Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 140
❮ sautiếp ❯Chương 959: Khuynh quốc khuynh thành
Tạ Vũ Tình còn muốn làm công việc, ăn xong liền rời đi, thuận tiện dẫn theo Tuyết Kỳ.
Tuyết Kỳ vốn không muốn đi cùng, nhưng nghĩ có thể cô sẽ rủ mình đi ăn cá mực nướng, nên đi theo.
Vừa trải qua một trận đại chiến căng thẳng, mọi người đều rất mệt mỏi, không bao lâu sau tiệc cũng tan.
Chu Tĩnh Như vẫn như trước vì bọn họ mà thuê phòng ở một khách sạn gần đó, mời mọi người qua đó nghỉ ngơi.
Diệp Thiếu Dương đi tắm rửa, cả người ê ẩm mỏi mệt, nhưng vẫn chưa muốn ngủ, đi ra ngoài ban công khách sạn, đứng dựa vào lan can, yên lặng nhìn vạn ánh đèn phía dưới.
“Không ngủ được?”
Thanh âm của Lão Quách vang lên phía sau.
Diệp Thiếu Dương lắc đầu.
Lão Quách đi tới, đưa bia trong tay cho hắn, Diệp Thiếu Dương cầm lấy, uống một ngụm.
“Ngươi nghĩ tới Đạo Phong sao?”
Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, thở dài: “Ta cảm thấy càng ngày càng không thể hiểu hắn.”
Lão Quách cười cười, “Ta với hắn ở cùng đã nhiều năm, ta cũng không hiểu hắn, bất quá ta tin tưởng, dù hắn không đủ tư cách là một pháp sư, nhưng bản tính tuyệt đối không xấu, hắn không lý nào nhập ma.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu, “Ta cũng không muốn tin, nhưng rõ ràng hắn mang theo đám lệ quỷ tà linh, trong đó có cả Thượng cổ Tà thần.
Hơn thế nữa, hắn còn có thể phi thiên độn địa…… kỳ quái chính là, hắn nhìn qua thì có thân thể, cũng có thể tác pháp, cũng bị thương, nếu nói hắn là quỷ thi, trên người lại không có tia quỷ khí nào, ta thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.”
Lão Quách nói: “Có lẽ hắn có nguyên nhân riêng của mình?”
“Vấn đề là hắn không chịu giải thích, luôn tìm cách trốn tránh, lần này nếu không vì Cửu Vĩ Thiên Hồ, hắn sẽ không hiện thân đâu.
Bất quá… hắn nói gì đó về bộ phim hồi xưa đã xem……”
Tiếp theo kể lại chuyện hồi xưa, Lão Quách nhíu mày nói: “Ngươi không nhớ ra bộ phim đó là bộ nào sao?”
“Xem qua nhiều phim như vậy, làm sao mà nhớ được.”
Diệp Thiếu Dương xua tay.
Lão Quách trầm ngâm một hồi, nói: “Có thể nào hay không việc hắn làm có liên quan đến một nhân vật trong phim, chắc hẳn là vì nguyên nhân nào đó hắn không thể nói thẳng ra, nên mới dùng phương pháp ẩn dụ này để nói cho ngươi biết, để cho tự mình ngươi đoán?”
Diệp Thiếu Dương trong lòng liền động, nói: “Đợi lát nữa sẽ lên mạng tìm kiếm, chọn ra những bộ phim đã từng xem cùng hắn, rồi mới từ đó sàng lọc.”
Tuy biện pháp này có vẻ ngốc, nhưng cũng là biện pháp duy nhất.
“Đúng rồi, lúc đó có đưa tấm bản đồ, đã hỏi hắn chuyện đó là sao chưa?”
“Từ đó tới giờ, vẫn chưa có cơ hội hỏi hắn.”
Diệp Thiếu Dương uống một ngụm bia, ghé vào ban công, thầm nói: “Lần sau gặp lại, không biết sẽ là địch hay bạn nữa.”
Quay đầu nhìn Lão Quách cười, “Nếu giữa ta và hắn, phải có một trận chiến, huynh sẽ đứng về bên nào?”
Lão Quách suy nghĩ một chút, nói: “Ta sẽ đứng về phía đệ!”
Diệp Thiếu Dương bật cười rộ lên, ôm lấy cổ hắn nói, “Vẫn là hai chúng ta thân hơn.”
“Nghe ta nói xong đã.”
Lão Quách nói: “Bởi vì ta biết đệ không phải đối thủ của hắn.”
“Cái gì!”
Diệp Thiếu Dương sửng người, trợn tròn mắt.
Hàn huyên với Lão Quách một lát, biết được Nhạc Hằng đã đuổi theo Tôn Ánh Nguyệt nên đi rồi, Trần Lộ cũng đuổi theo Đạo Phong, những người còn lại không biết đi đâu.
Nghĩ đến việc Đạo Phong thu Thất Vĩ Yêu Hồ là Tôn Ánh Nguyệt làm đệ tử, Diệp Thiếu Dương thấy thật là khó lý giải, còn có Nhạc Hằng, bộ dáng si mê giống như hoa si của hắn trước mặt Tôn Ánh Nguyệt, càng làm người ta khó hiểu, cũng chỉ biết chờ Nhạc Hằng quay về, hỏi hắn một chút xem sao.
Trở lại phòng, Tiểu Thanh Tiểu Bạch vẫn đang chơi game trên di động, Diệp Thiếu Dương đưa đoạt lấy, thúc giục bọn họ lên đường, hai người vẫn không chịu đi.
Diệp Thiếu Dương lấy ra Thiên Sư Bài, dùng cương khí kích phát, hạ phù ấn lên một lá linh phù, sau đó để lại một tia thần niệm ở trên, giao cho bọn họ, bảo sau khi xuống đó đi tìm kiếm Tiêu Lang Quân, căn dặn cẩn thận một lát, rồi tiễn bọn họ rời đi.
Còn mình trở lại giường, lấy ra Âm Dương Kính, dùng thần thức tiến vào bên trong, nhìn thấy Dương Cung Tử đang điều tức, cảm nhận được sự tồn tại của hắn, liền kéo vành mũ xuống.
“Đừng kéo, ta đã nhìn thấy rồi.”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu, “Đúng rồi, trường bào của cô không phải đã hỏng rồi sao, thế nào lại có bộ khác rồi?”
“Ai cần ngươi lo!”
Dương Cung Tử cũng không tức giận “Đạo Phong thế nào rồi?”
Diệp Thiếu Dương đơn giản kể lại những chuyện đã xảy ra, Dương Cung Tử nghe nói Đạo Phong không có bị sao, cũng thấy an tâm.
“Này, Tôn Ánh Nguyệt, có thân phận gì đó, vì sao lại gọi Đạo Phong là sư phụ? Còn tên Thượng cổ Tà thần kia nữa, làm sao lại trở thành thủ hạ của Đạo Phong?”
“Ta cũng mới tìm được hắn không bao lâu, những việc này, làm sao ta biết được.”
Nói xong, sợ Diệp Thiếu Dương không tin, lại bổ sung một câu, “Đạo Phong là người thế nào ngươi cũng biết, chuyện gì cũng không nói, cho nên chuyện của hắn, ngươi đừng hỏi ta, ta chỉ biết, hắn đang làm một chuyện vô cùng trọng đại.”
“Là chuyện gì?”
“Không biết.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, xem ra hỏi cô cũng như không, liếc mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, nói: “Rõ ràng cô rất xinh đẹp, dáng người cũng thật tốt, vì sao luôn che kín hết, nếu cô không nói, thì cũng không biết cô là nam hay nữ.”
Dương Cung Tử chớp mắt một cái, hỏi: “Ta rất xinh đẹp sao?”
“Rất xinh đẹp, ta thề”
Diệp Thiếu Dương giơ lên tay, “Khuynh quốc khuynh thành!”
Dương Cung Tử bật cười, kéo vành mũ xuống, nhìn hắn cười một cách tà mị mê hoặc.
Dung nhan tuyệt thế kia, khiến Diệp Thiếu Dương nhìn đến ngây người.
Dương Cung Tử bỗng nghiêm mặt, “Ta muốn thay Lãnh Ngọc cho ngươi một cái tát.”
Diệp Thiếu Dương cười làm lành, “Ta chỉ thưởng thức một chút thôi, cô nghĩ đi đâu vậy, sao cô có thể nghĩ ra mấy chuyện như thế chứ.”
Dương Cung Tử phi thân bay qua, Diệp Thiếu Dương còn nghĩ cô muốn đánh nhau, liền lui về phía sau.
Dương Cung Tử dừng lại trước mặt hắn, xoay người một cái, trường bào rời khỏi thân mình, bay về phía Diệp Thiếu Dương, ngăn cản tầm mắt.
Diệp Thiếu Dương vươn tay muốn bắt lấy, nhưng trực tiếp xuyên thấu qua, mới nhận ra trang phục chỉ là hư ảnh.
Trường bào rách nát lúc trước, Dương Cung Tử đã thay bằng một một bộ trường bào bằng bách hoa, mái tóc dài xoã xuống hai bên bờ vai, trên đầu còn đội một vòng hoa, đang đứng lơ lửng giữa hư không.
Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời, nhìn xem đến ngây cả người.
“Đây là thế giới do ta tạo ra, nên muốn biến cái gì thì biến cái đó.”
Dương Cung Tử nhìn hắn, cười mị hoặc.
Thật đúng là tuyệt sắc giai nhân mà…… Hơn nữa, sau khi cô hạ vành mũ, để lộ dung nhan ra, dường như đã trở thành một người khác, không còn cảm giác xa cách lạnh lùng.
Diệp Thiếu Dương thở dài, cố ý cười nói: “Ta thật hối hận vì không thấy dung mạo cô sớm hơn.”
Dương Cung Tử nghe thế, cái mày tuyệt đẹp khẽ cau lại, “Ngươi nói nghiêm túc?”
“Không phải vậy.
Cô là nữ nhân của Đạo Phong, ta sao dám có suy nghĩ không an phận chứ.”
Diệp Thiếu Dương thè lưỡi.
Dương Cung Tử mặt đỏ lên, hiện ra bộ dáng của thiếu nữ đang yêu, nhỏ giọng nói: “Đừng có nói bậy.”
“Ta không nói bậy, đồ ngốc cũng có thể nhìn ra, cô thích hắn.”
Diệp Thiếu Dương cười hì hì, “Yên tâm đi, ta lại không phải tình địch của cô.”
Dương Cung Tử cười nói: “Hai người các ngươi thật ra rất xứng đôi.”
“Đệch!”
Chương 960: Tình duyên chém không đứt
Dương Cung Tử hơi cúi đầu, một lát sau rồi nói: “Hắn là nam nhân đầu tiên nhìn thấy mặt của ta.”
Ngẩng đầu, liếc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, “Ngươi là người thứ hai.”
“Có gì đặc biệt à?”
“Sau khi bị hắn nhìn thấy dung mạo, ta đã từng lập lời thề, sẽ không để bất kỳ người nào thấy được dung mạo của mình nữa, nếu bị người nào nhìn thấy, ta sẽ phải giết chết người đó, bởi vì…… dung mạo của ta chỉ thuộc về Đạo Phong.”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, vội vàng xua tay, “Cô cứ nghĩ ta bị mù là được.”
“Sao ta có thể nhẫn tâm giết ngươi.”
Dương Cung Tử lẩm bẩm nói.
Diệp Thiếu Dương nghe được những lời này, trong lòng liền động, nghĩ thầm nữ nhân này của Đạo Phong, vẫn là không nên chạm vào là hơn, nhún vai nói: “Cô nghỉ ngơi đi, ta cũng đi ngủ đây, ta hay không có mặc gì khi ngủ, nếu cô không có việc gì thì đừng có ra ngoài.”
Thần thức vừa muốn rời khỏi Âm Dương Kính, đột nhiên nhớ tới chuyện gì, hỏi: “Đúng rồi, cô có tính toán gì không?”
Dương Cung Tử thở dài, nói: “Ta vốn tưởng rằng khi luyện thành bốn đạo Hỗn Độn Thiên Thể, cũng đã lợi hại, nhưng qua trận chiến này, mới biết được mình vẫn còn kém xa lắm, ta muốn ở đây bế quan tu luyện, tới khi nào luyện thành tám đạo Hỗn Độn Thiên Thể thì mới đi ra ngoài.”
“Nhiều nhất là mấy đạo?”
“Tám đạo?”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, nói: “Sau khi luyện thành thì sẽ thế nào, rất lợi hại sao?”
“Rất lợi hại, cũng đủ thực lực để độc đấu với Cửu Vĩ Thiên Hồ.”
Đệch! Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ lại, những người bên cạnh mình giống như điều có công pháp hay xuất thân rất cao, nếu mà tu luyện đến cao nhất sẽ rất khủng bố: Qua Qua là Thập Nhị Niên Thiền, sau lần lột da thứ mười hai, tu vi có thể thông thiên, nếu không đạt đến hạn mức cao như vậy, cũng sẽ không được Vô Cực Quỷ Vương chú ý, trọng điểm bồi dưỡng.
Tứ Bảo cũng đã tu luyện thành nhất trọng của La Hán Kim Thân, nếu luyện hết tám trọng, có thể tu thành kim cương bất hoại như trong truyền thuyết không? Đến cả Tiểu Mã, trời sinh là linh môi giới chất, sau khi đả thông kinh mạch, tu hành tiến triển cực nhanh, thật sự sắp trở thành một Thiên sư.
Nhạc Hằng thì không cần phải nói, trong cơ thể ẩn chứa linh khí của Chu Tước, trời sinh chính con cưng của thiên địa, mỗi lần gặp hắn, lại thấy mạnh hơn lần trước một bậc…… Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc đầu.
“Sao rồi, bị đả kích sao”
Dương Cung Tử lãnh đạm cười, “Thật ra pháp lực của ngươi đã vượt qua bài vị Địa Tiên?”
Diệp Thiếu Dương cười cười, trước giờ hắn không muốn tấn thăng bài vị, đơn giản là vì Đạo tâm còn chưa rõ ràng, tối nay, sau khi trải qua cuộc nói chuyện với Trương Quả, cũng như được Đạo Phong chỉ dẫn, hơn nữa tự thân cũng tự lĩnh ngộ, đã tìm được “Đạo”
của mình.
Nhưng mà bản thân lại không có dục vọng với việc tấn thăng Tiên vị, bất quá cũng chỉ là một cái danh mà thôi.
Nếu chỉ vì cái gọi là Tiên nhân, thì mình tình nguyện làm một phàm nhân, một Thiên sư nhân gian.
Tất nhiên, theo Đạo tâm kiên định, năng lực tác pháp của mình cũng sẽ tăng thêm một bậc, thực lực đã hoàn toàn vượt qua cấp bậc Địa Tiên, tiếp cận bài vị Linh tiên.
Ngoại trừ mấy lão biến thái bất tử ở Huyền Không Quan, có khả năng còn một ít cao nhân ẩn cư, cơ hồ mình sắp trở thành nhân gian vô địch.
Chỉ vì gần đây gặp phải đối thủ đều quá mạnh —
– không chỉ Tu La Quỷ Mẫu mà còn Cửu Vĩ Thiên Hồ, đều là lệ quỷ đại yêu ngàn năm xuất thế, hay là bị chính trận pháp khủng bố Tru Tiên Trận vây khốn, thực lực căn bản không thể phát huy.
Còn về trận chiến với Lăng Vũ Hiên, nhìn thì rất hung hiểm, nhưng thực tế cũng không phải như thế, chỉ là không đoán được hắn sẽ trảm thi phân thân, nhất thời không kịp phản ứng nên hơi chật vật, khi hiểu ra được căn nguyên, mình có thể nắm chắc mười phần thắng hắn.
Địa tiên cùng với Thiên sư, chênh lệch thực lực chỉ cách nhau một đường thôi, nhưng đại đa số người đều không thể vượt qua.
“Ngươi thì sao, có tính toán gì không?”
Dương Cung Tử hỏi.
“Nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó cùng Lãnh Ngọc lên Nga Mi Sơn, ta đã đáp ứng đi cùng cô ấy trả lại Ngũ Bảo Kim Liên, sau đó xác minh Phật duyên.”
Dương Cung Tử gật đầu, dừng lại một chút rồi nói: “Ngươi đi ngủ đi.”
“Ngủ ngon.”
Vừa muốn đi ra ngoài, Dương Cung Tử lại gọi hắn lại.
Diệp Thiếu Dương quay đầu, thấy cô có vẻ mặt rất kỳ quái mà nhìn mình, nhíu mày nói: “Có chuyện gì vậy, làm sao thế?”
“Nếu người ngươi gặp trước chính là ta, ngươi sẽ thích ta sao?”
Dương Cung Tử cười cười, “Chỉ là hỏi thử một chút.”
Diệp Thiếu Dương trầm mặc một lát, nói: “Nhân sinh không có giả thiết.”
Nói xong thần thức đi ra ngoài.
Dương Cung Tử nhìn hắn dần biến mất dần trong một vùng hư không, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, nhân sinh không có giả thiết, ai bảo người ta gặp được trước lại chính là Đạo Phong?”
Trong lòng chợt dâng lên một cảm giác rạo rực, không thể nào dập tắt được, phảng phất nhớ lại thời khắc kia, Diệp Thiếu Dương ôm mình trong lòng ngực, dùng giọng nói nhẹ nhàng thỏ thẻ vào bên tai: “Cô yên tâm dưỡng thương, không ai dám tổn thương cô đâu.”
Không ai dám tổn thương cô ….
Không ai dám tổn thương cô.
Đây không phải sự hứa hẹn, nhưng vượt qua hết thảy hứa hẹn.
Đó là…… cảm giác ấm áp an toàn cỡ nào.
Dương Cung Tử đột nhiên hét lớn một tiếng, trong tay hội tụ Hỗn Độn chân khí, hình thành một thanh kiếm, chém liên tục ba lần vào hư không.
Một nữ nhân không thể cùng lúc thích hai nam nhân, ta là của Đạo Phong, vĩnh viễn là của Đạo Phong! Cửa phòng đẩy ra, ba người Qua Qua, Quả Cam, Mỹ Hoa đi vào.
Lúc trước Diệp Thiếu Dương bảo ba người bọn họ đi tìm Đạo Phong, lúc này mới quay về.
“Không tìm được à?”
“Không tìm được, cả Trần Lộ cũng không thấy đâu.”
Kết quả này đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, cũng không nằm ngoài suy đoán, gật gật đầu, rồi ngẩng lên nhìn Mỹ Hoa, nói: “Việc ở đây cũng xong rồi, cô cũng nên trở về đi, âm đức lần này sẽ ghi một phần cho cô, lúc trước cô là quỷ hồn ở Quỷ Vực, không có xuất thân, ta sẽ dùng phần công đức này, giúp cô có được thân phận quỷ tốt.”
Mỹ Hoa vừa nghe, hai mắt liền tỏa sáng, không ngừng nói lời cảm ơn.
Quỷ hồn ở Quỷ Vực, vẫn luôn bị Âm Ty không thích, một khi bắt được, sẽ lập tức đưa đi luân hồi, quỷ tốt tuy rằng thấp kém, nhưng rốt cuộc cũng có danh phận, giống như bây giờ đã có chứng minh thư rồi vậy.
“Bất quá cô là thủy quỷ, hơn nữa sống ở Âm Thuỷ Hà, cô vẫn nên trở lại đó tu luyện, tiến độ sẽ nhanh hơn, tu luyện cho tốt, có việc ta sẽ triệu hoán cô, nếu bị người ta khi dễ, thì đi tìm Tiểu Thanh
– Tiểu Bạch.”
Tuy Mỹ Hoa vẫn chưa muốn rời khỏi nhân gian, nhưng cũng không dám chậm trễ việc tu luyện, vì thế liền gật đầu.
Diệp Thiếu Dương đưa cô cửa, chợt gọi cô trở lại, đưa cho một cây quạt qua.
“Lúc Tạ Vũ Tình dọn dẹp chiến trường đã nhặt về: Tiêu Dao Phiến của Trương Quả, xem ra hắn bị Đạo Phong đánh bại, trong lúc hốt hoảng bỏ chạy đã bỏ lại.
Cô là quỷ hồn, pháp khí khác không dùng được, Trương Quả là hồn thi, cũng giống như cô, đồ vật của hắn, nhất định cô có thể dùng được, cầm về tự mình tế luyện đi.”
Đồ của Trương Quả, tự nhiên là không kém được, hơn nữa cây quạt cổ kính này, Mỹ Hoa vốn đã yêu thích, rất phù hợp với khí chất của cô, trong lòng vô cùng vui sướng nhận lấy, lưu luyến mãi mới chịu rời đi.
“Còn Quả Cam……”
Diệp Thiếu Dương đi vào phòng, mới vừa chuyển hướng nhìn đến Quả Cam, cô liền lắc đầu như gõ trống bỏi.
“Ta không đi đâu, ta là yêu không phải quỷ, tới một chuyến không dễ dàng, vạn nhất sau khi ta đi Lão đại xảy ra chuyện, cần phải trợ giúp, ta lại phải vất vả chạy tới nữa……”
Quả Cam tìm đủ mọi cách để ở lại, dứt khoát ngồi lên đùi hắn mà làm nũng “Đúng vậy lão đại, không phải ta cũng có phòng sao, mua cái bồn tắm thật lớn, ta có Hỗn Nguyên Châu, tu luyện ở nơi nào cũng giống nhau, ta có thể ngâm mình trong bồn tắm mỗi ngày, không có chuyện thì đi tìm Tuyết Kỳ chơi……”
(Chuyện về Cửu Vĩ Thiên Hồ đã xong rồi, kỳ thực vẫn không thể yên, ngược lại sẽ dẫn theo càng nhiều chuyện mới
– tiếp theo là cuốn -> Hôn thê bi thương: Vì Vương Bình “Tử vong”
ngoài ý muốn, Diệp Thiếu Dương xuống Địa Phủ điều tra, ba người lẻn vào Âm ty, cùng Chung Quỳ Thiên Sư luận Đạo…… Ngày mai sẽ đi Hoành Điếm đóng phim, vai khách mời trong một bộ phim huyền huyễn, cam đoan tận lực cố gắng, khi nào công chiếu sẽ báo mọi người biết.
Đạo Phong cô độc, Dương Cung Tử động tình, làm cho ta thật cảm động.
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân một đường tiến tới, bạn nào đọc được những dòng này, ngoại trừ cảm tạ, cũng chỉ có cảm tạ, tương lai cùng với Diệp Thiếu Dương tiếp tục hành trình!)
Chương 961: Phi đầu man (1)
Diệp Thiếu Dương chịu không nổi khi Quả Cam làm nũng, bất đắc dĩ đánh phải gật đầu.
Quả Cam liền quá vui mừng, mà hôn lên má hắn một cái, rồi đi về phòng ngủ.
Diệp Thiếu Dương xoa xoa chỗ vừa bị Chanh Tử hôn, nhìn Qua Qua, Qua Qua cũng mở to hai mắt nhìn hắn, cũng không đợi hắn mở miệng, đã giành nói trước: “Lão đại, ngươi đừng có phái ta đi Quỷ Vực tìm hiểu thông tin gì nữa, ta đi vài lần rồi, ngươi cứ muốn ta đi nữa, chính là cố ý đuổi ta đi!”
“Lúc này thì không, sau ta sẽ cùng ngươi đi xuống đó một chuyến.”
Qua Qua liền sửng sốt, “Lão đại muốn đi Âm Ty sao?”
“Đi xuống đó một chuyến, đi làm vài mối quan hệ một chút, đợi mấy ngày nữa đi.
Ngủ đi.”
Qua Qua vừa nghe mình không phải đi Âm Phủ, vui vẻ không chịu được, nhảy lên giường, nằm thành hình chữ X.
Diệp Thiếu Dương qua đó đẩy nó ra, còn chính nằm xuống đó, Qua Qua lập tức bò lên ngực hắn, ôm lấy hắn mà ngủ.
Diệp Thiếu Dương hất mấy lần cũng không được, tức mình mắng vài tiếng rồi nhận mệnh mà thở dài, đành để nó nằm thôi.
Qua Qua là yêu đến từ Quỷ Vực, đúng là không cần ngủ, nhưng nó là ve trùng, ngủ chính là tu luyện, mỗi ngày đều phải ngủ một thời gian giống như con người.
Diệp Thiếu Dương gối hai tay sau đầu, suy nghĩ lại những sự việc đã trãi qua từ đầu đến đuôi.
Lăng Vũ Hiên đã chết, bọn trẻ được cứu thoát, Cửu Vĩ Thiên Hồ bị thu vào Sơn Hà Xã Tắc Đồ, Đạo Phong cũng đã đi…… Tất cả đều kết thúc.
Tuy nhiên, Diệp Thiếu Dương cảm thấy, vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, có rất nhiều chuyện, giống như là chỉ mới bắt đầu.
Sáng sớm hôm sau, Kim Oánh gọi điện thoại, hẹn Diệp Thiếu Dương tới lấy chìa khóa, Diệp Thiếu Dương đoán cô đã nhận chỉ thị từ Chu Tĩnh Như, nói thời gian xong, rời khỏi giường đi rửa mặt, qua phòng Nhuế Lãnh Ngọc ấn chuông cửa.
“Ngươi có đi cùng ai không đó?”
Nhuế Lãnh Ngọc ở trong phòng hỏi ra.
“Không ai cả, mình ta thôi.”
Nhuế Lãnh Ngọc lúc này mới mở cửa.
Nhuế Lãnh Ngọc vẫn chưa rời khỏi giường, đầu tóc rối tung, mặc áo ngủ, vẻ mặt còn buồn ngủ, nhìn thấy rất thân thiết, không giống như với con người cô thường ngày.
Diệp Thiếu Dương đi vào phòng, hỏi: “Cô hỏi ta có phải hay không đi một mình, để làm gì?”
“Không muốn để người khác nhìn thấy bộ dáng chưa chải đầu rửa mặt này của ta.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, liền chui vào trong chăn, tựa người vào thành giường, lấy di động ra xem.
Diệp Thiếu Dương liền vui vẻ, ngồi xuống mép giường, cười nói: “Nói như vậy, ta có thể nhìn à?”
Nhuế Lãnh Ngọc trừng hắn một cái: “Đừng có được tiện nghi còn khoe, nếu ngươi không muốn ở đây thì cứ đi ra ngoài!”
“Ta không đi, không đi….”
Diệp Thiếu Dương xua hai tay, cười hắc hắc, sau đó nói cô biết việc mình chuẩn bị đi nhận nhà, mời nói: “Cô đi cùng ta xem phòng, thế nào?”
“Nhà của ngươi, ta đi xem làm gì?”
Nhuế Lãnh Ngọc cố tình nói với hắn.
“Sao lại nói thế, cũng không có gì khác, tốt xấu gì cũng giúp ta xem qua, tương lai không vừa ý, lại đòi mua cái mới……”
Nhuế Lãnh Ngọc nhướng mày, “Nhà là của người thì ngươi ở,thì có liên quan gì đến ta.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Tôi nói là tương lai mà.”
Nhuế Lãnh Ngọc cười cười, “Hôm nay Quả Cam cùng với Vũ Tình đã hẹn ta đi dạo phố, còn có Tĩnh Như, mọi người cùng nhau thả lỏng một chút.”
“Này……”
“Nhưng, thấy bộ dáng đáng thương của ngươi, đành phải đi cùng thôi.”
Diệp Thiếu Dương hưng phấn mà cười to.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa, Diệp Thiếu Dương ra mở, thì thấy đó là Quả Cam.
Quả Cam nhìn thấy hắn ở đây cũng giật mình sửng sốt.
“Tới làm gì thế?”
“Không phải tìm ngươi, ta tìm Lãnh Ngọc tỷ.”
Quả Cam đẩy hắn qua một bên, đi vào phòng, nhìn Lãnh Ngọc, nói: “Các người dậy sớm thế.”
“À……”
Diệp Thiếu Dương thuận miệng trả lời, “Không đúng, ta không ngủ ở phòng này! Ta cũng giống ngươi vừa mới tới!”
Quả Cam che miệng cười.
“Lão đại không phải lấy cớ, ta sẽ không nói ra đâu!”
“Đừng có nói bậy.”
Nhuế Lãnh Ngọc trừng mắt liếc cô một cái.
Quả Cam áp lại gần, ngồi trên giường, nhìn chằm chằm mặt Nhuế Lãnh Ngọc.
“Làm sao thế?”
Nhuế Lãnh Ngọc sờ sờ mặt mình, không có ghèn mắt gì.
“Không phải cái đó, Lãnh Ngọc tỷ, mặt đỏ lên kìa.”
Quả Cam cười ha ha, “Nằm mơ cũng không nghĩ tới được, tỷ dĩ nhiên cũng đỏ mặt!”
Nhuế Lãnh Ngọc giận dữ trừng cô, bộ dáng càng thêm quẫn bách.
Làm loạn một lát, Quả Cam nói ra ý định đến đây của mình, cũng chẳng phải đại sự gì, chỉ là mình không cần ngủ, muốn đi dạo phố, cho nên sáng sớm liền tới đây gọi cô thức dậy.
Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, tỏ vẻ khó xử nói ra chuyện muốn cùng Diệp Thiếu Dương đi xem nhà.
Quả Xam vừa nghe thế, liền lập tức đòi đi theo xem, chủ yếu là đi xem buồng vệ sinh ra sao, đặt bồn tắm thế nào cho thích hợp…… Diệp Thiếu Dương nghe cô nàng nói làm như là nhà mình vậy, liền á khẩu.
Kết quả cuối cùng, ba người cùng nhau ra cửa, Diệp Thiếu Dương muốn gặp mọi người, liền chủ động gọi điện cho Tạ Vũ Tình cùng Chu Tĩnh Như, dứt khoát bảo bọn họ cùng đi xem nhà.
Vì thế, Diệp Thiếu Dương một mình là nam nhân, dẫn theo bốn đại mỹ nữ, cùng nhau tới nơi xem nhà.
Kim Oánh liền sửng sốt đến ngây người, những người xung quanh lại càng khiếp sợ.
Với sự hỗ trợ của Chu Tĩnh Như, thủ tục rất nhanh được hoàn tất, Diệp Thiếu Dương lấy tra tiền trong thẻ ngân hàng
– vốn là tưởng chỉ có khoảng mười vạn, sau đó mới nhớ vụ xử lý Tử Nguyệt, còn kiếm được hơn 10 vạn nữa từ trường học, tổng cộng gần ba mươi vạn, toàn bộ đều đưa hết.
Chu Tĩnh Như nói không cần nhiều thế, Diệp Thiếu Dương tuy là đau lòng tiền ra đi, nhưng việc này rất cứng rắn, không muốn chiếm tiện nghi quá lớn, Chu Tĩnh Như chẳng còn cách nào đành phải thu lấy, tính cho hắn chiết khấu tốt nhất, còn lại trả dần.
Căn nhà rất lớn, ba phòng hai sảnh, đã được hoàn thiện xong hết rồi, mấy cô gái chỉ chỉ trỏ trỏ, biểu hiện còn giống chủ nhân hơn là Diệp Thiếu Dương.
Bất quá lúc cầm chìa khoá trong tay, trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm thấy thật là mỹ mãn, tốt xấu gì cũng có nơi thuộc về riêng mình.
Sau khi nghiệm thu xong, mấy cô gái lại đi dạo phố, Diệp Thiếu Dương cùng đi, kết quả bị biến thành cu li, bao lớn bao nhỏ đều đưa hắn, hắn cũng chỉ biết âm thầm cười khổ.
Theo bốn người con gái đi dạo phố, đối với nam nhân mà nói đúng là một sự tra tấn, rồi một mình gánh cả bốn nàng, còn thảm hơn người ngoài cuộc nữa.
Ăn trưa cơm nước xong, mấy cô nàng lại lên kế hoạch dạo phố cả buổi chiều, Diệp Thiếu Dương nói kiểu gì cũng không chịu đi theo, liền tìm lấy cớ, bỏ trốn mất dạng đi qua tiệm nhà Lão Quách.
“Đệ định mua những cái gì, bàn tủ linh tinh, là tự mình làm, hay mua sẵn?”
Lão Quách nghe nói hắn mua nhà, liền chúc mừng một phen.
“Tự mình đóng đi, sẽ chắc chắn hơn một chút.”
Diệp Thiếu Dương tính toán trong đầu, giờ mình không còn tiền, còn đồ điện linh tinh gì đó, chỉ có thể kêu Tiểu Mã mua thêm vào thôi, bất quá tiểu tử này từ sáng tới giờ đã mất tích, điện thoại cũng không nghe.
Lão Quách pha một ấm trà, rót cho Diệp Thiếu Dương một ly, nói: “Nếu đệ muốn tự mình làm đồ thì không bằng cứ giao cho ta.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Giao cho huynh cái gì, huynh biết làm sao?”
“Lời này của đệ ý gì đó, ta đây cả đời đóng quan tài—-”
Diệp Thiếu Dương phun một miệng nước trà lên mặt hắn, “Huynh trù ta à, ta muốn mua đồ đạc, không phải quan tài!”
“Thì cũng làm giống nhau cả thôi, ta có quen mấy người chuyên cung cấp gỗ, đệ cần đồ đạc gì cứ nói với ta?”
“Được được rồi, dùng gỗ làm quan tài để đóng đồ dùng à, đen đủi muốn chết, đệ không cần.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng buồn bực, đến mệt với Lão Quách lại nghĩ ra được như thế!
Chương 962: Phi đầu man (2)
Nhìn lướt qua trên quầy, rồi nói rõ mục đích tới đây: “Lần này phong ấn Cửu Vĩ Thiên Hồ, dùng hết không ít pháp dược, huynh bổ sung cho đệ chút đạn dược đi, vẫn quy củ cũ, mỗi loại lấy một chút.”
Lão Quách nói: “Gần đây có rất nhiều đồ vẫn chưa chuyển tới, chờ ít hôm nữa đi.”
“Mau lên đó, vạn nhất lại gặp phải chuyện gì thì sao.”
Lão Quách cười nói: “Đệ cũng không phải Conan, đi đến đâu liền có người chết, lấy đâu ra nhiều sự kiện thần quái cho đệ gặp chứ.”
Khi đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên trời bỗng âm đi cùng với gió thổi mạnh lên.
Diệp Thiếu Dương giúp Lão Quách thu dọn vòng hoa tiền giấy bên ngoài vào quầy, đóng cửa hàng lại, ngồi trong nhà uống trà nói chuyện phiếm, cũng không mấy khi được nhàn rỗi, nghỉ giải lao một chút.
“Cho đệ gặp lại hai người quen.”
Lão Quách quay lại phía quầy rồi vỗ vỗ tay, kêu lên: “Tiểu Kim Tiểu Ngân, ra đây!”
Hai đạo thanh khí, từ đôi búp bê sứ đặt trên quầy bay ra, rơi xuống đất, biến thành hai người, một nam một nữ, là hai tiểu quỷ, hướng về phía Diệp Thiếu Dương cười cười.
Diệp Thiếu Dương thấy hai con quỷ này có vẻ cũng quen mặt, liền sực nhớ ra, chính là đôi đồng nam đồng nữ mình đã mang về từ cổ mộ, không phải quỷ, mà là tà linh, vì không xử lý sao cho tốt, nên lúc ấy giao cho Lão Quách nuôi, cũng coi như có chỗ cư trú.
“Là các ngươi!”
Diệp Thiếu Dương cảm thấy khí tức tà linh trên người bọn chúng vô cùng thuần khiết, chứng tỏ không phải tà tu, trong lòng rất vui mừng.
“Sư thúc, đa tạ đã cứu giúp chúng ta!”
Hai tà linh khom mình hành lễ.
“Sư thúc?”
“Bọn chúng cứ một hai gọi ta là sư phụ, ta cũng không có biện pháp nào”
Lão Quách nhún vai.
Diệp Thiếu Dương nói: “Bọn chúng ở chỗ của huynh, thật ra cũng rất tốt, có thể hấp thu hương khói tu luyện, nhân tiện giúp huynh trông coi cửa hàng.”
“Đi ra ngoài chơi đi, không được chạy loạn.”
Lão Quách vẫy vẫy tay, đồng nam đồng nữ lập tức vui mừng liền chui qua khe cửa đi ra ngoài, bọn chúng là tà linh, không sợ trời mưa, loại thời tiết như vậy càng thích hợp cho bọn nó hoạt động.
Hai sư huynh đệ tiếp tục uống trà nói chuyện phiếm, đột nhiên một trận gió từ sân viện thổi tới, làm cho tiền giấy trong phòng bay loạn lên.
Hai người cả kinh, đều nhận ra luồng gió này có gì đó tà môn, là âm phong! Có Diệp Thiếu Dương ở đây, Lão Quách tất nhiên không sợ quỷ quái nào cả, buông chén trà xuống, đi tới cửa viện, nhìn bầu trời âm u bên ngoài, đang ngó nghiêng tìm nguồn gốc âm phong, liền thấy một bóng người từ xa bay tới, té xuống sân viện, rồi lập tức đứng dậy chạy thẳng vào trong nhà.
“Tiểu quỷ phương nào!”
Lão Quách một chưởng đánh tới, chưởng vào vai con quỷ kia, đánh nó lảo đảo, bản thân Lão Quách cũng cảm thấy lòng bàn tay đau đớn.
Quỷ ảnh kia lảo đảo thân hình cố xông vào trong phòng, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức chắp tay nói: “Diệp thiên sư cứu ta!”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, quan sát kỹ hơn quỷ ảnh này, thấy có chút quen mặt, rất nhanh đã nhận ra, kinh ngạc hô lên: “Không phải ngươi là Trương mỗ sao!”
Quỷ ký Trương mỗ ở Thạch Thành! Mặc dù không gặp một thời gian, nhưng Diệp Thiếu Dương vẫn nhớ rõ hắn.
Quỷ ký này mặc trang phục tây phương, bộ dáng rách nát không ra hình dáng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, khí tức trên người không ổn định, hiển nhiên là đã bị thương.
“Có yêu quái đuổi theo ta, Thiên sư cứu ta!”
Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng hỏi, thì ở phía trên không trung sân viện truyền đến tiếng đánh nhau.
Lão Quách chạy ra ngoài đầu tiên, nhìn thấy đồng nam đồng nữ đang chiến đấu với người nào đó trên nóc nhà, nó cả toàn thân màu đen, tóc dài xõa thành một đám trên vai, trông vô cùng hung hãn, đồng nam đồng nữ dần dần không thể chống đỡ nổi.
Lão Quách thấy thế liền kinh hãi, nhìn đồng nam đồng nữ hét lớn: “Tiểu Kim Tiểu Ngân, mau dẫn nó xuống dưới, để sư thúc các ngươi đối phó!”
Tiểu Kim Tiểu Ngân phi thân nhảy xuống sân, quái vật kia cũng theo xuống dưới.
Lão Quách vội vàng thối lui vào trong, bảo Tiểu Kim Tiểu Ngân dẫn yêu quái vào trong nhà.
Sau khi Tiểu Kim Tiểu Ngân vào nhà, thì yêu quái kia từ trong miệng phát ra tiếng cười rất là quái dị, không có chút sợ sệt nào, nhào thẳng vào trong nhà.
“Tiền tài diệt hồn, thập tự lấy mệnh, cấp cấp như luật lệnh!”
Lão Quách đốt một lá linh phù, lẩm bẩm tác pháp.
Rèm cửa được làm bằng tơ hồng liền bị kéo lên, trong nháy mắt đã buộc lại, trói chặt yêu quái kia không thể động đậy được.
Diệp Thiếu Dương lấy ra Câu Hồn tác, vừa muốn đi lên, Lão Quách đứng phía sau liền ngăn cản, “Đừng làm hư hỏng đồ đạc trong nhà, dùng cái này để đánh hồn phách của nó ra!”
Nói rồi đưa cho Diệp Thiếu Dương một cây Kim Tiền Kiếm.
Cái gọi là Kim Tiền Kiếm, chính là lấy một trăm lẻ tám Tiền Ngũ Đế rồi dùng chỉ chu sa mà xâu lại, thành hình dạng một thanh kiếm, ngày thường đặt bên cạnh lư hương, được hương khói hun nhiễm, tích tụ linh lực.
Khi sử dụng trong thời điểm làm phép, linh lực có thể so với thượng đẳng pháp khí, nhưng chỉ có thể dùng được một thời gian ngắn, sau khi linh khí hao hết, cần phải tiếp tục cung phụng tích tụ lại linh lực, không giống thượng đẳng pháp khí, có thể liên tục sử dụng.
Các đạo sĩ có bài vị thấp, sẽ chế tác thứ này, khi gặp phải thời điểm nguy hiểm, lấy ra bù cho việc pháp lực không đủ.
Ngoài ra, Kim Tiền Kiếm còn có công dụng trừ tà, dùng để đối phó yêu tinh, chỉ cần nó có đủ pháp lực, có thể đánh hồn phách ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương cầm lấy Kim Tiền Kiếm, rút một lá linh phù, suy nghĩ sẽ chế trụ con yêu quái này trước, nhưng còn không chờ đến trước mặt, yêu quái đột nhiên hú lên một tiếng quái dị, cổ vươn dài ra, liều mạng giãy giụa, kéo đứt hơn nửa số rèm hạt, sắp thoát khỏi vây khốn.
Tu vi sâu như vậy! Diệp Thiếu Dương suy nghĩ lại cũng hợp lý, nếu là yêu quái bình thường, sẽ không thể ép cho một con quỷ ký chật vật đến như vậy, lập tức tiến lên một bước, cầm Kim Tiền Kiếm trong tay, miệng niệm chú ngữ, đâm về phía cái đầu tóc tai rối tung của yêu quái kia.
Đầu của nó lay động né tránh, Kim Tiền Kiếm một nhát vào trên cổ vặn vẹo như rắn của nó, một kiếm đâm vào, máu tươi liền phun ra.
Yêu quái rú lên quái dị, toàn thân run run lên, bỗng nhiên dùng sức vùng vẫy thân mình, đầu rời khỏi thân thể, bay về phía Trương mỗ.
Trương mỗ bị dọa đến hét to lên, vội vàng trốn ra phía sau Diệp Thiếu Dương.
Đầu quỷ kia cũng đuổi qua đây, miệng phun ra chướng khí, cái miệng mở rộng ra khủng bố, lộ hai hàm răng vàng rậm rạp.
Diệp Thiếu Dương tay bấm pháp quyết, một chưởng đánh vào đầu nó, vốn là muốn đánh văng nó ra, kết quả tay còn chưa tới, lập tức bị đám tóc dài của yêu quái bò lên, giống như xúc tu bò lên quấn lấy.
Diệp Thiếu Dương cười lạnh một tiếng, tay trái rút một lá linh phù, rồi rung động nhẹ, lửa bốc cháy lên, thiêu đốt đám tóc của nó.
Tóc bị lửa thiêu đốt, yêu quái kêu la thảm thiết, mở to mồm ra, nhào tới cắn vào tay trái Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương thuận thế nhét luôn tấm linh phù đang cháy vào trong miệng nó, tay trái kết ấn đánh vào hàm trên, miệng của yêu quái nhất thời không khép miệng lại được.
“Cho ngươi ăn chút đậu phộng rang!”
Diệp Thiếu Dương lấy ra một nắm đậu đồng, nhét vào miệng yêu quái, dán hai tấm linh phù giao nhau trên miệng nó, đầu gối đè lại cái cằm, khép miệng nó lại.
Kết ấn niệm chú, đậu đồng nổ bùm bùm trong miệng yêu quái.
Yêu quái muốn phun cũng phun không được, muốn kêu cũng kêu không cũng được, đầu quỷ ngã xuống đất, Diệp Thiếu Dương dùng chân dẫm lên, lấy ra Thái Ất Phất Trần, để lên mặt yêu quái, miệng lầm rầm niệm chú, phất trần rung động rồi giống như xúc tu chui vào trong lỗ mũi yêu quái.
“Ra đây!”
Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng, nhấc chân lui về phía sau, dùng sức kéo mạnh Thái Ất Phất Trần, kéo một hư ảnh từ trong đầu yêu quái ra ngoài, chính là hồn phách của yêu quái này.
Thân thể yêu quái lập tức xụi lơ, ngã xuống đất bất động.
Chương 963: Phi đầu man (3)
Thiên địa sinh linh, luôn có sự cân bằng: Cương thi có thân thể rất mạnh mẽ nhưng không có quỷ hồn.
Quỷ hồn có quỷ khí mạnh mẽ, có thể phi thiên độn địa, nhưng lại không có thân thể, hành vi cũng chịu rất nhiều hạn chế.
Yêu quái có thân thể, có linh hồn, nhưng yêu thuật cần phải có linh hồn khống chế, dùng thân thể để thi triển, một khi hồn thân chia tách, cả hồn phách lẫn thân thể sẽ không làm được gì nữa.
Hồn phách yêu quái này sau khi bị Diệp Thiếu Dương rút ra, liền vô lực phản kháng, muốn bỏ chạy, nhưng căn phòng này đã được đốt tam sắc hương, cung phụng Tam Thanh chính thần, nó làm sao có thể chạy thoát ra ngoài, chỉ biết đi quanh quẩn trước bức tường, đâm tới đâm lui cũng không chui ra được.
Lão Quách vỗ vỗ tay, “Tiểu Kim
– Tiểu Ngân, trảo nó qua đây cho ta!”
Hai tà linh nhanh chóng bay qua đó, nắm lấy quỷ hồn, kéo đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, muốn ấn nó xuống như phạm nhân, nó động cũng không động được, trong miệng nó đã liên tục phát ra tiếng kêu quái dị, hung ác trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương hơi có chút kinh ngạc, thường thì tà vật đã bị dồn đến bước này rồi, biết không còn hy vọng, đều sẽ xin tha mạng, mong mình có thể xử lý nhẹ đi, miễn cho không bị hồn bay phách tán, nhưng mà con quỷ hồn trước mặt này sao lại không có chút sợ hãi nào? Diệp Thiếu Dương lui về phía sau một bước, cẩn thận quan sát nó, hồn phách với thân thể đều cao như nhau, chứng tỏ không phải do nguyên hồn bám vào người: Là một nam nhân, đầu tóc rối dài, rũ xuống nửa thân dưới, ngũ quan giống người, nhưng tướng mạo vô cùng dữ tợn, mỏ chuột tai khỉ, hai hàm răng vàng sắc bén, giống như chưa bao giờ làm vệ sinh qua.
Diệp Thiếu Dương lập tức có chút mờ mịt khó hiểu, nhìn không ra yêu quái này là do vật nào thành tinh.
Chẳng lẽ không phải động vật, mà là một loại thực vật nào đó? “Má ơi, thiếu chút nữa thì liên đường rồi.”
Trương mỗ từ phía sau Diệp Thiếu Dương chui ra, đi tới trước bàn thờ thần tượng Tam Thanh, trước tiên lạy mấy cái, sau đó dùng sức hít mấy ngụm hương tro.
Thân thể khẽ lay động, một đạo linh quang hiện lên, bộ đồ tây cũ nát liền biến thành mới tinh, giày da bóng bẩy, tóc cũng bóng mượt, tuy sắc mặt có chút tiều tụy, nhưng so với bộ dáng lúc trước đã khá hơn rất nhiều.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ ra hắn là quỷ ký, cũng giống như quỷ sai, hấp thu hương khói để khôi phục tu vi, tốc độ so với quỷ hồn bình thường nhanh hơn rất nhiều.
“Đa tạ Diệp thiên sư ra tay hỗ trợ, Trương mỗ xin cảm tạ.”
Trương mỗ chắp tay cười.
Lão Quách nhìn hạt châu rơi đầy ở cửa, lắc đầu nói: “Nơi này của ta trước giờ chưa từng có yêu quái lợi hại như vậy tới.”
Quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương cười khổ, “Còn nói không phải Conan, ngươi vừa đến đã có chuyện lớn rồi, còn là tai họa nữa chứ“ “Đâu phải tại đệ.”
Diệp Thiếu Dương gãi đầu, cảm thấy có chút khó hiểu, quay đầu hỏi Trương mỗ: “Là ngươi cố ý tìm ta?”
“Đúng vậy, tìm ngươi cứu mạng.”
“Ta với ngươi đã lâu không gặp rồi, sao ngươi biết ta đang ở đây?”
Diệp Thiếu Dương khó hiểu.
“Đừng quên ta là quỷ ký, ta có một dị năng, có thể lưu lại ký hiệu linh lực lên người bất kỳ người nào, bản thân người đó cũng không thể phát hiện ra được, nhưng đối với ta, phù ấn này giống như vệ tinh định vị, chỉ cần trong một phạm vi nhất định, ta có thể cảm nhận được vị trí.”
Trương mỗ rất là đắc ý cười cười, “Ký hiệu này cho dù là quỷ yêu thi linh, hay pháp sư, đều có hiệu quả.
Ta đã là dựa cái này để cai quản đám quỷ yêu thi linh, bằng không khi ngươi hỏi ta quỷ hồn nào đó đang ở đâu, sao ta cao thể trả lời được.”
Đệch, không cẩn thận liền bị giám thị rồi! Trương mỗ nói tiếp: “Khó khăn lắm Thạch Thành mới có được một vị Thiên sư tới định cư, đương nhiên ta phải đánh dấu thật kỹ.
Diệp thiên sư đừng trách ta.
Đã lâu không gặp, Diệp thiên sư ngày càng soái nha.”
“Không có thời gian mà nói nhảm với ngươi.”
Diệp Thiếu Dương chỉ vào yêu hồn trước mặt, hỏi: “Đây là yêu quái gì, sao trước giờ ta chưa từng thấy qua?”
Trương mỗ nói: “Diệp thiên sư chưa thấy qua súc sinh này thì cũng là bình thường, đây không phải yêu quái Hoa Hạ chúng ta, mà là một loại yêu quái đến từ Nhật Bản, kêu là Phi Đầu Man.”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nhìn yêu hồn kia, lẩm bẩm nói: “Yêu quái Nhật Bản…… sao lại chạy đến chỗ chúng ta làm gì? Ngươi đi Nhật Bản à?”
“Ta không có đến đó.”
Trương mỗ thở dài, “Chuyện này kể ra rất dài dòng, để ta thu nó lại trước đã.”
Nói xong, lấy từ trong áo ra một chiếc gương nhỏ, chiếu về phía yêu hồn Phi Đầu Man kia.
Diệp Thiếu Dương nghe nói là yêu quái Nhật Bản, không muốn siêu độ, liền để hắn thu lại, hỏi: “Ngươi xử lý nó thế nào?”
“Bắt được đưa đi thỉnh công với Đại tướng quân.
Phi Đầu Man này có địa vị không nhỏ trong yêu binh, giao lên trên có thể đổi được không ít âm đức.”
“Tìm ai đổi âm đức, ngươi nói rõ ra nào.”
Trương mỗ chiếu chiếc gương nhỏ qua, yêu hồn lập tức bị thu lại.
Lão Quách vừa thấy nói: “Ngươi cẩn thận một chút, đừng có thu hai đồ đệ của ta vào.”
“Yên tâm, đây là tinh khí Nghiệt Kính Thai, chỉ thu âm hồn, không thu đồ vật trên nhân gian.”
Lão Quách liền sửng sốt: “Ý ngươi là, con quỷ này đến từ Quỷ Vực?”
Trương mỗ thu yêu hồn, đi đến trước lư hương, hít mấy ngụm hương tro, thở ra hít vào mấy hơi, tu vi khôi phục một chút, lúc này mới bắt đầu kể lại một lượt chuyện mình bị con yêu quái này truy đuổi: “Hiện tại ta không phải là quỷ ký, đã làm quỷ ký mất trăm năm đã rất nhàm chán rồi, muốn đi luân hồi, đi đến Âm Ty nhờ bằng hữu tìm quan hệ, kết quả do ta vận xui, trong lúc du đãng ở Quỷ Vực, đúng lúc gặp phải Chung Quỳ nguyên soái điểm binh.
Ở đó có một tên quan tổng binh, tổ cha nhà nó, vừa nhìn thấy ta đã nói ta là du hồn, bắt ta đi dắt ngựa cho hắn, ta liền đánh nhau với hắn một trận, đánh không lại, bị trói giải đến trước Chung nguyên soái, hắn vu khống ta tập kích quan binh.
Mẹ nó, Âm Ty còn đen hơn cả nhân gian, cái tên quân sư gì đó bảo ta lập công chuộc tội, ta cứ thế mơ mơ hồ hồ trở thành âm binh, gần đây được phái đi chinh phạt thế lực một phương, là ở cách bờ Bắc của Ấm Thuỷ Hà ngàn dặm, tất cả đều là quỷ Nhật Bản.
Sai ta đi do thám, kết quả thân phận bại lộ, bị cái con yêu quái này truy giết, đầu của Phi Đầu Man có thể tách ra khỏi thân thể, ta đánh không lại, liền bỏ chạy, đánh vỡ hư không, tới nhân gian tránh né, vừa lúc thấy được Diệp thiên sư, liền chạy qua đây……”
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói xong, trong lòng càng thêm nghi hoặc, hỏi: “Quỷ Vực làm sao lại có quỷ hồn Nhật Bản?”
“Có chứ, đều là quỷ hồn chết trận trong cuộc chiến tranh xâm lược năm đó, phần lớn bị nhốt trong Địa ngục chịu tội, một phần nhỏ được Đức Xuyên Quân triệu về, nhưng cũng có một số quân hồn không muốn bị quản lý nên ở lại bên này, không chịu quay về bên kia với Đức Xuyên Quân, cũng không phải loại tử tế gì, nên mới tụ tập lại, trốn sâu trong Quỷ Vực, chiếm lĩnh một địa phương, sinh tồn đến bây giờ.”
Thì ra còn có chuyện như vậy nữa, Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, Trương mỗ nói tiếp: “Đám Đế quốc quân hồn này, cầm đầu chính là hai tên tướng quân được cung phụng trên tịnh quốc thần xí, thu nạp tàn hồn ở Quỷ Vực, lúc đầu vẫn luôn trốn tránh ở khắp nơi, Âm Ty nhiều lần tìm kiếm nhưng vẫn không tìm ra chỗ của bọn chúng, sau này thực lực trở nên lớn mạnh, chiếm lĩnh một địa phương, hiện tại thế lực rất lớn.”
Đang nói, bên hông bỗng nhiên lập loè hồng quang, giống như đèn tín hiệu.
Trương mỗ lấy ra một tấm quỷ bài, hà hơi lên đó, hồng quang liền biến mất.
Chương 964: Cái chết của người yêu (1)
“Ta phải đi phục mệnh.”
Trương mỗ hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay, nói.
“Ngươi chờ chút, ta vẫn chưa hỏi xong.”
Diệp Thiếu Dương nói, “Có phải hay không là vì thế lực quỷ tử Nhật Bản phát triển quá nhanh, cho nên Âm Ty mới phái đại quân đi chinh phạt?”
“Lúc này Âm Ty với Thái Âm Sơn khai chiến, chắc ngươi cũng đã biết, Âm Ty lo lắng nếu thật sự đánh nhau, một số thế lực nhỏ sẽ nhân cơ hội đục nước béo cò, tập kích phá rối âm binh, cho nên phái quân đi tiêu diệt trước.”
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm, âm thầm mắng một tiếng, đám quỷ Nhật Bản này, khi còn sống chuyện xấu đã làm đủ, đến chết rồi còn không an phận.
Trương mỗ đi ra sân viện, cười nói: “Ta phải đi rồi, Diệp thiên sư, ta thấy biện pháp này thật sự không tồi, lần sau nếu bị kẻ khác truy theo, ta lại đến tìm ngươi nha!”
“Đệch mợ, ngươi nhanh xoá bỏ ấn ký gì đó cho ta!”
Có ký hiệu này trên người của mình, quả thực giống như một quả bom hẹn giờ, vạn nhất mình đang ngủ hay gì đó, bị Trương mỗ dẫn kẻ người tới, thì đến chết cũng không biết chết như thế nào.
Nhưng mà Trương mỗ đã bay ra khỏi phòng, biến mất dưới trời mưa.
Diệp Thiếu Dương đuổi tới sân viện, nhìn theo thân hình hắn mắng một tiếng, xoay người nhìn thấy Lão Quách ngồi xổm ở bậc cửa, trong miệng đang thì thầm cái gì đó.
Đi qua đó thì thấy, một con rết có năm đuôi, đang ghé vào trên xác chết của Phi Đầu Man, hút yêu khí còn sót lại, không khỏi nhíu mày nói: “Huynh thật là ghê tởm!”
“Không thể lãng phí.”
Chờ Thất Vĩ Ngô Công hút hết yêu khí trên thi thể yêu quái kia, Lão Quách mới hài lòng thu lại con rết, đi đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, cảm khái nói: “Không ngờ đám tiểu quỷ Nhật Bản đó đã chết rồi vẫn không chịu yên phận, bất quá Chung Quỳ nguyên soái tự mình dẫn binh, tiêu diệt đám này không có vấn đề gì.”
Nhìn Diệp Thiếu Dương cười cười, “Ngươi có nghĩ tới đi giết quỷ tử không?”
“Đám này đều là những tên tham gia chiến tranh năm đó, ai mà không nghĩ giết chúng, bất quá Âm Phủ giao chiến, pháp sư nhân gian chúng ta cũng không giúp được gì, đó không phải chiến trường của chúng ta.”
Lão Quách gật đầu, “Sau này không chừng sẽ có cơ hội, đến lúc đó ngươi nhất định phải dẫn ta theo, ta cũng muốn giết mấy tên quỷ tử!”
“Ngươi định dùng xe xúc mà giết quỷ tử sao?”
Lão Quách cười ha hả.
Đột nhiên di động vang lên, Diệp Thiếu Dương nhìn vào di động thì thấy, là Tiểu Mã! Thật đúng lúc, chính mình đang muốn tìm hắn đây, vội vàng mở máy, há mồm nói: “Ta nói tiểu tử ngươi sáng sớm đã chạy đi đâu mất, nhanh đưa cho ta hai khối kim nguyên bảo, ta muốn mua quan tài…… phi phi, mua đồ dùng!”
Đang nói chuyện trên điện thoại mà hai mắt nhìn chằm chằm tiệm quan tài, vừa lơ đãng nghĩ chuyện mua đồ dùng nên nói nhầm thành quan tài, vội vàng vả miệng.
Những tưởng sẽ bị Tiểu Mã chọc lại, kết quả đầu bên của điện thoại kia vang lên tiếng gào khóc, khiến Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên.
“Tiểu Diệp Tử, ngươi mau tới đây nhanh!”
Tiếng Tiểu Mã hét trong điện thoại, “Bình Bình chết rồi, ngươi mau tới đi, mau tới!”
Diệp Thiếu Dương trong lòng giật mình, “Ngươi nói rõ ràng xem!”
“Bình Bình chết rồi, ta đang ở linh đường, ngươi mau đến đây!”
Tạm ngừng trong vài giây, Diệp Thiếu Dương vội vàng hỏi địa chỉ, bảo Lão Quách nhớ kỹ, thúc giục hắn mau mở cửa hàng ra, vừa nói tin Vương Bình chết ra.
Lão Quách nghe xong cũng ngớ người.
“Mau mau mở cửa!”
Lão Quách lúc này mới mở cửa cuốn, đi ra ngoài rồi đóng lại, lái xe của mình qua đây, muốn đưa Diệp Thiếu Dương đến đó.
“Vương Bình chết như thế nào?”
Sau khi khởi động ô tô, Lão Quách bình tĩnh lại, hỏi.
“Không biết, Tiểu Mã đang thương tâm, nên không thấy nói đến cái này.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng đang loạn lại thành một đoàn.
Lão Quách nhíu mày nói: “Tiểu Mã bảo ngươi qua đó gấp là muốn làm gì chứ?”
Diệp Thiếu Dương liền ngây người, đúng vậy, người cũng đã chết rồi, gọi mình qua bên đó, để làm gì, đến thắp hương sao, không thể nào gấp như vậy.
Nghĩ một hồi, nói: “Ta với hắn là huynh đệ, bạn gái của hắn qua đời, đương nhiên muốn nói cho ta biết, hẳn là muốn qua giúp làm hậu sự.”
Lão Quách nói: “An bài chuyện hậu sự, phải tìm ta mới đúng, ta làm miễn phí cũng được mà, tìm ngươi thì có ích gì, lại nói Vương Bình với hắn còn chưa kết hôn, việc hậu sự cũng không có liên quan gì đến hắn”
Diệp Thiếu Dương nhận ra trong lời nói của Lão Quách có ẩn ý, hỏi: “Huynh cứ việc nói thẳng ra đi.”
Lão Quách thở dài, nói: “Ta sợ Tiểu Mã thương tâm quá độ, tìm đệ là có mục đích, chính là muốn đệ cứu Vương Bình sống lại.”
Diệp Thiếu Dương liền sửng sốt.
“Chuyện này…… Không có khả năng.”
“Rất có thể đó.
Đệ tự mình nghĩ lại mà xem, xử lý thế nào đi.”
Diệp Thiếu Dương vội vàng lắc đầu, “Người chết không thể sống lại, điều này đệ cũng không giúp được.”
Ô tô đi ra khỏi nội thành, chạy ra vùng ngoại thành khoảng hai mươi phút, tại lối vào của một cái trấn nhỏ, từ xa đã nhìn thấy Tiểu Mã đứng ven đường, hướng chiếc xe vẫy vẫy tay.
Đây là địa phương mà lúc nãy bọn họ đã ước định gặp mặt.
Nhìn qua cửa kính của xe, Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã có sắc mặt rất kém, hai mắt đỏ bừng, bộ dáng bi thương cực độ, trong lòng cũng thờ dài.
Chờ hắn lên xe, còn chưa kịp nói lời an ủi, Tiểu Mã đã nhào vào giữa hai người bọn họ, kêu khóc thất thanh.
“Đừng khóc đừng khóc, rốt cuộc là sao lại thế này, Vương Bình đang bình thường, sao lại chết rồi?”
Tiểu Mã lau đi nước mắt, nói địa chỉ nhà Vương Bình cho Lão Quách, cố gắng kiềm chế bi thương, nói: “Là chuyện ngoài ý muốn, hôm qua cô ấy cùng mấy bạn học đến đập chứa nước để bơi, rồi chết đuối……”
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra một chút, nói: “Tối qua không phải ngươi vẫn ở khách sạn sao, lúc đó ngươi không biết?”
“Không biết, cô ấy với ta vẫn chưa kết hôn, cô ấy xảy ra chuyện, cảnh sát đương nhiên thông báo cho người nhà, đến khi ta gọi điện thoại đến, mẹ cô ấy bắt máy, mới nói cho ta biết……”
Nói xong lại gào khóc thất thanh.
Thông qua lời kể đứt quãng của Tiểu Mã, Diệp Thiếu Dương cũng hiểu được phần nào sự việc đã xảy ra: Vương Bình cùng bạn học đi bơi ở đập chứa nước, bị chết đuối, sau khi được cứu lên, liền đưa tới bệnh viện cứu chữa, nhưng đã không kịp nữa…..
Tiểu Mã nắm lấy tay Diệp Thiếu Dương, kích động nói: “Tiểu Diệp Tử, lần này ngươi nhất định phải giúp ta, cứu Vương Bình trở về, giúp cô ấy sống lại!”
Quả nhiên Lão Quách đoán không sai! Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, nắm tay Tiểu Mã, khó nhọc nói: “Chuyện này…
ta thật là không thể làm được.”
Tiểu Mã ngẩn ra, nắm lấy vai hắn, hét lên: “Vì sao lại không được, con người sau khi chết sẽ biến thành quỷ, ngươi chỉ cần đưa hồn phách cô ấy từ Âm Ty trở lại, không phải sẽ sống lại sao?”
“Làm gì có chuyện có đơn giản như vậy! Thọ mệnh con người do trời định, chết chính là chết, sao có thể sống lại!”
Trong khi nói chuyện, ô tô đã rẽ vào một hẻm nhỏ, có một ngôi nhà trước cửa có treo vải trắng, không nói cũng biết đó nhất định là nhà Vương Bình.
Lão Quách tìm chỗ đậu xe ở ven đường.
“Chúng ta đi vào trước đã, chờ ngươi nhìn thấy Vương Bình rồi nói!”
Tiểu Mã đẩy cửa xuống xe.
Diệp Thiếu Dương lắc lắc đầu, vừa định xuống xe, Lão Quách vội nắm lấy tay hắn, nhìn hắn lắc đầu nói, “Tiểu sư đệ, có một số việc không thể làm, nhất định không thể đi làm!”
Diệp Thiếu Dương biết sư huynh muốn nói đến chuyện cứu Vương Bình sống lại, gật đầu, nói “Yên tâm đi, đệ sẽ không làm chuyện nghịch lại thiên mệnh đâu.”
Lão Quách thở dài, “Đệ là người dễ mềm lòng, ta sợ đệ…… Aiiii, đi đến thế nào rồi nói sau.”