Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 131
❮ sautiếp ❯Chương 902: Qua Qua kiên cường (2)
“Không được…… Ngươi chạm vào tỷ ấy!”
Qua Qua ráng sức gằn từng chữ.
Lăng Vũ Hiên sửng sốt, ngay sau đó cảm thấy buồn cười, “Ngươi thật cho rằng, ta không dám diệt ngươi sao?”
Nói rồi, tay bấm pháp quyết, nở nụ cười hung ác đi qua đó.
Qua Qua hiên ngang ngẩng cao đầu, hoàn toàn không sợ, quay lại nhìn Nhuế Lãnh Ngọc một cái, trong lòng thở dài một tiếng, vô cùng xin lỗi.
Sau đó xoay người, huy khởi quỷ đao, chém về phía Lăng Vũ Hiên.
Lăng Vũ Hiên khẽ búng ngón út, một đạo linh quang bay ra, đánh vào ngực Qua Qua, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Qua Qua bị bắn ra thật xa.
Lăng Vũ Hiên không thèm để ý nó, đi tới bên cạnh Nhuế Lãnh Ngọc, khom lưng muốn bế cô lên, đột nhiên cánh tay tê dại, cúi đầu nhìn, thì ra là Qua Qua đang dùng sức cắn.
Nó đã dùng hết toàn lực, không thể tiếp tục chiến đấu, chỉ còn biết dùng thủ đoạn cấp thấp này, thử ngăn cản Lăng Vũ Hiên tới gần nữ chủ nhân của nó.
Ta đã không thể ngăn cản, vậy thì sẽ dùng đến hơi thở cuối cùng, có thể kéo dài được bao lâu thì kéo.
Tại chỗ Lăng Vũ Hiên bị cắn, cảm thấy một xương cốt đau nhói, ánh mắt trở nên lạnh, sát khí hiện ra, tay trái bấm pháp quyết, đập vào ót Qua Qua.
Ngọc Thần Tử muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp, âm thầm thở dài.
Một đạo kiếm quang, từ phía sau phóng tới, xẹt qua lòng bàn tay Lăng Vũ Hiên, cắt thành một vệt máu dài.
Lăng Vũ Hiên liền quay đầu lại, thấy trước cửa khách sạn có một bóng người, tuổi không lớn lắm, chừng hơn hai mươi tuổi, vẻ mặt lạnh lùng, đặc biệt cặp lông mày lại là màu trắng.
“Ta nhận ra ngươi.
Ngô Gia Vĩ.”
Lăng Vũ Hiên đứng lên, lạnh lùng nhìn qua đó.
Ngô Gia Vĩ là đệ tử Lao Sơn, nghe nói cũng là thiên sinh linh thể, từ nhỏ cặp lông mày đã trắng như tuyết, được đặt ngoại hiệu là “Mi gian tuyết”
Pháp lực tuy không thể sánh với thiên chi kiêu tử như hắn cùng Diệp Thiếu Dương, nhưng so với những kẻ đồng trang lứa, cũng được coi là không tồi, có bài vị chân nhân, đệ tử thử tịch của Lao Sơn, dùng Lao Sơn truyền thừa Vô phong kiếm, kiếm danh “Tàng Phong”
Lăng Vũ Hiên từng có ý lôi kéo hắn, nhưng Ngô Gia Vĩ tính tình lãnh đạm, đối với hắn tỏ vẻ khinh thường, bình thường cũng không muốn giao tiếp nhiều.
Vì đối thủ chủ yếu chính là Diệp Thiếu Dương, không tiện gây thù chuốc oán quá nhiều, cho nên Lăng Vũ Hiên vẫn luôn nhịn, không muốn gây chuyện với hắn.
“Ngô đạo hữu ra tay đả thương người, là có ý gì?”
Lăng Vũ Hiên nhíu chặt hai hàng lông mày, ánh mắt phóng ra hai luồng hàn quang, đến tiếng sư huynh cũng không gọi, trực tiếp xưng hô đạo hữu.
Ngô Gia Vĩ hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời.
Lăng Vũ Hiên còn muốn ép hỏi, bỗng một chiếc xe từ phía con đường đối diện lao nhanh tới, vừa mới dừng lại, cửa xe bật mở, một người từ trong xe nhảy xuống, chính là Diệp Thiếu Dương.
Hắn nhận được tin của Qua Qua thông qua hồn ấn, biết nó có nguy hiểm, vội vàng tới đây, tuy nhiên do khoảng cách quá xa, Lão Quách phải tăng hết tốc độ, mới đến kịp lúc.
“Lão đại……”
Qua Qua thở dài một hơi, ngã gục trên mặt đất, quỷ yêu không hôn mê, nhưng nếu bị trọng thương, hồn phách không xong, niệm lực suy yếu, sẽ rơi vào trạng thái giống như người bị hôn mê.
Diệp Thiếu Dương thấy trên người Qua Qua tràn đầy hồng quang, đây là dấu hiệu ba hồn bảy phách sắp phân tán, tâm thần chấn động, vội vàng lao tới, dùng một tấm linh phù thu nó lại.
“Lão đại, ta đã tận lực, may mà không làm nhục mệnh…… mau đi cứu Lãnh Ngọc tỷ.”
“Ngươi không có việc gì đâu, nghỉ ngơi trước đi.”
Diệp Thiếu Dương cẩn thận thu lại linh phù, quay đầu nhìn, Tiểu Bạch đã bế Nhuế Lãnh Ngọc khỏi sô pha, đưa vào trong xe, ra tới hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Lãnh Ngọc tỷ bị yêu khí nhập thể, không có chuyện gì lớn đâu.”
Diệp Thiếu Dương hoàn toàn yên lòng, nói: “Các ngươi lại đây!”
Tiểu Thanh cùng Tiểu Bạch, Mỹ Hoa, còn có Tiểu Mã, Lão Quách cùng nhau lao tới, đứng phía sau Diệp Thiếu Dương, trừng mắt giận dữ nhìn Lăng Vũ Hiên, hận không thể lập tức xé xác hắn, thế nhưng Diệp Thiếu Dương chưa có nói gì, bọn họ cũng chỉ biết án binh bất động.
“Diệp sư điệt, việc này là hiểu lầm.”
Ngọc Thần Tử mở miệng, sự tình phát triển đến cục diện này, ông ta cũng không muốn gây nên một trận đại chiến.
Diệp Thiếu Dương không thèm liếc mắt nhìn ông ta một cái.
Lão Quách nhìn Lăng Vũ Hiên lạnh giọng nói: “Lăng Vũ Hiên, ngươi đúng là to gan lớn mật đó, đây là xã hội pháp trị, ngươi dám ngang nhiên bỏ thuốc làm người ta hôn mê, còn mạnh mẽ đưa tới đây, ngươi chờ ngồi tù đi!”
Đối với pháp luật, Lăng Vũ Hiên cũng có chút cố kỵ, nói: “Ta vốn không muốn giải thích nhiều, chỉ là nên nói rõ một chút, tránh bị người khác hiểu lầm là gian phu dâm phụ, ta với Lãnh Ngọc là đã là bạn thân nhiều năm, đêm nay hẹn hò gặp mặt.
Không ngờ cô ấy bị trúng kế của Thất Vĩ Yêu Hồ, hôn mê bất tỉnh, ta đã đánh đuổi Thất Vĩ Yêu Hồ, cứu được cô ấy, vốn định đưa về khách sạn, giúp giải trừ yêu khí trong cơ thể, không ngờ đụng phải quỷ phó kia của ngươi, nó chẳng phân biệt tốt xấu, tới đánh ta, ta chỉ còn cách tự vệ.”
Lăng Vũ Hiên cười cười khoát tay, “Nếu các ngươi không tin, chờ Lãnh Ngọc tỉnh lại, có thể tự mình hỏi cô ấy, sau đó mới tính xem có nên báo cảnh sát hay không.”
Toàn bộ khách sạn này đã được chủ trì Long Hoa Hội là Trương Vô Sinh bao hết, khách trọ bên trong đều là pháp sư các phái, thấy có động tĩnh, lục tục kéo ra, cả đám đứng trước cửa xem náo nhiệt.
Nghe Lăng Vũ Hiên nói đã cùng Nhuế Lãnh Ngọc đơn độc hẹn hò, đám tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên đều mở miệng cười khinh bỉ, nhìn Diệp Thiếu Dương.
“Cái tên vương bát đản nhà ngươi, sao Lãnh Ngọc có thể thích ngươi cơ chứ!”
Tiểu Mã tức giận mắng to Lăng Vũ Hiên, cuốn tay áo muốn xông lên.
Diệp Thiếu Dương giữ chặt hắn lại, xoay người nhìn Lăng Vũ Hiên, thanh âm cực kỳ bình tĩnh: “Ta nghĩ, không cần phải nói nhiều làm gì, ta biết chuyện này là tính kế nhằm vào ta.”
“Nếu Diệp sư huynh cứ kiên trì nghĩ vậy, ta cũng không còn biện pháp nào.”
Lăng Vũ Hiên khẽ mỉm cười, vẻ mặt rõ ràng muốn nói: Ta đúng là chơi ngươi đấy, thế thì sao? Lúc này, có thêm mấy người từ trên lầu đi xuống, hòa thượng đạo sĩ đều có, Trương Vô Sinh đi đằng trước, thấy cục diện này cũng thật là sửng sốt, gọi một đệ tử tới, hỏi rõ tình huống, trong lòng ít nhiều đã hiểu.
“Trợ thủ của Diệp sư điệt thực không ít”
Ngọc Thần Tử đột nhiên mở miệng, “Thân là Thiên sư, thu nhiều quỷ phó yêu phó như vậy, sợ là không được hay lắm.
Hơn nữa, quỷ phó vừa rồi của ngươi, chân thân đích thực là Thập nhị niên thiền, ta nghi xuất thân của nó có liên quan tới Thái Âm Sơn, mong Diệp sư điệt nói cho rõ ràng.”
Thái Âm Sơn là cố kỵ của toà bộ giới Pháp Thuật, thân là pháp sư, tuyệt đối không thể có quan hệ với Thái Âm Sơn.
Ngọc Thần Tử cũng không phải muốn chất vấn chuyện này, chỉ muốn trả đũa, rào trước đón sau, khiến Diệp Thiếu Dương không thể chất vấn hỏi tội.
Diệp Thiếu Dương gật đầu, thái độ cực kỳ thành khẩn, nói: “Tôi sẽ cho ông một câu trả lời thoả đáng, yên tâm.”
Ngọc Thần Tử cho rằng hắn chịu thua, suy nghĩ một chút, đối đầu kẻ địch mạnh, hôm nay cũng không nên ép hắn quá mức, vừa lòng cười, lấy từ trên người một bình sứ nhỏ, gọi một tên đệ tử lại, bảo hắn đưa cho Diệp Thiếu Dương.
“Trong này có ba viên Tuyết liên đan, được luyện chế từ tuyết liên trên Côn Luân Thiên Sơn, có tác dụng định hồn, bất kể thế nào, Vũ Hiên cũng đã sai khi đả thương quỷ phó của ngươi, ngươi cứ lấy Tuyết liên đan hồi máu cho nó trước đã, khôi phục quan trọng hơn.”
Diệp Thiếu Dương im lặng nhận lấy bình sứ.
Trương Vô Sinh thấy cảnh này, tuy trong lòng kinh thường Ngọc Thần Tử, nhưng vì giữ gìn thế cân bằng, tiến lên, chắp tay hướng Diệp Thiếu Dương nói: “Diệp thiên sư, đối đầu kẻ thù mạnh, chúng ta pháp sư, lúc này nên lấy trừ yêu làm trọng, chuyện này… bỏ qua được hay không?”
Chương 903: Trận quyết đấu đầu tiên (1)
Cửu Hoa Sơn Thích Tín Vô cũng tiến lên khuyên nhủ, Diệp Thiếu Dương trước sau vẫn không nói gì.
Mắt thấy một trận phong ba đã được bình ổn, mọi người mới nhẹ nhõm thở phào, Ngọc Thần Tử cùng Lăng Vũ Hiên liếc mắt nhìn nhau, nhịn không được mà lộ ra ý cười, nghe nói Diệp Thiếu Dương không câu nệ lễ pháp, làm theo cảm tính, thông qua chuyện xảy ra hôm nay, thì cũng chỉ có như thế thôi.
Người như vậy, cũng không khó đối phó.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên từ trong đám người đang đứng xem náo nhiệt: “Ngọc Thần sư thúc nói nghe hay quá nhỉ, vừa rồi thầy trò các người khinh thường quỷ phó của người ta, còn ra tay đả thương, giờ lại đưa thuốc hoà giải.
Ngươi coi nó là sủng vật của nhà mình, đánh xong rồi sờ một chút, thì coi như không có việc gì sao?”
Ngọc Thần Tử sắc mặt biến đổi, quay đầu lại nhìn, thấy vẫn là cái tên Mi gian tuyết Ngô Gia Vĩ kia, liền mắng: “Sư phụ ngươi trước mặt ta còn không dám lỗ mãng, ngươi là cái thứ gì chứ, dám ở đây châm ngòi ly gián!”
Ngô Gia Vĩ không để ý tới ông ta, bước nhanh tới trước mặt Diệp Thiếu Dương, kể lại một lần những gì mình vừa chứng kiến, lạnh lùng nói: “Diệp Thiếu Dương, ta cho rằng ngươi còn có huyết tính, không nghĩ cũng chỉ vậy mà thôi, nữ nhân của ngươi thiếu chút nữa bị người ta làm nhục, huynh đệ thiếu chút bị người ta đánh chết, ngươi còn có thể nhẫn nhịn được nữa à, ngươi tu Đạo để làm gì!”
Lời nói này khiến Tiểu Mã, Lão Quách, cùng đám người Tiểu Bạch sôi máu giận dữ, cơ hồ kìm nén không được, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương đối với Ngô Gia Vĩ chắp tay bái một bái, nói: “Đa tạ vì đã cứu giúp huynh đệ ta, ngươi nói rất đúng, thù này không báo, ta còn tu Đạo làm gì!”
Nói xong bất ngờ xoay người, ánh mắt liếc qua Tiểu Mã cùng Lão Quách, nói: “Mấy người dù sao cũng là người, giết người là phạm pháp, hay là……”
“Người cái rắm!”
còn chưa dứt lời, đã bị Tiểu Mã cắt ngang, tiến lên túm lấy cổ áo Diệp Thiếu Dương, phẫn nộ mắng: “Lão tử nhẫn nhịn đến giờ, chính là chờ ngươi hạ lệnh động thủ, con mẹ nó, vậy mà ngươi lại nói câu này à? Chẳng lẽ chỉ ngươi mới có thể cứu huynh đệ, khi ngươi gặp khó khăn, bọn ta không thể giúp gì được đúng không, thế còn gọi là huynh đệ sao?”
Lão Quách cười hắc hắc, hạ giọng nói: “Không sai, thật ra rất đơn giản, chỉ cần không phải bọn ta ra đòn cuối cùng, giao cho Tiểu Thanh Tiểu Bạch, cảnh sát có thể làm gì chứ? Dù có tra ra được, cũng xếp vào sự kiện thần quái, mà Tạ cảnh sát lại đang nắm quyền……”
Đúng là gừng càng già càng cay! Diệp Thiếu Dương quay sang nhìn huynh muội Tiểu Thanh Tiểu Bạch, nói: “Nếu các ngươi giết người, Âm Ty nhất định sẽ truy cứu, ta có cách giúp các ngươi thoát tội, nhưng sẽ không được làm Âm Thần nữa, các ngươi vẫn nguyện ý cùng ta đánh trận chiến này chứ?”
Tiểu Thanh nét mặt không đổi, nói: “Lão đại chỉ cần hạ lệnh, không phải hỏi ý kiến bọn ta! Huynh đệ cùng nhau chiến đấu, sảng khoái một phen, cần gì phải để ý đến chuyện sau này!”
Tiểu Bạch cùng Mỹ Hoa cũng gật đầu, không hề sợ hãi.
“Lão đại, các người cẩn thận……”
giọng Qua Qua truyền ra từ linh phù.
Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ túi áo, ôn hoà nói: “Yên tâm, Lão đại báo thù cho ngươi.”
Lập tức tiến lên phía trước một bước, nhìn về phía Ngọc Thần Tử cùng Lăng Vũ Hiên.
Đám người đối diện cũng nghe được đối thoại của bọn họ, thấy bọn họ dĩ nhiên muốn giết người, ai nấy trợn mắt nhìn nhau, hoảng sợ không thôi.
Đây là trong xã hội pháp trị, Diệp Thiếu Dương không thể nào tự mình ra tay giết người, nhưng có thể mượn tay quỷ phó yêu phó, phía cảnh sát hoàn toàn không làm gì được, cho dù hắn có động cơ giết người, nhưng cũng không cách nào trị tội.
Điều này, ai trong giới Pháp Thuật cũng minh bạch, cho nên một số pháp sư tà tu sẽ nuôi dưỡng quỷ yêu ám hại người khác, dù có bị cảnh sát tra ra, cũng vô pháp trị tội.
Trương Vô Sinh biết Diệp Thiếu Dương không nói giỡn, tiến lên một bước, nói với hắn: “Diệp sư điệt, đại cục làm trọng!”
Thiền sư Thích Tín Vô niệm phật hiệu, cũng tới khuyên giải.
“Đối đầu kẻ địch mạnh, Diệp thiên sư, xin hãy nhẫn nhục làm trọng.”
Những lời này của Thích Tín Vô đã rất rõ ràng: Nhẫn nhục, không phải không báo thù, mà là để sau rồi nói.
Diệp Thiếu Dương cúi người bái một bái, “Đa tạ hai vị tiền bối, bất quá thù này, ta nhịn không nổi!!”
Xoạt một tiếng, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, chỉ thẳng Ngọc Thần Tử.
“Ta chỉ tìm ông ta và Lăng Vũ Hiên báo thù, không có liên quan đến người khác, mong mọi người hãy bàng quang mà xem, cũng không nên nhúng tay vào, bằng không có hậu quả gì, ta không dám chắc!”
Ngọc Thần Tử nghe vậy giận dữ: “To gan, tốt xấu gì ta cũng là trưởng bối của ngươi, ngươi động thủ với ta, chính là khi sư diệt tổ!”
“Ngươi cũng sắp xuống lỗ rồi! Thế kỷ 21 còn nói cái này nữa à, lão tử không phải vãn bối, mà là tổ ngoại ngươi đó, xem lão tử đập cho ngươi một gậy thành người ngốc bây giờ, còn ở đây giả bộ hả!”
Tiểu Mã chửi ầm lên.
Bị một tên vãn bối dùng lời lẽ thô tục mắng chửi như vậy, Ngọc Thần Tử tức giận đến thất khiếu bốc khói, thiếu chút nữa thì ngất ngay tại chỗ, trong lòng nổi lên sát khí.
Diệp Thiếu Dương dùng ngón tay chỉ Ngọc Thần Tử, cùng Lăng Vũ Hiên bên cạnh, nói: “Hắn, còn hắn nữa, ta cũng phải diệt”
Nói xong, một tay rút kiếm nhằm vào Lăng Vũ Hiên, Tiểu Thanh Tiểu Bạch xông lên vây công Ngọc Thần Tử, Tiểu Mã cũng cầm Toái Hồn Trượng, lao về phía ông ta.
Hắn đã sớm ngứa mắt với lão già miệng nói nhân nghĩa, mà bụng đầy xấu xa này, tính xông lên đập lão ta một trận.
Tiểu Thanh Tiểu Bạch cũng không lỗ mãng, hiện ra chân thân, biến thành hai con mãng xà một xanh một trắng, bao vây Ngọc Thần Tử, điên cuồng công kích.
Ngọc Thần Tử tay phải cầm phất trần, dùng làm chủ công, tay trái không ngừng đánh ra linh phù, ngăn chặn thế tấn công của hai người.
Tuy lão ta đã già lắm rồi, nhưng dù sao cũng là trưởng môn Côn Luân Sơn, công tham tạo hóa, thực lực phi phàm, ỷ vào linh phù cùng phất trần, luồn lách qua khe hở giữa hai con mãng xà, bất ngờ lấy các loại pháp bảo ra phản công.
Lão Quách biết rất rõ, với thực lực của mình, có xông lên cũng không thể giúp được bất cứ việc gì, ngược lại còn làm chậm trễ bọn họ, nghĩ một hồi, quay lại xe, mở cửa ra, vừa trông coi Nhuế Lãnh Ngọc, vừa thả ra Thất vĩ ngô công, đánh lén Ngọc Thần Tử, đồng thời rút súng chu sa, ngắm chuẩn Ngọc Thần Tử, thỉnh thoảng bắn lén một phát.
Súng chu sa tuy không gây thương tổn như đạn đồng, uy lực cũng kém xa súng thật, nhưng một khi bị bắn trúng cũng cảm thấy rất đau.
Bên kia, Diệp Thiếu Dương cùng Lăng Vũ Hiên đang giao đấu với nhau, một người dùng Long Tuyền Kiếm, một người dùng Đả Thần Tiên, tử quang cùng tam sắc thần quang đan xen lẫn nhau, kẻ lui người tiến, mỗi chiêu đều là liều mạng, tính dồn đối phương vào chỗ chết.
Mấy người Lão Quách chọn vây công Ngọc Thần Tử, chính là vì không muốn phá hư độc đấu của Diệp Thiếu Dương.
Chỉ riêng hai anh em Tiểu Thanh Tiểu Bạch, cũng đã đủ để đánh với Ngọc Thần Tử, hơn nữa Thất vĩ ngô công liên tục đánh lén, còn có Tiểu Mã với Lão Quách dùng súng chu sa yểm trợ, Ngọc Thần Tử tuy pháp lực cao thâm, nhưng cũng bị đánh đến trày da tróc vẩy, quay đầu lại kêu gọi môn nhân của mình: “Còn không nhanh tới hỗ trợ!”
Đám môn nhân này cho rằng bọn họ quyết đấu, mình không được tham gia, đột nhiên thấy trưởng môn kêu gọi, vội vàng xông lên.
Vừa ra đến cửa, đột nhiên một đạo kiếm quang loé lên, tên dẫn đầu tức khắc cảm thấy da đầu lạnh ngắt, đưa tay sờ sờ, phát hiện trên đầu đã mất đi một vòng tóc! Ngô Gia Vĩ tay cầm thiết kiếm, đứng ngăn ở cửa, lạnh lùng nói: “Ai muốn đi qua đó, phải hỏi thanh kiếm này của ta đã!”
Mấy đệ tử Côn Luân Sơn vội vàng dừng lại, tên đệ tử kia vội che lại cái đầu trọc, mắng: “Ngô Gia Vĩ, đệ tử Lao Sơn như ngươi cứ yên đó mà xem náo nhiệt đi, quản làm gì chuyện bọn ta?”
Ngô Gia Vĩ không thèm để ý tới hắn.
Chương 904: Trận quyết đấu đầu tiên (2)
Mấy tên đệ tử liên thủ xông lên, nhưng Ngô Gia Vĩ kiếm pháp cao minh, chắn ngay ở cửa, dễ thủ khó công, mấy đệ tử Côn Luân Sơn căn bản không phải đối thủ.
Ngô Gia Vĩ đương nhiên không dùng kiếm đả thương người, nhưng chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, đã cạo trụi tóc vài tên, ai nấy đầu trọc hết.
Ngô Gia Vĩ chỉ vào Thiền sư Thích Tín Vô bên cạnh, nói: “Nếu các ngươi muốn làm hòa thượng, có thể lập tức bái sư, quy y cửa Phật.”
Mấy tên đệ tử vừa thẹn vừa giận, nhưng không đánh lại Ngô Gia Vĩ, cũng không ai dám xông lên, vạn nhất hắn không cẩn thận, hay cố tình làm cố ý, thì thứ rơi xuống không phải tóc mà là da đầu, thật sự không dám liều.
Vì thế năm tên đệ tử cùng nhau đứng cách xa Ngô Gia Vĩ mấy mét, nhìn về phía hắn chửi bới ầm lên.
Ngô Gia Vĩ chỉ nhìn, chờ bọn họ mắng xong một hồi, nhàn nhạt nói: “Năm người chọi một, không dám xông lên, chỉ biết đứng đó mà mắng chửi người khác, hôm nay trước mặt nhiều pháp sư như vậy, có phải các ngươi cảm thấy rất có mặt mũi hay không?”
Mấy tên này đột nhiên thấy hổ thẹn vô cùng, không dám mắng chửi nữa, cả đám trừng mắt mà nhìn Ngô Gia Vĩ, đánh thì đánh không lại, mắng chửi hắn thì ngược lại tự làm mình mất mặt, trong lúc nhất thời không biết làm sao, chỉ có thể trừng mắt thôi.
Mấy môn phái còn lại đều đứng xem náo nhiệt, đám tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên chứng kiến một màn này, đặc biệt mắt thấy hai con xà tinh thật lớn, tự thấy thực lực của mình chưa đủ để động vào cái đuôi của xà tinh, huống chi còn có Ngô Gia Vĩ chặn cửa, không tên nào dám xông lên.
Ngay cả tông sư hay đệ tử Phật môn, bình thường vẫn ra sức khuyên can, nhưng giờ đã thực sự đánh nhau rồi, bọn họ cũng không muốn xen vào, rốt cuộc hai bên đều là đạo sĩ, rốt cuộc chết bên nào, thì cũng chẳng liên quan gì đến họ.
Huống hồ một bên là Mao Sơn, một bên là Côn Luân Sơn, đều là danh môn đại phái, đắc tội với ai cũng không tốt, cứ đứng một bên xem náo nhiệt thì tốt hơn.
Trương Vô Sinh muốn đi ngăn cản, rốt cuộc Long Hoa Hội cũng là do ông ta khởi xướng, hiện tại Yêu Vương còn chưa đụng tới, hai môn phái đã đánh nhau trước, bên nào bị thương cũng đều không tốt.
Nghĩ vậy, Trương Vô Sinh căng thẳng tiến lên phía trước, định ra tay can ngăn, Long Dương chân nhân bên cạnh kéo hắn lại, thấp giọng nói: “Sư huynh, cục diện bây giờ, ngươi đứng về phía ai đây? Trương Vô Sinh nhìn đám người đánh ầm trời trước mặt, lẩm bẩm nói: “Đúng vậy, ta đứng về phía ai đây, nhưng cũng không thể không ngăn cản được, vạn nhất Diệp Thiếu Dương có gì bất trắc, con mẹ nó, ta biết ăn nói thế nào với lão tặc Thanh Vân Tử kia.”
Long Dương chân nhân cười nói: “Sư huynh khẳng định Diệp Thiếu Dương sẽ thua sao?”
Trương Vô Sinh lườm hắn một cái, hạ giọng nói: “Ta không lo cho Diệp Thiếu Dương, chẳng lẽ lo Lăng Vũ Hiên thua sao, dù hắn có chết ở đây, cũng đã có lão già Ngọc Thần Tử, liên can gì đến ta? Nhưng nếu Diệp Thiếu Dương xảy ra chuyện, Thanh Vân Tử không phá sơn môn mới lạ, ta lại phải đem đầu cho hắn đá!”
Long Dương chân nhân nói: “Sư huynh, dù ngươi muốn can ngăn, hiện giờ cũng không kịp nữa rồi, người của hai bên đều đang bốc hoả, không chịu đâu, cứ chờ một trong hai bên bị thương, sau đó mới ra tay can thiệp……”
Trương Vô Sinh thở dài, tình thế trước mắt, cũng chỉ có thể làm như vậy.
“Phanh!”
Không phải do linh lực pháp khí, mà là hai luồng hỗn nguyên cương khí va chạm với nhau, Diệp Thiếu Dương cùng Lăng Vũ Hiên tách tay nhau ra, ai nấy đều lui một bước.
Lăng Vũ Hiên thở hỗn hển hai hơi dài, nhìn Diệp Thiếu Dương hơi mỉm cười.
“Có chút ý tứ đó, ngươi mạnh hơn nhiều so với đám rác rưởi kia, lời đồn thật là không sai.”
Lăng Vũ Hiên thè lưỡi, liếm môi một chút, “Ta chờ đợi ngày này đã lâu rồi, Diệp Thiếu Dương, đến đây đi!”
Theo trình tự luận võ đấu pháp bình thường, lúc này Diệp Thiếu Dương phải dùng lời lẽ gay gắt để đối chọi lại, nhưng hắn không hề mở miệng, mà trực tiếp vọt qua đó.
Lăng Vũ Hiên để một chân lui về phía sau, tránh đòn công kích, thu hồi Đả Thần Tiên, lấy từ trong túi ra một viên đan màu đỏ, vê nát trong lòng bàn tay, năm ngón khép lại, tay kia rút ra ba tấm linh phù.
Ngón tay chấm bột phấn từ viên đan, vẽ lên linh phù vài nét, sau đó không ngừng gập đôi ba tấm linh phù, hợp chưởng phách kích, bàn tay mở ra, ba tấm linh phù đều bị vò đến nát vụn.
“Tam phẩm linh đài lạc, liên sinh định càn khôn! Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!”
Dùng sức thổi một hơi, giấy vụn bay đầy trời, sau đó hợp lại với nhau, tạo thành hình ba đóa hoa sen, không ngừng xoay tròn, thanh quang tỏa sáng, dùng hình thái Tam tài đại trận bay về phía Diệp Thiếu Dương.
Đây không phải ma thuật, cũng không phải thần công gì, Diệp Thiếu Dương vừa nhìn đã nhận ra, trận này dựa trên cơ sở là “Liên hoa lạc”
, diễn sinh ra pháp thuật cao cấp hơn.
Tam phẩm linh đài, liên hoa vang thiên! Là pháp thuật cấp bậc Thiên sư.
Tay Diệp Thiếu Dương lay động, một lá cờ lớn màu đỏ từ trong tay tung ra, phần phật như liệt hỏa, bay về phía Tam phẩm linh đài…… Hai người tuy liều mạng giao chiến, nhưng pháp sư đấu chiến, không ngoài vận dụng thể thuật cùng cương khí đối kháng lẫn nhau, dùng pháp thuật giao đấu, xem ra không hấp dẫn bằng pháp sư chiến đấu với quỷ yêu thi linh.
Cho dù là cấp bậc Thiên sư đánh nhau, đa số cũng chỉ dùng niệm lực, tạo thành ảo giác, chỉ bản thân mới có thể cảm nhận được, người khác không cách nào nhìn thấy.
Dù có liều mạng đánh, thì người bình thường cũng không thể nhìn ra môn đạo gì, cảm giác chẳng có gì chú ý.
Cơ hồ ánh mắt mọi người, đều bị hấp dẫn bởi trận quần ẩu bên kia: Tiểu Thanh Tiểu Bạch, hai con cự mãng không ngừng vây công chưởng môn Côn Luân Sơn, thân thủ vô cùng mạnh mẽ, hơn nữa còn có Hà Cơ Mỹ Hoa du đấu, cảnh tượng trước mắt vô cùng chấn động.
“Pằng!”
Một viên đạn chu sa bắn trúng đầu Ngọc Thần Tử, lập tức sưng lên một cục, đạn chu sa vỡ ra, vừa lúc bắn đầy mặt ông ta, sau khi bị phủ bột chu sa, khuôn mặt già nua đỏ bừng, giống như đang bôi phấn.
“Ngọc Thần sư thái, ước là được đó!”
Tiểu Mã cười ha ha, tận tình chế nhạo, tay cầm Toái Hồn Trượng, liền đập xuống hai cái, biết không đánh trúng, nhưng với Ngọc Thần Tử mà nói, chính là một sự quấy nhiễu.
Lão Quách nắm lấy cơ hội này, bắn thêm phát súng, trúng đạn chu sa, đầu Ngọc Thần Tử lại sưng thêm một cục.
“A a!”
Ngọc Thần Tử lửa giận công tâm, lôi từ trong túi ra hai cái Hạnh Hoàng Kỳ, ném về phía Tiểu Thanh Tiểu Bạch, nhất tâm nhị dụng, một tay kết ấn, một tay cầm phất trần, không chỉ chống lại sự công kích của Thất vĩ ngô công, mà còn đề phòng Tiểu Mã và Lão Quách dùng súng bắn.
Nhân lúc Hạnh Hoàng Kỳ khóa trụ lại Tiểu Thanh Tiểu Bạch, Ngọc Thần Tử vận chuyển cương khí trong cơ thể, phất trần bất ngờ xoè ra, quét văng Thất vĩ ngô công cùng Mỹ Hoa ra ngoài, tiếp đó lấy ra một chuỗi vòng tay bảo thạch, ném về phía Hạnh Hoàng Kỳ.
Vòng tay bảo thạch lấp lánh ngũ sắc, bao gồm Lục tùng thạch, Hắc diệu thạch, Thuỷ tinh thạch, Kim cương thạch, Độc sơn ngọc.
Lục tùng thạch là Mộc, Hắc diệu thạch là Hoả, Thuỷ tinh thạch là Thuỷ, Kim cương thạch là Kim, Độc sơn ngọc là Thổ.
Vòng tay này gọi là “Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên”
, năm loại đá quý đều là cực phẩm, mỗi loại ba hạt, là do không biết bao nhiêu tiền bối Côn Luân Sơn hành tẩu nơi nơi, mà sưu tầm được.
Sau khi khai quang, đã dùng Xích giới đao để khắc lên mười hai nguyên thần, hai mươi bốn tinh tú, nạp đầy Ngũ hành chi lực, đặt trước Thần tượng Tam Thanh ngày đêm nghe tụng Đạo kinh, được hương hoả huân nhiễm, thì mới trở thành đại pháp khí.
Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên cùng với Đả Thần Tiên, Tiên Linh Phiên, được gọi chung là Côn Luân tam đại pháp khí, hai cái trong đó Ngọc Thần Tử đã truyền lại cho Lăng Vũ Hiên, còn duy nhất pháp khí này dùng để phòng thân.
Chương 905: Gặp nguy
Hạnh Hoàng Kỳ ở phía trước, Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên đằng sau, Hạnh Hoàng Kỳ không chỉ che khuất Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên, mà còn ẩn đi linh lực của nó.
Tiểu Thanh Tiểu Bạch không hề phát hiện sự tồn tại của bảo bối này, cùng nhau xông lên, chớp mắt đã đánh nát Hạnh Hoàng Kỳ.
Ngọc Thần Tử một lượt đánh ra năm tấm linh phù, hợp thành một Đạo trận, khởi động Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên, nháy mắt đã bay lên đỉnh đầu Tiểu Thanh Tiểu Bạch.
“Thiên thanh Địa minh, Thái Thượng vô cực, thập nhị nguyên thần chuyển, nhị thập tứ tinh minh!”
Ngọc Thần Tử hai tay kết ấn, bất ngờ đẩy ra, Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên xoay tròn trên không trung, toả ra ngũ sắc linh quang, hình thành một tầng hào quang, chớp mắt đã bao lấy Tiểu Thanh Tiểu Bạch.
Hai đạo sương mù dày đặc, từ Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên toát ra, một đỏ một trắng, từ từ hạ xuống, kết thành Thái cực song ngư đồ, một trên một dưới, vây khốn Tiểu Thanh Tiểu Bạch.
Một cỗ lực lượng mềm mại nhưng không thể kháng cự, hoàn toàn ngăn chặn yêu khí, Tiểu Thanh Tiểu Bạch hiện xuất nhân thân, giãy giụa va vào, nhưng không thể phá nổi tầng ngũ sắc linh quang kia.
“Hắc hắc!”
Ngọc Thần Tử vuốt chỗ đầu bị sưng của mình, cười một cách nham hiểm, Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên là bảo bối trong tay ông ta, rất ít khi sử dụng, vẫn luôn súc khí dưỡng linh, linh khí cực mạnh, hơn nữa bản thân còn có một sự khắc chế mạnh mẽ đối với yêu tinh.
Mới rồi Ngọc Thần Tử tình nguyện bị đánh sưng đầy đầu cũng không lấy bảo bối này ra, chính là để chờ đợi thời cơ, trước tiên tỏ ra yếu thế, khiến đối phương buông lỏng phòng bị, sau đó nhất kích chế địch.
Tay bấm pháp quyết, một chưởng đánh bay Thất vĩ ngô công, Mỹ Hoa thân là Hà Cơ, trên đất bằng không thể phát huy thần thông, cũng dễ dàng bị Ngọc Thần Tử đánh lui, tiếp theo đánh ta một đạo phù, phong bế cô thành bất động.
Ngọc Thần Tử lui về phía sau một chút, nhờ cột trụ ngoài cửa che chắn, tránh né đạn chu sa do Lão Quách bắn.
Chỉ còn lại mình Tiểu Mã, tay cầm Toái Hồn Trượng, đập loạn xạ Ngọc Thần Tử một hồi, Ngọc Thần Tử nhìn thì già nua, nhưng Côn Luân Sơn cũng tu luyện thể thuật giống như Mao Sơn, nếu dùng để giao đấu, thì không thua gì võ thuật.
Đã không còn bị Tiểu Thanh Tiểu Bạch làm phiền, Ngọc Thần Tử nhẹ nhàng tránh né, tìm ra sơ hở, vận công một chưởng đánh bay Tiểu Mã ra ngoài.
“Hắc hắc, xà yêu ngàn năm thì thế nào, còn không bị ta bắt lấy!”
Ngọc Thần Tử mưu kế đã thực hiện được, thập phần đắc ý.
Trong lòng ông ta hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục đánh lâu, dù mình có đạo pháp cao thâm, nhưng tuyệt đối không thể đấu lại hai con xà yêu đã đắc đạo vượt qua thiên kiếp.
Cũng may Tiểu Thanh Tiểu Bạch thành hình chưa lâu, không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, cho nên ngay từ lúc đầu ông ta đã giả bộ yếu thế, trên đầu còn trúng mấy phát súng, nhẫn nhục chịu đựng, chờ đến khi Tiểu Thanh Tiểu Bạch tưởng đã nắm chắc phần thắng, khinh địch mạo hiểm, mới rút ra Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên, còn dùng Hạnh Hoàng Kỳ ẩn tàng linh khí, lúc này mới nhất kích đắc thủ.
“Các ngươi không cần phải giãy giụa nữa, một khi Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên toả trụ yêu quái, chưa từng để thoát con nào, đáng tiếc các ngươi tu vi ngàn năm, nhưng lại chọn sai chủ ……”
Ngọc Thần Tử cười lớn mấy tiếng, dùng ba tấm linh phù, hình thành kết giới quanh thân mình, ngăn cản Tiểu Mã tấn công bằng Toái Hồn Trượng, tĩnh tâm một hồi, hai tay kết ấn, Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên chuyển động càng lúc càng nhanh, không ngừng buộc chặt lại.
Hai luồng Thái Ất chân khí không ngừng đâm xuyên thân thể Tiểu Thanh Tiểu Bạch, hóa giải yêu khí trong cơ thể bọn họ.
“A……”
Tiểu Bạch không chịu được thống khổ, đau đớn hét to một tiếng.
Tiểu Thanh cau mày, toàn thân run rẩy, hai tay bảo vệ Tiểu Bạch, nói: “Không được kêu to, đừng làm Lão đại phân tâm, gắng cầm cự thêm chút nữa, chờ Lão đại xử lý tiểu tử kia, sẽ đến cứu chúng ta……”
Tiểu Mã lồm cồm bò dậy, vung Toái Hồn Trượng, liều mạng phá bỏ kết giới, nhưng không hề suy chuyển.
“Lão cáo già này……”
Trương Vô Sinh mắng thầm, “Quả nhiên gừng càng già càng cay.”
Lần này đến phiên Long Dương chân nhân sốt ruột, lẩm bẩm: “Hiện giờ nếu can ngăn, khẳng định sẽ đắc tội Côn Luân Sơn, không đi thì…… hai yêu phó của Diệp Thiếu Dương sẽ bị luyện hóa, lúc đó thì chỉ có không chết không ngừng……”
“Còn chưa tới bước đó đâu.”
Trương Vô Sinh ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương cùng Lăng Vũ Hiên, hai người đứng mặt đối mặt, hai tay đều kết thành Pháp ấn khác nhau, toàn thân run rẩy, mồ hôi chảy ra không ngừng, hiển nhiên đang dùng thần thức đấu đến một mất một còn.
Huynh muội Tiểu Thanh Tiểu Bạch bị Thái Ất chân khí xuyên thể, dần chống đỡ hết nổi, trên người lập loè huỳnh quang, ba hồn bảy phách có dấu hiểu ly thể, nhưng vì không muốn gián đoạn Diệp Thiếu Dương đấu pháp, cắn răng cầm cự.
“Tiểu Diệp Tử, Tiểu Diệp Tử, mau tới cứu mạng!”
Tiểu Mã thấy thế, cũng không rảnh lo nhiều, cất tiếng hét lớn.
“Phụt!”
Diệp Thiếu Dương liếc mắt thấy tình huống bên này nguy cấp, tâm thần thất thủ, phun một ngụm máu, đánh ra một đạo Thần Phù, ngăn cản thần thức Lăng Vũ Hiên công kích, phi thân lao về phía huynh muội Tiểu Thanh, rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, vung kiếm quyết, một kiếm chém lên ngũ sắc thần quang.
Phản lực cực mạnh bức lui Diệp Thiếu Dương, Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên cũng kịch liệt lay động một hồi.
“Hừ?”
Ngọc Thần Tử không nghĩ tới Diệp Thiếu Dương lại nhanh qua đây như vậy, quay đầu liếc mắt nhìn Lăng Vũ Hiên, thấy hắn vẫn chưa bại, đang đuổi qua đây, lúc này mới yên tâm, nhắm hai mắt, tiếp tục kết ấn.
Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên mạnh mẽ vô cùng, lại được Đạo môn nhân tài kiệt xuất như Ngọc Thần Tử kích phát, linh khí cực thịnh, nếu là yêu tinh bình thường, kể cả yêu linh, chỉ e đã sớm bị luyện hóa.
Tuy Tiểu Thanh Tiểu Bạch là yêu tinh đã vượt qua thiên kiếp, nhưng liên tục bị luyện hóa như vậy, cũng sớm không thể chịu nổi, ba hồn bảy phách sắp bị rút ra.
Diệp Thiếu Dương biết Lăng Vũ Hiên đang truy kích đằng sau, nhưng tình huống khẩn cấp, không quản được nhiều chuyện, lập tức không ngừng vung kiếm, chém vào ngũ sắc thần quang.
Lăng Vũ Hiên cầm Đả Thần Tiên trong tay, đuổi tới phía sau hắn, vốn định một nhát đập vào đầu Diệp Thiếu Dương, chợt nhớ ra nếu giết hắn như vậy, dĩ nhiên mình sẽ trở thành tội phạm giết người, vì thế đứng lại, hai tay lăng không kết ấn, phóng xuất cương khí, hình thành một làn khói trắng mờ mịt.
Một bàn tay chụm lại, im hơi lặng tiếng đánh về phía Diệp Thiếu Dương, muốn âm thầm giết người.
Một cơn đau buốt từ vai truyền đến.
Diệp Thiếu Dương lại phun ra một ngụm máu, không cần quay đầu lại cũng biết là Lăng Vũ Hiên đánh, nhưng không quay đầu phản kích, tiếp tục vung kiếm chém vào ngũ sắc thần quang trước mặt, dùng tiên thiên linh thể của chính mình chống đỡ đòn công kích của Lăng Vũ Hiên.
“Lão đại, đừng lo cho bọn ta!”
Tiểu Thanh chịu đựng đau đớn, ra sức gào thét.
Thấy Diệp Thiếu Dương không dao động, còn muốn nói gì đó, đột nhiên cảm thấy hồn phách đau đớn đến tê liệt, ánh mắt mê man: Ba hồn bảy phách sắp ly thể.
“Không!”
Diệp Thiếu Dương thấy Tiểu Thanh Tiểu Bạch sắp chết trước mắt mình, lâp tức phun một ngụm máu lên Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, dùng sức chém xuống, tuy nhiên…
trong lòng hắn hiểu rõ, đã không còn kịp nữa rồi.
Không còn kịp nữa rồi…… Trương Vô Sinh, Long Dương chân nhân, Ngô Gia Vĩ cùng nhau hướng về phía Diệp Thiếu Dương, còn có một vài pháp sư trung lập, đều cúi đầu, không đành lòng tiếp tục nhìn cảnh tượng trước mắt.
Tuy pháp sư là nên hàng yêu trừ ma, nhưng lòng trung thành hy sinh quên mình của Tiểu Thanh Tiểu Bạch đối với chủ nhân, còn cả tinh thần chiến đấu kiên cường của Diệp Thiếu Dương, đều khiến cho bọn họ cảm động không thôi.
Chỉ có đám đệ tử Côn Luân Sơn, cùng mấy tên tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên, trên mặt lộ vẻ đắc ý, cười cười: một khi hai con yêu này chết đi, Diệp Thiếu Dương đương nhiên không thể sống được.
Chương 906: Vừa mất phu nhân lại thiệt quân (1)
Nhưng mà những gì bọn họ đã suy đoán, cũng không có xảy ra…
Thời khắc hồn phách Tiểu Thanh Tiểu Bạch sắp bị Thái Ất chân khí đánh tan, hoàn toàn thoát ra thân thể, trên trán hai người đột nhiên xuất hiện một ánh kim quang, dần khuếch tán ra xung quanh, ngăn Thái Ất chân khí lưu động.
Ngọc Thần Tử trong lòng khẽ động, thất thanh kêu lên: “Các ngươi, là Âm Thần!”
Phàm là Âm Thần, vào thời điểm được thụ phong, trong cơ thể tự động được có thêm một đạo “Đại đế chi niệm”
, chính là một sợi thần niệm của Phong Đô Đại Đế, cực kỳ mỏng manh, bình thường chẳng có bất kỳ tác dụng gì, nhưng một khi hồn phách gặp phải nguy hiểm, một sợi thần niệm này sẽ lập tức rời khỏi hồn thể, hấp thu hết mọi thương tổn, giúp Âm Thần ngăn cản một kích.
Nếu cản không được, thần niệm sẽ lập tức ly thể bay đi, tiến nhập Âm Ty, đem những gì Âm Thần gặp phải trước khi chết xuống Địa Phủ, quay về trên người Phong Đô Đại Đế.
Đại Đế có thể thông qua sợi thần niệm này, truy tìm hung thủ, sai thủ hạ xử lý.
“Các ngươi là Âm Thần……”
Ngọc Thần Tử liền sửng sốt trong nháy mắt, Diệp Thiếu Dương vung Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, chém lên ngũ sắc thần thần quang một lần nữa.
Lần này, hắn đã dùng hết toàn lực.
Một đạo mấy tía phóng lên tận trời, xuyên qua ngũ sắc thần quang, chỉ nghe thấy rắc một tiếng, năm hạt châu của Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên đã bị đánh nát bấy.
“Tặc tử!”
Ngọc Thần Tử hét to, nhìn Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên hoá thành bột phấn, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Côn Luân Sơn chí bảo, dĩ nhiên là bị hủy trong tay mình! Cảm giác của Ngọc Thần Tử lúc này thực còn đau hơn cắt thịt ông ta.
Tiểu Thanh Tiểu Bạch sau khi được giải thoát, lập tức lao tới phía sau Diệp Thiếu Dương, chặn đứng thần thức của Lăng Vũ Hiên đang công kích, sau đó bao vây hắn, điên cuồng tấn công.
“Được lắm, Diệp Thiếu Dương, ngươi huỷ bảo vật của ta, hôm nay bần đạo sẽ đưa ngươi xuống Hoàng Tuyền!”
Trong cơn cuồng nộ, sát khí hiện ra.
Ngọc Thần Tử dùng sức dậm chân, hai tay kết ấn, đấm vào ngực mình, mở miệng ra, nôn vào lòng bàn tay một viên đan to như trứng chim bồ câu, trắng trong như tuyết, nhìn qua đã biết không phải phàm vật.
Lúc viên đan được chui ra, một vài đệ tử cấp thấp của mấy môn phái nhỏ không hiểu vì sao: Ngọc Thần Tử là đạo sĩ, không phải yêu, lý nào lại có nội đan? Trương Vô Sinh cùng mấy đạo môn tông sư lập tức biến sắc: Đây không phải nội đan, mà là ngoại đan! Vẽ phù, luyện đan, thuật pháp, ba môn này đều là truyền thống thượng cổ của Đạo môn, sau này môn phái lập ra, từng mình phát triển, hình thành đặc điểm khác nhau.
Tuy môn phái Đạo gia nào cũng đều có cả ba, nhưng có những người đặc biệt tinh thông nổi trội: Như Mao Sơn am hiểu phù triện, Long Hổ Sơn tinh thông pháp thuật, Côn Luân giỏi về luyện đan.
Khác môn phái khác luyện ra đều là đan dược, chỉ có Côn Luân Sơn mới chân chính luyện được ngoại đan.
Đạo sĩ phải có bài vị Thiên sư trở lên, mới có thể luyện chế ngoại đan, bình thường giữ ở trong bụng, dùng cương khí tẩm dưỡng, lâu ngày sẽ hấp thu tinh hoa, một phần tu vi của Thiên sư sẽ được trữ bên trong ngoại đan, trong lúc đấu pháp, lấy ra ngoại đan, có thể trực tiếp sử dụng như pháp khí, kết ấn bấm quyết, không gì không thể.
Uy lực cực lớn, hơn nữa còn được sử dụng vô cùng linh hoạt.
Bởi ngoại đan rất dễ vỡ nát hay bị lấy mất, cho nên trừ phi trong lúc sống chết, bằng không bình thường Thiên sư sẽ không dễ dàng lấy ra ngoại đan.
Giờ đây, Ngọc Thần Tử lấy ra ngoại đan, chứng tỏ ông ta muốn liều mạng.
Diệp Thiếu Dương lúc này, thân bị trọng thương, đã không thể đánh tiếp được, nếu không sợ là sẽ phơi xác tại đây.
Xem đấu pháp tuy rất đã mắt, nhưng có người mất mạng sẽ không hay, đặc biệt là Trương Vô Sinh, bị doạ đến mồ hôi lạnh toát ra đầy người: Nếu Diệp Thiếu Dương chết ở đây, hậu quả…… thật là không dám nghĩ đến.
“Ngọc Thần sư huynh……”
Trương Vô Sinh gọi một tiếng, bước nhanh qua đó.
Nhưng vẫn chậm một bước, Ngọc Thần Tử đã kết xong Pháp ấn, cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên ngoại đan, sau đó hai ngón chụm lại, đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương vốn đang cúi đầu ngồi dưới đất, cảm giác được nguy cơ, đột nhiên ngẩng lên, hai mắt không biết từ bao giờ đã trở nên đỏ ngầu như máu, gắt gao nhìn thẳng Ngọc Thần Tử.
Vươn tay, rút Thái Ất Phất Trần, lăng không vẽ ra một đạo kết giới, bị ngoại đan va vào mặt trên, lập tức vỡ nát.
Diệp Thiếu Dương cảm nhận được một cỗ linh lực cường đại ập vào mặt, chớp mắt nhận ra bản thân không thể ngăn cản, vội vàng vung Thái Ất Phất Trần, cắn rách đầu ngón tay trái, chẳng kịp vẽ phù, dùng máu vẽ trên bề mặt ba đường.
Niệm một lượt chú ngữ, đuôi Thái Ất Phất Trần bỗng nhiên xoè ra, vừa lúc ngoại đan đánh tới trước mặt, liền lọt vào giữa đuôi phất trần.
Cánh tay đang nắm Thái Ất Phất Trần của Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy tê dại, trong lòng hoảng sợ, không dám chậm trễ, liên tục khuấy động đuôi trần, bao lấy ngoại đan.
Ngọc Thần Tử hừ lạnh một tiếng, ngoại đan do mình tu luyện mấy chục năm, đâu có dễ dàng bị vây lại như vậy, lập tức thúc đẩy thần niệm, điều khiển ngoại đan không ngừng xoay tròn, khiến đuôi trần cũng chuyển động theo, mau chóng xoắn lại với nhau, giống như một cái bím tóc.
Từng cỗ linh lực cường đại, xuyên thấu qua đuôi phất trần, điên cuồng tấn công vào kinh mạch Diệp Thiếu Dương.
Tay nắm phất trần của Diệp Thiếu Dương bắt đầu run lên.
“Diệp Thiếu Dương, dám đấu pháp với bần đạo à, ngươi còn non lắm, dù sư phụ ngươi có tới cũng còn kém nữa là ngươi!”
Tay kia của Ngọc Thần Tử cũng không nhàn rỗi, tạo thành pháp quyết, tấn công ngay mặt Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương không hề sợ hãi, gặp chiêu nào phá chiêu đó, chưa đầy một phút, hai người đã công kích lẫn nhau mấy chục chiêu.
Phía sau bọn họ, Tiểu Thanh Tiểu Bạch đang không ngừng tấn công Lăng Vũ Hiên.
Tiểu Mã vốn muốn xông lên đập vài gậy, nhưng linh khí cương khí đan xen lẫn nhau, thấy mình căn bản không thể lại gần, đành chấp nhận đứng làm người vây xem.
“Chuyện gì đang xảy ra, không phải Diệp Thiếu Dương đã bị thương nặng sao, sao bỗng niên đã thành sinh long hoạt hổ thế này?”
Long Dương chân nhân vô cùng khó hiểu.
Trương Vô Sinh thấy Diệp Thiếu Dương đánh hăng như vậy, trong lúc nhất thời sinh mệnh không có gì nguy hiểm, liền đứng lại không tiến lên ngăn cản nữa, mở thiên nhãn, nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Một tầng sương khói dày đặc màu đen đang bao lấy toàn thân Diệp Thiếu Dương.
“Sát khí!”
Trương Vô Sinh giật mình sửng sốt, chân mày nhíu lại.
“Sao lại như vậy.”
Long Dương chân nhân cũng vô cùng hoảng sợ, “Đạo môn Thiên sư, sao trên người lại có sát khí như thế?”
Trương Vô Sinh chậm rãi lắc đầu, “Có gì đó thật kỳ quặc, thật kỳ quặc.
Long Dương, ngươi còn nhớ rõ di huấn của sư phụ không?”
Long Dương chân nhân cả người run run, vừa định nói gì, chỉ thấy Diệp Thiếu Dương thầm kêu một tiếng, máu tươi trên cổ tay không ngừng nhỏ xuống, năm ngón tay đang nắm Thái Ất Phất Trần cũng bị bẻ cong trông thực đáng sợ, tựa hồ sắp bị bẻ gãy.
Dù Thái Ất Phất Trần là vô thượng chí bảo, không thể bị vặn gãy, nhưng ngón tay Diệp Thiếu Dương là xương là thịt, tuyệt không thể kiên trì được lâu.
“Diệp Thiếu Dương, còn không buông tay chịu thua à!”
Ngọc Thần Tử thập phần đắc ý, “Hành lễ ba quỳ chín lạy với ta, cung kính mà hành lễ với sư trưởng, bổn Thiên sư có thể suy nghĩ, nể mặt mũi của Thanh Vân Tử, tha ngươi một mạng!”
Diệp Thiếu Dương cười tà tà, tay phải nâng lên, dán lên Thái Ất Phất Trần một tấm linh phù.
Ngọc Thần Tử còn tưởng hắn có thủ đoạn gì ghê gớm, vội vàng cúi đầu nhìn qua, thấy chỉ là linh phù, tức khắc sửng sốt: Đã đến nước này, thì phù còn có ích gì, nhìn kỹ lần nữa, toàn thân run rẩy, thất thanh kêu lên: “Thần Phù! Diệp Thiếu Dương, ngươi dĩ nhiên biết Thần Phù!”
Chương 907: Vừa mất phu nhân lại thiệt quân (2)
“Ngươi cho rằng râu dài hơn ta, thì nhất định sẽ lợi hại hơn à?”
Diệp Thiếu Dương buông phất trần ra, hai tay kết ấn.
Ngọc Thần Tử theo bản năng cũng buông tay, lui về phía sau hai bước, đột nhiên nghĩ tới ngoại đan của mình còn bị Thái Ất Phất Trần khoá lại, lập tức kết ấn, muốn thu hồi ngoại đan.
Đột nhiên nghĩ đến gì đó, bật cười ha hả, “Diệp Thiếu Dương, dù ngươi có học được Thần Phù, thế thì đã sao! Ta là Thiên Đạo hậu duệ quý tộc, Thần Phù của ngươi, chẳng có tác dụng đối vói pháp khí của ta, có phải ngươi giận quá mất khôn, đầu óc hư luôn rồi không!”
Đám người Trương Vô Sinh thấy Diệp Thiếu Dương lấy ra Thần phù, cũng khiếp sợ không thôi.
“Tiểu tử này, dĩ nhiên học được Thần Phù……”
Trương Vô Sinh tay đang vuốt chòm râu, dùng sức nắm chặt, khẽ run nhẹ, thiếu chút nữa thì giật đứt mấy cọng.
Long Dương chân nhân lắc đầu, điều hắn quan tâm không ở phải cái này, lẩm bẩm nói: “Dù có là Thần Phù, linh lực cũng là từ Tam Thanh mà ra, pháp thuật không đánh lên Thiên sư, mặc dù Thần Phù cường đại, cũng không thể tác động tới Thiên sư ngoại đan.”
“Mỹ Hoa!”
Diệp Thiếu Dương hét lớn một tiếng.
Mỹ Hoa vốn bị Ngọc Thần Tử dùng linh phù định trụ, sau khi Diệp Thiếu Dương xông qua bên đó, Lão Quách thừa lúc thu hồi Thất vĩ ngô công, đã lấy xuống linh phù, đang cùng Tiểu Thanh Tiểu Bạch vây công Lăng Vũ Hiên, thấy Diệp Thiếu Dương triệu hoán, biết có đại sự, nhẹ nhàng bay qua.
Diệp Thiếu Dương vung phất trần, thu hồn phách Mỹ Hoa vào đuôi trần.
“Thái thượng Tam Thanh, tứ phương Đại Đế, thần uy thông thiên, phần thiên diệt địa, cấp cấp như luật lệnh!”
Vươn tay điểm lên Thần Phù thượng một cái, kim sắc phù văn bỗng sáng bừng lên.
Diệp Thiếu Dương thuận thế rút ra Thái Ất Phất Trần, một ngọn lửa màu lam bùng lên, gắt gao bao lấy ngoại đan, giống như một quả cầu lửa, Tử Vi Thiên Hoả, hừng hực thiêu đốt.
“Cái gì thế!”
Mấy đại tông sư đang đứng ngoài quan sát, đồng loạt thốt lên cảm thán, bọn họ vừa nhìn đã biết Diệp Thiếu Dương muốn làm gì: Thần Phù không làm gì được ngoại đan, nhưng Diệp Thiếu Dương thu nữ quỷ Mỹ Hoa vào phất trần, dùng quỷ khí trên người cô ta kích hoạt Thần Phù, đưa tới Tử Vi Thiên Hoả, sau đó dùng Thiên Hoả mạnh mẽ mà thiêu đốt ngoại đan…… Cũng giống như đối với cục đá, có thể dùng củi gỗ nhóm lửa, sau đó nung cục đá, cục đá có thể tan hay không thì không biết, nhưng củi gỗ sẽ bị đốt cháy sạch trước…… Dùng nữ quỷ để nhóm lửa, chắc chắn cô ta sẽ chết không nghi ngờ nữa.
“Diệp Thiếu Dương, đúng là quá độc ác!”
Trương Vô Sinh bái phục tài trí của Diệp Thiếu Dương, ngang nhiên biến cái không thể thành có thể, nhưng mà, phải hy sinh một con quỷ phó.
“Đó chính là quỷ phó của hắn!”
Long Dương chân nhân thở dài, mấy vị tông sư cũng không khỏi cảm thán.
“Răng Rắc!”
Bị Thiên Hoả thiêu đốt một lát, trên ngoại đan thượng đã xuất hiện vết nứt, ngày càng lan rộng, tiếp theo oanh một tiếng, vỡ thành từng mảnh nhỏ, vô số tinh phách từ bên trong bay ra.
“A di đà Phật……”
Thiền sư Thích Tín Vô tuyên thanh Phật hiệu, thương cảm cho cái chết của Mỹ Hoa.
Ngọc Thần Tử ngây ngốc nhìn ngoại đan hoá thành bột phấn, rồi rơi xuống đất, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, vươn tay sờ sờ khắp mặt đất, cũng chỉ sờ được một đống bột vụn cùng với bụi đất.
Nước mắt chảy ra, rơi lã chã lên mảnh vụn trên lòng bàn tay.
“Năm mươi năm, ta đã dùng năm mươi năm thời gian để tế luyện ngoại đan, nó là sinh mệnh của ta a!”
Ngọc Thần Tử gào khóc, trạng thái điên khùng.
Trước đó bị huỷ Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên, đã như bị cắt da cắt thịt, giờ đây lại mất đi ngoại đan, thực đúng là muốn lấy mạng Ngọc Thần Tử, năm mươi năm tu luyện, hủy trong một chốc, Ngọc Thần Tử lập tức hoá điên.
Hai ngón tay trái Diệp Thiếu Dương kép lại, lướt trên phất trần, khẽ lay động ngón tay, một thân ảnh từ đầu ngón tay bay ra, rớt trên mặt đất, hiện hình, đúng là Mỹ Hoa, vẻ mặt có chút tiều tụy, bất quá bộ dáng thực thỏa mãn, nhìn Ngọc Thần Tử quỳ trên mặt đất, bộ dáng điên điên khùng khùng, che miệng bật cười to lên.
“Lão đại làm quá tốt, hiện giờ hắn đau khổ còn hơn chết!”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi không sao chứ?”
Mỹ Hoa lắc đầu, “Nghĩ lại cũng thấy sợ, nhưng may không có việc gì.”
Đương nhiên Diệp Thiếu Dương sẽ không hy sinh Mỹ Hoa để đối phó Ngọc Thần Tử, mà chỉ dùng cô để kích hoạt Thần Phù trong nháy mắt, vận chuyển cương khí, đưa Mỹ Hoa vào bên trong ngoại đan.
Tử Vi Thiên Hoả thiêu đốt, chỉ là tầng bên ngoài của ngoại đan, không làm tổn hại bên trong, trong nháy mắt lúc ngoại đan vỡ nát, Diệp Thiếu Dương lại dùng bí pháp thu hồi cô vào trong Thái Ất Phất Trần.
Bị Tử Vi Thiên Hoả nung một hồi như vậy, tuy không được thoải mái, nhưng cũng không ảnh hưởng gì “Ngươi nghỉ ngơi trước đi.”
Diệp Thiếu Dương dùng một lá linh phù thu hồi Mỹ Hoa.
Mấy đại tông sư lúc này mới minh bạch chân tướng, cả đám không thể không bái phục Diệp Thiếu Dương, trong lòng thán phục.
Long Dương chân nhân khó hiểu nói: “Không đúng, đám tinh phách vừa nãy, là chuyện gì xảy ra?”
Diệp Thiếu Dương thấy ông ta nói vậy, cười lạnh, “Cái này phải hỏi chính ông ta, bên trong ngoại đan, sao lại có tinh phách trong đó?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nghĩ được gì đó, nhưng e ngại thân phận của Ngọc Thần Tử, không dám nói ra.
Ngô Gia Vĩ cười nói: “Còn có thể là nguyên nhân gì nữa chứ, đương nhiên là bắt nhốt quỷ hồn bên trong ngoại đan, trường kỳ tu luyện, dùng quỷ khí để tăng cường sức mạnh cho ngoại đan, thân là Thiên sư, tự ý giam giữ quỷ hồn, ha ha ha…… Nghiêm khắc mà nói, đây cũng xem như tà tu!”
Lời vừa nói ra, toàn bộ mọi người không ai nói gì.
Thân là Thiên sư, lại là chưởng môn Côn Luân Sơn, cư nhiên làm ra mấy việc thế này, quả thực là đánh mất thân phận, làm nhục sư môn! Đến đám tiểu đệ của Lăng Vũ Hiên cũng không thấy kéo bè hát đệm gì nữa.
Lăng Vũ Hiên đang đánh nhau một đoàn với Tiểu Thanh Tiểu Bạch, tuy đã phân chia thần thức, quan sát tình huống bên này, vừa xấu hổ vừa giận dữ, cũng không dám nhiều lời, chỉ biết đem hết thảy trút hết lên đầu Diệp Thiếu Dương, điên cuồng triển khai công kích Tiểu Thanh Tiểu Bạch…… “Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương!”
Ngọc Thần Tử bất chợt đứng phắt dậy, đầu tócrối bù, nước mắt đầy mặt.
Ngũ Bảo Khốn Yêu Liên đã bị huỷ, ngoại đan cũng nát vụn, đến thanh danh cả đời, cũng theo đám tinh phách đó, hủy trong nháy mắt.
“Ta chẳng còn gì hết, Diệp Thiếu Dương,tất cả đều là do ngươi ban tặng,ngươi chết đi!”
Ngọc Thần Tử điên cuồng gào to, tháo thanh quang kiếm bên hông xuống, bổ về phía Diệp Thiếu Dương, hai mắt đỏ ngầu giống hệt trạng thái Diệp Thiếu Dương bộc phát trước đó.
“Tiểu Thanh Tiểu Bạch, qua đây!”
Diệp Thiếu Dương vừa nói, vừa đi về hướng Lăng Vũ Hiên.
“Cho các ngươi thêm một cơ hội, ta không tin hai con xà yêu ngàn năm, không phải đối thủ của một đạo sĩ!”
Tiểu Thanh Tiểu Bạch phi thân lui về phía sau, đến chỗ Ngọc Thần Tử, nhìn Diệp Thiếu Dương khẽ gật đầu cảm kích.
Bọn họ biết, Diệp Thiếu Dương cho bọn họ cơ hội đối phó Ngọc Thần Tử, không phải mượn cớ giết người —
– Ngọc Thần Tử đã trở nên điên cuồng, chủ động rút kiếm đuổi giết Diệp Thiếu Dương, chỉ cần hắn làm bộ ra tay tự vệ, dù có giết Ngọc Thần Tử, cũng là tự vệ thôi.
Diệp Thiếu Dương để hai huynh muội đối phó Ngọc Thần Tử, chính là giúp bọn họ kết thúc tâm ma của mình: Trước đó, Tiểu Thanh Tiểu Bạch bị Ngọc Thần Tử dùng kế bắt lại, suýt nữa thì mất mạng,nếu so thực lực tuyệt đối, hai con xà yêu ngàn năm như bọn họ, dù có thế nào cũng không nên bị bại bởi Ngọc Thần Tử.
Chuyện này tất sẽ khiến bọn họ canh cánh trong lòng, biến thành tâm ma, nếu không giải trừ, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc tu luyện sau này.
Chương 908: Bêu danh
Muốn giải trừ tâm ma, biện pháp duy nhất, chính là để họ tự đánh bại Ngọc Thần Tử.
“Lần này nếu lại thất bại, các ngươi mau biến đi cho ta!”
Diệp Thiếu Dương cố ý đe dọa.
Huynh muội Tiểu Thanh cười hắc hắc, biến hóa chân thân, vây lại Ngọc Thần Tử, không để lão ta có cơ hội triển khai công kích.
Diệp Thiếu Dương xoay người đối mặt Lăng Vũ Hiên.
Lăng Vũ Hiên không vội tiến công, vừa mới đã trải qua một hồi đại chiến, hắn cũng mệt đến thở không ra.
Diệp Thiếu Dương thân bị thương trong người, nhờ sát khí làm mình tỉnh lại, kích hoạt Thần Phù, hiện tại sát khí đã rút đi, cương khí trong cơ thể cạn kiệt, cơ hồ sắp đứng không vững.
Nhưng cuộc chiến giữa hắn với Lăng Vũ Hiên, là chuyện riêng của hắn, bất luận thế nào cũng phải tiếp tục cho xong.
“Ngươi bị thương, không phải đối thủ của ta.”
Lăng Vũ Hiên nhìn hắn, nói.
“Bất quá nếu ngươi một lòng muốn chết, ta cũng không ngại giúp ngươi.”
Diệp Thiếu Dương không nói gì, vung Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Lăng Vũ Hiên nhìn phía bên kia, Ngọc Thần Tử đang đấu với hai con xà yêu, thở dài, nói: “Trúng kế rồi, đó chính là mục đích của Hồ Tinh, không phải vì muốn bớt đi một đối thủ như ngươi, mà là châm ngòi đại chiến, đứng giữa thu lợi.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Ngươi đang giải thích với ta sao?”
Lăng Vũ Hiên cười lớn: “Sao ta phải giải thích với ngươi, dù đây có là âm mưu, diệt ngươi xong, ta vẫn có thể tự mình phong ấn Yêu Vương!”
Vừa nói xong, liền vươn tay tháo búi tóc trên đầu, tóc dài xoã tung, cắt đầu ngón tay, điểm một giọt máu lên giữa trán mình.
Tháo búi tóc, điểm ấn đường, là thủ đoạn của Côn Luân Sơn, giống như mặc hoa phục chỉnh tề trước khi làm đạo tràng, có thể tăng thêm hiệu quả tác pháp.
Diệp Thiếu Dương biết, hắn muốn dốc toàn lực quyết đấu một trận.
Lập tức cũng đốt một tấm linh phù, cắt đầu ngón tay, dùng tro giấy trộn lẫn với máu, vẽ đạo văn lên thân Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
Hai người đối diện một hồi, đang định động thủ, đột nhiên nghe được một tiếng hét thảm thiết, cùng nhau quay đầu lại, thấy thảm cảnh trước mặt: Tiểu Thanh Tiểu Bạch đã hóa thân thành mãng xà, gắt gao trói chặt Ngọc Thần Tử, vặn vẹo thân mình theo hướng khác nhau, giống như một đôi Kim Giao Tiễn, ra sức quấn chặt ông ta, xương cốt vỡ vụn, phát ra tiếng “ca ca ”
, miệng kêu liên tục kêu gào thảm thiết.
“Sư phụ!”
Lăng Vũ Hiên nào còn tâm tình đấu pháp, phi thân lao tới, sợ mình tới không kịp, niệm một đạo chú ngữ, vận công ném Đả Thần Tiên trong tay qua đó, hóa thành một đạo thanh quang, đánh thẳng về phía Tiểu Thanh Tiểu Bạch.
Hai huynh muội đang dốc toàn lực đối phó Ngọc Thần Tử, không thể phân thân.
Diệp Thiếu Dương phi thân đuổi theo, nhưng không kịp nữa rồi.
Trong nháy mắt thanh quang sắp đánh trúng bọn họ, một đạo bạch khí bay vút tới, chắn phía trước hai huynh muội, biến ảo thành hình người, hai tay nâng Đả Thần Tiên, khẽ hô một tiếng, lui về phía sau nửa bước, hoá giải linh lực của Đả Thần Tiên, đánh bay ra ngoài, Lăng Vũ Hiên giơ tay tiếp được, còn muốn làm phép, bỗng nghe được một tiếng hét thảm.
Ngọc Thần Tử rốt cuộc cũng chịu không nổi yêu lực, nhục thân trong nháy mắt đã bị vỡ vụn, vô số thịt nát, cùng máu tươi bắn toé ra khắp nơi.
Ngọc Thần Tử…… đã chết.
Mọi người khiếp sợ.
Tiểu Thanh Tiểu Bạch lại hoá thân thành người, có chút mệt mỏi đi đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, trên mặt còn mang theo nụ cười hài lòng.
Diệp Thiếu Dương xoa xoa đầu bọn họ, cười cười.
Đối với cái chết của Ngọc Thần Tử, hắn không có tia thương hại nào.
Thân là pháp sư, tiếp xúc với quỷ yêu hàng ngày, chứng kiến quá nhiều tử vong, chết người nghe thì to lớn, nhưng đối với hắn thì cũng không gì lạ.
Nếu lúc còn sống làm chuyện ác, có chết cũng là tự mình tạo lấy.
Dương Cung Tử rốt cuộc đã tới.
Đạo bạch khí vào thời khắc mấu chốt đã cản lại Đả Thần Tiên, chính là vị Hỗn Độn thiên ma này.
“Đa tạ.”
Diệp Thiếu Dương chắp tay, vừa định hỏi cô ta sao lại tới đây, Dương Cung Tử liền hóa thành một đạo Hỗn Độn chi khí, nhanh chóng đi mất.
Bên kia, Lăng Vũ Hiên cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, bảo thủ hạ đệ tử thu thập những gì còn sót lại của Ngọc Thần Tử.
“Hồn phách đâu,hồn phách đâu rồi!”
Lăng Vũ Hiên vận dụng pháp thuật, tìm kiếm hồn phách Ngọc Thần Tử xung quanh, nhưng không thấy đâu.
Một tên đệ tử Côn Luân Sơn lau nước mắt, nhìn Diệp Thiếu Dương quát: “Nhất định là các ngươi, đã đánh sư phụ ta hồn phi phách tán, các ngươi đúng là quá độc ác!”
Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng, Tiểu Thanh đã giành nói trước: “Thiếu nợ trả tiền, giết người đền mạng, chúng ta chỉ báo thù, không cần phải diệt hồn, vừa rồi sau khi ta giết hắn, đã đánh hồn phách hắn xuống thẳng Âm Ty, miễn cho lưu lại dương gian gây loạn, hiện tại đã đến chỗ Phán Quan rồi.”
Tiểu Thanh Tiểu Bạch là Âm Thần, tuy chức vụ không phải tróc nã du hồn, nhưng có thể khai mở ra Âm Dương giới, đem quỷ hồn nhanh chóng đánh vào Quỷ Vực, tự khắc có quỷ sai đến bắt đi.
Mấy đệ tử Côn Luân Sơn đưa mắt nhìn nhau, không biết nói gì, chỉ biết nhìn về phía Lăng Vũ Hiên.
Lăng Vũ Hiên sai người thu thập tàn khu của Ngọc Thần Tử, sau đó đưa về Côn Luân Sơn, xử lý tang sự, còn mình ngồi xổm một hồi trên mặt đất, sau đó đứng dậy, chắp tay vái tứ phía, trầm giọng nói: “Diệp Thiếu Dương nuôi dưỡng yêu phó, giết hại sư phụ ta, việc này xin mọi người làm chủ.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, Lăng Vũ Hiên đúng là rất thông minh, lại còn bình tĩnh, trong lúc này còn có thể nghĩ đến chuyện mượn lực lượng của các đại môn phái đối phó mình.
Đáng tiếc, đám tiểu đệ của hắn khiếp sợ thực lực của hai con xà yêu, không ai dám hé răng lên tiếng….
đệ tử của Ngọc Thần Tử cũng vậy, tự thấy rõ mình căn bản không đủ khả năng xen vào.
Phái trung lập thì càng không phải nói, chẳng ai muốn nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa không ít người cũng thầm cảm thấy, cái chết của Ngọc Thần Tử, hoàn toàn là gieo gió gặt bão thôi…… Lăng Vũ Hiên thấy không ai nói lời nào, ánh mắt dừng lại trên mặt Trương Vô Sinh, “Sư thúc, hôm nay ông là chủ trì, chẳng lẽ đến ông cũng khiếp sợ Mao Sơn, không dám chủ trì công đạo sao?”
Trương Vô Sinh vuốt râu không nói, trong lòng cũng rất khó xử.
“Ta tới chủ trì công đạo.”
Lúc này, Ngô Gia Vĩ đi tới, nhìn Lăng Vũ Hiên nói: “Trước tiên, hai vị này đích thực là yêu không sai, nhưng đã vượt qua thiên kiếp, được thụ phong Âm Thần, cũng không phải yêu tinh tà tu.
Tiếp theo, bọn họ đấu pháp bình thường, Ngọc Thần Tử sư thúc ban nãy vây khốn bọn họ, muốn hạ sát thủ, nếu không phải Diệp Thiếu Dương cứu giúp, hiện tại kẻ chết chính là họ.
Nếu thật như vậy, xin hỏi Lăng sư huynh, Diệp Thiếu Dương biết tìm ai để chủ trì công đạo đây?”
Ngô Gia Vĩ nhìn bãi máu đen trên mặt đất, lắc đầu, “Người thì đã chết, ta cũng không muốn bôi xấu Ngọc Thần Tử sư thúc, nhưng ngươi nói Diệp Thiếu Dương nuôi dưỡng yêu phó…… vậy thử hỏi, những tinh phách trong ngoại đan của Ngọc Thần Tử sư thúc, là chuyện gì thế? Xin Lăng sư huynh một lời cho rõ ràng.”
Một câu đánh trúng yếu điểm.
Đạo môn Thiên sư, giam giữ quỷ hồn, luyện chế ngoại đan, việc này so với nuôi dưỡng yêu phó còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Lăng Vũ Hiên vẻ mặt âm trầm bất định, nhìn Ngô Gia Vĩ, cắn răng nói: “Lao Sơn ngươi cũng là đại phái, không cần phải dựa vào Mao Sơn?”
Ngô Gia Vĩ cười lạnh, “Lăng Vũ Hiên, ngươi cho ta là ngươi sao, thích kéo bè kéo cánh? Ta chỉ không quen nhìn ngươi không phân phải trái mà thôi, ngươi không phục có thể tới Lao Sơn tìm ta, lúc nào cũng đợi.
Bất quá trước mắt, còn phải nhờ ngươi giải thích một chút vấn đề ta vừa nêu ra?”
“Được, được, được!”
Lăng Vũ Hiên cắn răng nói ba chữ “Được”
tự, trầm ngâm một hồi, ngẩng đầu, cao giọng nói: “Sư phụ ta dùng quỷ hồn tu luyện ngoại đan, ta không hề biết.
Hành vi này do tự thân ông ta làm ra, đệ tử Côn Luân Sơn bọn ta, cũng khinh thường hành vi này, khi nào quay về ta sẽ trình báo đúng sự thật với mấy vị sư thúc, tước bỏ Đạo tịch của ông ta, trục xuất sư môn……”