1. Home
  2. Truyện Ma
  3. Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
  4. Tập 206

Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio

Tập 206

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1388: Đại chiến ngọc cơ tử (2)

Tứ Bảo lại ngay cả nhìn cũng không nhìn bọn hắn một cái, đi về phía vòng chiến của Diệp Thiếu Dương bên kia, trong tay nâng La Hán Kim Thân, hướng đám đệ tử Côn Luân phái ở ngoại vi đánh xuống.

Bởi vậy, Chanh Tử liền thoải mái hơn rất nhiều, tiến lên cùng Diệp Thiếu Dương trước sau giáp công Ngọc Cơ Tử.

Ngọc Cơ Tử tuy là tông sư một phái, đã bước nửa chân vào cảnh giới đăng phong tạo cực, nhưng dù sao chỉ là một gã chuẩn Địa tiên, đánh đơn ngay cả một mình Diệp Thiếu Dương cũng không thắng được, càng không cần phải nói cộng thêm Chanh Tử.

Ở dưới hai người giáp công, Ngọc Cơ Tử rất nhanh đã rơi xuống hạ phong.

Diệp Thiếu Dương mắt thấy không tới mười chiêu là có thể bắt được lão, Ngọc Cơ Tử đem phất trần ném ra, mở ra trên không, liều mạng không cần pháp khí, cứng rắn cản Diệp Thiếu Dương một lần, thắng được cho bản thân một chút thời gian, kẹp lên một tấm linh phù, phun một ngụm máu ở bên trên, lấy máu làm ấn, vẽ một tấm linh phù.

“Tam thanh sắc lệnh, thôi huyết quá mệnh, tứ phương đại đế cấp cấp như luật lệnh!”

Hai tay chắp chữ Thập, đem linh phù kẹp ở bên trong, dùng sức vỗ một chưởng.

Khi hai tay mở ra, linh phù vỡ nát thành từng mảnh, linh quang màu máu bay tán loạn, hợp thành một chữ “Sắc”.

Diệp Thiếu Dương chém lên một kiếm, lại bị linh lực bao vây, nhất thời khó có thể rút ra.

Mượn cơ hội này, Ngọc Cơ Tử rút chân bỏ chạy.

“Huyết chú.” Diệp Thiếu Dương nhìn sương máu trước mặt chậm rãi tan đi, biết đây là pháp thuật mật tông của Côn Luân phái, một ngụm máu này, là máu của ngoại đan.

Mao Sơn giỏi phù, Long Hổ Sơn giỏi thuật, Côn Luân sơn giỏi đan.

Môn phái khác luyện đều là đan dược, chỉ có Côn Luân sơn luyện là ngoại đan chân chính.

Lúc trước Diệp Thiếu Dương và Ngọc Thần Tử đấu pháp, từng đem ngoại đan bức ra, chịu thiệt nho nhỏ, về sau liều mạng đánh nát ngoại đan của hắn, mới đem hắn giết chết.

Ngọc Cơ Tử phun một ngụm máu này, là tâm đầu huyết tẩm bổ ngoại đan, trong đó ẩn chứa cương khí mạnh mẽ vượt xa pháp thuật thông thường.

Diệp Thiếu Dương trước đó cũng từng nghe nói: thiên sư Côn Luân sơn, ở dưới tình huống cực độ nguy hiểm sẽ phun ra tâm đầu huyết, dùng để kết ấn vẽ bùa, có thể lâm thời đề cao linh lực, ngăn trở công kích cường đại, tranh thủ cho chính mình thời gian thoát thân.

Trả giá là… một ngụm tâm đầu huyết mất đi này, cần khổ tu bảy tám năm mới có thể bổ sung lại.

Nói cách khác, lão vì bảo mệnh, hy sinh bảy tám năm pháp lực…

Trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng cảm khái, không hổ là tông sư đạo môn, hiểu ý nghĩa hai chữ bỏ được, hơn nữa không chút do dự. Chỉ là… cho dù để lão chạy, lại có thể chạy tới đâu?

Diệp Thiếu Dương lập tức đuổi theo, vòng qua một cái chỗ nước cạn, phát hiện Ngọc Cơ Tử cũng chưa hướng phía Huyền Không quan chạy, mà là dọc theo bờ biển một đường chạy vội.

Lại vượt qua một đống cát, trước mắt xuất hiện một cái ca nô, đang hướng về bên này chạy đến, hai đạo sĩ trẻ tuổi ngồi trên thuyền, đang hướng Ngọc Cơ Tử vẫy tay.

Diệp Thiếu Dương bừng tỉnh đại ngộ, thì ra Ngọc Cơ Tử còn có chuẩn bị ở sau!

Ngọc Cơ Tử tiếp được dây thừng một đệ tử trong đó ném tới, mượn lực nhảy lên, đến trên thuyền. Sau đó con thuyền lập tức quay đầu, hướng xa xa lái đi.

Chờ Diệp Thiếu Dương đuổi tới trước mặt, thuyền đã lái đi xa mấy chục mét.

Diệp Thiếu Dương cũng không phải siêu nhân, khoảng cách xa như vậy, khẳng định không thể nhảy qua.

“Đuổi chó vào ngõ cụt, bắt cá dùng lưới điện! Diệp Thiếu Dương, giữa ngươi với ta, cũng chỉ là không chết không thôi!” Ngọc Cơ Tử đứng ở đầu thuyền, một tay ôm ngực, oán hận nói.

“Ồ đúng rồi, quỷ phó của ngươi vẫn ở trên tay ta, ngươi yên tâm, ta cũng sẽ để ngươi nếm thử một chút loại thống khổ mất đi người thân bên mình, nhưng, hiện tại chưa phải là thời cơ!”

Nghĩ đến chuyện này, đám mây đen trước đó cũng được quét sạch, Ngọc Cơ Tử cảm thấy mình vẫn đã thắng, hướng Diệp Thiếu Dương ngửa mặt cười phá lên.

Diệp Thiếu Dương pháp lực có mạnh nữa, dù sao không biết cái gì khinh công “Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu” linh tinh, nhìn con thuyền càng lái càng đi xa, cũng chỉ có thể là lực bất tòng tâm.

Ngọc Cơ Tử cũng biết một điểm này, mới cố ý kiêu ngạo như thế, mục đích là kích thích Diệp Thiếu Dương, đòi lại thể diện cho chuyện vừa rồi.

Chanh Tử lao tới bên người Diệp Thiếu Dương, kéo cánh tay hắn nói: “Lão đại, anh bám vào trên lưng em đi qua!”

Nói xong trực tiếp nhảy xuống nước.

Ghé vào trên lưng em… Diệp Thiếu Dương nhìn cái lưng đường cong linh lung của cô, nghĩ đến mình leo lên, nhất định phải thân mật tiếp xúc, khoát tay áo nói: “Cái này không thích hợp.”

“Như thế nào không thích hợp!” Chanh Tử rất kinh ngạc.

“Anh cũng không muốn bị tên mặt trắng đuổi giết.”

Chanh Tử giận liếc hắn một cái nói: “Hắn dám sao, anh là chủ nhân của em, cái này có làm sao đâu, anh trước kia cũng không phải chưa từng chạm vào cơ thể em!”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương co rúm nói: “Hiện tại không giống, tuyệt đối không thể.”

Chanh Tử tức giận đến méo cả miệng.

Lúc này càng nhiều giao nhân bơi tới. Chanh Tử ra lệnh một tiếng, bảo bọn họ đuổi theo.

Các giao nhân nhanh chóng hướng con thuyền của Ngọc Cơ Tử bơi qua.

Chanh Tử cũng nhảy xuống nước, làm chỉ huy.

Thuyền là thuyền động cơ, không khác lắm với du thuyền, một khi bắt đầu chạy, tốc độ rất nhanh. Các giao nhân ra sức đuổi theo, ở dưới bóng đêm tối tăm nhanh chóng mất đi tung tích.

Tứ Bảo đuổi tới bên Diệp Thiếu Dương, buồn bực nói: “Cậu vì sao không để Chanh Tử đưa cậu đi, bằng không cho dù đuổi kịp, cũng không nhất định có thể mang trở về!”

“Không tiện.” Diệp Thiếu Dương nhìn phương hướng các giao nhân cùng con thuyền biến mất, nói.

“Cái gì không tiện?”

Diệp Thiếu Dương nói sơ qua một lần, Tứ Bảo vừa nghe đã nhảy dựng lên, mở to hai mắt nhìn nhìn hắn: “Không phải chứ! Cậu thế mà cũng biết cảm thấy nam nữ có khác biệt!”

Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái nói: “Kinh ngạc lắm sao, chẳng lẽ tôi ở trong lòng cậu chỉ là một sắc lang?”

Tứ Bảo bĩu môi nói: “Dù sao cậu không thiếu chiếm tiện nghi của các em gái.”

“Cái này có thể giống nhau sao, nếu là bạn gái cậu ở đây, vì đuổi theo kẻ địch, cậu đồng ý để tôi cưỡi ở trên người cô ấy, một đường bơi qua sao?”

“Cưỡi ở trên người cô ấy? Kháo, bạn gái tôi sao có thể cho cậu chạm vào!” Tứ Bảo kêu lên, ngừng một chút lại nói: “So sánh vậy không thỏa đáng, Chanh Tử là yêu phó của cậu, giữa cậu cùng cô ấy cũng không có gì băn khoăn.”

“Tiêu Dật Vân là bạn của tôi, tôi phải cân nhắc thay người ta.”

Diệp Thiếu Dương hướng phía lúc tới đây nhìn thoáng qua nói: “Đám người Kê Túc sơn thế nào rồi?”

“Đi cả rồi.” Tứ Bảo nói: “Bọn họ và Côn Luân phái cũng không phải quan hệ khăng khít không thể tách rời, cũng đã tới nước này rồi, không cần thiết bán mạng vì bọn họ.”

Chờ đợi một hồi, trong tầm mắt truyền đến một đợt tiếng ca vui của giao nhân.

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo nhìn nhau một cái, lộ ra nụ cười.

Vô số giao nhân nổi ở trên sóng biển, ở giữa nâng một con thuyền: du thuyền Ngọc Cơ Tử trước đó ngồi, chẳng qua là úp ngược ở trong nước, Ngọc Cơ Tử còn có ba đệ tử ngồi ở đáy thuyền, vẻ mặt suy sụp.

Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua, nhất thời cười phá lên, hai tay khum ở bên miệng, hướng Ngọc Cơ Tử hô: “Này, Ngọc Cơ Tử sư thúc, ngươi không phải muốn đi sao, cớ gì trở lại, chẳng lẽ đã nghĩ xong rồi, muốn quyết một trận tử chiến với ta?”

Ngọc Cơ Tử cúi đầu, bởi vì phẫn nộ, toàn thân đều đang run rẩy.

Chương 1389: Kiên trì (1)

“Được tiện nghi khoe mẽ, cậu cũng thật hư!” Tứ Bảo lắc đầu thở dài.

Diệp Thiếu Dương nói: “Cậu là chưa thấy lão lúc trước là chế nhạo tôi như thế nào, tôi chỉ là trả lại mà thôi.”

Tứ Bảo nói: “Cậu có thù là phải báo như vậy, không có lấy một chút phong phạm tông sư nha.”

“Tông sư cái em gái cậu!”

Lúc này Chanh Tử dẫn một đội giao nhân tới bên bờ, tức giận nói với Diệp Thiếu Dương: “Anh không muốn ngồi lên người em, để bốn người bọn họ nâng anh thì được chứ!”

“Cái này không có vấn đề.” Diệp Thiếu Dương đi đến giữa bốn giao nhân, ngồi ở trên cánh tay nối lại cùng một chỗ của bọn họ, liên thanh nói lời cảm tạ.

Mấy giao nhân cảm thấy rất vinh hạnh, cười lên giòn tan, nâng Diệp Thiếu Dương tới bên cạnh thuyền nhỏ.

“Còn đánh không?” Diệp Thiếu Dương hỏi Ngọc Cơ Tử.

Ngọc Cơ Tử cúi đầu không lên tiếng, lão tuy còn có chút thực lực, nhưng đã không dám cử động nữa: cho dù mình có thể giết chết mấy giao nhân, cũng không làm nên chuyện gì, ngược lại sẽ làm sâu sắc thêm thù hận của bọn họ, lúc nào đó đem mình ném xuống nước, vậy chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

“Đem mấy kẻ này ném tới trên bờ đi, để lại lão già này là được.” Diệp Thiếu Dương mệnh lệnh.

Mấy giao nhân lập tức leo lên du thuyền, đem mấy tên đệ tử kéo xuống, cái đuôi bắn một phát, bật lên thật cao, sau đó rơi xuống nước, tiếp tục bị bắn lên, dùng phương thức này bị bắn lên bờ, tứ chi như nhũn ra, ngồi bệt dưới đất không thể động đậy.

Diệp Thiếu Dương nhìn Ngọc Cơ Tử nói: “Ta cũng không nói lời thừa với ngươi, ngươi đem Trần Lộ giao cho ta, bằng không ngươi hôm nay không trở về được.”

Trên mặt Ngọc Cơ Tử lộ ra một tia cười quỷ dị. “Diệp Thiếu Dương, ta không tin ngươi dám giết ta. Bằng không ngươi sẽ trở thành kẻ địch chung của giới pháp thuật.”

“Đến một bước này rồi, ngươi còn tự tin như vậy, ta rất bội phục ngươi, đem lão kéo xuống nước cho ta!”

Mấy giao nhân lập tức cuốn lên sóng nước, du thuyền trôi đi. Ngọc Cơ Tử rơi xuống nước, bắt đầu giãy dụa.

“Thì ra là con vịt lên cạn.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, bảo Chanh Tử giúp mình từ trên du thuyền nhặt về phao bơi, đưa cho Ngọc Cơ Tử.

Sống chết trước mắt, Ngọc Cơ Tử cũng không để ý gì tới thể diện nữa, tiếp nhận phao bơi, hai tay gắt gao ôm chặt.

Diệp Thiếu Dương lấy ra một đồng tiền Ngũ Đế, kẹp bằng hai ngón tay, rạch lên phao bơi một cái lỗ rất nhỏ, lập tức có khí xì ra.

Diệp Thiếu Dương bảo toàn bộ mọi người thối lui, nói với Ngọc Cơ Tử: “Sự kiên nhẫn của ta chính là trước khi phao bơi xì hết hơi, mau đem Trần Lộ giao ra đây, bằng không ta tuyệt đối sẽ không cứu ngươi, ngươi có thể thử một lần!”

“Ngươi… ngươi không dám giết ta.” Ngọc Cơ Tử ngập ngừng.

“Được rồi, mọi người đều đừng lên tiếng, cho hắn một chút thời gian cân nhắc.”

Những giao nhân kia lập tức an tĩnh lại, lẳng lặng chờ đợi, bốn phía chỉ còn lại có tiếng sóng biển.

Phao bơi xẹp đi từng chút một.

Ngọc Cơ Tử gắt gao túm lấy phao bơi, giống bắt lấy một cọng cỏ cứu mạng.

Mặt lão bởi vì khẩn trương mà nghẹn đỏ bừng, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Diệp Thiếu Dương, nếu ngươi hiện tại thả ta, ta có thể bỏ qua chuyện cũ…”

“Đừng có nằm mộng, không giao người, ngươi cứ chờ chết.” Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên cánh tay mấy giao nhân, bực bội phất phất tay.

“Ta dù sao cũng là chưởng môn một phái, ngươi có thể nào đối đãi ta như thế!”

Diệp Thiếu Dương nhìn lão, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Ta nói với ngươi như vậy đi, Ngọc Thần Tử và Lăng Vũ Hiên chết ở trên tay người của ta, là trừng phạt đúng tội, ngươi nếu thật muốn thay bọn họ báo thù, ta cũng không phản đối, cùng lắm thì đánh một trận nữa. Nhưng ngươi dùng phương thức hạ lưu như vậy muốn hại ta, may mắn ta không chết ở trong miệng hai con thủy yêu.

Ngươi thấy ta bình an lên bờ, lại lần nữa thiết kế hại ta, muốn cho ta và Huyền Không quan kết thù kết oán… Thủ đoạn này của ngươi cũng quá ti tiện một chút rồi đó. Ngươi hiện tại đem Trần Lộ giao ra, Long Hoa hội ngày đó, chúng ta đại chiến một trận, sinh tử do số, không hợp tác mà nói: hôm nay tất nhiên táng thân bụng cá.”

Ngọc Cơ Tử há há mồm, chưa đợi mở miệng, Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào mắt lão, lại bổ sung một câu: “Ngươi đừng tưởng ta nói nhiều với ngươi như vậy, thì sẽ tha cho ngươi. Ngọc Cơ Tử, thời gian không nhiều nữa.”

Trải qua mấy phút này, khí trong phao bơi đã xì ra một nửa, mềm nhũn dán sát trên mặt nước, tuy Ngọc Cơ Tử nắm rất chặt, người vẫn dần dần chìm xuống, nước đã sắp ngập đến cằm.

Bộ dáng Ngọc Cơ Tử cực kỳ chật vật, nhìn Diệp Thiếu Dương, miệng ngập ngừng.

“Diệp Thiếu Dương, cho dù là sư phụ ngươi Thanh Vân Tử, cũng không dám đối với ta thế này!”

“Phải không, ta không biết ông ấy, dù sao ngươi hiện tại ở trong tay ta, đừng kéo những thứ vô dụng vào được không.”

Diệp Thiếu Dương không thèm nhìn lão.

Ngọc Cơ Tử cạn lời, loại bộ dáng này khi Diệp Thiếu Dương nói chuyện, căn bản không giống một người đắc đạo, ngược lại giống tên vô lại.

Giao tiếp với loại vô lại này, căn bản không có đạo lý gì để giảng.

Kiên trì thêm một hồi, Ngọc Cơ Tử thật sự chịu không nổi, thở dài một tiếng, “Ta cho ngươi!”

Diệp Thiếu Dương cũng âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đúng lúc này, bên bờ xuất hiện một ít người, cầm đèn pin hướng bên này chạy tới.

“Là Ngọc Cơ Tử sư thúc sao?”

Giữa những người tới vang lên một thanh âm vội vã.

Ánh mắt u ám của Ngọc Cơ Tử sáng ngời: “Là ta! Là ta! Trương Vân sư điệt, mau tới cứu ta!”

Đến chính là Trương Vân trong Huyền Không tứ tú.

Tứ Bảo ngay tại bên bờ, đứng dậy nhìn qua nói: “Các ngươi làm gì!”

“Tử Vân pháp sư vừa trở về, nói với chúng ta, Diệp sư huynh cùng Ngọc Cơ Tử sư thúc ở bên này đánh nhau, chúng ta vội vàng chạy tới xem, sao có thể… thành bộ dạng này?”

Trương Vân thấy được giao nhân trong nước biển đầu người nhấp nhô, cùng Diệp Thiếu Dương ngồi ở giữa mấy giao nhân như vương giả, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Ngọc Cơ Tử chỉ còn lại có nửa cái mạng.

“Tại sao có thể như vậy! Diệp sư huynh, xin mau để cho Ngọc Cơ Tử sư thúc lên bờ!”

“Cậu không biết tình huống. Ân oán giữa bọn họ, vẫn là để cho bọn họ tự mình xử lý đi.” Tứ Bảo nói.

Trương Vân nói: “Lời là nói như vậy, ân oán giữa bọn họ, tôi cũng hiểu biết một chút, vốn cũng không dám tham dự, nhưng Ngọc Cơ Tử sư thúc hiện tại có nỗi lo tính mạng, sự tình xảy ra ở Huyền Không quan, chúng tôi không dám mặc kệ.”

“Trương Vân sư điệt, xin cứu ta, cứu ta!”

Ngọc Cơ Tử hướng hắn phất tay.

Trương Vân nhìn thoáng qua hoàn cảnh chung quanh, phát hiện mình căn bản không qua được, đành phải hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay nói: “Còn xin Diệp sư huynh thả người, ta đã đến đây, ngươi muốn hành hung cũng không có khả năng.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Vì sao không thể?”

“Cái này…”

Ngọc Cơ Tử lớn tiếng cười nói: “Diệp Thiếu Dương, trước mặt người khác, ngươi nếu dám giết ta, tất nhiên gánh tội danh khi sư diệt tổ, ngươi dám sao, ngươi dám sao!”

Diệp Thiếu Dương nhún vai, cúi người nhìn hắn, trên mặt mang theo một ý cười lạnh lùng tàn khốc. “Ngươi cho rằng, có người đến đây, ta nhất định phải đem ngươi thả ra? Vậy ngươi tiếp tục nằm mơ.”

Ngọc Cơ Tử tắt tiếng, yên lặng nhìn Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương không để ý đến lão nữa.

Trương Vân há miệng thở dốc, đột nhiên nhớ tới cái gì, túm chặt lấy tay áo Tứ Bảo, vội vàng nói: “Tứ Bảo sư huynh, xin anh khuyên nhủ Diệp sư huynh, nếu Ngọc Cơ Tử sư thúc có tổn thương, hắn thật đúng là gây ra đại họa đó!”

Chương 1390: Kiên trì (2)

Tứ Bảo bất đắc dĩ nhún vai: “Đại huynh đệ tôi nói với cậu, gã ngu ngốc này thật ra rất dễ nói chuyện, nhưng một sự kiện nếu bị hắn xác định, căn bản không ai có thể khuyên được, cho dù biết rõ sau chuyện tan xương nát thịt, hắn làm cũng vẫn sẽ làm!”

Trương Vân bị nghẹn, lau mồ hôi lạnh nói: “Vậy làm sao bây giờ?”

“Cậu có thể khuyên Ngọc Cơ Tử đừng ôm tâm lý may mắn gì, nên phối hợp thì phối hợp, không phải không có việc gì nữa sao.”

Trương Vân vừa nghe, đành phải lại đi khuyên Ngọc Cơ Tử.

“Thôi thôi.” Ngọc Cơ Tử nhắm mắt, thở dài một tiếng: “Trong phòng ta… Đá chắn cửa buồng vệ sinh, thật ra là một khối Nhiễm Linh Thạch, Trần Lộ quỷ hồn phong ấn bên trong, ngươi cầm tới cho ta, ta giải trừ phong ấn…”

“Cái gì, ngươi đem Nhiễm Linh Thạch ở trên đất chắn cửa!”

Diệp Thiếu Dương vốn định nói đánh mất làm sao bây giờ, nghĩ lại, như vậy vừa vặn là an toàn nhất: cho dù mình lẻn vào trong phòng lão làm cuộc điều tra lớn, chỉ sợ cũng sẽ không chú ý tới một tảng đá dùng để chặn cửa.

“Hồn phách Trần Lộ, ở ngay bên trong…” Ngọc Cơ Tử nhìn Diệp Thiếu Dương, hầu như cũng có chút ý tứ khẩn cầu rồi.

Diệp Thiếu Dương xa xa nói với Tứ Bảo: “Cậu đi cầm đến!”

“Số phòng bao nhiêu!” Tứ Bảo hỏi.

“Tôi biết, tôi dẫn anh đi!” Trương Vân kéo Tứ Bảo chạy vội về phía nhà khách bên kia.

“Có thể… Thả ta trước chứ.”

Ngọc Cơ Tử gần như có chút cầu xin nhìn Diệp Thiếu Dương.

Khí trong phao bơi đã xì ra hơn phân nửa, Ngọc Cơ Tử tiến một bước chìm xuống, tùy tiện một đám bọt sóng đánh tới, sẽ bao phủ qua miệng của lão.

Nhưng từ đáy mắt Ngọc Cơ Tử, Diệp Thiếu Dương cũng thấy được một tia oán độc và thù hận.

“Ngươi khẩn cầu bọn họ đến mau một chút đi, bằng không ngươi sẽ chết đuối, ta sẽ không đi cứu ngươi.” Diệp Thiếu Dương nói xong không nhìn lão nữa.

Câu này, đem tới cho Ngọc Cơ Tử một loại sợ hãi tử vong, bắt đầu ra sức giãy dụa, như vậy cái phao vốn đã không còn hơi xì hơi càng nhanh hơn. Tuy Ngọc Cơ Tử tóm chặt không nhả, cuối cùng vẫn tính cả phao bơi cùng nhau chìm xuống nước…

“Cứu mạng, cứu mạng!”

Ngọc Cơ Tử ra sức giãy dụa, ở trong nước chìm nổi lên xuống, nhìn qua nào còn có một chút bộ dáng tông sư.

“Ta đối với ngươi, vốn không có thù hận.” Diệp Thiếu Dương nhìn lão, thản nhiên nói: “Đối đãi ngươi như vậy, cũng không phải bởi vì ta thiếu chút nữa chết ở trong tay ngươi, mà là vì môn nhân của ta, nó chỉ là người giấy bình thường thông linh, vì cứu ta, bản tôn bị nước ngâm nát, một chút chân linh cũng thiếu chút tan đi.

Ngọc Cơ Tử, ta để ngươi thể nghiệm một phen, cảm giác cận kề cái chết thế nào, thế nào hả!”

Ngọc Cơ Tử ngạc nhiên nhìn bộ dáng lãnh khốc của hắn.

Đến lúc này lão mới rốt cuộc hiểu, Thiếu Dương trước mặt này không giống với toàn bộ pháp sư mình từng có qua lại, cũng không giống với Thanh Vân Tử sư phụ hắn.

“Ngươi không phải thiên sư, ngươi là… ác ma!”

Còn chưa dứt lời, một bọt sóng đánh vào trên mặt lão. Người cũng ở trong bọt sóng bắt đầu chìm nổi, dần dần chìm xuống.

“Ngươi cho rằng, có người Huyền Không quan nhúng tay, ta liền không dám giết ngươi, ngươi cho rằng sau khi giết ngươi, sẽ bị công hội pháp thuật truy nã, ta liền không dám giết ngươi!” Diệp Thiếu Dương lớn tiếng nói: “Diệp Thiếu Dương ta làm việc, từng khi nào quản hậu quả! Ta muốn giết ngươi, thì giết ngươi! Ta từng nói với người giấy, ta muốn khiến người tổn thương nó trả giá đắt!!”

Diệp Thiếu Dương nhìn một vòng tóc đen đỉnh đầu bị chìm của lão, cảm nhận được một loại khoái cảm trả thù.

“Lão đại…” Chanh Tử ở một bên hơi tỏ ra khẩn trương nhắc nhở, cô không để ý Ngọc Cơ Tử sinh tử, nhưng Ngọc Cơ Tử chết rồi, chỉ sợ không ai có thể mở ra phong ấn Nhiễm Linh Thạch, để cho Trần Lộ đi ra.

Diệp Thiếu Dương chưa lên tiếng.

Chanh Tử tự chủ trương, chỉ huy hai giao nhân lặn xuống nước, đem Ngọc Cơ Tử kéo lên, sau đó đem du thuyền lật đẩy trở về, để lão bám vào bên trên.

Ngọc Cơ Tử hấp hối, như một con lợn chết, không nhúc nhích.

“Nếu không phải vì Trần Lộ, ngươi hiện tại đã chết!”

Tứ Bảo và Trương Vân cùng nhau nhanh chóng chạy tới, trong lòng Tứ Bảo ôm một tảng đá tròn vo, nhìn qua rất bình thường.

Chanh Tử lập tức chỉ huy thủ hạ, lên bờ đi đem tảng đá chuyển tới, đặt ở trên sàn trước mặt Ngọc Cơ Tử.

Ngọc Cơ Tử ói ra rất nhiều nước, cuối cùng khôi phục lại một chút, ngẩng đầu nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn buông sự tôn nghiêm, ngập ngừng nói: “Ta thả Trần Lộ đi ra, ngươi có thể đừng giết ta hay không…”

Lão là thật sự sợ rồi.

Diệp Thiếu Dương nhíu mày, không kiên nhẫn nhìn tới.

Toàn thân Ngọc Cơ Tử run lên, thở dài, một tay bao trùm ở trên tảng đá, nhắm mắt lại, bắt đầu niệm chú.

Tảng đá bắt đầu xuất hiện khe hở, một tia sáng từ khe hở trút ra, cuối cùng trải rộng toàn bộ tảng đá.

Lớp vỏ đá loang lổ rơi xuống từng khối một, ở giữa là một hòn đá to bằng nắm tay màu da cam.

Quả nhiên là Nhiễm Linh Thạch.

Diệp Thiếu Dương cũng âm thầm thở phào một cái.

Ngọc Cơ Tử tiếp tục làm phép, ánh sáng tầng ngoài Nhiễm Linh Thạch dần dần tụ tập ở trên một điểm, tiếp tục đột phá trói buộc, liền xông ra ngoài, hóa thành một bóng người, lơ lửng ở không trung.

Là một cô nương mặc quần áo học sinh kiểu cũ, để tóc ngắn ngang tai, nhìn qua rất giống nữ quỷ vườn trường trong phim kinh dị.

Nàng vốn cũng chính là nữ quỷ.

“Này này, lão Bát! Trần Lộ!” Chanh Tử hưng phấn kêu lên, từ mặt nước nhảy dựng lên.

“Chanh Tử!” Trần Lộ vốn đang mê mang nhìn bốn phía, nghe thấy Chanh Tử gọi, quay đầu nhìn qua, mắt cũng trong tích tắc sáng ngời lên.

Lập tức nhích người tiến lên, ôm lấy Chanh Tử, tiếp theo lại thấy Diệp Thiếu Dương, cao hứng phấn chấn chào hỏi.

“Là ngươi cứu ta ra? Đây là nơi nào?” Trần Lộ vẫn có chút mơ hồ.

Một tảng đá trong lòng Diệp Thiếu Dương hoàn toàn rơi xuống. May mắn không làm nhục mệnh… Tuy quá trình có chút gian khổ, nhưng ít ra ở trước Long Hoa hội cứu ra Trần Lộ, kết quả vẫn tốt.

“Tạm thời thế đã, quay về tán gẫu tiếp.”

Ánh mắt Diệp Thiếu Dương chuyển tới trên mặt Ngọc Cơ Tử.

Ngọc Cơ Tử chật vật bám vào trên du thuyền, nơm nớp lo sợ nhìn qua.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên cười nói: “Nếu ta bảo ngươi gọi một tiếng đại gia, mới thả ngươi, ngươi gọi không?”

“Cái gì! Diệp Thiếu Dương, sĩ khả sát!” Ngọc Cơ Tử tức giận đến mức nhảy lên, chân lại không giẫm chắc, ngã xuống nước, vội vàng xoay người bám vào trên du thuyền.

“Trêu ngươi đó, xem ngươi sợ kìa.” Diệp Thiếu Dương phất phất tay, mời mấy giao nhân hỗ trợ, đưa lão lên bờ, trong lòng không chút nghi ngờ, nếu mình thật sự kiên trì, lão khẳng định sẽ gọi mình đại gia.

Một kẻ nội tâm bị triệt để đánh sập, vì sống sót, chuyện gì cũng làm được.

“Đừng có ý đồ với người bên cạnh ta nữa, trên Long Hoa hội, có bản lãnh gì, giáp mặt dùng ra đi, ta chờ ngươi!”

Diệp Thiếu Dương hướng lão lớn tiếng kêu.

Mấy giao nhân dùng sức một chút, đem Ngọc Cơ Tử ném đến trên bờ cát, ngã một cú chó gặm bùn.

Lập tức có mấy đệ tử Côn Luân phái tiến lên đem lão đỡ dậy, lau đi cát trên mặt, nhìn qua vẫn rất chật vật.

Trương Vân cũng lên đón, mời Ngọc Cơ Tử đi về trước nghỉ ngơi.

Chương 1391: Chanh tử phẫn nộ (1)

“Chuyện này, Huyền Không quan sẽ chủ trì công đạo.” Trương Vân nói.

Ngọc Cơ Tử xa xa nhìn Diệp Thiếu Dương ngồi ở giữa một đống giao nhân, cảm giác đó là yêu, là ác ma, căn bản không có một chút bộ dáng pháp sư.

Lão mở mồm muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, mang theo mấy thủ hạ vội vàng rời đi.

“Thù hôm nay, nhất định phải báo!”

Sau khi rời khỏi bến tàu, một đệ tử Côn Luân sơn lau nước mắt nói. Lúc trước bị đám giao nhân kia coi là bóng cao su để đá, hắn thật ra không chịu thương tổn gì, nhưng bị dọa sắp vỡ mật rồi.

Ngọc Cơ Tử đột nhiên đứng lại, trầm mặc không nói.

Một lát sau, lão yên lặng nói: “Các ngươi đi chuẩn bị thuyền, chúng ta nhanh chóng rời khỏi Huyền Không quan.”

Mấy tên thủ hạ sợ hãi, đều hỏi lão vì sao rời khỏi, kẻ nào cũng cực kỳ không cam lòng.

“Các ngươi là cho rằng, ta bị dọa vỡ mật rồi phải không?”

Các đệ tử chậm rãi lắc đầu, nhưng ánh mắt lóe lên bất định đã nói rõ nội tâm bọn họ.

Ngọc Cơ Tử thở dài nói: “Chúng ta đã hoàn toàn thua rồi, cho dù cho ta một cái Côn Luân sơn toàn thịnh, ta cũng không có lòng tin, huống chi hiện tại cục diện rối rắm này.”

Lòng tin của lão, đã hoàn toàn bị Diệp Thiếu Dương đánh sập.

Điều này không có quan hệ với thực lực hai bên.

Tranh đấu của loại đối thủ cấp bậc này, lòng tin một khi mất đi, thì nhất định thất bại không thể nghi ngờ.

Tương lai có thể khôi phục lòng tin hay không, Ngọc Cơ Tử không biết, nhưng trước mắt, lão đã hoàn toàn không nâng dậy nổi một tia lòng tin, đi tranh đấu với Diệp Thiếu Dương.

“Chúng ta sai lầm rồi, ngay từ đầu, chúng ta đã không nên đối địch với hắn.” Ngọc Cơ Tử thở dài, nghĩ đến sư đệ Ngọc Thần Tử đã chết của mình cùng Lăng Vũ Hiên, trong lòng cảm khái rất sâu, cũng hối hận đan xen.

Lúc trước để Lăng Vũ Hiên đi tranh đoạt nổi bật với Diệp Thiếu Dương, lão, vốn tưởng có thể mượn cái này áp chế Mao Sơn, để Lăng Vũ Hiên thượng vị, không ngờ gà bay trứng vỡ, ngay cả sư đệ cũng đặt vào.

Ở trước đêm nay, lão còn canh cánh trong lòng đối với Ngọc Thần Tử và Lăng Vũ Hiên thất bại, không hiểu bọn họ vì sao thất bại thê thảm như vậy. Nhưng hiện tại, giờ này khắc này, lão rốt cuộc hiểu, Diệp Thiếu Dương là một đối thủ cực độ đáng sợ!

Loại đáng sợ này, không có quan hệ với thực lực cứng của bản thân hắn, là một loại khí thế kiên quyết không đạt mục đích thề không bỏ qua.

“Sư phụ, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy quên đi hay sao!” Một đệ tử bất mãn ồn ào lên.

“Không, các ngươi phải triệt để ghi nhớ phần thù hận này, sau khi trở về, nghĩ mọi cách để mưu tính, mười năm, hai mươi năm, cũng không muộn, cho dù Diệp Thiếu Dương đã chết, phần thù hận này cũng phải tính ở trên đầu Mao Sơn, đời đời không dừng! Nhưng ta, thì đã thua rồi.”

Ngọc Cơ Tử vô lực phất phất tay: “Ta đi về nghỉ ngơi trước, đi chuẩn bị thuyền đi.”

Diệp Thiếu Dương ở dưới một đám giao nhân hộ tống về tới bên bờ.

Chanh Tử lưu luyến chia tay với các đồng loại của mình, bảo bọn họ đi về trước.

“Lão đại cũng nói tạm biệt đi.” Chanh Tử hướng Diệp Thiếu Dương nói.

Ừm, chuyện hôm nay, cũng là may mà có các giao nhân kia hỗ trợ, lời vẫn cần nói vài câu.

Diệp Thiếu Dương dang chân đứng ở trên bến tàu, nhìn thấy hơn trăm giao nhân ánh mắt nhấp nháy nhìn mình, đột nhiên có chút xấu hổ, không biết nói cái gì cho phải.

Lí nhí hồi lâu, hai tay ôm quyền nói: “Cảm tạ các bà con – không đúng, cảm tạ các đồng bạn.”

“Ha ha ha!” Giao nhân đều cười lên, dùng cái đuôi vỗ mặt nước.

Khuôn mặt Diệp Thiếu Dương nhất thời đỏ bừng, ấp ủ hồi lâu, vừa muốn mở miệng, đột nhiên một cô nương Tiểu Mỹ nhân ngư đối diện ngậm một ngụm nước biển, phun lên mặt hắn.

“Tiểu Mỹ em dám làm bậy!” Chanh Tử lớn tiếng trách mắng: “Đây là lão đại của ta!”

“Hắn thật đáng yêu mà.” Tiểu Mỹ che miệng cười, một đôi mắt to đẹp đẽ hướng Diệp Thiếu Dương liên tiếp đá lông nheo.

“Phun nước anh, là biểu hiện vô cùng thân thiết, là xem anh như người một nhà.” Chanh Tử vừa nói xong, lại là một ngụm nước biển phun ở trên mặt Diệp Thiếu Dương.

Lần này đã dẫn lên phản ứng dây chuyền, các giao nhân tới gần bên bờ đều nối đuôi nhau hướng Diệp Thiếu Dương phun nước, Chanh Tử ngăn cũng ngăn không được.

“Hòa thượng này cũng không tệ, vừa cứu bọn Nhị Ngưu, phun hắn!”

“Phun!”

Có một số phun không đến Diệp Thiếu Dương, ngay cả Tứ Bảo cũng cùng nhau phun theo.

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo nhấc chân bỏ chạy, vừa hướng phía sau phất tay từ biệt.

Chạy một đoạn, Tứ Bảo và Diệp Thiếu Dương nhìn đối phương ướt sũng, cười lên trào phúng nhau.

Chanh Tử và Trần Lộ đuổi theo.

“Bọn họ sao bây giờ?” Diệp Thiếu Dương nhìn bóng người nhấp nhô trên bến tàu xa xa hỏi.

“Bọn họ đều sinh hoạt ở trên một số hải đảo, tự mình trở về là được.” Chanh Tử cười nói: “Lão đại, Tứ Bảo ca ca, bọn họ rất thích các ngươi!”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lập tức hướng bến tàu phất tay, khum hai tay, la lớn: “Tạm biệt các bà con, có việc báo tên của ta!!”

Chanh Tử và Trần Lộ ‘phì’ một tiếng cười lên.

Tứ Bảo lau giọt nước trên cái đầu trọc, thở dài: “Tôi nói, sao tôi cảm thấy ở chung với những yêu loại này, có đôi khi so với ở cùng con người còn vui vẻ hơn?”

Chanh Tử kinh ngạc nói: “Đại hòa thượng, anh nghĩ như vậy, thì nhập ma rồi!”

Tứ Bảo nhún vai: “Nếu đây là ma mà nói, vậy thì nhập thôi.”

Trương Vân cùng mấy người của Huyền Không quan ở xa xa đi tới.

“Chuyện đêm nay, tôi sẽ bẩm báo sư tổ, đến lúc đó nếu cần Diệp sư huynh đến đối chứng, còn xin phối hợp.” Trương Vân chắp chắp tay nói.

“Cái này không có vấn đề, tôi và Ngọc Cơ Tử là thù riêng, không quan hệ với Huyền Không quan.”

Trương Vân gật gật đầu nói: “Còn có một việc, lúc tôi đến, vừa lúc Thanh Vân tổ sư đã xuống núi, đang tìm anh, bảo anh đi tìm ông ấy. Phòng thứ sáu chữ Thiên.”

Diệp Thiếu Dương hơi kinh ngạc, nói một tiếng cảm ơn.

Chờ Trương Vân rời khỏi, Diệp Thiếu Dương hỏi Chanh Tử: “Các em tìm được hai con thủy yêu kia chưa?”

“Con sứa kia còn sống, đang dưỡng tức, bọn em không hại nó, nhưng từ trên người nó, còn có trên thi thể cá nheo tinh, đều tìm được một vật…”

Chanh Tử nói xong, từ trong ba lô lấy ra hai lát cắt lập lòe ánh vàng, hình dạng giống như bài poker, bên trên có một chút ấn ký màu đỏ.

Diệp Thiếu Dương đón lấy nhìn kỹ một hồi, đưa tay lau đi vết đỏ bên trên nói:

“Đây là Xích Nê Cao, là một loại pháp dược, công năng không khác lắm với chu sa, dùng để vẽ bùa, đặc điểm là không tan trong nước, giống như mực đóng dấu, bình thường bị dùng vẽ bùa ở nơi dễ dàng bị hơi nước ăn mòn. Ngọc minh bài này cũng là một loại chất liệu thông linh, có thể tránh nước. Nói trắng ra, đây là một tấm linh phù có thể dùng ở dưới nước.”

Tất cả đều giống với mình đoán: Ngọc Cơ Tử dùng ngọc minh bài và Xích Nê Cao vẽ bùa, đánh vào trong cơ thể hai con thủy yêu, lợi dụng lực lượng phù chú sai khiến bọn nó xuống tay với mình…

Nếu không phải có Chanh Tử và tộc nhân của nàng hỗ trợ, mình vĩnh viễn không có cách nào xuống đến đáy biển, phát hiện phù ấn này, cũng chết mà không có đối chứng.

“Cho dù có thứ này, bên trên lại không viết tên Ngọc Cơ Tử, làm thế nào chứng minh là lão gây ra?” Chanh Tử tò mò hỏi.

Chương 1392: Chanh tử phẫn nộ (2)

“Cái này sao, thật ra rất dễ dàng, mỗi môn phái thủ pháp vẽ bùa đều không giống nhau, đều có đặc sắc riêng, muốn làm giả cũng không làm được.”

“Tựa như bút tích?”

“Đúng. Tựa như bút tích.” Diệp Thiếu Dương nhìn thế đi của phù văn trên ngọc minh bài, từ đầu nhìn đến cuối, âm thầm gật đầu, vô luận là bút họa thừa chuyển, hay là khởi thế, kết thúc, đều cực kỳ mượt mà, pháp độ tự nhiên, nhìn là biết ra từ tay danh gia tông sư.

Loại thủ pháp vẽ bùa này, khác với Mao Sơn rất lớn, Diệp Thiếu Dương tùy tiện nhìn một lần, đã phát hiện trong đó có một số chi tiết, so với cách vẽ phù văn của Mao Sơn còn tiên tiến hơn, vì thế đem ngọc minh bài thu lại, tính trở về cẩn thận nghiên cứu.

Đột nhiên sau đầu nổi lên một trận gió lạnh, chưa đợi Diệp Thiếu Dương né tránh, Chanh Tử tiến lên một bước, giữa ngón tay tràn ra yêu khí, đem một luồng khí sắc bén toát ra hào quang nâng đỡ, dùng sức vỗ một phát, ầm một tiếng rơi ở trên tảng đá dưới chân, là một cây thanh quang kiếm.

Người làm phép ngay ở đối diện. Tứ Bảo tung người lên, vừa muốn động thủ liền ngây ra một phen, cả kinh nói: “Là ngươi!”

Diệp Thiếu Dương cũng chăm chú nhìn lại, phát hiện là một thiếu niên mười mấy tuổi, xem trang phục là đệ tử Côn Luân sơn, nhưng không có ấn tượng, vì thế hỏi Tứ Bảo là người nào.

“Vừa rồi đệ tử chữa thương cho mấy giao nhân bị thương, cậu quên rồi sao.”

Diệp Thiếu Dương giật mình nhớ ra, lúc ấy còn có mấy đồng môn đang trào phúng hắn, hắn lại không thèm nghe, chỉ lo cứu người, lúc ấy mình đã rất có hảo cảm đối với hắn, về sau một mực hỗn chiến, ngược lại quên mất người này.

“Ngươi muốn giết ta?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

Thiếu niên gật gật đầu.

“Vì sao?” Diệp Thiếu Dương khó hiểu.

“Ta là đồ đệ của Ngọc Thần Tử, ông ấy chết ở trên tay quỷ phó của ngươi, ta tự nhiên phải tìm ngươi báo thù.”

“Ồ…”

Thiếu niên nói: “Ta biết ông ấy là gieo gió gặt bão, nhưng mà một ngày làm thầy suốt đời làm cha, ông ấy dù sao cũng là sư phụ ta, ta phải báo thù cho ông ấy.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động nói: “Nhưng ngươi không phải đối thủ của ta, ngươi không nghĩ tới thất bại ta sẽ làm gì ngươi sao?”

“Ngay cả chưởng môn cũng không phải đối thủ của ngươi, ta tự nhiên cũng không phải, chỉ là hết sức đi làm mà thôi, thất bại cùng lắm thì chết.” Thiếu niên trầm tĩnh nhìn hắn, trên mặt có một biểu cảm thấy chết không sờn.

“Ngươi vừa rồi vì sao cứu những giao nhân kia?”

Thiếu niên tạm dừng một chút: “Quỷ yêu tà linh, đều là sinh linh, ta tu hành mục đích là trừ ma vệ đạo, không phải giết hại sinh linh. Chấp hành nhiệm vụ, là phụng mệnh mà làm, không có cách nào, nhưng ta không muốn vô duyên vô cớ tạo thành sát nghiệt.”

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo nhìn nhau một cái, từ trên mặt đất nhặt lên thanh quang kiếm, đưa qua nói: “Tuy ngươi làm như vậy, cảm giác thật ngốc, nhưng ta thưởng thức ngươi, đáng tiếc ngươi không phải đệ tử Mao Sơn ta. Ngươi đi đi, khi nào học thành lại tới tìm ta báo thù không muộn.”

Thiếu niên có chút giật mình nhìn chằm chằm hắn một hồi nói: “Ngươi tốt nhất nhớ ta, ta tên Hà Vi Đạo.”

“Hà Vi Đạo… Tên rất hay, nhớ rồi.” Diệp Thiếu Dương rất trịnh trọng nói.

Đoàn người nhìn Hà Vi Đạo từng bước một đi xa, Tứ Bảo nói: “Thiếu Dương, bạn nhỏ này rất giống với cậu. Cậu giúp Đạo Phong, không phải cũng bởi vì cảm tình cá nhân sao, mặc kệ hắn đã làm cái gì, hắn cũng là sư huynh của cậu.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ nói: “Không quá giống, tôi chỉ tin tưởng, hắn làm như vậy, nhất định có duyên cớ của hắn, tôi không thể để hắn trước khi làm được đã mang theo tiếc nuối mà chết đi.”

Tứ Bảo nói: “Tôi biết, cậu muốn cược một ván.”

“Tôi cũng là cược một ván!” Trần Lộ nghe thấy bọn họ nhắc tới Đạo Phong, lập tức nói.

Diệp Thiếu Dương hướng cô trợn trắng mắt nói: “Chị yên tĩnh chút đi, tỷ tỷ của tôi!”

“Cuối cùng lấy lại được tự do rồi.” Trần Lộ thở phào một cái, nói sơ qua về tình huống mình bị Ngọc Cơ Tử bắt, cũng không sai biệt lắm với phán đoán của mình: Ngọc Cơ Tử thiết kế dụ dỗ, nhân cơ hội đem cô bắt đi…

“Thiếu Dương, Đạo Phong hiện ở nơi nào?” Nói xong tình huống của mình, Trần Lộ lập tức hỏi.

“Không biết, cách Long Hoa hội chỉ còn ba ngày, hắn khẳng định sẽ tới.”

Trần Lộ nói: “Vậy tôi nên đi nói cho hắn một tiếng hay không, tôi đã được cậu cứu ra, miễn cho hắn lo lắng.”

Diệp Thiếu Dương trợn mí mắt nói: “Chị cứ ở đây đợi đi, miễn cho lại bị ai bắt đi, tôi cũng không có bản lãnh cứu chị nữa.”

“Vậy được rồi, tôi miễn cưỡng ở lại chỗ cậu thêm vài ngày.” Trần Lộ cong miệng nói.

Diệp Thiếu Dương cạn lời, rõ ràng là mình cứu cô ấy, còn biểu hiện miễn cưỡng như vậy, hình như là mình xin cô ấy lưu lại.

Dọc theo đường trở về, Trần Lộ ra sức nhằm vào Diệp Thiếu Dương dò hỏi tình huống Đạo Phong tìm hắn hỗ trợ cứu mình, đơn giản là muốn biết Đạo Phong lo lắng cho mình bao nhiêu linh tinh, Diệp Thiếu Dương bị hỏi phiền không chịu nổi.

Trở lại khu nhà khách, Diệp Thiếu Dương bày tỏ cần nghỉ ngơi một chút, đi gặp sư phụ. Tứ Bảo vì thế trở lại phòng mình.

“Chị cũng tránh một chút đi.” Diệp Thiếu Dương đối mặt Trần Lộ còn đang líu ríu nói: “Nơi này dù sao cũng là đạo môn thắng địa, chị rất nhiều chỗ đều không đi được, vì tránh phiền toái, chị vẫn là vào trong Âm Dương Kính nán lại đi, có chuyện gì tôi lại triệu hồi chị đi ra.”

Trần Lộ mới đầu không chịu, tỏ vẻ mình bị nhốt mấy ngày rồi, buồn chịu không nổi.

Diệp Thiếu Dương đành phải khuyên cô: “Chị nghĩ một chút, nơi này đều là hòa thượng đạo sĩ, chị một con quỷ chẳng may gặp bọn họ, bị bắt đi rồi, đến lúc đó Đạo Phong đến đánh lên núi, khẳng định sẽ bởi vì chị mà phân tâm, chị không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho Đạo Phong một chút chứ.”

Nhắc tới Đạo Phong, Trần Lộ lập tức ngoan như mèo, chủ động tiến vào trong Âm Dương Kính.

Trong phòng chỉ còn lại có Diệp Thiếu Dương và Chanh Tử.

Chanh Tử ngồi ở trên mép giường, nghịch tóc mình.

“Em… em ở đây cũng không thích hợp, em cũng đi thôi.”

Chanh Tử đứng dậy bỏ đi.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới cảm giác được cô có chút không thích hợp, kéo cô một cái hỏi: “Em sao vậy, dọc theo đường trở về không nói lời nào.”

“Hỏi em làm gì, dù sao anh cũng không thích em.” Chanh Tử chu mỏ nói.

“Anh không thích em?” Diệp Thiếu Dương gãi đầu, rất kinh ngạc.

“Chính là vậy đó, ở bờ biển em nói muốn cõng anh đi bắt lão lỗ mũi trâu kia, anh còn không chịu!”

“Thì ra là việc này.” Diệp Thiếu Dương cười không nổi: “Em là con gái, anh là nam, loại tư thế đó quá mức thân thiết, thật sự không thích hợp, dù sao nam nữ có khác biệt!”

“Hừ, anh trước kia xem em tắm rửa, sao không nói nam nữ có khác biệt!”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, vội vàng nhìn trái nhìn phải, thầm nghĩ chẳng may lúc này Tiêu Dật Vân chạy tới, mình nhắm chừng chỉ còn đường chết, vội vàng xua tay nói: “Em tuyệt đối đừng nói lung tung, anh từng xem em tắm rửa bao giờ, được rồi, đó là vô tình!”

“Dù sao anh trước kia không phải như thế, anh trước kia còn có thể ôm em.” Chanh Tử bày ra tư thái tiểu cô nương.

“Cái này… trước kia em là độc thân, hiện tại em có chồng rồi, anh đương nhiên phải chú ý ảnh hưởng.” Diệp Thiếu Dương kiên nhẫn giải thích.

“Nhưng, em đối với anh là rất thuần khiết nha, anh là chủ nhân của em, cũng chính là giống ca ca em, đương nhiên không giống với loại cảm tình kia cùng tiểu lang, hắn sẽ không hiểu lầm.”

Chương 1393: Ban đêm quan sát tinh tượng

Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc: “Cái này em không hiểu, nam nhân đều sẽ ghen, tựa như Lãnh Ngọc đối với sư huynh cô ấy cũng rất thuần khiết, anh rất rõ ràng, nhưng nhìn thấy bọn họ cùng một chỗ, sẽ… có chút không thoải mái.”

Chanh Tử nghiêng đầu tự hỏi: “Thật sự sẽ như vậy sao?”

“Đương nhiên!”

“Cái đó em mặc kệ, dù sao em muốn anh thương em như trước.” Chanh Tử nhảy một bước đến trên người hắn, Diệp Thiếu Dương đành phải ôm lấy nàng, vẻ mặt rất là bất đắc dĩ, giống đối đãi tiểu muội muội dỗ nàng các kiểu.

Từ trong ba lô lấy ra một nắm châu hoa, đồ trang sức, các loại đá quý long lanh, đặt ở trong tay Chanh Tử nói: “Đây là anh ở trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ giết mỗ mỗ kia, từ trong sơn môn của ả tìm được bảo bối, lúc ấy anh liền giúp em chọn lựa ra những thứ này, giữ lại gặp mặt tặng cho em, vì thế còn bị bọn họ chê cười, nói anh thương em nhất…”

“Vâng vâng, lão đại tốt nhất!” Chanh Tử tóm mặt Diệp Thiếu Dương, ở trên mặt hắn hôn “bẹp” một cái.

Ặc… Diệp Thiếu Dương lấy mu bàn tay lau nước miếng, từ trong một đống bảo bối lấy ra một thanh kiếm nhỏ tinh xảo, đưa cho Chanh Tử xem: “À, đừng nói anh bất công, đây là tặng cho tiểu bạch kiểm, em mang đi cho hắn đi.”

“Oa, không tệ nha, đa tạ lão đại, hắn nhất định rất thích! Ồ đúng rồi lão đại, hắn gần đây đã trở lại Thiên Tử điện!”

“Hắn không phải bị phạt đi tòng quân sao?”

“Đúng vậy, hắn gần đây hình như là vận chuyển quân nhu cái gì đi tiền tuyến, bên kia tấu công, phủ quân đại nhân liền cho hắn trở lại. Nhưng hắn gần đây thành thật một chút, cho nên không đi lên cùng em.”

Diệp Thiếu Dương hiểu ý cười, hắn hoàn toàn có thể nghĩ đến nội tình chuyện này:

Tiêu Dật Vân là nửa con trai của Thôi phủ quân, phạm sai lầm, đến trong quân doanh cũng chỉ là làm cái quá trình, các lão đại kia của Quân Bị ti nhắm chừng lòng đều như gương sáng, cố ý tìm cái công lao, tấu lên, sau đó Thôi phủ quân biết thời biết thế, để Tiêu Dật Vân quan phục nguyên chức, tất cả tự nhiên mà vậy.

“Em nói cho tiểu bạch kiểm, bảo hắn chuẩn bị một ít rượu hoa quả ngon, chờ anh bận xong rồi, đi xuống tìm hắn uống rượu.”

Chanh Tử bĩu môi nói: “Hắn không uống rượu đâu, em không cho hắn uống rượu.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Em xem, còn nói thân với anh, giờ đã bảo vệ rồi.”

“Ghét!” Chanh Tử giận lườm hắn một cái, đem bảo bối Diệp Thiếu Dương cho cô đều thu thập lại, ngồi ở trên giường nói chuyện với Diệp Thiếu Dương.

Gần đây Tiểu Thanh tiến vào âm ty, bọn họ đã gặp.

Chính là ở dưới sự an bài của nàng, Tiểu Thanh yết kiến Thôi phủ quân, sau đó cũng kiếm một công việc lập công chuộc tội, đi Tượng Tâm ti phục dịch.

Diệp Thiếu Dương nghe nói Thôi phủ quân chịu hỗ trợ, nhất thời yên lòng. Bảo Chanh Tử sau khi trở về, tìm cơ hội lại quanh co lòng vòng hỏi Thôi phủ quân một phen, các môn nhân khác của mình làm sao bây giờ, có thể cũng có cơ hội lập công chuộc tội hay không.

Chanh Tử đáp ứng.

“Lão đại, em cần lưu lại giúp anh hay không, hoặc là để tiểu lang bọn họ đi lên cùng nhau giúp anh?”

“Thôi, các em vừa được tha, đừng ở nhân gian tìm phiền toái nữa, tạm thành thật một thời gian đi.”

Diệp Thiếu Dương khuyên mãi, cuối cùng khuyên được Chanh Tử, tiễn nàng ra khỏi cửa, nhìn nàng phá vỡ hư không, tiến vào âm ty, lúc này mới yên tâm.

Gian thứ sáu chữ Thiên…

Diệp Thiếu Dương mò mẫm đi ở trong khu nhà khách, đi tới khu vực chữ “Thiên”, lúc này mới phát hiện không giống với phòng ở nơi khác, từ cửa sổ nhìn vào, là một phòng xép, đồ gia dụng cũng nhiều hơn một chút.

Nói như vậy, thì ra chỗ ăn ở cũng là có cấp bậc, chữ Thiên hẳn là cấp cao nhất.

Sư phụ Thanh Vân Tử ở gian thứ sáu, vậy cũng chính là nói, phía trước còn có năm người tư tách từng trải cao hơn lão.

Diệp Thiếu Dương rất tò mò là năm người nào, ở thời điểm đi qua gian phòng số một chữ Thiên, hướng trong cửa sổ nhìn thoáng qua, trong phòng ngủ sáng đèn, một lão giả ngồi dưới đèn trước bàn làm việc, tóc màu bạc quấn lên, là trang phục đạo sĩ.

Khoảng cách có chút xa, lão nhân lại cúi đầu, Diệp Thiếu Dương mất một lúc cũng không phân biệt ra là ai, đến trước cửa sổ đang muốn nhìn kỹ, một con thiêu thân thật lớn đột nhiên từ trên nóc nhà bay xuống, vẫy cánh, có bột phấn màu xanh lục từ trên người rải ra.

Quỷ nga linh phấn!

Bị thứ này dính vào người, là sẽ bị ngứa rất lâu, Diệp Thiếu Dương vội vàng thối lui.

Lão đạo sĩ trong phòng hướng ra phía ngoài liếc một cái, đứng dậy đi qua mở cửa.

“Đạo Uyên sư thúc!” Diệp Thiếu Dương kinh hô. Gian phòng số một chữ Thiên, thì ra là thứ dữ này ở. Nghĩ chút ngoài lão ra còn có ai, mặc kệ luận bối phận, tuổi hay thực lực, lão đều gần với nhân gian tam thiên sư của Huyền Không quan. Gian phòng số một chữ Thiên này, cũng chỉ có lão có tư cách ở.

Đánh giá cao thấp Đạo Uyên chân nhân một phen, Diệp Thiếu Dương phát hiện lão vẫn giống trước kia, tinh thần quắc thước, tóc bạc mặt hồng hào.

“Đạo Uyên sư công, con thật không ngờ người có thể đến, đã lâu không gặp, khí sắc người rất tốt.”

Diệp Thiếu Dương lập tức chắp tay hành lễ, tuy dựa theo bối phận thật sự, Đạo Uyên chân nhân còn phải gọi hắn một tiếng sư thúc, nhưng Diệp Thiếu Dương hoàn toàn không dám nhận, hơn nữa đây là trường hợp riêng tư, dựa theo quy củ ước định thành tục, hắn gặp Long Dương chân nhân đệ tử đời một này, cũng phải gọi một tiếng sư thúc, càng không cần phải nói gặp Đạo Uyên.

Đạo Uyên chân nhân nhìn hắn nói: “Lần trước ta bảo ngươi hỗ trợ bắt giết phệ hồn ma, ngươi cũng làm được rồi, việc này không tệ.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Chuyện Trương Thi Minh, con rất xin lỗi, luôn muốn tìm một cơ hội đi Long Hổ Sơn bái phỏng sư công người, chỉ là luôn luôn bận rộn, không có thời gian.”

Câu này thực sự không phải lấy lý do thoái thác, mình một đường hàng yêu trừ ma, vốn không có bao nhiêu thời gian nhàn rỗi.

“Chuyện của hắn, ta cũng có biết đôi chút, thiện ác đều là nhân, lịch kiếp lại không quả. Hắn không thể vượt qua tình kiếp, đành phải trùng tu luân hồi, không quan hệ với ngươi. Ngươi là tới tìm sư phụ ngươi à, ngươi đi trước đi.”

Diệp Thiếu Dương lập tức nói lời cảm tạ, thấy Đạo Uyên chân nhân đóng cửa đi vào, lúc này mới đi hướng căn nhà kế tiếp.

Mấy căn nhà sau đó không phải tắt đèn, thì bức rèm bị kéo lên, Diệp Thiếu Dương cũng không có tâm tư cân nhắc người nào ở bên trong, một hơi tới ngoài cửa gian thứ sáu, nâng tay vừa muốn gõ cửa, cửa đã từ bên trong mở ra, một người trẻ tuổi hướng hắn cười cười, cực kỳ cung kính chào hỏi: “Nhị sư huynh!”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, mới nhận ra đối phương là Tô Khâm Chương, một ngoại môn sư đệ của mình, thiên phú rất cao, trước giờ rất được lòng Thanh Vân Tử, làm gì cũng đưa đi theo, trước đây từng có qua lại mấy lần, Diệp Thiếu Dương ấn tượng không tệ đối với hắn.

“Nhị sư huynh, đã lâu không gặp, sư huynh gần đây thế nào?” Tô Khâm Chương cực kỳ thân thiết.

Diệp Thiếu Dương nói chuyện phiếm với hắn vài câu, rồi hỏi: “Sư phụ đâu?”

“Ở phòng ngủ, chờ sư huynh rất lâu rồi, sư huynh vào đi, đệ cũng nên trở về nghỉ ngơi rồi.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, đi vào phòng ngủ, vừa vào cửa đã nhìn thấy Thanh Vân Tử, thân hình cao lớn đứng ở trước cửa sổ, hai tay chắp ở phía sau lưng, nhìn bầu trời ngẩn người.

Diệp Thiếu Dương tự mình đi đến trước giường, chễm chệ nằm xuống, nhìn quanh nói: “Phòng này của sư phụ so với cái kia của con tốt hơn nhiều, đồ gia dụng cũng nhiều hơn chút. Đúng rồi, thức ăn giống nhau sao?”

Chương 1394: Vô cực là ai (1)

Thanh Vân Tử hồi lâu không lên tiếng.

Diệp Thiếu Dương cảm giác không thích hợp, đứng dậy đi qua, tới bên người Thanh Vân Tử, từ bên cạnh nhìn khuôn mặt lão.

Thanh Vân Tử nhìn chằm chằm nơi nào đó của không trung, vẻ mặt rất ngưng trọng.

Diệp Thiếu Dương rất ít thấy được loại vẻ mặt này ở trên mặt lão, sửng sốt một chút hỏi: “Sư phụ sao vậy?”

Thanh Vân Tử xoa xoa dạ dày nói: “Ta hơi đói, đứng sẽ tốt một chút, cái địa phương rách này ngay cả bữa ăn khuya cũng không có.”

“Cái đệch!” Diệp Thiếu Dương ngã.

Thanh Vân Tử xoay người lại, tựa vào trên cửa sổ, đánh giá cao thấp Diệp Thiếu Dương một cái, nhíu mày nói: “Trên người ngươi sao ướt cả vậy?”

“Đang muốn báo cáo với sư phụ đây.” Diệp Thiếu Dương đem chuyện nói từ đầu tới đuôi một lần.

Thanh Vân Tử nghe xong, trên mặt âm tình bất định, sau đó thở dài nói: “Ta vốn đã không muốn cho ngươi tới, ngươi biết vì sao không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu.

“Trên Long Hoa hội, Đạo Phong nhất định đến. Vô Cực thiên sư đã bày ra thiên la địa võng, Đạo Phong chỉ cần đến, nhất định phải chết không thể nghi ngờ! Tính cách của ngươi ta biết, ngươi đến lúc đó khẳng định sẽ ra tay cứu giúp.”

Thanh Vân Tử càng nói càng giận: “Lão tử cả đời chỉ thu hai đồ đệ, Đạo Phong đã nhập ma, bỏ qua thân người, ta chỉ còn một đứa đệ tử là ngươi, nếu ngay cả ngươi cũng cuốn vào, Mao Sơn thực con mẹ nó phải tuyệt hậu rồi.”

Thì ra lão là chủ ý này… Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, suy nghĩ một phen nói: “Sư phụ, chẳng lẽ người có thể trơ mắt nhìn Đạo Phong chết đi sao?”

“Hắn đã chết, đã sớm không là đệ tử của ta nữa.”

“Thật sao, lời này sợ là ngay cả chính sư phụ cũng không lừa dối được nhỉ.”

Thanh Vân Tử hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi muốn ta thế nào, vì hắn phản bội giới pháp thuật? Cho dù ta có tâm, cũng chỉ là chết cùng hắn mà thôi!”

Diệp Thiếu Dương nghe xong đoạn lời này, ngây ra tại chỗ. Ở trước đó, hắn chỉ muốn ra tay giúp Đạo Phong, cũng không nghĩ tới quá nhiều, hiện tại cẩn thận suy nghĩ, mình lại đã xem nhẹ một cái vấn đề quan trọng nhất:

Nếu mình và sư phụ đều ra tay, sau đó ba người cùng nhau chết… Mao Sơn triệt để mất đi truyền thừa, không phải khinh thường bọn Tô Khâm Chương, trông cậy vào bọn họ chút thực lực đó, nhắm chừng Mao Sơn sẽ triệt để lưu lạc, ngay cả nhị lưu môn phái cũng không được xếp vào nữa.

“Vô Cực thiên sư, thật mạnh như vậy?”

“Cường đại không phải Vô Cực thiên sư, mà là Cửu Chuyển Phong Yêu Đại Trận trong Vạn Yêu Tháp, Vạn Yêu Tháp là trận tâm, ta hôm nay mới nhìn, không có bất cứ tà vật nào có thể xông vào. Ngọc Thanh Phù của Long Hổ Sơn, hiện tại đã được cung phụng ở trong Vạn Yêu Tháp, sau Long Hoa hội, bị vĩnh cửu phong ấn bên trong, Đạo Phong hoàn toàn không có cơ hội.

Cho nên, hắn đến lúc đó tất sẽ xông vào tháp, sau đó… không có sau đó nữa, súc sinh ngu ngốc này sẽ giống với tà vật khác, bị phong ấn trong tháp, không ra được nữa.”

Diệp Thiếu Dương nói: “Nhưng con ngày đó đêm xem thiên tượng, thấy Quỷ Kim Dương ngã xuống, giới pháp thuật tất có tông sư qua đời, hơn nữa thời gian cũng khớp với Long Hoa hội lần này, con rất hoài nghi… sẽ là Vô Cực thiên sư.”

Thanh Vân Tử tạm dừng một chút, nhìn hắn nói: “Vì sao nhất định là Vô Cực thiên sư, vì sao không thể là người khác?”

“Cái này… chuyện này không phải Vô Cực thiên sư chủ trì sao, con đang nghĩ, nếu Đạo Phong thật sự đến, hắn là đứng mũi chịu sào, khẳng định dễ dàng gặp chuyện nhất…”

Thanh Vân Tử nói: “Nếu dựa theo nói như vậy, ngươi so với hắn còn nguy hiểm hơn.”

“Con?”

“Đừng quên, thực lực ngươi hiện tại, ở toàn bộ giới pháp thuật cũng thành tông sư thái đấu, quẻ tượng Quỷ Kim Dương, đối ứng cũng vô cùng có khả năng là ngươi!”

Diệp Thiếu Dương hít ngược một hơi, hắn vẫn là lần đầu tiên nghĩ đến loại khả năng này.

Thanh Vân Tử thở dài nói: “Ngươi đã đến đây, nên đến chung quy tránh không được, ngươi cũng đừng phí đầu óc nữa, đến lúc đó nói sau. Buổi chiều ngày mai, Vô Cực thiên sư hẹn chúng ta hội đàm, ngươi thân là đệ tử số một giới pháp thuật, cũng đi cùng đi.

Ngày mai Vô Cực thiên sư đại khái sẽ có một bí mật, muốn nói cho chúng ta biết.”

“Bí mật gì?”

Thanh Vân Tử trợn mắt lên: “Người ta cũng chưa nói, ta làm sao mà biết!”

Phòng chữ Thiên giường rất lớn, Diệp Thiếu Dương buổi tối quyết định ở đây cùng nhau ngủ với sư phụ, tâm sự hẳn hoi, kết quả bị Thanh Vân Tử từ trên giường đuổi xuống, ngủ ở ghế dài gỗ lim vừa cứng vừa hẹp.

Diệp Thiếu Dương hỏi thăm các loại có liên quan Huyền Không quan, từ trong miệng Thanh Vân Tử biết được rất nhiều bí mật khiến người ta chấn động:

Cái gọi là nhân gian tam thiên sư, thật ra chỉ còn lại có Vô Cực và Vô Niệm hai người, Vô Trần thiên sư vài năm trước đã chết.

Về cái chết của Vô Trần thiên sư, Thanh Vân Tử cũng biết không nhiều, nhưng lão lại biết một cái bí mật.

“Ngươi có biết, Vô Cực thiên sư vì sao phải dùng ‘Vô Cực’ làm đạo hiệu hay không?” Thanh âm văng vẳng của Thanh Vân Tử từ trên giường bay đến.

Diệp Thiếu Dương gối hai tay sau đầu, thuận miệng nói: “Vô Cực, có phải nói pháp lực của lão không có cực hạn, cho nên mới lợi hại như vậy hay không?”

“Ngu xuẩn! Đạo hiệu là sư phụ đặt cho, chẳng lẽ hắn mới nhập môn, sư phụ hắn đã biết hắn có một ngày có thể trở thành cao thủ như vậy?”

“Vậy… vậy là đại biểu một loại nguyện vọng tốt đẹp đi, hy vọng hắn đạo pháp vô cực.”

Thanh Vân Tử hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

“Quả nhiên người nổi tiếng rồi, đánh cái rắm cũng thơm!” Thanh Vân Tử dứt khoát ngồi dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái: “Ngươi nghĩ kỹ tiếp xem, ít nhất có một người cùng tên với hắn.”

Cùng tên với Vô Cực thiên sư?

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu: “Nào có ai to gan như vậy, dám lấy đạo hiệu này, sư phụ đừng thừa nước đục thả câu nữa, người biết cứ việc nói thẳng đi.”

Thanh Vân Tử chăm chú nhìn hắn nói: “Bí mật này, thật ra ta trước kia cũng không biết, cũng chính là lần này sau khi đến Huyền Không quan, Vô Cực thiên sư chính mình nói tới, ta mới biết được, thì ra hắn cùng một người khác tên là ‘Vô Cực’, có loại quan hệ đó…”

Một người khác tên Vô Cực?

Một lần này, trong đầu Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhảy ra một cái tên, thân thể hắn cũng từ ghế dài nhảy bật dậy, chấn động nhìn Thanh Vân Tử nói: “Sẽ không là vị đó của Quỷ Vực chứ?”

Thanh Vân Tử gật gật đầu: “Vô Cực thiên sư, chính là chuyển thế linh thân của hắn!”

“Cái gì! Người là nói… Vô Cực Quỷ Vương!”

“Đừng có ngạc nhiên!” Thanh Vân Tử trách mắng.

“A, con không khống chế được nha sư phụ, Vô Cực thiên sư, cùng Vô Cực Quỷ Vương sao có thể có quan hệ?”

“Nghe ta nói đã!” Thanh Vân Tử quát. Diệp Thiếu Dương lập tức câm miệng, nghe Thanh Vân Tử đem chân tướng nói một lần:

Thì ra, Vô Cực Quỷ Vương vẫn luôn mơ ước nhân gian, hy vọng có thể chiếm lĩnh nhân gian, đem nhân gian cũng ăn mòn trở thành một bộ phận của Quỷ Vực, như vậy thì có thể đem chiến hỏa Quỷ Vực dẫn tới nhân gian, đến lúc đó giới pháp thuật không địch lại, âm ty vì chúng sinh nhân gian, nhất định sẽ đến nhân gian thủ hộ sinh linh và ranh giới.

Chỉ là dựa theo luật pháp thiên địa, âm ty tuyệt không thể hỏi đến việc nhân gian, đến lúc đó, tam giới trật tự đại loạn, đó là lúc Vô Cực Quỷ Vương có thêm đất dụng võ…

Nhưng, Vô Cực Quỷ Vương thân mang một loại lực lượng nguyền rủa, linh thân vĩnh viễn không thể rời khỏi Thái Âm sơn, cho nên, hắn đã nghĩ một biện pháp, đem tinh khí của mình phun ra, dùng ngàn năm thời gian, ngưng tụ thành hình, mở linh trí, cũng trở thành một chính mình khác.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cản ơn bạn ketmet99 và 1 số bạn khác đề cử bộ truyện này trong chuyên mục đao tu ...Ừm .... mình chả biết nói gì ngoài 2 chữ ( Cảm ơn )Nhưng mình vẫn không thay đổi quyết định của mình vì đơn giản main chính không xứng thành 1 Đao Tu chân chính...!Bất kỳ truyện thuộc thể loại nào main nghịch thiên đến mức nào đi nữa nhưng 1 lòng không hướng đến Đao Đạo thì không xứng danh từ hiệu Đao Tu..!Main chính Diệp Thiên là 1 người truy cầu lực lượng giống bộ truyện Đế Tôn ( main chính Giang Nam -- Bộ truyện này Giang Tuyết đã từng nói 1 câu kinh điển " Dã Tâm người lớn Bao Nhiều thì Thiên Đạo nhỏ bấy nhiêu"Haizz tất cả bộ truyện liên quan đến Thuần Tu ( Kiếm - Đao - Đan - Thương..) đều phải có nói hướng đến mục tiêu của mình nhé bạn ^^!...
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện đã được fix rồi nhé bạn ^^!Có 2 sever nhé ( Đổi Giọng đọc tương đương đổi sever khác nhé bạn )Chúc bạn nghe truyện vui vẻ
https://audiosite.net
Tandeptry 3 ngày trước
Không nghe được ad ơi
https://audiosite.net
Cập nhật Sever Singapore Hoàn Tất nhé chư vị mong các chư vị f5 hoặc tải lại bô truyện để cập nhật đường truyền link mới nhất nhé ^^!Rất xin lỗi bị sự bất tiện này ^^!
https://audiosite.net
Sever US đang bảo trì Khẩn Cấp ( chưa biết lý do)Mình đang khắc phục upload lại Sever SingaporeTruyện đang khắc phục nhé bạn
https://audiosite.net
Lợi nguyễn 3 ngày trước
Sao từ tập 104 trở lên không nghe được nữa ad
https://audiosite.net
Nguyễn văn Thắng 3 ngày trước
Truyện hay nhất là giọng đọc đi vào lòng người.
https://audiosite.net
Chào bạn về tính năng nghe tiếp hoạt động tốt khi bạn không sử dụng chặn theo dõi hoặc chặn quảng cáo.! ( ví dụ: Trình duyệt cốc cốc và trình duyệt ẩn danh )Lý do: Rất đơn giản bạn để chế độ ẩn danh chặn theo dõi thì hệ thống sẽ không biết bạn đang nghe đến tập bao nhiêu chính vì vậy không thể lưu. Lưu ý: ở phần play audio có text Thông báo đó bạn làm theo là ok vẫn nghe tiếp được như mong muốn nhé bạn ^^!Chúc bạn nghe truyện vui vẻ ^^
https://audiosite.net
Huy anh 4 ngày trước
Ad ơi, sao nghe truyện, bấm dừng rồi quay qua quay lại nó lại load lại tập 1, phải mất thời gian dò xem đang nghe tới đâu để nghe tiếp.Có cách nào để web ghi nhớ tập mình đã nghe để nghe tiếp không?
https://audiosite.net
Ok bạn :)Truyện này đã có bản dịch do Vân Anh ủng hộ tụn mình đang làm lại rồi nhé ^^!Tối này là hoàn tất nhé bạn ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Mình đã fix lại all rồi nhé
https://audiosite.net
Trí 2 tuần trước
Reset lại từ chương 5 giúp với ad. Thanks