiếm vung chém, tay kia không ngừng từ trong đai lưng lấy ra các loại pháp khí, ùn ùn đánh tới, trong lúc nhất thời quỷ khóc người kêu, ở trong huyệt động dưới lòng đất này trình diễn ra một trận đại chiến đấu pháp thảm thiết…
Kẻ địch quá nhiều, Ngô Gia Vĩ tuy đã dốc toàn lực, nhưng dần dần lực bất tòng tâm, Ngô Gia Đạo vốn đã cực kỳ suy yếu, hầu như chỉ có lực lượng tự bảo vệ mình.
Anh em hai người bị ép lui từng bước về phía sau.
“Lui vào… Chúng ta càng không còn cơ hội.” Ngô Gia Đạo kịch liệt thở hổn hển nói.
“Lui vào nói sau! Mau!” Ngô Gia Vĩ liều mạng mình bị bao vây, thắng lấy thời gian cho Ngô Gia Đạo.
Ngô Gia Đạo nhìn anh trai chiến đấu đẫm máu, trên mặt đột nhiên lộ ra mỉm cười.
“Từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn là anh chiếu cố em, anh, cảm ơn anh…” Ngô Gia Đạo ngồi trên mặt đất, hai tay kết ấn không ngừng, chỗ mi tâm có hồng quang tràn ra.
Ngô Gia Vĩ nghe thấy lời này, trong lòng lập tức sinh ra một tia dự cảm không rõ, quay đầu thấy một màn này, lập tức hiểu hắn muốn làm gì, thất thanh kêu lên: “Đừng!!”
“…Tam thanh minh chứng, dĩ thiên chi hỏa, phần ngô chi hồn, bích lạc hoàng tuyền, ấn chứng đạo tâm…”
Đôi tay chợt giãy mạnh ra, quỷ hồn rời khỏi thân thể, hướng huyệt động bên phải bay đi.
Hồn lực nháy mắt thiêu đốt ra ngọn lửa đẹp mắt, không ngừng có hạt từ trong hồn phách tách ra, nhưng cũng hình thành một đoàn năng lượng thể siêu mạnh.
Thiên Hỏa Phần Hồn Chú, là chú ngữ cường đại nhất Lao Sơn, nhưng cũng là cấm chú, nháy mắt triệu hồi ra Tử Vi Thiên Hỏa cường đại, đốt cháy tất cả tà vật dơ bẩn, hiệu quả không sai biệt lắm với Phần Thiên Phù Diệp Thiếu Dương thường dùng, nhưng thiêu đốt không phải pháp lực bám vào ở linh phù, mà là… lực lượng hồn phách của mình, nháy mắt sinh ra năng lượng, có thể vượt qua pháp lực của bản thân mấy lần.
…
Pháp thuật cường đại như thế, mỗi một đệ tử Lao Sơn bài vị chân nhân trở lên đều biết, nhưng cực ít người sử dụng, bởi vì hồn phách sau khi thiêu đốt, tất nhiên hóa thành tro bụi, không còn tồn tại, cho dù là kết quả hẳn phải chết, bình thường cũng sẽ không thi triển, dù sao với pháp sư mà nói, hồn phách so với sinh mệnh càng quan trọng hơn, chỉ cần có thể bảo tồn hồn phách chu toàn, chết cũng không có gì. Hồn phi phách tán… Lại là kết cục thê thảm nhất của sinh linh.
Trừ phi là đối phương quá mạnh, cho dù chết, hồn phách cũng phải bị đối phương bắt, đi tiến hành hoạt động loại tà tu, mới không thể không sử dụng thi triển pháp thuật này, cho dù là hồn phi phách tán, cũng muốn liều mạng với đối phương, ít nhất cũng phải khiến kẻ đó gặp đả kích lớn nhất.
Cái này có chút giống những người trung nghĩa vì không bị đối phương lợi dụng, tự sát mà chết.
Trên thực tế mỗi môn phái pháp thuật đều có pháp thuật cùng loại “hồn phách tự bạo”. Tuy giới pháp thuật cũng có rất nhiều bại hoại, nhưng đại bộ phận pháp sư, đều có đảm đương của pháp sư. Không thể phóng ngựa chạy chồm máu nhuộm chiến trường, cũng phải trảm yêu trừ ma tới chết mới thôi.
Nơi hồn phách Ngô Gia Đạo đến, đem những lệ quỷ tu vi vốn đã không tính là thâm hậu kia chấn động vỡ nát, dọn ra một con đường cho Ngô Gia Vĩ.
“Anh, nói cho Diệp Thiếu Dương mọi thứ em làm, em không làm tróc quỷ liên minh mất mặt! Tương lai sống thay phần của em, giết nhiều thêm mấy con ác quỷ lệ yêu, ha ha ha… Pháp sư chúng ta, sợ gì cái chết!”
Hồn phách hướng Thiên Long đạo nhân trong đám người đánh tới, hiển nhiên là tập trung mục tiêu trước, muốn đồng quy vu tận với gã.
Thiên Long đạo nhân cũng phát hiện manh mối, bất đắc dĩ không gian quá nhỏ, muốn chạy cũng không có chỗ mà đi, đành phải kết ấn ngăn cản, nhưng vừa mới đoạt xá, thực lực hắn so với một chân nhân cũng không bằng, hồn phách Ngô Gia Đạo va chạm ở trên người hắn, phát ra ‘Oành’ một tiếng vang lớn, nháy mắt làm vỡ nát ba hồn bảy vía của hắn.
Hồn phách bản thân Ngô Gia Đạo cũng hao hết hồn lực, nổ tung thành một quả pháo hoa, sau đó… Tất cả quy về yên lặng, hóa thành tinh phách, cùng tinh phách Thiên Long đạo nhân cùng nhau theo huyệt động bay đi.
“Gia Đạo!” Ngô Gia Vĩ ở sâu trong nội tâm phát ra một trận gào thét xé tim xé phổi, nhưng chưa dừng lại, theo con đường Ngô Gia Đạo dọn ra cho hắn, bước nhanh mà đi.
Đây là con đường hắn dùng sinh mệnh dọn ra, trong lòng Ngô Gia Vĩ cực kỳ bi thương, nhưng hắn càng hiểu, hắn không thể để em trai chết không có ý nghĩa, hắn phải sống sót, phải sống cả phần kia của em trai.
Chương 1749: Thủy Tinh Môn (1)
Nuốt một viên Ích Cốc Đan, điều tức hai chu thiên, cương khí cuối cùng khôi phục gần như hoàn toàn, Diệp Thiếu Dương đứng lên, phun ra một hơi, cảm giác tinh thần rất tốt, lúc này dây kéo cũng đã làm xong, đoàn người theo dây kéo trượt đến đối diện hồ nước.
Đoàn người giáo sư Tôn trước đó vì tránh né thủy thi, nghe lời Diệp Thiếu Dương nói, hướng chỗ sâu trong mộ đạo đi rất xa, sau đó thấy bên này không động tĩnh gì mới chạy về, đã đợi rất lâu, đoàn người sau khi gặp mặt, cùng nhau đi vào sâu trong mộ đạo.
“Phía dưới có gì, mấy người đã xem chưa?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Chỉ là cầu thang xoay tròn xuống phía dưới, chúng tôi sợ gặp phải nguy hiểm, không dám đi xuống.” Một binh sĩ trả lời.
Phượng Hề nói: “Phía dưới cũng không có tà vật gì nữa, có thể trực tiếp tới Thủy Tinh Môn.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, lập tức có một loại cảm giác như trút được gánh nặng: từ sau khi xuống mộ, dọc theo đường đi cương thi lệ quỷ giết không1hết, hầu như chưa từng yên tĩnh một khắc nào, cuối cùng đã chịu đựng tới một bước này, tuy nói phía sau Thủy Tinh Môn khẳng định không có thứ gì hay ho, tám phần lại là một trận huyết chiến, nhưng ít nhất trên đường là không có mai phục, cảm giác bị người ta phục kích đánh lén thật sự là chịu khổ sở.
Theo mộ đạo hình xoắn ốc một đường đi xuống, không khí bên người càng lạnh thêm, phía trước cũng mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy, đi tiếp về phía trước không bao xa, hoàn toàn từ mộ đạo đi ra ngoài ba mặt là không trung, chỉ có dưới chân có một con đường bậc đá trải thành, đi mãi xuống.
Đèn pin chiếu sáng ra ngoài, căn bản không nhìn thấy điểm cuối, đoàn người không dám tùy tiện đi qua, Tào Vũ bảo người ta bắn ra một phát pháo sáng, chỉ nháy mắt, trước mắt sáng như ban ngày, đoàn người phóng mắt nhìn lại, thấy phía trước là một chỗ cực kỳ trống trải, đại khái tạo thành hình tròn, đường kính ít nhất mấy chục5mét, độ cao cũng có hai ba mươi mét, đối diện cách đó không xa cũng có một con đường bậc đá, đi thông mãi tới đáy, phía dưới cùng là một cái đầm trong veo, trung tâm có một khối đá phạm vi hơn mười thước, giữa có cái gì, tỏa ra lục quang.
“Nơi này, vốn là một chỗ huyệt động thiên nhiên.” Giáo sư Tôn lẩm bẩm.
“Nói lời thừa, không gian lớn như vậy, dựa vào sức người mà nói, mệt chết cũng không mở ra được một nơi lớn như vậy.”
Giáo sư Tôn lắc đầu thở dài: “Nhìn mà thở dài, nhìn mà thở dài…”
Phượng Hề chỉ vào một khối đá màu xanh biếc phía dưới cùng nói: “Nơi đó chính là Thủy Tinh Môn.”
Diệp Thiếu Dương vừa muốn xem cẩn thận, ánh sáng của pháo sáng đã tắt, trước mắt một lần nữa tiến vào bóng tối, nhưng ở vị trí phụ cận Thủy Tinh Môn sáng lên mấy chùm ánh sáng, lay động lên, có thanh âm từ xa xa phía dưới truyền đến: “Là Thiếu Dương sao!”
Tiếng vang rất nặng, nhưng Diệp Thiếu Dương nghe ra là tiếng Tứ Bảo, thì3ra bọn họ đã đến phía dưới, vì thế cầm đèn pin bước nhanh đi xuống.
Đi tới đáy dưới cùng của bậc đá, người của hai bên gặp mặt, Diệp Thiếu Dương nhìn qua, Tứ Bảo và Lâm Tam Sinh đều ở đây, trái tim triệt để đặt lại trong ngực, hỏi: “Đều không sao chứ?”
“Thiếu chút nữa đã chết rồi.” Tứ Bảo bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ chỉ một binh sĩ bên cạnh nói, “Anh ta qua đây nói các cậu đều không sao cả, tôi cũng không đi qua, ở đây chờ các cậu, nghe nói các cậu cũng gặp được tà vật khó đối phó?”
“Cái gì gọi là khó đối phó…” Diệp Thiếu Dương cười khổ.
Tứ Bảo và Lâm Tam Sinh thấy Phượng Hề bên người Diệp Thiếu Dương, liếc một cái nhìn ra cô là quỷ, có chút kinh ngạc, Diệp Thiếu Dương đành phải đem thân thế mình ác đấu Huyết Phù Đồ cùng Phượng Hề nói qua một lần, sau khi nghe xong, đám người Tứ Bảo chấn động nói không ra lời.
Lâm Tam Sinh đi đến trước mặt Phượng Hề, tập trung nhìn cô, nói: “Cô nương yên tâm,3chỉ cần hồn phách phu quân của cô còn, cho dù chết, tôi cũng giúp cô tìm được hắn!”
Hứa hẹn nặng như thế, làm Phượng Hề hơi chấn động, dù sao bọn họ vừa quen biết, ngay cả nói cũng chưa nói một câu, làm việc tốt có thể lý giải, nhưng đưa ra hứa hẹn trịnh trọng như thế, thật sự làm người ta khó tiếp nhận rồi.
Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo biết nội tình, nhìn nhau, ánh mắt đều có chút ảm đạm.
Lâm Tam Sinh cũng ý thức được Phượng Hề nghi hoặc, thở dài: “Cô nương không cần nghi ngờ, ta cũng là người Minh triều, từng trải tương tự với cô, cũng vì người âu yếm chờ đợi mấy trăm năm… nghe được tình huống của cô, khó tránh khỏi có chút cộng hưởng.”
Phượng Hề nhíu mày gật gật đầu, hỏi: “Vậy xin hỏi công tử cuối cùng tìm được nàng chưa?”
“Tìm được rồi.” Lâm Tam Sinh ảm đạm trả lời.
“Vậy…”
“Nhưng chúng ta duyên phận đã hết, nàng hiện nay chuyển thế làm người, ở bên người khác…”
Phượng Hề giật mình, nhìn ánh mắt ảm đạm của Lâm Tam Sinh, cuối cùng5đã hiểu vì sao hắn ở sau khi nghe nói tình huống của mình kích động xúc cảnh sinh tình, đồng bệnh tương liên như vậy.
Lâm Tam Sinh buồn bã cười, “Ta không hy vọng ngươi cuối cùng rơi vào kết quả giống ta, chỉ cần có một tia khả năng, ta cùng Thiếu Dương và Tứ Bảo nhất định sẽ làm hết sức.”
Giờ phút này nói lời cảm tạ gì cũng là dư thừa, Phượng Hề dựa theo lễ nghi đạo môn, hành đại lễ với hắn.
Tứ Bảo cầm đèn pin hướng “hòn đảo nhỏ” trong đầm nước soi tới, giữa có một vật thể nhô lên hình dạng cổng vòm, ở dưới ánh đèn pin tỏa ra lục quang ôn nhuận, nhìn qua cho người ta một loại cảm giác kỳ ảo.
Nơi này… Chính là cái gọi là Thủy Tinh Môn?
Từ mấy tháng trước, Tào Vũ lần đầu tiên tìm tới mình, lúc ấy đã nghe nói Thủy Tinh Môn chỗ thần bí này, một đường xuống mộ, trải qua hung hiểm, cũng là vì tìm được Thủy Tinh Môn, giờ này khắc này, thật sự đứng ở đâ, tâm tình toàn bộ mọi người4đều có chút kích động và khẩn trương, mỗi người vẻ mặt phức tạp nhìn Thủy Tinh Môn, im lặng không nói gì.
Dưới chân có hai khóa sắt, từ bên bờ kéo dài mãi đến trên tảng đá, ở giữa đặt từng phiến đá thật lớn, hình thành một cây cầu nổi, Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, dẫn đầu đi qua.
Sau khi lên tới “hòn đảo”, lập tức cảm thấy một luồng lực lượng kết giới thần bí, tràn ngập khu vực dưới chân, phân biệt rõ ràng với khí tức bên ngoài.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, cái gọi là Thủy Tinh Môn thì ra không phải một chỉnh thể, mà là một cái huyệt động hình dạng cổng vòm, trên tảng đá chung quanh khảm một vòng đá quý to bằng long nhãn, từng viên đều phát ra ánh sáng xanh lục, đan vào cùng một chỗ, lúc này mới hình thành một mảng xanh biếc ở giữa, cách xa nhìn còn tưởng là cả một khối đá quý.
“Kết giới thật cường đại!” Lâm Tam Sinh thở dài, “Ta đứng ở chỗ này, cũng cảm giác hồn phách mình sắp bị hút vào.”
Diệp Thiếu Dương vươn hai tay, nhẹ nhàng chạm đến mặt ngoài kết giới, vận dụng lực lượng thần thức cảm giác một phen, nói: “Kết giới này là đơn hướng, có thể trực tiếp đi vào, nhưng bất cứ thứ gì bên trong cũng không thể đi ra, đây cũng là ý nghĩa tồn tại của nó.”
“Bất cứ thứ gì cũng không thể đi ra?” Tứ Bảo kinh ngạc nói.
“Nhìn qua là như thế này.” Diệp Thiếu Dương nghĩ đến một cách kiểm nghiệm, lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, cắt đầu ngón tay, dùng máu bôi ở bên trên một phen, sau đó ném vào kết giới trong ánh sáng xanh lục bên trong, sau đó lập tức làm phép cảm ứng, sau đó lắc lắc đầu, “Không có một tia cảm ứng.”
Khoảng cách gần như thế, ngay cả tinh huyết mình khắc phù ấn cũng không cảm giác được, Tứ Bảo hít ngược một hơi, lực lượng kết giới này, cũng không phải là khủng bố bình thường!
Chương 1750: Thủy Tinh Môn (2)
“Có lẽ, là sợ khí tức bên trong thẩm thấu ra, cố ý dùng kết giới ngăn cách?” Lâm Tam Sinh đoán.
Diệp Thiếu Dương lập tức đi hỏi Phượng Hề, Phượng Hề tỏ vẻ mình cũng chỉ là xa xa từng nhìn Thủy Tinh Môn, đối với cái này hoàn toàn không biết gì cả.
“Tào tổng, lúc trước ông không phải nói, ông từng mời mấy pháp sư tới nơi này, còn có đại sư phật môn ở đây gia cố phong ấn gì đó, vì sao nơi này cái gì cũng không có?” Diệp Thiếu Dương nhìn Tào Vũ nói.
Tào Vũ ngơ ngác nhìn Thủy Tinh Môn, lẩm bẩm: “Tôi là nghe người đi ra nói, tôi lúc ấy không ở đó, tình huống gì… Tôi thật sự không biết, vốn cũng chưa hiểu hết, dù sao đương sự cũng gặp nạn.”
Tứ Bảo nói: “Dựa theo cách nói của ông lúc trước, có người đi vào, sau đó lại đi ra ngoài?”
“Không sai, nhưng người sống sót cũng trúng độc… Hai vị không phải đã xem ảnh chụp sao, nói là thi độc cái gì, tóm lại về sau cũng không thể sống sót.”
Tử Côn đạo nhân lẩm bẩm: “Tổ sư tôi tám phần ở bên trong không có thể đi ra…”
Tứ Bảo ngồi xổm bên cạnh Thủy Tinh Môn, hướng tám hạt châu được khảm ở trên tảng đá đánh giá hồi lâu, nói: “Cổ quái nha, cũng không có phù văn gì, không biết kết giới này là dựa vào lực lượng nào duy trì, tôi thấy khẳng định có liên quan với tám hạt châu này, bằng không đem nó đập đi, phá kết giới, mọi người nói xem thế nào?”
Lâm Tam Sinh nói: “Không thể, phương pháp ngốc như vậy, ngươi có thể nghĩ đến, người tới trước đây chẳng lẽ không nghĩ ra, vì sao bọn họ không làm như vậy.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đúng vậy, kết giới này nếu là phong ấn thứ bên trong, một khi dùng bạo lực phá giải, thứ bên trong khẳng định sẽ xông ra, đến lúc đó khẳng định sẽ càng không thể vãn hồi.”
Tứ Bảo nói: “Vậy làm sao bây giờ, có vào hay không?”
“Đến cũng đến rồi, vào khẳng định là phải vào…”
“Đi vào ra không được làm sao bây giờ?” Tứ Bảo vẫn không yên tâm.
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, lúc trước từng ở trong đầu tưởng tượng, nghĩ đến cái gọi là Thủy Tinh Môn chính là cái cửa, nào ngờ được sẽ là loại hình thái này trước mắt, trong lúc nhất thời cũng có chút do dự.
Tào Vũ nói: “Các vị, tôi là không hiểu những thứ này, nhưng tôi nghĩ, trước đó người của chúng tôi đã từng từ bên trong đi ra, lấy pháp lực của các vị mà nói, nhắm chừng muốn ra cũng không phải việc khó, tôi nghĩ, có thể thử một lần.”
“Thử một lần, thử hỏng, tất cả chúng tôi đều chết ở bên trong.” Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng.
Tào Vũ nghe hắn nói như vậy, trong lòng thì không tự tin nữa. “Diệp tiên sinh ý tứ là…”
Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, ánh mắt từ trên mặt mấy người trước mặt xẹt qua, nhìn nhìn Lâm Tam Sinh và Tứ Bảo, bọn họ có sự ăn ý thâm hậu với nhau, bởi vậy không cần phải nói quá nhiều, chỉ nói bốn chữ: “Cửu tử nhất sinh.”
Tứ Bảo hiểu ý, chậc chậc lưỡi, nói: “Cùng đi.”
Lâm Tam Sinh cũng nói: “Cùng đi.”
Diệp Thiếu Dương đem ánh mắt chuyển hướng Phượng Hề, không đợi hắn mở miệng, Phượng Hề nói: “Diệp thiên sư không cần hỏi tôi, tôi so với các anh càng có lý do để đi vào hơn.”
Diệp Thiếu Dương lại nhìn về phía Tử Côn đạo nhân, Tử Côn đạo nhân thật sự có chút do dự, hắn đương nhiên biết phía sau Thủy Tinh Môn này có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng vì Ngư Trường Kiếm… Lập tức thở dài nói: “Người chết vì tiền chim chết vì mồi, tam khấu cửu bái cũng tới đây rồi, không thiếu cái run rẩy này, tôi đi!”
Sau đó hướng ba người bọn Diệp Thiếu Dương chắp tay, cười cười lấy lòng: “Diệp chưởng giáo, Tứ Bảo đại sư, Lâm tiền bối, trông hết vào ba vị thành toàn.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đi vào không có ai quản ông, ông tốt nhất tự mình thành thật chút.”
“Vâng vâng. Nhất định nghe theo phân phó!”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Thủy Tinh Môn, hít sâu một hơi, sau đó… Trực tiếp tới trung tâm của ánh sáng xanh lục.
Thủy Tinh Môn, chỗ cất giấu bí mật cuối cùng của cổ mộ này, cuối cùng nghênh đón người gỡ bỏ nó.
“Phốc!”
Tiểu Cửu quét ngang vuốt sắc, đem một con bạch mao cương thi trước mặt trực tiếp đập nát, nhìn đàn thi phía trước như thủy triều tràn tới, lông mày nhíu lại. Những cương thi này ở trong mắt cô, cũng không có gì khác với cỏ rác, dù tới một vạn con, đối với nó mà nói cũng chỉ là hao phí thêm một ít thời gian mà thôi.
Khiến cô phiền lòng nhất thật ra chính là hao phí thời gian, quay đầu tức giận nhìn Qua Qua, nói: “Ngươi không phải nói vùng này cái gì cũng không có sao, sao có thể có nhiều cương thi như vậy?”
“Đúng vậy, vốn thật sự cái gì cũng không có…” Qua Qua cũng rất buồn bực, bọn họ vừa chạy đến nơi đây, liền gặp được cương thi không đếm xuể, từ chỗ sâu trong huyệt động một bên lao ra, cảm giác tựa như vô cùng vô tận.
Trong các huyệt động rắc rối phức tạp lúc trước quả thực từng có cương thi đi ra, nhưng đã bị Diệp Thiếu Dương dẫn người thanh lý sạch sẽ, Qua Qua cũng không biết vì sao còn có nhiều như vậy.
“Thật đáng ghét!”
Tiểu Cửu lòng nóng như lửa đốt, cô vướng bận an nguy của Diệp Thiếu Dương, muốn chạy qua mau chút, hội hợp với bọn họ, bất đắc dĩ mộ đạo quá hẹp, một thân tu vi của mình không dám quá mức thi triển, miễn cho đem mộ đạo húc sập, chỉ có thể từng chút một giết qua. Qua Qua theo ở phía sau, bổ đao cho cô.
Qua Qua nói: “Đúng rồi Tiểu Cửu, Đạo Phong đại đại khi nào đến?”
“Hẳn là đã đến rồi.”
Không lâu trước đó, Đạo Phong tiến vào Thanh Minh giới đi tìm Lý Hạo Nhiên, đầu tiên là đại náo Mộc Phong quan, sau đó lại đi Lê sơn, một đường đánh lên đỉnh núi, không ai có thể ngăn cản, ép Lê sơn lão mẫu tự thân ứng đối, hai người đấu một trận, trong khoảng thời gian ngắn không phân ra thắng bại, về sau sự tình kinh động mấy thế lực lớn còn lại của Thanh Minh giới, cùng nhau tiến đến vây khốn Đạo Phong.
Tiểu Cửu tự nhiên là đứng ở bên Đạo Phong, dùng lực lượng Thanh Khâu sơn đi cân bằng mấy thế lực lớn.
Vốn giữa mấy thế lực lớn cũng không hài hòa, thấy Lê sơn bị người ta đánh lên tận cửa, ở mặt ngoài lời lẽ chính nghĩa lên án công khai Đạo Phong, lại chưa thật sự động thủ, có môn phái nhỏ chút dựa vào Lê sơn trái lại muốn động thủ với Đạo Phong, nhưng không đủ tư cách, căn bản không động thủ được.
Lê sơn lão mẫu cũng không muốn sống mái với Đạo Phong, về sau có người khuyên giải, Đạo Phong cũng được biết thật sự không có ai biết vị trí Huyền Không quan, mục đích lập uy cũng đạt tới, vì không mang tới gánh nặng tương lai cho Diệp Thiếu Dương, cũng không đánh nữa, nhưng cũng không đi, mỗi ngày lượn lờ ở linh giới, tìm kiếm Huyền Không quan…
Tiểu Cửu lúc bị Qua Qua tìm được, phái người đi thông báo Đạo Phong, tới nhân gian giúp Diệp Thiếu Dương, sau đó tự mình đi trước một bước. Cô tin tưởng Đạo Phong sau khi biết được tin tức, cũng nhất định sẽ chạy tới.
“Phành…”
Một đóa hoa sen màu đen từ đỉnh đầu Tiểu Cửu bay qua, cánh hoa xoay tròn, đem mấy con cương thi trước mặt cùng nhau xay nát.
Tam hoa tụ đỉnh!
Qua Qua vừa thấy, nhất thời mặt mày hớn hở, hưng phấn kêu lên: “Thật sự là nói ai người đó đến nha, Đạo Phong đại đại mau tới!”
Mấy bóng người từ mộ đạo phía sau bay tới, dẫn đầu là một nam tử cẩm y trường bào, thân hình cao lớn, vẻ mặt ôn hòa, hướng Qua Qua cười cười, “Ai nói cho ngươi tam hoa tụ đỉnh chỉ thuộc về riêng Đạo Phong?”
“Từ công…” Qua Qua nhìn người tới, trong lòng chấn động, người tới thế mà lại là luân hồi sư gia Từ Văn Trường!
Lúc này những bóng người phía sau cũng bay đến trước mặt, Qua Qua nhìn thoáng qua, cằm rơi xuống:
Chương 1751: Kim Giáp Thi (1)
Những ngày tới đây không phải ai khác, chính là các đồng bạnh nhỏ của mình, Chanh Tử, Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Mỹ Hoa, ngay cả Lý Lâm Lâm cũng đến… mấy người làm quan ở Âm Dương Ti không sót một ai.
Qua Qua vừa thấy bọn họ, nhất thời nhảy dựng lên: “Ta nói, mấy người các ngươi sao giờ mới đến chứ!”
Chanh Tử nói: “Lão đại không cho chúng ta biết mà, chúng ta cũng không biết tình huống, sao các ngươi đều đánh xong thu dọn rồi sao?”
“Sao có khả năng! Lão đại bọn họ còn ở bên dưới, các ngươi đến vừa lúc, đi đi, cùng đi, trước đem bọn này tận diệt…”
Sau khi tiến vào Thủy Tinh Môn, mới đầu cũng chưa có gì biến hóa, vẫn là một cái hang hướng xuống, vừa đi, Diệp Thiếu Dương vừa tính khoảng cách, sau mấy chục mét, hang đến cuối, phía trước là một màn nước, từ phía trên chảy xuống, giống như Thủy Liêm động trong truyền thuyết.
Phía sau màn nước, hồng quang thấp thoáng, nhưng bị màn nước1che, không biết là cái gì.
Đoàn người Diệp Thiếu Dương đứng lại phía trước màn nước, cẩn thận quan sát, phát hiện màn nước là từ trong kẽ đá phía trên nóc chảy xuống, ở trên mặt đất hình thành một mương rãnh.
“Nước này tám phần là từ trong đầm nước phía trên chảy xuống.” Tứ Bảo sau khi quan sát nói, lấy ra la bàn, kiểm tra một phen, chưa có bất cứ phản ứng gì.
“Màn nước che khí tức, qua màn nước, tám phần có thể nhìn thấy chánh chủ, các vị…” Diệp Thiếu Dương vừa định nói chút lời hào hùng nâng cao sĩ khí một phen, kết quả Tứ Bảo đã dẫn trước xuyên qua màn nước.
Diệp Thiếu Dương theo sát sau, nước dính đầy người, lau mặt một phen, ngẩng đầu nhìn, miệng há hốc không khép lại được:
Trước mắt là một căn phòng đá hình nửa vòng tròn, nói chuẩn xác là động phủ, khung đỉnh ít nhất cao mười mấy mét, đường kính độ rộng có khoảng trăm mét, nếu nói Thủy Tinh Môn không gian kia5là cung điện trong lòng đất, nơi này chính là cung điện trong cung điện.
Nếu không phải tự mình tiến vào, rất khó tưởng tượng ở chỗ sâu dưới lòng đất trăm mét trở xuống, lại có thể có một nơi kết cấu khổng lồ như vậy tồn tại.
Nơi hình nửa vòng tròn này, nói là cổ mộ, càng giống một cái tế đàn hơn: ở giữa có một con đường tế đàn thông thường loại dùng gạch đá xây thành dùng để hiến tế, bên trong chảy nước màu đỏ sậm, mùi máu tươi đập vào mặt, không cần kiểm tra cũng biết trong này nhất định là máu.
Tứ Bảo lẩm bẩm: “Nơi này không biết đã xây dựng mấy trăm năm, máu nơi này thế mà lại chưa khô cạn, nói rõ đã sớm thành âm sào quỷ huyệt.”
“Sợ không chỉ là âm sào quỷ huyệt đơn giản như vậy.”
Diệp Thiếu Dương theo rãnh máu nhìn qua, rãnh máu thẳng tắp dài mười mấy mét, chỗ cuối là một quan tài, nhìn qua lập lòe ánh bạc, cực kỳ to lớn, bên3trên điêu khắc vài hoa văn không rõ. Từng luồng khí tức xen vào giữa hữu hình cùng vô hình, ở trên quan tài xoay tròn có quy luật, đoạn cuối vừa lúc nối với khung đỉnh ngay bên trên.
Phía trên khung đỉnh tràn ngập vô số chỗ như sương mù màu đỏ, chính là những khí tức này đem căn phòng đá chiếu rọi sáng ngời, làm mọi người có thể thấy rõ tất cả.
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn, ở trung tâm ánh sáng màu đỏ xoay tròn lơ lửng vô số hạt phát sáng, tựa như tinh tú không ngừng lóe lên. Sau khi đoàn người chú ý tới nơi này, ánh mắt lập tức bị hấp dẫn, mọi người cũng đều cảm thấy một khí tức thần bí từ phía trên chảy xuôi xuống.
“Đây là cái gì?” Một câu của Tứ Bảo đã nói ra sự nghi hoặc trong lòng mấy người.
Diệp Thiếu Dương mở ra Thiên Nhãn, nhìn qua… Ở bên trong những hạt phát sáng kia, mơ hồ có vô số bóng người mờ mịt lóe lên, bóng3người mơ hồ đến cực điểm, đầu đuôi chẳng phân biệt được, nối liền lẫn nhau… Trong lòng Diệp Thiếu Dương chấn động kinh hãi, những thứ này là gì vậy?
Diệp Thiếu Dương đột nhiên bắt đầu có chút hoài nghi đối với bản thân: mình tuy tu hành chỉ có mười mấy năm, nhưng thông qua điển tịch cùng sư phụ truyền miệng giảng thuật, tự tin hiểu biết gần hết đối với các loại khí tức cùng hình thái lực lượng, như loại khí tức hình thái này trước mắt hoặc là nói là lực lượng, thật đúng là lần đầu tiên gặp.
“Thiếu Dương, cái này có khả năng là hồn lực.” Lâm Tam Sinh đột nhiên mở miệng nói.
Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, lắc đầu nói: “Sao có khả năng, hồn lực sao có thể bị nhìn thấy.”
Hồn lực, là lực lượng linh hồn… Đã là lực lượng, sao có thể bị mắt thường thấy, hơn nữa hồn lực phải sống nhờ vào linh hồn mới có thể tồn tại, mà nơi này căn bản là không có quỷ hồn.5Cái này giống như là sóng điện não, ngay cả đầu óc cũng không có, lấy đâu ra sóng điện, lui một bước mà nói, tựa như trường điện từ, tín hiệu vô tuyến những thứ này, thật ra cũng là một loại năng lượng, rõ ràng tồn tại, nhưng vô hình vô tướng, không có khả năng bị nhìn thấy.
“Là hồn lực!” Lâm Tam Sinh quan sát một lúc nữa, sắc mặt ngưng trọng nói, “Đây là hình thái hồn lực sau khi bị phân ly từ trong hồn phách!”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Sao có thể, hồn phách cũng không có, lấy đâu ra hồn lực.”
“Có một số pháp thuật, hoặc là trận pháp, là có thể làm được.”
“Ngươi từng gặp?”
“Từng gặp. Kiến Văn đế tu luyện đế vương tâm thuật, là có thể đem hồn phách bóc ra, hấp thu hồn lực, ta từng thấy hắn thi triển, tựa như chính là bộ dạng này trước mắt chúng ta nhìn thấy… Nhưng hồn lực nhiều nhất chỉ có thể tồn tại thời gian cực ngắn, nếu không bị hấp thu4mà nói, sẽ tự biến mất, tình huống giống trước mắt, hồn lực trường kỳ tồn tại… Thậm chí tồn tại mấy trăm năm, thật sự là khó có thể tưởng tượng…”
“Cái gì gọi là khó có thể tưởng tượng, căn bản chính là trái với quy luật thiên đạo!” Diệp Thiếu Dương nói, nhưng sự thật trước mắt, làm hắn cũng không thể nói gì, không khỏi bắt đầu cân nhắc, cho dù sương mù màu đỏ trên không thật sự là hồn lực, vậy là lực lượng nào khiến chúng nó một mực tồn tại chưa biến mất chứ?
Lâm Tam Sinh run rẩy nói: “Ta từng thấy hồn lực, một người sau khi chết, hồn lực chỉ có một mảng rất nhỏ, mà nơi này… Lại có thể một mảng nồng hậu như vậy, cái này sợ là hồn lực hơn vạn người tập trung cùng một chỗ nhỉ?”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương run lên, hơn vạn người… Đột nhiên nghĩ đến từng nghe Phượng Hề nói, các giáo đồ xây dựng mộ, cuối cùng đều bị giết chết ở chỗ này, nhắm chừng là có mấy ngàn hơn vạn người, chẳng lẽ đều bị bóc hồn, lấy hồn lực?
Vậy hồn phách những người này lại ở nơi nào?
Không nói cái khác, chỉ là nghĩ đến đây có thể là nơi giết chết hơn vạn người, Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy phía sau lưng phát tê một trận.
Diệp Thiếu Dương vòng qua rãnh máu, hướng quan tài chỗ cuối đi qua, ngọn nguồn hồn lực đã là ở trên quan tài, chỗ đầu mối then chốt khống chế hồn lực bất diệt, hẳn là ngay tại trong quan tài, đi nhìn một cái có lẽ cái gì cũng sẽ biết.
Thật cẩn thận đi đến trước quan tài bạc, nhìn hướng bên trong, trong quan tài có một thi thể nằm!
Một thi thể mặc áo giáp hoàng kim, trên đầu chụp mũ giáp hình dạng sừng trâu, khuôn mặt cũng bị mặt nạ che, mặt nạ là dựa theo hình dáng khuôn mặt chế tạo, trừ hai tròng mắt, chỗ mi tâm còn có một lỗ thủng, nhìn qua như là một con mắt dựng thẳng, mang theo hạt “sương mù màu đỏ”, chính là từ trong con mắt dựng thẳng này tản mát ra.
Diệp Thiếu Dương nhìn cao thấp một lần, lập tức bị hai tay thi thể hấp dẫn:
Hai tay thi thể giao nhau, đặt ở bụng, trong hai tay bưng một thứ tương tự la bàn.
Chương 1752: Kim Giáp Thi (2)
Hai tay thi thể giao nhau, đặt ở bụng, trong hai tay bưng một vật hình bát giác tương tự la bàn, một vòng ở giữa là trốn, một khí tức màu vàng không ngừng lấy phương hướng ngược kim đồng hồ xoay tròn, trên tám góc cạnh đều có một chỗ hổng, khí tức màu vàng không ngừng chảy xuôi xuống, hội tụ vào trên thân thi thể mặc kim giáp này.
Nhìn kỹ mới phát hiện, ở trong mỗi một khối khe hở của kim giáp đều chảy loại khí tức màu vàng này, toàn bộ nhìn qua tựa như một tấm lưới thật lớn, đem toàn thân thi thể kim giáp bao lấy.
Đoàn người đứng ở trước thi thể, sửng sốt ước chừng hai phút, Tử Côn đạo nhân là người đầu tiên hỏi: “Thi thể này là ai? Đại Tế Ti năm đó sao?”
Bởi vì mặt nạ che khuất cả khuôn mặt, chỉ lộ ra hai con mắt, còn là nhắm, Phượng Hề phân biệt hồi lâu cũng không có cách nào xác nhận có phải Đại Tế Ti hay không, nhưng ở trong trí nhớ của cô, Đại Tế Ti lúc còn sống chưa từng mặc khôi giáp.
“Một vị này có lẽ không phải Đại Tế Ti.” Lâm Tam Sinh trầm ngâm nói, “Mặc kim giáp nhập liệm, lúc còn sống hẳn là một vị tướng quân.”
Tướng quân? Diệp Thiếu Dương mơ hồ nghĩ đến cái gì, nhưng không dám xác nhận, đem tay dời tới trên không la bàn kia trên người thi thể, một bàn tay chộp lên, phóng thích cương khí cảm giác một phen, nhất thời chấn động, sau một lúc mới hồi phục tinh thần lại, kinh ngạc nói: “Hỗn Nguyên trận thời kì vị pháp!”
Lâm Tam Sinh và Tử Côn đạo nhân vừa nghe, ngây ra tại chỗ. Lâm Tam Sinh được Quảng Tông thiên sư chân truyền, cũng là đệ tử đạo môn, Tử Côn đạo nhân càng không cần phải nói, hai người đối với danh từ “thời kì vị pháp” này cũng không xa lạ.5Ánh mắt hai người lại lần nữa dừng ở trên thứ tương tự la bàn trong tay thi thể, mặt la bàn này nhìn qua cũng không bắt mắt, thế mà lại là kết quả của thời kỳ vị pháp…
Tứ Bảo là hòa thượng, không hiểu biết đối với lịch sử đạo môn, vội vàng hỏi: “Cái gì thời kỳ vị pháp, mấy người đang nói cái gì?”
“Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, âm dương nhị khí vốn là hoàn toàn một mạch, không thể phân chia, từ trương thiên sư sang Ngũ Đấu Mễ Giáo, lấy phép hồn thiên động địa phân biệt âm dương nhị khí, thôi diễn ra mấy quy tắc lớn của đạo thuật, về sau phát minh đạo thuật, đều là lấy âm dương nhị khí làm căn cơ, cũng chính là nói, âm dương nhị khí là cơ sở của toàn bộ pháp thuật đạo môn.”
Diệp Thiếu Dương kiên nhẫn giải thích, đồng thời chỉ vào mặt la bàn trong tay thi thể, nói: “Mặt này thật ra3là Thái Cực song ngư đồ, nhưng nhìn qua chỉ có một luồng khí tức, chỉ vì chưa đem âm dương nhị khí phân chia ra, đây nhất định là trận pháp của thời kỳ vị pháp, bởi vì từ sau khi âm dương nhị khí bị phân chia, toàn bộ đạo sĩ tu luyện pháp thuật đều coi đây là cơ sở, căn bản không có ai có thể làm được xác nhập âm dương nhị khí. Tôi nói như vậy cậu nghe hiểu không?”
Tứ Bảo giật mình, nói: “Nghe hiểu, nhưng cậu vẫn chưa nói, rốt cuộc cái gì mới là thời kỳ vị pháp, chính là thời kì trước Ngũ Đấu Mễ Giáo?”
Lâm Tam Sinh bổ sung nói: “Đúng rồi, đạo giáo chân chính, là từ Ngũ Đấu Mễ Giáo bắt đầu, nhưng đạo pháp lại là vẫn luôn tồn tại, trước có Hà Đồ Lạc Thư, diễn sinh bát quái, sau có sách Lão Tử, xác minh lý học. Ở trước khi đạo giáo sáng lập, pháp thuật đạo môn3đã được sáng tạo ra, đạo sĩ thời điểm đó, gọi là phương sĩ hoặc là âm dương gia, nhưng khi đó không có hệ thống pháp môn tu luyện, đều là tự tu luyện, cho nên gọi là thời kỳ vị pháp.”
Tứ Bảo nghe xong, nhìn thi thể kim giáp, trầm ngâm nói: “Nói như vậy, thi thể này là thời kỳ vị pháp đã bị người ta phong ấn?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này không phải nói nhảm sao.”
“Đó là thời điểm gì, tôi nhớ… Ngũ Đấu Mễ Giáo hẳn là Hán triều thành lập đi, nằm tào, nói như vậy thi thể này là trước Hán triều?”
Tuy kết luận này có chứng cớ chống đỡ, nhưng trong lòng đoàn người vẫn cảm thấy có chút không thể tưởng tượng, Hán triều cách hiện tại hai ngàn năm rồi, thi thể ít nhất hai ngàn năm trước, Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ may mắn giáo sư Tôn không ở đây, bằng không nhất định sẽ đem thi thể này coi là bảo5vật.
Lâm Tam Sinh trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Kim giáp trên người thi thể này, hẳn là vật của hắn lúc còn sống, thời cổ rất nhiều tướng quân sau khi chết không đổi áo liệm, chỉ mặc giáp trụ nhập liệm, đồng giáp thi chính là như vậy mà có. Hán triều trở về trước, hoàng kim là phi thường trân quý…”
Diệp Thiếu Dương nhìn khôi giáp ánh vàng rực rỡ, nói: “Lời này cậu nói không đúng, cái gì gọi ở Hán triều trở về trước rất trân quý, dù là đặt ở hiện tại cũng rất trân quý nha, một thân kim giáp này trên trăm cân nhỉ, cái này đáng bao nhiêu tiền.”
Tứ Bảo lườm hắn nói: “Cậu đúng là dế nhũi, giá trị loại văn vật này, nào có thể dùng kim loại hiếm để cân nhắc, tôi nhắm chừng kim giáp này nếu bán đi, không có mấy trăm hơn ngàn vạn căn bản đừng nghĩ, đây cũng là ít nhất.”
Lâm Tam Sinh cả giận nói: “Hai4người các ngươi thật sự là đến trộm mộ, lúc này thảo luận cái đó làm gì!”
“Ặc, là bản thân ngươi nói kim giáp này rất trân quý, ta mới nói theo một câu, ai muốn bán nó, cho dù muốn bán cũng không cầm đi được.” Diệp Thiếu Dương gãi ót nói.
Lâm Tam Sinh ở đó cạn lời, nói: “Ý tứ của ta là, người có thể có được loại kim giáp này, nhất định có thân phận tương đối tôn quý, tám phần là đại tướng quân, muốn theo thứ tự để suy đoán ra thân phận vị này!”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Suy đoán như thế nào, tướng lĩnh cổ đại nhiều như vậy, ngươi làm sao biết là ai?”
Lâm Tam Sinh nói: “Thời kỳ vị pháp, cũng chính là trước Hán triều, mà ở trước Chiến quốc, căn bản không có năng lực trình độ chế tạo kim giáp, cho nên người này tất nhiên ra từ thời kì Chiến quốc hoặc Tần Hán, xem kiểu dáng mũ giáp này, có chút không giống như là Hán triều, khả năng Chiến quốc cùng Tần triều lớn nhất.
Vẫn là lúc trước nói, vàng ở thời điểm đó phi thường hiếm có, có thể được hoàng đế ban cho một bộ hoàng kim giáp như vậy, lúc còn sống tất nhiên từng lập công lao thật lớn. Tần triều không nói, không ai như vậy, danh tướng thời kì Chiến quốc không ít, ngươi nghĩ đến ai đầu tiên?”
Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo đồng thanh nói ra một cái tên: “Bạch Khởi!”
“Sẽ không khéo như vậy chứ!” Diệp Thiếu Dương thất thanh kêu lên.
Lâm Tam Sinh nói: “Lúc trước Từ công mời ngươi tới tây phương tìm kiếm chỗ Bạch Khởi táng thân, ngươi ở nơi này tìm được hắn, có gì kỳ quái?”
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc ngây người. Từ sau khi nghe Phượng Hề nói về chân tướng cổ mộ, mình đã hoài nghi năm đó Đại Tế Ti là lợi dụng tín ngưỡng của giáo đồ đối với Đế Thích Thiên, trên thực tế cổ mộ này không có một xu quan hệ với Đế Thích Thiên, nhưng muốn nói thi thể này trước mặt chính là Bạch Khởi, trong lúc nhất thời vẫn khó có thể tiếp nhận.
Tứ Bảo nói: “Chúng ta đừng để ý hắn là ai được không, Thiếu Dương, phong ấn này cậu có thể mở ra không?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Trận pháp phong ấn thời kỳ vị pháp, dùng thuật thôi diễn hậu thiên bát quái không thể mở ra, chỉ có thể vận dụng tiên thiên bát quái.”
“Cũng chính là nói, cậu có thể xử lý?”
“Hẳn là có thể, tôi vừa rồi cảm giác một phen, muốn mở ra Hỗn Nguyên trận này, một là cần vận dụng tiên thiên bát quái thuật thôi diễn ngược, hai là cần người làm phép có pháp lực cực sâu, nhắm chừng ít nhất là bài vị Địa tiên. Cũng khéo, tôi vừa lúc hai điểm đều phù hợp.”
Chương 1753: Ngư Trường Kiếm (1)
Lâm Tam Sinh vừa nghe, lập tức nhíu mày nói: “Cái này không phải trùng hợp! Có lẽ, là có người cố ý dẫn ngươi tới nơi đây, chính là vì mở ra Hỗn Nguyên đại trận.”
“Cố ý dẫn ta…” Diệp Thiếu Dương chợt nghĩ đến đoạn phỏng đoán kia của mình lúc trước: cái này toàn bộ cơ quan trong cổ mộ, nhìn như cửu tử nhất sinh, thật ra đều để lại một đường sinh cơ, lúc ấy mình còn buồn bực mục đích Đại Tế Ti làm như vậy, hiện tại nghĩ đến, vô cùng có khả năng là vì sàng chọn!
Dùng cơ quan và tà vật giết chết pháp sư thực lực không đủ, miễn cho bọn họ phá hư kết cấu cổ mộ, mà thật sự có thực lực, như mình, dọc theo đường đi vài lần thiếu chút nữa xảy ra điều ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng vẫn tìm tới nơi này.
Chẳng lẽ… Tất cả cái này đều là vì chờ đợi một pháp sư giống như mình, đến mở ra Hỗn Nguyên đại trận thi triển ở trên thân thi thể?
Diệp Thiếu Dương nhìn thi thể trong quan tài bạc nghi là Bạch Khởi, thì thào nói: “Mở ra Hỗn Nguyên đại trận, sẽ thế nào?”
Mấy người nhìn nhau. Tứ Bảo gãi cái đầu trọc của mình nói: “Cậu nói như vậy cũng đúng, chúng ta bình thường khai quang làm phép, nhìn thấy trận pháp phong ấn liền mở, tôi cũng đã nuôi thành quán tính. Theo tôi thấy, trận pháp này rất có thể chính là hạ phong ấn cho thi thể này, sau khi mở ra không chừng kẻ này liền sống lại, nhỡ đâu hắn chính là Bạch Khởi, ôi đệch, hậu quả này thiết tưởng không chịu nổi.”
Bạch Khởi sống lại… Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật.
Lâm Tam Sinh lại nhíu mày, nói: “Không đơn giản như vậy, Thiếu Dương, cậu đứng ở góc độ Đại Tế Ti kia suy nghĩ một phen, nếu là cậu, bố trí tất cả cái này, cuối cùng cũng thành công đem một người có thể mở ra trận pháp dẫn đến nơi đây, nhưng đối phương lại không có lý do phải mở ra phong ấn, vậy mọi thứ cậu làm không phải uổng phí?”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, nói: “Cậu là nói, hắn đã dẫn tôi tới nơi này, tất nhiên có biện pháp khiến tôi mở ra trận pháp?”
Lâm Tam Sinh gật gật đầu.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương nghi hoặc, “Tôi chính là không động thủ, ai còn có thể làm gì được tôi hay sao?”
Bắt đầu nhìn xung quanh, phát hiện Phượng Hề không biết khi nào lướt qua quan tài đi đến chỗ tới gần tường trong, phía trên có một khối đá lớn nhô lên, chặn ánh sáng đỏ từ phía trên chiếu xuống, nhìn qua bên trong một mảng tối đen, tựa như còn có chỗ đi khác.
Đoàn người Diệp Thiếu Dương sau khi tới nơi này, lực chú ý vẫn luôn bị thi thể trong quan tài hấp dẫn, lại chưa chú ý tới một không gian như vậy. Phượng Hề lại khác, cô là vì tìm kiếm người yêu của mình, ở sau khi kiểm tra quan tài, lập tức bắt đầu tiếp tục tìm kiếm chung quanh.
“Diệp thiên sư, các anh mau đến xem!” Thanh âm Phượng Hề hơi khẩn trương nói.
Diệp Thiếu Dương vội vàng đi qua, từ chỗ hổng kia thò đầu nhìn, một mảng tối đen, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng có quỷ khí nồng đậm từ bên trong phát ra. Diệp Thiếu Dương lập tức cảnh giác, đem Câu Hồn Tác lấy xuống, tay kia cầm đèn pin, soi vào…
Là một mộ đạo thật dài, thẳng tắp về phía trước, dài nhất không quá hai mươi mét, ánh đèn pin ở bên trong lưu chuyển, rất nhanh chiếu đến một số người nằm trên mặt đất, phải nói là thi thể, tổng cộng bảy tám cái, có cái nằm úp sấp ở trên đất, có nằm nghiêng, thân thể tựa như là hong khô rồi.
Những thi thể này nằm ở đây cũng không biết bao lâu, trên người đều phủ một tầng bụi thật dày, quần áo cũng nhìn không ra tỉ lệ kiểu dáng, nhưng đều là quần áo dài, trên trang phục cũng không giống với đám giáo đồ kia.
Những người này… Là ai?
Trong lòng Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, đèn pin di động từng chút một, đột nhiên một phản quang màu đỏ ở dưới ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, Diệp Thiếu Dương vội vàng đem đèn pin dời về, nhắm vào thứ kia, là kiếm một người nắm ở trong tay.
Người này nằm sát tường ở chỗ sâu nhất của huyệt động, một tay cầm kiếm, xem tư thế trước khi chết hẳn là đang làm phép.
“Ngư Trường Kiếm!” Tử Côn đạo nhân vừa thấy thanh kiếm này, lập tức muốn xông qua.
Diệp Thiếu Dương giữ chặt hắn, “Ông đi chịu chết sao!”
Tử Côn đạo nhân ngẩn ra, nhìn chỗ sâu trong huyệt động, lẩm bẩm: “Không có tà vật gì nha…”
“Là không có tà vật, nhưng những người này là chết như thế nào?”
“Cái này…” Tử Côn đạo nhân bình tĩnh lại suy nghĩ, nhất thời bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, “Đúng vậy, nghe nói vị tổ sư này có pháp lực thông thiên, vẫn chết thảm ở bên trong, đổi là tôi…”
Lập tức hướng Diệp Thiếu Dương ném tới cái nhìn cảm kích, “May mà có Diệp chưởng giáo nhắc nhở!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ông không phải một người tốt, nhưng trên đường cũng giúp tôi không ít, mặc kệ ông là xuất phát từ mục đích gì, ít nhất ông cũng không lâm trận bỏ chạy, tôi cũng không muốn nhìn thấy ông chết ở đây, ông tốt nhất đừng tìm chết.”
Tử Côn đạo nhân nghe xong lời này, không có một chút tức giận, tựa như có chút cảm động.
Tứ Bảo nói: “Ông xác định thanh này chính là Ngư Trường Kiếm?”
“Cái này… Trên điển tịch phái tôi nói, Ngư Trường Kiếm hoa văn như vảy cá, xích Nhược Đồng vân. Thanh kiếm này vừa lúc là màu đỏ, không phải Ngư Trường Kiếm sẽ là cái gì.”
Mấy người đang thương lượng đi vào thế nào, phía sau đột nhiên vang lên một mảng thanh âm bọt nước bắn tung tóe, quay đầu nhìn, lại là một cô nương xuyên qua màn nước đi đến.
“Chanh Tử?” Diệp Thiếu Dương mắt sáng ngời, ngây ra tại chỗ.
“Lão đại bọn anh đều không sao chứ.” Chanh Tử vừa đi tới, vừa lau nước trên người.
Diệp Thiếu Dương nghênh đón, thấy đám người Qua Qua theo sát sau tiến vào.
Chanh Tử quay đầu nhìn Mỹ Hoa một cái, chu mỏ nói: “Vẫn là làm quỷ tốt, bị nước rót cũng không sao, ngươi xem trên người ta, thật sự là chán ghét chết mất!”
Mỹ Hoa chào hỏi với ba người bọn Diệp Thiếu Dương, hướng Chanh Tử nói: “Ngươi là nhân ngư, sợ nước cái gì chứ!”
“Vậy cũng không muốn bị ướt nha. Ồ, lão đại vẻ mặt bọn anh sao mà thật kỳ quái.”
“Không sao không sao.” Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo nhìn nhau, hiểu trong lòng mà không nói ra nuốt nước miếng.
Chanh Tử là yêu, có tu vi hộ thể, ở nhân gian cũng sẽ không cảm thấy lạnh, cô lại vẫn luôn tương đối xú mỹ, ăn mặc phi thường thời thượng, lần này đến mặc một cái quần lụa mỏng trắng, bị nước xối qua, hoàn toàn dán ở trên người, nội y như ẩn như hiện kia, phụ trợ dáng người linh lung…
Lâm Tam Sinh quay đầu, thấp giọng nói: “Phi lễ chớ nhìn…”
Một câu ngược lại nhắc nhở Chanh Tử, vội vàng xoay người, dùng yêu lực đem quần áo hong khô, hung hăng lườm Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo một cái, “Các anh được lắm, chiếm tiện nghi em, Bảo gia anh đáng giận nhất! Anh chính là hòa thượng đó, sao có thể háo sắc như vậy!”
Tứ Bảo đỏ mặt không dám trả lời, ho khan hai tiếng, hỏi: “Mấy người đến đây như thế nào!”
“Không riêng bọn em, còn có nữa!”
Khi nói chuyện, lại mấy bóng người xuyên qua màn nước mà đến, Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn, thế mà lại là Từ Văn Trường, phía sau còn Tiểu Cửu đi theo!
Tử Côn đạo nhân nhận ra Từ Văn Trường, bị dọa lập tức quỳ ở trên đất dập đầu. So sánh với Diệp Thiếu Dương, hắn chỉ là một đạo sĩ bình thường mới nhập lưu, ở âm ty chưa nói tới quan hệ gì, nhìn thấy Từ Văn Trường loại âm thần thân phận này, chỉ có nước run rẩy.
Phượng Hề không khoa trương như hắn, đi qua, dựa theo lễ tiết đạo môn tham kiến sư trưởng thi lễ.
“Mấy người… Sao lại ghép lại một chỗ?” Diệp Thiếu Dương nhìn mấy người trước mặt, ngạc nhiên nói.
Chương 1754: Thuật Sĩ Từ Phúc
Qua Qua lập tức đem tình huống nói đơn giản một lần, Diệp Thiếu Dương nghe xong, nhìn về phía Từ Văn Trường, hơi khó chịu nói: “Từ công chủ ý này đáng đánh nha, tôi một đường vừa qua cửu tử nhất sinh xông qua, cuối cùng tiến vào Thủy Tinh Môn này, lão ngài lập tức tới, lão ngài cũng không tới sớm giúp tôi một chút.”
Từ Văn Trường phe phẩy một cây quạt tiêu dao, mỉm cười nói: “Âm phủ không quản việc dương gian, đây là quy củ mãi mãi không thay đổi, ta có thể vượt ở trước một trận chiến cuối cùng đến giúp ngươi một tay, đã là cực hạn lớn nhất, mong tiểu thiên sư đừng trách.”
Diệp Thiếu Dương đương nhiên không dám trách móc hắn, vội hỏi: “Từ công nói cái gì một trận chiến cuối cùng, sao ta có chút nghe không hiểu?”
Từ Văn Trường đi đến trước quan tài, nhìn thi thể vị mặc kim giáp kia, tỉ mỉ xem xét một lát nói: “Các vị có biết đây là ai không?”
“Bạch Khởi?” Diệp Thiếu Dương hỏi ngược.
Từ Văn Trường nói: “Đúng vậy.”
Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo nhìn nhau một cái, hít thật sâu. Tuy đã sớm hoài nghi là gã, nhưng thật sự xác nhận, loại cảm giác này là hoàn toàn không giống.
Tần quốc Võ An quân, nhân gian sát thần… Nhìn thi thể Bạch Khởi, trong đầu Diệp Thiếu Dương không tự chủ được xuất hiện hình ảnh một tướng quân mặc giáp vàng, phóng ngựa chạy chồm, ở phía sau hắn, là binh sĩ như thủy triều, ở dưới tướng quân suất lĩnh, điên cuồng hướng tới địch doanh xung phong…
Đây chính là người ở trong lịch sử Hoa Hạ viết xuống một nét bút thật đậm!
Lâm Tam Sinh hỏi: “Từ công sao biết hắn chính là Bạch3Khởi, Từ công từng tới nơi này?”
“Ta tự nhiên chưa từng tới, ta cũng không biết hắn chôn ở chỗ này.”
Từ Văn Trường trầm mặc một lát, nói tiếp: “Âm ty chỉ biết Bạch Khởi còn ở nhân gian, biết hắn táng thân tây bắc, không biết vị trí xác thực của ngôi mộ lớn này, nói tới vẫn là âm dương ngăn cách, không tiện đến điều tra… Hơn nữa cho dù tìm tới nơi này, chúng ta cũng làm gì không thể với hắn, phải có ngươi, mới có thể được việc.”
“Ta?” Diệp Thiếu Dương chỉ vào bản thân.
Từ Văn Trường khẽ gật đầu.
“Ặc, ta từ khi nào có giá như vậy.” Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười, “Từ công, rốt cuộc là chuyện gì, hy vọng lão ngài nói rõ nha, nói rõ rồi chúng ta lại động thủ cũng không muộn.”
Đối với Từ Văn Trường, Diệp Thiếu Dương không chút hoài nghi,3nhưng Từ Văn Trường một mực từ ngữ né tránh, làm Diệp Thiếu Dương cảm thấy chuyện này nước rất sâu, hắn không muốn không minh bạch bị người ta sử dụng làm vũ khí, cho dù là giúp âm ty làm việc, chung quy cũng phải biết vì cái gì.
Từ công nhìn thi thở Bạch Khởi, thở dài, nói: “Tiểu thiên sư, ngươi có biết dùng Hỗn Nguyên đại trận phong tỏa thân thể Bạch Khởi là người nào hay không?”
“Người nào?” Diệp Thiếu Dương đương nhiên không biết.
Từ công chậm rãi phun ra bốn chữ: “Phương sĩ Từ Phúc.”
“Từ Phúc?” Diệp Thiếu Dương kêu lên, đám người Tứ Bảo cũng chấn động không thôi.
Phương sĩ Từ Phúc, là một người như truyền kỳ của giới pháp thuật. Trên chính sử ghi lại đối với Từ Phúc phi thường ít, chỉ nói hắn là phương sĩ nổi tiếng lúc ấy, được Tần Thủy Hoàng ủy thác3đi hải ngoại tìm kiếm phương thuốc trường sinh bất lão, một đi không trở lại. Nhưng dân gian có truyền thuyết, Từ Phúc giữa đường trở về một lần, lừa Tần Thủy Hoàng nói đã tìm được Bồng Lai tiên đảo, Tần Thủy Hoàng ban cho ba ngàn đồng nam đồng nữ, ngồi thuyền rời khỏi. Từ Phúc một đi không trở lại, dân gian có ý kiến là Từ Phúc đi Lưu Cầu, mang theo ba ngàn đồng nam đồng nữ ở lại, sinh con đẻ cái, trở thành người Nhật Bản sau này, Từ Phúc cũng chính là tổ tiên của giặc Oa Nhật Bản…
Truyền thuyết này đương nhiên là bậy bạ, trên thực tế, Từ Phúc là quốc sư Tần triều, phi thường được Tần Thủy Hoàng tôn kính, bằng không cũng không không có khả năng ủy thác trọng trách tìm kiếm thuốc trường sinh bất lão. Từ Phúc một đi không5trở lại, không phải đi hải ngoại tiên sơn cái gì, cũng không đi làm tổ tiên giặc Oa cái gì, trong điển tịch giới pháp thuật nói hắn là phi thăng tiên giới…
Diệp Thiếu Dương chưa bao giờ tin tưởng cái gì phi thăng tiên giới, về sau biết chân tướng Thanh Minh giới, đoán phương sĩ Từ Phúc rất có thể là đi Thanh Minh giới.
Trừ trận chiến phong thần những nhân vật trong truyền thuyết kia, Từ Phúc là phương sĩ thứ nhất thật sự có thành tựu lớn trước khi đạo giáo thành hình, cũng là một đám pháp sư sớm nhất, lúc ấy còn có một người nổi tiếng hơn hắn là Quỷ Cốc Tử, cũng chính là Vương Thiện lão tổ, là khai sơn thuỷ tổ của Ma Y thần tướng đời sau.
Quỷ Cốc Tử trọng điểm phong thuỷ và tướng thuật, Từ Phúc trọng điểm pháp thuật, nghe nói đương4thời vô địch, hầu như thành đại danh từ của phương sĩ. Những cái này đều là tri thức cơ sở của giới pháp thuật. Nhưng đám người Diệp Thiếu Dương vẫn là lần đầu nghe nói ân oán giữa Từ Phúc cùng Bạch Khởi, không thể không chấn động.
Lâm Tam Sinh nghi hoặc nói: “Bạch Khởi là người thời kì Tần Chiêu Vương, Từ Phúc là người thời kì Thủy Hoàng, khi Bạch Khởi chết, Từ Phúc hẳn là còn chưa sinh ra mới đúng, hai người này không nên quen biết nha.”
Từ công nói: “Bọn họ lúc còn sống đương nhiên không quen biết, năm đó Võ An quân Bạch Khởi lừa giết bốn mươi vạn quân Triệu, đắc tội với trời, âm ty cực kỳ tức giận, muốn lấy Bạch Khởi áp giải địa ngục, Bạch Khởi lúc ấy dương thọ chưa hết, âm ty không thể động thủ với hắn, Thôi thiên tử vì thế không tiếc sửa sổ sinh tử… Lúc này mới có Tần Chiêu Vương ban chết Bạch Khởi. Bạch Khởi sau khi chết, Hắc Bạch Vô Thường dẫn hai trăm quỷ sai, tự mình đến nhân gian bắt vong hồn Bạch Khởi, lại không thu được gì mà về…”
Đoạn bí văn này, nghe vào trong tai đám người Diệp Thiếu Dương, từng tiếng rung động, giống như sét đánh.
Thôi thiên tử thế mà lại không nhìn thiên địa luật pháp, tự tiện sửa sổ sinh tử, quả thực không thể tưởng tượng, nhưng khiến bọn họ giật mình nhất vẫn là câu nói cuối cùng kia của Từ công, Diệp Thiếu Dương nhịn không được hỏi: “Vì sao không thu được gì mà về?”
“Bạch Khởi là sát tinh trời đưa xuống, lúc còn sống giết người vô tính, lệ khí cực nặng, hơn xa tưởng tượng, sau khi chết liền thành Tà Thần, ở nhân gian qua lại tự nhiên, Hắc Bạch Vô Thường căn bản không tìm được hắn, mà âm ty lại không tiện ở nhân gian rầm rộ binh đao, sau đó mấy chục năm bí mật điều tra nghe ngóng, cũng hoàn toàn không có tung tích.
Thẳng đến về sau phương sĩ Từ Phúc xuất thế, tìm được chỗ Bạch Khởi ẩn thân, đại chiến một trận, đánh bại Bạch Khởi, nhưng không cách nào đánh chết bắt hồn, chỉ có thể đem hồn lực đánh tan, dùng Hỗn Nguyên đại trận phong ấn thân thể, để hồn lực không thể nhập vào… là như trước mắt chúng ta.”
Từ Văn Trường nói tới đây, ngừng lại, trong lúc nhất thời khung cảnh lặng ngắt như tờ.
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn thân thể Bạch Khởi, lại ngẩng đầu nhìn nhìn một đám hồn lực đậm đặc lơ lửng ở khung đỉnh, khóe miệng nhịn không được run rẩy lên, lẩm bẩm: “Ta vốn cho rằng, đây là hồn lực hơn một ngàn giáo đồ chết ở chỗ này ngưng tụ với nhau, không ngờ… Lại là hồn lực của một mình Bạch Khởi.”
Hồn lực một người sao có thể cường đại đến mức này!
Lâm Tam Sinh nghe so với hắn còn nghiêm túc hơn, khó hiểu nói: “Từ công lúc trước không phải nói chưa từng tới nơi này sao, chẳng lẽ Từ Phúc sau khi thành công, không thông báo âm ty biết?”
“Không cần thông báo, lúc ấy cùng hắn cùng nhau đại chiến Bạch Khởi còn có người của âm ty, bằng không ngươi cảm thấy Từ Phúc cho dù có mạnh nữa, một mình có thể đánh thắng Bạch Khởi đã thành Tà Thần?”
“Vậy…”
Từ công đạo: “Ta nói chưa từng tới nơi này, chỉ vì ngay lúc đó chiến trường cũng không ở đây, Từ Phúc lúc ấy dùng Hỗn Nguyên đại trận phân ly thân thể cùng hồn lực Bạch Khởi, cũng là kế tạm thích ứng, sau khi thành công, bảo Thanh… Bảo vị âm thần cùng nhau tác chiến kia tới âm ty báo tin, bản thân lưu lại chờ. Nhưng chờ âm ty phái binh chạy tới chiến trường, xác Bạch Khởi đã không thấy, Từ Phúc cũng không thấy… Từ đó về sau nhân gian Quỷ Vực, không tìm thấy một người một thi này nữa.”
Chương 1755: Thanh Y
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngài vừa nói ai, thanh cái gì?”
Từ công nói: “Cái này rất quan trọng sao?”
“Rất quan trọng.” Diệp Thiếu Dương nói, “Âm ty tìm ta hỗ trợ, ta cũng chưa nói không giúp, nhưng ít nhất ta có quyền biết tình huống chứ, cái gì cũng không biết đã bảo ta đi chịu chết, loại sự tình này ta tuyệt đối không làm.”
“Ngươi cùng Thanh Vân Tử lão già kia giảo hoạt giống nhau.” Từ Văn Trường thở dài, nói: “Đây vốn là bí mật của âm ty, nói ra cũng không sao, năm đó theo Từ Phúc cùng nhau đuổi giết Bạch Khởi, chính là một trong đạo môn thất tuyệt: Thanh Y.”
“Thanh Y…” Nghe được cái tên này, mấy người bọn Diệp Thiếu Dương đều nhíu mày, Thanh Y cái tên này, giới pháp thuật cũng là không ai không biết, nhưng chỉ biết tên, mọi thứ về hắn đều là dấu hỏi, thậm chí cho tới bây giờ chưa từng có ai gặp hắn.
“Ta nghe nói, Thanh Y là một trong đạo môn thất tuyệt?” Diệp Thiếu Dương thử hỏi.
Từ Văn Trường nói: “Không sai.”
Phong Đô đại đế, là đạo môn đệ nhất thần, chúa tể âm ty, trăm ngàn năm qua, cũng từng thu không ít đệ tử, giống như tông phái pháp thuật nhân gian, đệ tử hắn cũng có phân chia cấp bậc, nghe nói năm đó khi hỗn độn mới mở, đại đế khai đàn giảng đạo, vô số sinh linh tới nghe giảng, quỷ yêu thi linh đều có, có kẻ ngộ đạo bái ở môn hạ đại đế tu luyện, trên danh nghĩa đều xem như đệ tử đại đế, nhưng đại đa số ngay cả ký danh đệ tử cũng không phải.
Đại đế có ba ngàn môn khách, đệ tử thật sự nhập thất không đủ trăm người, trong trăm người này, có kẻ tuệ căn ưu tú, đại đế truyền thụ pháp môn tu luyện, là ngoại môn đệ tử, tổng cộng không đến hai mươi người, hai mươi người này về sau đều thành nòng cốt âm ty, có thậm chí ở chức quan địa vị cao, như Ngư Huyền Cơ, làm đứng đầu một ti.
Nhưng thật sự nhận được đại đế truyền thừa, chỉ có bảy người, người ta gọi là đạo môn thất tuyệt. Bởi vì loại chuyện này cũng không có văn kiện chính thức nào, giới pháp thuật nhân gian đối với điều này chỉ có đoán, trong đó có thể xác định là đệ tử đại đế có Thiên tử điện phán quan Thôi Ngọc, phục ma thiên sư Chung Quỳ, Huyền Đàn tài thần Triệu Công Minh…
Trong đó Thôi phủ quân là âm thiên tử, người trâu bò nhất âm ty, Triệu Huyền Đàn nguyên soái trấn thủ biên cương, tương tự đại quan biên giới của nhân gian, địa vị phi thường, Chung Quỳ thiên sư nhìn qua thanh nhàn nhất, tựa như chuyện gì cũng không quản, trên thực tế hắn chuyện gì cũng có thể quản, tương tự khâm sai đại thần thời cổ, đặc phái viên trung ương của xã hội hiện đại, hơn nữa là trường kỳ, phát hiện bất cứ vấn đề nào cũng có thể giải quyết ngay tại chỗ, không cần hướng lão đại các ngành đánh tiếng.
Chỉ một điểm này, liền có thể nhìn ra Chung Quỳ cực được đại đế tín nhiệm, ở âm ty uy vọng cũng cực cao, cùng tam vương nhất phán là nhân vật siêu cấp quan trọng ở cùng một bậc thang.
Trừ ba siêu cấp ngưu nhân này, nghe nói trong đạo môn thất tuyệt, còn có một vị Bích Dao công chúa, vẫn luôn trấn thủ mắt suối Nam Hải, quanh năm không ở âm ty, cũng không có người nào từng gặp nàng, sự tích cũng không nhiều, sau đó chính là Thái Âm sơn Vô Cực Quỷ Vương, nghe nói cũng là một trong đạo môn thất tuyệt, phản loạn âm ty, tự lập làm vương…
Về phần Thanh Y, là một người thần bí nhất trong đạo môn thất tuyệt. Thật ra còn có một danh ngạch, rất nhiều ý kiến, có cái nói là Diêm La vương, cũng có cái nói là Nam Cực Tiên Ông… Ý kiến không đồng nhất, ngay cả cụ thể là ai cũng không biết, cũng chưa nói tới thần bí.
Thanh Y khác, đều biết hắn là một trong đạo môn thất tuyệt, nhưng hắn bộ dáng thế nào, ở âm ty làm quan gì, bình thường ở nơi nào lăn lộn, không ai nói ra được. Nhưng tham khảo vài vị sư huynh đệ siêu ngưu kia của hắn, cho dù dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra, thực lực vị này, nhìn chung toàn bộ Quỷ Vực, cũng tuyệt đối là đội bậc thang thứ nhất.
Vốn đám người Diệp Thiếu Dương còn buồn bực, dựa vào một mình Từ Phúc sao có thể đánh thắng được sát sinh Bạch Khởi, biết được có Thanh Y hỗ trợ, lập tức bình thường trở lại.
Diệp Thiếu Dương nhân cơ hội hỏi Từ Văn Trường: “Thanh Y rốt cuộc là ai?”
Từ Văn Trường cười nói: “Tiểu thiên sư đừng nghĩ tìm hiểu từ ta, thân phận Thanh Y, cùng chuyện này không có bất cứ quan hệ như thế nào cả. Đây là một trong những bí mật lớn nhất của đạo môn, ngươi cho dù hiện tại buông tay không làm, ta cũng không có khả năng nói cho ngươi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này nói rõ ngươi biết hắn là ai?”
Từ Văn Trường không nói gì.
“Được rồi, ngươi tiếp tục nói, sau đó thì sao?”
“Không có sau đó, chỉ có trước mắt.” Từ Văn Trường chỉ vào xác Bạch Khởi nói, “Trước mắt chỉ có ngươi có năng lực mở ra Hỗn Nguyên đại trận, để Bạch Khởi sống lại.”
Để Bạch Khởi sống lại… Đoàn người nhìn nhau, khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, nói: “Để hắn sống lại làm gì, muốn chết sao?”
Từ Văn Trường nói: “Ta cũng nói thẳng, ta lần này đến nhiệm vụ chính là khiến Bạch Khởi sống lại, dẫn hắn về âm ty, có một số vấn đề, âm ty phải làm rõ.”
Diệp Thiếu Dương truy hỏi: “Vấn đề gì.”
Từ Văn Trường do dự một phen, nói: “Thứ nhất, Từ Phúc đã đi đâu, thứ hai, Thông Linh Pháp Ấn ở nơi nào.”
“Thông Linh Pháp Ấn, cái quỷ gì?”
Từ Văn Trường trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, nói: “Ta nếu là sớm biết ngươi nói nhảm nhiều như vậy, ta thực lười tìm ngươi hỗ trợ.”
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Từ công hiện tại cũng có thể đổi người.”
Từ Văn Trường trầm mặc một phen, nói: “Thông Linh Pháp Ấn là trong giếng trấn hồn luân hồi sử dụng, năm đó vì đối phó Bạch Khởi, âm ty đem Thông Linh Pháp Ấn giao cho Từ Phúc, Từ Phúc mất tích, Thông Linh Pháp Ấn cũng mất tích theo, đây là chí bảo âm ty, đương nhiên phải cầm về.”
Đám người Diệp Thiếu Dương nhìn nhìn nhau, Tứ Bảo dẫn đầu hỏi: “Đây cũng là chuyện mấy ngàn năm trước rồi, Thông Linh Pháp Ấn đánh mất, lục đạo luân hồi không phải vẫn vận chuyển như cũ, vì sao nhất định phải thu hồi?”
Từ Văn Trường nói: “Có Thông Linh Pháp Ấn hay không, lục đạo luân hồi cũng sẽ vận chuyển bình thường, vấn đề là Thông Linh Pháp Ấn có thần lực nghịch chuyển càn khôn, quả quyết không thể để bất luận kẻ nào có được, bằng không đó là tai hoạ ngầm thật lớn.”
“Như vậy à, ừm, xin Từ công nói rõ ràng chút, cái gọi là nghịch chuyển làm khôn, là có ý tứ gì?”
Từ Văn Trường giận dữ, tiểu thiên sư cũng không gọi nữa, quát: “Ta đã nói đủ nhiều rồi, Diệp Thiếu Dương ngươi đừng có mà được một tấc lại muốn tiến một thước!”
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Đã nói nhiều như vậy, thêm một vấn đề này cũng không nhiều, à, ngài lão đem tất cả đều nói cho chúng ta biết, chúng ta giúp ngài lão làm việc cũng càng ra sức hơn phải không.”
Đám người Tứ Bảo hòa theo cùng nhau gật đầu.
Từ Văn Trường cạn lời, “Được được, các ngươi đám người này không một ai là thứ tốt, thôi, ta nói thẳng vào việc, Thông Linh Pháp Ấn tựa như một cái chìa khóa, có nó, có thể xuyên toa ba ngàn đại thế giới, nói dễ hiểu một chút, có thể trở lại quá khứ, đi hướng tương lai.”
Toàn bộ mọi người chấn động.
Trở lại quá khứ, đi tới tương lai… Đối với Diệp Thiếu Dương loại pháp sư tầng diện này mà nói, là mơ hồ biết một chút. Ba ngàn đại thế giới, giống như không gian song song trong khoa học, độc lập lẫn nhau, lại nối liền lẫn nhau, bản thân Diệp Thiếu Dương cũng từng đi ác linh không gian, tương đương tiến vào một thế giới khác, thậm chí ngay cả không gian Vương Mạn Tư sáng tạo, cũng là lấy nhân gian mấy chục năm trước làm bản gốc, đây thật ra cũng là một loại xuyên việt.
Nhưng bí ẩn ba ngàn đại thế giới cụ thể là liên hệ, duy trì lẫn nhau tồn tại như thế nào, không có pháp sư nào nói rõ được.