Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 161
❮ sautiếp ❯Chương 1080: Đại chiến huyết vu (2)
Tiếp theo ngón cái đè đồng tiền Khắc Mẫu, vừa đè vừa búng, phát ra một tiếng ngân dài trong trẻo, đồng tiền lớn Khắc Mẫu bắn bay lên, từ vị trí Diêu Quang tinh lao ra, đánh ở đáy chuông vàng.
“Oành!”
Một tiếng vang lớn đinh tai nhức óc, chuông vàng vỡ vụn, linh khí tản ra bốn phía.
Trương Thi Minh bị chấn động rơi xuống, thở ra một hơi, đáp ở trước mặt Diệp Thiếu Dương, trong tay cầm một cây kiếm ba thước, chỉ ngang tới, quát to một tiếng:
“Diệp Thiếu Dương!”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, chăm chú nhìn lại, chỉ cảm thấy có chút quen mặt nhưng nhất thời không nhận ra.
Trương Thi Minh mày kiếm dựng ngược, cực kỳ sắc bén nói:
“Diệp Thiếu Dương, ta đã sớm muốn đấu một trận tử chiến với ngươi, hôm nay hãy làm một cái kết thúc đi!”
Câu này nói rất có khí thế, chính hắn cũng cảm thấy rất ngầu.
Kết quả Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một hồi, một tay trụ vững tinh vân vây công, một tay dùng cán sắt của Câu Hồn tác gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói:
“Rất xin lỗi, ngươi có thể xưng tên trước… hay không, ta hình như từng gặp ngươi ở đâu rồi, ngươi là ai?”
Trương Thi Minh muốn ngất, chuẩn bị lâu như vậy, chỉ vì sau khi gặp mặt ra oai phủ đầu, thể hiện một phen thật oách, kết quả Diệp Thiếu Dương lại không nhận ra mình, cái này giống như dùng sức nửa ngày đánh ra một quyền, kết quả đánh vào trên bông, không chịu một chút tổn thất nào…
Loại cảm giác này khiến Trương Thi Minh liền thẹn quá hóa giận, chỉ vào Diệp Thiếu Dương mắng to:
“Ngươi bớt giả bộ, ta là Trương Thi Minh!”
Trương Thi Minh… Diệp Thiếu Dương nghiêm túc suy nghĩ một hồi, đột nhiên nhớ ra, đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, nhẹ nhàng cười.
“Trả lại ta Tùng Văn Cổ Định kiếm!”
Trương Thi Minh quát to một tiếng, một hơi đánh ra mười mấy đạo linh phù, nhưng chưa tiến công ngay mà là treo lơ lửng ở giữa không trung.
Trương Thi Minh lấy ra một cái phất trần, chấm nước miếng của mình, bắt đầu quét ở trên linh phù, linh phù tản ra, hình thành một chữ “đinh”.
“Thái thượng vô cực, ngũ đinh khai sơn! Cấp cấp như luật lệnh!”
Thái Ất phất trần dùng sức quét ngang, phù chú chữ “đinh” đánh về hướng Diệp Thiếu Dương, dán vào trên gió tanh mây máu do một đợt vu lực hình thành.
Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy áp lực đột nhiên tăng lên, trong lòng kinh ngạc, đây là pháp thuật gì? Rõ ràng nhìn như là pháp thuật Đạo môn, vì sao mình từ trước tới giờ chưa từng gặp?
Mười hai huyết vu kia đồng loạt hô to một tiếng, cùng nhau phát lực, gió tanh mây máu nháy mắt tăng mạnh gấp mấy lần, không ngừng xoay tròn nghiền ép, khóa chặt Diệp Thiếu Dương ở bên trong, trong ngoài đều không thấy rõ.
Diệp Thiếu Dương và Cửu Tinh Diêu Quang ấn bố trí thành kết giới, gắt gao trụ vững thế công, đột nhiên cảm thấy một luồng yêu lực từ đỉnh đầu xỏ xuyên xuống, ngẩng đầu nhìn thì ra là Trương Quả tới, lòng trầm hẳn xuống:
Vốn mình có hai người bọn Lâm Tam Sinh hỗ trợ, miễn cưỡng còn có thể chống đỡ được, mọi người tiêu hao trước rồi nói sau, thật sự không chống đỡ được, mình cũng còn có biện pháp.
Trương Quả thực lực xấp xỉ mình, hắn một khi vào cuộc, tình thế quả thực sẽ thành nghiêng về một phía.
Trương Quả lấy ra ba tấm ngọc phù, kết ấn đem đốt, hóa thành một khối thất phẩm bảo tướng pháp ấn, nhằm vào kết giới của Diệp Thiếu Dương mà nện xuống.
“Rắc” một tiếng, kết giới vỡ ra một lỗ hổng.
“Thất phẩm bảo tướng ấn, định quân phá pháp thân, linh thai nhược tương kiến, tiên gia diệc mông trần! Tử vi đại đế, cấp cấp như luật lệnh!”
Trương Quả nhấc thất phẩm bảo tướng pháp ấn, vận chuyển cương khí, lại lần nữa dùng sức nện xuống.
Diệp Thiếu Dương chế trụ khí huyết cuồn cuộn, tay trái lật chưởng, không ngừng hướng lên trên đánh ra pháp khí, trút một ngụm nước phép, phun lên, gắt gao trụ vững.
Nhưng thất phẩm bảo tướng pháp ấn quá mức bá đạo, Trương Quả lại dựa vào việc Diệp Thiếu Dương bị vu thuật vây khốn, bản thân chính là chiến lực tự dưng dư ra, một khi ra tay, cũng là hạ tử thủ, thế nào cũng phải giết chết Diệp Thiếu Dương mới thôi.
Trương Thi Minh cũng ở một bên giúp đỡ, dùng đạo pháp đánh phá kết giới.
Diệp Thiếu Dương liên tục ói ra ba ngụm máu, cảm giác như không chống đỡ được nữa.
Trương Quả cười một tiếng quái dị, thất phẩm bảo tướng pháp ấn ở đỉnh chóp kết giới đánh ra một khe hở thật lớn, pháp lực chảy ngược xuống, hóa thành mấy dải cầu vồng, đánh về phía đỉnh đầu Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương tế ra Thái Ất phất trần, ngay lập tức chống đỡ kết giới nhưng đối với một đòn hết sức của Trương Quả thì lại không có cách nào chống nổi.
Đột nhiên trên vai sáng ngời lục quang, Lâm Tam Sinh hóa hình xuất hiện, đánh ra ba tấm ngọc phù, đầu đuôi nối tiếp, đỡ lại thế tới của Trương Quả.
“Hừ!”
Trương Quả sớm biết Diệp Thiếu Dương có trợ thủ, cười lạnh lùng một tiếng, tay phải bắt ra pháp quyết, đánh xuống, lấy ý chí kiên quyết giết địch một ngàn thì ắt sẽ tổn hại tám trăm, thi triển ra pháp thuật vượt tải trọng, lập tức bóp vỡ ngọc phù, một bàn tay hướng Diệp Thiếu Dương chộp tới.
Trận chiến hôm nay, hắn thề phải đoạt được thân thể Diệp Thiếu Dương!
Ngọc phù của Lâm Tam Sinh vỡ nát, chiêu thức đã đi gần hết, muốn ra tay tiếp đã không kịp. Diệp Thiếu Dương dùng Thái Ất phất trần đau khổ chống đỡ kết giới, cũng không rảnh tay để ngăn cản thế tiến công.
Nếu kết giới tan vỡ, chỉ mười hai huyết vu phóng ra tiểu quỷ, cổ trùng là đã có thể xé nát hắn trong nháy mắt.
Tất cả đều ở trong kế hoạch của Trương Quả. Ngón tay cách đầu Diệp Thiếu Dương chỉ còn lại không đến nửa thước, mắt thấy lật tay một cái là có thể đạt được, hắn cũng không khỏi kích động hẳn lên.
Đột nhiên, một luồng ánh sáng xanh từ vai phải Diệp Thiếu Dương bay ra, bắn về phía Trương Quả.
Ở trong thời gian ngắn nhất, Trương Quả liền phán đoán ra uy lực của luồng sáng này không mạnh, đưa tay ra bắt lấy.
Đột nhiên, một loại cảm giác vô cùng quen thuộc trào lên trong lòng, cả người Trương Quả run lên, chăm chú nhìn lại.
Lý Lâm Lâm hiện ra chân hình, nhìn Trương Quả lạnh lùng cười, chộp về phía ba lô của Diệp Thiếu Dương, miệng hô to:
“Sư phụ, hắn trúng kế rồi, mau ra đây!”
Đồng thời từ trong tay áo lấy ra một cây gậy Như Ý lập lòe sáng lên.
Trầm Hương Như Ý!
Trong lòng Trương Quả run lên, ở trong khoảng thời gian cực ngắn đưa ra một quyết định tự nhận là vô cùng chính xác: Chạy trốn.
Tung người một cái, bay ra xa mười mấy mét, đồng thời trên đỉnh đầu tam hoa đều rơi xuống, bảo vệ toàn thân, tạo ra tư thế phòng ngự mạnh nhất.
Trương Quả vừa đi, Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm một lần nữa trở lại trên vai Diệp Thiếu Dương, dùng quỷ lực trợ trận.
Diệp Thiếu Dương nhất thời cảm thấy áp lực giảm bớt, nhìn Trương Thi Minh bên ngoài kết giới còn đang điên cuồng làm phép, hướng về phía Lâm Tam Sinh nói:
“Quân sư, giúp ta chắn một chút!”
“Mười giây!”
Lâm Tam Sinh nói xong, theo Lý Lâm Lâm cùng nhau tế ra Trầm Hương Như Ý, mượn dùng linh lực pháp khí, bố trí ra một kết giới.
Tay trái Diệp Thiếu Dương lấy ra linh phù, tay phải lấy ra cái ống nhỏ chứa bột vàng đây là phát minh đắc ý của Lão Quách, có thể trong thời gian nhanh nhất ép ra bột vàng, viết thần phù.
Vừa viết phù, trong miệng vừa niệm chú ngữ:
“Thiên địa huyền tông, vạn khí bản căn, nghiễm tu ức kiếp, chứng ngô thần thông, tam giới nội ngoại, duy đạo độc tôn, thể hữu kim quang, phúc ứng ngô thân, giới thị vệ, ngũ đế ti nghênh. Vạn thần triêu lễ, dịch sử lôi đình. Quỷ yêu tang đảm, tinh quái vong hình. Phúc hộ chân nhân. Cấp cấp như luật lệnh!”
Trong tàn thiên Thiên Thư, đây là đạo thần phù thứ năm Diệp Thiếu Dương học được sau Phần Thiên Phù, Lục Lôi Phong Yêu Phù, Đô Thiên Lôi Hỏa Phù, Cửu Tinh Thần Phù – Kim Quang Thần Phù!
Chú ngữ và cách vẽ phù triện đều hơi rườm rà, bởi vậy mất gần mười giây.
Mười giây sau, Lâm Tam Sinh không chống đỡ được, cùng Lý Lâm Lâm song song hóa thành thanh ảnh, bám vào ở trên Trầm Hương Như Ý.
Diệp Thiếu Dương tay kẹp linh phù, trong nháy mắt đã kích hoạt.
Chương 1081: Kim quang thần phù
Linh phù hóa thành mấy tia sét kim quang, như pháo hoa nổ tung, linh lực cường đại lan đến trên thân các yêu quỷ, cổ trùng kia, bọn chúng lập tức hóa thành khói đen, bốc hơi lên hầu như không còn.
Trương Thi Minh nhìn qua, biết không thể địch lại, cắn chót lưỡi, phun ra một ngụm máu ở trên một nắm ngọc phù, triển khai thành phiến, hình thành ngọc phù tinh trận, đẩy về phía trước còn bản thân lại hướng phía sau chạy vội đi.
“Oành!”
Ngọc phù tinh trận chạm đến kim quang, nháy mắt tan vỡ, dư chấn đánh đến Trương Thi Minh, liền đánh hắn bay ra ngoài, như một con dơi dang cánh, ngã chỏng vó trong bùn đất ngoài mười mấy mét.
Trương Thi Minh nôn ra một ngụm máu, đưa tay lau đi một nắm bùn đen trên mặt, mở to con mắt tối đen, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Mấy đạo kim quang bao phủ trên người Diệp Thiếu Dương, tựa như một vị thần linh.
Trương Thi Minh cắn cắn môi, mang theo ba phần không cam lòng bảy phần mất mát, còn có mười hai phần nghẹn khuất, xoay người chạy đi về phía xa, khập khiễng, bộ dáng rất chật vật.
Kim quang trong nháy mắt đánh tan tinh vân huyết vụ, tiếng kêu rên khi cao khi thấp. Diệp Thiếu Dương giương mắt nhìn lên, mười hai huyết vu kia có một nửa đều bị hất ngã, ngã trái ngã phải.
Bước dài một cái lao tới, muốn bắt được một kẻ rồi nói sau, kết quả mười hai người nháy mắt tập kết, lấy thân thể bị thương hợp sức triệu hồi ra một huyết ma tàn ảnh, tay vung chùy gỗ, hướng trước mặt Diệp Thiếu Dương đánh tới.
Diệp Thiếu Dương vung Câu Hồn tác lên, niệm chú đánh.
Huyết ma tàn ảnh hóa thành một mảng mơ hồ màu máu, trong nháy mắt quấn quanh Câu Hồn tác, sinh ra một lực lượng hướng ra phía ngoài lôi kéo, hút chặt không nhả, làm Câu Hồn tác không thể rút ra.
Diệp Thiếu Dương mắt thấy mười hai huyết vu đều lui về phía sau, đảo mắt liền biến mất trong bóng đêm, thế mới biết cái gọi là huyết ma tàn ảnh, chỉ là yểm hộ bọn người này dùng để rút lui.
Trong lòng thầm mắng bọn người này gian xảo, nhưng lại không có khả năng buông Câu Hồn tác ra.
Pháp khí không rời tay là quy tắc của giới pháp thuật, vì đuổi giết một người, từ bỏ pháp khí, chẳng may bị người ta nhân cơ hội đoạt đi, đó thật sự là mất nhiều hơn được.
Huyết ma tàn ảnh tan đi từng chút một.
Diệp Thiếu Dương miệng hùng hùng hổ hổ, thu hồi Câu Hồn tác, nhìn đối diện trống rỗng, đang buồn bực, đột nhiên sau lưng thổi tới một luồng tà phong.
Đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một đôi tay đâm về phía mình, theo bản năng làm phép ngăn cản, đồng thời nhìn về phía mặt đối phương.
Một khuôn mặt tràn đầy vẩy máu.
Ma nữ vô diêm!
“Tiểu Tuệ!”
Diệp Thiếu Dương vội vàng dừng tay, lui hai bước, vốn tưởng đã tránh khỏi phạm vi công kích của đối phương, nào ngờ được đôi tay máu kia vươn đến cuối, đột nhiên lại dài ra một đoạn.
Diệp Thiếu Dương cả kinh biến sắc, theo bản năng nghiêng người tránh né. Tuy thân thể tránh được truy kích nhưng chung quy đã chậm một bước, chỉ cảm thấy cánh tay trái đau đớn một trận, cúi đầu nhìn, tay phải đối phương cắm năm ngón tay vào cánh tay mình, nhất thời máu chảy như suối.
Điều vượt ra dự liệu là máu Thiên Sư của mình vẫn chưa tạo thành cắn trả cho đối phương, ngược lại đã bị hấp thu qua, toàn thân ma nữ vô diêm huyết khí quấn quanh, khí thế lại mạnh thêm vài phần.
Ma nữ vô diêm lập tức vươn ra một tay khác, chộp tới phía hắn.
Diệp Thiếu Dương vội vàng nâng tay ngăn trở, gọi thêm một tiếng:
“Tiểu Tuệ?”
Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm muốn ra tay giúp, bị Diệp Thiếu Dương quát lớn, trở tay bắt lấy đôi tay của ma nữ vô diêm.
Ma nữ vô diêm há mồm hét lớn một tiếng, trên mặt quỷ tràn đầy vẩy máu, toàn bộ vết thương toác ra, thế mà lại là một cái mồm mọc đầy răng nhọn, cắn xé về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương vội vàng lui vài bước, tế ra Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ, niệm chú bao bọc lấy ma nữ vô diêm.
Ma nữ vô diêm thấy tình thế không ổn, quay đầu rời đi, Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ bay đến sau đầu, đầu của cô đột nhiên quay một trăm tám mươi độ, há mồm phun ra một ngụm huyết khí, ép Thiên Phong Lôi Hỏa Kỳ ra.
Bản thân lại như quỷ mỵ đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Hai người cận chiến một trận, tay phải Diệp Thiếu Dương liên tục bắt ra bảy đạo pháp quyết, lấy tay làm đao, hướng tới yết hầu ma nữ vô diêm chộp tới, hạ quyết tâm nhất định phải thành công.
Ma nữ vô diêm đột nhiên hú lên quái dị, miệng phun huyết khí, ở trước mặt hóa thành một khuôn mặt mỹ nữ, sóng mắt lưu chuyển, bình tĩnh nhìn mình.
Tiểu Tuệ!
Toàn thân Diệp Thiếu Dương run lên, vội vàng thu tay lại, ngây ngốc đối mặt với cô.
Đã bao lâu rồi, khuôn mặt luôn luôn chỉ tồn tại trong trí nhớ này, không ngờ còn có cơ hội gặp lại.
Sau khi khuôn mặt huyết khí tụ tập thành đó tan đi, Diệp Thiếu Dương mới hồi phục tinh thần, lại thấy ma nữ vô diêm đang cấp tốc chạy, Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm đuổi theo một mạch rồi trở lại bên người Diệp Thiếu Dương.
“Bên kia có rất nhiều vu sư, đi phải chịu đòn.” Lâm Tam Sinh nói.
“Thôi, trở về đi.”
Diệp Thiếu Dương kiểm tra vết thương trên cánh tay trái của mình, có chút sâu, cũng may chưa thương tổn đến xương cốt, cũng chưa để lại cổ độc… bèn tìm một chai nước khoáng tẩy rửa một phen.
Trước khi đi, Diệp Thiếu Dương nhìn đống hỗn độn đầy đất, những huyết vu kia đi quá mau, có một số đồ chưa kịp mang đi.
Diệp Thiếu Dương nhìn thấy một cái trống tay, đầy bụng oán khí vừa lúc chưa có chỗ nào để xả, lúc đi qua, dùng một chân giẫm mạnh, vung lên Câu Hồn tác, hướng mặt trống quất một đòn thật mạnh.
“Oành!”
Trống tay phát ra một tiếng nổ, đồng thời cũng chia năm xẻ bảy.
Diệp Thiếu Dương không nói gì, xoay người đi thẳng về phía trại.
Trong núi rừng xung quanh, từng đôi mắt ẩn núp kia, đều đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng Diệp Thiếu Dương.
Một tiếng trống tàn phá kia giống như đánh trong lòng bọn họ.
Trương Quả một hơi chạy vội mấy ngàn mét rồi mới dám dừng lại, quay đầu nhìn, không có ai đuổi theo, ý thức được không thích hợp lại lén lút mò về, vừa đúng lúc nhìn thấy Trương Thi Minh bị thần phù gây thương tích.
Nháy mắt với Trương Thi Minh, hai người cùng nhau hướng về phía xa xa chạy đi.
“Trúng kế rồi! Ta cho rằng lão già kia ở đây, bỏ lỡ cơ hội tốt nhất rồi!”
Trương Quả giậm chân thở dài, nếu mình vừa rồi to gan hơn một chút, chưa trúng kế mà nói, Diệp Thiếu Dương lúc này đã chết, mình không chỉ đoạt được thân thể hắn, còn có thể đoạt được Trầm Hương Như Ý… Nhưng, hai con quỷ kia rốt cuộc lai lịch ra sao, sao lại có Trầm Hương Như Ý?
Chẳng lẽ thiện niệm một trong tam thi kia của mình đã đến nơi đây?
Nếu thực là như thế, vậy chuyện càng thêm phức tạp, phải tốc chiến tốc thắng, không thể tiếp tục kéo dài!
Trong lòng Trương Quả kiên định tín niệm nào đó.
Trương Thi Minh không cam lòng nói:
“Diệp Thiếu Dương còn chưa hoàn toàn thoát vây, sư phụ bây giờ đi qua thì vẫn còn cơ hội.”
Trương Quả chậm rãi lắc đầu, đối với Diệp Thiếu Dương, hắn đã quá hiểu biết, sát cơ biến mất trong chớp mắt, hiện tại đi qua cho dù không phải chịu chết, cũng không có bất cứ ý nghĩa gì nữa.
“Chúng ta ít nhất còn có hai lần cơ hội.” Trương Quả lạnh lùng nói:
“Nhưng trước lần tiếp theo, chúng ta phải làm một chuyện đại sự, đi tìm đại vu tiên.”
Trong lòng Trương Thi Minh hiểu rõ, nhìn trộm Trương Quả, hạ giọng nói:
“Đánh thắng được sao?”
Trương Quả cười lạnh.
Trong núi rừng truyền đến một tiếng thở dài.
Bảo Ca nện một quyền ở lòng bàn tay mình, nhìn Diệp Thiếu Dương cực kỳ phong cách rời đi, rất không cam lòng, nhìn thoáng qua Mộ Thanh Phong bên người, nói:
“Ài, làm rối cả lên rồi.”
Mộ Thanh Phong khẽ nhíu mày, trầm ngâm nói:
“Ta cũng không ngờ, mười hai huyết vu liên hợp vẫn chưa thể giết nổi hắn…”
Chương 1082: Đại vu tiên vĩnh viễn (1)
“Còn đền thêm hồn phách tiện nhân kia.”
Bảo Ca hừ một tiếng:
“Tiện nhân đó nhất định đã nói tất cả với hắn, chúng ta tuy chưa ra tay, nhưng cũng không che giấu được nữa.”
Mộ Thanh Phong lắc đầu:
“Chưa ra tay thì chưa xé rách da mặt, mặc hắn nghĩ như thế nào cũng tốt, chung quy vẫn phải hợp tác với ta, dù sao hiện tại người có thể cứu bạn của hắn cũng chỉ có ta.”
Bảo Ca nhíu mày nhìn hắn:
“Ngươi xác định chứ?”
“Xác định, thế nên chúng ta còn có cơ hội.” Mộ Thanh Phong lẩm bẩm:
“Ta chỉ là không rõ, Huyết Vu vương vì sao cứ phải muốn chúng ta lấy mạng Diệp Thiếu Dương, rốt cuộc có thù sâu hận lớn gì, ngay cả mười hai huyết vu cũng phái tới đây?”
Bảo Ca nói:
“Ta nghe nói là vì Diệp Thiếu Dương này đã diệt “lão tổ tông” của huyết vu…”
Mộ Thanh Phong trầm ngâm nói:
“Không chỉ đơn giản như vậy.”
Bảo Ca nói:
“Vậy chúng ta không quan tâm nữa, tóm lại ngươi tiếp tục đi chuẩn bị đi, cứ dựa theo kế hoạch của ngươi. Thật sự không được, chúng ta còn có Thanh Vũ.”
Mộ Thanh Phong trừng mắt nhìn hắn một cái, nói:
“Ngươi tốt nhất đừng có ý đồ này, ta chỉ nói một lần, đó dù sao cũng là em gái ta, cùng sống với ta mười mấy năm.”
“Ta biết rồi, đại cữu ca.”
Bảo Ca vỗ vai hắn một phát, cười ha hả:
“Ý ta là, có thể dùng Thanh Vũ để kiềm chế hắn, đối với bản thân Thanh Vũ cũng không có gì thương tổn. Ta cũng thật lòng thích Thanh Vũ, đó là bà xã của ta mà.”
Nói đến đây, chuyển giọng, hung hăng nói:
“Thế mà lại để Diệp Thiếu Dương và cô ấy chung chăn chung gối, suýt chút nữa ăn mất nước đầu, thù này không báo, ta cũng không phải là nam nhân!”
Bảo Ca gật gật đầu, trong mắt hiện lên một tia hung ác.
Ma nữ vô diêm đã trở lại bên người đại vu tiên.
Phía sau đại vu tiên có đôi nam nữ trẻ tuổi kia đứng, bọn họ từ đầu tới cuối chỉ xem cuộc chiến, chưa động thủ.
Hai người trẻ tuổi đều hận Diệp Thiếu Dương đến mức thấu xương, giờ phút này nhìn thấy ma nữ vô diêm trở về, cô gái kia có chút tức giận, bĩu môi nói với đại vu tiên:
“A Ông, ngươi vẫn không cho chúng ta động thủ, cũng sắp đánh xong rồi, lại phái Tiểu Tuệ đi chịu chết, thế này tính là gì chứ, may mắn là cô ấy đã trở lại.”
Đại vu tiên lay động gậy tích trượng đầu quỷ, nhẹ nhàng nói với Vô Diêm quỷ nữ:
“Bị thương rồi, đi điều dưỡng đi.”
Vô Diêm quỷ nữ hóa thành huyết quang, lao vào trong tích hoàn.
Đại vu tiên nói với cô gái kia:
“Ta làm như vậy, tự nhiên ta có đạo lý của ta.”
Một câu thôi đã chặn họng hai người khiến họ không nói được gì.
Lúc này hai người Trương Quả và Trương Thi Minh chạy tới, Trương Quả cách thật xa đã cười lên, cười nói với đại vu tiên:
“Đại vu tiên thật thanh nhàn.”
Cô gái nghe ra sự khó chịu trong khẩu khí của hắn, liếc ngang hắn một cái, nói:
“Ai cần ngươi quản!”
Đại vu tiên nói:
“Cao Cao, không được vô lễ.”
Trương Quả cũng không để ý, tới bên đại vu tiên, nói:
“Đại vu tiên, hôm nay bỏ lỡ cơ hội, thật sự đáng tiếc, nếu ngươi ra tay, hôm nay tất nhiên sẽ làm Diệp Thiếu Dương mất mạng ngay tại chỗ!”
Đại vu tiên há há mồm, chưa đợi hắn mở miệng, Trương Quả lại nói:
“Ta biết ngươi lại dùng lí do thoái thác đó, ta lại vạch ra một kế, cần hợp tác với huyết vu, có mười phần nắm chắc đánh chết Diệp Thiếu Dương, nhưng nếu có gia tộc đại vu tiên giúp, sẽ càng ổn thỏa hơn, đại vu tiên nghĩ như thế nào?”
Đại vu tiên nói:
“Trương Thiên Sư, ta có thể đứng ở chỗ này xem cuộc chiến, chưa nhân cơ hội đánh chết lũ phản đồ huyết vu kia, thanh lý môn hộ đã làm đến mức tận cùng…”
Trương Quả nghe ra ý tứ của hắn, nói:
“Bần đạo cho rằng người muốn đạt thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, huống chi việc này liên quan đến truyền thừa gia tộc đại vu tiên của ngươi, không thể quá cứng nhắc.”
Đại vu tiên cười nhẹ:
“Nếu ngay cả nguyên tắc cũng không có, cho dù thành công, gia tộc đại vu tiên ta còn có ý nghĩa truyền thừa gì? Ta tình nguyện để gia tộc đại vu tiên bị diệt từ đây, cũng tuyệt không cho huyết vu thỏa hiệp.”
Trương Thi Minh vừa nghe lời này, còn muốn giúp sư phụ cùng nhau khuyên nhủ, vừa mở miệng đã bị Trương Quả ngăn, trầm giọng nói:
“Hiểu rồi.”
Một lát sau hắn thở dài, nói:
“Đại vu tiên, ta có câu muốn nói với ngươi.”
Hắn bèn đi lên, áp sát tai đại vu tiên, nói một câu gì đó, đại vu tiên gật gật đầu, vừa muốn mở miệng.
Trương Quả đột nhiên nâng tay, trong lòng bàn tay nắm ba đạo ngọc phù, hướng sau lưng đại vu tiên đánh tới.
Hai người khoảng cách quá gần, đại vu tiên lại không bố trí phòng vệ, chờ phát giác khí tức phía sau, muốn tránh né thì đã không kịp, toàn thân chấn động, một dải lụa vu lực ngưng tụ ở sau người.
Nhưng Trương Quả đã đánh lén, vậy đã là ngươi chết ta sống, tuyệt đối không thể nương tay.
Ba tấm ngọc phù đưa tới mấy đạo âm lôi, trong nháy mắt đã đánh vỡ nát dải lụa, triệt để đánh lên người đại vu tiên.
“Oa…”
Đại vu tiên lảo đảo một cái, phun ra một ngụm máu.
“A Ông!”
Đôi nam nữ trẻ tuổi kia kinh hãi, bước dài một cái tiến lên.
“Ngươi cản một chút, ta cứu a ông trước!”
Nam tử trẻ tuổi nói xong, chạy vội đến bên người đại vu tiên, đỡ một cánh tay của hắn, đi về phía dưới núi.
Đại vu tiên dọc đường không ngừng ho ra máu, khó khăn nói:
“Phi Phàm, triệu hồi giáo dân!”
“Tuân mệnh!”
Phi Phàm nói xong, tay áo khẽ lật, lấy ra một con dao găm, dùng sức đâm vào sườn trái của đại vu tiên.
“Phi Phàm, ngươi!”
Một tay đại vu tiên nắm lưỡi đao, cả kinh nhìn về phía hắn.
“A Ông, ta là vì gia tộc đại vu tiên truyền thừa, hệ tư tưởng kia của ngươi đã lỗi thời rồi.”
Phi Phàm niệm một lần chú ngữ, đại vu tiên lập tức cảm thấy phần eo đau đớn một trận, giống như có cái gì chui vào trong cơ thể, cắn nuốt mình.
Biết là do Phi Phàm hạ cổ ở lưỡi đao, lập tức vận chuyển vu lực ngăn cản, đồng thời lay động gậy tích trượng đầu quỷ, trong miệng niệm chú, trong tích hoàn bay ra một đám chuột lông trắng, rợp trời rợp đất cuốn tới.
Phi Phàm không dám lấy cứng đối cứng, vừa làm phép ngăn cản, vừa không tự chủ được buông lỏng ra cánh tay đại vu tiên, lui về phía sau, lớn tiếng gọi thầy trò Trương Quả.
Trương Quả để Trương Thi Minh ở lại đối phó Cao Cao, bản thân phi thân đến, đánh ra ngọc phù, hóa thành một khối đại ấn phong tỏa, hướng vào đầu đại vu tiên đánh tới.
Đại vu tiên lắc gậy tích trượng, trong đó bay ra ánh sáng tốt lành ba màu hồng bạch lam, nâng ấn thụ, bản thân khoanh chân ngồi xuống, đem gậy tích trượng cắm ở trên đất trước mặt.
Hai tay nắm lấy nhau, trong miệng không ngừng niệm chú.
Gậy tích trượng xoay tròn, không ngừng bay ra quang ảnh, dần dần hình thành một hình thể to lớn: đầu đội mũ bò tót, thân khoác chiến giáp, tay cầm trọng kích, cả người tản ra một khí chất cường đại.
“Ma thần quỷ tướng!”
Phi Phàm giật mình, Cao Cao cũng giật mình.
Ma thần quỷ tướng này chính là hộ pháp thần của gia tộc đại vu tiên, truyền thuyết trước đây là một vị tướng quân xuất sắc của Miêu Cương, sau khi chết được vu sư cung phụng, tôn làm vu thần.
Ma thần quỷ tướng này tự nhiên không phải thần linh hiển thân thật sự mà là dùng vu thuật cường đại triệu hồi ra một hình ảnh, nhưng khác với quỷ tướng tàn ảnh bình thường.
Trong ma thần quỷ tướng này có một luồng thần thức của vị tướng quân này lúc còn sống, lệ khí cường đại, kết hợp vu lực khống chế, khủng bố tới cực điểm.
Cũng chỉ có đại vu tiên có tu vi bực này, có thể triệu hồi ra ma thần quỷ tướng.
“Cái quỷ gì vậy!”
Trương Quả nhìn thấy ma thần quỷ tướng, cảm nhận được sự cường đại của nó, nhăn mặt nhíu mày.
Chương 1083: Đại vu tiên vĩnh viễn (2)
Nhưng đã động thủ, không còn đường lui nữa. Trương Quả nghiến răng, tự mình tiến lên, bắt đầu đại chiến với ma thần quỷ tướng.
Bên kia, Trương Thi Minh đã bức Cao Cao gần như cùng đường, trong nháy mắt hầu như sắp tiêu diệt, đột nhiên một cái tay to cuốn tới, giữ chặt Cao Cao, hướng xa xa chạy vội.
“A Ông!”
Cao Cao nhìn thấy người cứu mình, thế mà lại là đại vu tiên, quay đầu nhìn, nhất thời kinh hãi.
Nơi đó còn có một đại vu tiên, tay cầm gậy tích trượng đầu quỷ, khống chế ma thần quỷ tướng đại chiến với Trương Quả, hơn nữa còn phun ra bản mạng cổ trùng: một con huyết điểu, ngăn trở Trương Thi Minh và Phi Phàm, không để bọn họ đuổi theo.
Đây là… Liệt hồn thuật!
Dùng vu thuật tách ba hồn bảy vía ra, tự mình làm phép. Đây chính là một loại cực kỳ cao thâm trong vu thuật, cũng cực kỳ nguy hiểm.
Một khi hồn phách hai nơi có một chỗ bị hao tổn, ngay cả cơ hội tu bổ hồn lực cũng không có, sẽ hồn phi phách tán ngay lập tức…
“A Ông, ngươi đây là…” Cao Cao sốt ruột sắp khóc.
Đại vu tiên không nói lời nào, kéo cô ở trên đường núi lầy lội chạy như điên một hồi, tiến vào một khe hẹp giữa núi.
Một trận gió thổi tới, đại vu tiên đột nhiên đứng lại, thở dài, nói với Cao Cao:
“Thôi, phía trước có huyết vu chặn đường, ta tránh không thoát một kiếp này rồi.”
Lập tức từ trong ống tay áo lấy ra một cái ban chỉ lóe u quang, giao cho Cao Cao.
“Đây là vu tiên tín vật, có thể hiệu lệnh mọi người, gia tộc vu tiên không thể hủy ở trong tay ta…”
Khi nói chuyện, trong khe núi có mấy bóng người lao ra, càng lúc càng gần.
“Không thể lỗ mãng, một mình ngươi, đấu không lại bọn chúng.” Đại vu tiên nghĩ ngợi:
“Tìm đạo sĩ kia hỗ trợ đi, nhất định phải hồi sinh vu linh tín nữ!”
Nói xong dùng sức đẩy cô một phát, Cao Cao lảo đảo một cái, trượt ngã xuống đất.
Bóng người kia ra khỏi khe núi, lập tức hướng bên này lao tới.
Đại vu tiên khoanh chân ngồi xuống, hai tay kết ấn, thân thể đột nhiên nổ tung, một đống máu thịt rợp trời rợp đất cuốn tới.
Hai kẻ lao tới trước mặt quá mãnh liệt, bất ngờ không kịp đề phòng, bị máu thịt của đại vu tiên đánh trúng, cả người bốc lên khói trắng, kêu thảm thiết không ngừng.
Hai tên huyết vu này quen dùng vu độc, giờ phút này đang thừa nhận vu độc đáng sợ nhất thiên hạ, nằm ở trên mặt đất không ngừng lăn lộn.
Lăn mỗi một lần, thịt trên người liền rớt xuống một khối lớn, không đến vài giây, hai người vốn đang yên đang lành chỉ còn lại hai khung xương, vẫn lăn lộn ở trên mặt đất.
Hình ảnh nhìn qua ghê người đến cực điểm.
Mấy huyết vu phía sau lập tức dừng lại, không dám tới gần.
“A Ông…”
Cao Cao cắn chặt môi, thừa dịp này nhanh chóng đào tẩu.
Máu thịt đại vu tiên rơi xuống đất, ngay cả cỏ cây cũng lập tức bị ăn mòn đốt trụi, qua một hồi lâu, vu độc mới tan hết.
“Không hổ là đại vu tiên, một đời không dùng cổ độc, một chiêu cuối cùng trước khi chết mới hiển lộ thực lực…”
Một huyết vu nhìn đống hỗn độn đầy đất, lẩm bẩm.
Chỉ nghe một tiếng động tĩnh kim loại thanh thúy, mấy người quay đầu nhìn lại.
Một người trẻ tuổi tay cầm gậy tích trượng đầu quỷ, loạng choạng đi tới, quần áo hủy hết, nhìn qua chật vật không chịu nổi.
Chính là Phi Phàm.
Hắn không có tên Hán, tên Miêu phiên dịch ra chính là hai chữ Hán này.
Hắn cũng rất thích hai chữ ý nghĩa trần trụi này nên dứt khoát dùng làm tên Hán.
Một chân của hắn từ đầu gối trở xuống đã bị nguyên hồn lực của đại vu tiên đánh nát, cũng may là hắn có biện pháp cầm máu nhanh chóng nhưng khi cầm được máu, thân thể cũng suy yếu không chịu nổi.
Nhưng vì để nghiệm chứng đại vu tiên đã chết, hắn vẫn cố gắng chống đỡ chạy tới đây.
Trương Quả và Trương Thi Minh theo sát sau đó, vẻ mặt cũng tiều tụy.
Sau trận đại chiến kia, tuy thủ thắng nhưng hai người một quỷ đều là trả giá không nhỏ chút nào.
“Trương huynh đệ, ta hành động không tiện, xin giúp ta điều tra một phen, ở đó có một cái ngọc bích ban chỉ hay không.”
Phi Phàm ở trên mặt đất cố sức ngồi xuống, hướng Trương Thi Minh khẩn cầu rất khách sáo, chuyện này hắn không muốn giao cho mấy tên huyết vu kia đến làm.
Trương Thi Minh gật đầu, đi dọc theo đống máu thịt đại vu tiên bắn tung tóe tìm kiếm một lần nhưng không tìm được gì.
Phi Phàm nhìn về phía mấy huyết vu kia.
Mấy tên huyết vu đó lập tức hiểu ra, một tên huyết vu trong đó lạnh lùng nói:
“Chúng ta lại không thể làm đại vu tiên, cần ban chỉ làm gì, nhất định là đã bị cô nương kia lấy đi rồi.”
“Cao Cao…”
Phi Phàm nhíu nhíu mày, nói:
“Vậy thì có chút phiền toái rồi, ta bây giờ có gậy tích trượng đầu quỷ, có thể hiệu lệnh gia tộc, nhưng ban chỉ mới là tín vật, đến lúc đó nhỡ đâu cô ấy xuất hiện…”
“Nếu cô ta xuất hiện, ta sẽ khiến cô ta không kịp nói chuyện thì đã chết rồi.” Trương Quả thản nhiên nói.
Phi Phàm gật gật đầu, tuy như thế, vẫn thỉnh cầu mấy huyết vu hỗ trợ, điều tra xung quanh về tung tích của Cao Cao.
“Mau hiệu lệnh thành viên gia tộc các ngươi chạy tới, hợp tác với huyết vu, ngươi hẳn là biết làm thế nào chứ?” Trương Quả nói.
“Đại vu tiên là bị Diệp Thiếu Dương chém giết, trước khi chết đã giao gậy tích trượng đầu quỷ cho ta, để ta chấp chưởng vu tiên gia tộc.”
Phi Phàm đảo tròng mắt một vòng:
“Ngọc bích ban chỉ đã bị Diệp Thiếu Dương đoạt đi, ta bây giờ sẽ triệu tập thành viên gia tộc đến truy bắt hắn.”
Trương Quả hài lòng gật gật đầu.
Phi Phàm niệm chú ngữ, dùng sức lay động gậy tích trượng đầu quỷ, trong tích hoàn nổi lên một mảng huyết quang, xuất hiện khuôn mặt ma nữ vô diêm, trong mắt mang theo vẻ hoảng sợ vô hạn, nhìn Phi Phàm.
Phi Phàm cười một tiếng, lại lay động, khuôn mặt lại đó biến mất.
“Cô ta nếu là biết chân tướng, tương lai nếu sống lại, đối với ngươi cũng là tai họa.” Trương Quả nói.
“Ta có cách xóa đi ký ức của cô ấy.”
Phi Phàm nhìn di thể đại vu tiên, thở dài nói:
“Gia tộc đại vu tiên không thể không có vu linh tín nữ, ngươi tư tưởng quá bảo thủ, ta làm như vậy cũng là vì gia tộc truyền thừa, ngươi ngủ yên đi.”
Đoạn lời này là nói cho đại vu tiên đã chết nghe, tựa như cũng là dùng để an ủi bản thân.
Trên đường trở về, Diệp Thiếu Dương kể ra tình hình của cả câu chuyện, bảo Lâm Tam Sinh và Lý Lâm Lâm giúp mình phân tích.
Lâm Tam Sinh tuy là nho sinh nhưng không cổ hủ, từng làm quân sư cho Kiến Văn đế, đầu óc rất nhanh nhạy.
Trải qua một loạt biến cố này, Diệp Thiếu Dương sợ kế tiếp mình xử lý không tốt, ảnh hưởng đại sự.
“Nói như vậy, chuyện đêm nay chỉ sợ thoát không được có can hệ với Mộ Thanh Phong kia, còn có con tộc trưởng.”
Lâm Tam Sinh trầm ngâm một lát, phân tích.
Diệp Thiếu Dương nói:
“Ta cũng nghĩ như vậy, ta chỉ không dự đoán được, Mộ Thanh Phong vì sao lại có quan hệ với huyết vu.”
Hắn từng nghe Tiểu Tuệ nói, huyết vu luôn luôn là từ trong Miêu tộc vu sư tìm kiếm mục tiêu, lần lượt thẩm thấu. Mộ Thanh Phong thân là tế ti một trại, bị huyết vu mượn sức coi như là chuyện nằm trong dự kiến.
Nhưng kết quả này vẫn làm Diệp Thiếu Dương cảm thấy có chút giật mình.
“Còn có Trương Quả cẩu tặc kia! Thật sự là âm hồn không tiêu tan, nơi nào cũng có hắn, lại cấu kết với huyết vu đối phó ta!”
Diệp Thiếu Dương hận nghiến răng nghiến lợi. Trương Quả tham dự, làm chuyện này ngược lại đã rõ ràng: Tất cả là nhằm vào mình. Bằng không với loại cá tính đó của Trương Quả, không có một tia hứng thú đối với vu thuật của người Miêu, hơn nữa hắn là quỷ, cũng không thể tu luyện vu thuật, đối với tranh chấp của gia tộc đại vu tiên và huyết vu, hắn cũng chẳng thèm để ý tới làm gì.
Chương 1084: Không phải tìm tình lang (1)
Nếu không phải vì đối phó mình, nhắm chừng huyết vu mời hắn làm lão đại, hắn cũng sẽ không đến.
“Đừng mắng như vậy! Trương Quả cũng là danh hiệu của sư phụ ta.”
Lý Lâm Lâm có chút bất mãn nói:
“Trương Quả trảm tam thi đắc đạo, lưu lại thiện ác nhị thi, đều có danh hiệu, hắn được xưng Thông Huyền đạo nhân, sư phụ ta tên Quảng Tông Thiên Sư. Ngươi hay là xưng hô như vậy đi.”
“Thông Huyền…”
Diệp Thiếu Dương hừ một tiếng:
“Thông cái rắm!”
Lâm Tam Sinh thở dài:
“Thông Huyền này vì để chiếm được thân thể ngươi, cũng cố gắng thái quá rồi.”
Lý Lâm Lâm nghe xong lời này liền bật cười một tiếng.
Diệp Thiếu Dương tức giận lườm Lâm Tam Sinh một cái.
“Không nói giỡn nữa.”
Lâm Tam Sinh nghĩ ngợi rồi ra chủ ý:
“Ta cảm thấy Mộ Thanh Phong chưa xuất hiện, tám phần cũng là không muốn lộ bộ mặt thật, ngươi cứ giả bộ không biết, thứ nhất ngươi còn trông cậy vào hắn cứu người, thứ hai là vì cô nương kia, ngươi cũng không thể nóng vội.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, thở dài:
“Ta chỉ sợ cho dù ta bình ổn lũ lụt, hắn vẫn không chịu giúp ta đi cứu Tiểu Nhụy. Dù sao hắn và Trương Quả… Cứ nói là Thông Huyền đi, bọn họ là một hội.”
Lâm Tam Sinh nói:
“Đến lúc đó nếu hắn không đi, ngươi liền dùng sức mạnh, đi một bước là một bước, nếu thật sự không được, lại nghĩ cách.”
Diệp Thiếu Dương không lên tiếng, tuy không tình nguyện nhưng cũng chỉ đành làm như vậy.
Lại nói mình nếu thật có thể bình ổn lũ lụt, đó cũng là công đức rất lớn, mặc kệ nói như thế nào thì cũng nên đi thử một lần.
Lý Lâm Lâm nói:
“Ta chỉ lo, đám người đó đã có ý tính kế Thiếu Dương, nhất định còn có thể xuống tay, về sau nên chú ý chút.”
“Binh đến tướng chặn đi.”
Lâm Tam Sinh vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương:
“Diệp Thiên Sư của chúng ta từ trước tới nay đều là tính kế người khác, không sợ bị tính kế lại.”
“Ha ha ha!”
Lý Lâm Lâm nói:
“Ta thấy như vậy đi, đầu gỗ, ngươi ở lại đây giúp Thiếu Dương, ta về thế giới trong tranh, nói chuyện Thông Huyền xuất hiện cho sư phụ biết để lão nhân gia ông ấy nghĩ cách.”
Lâm Tam Sinh gật đầu đồng ý.
Diệp Thiếu Dương mắt sáng ngời, nói:
“Sư phụ ngươi không phải muốn bắt Thông Huyền sao, bảo lão đến đi.”
Nếu có ai có thể hỗ trợ đối phó Thông Huyền lão súc sinh kia thì hắn quả là quá hạnh phúc rồi.
“Sư phụ ta sẽ không đi đâu. Lão từng lập lời thề, vĩnh viễn không rời thế giới trong tranh.”
“Vì sao?”
Diệp Thiếu Dương rất giật mình.
“Ta cũng không biết, tóm lại chuyện này ngươi đừng nghĩ ngợi nữa.”
Diệp Thiếu Dương thất vọng lắc lắc đầu, vốn cho rằng còn có thể tìm được trợ thủ thì ra hắn đã vui mừng vô ích cả buổi. Hai Trương Quả này, một ở trong tranh, một ở ngoài tranh, vĩnh viễn không thể chạm mặt, cách không chửi nhau sao?
“Vậy ta đi đây, chờ ta hỏi xong sư phụ lại tới tìm ngươi.”
Lý Lâm Lâm nhìn nhìn Lâm Tam Sinh, dừng bước, vừa xấu hổ vừa cười nói:
“Đầu gỗ, ngươi lại đây.”
“Không đi!”
Da mặt Lâm Tam Sinh giật giật, mắt không nhìn nghiêng.
Lý Lâm Lâm gọi hắn một lúc mà không được, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái, tiến vào ba lô của Diệp Thiếu Dương, tự mình tìm Sơn Hà Xã Tắc đồ đi vào.
“Cô ấy gọi ngươi làm gì?”
Diệp Thiếu Dương vẻ mặt tò mò hỏi.
“Không biết, dù sao cũng không có chuyện tốt, chắc là muốn giành thế thượng phong của ta rồi.”
“Móa!”
Diệp Thiếu Dương liếc hắn một lượt nói:
“Cô ấy bị bệnh mù màu sao?”
Lâm Tam Sinh dựng ngược mày kiếm:
“Ngươi vũ nhục ta!”
“Trêu ngươi đó.”
Diệp Thiếu Dương cười ha ha, tiến lên đem một cánh tay khoát lên trên vai hắn, nói:
“Tuy không biết cô em này vì sao đối với ngươi tốt như vậy nhưng không tệ đâu, ngươi cũng nên tìm người bạn, cân nhắc một chút?”
Lâm Tam Sinh lắc đầu, thản nhiên nói:
“Tim ta đã chết rồi.”
“Chết rồi cũng có thể sống lại mà. Người ta cũng tìm được người yêu rồi, ngươi ở đây khổ sở cho ai xem?”
Lâm Tam Sinh hừ một tiếng, nói:
“Chuyện không xảy ra ở trên người ngươi, ngươi không biết đâu.”
Diệp Thiếu Dương bị hắn nói như vậy, trong giây lát nghĩ đến cái gì, bèn lấy di động ra, vốn định gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, nhìn qua có hai cuộc gọi lỡ, là Lão Quách gọi tới, trong lòng trầm xuống, lúc trước vì đào mộ, mình chỉnh di động thành tắt âm.
Vội vàng gọi lại.
“Tiểu sư đệ, đệ đi làm gì, sao không bắt điện thoại?”
“Một câu nói không rõ, huynh tìm đệ có việc?”
“Không có việc gì. Chỉ hỏi một chút chuyện đó đệ xử lý thế nào rồi.” Nói xong, lão Quách trở nên trầm ngâm.
Diệp Thiếu Dương nghe ra không đúng, nói:
“Có chuyện gì, nói thẳng đi.”
Lão Quách nói:
“Sợ đệ phân tâm, vốn không muốn nói cho đệ, Lãnh Ngọc đi rồi.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, ngây ra tại chỗ.
“Đi rồi?”
“Đúng vậy, đi vào buổi tối, cô ấy để lại Thập Bát Thần Châm cho Tiểu Ngư, dạy nó thủ pháp, bảo nó chiếu cố Tiểu Nhụy còn mình thì đi rồi, nói là có việc gấp.”
“Việc gấp gì?”
“Không biết. À… Cô ấy nói đệ đừng đi tìm cô ấy.”
Trái tim Diệp Thiếu Dương thoáng cái đã rơi xuống hố băng, lẩm bẩm:
“Có ý gì đây?”
“Cũng không có gì, ta chỉ nói cho đệ một tiếng, xong việc mau chóng trở lại nhé.”
“Huynh có biết cô ấy đi đâu hay không?”
“Cái này… Ta không biết.”
Điện thoại đầu kia đột nhiên truyền đến một giọng trong trẻo:
“Tiểu sư thúc, con là Tiểu Ngư, Lãnh Ngọc tỷ có việc phải đi, chị ấy bảo thúc không cần lo lắng, qua một thời gian nữa chị ấy sẽ trở về. Thúc yên tâm làm việc của thúc đi.”
Những lời này làm trái tim đang giật thót lên của Diệp Thiếu Dương thoáng buông xuống.
“Cảm ơn, còn gì nữa không?”
“Không, tỷ ấy đi gấp, cái gì cũng chưa kịp dặn, nói là sắp tới không tiện dùng di động, không thể liên hệ với thúc, cha con sợ thúc nghĩ lung tung nên mới nói cho thúc một tiếng.”
Diệp Thiếu Dương thở phào một cái, hỏi vài câu về tình hình của Tiểu Nhụy, bảo chăm sóc cô ấy cho tốt, chờ mình.
Ngắt điện thoại, tâm thần Diệp Thiếu Dương có chút không yên.
Nhuế Lãnh Ngọc đột nhiên rời đi, sẽ có chuyện gì quan trọng?
Đột nhiên nghĩ đến, cô ấy có lẽ là chờ không nổi nữa, tự mình đi nghĩ cách cứu Tiểu Nhụy?
Âm thầm thở dài, Diệp Thiếu Dương đành phải bắt buộc bản thân tạm thời không đi nghĩ những điều này nữa, đem lực chú ý tập trung ở trên việc này trước mắt, sớm xong việc một chút, trở về cứu Tiểu Nhụy, lại đi tìm Lãnh Ngọc.
Đành phải như vậy.
“Diệp Thiên Sư, tôi cần tiếp tục ở lại bên trong sao?”
Giọng nói của Ôn Hoa Kiều từ trong ba lô âm u truyền đến.
“Mấy người đều vào trong Âm Dương kính, tránh bị phát hiện.”
“Ngươi cẩn thận một chút.”
Lâm Tam Sinh nói xong cũng đi vào.
Nhà Mộ Thanh Vũ còn sáng đèn.
Diệp Thiếu Dương nhìn di động, đã là sau nửa đêm.
Cửa sân không có khóa, Diệp Thiếu Dương đẩy cửa đi vào, vào nhà chính, liền nhìn thấy Mộ Thanh Vũ nằm ở trên sofa xem tivi, trong tay đang cầm một bức thêu, đang nghiêm túc thêu.
Mộ Thanh Vũ nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra một tia ngượng ngùng.
Đây là lần đầu tiên sau một đêm “triền miên” kia, hai người chính thức gặp nhau riêng.
“Sao cô còn chưa ngủ?”
Diệp Thiếu Dương cũng có chút xấu hổ, cố ý không nhìn cô, ánh mắt dừng ở trên màn hình tivi.
Đang chiếu một bộ phim kinh dị, một nữ quỷ trong mắt đổ máu, đang đuổi theo vài người.
Hình ảnh rất kinh sợ, nhưng đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, quả thực chỉ là lớp thiếu nhi, chỉ có thể coi như là phim hoạt hình.