Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 129
❮ sautiếp ❯Chương 890: Nửa yêu nửa thi
Ký túc xá không có đèn, không gian tối đen như mực.
Bất quá Tuyết Kỳ có thể nhìn trong đêm, có đèn hay không đối với cô mà nói cũng giống nhau.
Lặng lẽ tiến vào đại sảnh, sau đó đi về phía phòng ký túc xá của mình.
Lúc ngang qua phòng an ninh, Tuyết Kỳ quay đầu nhìn thoáng qua, nữ tử tóc dài trong đó vẫn ngồi trước cửa sổ, mặt hướng ra ngoài, tựa như trước giờ đều chưa từng cử động qua một chút.
Chẳng lẽ cô ta ngồi đây từ ban ngày đến tận lúc này, nếu đúng như vậy, thì khẳng định không phải là người.
Tuyết Kỳ không muốn kinh động cô ta, lặng lẽ không một tiếng động đi qua, thẳng tới trước cửa phòng mình.
Trong ký túc xá này đều không có khoá cửa.
Tuyết Kỳ nhẹ nhàng đẩy cửa ra, đang muốn đi vào, đột nhiên cảm thấy sau lưng có cảm giác dị thường, bất ngờ quay đầu lại, nhìn thấy hai tia ánh sáng, một đỏ ngầu như máu, một màu lam.
Nhìn kỹ lại, lập tức toàn thân run rẩy: Đây là đôi mắt, trên một khuôn mặt vô cùng quái đản.
Khuôn mặt này một nửa trông thực héo rút, mặt trên mạch máu nổ ra, còn treo thịt thối trên đó, răng nanh trong miệng trồi hết ra ngoài, một nửa mặt kia được bao phủ bởi một tầng lông, nhìn qua giống như mèo.
Trên người quái vật này quanh quẩn một tầng hồng quang không thuần tuý, chủ yếu là yêu khí, pha lẫn với thi khí, chỉ ra nó là một con thi yêu tà tu, cấp bậc yêu linh, từ mức độ yêu khí biểu lộ mà xem, cơ hồ sắp tấn chức làm yêu tiên.
Nhưng nó là tà tu, không có khả năng phong thần, nhưng thực lực căn bản không có gì khác biệt.
Tuyết Kỳ bỗng nhiên nhớ đến thân phận hiện tại của mình, lập tức che miệng lại, tỏ ra hoảng sợ cực độ, lảo đảo lui về phía sau, nhìn thấy đám tóc dài sau đầu bay tán loạn của thi yêu, liền hiểu ra, thì ra nó vẫn luôn ngồi trong phòng an ninh kia, nhưng vì mớ tóc dài, nhìn từ phía sau cứ nghĩ là cô gái.
“Ngươi đang làm gì.”
Thi yêu mở miệng lạnh lùng, là tiếng của nữ nhân.
“Ta…… ta vừa đi dạo vòng vòng.”
Tuyết Kỳ sợ hãi nói, “Ta vừa mới tới, còn chưa quen thuộc nơi này, thật xin lỗi……”
“Ngươi đã đi những nơi nào?”
“Không có đi đâu hết, chỉ đi trong sân thể dục thôi, thật đó, không tin cô cứ xem camera.”
Thi yêu nhếch môi, lộ ra một nụ cười khủng bố, “Ngươi qua đây, ta có cách chứng minh.”
Tuyết Kỳ do dự một chút, đi về phía cô ta, một tay bỏ vào trong túi, để lên ngọc như ý, chuẩn bị sẵn sàng phản kích.
Tuy thật sự không muốn bại lộ thân phận, nhưng nếu đối phương động thủ, đương nhiên mình cũng không thể ngồi chờ chết.
Nếu mà phải đánh, cô tin tưởng với tu vi của mình, ít nhất cũng nắm chắc bảy phần thắng, điều làm cô lo lắng không phải thi yêu trước mắt, mà là thế lực ở sau lưng cô ta…… Thi yêu từng bước đi tới, nâng một tay lên, đó không phải tay bình thường, mà là một bộ vuốt mèo sắc bén, ở trên đó có yêu khí vòng quanh, cười dữ tợn nhìn Tuyết Kỳ.
Tuyết Kỳ ánh mắt biến lạnh, giả bộ hoảng sợ lui về phía sau, thối lui đến sát vách tường, ngồi xổm xuống đất, giống một đứa trẻ tội nghiệp, chờ thi yêu đến gần, sau đó bất ngờ tấn công, một kích đánh chết nó.
Hiện tại chỉ có thể như vậy, cố gắng không làm ra động tĩnh quá lớn.
Thi yêu cười dữ tợn đi tới, dừng lại trước mặt cách Tuyết Kỳ vài bước chân.
Tuyết Kỳ nhìn chằm chằm bộ vuốt mèo sắp hạ xuống, đang định ra tay bất ngờ, thì đột nhiên từ phía sau thi yêu vang lên tiếng một nữ nhân: “Ngươi đang làm gì thế?”
Thi yêu ngẩn ra, thu móng vuốt, nghiêng mình nhìn lại.
Từ phía sau Tôn Ánh Kiều đi tới, nhìn Tuyết Kỳ đang ngồi dưới đất, lại nhìn qua thi yêu, lạnh lùng nói: “Còn không mau biến trở lại.”
Thi yêu vuốt mặt một cái, biến thành hình dạng một nữ tử, xương gò má rất cao, nhìn có chút cổ quái, quan sát kỹ thấy có điểm giống mèo.
“Sao lại thế này?”
Tôn Ánh Kiều hỏi lại lần nữa.
Thi yêu đi tới ghé vào tai cô ta, nhỏ giọng thì thầm đó.
Tôn Ánh Kiều nghe xong, quay đầu nhìn Tuyết Kỳ: “Em đã đi những nơi nào?”
“Ta chỉ ra sân thể dục, trời tối, có chút lạnh, em thấy sợ nên quay trở về…….”
Tuyết Kỳ mở hai tay ra, giả bộ ra vẻ vô tội.
“Thế thì, em về phòng đi, nhớ kỹ về sau buổi tối không được rời khỏi ký túc xá.
Đúng rồi, phải nhớ kỹ, em không trông thấy gì hết.”
Tôn Ánh Kiều thoáng nhìn qua mặt của thi yêu, ra hiệu có chuyện muốn nói.
Tuyết Kỳ gật đầu liên tục, đi vào phòng ký túc xá.
“Tiểu thư, nếu ta không nhìn nhầm, cô ta là pháp sư……”
Thi yêu ghé vào bên tai Tôn Ánh Kiều nói.
“Ta biết.”
“Vậy mà tiểu thư còn……”
“Ta muốn nhìn xem, cô ta muốn làm gì.”
Tôn Ánh Kiều cười khinh miệt, “Cho dù có là Thiên sư, đã đi vào nơi này của chúng ta, cũng trốn không thoát sự khống chế của phu nhân, việc gì phải sợ cô ta, ta chính là muốn xem, phía sau cô ta là ai.”
Thi yêu lập tức gật đầu, “Tiểu thư nói rất đúng, hiểu rồi.”
“Về sau cô ta muốn đi nơi nào, ngươi cũng không cần ngăn cản, lập tức báo cho ta biết là được, tu vi của ngươi thấp, tuyệt không được theo dõi.”
Thi yêu gật đầu đáp ứng.
Hai người cùng nhau đi về cuối hành lang, thi yêu nhớ tới chuyện gì, hỏi: “Tiểu thư, phu nhân nói Vương của chúng ta sẽ mau hiển thánh, là khi nào?”
“Trong hai ba ngày nữa.”
Tôn Ánh Kiều đứng lại, nghĩ nghĩ rồi nói, “Gần đây bên ngoài có rất nhiều pháp sư tới, phu nhân còn đang bế quan, tạm thời không thể động thủ, các ngươi phải đề phòng một chút.”
Thi yêu gật đầu, “Còn đám trẻ đó thì sao……”
“Ngày mai, ngày mai phu nhân sẽ xuất quan, nghênh đón thánh chủ, những đứa trẻ kia sẽ có tác dụng.
Đến lúc đó ta sẽ an bài.”
…..
Yêu tinh xưng Yêu Vương là Thánh Chủ, Cương thi xưng thần là Chân Chủ, Tà linh xưng Tứ đại linh thú là Linh Chủ.
Tôn Ánh Kiều thoáng nhìn bộ dáng gấp gáp của cô ta, cười nói, “Chờ không được rồi sao?”
Miêu yêu thè đầu lưỡi đỏ tươi như máu, liếm liếm môi, “Đã sớm mong chờ ngày này.”
Trong bóng đêm, Tuyết Kỳ nằm trên giường, suy nghĩ lại một lượt hết thảy mọi chuyện đã trãi qua tối nay, đặc biệt là con thi yêu kia, nó tuyệt đối không phải thi yêu bình thường, mà là nửa cương thi, nửa yêu.
Xem bộ dáng cung kính của thi yêu trước mặt Tôn Ánh Kiều, có thể thấy nó chỉ là một đầy tớ tầm thường.
Thực lực gần như yêu tiên, dĩ nhiên chỉ là một tên đầy tớ, hơn nữa Tôn Ánh Kiều cũng không phải chủ nhân chân chính ở đây, vậy thì chúa tể chân chính đằng sau bọn chúng, còn cường đại tới độ nào? Tuyết Kỳ cảm thấy chuyện này thực đáng sợ, chỉ dựa vào lực lượng của chính mình, căn bản không thể nào chống lại.
Nhưng hiện tại mình không thể đi ra được, cần phải điều tra xem Tôn Ánh Nguyệt đã đi đâu, máu của đám trẻ được dùng để làm gì, tương lai nếu phải chiến đấu với chúng, cũng sẽ có thêm nhiều phần thắng.
Tuyết Kỳ lặng lẽ lấy tấm linh phù Diệp Thiếu Dương đưa, chắp tay lại, kẹp phù bên trong, tưởng tượng lại sự kiện vừa trải qua, đem một sợi thần niệm nhập vào linh phù, sau đó bậc lửa thiêu hủy, thông qua lực lượng liên kết hồn ấn, truyền tới cho Diệp Thiếu Dương…… Diệp Thiếu Dương ngồi trên chiếc xe cũ nát của Lão Quách, cảm nhận được hồn ấn thuộc về Tuyết Kỳ trong lòng bàn tay mình nóng lên, lập tức nhắm mắt lại, dùng thần thức cảm nhận.
Toàn thân hắn dơ bẩn, trên hai tay còn dính đầy tro hương với chu sa.
Hắn vừa mới đấu pháp một trận, nhưng đối phương không phải Lăng Vũ Hiên…
Thời điểm hắn cùng Lăng Vũ Hiên đang muốn đánh, đột nhiên nghe từ xa truyền đến một tiếng hét thảm, hai người không hẹn mà cùng chạy qua đó, xa xa nhìn thấy một hắc ảnh ngậm một đứa trẻ còn đang giãy giụa, chạy như điên về phía chân núi.
Chương 891: Đồng minh (1)
Diệp Thiếu Dương ra tay đầu tiên, cứu được đứa bé, sau đó Lăng Vũ Hiên tiến lên chiến đấu, bắt được đối phương, thì ra là một con yêu tinh chuột lông trắng cấp bậc yêu thú.
Sau một lúc khảo vấn, lời khai của Chuột tinh không khác là mấy so với Mao nữ, nó cũng chỉ là một tên tay sai cấp thấp, không biết nhiều chi tiết.
Diệp Thiếu Dương cùng Lăng Vũ Hiên cũng không có thời gian đấu pháp nữa, phân nhau để điều tra trong phạm vi của Ngũ Hành Kỳ Trận, đều tự tìm được hai con Bạch Mao cương thi, đấu pháp một lúc, đánh chết chúng nó.
Sau đó Lăng Vũ Hiên lấy thân phận thủ lĩnh, dẫn theo đám pháp sư gần đó, đi dọc mấy thôn xóm bày một đại trận, lưu hai người lại canh gác, bảo vệ thôn dân, những người còn lại tới Cô nhi viện trước.
Diệp Thiếu Dương không đi theo, lên chiếc xe tang cũ của Lão Quách quay về Thạch Thành…… Mười lăm phút sau, Diệp Thiếu Dương mở to mắt, ánh mắt tràn ngập sự khiếp sợ cùng kinh hoàng.
“Chuyện gì thế?”
Lão Quách hỏi.
Diệp Thiếu Dương nghĩ một hồi, nói lại một lượt những gì Tuyết Kỳ đã nói với mình thông qua hồn ấn, Lão Quách nghe xong, bị dọa thiếu chút nữa thì lái xe xuống khe núi.
“Nói như vậy, toàn bộ Cô nhi viện là một yêu trận khổng lồ, phục vụ cho Yêu Vương xuất thế? trời ạ, thật là khó lường!”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nói: “Ta hiểu rồi, Tôn Ánh Nguyệt kia chính là Hồ Mẫu, mở ra Cô nhi viện là để che mắt người khác, để có thể trắng trợn thu dưỡng cô nhi, sau đó lấy máu…… Xem ra là để hiến tế Yêu Vương, ta đoán, Yêu Vương xuất thế không hề dễ dàng như vậy, khẳng định cần phải có một loại hiến tế, hấp thu đủ huyết khí.”
“Hơn nữa máu nhất thiết phải thuộc tuổi Rồng và tuổi Thỏ.”
“Mà Tuyết Kỳ nói những con thủy thi đó, cũng là một phần của trận pháp, gồm cả Âm mộc cùng Hoa mặt quỷ nữa, chúng ta không hiểu rõ yêu trận, nhưng cũng có thể nghĩ được, tất cả đều nhằm phục vụ Yêu Vương.
Yêu Vương xuất thế, động tĩnh quá lớn, khẳng định sẽ kinh động toàn bộ giới Pháp Thuật.
Hồ Mẫu này thật là thông minh, biết chỉ bằng sức Hồ tộc bọn chúng không thể nào đối kháng giới Pháp Thuật, cho nên mượn sức đám quỷ yêu thi linh làm tay sai, đám đó ảo tưởng sau khi Yêu Vương xuất thế, có thể kiếm được chỗ tốt, cho nên cam nguyện hỗ trợ.”
Lão Quách trầm ngâm nói: “Hiện tại vấn đề quan trọng là, khi nào Yêu Vương xuất thế.”
“Khẳng định nhanh thôi, dù trong Cô nhi viện còn mấy chục đứa trẻ có thể lấy máu, Hồ Mẫu vẫn cảm thấy chưa đủ, còn muốn phái thuộc hạ đến phụ cận tìm kiếm, khẳng định là xuất phát từ một nguyên nhân gì đó, muốn hoàn thành trước tiên việc hiến tế, nghênh đón Yêu Vương xuất thế.”
“Có lẽ vì có quá nhiều pháp sư tìm tới đây, điều tra việc này, đặc biệt là ngươi với Lăng Vũ Hiên, bọn chúng lo sợ chuyện ngoài ý muốn xảy ra.”
Lão Quách đột nhiên vỗ ót một cái, “Hỏng rồi, những đứa trẻ trong Cô nhi viện vẫn luôn nuôi không giết, chính là để trường kỳ lấy máu, hiện tại Yêu Vương sắp xuất thế, lưu bọn trẻ lại cũng vô dụng, hơn nữa đám yêu quái đó thiếu máu nên đang lùng sục khắp nơi, ta sợ chúng sẽ giết hết bọn trẻ, để lấy hết máu trong người!”
Diệp Thiếu Dương trong lòng run lên, nghĩ một hồi, nói: “Huynh nói không sai, Tuyết Kỳ không có nói đến việc này, chứng tỏ nó vẫn chưa xảy ra, nhưng ngày này sẽ không xa nữa, xem ra chúng ta phải xông vào Cô nhi viện rồi!”
Lão Quách nói: “Vậy sao vừa rồi ngươi lại không đi cùng bọn Lăng Vũ Hiên, tuy ta không thích tiểu tử này, nhưng sự việc liên quan đến tính mạng của đám trẻ, ngươi không nên hành động theo cảm tính.”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, “Ta là loại người này sao, chỉ cần có thể cứu người, bảo ta gọi hắn là gia gia cũng được, cùng lắm thì sau này lại đánh hắn thành tôn tử, ta không đi, là vì với sức của mấy người chúng ta, căn bản đi cũng vô dụng.”
Lão Quách nhíu mày nói, “Các ngươi hai người là Thiên sư, bạn gái Lăng Vũ Hiên cũng là cấp bậc Thiền sư, hơn nữa còn có mấy pháp sư pháp lực không tồi, đánh không lại sao?”
“Đương nhiên không được rồi! Huynh tưởng đám Hồ Tinh đó ngu ngốc sao, bọn chúng biết chúng ta điều tra ở gần đây, khẳng định trong Cô nhi viện đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ bằng mấy người chúng ta, căn bản không thể đánh được.
Huống chi trong tay bọn chúng còn có con tin.
Cũng may Tuyết Kỳ còn trong đó, sau này có thể giúp đỡ ở bên trong, thời điểm tấn công, còn phải trông cậy Tuyết Kỳ bảo vệ tốt đám trẻ, chỉ như vậy mới có thể cứu được!”
Cho dù thế nào, nhất định phải cứu được đám trẻ đó, đây là tín niệm mà Diệp Thiếu Dương thủ vững, nếu bọn trẻ mà chết, thì dù có xử lý được Yêu Vương, cũng không còn ý nghĩa.
“Này…… đám người Lăng Vũ Hiên lúc này đi qua đó, có thể sẽ rút dây động rừng không?”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ rồi lắc lắc đầu, “Lăng Vũ Hiên tuy kiêu ngạo tự đại, nhưng cũng không ngốc đến nỗi dẫn vài người như vậy mà xông vào Cô nhi viện, xem ra hắn chỉ đi thăm dò tình hình thôi.
Hồ Mẫu đã sớm biết đến sự tồn tại của chúng ta, sẽ không hành động lúc này đâu, dù sao mọi người tranh thủ thời gian là được, huynh lái xe nhanh lên đi!”
Nói xong, lấy di động ra gọi cho Tạ Vũ Tình, bảo cô bố trí một số cảnh sát, phối hợp hành động, đến lúc đó sẽ giải cứu bọn trẻ, tuy cảnh sát không giúp được gì trên phương diện đấu pháp, nhưng chuyện này nhất thiết phải có cảnh sát phối hợp.
Rốt cuộc trên danh nghĩa cái Cô nhi viện cũng là hợp pháp, tỷ muội Tôn Ánh Nguyệt cũng đều có thân phận hợp pháp, nếu như trong lúc đấu pháp bị giết chết, thì mình sẽ không phải mang trên lưng tội danh giết người.
“Dù cho thế nào, nhất định phải ngăn cản Yêu Vương xuất thế!”
Lão Quách nói, “Ta xem qua tư liệu, thực lực của Yêu Vương cũng tương đương Quỷ Khấu, một Yêu Vương có thể địch lại mấy chục con Yêu tiên, một khi xuất thế, thì cho dù giới Pháp Thuật có cùng nhau liên thủ, cũng không thể hàng phục được, nếu nó đánh không lại muốn bỏ trốn, cũng chẳng ai ngăn được.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, “Đáng sợ nhất chính là, chúng ta muốn xông vào Cô nhi viện, bọn chúng có yêu trận hỗ trợ, chúng ta lại không thể bày trận, lại còn phải chịu sự hạn chế của yêu trận, cũng chỉ có thể cứng đối cứng tiến công thôi.”
Lão Quách thở dài, nói: “Nếu lúc đó Đạo Phong xuất hiện, hơn nữa còn đứng về phía chúng ta, thì còn có hi vọng.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái tên rùa rụt cổ đó cũng không phải vô địch.”
“Không phải,”
Lão Quách kiên định nói, “Hồi ta còn làm đồng tử cho hắn, theo hắn đi khai quang nhiều lần, lần nào cũng vậy, mặc kệ đối thủ là ai, tu vi mạnh thế nào, hắn cũng đều giữ bộ dáng khí định thần nhàn, cái loại tự tin này, khiến người khác tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ không thất bại.”
Diệp Thiếu Dương khó chịu nói: “Ý của huynh là, ta không đủ tự tin?”
“Ngươi thì có gì mà tự tin, mà lần nào cũng chỉ biết liều mạng, lúc nào cũng gần chết.”
“Được rồi.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai.
“Bất quá, ngươi cũng có sở trường của mình.
Ngươi là tiểu cường đánh không chết, không chịu thua, trong nghịch cảnh có thể kích phát tiềm năng, mỗi lần ngươi rơi vào tuyệt cảnh, cứ tưởng yên nghỉ đến nơi, nhưng lần nào ngươi cũng có thể bình yên thôi.”
Lão Quách nhìn hắn cười cười, “Chỉ mong lần này cũng giống như vậy.”
Trên đường xuống núi, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tứ Bảo, hắn vốn định một thời gian nữa mới trở về, nhưng khi nghe Diệp Thiếu Dương nói sự tình nghiêm trọng, liền bnói sáng mai sẽ có mặt.
“Ngươi, Lãnh Ngọc, Tứ Bảo, Tuyết Kỳ, Tiểu Mã tính một nửa, còn có Qua Qua…… Đúng rồi Qua Qua đâu?”
“Còn ở phụ cận Cô nhi viện, trước đó ta đã dùng hồn ấn chi lực bảo nó đi theo Lăng Vũ Hiên, khi nào về sẽ báo cáo lại mọi việc xảy ra, bằng không sao ta có thể yên tâm mà đi.”
“Còn Trần Lộ, ở đâu rồi?”
Chương 892: Đồng minh (2)
“Đuổi theo Đạo Phong rồi, không biết đi đâu.”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, “Trong mắt nàng ta chỉ có Đạo Phong, mặc kệ nàng đi.”
“Uhm, tuy có nhiều người như vậy, nhưng đối phó với Yêu Vương, sợ cũng không đủ.”
Lão Quách nói.
“Đúng là không đủ, lần trước nhiều người hơn so với lúc này, chiến đấu với Quỷ Mẫu thiếu chút nữa cũng không qua nổi, Yêu Vương ít nhất cũng cao hơn Quỷ mẫu một bậc đó.”
“Nuôi quân ba năm dùng trong một giờ, lần này cũng không rảnh lo nhiều như vậy, có bao nhiêu người thì dùng bấy nhiêu người.”
Diệp Thiếu Dương vẫn luôn do dự, rồi cũng hạ quyết tâm.
“Ý của đệ là……”
Diệp Thiếu Dương nâng tay trái lên, đưa ra cho Lão Quách xem lòng bàn tay đủ loại hồn ấn màu sắc khác nhau.
Lão Quách hơi kinh ngạc, rồi chậm rãi gật đầu.
Ngồi trên xe đến phía trước khách sạn, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Nhuế Lãnh Ngọc, bảo cô qua đây thương lượng đại sự, biết được cô đang uống trà cùng một pháp sư ở gần đó.
“Là nam?”
Diệp Thiếu Dương có chút mẫn cảm hỏi.
“Không được nói bậy, người ta đến tìm ngươi, thấy ngươi chưa về, nên ta mới cùng ông ta nói chuyện một lúc, nói lại chút tình hình, ngươi qua đây đi.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói địa chỉ.
Tắt điện thoại, Diệp Thiếu Dương có chút tò mò, pháp sư mình biết không nhiều lắm, ai lại cố ý đến tìm chính? Lập tức dẫn Lão Quách cùng nhau qua đó, tới quán trà Nhuế Lãnh Ngọc nói, vừa đi vào đã nhìn thấy Nhuế Lãnh Ngọc, ngồi đối diện là một nam trung niên, Là Long Dương chân nhân! “Diệp sư điệt, ngươi làm ta tìm mãi.”
Long Dương chân nhân đứng lên, nhiệt tình chào hỏi.
Sau lần gặp mặt hôm trước, ấn tượng của Diệp Thiếu Dương đối với ông ta cũng không tồi, nên khách khí đáp lễ.
Sau khi ngồi xuống, Long Dương chân nhân hỏi thăm Diệp Thiếu Dương về hành động tối nay, Diệp Thiếu Dương thuật lại đúng sự thật.
Long Dương chân nhân cùng Nhuế Lãnh Ngọc nghe xong, đều khiếp sợ không thôi.
“Xem ra, sự việc sẽ phát sinh trong một hai ngày này.”
Long Dương chân nhân trầm ngâm nói, “Chuyện này, Yêu Vương xuất thế, không phải dựa vào lực lượng cá nhân là có thể đối kháng.
Diệp sư điệt, hôm nay ta tới tìm ngươi, là muốn dẫn ngươi đến gặp mặt mọi người, thảo luận một chút, xem nên phối hợp thế nào, tru sát Yêu Vương.”
“Mọi người, là những ai?”
Diệp Thiếu Dương cau cái mày lại.
“Sư huynh của ta Trương Vô Sinh, đại pháp sư Thích Tin Vô của Cửu Hoa Sơn, Đại Hoang Thần Ni của Phổ Đà Sơn, Ngọc Thần Tử của Côn Luân Sơn, còn có…… tóm lại gần như tất cả môn phái trong giới Pháp Thuật đều cử người tới.”
“Nhiều pháp sư như vậy, còn đều là nhất đại đệ tử!”
Diệp Thiếu Dương cả kinh.
“Những người này sao biết mà cùng nhau đến đây?”
Long Dương chân nhân cười nói: “Là do sư huynh Trương Vô Sinh phát thiệp triệu tập tới, Mao Sơn cũng được gửi thiệp đó.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, nói: “Sư phụ ta cũng nhận được sao?”
Ngay sau đó nghĩ tới, Thanh Vân Tử luôn không thích nhất mấy loại Long Hoa Hội này, khẳng định sẽ không tới.
Long Dương chân nhân nói: “Đúng vậy, chúng ta không mời được Thanh Vân tổ sư, hiện tại trên dưới Mao Sơn, là do một vị Linh Thuỷ đạo nhân làm chủ sự, chúng ta đã mời hắn tới.”
Diệp Thiếu Dương nói: “Linh Thuỷ đạo nhân, cái quỷ gì? Sao ta lại không biết?!”
“Đạo hiệu Linh Thuỷ, tục danh là Tô Khâm Chương.
Là một vị đạo sĩ trẻ tuổi, Diệp sư điệt chắc cũng biết chứ.”
Tô Khâm Chương…… Nghe tên có chút quen thuộc, Diệp Thiếu Dương nhíu mày suy nghĩ.
Nhuế Lãnh Ngọc thêm vào một câu: “Chính là tiểu đạo sĩ giúp chúng ta dọn dẹp phòng, nhóm lửa nấu cơm lần trước.”
“Đúng đúng đúng, là tiểu tử đó!”
Diệp Thiếu Dương nhớ ra, lúc ấy chính mình đã hỏi sư phụ, tuy Tô Khâm Chương không được nhận làm đệ tử nội môn, nhưng lại là người có tư chất tốt nhất trong đám ngoại môn đệ tử, vì thế tương đối được trọng dụng.
Đương nhiên, Thanh Vân Tử trọng dụng hắn còn có nguyên nhân khác, chính là muốn hắn làm việc giúp mình.
Long Dương chân nhân nghe Nhuế Lãnh Ngọc nói xong, kinh hãi không thôi, “Linh Thuỷ đạo nhân tuy chỉ là người quản lý Mao Sơn, nhưng địa vị cũng rất cao, thế mà lại đi nhóm lửa nấu cơm, dọn dẹp phòng à……”
“Không bảo hắn đem nước rửa chân đã là không tồi.”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt.
Long Dương chân nhân cười, nói tiếp: “Mấy lão nhân đó cũng chỉ tới quan chiến, xem náo nhiệt mà thôi, chủ lực chiến đấu vẫn là Nhị đại đệ tử các người.
Hơn nữa, bọn họ tới còn có một nhiệm vụ, chính là khảo sát ngươi cùng với Lăng Vũ Hiên, xem người nào mới có tư cách làm Đệ nhất đệ tử của giới Pháp Thuật, tương lai còn phải ứng phó thiên kiếp.”
“Cái gì thiên kiếp?”
Diệp Thiếu Dương không hiểu chuyện gì.
Long Dương chân nhân nói: “Tứ Cửu thiên kiếp, đây là do Vô Cực Thiên sư ở Huyền Không Quan tìm hiểu thiên văn, mà hiểu ra yết ngữ, đã nói với Trương Vô Sinh sư huynh, ta cũng chỉ nghe sư huynh nói qua một chút.”
“Vô Cực Thiên sư!? Ông ta vẫn còn sống!”
Lão Quách kêu lên, vẻ mặt Diệp Thiếu Dương với Nhuế Lãnh Ngọc cũng biến đổi.
Vô Cực Thiên sư, là nhân vật không ai không biết trong giới Pháp Thuật, trước khi Đạo Phong thành danh, hai chữ “Đạo thần”
này chính là thuộc về ông ta, đạo pháp thâm sâu, đăng phong tạo cực, đã từng phong ấn vô số lệ quỷ đại yêu.
Huyền Không Quan, chính là một thế lực lớn luôn ẩn tàng của giới Pháp Thuật, ẩn dật lánh đời khác với Côn Luân Sơn, tuy Huyền Không Quan là môn phái Đạo gia, nhưng từ xưa tới nay đều không để môn nhân xuống núi hành tẩu, ngày thường đóng cửa từ chối tiếp khách, không đón tiếp bất kỳ kẻ nào tới cửa.
Chỉ khi trong giới Pháp Thuật có đại sự phát sinh, thì mới ra mặt một lần, trợ giúp độ kiếp, vị Vô Cực Thiên sư này tính cách nhạt nhẽo, chân chính là một cao nhân ẩn sĩ, hơn nữa tuổi cũng đã rất lớn, đã lâu không lộ mặt, mọi người đều cho rằng ông ra đã chết.
Long Dương chân nhân nói: “Quách đạo hữu đã gặp Vô Cực Thiên sư rồi sao?”
“Ta không phúc phận đó, bất quá năm đó ta đã tới Huyền Không Quan một lần, là theo Đạo Phong, lên Huyền Không Quan mượn một thứ, Đạo Phong nhân tiện muốn thử tìm Vô Cực Thiên sư đấu pháp……”
Mọi người vừa nghe, đều kinh hãi.
Dám tìm Vô Cực Thiên sư đấu pháp, ngoại trừ Đạo Phong, thì cũng chẳng còn ai.
“Đánh không?”
Diệp Thiếu Dương trong lòng đầy chờ mong, hắn thật là rất muốn biết, hai đời Nhân gian Đạo thần, rốt cuộc ai mạnh hơn ai.
Lão Quách lắc đầu, “Vô Cực Thiên sư hàn huyên với Đạo Phong trên Vạn Yêu Tháp một hồi, dường như đã nói gì đó, không đánh nhau, sau khi Đạo Phong trở về, vẫn luôn trầm mặc không nói, sau chuyện này đã quay về tông môn mượn đi Thái Ất Phất Trần, tới Tây Xuyên……”
Diệp Thiếu Dương nghe được trọng điểm, nhíu mày hỏi: “Nói như vậy, Đạo Phong trốn đi Tây Xuyên, rất có thể vì đ chuyện gì đó trong buổi nói chuyện với Vô Cực Thiên?”
“Ta cũng nghĩ như vậy, sau khi từ Huyền Không Quan trở về, tâm tính Đạo Phong đã biến đổi rất nhiều, khả năng là vì đã biết chuyện gì đó…… Ta có hỏi qua hắn, hắn nói ta không nên biết.”
Lão Quách thở dài, “Tiểu sư đệ, tương lai nếu đệ có cơ hội gặp Vô Cực Thiên sư, tốt nhất nên hỏi ông ta một chút, xem rốt cuộc ông ta đã nói gì với Đạo Phong.”
“Không cần chờ cơ hội, nếu huynh nói như vậy, ta nhất định phải đi Huyền Không Quan một chuyến.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn Long Dương chân nhân, hỏi: “Ông tiếp tục nói chính sự đi, Vô Cực Thiên sư kia rốt cuộc đã hiểu ra cái gì, cái gì là Tứ Cửu thiên kiếp?”
Long Dương chân nhân khoát tay, nói: “Ta cũng không biết chi tiết, đến sư huynh Trương Vô Sinh của ta cũng không rõ lắm, nhưng Vô Cực Thiên sư tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện nói bậy, sư huynh ta tin chắc, người khác cũng đều tin là như vậy.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, với thân phận của Vô Cực Thiên sư, sẽ không nói nói bậy.
Đặc biệt, việc lớn liên quan đến thiên kiếp của giới Pháp Thuật, sẽ càng ăn nói cẩn thận, không nắm chắc trong tay, sẽ không tuỳ tiện nói ra.
Ông ta nói có thiên kiếp, thì nhất định là có.
Chương 893: Vô cực thiên sư
Long Dương chân nhân đứng dậy nói: “Diệp sư điệt, mau nhanh theo ta đi thôi, Long Hoa Hội sẽ tổ chức tối nay, sẽ do sư huynh ta chủ trì, đã bao toàn bộ hội trường lớn ở Lệ Đô, hiện tại xem ra người cũng đến đủ cả rồi.”
Diệp Thiếu Dương cũng giống y như tính của Thanh Vân Tử, không thích tụ tập, cũng không thích giao lưu với các pháp sư khác, bình thường khẳng định sẽ không tham dự Long Hoa Hội này, nhưng vì sự an toàn của đám trẻ trong Cô nhi viện, nên đành phải đi một chuyến.
Rốt cuộc Yêu Vương xuất thế, chỉ dựa vào một phía mình, thì thế nào cũng không thể đối phó.
Lúc xuống lầu, Diệp Thiếu Dương gọi điện thoại cho Tiểu Mã, vừa kết nối đã lớn tiếng mắng: “Đại gia ngươi sao còn chưa qua tới, có cần trang điểm không!”
“Ta đi lấy trang phục, đến liền, đến liền.”
“Trang phục gì hả?”
“Hắc hắc, lát gặp mặt ngươi sẽ biết, ta sắp tới rồi.
ngươi chờ thêm ba phút nữa!”
Đi xuống đến đại sảnh, Diệp Thiếu Dương bảo mọi người chờ một lát, tuy Tiểu Mã đi hay không cũng không sao, nhưng hiện tại hắn cũng được coi là một pháp sư, chuyện lớn như vậy, Diệp Thiếu Dương cũng muốn đưa hắn đi mở mang kiến thức một chút.
Bốn người ngồi trên sô pha ở đại sảnh nghỉ ngơi, góc nhìn của Long Dương chân nhân vừa lúc đối mặt với cửa xoay tròn của khách sạn.
Đợi được vài phút, Long Dương chân nhân nhìn hướng đối diện nói: “Diệp sư điệt, đạo sĩ kia có phải là là bằng hữu của ngươi không?”
“Đạo sĩ? Không phải.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, một người to mập mặc đạo bào từ ngoài cửa chạy như điên vào, nhìn thoáng qua, rồi quay đầu đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, giật cả mình, quay đầu nhìn lại, tức khắc trợn mắt há hốc mồm: Đạo sĩ mập này, chính là Tiểu Mã! Mặc một đạo bào màu xám, đầu đội pháp quan, chân đi một đôi giày vải dệt thủ công, chạy một hơi đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, cười hắc hắc, cũng làm bộ chắp tay hành lễ, nói: “Vô Lượng Thiên Tôn, bổn Thiên sư đã tới chậm.”
Long Dương chân nhân không biết nõ chi tiết, vội vàng đứng dậy, trịnh trọng đáp lễ.
“Vô Lượng Thiên Tôn, Long Hổ triều thiên bái Tam Thanh, bần đạo Long Dương, không biết cao tôn đạo hữu thuộc phái nào?”
“Ta…… Mao Sơn minh uy……”
Tiểu Mã gãi gãi đầu, “Tiểu Diệp Tử, tiếng lóng của các ngươi….
không đúng, câu đối nói thế nào hả, thôi kệ, bổn Thiên sư là Mao Sơn Mã Minh Lượng, ông cứ kêu ta Mã thiên sư là được.”
“Mao Sơn…… Thiên sư?”
Long Dương chân nhân tròng mắt thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Diệp Thiếu Dương một cước đá vào dùi Tiểu Mã, “Mặc đồ gì đó, sao ngươi lại mặc thành cái dạng này, đóng phim hả!”
Tiểu Mã có chút ngượng ngùng, cười cười: “Chẳng phải ta cũng là Thiên sư sao, ta nghĩ tốt xấu gì cũng phải có trang phục chứ, bộ dáng chưa được tốt, cho nên ra tiền mua một bộ……”
Diệp Thiếu Dương câm lặng.
Lão Quách vỗ vỗ vai Tiểu Mã, trên dưới đánh giá, cười nói: “Ăn mặc cái kiểu này, ta cho 99 điểm, một điểm kia giữ lại, sợ ngươi kiêu ngạo.
Bất quá trang phục này ngươi mua ở đâu, kích cỡ không đúng lắm, vai rộng một thước hai, hạ cổ ba thước sáu, trông kém quá đi, để khi khác ta làm cho ngươi một bộ.”
Tiểu Mã gật đầu liên tục.
“Vẫn là lão Quách rộng rãi, sảng khoái nhất!”
Diệp Thiếu Dương nhìn Tiểu Mã, bất đắc dĩ nói: “Ngươi thích mặc gì thì cứ mặc, đừng có giả mạo đệ tử Mao Sơn đó, chuyện này ngươi gánh không nổi đâu.”
“Đừng mà Tiểu Diệp Tử, nếu ta giả mạo môn phái khác, e sẽ bị người ta đánh, hơn nữa Mao Sơn rất to mà, hắc hắc, ngươi là truyền nhân duy nhất của Mao Sơn, có thu ta hay không chỉ một tiếng là xong thôi,chờ sau khi sư phụ ngươi quy tiên, toàn bộ Mao Sơn không phải đều là của ngươi sao.”
“Lăn ngay!”
Diệp Thiếu Dương mắng to.
Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy nói, “Được rồi, đừng náo loạn nữa, chính sự quan trọng hơn, đi thôi.”
Rời khỏi khách sạn, Long Dương chân nhân nói đi lấy xe, sau đó lái một chiếc BMW SUV qua đây.
“Đạo sĩ này nhìn có vẻ ngốc ngốc, cư nhiên có xe riêng, còn là xe tốt như vậy!”
Tiểu Mã nhìn chiếc xe, ngơ ngẩn nói.
Lão Quách nói: “Ngươi nghĩ xem, mỗi năm Long Hổ Sơn có nhiều khách hành hương như vậy, còn có khu thắng cảnh bán vé thu tiền, đạo sĩ trên núi ít nhất cũng được chia đến hơn phân nửa, chiếc xe này chỉ là điệu thấp thôi.
Ta biết Trương Vô Sinh còn có một chiếc Ferrari, chỉ là ít khi lái mà thôi.”
Tiểu Mã tròng cả mắt:“Làm ta thất vọng quá, thế ngoại cao nhân chẳng phải nên hai bàn tay trắng, coi tiền tài như cỏ rác sao? ta vốn tưởng chỉ có Tiểu Diệp Tử là con sâu khác loại thôi, không ngờ……”
“Đệch, ngươi nằm mơ à, không kiếm ra tiền ai muốn làm đạo sĩ, có muốn làm cũng phải trả giá đó!”
Diệp Thiếu Dương trợn mắt, “Chứ không phải là ngươi nói, năm trước còn tính mua cả trực thăng nữa mà.”
Sau khi lên xe, Tiểu Mã hỏi đi đâu, Diệp Thiếu Dương mặc hắn, Lão Quách có lòng hảo tâm, nói đại khái vài câu với hắn, Tiểu Mã vừa nghe đã phấn khích, hưng phấn đứng ngồi không yên.
“Đại hội võ lâm, tốt tốt, bổn Thiên sư vừa mới đắc đạo, đang muốn đi làm ra chút mặt mũi đây!”
Diệp Thiếu Dương không để ý mấy lời tự sướng của hắn, hỏi Long Dương chân nhân: “Long Dương sư thúc, ta muốn hỏi một vấn đề, quan hệ của các người với Côn Luân Sơn…… là thế nào?”
“Ý của ngươi, ta hiểu, ngày đó ta nhập bọn cùng Lăng Vũ Hiên, cũng chỉ vì khai quang tru tà, không giống đám tiểu gia hỏa kia.”
Long Dương chân nhân nhìn hắn, cười ngọa nghễ.
“Tuy ngày nay Long Hổ Sơn chúng ta nhân tài điêu tàn, nhưng rốt cuộc cũng là đạo môn chính sóc ngàn năm truyền thừa, thời điểm Đạo Phong tung hoành Đạo môn thiên hạ, chúng ta có dựa dẫm vào Mao Sơn các ngươi không? Huống hồ giờ chỉ là một tên Lăng Vũ Hiên.”
Diệp Thiếu Dương cười nói: “Tôi thích lời này đó.”
Tiểu Mã cũng giơ ngón tay cái lên, tán thưởng nói: “Nói rất đúng, ta ủng hộ ông.
Tiểu Diệp Tử, cái tên Lăng Vũ Hiên gì đó, lão tử mới nghe đã bốc hỏa, nhất định ngươi phải dẫm chết hắn ở dưới chân, đến lúc đó ta cũng sẽ lên cho hắn thêm hai đạp!”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng.
Long Dương chân nhân quay đầu lại, nhìn Diệp Thiếu Dương, cười nói: “Diệp sư thúc, lát nữa tới Long Hoa Hội, đến phiên ta kêu ngươi hai tiếng Sư thúc, đến lúc đó ngươi đừng gọi nhầm, làm ta khó xử.”
Tiểu Mã vừa nghe, tò mò hỏi vì sao.
Không ai để ý đến hắn, chỉ có Long Dương chân nhân nghiêm túc giải thích: Nhất đạo truyền tam chia ra làm hai giáo Xiển Tiệt, trong đó Xiển Giáo nổi hơn trong thiên hạ Đạo môn.
Xiển Giáo Thập Nhị Kim Tiên, môn hạ đệ tử của Nguyên Thủy Thiên Tôn, là sư huynh đệ với nhau, sau này từng người đều khai tông lập phái, trở thành mười hai môn phái Đạo giáo.
Long Dương đạo nhân cười cười: “Tuy đó là lịch sử Đạo môn, nhưng thật giả thế nào vô pháp kiểm chứng, rốt cuộc càng nghe càng như truyện thần thoại xưa, bất quá mười hai môn phái ban đầu của Đạo giáo, đúng là phái nào cũng cung phụng một vị Kim Tiên, Mao Sơn cung phụng Quảng Thành Tử, Long Hổ Sơn cung phụng Xích Tinh Tử.
Đệ tử các phái bối phận tương thông, kế tục truyền thừa.
Truyền đến ngày nay, bối phận của Thanh Vân tổ sư, cao hơn Đạo Uyên sư thúc của ta một bậc, Diệp thiên sư đương nhiên cũng hơn ta một bậc, lẽ ra ta phải gọi là Sư thúc.
Nhưng sau ngàn năm truyền thừa, giữa các môn phái đã có sự chênh lệch bối phận, căn bản không cách nào xưng hô đối phương, cho nên ước định xưng hô tuỳ theo trường hợp, bình thường mọi người có thể căn cứ theo bối phận đương đại để xưng hô, ví dụ như ta là Long Hổ Sơn nhất đại đệ tử, Diệp thiên sư là nhị đại, cho nên gọi ta một tiếng Sư thúc, ta cũng có thể nhận.
Nhưng trong trường hợp chính quy, tuyệt đối không thể xưng hô như vậy.”
Tiểu Mã chậm rãi gật đầu, quay sang nói với Diệp Thiếu Dương: “Tiểu Diệp Tử, ta nhớ đã từng nghe ngươi nói qua, chưởng môn đương đại được xem như nhất đại đệ tử, dưới đó sẽ là nhị đại, tam đại phải vậy không?”
Chương 894: Mắng ngươi tiểu súc sinh
Thấy Diệp Thiếu Dương gật đầu, đắc ý nói: “Ta ngang hàng với hắn, cũng coi như Mao Sơn nhị đại đệ tử.
Long Dương đạo hữu, ông cũng nên gọi ta một tiếng sư thúc nha.”
Long Dương chân nhân bật cười sang sảng.
Xe chạy đến cao ốc Lệ Đô, Long Dương chân nhân đỗ xe xong, liền dẫn bọn họ lên lầu, tiến vào một hội trường.
Hội trường đã có mấy chục người, giống như công ty mở cuộc họp, trên đài chủ tịch có mấy lão gia hỏa đang ngồi, có tăng có đạo, còn có nhiều người ăn mặc thường phục.
Trên bàn đều có đặt biển, viết rõ tên từng người.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn qua từng cái, mấy người trên đài chủ tịch đều tương đối lớn tuổi, có vị râu tóc cũng đã bạc hết, trong số đó có một người tương đối trẻ, nhìn qua chừng bốn năm mươi tuổi.
Tấm biển trước mặt viết: Long Hổ Sơn Trương thiên sư.
Đúng là Trương Vô Sinh đích hệ truyền nhân của đạo sĩ danh chấn thiên hạ Trương Đạo Lăng, mỗi đời chỉ tuyển chọn một người, kế thừa bài vị Thiên sư.
Không có Đạo hiệu, hay có thể nói Đạo hiệu chính là “Thiên sư”
Trong Đạo môn, trực tiếp lấy Thiên sư làm Đạo hiệu là một sự vô thượng vinh quang, chỉ có hậu nhân của bốn nhà: La, Trương, Diệp, Chung, lần lượt là hậu nhân của La Công Viễn, Trương Đạo Lăng, Diệp Pháp Thiện, Chung Quỳ.
Về sau, ba nhà kia mất đi sự truyền thừa này, chỉ còn Trương gia vẫn luôn trụ trên Long Hổ Sơn, đời đời tu đạo, tiếp tục truyền thừa.
Diệp Thiếu Dương là hậu nhân của Diệp Pháp Thiện, lẽ ra chỉ cần bái Đạo nhập môn, bất kể có bài vị gì, cho dù chỉ là đồng tử, cũng được tôn xưng làm Thiên sư, được đối đãi theo nghi lễ Thiên sư, nhưng vì người khác không biết huyết thống của hắn, hơn nữa bản thân hắn cũng đã đạt được bài vị Thiên sư, vì thế không có cũng không sao.
Ngồi bên cạnh Trương Vô Sinh là một thiếu niên, dáng vẻ bất an sợ hãi, chính là Tô Khâm Chương, hắn vẫn chưa nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, đang cúi đầu chơi di động, che lấp sự xấu hổ.
Trên đài, hắn là người có pháp lực yếu kém nhất, thân phận cũng hoàn toàn không thể so với mấy người bên cạnh, nhưng dù sao cũng là đại diện của Mao Sơn, cho nên ngồi trên đài chủ tịch, người khác cũng không thể dị nghị.
Ngồi phía dưới là hai ba mươi người trẻ tuổi, có nam có nữ, bất quá đều ăn mặc thường phục, dù sao cũng là xã hội hiện đại, lại là thành phố, hầu hết đám đệ tử trẻ tuổi của các môn phái đều không muốn mặc theo truyền thống, thứ nhất không được tiện, thứ hai dễ dàng bị người ta chú ý, một đạo sĩ hay hòa thượng, uống rượu tán gái gây sự đánh nhau gì đó, sẽ dễ dàng bị dư luận chú ý.
Đám người trẻ này ngồi trong hội trường, cắn hạt dưa chơi di động hút thuốc tán dóc, làm gì cũng có, không khác gì so với người thường.
Lối vào hội trường có treo một cái khánh đồng.
Long Dương chân nhân đi qua đó, cầm chiếc chày gỗ bằng hoàng dương mộc bọc vải đỏ bên cạnh, gõ lên khánh đồng một cái, tiếng vang như chuông, truyền ra xung quanh, đám đệ tử đang túm năm tụm ba lập tức yên lặng, quay đầu nhìn lại.
“Mao Sơn thiên sư Diệp Thiếu Dương, ngoại môn đệ tử Quách……”
Long Dương chân nhân nói giữa chừng mới nhớ ra, mình không biết tên đầy đủ của Lão Quách, cũng không có thời gian hỏi, liền sửa lại là: “Ngoại môn đệ tử Quách đạo trưởng, truyền nhân của Nhất Cốc Đại Sư Âm dương sư trứ danh Hongkong Nhuế Lãnh Ngọc, tán tu dân gian Mã Minh Lượng, tới tham dự.”
Tiểu Mã vốn đang oán giận vì giới thiệu mình là tán tu dân gian, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, cũng không tiện tranh cãi, đành tức giận mà bỏ qua.
Ánh mắt mọi người đều dừng trên mặt Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn qua một lượt, rất nhiều ánh mắt không quá thân thiện, thậm chí kèm theo sự khinh miệt.
Không cần phải nói, đó đều là người của Lăng Vũ Hiên.
Tô Khâm Chương vừa thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức hai mắt sáng ngời, giống như gặp được cứu tinh, từ trên đài chủ tịch lao xuống, một hơi chạy đến trước mặt hắn, vẻ mặt tươi cười thân thiết, nhìn Diệp Thiếu Dương, rồi lại quay sang Nhuế Lãnh Ngọc.
“Nhị sư huynh, nhị tẩu, các người đã tới!”
“Ha ha!”
Tiểu Mã cười ra tới, “Thằng nhóc này thực có con mắt tốt đó nha.”
Nhuế Lãnh Ngọc đỏ mặt, nhưng trước mặt mọi người, không tiện phản ứng.
Diệp Thiếu Dương tiến lên vỗ vai Tô Khâm Chương, thấp giọng nói: “Hảo huynh đệ, hiện giờ ngươi là nội môn đệ tử Mao Sơn rồi đó!”
Tô Khâm Chương hoảng sợ, xua xua hai tay, “Ta không dám nghĩ tới……”
“Ta nói ngươi được là được!”
Diệp Thiếu Dương nói, “Ngươi cứ lên đó ngồi đi, lát nữa huynh đệ ta lại nói chuyện.”
“Nhị sư huynh lên ngồi đi, vị trí đó dành cho huynh, ta không ngồi được!”
“Nam nhân không thể nói không được, hôm nay ngươi là đại diện của Mao Sơn, cầm thiệp mời tới, đi đi.”
Diệp Thiếu Dương đẩy hắn một cái, lại kéo trở về, “Nhớ kỹ, ngươi đang đại diện cho Mao Sơn, không thể tỏ ra yếu kém hơn bất kỳ kẻ nào, nói chuyện gì, cũng phải bảo trì uy nghiêm của Mao Sơn!”
Tô Khâm Chương giật mình, dùng sức gật đầu, quay về đài chủ tịch, không kiêu ngạo không siểm nịnh, biểu hiện khá hơn trước rất nhiều.
Diệp Thiếu Dương dẫn theo mấy người Nhuế Lãnh Ngọc, đi đến dãy ghế cuối cùng, cùng nhau ngồi xuống.
“Tiểu tử này thực không tồi, có tiền đồ.”
Diệp Thiếu Dương nhìn Tô Khâm Chương trên đài chủ tịch, nói.
“Là bởi vì một câu nhị tẩu à…”
Nhuế Lãnh Ngọc lạnh lùng nói, “Ngươi cũng giống như Trần Lộ.”
Diệp Thiếu Dương xấu hổ gãi đầu, “Đương nhiên không phải, cô cho rằng sư phụ ta đề bạt hắn như vậy, chỉ để hắn bưng nước rót trà thôi sao?”
Nhuế Lãnh Ngọc trong lòng khẽ động, còn muốn nói gì đó, thì tiếng khánh đồng lại vang lên, quay đầu nhìn lại, một đoàn người đang tiến vào hội trường, đi đầu chính là Lâm Vũ Hiên, quần áo trên người có chút không chỉnh tề, khuôn mặt lấm tấm mồ hôi, nhìn qua giống như mới vừa đánh nhau một trận.
“Côn Luân Sơn Thiên sư Lăng Vũ Hiên đến tham dự……”
Trong hội trường liền vang lên tiếng vỗ tay chào hỏi liên tục.
Thấy cảnh tượng này, trong lòng Diệp Thiếu Dương càng thêm phán đoán, cho đến khi nghe Long Dương chân nhân nói về “Tứ Cửu thiên kiếp”
, hắn mới hiểu được sự tình không có đơn giản như mình nghĩ: Lăng Vũ Hiên không chỉ đơn giản tới bắt yêu hay đấu pháp với mình.
Nếu Vô Cực thiên sư đã hiểu rõ thiên tượng, đề nghị tuyển chọn Đệ nhất đệ tử của giới Pháp Thuật, toàn bộ Phật môn Đạo môn đương nhiên sẽ chấn động, coi chuyện này như đại sự.
Lúc này Côn Luân Sơn an bài Lăng Vũ Hiên rời núi, dĩ nhiên là vì cái danh này, cho nên mới một đường đều thu tiểu đệ, dẫn theo bên mình, một khi Lăng Vũ Hiên lập được công lớn tại thời điểm phong yêu, đám người này nhất định sẽ ùa lên, chế tạo dư luận, đề cử hắn làm Đệ nhất đệ tử giới Pháp Thuật.
Danh phận này cũng không phải là hữu danh vô thực, nếu thực sự có Tứ Cửu thiên kiếp, đến lúc đó đương nhiên Đệ nhất đệ tử này sẽ lên tiếng kêu gọi, hiệu lệnh toàn bộ giới Pháp Thuật.
Diệp Thiếu Dương mơ hồ cảm nhận được có một mùi âm mưu ở đây.
Lăng Vũ Hiên nhận ra Diệp Thiếu Dương trong đám người, khẽ mỉm cười, đi tới ngồi xuống cạnh Nhuế Lãnh Ngọc, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Diệp sư huynh đến sớm, một mình ta vừa đi thăm dò Cô nhi viện, đã trải qua một trận ác chiến.”
Một gia hỏa bên cạnh lập tức nịnh nọt nói: “Lăng sư huynh vì thương sinh làm nhiệm vụ, bất kể vất vả, không giống như một số người, sớm đã tới nơi này uống trà tán gái, thật đúng là thoải mái mà.”
Trong lúc hắn nói chuyện có nghiêng đầu một bên, Tiểu Mã ngồi phía sau, dùng tay phất phất trước mặt, nói: “Có phải ngươi quên đánh răng hay không, sao miệng thúi thế, giống như hố xí lộ thiên, ngươi mau tìm khẩu trang mang vào đi.”
Tên kia quay đầu lại, trừng mắt hung hăng nói: “Ngươi là cái thứ gì!”
“Tiểu súc sinh ngươi mắng ai!”
“Mắng ngươi đấy, thì sao!”
Tiểu Mã vươn tay xoa xoa đầu hắn, “Ngoan nào, súc sinh cũng biết nói chuyện sao, được mấy trăm tuổi rồi?”
Diệp Thiếu Dương nhịn không được bật cười một tiếng.
Chương 895: Đánh cuộc (1)
Tên kia lúc này mới nhận ra mình bị chửi, thẹn quá hoá giận, bắt lấy tay Tiểu Mã, bẻ ngược trở lại.
“Đệch, dám động thủ!”
Tiểu Mã chỉ chờ có vậy, trở tay nắm lấy cổ tay hắn, trực tiếp đè xuống bàn, gạt chén trà qua một bên, đập mạnh một cái lên mặt bàn.
Gia hỏa này tuy là pháp sư, đối phó Quỷ Yêu còn được chút, nhưng lại không tu luyện thể thuật như Diệp Thiếu Dương, không có kỹ năng chiến đấu, người thì nhỏ gầy, căn bản không cùng cấp bậc với Tiểu Mã, bị đánh tới nở hoa đầy mặt.
“Dừng tay dừng tay!”
Diệp Thiếu Dương tiến lên can ngăn, một cước đạp lên chân tên kia, một tiếng kêu thảm như heo bị giết phát ra.
“Đừng đánh nhau, mẹ nó, ngươi làm gì đó!”
Diệp Thiếu Dương vừa can ngăn, vừa che chắn mấy tên đồng bọn phía sau, sợ biến thành quần ẩu.
Toàn bộ hội trường náo loạn thành một đoàn.
Nhưng Tiểu Mã cũng biết chừng mực, mau chóng thu tay lại, quay về ghế của mình ngồi xuống, vẻ mặt vô tội xoè tay ra, nói: “Mọi người cũng thấy rồi đấy, là hắn động thủ trước, ta chỉ tự vệ thôi.”
Tên kia gục trên bàn, ôm mặt kêu đau, mấy đồng bọn bên cạnh dùng ánh mắt tức giận nhìn Tiểu Mã, nóng lòng muốn trả thù.
“Được rồi!”
Lăng Vũ Hiên lạnh giọng quát lớn, sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng với thân phận của hắn, lại không thể ra tay với Tiểu Mã, huống chi hội trường này có nhiều người như vậy, trò hề vừa rồi cũng đã đủ mất mặt, Lăng Vũ Hiên không muốn dây dưa cùng Tiểu Mã, âm thầm ghi mối thù này lên người Diệp Thiếu Dương.
“Đúng là làm càn!”
Trên đài chủ tịch truyền đến một tiếng mắng lớn, là một lão đạo sĩ ngồi cạnh Trương Vô Sinh, đã già đến đến không thể già hơn rồi, mở ra đôi mắt tam giác, hung hăng trừng Tiểu Mã.
“Ngươi là pháp sư môn phái nào, sao dám làm càn ở Long Hoa Hội, còn không mau cút ra ngoài!”
“Ta….”
Tiểu Mã vừa mới nói một chữ, đã bị Diệp Thiếu Dương trừng mắt một cái.
Đối với loại người có thân phận ngồi trên đài chủ tịch, không thể tùy tiện nói mắng được, đắc tội mình ông ta thì không nói, nhưng sẽ chọc giận nhiều người.
Tiểu Mã bị Diệp Thiếu Dương trừng mắt, ngầm hiểu ý, ngồi xuống không nói gì thêm.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn biển tên trước mặt đạo sĩ, thấy trên đó viết: “Côn Luân Sơn Ngọc Thần Tử”
, lập tức hiểu ra, lão già này trông thì như hiên ngang lẫm liệt, kỳ thực là tìm cách bênh vực cho Lăng Vũ Hiên.
Tức khắc chắp tay hành lễ với Ngọc Thần Tử, nói: “Ngọc Thần Tử sư thúc mới rồi cũng thấy, là người này động thủ đánh bằng hữu của ta trước, hắn cũng chỉ tự vệ thôi, tuy nhiên động tác hơi mạnh, ta xin thay hắn nhận lỗi tại đây, Ngọc Thần Tử sư thúc cũng đã lớn tuổi, đừng so đo với vãn bối như hắn.”
Lời này vừa nói ra, giống như chắn ngang Ngọc Thần Tử, nếu ông ta cứ nắm chặt không buông, sẽ mất đi phong phạm trưởng bối.
Trương Vô Sinh là chủ trì hội nghị, thấy tình huống này, cũng lên tiếng khuyên bảo, “Ngọc Thần sư huynh, người cũng đã tới đủ rồi, vẫn là làm chính sự đi, Lăng thiên sư với Diệp thiên sư, các người nói qua một chút tình hình Yêu Vương xuất thế, để mọi người bàn bạc phân tích.”
Diệp Thiếu Dương không nói gì, nhìn về phía Lăng Vũ Hiên.
Lăng Vũ Hiên thấy hắn không mở miệng, vì thế đứng dậy, đem tình huống từ đầu nói lại một lần, bao gồm cả việc Trương Thu Lâm bị Đạo Phong đánh một gậy tiến xuống tận Lục Đạo Luân Hồi, rơi vào Súc Sinh Đạo.
Mọi người nghe xong liền khiếp sợ không thôi, cả đám cùng đưa mắt nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nghe có chuyện như vậy, còn giật mình hơn cả bọn họ, vừa muốn chất vấn Lăng Vũ Hiên, Long Dương chân nhân ngồi bên cạnh liền kéo hắn một phen, nói: “Lúc đó ta cũng có mặt, người đã ra tay, có lẽ thật là Đạo Phong……”
Diệp Thiếu Dương ngây người.
“Đạo Phong là đệ tử Mao Sơn, Thiên Đạo Tông chúng ta tuy là môn phái nhỏ, nhưng bị khi dễ như vậy, thật là không thể nhẫn nhịn được!”
Một đạo sĩ khoảng bốn mươi tuổi đứng dậy, chắp tay bái tứ phía, thập phần khẩn thiết nói: “Thỉnh chư vị tiền bối Phật môn cùng Đạo môn, xin hãy thay Thiên Đạo Tông ta chủ trì công đạo!”
Tất cả lời nói đều được thiết kế rất tốt, lời đạo sĩ nói còn chưa dứt, lập tức được một đám phụ họa ầm ĩ.
Những người còn lại cũng lẳng lặng nhìn Diệp Thiếu Dương, chờ hắn trả lời.
“Hắn chết thì cũng đã chết”
Diệp Thiếu Dương thật bình thản nói một câu, lập tức làm nổi lên một trận phong ba bão táp, đạo sĩ Thiên Đạo Tông giận dữ hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Diệp thiên sư quá kiêu ngạo đó, chẳng lẽ ngươi cho rằng danh tiếng Mao Sơn có thể trấn áp tất cả à? Không cần phải tuân theo vương pháp nữa sao?”
Diệp Thiếu Dương cười cười.
“Ta nghĩ ngươi đã lầm rồi, người của ngươi chết, ta rất lấy làm tiếc, cũng kịch liệt lên án hung thủ, thế nhưng…… chuyện này thì có quan hệ gì đến Mao Sơn chúng ta, mười năm trước Đạo Phong đã bị Mao Sơn khai trừ danh tịch, hắn giết người, Mao Sơn quản không được, ngươi có bản lĩnh thì tự mình tìm hắn đi.
Đến lúc đó tuyệt không cần xem mặt mũi Mao Sơn chúng ta, cứ trực tiếp bắt hắn, chẳng phải người của các ngươi bị hắn đánh vào Súc Sinh Đạo sao, ngươi cũng nên đánh hắn vào Ngạ Quỷ Đạo cho công bằng.”
Kia đạo sĩ vừa nghe, lập tức sắc mặt đỏ bừng lên.
“Hừ, Diệp thiên sư nói thật dễ nghe, ta biết đi đâu tìm Đạo Phong, cho dù có tìm được, sao có thể là đối thủ của hắn.”
“Đệch, ngươi đúng là không nói lí đó, ngươi đánh không lại hắn, quan hệ gì đến ta!”
Diệp Thiếu Dương đảo mắt, “Bất quá ta thực sự ta cũng có một cách.”
Đạo sĩ kia nhíu mày, chờ hắn nói tiếp.
“Hay là ngươi đi báo cảnh sát, gọi số 110, nhờ cảnh sát giúp ngươi tìm Đạo Phong.”
Lời vừa nói ra, không ít người cười rộ lên, việc của giới Pháp Thuật, cảnh sát có thể làm gì được đây.
Đạo sĩ kia giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể tìm ra lời phản bác, rốt cuộc Diệp Thiếu Dương nói cũng là sự thật: Đạo Phong đã bị trục xuất khỏi sư môn, tìm người của Mao Sơn đòi công bằng xem như vô ích.
Hắn chỉ không ngờ Diệp Thiếu Dương lại công khai thừa nhận việc Đạo Phong bị trục xuất khỏi sư môn.
Tiếp theo, Lăng Vũ Hiên nói về việc xảy ra đêm nay: sau khi Diệp Thiếu Dương cùng Lão Quách rời khỏi, hắn dẫn người tới Cô nhi viện, định leo tường vào bên trong, kết quả bị bảo an phát hiện…… Bọn hắn không còn cách nào đành phải rời đi.
“Căn cứ khẩu cung của mấy quỷ yêu kia, địa điểm Yêu Vương xuất thế, nhất định là trong Cô nhi viện, nơi đó tám phần là một ổ hồ ly, khả năng Yêu Vương sắp xuất thế chính là Cửu Vĩ Thiên Hồ!”
Phần lớn người ở đây đều mới tới, cũng không hiểu rõ sự tình, vừa nghe có thể là Cửu Vĩ Thiên Hồ, tức khắc cả đám sợ tới mức không ổn, xôn xao bàn tán.
“Cửu Vĩ Thiên Hồ……”
Trương Vô Sinh hít vào một hơi, nhìn quanh trái phải, nói: “Nếu thực sự là Cửu Vĩ Thiên Hồ, chúng ta nhất định phải tăng thêm hành động, cần phải phong ấn trước khi nó xuất thế, bằng không hậu quả thực không dám tưởng tượng.
Diệp thiên sư, bên ngươi có manh mối gì không, xin hãy nói ra cho mọi người được biết.”
Diệp Thiếu Dương do dự một chút, sau đó đem hết thảy những gì mình biết nói ra hết, tuy hắn thực sự không muốn hợp tác với bọn họ, nhưng thêm người thêm hỗ trợ, sẽ có thêm một phần hy vọng.
Quan trọng nhất chính là, hắn nhất định phải nói ra tình huống của bọn trẻ trong Cô nhi viện, miễn cho đám người này không biết mà cường công vào, ép lũ Hồ Tinh vào thế chó cùng rứt giậu, sẽ làm tổn hại những cô nhi đó.
Quả nhiên, mọi người nghe hắn kể xong, cả đám trầm mặc không nói câu gì.
“Nói như vậy, sự tình thật đúng là khó giải quyết,”
Trương Vô Sinh trầm ngâm một hồi, “Trước tiên phải nghĩ cách cứu đám trẻ đó ra……”
Lăng Vũ Hiên quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Ngươi khẳng định lũ trẻ còn sống?”