Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 142
❮ sautiếp ❯Chương 971: Thôi phủ quân
Nói đến đây ông liền đưa mắt nhìn sang Diệp Thiếu Dương: “Sư phụ đã khuất của ta chính là tổ tông của ngươi Diệp Pháp Thiện, vậy nên tất nhiên ngươi cũng là người một nhà của ta.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cực kì chấn động, trong sách cổ của Đạo gia chỉ nhắc đếnThôi phủ quân là một vị đạo sĩ chứ không hề ghi chép lại việc ông ấy là đệ tử của Diệp Pháp Thiện, không ngờ thì ra bản thân lại có một chỗ dựa oách đến thế…
Ngay sau đó hắn liền cười hì hì, cúi đầu chào Thôi phủ quân một lần nữa:
“Kính chào sư tổ!”
Thôi phủ quân cười lớn, đánh giá Diệp Thiếu Dương một hồi rồi nói: “Ngươi đúng là có khí chất của ngài ấy!”
Diệp Thiếu Dương có chút kích động, nhìn Thôi phủ quân và nói: “Sư tổ, tổ tiên của tôi Diệp Pháp Thiện sau đó thì thế nào rồi, tôi nghe nói ngài ấy đi tới núi Thái Âm, kết quả ra sao?”
Diệp Pháp Thiện Thiên Sư vì nhân gian, phát triển đạo Nho chính thống, công đức vô lượng, thế nhưng lại không thể ghi danh vào tiên ban (1) tông đạo, quả thật là vô lí, còn lại bốn đại Thiên Sư, đều là vinh đăng tam bảo, quyền cao chức trọng.
Thôi phủ quân ánh mắt lấp lánh, nhìn bức chân dung của Diệp Pháp Thiện, ông nói rằng: “Đây là Thiên Cơ, không thể tiết lộ.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, không dám hỏi thêm gì nữa.
Thôi phủ quân đi tới phía trước cửa sổ, đưa mắt nhìn về phía đình viện phía sau hoa cỏ nở rộ, ông không quay đầu lại mà chỉ nói thế này: “Mục đích mà ngươi đến đây lần này ta đã nghe Dật Vân nói rồi. Việc như thế này đối với ngươi mà nói chính là đã vượt quá bổn phận. Ngươi nên biết vì sao ta lại cho ngươi vào?”
Bởi vì… Ngài là sư tổ của ta? Diệp Thiếu Dương suy đoán trong lòng, thế nhưng không dám nói rõ.
Thôi phủ quân đoán được ý nghĩ của hắn,ông nói: “Trong lòng ta mặc dù coi ngươi là người thân thiết, nhưng thân là phán quan, liên quan đến những việc trọng đại thì sao dám tự ý phá vỡ luật pháp. Nhưng mà trong chuyện này cũng có điểm kì lạ, cũng là số kiếp của ngươi nên ta sẽ để ngươi xem qua một chút.”
Số kiếp của mình? Trong lòng Diệp Thiếu Dương thấy buồn bực, cái chết của Vương Bình thì có liên quan gì đến mình?
Thôi phủ quân xoay người, đi tới trước bàn, ông chỉ vung tay một cái là một quyển sách bay ra từ trên giá, rơi xuống trên bàn, tự động mở đến một trang.
“Ngươi tới đây tự mình xem qua đi.”
Diệp Thiếu Dương biết cái này chính là sổ Sinh Tử, nghĩ đến một kẻ còn sống như mình lại có cơ hội nhìn thấy vật này trong lòng không khỏi bắt đầu thấy căng thẳng. Hắn bước đến rồi nhìn vào trang sách đó. Vừa nhìn đã thấy tên của Trương Bình bị gạch đi bằng bút đỏ.
Hắn khẽ hít vào, Trương Bình quả thực chết rồi…
Hắn vội vàng xem đến ngày tháng mất phía dưới, ngay lập tức ngây người ra, tiếp theo lại nhìn đến dòng cuối cùng là nguyên nhân cái chết thì vô cùng hoảng sợ, nói không ra tiếng: “Không thể nào!”
Thôi phủ quân nói: “Sổ Sinh Tử còn có thể giả được sao?”
Diệp Thiếu Dương vả nhẹ vào miệng: “Tôi lỡ miệng, chỉ là chuyện này… không thể nào!”
Thôi phủ quân nói: “Ngươi tự mình nghĩ kĩ mà xem.”
Diệp Thiếu Dương nhìn ngày tháng và nguyên nhân Vương Bình tử vong, cẩn thận nhớ lại, trong nháy mắt một tia sáng lóe qua trong đầu hắn, hắn lại nghĩ suy nghĩ kĩ thêm thì cả người đều ngây ra.
Thì ra… là như thế!
Diệp Thiếu Dương vô lực ngã xuống ghế, một hồi lâu mới bình thường lại được, hắn lên tiếng hỏi Thôi phủ quân: “Sư tổ, có phải những thông tin trên sổ sinh tử này không thể tiết lộ cho con người biết hay không?”
Thôi phủ quân trả lời hắn bằng một câu hỏi: “Ngươi muốn như thế nào?”
“Tôi muốn nói với người bạn kia của mình để anh ta biết được sự thật.”
“Cái này tất nhiên là không được, những thông tin trên sổ Sinh Tử cũng là Thiên Cơ. Tuyệt đối không được để người ngoài biết, đặc biệt là những kẻ vẫn còn sống trên dương gian.”
Diệp Thiếu Dương gật gù, trong lòng lại cảm thấy khó xử, không biết giải quyết thế nào mới phải đây.
“Ta cho ngươi xem sổ Sinh Tử chỉ là giúp ngươi một tay, còn lại thì ngươi phải tự nghĩ cách xử lí cho ổn thỏa chuyện này đi. Nếu ngươi nói ra ngoài thì chắc chắn sẽ phải chịu trừng phạt của ông trời đấy.”
“Tôi… Biết rồi.”
“Ngươi đã biết chân tướng rồi thì tự mình suy nghĩ làm sao để giải quyết đi. Ngươi đi đi.”
Thôi phủ quân âm thầm thở dài, tay vuốt búi tóc rồi cắt đứt một đoạn tóc: “Ngươi dù gì cũng là hậu nhân của sư môn ta, ta không đành lòng với kiếp số lưu lạc của ngươi, việc cho ngươi xem sổ Sinh Tử cũng là phạm vào giới luật, nên cũng phải có cái gì đó gọi là trừng phạt.”
Diệp Thiếu Dương cúi gập người trước ông.
Thôi phủ quân lại không để ý chút nào, ông chỉ nở một nụ cười rồi nói:
“Còn có một chuyện nhỏ muốn cầu cạnh ngươi, là thế này…”
Bên trong đại đường, Tiêu Dật Vân cùng Chanh Tử tán gẫu rất vui vẻ. Chanh Tử vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Thiếu Dương từ sau tấm bình phong đi ra, lập tức đứng lên gọi to: “Lão đại, huynh đã trở lại rồi!”
Tiêu Dật Vân cũng đứng lên, nhìn thấy vẻ cau mày trầm tư của Diệp Thiếu Dương liền hỏi: “Không nhìn được sổ Sinh Tử à?”
“Nhìn rồi.”
“Vậy sao ngươi còn bộ dạng này, trên sổ Sinh Tử viết thế nào? Cô nương kia có còn dương thọ hay không?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu một cái.
“Thiên Cơ không thể tiết lộ.”
Tiêu Dật Vân vừa nghe liền biết trong đó có ẩn tình, cũng không hỏi tiếp nữa mà chỉ nói:
“Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì?”
Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Đi đến thành Uổng Tử (2), tìm dấu vết của Vương Bình.”
Chanh Tử cảm thấy đầy ngạc nhiên và thắc mắc, cô hỏi: “Vương Bình ở thành Uổng Tử?”
“Không nhất định có ở đó hay không, nhưng chồng của cô ấy nhất định ở đó.”
“Chồng cô ấy…” Chanh Tử kinh ngạc: “Cô ấy không phải là bạn gái của Tiểu Mã sao? Lấy đâu ra chồng chứ.”
Diệp Thiếu Dương không rảnh giải thích với cô, hắn quay đầu nhìn Tiêu Dật Vân, nói: “Chuyện này ngài phải giúp ta.”
Tiêu Dật Vân vội vàng xua tay: “Ta bận lắm, không rảnh đâu.”
Chanh Tử lập tức tiến lên kéo tay áo của hắn, nài nỉ: “Tiêu ca ca…”
“Khụ khụ, nể mặt cô, ta miễn cưỡng giúp hắn một tay.”
Diệp Thiếu Dương sững sờ, nhìn Chanh Tử, lại nhìn Tiêu Dật Vân, trong lòng buồn bực. Tiêu Dật Vân rõ ràng là bằng hữu của mình, chỉ là với quen với Chanh Tử, sao lại có thể nể mặt cô ấy để mới giúp mình vậy?
Trước khi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương gọi Tiêu Dật Vân lại, nói nhỏ: “Chuyện tôi xem sổ Sinh Tử, ngài phải bảo mật chặt chẽ, không được nói cho bất kì ai, cứ nói là tôi chưa nhìn thấy.”
Tiêu Dật Vân nói: “Chuyện này thì yên tâm, chuyện làm trái quy tắc thế ai lại nói ra bao giờ.”
Diệp Thiếu Dương lại bảo với Chanh Tử là cũng phải bảo mật, Chanh Tử tất nhiên đồng ý ngay.
Từ điện Thiên Tử đi ra, ba người vòng qua mấy tầng cung điện, đi tới thành Uổng Tử.
Tiêu Dật Vân cả quãng đường đều bảo vệ Chanh Tử bên cạnh, đảm nhiệm việc giải thích, giải thích một cách nhiệt tình với cô tên gọi và lai lịch của từng tòa cung điện.
Đi ngang qua vụ Luân Hồi, Diệp Thiếu Dương nhìn liếc qua phía sâu trong cung điện được canh phòng nghiêm ngặt, cha hắn đang làm công văn trong đó. Hắn rất muốn được vào gặp cha, dù chỉ là nhìn một cái thôi, nhưng mà không được.
Vừa tiến vào thành Uổng Tử, cảnh tượng và không khí lập tức thay đổi. Không còn cảm giác tử khí nặng nề, không có người ở như ở âm tào địa phủ nữa mà là một tòa mang không khí và cảnh tượng đầy phồn hoa.
Trên đường phố cửa hàng mọc lên như nấm, không nói người người đông nghịt thì cũng là dòng người tấp nập, những linh hồn đang đi trên đường phố, có kẻ mặc cổ trang có kẻ mặc trang phục hiện đại. Nhìn qua có một cảm giác rất quái dị.
“Những người này đều là cư dân của thành Uổng Tử, có mấy người vì đợi được đối chứng nhân quả, sẽ ở thành Uổng Tử này lâu đến mấy chục năm, cũng dài ngang ngửa một đời người rồi, bình thường cũng dựng nhà sinh sống gần giống với người trên dương gian.
Tiêu Dật Vân giải thích với Chanh Tử đang đi bên cạnh.
Chanh Tử như đang lạc vào một khu vườn lớn của bà Lưu. Cô mở to hai mắt nhìn ngắm xung quanh. Có một mĩ nữ mặc áo yếm đi lướt qua người Tiêu Dật Vân, lại còn liếc mắt đưa tình với hắn. Nhưng Tiêu Dật Vân không thèm nhìn lại.
Chanh Tử giật mình nhìn bóng lưng mỹ nữ kia rồi thốt lên: “Sao mà còn có kiểu ăn mặc thời thượng thế kia?”
***
(1) Tiên ban: bảng ghi danh sách những tiên nhân trên trời.
(2) Thành Uổng Tử: trong Phật giáo, nơi ở bên phải cung điện của vị vua thứ mười của địa ngục. Những linh hồn chết oan sẽ đợi ở đây để chờ sự xuất hiện của những kẻ đã giết mình và xem chúng bị trừng phạt.
Chương 972: Kết thúc nhân quả (1)
“Đây đều là những người chết mấy năm gần đây, ăn mặc tất nhiên sẽ theo thói quen lúc còn sống rồi.”
Nói xong thì chỉ vào một chàng trai tóc vuốt ngược, đeo kính râm, mặc áo thun trắng và quần jean rồi nói: “Người này chết vào những năm 80.”
Chanh Tử nhìn ngắm đầy thích thú, cô chỉ vào một vài hồn ma mặc đồ cổ trang và hỏi: “Mấy người này đều là chết ở thời cổ đại à?”
“Chưa chắc, cũng có thể là một vài hồn ma thời hiện đại nhưng lại thích mặc đồ cổ trang.”
Tiêu Dật Vân giải thích: “Vong hồn cổ đại hầu hết đều đã đi đầu thai chuyển thế hết rồi, những người còn ở lại ít lắm. Chỉ còn lại một vài người bị biến thành quỷ dịch hoặc âm binh, đã sinh sống ở thành Uổng Tử một thời gian dài rồi.” Đi dọc theo đường phố, Chanh Tử phát hiện ra rằng các cửa hàng hai bên bán nhiều nhất là rượu, trang phục, còn có một vài tiệm bên ngoài có treo rất nhiều các bình các vại như là kiểu dược liệu.
Một vài hồn ma dừng lại trước cửa hàng, cò kè mặc cả, sau đó dùng minh tệ (tiền âm phủ) để thanh toán.
Nhìn qua gần giống như một phiên chợ trong các phim cổ trang.
Chanh Tử hào hứng quan sát, nhưng Tiêu Dật Vân lại không hề sốt ruột, chỉ bình tĩnh đi bên cạnh cô để giải thích. Thỉnh thoảng lại mua một món đồ cho cô làm cho cô hết sức vui vẻ.
Diệp Thiếu Dương nhìn hai người này, cũng chẳng nói gì.
Ở trước một tiệm bán thuốc, Diệp Thiếu Dương nhìn thấy lão Quách đang mặc cả với một ông chủ tiệm thuốc.
Diệp Thiếu Dương gọi hắn, lão Quách vội vàng trả tiền, xách theo một chiếc túi giấy đi đến chỗ bọn họ.
“Thế nào rồi?” Lão Quách vừa nhìn thấy hắn liền lên tiếng hỏi ngay.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu một cái: “Không thấy được sổ Sinh Tử.”
Lão Quách ngây ra, vừa nãy hắn định nói gì nhưng nhìn thấy Diệp Thiếu Dương có chút sai sai. Hắn là một kẻ tinh tường, hắn vừa nghe cái là đã hiểu ngay. Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, ở đây đông người, nói chuyện quả thật không tiện.
“Vậy hiện tại phải giải quyết thế nào?”
Diệp Thiếu Dương đi tới một góc yên lặng đối diện, hắn nói: “Nếu đã không thấy được sổ Sinh Tử rồi thì đệ cũng không thể xác định được là Vương Bình có ở quỷ vực hay không. Nhưng nếu đã đồng ý với Tiểu Mã thì vẫn nên tìm một chút.”
Lão Quách hỏi: “Làm sao tìm được?”
“Tìm con trai của đệ.” Diệp Thiếu Dương cười cười.
Thất Bảo, còn có mấy tiểu quỷ thuộc hạ dưới trướng làm chân sai vặt, đi bụi ở vùng thành Phong Đô, cũng tương tự như cái bang ở trên dương gian, tìm bọn họ để hỏi thăm mấy cái tin tức sâu sâu là hợp lí nhất rồi. Chỉ là bản thân hắn không biết phải tìm đám tiểu tử đó ở đâu, nên chỉ còn cách nhờ đến Tiêu Dật Vân.
“Những tiểu quỷ này đang được âm ti thu nạp và tổ chức thành biên chế để hỗ trợ dò hỏi việc quân. Bình thường đều ở bên ngoài thành, để ta dẫn ngươi đi tìm bọn chúng.”
Tiêu Dật Vân đi trước dẫn đường, đoàn người đi tới phía cửa thành đối diện.
Có hai hàng quỷ dịch đang đứng trước cửa thành, vừa nhìn thấy Tiêu Dật Vân thì lập tức khom mình hành lễ: “Tham kiến Tiêu áp ty!”
Tiêu Dật Vân mắt nhìn thẳng, đi qua hai hàng đó. Đột nhiên hắn nhớ ra cái gì liền gọi một quỷ dịch tới, bảo nó đi tìm Thất Bảo. Quỷ dịch đó vội vàng chạy như bay đi tìm.
“Tiêu ca ca, quyền lực của huynh lớn thật đó!” Chanh Tử nhìn hắn với khuôn mặt đầy ngưỡng mộ.
Tiêu Dật Vân hất hất tóc, khẽ mỉm cười: “Đều là phù du thôi.”
Diệp Thiếu Dương thực sự không chịu đựng nổi cái vẻ giả tạo của hắn ta nữa, hừ một tiếng: “Áp ti thôi mà, lại còn coi mình là món ăn thật chứ. Ngài cũng chỉ là một thái giám bên cạnh hoàng thượng thôi, cáo mượn oai hùm.”
Tiêu Dật Vân quay đầu lại, đỏ mặt mắng: “Ngươi mới là thái giám!”
Bọn họ đứng đợi một lúc ở một rừng cây nhỏ bên ngoài thành thì có một quỷ dịch dẫn theo một đứa trẻ mới mấy tuổi đi tới, nó mặc bộ đồ trẻ em có in hình Captain American, để quả đầu cua. Diệp Thiếu Dương phải nhìn một lúc mới nhận ra là Thất Bảo.
Thất Bảo lúc đầu chưa thấy Diệp Thiếu Dương, có chút sợ sệt, khúm núm nhìn Tiêu Dật Vân, mãi đến khi nghe thấy tiếng Diệp Thiếu Dương gọi một tiếng “Thất Bảo”.
Thất Bảo ngẩn ra, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, nó cười rạng rỡ, nhào tới gọi: “Cha!”
Diệp Thiếu Dương không nói gì, cũng chỉ có thể để thằng bé leo lên người mình, ôm hôn thắm thiết mất một lúc.
Thằng bé dù sao cũng vẫn là tiểu quỷ, cũng giống như một đứa nhỏ. Có nhận thức khá là cứng nhắc, nếu nó đã coi Diệp Thiếu Dương là cha của nó thì tình cảm này sẽ không thể thay đổi được. Nên nhìn thấy Diệp Thiếu Dương thằng bé có phản ứng kích động như vậy cũng phải thôi.
Diệp Thiếu Dương thả nó xuống đất, nhìn bộ trang phục theo phong cách Tây của nó bèn hỏi: “Con lấy đâu ra bộ y phục này vậy?” Ở âm ti dĩ nhiên cũng có cửa hàng thời trang, nhưng cũng không tân tiến đến như vậy, đến cả trang phục Captain American cũng có luôn.
“Mẹ con đốt cho con.” Thất Bảo đắc ý cười, đột nhiên ngoác miệng ra: “Cha, tại sao dạo này người không đi gặp mẹ con?”
Diệp Thiếu Dương ngẩn người hỏi: “Làm sao con biết?”
“Lúc con gặp mẹ khi báo mộng, mẹ nói mẹ sắp ra nước ngoài phát triển rồi. Cha có thời gian thì đi thăm mẹ đi, mẹ rất nhớ cha đó.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương nặng trịch, sau khi chuyện nuôi dưỡng tiểu quỷ này kết thúc thì bản thân quả là cũng chưa tới thăm Trang Vũ Ninh. Không phải là không muốn đi gặp mà là không biết phải đối mặt thế nào.
“Cha biết rồi, rảnh cha sẽ đến gặp cô ấy. Chuyện của người lớn con đừng xen vào. Hôm nay cha đến tìm con là có việc.”
Nói xong liền nói cho nó biết họ tên cùng sinh thần bát tự của Vương Bình. Qủy dù sao cũng không giống với cong người, mỗi người đều có thể dễ dàng thay đổi. Tướng mạo, đặc trưng hầu như không có tác dụng gì. Nếu muốn tìm một con ma thì tên gọi cũng sinh thần bát tự càng có tác dụng hơn.
Sau khi Thất Bảo nhận lệnh thì lại nán lại luyên thuyên với Diệp Thiếu Dương một lúc. Chanh Tử đứng bên cạnh cũng đùa với nó, bảo nó gọi nàng là chị.
Tiêu Dật Vân cũng trêu nó: “Ngươi gọi ta là gì?” Nói xong liền đưa mắt lén nhìn Chanh Tử.
Thất Bảo rất thông minh, lập tức cao giọng gọi: “Anh rể!”
“Không được gọi lung tung!” Mặc dù Tiêu Dật Vân bên ngoài vẫn còn cứng miệng nhưng trong lòng thì vui như hoa nở rộ.
Đột nhiên hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đang cười gượng thì nhanh chóng hiểu ra, bản thân vô tình làm mình thành tiểu bối của Diệp Thiếu Dương! Nhất thời lại tức giận không nguôi.
Diệp Thiếu Dương bảo Thất Bảo đi, sau đó hắn lại trầm ngâm chốc lát rồi nói với Tiêu Dật Vân nói: “Vẫn nên đến vụ nhân duyên hỏi thử xem. Vương Bình ở nhân gian có âm duyên nên ở âm ti trên danh nghĩa cũng đã có chồng. Đến đó hỏi thử xem biết đâu lại có manh mối. Tôi lại phải nhờ ngài rồi.”
Tiêu Dật Vân gật đầu.
Chanh Tử hỏi: “Vụ nhân duyên là cái gì, người lo quản chuyện nhân duyên không phải Nguyệt Lão sao?”
Diệp Thiếu Dương cười cười: “Nào có cái gì là Nguyệt Lão.”
Đang lúc nói chuyện thì ngoài rừng cây có một trận vang động, mọi người đều quay đầu lại. Họ thấy hai bóng ma một trắng một đen đang bay đến đây rồi dừng lại ở một chỗ không xa. Đó chính là Hắc Bạch Vô Thường.
Hai người đều gật đầu chào hỏi với Tiêu Dật Vân, sau đó quay sang nhìn Diệp Thiếu Dương.
Bạch Vô Thường nói: “Nghe nói Diệp Thiên Sư đến âm ti, vừa hay chúng ta đang định đến dương gian tìm cậu. Diêm Vương có lời mời, mời cậu đi theo bọn ta một chuyến.”
Diêm Vương cho mời… Diệp Thiếu Dương sửng sốt một chút, trong nháy mắt liền hiểu ra là chuyện gì, bèn hỏi: “Có phải có người muốn đối chứng với tôi?”
Bạch Vô Thường đáp: “Đúng thế.”
Đến điện Diêm Vương đối chứng với kẻ khác là một chuyện không hề nhỏ. Đến Chanh Tử cũng cảm thấy có chút bất an, bèn kéo kéo ống tay Tiêu Dật Vân.
Chương 973: Kết thúc nhân quả (2)
“Chuyện này… ta không giúp được đâu.” Tiêu Dật Vân khoát tay. Điện Thiên Tử và Điện Diêm Vương mặc dù đều thuộc “công kiểm pháp” (1) nhưng lại không thuộc cùng một hệ thống. Dù có là Thôi phủ quân cũng không thể can thiệp chuyện Diêm Vương đến bắt người, huống chi là Tiêu Dật Vân hắn.
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nói với bọn họ: “Không sao đâu, tôi cứ đi thử một chuyến. Mọi người cứ đi dạo quanh đây đi, một lát nữa đợi ta ở đây là được rồi.”
Nhân quả này sớm muộn gì cũng phải giải quyết cho xong. Sớm chấm dứt còn hơn là để muộn. Cũng giúp cho lòng hắn trút bỏ được gánh nặng.
Nói xong, Diệp Thiếu Dương quay qua gật đầu với Hắc Bạch Vô Thường.
“Làm phiền Bát gia và Cửu gia.”
Hai người bọn họ đi trước dẫn đường, Diệp Thiếu Dương theo sát ngay phía sau. Bọn họ lại đi vào thành Phong Đô. Trên đường đi, tất cả quỷ hồn đều phải dẹp sang hai bên.
Diệp Thiếu Dương nghĩ lại việc Bạch Vô Thường từng dạy mình Đâu Chuyển Bát Quái Tiên, cũng tính như là nửa thầy giáo nên muốn tìm ông ấy để hỏi rõ hơn. Nhưng vừa nghĩ đến chuyện này là cơ mật, không dễ gì nói rõ trong một lời, thế nên vẫn là không nói.
Một lúc sau đã đi đến điện Diêm La, trong lòng Diệp Thiếu Dương đang mải suy nghĩ nên cũng không quan sát được tỉ mỉ, một lát đã đi đến trên đại đường.
Trên đại đường không có lấy một bóng người, Hắc Bạch Vô Thường cũng không có ý định dừng lại. Diệp Thiếu Dương cũng không dám hỏi, cứ thế đi theo bọn họ đến hậu đường, trong lòng hắn có chút nghi hoặc. Diêm Vương xử án đều lại trên đại đường mà, đi đến hậu đường làm gì?
“Vào đi.”
Bạch Vô Thường chỉ vào một tấm rèm cửa. Diệp Thiếu Dương cũng không hỏi nhiều mà chỉ vén rèm rồi đi vào.
Trong một căn phòng nhỏ, một người khoảng tầm năm mươi tuổi, ánh mắt sắc bén, bộ dáng hết sức thư sinh lại còn để râu bát tự quay người lại. Chắp tay với Diệp Thiếu Dương.
“Diệp Thiên Sư.”
“Lí sư gia.” Diệp Thiếu Dương vội vàng chắp tay hành lễ lại. Với vị đang đứng trước mặt thì hắn còn quen biết.
Người này là sư gia của Diêm Vương, cũng là người cai quản ghi chép âm đức. Lúc còn sống là một người hết sức có danh tiếng, lại còn là tể tướng nước Thái Lan, Lí Tư.Viết chữ đẹp, tính toán giỏi. Cho nên sau khi chết đi được phong làm âm thần, làm sư gia của điện Diêm Vương.
Diệp Thiếu Dương chưa từng đến điện Diêm Vương nhưng trước đây đã từng gặp qua Lí Tư, cũng tính qua âm đức. Nhưng mà sau khi xuống núi thì chưa từng đến nữa.
“Diệp Thiên Sư sau khi xuống núi vẫn luôn một lòng trừ yêu diệt ma, vất vả rồi.”
Diệp Thiếu Dương cũng đáp lại mấy câu: “Không phải Diêm Vương tìm tôi đến đối chứng nhân quả sao? Tại sao…”
Lí Tư cười thâm ý, lấy ra từ ống tay áo sổ Âm Đức, lại lấy ra cả một bàn tính. Ngồi xuống vừa tính vừa ghi chép vào sổ Âm Đức.
“Diệt trừ được ổ yêu ma, độ hóa được hồn ma dữ Bằng Tâm Vũ, thi vương u linh cũng như nhất can lệ quỷ. Được một ngàn năm âm đức.”
“Thu phục được ve sầu hai mươi năm, lại danh thất cố, cùng với một nội gián quỷ dịch, được âm đức năm ngàn năm.”
“Giết được quỷ mẫu Tula, được một ngàn năm âm đức; giết được linh hồn tà ác từ trước.Tuy sau chuyện đó lại để nó chạy thoát, chỉ được một nửa âm đức, vẫn là bốn nghìn năm…”
Lí Tư liệt kê tất cả những chuyện linh dị mà Diệp Thiếu Dương đã xử lí được sau khi xuống núi, rồi đổi ra thành âm đức. Diệp Thiếu Dương đứng bên cạnh lẳng lặng nghe.
“Tổng cộng là một trăm linh ba nghìn tám trăm năm. Diệp Thiên Sư, có còn thiếu cái nào không?”
“Nhiều như vậy sao?” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai. Bản thân hắn sau khi xuống núi đã xử lí qua biết bao chuyện, ngoại trừ những những đại yêu quỷ ác ra thì mấy cái đám tiểu yêu lâu nhâu không biết đã giải quyết được bao nhiêu, hắn cũng không nhớ rõ nữa.
“Không nghe theo sự khuyên nhủ của âm thần, giết hại đại đế Kiến Văn, Châu Doãn Văn. Khiến cho một số công án không cách nào đối chứng được, giảm hai vạn năm âm đức. Để cho quỷ bộc giết chết Thiên Sư Ngọc Thần Tử, giảm âm đức hai vạn năm, lập kế hoạch để quỷ bộc giết Thiên Sư Lăng Vũ Hiên, giảm… bốn vạn năm âm đức.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe thấy thế thì ngơ ra. “Tại sao việc giết Ngọc Trần Tử và Lăng Vũ Hiên lại có sự khác biệt lớn như vậy?”
Lí Tư vuốt chòm râu chữ bát của mình rồi nói: “Diệp Thiên Sư chắc trong lòng phải rõ rồi chứ?”
Diệp Thiếu Dương không dám phân tích. Việc hắn giết Ngọc Trần Tử đến cuối là do Tiểu Thanh và Tiểu Bạch động thủ trước. Còn Lăng Vũ Hiên lại là do hắn có ý muốn bọn chúng ra tay trước… luật nơi âm ty quả nhiên là thưa mà không lọt, đến ý niệm phạm tội ban đầu cũng tính cả rồi.
Hắn tính toán một chút rồi nói với bộ dạng bất lực: “Ngài trừ trước trừ sau như này, thì từ khi ta xuống núi đến nay đều là làm công cốc rồi.”
Lí Tư mỉm cười nói với hắn: “Vậy có cách nào muốn người ta không biết thì trừ khi mình đừng có làm. Thiên Sư nhân gian mà kiếm nhân đức nhanh như vậy và bị trừ âm đức nhanh đến thế, ta mới gặp qua có mỗi Diệp Thiên Sư ngài thôi đấy. Nhưng mà vẫn chưa xong đâu.”
Lí Tư hừ hai tiếng rồi rút từ trong ống tay áo ra một tập giấy cuộn màu vàng nhìn giống như thánh chỉ ngày xưa, sau đó đọc to:
“Diệp Thiếu Dương vi phạm luật pháp, đặc biệt là việc giết hại Lăng Vũ Hiên, sự tình đã điều tra rõ ràng, chỉ là vì tranh cường đoạt thế. Tạo ra ảnh hưởng rất xấu. Dựa theo tam thanh, bãi bỏ chức vị Thiên Sư… Nhưng trên trời có lệnh vẫn đang cần dùng người nên tạm thời vẫn giữ lại.”
Phía sau còn một đoạn nói về ân uy và biện pháp gì đó. Nói tóm lại cũng chỉ là hù dọa người ta thôi. Giống như mấy cái ghi chép lớn ở mấy chỗ nhân gian, nhưng cũng không có trừng phạt thật bao giờ.
“Có phục không?” Lí Tư híp mắt nhìn hắn rồi hỏi.
“Cứ như vậy đi.” Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai.
“Ngươi còn không phục, đối với mấy vị Thiên Sư bị ngươi kết liễu thì ngươi nên mừng thầm đi. Lăng Vũ Hiên vì tội hãm hại đồng môn, cưỡng bức nhân hồn nên đã bị đưa đi đầu thai ở Súc Sinh đạo rồi.”
“Nghiêm trọng vậy!” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, hắn nghĩ kĩ lại thì đã hiểu tại sao. Lăng Vũ Hiên cũng không có làm chuyện gì xấu thực tế cả.
“Sinh ý niệm xấu, tâm thuật của hắn bất chính, có ý phạm tội, cũng là tự làm tự chịu,”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, biết được việc Lăng Vũ Hiên bị ném vào Súc Sinh đạo, trong lòng hắn thấy rất sảng khoái. Hắn dừng lại một lát rồi hỏi: “Còn Tiểu Thanh và Tiểu Bạch thì xử lí thế nào?”
“Thanh, Bạch hai vị đó bị mang đi quản lãnh. Làm chuyện hung ác trên dương gian cũng là tội lớn. Nhưng chuyện này lại có nguyên nhân nên tội được giảm một bậc. Vốn là bị cách chức để xét xử, nhưng nghĩ vì là nghĩ đến việc dùng người gần đây nên vẫn giữ nguyên chức vị, cho lấy công chuộc tội.”
Diệp Thiếu Dương nghe xong thì buông xuống cái ý nghĩ trong lòng mình. Đây cũng chính là luật “khai trừ và giữ lại” ở nhân gian, coi như đã là trừng phạt nhẹ nhất rồi. Bản thân hắn còn đang định đi cửa sau nhưng xem ra không cần nữa rồi.
Lí Tư cười hê hê với Diệp Thiếu Dương, phất ống tay và nói:
“Âm đức cũng tính rõ ràng rồi, nếu Diệp Thiên Sư không có ý kiến gì nữa thì có thể đi được rồi.”
Đi được rồi? Diệp Thiếu Dương có chút khó hiểu. Phái Hắc Bạch Vô Thường đến tìm mình mà chỉ có việc đơn giản vậy sao?
Diệp Thiếu Dương cảm thấy chắc chắn có vấn đề trong đó.
Nhưng nếu người ta đã hạ lệnh đuổi khách thì bản thân cũng không hỏi nhiều nữa. Sau đó Diệp Thiếu Dương chỉ hành lễ rồi cáo từ.
Lí Tư tiễn hắn ra ngoài, lúc hắn sắp rời đi thì ông ta vỗ vai hắn và nói: “Diệp Thiên Sư, Thái Âm Sơn xâm phạm biên giới của âm ty chúng ta, hai bên cũng đã khai chiến rồi, cậu cũng đã nghe nói rồi chứ?”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương nhảy lên một cái. Hắn biết cái lời nói chuyện phiếm có vẻ như vô ý này mới là mục đích chính của việc gọi hắn đến ngày hôm nay. Hắn chỉ thuận miệng “à” một tiếng rồi gật đầu.
“Âm ty không sợ Thái Âm Sơn nhưng thế lực đen tối xung quanh quá nhiều, thậm chí ở nhân gian cũng có thế lực tà ác hoạt động mạnh mẽ. Hi vọng Diệp Thiên Sư cũng có thể góp một phần sức lực, lấy công chuộc tội…”
***
(1) Công kiểm pháp: Đơn vị kiếm sát luật pháp công lập.
Chương 974: Kết Thúc Nhân Quả (3)
Nghe thế, Diệp Thiếu Dương hiểu hết là gì rồi. Trước hết cứ tính hết chuyện chính với mình thật rõ ràng, phạm những tội gì, hậu quả nghiêm trọng như thế nào, sau đó sẽ ân xá cho mình để mình lấy công chuộc tội, rồi giao cho mình một nhiệm vụ và mình phải bắt buộc tiếp nhận nó…
Sau đó hắn cau mày và hỏi: “Ở dương gian có thế lực như thế nào mà lại khiến dưới âm ty phải lo lắng vậy?”
Lý Tư cười nói: “Diệp Thiên Sư thật đúng là biết rõ rồi còn giả như không biết. Kẻ mà khiến cho âm ty cảm thấy lo lắng tất nhiên là lũ quỷ giặc trên dương gian rồi.”
Diệp Thiếu Dương hít vào một ngụm khí lạnh, quỷ giặc bốn phía vốn đều là những sát tinh từ trên trời xuống quấy nhiễu nhân gian. Kiếp trước thì giết người vô số, sau khi chết mỗi tên lại ở trận pháp kì môn trong lăng mộ, không chịu luân hồi. Lấy lăng mộ làm trung tâm, chúng quy tụ các âm hồn binh sĩ, còn có cả những hồn ma những người bị giết rồi chôn theo chúng, hình thành một thế lực cát cứ, ở thế giới pháp thuật được gọi là tứ đại sát thần.
Sát thần phương bắc Thiết Mộc Chân, sát thần phía nam Trương Hiến Trung, sát thần phía đông Đa Nhĩ Cổn, sát thần phía tây Bạch Khởi.
Bốn người đều là sát tinh chuyển thế, nợ máu nhiều vô kể, tên tuổi có lớn hơn nữa cũng đều là dựa vào tàn sát cùng cướp đoạt mới có, tội nghiệt vạn kiếp, một khi đã vào đến địa phủ thì vĩnh viễn không thể siêu sinh. Chính bọn hắn cũng biết rõ điều này cho nên mới quyết tâm lưu lại nhân gian, cát cứ một phương hòng mưu toan tránh né luật tuần hoàn của nhân quả.
Sau này tam đại quỷ giặc là Thiết Mộc Chân, Trương Hiến Trung, Đa Nhĩ Cổn bị giới pháp thuật đánh bại, phải lưu vong ở Quỷ Vực. Kẻ giết người Trương Hiến Trung và tên người Tác-ta (1) chuyên giết người Hán là Đa Nhĩ Cổn bị đày xuống mười tám tầng địa ngục. Mỗi ngày đều phải chịu những cực hình nặng nề nhất, trải qua không biết bao nhiêu chừng phạt mới có thể đến được lục đạo luân hồi.
Thiết Mộc Chân trốn hướng về phía bắc Quỷ Vực rồi không rõ tung tích nữa. Chỉ có sát thần Bạch Khởi ẩn núp ở trong sa mạc phía tây, không có động tĩnh gì. Nhiều năm rồi vẫn chưa bắt được hắn.
Diệp Thiếu Dương nghe Lý Tư nói muốn hắn đối phó Bạch Khởi, thì chỉ biết cười khổ nhìn ông ta: “Lí sư gia thật coi trọng tôi, để tôi đi đến chỗ chết.”
“Cũng không phải để một mình ngươi đi, việc này phải bố trí từ đầu. Đến thời khắc mấu chốt Diệp Thiên Sư giúp đỡ một phần sức lực là được rồi.” Lí Tư lại cười cười nói với hắn: “Được rồi, cứ thế đi nhé, ngươi đi lo chuyện chính đi.”
Từ điện Diêm La đi, Diệp Thiếu Dương vẫn có chút mơ mơ màng màng, nhưng cũng may chuyện nhân quả trước kia giải quyết xong rồi, hắn không cần lại ngày đêm lo lắng sẽ bị Diêm La Vương thẩm vấn, còn việc đối phó sát thần Bạch Khởi quả thật đúng là chuyện không thể. Dù sao cũng không phải là bắt hắn đi ngay, sau này nếu người của âm ty thực sự tìm đến thì tính sau.
Hắn đi thẳng ra khỏi thành, đến chỗ rừng cây nhỏ rồi đi vào. Vừa nhìn đã thấy Chanh Tử và Tiêu Dật Vân đang ngồi nói chuyện còn lão Quách thì đứng ở chỗ xa xa.
“Lão đại không sao rồi?” Chanh Tử nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, vui vẻ chạy tới.
Diệp Thiếu Dương gật đầu rồi kể lại mọi chuyện một cách đơn giản cho mọi người nghe. Tiêu Dật Vân nháy mắt như đang cười trên nỗi đau khổ của Diệp Thiếu Dương.
“Diệp Thiên Sư uy vũ cũng phải đi chém giết Bạch Khởi rồi, Long Tuyền kiếm chỉ cần xoắn lại thì chả phải dễ như cắt rau à?”
“Cút!”
Diệp Thiếu Dương tiến lên muốn đá hắn một phát. Tiêu Dật Vân vội vàng tránh ra, vung tay rồi chỉ vào một chỗ sâu ở một mé của rừng cây.
“Ngươi nhìn xem kia là ai?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ rằng hắn ta dang trêu đùa với mình, không nhịn dược bèn liếc nhìn thì lại thấy bóng dáng một yêu ma bước ra từ trong rừng cây.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô ta, Diệp Thiếu Dương ngây người tại chỗ.
Là… Vương Bình!
Trong nháy mắt, tâm trạng Diệp Thiếu Dương hết sức rối loạn. Nếu nói rằng bản thân đến âm ty để tìm cô ấy nhưng là lúc trước chiêu hồn lại không có phản ứng, còn tưởng là cô ấy căn bản không có ở trong phạm vi của âm ty. Sau đó cũng chỉ vì nhận lời ủy thác của Tiểu mã, cố gắng hoàn thành trách nhiệm của một người anh em.
Hắn căn bản không nghĩ sẽ đến đây để tìm Vương Bình thật. Hiện tại cô ấy lại tự tìm đến đây, muốn bản thân hắn phải thu xếp thế nào đây?
“Thiếu Dương ca, tôi biết ngay là kiểu gì huynh cũng đến tìm tôi. Tôi không thể vào được thành Phong Đô, chỉ có thể đi lang thang ở bên ngoài này. Cảm tạ trời đất đã để tôi đợi được huynh…”
Vương Bình nhào vào lòng Diệp Thiếu Dương trong lồng ngực, khóc lóc kêu gào.
Diệp Thiếu Dương ngây mặt ra, cũng chỉ đành vỗ vỗ phía sau lưng nàng để an ủi. Trong lòng càng cảm thấy khó xử hơn. Đột nhiên hắn cảm thấy luồng khí trên người nàng có gì đó sai sai, hắn buông nàng ra, nhìn trên nhìn dưới, đột nhiên kinh hãi, nói: “Cô thiếu mất ba vía!”
Vương Bình gật đầu, nước mắt lại rơi như mưa.
“Hôm qua tôi bị một con yêu quái dụ xuống nước rồi giết chết. Con yêu quái đó mặc dù đã mở ra thiên tri nhưng cũng vẫn không biết nó là gì, có thể không phải vật chủng gì của Hoa Hạ. Sau khi nó giết tôi liền gieo yêu trứng vào trong người tôi, muốn lợi dụng cơ thể tôi để sinh sôi nảy nở. Sau đó còn lấy mất ba đạo vía của tôi…”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe nàng nói như thế là liền hiểu ngay cái gọi là yêu trứng kia. Chính là cái nắm tóc mà hắn lấy ra từ trong người nàng. Trong thiên hạ có cả hàng nghìn hàng vạn sinh linh, mà tất cả đều có thể trở thành yêu quái. Bản thân hắn cũng không biết đó là thứ gì.
Vương Bình tiếp tục trình bày: “Yêu quái kia câu mất hồn phách tôi, đại khái là vì để cho tôi không thể siêu sinh, sự việc không dễ gì bị bại lộ. Tôi thì hồn phách không lành lặn, trở thành một nửa hồn ma, mơ mơ hồ hồ đi tới Quỷ Vực, lại không vào được thành Phong Đô nên không thể làm gì khác ngoài việc đi lang thang ở khu vực gần thành.”
“Chả trách cô không đến Điện Thiên Tử để báo tin.” Tiêu Dật Vân đột nhiên hiểu ra.
Một nửa hồn ma thì không thể nào siêu độ cũng không thể luân hồi được. Bởi vì trên sổ Sinh Tử chỉ có họ tên còn hồn phách thì lại bị chia thành hai nửa hoặc nhiều hơn. Giả dụ có độ hóa một nửa hồn thì nửa còn lại dù sau này có tìm thấy thì trên sổ Sinh Tử cũng đã xóa mất, không cách nào xử lí được.
Vì vậy âm ti mặc dù biết quy tắc như vậy không công bằng đối với các hồn ma một nửa, nhưng cũng không thể nào làm khác được. Họ cũng sẽ phái một vài quỷ dịch giúp hồn ma đó đi tìm phần hồn vía bị mất của mình, có thể tìm thấy hay không thì còn phải xem tạo hóa nữa.
Vương Bình gật đầu, hỏi thăm Diệp Thiếu Dương về quá trình xuống đây.
Diệp Thiếu Dương bắt đầu kể lại đầu đuôi, Vương Bình biết được việc hắn xuống âm phủ là vì nhận lời khẩn cầu của Tiểu Mã thì lại càng khóc nhiều hơn. Chanh Tử không đành lòng nên ôm lấy vai nàng, liên tục an ủi.
“Ta vốn muốn đi tìm Thôi phủ quân xem qua sổ Sinh Tử để biết rõ là liệu cô có ở dưới âm ti không, kết quả là người ta không cho xem.” Diệp Thiếu Dương vuốt vuốt tay, nói với vẻ bất đắc dĩ.
Vương Bình gật đầu, tin tưởng hắn hết mực. Sổ Sinh Tử liên quan đến quá khứ và tương lai của chúng sinh nơi dương gian. Việc quan trọng như vậy đến cả Thiên Sư nơi dương gian cũng không thể tùy tiện xem, huống hồ nói ra thì đây còn là việc tư nữa.
“Con yêu quái câu mất một nửa hồn phách của cô đó hiện nay vẫn còn bên trong đập chứa nước à?” Diệp Thiếu Dương sau khi nói xong liền hỏi.
Vương Bình lắc đầu một cái: “Nó hình như không phải yêu quái ở đập chứa nước vì sau khi câu mất vía của ta nó lập tức xuống dưới Qủy Vực. Ta có thể cảm nhận được đại khái vị trí của nó nên trong lúc tình thế cấp bách mới đuổi xuống tới đây.”
Sau đó thiên tri được mở ra, đầu óc tôi tỉnh táo hơn mới nghĩ ra bản thân đã là một hồn ma mới chết, không thể là đối thủ của nó nên muốn quay về tìm huynh giúp đỡ. Nhưng lại chưa đến trời tối, tôi không dám lên trên.”
Vương Bình lau đi nước mắt: “Thiếu Dương ca, huynh thần thông quảng đại, lần này huynh nhất định phải giúp ta tìm phần hồn phách kia trở về!”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía xa xa, dừng lại một chút rồi nhìn xuống khuôn mặt Vương Bình và hỏi rằng: “Yêu quái kia ở nơi nào?”
“Ở phía bắc sông Âm Thủy, rất xa tận mấy trăm dặm lận.”
Tiêu Dật Vân vừa nghe, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Mấy trăm dặm á, nhưng nơi đó là chiến trường, đi một thân một mình không được đâu.”
Vương Bình khẽ ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, trong mắt tràn đầy sự kì vọng.
***
(1) Dân tộc Tác-ta (thời xưa, dân tộc Hán gọi dân du mục phương bắc là Tác-ta, thời Minh chỉ người phía đông Mông Cổ, phía đông bắc Nội Mông và nước Mông Cổ ngày nay)
Chương 975: Tín Vật
“Đi xem xem đi.” Diệp Thiếu Dương nói.
Một nụ cười khẽ nở trên khóe môi Vương Bình, ánh mắt cô cũng lấp lánh hơn, cô nói với giọng yếu ớt: “Có huynh ở đây thì ta không sợ gì nữa rồi.”
Diệp Thiếu Dương cười nhạt, quay đầu nói với Tiêu Dật Vân: “Ngài có đi không?”
“Ta… Ta không thể rời khỏi Điện Thiên Tử quá lâu.” Tiêu Dật Vân thấy khó xử vô cùng.
“Đáng tiếc quá!” Chanh Tử dẩu môi, tỏ rõ vẻ thất vọng.
“Vậy ngài quay về đi, chúng tôi đi đây.” Diệp Thiếu Dương để Vương Bình dẫn đường, gọi lão Quách cùng Chanh Tử đều đi theo.
Mới vừa cất bước thì Tiêu Dật Vân đột nhiên đuổi theo, gãi gãi sau gáy, có chút ngượng ngùng nói: “Thôi vậy, ta vẫn là nên đi cùng các ngươi một chuyến đi.”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng.
Từ trong rừng cây đi ra, Tiêu Dật Vân bảo lão Quách quay về trước, hắn vốn là pháp lực thấp, lại là hồn thể hạ xuống, ở đây không có cách nào vẽ bùa, thực lực lại giảm đi.
“Các người không tưởng tượng nổi mấy tên ở nơi sâu thẳm của Qủy Vực này đáng sợ thế nào đâu, còn nguy hiểm hơn rất nhiều so với trên dương gian. Đến lúc đó sẽ không có ai chăm sóc được cho ngươi.”
Lão Quách nghe thấy thế cũng không có biểu hiện gì, chỉ nói rằng: “Được thôi, loại chuyện mạo hiểm này để người trẻ tuổi như mấy người đi được rồi. Ta quay về trước đây.”
Diệp Thiếu Dương gọi hắn lại, nói thầm vào lỗ tai hắn.
“Huynh quay lại trước hết đừng vội nói là chúng ta đã gặp được Vương Bình, cứ nói là đệ vẫn đang tìm.”
Lão Quách gật đầu, rồi đi về phía ngược lại.
“Quay lại!” Tiêu Dật Vân kêu lên: “Trả quỷ bài cho ta!”
“Ồ đúng rồi, quên mất quên mất.” Lão Quách nhe răng cười, lấy quỷ bài bằng ngọc ra rồi giao trả cho Tiêu Dật Vân, sau đó phất tay rời đi. Từ đường lớn Hoàng Tuyền của âm ty đi vào thì cần thủ tục nhưng đi ra thì lại không cần. Lão Quách cũng không phải mới đến đây lần đầu nên đã quen đường rồi.
“Qủy bài của huynh nhìn thật khác với quỷ bài của các quỷ dịch mà tôi được nhìn thấy trước đây nha!” Chanh Tử nhìn chằm chằm quỷ bài trên tay Tiêu Dật Vân, cô nàng tò mò hỏi: “Cho tôi mượn xem được không?”
Tiêu Dật Vân đem quỷ bài giao cho nàng, dáng vẻ khá là đắc ý, hắn nói: “Hình thức của quỷ bài dược định theo thân phận. Tổng cộng có năm cấp, ta là cấp cao nhất.”
Chanh Tử sửng sốt: “Thế còn Thôi phủ quân cùng Diêm Vương gia?”
“Bọn họ không cần dùng quỷ bài. Hắc Bạch Vô Thường, Ngưu Mã tướng quân đều cùng một loại với cái ta đang dùng.”
Chanh Tử dùng tay sờ sờ rồi nói: “Ngọc trong suốt, thật là đẹp! Vuốt thấy trơn nhẵn, cảm giác rất thoải mái.”
Tiêu Dật Vân cười rồi giải thích: “Đây là được làm từ Đông Hải Hàn ngọc, gần giống với Thiên Sư bài mà lão đại của cô đang dùng. Ngoài tượng trưng cho thân phận ra còn có tất nhiều tác dụng kì diệu đó.”
Chanh Tử nhìn ngắm một lúc mới lưu luyến không rời mà trả lại cho Tiêu Dật Vân.
Tiêu Dật Vân đem nó đưa lại cho nàng, hắn nói: “Tặng cho cô đấy.”
Chanh Tử ngây người, lập tức lắc đầu: “Không được không được, thứ quý giá như thế…”
“Không sao đâu, ta về nói là mất rồi rồi lĩnh một cái mới là được.” Tiêu Dật Vân ngại ngùng cười cười: “Ta có cảm giác rất có duyên với cô. Lần đầu tiên gặp mặt, cũng không có gì có gì để tặng cho cô. Thứ đồ này cô thích là tốt rồi, không cần phải lo lắng gì đâu.”
Chanh Tử bắt đầu do dự, cô như một đứa trẻ nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
“Không được tùy tiện nhận đồ của người ta!” Diệp Thiếu Dương quát lên, trong lòng rất lại vừa cảm động vừa thấy tức, Tiêu Dật Vân cũng chỉ có thể đánh lừa người không hiểu như Chanh Tử. Qủy bài này mỗi người một cái, cũng giống như súng của cảnh sát trên dương gian vậy. Nếu làm mất rồi thì sẽ lớn chuyện đó, sẽ bị cách chức rồi điều tra.
Tiêu Dật Vân coi như là có thân phận đặc biệt, lại có lão đại lớn che trở, sẽ không vì chuyện này mà bị mất việc, nhưng chắc chắn cũng không thể tùy tiện dễ dàng đi lĩnh một cái mới như vậy được. Huống hồ Đông Hải Hàn ngọc hiếm như vậy cũng không dễ gì làm ra được cái mới.
Còn có một điểm đó là phàm là âm thần quỷ dịch đều sẽ coi quỷ bài như mạng sống của mình, nhất định sẽ không bao giờ tặng thứ này cho người khác.
Tiêu Dật Vân làm như thế khiến Diệp Thiếu Dương đều hiểu hết mọi chuyện rồi.
Chanh Tử vừa nghe Diệp Thiếu Dương nói như thế bèn đem quỷ bài giao lại cho Tiêu Dật Vân, lắc lắc đầu và nói: “Lão đại không cho tôi nhận, trả lại cho huynh nè.”
Tiêu Dật Vân tức giận, quay sang mắng Diệp Thiếu Dương mắng: “Ông nội nhà ngươi, ta cũng đâu có tặng ngươi, ngươi quản được à!”
Diệp Thiếu Dương liếc hắn một cái, gọi hẳn ra một bên. Diệp Thiếu Dương nhìn thẳng vào hai mắt hắn, thấp giọng hỏi: “Ngài thật lòng đấy à?”
Tiêu Dật Vân cũng rất nghiêm túc trả lời hắn: “Ta một thân một mình ở lì đây cũng mấy trăm năm rồi, ta rất nghiêm túc đó.”
Diệp Thiếu Dương nhớ tới việc Thôi phủ quân giao cho mình, không nói gì nữa. Hắn đi tới bên cạnh Chanh Tử, nói với nàng:
“Nếu người ta đã muốn tặng rồi thì cô thích nhận thì cứ nhận đi, tự cô quyết định đó.”
“Chuyện này…” Chanh Tử do dự.
“Cô hãy nhận lấy đi.” Tiêu Dật Vân cầm quỷ bài quay lại, dùng niệm lực phá bỏ luồng khí của bản thân trong đó đi, sau đó dúi quỷ bài vào tay Chanh Tử, dạy nàng cách dẫn niệm lực vào.
Trên Quỷ bài trên hiện ra một ánh sáng. Chanh Tử kinh ngạc kêu lên: “Tôi có cảm giác như nó đang liền thành một thể với mình vậy.”
“Chúc mừng cô, quỷ bài này đã thuộc về riêng cô rồi đấy. Chỉ cần cô không rút niệm lực ra thì ai cướp nó đi đều vô dụng.”
Tiêu Dật Vân không có lấy một tia đau lòng vì mất đi quỷ bài mà trái lại còn hết sức vui vẻ.
Chanh Tử cũng cười vui vẻ với hắn, cô nói: “Cảm ơn huynh, Tiêu ca ca, ngoài lão đại ra thì huynh là người đối xử tốt nhất với tôi.”
Tiêu Dật Vân bĩu môi: “Ta hi vọng xếp ở hạng nhất.”
“Cái đó thì không thể, đó là lão đại của tôi, là người thương tôi nhất trên đời. Không có ai có thể vượt qua được.” Chanh Tử trịnh trọng tuyên bố.
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này thì trong lòng cảm động đến mức xoắn xít hết cả lên.
“Được rồi, sau này hẵng nói.” Tiêu Dật Vân cũng không có gò ép nàng.
Đã xong tiết mục xen giữa này, bốn người bắt đầu khởi hành nhanh hơn, Diệp Thiếu Dương cùng Vương Bình đi song song ở phía trước, Tiêu Dật Vân cũng Chanh Tử đi theo sau, nói chuyện hết sức vui vẻ.
“Qủy bộc của huynh sắp bị người khác bắt đi rồi.” Vương Bình nhìn Diệp Thiếu Dương rồi nói.
“Con gái lớn, muốn giữ cũng không được.” Diệp Thiếu Dương cười cười với vẻ đầy bất đắc dĩ, nói với giọng điệu như người lớn trong nhà.
Bay ra khỏi rừng cây, Tiêu Dật Vân đi lên trước rồi nói: “Mấy trăm dặm, chúng ta đi thế này thì đến bao giờ mới tới nơi?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Không thì sao đây?”
Tiêu Dật Vân hỏi thăm Vương Bình về vị trí đại khái, nghe cô ấy nói xong thì hắn quyết định: “Ở chỗ không xa sông Âm Thủy đúng không? Vậy thì tốt nhất là chúng ta ngồi thuyền mà đi.”
“Ở âm ti còn có cả thuyền?” Lần này đến Diệp Thiếu Dương cũng ngây ngẩn cả người.
“Có, gần đây có đánh nhau mà. Âm ti cách nơi có chiến trường tận hơn nghìn dặm. Nếu cứ bay đi bay về thì mất nhiều thời gian lắm. Cho nên âm ty mới làm một vài cái thuyền ở sông Âm Thủy, dùng để thăm dò hoặc để cho phía quân đội đi lại.”
Nghe Tiêu Dật Vân giải thích xong, Chanh Tử liền lên tiếng: “Còn có gì gì mà thám tử nữa, sao nghe thật giống với nhân gian thời cổ đại vậy?”
Tiêu Dật Vân cười cười: “Vốn là như vậy mà, những vị quan ở âm ty này đều là những người sau khi chết lên nhậm chức. Tất nhiên có nhiều thứ sẽ bắt chước với trên nhân gian rồi.”
Dưới sự dẫn đường của Tiêu Dật Vân, bọn họ đi tới bên bờ sông Âm Thủy.
Sông Âm Thủy rộng mấy chục mét, nước sông có màu đỏ, trông như máu hòa ra vậy. Nhìn có vẻ mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi.
Gần bờ sông có một bến đò, có một vài con thuyền đen thui cập bến ở đó, có to có nhỏ. Còn có một vài quỷ dịch đứng trông coi bên bờ sông.
Chương 976: Gặp Nạn Tại Sông Âm Thủy (1)
Trên mỗi một chiếc thuyền hoặc nhiều hoặc ít đều có vài tên quỷ, bọn chúng đều là quỷ làm việc tạp dịch nên ăn mặc đơn giản hơn so với mấy tên quỷ sai.
Tiêu Dật Vân bước tới trước mạt hai tên quỷ sai gác bến tàu giơ tay sờ lên quỷ bài mới sực nhớ là định đưa cho Chanh Tử, hắn gãi đầu hỏi:
“Này, hai ngươi hẳn là biết ta là ai rồi chứ?”
“Kính chào Tiêu lang quân.”
Hai người kia cùng chắp tay vái chào.
“Ừ ừ, đưa một chiếc thuyền đến đây đi, ta cần phải đi tiền phương làm chút chuyện.”
Hai quỷ sai liếc nhìn nhau, khó xử nói:
“Xin bẩm Tiêu lang quân chuyện này, dạo gần đây Nguyên soái có hạ lệnh, nếu muốn đi thuyền thì phải có sự cho phép của Quân Bị Ty hoặc là của Nguyên soái…”
Tiêu Dật Vân nhướng hai đôi mày kiếm nhìn họ hỏi:
“Ta không có chuyền thì mắc gì phải đi tiền tuyến, đương nhiên là có chuyện quan trọng, làm sao, không lẽ muốn để cho Phủ Quân đại nhân tự mình đến đây một chuyến mới được?”
Hai tên quỷ sai bối rối nhìn nhau, nếu đắc tội phải Thôi phủ quân, thì còn ra sao nữa, đến cả cục trưởng Quân Bị Ty cũng không gánh nổi trách niệm, đành phải giơ cao đánh kẽ, mặc cho Tiêu Dật Vân chọn lựa thuyền.
Tiêu Dật Vân chọn một chiếc thuyền có mang mái rơm che, bốn người liền bay lên thuyền, hai quỷ sai vái chào nhắc:
“Tiêu lang quân đi thuyền cần phải cẩn thận, tuy chiếc thuyền này dùng gỗ táo Âm Sơn tạo ra còn sơn một lớp dầu trẩu có thể tránh được cư dân Tà Tu, nhưng dạo gần đây bên Âm sơn có ý định chặn đường thủy của chúng ta, nghe nói là đã có phái một ít lệ quỷ đại yêu đi xử lý nhưng tốt nhất ngài vẫn nên cẩn thận hơn chút, đặc biệt là đừng đi lệch đường chính.”
“Ta biết rồi.”
Bốn người Tiêu Dật Vân đi vào trong khoang thuyền ngồi.
Đầu đuôi thuyền đều có một tên quỷ dịch cầm một cây sào dài chèo thuyền rời bến, thuyền lướt nhanh đi còn nhanh hơn biết bao nhiều lần so với lúc quỷ hồn tự bay đi.
Diệp Thiếu Dương nhướng mày hỏi:
“Nguyên lý gì đây?”
“Trên mỗi con thuyền ở đây đều được dán bùa Ngự Thủy do chính tay đại đế Phong Đô vẽ, dạy thần chú cho quỷ dịch rròi chỉ cần bọn hắn niệm chú là thuyền có thể chạy đi, bọn hắn cầm sào chống chỉ là để điều chỉnh phương hướng chính xác thôi.”
Diệp Thiếu Dương thầm khen ngợi pháp lực của đại đế Phong Đô đúng là tài cao tuyệt đỉnh.
“Hai tên quỷ sai này chọc ta tức chết được.”
Tiêu Dật Vân còn vẫn còn đang khó chịu vì bị hai tên quỷ sai ngăn chặn không cho lên thuyền lúc nãy, hơn nữa còn có Chanh Tử đứng tại đó, làm hắn càng thấy mất hết mặt mũi.
Diệp Thiếu Dương nói:
“Người ta cũng không cùng một quan ti với ngươi, cho ngươi một chiếc thuyền đã là may lắm rồi.”
Tiêu Dật Vân hừ giọng nói:
“Ngươi đi Âm ty hỉ thử xem, bất kỳ một yêu cầu nào mà ta đưa ra có tên ủy sai nào dám nói tiếng không hay không, cũng do mấy ngày gần đây có chiến trạn, quân lệnh thắt chặt hơn một chút làm bọn hắn sợ bị Chung Nguyên soái tách tội thôi.”
Diệp Thiếu Dương:
“Cũng có nghe qua hai bên nổi lên trận chiến từ lâu rồi nhưng vẫn chưa có dịp đi tới chiến trường xem thử thế nào.”
Tiêu Dật Vân nói:
“Hôm nay cũng tám chín phần mười có cơ hội cho ngươi mở mang chút kiến thức.”
“Chuyện không liên quan tới ta, ta tới đây là đi cứu người.”
Tiêu Dật Vân nhún vai nhìn về phía Vương Bình suy nghĩ rồi hỏi cô:
“Vương Bình nếu ta giúp ngươi tìm lại hồn phách xong thì ngươi tính làm gì?”
Vương Bình nhìn hắn nói:
“Ta nghe theo lời ngươi.”
“Ngươi… có muốn được sống lại hay không?”
Tiêu Dật Vân nghe thấy thế vội vàng muốn chặn lời lại, Diệp Thiếu Dương lại vươn tay ngăn hắn, rồi nhìn thẳng Vương Bình.
Vương Bình bật khóc, gật đầu nói:
“Ta mới có hai mươi tuổi, đương nhiên là muốn… quay trở về trần gian, huống chi Tiểu Mã còn đang chờ ta, nếu không có ta, hắn sẽ rất đau khổ.”
Nhắc tới Tiểu Mã Diệp Thiếu Dương cũng thở dài, nắm lấy tay nàng khẽ nói:
“Xin lỗi, ta cũng rất muốn cứu ngươi, nhưng ngươi… đã không thể trở về được nữa.”
Vương Bình thừ người ra thì thầm hỏi:
“Không thể trở về nữa thật sao?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu:
“Ngươi đã chết rồi, tuy ta không được nhìn Sinh Tử Bộ, nhưng quỷ hồn chỉ cần bước chân vào địa phủ thì chắc chắn không có đường trở về trần gian, bất kể là ngươi bị đột tử hay là sống hết tuổi thọ thì đều không đi về được. Chờ ta cứu được ba phách kia của ngươi, ta cũng phải giao hết cho Phủ Quân đại nhân xử lý.”
“Thật sự là… không còn cách nào khác nữa ư?”
Vương Bình kích động đứng lên túm chặt lấy tay Diệp Thiếu Dương gào lên nói:
“Thiếu Dương ca, ta không muốn chết! Ta thật sự không muốn chết!”
Người sống trên đời, có ai mà muốn chết? Nhưng hai chữ sống chết lại có ai trốn tránh được.
Diệp Thiếu Dương thổn thức không nỡ nhìn nàng.
Vương Bình thấy hắn không hề bị đả động cũng biết có cầu xin bao nhiêu cũng không có tác dụng gì, chậm rãi lắc đầu gượng nói:
“Nếu Tiểu Mã biết được, hắn chắc chắn sẽ không để ta chết.”
Diệp Thiếu Dương lòng cũng có chút lung lay, cũng không để ý tới cô.
Tiêu Dật Vân cùng Chanh Tử nghe thấy Vương Bình nói thế liền khẽ thở dài, mỗi người một suy nghĩ nên cũng không ai nói thêm nữa.
Chiếc thuyền đột nhiên lắc lư mạnh, Tiêu Dật Vân vội vàng đứng lên đi ra ngoài mũi thuyền nhìn quanh thấy mặt nước cuộn sóng ngầm, vô số thứ kỳ lạ trồi lên khỏi mặt nước.
Đa số là mấy sinh vật như linh hồn trẻ con: trên là một bộ óc trống trơn, dưới thì treo một cái xác nhỏ bơi lội trong nước rồi dần tiến gần đến bên thuyền.
Còn có một số tà linh yêu quỷ bộ dạng xấu xí kinh khủng gần đó.
Số lượng mấy thứ giống như loài cá chình đen khá nhiều, thân cá dài bơi dưới mặt nước cũng ý đồ tiếp cận thuyền.
“Xảy ra chuyện gì! Tiêu Dật Vân quát. Đây cũng là lần đầu tiên hắn ngồi thuyền Âm Bồng.”
Khúc này thường có mấy thứ tà vật đáng ghét thế này. Người cầm lái nói:
“Tiêu lang quân yên tâm, thuyền chúng ta tạo ra từ gỗ táo Âm Sơn, mặt trên có quét một lớp dầu cây trẩu, chúng nó không hủy thuyền được đâu.”
Quỷ dịch lái thuyền cầm bao tải ra rồi nắm một vốc như là hạt thóc rồi vẩy trên mặt nước.
Những thứ tà vật như quỷ con với cá trích nhào tới cắn xé “hạt thóc”.
Một đám “cá trích” trồi lên mặt nước há miệng đớp, khuông miệng chứa đầy thịt thối còn có bộ răng sắc nhọn đang há miệng điên cuồng cướp lấy đồ ăn, đám tà vật bên cạnh còn cắn xé lẫn nhau, mặt nước vốn chỉ có màu đỏ nhạt cũng bị chúng vùng quẫy đục thành một màu đỏ sệt.
Khung cảnh nhìn thấy kinh dị máu me vô cùng.
Quỷ đứng ở đuôi thuyền cầm lấy một nắm “thóc” ném ra chỗ xa hơn. Tất cả đám tà vật liền bu về chỗ kia.
Nhân đó đẩy thuyền lướt đi xa hơn.
Mặt nước cũng vì thế mà dần lắng lại.
Bốn người cùng quay trở về khoang thuyền, trong nhất thời mỗi người mang một tâm sự khác nhau không ai mở miệng nói.
Chiếc thuyền chập chờn hơn mười phút, Vương Bình đột nhiên nói rằng:
“Phương hướng đi sai rồi, chếch đi hơi xa.”
Tiêu Dật Vân bước ra ngoài hỏi quỷ dịch, nghe hắn giải thích mới biết được là vừa nãy có đường rẽ.
“Đi về hướng nhánh sông.” Vương Bình nói:
“Chúng nên quay trở về.”
Quỷ dịch chèo thuyền bối rối nói:
“Không được đâu, con sông lớn lên này có quỷ sai gác nên không có tà vật nguy hiểm, lại còn nối liền tới chiến trường, còn nhánh sông nhỏ thì không thể đi, bên kia lỡ mà có tà vật đánh lén thì nguy hiểm cực kỳ.”
Có cái gì mà nguy hiểm, thuyền mà lật thì chúng ta bay ra là xong, Tiêu Dật Vân nói:
“Ta đang muốn qua bên phía bên kia làm việc, ngươi mau quay lại đi.”
Quỷ dịch còn đang chần chờ muốn nói thêm, Tiêu Dật Vân còn đang thúc giục hắn quay lại.
Quỷ dịch cũng biết thân phận hắn, cũng không dám làm trái ý hắn đành phải đẩy cây sào, chuyển đầu quay trở về một đoạn, quả nhiên có một cái nhánh sông nhỏ, con sông cũng khá rộng, cũng không hẹp hơn nhánh chính Âm Thủy là bao.
Con thuyền nhỏ lướt vào nhánh sông, Vương Bình nhắm mắt lại cảm nhận ba mảnh hồn phách còn laị của cô, đường đi đã đúng nhưng còn cách một đoạn đường, vì thế mọi người lại đi vào khoang ngồi chờ.
Qua tầm mấy phút, Diệp Thiếu Dương co mũi nhíu mày nói:
“Chuyện không ổn!”