Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 53 [Chương 316 đến 322]
❮ sautiếp ❯Chương 316: Đại trận trấn giới
Trời mới tờ mờ sáng mà Vạn Tượng chân nhân ở các nơi cùng với người từ ba ngàn sáu trăm quận chư hầu đã đổ dồn về hoàng thành vương đô Đại Hạ.
“Thật đông người quá.” Kỷ Ninh, Dư Vi, Lạp Tháp chân nhân sóng vai đứng trên mây bay tới cổng hoàng thành.
“Sư đệ, những người khác đâu?” Lạp Tháp chân nhân như vừa mới tỉnh ngủ, hỏi. “Làm sao mà không thấy đám Thương Giang sư đệ thế?”
Kỷ Ninh cười nói. “Sóc sư đệ, Thương Giang sư huynh đang đi hội tụ với đội ngũ tới từ quận An Thiền. Lần đại hội này được hoàng đế bệ hạ tự mình chỉ trì, toàn bộ những chư hầu ở ba ngàn sáu trăm quận đều có người tới bái kiến bệ hạ. Nên bắt buộc phải đi theo đội ngũ An Thiền hầu. Nếu không đám Sóc sư đệ không thể nào vào hoàng thành được.”
“Ờ.” Lạp Tháp chân nhân giật mình gật đầu. “Ta còn tưởng rằng muốn xem thì cứ đi tới xem thôi.”
“Đại sư huynh, huynh mải tu luyện tới quên cả xem tình báo rồi đấy.” Dư Vi bất đắc dĩ nói. “Đại hội Tiên Duyên há lại có thể dễ dàng tới xem như thế? Hoàng thành có thể tùy tiện đi vào sao?”
“Ta vẫn bế quan tu luyện nên…” Lạp Tháp chân nhân gãi đầu cười.
Kỷ Ninh giải thích: “Người hôm nay có thể vào hoàng thành gồm có, thứ nhất là Vạn Tượng chân nhân như chúng ta, bởi vì sắp chiến đấu sống còn nên dĩ nhiên là có thể đi thẳng vào hoàng thành. Loại thứ hai là đội ngũ của các chư hầu tới từ khắp nơi, đến bái kiến hoàng đế bệ hạ. Còn một loại khác nữa là Thiên Tiên lão tổ như Diên Vương, có thể dẫn theo Tích Nguyệt quận chúa đi thẳng vào. Còn những loại khác? Có lẽ còn có vài nhân vật lợi hại có cách vào hoàng thành, có điều ta cũng không biết.”
Lạp Tháp chân nhân giật mình gật gật đầu.
Trong lúc nói chuyện, ba người Kỷ Ninh đã bay tới một con đường lớn. Nhìn dọc theo con đường còn thấy cả bốn vị Thần Ma cao vạn trượng đang đứng canh ngoài cổng hoàng thành.
“Vù vù vù…Mời.” Từng đội người tu tiên, tốp năm tốp ba, hoặc là một đoàn lớn bay về phía cổng hoàng thành.
Có điều cổng hoàng thành lúc này vẫn đống.
Rất nhanh, đám Kỷ Ninh đã bay tới, đáp xuống dưới đất.
“Thật đông quá.” Lạp Tháp chân nhân nhìn xung quanh. Ở ngoài cổng hoàng thành đã tụ tập tới cả mười vạn người chứ chẳng chơi. Trong chỗ này có cả người tham gia đại hội lẫn người tới xem. Mà lúc này, trên bầu trời vẫn liên tục xuất hiện thêm những nhóm người tu tiên khác tới.
“Từ từ chờ đi, phải tới lúc có chín tiếng chuông vang lên thì cổng thành mới mở.” Kỷ Ninh nói.
Cũng phải đợi tới gần một canh giiờ sau, lúc mặt trời lên cao, ánh mặt trời chiếu rọi khắp cả tòa vương đô Đại Hạ.
“Keng!””Keng!””Keng!””Keng!””Keng!””Keng!”…
Liên tiếp chín tiếng chuông vang lên. Tiếng chuông trầm bổng như truyền từ chín tầng mây xuống, làm cho hơn trăm vạn người tụ tập bên ngoài cổng hoàng thành cùng yên tĩnh lại.
“Ầm ầm!”
Cổng hoàng thành cao lớn mở ầm ầm ra. Bốn vị Thần Ma cao vạn trượng quan sát hơn trặm vạn người. Một tên Thần Ma mũi xì ra lửa, làn da đỏ lửa nói: “Những Vạn Tượng chân nhân tới tham gia đại hội Tiên Duyên có thể vào bây giờ. Chỉ cần bước vào thì nhất định phải tham gia đại hội Tiên Duyên, không được lùi bước. Được rồi, mau vào đi.”
Lập tức vù vù vù.
Vô số người lao lên như đám côn trùng bay đầy trời. Tất cả đều bay về phía cổng hoàng thành.
“Thế này tới bao nhiêu người đây?” Lạp Tháp chân nhân trợn tròn cả mắt ra nhìn.
“Bình thường có khoảng hai ba vạn người tới đại hội Tiên Duyên.” Kỷ Ninh mỉm cười, mở miệng: “Lần đại hội Tiên Duyên này được hoàng đế bệ hạ tự mình chủ trì, ý nghĩa cực lớn.Theo ta đoán chắc phải có tới mười vạn người.” Những tin tức này đều đã được biểu tỷ nói trước cho Kỷ Ninh biết.
“Trung bình mỗi quận có ba mươi người tới đây sao?” Lạp Tháp chân nhân suy ngẫm. “Xem ra tới chín chín phần trăm những nhân vật lợi hại tinh anh ở các quận đều tới đây.”
“Lần đại hội Tuyên Duyên này khác xa những lần khác.” Dư Vi nói.
Sau khi bay vào hoàng thành là lập tức thấy được một lối đi rộng lớn.
“Người tham gia đại hội Tiên Duyên đi theo ta.” Âm thanh hùng hồn vang vọng khắp đất trời. Chỉ thấy ở phía trước có một đám cấm quân đang bay trên không trung dẫn đường.
Dọc theo con đường rộng lớn, rất nhanh đã tới một quảng trường. Quảng trường to lớn, nhìn không thấy điểm cuối, đá đen lát dài dưới chân. Trên những phiến đá đen đó còn có phù văn phức tạp vô cùng. Phù văn này trải rộng khắp quảng trường làm cho cả quảng trường tỏa ra không khí đáng sợ.
“Toàn bộ người tham gia đại hội Tiên Duyên đều chờ ở khu vực này.” Đông đảo cấm quân đi phía trước dẫn đường.
Gần như toàn bộ các thiên tài tuấn kiệt đều chưa từng vào hoàng thành bao giờ, đều mơ mơ tỉnh tỉnh ngoan ngoãn nghe lời, cùng nhau đáp xuống giữa khu vực này.
Vù!
Cấm quân nhanh chóng chia ra, vây quanh khu vực này lại. Từng người đều nghiêm mặt đứng đó không nhúc nhích. Những cấm quân này đều biết việc hôm nay hoàng đế bệ hạ Đại Hạ tự mình chủ trì đại hội Tiên Duyên. Cấm quân như bọn họ rất khó được gặp hoàng đế bệ hạ Đại Hạ một lần nên làm sao dám lơ là đây?
“Quảng trường này phải rộng tới cả vạn dặm.” Lạp Tháp chân nhân ục ịch cúi đầu xuống nhìn phù văn. “Nhưng nó lại ẩn chứa trận pháp cực kỳ đáng sợ, vượt xa khả năng cảm ứng của ta.”
“Ừ.” Dư Vi cũng mang vẻ mặt trịnh trọng, cẩn thận quan sát.
Trong đầu Kỷ Ninh vang lên tiếng của con gấu lớn lông vàng: “Xem ra vương triều Đại Hạ của ngươi cũng thật giàu có. Theo ta thấy từ phù văn trên quảng trường này…thì đây hẳn là một trận đồ. Mỗi một ô nhỏ nhất cũng phải hơn ba kiện pháp bảo Thuần Dương, tối thiểu cũng phải hơn ngàn kiện pháp bảo tiên giai. Chỉ cần hoàng đế Đại Hạ kia vừa có ý nghĩ trong đầu, e là ít nhất cũng có ba kiện pháp bảo thuần dương, ngàn kiện pháp bảo tiên giai kích hoạt trận pháp. Một trận pháp được tạo từ vô số bảo vật như thế thì chắc chắn là đại trận thấn thủ sào huyệt cực lớn. Đây cũng chính là trận pháp trấn thủ cả thế giới này. Lợi hại, lợi hại, thật lợi hại. Muốn bố trí một trận pháp lớn thế này, dù có là Thuần Dương chân tiên thông thường thì sợ rằng cũng không bố trí được đại trận trấn giới. Chắc chắn đây phải do một người bản lĩnh lớn cấp cao ở tam giới làm ra. E là cũng không kém chủ nhân bao nhiêu.”
“Cái gì.” Kỷ Ninh hơi kinh ngạc.
Không kém Tam Thọ đạo nhân bao nhiêu? Thuần Dương chân tiên bình thường không thể nào bố trí được?
Đại trận trấn giới?
Trấn thủ một thế giới lớn?
Kỷ Ninh cũng không hiểu lắm. Thật ra linh hồn Thủy Phủ đã đoán đúng. Tuy rằng đại trận này không phải do ‘sư tôn của hoàng đế Đại Hạ’ bố trí, hnưng cũng là một vị bản lĩnh lớn không kém bao nhiêu bố trí. Đây đúng là đại trận trấn thủ thế giới lớn này. Chính là gốc rễ của cả vương triều Đại Hạ.
“Nếu thế thì chắc hoàng đế Đại Hạ của các ngươi là Thuần Dương chân tiên. Nếu có thêm trận pháp thế này, phóng tầm mắt ra tam giới cũng rất ít người có thể giải quyết hắn. Cho dù có người bản lĩnh lớn tới giải quyết, vừa nhìn thấy đại trận trấn giới này thì cũng sẽ phải nể mặt người đứng đằng sau bố trí ra đại trận trấn giới.” Con gấu lớn lông vàng cảm khái. “Lợi hại, lợi hại. Không hổ là người nắm trong tay một thế giới lớn. Hoàng đế Đại Hạ của các ngươi có gia thế thật sự không nhỏ đâu.”
Tầm mắt của linh hồn Thủy Phủ cực cao, liếc mắt một cái là đã nhận ra gia thế của hoàng đế Đại Hạ không tầm thường.
“Liệu hoàng đế Đại Hạ có thể phát hiện ra ngươi không?” Kỷ Ninh hỏi.
“Cứ yên tâm đi. Cho dù có là người bản lĩnh tuyệt đỉnh bố trí ra đại trận trấn giới này đi chăng nữa thì cùng lắm cũng chỉ phát hiện ra Thủy Phủ này đặc biệt chứ đừng hòng thăm dò được vào trong. Dù sao đây cũng là bảo vật mà chủ nhân dốc hết tâm tư làm ra để truyền thừa.” Con gấu lớn lông vàng cực kỳ tự tin.
Kỷ Ninh gật đầu.
Ầm ầm! Ầm ầm! Ầm ầm!
Toàn bộ đám Vạn Tượng chân nhân tham gia đại hội Tiên Duyên đều quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy ở xa xa có từng hàng người chỉnh tề đang tiến vào. Bọn họ đều trật tự ngay ngắn, hiển nhiên là cực kỳ hiểu lễ nghi quy định. Ngược lại, đám thiên tài như Kỷ Ninh thì lại tiến vào như ong vỡ tổ.
“Ba ngàn sáu trăm quận cùng với biển bốn phương.” Kỷ Ninh vừa liếc mắt cái là đã nhận ra từng hàng ngũ lấy đơn vị ‘quận’ đang tiến vào, về sau bắt đầu đáp xuống quảng trường.
“Quận An Thiền.” Dư Vi chỉ vào xa xa.
Kỷ Ninh và Lạp Tháp chân nhân cũng nhìn theo.
Đi đầu đội ngũ quận An Thiền là một nam tử cao gầy mặc áo choàng đen, hơi thở hùng hồn, khí độ bất phàm. Đúng là An Thiền hầu. Ở phía sau An Thiền hầu là người Bắc Sơn tộc. Kỷ Ninh thấy ‘Bắc Sơn Bách Vi’ đang ngoan ngoãn hòa vào đám đông. Đằng sau nữa có hơn mười người Hắc Bạch Học cung, ngoài ra còn có Lạp Long tộc, Lam tộc cũng những nhân vật thuộc bộ tộc lớn ở quận An Thiền. Tổng cộng đội ngũ quận An Thiền có khoảng vài trăm người.
Đội ngũ của ba ngàn sáu trăm quận và biển bốn phương cùng đáp xuống chỉnh tề…
Vèo! Vèo! Vèo!
Từng bóng người bay về phía trời cao.
“Biểu tỷ.” Kỷ Ninh thấy trong những người đó có Diên Vương. Diên Vương dẫn Uất Trì Tích Nguyệt đi thẳng vào trong đám mây mù trên trời.
“Kia là Cửu Liên sư muội.” Lạp Tháp chân nhân kinh ngạc nói.
Kỷ Ninh cũng nhìn thấy.
Cửu Liên đang đi theo một nam tử áo xanh bay lên cao. Kỷ Ninh cũng đã nghe biểu tỷ nói qua…đám người Thiên Tiên được phép bay thẳng tới chủ điện Thiên Mang Điện, gặp hoàng đế bệ hạ. Những người ngoài không thể thấy mặt. Nhưng những Thiên Tiên thì lại có thể dẫn theo một hai người. Chắc hẳn nam tử áo xanh kia chính là một Thiên Tiên lão tổ.
Khi Kỷ Ninh ngẩng đầu lên nhìn, Cửu Liên cũng đang tìm kiếm ở phía dưới. Bỗng nhiên ánh mắt của hai người gặp nhau.
Một loại cảm giác quen thuộc quanh quẩn ở trái tim hai người.
Hai người không kìm lòng được, dời ánh mắt đi.
Chủ điện, chỗ cao nhất của Thiên Mang Điện.
Hoàng đế Đại Hạ mặc áo choàng đen toàn thân đang ngồi trên bảo tọa trên cao. Ở phía dưới chia làm hai hàng, đứng gần hoàng đế Đại Hạ nhất dĩ nhiên là các vương gia Thiên Tiên của Hạ Mang tộc. Phía sau là các Thiên Tiên lão tổ tới từ các nơi thuộc vương triều Đại Hạ. Mặc dù không hề có lệnh bắt Thiên Tiên phải tới, nhưng rất nhiều Thiên Tiên đều có cảm giác nhạy bén. Bọn họ đều phát hiện có gì đó không ổn nên hoàng đế Đại Hạ mới tự mình chủ trì đại hội Tiên Duyên. Vì thế nên có không ít Thiên Tiên tới đây.
Chỉ cần nhìn qua một cái là đã thấy cả ngàn Thiên Tiên đứng ở dưới.
“Bái kiến bệ hạ.”
Đầu tiên là Kỳ Vương cung kính hành lễ, sau đó toàn bộ các Thiên Tiên hành lễ, các người đi theo Thiên Tiên cũng đều quỳ xuống theo.
Cuối cùng
Ở quảng trường rộng lớn dưới Thiên Mang Điện, bất kể là hơn mười vạn thiên tài tham gia đại hội Tiên Duyên hay là hơn trăm vạn người từ ba ngàn sáu trăm quận cùng bốn biển đều đồng loạt cúi lạy, quỳ sát đất. Toàn bộ cùng hô lên: “Bái kiến bệ hạ!”
Âm thanh như sấm rền vang vọng khắp đất trời.
“Bình thân!” Âm thanh của hoàng đế Đại Hạ cũng vang vọng khắp trời đất.
Chương 317: Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ
Chủ điện là tầng cao nhất của Thiên Mang Điện. Hoàng đế áo đen nói: “Kỳ Vương.”
“Bệ hạ.” Kỳ Vương lập tức đáp.
“Ngươi đi tuyên cáo toàn bộ quy định của đại hội Tiên Duyên đi.” Hoàng đế áo đen ra lệnh.
“Dạ.”
Lúc này, Kỳ Vương bay ra khỏi Chủ điện, đứng trên mây mù quan sát phía dưới, giọng nói vang vọng khắp gầm trời: “Có tổng cộng mười vạn chín ngàn ba trăm sáu mươi hai người tham gia đại hội Tiên Duyên lần này!”
Âm thanh oang oang vang vọng khắp trời đất.
Ở quảng trường phía dưới chín ngàn dặm, những Vạn Tượng chân nhân đến từ các nơi ở vương triều Đại Hạ, thậm chí là cả thế giới khác đều chăm chú lắng nghe.
“Hơn mười vạn chín ngàn người?” Kỷ Ninh nhíu mày. Tuy dùng thần thức đảo qua là có thể đếm ra bao nhiêu, nhưng đây đang ở trong hoàng thành, biết hoàng đế ở phía trên nên…không ai dám tùy ý phóng thần thức ra điều tra.
Giọng nói tiếp tục vang lên: “Hơn mười vạn người các ngươi đều sẽ được cấp cho một khối tín phù. Hơn nữa, các ngươi đều phải tiến vào trong pháp bảo ‘Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ’ mà hoàng đế bệ hạ điều khiển. Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ…ẩn chứa Càn khôn, tự tạo thành một thế giới riêng. Các ngươi chiến đấu trong Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ, giành lấy tín phù của kẻ khác. Nếu thấy bản thân không đủ thực lực, có thể vứt bỏ tín phù, sau đó các ngươi sẽ lập tức được na di ra ngoài Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ, như vậy tuy bị coi là thua nhưng vẫn có thể giữ tính mạng.”
“Lựa chọn buông xuôi…”
“Hay để bị giết chết…”
“Tín phù của ngươi đều sẽ thuộc về người tháng. Các ngươi ít nhất cũng phải vượt qua một năm trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ. Sau khi hết hạn, tám mươi người có nhiều tín phù nhất sẽ được coi là vượt qua thử thách ‘Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ’. Nếu trong vòng một năm, ví dụ như chỉ mới qua ba tháng mà các ngươi đã chiếu đấu tới mức chỉ còn lại đúng tám mươi người thì thử thách Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ cũng được dỡ bỏ. Tám mươi người còn lại đều được tính là vượt qua thử thách.”
“Qua một năm, tám mươi Vạn Tượng chân nhân vượt qua được thử thách Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ sẽ được tập trung tới một chỗ, tiến hành chiến đấu lần tiếp. Đánh tới lúc chỉ còn lại mười sáu người. Để vào vòng một mười sáu.”
“Thử thách Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ cho phép ít nhất tám mươi, tối đã tới chín mươi sáu người vượt qua.”
“Nhớ kỹ, ở trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, các ngươi bị cấm sử dụng đạo phù, cấm sử dụng khôi lỗi kỳ vạt. Thử thách này xem xét thực lực bản thân các ngươi. Nhất cử nhất động của các ngươi ở trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ đều nằm trong tầm quan sát của bệ hạ và đông đảo Thiên Tiên. Nhất thiết không được làm ẩu. Người làm trái giết không tha!”
Giết không ta!
Ba chữ cuối cùng làm hơn mười vạn người run lên.
“Ít nhất tám mươi người? Nhiều nhất chín mươi sáu người?” Kỷ Ninh, Dư Vi, Lạp Tháp chân nhân nhìn nhau. Mỗi người đều cảm nhận được mình sắp phải đâm đầu vào một trận chiến đầy máu tanh.
Quá điên cuồng.
Phải biết rằng mười vạn người này gần như đều là thiên tài tuyệt đỉnh. Ít nhất cũng phải tầm cỡ Hỏa Thánh! Hơn mười vạn thiên tài tuyệt thế như thế, e là cũng sẽ có rất nhiều người có hi vọng trở thành Tán tiên, Địa tiên. Nhưng do ‘đại hội Tiên Duyên’, nên mới phải chiến đấu đẫm máu với nhau. Cho dù nói là có thể buông xuôi, nhưng vào thời khắc chiến đấu sống còn, chắc vẫn sẽ có người bị chết.
“Nhiều nhất chién mươi sáu người. Thiên hạ có ba ngàn sáu trăm quận và biến bốn phương. Nếu chia đều ra thì phải hơn chục quận mới có một người.” Lạp Tháp chân nhân thổn thức. “Thật quá điên cuồng.”
“Không biết ba người chúng ta có vượt qua được thử thách lần này không đây.” Vẻ mặt của Dư Vi cũng trịnh trọng lên rất nhiều.
Kỷ Ninh cũng cảm thấy áp lực.
Bình thường những đại hội Tiên Duyên khác cũng đẫm máu như thế. Nhưng bình thường đều chỉ là hai ba vạn người, qua ba vòng tuyển chọn, sàng lọc về còn một trăm, sau đó năm mươi, rồi dần dần là mười, ba.
Nhưng lần này, mười vạn người qua ‘Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ’, chọn thẳng ra ít nhất tám mươi, nhiều nhất chín mươi sáu người.
Chủ điện Thiên Mang Điện.
Kỳ Vương quay lại, cung kính hành lễ: “Bẩm bệ hạ, đã tuyên báo xong.’
“Ừ.” Hoàng đế áo đen gật đầu nhẹ. Ánh mắt của hắn đã sớm xuyên qua mây mù cách trở, nhìn về mười vạn người tuổi trẻ trên quảng trường kia. Hắn muốn nhìn xem…rốt cuộc ai mới là kẻ mà sau này sẽ xoay chuyển cả tam giới để vùng lên đây.
“Công đức tạo quầng sáng vàng cũng có trăm người.” Hoàng đế áo đen thầm suy tính. “Người có công đức cao thì dĩ nhiên là số mệnh cũng cao. Nhưng dù công đức không cao, số mệnh vẫn có thể cao, thậm chí là cao kinh người.”
Số mệnh và công đức không phải cùng ngồi trên một con ngựa.
Công đức cao thì dĩ nhiên số mệnh cũng được lên theo.
Nếu có thể được làm môn hạ của một vị bản lĩnh lớn ở tam giới thì cũng sẽ tăng số mệnh.
Nếu cha mẹ là người bản lĩnh lớn ở tam giới thì số mệnh cũng được tăng lên.
Có thêm một vài kỳ ngộ lớn, số mệnh cũng được tăng lên.
Chỉ cần liếc mắt là đã có thể nhìn ra công đức cao thấp ra sao…nhưng số mệnh thì lại khó có thể đoán được.
“Vù.” Bỗng nhiên trên tay hoàng đế áo đen xuất hiện một cuốn tranh. Cuốn tranh mở ra. Có thể thấy lờ mờ một vầng trăng và non nước trên bức tranh.
Đám Thiên Tiên ở phía dưới sáng rực mắt lên.
Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ…
Chính là pháp bảo thuần dương. Nó có sức hấp dẫn cực kỳ lớn với bọn họ. Có điều, đám Thiên Tiên cũng đang suy ngẫm xem, tới tận hôm nay mà hoàng đế bệ hạ với không nói điều gì với đám Thiên Tiên, ông ta cứ thế tiến hành tuyển chọn ‘đại hội Tiên Duyên’. Bọn họ có thể cảm nhận được hoàng đế bệ hạ cực kỳ coi trọng đại hội Tiên Duyên lần này. Chỉ riêng việc bỏ ra ‘Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ’ làm thử thách là đã có thể nhìn ra.
“Ầm ầm…”
Đám người Kỷ Ninh cùng ngẩng đầu lên nhìn. Người từ ba ngàn sáu trăm quận, biển bốn phương cũng đều ngẩng đầu lên.
Trên bầu trời xuất hiện một bức tranh dài vạn dặm, gần như là che toàn bộ trời. Thậm chí nhìn vào bức tranh còn có thể thấy được cả một thế giới trong đó.
“Rầm rầm!” “Rầm rầm!” “Rầm rầm!” “Rầm rầm!” “Rầm rầm!” “Rầm rầm!”
Mười vạn chín ngàn ba trăm sáu mươi hai Vạn Tượng chân nhân đám Kỷ Ninh, Dư Vi, Lạp Tháp chân nhân cùng bị khống chế kéo lên cao. Tất cả đều bị hút vào. Còn bức tranh rộng vạn dặm kia cũng bắt đầu gợn sóng. Mỗi người chạm vào bức tranh đều tạo ra một chút sóng, như nước mưa rơi trên mặt hồ.
Chỉ qua nhát mắt.
Hơn mười vạn người đều biến mất.
Chủ điện Thiên Mang Điện, hoàng đế áo đen mỉm cười, hờ hững nói: “Lần thử thách Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ này diễn ra trong một năm, các vị cứ từ từ mà xem. Mở tiệc.”
Lập tức có lượng lớn hầu gái đi tới.
Bày ra từng chiếc bàn, đưa rượu tiên, quả tiên lên.
Một đám Thiên Tiên lão tổ cùng khoanh chân ngồi xuống. Còn những người đi theo Thiên Tiên lão tổ thì đều ngồi sau những Thiên Tiên lão tổ.
“Có thể quan sát được toàn bộ mọi việc xảy ra trong Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ.” Hoàng đế áo đen chỉ về bức tranh đang lơ lửng trên mây mù xa xa. Thế giới trong bức họa vạn dặm hiện ra rõ ràng. Từng ngọn núi, sông, trăng, và hơn mười vạn Vạn Tượng chân nhân cùng hiển hiện ra.
“Đông Duyên, ngươi nói xem tại sao mà bệ hạ lại coi trọng đại hội Tiên Duyên lần này vậy?” Một lão già lấm tấm hoa râm ngồi cạnh Đông Duyên lão tổ nói. “Tự mình chủ trì, rồi còn hạ lệnh nữa. Thậm chí trước đám đông Thiên Tiên chúng ta, hắn vẫn chỉ để ý tới đại hội Tiên Duyên kia. Chẳng lẽ đại hội Tiên Duyên lần này có gì đặc biệt sao? Chẳng lẽ có nhân vật lợi hại nào chuyển thế? Ta nhớ là mấy chục năm trước, Âm tào Địa phủ bị tấn công, lục đạo luân hồi bị hỏng mất. Liệu việc này có quan hệ với nhau không?”
“Ta cũng chẳng biết được? Có điều việc lục đạo luân hồi hỏng là việc cực lớn, thế lực đằng sau thật là kinh người đấy. Tốt nhất là chúng ta nên ngoan ngoãn mà ở thế giới này, đừng có ra ngoài chạy loạn. Không chừng lại chẳng biết ngã xuống khi nào đâu. Huống chi dù lục đạo luân hồi có hỏng, nhưng lão nhân gia đạo tổ vẫn có hơn chục thế giới trong tay, xây dựng được luân hồi. Chúng ta có lão nhân gia đạo tổ bao che thì cũng không cần phải hoảng sợ.” Đông Duyên lão tổ truyền âm nói.
Lão giả tóc lâm râm cũng gật đầu.
Khi Đông Duyên lão tổ và Lương Giang lão tổ còn đang lo lắng cho tương lai thì phía sau Đông Duyên lão tổ, Cửu Liên vẫn đang cẩn thận nhìn vào bức tranh.
Bức tranh vạn dặm thật sự quá lớn, hoàn toàn có thể nhìn rõ từng người ở bên trong.
“Kỷ Ninh ở đâu?” Cửu Liên nhịn không được, cố gắng tìm kiếm.
“Kỷ Ninh ở đâu?” Uất Trì Tích Nguyệt ngồi khoanh chân đằng sau Diên Vương cũng cẩn thận tìm kiếm trên bức họa kia. “Đệ êệ à, đệ nhất định phải cẩn thận đấy, nhất định phải thật cẩn thận đấy.”
“Chủ nhân đâu?”
Ở quảng trướng phía dưới, trong đội ngũ người quận An Thiền, con chó trắng tuyết và thiếu nữ áo xanh đang đứng bên cạnh Mộc Tử Sóc. Kỷ Ninh đã vào chiến đấu nên không thể dẫn linh thú vào the,. Cho nên Bạch thúc và tiểu Thanh tạm thời đi bên Mộc Tử Sóc để xem.
“Yên tâm đi, sư huynh ta có tư chất nghịch thiên. Khi trước ở Vu Giang tiên phủ, đối mắt với cảnh đường cùng, cuối cùng sư huynh vẫn có thể giết chết Thiếu Viêm Nông và Thần Ma kia. Hắn tuyệt đối không dễ dàng buông xuôi chịu chết đâu.” Đôi mắt của Mộc Tử Sóc sáng lên, nhìn về không trung. Phía trên đang chiếu ra một thế giới khổng lồ.
Hình ảnh thế giới kia chính là tình hình bên trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.
Hoàn toàn có thể thấy rõ từng gốc cây ngọn cỏ thậm chí là bóng người trên núi non.
Ánh mắt của Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh, Mộc Tử Sóc nhanh chóng nhìn về phía một đám người trong bức tranh.
“Nhìn kìa.” Bỗng nhiên Bạch thúc mở miệng ra chỉ về phía một chỗ.
Mộc Tử Sóc và tiểu Thanh theo ánh mắt của Bạch thúc lập tức nhìn ra. Quả nhân, ở góc đó, trong một cái khe núi có một thiếu niên mặc da thú.
“Sư huynh.” Đôi mắt của Mộc Tử Sóc sáng lên.
“Chủ nhân.” Tiểu Thanh hưng phấn nhìn.
Ngũ Phong tiên nhân ở bên cũng nhanh chóng phát hiện ra. Trong mắt cũng đầy chờ mong.
Lúc này trên quảng trường, đội ngũ người tới từ ba ngàn sáu trăm quận, biển bốn phương đều ngẩng đầu lên nhìn. Tất cả đều cố gắng tìm người của họ. Bọn họ nhanh chóng tìm ra rồi bắt đầu lặng yên nhìn theo, yên lặng mong chờ người của mình có thể thành một trong chín mươi sáu người còn sống.
Trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.
Kỷ Ninh chỉ cảm thấy mình chạm vào bức tranh rồi cảnh vật xung quanh bắt đầu thay đổi, tới lúc nhận ra thì thấy mình đã đứng ở giữa một khe núi.
“Khe núi?” Trong tay Kỷ Ninh lập tức xuất hiện hai thanh Bắc Minh kiếm. Hắn cẩn thận nhìn bốn phía. Cẩn thận tới mức…không dám dùng cả thần thức. Bởi vì một khi dùng thần thức, có thể phát hiện ra kẻ địch nhưng đồng thời đối phương cũng có thể phát hiện ra mình. Dù sao hơn phân nửa người tham gia đại hội Tiên Duyên đều đã có thần thức.
“Vèo.” Bỗng nhiên trước mắt lóe sáng lên. Một ngọc phù hiện ra trước mặt.
“Mỗi người trong hơn mười vạn Vạn Tượng chân nhân các ngươi có một khối tín phù. Nếu không muốn chiến đấu, chọn buông xuôi thì chỉ cần ném ngọc phù này đi là ta sẽ đưa các ngươi ra khỏi Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.” Giọng nói của hoàng đế Đại Hạ vang lên trong đầu từng người.
Lúc này Kỷ Ninh đưa tay ra nắm lấy khối tín phù.
Chương 318: Chân tiên, Bồ tát
Sau khi lấy tín phù xong, Kỷ Ninh nhìn về phía khe núi trước mặt. Trong khe núi chỉ có một mình hắn.
“Ta đã tách ra khỏi Dư Vi sư tỷ và Lạp Tháp sư huynh rồi. Mà cũng đúng thôi, hoàng đế Đại Hạ đâu dễ gì để chúng ta ở cùng một chỗ. Hơn nữa theo quy định, có càng nhiều ‘tín phù’ thì càng có hi vọng vượt qua thử thách. Ta không giết người, người cũng tới giết ta. Trong lần thử thách này, nhất định phải giết.” Trong lòng Kỷ Ninh vẽ ra kế hạch. Bỗng nhiên tai hắn hơi động đậy.
Oang…
Một luồng dao động nhè nhẹ truyền tới.
Kỷ Ninh lập tức lao vèo một tiếng, bay thẳng tới mép núi, lặng lẽ nhìn về chỗ nguồn dao động ở xa xa. Chỉ thấy trên vùng hoang dã ở xa xa có tám tên nam nữ đang chia ra, thi triển pháp thuật, pháp bảo…Trong lúc nhất thời, nước lửa va chạm, trời đất biến đổi. Bọn họ đều là thiên tài tuyệt đỉnh ở khắp nơi trên vương triều Đại Hạ. Mỗi người đều có ngạo khí của thiên tài, đâu dễ gì nhận thua?
Có điều, một cô gái trong bọn họ bắt đầu không giữ vững được nữa. Nhất thời bảy người còn lại lập tức chuyển sang tấn công cô gái kia. Thiếu nữ mặc áo tim liền dùng thần thức quét qua ba trăm dặm xung quanh, truyền âm nói: “Các vị, chúng ta đừng giết nhau nữa. Ở xung quanh có một trăm lẻ ba Vạn Tượng chân nhân đang ngầm ẩn náu. Chúng ta chiến đấu là sẽ bị kẻ khác lợi dụng ngay.”
“Cái gì! Một trăm lẻ ba người?” Bảy người khác đều sợ tới nhảy dựng lên.
Bọn họ cũng chẳng biết nổi thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ này rộng bao nhiêu, vẫn còn tưởng rằng chiến đấu chốc lát sẽ chẳng thu hút mấy người tới. Nhưng không ai có thể tưởng tượng nổi lại có thể thu hút tới một trăm lẻ ba người tới. Tuy bọn họ có tự tin đấy. Nhưng mỗi người tham gia đại hội Tiên Duyên đều là những nhân vật lợi hại cả, nên không thể coi thường được.
“Oang!”
“Oang!”
Sau khi thiếu nữ áo tím dùng thần thức điều tra qua, lập tức liên tiếp các Vạn Tượng chân nhân khác đều phóng thần thức ra dò xét. Rất nhiều người trong bọn họ là tiên nhân chuyển thế và người ngừng ở cảnh giới Vạn Tượng rất lâu, thành ra cũng đạt tới cấp độ thần thức. Ngoài ra còn có rất nhiều người có phương pháp quan tưởng đỉnh cao. Tóm lại, vừa điều tra một cái là mỗi người đều phải kinh hãi.
“Thiếu niên mặc da thú? Là Kỷ Ninh! Tên ở trên núi kia chính là Kỷ Ninh đã giết Tán tiên.”
“Kỷ Ninh ở trên núi.”
“Kỷ Ninh là kẻ xếp hạng trong một trăm người trong đại hội Tiên Duyên lần này. Trước tiên chúng ta hợp tác giải quyết hắn.” Sau khi thần thức chạm vào nhau. Cả đám bắt đầu dùng thần thức truyền âm.
Bọn họ đã đi tham gia đại hội Tiên Duyên thì dĩ nhiên là đều mua tình báo ở Thiên Bảo Sơn.
Sau khi Nguyên Thần thứ hai của Kỷ Ninh giết chết Tán tiên, danh tiếng của hắn lập tức tăng cao. Thiên Bảo Sơn cũng cho rằng Nguyên Thần thứ hai của hắn chỉ là Nguyên Thần viên mãn nhưng lại có thể giết chết Tán tiên hàng đầu là do ‘Đạo’ và ‘bí pháp’ của Kỷ Ninh cao hơn Tán tiên Phù Vân. Nên dĩ nhiên đưa Kỷ Ninh lên cấp cao.
“Chúng ta hợp tác giải quyết hắn đã.”
“Lên.”
Những Vạn Tượng chân nhân kia không hẹn mà cùng lao tới chỗ đỉnh núi Kỷ Ninh đang đứng. Trong lúc nhất thời, hơn một trăm bóng người lao đi như tia chớp, cuồng phong. Tóm lại, mỗi người đều lao tới nhanh kinh người.
Kỷ Ninh nhìn phát hãi.
“Dù gì thì những người này đều là tuấn kiệt ở các nơi, vậy mà lại chẳng có tí phong độ nào.” Kỷ Ninh bất đắc dĩ. Qua lần xem tám người chiến đấu, tuy không dễ động đến nhưng hắn vẫn còn có thể chống lại được tám người. Nhưng nếu đánh với một trăm người thì đúng là chết dở.
“Đi.” Kỷ Ninh vung tay lên, trước mặt hắn xuất hiện một con thuyền.
Kỷ Ninh nhảy vào trong thuyền.
Vèo!
Con thuyền lập tức để lại một vệt đen trên không trung, nhanh chóng biến mất ở xa xa.
“Tên Kỷ Ninh này chạy nhanh thật.”
“Hắn giết Thiếu Viêm Nông, lại giết Tán tiên, nghe nói còn được cả Diên Vương coi trọng. Nên bảo vật rất rất nhiều, chuồn đúng là cực nhanh.” Trên bầu trời, hơn một trăm nam nam nữ nữ cũng đành chịu. Trừ khi thật sự vây khốn được. Chứ không, thực lực mà hơn xa đối phương là đối phương sẽ chọn cách chạy ngay, mà bọn hắn thì cũng khó lòng đuổi giết được.
Cả đám bắt đầu lại quay lại nhìn đối phương, dần dần tạo khoảng cách.
Không ai muốn hỗn chiến một trăm người thế này cả. Tới bảy tám người hỗn chiến còn không chắc là có chạy được không nên một khi mà hơn trăm người hỗn chiến, e là nếu bị vây vào là sẽ không rút chân ra được.
“Đi.”
“Lần này rắc rối to. Hơn mười vạn người, mỗi tên đều giảo hoạt cẩn thận. Muốn sống trở thành một trong chín mươi sáu người cuối cùng thật quá khó.”
“Chỉ có thực lực không cũng không đủ dùng. Cho dù có mạnh tới mấy, bị một trăm tên kết trận tấn công thì cũng chỉ có con đường chết.”
Những người kia nhanh chóng rời đi.
Con thuyền chạy xa được vài ngàn dặm, bay vào một ngọn núi lớn thì Kỷ Ninh mới chui ra.
“Trong thử thách Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, thực lực mạnh cũng chỉ là một phương diện, thử thách lớn hơn chính là tâm tính tư duy.” Kỷ Ninh nhanh chóng hiểu ra. Dù sao đây cũng đều là Vạn Tượng chân nhân, mỗi người đều là thiên tài tuyệt đỉnh, đều đã phát triển chiến lực cấp độ ‘Vạn Tượng chân nhân’ tới gần như tận cùng. Muốn tăng lên một chút thôi cũng cực kỳ khó khăn.
Không thiếu người ở đây có thực lực so sánh được với Nguyên Thần viên mãn. Ví dụ như một trăm người kết trận thì đã có thể tương đương với Tán tiên hàng đầu rồi!
“Cần thận, chú ý, ngoài ra còn phải lòng cay tay độc, nắm bắt lấy cơ hội, nhanh chóng chém giết. Chú ý không được để mình bị bao vây.” Kỷ Ninh thầm gật đầu.
Trên quảng trường, đội ngũ tới từ ba ngàn sáu trăm quận, biển bốn phương đều ngẩng đầu lên nhìn.
Lúc trước bọn họ đều cho rằng đệ tử mình đều tuyệt vời cả. Nhưng hiện tại xem ra…mỗi người đều là kẻ tinh khôn, không thiếu gì mánh khóe. Chỉ riêng người tu luyện tới tầng mười hai ‘Xích Minh Cửu Thiên Đồ’ cũng đã có hơn vạn! Địa Hỏa Hàn Sát tới cấp một còn nhiều hơn nữa. Người nào cũng đều không dễ sờ vào.
“Như thế nào mà đột nhiên ta lại cảm thấy Kỷ Ninh sư huynh, Dư Vi sư tỷ, và cả đại sư huynh đều rất nguy hiểm thế.” Mộc Tử Sóc chớp chớp mắt.
“Đúng vậy.” Thương Giang chân nhân lắc đầu. “Theo ta thấy, e là hơn nữa người tới tham gia đều là tiên nhân chuyển thế.”
Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh gắt gao nhìn theo Kỷ Ninh. Kỷ Ninh chạy tới đâu là bọn họ dõi mắt theo tới đó.
Không khí ở Chủ điện Thiên Mang Điện lại thoải mái hơn.
Hoàng đế áo đen ngồi đó, giơ chén rượu lên uống một ngụm, mỉm cười. “Đại hội Tiên Duyên lần này sẽ diễn ra trong Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ liên tục một năm. Hiện giờ mới bắt đầu, phần hay còn ở đằng sau.”
Đám Thiên Tiên ở phía dưới vẫn đang bàn tán với nhau.
“Đứa nhỏ kia không tệ, vậy mà lại có thể giết một tên, làm cho tên còn lại sợ tới mức vứt cả tín phù đi. Đứa nhỏ đó là ai thế?”
“Không biết.”
“Chưa thấy qua bao giờ.”
Nhóm Thiên Tiên bàn tán, thi thoảng lại phát hiện ra những kẻ có danh tiếng như ‘Hạ Mang Tử Sơn’ ‘Thương Ngô Thứu’ ‘Mộc Truyền chân nhân’ chưa từng thể hiện. Ngược lại còn bị vây công rất chật vật. Mà một vài kẻ không có danh tiếng gì, chưa từng được nhắc đến thì lại đột nhiên hiện lên, hơn nữa đều có thực lực cực kỳ đáng sợ.
“Tam giới rung chuyển, quả nhiên là anh hùng hào kiệt hội tụ.” Hoàng đế áo đen xem rất hài lòng. “Nhưng từ nãy tới giờ vẫn chưa từng có nhân vật lợi hại nào thể hiện ra thực lực kinh người.”
Đúng lúc này…
Bỗng nhiên một giọng nói trong trẻo vang lên: “Hạ Mang đạo hữu. Hôm nay ta không mời mà tới, không biết đạo hữu có hoan nghênh không đây?”
Sắc mặt của hoàng đế áo đen hơi biến đổi. Hơn ngàn Thiên Tiên ở phía dưới cũng yên lặng. Ở đám mây mù bên gnoài xuất hiện tám người. Mỗi người có diện mạu khác nhau, có nam tử mặc áo đạo bào xanh vẻ tiêu sái, mà cũng có người Phật môn mặc áo cà sa, còn có cả người cưỡi con trâu, nam tử mặc long bào mắt vàng kim.
Tám người đều mang dáng vẻ huyền diệu không lường được.
Làm cho hơn ngàn Thiên Tiên ở đây đều phải thầm run. Hoàng đế Đại Hạ đứng dậy, đi xuống bảo tọa.
“Sao các vị đạo hữu lại tới Đại Hạ ta vậy?” Hoàng đế áo đen cười nói. “Mau ngồi xuống đi.” Hắn vung tay lên, phía dưới bảo tọa của hắn lập tức xuất hiện tám cái bài dài. Thậm chí mặt trên đã có đầy đủ rượu tiên quả tiên, tốt hơn cả của những Thiên Tiên kia.
“Hạ Mang đạo hữu, chẳng lẽ ngươi không biết vì sao ta tới Đại Hạ sao?” Nam tử mặc áo dài vác trên vai thanh tiên kiếm dẫn đầu, cười tiêu sai: “Hiện giờ hoạt động ngầm ở tam giới đã trở nên mãnh liệt, e là sẽ có rung chuyển lớn. Đây cũng chính là lúc anh hùng hào kiệt xuất hiện. Thế giới vương triều Đại Hạ ngươi lại là thế giới có số mệnh hàng đầu trong ba ngàn thế giới lớn, không chừng có nhân vật tuyệt thế sau này được sinh ra ở đây. Cho nên Lã Động Tân ta mặt dày tới đây. Chắc là Hạ Mang đạo hữu cũng không tính toán chứ.”
Mặc dù tiếng có bọn họ vang vọng quanh quẩn xung quanh.
Nhưng những Thiên Tiên cách đó không xa lại không hề nghe thấy.
“Hạ Mang sư huynh, lúc trước thế giới ta cũng đã tiến hành đại hội Tiên Duyên. Khi đó Đông Hoa cũng tới chỗ ta xong rồi dẫn ta tới đây.” Nam tử khôi ngô mặc lòng bào mắt vàng bất đắc dĩ nói.
“Đế Hạo, đã biết tên Lã Động Tân này mặt dày rồi mà ngươi còn lôi kéo hắn nữa.” Hoàng đế Đại Hạ bất đắc dĩ nói.
“Lão già ta cũng chỉ tới xem náo nhiệt thôi. Yên tâm, yên tâm, ta sẽ không thưởng cho người thế giới Đại Hạ ngươi đâu.” Lão già cưỡi con trâu cười híp mắt.
“Ta cũng tới xem náo nhiệt thôi.”
“Cũng chỉ tới dạo chơi thôi mà.”
Cả đám mở miệng.
Làm hoàng đế Đại Hạ thấy hơi khó xử. Những người trước mặt này đều là những nhân vật lừng lẫy tiếng tăm trong tam giới. Như kẻ đứng đầu bát tiên Lã Động Tân này. Lã Động Tân vốn là Đông Hoa đế quân chuyển thế. Khi còn là Đông Hoa đế quân, hắn bái làm môn hạ của một vị bản lĩnh ứướn. Sau khi chuyển sang kiếp sau, Lã Động Tân lại bái làm môn hạ của một vị bản lĩnh lớn khác.
Một mình sau lưng có hai vị bản lĩnh lớn, vả lại Lã Động Tân kia có thể kết hơp ưu thế của hai nhà lại, dung nhập vào trong ‘Kiếm Đạo’. Hắn là một Kiếm Tiên tiếng tăm lẫy lừng, có thực lực cực kỳ khủng bố ở tam giới. Trong hàng ngũ Thuần Dương chân tiên, hắn cũng được xếp hạng cao nhất.
Có điều tên Lã Động Tân này lại có da mặt dày, tính tình quái dị, lúc vui thì cười lúc tức thì mắng, thích trêu đùa người khác…lại thường xuyên du lịch nhân gian, để lại truyền thừa ở rất nhiều thế giới.
“Đại Thế Chí, ngươi là người trong Phật môn mà cũng tới sao?” Ánh mắt của hoàng đế Đại Hạ dừng ở người nam tử mặc áo cà sa Phật môn. Người của Đạo môn và Phật môn luôn bị ngăn cách phần nào.
Nam tử Phật môn kia mỉm cười làm cho lòng người cảm thấy trầm lắng, hắn vỗ tay cười nói. “Chỉ đến xem mà thôi.”
Hoàng đế Đại Hạ bất đắc dĩ.
Bồ tát Đại Thế Chí là người có địa vị cực cao trong Phật môn, là tồn tại đã theo Phật tổ từ rất lâu. Hắn cũng đứng khá cao trong hàng ngũ Thuần Dương chân tiên. Hơn nữa người này có tính tình cực kỳ tốt, luôn mang theo vẻ mặt tươi cười, thấy ai cũng cười híp mắt. Cho nên đối mặt với người tốt thế này, hoàng đế Đại Hạ cũng không cách nào đuổi đi nổi.
“Các vị đều ngồi xuống đi. Nếu cứ đứng thế này, người ngoài lại tưởng dòng dõi Hạ tộc ta không biết tiếp khách.” Hoàng đế Đại Hạ khách khí nói. “Có điều các vị cũng phải hiểu cho. Chẳng những ta, mà tới cả sư tôn ta cũng rất chú ý tới lần Đại Hạ ta tổ chức đại hội Tiên Duyên này. Cho nên chọn đệ tử cũng phải để sư tôn ta chọn trước.”
“Đạo Tổ đã muốn chọn thì chũng ta cũng sẽ không tranh. Hạ Mang, yên tâm, sau khi các ngươi chọn xong hết, còn ai mà chúng ta thấy vừa mắt, chúng ta sẽ tuyển sau. Chắc là không có vấn đề chứ?” Lã Động Tân đã sớm đặt mông ngồi xuống, cầm rượu tiên lên uống, nhất thời trợn mặt lên.
“Ồ, rượu ngọn, không tệ. Hạ Mang tộc các ngươi không hổ là dòng dõi con cháu của Hạ tộc hoàng tộc thời thượng cổ. Rượu này rất ngon đấy, thậm chí còn ngon hơn cả Thiên Đình. Rượu này tên là gì thế?”
Nói xong, đôi mắt của Lã Động Tân dời về phía thế giới trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, cẩn thận quan sát đám nam nữ trẻ tuổi trong đó.
Chương 319: Ngày tháng trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ
Những Thuần Dương chân tiên khác cũng đều nhìn vào thế giới trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ. Điều này làm cho hoàng đế Đại Hạ đành chịu, thầm nghĩ: “Quả đúng là lúc tam giới rung chuyển, mỗi người bản lĩnh lớn đều bắt đầu bố trí đủ đường. Sư tôn Xích Minh đạo tổ của nhà ta cũng từng có ơn chỉ điểm với Lã Động Tân. Mà kiếp trước Lã Động Tân cũng có quen biết khá tốt với ta. Hắn không làm gì thì mọi việc đều ổn cả. Chỉ có vị Bồ tát Đại Thế Chí kia!”
Hoàng đế Đại Hạ rất rõ ràng. Người bản lĩnh lớn tuyệt đỉnh trong tam giới cũng chia ra làm nhiều phe cánh.
Ít nhất trong tám vị Thuần Dương chân tiên tới đây thì những vị bản lĩnh lớn sau lưng họ…gần như đều có quan hệ khá tốt với sư tôn ‘Xích Minh đạo tổ’ của hắn. Chỉ có Bồ tát Đại Thế Chí là người Phật môn nên quan hệ cũng chỉ qua loa với Xích Minh đạo tổ, nhưng cũng không phải là đối địch.
“Nhất định phải cẩn thận. Nếu đã có người trong đại hội Tiên Duyên bị hắn coi trọng, e là không chừng tên Đại Thế Chí kia sẽ ngầm bắt đi mất ấy chứ.” Hoàng đế Đại Hạ thầm nhủ.
Trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.
Kỷ Ninh đang đứng trên một ngọn núi khá thấp, cỏ cây um tùm che cả người Kỷ Ninh.
“Trước khi giết Phù Vân tiên nhân, ta cũng chỉ được coi là kẻ tầm thường được nhắc tới trong tình báo của Thiên Bảo Sơn. Nhưng sau khi giết Phù Vân tiên nhân, tiếng tăm của ta truyền khắp vương đô Đại Hạ, tình báo của Thiên Bảo Sơn cũng tâng bốc lên quá nhiều, nhận định ta là kẻ có thực lực trong một trăm người đứng đầu.” Kỷ Ninh bất đắc dĩ.
Thiên Bảo Sơn cũng phải cân nhắc một chút, thật ra chỉ có tổng cộng ba mươi hai người được nhận đinh là đứng ‘trong một trăm người đứng đầu’. Kỷ Ninh chính là một trong ba mươi hai người này.
Bởi vậy có thể thấy được…
Trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, những kẻ như Hạ Mang Tử Sơn, Thương Ngô Thứu, Kỷ Ninh nằm trong ba mươi hai người kia, vừa mới bị phát hiện là sẽ bị vây công. Những người tu tiên bên ngoài đều cho rằng đám Kỷ Ninh là những kẻ có hi vọng lớn nhất, phải giết đám Kỷ Ninh thì bọn họ mới có thể có hi vọng vượt qua thử thách Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.
“Nghỉ một chút vậy.” Vừa rồi Kỷ Ninh bị hơn một trăm tên đuổi giết, may là có con thuyền trốn được.
“Vù.”
Pháp bào của Kỷ Ninh nhanh chóng biến từ da thú thành áo choàng đen bình thường.
“Thiếu niên mặc áo choàng đen sẽ bình thường hơn.” Kỷ Ninh nghĩ ngợi. “Không bị tới mức vừa mới liếc mắt là đã phát hiện ra được.”
“Đi.”
Sau khi biến từ thiếu niên mặc da thú thành mặc áo đen, Kỷ Ninh âm thầm lẻn đi trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.
Thường trực phóng thần thức ra điều tra mười dặm xung quanh.
Điều tra trong phạm vi nhỏ, Kỷ Ninh có thể lập tức tới được ngay, hơn nữa, điều tra phạm vi nhỏ cũng sẽ làm cho hắn không phải động tới quá nhiêu người.
Vù! Vù! Vù!
Qua mười tám lần dùng thần thức điều tra, Kỷ Ninh phát hiện ra một cô gái mặc áo bào trắng. Cô gái kia cũng phát hiện ra hắn, đột nhiên quay đầu lại nhìn.
“Vèo!” Kỷ Ninh như một con chim đại bàng, xé gió bay tới nhanh như tia chớp, lao thẳng từ trên ngọn núi xuống chỗ cô gái áo bào trắng dưới kia.
“Muốn chết à.” Cô gái áo bào trắng lạnh lùng quát, trong tay xuất hiện hai cây côn ngắn tỏa ra ánh điện quang.
Trong khoảng khắc lao tới, ý nghĩ vừa xuất hiện, lập tức có một đóa Thủy Hỏa Liên Hoa lớn xuất hiện. Sau khi ngộ ra ‘Liên Hoa Kiếm Giới’, hai môn pháp thuật Liên Hoa Kiếm Giới và Thủy Hỏa Liên Hoa kích thích lẫn nhau, đặc biệt là sau một năm cẩn thận tìm hiểu hoàn thiện ở vương đô, pháp thuật Thủy Hỏa Liên Hoa đã càng thêm hoàn mỹ!
Hơn nữa, sau một năm nuôi dưỡng, Địa Hỏa và Hàn Sát của Kỷ Ninh cũng đã đều tăng tới cấp một.
Với Địa Hỏa Hàn Sát cấp một làm nền móng, ‘thần văn Thái Âm Thái Dương’ trên cơ thể làm vật dẫn nước lửa trong trời đất phụ trợ, kết hợp với Kiếm Đạo, Vũ Thủy Chi Đạo, Liệt Hỏa Chi Đạo, Tật Phong Chi Đạo, Không Gian Chi Đạo…cuối cùng tạo ra Thủy Hỏa Liên Hoa. Uy lực tăng lên cực nhiều.
“Sao?” Cô gái áo bào trắng cực kỳ kinh ngạc. Thủy Hỏa Liên Hoa cỡ ngàn trượng kia đã bao phủ nàng ở bên trong.
“Pháp thuật à?” Cô gái áo bào trắng cười lạnh lùng. Bỗng nhiên thể hình của nàng lớn phổng lên, biến thành một người to lớn cao mười hai trượng. Đồng thời cô gái mặc áo bào trắng cũng thi triển ra thần thông ‘Ba Đầu Sáu Tay’. Trong lúc nhất thời, sáu cây côn ngắn trong tay nàng cùng lóe ra ánh điện quang. Nàng gào lên, cầm cây côn trong tay đánh thẳng tới tầng tầng cánh sen nước lửa đang vây lấy nàng.
Uỳnh!
Uỳnh!
Như hai tòa núi lớn va chạm, sáu cây côn ngắn mang theo uy lực sấm sét, thêm vào cả uy lực Thần Ma luyện thể của cô gái áo bào trắng, làm cho tầng tầng cánh sen bị đánh cho vỡ vụn. Nhưng những cánh sen nước lửa kia vẫn không ngừng sinh trưởng.
“Cái gì!” Cô gái áo bào trắng kinh hãi. Dựa theo suy đoán của bản thân, cô ta tính là có thể dễ dàng phá được pháp thuật kia. Nhưng hiện tại mới phá có tí mà pháp thuật của đối phương đã lớn ra không ngừng rồi.
“Khá lắm. E là cô gái áo bào trắng kia còn mạnh hơn cả Tuyết Vũ đạo nhân một chút ấy chứ.” Kỷ Ninh cũng kinh ngạc. “May là Hàn Sát Địa Hỏa của ta đã tới cấp một, với cả pháp thuật cũng đã hoàn thiện hơn trước. Nếu như vào một năm trước, e là đã bị nàng phá tan tành rồi. Có điều, bây giờ nàng ta không phá được ra nổi thì chắc chắn là phải thua rồi.”
“Vù!”
Xung quanh Kỷ Ninh lập tức xuất hiện tầm hơn bảy trăm lưỡi phi kiếm, phi kiếm Hàn Minh làm trung tâm, toàn bộ những thanh kiếm còn lại đều là phi kiếm địa giai.
“Đi.” Kỷ Ninh chỉ tay về xa xa, lập tức có một thanh phi kiếm tỏa sáng vàng lập tức xé gió bay đi, đánh thẳng vào cô gái áo bào trắng. Thậm chí kiếm ý đáng sợ ẩn chứa trong phi kiếm màu vàng còn xâm nhập thẳng vào tâm linh của đối phương. Đây chính là sự đáng sợ của kiếm ý do ‘Kiếm Tiên’ phát ra.
“Ngươi là Bắc Minh chân nhân Kỷ Ninh!” Cô gái áo bào trắng kia kinh ngạc hô lên. Pháp thuật hoa sen đã đành, lại còn thêm cả hơn bảy trăm thanh phi kiếm thế kia nữa. Nếu mà nàng ta không nhận ra Kỷ Ninh thì mới là điều kỳ quái.
“Keng!” Đối mặt với kiếm quang Tiểu Thiên kiếm trận của Kỷ Ninh tấn công, cô gái áo bào trắng dùng sáu thanh côn ngắn đi ngăn cản. Uỳnh…Uy lực của Tiểu Thiên kiếm trận còn mạnh hơn cả Thủy Hỏa Liên Hoa. Thủy Hỏa Liên Hoa chủ yếu là trói buộc, nghiền nén. Tiểu Thiên kiếm trận lại chuyên để tấn công. Mà gần như là chín phần thần hồn của Kỷ Ninh cũng đã đặt ở việc duy trì Tiểu Thiên kiếm trận. Cô gái áo bào trắng bị đánh bay thẳng ra đằng sau, hai cây côn ngắn trên tay bị văng ra. Bản thân nàng cũng bị Thủy Hỏa Liên Hoa đằng sau chặn lại.
Ào ào…
Áp lực nghiền của cánh sen nước lửa không ngừng tăng lên người cô gái mặc áo bào trắng.
“Đáng hận.” Cô gái áo bào trắng cắn răng, hung hăng nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh. “Kỷ Ninh, coi như ngươi lợi hại.”
Nàng ném ra một tín phù.
Oang.
Một lực lượng vô hình lập tức bao phủ quanh cô gái áo bào trắng, tiếp theo, cô ta bị dời đi.
“Thật là lợi hại.” Kỷ Ninh vung tay lên, thu tín phù kia lại. “Gặp bừa một người đã mạnh tới vậy rồi. May là Thủy Hỏa Liên Hoa của ta có thể vây chặt lấy nàng. Nếu không, cho dù có không đánh lại ta, nàng ấy vẫn có thể chạy thoát được.”
Trong tình báo của Thiên Bảo Sơn cũng ghi lại rất rõ, bản thể Kỷ Ninh am hiểu cận chiến, sau đó mới tới kiếm trận phi kiếm. Kiếm trận phi kiếm kém khả năng cận chiến không ít.
Cô gái áo bào trắng kia phát hiện ra Kỷ Ninh chỉ riêng với ‘kiếm trận’ đã hoàn toàn hơn hẳn nàng. E là nếu giao chiến mười hiệp là có thể giết chết nàng! Nếu Kỷ Ninh đánh cận chiến…không chừng một hai chiêu là đã có thể giết chết nàng. Hơn nữa, bị Thủy Hỏa Liên Hoa vây chặt, nàng không thể chạy được. Vì thế nên chỉ còn nước nhận thua. Ít ra còn giữ được mạng.
Kỷ Ninh cẩn thận dò dẫm. Hắn luôn cực kỳ chú ý xung quanh, để ý không lại bị vây công. Thật ra Thiên Bảo Sơn nhận định hắn là kẻ có thực lực trong một trăm người đứng đầu cũng có đạo lý của nó.
Dù sao bản thể Kỷ Ninh từng dựa vào thần thông, cận chiến giữ được mạng trước ‘Bạch Cốt Diệt Tiên Châm! Việc này làm cho Thiên Bảo Sơn nhận định khả năng cận chiến của bản thể Kỷ Ninh cực kỳ đáng sợ…
Một chọi một…
Trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, đúng là Kỷ Ninh coi như đỉnh cao…
Với đối thủ bình thường, Tiểu Thiên kiếm trận và Thủy Hỏa Liên Hoa đã có thể hoàn toàn đè đầu rồi.
Với đối thủ lợi hại, Thủy Hỏa Liên Hoa và cận chiến cùng được dùng.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là một chọi một.
“Đám có chút danh tiếng đã bắt đầu phát ra uy thế của mình rồi.” Hoàng đế đại hạ cùng tám vị Thuần Dương chân tiên ngồi uống rượu xem.
Khi trước đám người Hạ Mang Tử Sơn, Thương Ngô Thứu đều gặp phải bất lợi, có điều bọn họ đều nhanh chóng che giấu hành tung. Mỗi người đều cẩn thận, làm cho những đối thủ đuổi giết đều phải bỏ qua. Số lượng tín phù lấy được cũng tăng lên. Có điều bây giờ mới là những ngày đầu cho nên thông thường giết một người cũng chỉ kiếm được một hai tín phù mà thôi.
“Cô gái bẩn thỉu kia lại khá là lợi hại đấy.” Đôi mắt của hoàng đế Đại Hạ sáng lên.
Hoàng đế Đại Hạ chợt nhìn sang phía Lã Động Tân. Lã Động Tân đã truyền thừa cho không ít người trong tam giới, rất giỏi làm thầy, mà lại được tính là đỉnh cao ở hàng ngũ Thuần Dương chân tiên, nên dĩ nhiên ánh mắt của hắn rất sâu xa. Hoàng đế Đại Hạ không khỏi cười nói: “Lã Động Tân, ngươi xem xem trong đám người trẻ tuổi kia có người nào số mệnh cực cao không?”
“Số mệnh cực cao?” Lã Động Tân nằm ngả ngớn uống rượu, nhìn liếc qua Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ, lắc đầu nói. “Làm thế nào mà nhìn ra nổi. Hơn nữa số mệnh vốn cực kỳ mù mờ…cho dù là người có số mệnh cực lớn thì vẫn có thể bị giết chết.”
Hoàng đế Đại Hạ .
Hắn đương nhiên biết người số mệnh lớn vẫn có thể bị giết chết.
Người có số mệnh lớn chỉ đại biểu cho có nhiều vận may, thường xuyên được ông trời giúp. Nhưng vẫn có khả năng bị người khác giết chết. Người giết họ có thể cướp lấy số mệnh đó…nhưng cũng có thể làm cho số mệnh của bản thân nhỏ đi.
Ví dụ như một người là con trai độc của vị bản lĩnh lớn.
Giết người này sẽ làm cho người bản lĩnh thù hận tới mức tự mình ra tay, chính vì thế lại làm cho số mệnh giảm đi.
Nhưng ví dụ như người nào gặp được kỳ ngộ lớn, mang nhiều bảo vật trong người, số mệnh cũng lớn.
Nhưng nếu hắn bị người khác giết chết, bảo vật bị người khác lấy mất. Thì người giết lại được tăng số mệnh lên nhiều.
Cho nên…
Số mệnh nhìn không thấy, sờ không tới. Phải nhìn từ từng phương diện rồi mới suy ra được, mà việc này cần tầm nhìn. Hiển nhiên, Lã Động Tân là người có tầm nhìn cực cao.
“Tên tửu quỷ nhà ngươi, nhờ ngươi nói một tí mà cũng không chịu.” Hoàng đế Đại Hạ bất đắc dĩ. “Dĩ nhiên là ta biết người có số mệnh lớn thì vẫn có thể bị giết, nhưng người số mệnh lớn…vẫn có khả năng rất lớn trở thành kẻ mạnh ở tam giới.”
“Ta mà nói cho ngươi biết, ngươi lại chọn mất thì biết làm sao?” Lã Động Tân liếc mắt. “Chính ta đã nói, đạo tổ của ngươi được chọn trước, sau đó mới tới ta.”
Hoàng đế Đại Hạ không có cách nào, gặp phải người mặt dày thế này thì biết làm thế nào?
Trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ đã trải qua thời gian năm ngày. Kỷ Ninh đang nghỉ tạm trong một hang động trên núi. Hắn rửa mặt sạch sẽ ở đầm trong hang, cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái vô cùng.
“Qua năm ngày, ta đã có được hơn năm mươi khối tín phù rồi.” Kỷ Ninh thầm nghĩ. “Có điều đây cũng chỉ là phần bắt đầu. Khi số lượng Vạn Tượng chân nhân trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ còn nhiều, thì còn dễ gặp. Càng về sau, người càng ít, thì càng khó gặp. Hơn nữa, những kẻ còn ở lại về sau sẽ càng lợi hại, càng khó giải quyết hơn.”
“Nhưng nếu đã sống được tới lúc sau, e là trên mỗi người đều có không ít tín phù.” Kỷ Ninh bỗng nhiên giật mình.
Oang…
Có một luồng chấn động truyền tới từ xa xa.
“Có đánh nhau? Hơn nữa động tĩnh có vẻ khá mạnh.” Lúc này, Kỷ Ninh hóa thành đường sáng bay ra ngoài hang, cẩn thận đi tới.
Chương 320: Kỷ Ninh sư đệ
Quanh năm suốt tháng, thế giới trong Minh Nguyệt Thủy Sơn đồ đều được ánh trắng mờ mờ bao phủ.
Kỷ Ninh đi xuyên qua núi rằng trong đó, lặng yên không một tiếng động tới gần một ngọn núi, nấp sau bui cỏ nhìn về phía xa xa.
Ở xa xa trong hẻm núi có một cái hồ như mặt gương, trên hồ đang có một trận chiến, là ba người đang vây công một cô gái.
Trong ba người kia, có một nam tử mặc áo choàng đen đứng lơ lửng trên không trung. Trước người hắn đang có một con giao long được ngưng tụ ra. Con giao long kia giống như thật, hơi thở mạnh mẽ, tấn công điên cuồng.
Còn có một nữ tử tóc bạc. Nữ tử tóc bạc này chốc chốc lại há mồm ra, vù vù vù…lập tức một cơn gió ác như vô số thanh kiếm sắc bay qua, xẻ mặt đất ra từng phần, tấn công thẳng tới cô gái kia.
Người cuối cùng chính là một thiếu niên mặc áo dài màu bạc, lanh lùng đứng ngạo nghễ, chỉ về phía không trung xa xa, trong không trung đang có một thanh kiếm lớn cao trăm trượng, chém từng nhát xuống.
Ba ngừoi vây công…
Vào một thiếu nữ tuyệt sắc mặc áo đen. Ở xung quanh nàng có hai con phương hoàng băng, lửa không lồ cố gắng chống đỡ. Có điều, bị ba người vây công thì hiển nhiên là nàng phải cực kỳ gắng gượng. Hơn nữa, bị con giao long quấn lấy, nàng không thể nào trốn nổi.
“Dư Vi sư tỷ.” Kỷ Ninh trừng mắt.
Người bị vây công kia đúng là sư tỷ Dư Vi. Hơn nữa, đôi mắt của tên nam tử tóc dài áo choàng đen kai bắt đầu đỏ rựng lên, con giao long bắt đầu biến hóa.
“Dừng tay!” Đột nhiên Kỷ Ninh gầm lên một tiếng vang trời.
Vèo!
Kỷ Ninh lập tức thi triển Phong Dực độn pháp ra, lao đi như một con chim đại bàng.
Dư Vi cảm giác được mình như lâm vào đường cùng. Ba người trước mắt này đều có thực lực phi phàm. Đặc biệt là con giao long màu đen khổng lồ kia…Nó chính là một đại trận pháp bảo biến thành, thể hình vô cùng lớn, thân thể của nó hoàn toàn vây kín quanh nàng.
Mà nữ tử tóc bạc kia lại có bí thuât ‘Phong Sát’ cũng cực kỳ ghê người. Chỉ một trận Phong Sát đánh tới, cho dù có muốn chạy thì cũng như chạy ngược gió, tốc độ giảm cực nhiều.
“Mới có ngày thứ sáu mà ta đã lâm vào đường cùng rồi.” Dư Vi cắn răng.
“Ngang…” Ba mươi sáu cây La Hầu Thần Châm tạo ra một con phượng hoàng băng khổng lồ. Thân thể của nó được tạo ra từ tầng tầng băng sâu, cực kỳ cứng rắn, ngăn lại từng cơn Phong Sát, giao long, thiên kiếm tấn công. Đây chính là bí thuật phòng thủ cuối cùng của Dư Vi.
Ngoài ra, ba mươi sáu La Hầu Thần Châm khác tạo thành một con phượng hoàng lửa. Ngọn lửa nóng cháy cuồng bạo. Mỗi một lần đập cánh, con phượng hoàng lửa đều phá hủy hết phong sát, hoặc đánh lui con giao long và thiên kiếm. Nhưng phượng hoàng lửa cũng chỉ có thể đánh lui từng cái một.
“Sư huynh, sư tỷ, nữ tử này có thực lực rất cao, hẳn là tín phù trên người cũng rất nhiều, không chừng phải tới trăm cái. Ta ngăn ả ta, sư huynh và sư tỷ ra tay giết ả.” Nam tử tóc dài mặc áo choàng đen truyền âm. Bọn hắn chính là người cùng môn phái, nhìn hắn có vẻ già nhất nhưng lại là sư đệ.
“Được.”
“Sư đệ, nhờ vào ngươi đó.” Nữ tử tóc bạc và thiếu niên áo bạc cùng đáp.
Lúc này, nam tử tóc dài áo choàng đen cắn răng một cái, đôi mắt ửng đỏ, nguyên lực điên cuồng trào ra. Chỉ thấy con giao long khổng lồ gầm rú lên, tách ra làm hai cái đầu. Khí thế của con giao long hai đầu màu đen đột nhiên tăng mạnh, ngang tầm với con phượng hoàng băng. Chỉ cần phá được con phượng hoàng băng là Dư Vi mất đi chỗ dựa.
“Đáng hận.” Dư Vi cắn răng, lộ ra vẻ điên cuồng.
Đúng lúc này…
“Dừng tay!” Theo một tiếng đi kèm nguyên lưc, không gian xung quanh nổ tan tác.
Nữ tử tóc bạc, thiếu niên áo bạc, nam tử tóc dài áo đen đều quay đầu lại nhìn, thấy một thiếu niên áo đen hóa thành một con chim đại bàng đang gào thét bay tới.
Dư Vi cũng quay đầu lại, thấy được thiếu niên áo đen đang lao tới.
Thấy được khuôn mặt của người này, Dư Vi hơi giật mình.
“Kỷ Ninh!” Dư Vi khó có thể tin nổi.
Tại sao mà sư đệ lại tới trùng hợp đúng vào thời khắc nàng bị dồn tới đường cùng vậy.
“Chẳng lẽ đây là vận mệnh?” Lúc này đầu óc của Dư Vi hơi rốt loạn. Thật ra trước đây rất lâu, khi Kỷ Ninh vừa vào Hắc Bạch Học cung, Dư Vi đã tra xét tin tức về Kỷ Ninh, biết được quá khứ của Kỷ Ninh…Nàng cũng có quá khứ bi thảm như hắn, cha mẹ cũng đều đã qua đời.
Cho nên Dư Vi đã sớm có cảm tình với Kỷ Ninh. Bỗng nhiên Kỷ Ninh nổi tiếng ở Luận Đạo Điện, lại càng làm cho nàng thấy vừa mắt, về sau nàng còn tự mình ra tay đánh bại Kỷ Ninh, đùa giỡn với Kỷ Ninh.
Với một người trong mắt kẻ khác có tính khí lạnh như băng như nàng, tại sao lại có thể đùa vui với sư đệ như vậy?
Nàng vẫn yên lặng đừng đằng sau nhìn Kỷ Ninh…
Nhưng, Kỷ Ninh đi đến với Cửu Liên làm cho cõi lòng của Dư Vi như bị đánh đổ tan nát. Nàng chỉ còn biết lặng yên chúc phúc, chôn tất cả dưới đáy lòng.
Về sau biết được Kỷ Ninh đánh bại Tuyết Vũ đạo nhân, nàng lấy cớ cùng Mộc Tử Sóc, Thương Giang chân nhân tới gặp Kỷ Ninh. Hơn nữa còn chuẩn bị ở hai ba năm ở ‘hồ Dực Xà’. Nhưng nào có thể ngờ, đột nhiên Thiếu Viêm Nông tới mời bọn nàng đi Vu Giang tiên phủ.
Chuyến đi Vu Giang tiên phủ.
Cuối cùng thì Cửu Liên và Kỷ Ninh đường ai nấy đi.
Trong thời khắc mà Cửu Liên lựa chọn chia tay, Dư Vi có một nỗi niềm không dám nói ra…Ta muốn đi cùng ngươi! Có điều, nàng không có tư cách để nói lời đó, nàng cũng không phải là đạo lữ của Kỷ Ninh. Hơn nữa, Kỷ Ninh sắp phải đối mặt với kiếp nạn, nàng không có thực lực để mà giúp được hắn. Nàng chỉ có thể vắt óc ra mà nghĩ đối sách cho Kỷ Ninh!
Nàng xa Kỷ Ninh, nhìn thấy hắn một thân một mình đi lưu lạc, nàng chỉ có thể chôn chặt mọi thứ dưới đáy lòng, nuôi niềm hi vọng và lặng yên chúc phúc cho Kỷ Ninh.
Nhưng nào ngờ…
Kỷ Ninh còn chói lóa hơn cả dự đoán của nàng. Nguyên Thần thứ hai giết chết Phù Vân tiên nhân làm cho Thiếu Viêm tộc không thể làm gì được hắn. Hơn nữa, Kỷ Ninh còn tham gia cả đại hội Tiên Duyên! Điều này làm Dư Vi thật sự vui sướng. Nhưng…sau khi vào thế giới ‘Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ’, bọn họ lại tách ra.
“Thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ rộng lớn như thế, lại còn hơn mười vạn người, vậy mà mới ngày thứ sáu, đúng vừa lúc ta rơi vào cảnh đường cùng thì Kỷ Ninh lại tới. Chẳng lẽ đây chính là vận mệnh? Đây là vận mệnh an bài?” Dư Vi vừa vui lại vừa rối.
Ở xa xa, Kỷ Ninh gào lên lao tới như điện giật.
Làm cho thiếu niên áo bạc, nữ tử tóc bạc, nam tử tóc dài áo đen đều tức giận.
“Sư muội, ngăn hắn lại.” Thiếu niên áo bạc truyền âm.
“Được.”
Nữ tử tóc bạc nhìn về phía Kỷ Ninh ở xa xa, há miệng ra, vù vù vù…luồng Phong Sát che trời ngập đất bay đi, thậm chí còn có thể nhìn rõ cả những cây ‘châm xanh’ tạo thành Phong Sát. Cơn gió lần này có uy lực cắt chém mạnh hơn trước rất nhiều.
“Vù vù vù…”
Một đóa Thủy Hỏa Liên Hoa nở rộ. Tầng tầng cánh sen cực kỳ cứng cỏi của Thủy Hỏa Liên Hoa chặn lại toàn bộ Phong Sát. Dù sao đây vốn là Địa Hỏa, Hàn Sát cấp một của Kỷ Ninh, lại thêm cả nước lửa trong trời đất dẫn ra, cộng với bí thuật mà tạo thành.
Tính về bí thuật, Kỷ Ninh vẫn cao hơn đối phương một chút, vì dù sao đây là bí thuật mà hắn tự nghĩ ra.
Công thêm hai loại Địa Hỏa Hàn Sát, mà Phong Sát kia lại chỉ có một.
Phong Sát có uy lực ghê người vẫn bị Thủy Hỏa Liên Hoa chặn lại.
“Cút!” Kỷ Ninh gào thét lao tới. Thân thể lớn phổng lên, hóa thành thiếu niên cao mười tám trượng, bên ngoài còn có cả sấm sét chạy. Đồng thời ở ấn đường Kỷ Ninh còn mọc ra một con mắt.
Thần thông Lôi Điện Thần Nhãn!
Oành.
Một đường sấm sét bay ra từ con mắt thứ ba của Kỷ Ninh. Mở con mắt, đánh ra sấm sét cũng chỉ diễn ra trong tính tắc, nhanh tới kinh người. Sấm sét bay thẳng về phía nữ tử tóc bạc ở xa xa, tạo thành một cái ô ụp thẳng vào nàng. ‘Ngũ Lôi Kim Cương’ và ‘Lôi Điện Thần Nhãn’ hỗ trợ lẫn nhau làm cho uy lực của sấm sét vượt xa thần thông bình thường. Luồng sấm sét đánh bay nữ tử kia ra sau, làm nàng phải nôn ra một ngụm máu tươi. Ngoài ra, thần thông ‘Lôi Điện Thần Nhãn’ còn ẩn chứa cả đòn đánh bằng thần niệm.
“A!” Nữ tử tóc bạc hét thảm một tiếng.
“Bảo vệ sư tỷ.” Nam tử áo đen và thiếu niên áo bạc đều kinh hãi. Bọn chúng vẫn còn tưởng rằng Phong Sát kia thừa đủ để cầm chân thiếu niên kia. Ai ngờ rằng chẳng những đối phương có thể dễ dàng cản lại, mà đối phương còn dùng sấm sét đánh bị thương sư tỷ.
“Đi.” Thiếu niên áo bạc bất chấp Dư Vi, quay sang nhìn thiếu niên có Thủy Hỏa Liên Hoa quay quanh. Thiếu niên áo đen kia có uy thế thật sự quá khủng khiếp.
Oang!
Ý nghĩ vừa xuất hiên, phù văn trên cây thiên kiếm cao trăm trượng kia bắt đầu chuyển động, uy lực không ngừng đổ về mũi kiếm. Chỉ thấy thanh thiên kiếm khổng lồ…nhanh như tia chớp, đâm thẳng về phía Kỷ Ninh!
“Cản ta à?” Khí thế của Kỷ Ninh như hồng thủy tràn qua. Hắn không thèm né tránh, con mắt ở ấn đường phóng ra thêm hai đường sấm sét nữa.
Đùng! Đùng!
Một đường sấm sét đánh thẳng về phía thiếu niên áo bạc, một đường đánh thẳng về phía nam tử áo đen.
Hai người kia đều biết rằng không thể tùy tiện đỡ luồng sấm sét đang lao tới được. Cho nên cả hai cùng thi triển ra chiêu thức ngăn cả. Xung quanh thiếu niên mặc áo bạc lập tức xuất hiện một bộ xích. “Đùng!” Sấm sét đánh thẳng lên bộ xích rồi bắn ra, nhưng thần niệm ẩn chứa trong sấm sét vẫn truyền thẳng vào trong cơ thể thiếu niên áo bạc, làm cho mặt của hắn tái đi, nhưng rồi cũng dần khôi phục lại.
Nam tử áo đen kia được con giao long bảo vệ, nên cũng có thể dùng giao long đánh bay sấm sét ra. Nhưng thần niệm vô hình vô sắc vẫn cứ chui vào cơ thể hắn, làm cho thân thể của hắn hơi run lên. Con giao long cũng mờ đi mất một lúc, có điều sau đó lại ngưng tụ lại như trước.
“Cẩn thân, thần thông kia còn tấn công cả vào thần niệm đấy.” Lúc này, nữ tử bị đánh ngã lăn trên đất mới truyền âm tới.
Nhưng do hai bên đánh nhau quá nhanh.
Vừa rồi, Kỷ Ninh chỉ đánh ra có ba đường sấm sét đã làm cho ba tên kia phát hãi rồi.
“Nhất Niệm Thành Binh!”
Kỷ Ninh vừa thi triển thần thông xong lại thi triển ra bí thuật thần niệm thật sự. Sau khi lấy ựược pháp môn ‘Nhất Niệm Thành Binh’ từ Vu Giang tiên phủ, hắn phát hiện ra thứ này còn lợi hại hơn cả ‘Diệt Thần Thuật’ của Hắc Bạch Họcc ung. Tuy Kỷ Ninh vẫn tu luyện những bí thuật thần niệm khác, nhưng chủ yếu là tu luyện Nhất Niệm Thành Binh này.
Phù! Phù! Phù!
Trong thức hải, thần hồn Kỷ Ninh đang ngồi khoanh chân, trong tay có một binh ấn lơ lửng. Thần niệm vừa kích hoạt binh ấn…binh ấn lập tức hóa thành kiếm, đao, thương vô hình vô sắc bay ra ngoài, đâm thẳng về phía thiếu niên áo bạc, nam tử áo đen, nữ tử tóc bạc.
Thần niệm tấn công cực kỳ nhanh.
Thanh kiếm được tạo thành từ thần niệm cực kỳ sắc bén, đâm thẳng vào thần hồn đối phương!
Chiến đao được tạo ra từ thần niệm cực kỳ mạnh mẽ, lấy sự mạnh mẽ chém thẳng vào thần hồn đối phương
Trường thương tạo ra từ thần niệm lại có ưu điểm của hai thứ trên, vừa mạnh mẽ vừa sắc bén, đâm thẳng vào thần hồn đối phương.
Binh khí tạo ra từ thần niệm là một thanh kiếm, đao, thương điên cuồng tấn công về phía ba tên kia.
“Xoẹt!” “Vù!” “Uỳnh.”
Lúc này, thần hồn của ba người bị bí thuật thần niệm của Kỷ Ninh tấn công điên cuồng vào.
Chương 321: Đúng là động tình rồi
Thần hồn của Kỷ Ninh đã có thể sánh ngang với rất nhiều Địa tiên, Tán tiên. ‘Nhất Niệm Thành Binh’ lại còn là pháp môn lợi hại hơn cả ‘Diệt Thần Thuật’…Uy lực mạnh mẽ làm cho nam tử áo đen cùng nữ tử tóc bạc lập tức cảm thấy thần hồn nổ tan tác, bắt đầu rơi vào trạng thái mê muội. Chỉ có thiếu niên áo bạc kia là còn sau chút mơ màng tỉnh lại được.
“Không tốt.” Thiếu niên áo bạc kinh hãi. “Ta còn bị mê man đi chốc lát. Thế này thì sư đệ và sư muội chống thế nào được?”
Có điều lúc này hắn cũng không còn để ý nổi tới sư đệ sư muội nữa. Bởi vì Kỷ Ninh đã lao tới.
“Rốt cuộc người này là ai? Sao lại có thực lực mạnh tới mức chỉ cần dùng bí thuật thần niệm là đã làm ta khó chống thế này rồi/” Thiếu niên áo bạc cảm thấy căng thẳng, không dám chậm trễ. Do Kỷ Ninh mới chỉ thi triển pháp thuật hoa sen nên đối phương cũng không thể nhận ra nổi.
“Bí thuật thần niệm của ngươi đã lợi hại rồi, ta không tin ngươi chiến đấu cũng lợi hại được.” Đôi mắt thiếu niên áo bạc lóe lên vẻ lạnh lùng. “Nhận lấy cái chết đi!”
Keng keng!
Thanh thiên kiếm lớn trăm trượng bắt đầu hội tụ uy lực. Trong khoảng khắc, hai màu trắng đen hội tụ lại ở mũi kiếm tạo thành tia sáng vàng chói mắt. Thiếu niên áo bạc đã chuẩn bị dùng toàn bộ sức lực ra giải quyết. Thần hồn có thể từ trời sinh ra đã mạnh, nhưng mạnh tới mức như thiếu niên này thì chắc chắn là khả năng hiểu Đạo cũng phải khá cao.
“Chết đi!” Kỷ Ninh không hề nương tay chút nào. Xung quanh, Thủy Hỏa Liên Hoa nở rộ ra tầng tầng ngăn cản thiên kiếm. Thiên kiếm cứ thế chọc thẳng qua từng cánh sen.
Trong mắt Kỷ Ninh lóe ra vẻ lạnh lẽo.
Thần thông Trích Tinh Thủ!
“Keng!” Bắc Minh kiếm trong tay Kỷ Ninh hóa thành kiếm quang chói mắt. Sau một tiếng nổ vang, thanh thiên kiếm kia bị đánh bay ra sau. Còn Kỷ Ninh, sau khi dùng tay trái đánh bay ‘thiên kiếm’, lập tức thi triển ra Phong Dực độn pháp lao tới trước mặt thiếu niên áo bạc.
Thiếu niên áo bạc kinh hãi. Y không thể tin nổi rằng chiêu thức mạnh nhất của mình bị một kiếm đánh bay. Y là một thiên tài hàng đầu trong môn phái mà còn kém xa thế. Trong khoảng khắc, y không còn chút dũng khí nào để chiến đấu với Kỷ Ninh nữa, trong tay lập tức xuất hiện một đống mười hai tín phù, ném thẳng ra.
Y đã quyết định vứt tín phù đi để chạy trốn.
Phải biết rằng ‘Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ’ là pháp bảo thuần dương nên dĩ nhiên có linh hồn của pháp bảo. Từng người trong đám Kỷ Ninh có bao nhiêu tín phù đều không qua nổi linh hồn pháp bảo. Nhất định phải ném toàn bộ tín phù ra thì mới được na di ra ngoài.
“Rầm rầm!”
Nhưng kiếm quang của Kỷ Ninh đã đánh tới trước mặt.
“Chắn.” Thiếu niên áo bạc lập tức thi triển ra Địa Hỏa, cùng với bộ xích, cố gắng kéo dài thời gian thêm đúng một cái nháy mắt.
“Uỳnh! ! !”
Kiếm quang của Kỷ Ninh như một thanh kiếm được Thần Ma viễn cổ đánh ra, có uy lực làm kẻ khác phải sợ hãi. Nó đánh bay Địa Hỏa, chém tan dây xích, chém nát thiếu niên áo bạc. Máu thịt xương cốt bay tán loạn đầy trời, rồi lập tức bị kiếm khí cho hóa thành hư vô.
Quá nhanh!
Tuy thiến niên áo bạc đã ném tín phù ra, nhưng tung tín phù ném ra xong…cũng phải cần chút thời gian thì mới được na di ra ngoài. Trong lúc chiến đấu sống còn, từng đó thời gian đủ cho Kỷ Ninh chém ra mười nhát kiếm!
Kỷ Ninh cũng vì hận ba kẻ này muốn giải quyết sư tỷ nên mới ra tay không nương tình chút nào. Hơn nữa, thiếu niên áo bạc này đúng là kẻ có thực lực khá mạnh. Nếu không thi triển ‘Trích Tinh Thủ’ ra thì cùng lắm Kỷ Ninh cũng chỉ hơn được chút. Mà hơn được chút ít lại chẳng thề nào hạ gục được đối phương…vì thế nên nhất định phải thi triển Trích Tinh Thủ ra để áp đảo giải quyết đối phương.
“Uỳnh!”
“Uỳnh!”
Hai con phượng hoàng băng, lửa khổng lồ cùng tấn công vào hai tên đang mê man. Tuy rằng thời gian mê man ngắn, nhưng Dư Vi cũng là cao thủ thật sự nên có thể nắm bắt thời gian, lập tức chuyển từ thủ sang công. Trong nháy mắt, hai con phượng hoàng băng, lửa giết chết hai người nam tử áo đen và nữ tử tóc bạc.
Dư Vi lập tức quay đầu ra nhìn người thiếu niên cao lớn có sấm sét chạy quanh, ấn đường có con mắt với vẻ cực kỳ kích động và hưng phấn.
“Sư tỷ.” Con mắt ở ấn đường của Kỷ Ninh nhắm lại, sấm sét trên người biến mất, thể hình trở về bình thường.
“Sư đệ.” Dư Vi cũng mở miệng, đôi mắt sáng trong.
Chủ điện Thiên Mang Điện.
“Ba tên kia đều là đệ tử Thiên Tàm Tông. Thiếu nữ áo đen cản không được, sắp trở thành vong hồn dưới đao Thiên Tàm Tông ta rồi.” Một Thiên Tiên lão tổ gầy gò cười đắc ý. Bình thường trước mắt đệ tử môn hạ, những Thiên Tiên lão tổ này đều uy nghiêm. Có điều ở trước những Thiên Tiên lão tổ khác thì bọn họ lại dễ dàng biểu lộ ra bản tính, tùy ý nói cười, thấy khoái chí là khoái chí ra mặt, muốn cười nhạo là cười nhạo được ngay.
“Thiếu nữ áo đen kia cũng khá lợi hại. Hai môn pháp thuật của nàng tạo thành hai con phượng hoàng băng, lửa. Theo ta, chắc chắn là nàng đã nắm giữ hai Đạo hoàn chỉnh.” Một người mập mạp mặc áo hở ngực cười tủm tỉm nói.
“Đúng vậy, cô ta nắm giữ hai Đạo đầy đủ nên mới có thể chống đỡ trước ba đệ tử môn phái ta trong chốc lát.” Thiên Tiên lão tổ gầy gò tự tin nói.
“Ngươi có biết thiếu nữ áo đen này là người của môn phái, bộ tộc nào không?” Tiên nhân mập hở ngực hỏi.
“Không biết.” Thiên Tiên lão tổ gầy lắc đầu. “Ai biết thuộc môn phái nhãi nhép nào cơ chứ. Nếu mà thuộc bộ tộc, môn phái lớn ấy, thì đệ tử bình thường cũng phải đi hai ba tên với nhau.”
Ánh mắt của tiên nhân mập bỗng sáng lên: “Có người tới giúp.”
Con ngươi của Thiên Tiên lão tổ gầy rụt lại. Hắn cũng nhìn ra những chỗ xung quanh Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ. Ngay khi ba tên đệ tử của hắn vây công thiếu nữ áo đen kia thì thiếu niên áo đen lại xuất hiện.
Thiếu niên áo đen kia lập tức dùng thế hung mãnh vào phá hỏng, dễ dàng đánh tan ba người làm ba người kia cuối cùng đều phải chết.
“Hừ.” Thiên Tiên lão tổ gầy không khỏi nhíu mày, cầm chén rượu đập xuống với vẻ đầy tức giận.
“Ha ha ha. Ngươi vừa nói thiếu nữ áo đen kia phải chết cơ mà.” Thiên Tiên mập cười ha hả.
Đối với những Thiên Tiên như bọn họ, thật ra cũng chẳng phải quá để ý tới chuyện sống chết của những thiên tài kia. Dù sao ba trăm năm mới có một lần, có chết sạch thì cũng chỉ là chuyện nhỏ. Nhưng khi cả đám Thiên Tiên cùng ngồi với nhau thế này, dĩ nhiên là mỗi người đều hi vọng đệ tử của mình xuất sắc hơn, để có thêm chút mặt mũi.
Đương nhiên, đó cũng chỉ là chút ít mặt mũi mà thôi.
…
Ở phía dưới lần lượt từng Thiên Tiên thở dài, ở trên hoàng đế Đại Hạ đang trò chuyện với tám Thuần Dương chân tiên.
“Ngươi.” Bỗng nhiên Lã Động Tân sáng mắt lên, chỉ vào một chỗ trong Minh Nguyêt Sơn Thủy đồ trên không trung. “Ba người vây công thiếu nữ áo đen, bỗng nhiên xuất hiện thiếu niên áo đen. Các ngươi mau nhìn xem, có thấy ánh mắt của thiếu nữ áo đen kia không? Ánh mắt mà nàng nhìn thiếu niên trong tíc tắc ấy…Đấy đấy, một ánh mắt đầu phức tạp, dường như đã bầy hết toàn bộ tâm tư ra rồi. Tuy chỉ trong nháy mắt nhưng ta dám nói rằng thiếu nữ áo đen kia đã rung động rồi.”
“Rung động?”
Hoàng đế Đại Hạ, Bồ tát Đại Thế Chí, Đế Hạo, Tiên ông Bắc Địa đều kinh ngạc.
Bọn họ cùng nhìn theo Lã Động Tân, chú ý tới Kỷ Ninh vừa bạo phát kia. Nhưng không ai lại để ý tới ánh mắt của Dư Vi mà Lã Động Tân chú ý cả.
“Nhìn vẻ mặt kìa, chà chà, thật sự là…Chẳng những cô gái kia đã có tình cảm, hơn nữa ta dám khẳng định, tới tận bây giờ, nàng chưa từng nói gì với thiến niên áo đen kia.” Đôi mắt của Lã Động Tân đảo qua đám Thuần Dương chân tiên bên cạnh, đắc ý cười nói. “Các ngươi có dám cá không?”
Đám người hoàng đế Đại Hạ nhìn nhau, chẳng biết làm thế nào.
“Hạ Mang huynh, thiếu niên áo đen của ngươi rất lợi hại.” Đế Hạo khen.
Hoàng đế Đại Hạ cười nói. “Thiếu niên áo đen kia tên là Kỷ Ninh. Hắn là một trong mười người có danh tiếng nhất tham gia đại hội Tiên Duyên lần này. Khi trước, Nguyên Thần thứ hai của hắn đã từng giết chết một Tán tiên.”
“Vậy à?” Những chân tiên đều gật đầu. Đối với bọn họ, việc giết một Tán tiên cũng chỉ là việc nhỏ, bình thường cũng chẳng để ý tới. Cái cơ bản mà bọn họ chú ý chính là trong đông đảo thiên tài ở đại hội Tiên Duyên lần này, có thể sinh ra được một kẻ lớn mạnh sau này ở tam giới hay không. Nếu có thì đó là ai?
“Một trong mười người có danh tiếng nhất? Thật đúng là danh bất hư truyền.” Bồ tát Đại Thế Chí mỉm cười khen.
Bọn họ cũng không để ý Kỷ Ninh chói sáng tới bao nhiêu.
Bởi vì trong năm ngày đại hội Tiên Duyên vừa qua, đúng là có khá nhiều kẻ có thực lực kinh người vượt trội lên trong hơn mười vạn người. Tất cả đều là Vạn Tượng chân nhân, nhưng đã có chiến lực cấp độ Tán tiên bình thường. Thậm chí cả loại quái vật ngộ ra năm Đạo đầy đủ ở Vạn Tượng chân nhân cũng đã có hai.
Ngộ ra năm Đạo đầy đủ? Thuần Dương chân tiên ở đây cũng phải kinh hãi.
Bởi vì những người kia đều đặc biệt nín nhịn ở cảnh giới Vạn Tượng tới gần ba trăm năm, bởi vì muốn làm thiên tài tuyệt thế nổi tiếng, nên việc ngộ ra năm Đạo đầy đủ cũng không viển vông.
Những người là Thuần Dương chân tiên ở đây đều là những nhân vật lớn trong tam giới, dĩ nhiên tầm mắt cũng sâu xa vô cùng,. Nếu phóng tầm mắt ra tam giới, việc có người có khả năng ngộ ra năm Đạo đầy đủ trong đại hội Tiên Duyên cũng không phải là quá hiếm.
“Tiểu cô nương kia khá là thú vị, thú vị đấy.” Lã Động Tân lại hứng thú, cười khà khà khen. “Nàng ta luôn ẩn giấu tình cảm của mình với thiếu niên áo đen kia. Không biết khi nào nàng ta mới nói ra miệng đây.”
Đám người hoàng đế Đại Hạ ở bên cạnh cũng chẳng buồn nghe.
Bởi vì ai cũng biết rằng Lã Động Tân thích nhất là làm ‘ông tơ bà mối’. Đây chính là một trong những sở thích của hắn. Thậm chí trong những câu chuyện truyền khắp tam giới không ít câu chuyện kể về việc Lã Động Tân làm ‘ông tơ bà mối’. Bọn họ đã có ý, Lã Động Tân lại thấy thích. Không chừng hắn lại tặng cho thiếu nữ áo đen và thiếu niên áo đen kai chút ‘hương vị’ ấy chứ.
…
Cửu Liên ngồi khoanh chân sau Đông Duyên lão tổ, luôn ngẩng đầu lên nhìn vào Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ khổng lồ. Chủ yếu thời gian, nàng để ý tới sáu đệ tử của Đông Duyên tộc và ba người Hắc Bạch Học cung, đương nhiên đa phần là nhìn Kỷ Ninh!
“Không ổn, Dư Vi sư tỷ nguy hiểm.” Cửu Liên lộ ra vẻ lo lắng, nắm chặt lấy tay áo.
“Kỷ Ninh, Kỷ Ninh ngay gần đó, Kỷ Ninh, ngươi mau hiện ra đi, mau lên đi.” Cửu Liên mong chờ.
Quả nhiên như mong chờ, Kỷ Ninh cảm ứng được dao động chiến đấu ở xa xa, chạy thẳng tới, thậm chí còn biểu hiện ra thực lực kinh người làm ba người kia chết tại chỗ. Kỷ Ninh cùng Dư Vi lại gặp mặt nhau.
“Phù, vậy là thoát một nạn, Dư Vi sư tỷ an toàn.” Cửu Liên thở nhẹ một hơi.” Dư Vi sư tỷ có thể cùng hành động với Kỷ Ninh. Nếu hai người bọn họ trợ giúp lẫn nhau thì sẽ an toàn hơn nhiều.”
Bỗng nhiên Cửu Liên hơi giật mình.
Kỷ Ninh hành động cùng với Dư Vi là chuyện đương nhiên. Dù sao cả hai người là đông môn, dĩ nhiên phải giúp đỡ nhau. Nhưng Cửu Liên bỗng nghĩ tới, Kỷ Ninh và Dư Vi là cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, hơn nữa e là còn tới cả một năm.
“Cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, đồng sinh cộng tử trong một năm…” Cửu Liên lắc đầu nhẹ. “Có điều ta cũng chẳng có tư cách gì.”
Nhưng tại sao lại cảm thấy có chút gì bức bối.
Rõ ràng đã chia tay, nhưng khi thấy Kỷ Ninh và Dư Vi ở cùng một chỗ, tâm tình của nàng vẫn như mặt hồ bị viên đá ném xuống tạo thành lớp lớp sóng, thật khó mà bình tĩnh lại được.
Chương 322: Đại thần thông Huyền Vũ
Trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ.
“Sư đệ.” Tâm tình Dư Vi kích động khó nén nổi.
“Sư tỷ, lúc trước ở đây giao chiến gây ra động tĩnh không nhỏ. Hơn nữa chiến đấu không phải trong chốc lát nên chắc chắn ở quanh đây có người đang ẩn núp, hơn nữa còn người đang tới nữa.” Kỷ Ninh không nói nhiều, vung tay lên thu toàn bộ pháp bảo, tín phù, pháp bảo trữ vật của nữ tử tóc bạc, nam tử áo đen.
Vù.
Trước mặt Kỷ Ninh và Dư Vi xuất hiện một con thuyền.
“Sư tỷ, đi.” Kỷ Ninh nắm tay Dư Vi. Hai người cùng nhảy vào trong thuyền. Con thuyền lập tức hóa thành một đường sáng bay đi. Trong lúc bay, Kỷ Ninh phóng cả thần thức ra quét xung quanh, tất cả đúng như dự đoán của Kỷ Ninh. Xung quanh có không ít người.
“Thiếu niên áo đen kia là ai mà lợi hại vậy?”
“Lợi hại như thế thì mới được có tên trong một trăm người có hi vọng trong đại hội Tiên Duyên lần này. Theo tình báo của Thiên Bảo Sơn thì dường như người kia khá giống với Kỷ Ninh, dùng song kiếm, cận chiến rất mạnh, lại am hiểu sử dụng pháp thuật hoa sen. Thực lực cấp độ cao như thế thì hẳn là Kỷ ninh rồi. Có điều, Kỷ Ninh nhiều năm qua luôn mặc áo da thú, vừa rồi thiếu niên kia lại mặc áo đen. Tới cả những kẻ như Kỷ Ninh mà còn không dám huênh hoang nữa.”
“Ừ, mặc da thú thì liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Nhưng hắn mặc áo đen…thì cũng cần phải có thời gian mới nhận ra được.”
“Người trong một trăm người trên cùng của đại hội Tiên Duyên này quả thật khủng khiếp. Nếu một chọi một, Kỷ Ninh sử dụng nhiều thần thông một lúc, lại đánh cận chiến…e là vừa thấy mặt thì hắn đã có thể giết chết ta rồi.”
“Cẩn phải cẩn thận.”
Cả đám bắt đầu âm thầm rời đi. Kỷ Ninh bay quá nhanh, hơn nữa lại không đủ người nên bọn hắn cũng chẳng dám động tới Kỷ Ninh.
…
Vù.
Con thuyền rít gió bay qua mấy ngàn dặm, chui vào trong một ngọn núi lớn. Sau khi thu thuyền lại, Kỷ Ninh và Dư Vi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kỷ Ninh cười nói: “Sư tỷ, trong phạm vi tám dặm quanh chỗ giao chiến có tám người theo dõi. Ngàn dặm có hai trăm người đang tới…Trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ này, cho dù có chiến đấu trong chốc lát thì cũng đã hấp dẫn không ít kẻ tới rồi. Nhất định phải tốc chiến tốc thắng.”
“Dĩ nhiên là chúng ta nên tốc chiến tốc thắng. Nhưng vừa rồi, ta bị bọn chúng vây khốn, trốn cũng không có cách nào trốn.” Dư Vi bất đắc dĩ. “Lúc ấy, ta đã tính phải ném cả tín phù ra mà buông xuôi.”
Khí chất, dung mạo của sư tỷ đều tuyệt đỉnh, phải gọi là tuyệt sắc. Vẻ diễn cảm bất đắc dĩ này rung động cả trái tim của Kỷ Ninh làm hắn phải vội vàng giữ vững lại.
“Khi trước sư tỷ thi triển ra cả phượng hoàng lửa lẫn phượng hoàng băng.” Kỷ Ninh cảm khái, cười nói. “Ta vẫn còn chưa chúc mừng sư tỷ lại nắm thêm một Đạo hoàn chỉnh đâu đấy.”
Ba năm trước, sư tỷ đã nắm giữa Hàn Băng Chi Đạo. Đó mới chỉ là một Đạo.
“Không phải mọi người vẫn gọi ta là Hỏa Hồng tiên tử sao.” Dư Vi cười khẽ. “Ta vốn am hiểu lửa hơn. Nhưng tại gặp may nên hiểu được Hàn Băng Chi Đạo trước. Liệt Hỏa Chi Đạo của ta cũng chỉ có kém một bước mà thôi.”
Kỷ Ninh gật đầu.
Bản thân mình cũng sắp đột phá Liệt Hỏa Chi Đạo. Nhưng rốt cuộc thì vẫn còn kém một chút.
“Về phần Liệt Hỏa Chi Đạo, còn cần sư tỷ chỉ giáo thêm.” Kỷ Ninh nói.
“Việc nhỏ.” Dĩ nhiên là Dư Vi vui mừng dạy Kỷ Ninh.
“Đúng rồi, sư tỷ, đây là pháp bảo trữ vật cảu nữ tử tóc bạc kia. Tỷ giúp ta luyện hóa. Ta luyện hóa cái pháp bảo trữ vật khác. Tín phù ở trong đó cả.” Kỷ Ninh đưa một cái vòng tay cho Dư Vi.
“Ngươi cứ từ từ mà luyện hóa đi.” Dư Vi nhìn Kỷ Ninh. “Nếu ta mà luyện hóa thì chắc chắn ngươi sẽ không lấy tín phù bên trong. Đưng nghĩ gạt ta.”
Kỷ Ninh ngạc nhiên.
Dư Vi sư tỷ đúng là cực kỳ thông minh cẩn thận. Kỷ Ninh cũng phải tự nhận là người thông minh nhưng nếu so với sư tỷ thì vẫn không bằng được. Tới cả lần này, mình chỉ nhờ sư tỷ giúp luyện hóa vòng tay trữ vật, sư tỷ lập tức nhận ra là mình muốn đưa tín phù cho nàng.
“Hai người kia đều bị sư tỷ giết chết nên tín phù của họ cũng phải thuộc về sư tỷ mới đúng. Nếu không, chúng ta mỗi người một nữa vậy?” Kỷ Ninh nói.
“Ngươi đã cứu mạng ta, hơn nữa, ta giết hai người kia trong lúc bị mê man chứ có phải lúc tỉnh táo đâu.” Dư Vi lắc đầu. “Được rồi. Sau này chúng ta còn phải lưu lạc trong thế giới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ này lâu nữa. Sau này ai giết người nào thì tín phù thuộc về người đó cũng được. Nhưng lần này, ngươi cứu mạng ta, tín phù phải thuộc về ngươi hết.”
Kỷ Ninh chỉ đành gật đầu.
Thấy vẻ mặt của Kỷ Ninh như vậy, Dư Vi lại thấy rất vui mừng, đôi môi không kìm được cũng phải hé ra.
“Đi thôi, khi trước sư tỷ vừa mới chiến đấu xong, cần phải khôi phục nguyên lực. Cũng coi là bị thiệt rồi.” Lúc này Kỷ Ninh dẫn Dư Vi nhanh chóng trốn vào một hang động.
…
Thời gian trôi qua, ngày lại ngày.
Hai người Kỷ Ninh và Dư Vi phối hợp đúng là có thực lực lớn hơn nhiều.
Dư Vi nắm giữ hai Đạo, mà lại là nước lửa kết hợp, nên uy lực phương hoàng băng, lửa của nàng đúng là rất lớn. Chỉ riêng về phòng ngự, con phương hoàng băng đã đủ để so sánh với Thủy Hỏa Liên Hoa của Kỷ Ninh rồi. Đây nguyên nhân mà Dư Vi có thể chống đỡ lâu như thế trước thế tấn công của ba kẻ kia. Tính về tấn công, con phượng hoàng lửa cũng tới mức kinh người.
Hai người hỗ trợ lẫn nhau, dù có bị mười mấy người vây công thì vẫn có cách đánh.
“Dư Vi cũng phi phàm, ngộ ra tận hai Đạo hoàn chỉnh.” Ngũ Phong tiên nhân cực kỳ thích thú với hai người đệ tử Hắc Bạch Học cung này, thường xuyên khoe với những người ở thế lực khác trong quận An Thiền. “Kỷ Ninh lại còn lợi hại hơn. Một chỗ trong chín mươi sáu chỗ kia chắc chắn thuộc về Hắc Bạch Học cung ta rồi. Còn cả đại sư huynh trong đệ tử đời thứ ba – tiểu lôi thôi kia còn chưa phát huy đâu đấy.”
“Đúng là Kỷ Ninh lợi hại, nhưng ta thấy cái tên Lạp Tháp chân nhân của Hắc Bạch Học cung ngươi thì lại không lợi hại chút nào.” Một Tán tiên tóc bạc của Liệt Thiên kiếm phái đứng bên cạnh lắc đầu cười. Hiên nhiên là không đắc ý được như Ngũ Phong tiên nhân.
“Ngươi là đồ ghen ăn tức ở!” Ngũ Phong tiên nhân trừng mắt.
…
Đại hội Tiên Duyên đã diễn ra trong hơn một tháng.
Lạp Tháp chân nhân đang nhàn nhã nằm trong hang núi, nhìn về cái hồ bên cạnh với vẻ đầy dễ chịu thoải mái.
“Ba tháng đầu là thời gian hỗn loạn nhất. Trước tiên ta cứ nghỉ ngơi ba tháng. Tới lúc sau, mỗi người sống sót đều là nhân vật lợi hại, tín phù trên người họ chắc cũng nhiều. Khi đó giết được mới sướng.” Lạp Tháp chân nhân nằm một tên, trong tay xuất hiện một khúc thịt. Lúc này hắn cắn một cái, mồm mém toàn dầu với mỡ.
Bỗng nhiên…
Vù!
Một trận gió quét qua. Chỉ thấy tám bóng người xuất hiện trong hang. Một tên nam tử khôi ngô trong đó cười nói: “Đại sư huynh, chúng ta nghỉ tạm trong hang động này chút, luyện hóa toàn bọ pháp bảo trữ vật kia. Hi vong là tín phù bên trong…” Bỗng nhiên nam tử khôi ngô trừng mắt.
Bảy người khác cũng kinh ngạc nhìn về phía tên mập mạp lôi thôi đang gặm xương.
Thế giới trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ rất lớn, khả năng chọn một hang động chui vào gặp người khác cực kỳ thấp. Như Lạp Tháp chân nhân, hơn một tháng qua ở trong hang, vẫn là lần đầu tiên trùng hợp gặp người khác.
“Đi bên bờ sống ắt phải ướt ngày.” Lạp Tháp chân nhân bất đắc dĩ phủi mông đứng đậy, nói thầm một câu. Sau đó hắn cười tủm tỉm nói. “Các vị, đây là chỗ ta nghỉ ngơi. Các vị mà không ra thì ta sẽ ra.”
“Tên nhãi lôi thôi kia, ngươi giả ngu hay là ngu thật đây?” Một tên thanh niên mắt tam giác lạnh lùng nói. “Ngoan ngoãn giao toàn bộ tín phù ra thì tha cho ngươi một mạng. Còn không đừng trách chúng ta vô tình.”
“Không giao.” Lạp Tháp chân nhân lắc đầu.
“Đứng nói với hắn phí lời. Giết!” Thiến niên cầm quạt lông cầm đầu lạnh lùng cười. Lúc này hắn vung tay lên. Cây quạt lông trong tay lập tức bay ra từng chiếc lông. Ước chừng phải tới mấy trăm cái lông chim trong nháy mắt bay ra, tạo thành một con hạc tiên. Con hạc tiên kêu cheo chéo rồi lao thẳng tới Lạp Tháp chân nhân. Đất đá quanh hang bắt đầu chấn động, sụp xuống.
“Nhận lấy cái chết đi.” Nam tử khôi ngô tức giận gầm lên một tiếng. Lúc này cả ngươi lớn phổng lên, cao tới mười hai trượng. Bởi vì đang trong hang núi, không thể không cúi đầu được. Đồng thời hắn thi triển ra Ba Đầu Sáu Tay. Sáu bàn tay cùng cầm cự phủ (búa lớn).
Hắn lao đi như tia chớp, liều chết xung phong.
Tám người, mỗi người đều thi triển ra thủ đoạn của mình.
Có ba người là Thần Ma luyện thể, còn lại đều là dòng luyện khí, hoặc dùng bí thuật. Thậm chí bí thuật ‘Tiên Hạc Cửu Thiên’ của thiếu niên cầm quạt long còn không kém Tiểu Thiên kiếm trận mấy. Có điều bí thuật thuộc về phạm trù bí thuật, thành ra uy lực đánh ra cũng phụ thuộc vào từng người. Hiện tại, Tiểu Thiên kiếm trận trong tay Kỷ Ninh đã chói sáng hơn ‘Thiên Kiếm tiên nhân’ khi còn ở Vạn Tượng viên mãn rất nhiều.
Tám người kia vốn là người tới từ môn phái ‘Vạn Thú Môn’ cực lớn ngoài Đông Hải. Môn phái đó được xếp là đỉnh cao ở trong những môn phái thuộc vương triều Đại Hạ, mạnh hơn Hắc Bạch Học cung vài cấp. Chỉ riêng Tán tiên, Địa tiên đã tới mấy trăm người rồi.
Vì thế nên dĩ nhiên là tám người này đều có thực lực rất mạnh.
“Ầm ầm…” Sau một trận chiến, đất đã tung tóe, cả ngọn núi bắt đầu sụp xuống.
“Ruỳnh!”
Trong ngọn núi sụp xuống kia xuất hiện một cái bóng Quy Xà. Một lường hơi thở ngập trời tràn ra. Một tên thiếu niên mập mạp có làn da có đường vân như mai rùa, đôi mắt như rắn xuất hiện, đánh bay một con dấu đỏ như máu. Sau đó hắn tát một cái, đánh cho tên thanh niên áo trắng đang hoảng sợ hóa thành tro bụi. Tiếp theo, miệng của hắn biến thành mỏ chim, đục thẳng vào đầu của nam tử Thần Ma luyện thể kia. Cuối cùng, sau một đường xé, thân thể Thần Ma kia nổ tung.
“Phù…” Cái bóng Quy Xà nhanh chóng nghiền nát thân thể Thần Ma đã vỡ vụn kia, nhanh chóng hóa chúng thành tro bụi.
“Chạy mau.”
“Trời ơi.”
“Làm sao lại mạnh tới vậy! Trong tình báo của Thiên Bảo Sơn không hề có ghi lại kẻ nào giống tên mập mạp lôi thôi này.”
Các đệ tử thiên tài của Vạn Thú Môn hoàn toàn sụp đổ. Cả đám cùng ném tìn phù đi, nhưng vẫn bị gã thiếu niên béo điên cuồng kia giã cho chết sáu người liên tiếp. Chỉ có hai tên là chạy thoát trong lúc hiểm hơn cả hiểm ấy.
“Phù.” Lạp Tháp chân nhân đứng trên đống núi đá hoang tàn, phất tay thu bảo vật tín phù ở xung quanh. Hắn khôi phục về dáng vẻ bình thường, không còn vẻ đáng sợ lúc trước nữa.
“Ta đã không muốn chiến đấu trong ba tháng đầu rồi. Vậy mà lại phải sử dụng đại thần thông.” Lạp Tháp chân nhân lắc đầu. “Người ở đại hội Tiên Duyên đúng là bất phàm. Chỉ tám người mà đã ép ta phải dùng tới đại thần thông rồi. Có lẽ chỉ tí nữa thôi là đã có nhiều kẻ khác tới. Tốt nhất là chuồn mau.”
Vù.
Vừa cất bước lên, Lạp Tháp chân nhân đã hóa thành một trận gió biến mất không thấy tăm hơi.
…
Chủ điện Thiên Mang Điện.
Chín người hoàng đế Đại Hạ, Lã Động Tân, Tiên ông Bắc Địa đều phải biến đổi sắc mặt. Tuy rằng khi trước cũng chẳng để ý lắm tới Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ. Nhưng nhất cử nhất động của từng người trong Minh Nguyệt Sơn Thủy đồ đều nằm trong tầm mắt của bọn họ.
“Đúng là đại thần thông Huyền Vũ.”
“Huyền Vũ Đại Đế.”
“Không ngờ lại là truyền nhân của Huyền Vũ Đại Đế. Không biết là đệ tử thân truyền hay là đệ tử ký danh đây.”
Cả đám đều mang vẻ mặt trịnh trọng.
Huyền Vũ Đại Đế…chính là một trong những người bản lĩnh lớn trong tam giới, cực kỳ đáng sợ.
“Đại thần thông Huyền Vũ đã được xếp hạng trong một trăm thần thồng đáng sợ nhất từ khai thiên lập địa tới nay.” Lã Động Tân nghiêm mặt nói. “Không ngờ ở đại hội Tiên Duyên Đại Hạ các ngươi lại có người có đại thần thông tầm cỡ tam giới thế này!”