Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân Audio
Tập 108
❮ sautiếp ❯Chương 758: Quay về Mao Sơn (2)
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương tính trở về thu thập một chút rồi lên đường, vì thế Tạ Vũ Tình nói Tứ Bảo đưa mình tới chỗ bọn họ đấu pháp hôm qua, dù sao thì cũng phải chụp mấy tấm ảnh hiện trường, hai người liền rời đi trước.
Diệp Thiếu Dương cùng Nhuế Lãnh Ngọc quay về khách sạn.
“Ngươi đã lấy vé rồi à?”
Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Diệp Thiếu Dương thu dọn đồ đạc, đứng một bên hỏi.
“Ta đã kiểm tra rồi, chuyến tàu lửa cao tốc một giờ nữa xuất phát, vẫn còn vé, đợi lát nữa sẽ mua trực tiếp tại nhà ga, ta không muốn dùng di động đặt vé.”
Nhuế Lãnh Ngọc nói: “Mấy tiếng thì có thể tới, ta không thích ngồi xe, ngồi lâu khó chịu lắm.”
“Khoảng ba bốn tiếng…… A, cô cũng đi?”
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn, có chút kích động.
“Ta ở lại đây cũng không có việc gì, vốn dĩ ta cũng muốn tham quan Mao Sơn một trong tam đại tông môn của Đạo môn, nên cùng ngươi đi một chuyến.”
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Bất quá ta phải nói trước, chuyến này cô khẳng định sẽ thất vọng.”
Một giờ sau, hai người ngồi trên chuyến xe lửa cao tốc đi về hướng thị trấn Cú Dung, trên đường đi Diệp Thiếu Dương giúp nàng đổ nước vào mì gói, vô cùng ân cần.
Nhuế Lãnh Ngọc vẫn trước sau như một lãnh đạm.
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng, không khỏi nói: “Cô ban ngày so với buổi tối không giống nhau, dường như không phải cùng một người.”
Nhuế Lãnh Ngọc mắt lạnh nhìn hắn, “Không giống nhau cái gì?”
“Đêm qua cô, rất chủ động, a,a không phải ý đó!”
Nhưng đã chậm mất, bị Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức dẫm vào chân hắn một cái, đau quá kêu lên.
“Chuyện đêm qua, về sau không được nhắc lại.”
Nhuế Lãnh Ngọc lạnh như băng nói.
“Rồi, rồi, không đề cập tới, cái kia …..chữ viết mà cô lưu lại trên tay ta, có phải là……”
“Không được nói,”
Nhuế Lãnh Ngọc vẻ mặt có chút mất tự nhiên, “Gửi tin nhắn qua di động cho ta.”
“Đâu cần tốn công như vậy,”
Diệp Thiếu Dương lớn gan cầm lấy tay nàng, viết ra ba chữ ”
Yêu thương ngươi”
vào trong lòng bàn tay cô, khẩn trương hỏi: “Có phải ba chữ này không?”
Nhuế Lãnh Ngọc thấy hắn đã viết xong, nhàn nhạt cười, dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
“Đoán đúng rồi à?”
Diệp Thiếu Dương kích động không thôi.
“Đừng có tự luyến nữa, tháng sau đoán lại đi.”
Một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu ở Diệp Thiếu Dương, chẳng lẽ mấy chữ nàng viết căn bản không phải phương diện này, chính mình đã hiểu sai ý? Tâm lý lập tức thấp thỏm không yên.
Sau khi đến Cú Dung, coi như đã về tới địa bàn của Diệp Thiếu Dương, gọi một chiếc xe taxi, đưa Nhuế Lãnh Ngọc đi tham quan ngắm cảnh Mao Sơn.
“Phong cảnh Mao Sơn kỳ thực chẳng ra gì, du khách không nhiều lắm, những người này đều tới dâng hương cầu bùa hộ mệnh.”
Trên đường lên núi, Diệp Thiếu Dương nhìn du khách thưa thớt trên đường, nói.
Chân núi có một trấn nhỏ, hai người đi xuyên qua đó.
Nhìn cảnh vật quen thuộc, Diệp Thiếu Dương bỗng thấy hưng phấn lạ thường, cảm nhận được mùi hương quen thuộc trong không khí, tham lam hít vài hơi.
“Trời rất nhanh tối, lát nữa còn phải leo núi, chúng ta ăn chút gì đó rồi lên núi”
Diệp Thiếu Dương đưa Nhuế Lãnh Ngọc tới một tiệm cơm ven đường.
Ông chủ là một đại thúc khoảng năm mươi tuổi, vừa thấy có khách vào, ân cần đi tới tiếp đãi, “Hai vị vào bên trong ngồi, hai vị tới ngắm cảnh hay là dâng hương? Ở đây ta có bán hương giá rất là phải chăng, đạo sĩ trên núi cũng bán, nhưng hương không tốt thế này đâu……”
Diệp Thiếu Dương đánh nhẹ vào cái ót của ông ta, nói: “Triệu Nhị thúc, tính cướp sinh ý của ta đấy à!”
Ông chủ sửng sốt, ánh mắt dừng lại trên mặt Diệp Thiếu Dương, khuôn mặt liền mở ra tươi cười.
“Thiếu Dương, ngươi đã quay lại rồi!”
Ông chủ đấm một quyền lên vai hắni, nói: “Chà chà, ăn mặc thế này ra dáng người thành phố đó!”
Hai người thân thiết nói chuyện một lúc, lát sau ông chủ mới nhìn sang Nhuế Lãnh Ngọc đang đứng bên cạnh, vỗ vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương “Đây là người yêu của ngươi à, thực là có phúc khí, đưa về gặp mặt sư phụ à?”
“Đừng có nói bậy, mau đi chuẩn bị cơm cho chúng ta, sắp chết đói rồi.”
Diệp Thiếu Dương quay sang Nhuế Lãnh Ngọc cười một cách ngượng ngùng, dẫn nàng vào trong phòng.
“Ngươi không gọi món?”
“Không cần, lão Triệu biết ta thích ăn gì.”
Quả nhiên không lâu sau, ông chủ bưng đồ ăn vào, cười tủm tỉm nói: “Đều là món ngươi thích ăn, hai ngươi cứ chậm rãi dùng.”
Nhuế Lãnh Ngọc đưa mắt nhìn thì thấy: Một đĩa dạ dày heo, một đĩa thịt đầu heo, một đĩa hoa bầu dục xào…… Không khỏi quay sang Diệp Thiếu Dương cười khổ.
Diệp Thiếu Dương có chút ngượng ngùng, lấy thực đơn, bảo Nhuế Lãnh Ngọc gọi thêm vài món, vừa muốn ăn, cửa phòng bị kéo ra, mấy người bán hàng rong, có nam có nữ, như ong vỡ tổ tiến vào phòng, vây quanh bàn ăn ngồi xuống, thân thiết bắt chuyện, hỏi han các kiểu.
Người miền núi thuần phác, không biết kiêng dè, nói chuyện cũng lớn mật, thấy bên cạnh Diệp Thiếu Dương có cô nương xinh đẹp, liền cho là bạn gái của hắn, mồm năm miệng mười trọc ghẹo vui đùa, mặc cho Diệp Thiếu Dương giải thích thế nào cũng không chịu nghe.
Nhuế Lãnh Ngọc ngồi một bên, dùng thái độ lạnh nhạt để che dấu bối rối, một câu cũng không nói, cơm cũng không ăn.
Cuối cùng Diệp Thiếu Dương phải bất đắc dĩ đem bọn họ đuổi đi, ngồi xuống bên cạnh Nhuế Lãnh Ngọc xin lỗi.
“Bọn họ đều là tiểu thương quanh đây, dựa vào Mao Sơn để sống qua ngày, đã nhìn ta từ nhỏ lớn lên, cho nên nói chuyện có hơi tùy tiện, cô không cần để ý……”
Nhuế Lãnh Ngọc mặt lạnh không nói lời nào.
Cơm nước xong, Diệp Thiếu Dương ra ngoài chào hỏi cả nhà ông chủ, cũng không trả tiền, trực tiếp đưa Nhuế Lãnh Ngọc lên núi.
“Mao Sơn tổng cộng có ba ngọn núi, hai ngọn núi song song phía trước đều là khu phong cảnh, kiến trúc nơi đó đều được xây dựng sau này, chủ yếu là để lừa gạt du khách, nhìn xem thì cũng được, bất quá có một nơi không tệ, ta đưa cô qua đó đi dạo.”
Diệp Thiếu Dương dẫn nàng đi một con đường nhỏ xuống núi, xoay quanh mấy vòng, đi tới một sơn cốc.
Một dòng suối nhỏ từ ở giữa chảy xuyên qua, dọc theo dòng suối, xây dựng một hành lang dài, cổ kính, Nhuế Lãnh Ngọc liếc mắt một cái đã nhận ra đây không phải kiến trúc hiện đại.
Phía bên hành lang dài kia, một số kỳ phong quái thạch cao chót vót, đan xen nhau trông rất thú vị, mấy chỗ liền nhau, trong ánh nắng hoàng hôn, quả thực nhìn cũng không tồi.
“Nơi này thực không tồi, vì sao lại không bị khai phá?”
Nhuế Lãnh Ngọc có chú tò mò.
“Đây là nơi Tổ sư Mao Sơn thanh tu, sư phụ ta rất thích, thường xuyên một mình tới đây đi dạo, sợ bị du khách làm phiền, cho nên không cho khai phá thành khu ngắm cảnh, chỉ có đệ tử Mao Sơn mới có thể tới đây.”
Hai người theo hành lang dài đi đến đầu bên kia, tới một tiểu đình hóng gió hình bát giác ngồi xuống, ngoài đình có một dòng suối chảy qua tạo thành hồ sâu, bên trong có không ít rùa cá bơi lội, cũng rất lãng mạn.
Ngồi trong đình hóng gió nghỉ ngơi một lát, thấy sắc trời sắp tối, Diệp Thiếu Dương liền đưa nàng vòng đường nhỏ lên sau núi, kết quả mới vừa đi không quá vài bước, đột nhiên đứng lại, cúi đầu nhìn lòng bàn tay phải của mình.
Nhuế Lãnh Ngọc thấy vẻ mặt hắn có chút không đúng, liền tiến tới bên cạnh xem, chỉ thấy trong năm đạo hồn ấn trên tay hắn có một cái toát ra hồng quang nhàn nhạt, vội hỏi “Làm sao vậy?”
“Qua Qua bị thương, sắp tới rồi!”
Vừa dứt lời, chỉ nghe “Bùm”
một tiếng vang lên, hai người vội quay đầu lại nhìn, chỉ thấy hồ nước bên ngoài đình hóng gió bọt nước văng ra khắp nơi, một bóng người từ giữa hồ bắn ra, rơi xuống bụi cỏ, lăn vài cái, rồi từ trên mặt đất ngồi dậy, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, giọng gấp gáp, nói: “Lão đại cứu ta!”
Không đợi Diệp Thiếu Dương phục hồi tinh thần, chỉ thấy một bóng người nữa từ trong nước chậm rãi chui lên, là một người cao gầy, nhìn qua khoảng bốn mươi tuổi, sắc mặt vàng như nến, không có chút cảm xúc nào.
Chương 759: Di thiên đại họa
Mặc áo bào màu trắng, đầu đội chiếc mũ rất cao, mặt trên viết bốn chữ “Nhất Kiến Phát Tài”
, tay trái cầm một cây gậy tang lễ.
Tay phải nắm một chuỗi xiềng xích đen như mực, một đầu của nó gắn với một cái móc thật lớn, nhìn qua hình dáng tương tự với địa ngục Câu Hồn Tác của Diệp Thiếu Dương.
Người mặc áo bào màu trắng toàn thân vây quanh bởi một tầng lục quang dày đặc.
Bạch Vô Thường! Diệp Thiếu Dương với Nhuế Lãnh Ngọc theo bản năng lùi một bước.
Hắc Bạch Vô Thường chính là người dưới trướng của Diêm La Vương, trên danh nghĩa là Sứ Giả Câu Hồn, nhưng trên thực tế rất ít khi tới dương gian, quỷ hồn người thường đều có những quỷ sai đi câu, chỉ lúc nào gặp được nhân vật trọng yếu thì mới xuất hiện.
Như là sát tinh ma đầu, lệ khí trên người quá nặng, cho dù là lúc sắp chết, quỷ sai cũng không dám tới gần, hoặc là pháp sư có pháp lực quá mạnh, sau khi chết thì quỷ sai cũng không thể khống chế được vong hồn, gặp trường hợp như vậy, Hắc Bạch Vô Thường mới xuất hiện để bắt.
Hắc Bạch Vô Thường chỉ cần đi tới dương gian, tất nhiên là để câu hồn, hơn nữa tuyệt đối không về tay không, thật là danh xứng với thực của cái tên Tử Thần.
Hai huynh đệ này quan chức không tính là cao, nhưng mà bởi vì chỉ có Diêm La Vương cấp trên trực tiếp, người khác cho dù là chín điện Diêm Vương còn lại cũng không thể sai phái, quyền lực rất lớn, đến Âm Thần cũng không dám đắc tội với hai người bọn họ.
Cho nên Diệp Thiếu Dương vừa thấy đến Bạch Vô Thường xuất hiện, đầu tiên là có chút sửng sốt, ngay sau đó biết sự tình trọng đại, tiến lên vài bước, vỗ vỗ tay áo, khom người chắp tay hành lễ, nói: “ Đệ tử Mao Sơn Diệp Thiếu Dương gặp qua Thất gia, có lễ chào hỏi.”
Bạch Vô Thường tục danh là Tạ Tất An, được người gọi là Thất gia, Hắc Vô Thường tên Phạm Vô Cứu, còn được gọi là Bát gia, sinh thời là một đôi huynh đệ kết nghĩa.
Nhuế Lãnh Ngọc đứng phía sau cũng đơn giản hành lễ, chứng tỏ thân phận pháp sư của mình.
Trên mặt Bạch Vô Thường không hề có bất kỳ biểu tình gì, đứng trên mặt nước, há miệng, phát ra âm thanh uy nghiêm lạnh lùng: “Phụng chỉ bắt hồn, người không liên can mau tránh!”
Hắc Bạch Vô Thường này nghiêm túc nhất, so với Thôi Phủ Quân còn khó nói chuyện hơn nhiều, Diệp Thiếu Dương biết vậy, cho nên trước giờ chưa từng giao tiếp với hắn, cũng không nghĩ sẽ giao tiếp gì với bọn họ, nhưng chuyện trước mắt xem ra không giao tiếp cũng không được, lập tức chắp tay, cung kính nói: “Thất gia hiển linh, là vì chuyện gì?”
Bạch Vô Thường liếc mắt đánh giá hắn một hồi, minh nhãn thông thiên, vừa nhìn đã nhận ra hắn là Thiên sư, cũng không thể không cho vài phần mặt mũi, vì thế dùng cờ chiêu hồn chỉ vào Qua Qua, nói: “Tróc nã du hồn.”
Diệp Thiếu Dương trong lòng kinh hãi, liếc mắt nhìn qua Qua Qua một cái, Qua Qua vẫn còn ngồi ở trên cỏ, khóe miệng còn chảy ra một ít máu tươi, hiển nhiên là bị thương không nhẹ, nhìn qua thật đáng thương.
Diệp Thiếu Dương cau mày lại, nói: “Thất gia, không phải ta nói nhiều, nó cũng không phải quỷ hồn trên dương gian, vẫn là luôn ở dưới Âm Ty, xem như Âm Ty đã ngầm đồng ý, cũng chưa làm qua chuyện xấu, Thất gia bắt nó làm gì?”
Bạch Vô Thường hừ một tiếng: “Việc của bổn tọa làm, ngươi không có quyền hỏi đến, nhưng niệm tình ngươi là Thiên sư, ta sẽ nói cho ngươi một ít, bổn tọa đang phụng lệnh truy bắt tội phạm quan trọng, lúc trở về Âm Ty, đi qua con đường gần cầu Nại Hà, phát hiện thằng nhãi này dẫn một đôi quỷ tốt đến từ Thái Âm Sơn, ý đồ xông qua địa giới.
Chuyện này vi phạm giới luật, đương nhiên nghĩ sẽ bắt hắn truy hỏi, thẩm tra kỹ càng tỉ mỉ, không nghĩ tới thằng nhãi này ngang nhiên dám kháng lại, ta một đường đuổi theo, nên mới đến nơi này, hiện tại đã sắp bắt được hắn, ngươi thân là Thiên sư, đương nhiên biết Tam giới ngũ luật, còn không lui ra.”
Qua Qua không đợi hắn nói xong liền hét lên: “Oan cho ta, hai tên gia hỏa kia vốn à tới bắt ta, ta cùng đường nên mới chạy đến cầu Nại Hà, Thất gia không đi bắt bọn nó, ngược lại còn bắt ta làm gì!”
Bạch Vô Thường phẫn nộ quát: “Còn ở đây mà ngụy biện, ngươi theo bổn tọa đi Sâm La Điện nói cho rõ ràng, hơn nữa cho dù ngươi là vô tâm, rốt cuộc cũng phạm vào điều cấm, bổn tọa câu bắt ngươi có là sai?”
Qua Qua lau vệt máu dính trên khóe miệng, oan ức nói: “Ngươi cũng nói, dù có vô tâm cũng là phạm vào giới luật, ta nào dám theo ngươi đi Sâm La Điện, tùy tiện mà trách phạt ta, ta cũng không nhận nổi.”
“Còn dám già mồm!”
Bạch Vô Thường vung Câu Hồn tác, quất về phía Qua Qua, quỷ lực rất mạnh, Qua Qua không thể phản kháng, theo bản năng giơ hai tay lên che chắn, đột nhiên cảm thấy bên hông căng ra, bị người ta kéo đi, ngẩng đầu thì thấy, là Diệp Thiếu Dương đang dùng Câu Hồn tác kéo hắn về phía sau, lúc này mới thở dài một hơi.
Diệp Thiếu Dương thấy Bạch Vô Thường trừng mắt nhìn mình, chắp tay nói: “Ta đã hiểu được mọi chuyện, chuyện này thật sự chỉ là hiểu lầm, xin Thất gia hãy giơ cao đánh khẽ, thả cho hắn một con đường, lần sau tái phạm, xử phạt gấp đôi.”
Bạch Vô Thường lạnh lùng cười, “Vốn dĩ chuyện này cũng không lớn, nhưng thằng nhãi này trên đường chạy trốn còn dám động thủ với bổn tọa, dám lớn mật mà làm bậy, nhất định phải trị tội không tha, ngươi hãy mau rời đi, không được cản trở bổn tọa chấp pháp!”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nhìn hắn, biết đã không thể nào giải thích tiếp, đành phải khẩn cầu nói: “Tiểu tử này là Quỷ Phó của ta, tốt xấu gì cũng kêu ta một tiếng Lão đại, Thất gia xem mặt mũi của ta một chút, giơ cao đánh khẽ, ta sẽ đốt nhiều tiền vàng coi như cảm tạ Thất gia.
Vô cùng cảm tạ!”
“Không cần nói lời vô nghĩa nữa.”
Bạch Vô Thường cắm Chiêu Hồn Phiến trên mặt đất, một đạo quỷ khí trang nghiêm tràn ra xung quanh, lạnh lùng nói: “Diêm Vương bảo ngươi canh ba chết, ai dám giữ ngươi tới canh năm! Bổn tọa nói nhiều với ngươi như vậy, cũng đã cho ngươi đủ mặt mũi rồi, con quỷ này bổn tọa nhất định phải bắt, ngươi còn dám cản trở bổn tọa chấp pháp, đến ngươi ta cũng bắt mang đi!”
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói như vậy, thở dài, quay đầu nhìn Qua Qua, “Ngươi chọc ai không chọc, lại chọc vào hắn, đúng là bị ngươi hại chết mất thôi!”
Qua Qua cười miễn cưỡng, đứng lên nói: “Ta vốn chỉ muốn kích hoạt hồn ấn, nhân cơ hội chạy lên nhân gian, tính trốn một thời gian, không ngờ hắn lại theo đến đây.
Lão đại đừng làm khó dễ, nếu hắn đã không chịu, thì ta cùng hắn đi một chuyến là được, ngươi yên tâm ta sẽ không có việc gì.”
Nói xong cất bước, bước chân tập tễnh đi về phía Bạch Vô Thường.
Đã chạy trốn lâu như vậy, đương nhiên nó không muốn cùng Bạch Vô Thường trở về, hơn nữa hiện tại trên người còn phải gánh thêm tội danh tập kích Âm Thần, nhưng mà vì không muốn làm khó Diệp Thiếu Dương, nó cũng chỉ còn biết nhận tội, không có một câu oán hận.
Đột nhiên, một bàn tay đè chặt vai nó, làm nó không thể động đậy, quay đầu lại nhìn, thì thấy Diệp Thiếu Dương đang giận dữ nhìn nó: “Ta chỉ mắng ngươi gây rắc rối, khi nào bảo ngươi đi?”
Qua Qua ngẩn ra, trong nháy mắt đã hiểu, thất thanh nói: “Lão đại không được, hắn là Âm Phủ chính thần……”
“Trở lại cho ta!”
Diệp Thiếu Dương một tay kéo nó ra đằng sau, xoay người, nhìn Bạch Vô Thường, thanh âm trở sắc lạnh xuống, chắp tay nói: “Thất gia, ta kính ngươi là chính thần, một lòng vì làm việc, nhưng ngươi cũng đừng có bức ép người.”
Bạch Vô Thường sắc mặt lạnh lùng, nói: “Bức ngươi thì thế nào, ngươi thân là Thiên sư, dám bao che tội phạm?”
Diệp Thiếu Dương hơi ngẩng đầu lên, cười tà tà, nói:“Thất gia đừng có chụp mũ, dù sao tiểu quỷ này, hôm nay ngươi cũng không mang đi được rồi.”
Bạch Vô Thường không tức giận, ngược lại còn rất bình tĩnh, trầm giọng nói: “Ngươi còn dám dộng thủ với bổn tọa à?”
“Không dám, nhưng nếu Thất gia cứ ép người như vậy, ta cũng chỉ có thể phụng bồi ngươi mà thôi,”
Diệp Thiếu Dương khẽ vung Câu Hồn tác, chỉ chỉ Qua Qua ở phía sau, “Nó là Quỷ Phó của ta, ta không thể nhìn nó bị người ta bắt đi, ai tới cũng không được, đừng nói là ngươi Tạ Tất An, dù có là Diêm La Vương tự mình tới đây, cũng giống như vậy thôi!”
Chương 760: Âm chú (1)
Bạch Vô Thường vừa kinh vừa giận, chính mình đã tung hoành hai giới, ai nhìn thấy đều phải cung kính, thằng nhãi này dĩ nhiên dám nói chuyện như vậy với mình, lập tức tức giận đến sùi bọt mép, quanh thân quỷ khí bùng nổ, hình thành một cỗ uy áp cực mạnh, làm cho nước trong hồ cũng bị áp thành một cái lốc xoáy, lan tràn ra xung quanh, cá rùa tranh nhau tìm nơi trốn.
“Ngươi, dĩ nhiên dám gọi tên huý của bổn tọa!”
“Ta đã cùng ngươi ăn nói khép nép, khẩn cầu đủ kiểu, là Thất gia ngươi không cho người khác mặt mũi thôi.”
Diệp Thiếu Dương cũng là hoàn toàn phát hỏa, nhịn lâu như vậy, cầu lâu như vậy, tên này còn được dịp lên mặt, càng ngày càng hung hăn! “Tượng đất cũng có ba phần thổ tính, Tạ Tất An, ta kính ngươi là chính thần, kêu ngươi một tiếng Thất Gia, ngươi còn tưởng ta dễ dàng bị khinh dễ à! Ta còn là những lời này, nếu ngươi có bản lĩnh, thì bước qua thi thể của ta, không có bản lĩnh thì đến chỗ nào về chỗ đó đi! Muốn đánh thì tới đây, bổn Thiên sư cùng ngươi chơi!”
“Được lắm!”
Bạch Vô Thường vung lên Câu Hồn tác, hét một tiếng vang như sấm, chậm rãi đi về phía Diệp Thiếu Dương.
“Cô đưa Qua Qua lui qua một bên trước đi.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nói với Nhuế Lãnh Ngọc, “Cô tuyệt đối không được động thủ, một câu cũng đừng nói!”
Một khi cùng Bạch Vô Thường quyết đấu, vấn đề sẽ trở nên phức tạp, đến chính bản thân mình cũng không biết sẽ đưa tới bao nhiêu tai họa lớn, vì thế tuyệt đối không thể kéo nàng cùng xuống nước.
Nhuế Lãnh Ngọc rút ra Toái Hồn Trượng từ trong ba lô ra, tiến lên một bước, đứng cùng một chỗ với hắn.
Một câu cũng không cần nói, nàng đứng như vậy, đã tỏ rõ thái độ của mình.
Diệp Thiếu Dương nhìn nàng, nhịn không được cười.
Nụ cười của hắn làm cho Bạch Vô Thường trở nên mơ hồ, chọc bổn tọa, sắp gặp đại họa động trời, còn có thể cười được sao? “Nhận lấy cái chết!”
Bạch Vô Thường lăng không bay tới, Câu Hồn tác tập hợp một cỗ quỷ lực thật lớn, quét ngang qua đây.
Diệp Thiếu Dương đẩy Nhuế Lãnh Ngọc ra, phi thân xông lên, cũng vung ra Câu Hồn tác, cương khí ngưng tụ, đón đánh qua.
Hai dây Câu Hồn quấn lại với nhau, giống như dây thừng.
Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy một luồng khí tức thần bí, theo Câu Hồn tác truyền lên cánh tay, cỗ khí tức này chỉ Âm Thần mới có, trong sự trang nghiêm kèm theo một âp lực bá đạo, làm cho Câu Hồn tác của Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa rời tay, vội vàng lấy ra một lá linh phù, dán lên trên xiềng xích.
Bạch Vô Thường khẽ quát một tiếng, miệng lầm niệm âm chú, dùng sức lôi kéo, Câu Hồn tác trong tay Diệp Thiếu Dương rời đi, bị hắn cầm trong tay.
“Thứ này trong tay ngươi thực sự bị phế mà.”
Bạch Vô Thường khinh miệt cười, vung Câu Hồn tác, miệng thì thầm: “Tử vi tinh đấu, Đại Đế linh quang, câu hồn tác mệnh, chí nhu chí cường!”
Tay trái thu hồi Chiêu Hồn Phiên, không ngừng kết thủ ấn trước ngực.
Diệp Thiếu Dương trong lòng chấn động, biết thứ hắn niệm chính là Âm Chú.
Quỷ yêu thi linh, bao gồm cả Quỷ Vực chi hồn, trong lúc đánh nhau có thể dùng đều là tự thân tu vi cũng như hồn khí, chỉ có Âm Thần là khác biệt, giống như Hắc Bạch Vô Thường, là Âm Phủ chính thần, trên danh nghĩa đều là đệ tử của Phong Đô Đại Đế, mà Phong Đô Đại Đế là hoá thân của Tử Vi Đại Đế ở Âm Ty.
Tử Vi Đại Đế là một trong Tứ Đế của Đạo Giáo, sau khi phân thân làm Phong Đô Đại Đế, đã cải biến hầu hết pháp thuật của mình, Dương Chú biến thành Âm Chú, thu nạp môn đồ rộng rãi, truyền thụ cho họ, phong làm chính thần, dùng để chế ngự quỷ hồn.
Cho nên mặc kệ là Hắc Bạch Vô Thường hay là Thập Điện Diêm Vương, cũng đều tự xưng là đệ tử của Phong Đô Đại Đế.
Âm Chú cùng với Dương Chú cũng có ít điểm chung giống nhau, nhưng từ trước đến nay chỉ cho phép Âm Thần tu luyện, pháp sư nhân gian không thể luyện được, Diệp Thiếu Dương cũng chỉ nghe nói qua, đây là lần đầu tiên trong lúc đấu pháp mà biết đến.
Theo Bạch Vô Thường không ngừng niệm chú, Câu Hồn tác trong tay đón gió chuyển động, hồng quang lượn lờ, phát ra thanh âm ti ti giống như tiếng lệ quỷ khóc thảm thiết.
Diệp Thiếu Dương không dám chậm trễ, lấy ra một ít linh phù, niết ở trong tay, chuẩn bị sẵn sàng.
Bạch Vô Thường niệm chú xong, dưới chân bất động, bóng người cấp tốc bay tới, vung Câu Hồn tác, dĩ nhiên chia ra làm tám, từ nhiều hướng khác nhau đánh về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương không lùi mà tiến, đánh ra tám lá linh phù, thiêu đốt trong nháy mắt, giống như tám ngọn đèn, ở quanh thân mà vờn, hình thành một đạo kết giới cường đại, Diệp Thiếu Dương hai tay bấm quyết, phóng về phía Bạch Vô Thường.
Vốn tưởng tám ngọn đèn có thể cản được xiềng xích được một lát, kết quả bị xiềng xích quất qua, đèn lập tức tắt mất, tám đạo xiềng xích bỗng co lại, bay lượn quanh người Diệp Thiếu Dương.
“Bát môn đâu chuyển, thượng ngũ hạ tam, dạ quỷ đề khốc, hóa vi khô cốt……”
Bạch Vô Thường tay trái biến ảo pháp quyết, tám Câu Hồn tác tạo thành Tử Môn trong “Bát Môn”
, vây quanh mà đánh tới Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nhìn ra quẻ tượng, đành phải thi triển Mao Sơn Lăng Không Bộ, dẫm đạp quẻ tượng, né tránh công kích.
Bạch Vô Thường rất bình tĩnh nhẹ nhàng, không nóng nảy chút nào, trên mặt lộ vẻ trào phúng, dường như cũng không vội vàng đánh thắng, chỉ là múa may Câu Hồn tác, nhìn Diệp Thiếu Dương như thằng hề mà nhảy nhót, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.
“Hôm nay bổn tọa sẽ cho ngươi được kiến thức một chút, xem Câu Hồn tác thần diệu ra sao, bắt ngươi phải tâm phục khẩu phục.”
Bạch Vô Thường rất đắc ý nói.
Quẻ tượng Tử Môn ép Diệp Thiếu Dương sắp tới đường cùng, đột nhiên quỷ tượng biến hóa, hoá thành Sinh Môn, nhưng chỉ cho Diệp Thiếu Dương cơ hội hít thở một hơi, tiếp theo sinh tử biến hoá liên tục, ẩn tàng sát khí.
“Tử sinh hữu mệnh, tứ tứ tương bình, Càn vi Thiên, Khô vi Địa, kim thạch bất trứ Thiên, phong vân bất hạ Địa, Ly vi Hoả, Khảm vi Thuỷ, ngộ Hoả tiến Ly Môn, Thuỷ yêm Khảm trung sinh……”
Bạch Vô Thường vừa thi pháp, miệng vừa lầm rầm niệm Âm Chú.
Diệp Thiếu Dương tuy rất mệt mỏi, nhưng trong lòng lại có nghi hoặc, hắn muốn làm gì đây? tính trêu chọc mình à, nói rõ pháp môn tránh né, lại chặn đi Sinh Môn, muốn mình chết vì mệt à? Mặc kệ thế nào, thì mệt chết vẫn còn tốt hơn so với bị xiềng xích vây khốn, Diệp Thiếu Dương vốn đang do dự không biết có nên rút Thất Tinh Long Tuyền Kiếm ra đối kháng hay không, nếu còn chưa tới bước đó, thì cứ y theo sự nhắc nhở của Bạch Vô Thường, dựa theo quy luật biến hoá của Bát Môn, để né tránh xiềng xích.
Nhuế Lãnh Ngọc thấy hắn nhất thời không có nguy hiểm, cũng đứng qua một bên, không tham gia vào trận đấu.
Trong lúc bất tri bất giác, Bạch Vô Thường đã biến hóa ra bảy quẻ tượng, Diệp Thiếu Dương mệt mỏi, toàn thân đổ đầy mồ hôi, bước chân tập tễnh, giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống, nội tâm chấn động không thôi, căn cứ theo Âm Chú mà Bạch Vô Thường vừa nói, vừa tránh né, vừa quan sát đường tiến công của tám Câu Hồn tác, ghi ngớ trong lòng.
“Đến Đâu Suất Bát Quái Tiên của ta ngươi cũng không phá nổi, còn dám doạ nạt bổn tọa!”
Bạch Vô Thường vô cùng đắc ý, một Câu Hồn tác chia làm tám sợi mà vũ động không ngừng, không nhanh cũng không chậm, “Bổn tọa đánh chết ngươi!”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh một tiếng, “Câu Hồn tác này còn có thần thông gì chứ, mau chóng dùng ra đi, ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao!”
Trong lòng lại nghĩ, thì ra môn pháp thuật này gọi là “Đâu Suất Bát Quái Tiên”
Bạch Vô Thường cười lạnh, một lượt đánh tám quẻ tượng của “Đâu Suất Bát Quái Tiên”
, miệng nói: “Xem đây, chỉ càn một chiêu này cũng đủ cho ngươi chết chắc!”
Dùng sức kéo mạnh dây Câu Hồn, thu vào trong tay, sau đó tay trái bấm quyết, cao giọng niệm chú ngữ, Câu Hồn tác trong tay quỷ lực ngưng tụ, bỗng nhiên vung ra, như rắn vẹn vẹo đánh thẳng về phía Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nghiêng người né tránh, Bạch Vô Thường lại biến hoá thủ quyết.
Chương 761: Âm chú (2)
“Linh xà cuồng vũ vu hồi hành, thiên hạ lệ quỷ giai tảo thanh!”
Thủ quyết biến đổi, dùng sức lay động, quả nhiên Câu Hồn tác chuyển ngược lại, tập kích Diệp Thiếu Dương từ phía sau.
Diệp Thiếu Dương lập tức xoay người, thi triển Bát Quái Bộ, tránh trái né phải, Câu Hồn tác kia vẫn luôn phong tỏa hắn, không rời một bước, trong lòng kinh ngạc: Bát Quái Bộ là phương pháp bỏ chạy của nội môn Mao Sơn, sao giờ lại trở nên vô dụng thế này? Câu Hồn tác kia khi nhanh khi chậm, luôn bay trên đầu hắn, duy trì khoảng cách ba tấc, Diệp Thiếu Dương hiểu ra, Bạch Vô Thường đang cố ý trêu đùa hắn, bằng không đầu mình đã sớm nở hoa rồi.
“Cửu âm bình bát quái, nhuyễn ngạnh giai tâm hóa, thái ất bất xuyên phong, tam biên đoái nhị giáp……”
Bạch Vô Thường mỗi lần đọc một câu tâm pháp, Câu Hồn tác trong tay liền thay đổi phương vị, Diệp Thiếu Dương đạp một bước, Câu Hồn tác liền theo sát một tấc, gắt gao ngăn chặn mỗi bước trong Bát Quái Bộ.
Diệp Thiếu Dương tâm linh trong sáng, nghe được tâm pháp, lại quan sát chuyển động của Câu Hồn tác, mau chóng lĩnh ngộ quy tắc trong đó, bước chân càng lúc càng nhanh, có tiến có lui, duy trì tiết tấu tương tự đối với Câu Hồn tác.
Nhuế Lãnh Ngọc cùng Qua Qua đứng một bên nhìn xem, thấy Diệp Thiếu Dương không phải bị Câu Hồn tác trói buộc, mà là cả hai phối hợp đồng bộ, duy trì nhịp độ ăn ý nào đó…… Một bộ tiên pháp đánh xong, Bạch Vô Thường hét lớn một tiếng, bỗng nhiên quất Câu Hồn tác, như linh xà trườn tới, mang theo một cỗ lực lượng đáng sợ, đột nhiên tập kích, móc câu phía trước đột nhiên hóa thành một bàn tay quỷ màu lam, bắt lấy Diệp Thiếu Dương.
“Một chiêu này tránh cũng không tránh được, còn không mau lại đây cho ta!”
Bàn tay mở to ra, muốn nắm lấy Diệp Thiếu Dương.
“Oanh!”
Một đám mây tía bay lên trời, tiếng rồng ngâm vang lên, bức lui bàn tay quỷ màu lam.
Trong thời khắc mấu chốt, Diệp Thiếu Dương đã rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm.
“Đắc tội!”
Diệp Thiếu Dương vẽ ra một đường, rồi đâm thẳng vào cánh tay quỷ màu lam, vừa muốn triển khai phản công, đột nhiên từ đâu lao ra một bóng người, trong tay cầm một đạo linh phù, dán lên trên thân Long Tuyền Kiếm.
Hai cỗ khí tức va chạm, cả hai đều lui về phía sau, Diệp Thiếu Dương kinh hãi, Bạch Vô Thường còn có trợ giúp, chẳng lẽ là Hắc Vô Thường? Vừa muốn quan sát cẩn thận, thân ảnh người nọ lại lần thứ hai vọt tới, tốc độ cực nhanh, một bàn tay bấm pháp quyết.
Diệp Thiếu Dương tra kiếm vào vỏ, cũng bấm một cái pháp quyết đánh tới, đối phương vừa trở bàn tay, trong tay áo bay ra một đạo tử phù, “Tử khí tốc khóa!”
Linh phù nghênh gió triển khai, bao lấy ngón tay Diệp Thiếu Dương.
“Kim tiền thoát xác!”
Diệp Thiếu Dương tay trái lấy ra một đồng tiền, đập một cái vào tấm phù, linh phù buông ra, vừa lật tay đánh văng đồng tiền về phía mặt đối phương.
Đối phương tay kết thất biến, đánh văng đồng tiền, lúc này Bạch Vô Thường hét lên một tiếng, một lần nữa vung Câu Hồn tác đánh tới.
Đến được nữa đường, thì người nọ lập tức xoay người, tay trái lấy ra một cây phất trần, lăng không vẽ Thái Cực Đồ, chặn lại Câu Hồn tác ở đằng trước, lui về phía sau một bước, Thái Cực Đồ xoay tròn, vừa thu vừa thả, hoá giải kình khí trong khoảnh khắc, nhẹ nhàng đẩy trở về, chắp tay, thân thiết cười nói: “Lão Thất, làm gì mà đối với vãn bối lại hạ sát thủ thế.”
Bạch Vô Thường vẻ mặt phẫn nộ.
Nhuế Lãnh Ngọc cùng Qua Qua lúc này mới có cơ hội đánh giá người này, vốn tưởng là tuyệt thế cao nhân gì đó, nhưng vừa thấy bộ dáng lập tức há hốc mồm: Là một lão nhân lưng hơi còng, bộ râu cá trê, mặc một chiếc bộ quần áo vải thô nhăn nhúm màu lam, nhìn qua giống như một lão nhân ở nông thôn.
Một đôi mắt nhỏ xíu, mang theo vài phần đáng khinh, nhìn qua chẳng có một chút tiên phong đạo cốt nào cả, còn đang kinh ngạc không biết lão già này là ai.
Chỉ thấy Diệp Thiếu Dương nhảy dựng lên, kêu: “Sư phụ!”
Nhuế Lãnh Ngọc cùng Qua Qua khiếp sợ nhìn lẫn nhau, lão nhân dung mạo xấu xí này, cư nhiên lại là sư phụ của Diệp Thiếu Dương: chưởng môn phái Mao Sơn Thanh Vân Tử? Thanh Vân Tử quay đầu lại trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương, chỉ thẳng vào mũi mắng: “Đụng chạm đến chính thần, lá gan của ngươi cũng không nhỏ à, mau lên trên núi đi, diện bích ba năm!”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi ót, đưa mắt ra hiệu cho Nhuế Lãnh Ngọc cùng Qua Qua, vòng qua bên cạnh hai người, đi lên con đường nhỏ phía trước, xoay người vái chào Bạch Vô Thường một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi.
Nhuế Lãnh Ngọc với Qua Qua cũng không nghĩ tới sự tình lại biến hóa nhanh như vậy, khiếp sợ không thôi, nhưng nhìn thấy Diệp Thiếu Dương rời khỏi, vì thế nhanh chóng đuổi theo.
Lúc đi qua bên cạnh Bạch Vô Thường, Bạch Vô Thường ý đồ muốn chặn Qua Qua lại, kết quả Thanh Vân Tử đi lên, ôm bả vai Bạch Vô Thường, “Này này, lão Thất, lão Thất, ta tìm ngươi có việc……”
Qua Qua sợ tới mức vội vàng chạy nhanh đuổi theo Diệp Thiếu Dương.
“Lão đại, sư phụ ngươi thật là lợi hại, cùng Bạch Tử Thần kia cũng có giao tình.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, thấy Thanh Vân Tử ôm lấy vai Bạch Vô Thường, nói lấy lòng gì đó, Bạch Vô Thường liên tục lắc đầu, tựa hồ không đồng ý, bất quá từ biểu hiện thân mật của hai người mà xem, dường như vấn đề cũng không lớn.
“Quái nha, ta cũng không biết lão nhân cùng Bạch Tử Thần kia có giao tình gì đây, đi về trước đã rồi hỏi.”
Diệp Thiếu Dương dẫn bọn họ đi vòng đường nhỏ về phía sau núi, đỉnh núi có một tòa đạo quan, bên trong có ánh đèn, có thể nhìn thấy bóng người, nhưng Diệp Thiếu Dương lại cố tình không đi vào đó.
“Sao lại không đi vào?”
Nhuế Lãnh Ngọc buồn bực nói.
“Đây là ngoại điện, ở bên trong đều là đệ tử ngoại môn.”
Vừa nói chuyện ba người vừa đi vòng qua đạo quan, xuống một sườn núi, theo một con đường mòn, dừng lại trước một tòa đạo quan, nhìn qua rách nát vô cùng, rất có hình dáng cổ xưa.
Lúc Qua Qua bước vào cửa, từ phía trên ngạch cửa đột nhiên phóng xuống một đạo thanh quang, đánh bay nó ra xa mấy mét, ôm mông trên mặt đất kêu đau.
“Thiếu chút nữa thì đã quên, trên cửa này có cấm chế, hết thảy quỷ yêu thi linh đều không thể vào sơn môn.”
Diệp Thiếu Dương ngượng ngùng cười cười, bàn tay để lên trên cửa, lấy xuống một tiểu đỉnh bằng đồng, thổi một hơi phía dưới đáy, rồi quay sang vẫy Qua Qua, “Vào đi, không có việc gì nữa.”
“Ngươi thổi có một hơi, liền xác định không có việc gì nữa?”
Qua Qua trong lòng còn sợ hãi.
“Chứ sao, lục phương đỉnh này ngoại trừ sư phụ ta thì cũng chỉ nhận biết được ta, pháp khí có linh, biết là ta trở về, nó sẽ không làm loạn nữa.”
Sau khi đi vào, Diệp Thiếu Dương dẫn bọn họ đi tới Thiên Điện, trực tiếp tháo chốt cửa xuống, mò mẫm đi vào, mở đèn lên, cúi đầu thì thấy, trên mặt đất rất sạch sẽ.
“Không có lý nào.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày, lúc này ngoài cửa vang lên một thanh âm: “Sư phụ đã trở về à?”
Một thiếu niên ăn mặc như đạo sĩ đi tới, nhìn thấy ba người Diệp Thiếu Dương, giật mình nói: “Ba người các ngươi là du khách à, sao lại đi đến nơi này, đây là khu vực cấm vào, nhân lúc sư phụ ta không có ở đây, hãy mau đi đi!”
Rồi đi tới muốn kéo bọn họ ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương bắt lấy cổ tay hắn, thiếu niên sửng sốt, vung một bàn tay khác đẩy tới, nhìn qua cũng có vài phần lực đạo, lại bị Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng bắt lấy, cười nói: “Thể thuật còn luyện chưa xong.”
Thiếu niên ngơ ngẩn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ngươi là người nào?”
Ngón tay Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ mình, “Nơi này là nhà của ta, ngươi còn hỏi ta cái gì?”
Thiếu niên kinh hãi, ngay sau đó cười to, phấn khích bắt lấy hai tay Diệp Thiếu Dương, khom mình hành lễ.
Diệp Thiếu Dương lập tức bày vẻ hài lòng hưởng thụ, không ngờ thiếu niên kia mở miệng nói: “Ngươi là Đạo Phong sư huynh sao?”
Diệp Thiếu Dương tức khắc vô ngữ, cả giận nói: “Đạo Phong mà như ta à, còn trẻ mà lại soái như thế sao?”
Chương 762: Đâu suất bát quái tiên (1)
“À, vậy ngươi là sư huynh Diệp Thiếu Dương!”
Thiếu niên lúc này mới nói đúng, nhiệt tình bắt chuyện, Diệp Thiếu Dương biết được hắn tên là Tô Khâm Chương, là đệ tử ngoại môn, mới nhập môn không lâu, bởi vì tay chân cần mẫn nên được chọn đến nội môn làm người tạp vụ.
Diệp Thiếu Dương thầm nghĩ, bảo sao trong phòng lại sạch sẽ như vậy, làm mình còn tưởng lão nhân kia đổi tính, thì ra là kiếm được tạp vụ mới.
Nếu đã là tạp vụ của sư phụ, Diệp Thiếu Dương cũng không cần khách khí, bảo hắn pha một ấm trà lại đây, sau đó bảo hắn đi chỗ khác, lấy ra hai cái đệm hương bồ, đưa cho Nhuế Lãnh Ngọc một cái, Qua Qua là quỷ, không sợ bị dơ, trực tiếp ngồi trên mặt đất.
Thấy Diệp Thiếu Dương khoanh chân ngồi trên đệm hương bồ, thảnh tha thảnh thơi uống trà, Qua Qua buồn bực nói: “Lão đại, sư phụ bảo ngươi phải diện bích sao?”
“Diện bích cái đầu quỷ ấy!”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc nó một cái, “Đó là sư phụ cố ý nói cho Bạch Vô Thường nghe, hơn nữa bản thiên sư trước nay chưa từng diện bích bao giờ!”
“Ha ha, lão đại uy vũ.”
Qua Qua muốn vuốt cái mông ngựa một chút, bị Diệp Thiếu Dương nhìn thấu.
“Đừng ở đó mà vuốt mông ngựa, ngươi hãy mau kể lại một lần mọi chuyện xảy ra xem nào, vì sao ngươi lại bị quỷ tốt của Thái Âm Sơn theo dõi?”
Dưa Dưa khoát tay nói: “Còn không phải là đám gia hỏa đó, quả thật là giống như thuốc cao da chó, luôn phái người đến bắt ta, lần này tới quá nhiều, ta đánh không lại, đành phải chạy dọc theo Ấm Thuỷ Hà, một hơi đến tận cầu Nại Hà, ta nghĩ bên cầu có đầu trâu mặt ngựa canh gác, chúng nó sẽ không dám tới, ta sẽ được an toàn.
Đúng là bọn nó không có dám tiến đến, nhưng cố tình làm cho cái tên Tử Thần mặt trắng kia theo dõi, sau đó thế nào ngươi cũng đã biết……”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày suy nghĩ một hồi, hỏi: “Mới đầu hắn có biết ngươi có quan hệ với ta không?”
“Cái này…… à, hắn có hỏi ta, có phải là Quỷ Phó của ngươi hay không, ta nói là đúng, hắn liền nói ta ỷ vào chủ tử là Thiên sư, coi thường Địa Phủ giới luật gì đó, đòi bắt ta.”
Diệp Thiếu Dương hơi mỉm cười, quả nhiên là như vậy.
“Lão đại, vừa rồi ngươi cùng Bạch Vô Thường đấu pháp, hình như không dùng thực lực chân chính của mình hả?”
“Đâu chỉ không dùng thực lực, căn bản không phải là đánh thật.”
Nhuế Lãnh Ngọc nối tiếp câu chuyện, còn muốn nói gì đó, Diệp Thiếu Dương nhìn nàng làm dấu tay im lặng.
“Quỷ thần có tai đó, không được nói bậy.”
Diệp Thiếu Dương cười cười, “Không nên uổng phí nỗi khổ tâm của hắn.”
Nghĩ lại sự việc mới trải qua, Diệp Thiếu Dương chỉ có thể nói, Bạch Vô Thường diễn giống y như thật, ngay từ đầu không chỉ có sắc mặt ngạo khí bức người, cho dù là trong lúc chiến đấu, hắn cũng biểu hiện tràn ngập đắc ý, vẻ mặt khinh thường, người không biết nếu nhìn qua, thực giống như Bạch Vô Thường cố ý làm nhục hắn, mới không dùng ra toàn lực.
Thậm chí trong lúc làm phép, đến chú ngữ cùng tâm pháp cũng nói ra sạch bách: Dù sao ngươi cũng không trốn thoát tay khỏi lòng bàn tay ta, thì dù có nói cho ngươi cách tránh né thì thế sao, cho ngươi mệt đến chết đi! Cuối cùng, Thanh Vân Tử đi ra hoà giải, gặp dữ hóa lành, đem phong ba mà bình ổn lại…… Diệp Thiếu Dương hiểu thấu chuyện đang xảy ra, nhưng có một vấn đề mấu chốt không thể giải thích được: Bạch Vô Thường, vì sao lại dạy cho mình bí pháp sử dụng Câu Hồn tác? Mình căn bản không quen biết hắn, một người là Thiên sư nhân gian, một người là Âm Ty chính thần, chưa từng giao tiếp qua, hắn như thế nào lại đột nhiên muốn truyền thụ cho mình “Đâu Suất Bát Quái Tiên”
, loại này cần phối hợp với Âm Chú để thi triển pháp thuật? Chẳng lẽ chỉ vì mình có Câu Hồn tác trong tay, nhưng không phát huy ra uy lực lớn nhất của nó, khiến hắn nhìn không vừa mắt? Diệp Thiếu Dương không cho rằng Bạch Vô Thường là một người thích lo chuyện bao đồng như vậy.
Nghĩ đến Thanh Vân Tử cuối cùng cũng đi lên trên sân khấu, diễn nốt cái màn kịch này, Diệp Thiếu Dương trong lòng khẽ động, hay là, hết thảy chuyện này đều do sư phụ an bài? Dưới chân núi, Thanh Vân Tử nhận lấy Câu Hồn tác của Diệp Thiếu Dương từ trong tay của Bạch Vô Thường, trên mặt vẫn giữ tươi cười lấy lòng: “Lão Thất, việc này cứ như vậy, ta trở về sẽ đốt cho ngươi năm mươi cây hương nến tốt nhất, năm mươi bó tiền giấy……”
“Gì?”
Bạch Vô Thường cả giận nói, “Năm mươi sao mà đủ, ít nhất cũng một trăm!”
“Được rồi, được rồi, thì cứ vậy đi, ngươi xuống đó cũng không nên nói bậy đó.”
Bạch Vô Thường hừ một tiếng.
Thanh Vân Tử đột nhiên ngừng cười, thấp giọng hỏi: “Dưới đó thật sự muốn khai chiến à?”
“Ngắn nhất ba tháng, dài nhất một năm, chắc chắn sẽ khai chiến.”
Bạch Vô Thường cũng thay đổi sắc mặt, nói.
Thanh Vân Tử chậm rãi gật đầu, nói: “Thái bình ngàn năm, giết chóc lại khởi, chỉ là không biết kiếp nạn lần này sẽ ứng trên người nào đây.”
Bạch Vô Thường trầm mặc không nói gì, đứng dậy đi đến bên cạnh hồ nước, quay đầu nhìn Thanh Vân Tử một cái, ý vị thâm trường nói: “Ngươi có thể về hưu rồi.”
Thanh Vân Tử cười ha ha, “Ta đã sớm về hưu rồi.”
“Lão đại, sư phụ ngươi cùng với ngươi, rốt cuộc ai lợi hại hơn?”
Qua Qua nhớ tới màn đấu pháp ngắn ngủi giữa hai thầy trò bọn họ vừa trải qua, tò mò hỏi.
“Nói nhảm, ông ấy là sư phụ ta, ngươi nói hai ta ai lợi hơn?”
“Cũng không nhất định à, trường hợp trò giỏi hơn thầy cũng có rất nhiều.”
Qua Qua nói, “Hơn nữa ngươi có được Độn Giáp Thiên Thư, Tiên Thiên Bát Quái….
toàn là thứ tốt, sư phụ ngươi hẳn là không biết mấy thứ này?”
“Thiên Thư cùng Tiên Thiên Bát Quái, bao gồm cả Lạc Thư, ta đều chưa học hết, sư phụ ta đúng là chỉ biết pháp thuật nội môn Mao Sơn, nhưng đã tu luyện đến đăng phong tạo cực rồi, bài vị cũng cao, Trương Vô Kỵ có Cửu Dương Thần Công, Càn Khôn Đại Na Di gì đó, có đánh thắng được Trương Tam Phong chỉ biết Thái Cực Quyền sao?”
Qua Qua gãi đầu, nói thầm: “Cái này thì sao mà so”
Diệp Thiếu Dương giải thích nói, “Kỳ thật sư phụ ta lúc trẻ tư chất bình thường, nhưng nghe nói, có một ngày ông ấy đã đến bên bờ hồ mà chúng ta vừa tới lúc nãy, xem rùa cá tranh ăn, đột nhiên ngộ ra Thái Cực đại đạo, sau đó pháp lực mới tiến bộ vượt bậc, lại khổ tu mấy chục năm, là cao thủ phù ấn thuật, trong toàn bộ Đạo môn, cũng gần như là tồn tại vô địch, sợ là chỉ có mấy lão đạo sĩ ở Huyền Không Quan kia mới có thể so sánh một chút.”
Đang lúc nói chuyện, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Diệp Thiếu Dương vừa nghe đã biết đó chính là Thanh Vân Tử, vội vàng bảo hai người đứng lên, quả nhiên không quá một lát, cửa phòng bị người đẩy ra.
Thanh Vân Tử một mình đi tới, vừa vào đến cửa liền ném Câu Hồn tác vào lòng ngực Diệp Thiếu Dương, không nói một lời.
Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, “Con đang lo không lấy lại được Câu Hồn tác đây, vẫn là sư phụ để ý tới.”
“Ngươi thật khó lường đó.”
Thanh Vân Tử trừng mắt nhìn hắn, dường như muốn phát tác.
Diệp Thiếu Dương vội đi lên, thân mật ôm lấy vai Thanh Vân Tử, nói: “Sư phụ, con rất nhớ người nha, còn tưởng đời này sẽ không thấy được người nữa.”
“Phi phi, ta còn chưa có chết!”
Thanh Vân Tử trợn trắng mắt, nhìn khuôn mặt cười nịnh của hắn, âm thầm thở dài, gặp phải loại vô lại này, thật đúng là muốn giận cũng không giận nổi.
Thanh Vân Tử đưa mắt qua nhìn Nhuế Lãnh Ngọc với Qua Qua, dừng lại trên mặt hai người một lát, ánh mắt rất phức tạp.
Nhuế Lãnh Ngọc là tán tu, không thể hành lễ của tông môn, liền đứng dậy nhìn Thanh Vân Tử gật đầu một cái, nói: “Thanh Vân đạo trưởng.”
Qua Qua không biết nên gọi Thanh Vân Tử là gì, vì bản thân là quỷ, nhìn thấy Đạo môn tông sư như Thanh Vân Tử, có chút sợ hãi, gãi gãi tai, ngượng ngùng cười,: “Gia gia……”
Chương 763: Đâu suất bát quái tiên (2)
Thanh Vân Tử khóe miệng run run, “Ngươi tuổi còn lớn hơi cả ta, ta nên gọi ngươi gia gia mới đúng.”
Qua Qua hoảng sợ xua xua hai tay, “Ta là quỷ mà, tâm tính bất biến, vẫn là một đứa trẻ nhỏ, người là sư phụ của lão đại, tính ra thì lớn hơn ta hai bậc, tự nhiên là gia gia của ta.”
Thanh Vân Tử muốn nói gì đó, định mở miệng ra lại ngậm lại, ý bảo mọi người ngồi xuống, tự mình kéo một cái đệm hương bồ lại đây, ngồi đối diện ba người, ánh mắt nhìn tới Diệp Thiếu Dương, nói: “Từ ngày ngươi đi xuống núi, bản lĩnh không biết thế nào, nhưng mà gan cũng to lên nhiều đó, dám động thủ với Bạch Vô Thường, nếu cứ để ngươi tiếp tục hỗn như vậy, chỉ sợ Địa Phủ cũng dám xông vào.”
Qua Qua vừa nghe, trong lòng đắc ý, cười khẩy nói: “Gia gia còn không biết đó, lão đại ta đã đi qua Địa Phủ, còn đánh một trận với Tam Pháp Vương của Luân Hồi Ty……”
“Ngươi câm miệng!”
Diệp Thiếu Dương giơ chân đá nó một cái, Qua Qua cuống quít né tránh.
Diệp Thiếu Dương tiến đến bên người Thanh Vân Tử, đỡ vai ông, thấp giọng nói: “Lão gia tử, người nói thật đi, chuyện lúc nãy có phải là do người an bài hay không, này này, không phải lừa ta, người nói thật đi.”
Thanh Vân Tử muốn nói lại thôi, đứng dậy đóng cửa lại, từ tay áo lấy ra bút chu sa, vẽ nhanh vài nét bút lên trên cánh cửa, lúc này mới yên tâm quay lại đệm hương bồ ngồi xuống, nhìn Diệp Thiếu Dương nói: “Nếu ngươi đã nhìn ra, ta cứ việc nói thẳng ra, chuyện này cũng không phải do ta chủ trương, là hắn tới tìm ta trước……”
Diệp Thiếu Dương khiếp sợ, vốn tưởng sư phụ chủ động mua chuộc Bạch Vô Thường, tới dạy mình tiên pháp của Câu Hồn tác, việc này còn có thể lý giải, nhưng nếu do Bạch Vô Thường tự mình tìm tới, thì vấn đề này còn có thâm ý sâu hơn.
Diệp Thiếu Dương ngơ ngẩn mà nhìn, chờ sư phụ nói tiếp.
Thanh Vân Tử lắc đầu, “Chuyện này, ta cũng không biết tỉ mỉ chi tiết.
Pháp sư chúng ta vốn chỉ lo chuyện trên nhân gian, Âm Thần quản Âm Phủ, Bạch Vô Thường chạy tới nhân gian tìm người truyền thụ Âm Chú, theo ta biết thì đây là lần đầu tiên, có thể hắn muốn bồi dưỡng ngươi.”
“Bồi dưỡng con?”
Diệp Thiếu Dương toàn thân toát mồ hôi lạnh, “Chẳng lẽ muốn con đi làm Âm Thần? Con còn chưa muốn chết đâu sư phụ, con còn chưa cưới lão bà đó, người còn chưa được bế đồ tôn, người nhẫn tâm vậy sao!”
Thanh Vân Tử trợn to mắt, “Vậy ngươi hãy mau chóng kết hôn đi, sinh ra mấy đứa đồ tôn cho ta chăm sóc, còn ngươi sống chết ta mặc kệ.”
“Cái gì, người còn là sư phụ ta không đó!”
Diệp Thiếu Dương lớn tiếng mắng, “Bằng không người đi xuống đó làm Âm Thần, người còn lợi hại hơn nhiều mà.”
Thầy trò hai người đấu khẩu một hồi.
Nhuế Lãnh Ngọc với Qua Qua ngồi một bên nghe được không biết nói sao, hai thầy trò nhà này cũng thật kỳ lạ, xúi nhau đi tìm cái chết.
Thanh Vân Tử lúc này mới nhớ ra ở đây còn có người ngoài, không muốn tổn hại hình tượng tông sư của mình, liền tát vào ót của Diệp Thiếu Dương một cái, ho khan hai tiếng, nói: “Nói chính sự với ngươi đây, hiện tại Thái Âm Sơn có động tĩnh rất lớn, xem chừng muốn khai chiến với Âm Ty, Bạch Lão Thất dạy ngươi Âm Chú, hẳn là muốn mượn sức ngươi, đến lúc đó trợ giúp nghênh địch……”
“Như vậy……”
Diệp Thiếu Dương có chút giật mình, “Vì sao lại tìm con, con chẳng phải nhân vật gì lợi hại, hơn nữa căn bản con không nghĩ sẽ tham gia vào tranh đấu ở Quỷ Vực.”
Đối với việc Thái Âm Sơn đang rục rịch, lúc trước hắn cũng biết qua một chút, cho nên khi nghe được cũng không có thấy giật mình.
Thanh Vân Tử nói: “Chuyện này ta cũng không rõ ràng lắm, ta cũng đã thăm dò qua Bạch Lão Thất, việc này rốt cuộc là ý cá nhân hắn, hay là ở trên có người sai hắn làm vậy, nhưng hắn nhất định không nói, cái này cũng không thể trách hắn, truyền thụ Âm Chú cho pháp sư nhân gian, chính là đại phạm giới luật, cho nên hắn mới hao tâm huyết để nghĩ ra biện pháp này, cho dù có người biết được, thì hắn cũng có thể chối sạch sẽ quan hệ.”
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, “Con cũng nghĩ vậy, nếu hắn thật sự muốn đối phó con, một khi hắn sử dụng chiêu hồn phiên kia, con sợ là không có khiêng được.”
Qua Qua xoa ngực, vẻ mặt đau khổ nói: “Đáng thương cho ta, bị hắn đánh một chưởng, có diễn trò cũng phải nhẹ tay một chút chứ.”
Thanh Vân Tử nói: “Ngươi cũng không cần nghĩ quá nhiều, nếu ngươi có Câu Hồn tác trong tay, hắn cũng dạy ngươi cách sử dụng Âm Chú, không thích thì không học, bộ Đâu Suất Bát Quái Tiên, thủ quyết cùng chiêu thức ngươi đã nhớ chưa?”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, “Chỉ cần sau này luyện tập nhiều một chút, là có thể nắm vững, cái này uy lực quả thật rất lớn, thích hợp quần công.”
Long Tuyền Kiếm chủ công, Thái Ất Phất Trần chủ thủ cùng phụ trợ, Đinh Diệt Linh cận thân, nếu mình luyện thêm được Đâu Suất Bát Quái Tiên này, thì coi như pháp thuật quần chiến cũng nắm trong tay…… Diệp Thiếu Dương càng nghĩ trong lòng càng vui mừng.
Thanh Vân Tử nhìn Diệp Thiếu Dương, vuốt cái cằm chỉ còn có vài cọng thưa thớt, nói: “Mới rồi khi ngươi còn chưa biết rõ chân tướng, cái loại biểu hiện này…… Ta hỏi ngươi, ngươi lúc đó có nghĩ tới chuyện, sau khi đánh xong thì sẽ sử thế nào?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Không nghĩ tới, chỉ nghĩ đánh trước rồi tính sau, dù sao con cũng không thể để hắn mang Qua Qua đi.”
Qua Qua ánh mắt đầy nước, cúi đầu xuống..
Thanh Vân Tử lại nhìn thoáng qua Nhuế Lãnh Ngọc, “Cô nương này pháp lực cũng không thấp, hẳn là hiểu được quy tắc của giới pháp thuật, lúc ấy cô có gan giúp thằng nhóc chết tiệt này, không nghĩ tới hậu quả sao?”
Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu, nhàn nhạt nói: “Ta làm việc không nghĩ hậu quả, đáng giá là được.”
Hai chữ “Đáng giá”
, khiến trong lòng Diệp Thiếu Dương khẽ động, rất là ấm lòng.
Thanh Vân Tử lắc đầu cười khổ, “Các ngươi muốn giúp thằng nhóc này…… Lá gan thật không nhỏ.”
Qua Qua cười hắc hắc, “Gia gia đừng nói vậy, không chỉ riêng mình ta, lão đại còn có mấy Yêu phó Quỷ phó nữa, bất luận xảy ra chuyện gì, những người còn lại đều sẽ toàn lực trợ giúp, mọi người náo nhiệt một hồi, đâu có quan tâm hậu quả thế nào, hồn phi phách tán thì thế nào.”
Diệp Thiếu Dương cũng cười nói: “Sư phụ người cũng đừng trách con, nếu con bị người khác khi dễ, người còn có thể ngồi yên mặc kệ sao?”
“Ta đương nhiên mặc kệ ngươi rồi”
Thanh Vân Tử hừ một tiếng, “Ta trốn còn không kịp nữa đây.
Được rồi, giờ đã khuya, ngày mai nói tiếp, ta đi ngủ.”
Thanh Vân Tử đứng dậy, gọi Tô Khâm Chương từ bên ngoài vào, bảo hắn giúp Diệp Thiếu Dương dọn dẹp phòng một chút, phân phó xong, liền rời đi.
Diệp Thiếu Dương vội vàng ngăn ông ấy lại, nói: “Người là chủ nơi này, tốt xấu gì cũng sắp xếp cho bằng hữu của con gian phòng chứ.”
Thanh Vân Tử sửng sốt, quay đầu nhìn nhìn Nhuế Lãnh Ngọc, “Làm sao, hai người các ngươi không ở chung à?”
“Con thực cũng muốn như vậy, phi phi……”
Diệp Thiếu Dương dùng sức vả miệng, không cẩn thận đã nói hết lời trong lòng ra ngoài, đỏ mặt nói, “Sư phụ nói cái gì đó, đây là bằng hữu của con, không phải……”
Thanh Vân Tử lập tức mắng: “Thằng nhóc chết tiệt nhà ngươi, lúc xuống núi đã nói thế nào, tìm được người đẹp sẽ dẫn lên núi, vất vả lắm mới đưa một người về đây, hoá ra lại không phải?”
Diệp Thiếu Dương quẫn bách không thôi, đành phải chống chế vài câu, rồi bảo Tô Khâm Chương giúp Nhuế Lãnh Ngọc sắp xếp một căn phòng, còn mình đích thân đem chăn đệm đưa qua cho nàng.
Trong phòng có nhà vệ sinh riêng, hoàn cảnh cũng không tồi, Nhuế Lãnh Ngọc không có gì phải than phiền.
Diệp Thiếu Dương thu xếp ổn thoả cho nàng xong, lúc này mới quay lại phòng của mình.
Đã rất lâu không trở về, căn phòng vẫn như cũ, tuy có cũ nhưng thân thuộc, Diệp Thiếu Dương bảo Tô Khâm Chương ra ngoài, tự mình dọn dẹp vệ sinh, dùng nước ấm đun bằng năng lượng mặt trời tắm rửa một lát, thoải mái nằm trên giường, Qua Qua bị thương, vào phòng là chui vào trong chăn nghỉ ngơi.
Chương 764: Thân thế đại sư huynh (1)
Diệp Thiếu Dương nằm một hồi, lại đứng lên mặc quần áo vào, cầm Câu Hồn tác, đi ra hậu viện, trước tiên nhớ lại trong đầu một lần tâm pháp chú ngữ mà Bạch Vô Thường đã niệm, phối hợp với pháp quyết, sau khi đã quen thuộc rồi, lúc này mới huy động Câu Hồn tác, luyện từ đầu tới cuối một lần.
Cho dù sử dụng bất kỳ pháp khí nào, nhìn qua cũng giống như chiêu thức võ thuật thế tục, tuy bản chất dựa vào chú ngữ phát động, dấu vết huy động của pháp khí, cũng là dựa theo quy tắc pháp thuật, giống như vẽ bùa cùng múa Đào Mộc Kiếm, tự thân cương khí quyết định thực lực mạnh yếu cũng như lực lượng phóng xuất của phù chú, cho nên về bản chất khác với võ thuật.
Luyện qua một lần, Diệp Thiếu Dương đã có quen thuộc nhất định với môn pháp thuật này, lúc luyện lần thứ hai liền cảm thấy tự nhiên hơn, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều.
Cương khí ngưng tụ trên Câu Hồn tác, như hình ngọn lửa, nhìn qua thập phần uy phong cùng khí phách.
Diệp Thiếu Dương càng luyện càng hưng phấn, luyện tập một hơi mười lần, đến khi cương khí trong cơ thể cạn hết, tạm thời dừng lại, ngồi dưới gốc cây hòe già trong viện mà nghỉ ngơi.
Một bóng người từ cửa hông chậm rãi đi tới, Diệp Thiếu Dương không cần nhìn cũng biết đó là Thanh Vân Tử, thuận miệng nói: “Sư phụ không ngủ à?”
Thanh Vân Tử đi đến bên người hắn, dựa vào thân cây ngồi xuống, miệng ngậm tẩu có điếu thuốc rời, nhìn qua giống như lão nông làm việc trên núi.
Hít hít hai hơi thuốc lá, Thanh Vân Tử hỏi: “Thế nào rồi?”
Diệp Thiếu Dương biết sư phụ hỏi việc luyện công, hưng phấn nói: “Mỗi lần luyện qua, thì có thể cảm nhận được một chút biến hóa, Âm Chú pháp thuật thật là ghê gớm, cũng chỉ có loại pháp thuật này, mới có thể phát huy uy lực chân chính của Câu Hồn tác.
Hiện tại con đã biết dụng tâm của Bạch Vô Thường.”
“Sao?”
“Câu Hồn tác này vốn dĩ chính là pháp khí của Âm Thần, pháp sư nhân gian cơ hồ không thể có được, con ngẫu nhiên mới có được vật này, Đâu Suất Bát Quái Tiên phải phối hợp với Câu Hồn tác, mới có thể phát huy uy lực, không thể dùng trên hết thảy pháp khí nhân gian.
Cho nên cho dù con có tiết lộ Âm Chú pháp thuật ra ngoài, người khác biết cũng vô dụng, nói cách khác, con nghĩ hắn cũng không dám mạo hiểm truyền thụ cho con.
Rốt cuộc con cũng không quen biết hắn, sư phụ, người nói đi?”
Thanh Vân Tử gật đầu, trầm mặc không nói gì.
“Sư phụ, lần này con trở về, có rất nhiều việc muốn nói với người, phải bắt đầu từ việc nào đây……”
Diệp Thiếu Dương gãi gãi đầu, trước nói đến chuyện liên quan đến Đồng Giáp Thi.
Thanh Vân Tử nghe xong, cũng có chút giật mình.
“Đồng Giáp Thi, đúng thật là khó đối phó…… Đao thương bất nhập, thuỷ hoả bất xâm, bất quá Đạo pháp có câu: Quỷ yêu thi linh, tất có Mệnh Môn, Đồng Giáp Thi này chỉ cần đánh tan đồng giáp của nó, thì cũng chỉ là cương thi bình thường thôi, không có gì phải sợ.”
Diệp Thiếu Dương hai tay vòng lại, “Lời người nói chẳng phải vô nghĩa sao, nếu con có biện pháp lấy áo giáp ra thì nói làm gì”
Thanh Vân Tử nói: “Đồng sợ nhất cái gì?”
Diệp Thiếu Dương sửng sốt, nghĩ nghĩ rồi nói: “Muối?”
“Hắc, hắc, mặc kệ là giáp đồng hay giáp sắt, gặp muối đều sẽ bị rỉ sắt, độ cứng cũng yếu bớt vài phần, trong thời gian lâu dài, dĩ nhiên sẽ bong thành từng màng, đối phó Đồng Giáp Thi, tốt nhất là dùng muối.”
Diệp Thiếu Dương ánh mắt sáng ngời, đột nhiên lại nhíu mày, nói: “Dùng muối ăn mòn đồng giáp, cũng phải mất thời gian khá lâu, cho dù con có thể chờ, Đồng Giáp Thi làm sao ngoan ngoãn cùng ngồi chờ con được, nếu nó mà chạy đi, sẽ gây ra đại họa.”
“Muối ăn bình thường đương nhiên không được, phải có loại phản ứng mạnh hơn mới được, trong biển có một số đảo nham thạch nhỏ, bị nước ngâm hàng năm, ở tầng ngoài hình thành muối tinh, có phản ứng mạnh nhất, dùng nó pha với nước, đối phó Đồng Giáp Thi tuyệt đối không thành vấn đề, dù có là Thi Vương, chỉ cần ngâm vài phút, giáp trụ cũng bị bong hết.”
Nói đến đây, Thanh Vân Tử lại lắc đầu, “Bất quá, loại muối này rất khó tìm, chúng ta cũng không thể ra biển, tùy tiện đi tìm, tìm chỗ nào mới tìm được?”
“Nhất định phải…… trong biển mới có?”
“Vô nghĩa, muối tinh đó, ít nhất cũng do nước biển mấy trăm năm bốc hơi, mới có thể hình thành, như vậy mới có phản ứng mạnh được.”
Diệp Thiếu Dương thử hỏi: “Dùng axit clohidric đậm đặc dùng trong công nghiệp được không?”
Thanh Vân Tử gãi gãi đầu: “Ta cũng không biết, bằng không ngươi…… cứ thử xem?”
“Thôi bỏ đi, cái này có liên quan đến mạng người, thí nghiệm không xong sẽ điền mạng vào mất, vẫn là làm cái ổn nhất cho rồi, nhưng mà tìm muối tinh đó ở đâu đây?”
Thanh Vân Tử cười lạnh nói: “Không phải ngươi có con yêu phó là giao nhân sao, bảo nàng hỗ trợ xem, giao nhân đã sống nhiều năm dưới biển sâu, tìm muối tinh đối với bọn họ không phải việc gì khó.”
Diệp Thiếu Dương vỗ ót một cái, “Đúng rồi, đã quên mất cái này, để lát con bảo nàng tìm giúp!”
Nghĩ lại thì khẽ giật mình nói “Không đúng, sư phụ sao biết con có yêu phó này?”
Thanh Vân Tử đáp chả cần nghĩ “Có cái gì mà ta không biết? Ngươi còn có hai yêu phó xà tinh, còn có hai cô nương thích ngươi, nhưng cô nương hôm nay không nằm trong đó……”
Diệp Thiếu Dương suýt chút nữa thì ngã quỵ, “Lão Quách nói cho người à?”
“Người đừng có chối.”
Diệp Thiếu Dương đoán một cái là chuẩn, cũng không nghĩ sẽ tiếp tục đề tài này, miễn cho lại không bị bại lộ quá nhiều chuyện riêng tư, cái nan đề thứ nhất đã giải quyết xong, vậy thì chuyển sang việc thứ hai.
Diệp Thiếu Dương nói sư phụ đợi một chút, quay về phòng cầm ba lô cũng như đai lưng của mình lại đây, lấy ra Âm Dương Kính, tháo bỏ phong ấn đưa cho ông xem, đồng thời đem tình huống của Tuyết Kỳ nói ra.
Thanh Vân Tử cau cái mày lại, nói: “Nguyên hồn đã hủy, chỉ còn nguyên thần, cái này ta cũng không có cách nào, chỉ có thể đoạt xá thôi.”
“Đoạt xá…… Cái này con đã nghĩ tới, nhưng không có khả năng, cô ta không có nguyên hồn, đoạt xá không được.”
Thanh Vân Tử gật đầu, “Ta cũng nghĩ đến rồi, chỉ có một biện pháp, dùng Trừu Hồn Thuật, chỉ rút qua nguyên thần của một người rồi đánh nát, chỉ để lại hồn thể cùng xác chết, dùng bí pháp nào đó để củng cố, như vậy cô ta có thể dùng nguyên thần tiến vào, dung hợp với hồn thể, hơn nữa còn khống chế xác chết, trở thành quỷ thi.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền xua tay, “Tuyệt đối không được, giết một người cứu một người, thì còn ra cái gì nữa.”
Thanh Vân Tử tát vào ót hắn một cái như dạy dỗ một đứa trẻ “Sư phụ dạy ngươi hại người khi nào, ta nói là phải tìm loại hình thái quỷ thi ấy, hại người cũng là do người khác hại, nếu ngươi thực sự làm được, cũng coi như tích lũy thêm âm đức.”
Diệp Thiếu Dương ủy khuất mà xoa xoa đầu, trước mặt sư phụ, hình tượng Thiên sư của mình không có ích gì.
Cẩn thận nghĩ lại, loại hình thái thi thể này cũng có thể thực hiện được: Thân thể không bị thối rữa, hồn phách đầy đủ, chỉ thiếu nguyên thần, vừa lúc có thể cùng Tuyết Kỳ hai người hợp nhất…… Giống như lúc trước khi mình tru sát Thủ Linh Đồng Tử chính là loại này, bất quá trong cơ thể Thủ Linh Đồng Tử rót đầy thủy ngân, vì thế không thể dùng được.
Thanh Vân Tử biết hắn suy nghĩ cái gì, nói: “Loại hình thái thi thể này, chỉ tồn tại trong huyệt mộ, được chôn cùng cổ nhân, có kèm theo bí pháp rắc rối gì đó, ngươi phải tìm một thân thể khiết tịnh, không thể có bất luật chút thi khí nào, bằng không hậu hoạn vô cùng, hơn nữa không thể xuất hiện vào ban ngày, việc này là ngộ bất khả cầu.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, nghĩ thầm đúng lúc mình cũng đang muốn đi đào mộ của Đồng Giáp Thi, đến lúc đó phải lưu tâm một chút.
Đột nhiên trong đầu nảy sinh một ý tưởng vui đùa: đem Tuyết Kỳ đoạt xá lên người Đồng Giáp Thi, sau đó biến cô ta thành một quỷ thi siêu cấp…… chà, thật là có phong cách.