Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 175
❮ sautiếp ❯Chương 1161: Dơi mặt quỷ
Hai người tắm rửa xong, thay quần áo đi ra ngoài, ở dưới núi Nga Mi vòng vo một hồi, trong cảnh khu tuy không phải kín người hết chỗ, nhưng du khách cũng không thiếu, khắp nơi đều là sạp quán chào hàng bồ đề tử, phật châu vân vân.
Hai người đi dạo đến sơn môn, sắc trời dần tối, vì thế tùy tiện ăn chút. Tiểu Ngư còn muốn đi dạo thêm một hồi, Diệp Thiếu Dương thúc giục cô trở lại khách sạn, sau đó đều tự nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, Diệp Thiếu Dương căn bản không có một chút buồn ngủ, một hồi nhớ Nhuế Lãnh Ngọc, một hồi lại nghĩ đến chuyện Tiểu Ngư, tâm tình bực bội bất an.
“A!”
Một tiếng thét chói tai từ phòng Tiểu Ngư truyền đến, tiếp theo còn phát ra một chuỗi động tĩnh dị thường.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên chấn động, không nói năng gì, rời giường lao đi, đẩy ra cửa phòng, nhìn vào bên trong, Tiểu Ngư tóc tai bù xù đứng ở trước giường, cầm trong tay cái gối đầu, không ngừng vung, đuổi một con dơi.
“Tiểu sư thúc, mau mau mau, cứu mạng!”
Diệp Thiếu Dương cạn lời, phi thân tiến lên, tóm con dơi, đi về phía bên cửa sổ, đem con dơi ném ra ngoài.
Tiểu Ngư ở trên giường ngồi xuống, có chút khoa trương dùng sức thở dốc, ủy khuất nói:
“Con vừa mở ra cửa sổ, nó đã bay vào, một mực bay vòng quanh con, hù chết cục cưng rồi.”
Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã, chỉ chỉ bả vai phải mình:
“Con lộ hết rồi!”
Tiểu Ngư cúi đầu nhìn, áo ngủ của mình rớt một nửa, vai phải lộ bên ngoài, ngay cả nửa quả cầu cũng như ẩn như hiện, vội vàng đem quần áo mặc vào, hai tay ôm ở trước ngực, có chút khẩn trương nói:
“Con vừa tắm rửa xong, chưa mặc nội y, thúc chưa thấy cái gì chứ.”
Diệp Thiếu Dương lườm cô một cái:
“Ta vừa mới vào, nhìn cái lông à!”
Tiểu Ngư chớp chớp mắt:
“Sẽ không đâu, con ngày hôm qua vừa dùng kem rụng lông, thúc không thể nhìn thấy lông nách.”
Kháo, đứa nhỏ này, quả thực quá ô uế rồi!
“Mặc kệ con!” Diệp Thiếu Dương đứng dậy muốn đi ra ngoài, vừa ngồi dậy, phía sau đột nhiên lại truyền đến một chuỗi tiếng vỗ cánh, vừa quay đầu, con dơi vừa rồi lại bay vào.
Diệp Thiếu Dương nhướng mày, tay mắt lanh lẹ, đi lên tóm lấy, đưa đến trước mắt nhìn.
Nhìn một cái, mới phát hiện đây không phải dơi bình thường: trong làn da màu đen lộ ra một chút xám trắng, đặc biệt là trên mặt, ở phía trên hai con mắt kích thước như mắt chuột có một hoa văn gấp khúc, khiến bộ mặt con dơi này nhìn qua lộ ra vài phần dữ tợn, trong cái mồm mở ra mọc hai hàm răng như răng cưa, ý đồ cắn mình.
Nhưng vì cổ bị mình bóp, hoàn toàn không với đến.
Dơi mặt quỷ!
Trong lòng Diệp Thiếu Dương chợt trầm xuống.
Dơi mặt quỷ, không phải sinh vật dương gian, mà là đến từ Quỷ Vực, vốn là một loại sinh vật tà ác, cũng không có làm gì, nhưng mà có một sở trường:
Cảm giác cực kỳ linh mẫn đối với tử khí!
Bởi vì chúng nó giống với dơi của nhân gian, khứu giác, thị giác hầu như đều bằng không, nhưng có thể phóng ra một loại khí tức cùng loại sóng siêu âm, cảm giác được tử khí ở phụ cận.
Tử khí, chưa chắc là người chết phát ra, rất nhiều người sắp chết, trên người cũng sẽ tản mát ra một loại tử khí, quạ đen là có thể ngửi được.
Cho nên mới có cách nói quạ đen sẽ xoay quanh ở phụ cận nhà người sắp chết.
Dơi mặt quỷ cảm giác đối với tử khí, vượt xa quạ đen nhân gian!
Bởi vậy, không ít câu hồn quỷ sứ đều sẽ thuần dưỡng dơi mặt quỷ, ở thời điểm đến nhân gian câu hồn, mang theo trên người, có một số thời điểm, nếu bị linh khí hoặc khí tức đặc thù khác quấy nhiễu, không thể phát giác vị trí chuẩn xác của người sắp chết, lúc này có thể phái ra dơi mặt quỷ, ở phía trước dẫn đường, thông qua tử khí tìm kiếm người chết.
Nhân gian chỉ cần có dơi mặt quỷ, thì nhất định có câu hồn quỷ sứ!
Diệp Thiếu Dương tùy tay đem dơi mặt quỷ ném tới ngoài cửa sổ, đóng lại cửa sổ, sau đó đem đèn tắt đi, bản thân nấp ở một bên cửa sổ, quay đầu, trong bóng đêm hướng Tiểu Ngư đang thất kinh nói:
“Có ta ở đây, đừng sợ!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy “Phốc” một tiếng, một vật ghé vào trên thủy tinh, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, vẫn là con dơi mặt quỷ kia, đập cánh ở trên thủy tinh, bay lên bay xuống, ý đồ tiến vào.
Diệp Thiếu Dương lẳng lặng chờ đợi trong bóng đêm, qua tầm vài phút, cửa sổ rõ ràng là đóng, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Ngư lại đột nhiên cảm thấy có chút lạnh, như có một luồng khí lạnh từ ngoài cửa sổ không ngừng thấm vào.
Lại một lát sau, ngoài cửa sổ dưới ánh trăng xuất hiện một hư ảnh:
Giống như là một người, trên người khoác một cái áo choàng thật lớn, toàn thân đều là bán trong suốt, chỉ có trong hai con mắt phát ra lục quang.
Hắn xuyên qua cửa sổ, trực tiếp bay vào, đứng lơ lửng ở không trung, đối mặt Tiểu Ngư, không được hít ngụm khí lớn.
Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Ngư một cái, phát hiện Tiểu Ngư dùng một loại ánh mắt nghi hoặc nhìn cửa sổ ngẩn người, trong lòng hơi trầm tĩnh lại:
May mắn, Tiểu Ngư chưa thấy câu hồn quỷ sứ này, nói rõ dương khí còn chưa tan hết.
Người thường nếu có thể đủ nhìn thấy câu hồn quỷ sứ, nói rõ cách cái chết cũng không xa.
Câu hồn quỷ sứ kia chỉ để ý hít khí, hoàn toàn không chú ý tới Diệp Thiếu Dương ở bên thu liễm khí tức, tránh ở sau rèm.
Diệp Thiếu Dương ghé đến bên tai hắn nói:
“Đừng hút nữa, lại đây hút khí của ta.”
Nói xong dùng sức thở ra một hơi.
Hắn thân là Thiên Sư, trong khí tức cũng lộ ra Thuần Dương thiên chân, câu hồn sứ giả dù sao cũng là quỷ, chợt hít phải cũng không chịu nổi, hú lên quái dị, cả người giống một cái khăn lau mở ra, đột nhiên co rút lại, bay ra phía ngoài chạy trốn.
Diệp Thiếu Dương đã sớm theo dõi hắn, nào chịu thả hắn đi, bước dài một cái tiến lên, tay phải hất, bắt quyết đánh tới.
Bóng người câu hồn quỷ sứ lay động, quỷ khí ngưng tụ, hình thành một kết giới.
Diệp Thiếu Dương một chưởng vỗ nát kết giới, câu hồn quỷ sứ vừa lui, vừa lại lần nữa làm phép.
Diệp Thiếu Dương liên tục bắt quyết, liên tục đánh tan sáu đạo kết giới, rốt cuộc ở phía trước cửa sổ bắt được hắn.
“Thiên địa huyền minh, nhân gian chính pháp!” Tả hữu búng, một đạo linh phù bay ra, dán trên mặt câu hồn quỷ sứ, dùng sức kéo về phía sau hô:
“Lên!”
Trực tiếp đem câu hồn quỷ sứ kéo lên, lật một phát, đè trên tường, tay trái kẹp chặt cổ hắn, tay phải từ trong đai lưng lấy ra Tì Hưu ấn cùng Kinh Hồn linh, nhìn thoáng qua Tiểu Ngư chấn động đến mức hóa đá nói:
“Con cầm hai món đồ này đến phòng khách đi, yên tâm, không có bất cứ sự nguy hiểm nào, ta muốn tâm sự với hắn.”
Câu hồn sứ giả kia bị hắn phá pháp thân, tự nhiên hiện hình ra, bị Tiểu Ngư nhìn thấy, mặc trường bào, giống như u linh thường xuyên xuất hiện trong phim kinh dị.
Khác biệt duy nhất là, khuôn mặt kia phía dưới áo choàng câu hồn quỷ sứ nhe răng trợn mắt, bộ dạng rất giống quái vật, hơn nữa bốn phía miệng mọc một vòng thứ gì đó giống vòi lại giống xúc tua, không ngừng giãy dụa, ý đồ bắt lấy tay Diệp Thiếu Dương.
Bởi vì Lão Quách, Tiểu Ngư ngẫu nhiên cũng từng thấy quỷ, có sức miễn dịch nhất định, nhưng từ trước tới giờ chưa từng gặp loại quỷ hình thái này, hiện tại vẫn có chút ngây dại.
Diệp Thiếu Dương đem hai món đồ vứt cho cô, Tiểu Ngư tiếp được, thời khắc đặc thù, cô biểu hiện coi như ổn trọng, nhấc đôi chân run rẩy đi phòng khách, hơn nữa đem cửa đóng lại.
Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua câu hồn quỷ sứ bị mình đè trên tường, tay phải xé Định Hồn Phù dán trên mặt hắn.
Chương 1162: Câu hồn quỷ sứ
“Lớn mật!” Câu hồn quỷ sứ lập tức kêu lên chói tai, thanh âm có chút như là gà gáy, khó phân biệt trống mái, rất chói tai.
“Dám giam giữ bản sứ, phải trị tội gì.”
“Ta thấy ngươi mới là lớn mật.” Diệp Thiếu Dương cười lạnh, đem Thiên Sư bài của mình lấy ra, cho hắn nhìn nhìn:
“Ta chính là Mao Sơn Thiên Sư Diệp Thiếu Dương, đây là địa bàn của ta, ngươi tới đây làm việc, tối thiểu phải chào hỏi với ta chứ, cứ như vậy xông vào, cũng quá không lễ phép rồi nhỉ?”
Câu hồn quỷ sứ nghe nói hắn là Thiên Sư, sửng sốt một chút, ngược lại càng thêm kiêu ngạo, líu lo kêu lên quái dị:
“Ngươi nếu là pháp sư bình thường, còn hợp tình hợp lý, đã là Thiên Sư, ngươi phải biết ta đến dương gian, tất nhiên là vì câu hồn, nhỡ đâu lỡ giờ, ngươi làm sao gánh vác được!”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng hỏi:
“Câu hồn ai?”
“Chính là nữ tử kia cùng phòng ngươi.”
Quả nhiên là vì Tiểu Ngư mà đến…
Diệp Thiếu Dương nói:
“Là Ngư Huyền Cơ phái ngươi tới?”
Câu hồn quỷ sứ ánh mắt phát lạnh, có chút giật mình nhìn hắn.
Điều này làm Diệp Thiếu Dương xác định, quỷ sứ này cũng không biết nội tình, chỉ là một tên lính chạy bị phái tới.
Lấy thân phận tuần du thiên thần của Ngư Huyền Cơ, phàm là người của Tuần Du ti, nàng đều có thể trực tiếp điều động.
Nhưng trông cậy vào một câu hồn quỷ sứ từ bên người mình mang đi Tiểu Ngư, quả thực là nói nhảm mà thôi, chẳng qua, Diệp Thiếu Dương lập tức hiểu, Ngư Huyền Cơ làm như vậy, chỉ là biểu đạt một loại thái độ: ta đã bắt đầu hành động.
Quả thực… Tới cũng quá nhanh rồi.
Nhìn câu hồn quỷ sứ bị mình khống chế, Diệp Thiếu Dương bình tĩnh nói:
“Ngươi cũng là phụng mệnh mà đến, ta không trách ngươi, nhưng mạng tiểu cô nương này, ngươi khẳng định không cầm đi được.”
Câu hồn quỷ sứ còn muốn mở miệng, Diệp Thiếu Dương nói:
“Ta biết ngươi muốn nói gì, ngươi cũng đừng nhiều lời, ta đã làm như vậy, có hậu quả thế nào cũng không sao cả. Ngươi trở về bẩm báo như thế, Ngư Huyền Cơ sẽ không trách ngươi.”
Nói xong đem câu hồn quỷ sứ buông ra.
Một làn gió âm thổi trường bào bay câu hồn quỷ sứ, hướng phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương sừng sững bất động, lạnh lùng nói:
“Ngươi thực muốn động thủ có phải hay không?”
Trường bào lúc vươn đến bên người hắn, đột nhiên dừng lại.
Diệp Thiếu Dương nói:
“Ta tôn ngươi là công chức trong người, không làm khó dễ ngươi, ngươi đừng tưởng ta sợ ngươi.”
Câu hồn quỷ sứ nhìn hắn, trầm mặc một chớp mắt nói:
“Diệp Thiên Sư, ta không biết ngươi vì sao phải làm như vậy, nhưng ta nếu trở về, ngươi lại không có đường lui.”
“Vốn đã không có đường lui.”
Diệp Thiếu Dương cười, lui hai bước nói:
“Trở về nói cho Ngư Huyền Cơ, Tiểu Ngư ta nhất định bảo vệ, nàng nếu nguyện ý đàm phán, ta có thể cho nàng chút bồi thường, nếu nàng khư khư cố chấp, vậy cứ việc ra tay, Diệp Thiếu Dương ta phụng bồi đến cùng, chết mà thôi! Cho dù chết ta cũng phải lột nàng một tầng da!”
Câu hồn sứ giả chấn động nhìn hắn, từ khi hắn lên làm câu hồn quỷ sứ tới nay, cũng từng có qua lại với nhân gian pháp sư, không có một ai đối với mình không phải cung kính, cúi đầu nghe theo đối với âm ty.
Thế mà có pháp sư dám mạo phạm quyền uy âm ty, ngăn cản mình câu hồn, còn công khai hướng một vị tuần du thiên thần gọi nhịp.
Người như vậy, hắn từ trước tới nay chưa từng gặp, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói.
Hắn nhìn Diệp Thiếu Dương, cuối cùng thì thào phun ra hai chữ:
“Điên rồi!”
Xoay người bay ra khỏi phòng gian, mang theo dơi mặt quỷ của hắn cùng nhau rời đi.
Diệp Thiếu Dương nhìn ngoài cửa sổ, dùng sức phun ra một hơi, cười nói:
“Diệp Thiếu Dương, ngươi thật sự điên rồi, nhưng, loại cảm giác này ta thích, dứt khoát điên đến cùng đi!”
Đi qua đem đèn mở ra, tới phòng khách, phát hiện Tiểu Ngư đã đem toàn bộ đèn đều mở, tivi cũng mở, đáng thương cuộn mình ở trên sô pha, vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức đứng dậy lao tới trong lòng hắn.
“Không có việc gì, có ta ở đây, việc bé bằng lỗ mũi thôi.” Diệp Thiếu Dương xoa xoa đầu của cô bé, cảm thụ được thân thể nhỏ nhắn của Tiểu Ngư cuộn mình ở trong lòng mình, không có một chút tà niệm, trong lòng lại sinh ra một loại mong muốn bảo hộ.
Mình, vô luận như thế nào cũng phải bảo vệ được cô bé!
Một lát sau, Tiểu Ngư tỉnh táo lại, buông ra Diệp Thiếu Dương hỏi:
“Tiểu sư thúc, kẻ vừa rồi kia là quỷ gì?”
“Câu hồn quỷ sứ.” Diệp Thiếu Dương nói:
“Hắn là đến câu hồn.”
Tiểu Ngư sửng sốt:
“Câu hồn… Vậy không nên là quỷ sai mặt đen sao?” Bởi vì lão Quách, một ít tri thức thần quái cơ sở, Tiểu Ngư trước nay vẫn hiểu, ở trong ấn tượng của cô, câu hồn luôn luôn đều là việc của quỷ sai, bởi vì loại quỷ sai này mặt rất đen, cho nên bị dính cái biệt hiệu “Mặt đen”.
Diệp Thiếu Dương gật đầu nói:
“Người ta sau khi chết, quả thật do quỷ sai quản lý một phương phụ trách câu hồn, đem âm hồn mang khỏi nhân gian. Nhưng cũng có một số người, gặp tử kiếp, nhưng dương thọ trên sổ Sinh Tử chưa hết, nhưng âm ty có người lại muốn hắn chết, lúc này phải phái ra câu hồn quỷ sứ, đem dương khí của người ta hút khô, trực tiếp đem hồn phách mang đi âm phủ.”
“Còn có loại chuyện này! Để câu hồn quỷ sứ đến chấp hành tử hình sao, đáng sợ!” Tiểu Ngư nghe xong, kinh ngạc vạn phần.
“Đúng vậy, quỷ sai mặt đen bình thường, tựa như cảnh sát bình thường, là quản công việc bình thường. Câu hồn quỷ sứ thuộc Tuần Du ti, giống như là đặc công, chuyên môn xử lý sự kiện đặc thù, trên bản chất giống với cảnh sát bình thường, chỉ là phương thức cùng quyền hạn khác nhau.”
Hắn vừa so sánh như vậy, Tiểu Ngư hoàn toàn hiểu rồi, chậm rãi gật đầu, nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương, hỏi ra một vấn đề mấu chốt nhất:
“Vừa rồi câu hồn quỷ sứ kia, là tới làm gì, nơi này chỉ có hai chúng ta…”
“Không cần đoán mò, hắn đến, là vì tìm ta.” Diệp Thiếu Dương lấy ra cái cớ đã nghĩ sẵn, liền nói:
“Ta ở âm ty đắc tội một vị tuần du thiên thần, cũng chính là sếp của Tuần Du ti, cô ấy muốn mạng của ta, cho nên phái người đến đối phó ta.”
“Trách không được…” Tiểu Ngư giật mình, lập tức có chút lo lắng nhìn Diệp Thiếu Dương:
“Vậy tiểu sư thúc, thúc sẽ không có nguy hiểm chứ?”
Diệp Thiếu Dương cảm khái gấp đôi, không biết chân tướng, cô bé ngược lại quan tâm an nguy của mình.
“Sợ cái gì, ta là ai chứ, ai tới cũng không sợ.”
“Vâng vâng, con tin tưởng thúc.” Tiểu Ngư thè lưỡi.
“Nhưng, bọn họ khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ. Có lẽ… Bọn họ không đối phó được ta, sẽ xuống tay đối với con, dùng để áp chế ta. Con mấy ngày nay đi theo ta, đừng chạy lung tung, nhỡ đâu gặp được nguy hiểm cũng đừng sợ, lớn tiếng gọi ta là được.”
Nói xong, vẽ ba tấm Huyết Tinh Phù, đi đến trong phòng ngủ của Tiểu Ngư, ở hai bên cửa sổ cùng trên cửa đều dán một tấm, sau đó đem Kinh Hồn linh giao cho Tiểu Ngư, bảo cô đặt bên người.
Lấy pháp lực của hắn, cho dù là một tấm Huyết Tinh Phù, ngăn lại mấy câu hồn quỷ sứ vẫn là không có vấn đề, nhưng lo trước khỏi hoạ.
Ba tấm Huyết Tinh Phù cộng thêm Kinh Hồn linh, Diệp Thiếu Dương còn ngại không đủ, đem Tì Hưu ấn lấy ra, đặt ở trên cửa sổ, lần này sẽ vạn vô nhất thất. Cho dù là Ngư Huyền Cơ tự mình đến, không mất một lúc cũng tuyệt đối không vào được phòng.
Bố trí xong tất cả cái này, Diệp Thiếu Dương bảo Tiểu Ngư đi vào ngủ, Tiểu Ngư lại giữ chặt cánh tay hắn, đáng thương nói:
“Tiểu sư thúc, tuy biết không có việc gì, nhưng con ngủ một mình, vẫn là có chút sợ, lá gan con cũng không lớn…”
Chương 1163: Đại thuần dương (1)
Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, dù sao vừa mới gặp quỷ, bất cứ một người bình thường nào nói không sợ cũng không có khả năng, đây là tác dụng tâm lý, huống chi còn là một cô em gái.
Vì thế gật gật đầu nói:
“Được rồi, ta ngủ ở trên sô pha, canh cho con.”
“Vậy cũng không được, cách một cái cửa, người ta vẫn sợ, không sợ… Sư thúc ngủ ở trong phòng con?”
“Ặc.” Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn một cái giường lớn trong phòng, cực kỳ khó xử nói:
“Nếu nói nơi đây có hai cái giường đi, ta cũng sẽ nghe theo, chỗ này của con chỉ có một cái giường hai người. Tuy con là cháu gái ta, nhưng dù sao cũng trưởng thành rồi phải không…”
“Ai bảo sư thúc ngủ trên giường!” Tiểu Ngư lườm hắn một cái, chỉ chỉ thảm nói:
“Cái thảm này rất mềm, con trải lên trên một bộ chăn nệm, đem giường nhường cho sư thúc không phải được rồi. Hừ, còn muốn ngủ cùng con, sư thúc cũng thật biết nghĩ đấy!”
Diệp Thiếu Dương không nói gì, được, vẫn làm theo đi.
Diệp Thiếu Dương trở lại phòng ngủ của mình, đem chăn ôm tới đây, trải lên trên mặt đất bên giường nói:
“Được rồi, ta ngủ trên đất, con ngủ giường đi.”
“Vậy ủy khuất sư thúc rồi.” Tiểu Ngư cười hì hì xấu xa, tắt đèn lên giường.
Diệp Thiếu Dương nằm xuống, nhớ lại tình huống lúc trước:
Câu hồn quỷ sứ đến, tự nhiên là chịu mệnh lệnh Ngư Huyền Cơ, tiến đến câu lấy hồn phách Tiểu Ngư.
Ngư Huyền Cơ tuy chỉ chưởng quản Nghiệt Kính Đài, luận chức vị, dù sao cũng là tuần du thiên thần, chưởng quản Tuần Du ti, có thể điều động nhật dạ tuần du cùng câu hồn quỷ sứ thần quan loại tuần du.
Một lần này nàng phái bản bộ thủ hạ đến, tất nhiên cũng biết nhất định sẽ thất bại, đơn giản là hướng mình thị uy mà thôi.
Những cái này, Diệp Thiếu Dương cũng không để ở trong lòng, binh đến tướng chặn, chính diện cứng đối cứng, trừ khi là “Tam vương nhất phán” tự mình đến, bằng không cũng không có gì cần lo lắng.
Thật sự khiến hắn lo lắng là: dơi mặt quỷ đã có thể tìm được Tiểu Ngư, nói rõ trên thân thể của cô bé đã bắt đầu phát ra tử khí…
Tử khí là một loại khí tức phi thường thần bí, hoàn toàn không chịu sức người khống chế. Phát ra tử khí, cũng không có nghĩa là người ta nhất định sẽ chết, nhưng… Nói rõ tử kiếp của cô thật sự đã đến.
“Tiểu sư thúc, còn chưa ngủ?”
Trong bóng đêm vang lên tiếng Tiểu Ngư, quấy rầy Diệp Thiếu Dương suy nghĩ.
“Làm sao vậy?”
“À thì, thúc là thúc thúc của con, thúc là sẽ không ức hiếp con phải không? Bằng không chính là cầm thú rồi…”
Thì ra là lo lắng cái này, Diệp Thiếu Dương cười không nổi:
“Con cứ yên tâm ngủ đi, ta có cầm thú nữa cũng sẽ không xuống tay đối với con.”
Tiểu Ngư cười hắc hắc:
“Đã như vậy, tiểu sư thúc, thúc đi lên ngủ đi, mặt đất lạnh, hai chúng ta mỗi người ngủ một bên… Chỉ cần thúc trở về đừng nói với người ta là được.”
“Con nếu không nói câu nói cuối cùng kia còn không sai biệt lắm.” Diệp Thiếu Dương cười cười:
“Ta ở đây rất tốt, ngủ đi.”
Tiểu Ngư lại ngủ không được, lật người lại, nghiêng người từ trên giường nhìn Diệp Thiếu Dương nói:
“Tiểu sư thúc, thúc từng yêu mấy lần rồi?”
“Ặc… Ta đếm chút nha.” Diệp Thiếu Dương làm bộ làm tịch giơ ngón tay bắt đầu đếm.
Tiểu Ngư cười một tiếng:
“Đừng khoác lác nữa.”
“Được rồi, thật ra… Một lần cũng chưa có.”
Tiểu Ngư có chút giật mình nhìn hắn:
“Thật à?” Lập tức cười ha ha.
Tiếng cười này khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút mất mặt, lườm cô bé một cái nói:
“Con thì sao?”
“Chưa có, nam sinh bình thường con chướng mắt. Quá đẹp trai, không đáng tin cậy, không có cảm giác an toàn, giống thúc như vậy đi, con người thật ra không tệ…”
Cúi đầu nhìn, dưới ánh trăng, Diệp Thiếu Dương khuôn mặt đen sì, mở to hai mắt trừng lên nhìn mình.
“Làm sao vậy?”
“Tổn thương tự tôn, không tán gẫu với con nữa.” Diệp Thiếu Dương hầm hừ nói.
Tiểu Ngư cười một tiếng:
“Trêu thúc đó. Thúc thật ra cũng không tệ lắm.”
Lập tức ngửa mặt hướng trên giường, thở dài:
“Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang. Nam nhân tốt cũng không dễ tìm đâu…”
Đột nhiên một bóng đen ngăn trở ánh trăng ngoài cửa sổ, mở mắt nhìn, là Diệp Thiếu Dương đứng dậy, hướng mình đi tới.
Sửng sốt một chút, Tiểu Ngư vội vàng kéo chăn, đắp ở trên thân mặc hơi có chút hở hang, Diệp Thiếu Dương đã cúi người xuống, bắt lấy cổ tay cô.
“Tiểu sư thúc, thúc làm gì!” Tiểu Ngư bị dọa muốn hét lên.
“Thơ con vừa rồi đọc… Là cái gì?”
“Sao, làm sao vậy!” Đầu óc Tiểu Ngư nhất thời có chút chưa xoay chuyển lại:
“Thơ của Ngư Huyền Cơ mà!”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương trầm xuống:
“Con làm sao biết Ngư Huyền Cơ?”
“Cái này có gì đâu. Ngư Huyền Cơ là tài nữ nổi tiếng mà, con thích thơ từ cổ, đọc thơ của nàng ấy rất bình thường, con thích nhất chính là Lí Thanh Chiếu cùng Ngư Huyền Cơ.”
Thích nhất Ngư Huyền Cơ…
Diệp Thiếu Dương giật mình.
“Tiểu sư thúc, thúc rốt cuộc làm sao vậy, thúc bộ dạng này… Con có hơi sợ.”
“Không có gì.” Diệp Thiếu Dương buông cổ tay cô bé ra, tìm cái cớ lấy lệ cho xong, một lần nữa nằm xuống.
Tiểu Ngư cũng một lần nữa nằm lại, thở dài:
“Cuộc đời Ngư Huyền Cơ, rất đặc sắc, cũng rất bi kịch. Dịch cầu vô giới bảo, nan đắc hữu tình lang… Con có đôi khi nghĩ, một nữ nhân phải từng trải bao nhiêu phong phú cùng thương cảm, mới có thể phát ra cảm khái như vậy?
Nếu con là Ngư Huyền Cơ, con nhất định không làm tài nữ cái gì, con tình nguyện không có tiếng tăm gì, tìm một nam nhân tin cậy, trải qua cả đời… Tiểu sư thúc, thúc nói là oanh oanh liệt liệt tốt, hay là bình thường tốt?”
Diệp Thiếu Dương chưa trả lời cô, lời lúc trước cô bé nói, từng câu đều quanh quẩn bên tai Diệp Thiếu Dương.
Đến lúc này, hắn mới hiểu cái gì gọi là trong minh minh đều có định sẵn, cho dù là luân hồi, cũng không thể tách ra liên hệ thần bí nào đó giữa Tiểu Ngư cùng Ngư Huyền Cơ.
Một đêm không có việc gì.
Trời vừa sáng Diệp Thiếu Dương liền tỉnh, quay đầu nhìn lại, cả người Tiểu Ngư ghé vào trên chăn, tư thế rất khoa trương, áo ngủ trên thân không biết như thế nào bị xốc lên đến ngực…
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đi qua, đem chăn dưới thân cô kéo ra, giúp cô đắp ở trên người, bản thân ra ngoài rửa mặt, sau đó đi ra cửa mua đồ ăn sáng, lúc trở về, Tiểu Ngư đã tỉnh.
Hai người ăn xong điểm tâm, thu thập thỏa đáng, ra ngoài.
Tiểu Ngư dùng Tích Tích gọi tới một chiếc xe tốc hành, tới Nhị Nga sơn.
“Nhị Nga sơn cách Đại Nga sơn cũng không xa, hô ứng nhau từ xa, hình dạng giống như lông mày uốn cong, cho nên gọi là Nga Mi sơn, cho nên Nga Mi sơn chân chính, thật ra chỉ là hai ngọn núi này.”
Tiểu Ngư dùng baike tìm được tư liệu tương quan Nga Mi sơn, đọc cho Diệp Thiếu Dương nghe.
“Nhưng cũng có một cách nói, Nga Mi sơn là vì cỏ cây tú lệ, giống như mày ngài, cho nên gọi là “Nga Mi sơn”, về sau bởi vì cái tên này quá phụ nữ, mà trên đỉnh cao nhất của Nga Mi sơn tất cả đều là hòa thượng, nghe cái tên này không thoải mái, mới đổi thành ‘Nga Mi’.”
Xem đến nơi đây, Tiểu Ngư có chút giật mình nói với Diệp Thiếu Dương:
“Nga Mi sơn không phải đều là nữ sao? Diệt Tuyệt sư thái, Chu Chỉ Nhược cái gì…”
Đại ca tài xế nghe xong lời này cũng vui vẻ, cười to nói:
“Tiểu cô nương ngươi coi như nói đúng, phàm là du khách lần đầu tiên tới nơi này, đều cho rằng như vậy. Dưới núi Nga Mi có một “Vườn văn hóa Nga Mi sơn”, pho tượng Trương Vô Kỵ Chu Chỉ Nhược vân vân đều có, muốn đi xem chút không, từ chỗ tôi mua vé có thể rẻ được ba mươi tệ…”
Chương 1164: Đại thuần dương (2)
Hai người đương nhiên không đi.
Xe taxi chạy qua đường núi, tầm mắt rất trống trải, có thể xa xa nhìn thấy đỉnh cao nhất của Nga Mi sơn – cũng chính là đại thể thế núi của Đại Nga sơn, Diệp Thiếu Dương nhịn không được lấy ra la bàn, nhẹ nhàng xoay gạt, đồng thời bấm ngón tay suy tính, quả nhiên là thiên chân địa tú, phong thuỷ tuyệt hảo, trên núi mây lành phiêu miểu, linh khí dâng trào, cực kỳ thích hợp tu luyện.
Xe taxi dừng lại ở trước sơn môn Nhị Nga sơn, trên núi cỏ cây um tùm, có thể nhìn thấy không ít kiến trúc cổ đại, nhưng phần lớn rách nát không chịu nổi.
Tài xế nói cho bọn họ, nếu muốn du lịch, thì từ chính diện lên núi, tiến vào cảnh khu, bên trên có rất nhiều di chỉ đạo quan cổ, cũng có ở trên địa chỉ ban đầu một lần nữa xây dựng, cho du khách tham quan, nhưng tài xế không đề cử đi, bởi vì thật sự không có gì để xem.
Nếu là muốn hỏi quẻ xin săm, thì từ đường nhỏ phía sau lên núi, đi Tử Chi động, còn có một số đạo sĩ ở nơi đó tu hành, chẳng qua người đi bình thường đều là người địa phương, người ngoài đều đi Nga Mi sơn thắp hương bái Phật.
Hai người cám ơn tài xế, sau khi xuống xe, dựa theo tài xế chỉ, từ đường nhỏ phía sau núi lên núi.
Trên đường hầu như không có người nào, chỉ nhìn thấy mấy sơn dân qua đường.
“Tiểu sư thúc, Nhị Nga sơn này cũng là một bộ phận của Nga Mi sơn nhỉ, Nga Mi sơn không phải Phật giáo tứ đại đạo tràng sao, sao còn có thể có đạo sĩ ở?”
Diệp Thiếu Dương cười nói:
“Nga Mi sơn phong thủy tuyệt hảo, linh khí tụ tập, mặc kệ là đối với hòa thượng hay là đạo sĩ mà nói, đều là nơi tu hành tốt, nơi này ngay từ đầu là bị đạo sĩ chiếm, về sau lại tới một đám hòa thượng nữa, đem đạo sĩ từ Đại Nga sơn đuổi tới nơi này, tuy không tốt bằng Đại Nga sơn, cũng chỉ có thể chấp nhận.
Không riêng gì nơi đây, phàm là phật môn thánh địa, bình thường cũng đều là động thiên phúc địa của Đạo gia. Ai chiếm ngọn núi cao nhất, thì xem người đó càng trâu. Bình thường bị đuổi đi, cũng sẽ ở lại phụ cận, thơm lây một chút thiên địa linh khí.
Cho nên phàm là Phật giáo danh sơn, chung quanh nhất định có đạo quan, ngược lại cũng thế. Như Cửu Hoa sơn, Ngũ Đài sơn, Nga Mi sơn đều là như thế.”
Tiểu Ngư giật mình hỏi:
“Phụ cận Mao Sơn, cũng có chùa sao?”
“Có chứ, sao lại không có. Bảy tám cái, đều bị sư phụ ta đuổi ra khỏi phạm vi Mao Sơn, chiếm mấy ngọn núi nhỏ mà thôi.”
“Ặc… Vậy cướp đỉnh núi thì đấu cái gì?”
“Bình thường chính là luận đạo, tranh đầu đuôi. Nhưng Mao Sơn chúng ta chưa bao giờ giảng kinh luận đạo với hòa thượng.” Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc:
“Ta năm ấy tám tuổi, chính phủ địa phương chi tiền ở Mao Sơn lập cảnh khu, lúc ấy có hòa thượng bảy tám chùa miếu phụ cận tìm đến, bảo sư phụ ta lấy ra giấy tờ đất, chứng minh Mao Sơn là địa phương của “Thượng Thanh phái” chúng ta.
Quá khứ thời điểm đó, nào có giấy tờ đất cái gì. Đám hòa thượng kia liền lấy cớ nói cái gì đàm kinh luận đạo, ai thắng người đó sẽ chiếm đỉnh núi cao nhất của Mao Sơn, nói trắng ra là đều là coi trọng lợi ích của khai phá cảnh khu, muốn tới chia một chén canh.”
Tiểu Ngư nghe mà cực kỳ hứng thú nói:
“Kết quả thế nào, sư tổ luận đạo với bọn họ sao?”
“Luận cái rắm, sư phụ chưa từng luận đạo với ai, trực tiếp bảo Đạo Phong đem những hòa thượng đó đánh bật ra hết. Đối phó những người này, phải dựa vào nắm đấm nói chuyện, có thể động thủ thì đừng tranh cãi.”
“Đạo Phong sư thúc thật ngầu nha!” Tiểu Ngư vỗ tay nói.
Lúc này, hai người đi qua một cái cổng chào, cổng chào là đồ mới, bên trên dùng sơn màu đỏ quét ba chữ to: Thuần Dương quan.
Diệp Thiếu Dương nhìn qua sửng sốt nói:
“Ta kháo, đạo quan này khẩu khí cũng quá lớn rồi, thế mà dám đặt cái tên này!”
Tiểu Ngư vội hỏi làm sao vậy, Diệp Thiếu Dương giải thích với cô, tên đạo quan và chùa, đều không phải có thể tùy tiện dùng. Như Mao Sơn, là “Chính nhất giáo Thượng Thanh phái”, là chính sóc Thượng Thanh phái, địa phương khác đều không dám lấy “Thượng Thanh” cái tên như vậy.
“Tựa như nhắc tới Thiếu Lâm, mọi người đầu tiên nghĩ đến là Tung Sơn Thiếu Lâm, địa phương khác nếu dùng tên lớn như vậy, chỉ có thể bị trào phúng. Về phần Thuần Dương, là danh hiệu của thượng động bát tiên Lữ Đồng Tân, lấy Thái Nguyên Thuần Dương cung làm chính thống của nó, một đạo quan bình thường, làm sao dám dùng tên này làm bảng hiệu.”
Khi nói chuyện, hai người đi qua đền thờ, tới trước cửa một tòa đạo quan. Diệp Thiếu Dương đánh giá sơ qua, thấy đạo quan này rất mới, tuyệt đối là vài năm gần đây kiến tạo thành, nhất thời liền hiểu, kéo Tiểu Ngư một đường đi vào, qua tam viện ngũ môn, tới đại điện.
Trong sân trước điện bày một lư hương thật lớn, có mấy người đang thắp hương, trong đại điện, có mấy nam nữ đạo sĩ mặc đạo bào, niệm kinh niệm kinh, đánh khánh đánh khánh, gõ chuông gõ chuông, tiên âm vấn vít, khói hương lượn lờ, nhìn rất náo nhiệt.
Ở ngoài cửa đại điện, một lão đạo sĩ ngồi ở trên băng ghế, trước mặt bày một cái bàn, đặt ống thẻ, hai nam nữ bộ dáng sơn dân ngồi trước mặt, đang để đạo sĩ xem chỉ tay.
“Tiểu sư thúc, thúc nói đạo sĩ này tính mệnh tính có chuẩn không?” Tiểu Ngư nhỏ giọng hỏi.
“Không biết.”
Diệp Thiếu Dương kéo cô vào điện, tiêu một trăm tệ thỉnh ba nén hương, bái Tam Thanh trước, sau đó đi về phía thiên điện.
Một đạo cô ngồi cửa thiên điện ngăn hắn nói:
“Xin thăm hỏi quẻ đi cửa xếp hàng.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Xin hỏi người nào là trụ trì?”
Đạo cô liếc hắn một cái nói:
“Tìm chủ trì làm gì, khai quang hay là làm đàn tràng, khai quang mà nói, tượng thần 1kg trở xuống thu phí năm trăm, 1kg trở lên tám trăm, hai kiện chiết khấu chín ba món chiết khấu sáu. Làm đàn tràng, tang lễ ba ngàn, sáu người hai giờ, xe đón xe đưa…”
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Ngư trợn mắt há hốc mồm nhìn đạo cô trước mặt này.
Tiểu Ngư nói:
“Đại thẩm, ngài trước kia là nhân viên tiếp thị sao?”
“Cái gì gọi là trước kia, ta chính là nhân viên tiếp thị, cảnh khu quản ủy hội, mặc đạo bào chỉ là vì thuận tiện làm ăn.”
Còn có thể như vậy!
Diệp Thiếu Dương chỉ vào mấy đạo sĩ niệm kinh gõ chuông trong phòng hỏi:
“Mấy người này thì sao?”
“Những người này là đạo sĩ thật.”
Đại thẩm dẫn bọn họ đến trước một cái quầy, thấy bày bên trong tất cả đều là đồ chơi loại bùa hộ mệnh, kiếm gỗ đào, công bố là từng khai quang.
Diệp Thiếu Dương hỏi giá, cười nói:
“Đại thẩm, các ngươi làm ăn thế này làm không ổn nha, bùa hộ mệnh khai quang này, ta ở trên núi trước giờ luôn bán ba trăm một tấm, cũng cảm thấy đen rồi, ngươi thế mà bán sáu trăm!”
Đại thẩm cảnh giác nhìn hắn nói:
“Ngươi ở đơn vị nào, sẽ không là đồng nghiệp tới đây gây sự chứ.”
Diệp Thiếu Dương vội nói không phải, cuối cùng không có cách nào cả, tiêu tám mươi tám tệ mua một cây kiếm gỗ đào cỡ nhỏ, bởi vì tạo hình nhìn cũng không tệ lắm, tặng cho Tiểu Ngư chơi. Đại thẩm xem ở trên phần bọn họ đã mua đồ, nói cho bọn họ người ở cửa xem bói cho người ta chính là trụ trì.
Mất sức lớn như vậy, cuối cùng tìm được chánh chủ, Diệp Thiếu Dương một mặt đi về phía ngoài cửa điện, một mặt đau thịt vừa tiêu mất tám mươi tám tệ.
Vừa ra khỏi cửa, hai người bọn Diệp Thiếu Dương lập tức bị một màn trước mắt làm ngây người:
Hai hòa thượng ngồi ở trên bậc cửa, trong đó một người trắng trẻo mập mạp vươn tay, để lão đạo sĩ xem tay cho, đồng bạn bên cạnh cũng xem say sưa.
“Ngươi nha, trong số mệnh nhiều hoa đào, trước mắt còn có một hồi đào hoa kiếp…”
Tiểu Ngư chỉ nghe được một câu này, liền nhịn không được “phốc” một tiếng bật cười.
Chương 1165: Đạo sĩ xem bói cho hòa thượng
“Móa, hòa thượng thế mà lại tìm đạo sĩ xem bói, thế đạo gì đây!” Diệp Thiếu Dương cũng hai mắt đăm đăm:
“Trong đạo sĩ chúng ta nếu xuất hiện kẻ kỳ quặc như vậy, ta thế nào cũng phải chém chết bọn chúng mới thôi!”
Hai hòa thượng xem bói xong, cực kỳ hài lòng, chắp tay nói lời cảm tạ với lão đạo sĩ, miệng nói A Di Đà Phật, hài lòng rời khỏi.
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Ngư nhìn theo hai hòa thượng đi xa, trong lòng một mảng hỗn độn.
“Hồng Mông đại đạo, vạn vật đồng lý, tạo hóa vô cực, Phật vốn là Đạo mà!” Lão đạo sĩ vuốt chòm râu, hướng Diệp Thiếu Dương híp mắt cười, lúc này tiếp cận giữa trưa, đại điện đã không còn khách hành hương, bởi vậy lão đạo sĩ đã chú ý tới bọn họ.
“Hay cho một câu Phật vốn là Đạo.” Diệp Thiếu Dương nghĩ, câu này dùng ở đây thật đúng là thích hợp.
Lão đạo sĩ hướng hai người vẫy vẫy tay:
“Đến đến đến, nhị vị công mẫu, đợi bần đạo tính một quẻ cho các ngươi, nhìn thấu sương mù, chỉ rõ cuộc đời. Đời người một mạng hai vận ba phong thuỷ, tứ tâm ngũ tướng lục tính danh, thân tình, hữu tình, ái tình, thi nhân viên công vụ, chức tràng thăng chức, mọi thứ đều có liên quan với nó, đến đến đến, nghe bần đạo miệng sắt đoán thẳng, giúp ngươi ra chủ ý, giải quyết phiền não, trở thành kẻ thắng trong đời người…”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền ngây dại.
“Ta nói, ngươi khuôn sáo này, học được từ đâu. Ngươi là đạo sĩ, không phải linh tu giảng sư, sao cái gì cũng bao cả?”
Lão đạo sĩ cười hắc hắc:
“Da trâu không phải thổi, xe lửa không phải đẩy, để bần đạo tính cho các ngươi một quẻ, nói không chuẩn, không lấy một xu.”
Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất vui, đi qua, ngồi xuống trên ghế trước mặt lão đạo sĩ nói:
“Ngươi nói trước đã, hai chúng ta quan hệ thế nào.”
Lão đạo sĩ phân biệt xem xét hai người rồi nói:
“Các ngươi… Một đôi tình lữ…”
Đột nhiên nhìn thấy khóe miệng Tiểu Ngư hiện lên một nụ cười quỷ quyệt, đảo đảo mắt, lập tức nói:
“Đó là không có khả năng.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương âm thầm buồn cười, lão đạo sĩ này, lại là sở trường quan sát sắc mặt nghe giọng.
Lão đạo sĩ nói:
“Các ngươi là huynh muội, đúng không?”
Thấy Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, lão đạo sĩ cầm lấy một bàn tay Diệp Thiếu Dương, bắt đầu tính. Diệp Thiếu Dương nghe, trong lòng cảm thấy rất thất vọng: lão đạo sĩ này giống với đám thầy bà kia bên ngoài, chỉ chọn lời hay để nói, nghe miệng đầy thuật ngữ, thực tế chính là vừa dọa vừa lừa, làm người ta cảm thấy rất chuyên nghiệp mà thôi.
Diệp Thiếu Dương vốn định dùng xem bói để thử sâu cạn của lão đạo sĩ này, không ngờ một phương trụ trì, lại là hàng giả, nhưng đã đến đây, chung quy muốn thử một lần.
Lập tức hướng lão đạo sĩ còn đang thao thao bất tuyệt lên tiếng khoát tay áo nói:
“Được rồi, ngươi cũng đừng đoán bừa nữa, nghe ta nói một câu: kiến sơn bất thị sơn, kiến thủy bất thị thủy, vân trung tiên khách lai, bảo sơn bất tri danh.”
Nói ra một phen lề sách này, Diệp Thiếu Dương vốn không ôm hy vọng gì, không ngờ lão đạo sĩ sửng sốt một chút, trong mắt đột nhiên bắn ra hào quang, đánh giá cao thấp Diệp Thiếu Dương.
Sau đó hai tay chắp lại, giao nhau cùng một chỗ, trái ngoài phải trong, lắc ba cái, cao giọng nói:
“Sơn là Thái Ất sơn, thủy là Tam Thanh thủy, khách quý cưỡi mây tới, xuống hẳn mấy tầng trời?”
Thái Ất, Tam Thanh, đều là thuật ngữ Dạo gia, ý tứ mình là đạo sĩ, hai câu sau là tôn xưng khen tặng, bởi vì đạo gia có thuyết pháp ba mươi ba tầng trời, có thể đi lên đều là thần tiên.
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, hài lòng cười cười, làm khởi thủ lễ nói:
“Mao Sơn minh uy Thiên Sư đạo.”
Lão đạo ngẩn ra, hồ nghi nói:
“Bần đạo lâu không xuống núi, đừng lừa dối ta.”
Diệp Thiếu Dương cũng không muốn nói lề sách nữa, chậm trễ thời gian, trực tiếp đem Thiên Sư bài lấy ra, vỗ ở trên bàn.
Lão đạo sĩ cầm lên, tay vuốt ve, liền biết là thật, lập tức trả lại cho Diệp Thiếu Dương, đứng dậy chắp tay chào nói:
“Ra mắt thượng tiên. Bần đạo Thuần Dương cung trụ trì Vương Đạo Kiền.”
Diệp Thiếu Dương đáp lễ, đánh giá cao thấp hắn một cái, có chút giật mình nói:
“Ông là trụ trì một phái, sao lại ở đây bày sạp xem bói, hơn nữa miệng toàn chạy xe lửa, một câu nói thật cũng không có.”
“Khụ khụ, thời cuộc không tốt, lăn lộn kiếm miếng cơm ăn.” Vương Đạo Kiền thở dài:
“Về phần xem bói… Ngược lại không phải bần đạo nguyện ý nói bừa, mà là thường thường nói thật, người khác ngược lại không tin, không chịu nghe dù chỉ một chút lời đen đủi, về sau bần đạo học khôn, chỉ nói tốt, không nói thật.”
Nói đến đây, Vương Đạo Kiền nhìn Tiểu Ngư một cái:
“Vị cô nương này khí sắc không tốt, mi gian u ám, sắp tới sợ có kiếp nạn.”
Tiểu Ngư nói:
“Sao có thể, tôi khỏe mà.”
Vương Đạo Kiền cười to nói:
“Đó, mỗi người đều là như thế, nói tốt thì tin, nói tệ thì không tin.”
Tiểu Ngư đột nhiên tỉnh ngộ, vốn định lựa lời dò hỏi, cẩn thận suy nghĩ, có Diệp Thiếu Dương ở bên người, mình không cần thiết bỏ gần cầu xa, đến hỏi người khác, vì thế nhịn xuống chưa đi hỏi tiếp.
Vương Đạo Kiền đứng dậy, từ đại điện gọi đến một đạo sĩ, giúp mình thay ca, sau đó mang theo Diệp Thiếu Dương và Tiểu Ngư xuyên qua đại điện, từ cửa nhỏ thiên điện đi ra, có một con đường nhỏ xuống núi, đi đến giữa sườn núi, xuyên qua một mảng rừng trúc, phía trước xuất hiện một đạo quan cũ nát, tên đạo quan vẫn là “Thuần Dương cung”.
Vào đạo quan, đứng lại ở khoảng sân đầu tiên khi vào, có mấy hàng chữ to tuyên khắc lên, Vương Đạo Kiền đắc ý mời Diệp Thiếu Dương phân biệt.
“Đại giang sơ tổ là Thuần Dương, cửu chuyển đan thành đạo khí xương; hôm nay truyền tâm không lời khác, nguyện quân người người giá Từ Hàng.”
Diệp Thiếu Dương mặc niệm một lần, rồi nói:
“Bài thơ này là Lữ Thuần Dương viết?”
“Không sai, năm đó Lữ Đồng Tân ở nơi này lập quán, xây Thuần Dương cung, bài thơ này là ông ấy tự mình viết, dùng để cổ vũ đệ tử tu đạo. Chỉ là về sau bên này quá nhiều chùa, Lữ Đồng Tân ngại ồn ào, vì thế rời khỏi nơi đây…”
Tiểu Ngư chưa đợi nghe xong, vỗ tay nói:
“Cái này tôi biết, Lữ Đồng Tân bị Vũ Tắc Thiên triệu hồi, ở Hoa Sơn khai tông lập phái, chính là Đại Thuần Dương sau này!”
Hai người đều giật mình nhìn cô.
Vương Đạo Kiền nói:
“Tiểu cô nương cô nghe ai nói?”
“Game Võng Kiếm Tam đặt ra mà, Thuần Dương là một môn phái, môn hạ tất cả đều là đạo sĩ. Rất nhiều người chơi trò chơi này, nhưng tôi thích Thiên Sách.”
“Cái vớ vẩn gì vậy!” Diệp Thiếu Dương mắt trắng dã:
“Toàn nói bậy, Hoa Sơn là động thiên thứ bốn của đạo môn, lưu phái Toàn Chân.”
Vương Đạo Kiền dẫn hai người đi một lần ở trong đạo quan, nơi này so với một tòa đạo quan trước núi kém xa, vừa nhỏ vừa đơn sơ.
Khi ở thiên điện uống trà, Vương Đạo Kiền nói cho Diệp Thiếu Dương, nơi này thật ra mới là cổ Thuần Dương cung chân chính, tòa kia trên núi là sau này xây, dùng để lừa gạt du khách. Bọn họ đám đạo sĩ này cũng là vì sinh kế, bất đắc dĩ mới xem bói tính mệnh, bán chút đồ, kiếm chút trang trải.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm thấy buồn cười, hắn ở trên Mao Sơn làm cũng là mua bán tương tự, tự nhiên biết lợi nhuận trong đó, tuyệt đối không phải kiếm chút để trang trải đơn giản như vậy. Nhưng cũng chưa vạch trần.
Vương Đạo Kiền cho rằng bọn họ là tới du ngoạn, vốn định dẫn bọn họ đi Tử Chi động tham quan một chút, nhưng Diệp Thiếu Dương nào có tâm tư, lập tức nói ra ngắn gọn ý đồ đến của bản thân:
Có bạn giận dỗi với người nhà, dưới cơn giận đến xuất gia làm ni cô, bây giờ đến tìm cô ấy về.
Chương 1166: Đạo sĩ tìm ni cô
Vương Đạo Kiền nghe xong cũng không hỏi nhiều, giải thích với Diệp Thiếu Dương về tình huống Nga Mi tứ sơn, đem vị trí mấy am ni cô đánh dấu ra ở trên bản đồ du lịch của Diệp Thiếu Dương.
“Trong đó, một tòa nào là phái Nga Mi?”
Vương Đạo Kiền nói:
“Năm am ni cô này, đều là môn phái tu hành, là một môn sư huynh muội chưởng quản, cái gọi là phái Nga Mi, năm am ni cô này đều ở trong đó, lấy Kính Hoa am làm trưởng. Năm am ni cô, đều thu tì khưu ni, người bạn kia của cậu là nhân sĩ giới pháp thuật sao?”
Thấy Diệp Thiếu Dương trả lời phải, Vương Đạo Kiền lại nói:
“Vậy cậu chủ yếu đi Kính Hoa am tìm kiếm, Kính Hoa am là chỗ tinh anh đệ tử Nga Mi sơn, đệ tử các viện, phàm là ưu tú, đều sẽ đưa đến Kính Hoa am.”
Vương Đạo Kiền nói xong, tìm một cái bút, ở trên bản đồ du lịch Diệp Thiếu Dương đưa vòng ra chỗ năm am ni cô, cũng nói cho Diệp Thiếu Dương hạng mục chú ý khi giao tiếp cùng ni cô.
Diệp Thiếu Dương gật đầu đáp ứng, có mục tiêu thì dễ xử lý rồi.
“Chờ chút, tôi hỏi một sư thái nơi đó chút.”
Vương Đạo Kiền dứt lời, móc điện thoại, gọi một cuộc.
“Này, Định Tình muội tử à, anh là Vương đại ca của em…”
Diệp Thiếu Dương và Tiểu Ngư nhìn nhau, cháy sém như bị sét đánh, đây là… Đạo sĩ và ni cô?
“Anh nói này Định Tình muội tử, chỗ bọn em gần đây có người mới hay không? Cái gì, phi phi, anh nào có ý tưởng đó, hắc hắc, là một vãn bối của anh, đến tìm một người…”
Nghe bên kia nói vài câu, Vương Đạo Kiền cúp điện thoại, có chút xấu hổ nhìn nhìn hai người bọn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nói:
“Tôi nói này lão ca, ông không phải dạng vừa đâu! Ngay cả sư thái cũng…”
Vương Đạo Kiền vội vàng xua tay:
“Không có không có, đây là một vị sư thái của Kính Hoa am, thường xuyên theo tôi cùng nhau bố trí thuỷ bộ đàn tràng, cho nên quen biết, xem như hợp tác, tôi lớn hơn vài tuổi, cô ấy liền nhận tôi làm ca ca…”
Ni cô nhận đạo sĩ làm ca ca. Cái này nghe luôn có cảm giác không quá thoải mái, nhưng là việc của người khác, không quan hệ với mình, liền hỏi:
“Sư thái này nói như thế nào?”
“Có, nửa tháng gần đây, có mười mấy cô nương đến Nga Mi xuất gia, bởi vì bằng cấp không đủ, đuổi đi mấy người, bây giờ còn lại sáu người…”
Bằng cấp không đủ… Diệp Thiếu Dương cạn lời, lại nói:
“Có thể phiền vị sư thái kia dẫn kiến cho một lần hay không?”
Vương Đạo Kiền nói:
“Điều này sao có thể, Kính Hoa am là nơi tu hành, không mở ra với bên ngoài, du khách là không vào được, hơn nữa cô em này của tôi chỉ là đứng đầu một đường, không làm chủ được…”
“Còn xin đạo hữu hỗ trợ, nghĩ biện pháp chút.” Diệp Thiếu Dương liên tục chắp tay, phen này thật không dễ dàng gì nhìn thấy hy vọng, đương nhiên không thể dễ dàng từ bỏ.
Vương Đạo Kiền suy nghĩ nói:
“Vậy tôi tìm Định Tình nghĩ biện pháp.”
Dứt lời lại gọi điện thoại cho Định Tình sư thái, nói ra thỉnh cầu, nói một số lời hay, sau đó cúp điện thoại, nói cho Diệp Thiếu Dương, Định Tình sư thái đáp ứng hỗ trợ, bảo bọn họ bây giờ đi qua, gặp mặt nói sau.
Hai người mừng rỡ.
Vương Đạo Kiền nói:
“Như vậy, cũng không thể để người ta hỗ trợ không công, chỗ tôi có chút dưa muối đậu phụ, cậu giúp tôi cầm qua, cũng coi như chạy chân, sau đó bố thí một hồi, thêm chút tiền nhang đèn.”
Hai người liên thanh đáp ứng.
Diệp Thiếu Dương tìm Vương Đạo Kiền xin số Định Tình sư thái, nói chờ sự tình xong xuôi, lại đến tìm hắn nói chuyện phiếm, sau đó cáo từ.
Vương Đạo Kiền tiễn bọn họ ra khỏi cửa đến đầu núi.
“Vương Đạo Kiền này, rất dễ nói chuyện nha…” Trên đường xuống núi, Tiểu Ngư tự đáy lòng khen.
Quay đầu nhìn, Diệp Thiếu Dương mặt cau mày có, cười nói:
“Làm sao vậy, sắp gặp được Lãnh Ngọc tỷ, có phải có chút khẩn trương hay không?”
Diệp Thiếu Dương gõ một phát lên đầu cô.
Kính Hoa am, ở trong khe núi giữa Đại Nga sơn và Nhị Nga sơn, diện tích rất rộng, cách thật xa đã có thể nhìn thấy quang cảnh bên trong. Diệp Thiếu Dương đếm một chút, tổng cộng thất tiến ngũ trọng, rất có quy mô, cho người ta cảm giác đoan trang mà không hoa lệ, như là một nữ tử phong cách cổ xưa thanh nhã.
“Kính Hoa am… Tên này hẳn là ý tứ hoa trong gương, trăng trong nước đi?” Tiểu Ngư đoán:
“Đặt cái tên này rất có ý cảnh nha.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, rất tán đồng.
“Hoa trong gương, trăng trong nước, đời người vô thường, kết quả là công dã tràng.”
“Đây là lý luận tiêu cực của Phật giáo, ta cũng không cho rằng là như thế. Hơn nữa chúng ta lần này đến, tuyệt đối sẽ không công dã tràng.”
Tiểu Ngư hướng hắn thè lưỡi nói.
Một đường tới trước Kính Hoa am, gặp được mấy ni cô mua đồ ăn trở về, đều rất trẻ tuổi, Diệp Thiếu Dương nhịn không được nhìn chằm chằm.
Tiểu Ngư nói:
“Đừng tìm, Lãnh Ngọc tỷ hẳn là sẽ không sớm như vậy đã quy y chứ, con xem trong tivi không phải đều cần cho một đoạn thời gian để tự hỏi, miễn cho hối hận sao.”
Tâm tư bị nói toạc ra, Diệp Thiếu Dương làm bộ như không thèm để ý nói:
“Nào là tìm cô ấy, ta là ngắm mấy mỹ nữ bộ dạng thế nào…”
Tiểu Ngư che miệng cười lên.
Một ni cô thoạt nhìn bốn mươi mấy tuổi ở bên cạnh am chờ bọn họ.
Diệp Thiếu Dương nhìn kỹ, ni cô này tuy tuổi không nhỏ, nhưng tướng mạo tiêu trí, chỉ là mặt mày mang nét cười, mi tâm có nốt ruồi, chỉ sợ trước khi xuất gia cũng không phải loại nữ tử bình thường.
“Ra mắt Định Tình sư thái.” Diệp Thiếu Dương hành lễ con cháu, đem dưa muối Vương Đạo Kiền cho đưa cho cô.
“Ai da, từ xa còn bảo các ngươi đưa tới, đa tạ đa tạ.” Định Tình sư thái nói chuyện đặc sệt giọng vùng đông bắc, cử chỉ cũng rất nữ hán tử.
Diệp Thiếu Dương bắt chuyện với cô, đem sự tình nói sơ qua một lần, cầu Định Tình sư thái hỗ trợ.
“Cô nương cậu muốn tìm, là người thế nào của cậu?”
“Ặc, là người tôi thích.” Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ nói.
Định Tình sư thái vừa nghe, trách mắng:
“Đứa nhỏ này, sao còn đem cô gái của ngươi ép tới mức xuất gia chứ, thế này là phạm lỗi lầm lớn bao nhiêu, ngươi có phải vụng trộm bên ngoài hay không?”
Diệp Thiếu Dương biết nói không rõ được, đành phải ở một bên cười làm lành, xin bà hỗ trợ.
“Ngươi tốt xấu đã tìm đến đây, nói rõ vẫn là đàn ông. Được rồi, dì lớn đây sẽ giúp ngươi một hồi, cô gái của ngươi tên là gì?”
Diệp Thiếu Dương lập tức báo ra tên cùng đặc thù.
Định Tình sư thái nói: “Chờ đi, ta đi tra danh sách cho ngươi.”
Nói xong xoay người tiến vào cửa am.
Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn bóng lưng Định Tình sư thái, lẩm bẩm:
“Người xuất gia đều là thanh tu, tính cách nên rất nhàn tĩnh mới đúng, sao bác gái này… Tràn đầy hương vị giang hồ nha?”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Người đông bắc chính là nhiệt tình như vậy, may là như vậy, mới nguyện ý hỗ trợ.”
Tiểu Ngư nói:
“Con biết, con cũng cảm thấy rất thân thiết, chỉ là con luôn cảm thấy, lời nói cử chỉ này… Lại không giống bộ dáng ni cô nên có một chút nào.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Vậy con nói ni cô nên là thế nào?”
Tiểu Ngư nghiêng đầu tự hỏi:
“Thích người kia của Lệnh Hồ Xung… Đúng rồi, Nghi Lâm! Ni cô nên là như vậy, vừa xinh đẹp vừa nhàn tĩnh, ít nhất cũng phải là Chu Chỉ Nhược như vậy, tuy tệ, nhưng đẹp như vậy, ồ, Chu Chỉ Nhược là ni cô nhỉ, vì sao có tóc chứ?”
Diệp Thiếu Dương không trả lời được, cũng không muốn trả lời.
Đợi một hồi, Định Tình sư thái đi ra. Diệp Thiếu Dương lập tức ghé lên hỏi:
“Thế nào?”