Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 181
❮ sautiếp ❯Chương 1198: Trận chiến bảo vệ tiểu ngư (1)
Lão Quách rơi lệ đầy mặt, quỳ xuống dập đầu.
Diệp Thiếu Dương cười lên, hướng Thanh Vân Tử hô: “Sư phụ biểu hiện cho tốt nha! Giới pháp thuật đã rất nhiều năm chưa thấy thủ đoạn của người, người lúc này đột nhiên ra tay, tuyệt đối không thể thua!”
Thanh Vân Tử liếc ngang hắn một cái, ngồi xuống ở chính giữa linh đài, Thái Ất Phất Trần đặt ngang ở trên hai đầu gối, nhập định ngồi xuống.
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, trong lòng cũng cảm khái không thôi, tuy nói Thanh Vân Tử phen này ra tay, là vì lão Quách cùng Tiểu Ngư, nhưng sao không phải vì mình…
Thâm ý trong đó, cũng chỉ có chính hắn hiểu.
Lão Quách tự mình tiến lên, đem mười sáu ngọn đèn chong trên linh đài lần lượt điểm hỏa, sau đó Mã Thừa, Trương Tiểu Nhị, Lâm Tiểu Hiền và Tạ Vũ Tình cùng nhau theo thang đi đến lầu hai, đứng thẳng ở bốn góc.
Diệp Thiếu Dương dặn mãi Trương Tiểu Nhị, nhất định phải nghe chỉ huy, tuyệt đối không thể làm bừa.
“Yên tâm đi sư công, con phân biệt được nặng nhẹ!” Trương Tiểu Nhị đem ngực vỗ tới mức lắc lư.
Diệp Thiếu Dương bảo Tuyết Kỳ và Qua Qua cũng đến trên hành lang lầu hai, bảo hộ bốn người bọn họ, nhỡ đâu giữa đường có tình huống, cũng có thể kịp thời ứng đối.
Tứ Bảo và Nhuế Lãnh Ngọc ở lại dưới lầu, đứng ở góc trong kho hàng, tay cầm pháp khí, làm sẵn chuẩn bị.
Diệp Thiếu Dương đỡ Tiểu Ngư cẩn thận lên linh đài, bảo cô bé ngồi ở phía sau Thanh Vân Tử, chỉ điểm cô làm tốt, đem một ngọn đèn chong đặt ở trong tay, sau khi điểm hỏa, bảo cô bé nâng.
“Tiểu sư thúc, con… Có chút sợ.” Tiểu Ngư dáng vẻ cực kỳ khẩn trương.
Diệp Thiếu Dương xoa xoa khuôn mặt cô bé, cười nói: “Đừng sợ, có ta và sư công của con.”
Lập tức vẽ một tấm Quy Tức Phù, kẹp ở trong tay, nói với Tiểu Ngư: “Dán một tấm bùa này lên trán của con, con sẽ lập tức mê man đi, chờ con tỉnh lại, tất cả đều đã kết thúc. Tiểu sư thúc cam đoan con tuyệt không có việc gì, cha con cũng sẽ không sao!”
Tiểu Ngư nhìn hắn, lại nhìn nhìn lão Quách đứng ở dưới linh đài, gật gật đầu, nhắm hai mắt lại.
Diệp Thiếu Dương đem linh phù dán lên trán cô bé, phong tỏa ngũ uẩn lục thức của cô bé, làm như vậy là vì ở trước khi trảm linh hoàn thành, Ngư Huyền Cơ lợi dụng liên hệ giữa thần thức hai người, câu đi hồn phách của Tiểu Ngư.
Hiện tại Tiểu Ngư ngũ uẩn giai không, lục thức không rõ, Ngư Huyền Cơ muốn câu hồn, chỉ có thể tự mình đi lên linh đài, bóc đi linh phù mới được, nói cách khác, cô ta cần đánh bại toàn bộ mọi người nơi này.
Làm như vậy còn có một chỗ tốt chính là: Tiểu Ngư đối với chuyện xảy ra sau đây sẽ hoàn toàn không có cảm giác, đợi lát nữa sau khi Ngư Huyền Cơ đến đây, hai bên không thể thiếu muốn nói thượng nói mấy câu, vạn nhất đề cập Tiểu Ngư thân thế, mê man trong nàng cũng nghe không thấy, như vậy cũng tỉnh đi không ít phiền toái.
Đem Tiểu Ngư bày tốt tư thế ngồi, Diệp Thiếu Dương dùng ống mực kéo ra một sợi thừng đỏ, một đầu buộc ở trên ngọ văn (bụng ngón tay) ngón giữa tay phải Tiểu Ngư, sau đó đem khôi lỗi tiểu nhân lúc trước lấy ra, đem một đầu chỉ đỏ buộc ở trên cổ người tí hon, lấy ra Diệt Linh Đinh, ngồi xổm bên người Tiểu Ngư, đột nhiên nghĩ đến cái gì, quay đầu hỏi Thanh Vân Tử: “Sư phụ, bắt đầu rồi?”
Mí mắt Thanh Vân Tử nhẹ nhàng giật giật nói: “Nước chưa sôi ngươi chờ cái gì?”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nắm ngón giữa Tiểu Ngư cột chỉ đỏ, dùng Diệt Linh Đinh đâm rách đầu ngón tay, sau đó đem chỉ đỏ kéo căng, hiến áu theo chỉ đỏ, chảy đến trên thân khôi lỗi tiểu nhân.
Diệp Thiếu Dương bóc linh phù dán ở trên thân khôi lỗi tiểu nhân, nhổ xuống mấy sợi tóc, hai đầu ngón tay nhẹ nhàng chà xát, bện vào nhau, chấm máu tươi, ở trên mặt tiểu nhân phác họa ra ngũ quan, miệng niệm lên Hoán Mệnh Chú:
“Nhất niệm hóa tam hồn, trần thổ ngưng thất phách, tử quy tinh huyết hữu thử sinh, thiên địa mệnh hồn tự thủy lạc, thần binh huyền hỏa cấp cấp như luật lệnh!”
Chú ngữ niệm xong, Diệp Thiếu Dương một tay cầm theo khôi lỗi tiểu nhân kia, đốt một tấm linh phù, hít mạnh một hơi khói, từ từ phun ở trên mặt khôi lỗi tiểu nhân kia.
Ngũ quan khôi lỗi tiểu nhân bị máu phác họa ra lập tức trở nên nhu hòa, mơ hồ có một chút bộ dáng của Tiểu Ngư, tứ chi cựa quậy, bắt đầu giãy dụa ở trong tay Diệp Thiếu Dương, bộ dáng rất ủy khuất.
Một tay Diệp Thiếu Dương đem tiểu nhân nắm chặt, đè xuống đất, trong miệng niệm: “Tà linh tà linh ngươi chớ trách, ngươi đến nhân gian đến chắn tai!”
Một hơi niệm ba lần, từ trong đai lưng lấy ra một cây kiếm gỗ đào, chấm một chút dầu thắp, hướng mặt người tí hon đâm xuống.
“Ô…” Trong miệng người tí hon phát ra một tiếng nức nở rất nhỏ, tứ chi run rẩy không ngừng.
“Âm dương sinh tử có định sẵn, thiên la địa võng là khởi điểm, ta nay phụng mệnh kết nhân quả, Tam Thanh tổ sư sắc linh quyền! Triệu Lệ Du, đến nạp mạng, Triệu Lệ Du, đến nạp mạng!”
Diệp Thiếu Dương tay phải bắt Dương Minh Quyết, niệm mỗi một lần tên Tiểu Ngư, liền dùng lực dậm chân một cái, quát lớn.
Bên kia, Tiểu Ngư sau khi nhập định đột nhiên cả người run lên, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, máu tươi ồ ồ theo chỉ đỏ chảy tới trên thân khôi lỗi tiểu nhân.
Ở phía sau cô, Thanh Vân Tử đột nhiên mở mắt, ở trước mặt bày một cái bát to, nhanh chóng hòa một bát nước bùa, đứng dậy phun một ngụm ở trên thân khôi lỗi tiểu nhân, miệng niệm: “Đại thiện!”
Trong kho hàng, ánh mắt toàn bộ mọi người đều dừng ở trên thân thầy trò hai người này, khẩn trương tới mức thở mạnh cũng không dám.
Tứ Bảo đứng bên người Nhuế Lãnh Ngọc, cảm khái không thôi nói: “Hoán mệnh thuật này phật gia đạo gia đều có, tôi cũng từng gặp vài lần, đều là một đám đông người làm đàn tràng, phí sức nửa ngày mới xử lý xong, thầy trò hai người này quả thật trâu bò, thoải mái xử lý xong.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Đó là đương nhiên, một đôi này, có thể là thầy trò mạnh nhất toàn bộ giới pháp thuật.”
Tứ Bảo cẩn thận nghĩ cũng đúng, đừng nói là đem thầy trò đặt cùng một chỗ so sánh, cho dù một mình so sánh, thực lực hai người này, ở trong pháp sư đời thứ nhất và đời thứ hai, cũng là người nổi bật tuyệt đối.
Động tác giãy dụa của khôi lỗi tiểu nhân càng lúc càng nhỏ, một tầng thanh quang tượng trưng linh lực trên người vốn đã mỏng manh không chịu nổi cũng dần dần tan đi.
“Ô ô…” Giống như hồi quang phản chiếu, tiếng kêu thảm thiết trong miệng khôi lỗi tiểu nhân càng thêm thê thảm, trong lòng Diệp Thiếu Dương rõ, không đến mười giây nữa, khôi lỗi tiểu nhân thế thân Tiểu Ngư này sẽ hình thần câu diệt.
Tuy là tà linh mình tạo ra, nhưng dù sao cũng là một sinh linh, Diệp Thiếu Dương đột nhiên trong lòng mềm nhũn, thở dài, cắt đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu ở trên đầu khôi lỗi tiểu nhân.
Người tí hon này nhìn thấy máu, như nắng hạn lâu ngày gặp mưa, lập tức hút vào trong cơ thể, cũng đúng lúc này, linh quang trên người nó hoàn toàn tắt, nhưng bởi có một giọt máu thiên sư này của Diệp Thiếu Dương, một tia tinh khí còn sót lại tìm được chỗ dựa, kết hợp với máu thiên sư, hình thành tinh phách, hướng ngoài cửa bay đi.
“Ngươi nha!” Thanh Vân Tử than thở nặng nề một tiếng, “Ngươi làm như vậy, sau trăm năm, vật ấy tất thành quỷ hồn, đến lúc đó còn có thể đi trong lục đạo luân hồi tìm ngươi báo ân, ngươi cho rằng là chuyện tốt!”
Diệp Thiếu Dương lộ vẻ xấu hổ, im lặng nói: “Đệ tử nhất thời mềm lòng…”
“Ài, ân oán khó trả cũng khó kết, đến lúc đó lại không biết sinh ra bao nhiêu nghiệt duyên! Nó nếu cơ duyên xảo hợp, cũng không cần tới trăm năm, đương thời đã tới tìm ngươi, đến lúc đó xem ngươi như thế nào!”
Chương 1199: Trận chiến bảo vệ tiểu ngư (2)
Thanh Vân Tử phất phất tay, “Thôi, hộ pháp đi!”
Lập tức đem Thái Ất Phất Trần cắm vào trong tay áo, hai tay khoanh trước người, nắm lấy nhau, chạm hai ngón cái, bóp chặt vân tay ngón giữa cùng ngọ văn ngón áp út, hình dạng như song ngư đồ, chính là thức mở đầu Tử Ngọ Quyết của làm phép, trong miệng cầu khẩn một phen, thắp hương điểm hỏa ở trên đèn chong, cắm ở trong lư hương của pháp đàn.
Đem búi tóc cởi bỏ, dùng vải màu đỏ son vòng qua trán một vòng, cột chặt tóc dài phân tán, điểm hỏa một đạo linh phù, thiêu hủy ở trên đèn chong, trong miệng dùng âm cổ hát lên chú ngữ.
Thanh âm phong cách cổ xưa dày nặng, có chứa một loại ý nhị cổ phong.
Thanh Vân Tử tay cầm Thái Ất Phất Trần, đạp Thiên Cương Bộ, bắt đầu múa ở trên linh đài. Diệp Thiếu Dương từ trên linh đài nhảy xuống, lấy ra Câu Hồn Tác, mặt hướng Bắc.
Phương Bắc là âm, quỷ hồn vào nhà, dưới tình huống bình thường tất nhiên đến từ phía bắc.
Toàn bộ đèn trong kho hàng đều tắt, chỉ có mười sáu ngọn đèn chong thắp sáng lên, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn Thanh Vân Tử đỉnh linh đài, ở trong ánh nến nhanh nhẹn nhảy múa, làm phép không ngừng, có đầy một loại cảm giác thần bí.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới Gia Cát Lượng trong《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》mượn gió đông, đặc biệt là bản cũ, Đường Lam Tường diễn rất có phong phạm cao nhân, nhưng làm phép mỗi chiêu mỗi thức đều là giả, trước mắt chính là trảm linh thuật hàng thật giá thật.
Cái gọi là trảm linh thuật, là đem tam hồn con người từ trong cơ thể nhấc ra, chém đi tất cả nhân quả có liên quan với bản thân.
Đạo môn có câu: tam hồn khó trảm, tam thi khó diệt.
Muốn lôi ra tam hồn, lần lượt chém đi nhân quả, phi thường khó có thể làm được. Diệp Thiếu Dương trước đó từng dùng sưu hồn thuật đối với vài người, tổ chức lại ba hồn bảy vía, đã phải vắt hết toàn lực, trảm linh thuật này ở trên độ khó còn hơn một bậc, đặt biệt là từ trong tam hồn bóc đi nhân quả, không có đại thần thông, tuyệt đối không làm được.
Trảm linh cần liên trảm ba lượt, tốn thời gian rất dài, ở thời điểm làm phép tuyệt đối không thể bị cắt ngang, cho nên mới cần Diệp Thiếu Dương hộ pháp.
Trên linh đài, Thanh Vân Tử dừng niệm chú, tới trước mặt Tiểu Ngư, Thái Ất Phất Trần hất qua trên mặt Tiểu Ngư, kéo ra một luồng hồn phách, đỉnh đầu hiện ánh đỏ, chính là thiên hồn của Tiểu Ngư.
Thanh Vân Tử nói: “Thượng kỳ!”
Diệp Thiếu Dương lập tức lấy ra Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, ném qua, Thanh Vân Tử tiếp được, lập tức bao lấy thiên hồn của Tiểu Ngư, nhấc đèn chong, thổi chút dầu đèn vào.
Thân thể Tiểu Ngư rên một tiếng, mềm nhũn ngã xuống đất.
“A…”
Trong kho hàng yên tĩnh vang lên một tiếng kinh hô của lão Quách.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, lão Quách sắc mặt tái nhợt, đầu đầy mồ hôi, xem ra khẩn trương lúc nào cũng có thể ngất đi.
Tay đứt ruột xót, huống chi là con cái mình. Diệp Thiếu Dương hoàn toàn có thể lý giải, hướng lão Quách gật gật đầu, bày tỏ an ủi.
Quay đầu nhìn lại, chung quanh gió êm sóng lặng, nên đến còn chưa đến.
Tứ Bảo và Nhuế Lãnh Ngọc đã tách ra, đứng ở góc đông nam cùng góc tây nam, vẻ mặt nghiêm túc, như đối mặt đại địch.
Diệp Thiếu Dương chu mỏ, hướng Nhuế Lãnh Ngọc làm cái khẩu hình hôn môi, Nhuế Lãnh Ngọc hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Diệp Thiếu Dương đang cảm thấy thú vị, chuông kinh hồn treo ở bên hông đột nhiên nổ vang tiếng chuông. Diệp Thiếu Dương bắt chỉ quyết, đặt ở trên chuông kinh hồn, dừng cảnh báo, ngẩng đầu nhìn, trên mặt đất cách xa mấy mét đột nhiên chui ra một cái đầu, là một quỷ quái trên đầu mọc sừng, thò đầu bò lên.
Không đợi hắn đứng thẳng, Diệp Thiếu Dương ném tới một nắm đậu đồng, “Thiên làm phép, tất cả tà vật không được tới gần!”
Con quỷ đó bị đậu đồng đánh trúng, trên người toát ra một làn khói trắng, kêu thảm một tiếng, lăn một vòng ở trên mặt đất, lại từ mặt đất chui xuống.
Diệp Thiếu Dương âm thầm kinh ngạc, nhíu mày.
Trên mặt đám người Nhuế Lãnh Ngọc, Tứ Bảo cũng đều lộ ra biểu cảm kinh hãi, ngay cả Thanh Vân Tử đang làm phép cũng thấp giọng nói: “Thật sự là xui xẻo rồi…”
Mới vừa rồi tiểu quỷ kia, rõ ràng là thám tử Ngư Huyền Cơ phái tới, là đến quan sát tình huống. Bản thân tu vi thấp kém, không có gì, như vậy cho dù đến một ngàn con, Diệp Thiếu Dương cũng không để ý.
Nhưng con quỷ này là từ trong lòng đất chui ra, hơn nữa sau khi bị đánh, lại chui trở về!
Mọi quỷ yêu tà linh, tuy có thể xuyên tường xuống đất, nhưng sẽ tận lực giảm bớt loại hành vi này, bởi vì tường là thổ, cửa là mộc, đều có ngũ hành thuộc tính của dương gian, quỷ hồn từ trong đó xuyên qua, âm khí trong cơ thể sẽ bị nhiễu loạn, tuy không có việc gì, nhưng chung quy không quá thoải mái.
Bởi vậy mỗi lần đám người Trương mỗ đi âm, hoặc là từ cửa sổ tiến vào, hoặc là từ khe cửa chui vào, chính là đạo lý này.
Nếu muốn về Quỷ Vực, quỷ hồn cũng cần phá vỡ hư không, cái này cần thời gian, nhất là ở thời điểm trúng pháp thuật, căn bản không kịp ở trong khoảng thời gian ngắn làm được, nếu không, ở lúc tranh đấu với pháp sư, một khi bị nhục thì chui đất đào tẩu, giở trò lưu manh.
Lấy tu vi tiểu quỷ vừa rồi, sau khi bị thương, càng thêm không có khả năng lập tức phá vỡ hư không, hắn có thể nháy mắt qua lại, chỉ có một nguyên nhân:
Địa Tàng Vương đã buông ra cấm chế một mảng địa phương này, có thể ra vào bất cứ lúc nào.
Làm như vậy, tự nhiên là vì giúp Ngư Huyền Cơ.
“Địa Tàng Vương!” Qua Qua ghé vào trên lan can lầu hai, kinh ngạc hai con mắt trừng thật to, “Ngư Huyền Cơ thế mà mua được Địa Tàng Vương…”
Tuyết Kỳ nói: “Đừng ngốc nữa, Địa Tàng Vương sao có khả năng đến nhân gian.”
“Ta đương nhiên biết, địa ngục không trống, thề không thành phật, Địa Tàng Vương đương nhiên không có khả năng đến nhân gian, chỉ là chuyện này không khỏi càng thêm phức tạp. Đắc tội Địa Tàng Vương, lão đại tương lai đi âm, chỉ sợ là phải chịu làm khó.”
Đột nhiên, trong kho hàng lóe ra ánh lửa, mọi người vội vàng chăm chú nhìn lại, chỉ thấy một loạt đèn chong phía bắc tới gần linh đài tựa như bị gió thổi, đèn đuốc lóe lên, gần như tắt.
Diệp Thiếu Dương lập tức vẽ một tấm Định Phong Phù, ném ra ngoài, bay về phía trước mấy mét, tựa như gặp được lực cản, treo lơ lửng ở giữa không trung, phù văn bên trên lập tức hòa tan, hình thành một kết giới ánh sáng tím, chặn linh đài.
Gió âm dần dần dừng lại, lâm vào bình tĩnh.
Diệp Thiếu Dương biết, đây là bình tĩnh cuối cùng trước khi bão táp đến, chậm rãi hít một hơi, cao giọng nói: “Tới thì tới, dài dòng cái gì, xuất hiện đi!”
Vừa dứt lời, đất bằng đột nhiên cuộn lên một cơn cuồng phong, thổi tới trên thân người, có thể lạnh đến trong xương tủy, loại cảm giác tê dại đó khó có thể hình dung.
Từng luồng quỷ khí màu đen, từ chỗ đối diện Diệp Thiếu Dương ngoài mười mét bốc lên, nháy mắt tràn ngập ra, giống như là một đám mây đen, chiếm cứ độ rộng một bức tường.
Một giọng nữ lạnh lùng từ trong mây đen truyền ra: “Vô Lượng quan, Thanh Vân tổ sư, bần đạo có lễ!”
Chính là Ngư Huyền Cơ!
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nên đến cuối cùng vẫn đã đến.
Bởi vì Thanh Vân Tử thân phận đặc thù, Ngư Huyền Cơ cũng không dám đường đột, tiên lễ hậu binh, bởi vậy tự xưng bần đạo, lấy cấp bậc lễ nghĩa gặp nhau trước.
Thanh Vân Tử đang làm phép đến thời khắc mấu chốt, không quan tâm, từ trên dải lụa rút xuống một cây kiếm gỗ đào, tay trái từ hư không giữa thân thể Tiểu Ngư cùng bị Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ bao gồm thiên hồn mò một cái, dùng sức chém xuống.
Nhìn qua cái gì cũng chưa chém được, nhưng xem vẻ mặt Thanh Vân Tử có chút mệt mỏi, ở dưới ánh lửa có thể nhìn thấy trên trán toát ra một tầng mồ hôi tinh mịn.
Chương 1200: Trảm linh thuật
Sau khi chém một lần này, Thanh Vân Tử thở phào một cái, dùng Thái Ất Phất Trần đem thiên hồn dẫn về tới trong thân thể Tiểu Ngư, tiếp tục dẫn địa hồn, khóa lại trong Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, tiếp tục làm phép, lúc này mới thoáng thả lỏng, vừa bắt quyết làm phép, vừa hướng đám mây đen kia nhìn thoáng qua, thản nhiên nói:
“Đạo tổ từ bi. Bần đạo ra mắt Ngư đạo trưởng, đang làm phép, thứ không trả lễ.”
“Này, quỷ đến rồi, cần động thủ không!”
Trương Tiểu Nhị nhỏ giọng nói, trong thanh âm mang theo hưng phấn khó có thể ức chế.
Trong ống nghe lập tức truyền đến tiếng Nhuế Lãnh Ngọc:
“Cô thành thật chút, chờ nghe chỉ huy!”
Sau chốc lát trầm mặc, trong mây đen lại một lần nữa truyền ra thanh âm Ngư Huyền Cơ: “Thanh Vân tổ sư, ngươi đứng đầu ở nhân gian đạo môn, sao cũng tùy tiện làm việc nghịch thiên!”
Thanh Vân Tử cười nói: “Bần đạo là người không quan trọng, nào biết cái gì thiên đạo, tiểu đồ bất hảo, gặp chuyện, ta chung quy phải kết thúc một hồi, Ngư đạo trưởng chớ trách.”
Ngư Huyền Cơ hừ lạnh một tiếng.
Diệp Thiếu Dương từ trong ba lô lấy ra mấy lá bùa đốt trúc, âm thầm làm phép, hướng mây đen trước mặt ném đi, bùa đốt trúc này từng bị hạ bí pháp, gặp âm khí, lập tức cháy lên, đem mây đen không ngừng hấp thu vào.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy, trong mây đen đám người Ngư Huyền Cơ tựa như cũng chưa làm phép ngăn cản.
Theo mây đen bị bùa đốt trúc hấp thu hết, mấy cái bóng người chậm rãi xuất hiện, lộ ra hình dáng.
Móa! Diệp Thiếu Dương thực sự cả kinh, ánh mắt từ trái nhìn mãi đến bên phải, trái tim nhảy lên thình thịch:
Vốn đã có chuẩn bị tâm lý, sẽ đến rất nhiều người, nhưng mà… Cái này con mẹ nó cũng nhiều quá rồi!
Dưới một bức tường mấy chục mét, thế mà lại đông nghìn nghịt tràn đầy bóng người!
Đánh cái đàn cái mà thôi, đến nhiều người như vậy!
Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ, đại bộ phận đều là gương mặt cũ: hai bên là tuần du bình thường cấp bậc tiểu lâu la, ở giữa có mười mấy câu hồn quỷ sứ, hướng vào giữa, chính là hai thụ yêu hỏa tinh bộ dạng rất xấu xí, hướng tiếp vào giữa, thì là hai vị ngân giáp quỷ võ sĩ, chẳng qua ở giữa có thêm hai cái bóng người:
Một béo một gầy, mặc quan phục kiểu Minh, trên vai khiêng tấm biển tuần du thật lớn giống như quạt hương bồ, một cái viết “tuần du”, một cái viết “hồi tị”.
Hai vị này chính là nhật du thần, dạ du thần trong truyền thuyết, là chính thần duy nhất trong Tuần Du ti có thể tự do ra vào âm dương hai giới.
Ở giữa những người này, bốn tuần du nâng một cái xe quỷ, cùng loại cỗ kiệu, Ngư Huyền Cơ và Thập Nương ngồi bên trên.
Phía sau xe quỷ, hai người đứng một trái một phải, bên trái là kim giáp tướng quân, chính là Luân Hồi ti nhị pháp vương, xem như người quen cũ của Diệp Thiếu Dương, bên phải là một người đầu đội pháp quan, thân khoác áo cà sa, nhìn rất dễ dàng làm người ta nghĩ đến Đường Tăng.
Diệp Thiếu Dương âm thầm đoán, đây chính là Hàng Ma tôn giả gì đó dưới trướng Địa Tàng Vương.
Những nhân vật này, nhất trí với trong miệng Tiêu Dật Vân nói, chỉ là thiếu một vị quan trọng nhất.
Diệp Thiếu Dương nhìn xung quanh, lại chưa phát hiện bóng người Chung Quỳ.
Chẳng lẽ không đến đây? Nếu quả thật là như vậy, vậy thì không thể tốt hơn.
Ngư Huyền Cơ nhìn Diệp Thiếu Dương, lạnh lùng nói: “Tặc tử làm việc nghịch thiên!”
“Đổi cái lời kịch đi.” Diệp Thiếu Dương mỉm cười, “Ta căn bản không biết cái gì là thiên đạo, tại sao nói nghịch thiên?”
Tay ngọc của Ngư Huyền Cơ chỉ hướng Tiểu Ngư trên linh đài nói: “Nàng là một giọt nước mắt ta lưu lại trong hồng trần, thay ta trải qua luân hồi, ta nay muốn thu nàng trở về, chính là có lý, có vấn đề gì? Ngươi sao dám ngăn trở?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Lúc trước người ta thay ngươi luân hồi, trải qua kiếp nạn, thật không dễ dàng gì mở linh trí, có hồn phách của mình, ngươi hiện tại nói thu là thu?”
Ngư Huyền Cơ nói: “Ta so với nàng, giống như cha mẹ, ta thu hồi nàng, tự phù hợp âm luật thiên đạo, người ngoài có gì để nói?”
Diệp Thiếu Dương mỉm cười lắc lắc đầu, đưa tay chỉ hướng lão Quách đứng ở trên hành lang lầu hai nói: “Ngươi sai rồi, vị này mới là phụ thân của cô bé, mẫu thân của cô bé còn ở nhà, nấu sẵn cơm chờ cô bé về nhà, còn đang quan tâm chuyện cô bé đi học, ngươi không nói một tiếng đem người mang đi!!”
Nói một nửa, Diệp Thiếu Dương đột nhiên kích động hẳn lên, “Thiên lý, cái gì là thiên lý, ngươi từ bên cạnh cha mẹ người ta cướp đi con gái, đây là thiên lý? Nếu đây là thiên lý theo như lời ngươi, ta đây thật sự muốn nghịch một phen! Ta xem ai có thể làm gì ta! Bằng Ngư Huyền Cơ ngươi, hay là bằng toàn bộ các ngươi?”
Lời vừa nói ra, toàn trường chấn động.
Thụ yêu giống lão thái bà bên Ngư Huyền Cơ cầm trong tay trượng dây leo hướng trên mặt đất dùng sức dậm một phát, lớn tiếng quát: “Ngươi làm càn, ngươi sao dám hô thẳng tục danh ti chủ!”
“Cả nhà ngươi cút đi! Không nói chuyện với ngươi!”
“Ngươi…” Khuôn mặt thụ yêu kia vốn đã xanh mét càng thêm tái đi, tạo thế muốn xông lên, bị Ngư Huyền Cơ quát dừng lại.
Ngư Huyền Cơ đem ánh mắt chuyển qua trên mặt lão Quách, chậm rãi nói: “Chuyện này ngươi nếu thành toàn ta, chính là một công lớn đức, ta tất không để ngươi chịu thiệt, kiếp sau hứa ngươi quan to lộc hậu, đừng hoài nghi bản ti có thể làm được hay không.”
“Ta tin tưởng ngươi làm được.”
Lão Quách nhìn Ngư Huyền Cơ, cực lực khắc chế kích động trong lòng, hắn không có khí phách như Diệp Thiếu Dương, nhưng thái độ là kiên quyết như nhau, hướng Ngư Huyền Cơ chắp tay, nói năng có khí phách phun ra một câu: “Quách Tiến ta tình nguyện không có kiếp sau, cũng không muốn kiếp này mất đi con gái.”
Ngư Huyền Cơ nhìn chằm chằm hắn, cười nhạt, chậm rãi nói: “Vậy bản ti cũng không có cách nào.”
Thanh âm đột nhiên nâng cao tám quãng, chỉ vào Diệp Thiếu Dương nói: “Đoạt lại hồng trần lệ, giết chết Diệp Thiếu Dương!”
Đám thủ hạ bên cạnh ùa lên.
Một lời không hợp là đánh. Cũng may Diệp Thiếu Dương cũng có chuẩn bị, lập tức vung Câu Hồn Tác, đối mặt quỷ yêu ùa lên, thi triển ra Đâu Suất Bát Quái Tiên.
Thụ yêu kia oán giận bất mãn đối với Diệp Thiếu Dương, là người đầu tiên lao lên. Diệp Thiếu Dương cũng đã sớm biết ả, Câu Hồn Tác rung lên, quấn ở trên thân thụ yêu.
Thụ yêu hoàn toàn không nhìn, cười quái dị khanh khách, toàn thân run rẩy mãnh liệt, tứ chi đột nhiên vươn dài, hóa thành dây leo, theo Câu Hồn Tác quấn vòng tới.
Diệp Thiếu Dương còn đang do dự nên buông ra Câu Hồn Tác hay không, dây leo trong chớp mắt đã lan tràn tới trên cánh tay, giống như con rắn quấn quanh lên.
Diệp Thiếu Dương tay phải bắt kiếm quyết, hướng dây leo liên tục điểm vài cái, ngăn cản thế, miệng niệm chú, Câu Hồn Tác cũng ở trên cổ thụ yêu càng quấn càng chặt.
“Ô ô…” Thụ yêu kêu quái dị, cổ co rút lại thành kích thước như dây leo, nhưng Câu Hồn Tác chính là vũ khí sắc bén để khóa quỷ, nào cho phép ả chạy thoát.
Thụ yêu giãy giụa vài cái, thấy không giãy ra được, cũng liền bỏ cuộc, yêu lực tụ tập ở trên dây leo, ra sức bò lên trên người Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương thấy cảnh này, cũng sinh ra tâm tư phân cao thấp, không để ý sợi dây đó nữa, kéo căng Câu Hồn Tác, hướng về phía thụ yêu cười lạnh: “Đến đến đến, chúng ta xem ai có thể tiêu hao thắng ai!”
Ở thời điểm hai người dây dưa lẫn nhau, các tuần du, câu hồn quỷ sứ kia điên cuồng ép tới.
“Bốp bốp bốp!”
Tiếng súng không ngừng vang lên, đạn chu sa bay tứ tung, đánh vào trên thân các tuần du bên cạnh Diệp Thiếu Dương.
Chương 1201: Kế trong kế (1)
Những mặt hàng này ở Tuần Du ti chính là lâu la tầng dưới chót, nhưng cũng là cấp bậc lệ quỷ, cách quỷ thủ cũng không xa, súng diệt hồn bản nâng cấp, đối phó tiểu quỷ bình thường có thể trực tiếp đánh thành tinh phách.
Đánh vào trên thân các tuần du kia, cũng chỉ có thể đem hắn đánh bay, rất nhanh lại trào lên.
Cũng may nhân số đủ nhiều, hình thành một lưới hỏa lực, đem tuần du ý đồ tiếp cận Diệp Thiếu Dương đều đánh trở về.
Nhuế Lãnh Ngọc lao tới, chống lại địa hỏa tinh quái kia, triển khai hỗn chiến.
Càng nhiều dây leo leo lên mặt Diệp Thiếu Dương, ý đồ hướng trong lỗ mũi miệng của hắn chui vào, Diệp Thiếu Dương vận cương khí, gắt gao ngăn cản, đồng thời tiếp tục thúc dục Câu Hồn Tác, trói chặt thêm.
Toàn thân Câu Hồn Tác đỏ lên, giống như xích sắt đốt đỏ hồng, đem trên cái cổ như dây leo của thụ yêu thít toát ra khí trắng.
Đây là một loại đấu pháp liều mạng, xem ai có thể chống đỡ tới cuối cùng, ai chống đỡ không được trước, thì triệt để thua.
Hai người đều hiểu đạo lý này, nhưng thống khổ càng lúc càng mạnh, lại không dễ dàng chịu được.
“A!”
Thụ yêu kêu to một tiếng, Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy cả người buông lỏng, dây leo bị thụ yêu thu trở về, ra sức tự bảo vệ mình.
Rốt cuộc… Vẫn là thụ yêu bại trận.
Diệp Thiếu Dương nào cho nó cơ hội này, đột nhiên tung người lui về phía sau, Câu Hồn Tác mang theo thụ yêu, quất mạnh xuống đất.
Diệp Thiếu Dương không đợi ả bò dậy, lập tức xoay người tiến lên, Câu Hồn Tác quấn thêm hai vòng, đem thụ yêu hoàn toàn cuốn chặt, mau lẹ vẽ một tấm Địa Hỏa Phù, muốn dán lên mặt thụ yêu.
Thụ yêu linh thân là mộc, sợ nhất chính là lửa, lấy pháp lực hiện tại, tấm Địa Hỏa Phù này nếu dán xuống, khẳng định không cứu được nữa.
“Diệp thiên sư thương ta tu hành không dễ!”
Thụ yêu kêu lên thê lương, trên mặt hiện ra vẻ mặt cực kỳ đáng thương.
Diệp Thiếu Dương chưa đem Địa Hỏa Phù dán xuống, thở dài, đem Câu Hồn Tác cởi bỏ, lui vài bước.
Thụ yêu sau khi đứng dậy, lập tức lại lao lên, Diệp Thiếu Dương chỉ bình tĩnh nhìn ả, vẻ mặt rất bình tĩnh, thậm chí mang theo một tia ngạo nghễ.
“Ta có thể vây khốn ngươi một lần, thì có thể vây khốn ngươi lần thứ hai.”
Thụ yêu đột nhiên đứng lại, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương nhìn vài giây, đột nhiên tự biết xấu hổ thở dài, thân thể nhất thời thấp xuống, chui vào trong lòng đất, trở về Quỷ Vực.
“Cẩn thận!”
Diệp Thiếu Dương quay người, thấy nhật dạ tuần du, trong tay giơ “cây côn”thật lớn, hướng gáy mình đập đến, bị Nhuế Lãnh Ngọc dùng Tùng Văn Cổ Định Kiếm cứng rắn cản một cái, liên tục lui về phía sau, Diệp Thiếu Dương vội vàng đưa tay đỡ cô.
Nhật dạ tuần du này, ở trong Tuần Du ti tính là chức vị trung thượng đẳng, thực lực tự nhiên ở trên những tuần du cùng câu hồn quỷ sứ kia, một thân quỷ khí hội tụ thành kết giới, ngăn trở đạn diệt hồn, lúc này mới lặng lẽ mò đến phía sau Diệp Thiếu Dương chuẩn bị đánh lén.
“Hiện tại là nửa đêm.” Ánh mắt Diệp Thiếu Dương đảo qua hai người, dừng ở trên mặt dạ du thần, cười nói: “Trương gia tới nơi này còn dễ nói, Phương gia ngươi không đi trực, đây là không làm tròn trách nhiệm nha.”
Dạ du thần hừ một tiếng nói: “Tuần du thế gian, chỉ vì truy bắt loại nhiễu loạn tam giới giống như ngươi, ngươi đã ở đây, ta đương nhiên phải tới truy bắt!”
Cũng không nói nhiều, giơ lên bổ thật mạnh đến.
Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc cũng toàn lực phản công.
Hai ngân giáp quỷ võ sĩ muốn tiến lên trợ giúp, bị Tứ Bảo ngăn trở, lấy một địch hai, rõ ràng có chút không đối phó được.
“Hòa thượng không được rồi, dùng gương soi bọn họ đi!”
Trương Tiểu Nhị sốt ruột nói.
Thanh âm lão Quách ở trong ống nghe điện thoại truyền đến: “Đây là pháp khí áp trục của chúng ta, tạm thời đừng dùng, dùng thứ khác!”
Ngân giáp quỷ võ sĩ cũng không phải vô thể chi hồn, mà là quỷ thi, danh tịch chính là ở Quân Bị ti, nhưng các ti đều đã trang bị hai vị, sung làm thủ vệ, bởi vậy cũng bị Ngư Huyền Cơ kéo đến. Tu vi của ngân giáp quỷ võ sĩ này là quỷ thủ bậc một, ngang cấp với nhật dạ tuần du, rất khó đối phó.
“Xem ta!!”
Trương Tiểu Nhị thì không biết cái gì gọi là sợ, từ dưới chân cầm lấy một chai đạn lửa, vừa muốn điểm hỏa, đột nhiên nghĩ đến mảnh vỡ chai thủy tinh phát nổ, sẽ làm bị thương đến đám người Diệp Thiếu Dương, dù sao bọn họ là thân thể, chẳng may chưa đem đối phương đánh chết, khiến mình bị nổ chết, vậy thành quỷ cũng là quỷ oán khí ngập trời.
“Hòa thượng, hòa thượng, tôi muốn quăng bom, anh đem bọn chúng dẫn tới góc đi!”
Trương Tiểu Nhị nói với ống nghe điện thoại.
Tứ Bảo nghe thấy, nhìn quanh, có chủ ý, lập tức vừa đánh vừa lui, ở dưới tình huống không tế ra La Hán Kim Thân, vốn hắn không phải đối thủ của hai người này, phen rút lui này cũng ở trong tình lý, chưa dẫn tới hoài nghi.
Tứ Bảo lui đến một góc đối diện Trương Tiểu Nhị, như vậy càng thêm thuận tiện cô ném bom.
Hai quỷ võ sĩ còn ngây ngô cho rằng hắn không đường thối lui, ép lên.
“Cẩn thận!”
Thập Nương ngồi trên xe quỷ tuy chưa nhìn thấu tất cả, nhưng cũng ý thức được nguy cơ, lên tiếng nhắc nhở hai vị ngân giáp quỷ võ sĩ.
“Đại uy thiên long, bát bộ kiền quang!”
Tứ Bảo hét lớn một tiếng, tế ra kim mân bình bát, một tay kết thành Vô Tướng Ấn, vỗ vào đáy kim mân bình bát.
Một ánh sáng màu vàng lập tức từ trong bình bát trút xuống.
Hai ngân giáp quỷ võ sĩ vừa thấy cảnh này, lại không chút sợ hãi, vung bội kiếm, tính lên cứng đối cứng.
Lấy tu vi bọn họ, hai người hợp sức, cho dù một đòn này của Tứ Bảo có mạnh nữa, cũng có tự tin áp chế xuống, nhưng, bọn họ nghĩ sai rồi:
Bình bát bắn ra ánh vàng, căn bản là không tranh phong với bọn họ, mà là xuyên thấu qua khe hở bên cạnh hai người, đáp ở phía sau bọn họ, hình thành một kết giới.
Hai ngân giáp quỷ võ sĩ ngây ra một chút.
Tứ Bảo lại hướng bên cạnh lăn một vòng, từ dưới kiếm của bọn họ tránh đi, lăn ra bên ngoài, vừa chạy vừa hô: “Ném bom đi!”
Kết giới ánh sáng vàng kia, tuy đã thành linh quang không có gốc rễ, nhưng ít nhất có thể vây khốn hai ngân giáp quỷ võ sĩ vài giây.
Ở nháy mắt Tứ Bảo bỏ trốn xa xa, hai ngân giáp quỷ võ sĩ liền xoay người lại, dùng bội kiếm đi chém kết giới, chỉ chém hai lần kết giới đã vỡ vụn, cùng lúc đó, chỉ nghe “Oành” một tiếng vang lớn, một chai bia nổ tung ở trước mặt hai người, lửa lập tức nhiên đốt lên.
Hai quỷ võ sĩ kinh ngạc nhìn bức tường lửa trước mắt, có chút không rõ chuyện là thế nào.
“Không xong, trượt rồi!” Trương Tiểu Nhị che miệng kêu lên, cơ hội tốt như vậy, cứ thế để loại hỏng việc như mình phá hủy…
Đang lúc ảo não, lại “Phành” một tiếng, một chai bia đánh trúng đầu một ngân giáp quỷ võ sĩ, lực nổ nháy mắt đem hắn đánh ngã, tiếp theo liền biến thành một người lửa.
Trương Tiểu Nhị quay đầu hướng phía bom xăng bay ra nhìn lại, Mã Thừa hướng cô nháy mắt, sau đó lại ném một quả bom xăng xuống, nện một quỷ võ sĩ khác.
Mặt hàng đó nhìn thấy một bóng đen hướng đầu mình chọi tới, vốn là có cơ hội né tránh, nhưng lại hùng hổ vung bội kiếm chém tới.
Kiếm thuật của hắn ngược lại không tệ, so với chém hoa quả phiên bản người thật còn chuẩn hơn, một đường cong đẹp đẽ, chai thủy tinh bị quỷ kiếm chém ra… Nháy mắt phát nổ, tên ngu ngốc này vì thế giống với bạn hữu của mình bị đánh ngã xuống đất, lửa theo xăng chảy xuôi, nhanh chóng trải rộng toàn thân.
Chương 1202: Kế trong kế (2)
Hai người lửa vặn vẹo ở trên mặt đất, kêu bừa oa oa. Càng nhiều không ngừng rơi ở trên người bọn họ, ánh lửa càng tăng lên.
Ngân giáp quỷ võ sĩ, địa phủ chính thần, quỷ thủ bậc một, lại thoải mái bị đánh bại, cho dù là bản thân lão Quách nghĩ ra biện pháp này, cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.
Nếu là ở âm phủ, lửa phàm dương gian không thể thiêu đốt, biện pháp này tự nhiên vô dụng, nhưng đây là dương gian, bất cứ sự vật hữu hình nào cũng sẽ bị xăng thiêu đốt, cho dù là ngân giáp quỷ võ sĩ, sau khi bị hỏa thiêu vẫn có thể bị thương.
“Đi xuống!”
Ngư Huyền Cơ quát lớn một tiếng, hai ngân giáp quỷ võ sĩ kia lập tức độn địa tiến vào âm ty, chỉ cần vào Quỷ Vực, lửa phàm nhân gian không thể thiêu đốt, lửa trên người tự nhiên sẽ tắt, nhưng bị thương là thật, trong thời gian ngắn cũng không khỏi được, thời gian ngắn khẳng định là không tham gia được nữa.
Tứ Bảo từ góc tường nhặt lên một bình chữa cháy, hướng xăng thiêu đốt trên mặt đất bắt đầu phun.
Tuy nói trong kho hàng không có gì có thể thiêu đốt, nhưng xăng thiêu đốt sinh ra quá nhiều khói, sẽ ảnh hưởng đoàn người hành động, cho nên lão Quách đã sớm trang bị sẵn bình chữa cháy.
Lúc này, Thanh Vân Tử vừa hoàn thành lần trảm linh thứ hai, chém đi nhân quả của địa hồn Tiểu Ngư, đuổi về trong cơ thể, sau đó đem nhân hồn kéo ra.
Thấy một màn này, Thập Nương có chút ngồi không yên, vừa muốn có động tác, bị Ngư Huyền Cơ giữ chặt, quay đầu khó hiểu nói: “Tỷ tỷ, vì sao còn không hành động, một khi để Thanh Vân Tử hoàn thành trảm linh, sự tình sợ là đã không còn kịp!”
Ngư Huyền Cơ hơi ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua những người kia trên hành lang lầu hai, còn có những tấm gương kỳ quái nói: “Nhiều người như vậy ở bên trên, ngay cả quỷ phó của Diệp Thiếu Dương cũng chưa tham chiến, bọn họ nhất định còn có chuẩn bị ở sau.”
Lập tức hướng các tuần du và câu hồn quỷ sứ kia hạ lệnh, không cần đi để ý những người kia ở lầu hai, lưu lại nhật dạ tuần du dây dưa với hai người bọn Diệp Thiếu Dương, tuần du, câu hồn quỷ sứ còn lại cùng nhau lao tới quanh bốn tầng linh đài, ý đồ vây công Thanh Vân Tử.
Thanh Vân Tử thấy một màn như vậy, rảnh ra một tay, điểm hỏa một ngọn đèn chong phía trên cùng của linh đài.
Tay trái ấn hồn phách Tiểu Ngư, không ngừng biến ảo thủ ấn, tiếp tục làm phép, tay phải bưng đèn chong, lấy ngón tay chấm dầu thắp, không ngừng hắt ra ngoài, nhất tâm lưỡng dụng, miệng niệm chú không ngừng: “Trường minh đăng tiền nhất tích du, thủ chấp kim tiên đảo kỵ ngưu; tam thanh hát lệnh trường lưu thủy, nhất chỉ hồng môn huyết bất lưu! Phong hỏa huyền minh cấp cấp như luật lệnh!”
Niệm xong, kẹp lên một tấm linh phù, điểm hỏa ở trên đèn chong, chấm dầu thắp, nhẹ nhàng vỗ một phát, dùng sức thổi một hơi.
Tro giấy bay tứ tung, rơi ở trong mười sáu ngọn đèn chong bên dưới, trong lúc nhất thời ánh lửa bừng lên, ở trong mười sáu ngọn đèn nến mơ hồ có cương phong lưu thông, lửa đèn vốn rất bình thường, ở trong mắt đám tuần du này lại xuất hiện bát quái phù văn khác nhau, tổ hợp cùng một chỗ, liền hình thành một khí tràng mờ mịt thâm sâu vô cùng.
Khí tràng này không phải kết giới, nhưng hơn hẳn kết giới, đem toàn bộ linh đài bao phủ, có hai tuần du đi vào, giống như lập tức đuổi theo vào trong mây, theo bát quái đổi chỗ phiêu đãng lên, mỗi lần nhìn thấy lối ra, vừa muốn đi vào, gió mây chung quanh lập tức biến ảo, lập tức lại không tìm được đầu mối.
Một màn này bị Ngư Huyền Cơ thấy ở trong mắt, nàng cũng là đệ tử đạo môn, căn cứ quỹ tích phi hành của hai tên tuần du kia, bấm ngón tay thôi diễn một lát, lập tức hiểu đại khái, quát lớn: “Đây là bí thuật Du Đăng Huyễn Thiên! Không được xông vào, chỉ có thể từ bên ngoài đem dầu thắp hút hết, mới có thể vào.”
Tay phải thò vào trong tay áo bên trái, lấy ra một nắm lá hoa quế, rắc ra ngoài, rơi ở trên không bốn tầng linh đài, vừa lúc cũng là mười sáu cái lá, xoay tròn rơi xuống, tự động theo ra quỹ tích cương phong, bắt đầu vờn quanh phi hành.
Thủ đoạn này, không có bất cứ ảnh hưởng gì đối với bản thân ảo thuật, chẳng qua là đem cương phong vô hình miêu tả thôi diễn ra, những tuần du như ruồi bọ không đầu kia được chỉ dẫn, lập tức bám lên, theo quỹ tích hướng gió, hít từng ngụm từng ngụm cương phong.
Đám người lão Quách lập tức bắn súng diệt hồn, ý đồ ngăn cản bọn họ.
“Ta đến!”
Thập Nương nói xong, bay xuống khỏi xe quỷ, nhẹ nhàng đáp ở trên linh đài, tay phải múa trên không, mọi người kinh ngạc phát hiện, trong lòng cô đã có thêm một món đồ:
Nhìn qua như là một cái rương gỗ, rất bình thường, không có bất cứ khí tức nào phát ra.
Thập Nương thầm đọc chú ngữ, đột nhiên kéo ra tầng thứ nhất của rương gỗ, nhất thời, hào quang tiết ra, châu quang bảo khí, muôn màu sắc, hình thành vầng sáng như cầu vồng, tầng tầng lớp lớp triển khai ra, đem bản thân và toàn bộ tuần du đều chắn ở bên trong.
Đạn chu sa đánh vào trên vầng sáng năm màu, lập tức nổ tung, chu sa trút xuống, lại không có một chút nào có thể tiến vào trong.
“Đây là chiêu gì!” Trương Tiểu Nhị kinh ngạc hô lên.
“Rương gỗ kia cùng thứ bên trong, là hồn khí của cô ta.” Tứ Bảo hướng ống nghe điện thoại giải thích, xuyên qua vầng sáng nhìn kỹ, trong cái rương gỗ kia sáng lên thế mà thật sự là các loại châu báu đồ ngọc, trang sức, cái gọi là châu quang bảo khí, đại khái là như thế này.
“Đây là Bách Bảo Rương. Cô ta thật sự họ Đỗ!” Tứ Bảo chấn động lẩm bẩm.
Trương Tiểu Nhị cũng mặc kệ cô ta họ gì, thấy súng diệt hồn không có hiệu quả, không khỏi trở nên sốt ruột.
“Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Cần dùng những cái gương kia đối phó hay không?”
Lão Quách nói: “Còn chưa đến lúc đó!”
“Chúng ta đi!”
Qua Qua và Tuyết Kỳ nói xong, lập tức phi thân xuống, hướng Thập Nương lao đi.
“Ngã phật từ bi!”
Một tiếng phật âm, hóa thành một dải ánh sáng vàng mềm mại, từ phía sau xe quỷ bắn ra, dừng ở trước mặt Qua Qua cùng Tuyết Kỳ, hóa thành một phật thủ ấn cực lớn, che ở trước mặt hai người.
Một lực cản cường đại mạnh mẽ đem hai người nâng, đáp trên mặt đất.
Thủ ấn vừa tan đi, một bóng người đáp ở trước mặt hai người, chính là thiền sư ăn mặc giống Đường Tăng kia, tam đệ tử Địa Tàng Vương, Hàng Ma tôn giả.
Hàng Ma tôn giả này nhìn qua cũng không già, khuôn mặt như là ba mươi mấy tuổi, nhưng râu tóc bạc trắng, đường nét ngũ quan lạnh lùng, nhìn qua là loại người lạnh lùng tàn khốc, không có lấy một chút cảm giác từ bi.
Hàng Ma tôn giả chắp hai tay, ánh mắt từ trên mặt Qua Qua và Tuyết Kỳ đảo qua, thản nhiên nói: “Thập Nhị Niên Thiền, Thiên La Dạ Xoa, các ngươi vốn là Quỷ Vực chi hồn, sao sẽ ở nhân gian?”
Hai người liếc nhau, trong lòng kinh hãi không thôi: nếu đại hòa thượng trước mặt này không phải sớm đã biết thân phận mình, mà là chỉ dựa vào liếc một cái, đã có thể nhìn thấu chân thân của mình, đây là tu vi cỡ nào?
Qua Qua cả giận nói: “Ngươi hỏi cái này làm gì, có quan hệ với ngươi sao!”
Lập tức hiện ra chân thân, phía sau kéo ba đôi cánh trong suốt, ở phía dưới một đôi cánh cuối cùng, một đôi cánh nhỏ cũng đã mọc ra một nửa.
Tuyết Kỳ cũng hiện ra chân thân dạ xoa, cô trường kỳ đều đang luyện hóa tàn niệm của Thiên La Dạ Xoa, tu vi cũng tăng lên từng đoạn, nay đã khác xưa, cầm trong tay một cây như ý phát ra ánh sáng màu tím.
Trầm Hương Như Ý!
Nếu Thông Huyền đạo nhân nhìn thấy, nhất định sẽ hộc ba đấu máu, Trầm Hương Như Ý này vốn là hồn khí hắn tu luyện mấy trăm năm, trong một trận chiến với Đạo Phong, vì bảo mệnh mà không thể không tế ra, về sau bị Diệp Thiếu Dương nhặt được, đưa cho Tuyết Kỳ.
Chương 1203: Hàng ma tôn giả (1)
Một thân tu vi của Tuyết Kỳ đến từ tàn niệm dạ xoa, cũng là hồn ở Quỷ Vực, Trầm Hương Như Ý ở trong tay cô vừa lúc có thể phát huy tác dụng, quả thực như hổ thêm cánh, như mỹ nữ thoát y.
Tuyết Kỳ và Qua Qua một trước một sau, hướng Hàng Ma tôn giả triển khai thế công.
Sắc mặt Hàng Ma tôn giả không thay đổi, hai tay tách ra, một ngón tay tạo thành hình dạng hoa lan, treo ở trước ngực, một tay khác đong đưa trước thân người, miệng niệm: “Đại từ đại bi, vô sắc vô tương, ngã hữu hồng liên, sinh vu huyết ô, tâm hữu linh thai, tiêm trần bất nhiễm, nhất tịch niết bàn, linh động cửu thiên!! Nam vô già diệp tam miểu tam bồ đề!”
Dưới thân Hàng Ma tôn giả chậm rãi hiện ra một đóa hoa sen thật lớn màu đỏ, đem thân thể nâng lên, chung quanh nhiều hoa sen đỏ to lớn này còn sinh ra ba đóa hoa sen nhỏ, vờn quanh hoa sen lớn, không ngừng xoay tròn.
“A Di Đà Phật.”
Hàng Ma tôn giả mặt lộ vẻ từ bi, hai tay chắp lại khoanh chân ngồi ở trên đài sen, từ trong sen đỏ phát sáng, hướng lên trên vây kín, hình thành một màn hào quang hình dạng quả đào, đem bản thân bọc ở bên trong.
Hồng liên niết bàn, linh động cửu thiên!
Ngư Huyền Cơ ngồi ở trên xe quỷ, vẻ mặt trang trọng hướng Hàng Ma tôn giả gật gật đầu nói: “Tôn giả vất vả rồi!”
Phía trên linh đài, Thanh Vân Tử đang chuẩn bị lần trảm linh thứ ba hướng đài sen dưới thân Hàng Ma tôn giả nhìn lướt qua, thở dài: “Sai rồi.”
Hai tay Hàng Ma tôn giả nhẹ nhàng chà xát, từ trong phật quang dẫn hai đạo, rơi ở trên thân hai người, giống như hai sợi dây thừng, đem hai người phân biệt bao lấy, tu vi lập tức bị đông lại, hơn nữa ý đồ chui vào trong thân thể.
Hai người kinh hãi, vội vàng thi triển tu vi, gắt gao đè chặt, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối kháng, không bị xâm nhập mà thôi.
Một cái đối mặt đã bị đối phương chế trụ, trong lòng hai người đều kinh hãi không thôi.
Hàng Ma tôn giả đi xuống đài sen, một đóa hoa sen lớn, ba đóa hoa sen nhỏ vờn quanh ở bên người, hào quang đầy trời, quả thực sáng mù đôi mắt.
Hàng Ma tôn giả tay cầm hai đóa hoa sen nhỏ, hướng Qua Qua và Tuyết Kỳ nhẹ nhàng ném đi.
“A Di Đà Phật, hai vị lệ khí sâu nặng, để bản tôn giả mang các ngươi lịch luyện khổ tu, mới có thể chứng đạo!”
Hai đóa hoa sen treo lơ lửng ở đỉnh đầu hai người, lập tức sinh ra một luồng nghiệp lực cường đại, Qua Qua và Tuyết Kỳ lập tức cảm thấy hồn phách bất ổn, giống như sắp bị hoa sen này thu đi, vội vàng vận dụng một thân tu vi ngăn cản, lại cũng chỉ có thể là kéo dài.
“Bàn Nhược Ba La Mật!”
Ngay tại một khắc hồn phách hai người sắp thất thủ, một tiếng quát như sư tử hống, đem hai đóa hoa sen chấn vỡ, nhất thời cảm thấy toàn thân buông lỏng, ngẩng đầu nhìn, Tứ Bảo cầm trong tay kim mân bình bát, che ở trước mặt mình.
Qua Qua lập tức kêu to lên: “Ta kháo, con lừa trọc này thật lợi hại, phật quang kia vừa lúc có thể khắc chế quỷ khí của chúng ta! Tứ Bảo giao cho ngươi!”
Bản thân kéo Tuyết Kỳ vội vàng bỏ trốn mất dạng, hướng tới đám tuần du kia, đi bắt nạt gà.
Tứ Bảo sờ sờ cái đầu trọc của mình, trừng mắt nhìn bóng lưng Qua Qua một cái, xoay người đối mặt Hàng Ma tôn giả, hai tay chắp lại, khom người cúi đầu, nói: “Đệ tử ra mắt.”
Hàng Ma tôn giả nói: “Ngươi bị nghiệp chướng mê mắt, còn cần bản tôn giả chỉ điểm bến mê, rẽ mây nhìn trời cho ngươi.”
Nói xong, lại nhấc một đóa hoa sen, hướng Tứ Bảo đánh tới.
Tứ Bảo biết khó có thể ngăn cản, vội vàng niệm chú, đem La Hán Kim Thân tế ra, một la hán to lớn, bốn mặt tám thân, mười sáu cái tay cầm pháp khí khác nhau, trong đó có sáu món rạng rỡ tỏa sáng, linh khí tràn đầy.
Một lần trước ở Quỷ Vực đánh quỷ Nhật Bản, La Hán Kim Thân của Tứ Bảo còn chỉ có ba món pháp khí có thể dùng, sau khi ngộ đạo, tiến triển cực nhanh, mà nay đã có sáu món pháp khí có thể sử dụng.
Lúc trước đấu pháp với hai ngân giáp quỷ võ sĩ, hắn vì che giấu thực lực, chưa tế ra La Hán Kim Thân, bởi vậy rơi xuống thế yếu, lúc này tiếp tục che giấu là sẽ chết, cũng chỉ đành toàn lực ứng phó.
“La Hán Kim Thân.” Hàng Ma tôn giả nhìn thấy La Hán Kim Thân, trong mắt cũng toát ra nét kinh ngạc. “Không ngờ, nhân gian thế mà có người tu thành La Hán Kim Thân.”
Niệm một lần pháp chú, sắc thái hoa sen trong tay lại đậm thêm vài phần, hướng Tứ Bảo đánh tới.
Bên kia, Diệp Thiếu Dương và Nhuế Lãnh Ngọc hợp sức, đã chế trụ nhật dạ tuần du, dùng chỉ đỏ trói chặt.
Địa hỏa tinh kia cũng bị Diệp Thiếu Dương dùng Tì Hưu Ấn trấn áp đến trong lòng đất, bị thương không lên nữa.
Chính bởi vì liên tục chiến với ba đối thủ này, Diệp Thiếu Dương mới mãi chưa rảnh tay để làm việc khác, chờ hoàn toàn xử lý xong, cũng mệt mỏi mồ hôi đầm đìa, thở hồng hộc.
Nhìn nhật dạ tuần du bị chỉ đỏ vây khốn, Diệp Thiếu Dương có chút khó xử, âm thần như vậy là tuyệt đối không thể giết, nghĩ nghĩ, một tay nhấc lên một vị, ném tới trên xe quỷ.
“Ngư đạo trưởng, người của ngươi giao trả cho ngươi, thủ hạ của ngươi cũng không nhiều nữa, cởi bỏ bảo bọn họ đến tiếp.”
Ngư Huyền Cơ chưa nói cái gì cả, lấy pháp thuật cởi bỏ chỉ đỏ trên thân hai người, phân phó: “Trở về đi.”
Hai người mặt xám mày tro chui về trong lòng đất.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đắc ý cười lạnh: vừa rồi nói như vậy, vốn chính là gài Ngư Huyền Cơ, cô ta dù sao cũng là chủ một ti, bị Diệp Thiếu Dương nói như vậy, như thế nào cũng xấu hổ để nhật dạ tuần du tiếp tục gia nhập chiến đấu, chỉ có thể để họ đi.
Đây cũng là Diệp Thiếu Dương có tâm tính kế: nhật dạ tuần du không thể giết, không thể phế, cũng không thể thả, chỉ có thể thông qua tay Ngư Huyền Cơ đem bọn họ đưa về âm ty.
“Ngư đạo trưởng còn chưa động thủ?”
Diệp Thiếu Dương vừa nói, vừa nhìn quanh: Thập Nương đứng ở trên không linh đài, dùng Bách Bảo Rương bắn ra châu quang bảo khí ngăn trở đám người lão Quách công kích đối với tuần du, quỷ sứ, nhưng Qua Qua cùng Tuyết Kỳ đã đột nhập vòng vây, bị bốn câu hồn quỷ sứ ngăn trở, còn lại còn đang nắm chặt thời gian hấp thu cương phong.
Cương phong càng lúc càng mỏng manh, ánh sáng mười sáu ngọn nến đã ảm đạm không rõ, hầu như sắp tắt.
Thanh Vân Tử còn đang tập trung tinh thần làm phép, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, hiển nhiên cũng tiến hành đến thời khắc mấu chốt nhất.
Hai bên đều đang tranh thủ thời gian, chỉ xem ai nhanh hơn một chút.
Bên kia, Tứ Bảo tế ra La Hán Kim Thân, cùng hoa sen của Hàng Ma tôn giả giữ lẫn nhau, đã hiện ra dấu vết thất bại, không duy trì được.
“Em đi đối phó Thập Nương, anh đi cứu Tứ Bảo!”
Diệp Thiếu Dương nói xong, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, hướng Hàng Ma tôn giả lao đi.
Nhuế Lãnh Ngọc gọi ra Ngũ Bảo Kim Liên, đứng ở dưới chân Thập Nương, hướng cô thổi ra kim liên nghiệp hỏa, đốt váy Thập Nương.
Thập Nương cả kinh, vội vàng hạ xuống đất, dập tắt nghiệp hỏa, mở ra tầng thứ hai của Bách Bảo Rương, vẫn như cũ là châu quang, lại ngưng tụ thành cây kim, ùn ùn đâm tới.
Nhuế Lãnh Ngọc lui đến bên Qua Qua và Tuyết Kỳ, ba người cùng nhau ngăn, cản phản kích…
Diệp Thiếu Dương vốn định thừa dịp Hàng Ma tôn giả và Tứ Bảo triền đấu, từ phía sau đánh lén.
Hàng Ma tôn giả hai tay múa nhẹ, một đóa hoa sen cuối cùng phía sau đột nhiên xoay tròn, bắn ra vô số phật quang, bay về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương vội vàng đánh ra mấy đạo linh phù, tạo thành phù trận để ngăn cản.
Nhưng chỉ kiên trì không đến mười giây, phù trận liền bị xuyên thấu, Diệp Thiếu Dương vừa muốn dùng biện pháp khác phản kích, đột nhiên đỉnh đầu sáng lên, ngẩng đầu nhìn, là đóa hoa sen lớn nhất kia bay tới, không ngừng xoay tròn, hình thành một đạo kết giới, vây quanh mình, càng thu càng chặt.
Chương 1204: Hàng ma tôn giả (2)
Diệp Thiếu Dương thử hai lần chưa đánh vỡ được, trong lòng hoảng hốt, hướng Tứ Bảo cũng bị nhốt mắng: “Cả nhà cậu, cậu không phải nói Hàng Ma tôn giả thực lực bình thường sao, so với nhật dạ tuần du không lợi hại hơn là bao! Cái này con mẹ nó gọi là lợi hại không hơn là bao?”
Tứ Bảo cũng rất ủy khuất, vừa đau khổ chống đỡ, vừa ngập ngừng nói: “Tôi nào biết, hệ thống phật môn địa phủ là sư phụ tôi nói cho tôi biết, ừm, ở lúc tôi còn nhỏ…”
Lúc nhỏ…
Diệp Thiếu Dương đột nhiên liền biết chỗ vấn đề: sư phụ của Tứ Bảo có lẽ không nói sai, mười mấy năm trước, có lẽ Hàng Ma tôn giả này chỉ là thực lực bình thường, nhưng Tứ Bảo đã quên một điểm:
Người có thể tu luyện, quỷ cũng có thể tu luyện.
Mười mấy năm thời gian, mình cũng từ một thiếu niên bình thường trưởng thành thiên sư, thì không cho phép người ta tu luyện, hơn nữa đột nhiên có kỳ ngộ gì, hoặc là ngộ đạo vân vân, cũng là chuyện vô cùng có khả năng.
“Thật sự là bị cậu hại chết rồi!”
Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn Tứ Bảo một cái, nếu sớm biết Hàng Ma tôn giả này trâu bò như vậy, ở lúc chế định kế hoạch tác chiến, đã có thể cân nhắc càng thêm chu toàn, mà không phải giống như bây giờ, để hắn trở thành kì binh, cả sự kiện cũng tràn ngập biến số.
Nhưng, mình cũng chưa từng sợ ai. Trong lòng Diệp Thiếu Dương nổi hung, nổi lên tâm tư đấu pháp, dứt khoát ngồi xuống, thầm đọc chú ngữ, lấy cương khí ngăn cản phật quang, tìm kiếm đột phá.
Chiến cuộc lại một lần nữa lâm vào giằng co.
Đám người lão Quách ở lầu hai quan sát chiến cuộc, hiện tại trên sân cũng không có yêu và quỷ thi, bom xăng cũng không phát huy được công dụng, súng diệt hồn cũng không dùng đến, chỉ có thể nhìn suông, không khỏi có chút sốt ruột.
“Tôi nói này Quách đại sư, còn chưa động thủ?” Ngay cả Mã Thừa cũng có chút sốt ruột.
Ánh mắt lão Quách tập trung ở trên người Ngư Huyền Cơ, chậm rãi lắc đầu, “Hiện tại động thủ, cô ta khẳng định tránh được, chúng ta phải đợi thời cơ.”
“Còn chờ sao?”
“Chờ!” Lão Quách nghiến răng nói, thật ra trong lòng hắn so với ai khác cũng sốt ruột hơn, nhưng hắn cũng chưa mất đi lý trí. “Ngư Huyền Cơ cũng chưa hành động, cô ta cũng đang chờ.”
Tạ Vũ Tình đột nhiên “ồ” một tiếng, nói: “Đúng rồi, tôi nhớ rõ lúc trước còn có một người, pháp vương gì đó, sao mãi chưa nhìn thấy!”
Nghe thấy câu này, toàn thân lão Quách run lên, nhị pháp vương! Thế mà lại bỏ qua sự tồn tại của người này!
“Ta ở đây!”
Một thanh âm lạnh lùng vang lên bên tai Tạ Vũ Tình.
Một bóng đen đột nhiên lao ra, giơ một cái tay to, hướng Tạ Vũ Tình chộp tới.
Tạ Vũ Tình tuy không phải pháp sư, nhưng dù sao cũng là cảnh sát, huấn luyện có bài bản, trong nháy mắt nghe được thanh âm, người đã hướng phía trái ngược lăn một vòng, rút súng bắn luôn.
Đạn diệt hồn bắn vào trên người nhị pháp vương, thương tổn không lớn, chỉ làm động tác của hắn chậm lại chút. Tạ Vũ Tình bò dậy, tiếp tục bắn súng.
Ba người bọn lão Quách cũng phục hồi tinh thần lại, không ngừng bắn.
Một viên đạn diệt hồn, đối với nhị pháp vương là không có sát thương gì, nhưng năm người cùng nhau bắn, cũng hình thành một tấm lưới hỏa lực, nhị pháp vương trong lúc nhất thời cũng không cách nào tới gần.
Đúng lúc này, khóe miệng Ngư Huyền Cơ lướt qua một tia mỉm cười không dễ phát hiện, bóng người như trăng rằm từ trên xe quỷ bắn ra ngoài, lao về phía linh đài.
Cô ta chờ chính là cơ hội này.
Cô ta tuy không biết đám người lão Quách có mai phục gì, nhưng mấy người đều đứng ở lầu hai bất động, bên người đều còn treo một tấm gương lớn vẽ phù văn bát quái, đứa ngốc cũng biết bọn họ nhất định có chuẩn bị ở sau.
Ngư Huyền Cơ không phải đứa ngốc, cô rất thông minh, cô chưa bởi vì mấy người này không phải pháp sư, liền không đặt bọn họ vào mắt, bởi vậy trước đó mới âm thầm truyền âm cho nhị pháp vương, bảo hắn nấp đi, chờ cơ hội.
Kế hoạch tác chiến của cô ta, an bài như áo trời không vết vá giống với Diệp Thiếu Dương:
Tiểu lâu la làm vật hi sinh đi hấp thu cương phong, Thập Nương tiến lên làm phép bảo hộ, mục đích chỉ là nhiễu loạn tầm mắt đối phương, mục đích thực sự là để Hàng Ma tôn giả sắm vai kì binh, vừa ra tay đã ngăn lại hai người Diệp Thiếu Dương cùng Tứ Bảo, sau đó nhị pháp vương mới động thủ.
Nhị pháp vương cũng chưa dốc toàn lực.
Tựa như Diệp Thiếu Dương không dám giết âm thần, thân là pháp vương Luân Hồi ti, âm thần bậc cao, nhị pháp vương cũng không dám làm gì đám người thường Tạ Vũ Tình, chỉ là kiềm chế bọn họ, bắn hắn, sáng tạo cơ hội cho Ngư Huyền Cơ.
Bởi vậy, trước đó nhật dạ tuần du, thụ yêu hỏa tinh bị đánh lui bị thương, cô ta đều chưa hành động. Thanh Vân Tử liên tục trảm linh hai lần, cô ta cũng không vội: cho dù Thanh Vân Tử trảm linh ba lần, chỉ cần cuối cùng mình có thể đem hồn phách Tiểu Ngư lấy đi, mình vẫn như cũ là người thắng.
Ở sau khi trải qua khẩn trương chờ đợi, rốt cuộc thấy ánh rạng đông, Ngư Huyền Cơ sau khi đáp ở trên linh đài, hai tay xé rách cương phong, vài đòn đã đem cấm chế phá huỷ, đối mặt Thanh Vân Tử đang tiến hành một lần trảm linh cuối cùng, cười cười nói:
“Thanh Vân tổ sư, nay, ngươi lại có thể làm gì?”
Thanh Vân Tử không nhìn cô ta, tiếp tục làm phép trảm linh.
Ngư Huyền Cơ phi thân tiến lên, một bàn tay thò về phía thân thể Tiểu Ngư.
Một lần này, đã không ai có thể ngăn cản.
“Tiểu Ngư!!!”
Lão Quách rên một tiếng, hướng Ngư Huyền Cơ tuyệt vọng bắn hai phát, lại căn bản vô dụng.
Ngay trong nháy mắt Ngư Huyền Cơ đem thân thể Tiểu Ngư bắt lấy, một hơi thở đột nhiên cuốn lấy cổ tay cô ta, khí thế mạnh mẽ, làm cánh tay Ngư Huyền Cơ tê dại, theo bản năng buông lỏng ra Tiểu Ngư, dùng sức run lên, đem hơi thở đó đánh văng ra, bay người lui về phía sau một chút, chăm chú nhìn lại.
Một hơi thở như dải lụa trắng chậm rãi ngưng tụ, hình thành một bóng người: mặc một bộ trường bào, nửa khuôn mặt đều bị vành nón che khuất, chỉ lộ ra một cái cằm nhọn.
Năm đạo khí thể màu trắng bán trong suốt quay chung quanh thân thể cô ấy.
“Hỗn độn!” Ngư Huyền Cơ kinh hô một tiếng, “Ngươi tới từ hỗn độn giới!”
Dương Cung Tử không để ý tới, thân hình nhoáng lên một cái, lên tấn công.
Ngư Huyền Cơ chỉ có phản kích, một khi giao thủ, mới phát hiện đối thủ này tu vi cực sâu, mình hoàn toàn không chiếm được một tia tiện nghi, trong lòng kinh hãi, quát lớn: “Âm ty ta cùng hỗn độn giới trước nay tường an vô sự, ngươi vì sao cản ta!”
Dương Cung Tử thản nhiên nói: “Ngươi không đại biểu được âm ty, ta cũng không có ý đối địch âm ty, ta chỉ là bạn cũ của Diệp Thiếu Dương, đến giúp hắn mà thôi.”
Ngư Huyền Cơ giận dữ, thế công càng thêm khẩn trương, đột nhiên, một khí tức dao động thật lớn từ cách đó không xa truyền đến.
Toàn bộ mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tứ Bảo ở trên đất, Diệp Thiếu Dương ngã ngồi ở bên kia, khóe môi nhếch lên một tia máu.
Hàng Ma tôn giả vẫn khoanh chân ngồi ở trên đài sen tam phẩm, chỉ là đài sen đã ảm đạm không ánh sáng.
“A Di Đà Phật, Diệp thiên sư đạo pháp thông thiên, chỉ là lệ khí sâu nặng, sợ nhập ma tướng.”
Diệp Thiếu Dương lau đi vết máu khóe miệng, cười cười, không để ý tới nữa, xoay người hướng cầu thang đi thông lầu hai chạy đi, bỏ lại một câu: “Ngươi nếu muốn đánh lén, cứ việc tới đây!”
Hàng Ma tôn giả nhẹ nhàng lắc đầu, bóng người trốn vào trong hoa sen, cánh hoa sen lại co rút lại cùng một chỗ, hóa thành một cái điểm sáng, chui vào trong lòng đất không thấy nữa.
Diệp Thiếu Dương đã phá pháp tướng đài sen của hắn, hắn cũng không có mặt mũi đánh nữa.
Ở trong lòng Diệp Thiếu Dương, tất cả đệ tử phật môn, đều là giả nhân giả nghĩa chiếm đa số, nhưng có một số đặc biệt tốt, chính là chịu thua, để ý thể diện, bình thường không làm ra được chuyện chết không nhận nợ, cũng không am hiểu đánh lén vân vân.
Chương 1205: Mỹ nữ tới cứu
Hơn nữa hai người vốn cũng không oán không thù, Hàng Ma tôn giả chỉ là đả thủ Ngư Huyền Cơ mời đến, cho nên Diệp Thiếu Dương rất yên tâm hắn sẽ tuyệt không đánh lén, không quay đầu lại leo lên lầu hai, từ trong túi rút ra một thanh kiếm gỗ đào, làm phép niệm: “Nhật lạc sa minh, thiên địa đảo khai, kiền khôn vô cực, đạo pháp vô biên!”
Đem tảo mộc kiếm dùng sức ném đi.
Kiếm gỗ đào bay đến trước mặt nhị pháp vương, bị hắn dùng hai ngón tay tiếp được.
Nhị pháp vương nhìn thấy Diệp Thiếu Dương chạy tới, trên khuôn mặt đen sì lập tức lộ ra nét xấu hổ.
Hai người trước kia từng đánh một trận, hắn thua, nhưng Diệp Thiếu Dương rất nể tình, hai người cũng coi như không đánh không quen biết, không những không thù, ngược lại có chút tiếc tài nhau.
Diệp Thiếu Dương lao tới trước mặt hắn, vung kiếm chém liền, đấu vài hiệp, Diệp Thiếu Dương nói: “Nhị pháp vương ngươi khinh người quá đáng, ta cho dù đánh không lại ngươi, cũng phải tử chiến một trận với ngươi!”
Nhị pháp vương nghe thấy câu này, nhất thời sửng sốt, nể mặt thế này, thật sự là không có gì mà nói nữa.
Hai người từ trên hành lang đánh tới góc tường, động tác đều chậm lại.
Diệp Thiếu Dương thấp giọng nói: “Ta nói này đại ca, đây là ngươi không đúng, lần trước ta về tới dương gian, còn đốt cho ngươi mấy đao tiền rượu, ngươi cũng thu rồi, bây giờ quay đầu liền đối phó ta, chỉ sợ không thích hợp nhỉ!”
Nhị pháp vương ủy khuất nói: “Ta cũng là không có biện pháp, lệnh của vương tọa, ta không dám không đến, ta chỉ biết đối thủ là ngươi, nửa ngày cũng chưa lên, cuối cùng vẫn là Ngư ti chủ thúc giục gấp quá, mới đến kiềm chế những người bạn này của ngươi, cũng coi như bỏ chút sức… Ta là thực không muốn đâu.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi lúc này cũng bỏ sức rồi, ngươi về đi. Hôm nay tình cảm này, tiểu đệ ta ngày sau báo đáp.”
Nhị pháp vương nhìn lén Ngư Huyền Cơ một cái, đột nhiên kêu “a” một tiếng: “Diệp Thiếu Dương ngươi chơi xấu, ngươi rõ ràng đánh không lại ta! Ta hôm nay thả đi, ở địa phủ chờ ngươi!”
Lập tức hóa khói chui vào trong lòng đất.
Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, kỹ năng diễn xuất nát vậy… Nhưng cũng không sao cả, chỉ là ý tứ, sau chuyện Ngư Huyền Cơ nếu là hỏi, có thể sử dụng để qua loa tắc trách là được, Ngư Huyền Cơ cũng không thể thực sự làm gì được hắn.
Diệp Thiếu Dương bước nhanh tới bên người lão Quách, hướng hắn thì thầm vài câu, theo cầu thang bò nhanh xuống, xoay người lên linh đài, dùng Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ngăn Ngư Huyền Cơ, hướng Dương Cung Tử thè lưỡi, “Tôi đến!”
Dương Cung Tử cũng không nói lời thừa, bay người lui về phía sau, cùng đám người Nhuế Lãnh Ngọc vây công Thập Nương.
“Ti chủ mưu kế hay, thiếu chút nữa đã để ngươi thành công.” Nói xong, Diệp Thiếu Dương giơ kiếm mà lên, bắt đầu đánh với Ngư Huyền Cơ.
“Ngư ti chủ, ngươi thật đẹp!” Diệp Thiếu Dương hướng cô chớp chớp mắt, nhanh chóng niệm chú, đem Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đột nhiên ném lên, hai tay kết ấn, Thất Tinh Long Tuyền Kiếm hóa thành một luồng khí tím, hướng vào đầu Ngư Huyền Cơ đánh xuống.
“Bốp bốp bốp!”
Chốt mở ra, tám ngọn đèn đỉnh chóp kho hàng đột nhiên sáng lên, đám người lão Quách lập tức điều chỉnh gương thủy tinh, tiếp được ánh đèn, sau đó nhắm vào Ngư Huyền Cơ.
Câu “ngươi thật đẹp” kia của Diệp Thiếu Dương lúc trước, thật ra là một câu ám ngữ lâm thời nghĩ đến, trước đó đã hẹn sẵn với lão Quách, bởi vậy lão Quách nghe thấy câu này, lập tức bật đèn.
Khi chùm ánh sáng mạnh đầu tiên chiếu vào trên người Ngư Huyền Cơ, cô đã ý thức được không đúng, hướng lên trên bay đi, nhưng một đòn dốc sức của Diệp Thiếu Dương, cương khí trong cơ thể đều dùng để thi triển một kiếm này, uy thế mạnh mẽ, gắt gao thừa nhận được công kích của Ngư Huyền Cơ.
Ngư Huyền Cơ rơi xuống, không đợi lần thứ hai bay lên, chùm tia sáng liên tiếp không ngừng chiếu vào trên người cô ta.
Ký hiệu bát quái trên gương thủy tinh rơi ở trên thân cô ta, lập tức lan tràn giống như máu, hình thành bát môn kim tỏa, đem cô ta vây khốn gắt gao.
Diệp Thiếu Dương lập tức lại bổ sung mấy tấm Định Hồn Phù ở trên người cô ta.
Ngư Huyền Cơ đáng thương, một thân tu vi vậy mà lại bị gắt gao chế trụ.
Hai ngón tay Diệp Thiếu Dương kẹp một tấm Phần Thiên Phù, hướng Ngư Huyền Cơ cười nói: “Thật ngại quá nha Ngư ti chủ, không cẩn thận đem ngươi thu phục rồi!”
Ngư Huyền Cơ bị bát môn kim tỏa và Định Hồn Phù vây khốn, không động đậy được một chút nào, thấy Diệp Thiếu Dương nháy nháy mắt, một bộ dáng khinh bạc, xấu hổ giận dữ đến mức sắp ngất đi, lớn tiếng mắng: “Tặc tử, ta nhất định giết ngươi!”
“Ta tin tưởng ngươi có thể, nhưng, Phần Thiên Phù này của ta nếu dán xuống, cho dù ngươi là Tuần Du ti chủ địa vị cao thượng, cũng sẽ hồn phi phách tán.”
Ngư Huyền Cơ vừa nghe, sắc mặt biến đổi, lập tức lạnh lùng nói: “Ta là đệ tử đại đế, đứng đầu một ti, ta không tin ngươi dám giết ta!”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Ngư ti chủ, ngươi ta đã thành tử thù, ta thả ngươi, ngươi cũng muốn giết ta. Như thế nào cũng là chết, đến nước này của ta rồi, còn có cái gì không dám?”
Câu này, làm trong lòng Ngư Huyền Cơ run lên, sau đó nói: “Vậy ngươi còn chưa động thủ chờ cái gì!”
“Ngươi muốn giết ta, nhưng ta căn bản không muốn giết ngươi.”
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng, nhẹ nhàng lắc đầu. “Chỉ cần ngươi đáp ứng bỏ qua chuyện này, về sau tuyệt không đến tìm Tiểu Ngư làm phiền nữa, Ngư đạo trưởng, ta lập tức thả ngươi.”
Nói xong, Diệp Thiếu Dương chắp tay, hướng nàng vái chạm đất.
“Ngươi dù sao cũng là âm ty chính thần, cũng là tiền bối của ta, ta thật sự không muốn làm gì ngươi cả. Thật.”
Ngư Huyền Cơ đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cười to lên, muốn nói ngay từ đầu, nàng ở sau khi bản thân bị nhốt, còn có chút sợ hãi, sợ Diệp Thiếu Dương tên lăng đầu thanh này thật sự làm gì mình, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện vừa rồi của Diệp Thiếu Dương, nàng bắt đầu tin tưởng, Diệp Thiếu Dương tuy vô lại một chút, nhưng cũng giống với người thường, mang lòng sợ hãi đối với loại thân phận âm phủ chính thần này của mình, không dám làm gì mình.
“Diệp Thiếu Dương, ta sẽ không đáp ứng ngươi, ngươi có thể thế nào?”
Ngư Huyền Cơ mang theo một tia cười lạnh.
“Hồng trần lệ, ta nhất định phải lấy, ngươi nếu ngăn ta, chỉ có chết, ngươi nếu thả ta, việc trước đó làm đối với ta, xem ở trên mặt mũi tổ tiên ngươi cùng Thôi phủ quân, ta có thể tha cho ngươi không chết!”
Diệp Thiếu Dương lẳng lặng nhìn nàng, lông mày khẽ nhíu lại, nói: “Ngươi thật sự muốn cá chết lưới rách?”
“Ta là cá, ta không chết, chỉ có lưới rách mà thôi.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Ta cũng không phải lưới.”
Đưa tay từ trong ba lô lấy ra một món đồ, đón gió vung ra. Ngư Huyền Cơ nhìn quét, thấy là một bức tranh cổ ố vàng, bên trên vẽ sơn thủy.
Trên bức tranh không có một tia linh lực dao động, nhìn cũng không giống như là pháp khí.
Nhưng đám người Nhuế Lãnh Ngọc liếc một cái nhìn thấy bức tranh này, nhất thời đoán được Diệp Thiếu Dương muốn làm cái gì, cả kinh biến sắc.
“Thiếu Dương, không thể!” Nhuế Lãnh Ngọc thất thanh kêu lên.
“Tiểu sư đệ không thể!” Lão Quách phản ứng càng thêm kịch liệt, run giọng nói: “Ngươi dùng Sơn Hà Xã Tắc Đồ thu nàng, chắc chắn gây ra họa lớn bằng trời!”
Sơn Hà Xã Tắc Đồ!
Ngư Huyền Cơ vừa nghe cái tên này, lập tức chấn động, ngây ngốc nhìn bức tranh trong tay Diệp Thiếu Dương, quả thực không dám tin tưởng, Sơn Hà Xã Tắc Đồ trong truyền thuyết, thế mà lại ở trên tay Diệp Thiếu Dương!
Bị Sơn Hà Xã Tắc Đồ thu vào, nàng cũng biết sẽ là hậu quả ra sao, nhất thời hoa dung thất sắc. “Diệp Thiếu Dương, ngươi dám!”
Diệp Thiếu Dương không để ý tới cô ta, xoay người nhìn đám người lão Quách, nói: “Mọi người có biện pháp tốt hơn?”