Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 165
❮ sautiếp ❯Chương 1102: Yêu đương vụng trộm cần cẩn thận
Diệp Thiếu Dương cũng tò mò cầm di động, nhìn thoáng qua, là ghi lại wechat nói chuyện phiếm, rõ ràng…
Lập tức cuối cùng đã hiểu ba người này vì sao lại ở trong một cái lều trại.
Nhìn thi thể Trương chủ nhiệm, Diệp Thiếu Dương cảm khái không thôi, hắn ban đầu một thân thịt béo, hiện tại biến thành một khối thây khô, chỉ có hai con mắt còn mở to như chuông đồng, giống như chết không nhắm mắt.
Thật ra cũng không gì không nhắm mắt nhỉ? Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tán gái có phiêu lưu, yêu đương vụng trộm cần cẩn thận. Thật sự là giáo huấn máu chảy đầm đìa mà.
Từ trong lều trại đi ra, Diệp Thiếu Dương liếc một cái liền nhìn thấy bốn đạo sĩ kia, hai bên gặp mặt, đều có chút xấu hổ.
Diệp Thiếu Dương không đành lòng, thở dài:
“Các ngươi đi đi.”
Bốn đạo sĩ đó dở khóc dở cười, một đạo sĩ lớn tuổi một chút đi lên, nói với Diệp Thiếu Dương:
“Ý tốt của Diệp Thiên Sư chúng ta tâm lĩnh, nhưng đây là hại chúng ta, trong cơ thể chúng ta bị gieo Quỷ Vực hàn băng, chỉ có Đạo Phong có thể giải, hắn đã bảo chúng ta lưu lại giúp ngươi, chúng ta chỉ có nghe theo, bằng không cũng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong, càng thêm cảm thấy cạn lời, biết không đuổi bọn họ đi được, cũng không cưỡng cầu nói:
“Vậy mấy người cứ nán lại đi, chờ tôi lần sau gặp được Đạo Phong, khuyên hắn giải hàn băng trong cơ thể mấy người, trả lại mấy người sự tự do là được.”
Bốn đạo sĩ mắt sáng ngời, bọn họ đều là bị Đạo Phong mạnh mẽ thu để làm việc, chỉ có thể một mặt phục tùng mệnh lệnh, vốn cho rằng không có hy vọng khôi phục tự do, lúc này nghe thấy lời Diệp Thiếu Dương nói, trong lòng lại cháy lên một tia hy vọng.
Diệp Thiếu Dương là sư đệ của Đạo Phong, chỉ cần có hắn từ bên trong khuyên bảo, cơ hội vẫn là rất lớn. Lập tức bốn người cùng nhau bái tạ, thái độ nịnh nọt, chỉ thiếu chưa quỳ bái hắn.
Diệp Thiếu Dương không quen nhìn loại bộ dáng này, dẫn bọn Qua Qua đi về phía trong khe núi. Bốn đạo sĩ kia cũng theo ở phía sau.
“Mấy người xưng hô như thế nào?” Trên đường xuống núi Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi.
Một người lớn tuổi giới thiệu, mình tên Tử Dương, ba người còn lại phân biệt tên là Thần Dương, Đông Dương, Minh Dương.
“Chúng tôi đều là bối chữ Dương.” Tử Dương chân nhân nói.
“Chữ Dương à…” Diệp Thiếu Dương chấn động, cần khéo như vậy hay không, mình tên Thiếu Dương, ghép chung với bốn người bọn họ, quả thực chính là “Dương Dương ngũ huynh đệ”.
Tới trong khe núi, nhìn cửa hang tối như mực, Diệp Thiếu Dương nói:
“Nơi này nhất định phải phong ấn lại, miễn cho lại có Hóa Xà đi ra đánh lén.”
Mộ Thanh Vũ vừa nghe, buồn bực nói:
“Hóa Xà không phải đã bị anh giết rồi sao, chẳng lẽ còn có?”
Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười nói:
“Tôi giết chết, chỉ là một con Hóa Xà chưa độ kiếp, quá nửa là con non Hóa Xà, Hóa Xà thật sự nào có dễ giết như vậy.”
Lâm Tam Sinh chen một câu:
“Lúc trước một đám mây máu hình rắn kia, hẳn chính là chủ nhân nơi này, con Hóa Xà trưởng thành đó. Ta liều mạng toàn lực, thế mà ngay cả một đòn cũng không chống đỡ được.”
Diệp Thiếu Dương hồi tưởng một chút tình huống lúc đó, gật gật đầu nói:
“Xem thực lực, hẳn là vậy, cho dù là quỷ thủ bậc bốn, cũng không có khả năng đỡ được một đòn súc lực của Đạo Phong, hắn dùng chính là Phiên Thiên ấn!”
Lâm Tam Sinh vừa nghe, kinh hãi nói:
“Phiên Thiên ấn, không phải pháp khí của Nghiễm Thành Tử trong truyền thuyết sao, thiên đạo vô hình, lật tay vô tình, được xưng vô thượng chí bảo của Xiển giáo, vật trong truyền thuyết, sao có thể ở trong tay Đạo Phong?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, chuyện này mình cũng từng buồn bực, cẩn thận nghĩ, Đạo Phong khẳng định là vì kỳ ngộ nào đó, thu được Phiên Thiên ấn.
Mình cũng rất muốn biết tình huống, đáng tiếc mỗi lần đều không có cơ hội hỏi rõ, hoặc là lấy tính cách Đạo Phong, cho dù hỏi hắn cũng sẽ không nói.
Nhìn bốn đạo sĩ trước mặt, lại nghĩ tới chuyện Đạo Phong diệt tông môn Côn Luân sơn, tâm tình nhất thời lại phức tạp hẳn lên, thở dài, bắt buộc bản thân đem lực chú ý đặt ở trước mắt, nghe thấy Mộ Thanh Vũ hỏi:
“Hóa Xà trưởng thành… Đại khái là vì cứu con của nó, cho nên đánh lén anh sao? Nhưng con của nó đã chết, nó vì sao lại chạy, không trả thù anh?”
Vấn đề này, Diệp Thiếu Dương trước đó đã từng nghĩ, lập tức cười cười nói:
“Nó chạy về, là vì nó bị Đạo Phong dọa. Tuy một mình Đạo Phong tuyệt đối không phải đối thủ của nó, nhưng Đạo Phong đột nhiên dùng Phiên Thiên ấn tập kích, một lần cho dù chưa tổn thương được nó, cũng đem nó dọa đủ rồi.
Ít nhất, nó không có nắm chắc đối phó tôi cùng Đạo Phong liên thủ, càng không cần nói còn có trợ thủ khác, mà cái hang này là ổ của nó, nó chỉ cần lui về, thì mọi sự đại cát, cần gì phải liều mạng với chúng ta?”
Mộ Thanh Vũ và Lâm Tam Sinh đều cảm thấy hắn phân tích có đạo lý.
Tử Dương chân nhân đột nhiên kinh ngạc nói:
“Vừa rồi đám mây máu kia, là Hóa Xà? Trên đời này còn có dị thú bực này tồn tại?”
Diệp Thiếu Dương cười khổ, ở thời điểm vừa xác định đối thủ là Hóa Xà, phản ứng của Diệp Thiếu Dương cùng hắn hiện tại không khác là bao.
Bốn đạo sĩ nhìn nhau, đều là vẻ mặt chấn động với sợ hãi.
Tử Dương nhìn Diệp Thiếu Dương nói:
“Lấy mấy người chúng ta, sợ là đánh không lại Hóa Xà.”
Nói xong lại lo lắng Diệp Thiếu Dương hiểu lầm ý, vội vàng nói:
“Diệp Thiên Sư đạo pháp thông thiên, tôi không phải nói cậu không được, chỉ là… Hóa Xà thành hình loại dị thú này, thật sự không phải dễ đối phó.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Anh không nói sai, tôi là không được, tôi nếu ngay cả Hóa Xà cũng đánh thắng, tôi chẳng phải đã thành tiên? Nhưng chuyện tôi đã gặp phải, không được cũng phải được, mấy người nếu sợ, hoàn toàn có thể đi, tôi tuyệt đối không ngăn cản.”
Trên mặt bốn người đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, trong lòng đều nghĩ, lần này đối con mẹ nó phó Hóa Xà, nguy hiểm như vậy, quỷ mới không muốn đi.
Diệp Thiếu Dương thấy bộ dạng này của bọn họ, trong lòng hiểu ý, khuyên nhủ:
“Mấy người muốn đi thì đi, đến lúc đó tôi gặp Đạo Phong, vẫn sẽ nói tốt.”
Bốn người sửng sốt, lui đến một bên cùng bàn bạc.
Cuối cùng cùng bàn bạc ra một kết quả bất hạnh ở lại chỗ này, cửu tử nhất sinh, nếu đi, vậy là thập tử vô sinh…
Hơn nữa Diệp Thiếu Dương tuyệt đối không thể có việc gì, nếu không Đạo Phong khẳng định sẽ không tha cho bọn họ.
Tử Dương chân nhân trở lại trước mặt Diệp Thiếu Dương, hiên ngang lẫm liệt nói:
“Diệp Thiên Sư đã có lòng trừ ma, chúng tôi thân là đạo sĩ, cũng không thể ngồi xem mặc kệ, chỉ có thể dốc chút sức nhỏ nhoi.”
Diệp Thiếu Dương cười lạnh hai tiếng.
“Thiếu Dương ca, con Hóa Xà kia bị anh giết chết… Cho dù là con non đi, vì sao phải lên núi giết người? Lại vì sao phải làm ra… loại chuyện đó với Trương chủ nhiệm cùng cô nương kia?”
Mộ Thanh Vũ nhớ tới hình ảnh lúc ban đầu nhìn thấy ở trong lều trại Trương chủ nhiệm, có chút mặt đỏ tai hồng.
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, phỏng đoán, con Hóa Xà non kia nửa đêm đánh lén, đại khái là bởi vì bọn họ ban ngày xông vào hang, phá huỷ một cái quan tài, thậm chí có khả năng, nó chính là một con bị Diệp Thiếu Dương từ trong quan tài hun ra, nửa đêm đến trả thù.
“Về phần loại chuyện đó, khụ khụ, xà tính chủ dâm…” Đột nhiên nghĩ đến Tiểu Thanh Tiểu Bạch cũng là rắn, nói như vậy có chút không chịu trách nhiệm, vì thế bổ sung:
“Tôi nói là rắn tà tu, dâm tính cực nặng, chẳng phân biệt nam nữ, công thụ đủ cả… Ở thời điểm giao cấu khóa chặt tinh nguyên, hấp thu máu thịt, cũng là một loại pháp môn tà tu…”
Chương 1103: Ngũ hành thiên la phù trận (1)
Mộ Thanh Vũ nghe thấy hai chữ giao cấu, mặt lại đỏ lên.
“Hóa Xà trưởng thành kia, là vì cứu con mà đến, có thể nó trước đó không nghĩ tới con non gặp chuyện, đợi tới khi con non thực xảy ra chuyện, có thể là thông qua yêu thuật nào phát ra tín hiệu cầu cứu, để mẫu thân đến cứu nó…”
Đoàn người nghe cô nói hợp tình hợp lý, đều gật đầu.
Thạch Lỗi lập tức nói ra một vấn đề:
“Diệp Thiên Sư, Hóa Xà này nếu thực rời khỏi như vậy, vì sao bình thường không đả thương người, chỉ giết kẻ xông vào trong hang. Lấy bản lãnh của nó, muốn ra ngoài làm xằng làm bậy, ăn thịt người khắp nơi, ai ngăn được?”
Diệp Thiếu Dương đơn giản giải thích cho hắn đạo lý “súng bắn chim đầu đàn”, tuy là tà tu, nhưng vô luận là bất cứ tà vật nào, cũng sẽ không lạm sát kẻ vô tội… loại quỷ hồn lúc còn sống bị người ta thương tổn, sau khi chết muốn trả thù xã hội kia thì ngoại trừ.
Thứ nhất, là lo lắng động tĩnh quá lớn, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, bản thân có mạnh nữa, một khi toàn bộ giới pháp thuật liên thủ, kết quả cũng chỉ có thể là bị đánh cho hóa thành tro bụi.
Thứ hai, tà tu quỷ yêu, giết người đều là vì tu luyện, chỉ lấy đủ dùng, lạm sát kẻ vô tội, đối với bản thân mà nói không có một chút lợi ích, ngược lại sẽ tăng thêm nghiệp chướng, tương lai nếu độ kiếp thất bại, tiến vào luân hồi, vô duyên vô cớ phải chịu khổ càng nhiều, không có lãi.
“Về phần con Hóa Xà này ẩn núp ở trong hang không ra, tôi nghĩ còn có một nguyên nhân nơi này là sào huyệt của nó, nó phải thủ chỗ này, ấp nở những quả trứng kia của nó, đây là bản năng sinh vật, cho dù là dị thú cũng không thể tránh được, nếu chỉ lo cho mình không để ý con cháu, chúng nó đã sớm tuyệt chủng.”
“Thì ra là thế.” Thạch Lỗi chắp tay nói:
“Mở rộng hiểu biết rồi. Diệp Thiên Sư, vậy làm sao bây giờ?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đối phó Hóa Xà, mọi thứ cứng đối cứng đều là phí công, cho dù là Đạo Phong đến, cũng không đánh lại nó, chỉ có thể nghĩ cách. Chúng ta nghĩ ngược lại đi, con Hóa Xà này ở trong này không biết mấy trăm hơn một ngàn năm, vì sao trước đó luôn tường an vô sự?”
Mộ Thanh Vũ nói:
“Bởi vì trước đó chưa có ai phát hiện nhỉ, nó tránh ở trong lòng đất tu luyện, không ra?”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Cô nói là không sai, nhưng vì sao trước kia không xảy ra lũ lụt chứ?”
Mộ Thanh Vũ cứng họng, nghĩ nghĩ, mắt sáng ngời:
“Tấm bia đá kia! Là vì tấm bia đá đó sao?”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu:
“Tấm bia đá đó không phải trấn áp sơn thủy, mà là trấn áp dị thú này, vị trí nhất định là ở trong hang. Cho nên, trước đó nói sửa đường đào ra tấm bia đá, điều đó không có khả năng, nhất định là có người cố ý đào ra tấm bia đá, thả ra Hóa Xà.”
Mọi người vừa nghe, nhìn nhau, sợ hãi không thôi.
Lâm Tam Sinh nói:
“Cái này chậm rãi điều tra đi, xử lý chuyện quan trọng nhất trước.”
Hắn không hổ là làm quân sư quạt mo, lập tức nói ra hai chuyện quan trọng nhất:
“Thứ nhất, đem tấm bia đá tìm về, thứ hai, xác định vị trí tấm bia đá trấn áp dị thú, nghĩ cách đem tấm bia đá đặt về, một lần nữa trấn áp Hóa Xà. Hai việc này, có thể đồng thời tiến hành.”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hỏi Mộ Thanh Vũ:
“Có biện pháp nào có thể đòi về tấm bia đá không?”
Mộ Thanh Vũ lắc đầu:
“Bị cơ quan nhà nước thu đi rồi, muốn lấy về, chỉ sợ rất khó.”
Diệp Thiếu Dương nhất thời lâm vào khó xử, giao tiếp với cơ quan nhà nước, loại chuyện này quả thật không phải một đạo sĩ như mình có thể làm được.
“Tôi đi thử chút đi.” Thạch Lỗi đột nhiên mở miệng.
“Tấm bia đá đó, hiện tại hẳn là ở đơn vị văn vật, tôi khá quen thuộc, đi quan hệ chút, có lẽ có thể cầm về.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương vui vẻ, không chút nghi ngờ lời Thạch Lỗi nói. Lão là chuyên gia khảo cổ, giáo sư đại học, ở phương diện văn vật là quyền uy, hơn nữa, trong trao đổi trước đó, Diệp Thiếu Dương cũng cảm giác được, người này là có bối cảnh.
“Vậy được, chuyện này ông đi làm, tôi đi tìm vị trí tấm bia đá trấn áp dị thú.”
Mộ Thanh Vũ vừa nghe, lập tức lo lắng nói:
“Hiện tại Hóa Xà kia khẳng định đề phòng anh rồi, anh xuống lần nữa, không phải tìm chết sao!”
Thật là tìm chết… Chuyện này, phải nghiên cứu cho kỹ.
Nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình thiếu một trợ thủ.
Lấy ra di động, gọi điện thoại cho Tứ Bảo.
Vốn tìm Nhuế Lãnh Ngọc càng tốt hơn, nhưng điện thoại cô ấy từ lần đó trở đi, gọi mãi không thông.
“Thế nào, cậu bế quan xong chưa?” Điện thoại kết nối, nghe thấy thanh âm quen thuộc của Tứ Bảo, Diệp Thiếu Dương lập tức hỏi.
“Sớm đã xong. Tôi đang lượn lờ bên ngoài, tính vài bữa nữa về Thạch Thành, cậu ở Thạch Thành à?”
“Tôi ở Tương Tây.”
Tứ Bảo sửng sốt:
“Ở đó làm gì?”
“Không nói lung tung nữa, tôi mặc kệ cậu ở đâu, cậu dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới Tương Tây, tôi có việc gấp tìm cậu, liên quan mạng người.”
Tứ Bảo trầm mặc một chút, trường kỳ phối hợp ăn ý, làm hắn không đi dong dài hỏi quá nhiều, nói tiếng “biết rồi”, liền ngắt điện thoại.
Buông di động, Diệp Thiếu Dương nhìn cái hang đá, nghĩ nghĩ nói:
“Nơi này xử lý một chút, miễn cho Hóa Xà đi ra, giết hết chúng ta, chết cũng không biết chết như thế nào.”
Lúc này Tương Lộ đã xử lý xong khắc phục hậu quả, tiến đến tìm Diệp Thiếu Dương, hỏi hắn một bước tiếp theo làm thế nào.
Lúc trước biểu hiện chém giết Hóa Xà của Diệp Thiếu Dương, đã hoàn toàn chinh phục toàn bộ mọi người tính cả Tương Lộ ở bên trong, không nhận thức được đem hắn coi là cứu thế chủ.
Diệp Thiếu Dương đang lo không có ai làm việc, gọi hắn lại nói:
“Anh mau đi tìm cho tôi vài thứ: nước giếng, ngọc thạch, quả cân.”
Nghênh đón ánh mắt kinh ngạc của Tương Lộ, Diệp Thiếu Dương giải thích:
“Tôi muốn kết một cái Ngũ Hành Thiên La Phù Trận, cần năm món đồ, ngọc thạch là thổ, tốt nhất dùng Hắc Diệu Thạch hoặc Hoàng Long Ngọc, bản thân đã có tác dụng trấn tà. Quả cân là kim, là vật công chính trên đời, là pháp khí trời sinh, cần bằng sắt, nhất định phải từng dùng trên cân, dùng càng lâu càng tốt.
Nước giếng thu thập địa khí, có công hiệu tẩy linh, tương tự cũng là càng lâu đời càng tốt, giếng cổ tốt nhất. Về phần mộc, chỗ tôi có kiếm gỗ đào, thì không cần anh đi tìm. Lưu hoàng phi thạch, chính là tinh hoa của lửa, chỗ tôi cũng có. Như vậy, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ngũ hành đều đủ, đã có thể bày trận, nhớ, buổi tối hôm nay trước ba giờ nhất định phải đưa tới, đừng để quá giờ.”
Tương Lộ nghe hắn nói có lý lẽ, vội vàng đáp ứng, tự mình lên núi đi chuẩn bị, cam đoan trong thời gian sớm nhất đưa tới.
Sau khi Tương Lộ đi, Diệp Thiếu Dương dán trước một tấm Huyết Tinh Phù ở bên trên hang đá, hơn nữa treo một sợi chỉ đỏ xuống dưới, móc chặt Kinh Hồn linh.
Làm như vậy tuy không ngăn được Hóa Xà đi ra, nhưng có thể cảnh báo sớm, làm cho bọn họ có thời gian chạy trốn.
Nhưng Diệp Thiếu Dương đoán, lúc trước Hóa Xà bị Đạo Phong đánh lén, đã trúng một đòn Phiên Thiên ấn, tám phần là đã bị thương, hơn nữa bị dọa sợ, không hiểu biết đối với tình huống bọn họ, theo lẽ thường mà nói, lúc này nhất định là ngủ đông ở trong hang đá, làm sẵn chuẩn bị phòng ngự, sẽ tuyệt đối không dễ dàng xuất động.
Cái gọi là nghé con mới sinh không sợ hổ, tà vật càng sống lâu, tu vi cao, càng nhát gan sợ chết, hơn nữa sau khi chịu thiệt sẽ càng thêm cẩn thận.
Cái này đối với Diệp Thiếu Dương mà nói là tin tức tốt, bởi vì Đạo Phong đi rồi, nếu lúc này Hóa Xà thật sự không để ý tất cả đến đại náo, tất nhiên sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu, không ai có thể ngăn trở.
Chương 1104: Ngũ hành thiên la phù trận (2)
Đám người Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên mặt đất chờ Tương Lộ đưa đồ tới, đồng thời tiếp tục thảo luận.
Mộ Thanh Vũ thấp thỏm lo âu nói:
“Mới một con non, hơn nữa còn chưa thành hình, đã khó đối phó như vậy, vậy phía dưới có nhiều quan tài như vậy, nếu bên trong đều có con non, cùng nhau hành động, trên đời ai có thể ngăn cản?”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy cười nói:
“Thiên đạo tự có định số, chú ý một cái cân bằng, nếu thật giống như cô nói, không cần nói một ổ, cho dù là mười con tám con, cũng đủ để tiêu diệt nhân loại rồi.
Dị thú sở dĩ gọi là dị thú, bởi vì số lượng ít, đương thời chỉ có thể có hai con, hơn nữa nếu quan hệ thân duyên, nói cách khác, chỉ có thể có hai mẹ con, con già chết, nhỏ lại sinh, đực cái cùng một thể, truyền thừa như vậy, trước sau không nhiều không ít, đây cũng là quy luật vật cạnh thiên trạch. Giống với giới động vật.”
Mộ Thanh Vũ nói:
“Nhưng chúng ta rõ ràng nhìn thấy nhiều quan tài như vậy, có không ít cái đều để trống, khẳng định ấp nở không chỉ một con.”
“Ấp nở nhiều nữa, cũng là tàn sát lẫn nhau, con cuối cùng sống sót, mới gọi là Hóa Xà.”
Lâm Tam Sinh nói:
“Không sai, rất nhiều động vật đều vậy, ấp nở nhiều, nhưng chỉ vì cạnh tranh sinh tồn, cuối cùng chỉ có thể sống một con.”
Mộ Thanh Vũ khẽ gật đầu nói:
“Anh nói như vậy, tôi ngược lại nghĩ tới Kim Tàm Cổ của chúng tôi, cũng là như thế, tìm năm độc trùng nhốt lại, không cho ăn, để bọn nó tàn sát lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại có một con, thể chất mạnh nhất, lại hấp thu độc tính của bốn loại độc trùng còn lại, mới có thể làm Kim Tàm Cổ.”
Nghĩ đến Kim Tàm Cổ đã chết của mình, trong lòng Mộ Thanh Vũ có chút thổn thức.
Đúng lúc này, một bóng người từ trong ba lô của Diệp Thiếu Dương chui ra, hạ xuống đất, là Lý Lâm Lâm, cô từ trong Sơn Hà Xã Tắc đồ đi ra.
Nhìn thấy đám đạo sĩ Tử Dương chân nhân, nhất thời có chút kinh ngạc, hỏi Lâm Tam Sinh:
“Đã xảy ra chuyện gì, sao nhiều người như vậy?”
“Tạm thời đừng quản, cô đã qua chỗ sư phụ, thế nào?”
Lý Lâm Lâm vừa muốn mở miệng, Diệp Thiếu Dương khoát tay nói:
“Trở về nói sau.”
Bốn người bọn Tử Dương biết là phòng bị mình, cũng không thể nói gì, nhìn Lâm Tam Sinh, Lý Lâm Lâm, còn có tiểu quỷ Qua Qua, trong lòng có chút khinh bỉ Diệp Thiếu Dương thân là Thiên Sư, lại thu lưu nhiều quỷ yêu như vậy, còn ra thể thống gì!
Đợi khoảng một giờ, Tương Lộ trở về, vài người đi theo phía sau, đem ba món đồ Diệp Thiếu Dương cần đưa tới.
Diệp Thiếu Dương lần lượt kiểm tra, không có vấn đề, vì thế bố trí pháp đàn, bắt đầu làm phép, lúc vẽ bùa, bảo bốn người bọn Tử Dương hỗ trợ, đều tự chưởng quản một đạo trong ngũ hành, hợp tác vẽ bùa.
Ngũ Hành Thiên La Phù Trận, là lợi dụng năm loại vật phẩm đại biểu ngũ hành, mượn dùng phù ấn, đem lực lượng ngũ hành liên hệ cùng một chỗ, hình thành một phong ấn cường đại.
Tử Dương chân nhân có chút buồn bực, hỏi Diệp Thiếu Dương:
“Vẽ loại bùa này, không phải nên là thiếu dương vẽ sao?”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Là tôi vẽ.”
Tử Dương chân nhân nói:
“Tôi là nói, thời điểm thiếu dương vẽ.”
“Chính là tôi vẽ mà, không phải nói anh, thực dong dài.” Diệp Thiếu Dương cạn lời.
Tử Dương chân nhân càng cạn lời hơn nói:
“Ý tứ tôi là, bùa này không phải cần vẽ ở giờ tý sao, giờ tý là thiếu dương, giờ sửu là thiếu âm. Thiếu dương khởi phù, có thể tụ tập càng nhiều thiên địa linh khí hơn, tà vật là âm, lấy dương khắc âm, mới là phù triện chính đạo, cậu sao lại vẽ bùa ở thời điểm thiếu âm?”
“Thì ra anh nói cái này.” Diệp Thiếu Dương có chút buồn bực, thầm nhủ còn tưởng hắn bị ngu rồi, gọi tên mình mãi.
“Giờ Tý hai khắc khởi phù, ba khắc lạc phù, lấy dương khắc âm, nói là không sai, nhưng cái này chỉ là thủ đoạn thường quy, đối phó tà vật bình thường thì được, anh cảm thấy dùng thủ đoạn thường quy, có thể chống đỡ được Hóa Xà?”
Tử Dương chân nhân ngơ ngác nói:
“Vậy cậu giờ Sửu khởi phù, âm khí quá nặng, không phải ngược lại dễ dàng bị nó lợi dụng sao?”
Diệp Thiếu Dương cười nói:
“Anh chỉ là biết một mà không biết hai, lấy âm chế âm, đây là thượng thừa phù đạo, phù có bát pháp thất biến, chỉ cần vận dụng thích đáng, có thể có vô số loại cơ biến, tôi dùng song âm làm phù, thái âm và thiếu âm một mạch quán thông, âm cực phản dương, chỉ có như vậy, mới có cơ hội chấn trụ Hóa Xà, khiến nó không ra được.”
Thần Dương chân nhân nói:
“Song âm làm phù tôi biết, nhưng mà âm cực phản dương thế nào. Tôi vẽ bùa hai mươi năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói.”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một cái, cũng lười nhiều lời.
Lý Lâm Lâm chen một câu:
“Cho nên ngươi không phải Thiên Sư.”
Thần Dương chân nhân á khẩu không trả lời được.
Diệp Thiếu Dương ở cửa hang tìm một khoảng đất bằng phẳng, ở bên trên đốt ba đao giấy, dùng Thái Ất phất trần đem tro giấy trải ra, sau đó tay nâng một bát nước giếng sâu, dùng Thái Ất phất trần chấm, ở trên một tấm linh phù trống vẽ một bút sắc thủy phù, trong miệng một mặt niệm chú ngữ:
“Nhất bút thiên địa động, thần hồn định cát hung, cấp cấp như luật lệnh.”
Bút thứ hai là sắc bút phù.
“Nhị bút địa phủ khai, Cửu Thiên Huyền Nữ lai sắc lệnh, lục đinh lục giáp đáo đàn tiền, cấp cấp như luật lệnh!”
Bút thứ ba là sắc chỉ phù.
“Tam bút nhân hiển linh, thần bút huy sái, chúng thần hộ hữu, phong ấn quỷ huyệt, hàng ma phục tà, ngô phụng Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!”
Vẽ xong ba bút, trên trán Diệp Thiếu Dương nổi lên một luồng thần quang, ngón tay run rẩy, nắm Thái Ất phất trần, bắt đầu bôi vẽ ở trên linh phù, nhìn qua có chút điên.
Mọi người đứng ở một bên, nhìn nhau, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bốn đạo sĩ kia càng chấn động không thôi, môn phù triện, nhìn như dễ dàng, nhưng bọn họ bình sinh vẽ đều là “bất định thức phù”, phù đầu, phù đảm, phù cước đều là một bút kéo qua, đơn giản mau lẹ, nhưng uy lực cũng có hạn.
Định thức phù, nói đơn giản là dùng để phong ấn hoặc bày trận, cách vẽ cực kỳ phức tạp, chỉ có bài vị Thiên Sư trở lên mới có thể lĩnh ngộ, trong đệ tử đời hai của Côn Luân sơn chỉ có một người biết vẽ, không lâu trước đây đã chết, đó là Lăng Vũ Hiên.
Giờ sửu hai khắc khởi bút, ba khắc đúng giờ lạc bút.
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi trên trán, nói:
“Được rồi!”
Bốn đạo sĩ vội vàng ghé lên nhìn, chỉ thấy trên linh phù một mảng lộn xộn, nhìn qua rất giống một bức tranh trừu tượng.
“Mấy người, đến tăng thêm chút sức.”
Diệp Thiếu Dương mệnh lệnh bốn người bọn họ cắn ngón tay, đều tự nhỏ một giọt máu ở trên phù đầu, tạo thành huyết trận, uy lực linh phù này sẽ lớn hơn nữa.
Diệp Thiếu Dương đem linh phù dán ở trên hang, tiếp theo ở trên tảng đá bên dưới đóng đinh vào một cây đinh dài bảy tấc, đem quả cân sắt treo ở bên trên, lại ở trên mặt đất cắm vào kiếm gỗ đào, đem một nắm lưu huỳnh rắc vào trong nước giếng cổ còn lại, mang ý thủy hỏa tương sinh, đem bát bày ngay ngắn phía dưới quả cân.
Cuối cùng đem một khối dây chuyền Hoàng Long Ngọc Tương Lộ tìm đến bày ở phía trước cái bát to, dùng đất bao phủ.
Ngũ Hành Thiên La Phù Trận, đại công cáo thành.
Diệp Thiếu Dương hài lòng phủi phủi tay, phía sau truyền đến thanh âm lo lắng của Mộ Thanh Vũ:
“Cái này, có thể nhốt được Hóa Xà?”
“Nhốt là không nhốt được, nhưng tuyệt đối có thể kéo dài một đoạn thời gian, đến lúc đó tôi có thể cách sơn đả ngưu đối phó nó.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, xoay người nói với bốn vị đạo sĩ:
“Mấy người dứt khoát ở lại chỗ này đi, thủ nơi này, Hóa Xà một khi xuất hiện, mấy người cứ gọi tôi, cũng có thể làm phép ngăn cản trước, chờ tôi xuống núi.”
Bốn người không có cách nào từ chối, đành phải đáp ứng.
Chương 1105: Yến xích hà
Tương Lộ lập tức đi phân phát lều trại cho bọn họ.
Diệp Thiếu Dương dẫn theo đám người Mộ Thanh Vũ trở lại trong lều trại của mình.
Mộ Thanh Vũ đi đun một ấm trà, cầm tới muốn cho mọi người uống, kết quả quỷ nhiều hơn người, đều không uống được, đành phải cùng Diệp Thiếu Dương hai người uống trà.
Lâm Tam Sinh kể tình huống cho Lý Lâm Lâm, cô nghe xong kinh ngạc không thôi.
“Cô thì sao, cô đi gặp được sư phụ rồi?”
Lý Lâm Lâm gật gật đầu, nói:
“Sư phụ nói ông ấy không có khả năng đi ra, bảo chúng ta bắt Thông Huyền đạo nhân, đưa vào Sơn Hà Xã Tắc đồ, ông ấy có biện pháp đối phó.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, cười lạnh một tiếng nói:
“Sư phụ cô uống say à? Tôi nếu có biện pháp bắt Thông Huyền, vậy không bằng trực tiếp giết hắn, còn cần đưa đến trong Sơn Hà Xã Tắc đồ?”
Lý Lâm Lâm nói:
“Không bắt được mà nói, vậy nghĩ cách đem hắn dẫn vào.”
Diệp Thiếu Dương chưa lên tiếng, cái này với hắn mà nói cũng quá khó, chỉ có thể đến lúc đó tuỳ cơ ứng biến.
Hắn hiện tại lo lắng nhất không phải Thông Huyền, mà là Hóa Xà, nhưng hắn cũng biết, lấy tính cách Thông Huyền, khẳng định ở một nơi bí mật gần đó quan sát mình, một khi có cơ hội đánh lén, hắn khẳng định sẽ động thủ, không chút khách khí đâm cho mình hai đao.
Lý Lâm Lâm nói:
“Thiếu Dương, sư phụ tôi nói, tương lai anh nếu rỗi, mong giúp ông ấy một việc, đi cứu một người.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, nói:
“Người nào?”
“Đi tìm một nơi tên là Lan Nhược tự, cứu một đạo sĩ.”
“Lan Nhược tự…” Diệp Thiếu Dương và Mộ Thanh Vũ không hẹn mà cùng nhìn về phía đối phương, biểu cảm trên mặt càng lúc càng chấn động.
Da mặt Diệp Thiếu Dương giật giật nói:
“Đạo sĩ đó sẽ không phải tên là Yến Xích Hà chứ.”
Lý Lâm Lâm kinh ngạc nói: “Ặc, sao anh biết.”
Diệp Thiếu Dương muốn ngất, là thật. Nhịn cười, hướng Lý Lâm Lâm bất đắc dĩ cười nói:
“Yến Xích Hà gần đây ở Hoành Điếm quay phim, tân Thiến Nữ U Hồn, bảo sư phụ cô đi Hoành Điếm, tuyệt đối có thể tìm được.”
Lý Lâm Lâm hoàn toàn nghe không hiểu.
Mộ Thanh Vũ giải thích đại khái với cô một lần, Lý Lâm Lâm thế mới biết, thì ra Yến Xích Hà ở thế giới chân thật có tên tuổi lớn như vậy.
Suy nghĩ một chút, ngược lại cũng hiểu, nói:
“Yến Xích Hà là thật sự có, là đạo sĩ ở thế giới chân thật.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Đừng pha trò nữa, tôi chính là đạo sĩ, tôi từ trước tới nay chưa từng nghe nói về nhân vật này.”
Yến Xích Hà ở trên Liêu Trai, pháp lực thông huyền, lẽ ra trên lịch sử nếu thật có, cũng tuyệt đối là tông sư một phái, nhưng trên thực tế, trong điển tịch Đạo gia chưa từng có ghi chép về người này.
Diệp Thiếu Dương vẫn luôn cảm thấy Yến Xích Hà là hư cấu.
Mộ Thanh Vũ nói:
“Cái này có gì kỳ quái, có rất nhiều pháp sư quen ẩn cư, lại không khai tông lập phái, đương nhiên không nổi danh, nhưng có một số pháp lực rất mạnh, không thua gì những nhất đại tông sư kia.”
“Nhà sư quét rác ở Thiếu Lâm tự?” Diệp Thiếu Dương cười nói:
“Nhưng Yến Xích Hà rất nổi tiếng, trên cơ bản không ai không biết.”
Lâm Tam Sinh lúc này nói:
“Đây là công lao của Liêu Trai Chí Dị, bản thân nhân vật là thật, bởi vì không thể khảo chứng, về sau ngược lại trở thành nhân vật hư cấu.”
Diệp Thiếu Dương trở nên trầm ngâm, lời Lâm Tam Sinh nói, ngược lại rất có khả năng. Thân là đạo sĩ hắn biết, Liêu Trai Chí Dị không đơn giản như người bình thường lý giải, bên trong miêu tả về quỷ yêu, một bộ phận rất lớn đều là chân thật.
“Cái kia…” Mộ Thanh Vũ nhìn Lý Lâm Lâm, có chút kích động nói:
“Tôi có vấn đề, đã có Yến Xích Hà, có phải cũng có Niếp Tiểu Thiến và Ninh Thải Thần hay không?”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, cũng không khỏi khẩn trương nhìn Lý Lâm Lâm, cuối cùng Lý Lâm Lâm lắc lắc đầu, nói:
“Không biết, sư phụ tôi chỉ nhắc tới Yến Xích Hà cùng Lan Nhược tự, nói Lan Nhược tự không ở nhân gian, ở Thanh Minh giới, Thiếu Dương, ngươi nếu muốn biết cụ thể, mình đến hỏi sư phụ ta đi.”
“Chờ rảnh rồi nói sau.” Thanh Minh giới… Bỏ đi! Diệp Thiếu Dương âm thầm thè lưỡi.
Nghĩ đến tình cảnh của mình, cái gì Yến Xích Hà Niếp Tiểu Thiến, nhất thời cảm thấy xa xôi vô cùng, có thể sống đến lúc đó rồi nói sau.
Diệp Thiếu Dương bảo Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm hỗ trợ, đi cùng Qua Qua, nán lại trên đỉnh núi bên ngoài, giám thị chỗ cắm trại một chút, miễn cho bị người ta đánh trộm.
Hang bị Ngũ Hành Thiên La Phù Trận khóa, hắn tạm thời không sợ Hóa Xà, ngược lại càng thêm lo lắng Thông Huyền đạo nhân và bọn huyết vu kia, thậm chí còn có gia tộc đại vu tiên…
Hắn không chút nghi ngờ, những người này nhất định ẩn núp từ một nơi bí mật gần đó, chờ cơ hội.
Diệp Thiếu Dương bảo bọn họ đi trước, đem Qua Qua lưu lại, hỏi một ít chi tiết Đạo Phong tiêu diệt Côn Luân sơn môn.
Đạo Phong là tránh né đám tông sư Thanh Vân Tử đuổi giết, đến nơi đây, nhưng Diệp Thiếu Dương không chút nghi ngờ, hắn là vì tới cứu mình một mạng.
Mình từ khi xuống núi đến bây giờ, đã được hắn cứu không ít lần rồi nhỉ? Nghĩ đến một điểm này, trong lòng Diệp Thiếu Dương ngổn ngang cảm xúc.
Tương lai nếu là vì trái phải rõ ràng, bất đắc dĩ quyết đấu với hắn, mình giết hắn xong tự sát, đem mạng trả lại cho hắn đi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể giết được hắn.
“Qua Qua, ngươi nói, lão đại ta có khả năng, có một ngày sẽ mạnh hơn Đạo Phong hay không?”
“Không có.” Qua Qua rất dứt khoát trả lời:
“Lão đại, không phải ta nói, ta lần này đã kiến thức được thực lực của hắn, quả thực… Quá lợi hại.”
Tự tôn của Diệp Thiếu Dương bị thương tổn, mắt trắng dã, hừ một tiếng, nằm ngửa ở trên thảm, hai tay gối sau đầu ngẩn người.
Qua Qua lập tức ghé lên, chui vào bên sườn hắn, cười nói:
“Lão đại ta còn chưa nói xong đâu, đổi thành người khác, cái kia ngươi nói, tuyệt đối không thành lập. Đạo Phong ở giới pháp thuật nhân gian quả thật là vô địch, nhưng ngươi, ta vẫn tin tưởng. Lão đại ngươi nhất định có thể vượt qua Đạo Phong!”
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nghiêng đầu, hướng nó cười cười, hai mắt tỏa sáng, nói:
“Ta nhất định phải vượt qua hắn, cái này về sau sẽ là mục tiêu phấn đấu của ta!”
Qua Qua vừa nghe cũng rất kích động, vừa muốn nói mấy lời kiểu như “lòng mang chí lớn” để cổ vũ, một câu kế tiếp của Diệp Thiếu Dương khiến nó thiếu chút tắc thở:
“Chờ ta lợi hại hơn hắn, ta liền trái lại bảo hộ hắn, không có việc gì thì cứu hắn, ta để hắn giả bộ cao ngạo lạnh lùng. Mẹ kiếp, đến lúc đó ta xem hắn là tâm tình thế nào!”
Qua Qua mặt đơ ra, vẻ mặt rất là có chút nói không tốt, vô lực nói:
“Lão đại, ngươi có thể có chút tiền đồ không?”
Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm từ lều trại đi ra, vòng quanh đỉnh núi đi một vòng.
Giữa núi non hoang dã xa xa, Thông Huyền đạo nhân – cũng chính là ác thi của Trương Quả, vội vàng gọi đám người Phi Phàm lui ra phía sau, một mực lui đến trong khe núi.
Phi Phàm cầm trong tay gậy tích trượng đầu quỷ, có chút không kiên nhẫn nói:
“Một đường theo dõi giám thị lâu như vậy, chúng ta rốt cuộc khi nào hành động?”
Thông Huyền đạo nhân nói:
“Chờ cơ hội.”
Phi Phàm há há mồm, Thông Huyền đạo nhân lập tức nói:
“Ta biết ngươi muốn nói cái gì, nhưng chuyện đêm nay, ngươi cũng thấy rồi, một mình giết con non Hóa Xà, đây mới là thực lực chân thật của hắn!”
Phi Phàm không thể không gật gật đầu, nói:
“Ta thật ra cũng có thể nhịn, ta chính là sợ đám huyết vu kia không kiên nhẫn, đám người đó, luôn luôn tự cho mình siêu phàm, huống hồ Diệp Thiếu Dương lại là kẻ thù của bọn hắn, người Hán có câu, kẻ thù gặp mặt, đặc biệt đỏ mắt.”
Chương 1106: Bao long tinh
Thông Huyền đạo nhân suy nghĩ một chút rồi nói:
“Bọn họ nếu là tự tiện hành động, sẽ quấy rầy mưu tính, hậu quả thiết nghĩ không chịu nổi. Ngươi đi gọi Bất Tử Huyết Ô tới, ta nói lý với hắn.”
Phi Phàm nói:
“Bất Tử Huyết Ô cực kỳ cao ngạo, nhỡ đâu không hợp tác…”
Nhìn thấy Thông Huyền đạo nhân ánh mắt phát lạnh, lập tức hiểu, gật gật đầu, gọi một tùy tùng tới, đi trận doanh huyết vu mời Bất Tử Huyết Ô.
“Người đem đại Hóa Xà đập một phát lui về trong huyệt động, chính là Đạo Phong?”
Phi Phàm nhớ tới thần uy một ấn đó của Đạo Phong, liền có chút không rét mà run, thở dài:
“Người này quá khủng bố!”
Thông Huyền đạo nhân thở dài, nói:
“Ta nếu đoạt xá thành công, có lẽ có thực lực chiến một trận với hắn, hiện tại là không được, cũng may hắn bị mấy đại tông sư đuổi giết, tuy không làm gì được hắn, nhưng trong thời gian ngắn tuyệt đối không về được nơi đây, chỉ đối phó một mình Diệp Thiếu Dương, ta vẫn có nắm chắc.”
Phi Phàm nhịn không được cười cười, nói:
“Trương Thiên Sư đạo phật song tu, lại tinh thông quỷ thuật, nhưng nghe lên, tựa như có chút e ngại đối với Đạo Phong.”
Thông Huyền đạo nhân quay đầu, bình tĩnh nhìn hắn.
“Ta thuận miệng nói, Trương Thiên Sư đừng trách móc.”
Phi Phàm vội vàng xin lỗi. Hắn biết thực lực Thông Huyền đạo nhân, bản thân hắn một đại vu tiên mới lên, tuyệt đối không phải đối thủ của gã.
Thông Huyền đạo nhân chậm rãi nói:
“Ngươi biết vì sao đạo cao một thước, ma cao một trượng? Pháp sư tu vi cao thâm, cuối cùng thường thường đều chết ở trên tay quỷ yêu tu vi không bằng mình, ngươi có biết vì sao không?”
Phi Phàm chậm rãi lắc đầu, chắp tay nói:
“Nguyện nghe cho rõ.”
“Quỷ yêu tà linh, sở trường biến hóa, càng sở trường một số thủ đoạn trộm gà bắt chó, cái gọi là mưu mẹo nham hiểm, là như thế. Mà pháp sư thì khác, pháp lực càng mạnh, trong lòng càng tự cho mình siêu phàm, có nguyên tắc, tựa như hiệp khách cổ đại không muốn sau lưng đả thương người, loại người này, tróc quỷ hàng yêu, rất nhiều thủ đoạn khinh thường sử dụng.
Nhưng quỷ yêu tà linh tà tu thì khác, chỉ cần có thể diệt đối thủ, bảo chúng nó làm gì cũng được, cho nên thường thường luôn có thể chiến thắng pháp sư cường đại hơn mình.”
Phi Phàm nghe đến đó, giật mình gật gật đầu, nói:
“Xin nhận dạy bảo.”
Thông Huyền đạo nhân lắc đầu thở dài:
“Nhưng Đạo Phong thì khác, người này xuất thân đạo môn, lại tu luyện quỷ thuật, dùng tà pháp chính đạo phỉ nhổ trảm tam thi chứng đạo, nhập ma tà tu. Cũng không có nguyên tắc cổ hủ gì, ngươi tà, hắn so với ngươi càng tà hơn, ngươi ác, hắn so với ngươi còn ác hơn! Ngươi nói ngươi làm sao mà đấu lại hắn?”
Phi Phàm và Trương Thi Minh động dung.
Trương Thi Minh bất đắc dĩ nói:
“Cái này giống Bao Long Tinh lão cha hắn nói, tham quan cần gian, thanh quan càng cần gian, ngươi không gian, ngươi làm sao đấu lại lũ tham quan kia?”
Thông Huyền chân nhân nói:
“Lời này nói rất đúng, Bao Long Tinh là cao nhân phương nào?”
***
Diệp Thiếu Dương một đêm không ngủ.
Vì tránh Ôn Hoa Kiều gây rối đối với mình, hắn một mực đem cô phong ấn trong Âm Dương kính, không đem cô thả ra. Mình nằm ở trên thảm lông, nghĩ nhiều nhất, chính là chuyện Đạo Phong bị Thanh Vân Tử đuổi theo.
Hắn tuyệt không lo lắng cho sự an toàn của Đạo Phong, cho dù Đạo Phong không địch lại mấy đại tông sư liên thủ, chạy vẫn là chạy được.
Hơn nữa, hắn không cần nghĩ cũng biết, Thanh Vân Tử nhất định sẽ không thật sự hạ sát thủ đối với Đạo Phong, cũng chỉ là bị ép bởi áp lực, không thể không ứng phó một chút mà thôi.
Nhưng nghĩ đến thầy trò hai người ngày xưa, nay không thể không binh đao gặp lại, không dám nhận nhau, trong lòng cũng thổn thức không thôi.
Vẫn là làm một người bình thường tốt bao nhiêu chứ, sinh hoạt ở trong một thế giới thiên hạ vô quỷ, mỗi ngày đi học, yêu đương, cũng là một loại hạnh phúc của bình thường.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thiếu Dương vừa ngủ một hồi, đã bị Mộ Thanh Vũ đánh thức, nói cho hắn Thạch Lỗi đã trở lại, vội vàng mời đến trong lều trại.
Một hán tử đi theo phía sau Thạch Lỗi, trên vai vác một vật dài bị lụa đỏ bọc lại.
Diệp Thiếu Dương vui vẻ, nói:
“Đây là tấm bia đá?”
“Ta tự mình đến cục văn vật đòi, như giả bao hoán.”
Thạch Lỗi kêu hán tử đem tấm bia đá đặt xuống, phất tay bảo hắn rời khỏi, ngồi xổm xuống cởi ra lụa đỏ, một khối đá phong cách cổ xưa lộ ra.
Không phải đá bình thường, mà là ngọc thạch vàng óng.
“Hoàng Long Ngọc!”
Diệp Thiếu Dương kinh hô, tuy Hoàng Long Ngọc không đáng tiền, nhưng một khối Hoàng Long Ngọc lớn như vậy vẫn là rất ít gặp.
“Là Hoàng Long Ngọc.”
Thạch Lỗi nói:
“Nếu là đá bình thường, cục văn vật không thu đâu, chính là thấy đây là ngọc thạch, mới thu đi.”
Đem lụa đỏ hoàn toàn cởi ra, Diệp Thiếu Dương nhìn tổng thể, phát hiện mình đã bị lừa cái này nào phải Tì Hưu gì, căn bản chỉ là một con chim!
Một con cửu đầu điểu giương cánh bay cao, đứng ở trên một tảng đá.
Chạm trổ hỗn độn, nhưng lại không thô ráp, có một loại cảm giác hồn nhiên đại khí.
Diệp Thiếu Dương cẩn thận quan sát một lần, sau đó ôm toàn bộ lên, cảm giác toàn bộ nặng cỡ ba bốn mươi cân, vẫn nhấc được.
Cái bệ bức tượng đá là hình bát giác, ở giữa có khắc một đồ án bộ dáng phù văn, không phải Đạo không phải Phật, tìm Mộ Thanh Vũ xem, cũng không phải vu văn.
“Cái này, rất có khả năng là cổ Miêu văn.”
Thạch Lỗi nói:
“Tương truyền, Miêu tộc thời cổ đã có văn tự của mình, về sau thất truyền. Những năm gần đây, khai quật một ít văn vật Miêu tộc, gián tiếp chứng minh một điểm này, nhưng còn chưa có chứng cớ trực tiếp.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Tôi không có văn hóa, đừng nói những thứ này tôi không hiểu, văn tự trên đây, là có ý tứ gì?”
Thạch Lỗi buông tay:
“Cổ Miêu văn không ai có thể giải được.”
Diệp Thiếu Dương buồn bực, may mắn mình không để lão tiếp tục dong dài, buông tấm bia đá, đi quanh một vòng, vừa nhìn vừa nói:
“Tôi có thể cảm giác được, trên tấm bia đá này có một lực lượng thần bí, hẳn là trong tấm bia đá có cái gì đặc thù, có lẽ là vu thuật nào đó.”
Thạch Lỗi nói:
“Mở ra nhìn xem?”
Diệp Thiếu Dương lườm lão một cái:
“Sau đó ông lại dùng keo dính vào phải không?”
Thạch Lỗi nói: “Sẽ không thể dùng nữa?”
“Nói lời thừa.”
Diệp Thiếu Dương nhìn tấm bia đá, gật gật đầu, nói:
“Cái này nhất định là dùng để trấn áp Hóa Xà, cho nên điêu khắc thành hình dạng cửu đầu điểu.”
Thạch Lỗi nói:
“Lời này nói như thế nào?”
“Chim là khắc tinh của rắn. Cửu đầu điểu lại là dị thú trong loài chim, có thể áp chế rắn, có thứ này, chúng ta đã có hy vọng một lần nữa phong ấn Hóa Xà.”
Diệp Thiếu Dương vươn tay, từ trên lưng chim vuốt ve, đột nhiên nghe thấy “rắc” một tiếng, cánh trái con chim gãy, đầu nhọn rơi xuống đất.
Ba người trợn mắt há hốc mồm.
“Không quan hệ với tôi, tôi cũng không biết…”
Cuối cùng Diệp Thiếu Dương nhặt lên bộ phận rơi xuống, đối chiếu bề mặt gãy một chút, phát hiện bên trên có một tầng chất keo, không nhìn kỹ không ra được.
“Đại khái là trong quá trình khuân vác làm gãy, kết quả bị người ta dùng keo vạn năng cái gì đó dính vào.”
Diệp Thiếu Dương thở dài, mắng một câu thô tục.
Thạch Lỗi lo lắng hỏi:
“Cái này ảnh hưởng sử dụng không?”
“Ảnh hưởng đương nhiên là có, linh lực sẽ yếu bớt một ít, chỉ mong ảnh hưởng không lớn.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, đem Tương Lộ gọi tới, bảo hắn đi tìm một ít keo da lừa cùng nhựa thông.
Hai thứ này đều là chất dẫn linh khí, có thể kéo dài truyền linh khí, hơn nữa tính dính rất lớn, sức dính không có vấn đề.
Chương 1107: Nguyên thần xuất khiếu (1)
Tuy sau khi dính lên vẫn không thể vãn hồi tình trạng linh lực yếu bớt nhưng ít nhiều là một loại đã được tu sửa, hy vọng sẽ không ảnh hưởng gì.
Giữa trưa cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương nhận được điện thoại của Tứ Bảo, hắn đã chạy tới Tương Tây.
Diệp Thiếu Dương bảo Tương Lộ lập tức sắp xếp người đi tiếp trạm.
Bởi vì lũ, đi đường vòng rất xa nên mãi đến khi trời sắp tối Tứ Bảo mới chạy tới.
Mặc áo cà sa ngũ hoa, tay cầm bình bát vàng, nhìn qua rất có cảm giác cao tăng, khiến đám người Mộ Thanh Vũ, Thạch Lỗi không dám coi thường, đều chắp hai tay hành lễ.
Tứ Bảo cũng rất ra vẻ hoàn lễ.
Thình lình Diệp Thiếu Dương búng một ngón tay lên cái đầu trọc của hắn nói:
“Đừng giả bộ nữa, mau theo tôi vào!”
Đi vào trong lều trại, Tứ Bảo nhìn thấy Qua Qua và Lâm Tam Sinh, đôi bên đều rất hưng phấn, thân thiết thăm hỏi một hồi lâu.
“Đầu trọc, cậu bế quan có thu hoạch gì?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
Tứ Bảo làm ra một vẻ mặt thong dong đạm mạc nói:
“Bản lai vô nhất vật, hà xử nhạ trần ai. Bần tăng lần này tu tâm, tiếp cận viên mãn rồi.”
“Viên mãn cái gì, cậu viên tịch thì có!”
Tứ Bảo trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
“Tôi đã thăng cấp Tông Sư, cấp cao nhất trong Tiểu Thừa rồi. Cùng một cấp bậc với Thiên Sư của cậu. La Hán Kim Thân cũng ngưng tụ đến tầng thứ tư rồi.”
Mọi người nghe xong đều thấy vui cho hắn.
“Cậu thăng cấp rồi thì càng tốt, tôi bên này vừa đúng lúc cần cậu hỗ trợ…”
Bản thân Diệp Thiếu Dương lười tốn nước bọt, bảo Qua Qua đem tình hình cả sự kiện nói lại một lần, bản thân thỉnh thoảng bổ sung, Tứ Bảo nghe xong, khuôn mặt gần như trắng bệch.
“Hóa Xà… A Di Đà Phật, cái này mụ nội nó, là hồng hoang dị thú đấy!”
Tứ Bảo nhìn thoáng qua tấm bia đá, nói:
“May mắn có thứ này, lúc trước cũng không biết là ai làm ra tấm bia đá này, lại có thể sử dụng nó nhốt được Hóa Xà, quả thực vãi cả linh hồn!”
Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, bảo Tương Lộ đi xung quanh hỏi thăm một chút về truyền thuyết tương quan, ít nhiều tìm hiểu chút.
Tương Lộ đi rồi, Tứ Bảo hỏi:
“Làm sao bây giờ?”
“Đưa tấm bia đá xuống, tìm được điểm phong ấn, lại một lần nữa phong ấn Hóa Xà.”
Tứ Bảo nhíu mày nói:
“Đơn giản như vậy?”
Diệp Thiếu Dương mắt trợn trắng nói:
“Đơn giản như vậy mà tôi tìm cậu đến? Chúng ta không biết điểm phong ấn này ở nơi nào, phải đi xuống dưới tìm.”
Tứ Bảo nói:
“Cái này cũng không khó, phàm là phong ấn, đều có đại trận phối hợp, cậu tinh thông trận pháp, đi xuống tìm một chút, nhất định có thể tìm được chỗ.”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Mấu chốt là ở đây, bây giờ Hóa Xà ở trong hang đá, tôi cứ như vậy đi xuống, tôi cảm thấy Hóa Xà khẳng định không tốt bụng như vậy, để chúng ta điều tra ra vị trí trận pháp phong ấn nó. Tôi nói thẳng, tôi đánh không lại nó.”
Mộ Thanh Vũ nói:
“Vậy ngày hôm qua chúng ta đi xuống, vì sao không có việc gì?”
“Cái đó lại khác, đó là lần đầu tiên của chúng ta, Hóa Xà có thể là ngày nghỉ đêm ra, lúc ấy cũng lười quản chúng ta, hiện giờ đã khác rồi, chúng ta giết con nó, lại đã thể hiện ra thực lực, chỉ cần đi xuống, nó nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.”
Mấy người nghe lần này phải đi xuống, nhưng đi xuống lại chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, quả thực đã thành tử cục.
Tứ Bảo nhìn Diệp Thiếu Dương nói:
“Cậu đã gọi tôi đến thì chắc chắn đã nghĩ được biện pháp.”
Diệp Thiếu Dương cười nói:
“Biện pháp này nói ra, vẫn là cậu phát minh đầu tiên, còn nhớ lúc trước cậu mang tôi đi trong giếng mỏ xem xét căn cứ của Hồ Uy không?”
Tứ Bảo ngẩn ra, nói:
“Cậu là nói nguyên thần xuất khiếu?”
“Cậu còn có cách nào tốt hơn sao?”
Tứ Bảo dùng sức lắc đầu.
Nguyên thần vô hình vô tướng, cũng không có bất cứ khí tức gì, trên nguyên tắc có thể tránh được tất cả tà vật, cho dù là Hóa Xà, cũng tương tự không cảm giác được sự tồn tại của nguyên thần.
Nhưng nguyên thần xuất khiếu, đối với mọi thứ chỉ có thể quan sát, không thể có bất cứ hành động thực chất nào. Đây là thiên địa đại đạo cân bằng.
“Phía dưới hang rất lớn, một mình tôi dùng ánh mắt xuất khiếu, sợ là kiểm tra không nổi nên chỉ có tìm cậu hỗ trợ, hai chúng ta mỗi người một bên, tranh thủ tìm được địa điểm phong ấn.”
Nguyên thần xuất khiếu đối với hồn phách và thân thể có thương tổn rất lớn, người thường có thể chết ngay tại chỗ. Diệp Thiếu Dương tuy là Thiên Sư, không chịu ảnh hưởng quá lớn, nhưng nguyên thần xuất khiếu một lần cũng cần vài ngày để khôi phục.
Diệp Thiếu Dương cũng không có vài ngày thời gian để lãng phí.
Sau khi thương lượng xong kế hoạch, Diệp Thiếu Dương bảo Tương Lộ đi chuẩn bị đồ ăn, ăn cơm chiều xong hành động.
“Thiếu Dương, nguyên thần xuất khiếu khác với hồn phách đi âm, thân thể ngươi còn ở nơi này. Đến lúc đó chẳng may có người đánh lén, rất nguy hiểm.”
Lâm Tam Sinh tâm tư tỉ mỉ nghĩ đến chuyện này, nói.
Lý Lâm Lâm tiếp lời:
“Đúng vậy, Thông Huyền và bọn vu sư kia tám phần là ẩn núp ở gần đây, tuy nói hẳn là sẽ không phát hiện các anh nguyên thần xuất khiếu, nhưng chẳng may đến đánh lén, chỉ dựa vào tôi cùng đầu gỗ, hoàn toàn không ngăn được, hai người các anh chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm không nói.
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương ở trong lều trại đốt bảy cây nến đỏ, triển khai ở trên mặt đất, sau đó bố trí trận pháp lư hương, đốt hai lá bùa, cùng Tứ Bảo mỗi người nuốt vào một lá. Đây là một đạo song sinh phù, có thể làm nguyên thần bọn họ sau khi rời khỏi cơ thể, có thể nhìn thấy nhau hơn nữa cảm giác được sự tồn tại của đối phương.
Tiếp theo Diệp Thiếu Dương nhìn đám người Lâm Tam Sinh, dặn dò kỹ một phen rồi cùng Tứ Bảo nằm xuống, niệm chú nhập định trước, sau đó nguyên thần xuất khiếu.
Nguyên thần hư ảo như hồn phách, trong tình trạng mọi người hoàn toàn chưa phát hiện, từ lều trại trực tiếp xuyên qua, bay về hướng khe núi.
“Tiểu Diệp Tử, cậu không phải nói xung quanh có thể có người đang giám sát cậu sao, chúng ta sao không thừa dịp này đi qua nhìn một cái, cũng tiện tìm hiểu một phen.” Tứ Bảo đề nghị.
Diệp Thiếu Dương động lòng, nhưng sau đó nghĩ một chút, nói:
“Không ổn đâu, Thông Huyền đạo nhân ở đó, chẳng may bị phát hiện, chúng ta chắc chắn sẽ chết.”
Tứ Bảo cả kinh nói:
“Hắn có thể nhìn thấy nguyên thần?”
“Nguyên thần gần như vô địch nhưng chỉ sợ một thứ, Thiên Thông Nhãn và pháp khí. Có một số gương chiếu yêu là có thể chiếu ra nguyên thần, còn có Thiên Thông Nhãn. Tên Thông Huyền này đạo pháp thông thiên, đã sớm mở Thiên Nhãn, chúng ta không thể mạo hiểm.”
Đến lúc đó chẳng may bị phát hiện, thân là nguyên thần, không thể làm phép, ngay cả chạy cũng chạy không thoát.
Hai người bay đến trong khe núi, đến gần hang đá thì nhìn thấy bốn người bọn Tử Dương ngồi ở quanh cái hang tán gẫu.
Thần Dương chân nhân nói:
“Nhắc tới Diệp Thiếu Dương, thật sự là đạo môn bại hoại, thân là Thiên Sư, lại nuôi nhiều quỷ phó yêu phó như vậy, quỷ bên cạnh so với người còn nhiều hơn, hắn rốt cuộc là bắt quỷ hay là nuôi quỷ?”
Mấy người đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tử Dương chân nhân nói:
“Cũng kỳ lạ, ngươi nói đám quỷ yêu tà linh đó, cầu hắn ở điểm nào? Vì sao đều trung với hắn như vậy, vì sao ta không gặp được chuyện tốt như vậy?”
Đông Dương chân nhân nói:
“Đúng vậy, Diệp Thiếu Dương còn không phải dựa vào đám quỷ phó yêu phó đó hỗ trợ, đổi lại là ta, ta cũng vẻ vang vô hạn y như vậy…”
Mấy người đều bắt đầu cảm thán, hâm mộ tị hận các kiểu.
Diệp Thiếu Dương cười khổ từ bên cạnh bay qua, tiến vào hang, nói với Tứ Bảo:
“Nghe thấy chưa, những người này một mặt mắng tôi nuôi dưỡng quỷ yêu, có nhục đạo môn, một mặt lại ghen tị muốn chết, người thế nào vậy.”
Tứ Bảo cười cười nói:
“Chẳng qua là nói thật, tôi cũng ghen tị, nhất là mấy tiểu mỹ nữ kia, chậc chậc…”
“Móa, cậu là hòa thượng, sao có thể như vậy!”
Diệp Thiếu Dương mắt trợn trắng nói.