Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 170
❮ sautiếp ❯Chương 1131: Lựa chọn của mộ thanh phong (2)
Thời điểm nắp quan tài đốt tới một nửa, có cương thi từ bên trong “vù” một cái bốc lên.
Diệp Thiếu Dương không rảnh dây dưa với nó, Thất Tinh Long Tuyền kiếm bổ thẳng xuống, đem đầu chẻ thành hai nửa.
Con non Hóa Xà từ trong quan tài nhảy ra.
Khác với con kia lúc trước giết có thể hóa hình, đây là một con non thuần túy, hình thể nhiều lắm giống một con rắn lớn, tu vi cũng cực kỳ có hạn, há mồm hướng Diệp Thiếu Dương bổ nhào tới.
Diệp Thiếu Dương nhảy ra khỏi hốc trên vách, hai tay kết ấn, niệm một lần chú ngữ, mấy sợi chỉ đỏ bị đóng đinh ở trên mặt đất nháy mắt bắn lên, đem con non này trói chặt, hóa thành các luồng sáng màu đỏ, một mực thít vào trong thịt của nó.
Con rắn non không ngừng vặn vẹo, chỉ đỏ lại là càng quấn càng chặt.
Diệp Thiếu Dương cười một tiếng, đem nước trong cái bát to đổ ở trên giấy hoàng phiếu bên cạnh, sau đó dán lên đầu con rắn con.
Giấy hoàng phiếu vừa tiếp xúc với rắn con, vôi cùng hùng hoàng bên trên lập tức bị yêu khí kích phát, vang lên xèo xèo.
Một làn sương khói màu đen bốc lên, rắn con phát ra tiếng kêu ngao ngao, cả người run rẩy.
“Nhẫn nại chút đi.” Diệp Thiếu Dương thở dài trong lòng, thân là Thiên Sư, hắn tróc quỷ hàng yêu vô số, nhưng vẫn là lần đầu tiên ngược đãi đối thủ như vậy.
Hóa Xà sinh làm yêu, cái này cũng không phải lỗi của bọn chúng, ít nhất bọn chúng cũng không có lựa chọn.
Diệp Thiếu Dương không ngừng hướng trên thân rắn non dán lên giấy hoàng phiếu, đem nó gói thành một cái bánh chưng, không ngừng bốc ra khói đen, nhìn có chút giống nướng trên lò lửa.
Diệp Thiếu Dương bảo Lâm Tam Sinh và Mỹ Hoa cùng nhau không ngừng quạt gió, đem mùi quạt đến chỗ sâu trong hang, đồng thời, rắn con thê thảm tru lên, cũng truyền qua từng tiếng một.
Kết quả mãi cho đến khi con rắn con này bị tra tấn đến tắt thở, Hóa Xà cũng chưa ra.
Không có cách nào cả, Diệp Thiếu Dương kiếm ra thêm một con nữa, lần này trực tiếp dùng Câu Hồn tác treo, đặt ở trên đèn hoa sen ba màu nướng.
“Mọi người… Đang làm gì, Thiếu Dương ca anh không sao chứ!”
Thanh âm Mộ Thanh Vũ vang lên ở phía sau, cô rốt cuộc đã tỉnh.
Diệp Thiếu Dương bảo Mỹ Hoa canh chừng, lui đến góc, nói sơ qua về tình huống cho cô.
Mộ Thanh Vũ biết được bọn họ đang dụ dỗ Hóa Xà đi ra, chấn động nói không ra lời.
Đúng lúc này, bên ngoài tiếng đánh nhau truyền xuống, tiếp theo bóng người tầng tầng, một đường chạy như điên xuống. Diệp Thiếu Dương cầm đèn pin soi tới, nhìn thấy lại là Mộ Thanh Phong dẫn dắt Huyết vu.
Tiểu Thanh, Tiểu Bạch gắt gao bám theo bọn họ, điên cuồng công kích, một bộ phận Huyết vu bày trận phòng ngự.
Tiểu Bạch cao giọng hô:
“Lão đại, bọn chúng muốn nổ tung hang, bị chúng ta chặn trở lại!”
“Ca ca!” Mộ Thanh Vũ kêu một tiếng, lại do dự, chưa đi qua. Mộ Thanh Phong bây giờ, đối với cô mà nói, hoàn toàn biến thành một người xa lạ rồi.
“Ca ca, ngươi vì sao sẽ là Huyết vu, vì sao!”
Mộ Thanh Phong hừ lạnh một tiếng:
“Nếu không phải vì ngươi, ta vừa rồi đã nổ tung sơn động, Diệp Thiếu Dương đã chết, ngươi đã phá hỏng đại sự của ta!”
Tiến lên muốn kéo Mộ Thanh Vũ.
Mỹ Hoa lập tức làm phép, đem Mộ Thanh Vũ kéo về bên người Diệp Thiếu Dương.
“Keng!”
Thất Tinh Long Tuyền kiếm xuất khiếu.
Trong mắt đám người Mộ Thanh Phong phát lạnh, đứng thẳng bất động, bọn họ cũng đều biết thực lực của Diệp Thiếu Dương, không dám tùy tiện hành động.
Mộ Thanh Phong nhìn thấy con rắn con bị Diệp Thiếu Dương xách ở trong tay, nung trên lửa nến, sửng sốt một chút, rất nhanh nghĩ đến cái gì, cả kinh nói:
“Hóa Xà chưa chết!”
Không có ai trả lời hắn.
Mộ Thanh Phong lập tức hiểu Diệp Thiếu Dương muốn làm gì, dùng ánh mắt giống như nhìn người ngoài hành tinh để nhìn hắn, chấn động sợ hãi nói:
“Diệp Thiếu Dương, ngươi điên rồi!!”
Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn.
Một Huyết vu ghé đến bên người Mộ Thanh Phong nói:
“Lý Ông, chúng ta phải đi mau, chẳng may Hóa Xà bị hắn đưa tới, chúng ta nhất định đều không đi được nữa.”
Đối mặt Hóa Xà uy hiếp, Mộ Thanh Phong và gia tộc Huyết vu của hắn căn bản không có bất cứ tâm tư nào tác chiến với Diệp Thiếu Dương, chỉ muốn rời xa nơi đây, cách Hóa Xà càng xa càng tốt.
Hậu đội nhân mã Huyết vu còn đang ngăn cản Tiểu Thanh, Tiểu Bạch tiến công.
Mộ Thanh Phong nghiến chặt răng, nói với Mộ Thanh Vũ:
“Đi theo ta!”
Mộ Thanh Vũ do dự, lắc lắc đầu.
“Ngươi sẽ chết ở đây!” Mộ Thanh Phong rống lớn:
“Cùng với kẻ điên này!”
Diệp Thiếu Dương vì tuyệt hậu hoạn, dứt khoát lấy ra Âm Dương kính, lau đi phong ấn bên trên nói:
“Xuất hiện đi, nhớ lấy không thể tiến lên, chỉ cần đem chân tướng nói ra là được!”
Một bóng người từ trong Âm Dương kính bay ra, đáp ở phía sau Mộ Thanh Vũ, chính là mẹ cô Ôn Hoa Kiều.
“Thanh Vũ…”
Ôn Hoa Kiều cực kỳ thương cảm gọi một tiếng.
Mộ Thanh Vũ đột nhiên quay đầu, mẹ con bốn mắt nhìn nhau, Mộ Thanh Vũ hóa đá tại chỗ.
“Thanh Vũ, là mẹ đây, mẹ là mẹ của con!” Ôn Hoa Kiều nước mắt chảy xuống.
Bên kia, vẻ mặt Mộ Thanh Phong cũng thay đổi, chậm rãi lắc đầu, thở dài.
“Mẹ!” Mộ Thanh Vũ cuối cùng nhận ra mẫu thân, lao mạnh tới, vồ trượt, lảo đảo một cái, ngã xuống đất.
“Thanh Vũ, mẹ đã chết rồi…” Ôn Hoa Kiều ngồi trước mặt con gái, thất thanh khóc rống lên.
Mộ Thanh Vũ ghé vào dưới chân mẹ, cũng khóc không ngừng.
“Mẹ, mẹ không phải đi luân hồi rồi sao, sao lại ở chỗ này. Ca ca qua đây…” Vừa ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt quái dị của Mộ Thanh Phong, có chút nghi hoặc.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, nói với Ôn Hoa Kiều:
“Mẹ, mẹ mau khuyên nhủ ca ca, bảo anh ấy đi theo chúng ta, đừng làm Huyết vu nữa, anh ấy luôn luôn nghe lời mẹ nhất.”
Ôn Hoa Kiều lau nước mắt, quay đầu nhìn Mộ Thanh Phong, thản nhiên nói:
“Đúng vậy, nó nghe lời ta nhất.”
Người bay lên, nhìn Mộ Thanh Phong, nói:
“Vốn ta hận ngươi thấu xương, nhưng mà Thanh Vũ… Dù sao cũng là em gái của ngươi, ta thấy ngươi quan tâm nó như thế, ta… Rất nhiều chuyện cũng bình thường trở lại rồi.
Mấy ngày nay ta ở trong Âm Dương kính, suy nghĩ rất nhiều. Mặc kệ ta thế nào, ngươi… làm như vậy đối với ta, là vì phụ thân ngươi, cũng là nên làm vậy.”
Mộ Thanh Phong nhìn Ôn Hoa Kiều, biểu cảm trên mặt biến ảo, tràn ngập chấn động.
Hắn nghĩ đến, Ôn Hoa Kiều đối với hắn sẽ hận thấu xương, sẽ lên án mạnh mẽ hắn một phen, tuy hắn cũng không để trong lòng, nhưng vậy mới là đúng.
Bởi vậy, khi hắn nghe được Ôn Hoa Kiều nói ra một đoạn lời như vậy, đặc biệt là cố ý giấu cho mình tội giết người, trong lòng hắn hoàn toàn không tiếp thụ được, tràn ngập chấn động cùng nghi hoặc hóa thành một câu hỏi:
“Vì sao?”
Ôn Hoa Kiều nói:
“Thanh Phong, tên của ngươi là ta đặt, ta mới đầu rất chán ghét ngươi, sau này nghĩ đến, ngươi chỉ là một đứa nhỏ mất đi cha mẹ. Ngươi, giống với ta đều là kẻ bị hại. Ngươi đem Thanh Vũ coi là em gái…
Ngươi ép nó gả cho Bảo Ca, chuyện này tuy rất khốn kiếp, nhưng điểm xuất phát, cũng là vì tốt cho nó.”
Mộ Thanh Phong trợn mắt há hốc mồm, Mộ Thanh Vũ cũng trợn mắt há hốc mồm. Ngay cả Diệp Thiếu Dương cũng thế…
Hắn vốn cho rằng sau khi thả ra Ôn Hoa Kiều, sẽ lớn tiếng lên án Mộ Thanh Phong phạm tội, như vậy, Mộ Thanh Vũ là có thể triệt để hết hy vọng đối với gã, nhọc một lần sướng cả đời, tuyệt hậu hoạn.
Nào ngờ được, chuyện tới trước mắt, Ôn Hoa Kiều lại còn nói ra một phen lời như vậy.
Nhưng, ngay cả Diệp Thiếu Dương không thừa nhận cũng không được, Mộ Thanh Phong, thật vẫn luôn đối đãi với Mộ Thanh Vũ như là em gái.
Chương 1132: Em vấp ngã rồi
Về phần ép cô lập gia đình, có lẽ thực không phải vì địa vị của chính hắn. Hắn thân là một vị thủ lĩnh Huyết vu, căn bản không cần hy sinh hạnh phúc của em gái, để đổi lấy ích lợi của bản thân.
Hắn làm như vậy, càng nhiều hẳn là xuất phát từ tư tưởng truyền thống của địa phương: mệnh lệnh trưởng bối, không cho phép đương sự nghi ngờ.
Hắn nếu muốn hại Mộ Thanh Vũ, căn bản không cần chờ tới hôm nay, sớm đã có thể động thủ.
Hơn nữa, mới vừa rồi sau khi tiến vào hang, Mộ Thanh Phong vì sự an toàn của em gái, thậm chí sửa đổi kế hoạch…
Cái tay Mộ Thanh Phong cầm lấy trượng gỗ mun chậm rãi buông xuống, vẻ mặt vẫn luôn cứng rắn cũng dần dần mềm đi, nhìn Mộ Thanh Vũ, lẩm bẩm một câu:
“Anh đem em gả cho Bảo Ca, chỉ là muốn giữ em ở lại Tương Tây, trước kia anh không có ép em, chính là đang khảo sát Bảo Ca, nay ép em, là vì hắn…”
Một tay của hắn chỉ về phía Diệp Thiếu Dương.
“Anh chỉ là sợ em đi với hắn. Tiểu Vũ, em là người Miêu, em nên gả cho người Miêu, loại người Hán đến từ thành phố lớn này, không một ai là tốt cả, ca ca không yên tâm em đi theo hắn!”
Mộ Thanh Vũ lệ trào tại chỗ, lắc đầu nói:
“Nhưng em trưởng thành rồi, em có quyền lựa chọn cuộc đời của mình chứ. Em cũng biết anh rất tốt với em… Ca ca, không nói cái này nữa. Anh trở về đi, đừng làm Huyết vu cái gì nữa!”
Mộ Thanh Phong ánh mắt chớp động, thở dài, phun ra bốn chữ:
“Không về được nữa!”
Biểu hiện của hắn hiện nay, làm Diệp Thiếu Dương khắc sâu cảm giác được, bất cứ người nào bề ngoài kiên cường, cẩu thả, thật ra trong lòng đều có chỗ mềm mại.
Từng tiếng kêu thảm thiết phía sau từ đội ngũ truyền đến:
Tiểu Thanh, Tiểu Bạch huyễn hóa ra chân thân, hai con rắn lớn một xanh một trắng quấn quanh cùng một chỗ, tựa như một cây kim giao tiễn, điên cuồng tiến công, đem Huyết vu bức bách không đường thối lui.
“Lão đại!” Tiểu Thanh dừng lại, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, trong cái mồm rắn thật lớn thốt ra hai chữ này.
Diệp Thiếu Dương lại nghe hiểu, gật gật đầu nói:
“Giết!”
Đối với những Huyết vu kia, tuyệt đối không thể lưu tình.
Tiểu Thanh Tiểu Bạch ùa lên, điên cuồng chém giết.
Đám người Mộ Thanh Phong lập tức bày trận phòng thủ.
Trong hang núi chật hẹp lại lần nữa lâm vào hỗn loạn.
Đúng lúc này, dưới chân truyền đến một đợt chấn động.
Ở sâu trong hang núi, đá vang lên rào rào, càng lúc càng gần.
Diệp Thiếu Dương và Lâm Tam Sinh nhìn một cái, Hóa Xà… Đến rồi!
“Ta vào trong tranh trước, nói với sư phụ một tiếng!”
Lâm Tam Sinh nói xong, chui vào trong Sơn Hà Xã Tắc đồ.
“Rút! Rút!”
Mộ Thanh Phong biết được Hóa Xà tới gần, vội vàng triệu hồi thủ hạ, dừng phản kích, nhanh chóng xông ra đã rồi nói sau, bản thân hướng Mộ Thanh Vũ vươn tay nói:
“Đi theo ca ca, ca ca nghĩ thông rồi, sẽ không ép em nữa!”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Đi theo hắn đi, nơi này nguy hiểm! Tôi theo sau sẽ đi lên!”
Mộ Thanh Vũ trở nên do dự, nâng tay, vừa vươn tới, đột nhiên, những tảng đá bế tắc ở trong huyệt động đột nhiên bị chấn bay lên, tiếp theo một quái vật lớn húc tới.
Diệp Thiếu Dương cũng không ngờ Hóa Xà đến đột ngột như vậy, một tay nhấc rắn non, vội vàng lui về phía sau.
Mỹ Hoa lập tức bảo vệ Đàm Tiểu Tuệ, tránh ở chỗ góc huyệt động.
Cách Hóa Xà gần nhất, chính là mẹ con hai người Mộ Thanh Vũ.
Diệp Thiếu Dương cách các cô khoảng cách quá xa, căn bản không thể cứu.
Ôn Hoa Kiều che ở trước người con gái, phóng ra một thân quỷ khí, kết quả Hóa Xà cào tới một phát, lập tức vỡ nát. Ôn Hoa Kiều cũng bị vỗ bay đi.
Mộ Thanh Vũ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, xoay người chạy trở về.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới chạy qua, một tay xách con rắn non, một tay kéo Mộ Thanh Vũ, chạy trở về như điên.
Phía sau gió tanh mưa máu, xen lẫn tiếng Hóa Xà gầm rú, càng lúc càng gần.
Huyệt động dài không đến trăm mét, giờ phút này lại tỏ ra vô cùng dài.
“Em, em chạy không nổi nữa!”
Mộ Thanh Vũ nghiêng ngả lảo đảo, hầu như là bị kéo đi.
“Không sợ, nơi này có tôi!”
Diệp Thiếu Dương quay đầu hướng cô cổ vũ nhìn một cái, phát hiện cô cũng đang nhìn mình, nhìn cô miễn cưỡng cười.
Tiếng gầm gừ càng lúc càng gần, Diệp Thiếu Dương lại chưa tính buông cô ra.
Đột nhiên, một bóng người lướt tới bọn họ.
Mộ Thanh Phong!
Trong nháy mắt đã đi qua bên cạnh bọn họ, giơ lên trượng gỗ mun, hướng Hóa Xà so với mình lớn hơn vô số lần dùng sức thi triển ra vu thuật, sau đó quay đầu, hướng Mộ Thanh Vũ hô:
“Chạy mau, chạy mau!”
“Ca ca!”
Mắt Mộ Thanh Vũ đã ươn ướt, vừa hô lên, một giây tiếp theo, cả người hắn bị Hóa Xà nhấc lên, dùng miệng đón lấy, cắn mạnh một phát, máu tươi bắn tung tóe, đảo mắt đã mất mạng.
Đáng tiếc một đời Huyết vu, tính toán mọi thứ, cuối cùng lại lấy một loại phương thức đột ngột mà thảm thiết như vậy chết đi…
Mộ Thanh Vũ khóc không thành tiếng, nhưng cũng biết không thể để ca ca hy sinh vô ích, cố gắng khống chế cảm xúc, dựa vào một bản năng cầu sinh, tay nắm tay chạy cùng Diệp Thiếu Dương.
Hóa Xà sau khi cắn nuốt Mộ Thanh Phong, lại lần nữa lao tới.
Diệp Thiếu Dương cảm giác được nguy cơ áp sát, triển khai Mao Sơn Lăng Không Bộ, kéo Mộ Thanh Vũ chạy như điên, đột nhiên tay trầm xuống, quay đầu nhìn lại, thân thể Mộ Thanh Vũ loạng choạng ngã xuống.
Diệp Thiếu Dương vĩnh viễn nhớ rõ ánh mắt cô ngay lúc đó, trong suốt như vậy, mang theo sự tín nhiệm hoàn toàn, không có một chút thống khổ, thậm chí có một loại giải thoát.
“Thiếu Dương ca, em vấp ngã rồi!”
Đây là một câu cuối cùng của cô, sau đó, cô ngã xuống.
Diệp Thiếu Dương đưa tay muốn kéo cô dậy, lúc này một luồng yêu lực cực kỳ khủng bố, tựa như sóng biển điên cuồng ập tới.
Một tay Diệp Thiếu Dương tế ra Thiên Phong Lôi Hỏa kỳ, ý đồ ngăn trở một đòn này, nhưng cũng chỉ hơi cản được thế một chút, sau đó cả người bị đánh bay lên, rơi xuống ở xa xa.
Ở không trung, hắn vẫn chưa buông tay Mộ Thanh Vũ.
Hắn vốn tưởng mình sẽ bị va đập tan thành năm bảy mảnh, kết quả một luồng lực lượng nâng hắn, đem hắn đặt xuống.
“Lão đại, đi mau!” Thanh âm Mỹ Hoa nói ở bên tai.
Diệp Thiếu Dương sau khi đáp xuống đất, lúc này mới đặt Mộ Thanh Vũ xuống, xoay người một cái, tiến vào góc huyệt động.
Một giây tiếp theo, cái đầu to lớn của Hóa Xà đã lao tới, giã thật mạnh ở trên vách đá, trong lúc nhất thời mảnh vụn bay tán loạn, chỉ luồng khí sinh ra, đã đem một đám người húc ngã xuống đất.
Diệp Thiếu Dương đứng vững thân thể, hai tay kéo Câu Hồn tác, đem con rắn con kia thít chảy máu không ngừng, trực tiếp kêu ngao ngao, rất nhanh đã hấp hối.
“Hóa Xà!!!”
Diệp Thiếu Dương quát to một tiếng.
Hóa Xà quay đầu, một đôi mắt đỏ bừng nhìn con rắn non trong tay Diệp Thiếu Dương, nó hình thể khổng lồ, cùng Diệp Thiếu Dương nhỏ bé, hình thành sự đối lập cực kỳ mãnh liệt. Nhưng Diệp Thiếu Dương lẫm liệt không sợ hãi.
Hóa Xà chậm rãi há mồm, trong miệng chảy ra nước dãi giống như nham thạch nóng chảy, hướng Diệp Thiếu Dương thò đầu, thân thể cong lên.
Diệp Thiếu Dương khinh miệt cười cười, hướng nó dựng lên ngón giữa.
Hóa Xà rống một tiếng quái dị, nhảy lên, toàn thân ngưng tụ thành một luồng hào quang, giống như một viên đạn pháo đập xuống.
Diệp Thiếu Dương rung lên mở ra Sơn Hà Xã Tắc đồ, quay đầu nhìn lại, đem thần thức nháy mắt đưa vào, trên Sơn Hà Xã Tắc đồ sáng lên một hào quang màu vàng, đem Diệp Thiếu Dương nháy mắt nuốt chửng.
Trong mắt Hóa Xà chỉ có Diệp Thiếu Dương, không chút do dự chui vào.
Trên thực tế, nó lúc này muốn dừng lại, cũng đã không làm được
Chương 1133: Mượn đao giết người (1)
Đây là kế hoạch của Diệp Thiếu Dương, lấy bản thân làm mồi, đem Hóa Xà dụ dỗ vào Sơn Hà Xã Tắc đồ.
Làm như vậy rất nguy hiểm, bản thân vô cùng có khả năng bị Hóa Xà giết chết ở trong Sơn Hà Xã Tắc đồ, nhưng mặc kệ thế nào, Hóa Xà một khi tiến vào trong tranh, thì cũng không ra được nữa.
Xuyên qua một mảng hư không, Diệp Thiếu Dương bị quán tính kéo đi, lăn lộn mấy vòng ở trên mặt đất, mới vừa đứng lên, liếc một cái nhìn thấy Lâm Tam Sinh cùng Lý Lâm Lâm, còn có một lão đạo sĩ đi tới.
Diệp Thiếu Dương nhìn qua đã nhận ra, đúng là người mình lúc trước từng gặp kia.
Lão chính là sư phụ của Lâm Tam Sinh – thiện thi Trương Quả từ bản thân chém xuống, đạo hiệu Quảng Tông, bộ dạng có vài phần tương tự với Thông Huyền đạo nhân, nhưng vẻ mặt cùng ngũ quan tỏ ra lương thiện hơn nhiều.
“Mau, Hóa Xà vào rồi!”
Diệp Thiếu Dương nói xong câu đó, liền nhìn thấy Hóa Xà xông vào, căn bản không cần bất cứ sự dẫn dắt nào, trong mắt nó hiện tại chỉ có Diệp Thiếu Dương kẻ đã giết con non của mình, đối với mọi thứ khác đều không để ý.
Tiến vào thế giới trong tranh, lập tức hướng Diệp Thiếu Dương triển khai công kích điên cuồng.
So với sơn động, thế giới trong tranh có một chỗ tốt: rộng lớn.
Diệp Thiếu Dương triển khai Mao Sơn Lăng Không Bộ, không ngừng tránh né.
“Hóa Xà!”
Quảng Tông Thiên Sư nhìn quái vật khổng lồ đầu người, thân sói, đuôi rắn này, cũng có chút dại ra, hướng Diệp Thiếu Dương hô:
“Chạy hướng đối diện, theo ta!”
Nói xong bắt đầu ở phía trước chạy như điên.
Diệp Thiếu Dương vội vàng theo sau.
Hóa Xà đuổi theo không tha.
Cách mỗi một lúc, Quảng Tông Thiên Sư sẽ hướng phía sau đánh ra một tấm linh phù: Ám Kim thần phù, triệu đến hoặc là phong lôi hoặc là mưa lửa, hướng Hóa Xà công tới.
Ám Kim thần phù cường đại vô cùng, tác dụng đối với Hóa Xà cũng không lớn, nhưng tốt xấu có thể ngăn cản thế đi của Hóa Xà một chút
Hai người một yêu, cứ như vậy một trước một sau bắt đầu chạy.
Diệp Thiếu Dương cũng thỉnh thoảng vẽ một đạo thần phù, dùng để ngăn chặn Hóa Xà, nổi hung quyết tâm nói:
“Tiền bối, chúng ta đừng chạy, quyết một trận tử chiến với nó thế nào!”
“Quyết một trận tử chiến…” Quảng Tông Thiên Sư cười cười:
“Ý kiến hay, có tâm huyết.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Ta sao nghe không giống như là khen ta vậy?”
Quảng Tông Thiên Sư cười hắc hắc:
“Thế giới trong tranh này, có lệ quỷ đại yêu, mạnh đến mức ngươi khó có thể tưởng tượng, ta nếu giống như ngươi không có việc gì thì quyết đấu với người ta, cỏ trên mộ chỉ sợ đã lớn thành đại thụ che trời rồi.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Vậy phải làm như thế nào?”
“Chạy về phía trước, đến dưới ngọn núi kia, xông thẳng lên trên!” Quảng Tông thiên sư nói:
“Cửu Vĩ Thiên Hồ ngươi lần trước đưa vào ngay tại trên ngọn núi đó, đem Hóa Xà dẫn qua, để bọn chúng tự giết lẫn nhau.”
Không bao lâu, đã tới dưới núi. Xa xa nhìn lại, trên núi có một chỗ như cung điện.
Đường núi là bậc đá xây thành, còn có sơn môn, bên trên viết ba chữ “Thanh Phong sơn”, tất cả tựa như nhân gian.
Diệp Thiếu Dương một bước đạp vào sơn môn, trước mắt nhất thời tối đi.
Yêu phong thổi tới trước mặt, rêu xanh trên bậc thang dưới chân nháy mắt chảy ra máu, thực vật sinh trưởng tốt, giống như ngón tay hướng trên thân hai người quấn quýt tới.
Cùng lúc đó, quỷ ảnh chung quanh bay tứ tung, khóc sướt mướt, tựa như địa ngục.
Quảng Tông đạo nhân vẽ bùa làm phép, nhìn thấu ma chướng, hướng Diệp Thiếu Dương kêu lớn:
“Xông lên, chúng ta thu thập tạp binh, để Hóa Xà đối phó Cửu Vĩ Thiên Hồ!”
Hai người vừa làm phép, đối kháng ma chướng, vừa nhanh chóng lên núi.
Yêu khí bị đánh nát phía sau lại tụ tập, hình thành một đám mây máu, không ngừng xoay tròn, hấp thu yêu khí chung quanh, càng lăn càng lớn, hướng tới hai người Diệp Thiếu Dương cuốn tới.
Đúng lúc này, Hóa Xà cũng lên núi.
Không còn thần phù của Quảng Tông Thiên Sư ngăn cản, tốc độ của Hóa Xà nhanh hơn mấy lần, trèo lên bậc thang, cách bóng lưng hai người càng lúc càng gần.
Đúng lúc này, đám mây máu vốn muốn tiến công hai người bọn Diệp Thiếu Dương, đã phát hiện Hóa Xà kẻ xâm nhập này.
Hơn nữa khí thế trên thân gia hỏa này tản mát ra, so với Diệp Thiếu Dương còn mạnh hơn rất nhiều, nhất thời cuốn tới.
“Oành!”
Đầu Hóa Xà đem mây máu húc vỡ nát, lại lần nữa hướng Diệp Thiếu Dương đuổi theo.
Ba con quỷ mị mặc đồ đen cản đường đi.
Mặt những con quỷ này cực kỳ tái nhợt, ngũ quan đường nét trừu tượng, nhìn qua rất giống đeo mặt nạ, trong tay đều tự cầm một cái lưỡi hái thật lớn, phát ra hàn quang âm u, chính là hồn khí của chúng nó.
Diệp Thiếu Dương từ trước tới giờ chưa từng thấy loại quỷ này, nhưng nhìn thấy cường độ khí tức quanh quẩn trên thân chúng nó, liếc một cái nhận ra, ba con đều là quỷ thủ bậc hai.
Trong lòng chấn động không thôi: quỷ thủ bình thường, ở nhân gian đã rất khó gặp được, cho dù một con, cũng có thể quấy một địa phương long trời lở đất.
Nơi này thế mà có ba con, hơn nữa nhìn qua cho dù không phải lâu la, cũng chỉ là đả thủ hơi lợi hại một chút.
Thế giới trong tranh, quả nhiên đáng sợ.
Lúc này bọn họ đã đến giữa sườn núi, đường trên núi một trái một phải, chia làm hai cái.
Ba con quỷ thủ này là từ trên con đường bên trái kia bay xuống, phía sau cách đó không xa còn có một mảng đèn lồng quỷ màu xanh lét, không ngừng bay xuống.
Diệp Thiếu Dương và Quảng Tông Thiên Sư trao đổi một ánh mắt, cùng nhau hướng trên con đường bên phải kia phóng đi.
Ba quỷ thủ bậc hai, cùng Hóa Xà hầu như ở trong cùng một lúc đuổi theo.
“Trụ vững!” Diệp Thiếu Dương quay đầu hô một tiếng.
Ba quỷ thủ và Hóa Xà đều đem một tiếng này coi là mệnh lệnh đối với đối phương, khoảng cách cũng đủ, triển khai tiến công lẫn nhau.
Không qua bao lâu, ba quỷ thủ đã bị Hóa Xà xé thành tinh phách.
Những đèn lồng quỷ phía sau đuổi tới, thấy ba quỷ thủ bị Hóa Xà giết chết, càng không cần phải nói, nháy mắt đem nó bao vây. Sau đó từ trên núi bay xuống vô số cô hồn dã quỷ cùng các loại yêu tinh, bao vây Hóa Xà tấn công mãnh liệt một chập.
“Giết đi, giết đi, trên ngọn núi này không thiếu quỷ yêu!”
Quảng Tông Thiên Sư khó nén được sự đắc ý nói.
Lúc này hắn và Diệp Thiếu Dương hai người tránh ở trên con đường núi bên phải, xem náo nhiệt.
Diệp Thiếu Dương nhìn Quảng Tông Thiên Sư một cái, lắc đầu thở dài:
“Thực không nhìn ra nha, lão nhân gia ngài bề ngoài nhìn rất chính phái, không ngờ chơi chiêu mượn đao giết người này tốt như vậy.”
Quảng Tông thiên sư cười cười, muốn nói gì, mắt đột nhiên trợn to, hướng đối diện bĩu môi nói:
“Đến rồi!”
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn, một bóng hình xinh đẹp màu trắng, từ trên ngọn núi đối diện nhẹ nhàng bay xuống, tóc dài bị gió thổi bay múa đầy trời, mười ngón tay thon dài mở ra ở trước người.
Bộ dáng này, khiến Diệp Thiếu Dương nháy mắt nhớ tới cảnh tượng trong bộ phim truyền hình nào đó, lẩm bẩm:
“Thấy thế nào cũng giống Mai Siêu Phong…”
Quảng Tông thiên sư nói:
“Ai?”
“Mai Siêu Phong á, bản của Lý Á Bằng đóng.”
Thấy Quảng Tông Thiên Sư vẻ mặt mê mang, lúc này mới nhớ tới, lão gia hỏa này ở lại trong tranh đã hơn một ngàn năm, không có khả năng từng xem Xạ Điêu, liền tập trung nhìn nữ tử kia.
Quần áo trên người cô ấy mặc, là một loại váy dài liền áo ngực thấp, lộ ra một mảng trắng như tuyết.
Mặt trái xoan, mắt vừa nhỏ vừa dài, hướng hai bên xếch lên. Dung mạo tuyệt mỹ, nhưng ở trong tuyệt mỹ lộ ra một loại khí tức mãnh liệt: yêu nhiêu (xinh đẹp mà yêu dị, giống Niếp Tiểu Thiện trong Thiến nữ u hồn – Vương Tổ Hiền). Quanh thân vờn quanh một luồng yêu khí nồng đậm tới cực điểm.
“Đây là yêu quái gì, thoạt nhìn rất lợi hại!” Diệp Thiếu Dương chấn động nói.
Quảng Tông thiên sư thản nhiên đáp:
“Không phải người quen cũ của ngươi sao.”
Chương 1134: Mượn đao giết người (2)
Diệp Thiếu Dương cho rằng lão là nói giỡn, còn muốn đáp lại một câu, đột nhiên nhìn thấy nữ yêu kia khi đáp xuống, phía sau dâng lên mấy cái đuôi lông xù, giống như một cây quạt thật lớn, đón gió triển khai.
Cẩn thận đếm, tổng cộng chín cái.
“Cửu Vĩ Thiên Hồ!” Diệp Thiếu Dương kêu lên, cả kinh biến sắc:
“Cửu Vĩ Thiên Hồ là nữ?”
Nghĩ lại một chút, câu này của mình có vấn đề: Cửu Vĩ Thiên Hồ vì sao không thể là nữ?
Diệp Thiếu Dương vốn định nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ và Hóa Xà đại chiến, kết quả bởi vì tiếng nói chuyện quá lớn, bị Cửu Vĩ Thiên Hồ nghe được, hai chùm ánh mắt u lam tụ tập ở trên mặt hắn.
Diệp Thiếu Dương bị nàng nhìn khiến toàn thân rét run, gãi gãi đầu nói:
“Mỹ nữ đừng nhìn ta mãi được không!”
“Là ngươi!”
Cửu Vĩ Thiên Hồ cuối cùng nhận ra hắn, yêu khí toàn thân bùng nổ, lăng không lao tới.
Ta kháo, một lời không hợp là đánh.
Diệp Thiếu Dương trong tình thế cấp bách, đem con non Hóa Xà hấp hối xách trong tay hướng nàng ném đi.
Cửu Vĩ Thiên Hồ đón lấy vào trong tay, nhìn thoáng qua. Vừa vặn con non này vốn bị Diệp Thiếu Dương dùng cương khí vây khốn, lại bị tra tấn sắp chết đi.
Lúc này thật không dễ dàng gì thoát vây ra, liếc một cái nhìn thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ, hung tâm bùng nổ, nào quản được quá nhiều, hướng cánh tay Cửu Vĩ Thiên Hồ cắn một phát, không nhả ra.
Cửu Vĩ Thiên Hồ dưới cơn giận dữ, bắt lấy cái đuôi con rắn con, lòng bàn tay yêu lực khẽ động, đem con non đó chấn động thành một đám bụi. Sau đó tung người tiếp tục lao về phía Diệp Thiếu Dương.
Đối với nàng mà nói, chuyện vừa rồi, chẳng qua là một cái nhạc đệm nho nhỏ, độc của rắn con, đối với nàng yêu quái tổ tông này mà nói, ngay cả da lông cũng không gây thương tổn.
Nhưng, nàng không biết, vừa rồi một màn mình chính tay giết con non của Hóa Xà, bị một đôi mắt nhìn thấy rõ ràng.
Cửu Vĩ Thiên Hồ phun khí thành mây, hình thành một luồng khí khủng bố như mây trôi, hướng Diệp Thiếu Dương nện xuống.
Một đòn cực mạnh này, Diệp Thiếu Dương hiểu, người bình thường dính là chết chạm là vong, cho dù là mình, ngăn cản cũng cực kỳ không dễ dàng, may mà, trước mặt có người chống đỡ:
Hóa Xà đánh văng ra đám lâu la vây công mình, mở ra cái mồm to như chậu máu, lưỡi rắn thật lớn cuốn lên một làn gió đen, đem yêu vân đập tan.
Cửu Vĩ Thiên Hồ còn chưa phục hồi tinh thần lại, Hóa Xà bay lên trời, thân thể nháy mắt tăng vọt, lớn bằng một ngọn núi nhỏ.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới biết, Hóa Xà ban đầu ở trong sơn động vẫn luôn co thân thể lại.
Hai con mắt của Hóa Xà chảy ra lửa màu đỏ, gắt gao trừng lên nhìn Cửu Vĩ Thiên Hồ, xuất phát từ trực giác của dị thú, nó cũng biết đối thủ là một yêu quái, tu vi cực sâu, nhưng tất cả đều không quan trọng nữa. Nó chỉ nhớ rõ, người trước mặt vừa giết chết con của mình, cho nên, ả cùng đạo sĩ đáng giận kia, là một hội.
Nó không chút suy nghĩ, liền thi triển ra toàn lực, đánh tới.
Tu vi cao cường, toàn thân quanh quẩn một luồng yêu khí màu đen, tựa như một ngọn lửa màu đen phóng lên cao, dư âm cuốn về phía Diệp Thiếu Dương và Quảng Tông Thiên Sư, hai người hầu như không đứng vững được.
“Dị thú Hóa Xà, cường đại như vậy!” Quảng Tông Thiên Sư thở dài.
Cửu Vĩ Thiên Hồ tốc độ cực nhanh, mới đầu lấy tránh né là chính, dần dần cũng bị Hóa Xà ép ra chân hỏa, nghĩ mình thân là thượng cổ yêu vương, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, có bao giờ tránh né người khác công kích như vậy, trong lúc nhất thời lệ khí bùng nổ, thân thể lay động, cũng biến thành chân thân thiên hồ.
Một con hồ ly trắng dáng người cực lớn!
Một là thượng cổ dị thú, một là hồ yêu chi vương.
Giữa hai yêu thú hầu như không ngừng biến lớn, triển khai một cuộc chiến đấu vốn không nên xảy ra…
“Thật chờ mong, thực muốn xem bọn chúng rốt cuộc ai lợi hại!”
“Nhìn cái gì, còn không thừa cơ hội này mà đi!”
Một câu của Quảng Tông Thiên Sư nhắc nhở Diệp Thiếu Dương, hai người thừa dịp hai đại yêu dây dưa cùng một chỗ, nhìn xuống núi, cho dù Cửu Vĩ Thiên Hồ chú ý tới bọn họ, cũng hoàn toàn không quản được.
Trên đường trở về, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới Mộ Thanh Vũ sống chết chưa biết, trái tim đột nhiên trầm xuống.
Lúc trước một đường đào vong, lại quên mất chuyện này.
Trở lại phụ cận tấm bia đá, Lý Lâm Lâm lập tức chào đón, nói cho hắn Lâm Tam Sinh đã đi thế giới hiện thực, để lại cô ở chỗ này chờ.
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thoáng qua ngọn núi xa xa, còn có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người Hóa Xà cùng Cửu Vĩ Thiên Hồ triền đấu.
Hai sát tinh này, đến bây giờ còn chưa phân ra thắng bại.
Thế này cũng hợp tình hợp lý, hai con đều mạnh như vậy, nếu một bên bại trận nhanh chóng, ngược lại không đúng.
“Đa tạ tiền bối, ta còn có việc, ta đi ra ngoài trước.” Diệp Thiếu Dương hướng Quảng Tông Thiên Sư nói.
Quảng Tông Thiên Sư gật gật đầu:
“Nhớ tới tìm ta.”
Diệp Thiếu Dương ngồi xổm trước tấm bia đá, dựa theo khẩu quyết ra vào, rời khỏi thế giới trong tranh.
Xuyên qua hư không, trở lại hiện thực.
Diệp Thiếu Dương thích ứng hoàn cảnh một chút, nhìn chung quanh, loạn chiến vẫn đang tiếp tục.
Một vị vu sư đeo mặt nạ, dẫn dắt hơn trăm huyết vu, đang hỗn chiến với đám người Tiểu Thanh, Tiểu Bạch.
Ôn Hoa Kiều ngồi ở góc, vẻ mặt bi thương mà mất mát, ở trước mặt cô, Mộ Thanh Vũ nằm không nhúc nhích.
Đàm Tiểu Tuệ ngồi bên cạnh, được Mỹ Hoa bảo vệ, vẻ mặt mê mang.
Lâm Tam Sinh, Chanh Tử ở phía trước chống đỡ huyết vu tiến công.
Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đi ra, Lâm Tam Sinh lập tức lui đến bên hắn nói:
“Tên thủ lĩnh này rất lợi hại, ngươi nếu không ra, chúng ta sẽ không chống đỡ được nữa! Làm sao bây giờ!”
Diệp Thiếu Dương kích hoạt hồn ấn lòng bàn tay trái thuộc về Qua Qua, nhìn tên thủ lĩnh huyết vu kia.
Tên thủ lĩnh đó cũng nhìn hắn, khóe miệng lộ ra một ý cười dữ tợn.
“Bất Tử Huyết Ô?” Diệp Thiếu Dương nhớ rõ từng nghe cái tên này, thủ lĩnh huyết vu, là một khối yêu thi.
“Diệp Thiếu Dương!” Thanh âm Bất Tử Huyết Ô lạnh như băng, lộ ra một tia hàn ý.
“Để ta xem xem, ngươi có phải thật sự bất tử hay không!”
Diệp Thiếu Dương rút ra Thất Tinh Long Tuyền kiếm, nhảy lên xông vào vòng vây.
Giết!
Nếu nói gia tộc đại vu tiên còn có chút nguyên tắc, đám huyết vu này quả thực đúng là một đám cặn bã, phần tử cuồng nhiệt tôn giáo cực đoan, mỗi một tên đều đáng chết!
Không chút giữ lại, Thất Tinh Long Tuyền kiếm trong tay một đường giết chóc, rốt cuộc đối mặt Bất Tử Huyết Ô.
Bất Tử Huyết Ô ném lên trượng gỗ mun, hóa thành một con quạ đen thật lớn, phun thi độc, hướng Diệp Thiếu Dương bổ nhào tới.
“Một lần trước để ngươi phá tế điển huyết cổ thi vương, từ khi đó trở đi, ta đã lập chí muốn giết ngươi!” Bất Tử Huyết Ô vừa làm phép, vừa nghiến răng lạnh lùng nói.
“Đáng tiếc một lần trước, chưa thể cho ngươi kiến thức được vu thuật cường đại chân chính!”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, thản nhiên phun ra một câu:
“Một lần trước, ta cũng chưa để các ngươi kiến thức được… Đạo thuật chân chính!”
Nói xong, ngón út tay trái búng ra chu sa, vỗ ba lô, lấy ra Thái Ất phất trần, đón lấy chu sa, hướng trên thân con quạ máu đen do trượng gỗ mun hóa thành cuốn tới.
“Thiên địa đồng sinh, tảo uế trừ trần, luyện hóa cửu đạo, hoàn hình thái chân, nghiễm tu ức kiếp, chứng ngô thông thần!”
Tay dùng sức run lên, tua Thái Ất phất trần nhất thời điên cuồng sinh trưởng, đem con quạ máu đen kia gắt gao bao lấy, trong lúc nhất thời không thể động đậy.
Bất Tử Huyết Ô chợt quát một tiếng, trong miệng không ngừng niệm chú, hướng trên thân con quạ máu kia nhổ một ngụm nước bọt, cũng là màu đen, Thái Ất phất trần sau khi dính, lập tức thả lỏng, con quạ máu vỗ cánh, mơ hồ có thế muốn giãy thoát ra.
Chương 1135: Trần ai lạc định (1)
“Hả?” Diệp Thiếu Dương phát hiện một tia không thích hợp, lấy ra một tấm linh phù, ba đầu ngón tay nhanh chóng gấp thành một con phù điểu đơn giản, thổi một hơi, hướng giữa Bất Tử Huyết Ô cùng con quạ đen kia đánh tới.
“Oành” một tiếng, phù điểu va vào hư không, nháy mắt thiêu đốt, hóa thành sương khói màu xám, lất phất rơi xuống.
Ở giữa Bất Tử Huyết Ô cùng con chim của hắn xuất hiện mấy sợi “dây” vốn không tồn tại.
Diệp Thiếu Dương nhìn qua giật mình, vốn cho rằng con quạ máu kia là vu thuật biến ảo, hoặc là một loại cổ trùng, không ngờ, cái này thế mà lại là bản thể của Bất Tử Huyết Ô!
Lập tức đánh ra mấy tấm linh phù, dán trên đầu quạ đen, đồng thời không ngừng đem cương khí xuyên vào Thái Ất phất trần, tiếp theo lấy ra tì hưu đại ấn, hướng trên thiên linh cái của quạ đen dùng sức đập một phát.
Yêu khí tán loạn, trong miệng Bất Tử Huyết Ô phun ra một ngụm máu.
Hắn gập lưng, nhìn Diệp Thiếu Dương, trong miệng lẩm bẩm, đột nhiên há mồm, phun ra hai cây đinh gỗ, rơi xuống đất, lập tức hóa thành hai cái tay máu thật lớn, bắt lấy chân Diệp Thiếu Dương, dùng sức kéo xuống, cả người lún xuống thật sâu.
Đây mới là ảo giác trong vu thuật…
Tay trái Diệp Thiếu Dương vung ra Câu Hồn tác, gắt gao trói chặt con quạ máu không tha, tay phải hướng mấy sợi yêu thi hồn tuyến kia chém tới.
“Keng!”
Diệp Thiếu Dương cảm thấy hổ khẩu bị chấn động phát tê, nhưng mấy sợi dây hồn kia lại bị mạnh mẽ chặt đứt.
Diệp Thiếu Dương sải bước lui về phía sau, đem một tấm Lục Lôi Phong Yêu phù dán ở trên đầu con quạ máu.
“Thiên địa thần linh, tam ngũ thiên đinh, ngô kim chỉ sử, sở nghiệp dĩ thành, các quy bản bộ, thụ ngô đinh ninh, như hữu tái triệu, phục sính tiền linh, cấp cấp như lôi đình luật lệnh!”
Thiên lôi, địa lôi, vân lôi, thuỷ lôi, đấu lôi, yêu lôi!
Sáu tia sét không ngừng bổ xuống.
Quạ máu ở dưới sự khống chế của Bất Tử Huyết Ô, cũng không có tệ như vậy, mà là cấp tốc chấn động.
Diệp Thiếu Dương cảm giác được loại biến hóa lạ này, tựa như như là muốn một phân thành hai, đành phải không ngừng phóng thích cương khí, đem nó gắt gao áp chế.
“Tiểu Thanh, Tiểu Bạch!”
Tiểu Thanh, Tiểu Bạch nghe được tiếng hô, lập tức lao tới bên cạnh hắn, một trái một phải, ngăn cản đám huyết vu vây công.
Diệp Thiếu Dương nhìn Bất Tử Huyết Ô, không ngừng phóng ra cương khí, áp chế quạ máu cắn trả.
Bất Tử Huyết Ô thì vận dụng lực lượng vu thuật, không ngừng rót vào trong cơ thể quạ máu, tiến hành cắn trả đối với Diệp Thiếu Dương.
Loại đấu pháp này, tuy thoạt nhìn không lạnh không nóng, tuyệt không kịch liệt, nhưng so đấu lại là pháp lực của hai bên, không có một chút cơ hội mưu lợi.
Vài phút trôi qua, trên trán Diệp Thiếu Dương hiện lên một tầng mồ hôi, nhưng vẻ mặt như thường, thậm chí có chút vân đạm phong khinh nhìn Bất Tử Huyết Ô.
Toàn thân Bất Tử Huyết Ô ướt đẫm mồ hôi, cả người run lên, vẫn đang gắt gao khổ sở chống đỡ…
Thời gian trôi qua từng chút một, Diệp Thiếu Dương cảm giác được cái gì đó, hướng Bất Tử Huyết Ô nhẹ nhàng lắc lắc đầu nói:
“Dừng ở đây đi.”
“Phốc!”
Bất Tử Huyết Ô điên cuồng phun ra một ngụm máu, thân thể đột nhiên run rẩy, sau đó hai đầu gối mềm nhũn, quỳ gối trên mặt đất, trong ánh mắt mang theo không cam lòng và khuất nhục, nhìn bản thể của mình, con quạ máu kia, ở dưới Diệp Thiếu Dương áp chế từng chút một vỡ vụn ra, hóa thành sương khói tiêu tán.
Mình… Thế mà thật sự không phải đối thủ?
“Kết thúc rồi.”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, nghiến răng phun ra ba chữ này, Thất Tinh Long Tuyền kiếm trong tay hóa thành một luồng khí tím, từ trên đầu Bất Tử Huyết Ô bổ xuống.
Bất Tử Huyết Ô thở dài một hơi, bị chém thành hai nửa. Một luồng yêu khí phun ra, thân thể nhanh chóng thối rữa, hóa thành một bãi máu thịt hôi thối không nói nổi.
Hắn vốn là yêu thi, dựa vào một luồng yêu khí khống chế xác chết, nay yêu khí tan đi, thân thể tự nhiên cũng khôi phục đến trạng thái nên có.
Động tác của toàn bộ huyết vu đều ngừng một chút, hướng Diệp Thiếu Dương bên này nhìn tới, vẻ mặt ai cũng chấn động, thậm chí có chút ngây dại, bọn họ không dám tin tưởng, thủ lĩnh được xưng bất tử của mình, thế mà lại chết ở trên tay Diệp Thiếu Dương…
Tiểu Thanh, Tiểu Bạch còn có Chanh Tử cũng đều dừng công kích, đứng ở phía sau Diệp Thiếu Dương, chờ mệnh lệnh của hắn.
Diệp Thiếu Dương xoay người, nói một chữ:
“Giết!”
Nói xong xoay người đi trở về.
Về tới bên người Đàm Tiểu Tuệ, một tay kéo cô, một tay khác chộp lấy Mộ Thanh Vũ, cúi đầu nhìn về phía Mộ Thanh Vũ toàn bộ lưng đã nát hết, không đành lòng nhìn vào, khẳng định không sống nổi.
Vỗ nhẹ một phát lên đầu Mộ Thanh Vũ nói:
“Ra đi!”
Một luồng hư ảnh rời khỏi thi thể Mộ Thanh Vũ, hạ xuống bên cạnh, là hồn phách của cô, nhìn Diệp Thiếu Dương, mở to hai mắt nói:
“Thiếu Dương ca, anh không sao chứ?”
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu.
Mộ Thanh Vũ vừa quay mặt nhìn thấy Ôn Hoa Kiều, cúi đầu khóc, nhớ tới cái gì, nói:
“Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ khóc cái gì?”
Ôn Hoa Kiều khóc càng dữ hơn.
Diệp Thiếu Dương thở dài trong lòng, vươn một ngón tay, ở chỗ mi tâm Mộ Thanh Vũ điểm một phát, một đạo cương khí khuếch tán ra, giúp cô mở thiên tri.
Mộ Thanh Vũ lập tức cái gì cũng biết, cúi đầu, nhìn thấy thi thể của mình, nước mắt yên lặng chảy ra.
“Đứa nhỏ số khổ của ta!”
Ôn Hoa Kiều tiến lên ôm lấy cô, thất thanh khóc rống.
Hiện tại hai người đều là quỷ, ngược lại có thể chạm được vào nhau.
Đúng lúc này, từ phía trên huyệt động truyền đến tiếng nước lũ rít gào, càng lúc càng gần, ngay cả đá núi dưới chân cũng bị chấn động.
Những huyết vu kia lập tức cảm thấy nguy cơ, dừng đánh lộn, nhìn nhau, bắt đầu nhìn quét xung quanh, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Tiểu Bạch, Tiểu Thanh và Chanh Tử lập tức trở lại bên người Diệp Thiếu Dương, ba người cùng nhau đem hắn và Đàm Tiểu Tuệ vây ở giữa.
Mỹ Hoa tới, lâm thời bám vào trên người Đàm Tiểu Tuệ.
“Hô hấp không có vấn đề chứ?” Diệp Thiếu Dương lấy ra Xích Luyện Đan, ngậm trong miệng, vẫn có chút lo lắng.
Tiểu Thanh lắc đầu:
“Có thể kiên trì được.”
Vừa mới dứt lời, chỉ nghe “oành” một tiếng, một cơn sóng lớn từ cửa động trút vào, nước lũ ngập trời, đem một đám người đều bị hất ngã, đám huyết vu kia, ngay cả kêu cũng không kêu lên được, đã bị nước lũ bao phủ.
Mà còn là ở trong hang đá, muốn chạy cũng không có chỗ để chạy.
Tiểu Thanh, Tiểu Bạch và Chanh Tử cùng nhau làm phép, dùng yêu lực hình thành một phong ấn phạm vi nhỏ, ngăn cản thế dòng lũ, xách theo Diệp Thiếu Dương, bắt đầu bơi trong nước.
Đàm Tiểu Tuệ bị Mỹ Hoa nhập vào, cũng thoải mái bơi lội ở trong nước.
Tiểu Thanh, Tiểu Bạch, Chanh Tử, Mỹ Hoa, bốn vị này không phải thủy quỷ thì là thủy yêu, cho dù là ở trong nước lũ vẫn thoải mái tự nhiên, kiên trì một hồi, chờ dòng nước rót đầy huyệt động, sau khi thế nước hơi yếu đi, lập tức bơi hướng lên trên, một hơi bơi tới mặt đất, rời khỏi huyệt động.
Diệp Thiếu Dương sau khi trồi lên mặt nước, phóng mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy trong toàn bộ khe núi tất cả đều là nước, thành đại dương mênh mông.
Ba người xách Diệp Thiếu Dương bơi ngược dòng, leo lên bờ, vừa lên bờ, Lâm Tam Sinh, mẹ con Ôn Hoa Kiều cũng đều lên. Bọn họ là quỷ, không sợ nước ngập. Từng người nhìn nước lũ mà ngây ra.
“Sao có thể đột nhiên xảy ra lũ?” Lâm Tam Sinh lúc trước chưa tham dự kế hoạch cuối cùng, không biết tình huống đối với chuyện đã xảy ra.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi xem.”
Chương 1136: Trần ai lạc định (2)
Diệp Thiếu Dương lấy ra Âm Dương kính, đi đến trước mặt Mộ Thanh Vũ, nói với cô:
“Tuy trời đầy mây không có ánh mặt trời, nhưng cô dù sao vừa mới chết, hồn lực suy yếu, cô vẫn nên đi vào tránh một chút đi.”
Mộ Thanh Vũ không nói gì, tiến vào Âm Dương kính. Ôn Hoa Kiều tự nhiên cũng đi vào bầu bạn với cô.
Diệp Thiếu Dương bảo Mỹ Hoa, Chanh Tử, Tiểu Thanh, Tiểu Bạch trực tiếp xuôi dòng xuống, bơi tới lối ra, đem các Huyết vu bị nước quét ra ngoài một lưới bắt hết, sau đó an bài.
Đám Huyết vu đó tội ác tày trời, trong đó nếu có kẻ bị ngoài dự liệu va đập chết, vậy không quản, chung quy tốt hơn để cho bọn hắn đào tẩu.
Mang theo một đám người trở lại doanh địa đỉnh núi, chỉ thấy người đến người đi, mỗi người đều chuyển bao tải chạy hướng dưới núi, rối hết cả lên.
Đám người Diệp Thiếu Dương theo ở phía sau, một đường xuống núi, đi về phía khe núi bên kia.
Trên đê đập bờ sông có một lỗ thủng rõ ràng, sóng đục ngập trời, không ngừng rót vào dải đất thấp trũng.
Một đám người đứng ở nơi xa hơn một chút, đang không ngừng đem bao cát trong tay ném xuống, thử chặn lỗ thủng.
Ở bên cạnh, một số hán tử đang đem một người bao vây, giận dữ mắng to, nhưng cũng không biết cố kỵ cái gì, không dám tiến lên.
Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn lại, kẻ bị vây ở giữa kia chính là Thành Quân, Qua Qua ngồi trên vai hắn, nhìn thấy bọn Diệp Thiếu Dương, lập tức nhảy xuống, hưng phấn vẫy vẫy tay nói:
“Đều không sao chứ?”
“Diệp tiên sinh!” Trong đám người, Tương Lộ phát hiện Diệp Thiếu Dương, lập tức chạy tới, đánh giá hắn cao thấp, chưa đợi mở miệng, Diệp Thiếu Dương hỏi hắn trước:
“Mấy người làm gì thế?”
Tương Lộ lập tức chỉ vào Thành Quân, run rẩy nói:
“Diệp tiên sinh đến vừa lúc, xin đem yêu nhân này hàng phục!”
“Yêu nhân? Lời này nói như thế nào?”
Tương Lộ lập tức giải thích: Thành Quân lúc trước trộm thuốc nổ dùng để phá đá, ở phía dưới đập lớn dẫn nổ, tạo thành vỡ đê, nước lũ trút vào khe núi, hình thành cục diện trước mắt…
“Diệp tiên sinh, mấy người là như thế nào từ trong hang đi ra? Chưa bị ngập đến?”
Có Diệp Thiếu Dương ở đây, dũng khí của Tương Lộ cũng tăng lên, tay chỉ Thành Quân, tức không biết đánh vào đâu:
“Đều là hắn, đều là hắn, tiểu tử này còn biết yêu pháp! Chúng ta đều không tới gần được!”
Qua Qua thè lưỡi.
Diệp Thiếu Dương vừa thấy là hiểu, cái gọi là “yêu pháp”, thật ra là Qua Qua hỗ trợ, bảo hộ Thành Quân, chỉ là bọn họ không nhìn thấy Qua Qua tồn tại.
“Không cần phải nói nữa, làm như vậy, là chú ý của tôi.”
Đối mặt mọi người trợn mắt há hốc mồm, Diệp Thiếu Dương tiến lên vỗ vỗ bả vai Thành Quân:
“Khá lắm, may mà có anh!”
Thành Quân cười hàm hậu:
“Giúp được cậu rồi? Vậy thì được!”
Diệp Thiếu Dương đem Tương Lộ gọi tới bên người, nói cho hắn, xả nước bao phủ sơn động, là vì đem bọn Huyết vu kia một lưới bắt hết… Nói sơ qua tình huống chuyện xảy ra, nói cho hắn, tốc độ nước lũ chảy cực nhanh, đám Huyết vu kia, nhất định sẽ bị từ một cái lối ra khác lao ra, về phần trên đường ngẫu nhiên bị va đập chết ngã chết, thì không có biện pháp nào.
Ở lúc bắt đầu hành động, Diệp Thiếu Dương đã nghĩ đến kế hoạch này: dùng nước lũ để mình thoát vây!
Cho nên mới bảo Qua Qua một mực theo Thành Quân canh giữ ở bờ sông, nếu tình thế không cần, vậy thôi, một khi cần, mình liền kích hoạt hồn ấn của Qua Qua, thông báo hắn hành động…
Nếu không làm như vậy, đối mặt mấy chục Huyết vu điên cuồng tiến công, vậy cũng chỉ có đem bọn họ giết hết, mình mới có thể từ trong hang đi ra…
Tuy những kẻ đó đều là cặn bã, chết không đáng tiếc, nhưng mình dù sao cũng là người, giết người là phạm pháp.
Hơn nữa như bây giờ, có thể đem đám Huyết vu đó một lưới bắt hết, miễn cho bọn chúng lại đi làm chuyện ác, tuyệt đối công đức vô lượng.
Tương Lộ nghe xong, đã triệt để hiểu. Bọn họ đối với Huyết vu, cũng không có một chút hảo cảm, thậm chí hận thấu xương, cho nên không có bất cứ sự hoài nghi nào đối với cách làm của Diệp Thiếu Dương.
“Chẳng qua… bọn Huyết vu đó, sẽ từ nơi nào lao ra?” Tương Lộ nói.
“Tôi đã phái người đi, chúng ta trở về chờ xem.”
Mọi người cùng nhau trở lại doanh địa, lúc này Chanh Tử cũng chạy về, nói cho Diệp Thiếu Dương, đám Huyết vu kia, đại bộ phận đều bị nước lũ đẩy tới lối ra trong một con sông, kẻ nào cũng bị dìm thất điên bát đảo, nhưng bởi vì nước lũ quá mau, những người này rất nhanh đã bị đẩy ra khỏi sơn động, cho nên trên cơ bản đều chưa chết.
Có mấy kẻ kẹt ở một số tảng đá nào đó trong sơn động, cũng được bọn họ dọc theo đường đi cứu. Hiện tại bị Tiểu Thanh và Tiểu Bạch trông coi.
Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất hài lòng, bảo Tương Lộ đi xử lý đám Huyết vu này.
Tương Lộ trong lúc nhất thời cũng không cách nào, chỉ có thể báo cảnh sát trước rồi nói sau.
“Huynh muội Lý Ông bọn họ đâu?” Tương Lộ nhìn xung quanh:
“Sao chưa nhìn thấy?”
Diệp Thiếu Dương trầm mặc trong nháy mắt, rồi nói:
“Bọn họ đều đã hy sinh, bị Huyết vu giết rồi.”
Hắn chưa nói ra chân tướng.
Đây dù sao không phải phim truyền hình, chỉ cần có người hy sinh bản thân, nhất định có thể cứu một người khác. Mộ Thanh Phong hy sinh, chưa thể đổi lấy Mộ Thanh Vũ được cứu vớt.
Nhưng cũng không phải là không có ý nghĩa, ít nhất đối với hành vi lúc còn sống của hắn mà nói, là một loại cứu vớt.
Nhớ tới người một nhà này, Diệp Thiếu Dương cũng không khỏi thổn thức. Trên dưới hai đời, bốn người, các loại ân oán rối rắm, yêu nhau giết nhau, đến cuối cùng… Thế mà lại chết sạch, một người cũng không sống sót.
Ân oán giữa bọn họ chưa xong, đến âm phủ, sẽ đối chứng nhau, tiếp nhận nhân quả, nhưng câu chuyện ở nhân gian đã kết thúc.
Cho nên, Diệp Thiếu Dương không tính công khai những tin tức này, không phải muốn bảo toàn thanh danh Mộ Thanh Phong, mà là lười đi nói, giải thích một đống lớn.
Chung quy kiếp trải hết, trần thế cũng thành không.
Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến câu này, có lẽ, đối với người một nhà này mà nói, câu này là lời chú giải tốt nhất đi.
Nghe thấy tin huynh muội Mộ Thanh Phong chết, toàn bộ mọi người chấn động không gì sánh được.
Đợi một hồi, Tiểu Bạch nhấc thi thể Mộ Thanh Vũ chạy tới, bảo người ta đem lều trại dựng lên, vung tay, từ trong tay áo rơi xuống mấy quỷ hồn.
Mấy người đều là Huyết vu, ở trong quá trình bị nước lũ trùng kích, không cẩn thận va đập vào đá mà chết.
Đối với bọn hắn, Diệp Thiếu Dương một câu cũng không hỏi, vẽ một tấm Dẫn Hồn phù, muốn đem bọn hắn thu lại.
“Lão đại để em tới đi.”
Chanh Tử từ trong tay áo lấy ra một tấm ngọc phù, tay ngọc vẽ vài nét bút ở bên trên, toàn bộ ngọc phù sáng lên một đạo u quang.
Chanh Tử đem ngọc phù dán đến trên trán một quỷ hồn, quỷ hồn đó lập tức bị thu lại, theo thứ tự như vậy, đem toàn bộ vong hồn đều thu, hướng Diệp Thiếu Dương cười cười:
“Em trực tiếp mang về Thiên Tử điện đi.”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ ra chức vụ của cô, là phó áp ti của Thiên Tử điện, tuy là đi cửa sau kiếm được chức vị, nhưng tiếp dẫn quỷ hồn, so với mình nhân gian Thiên Sư này còn thiên kinh địa nghĩa hơn.
Sau đó Tiểu Bạch trở lại bờ sông, cùng Tiểu Thanh qua lại điều tra hang cùng sông, đem toàn bộ Huyết vu đều cứu lên, vây ở bên bờ.
Tứ Bảo cũng ở bờ sông, hắn bởi vì có thiết bị lặn, trên cơ bản không có việc gì, ngược lại là một kẻ nhẹ nhàng nhất trong toàn bộ mọi người: đột nhiên nổ tung, bị nước lũ đẩy ra, sau đó đợi một hồi, tất cả đều đã kết thúc.
Chính hắn cũng cảm thấy có chút quá nhanh.