Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 45 [Chương 264 đến 269]
❮ sautiếp ❯Chương 264: Khát vọng của đám yêu quái bản xứ
Trong thế giới Tiên phủ.
Thần Ma Tương Liễu cao ngàn trượng cầm trong tay chiến thuyền lại thi triển ra độn thuật bay về phía phân điện kế tiếp.
“Đám yêu quái bản xứ này.” Thiếu Viêm Nông dõi đôi mắt lạnh như băng về phía hai trong số năm trụ trời trong thế giới Tiên phủ bị chi chít đạo binh vây quanh. “Đợi tới lúc ta luyện hóa được Tiên phủ thì nhất định phải để bộ tộc cử đại quân tới bắt lũ yêu quái bản xứ này đi làm nô dịch hết. Đời đời kiếp kiếp chiến đấu cho Thiếu Viêm tộc ta.”
Trong đám yêu quái bản xứ ở thế giới Tiên phủ này có vài tên khá mạnh. Cho dù có luyện hóa được Tiên phủ thì bản thân Thiếu Viêm Nông cũng không làm gì được đám yêu quái mạnh mẽ này. Nhưng sau lưng hắn thì lại có thế lực ‘Thiếu Viêm tộc’ mạnh mẽ hơn rất nhiều.
“Sư huynh. Huynh nói xem, Thiếu Viêm Nông có cách gì luyện hóa được hai tòa phân điện cuối không? Ta thấy khó quá! Thế lực yêu quái ở thế giới Tiên phủ này thật sự quá mạnh.” Mộc Tử Sóc truyền âm.
“Không phải coi thường Thiếu Viêm Nông. Người ta là một trong bốn công tử ở vương đô Đại Hạ. Đã dán nhận thử thách thì nhất định sẽ có nhiều phương pháp.” Kỷ Ninh truyền âm nói.
Vèo!
Rất nhanh, đám Kỷ Ninh đã tiến vào phân điện mới.
Trong đám đạo binh sóng lớn ngập trời, kẻ cầm đầu chính là một tên trung niên tóc bạc áo lông dài, hai tròng mắt như điện, thân thể cực kỳ tự nhiên. Hắn chính là kẻ sống lâu nhất, mạnh mẽ nhất trong thế giới Tiên phủ này: ‘Đa Hòa tiên nhân’.
“Các vị. Đây là thời khắc thay đổi vận mệnh toàn bộ yêu quái trong thế giới Tiên phủ này. Ta sẽ không ngấm ngầm cướp của các ngươi bất cứ thứ gì.” Đa Hòa tiên nhân nhìn về phía xa xa. Ở đằng trước đang có từng đợt sóng lớn đổ tới. Đúng là các thế lực yêu quái yếu hơn trong thế giới Tiên phủ . Giờ phút này, tất cả các thế lực yêu quái đều đã được mời tới đây.
Thế giới Tiên phủ quá nhỏ nên việc tụ tập một chỗ cũng rất dễ dàng.
“Thậm chí ta còn có thể thề Thiên Đạo, nguyện ý liên minh với các ngươi để đối phó với Thần Ma và loài người kia.” Đa Hòa tiên nhân nói. “Chúng ta nhất định phải lấy được chìa khóa Tiên phủ. Chỉ cần có được chìa khóa Tiên phủ …toàn bộ yêu quái thế giới tiên phủ chúng ta sẽ có thể đi tới một thế giới rộng lớn giàu có hơn.”
“Đa Hòa tiên nhân. Ngươi không đối phó với chúng ta nhưng còn bộ tộc Vu Giang thì sao?”
“Yên tâm, Vu Tùy cũng sẽ thề Thiên Đạo giống ta. Tới giờ phút này chúng ta tội gì phải tranh đấu với nhau nữa?”
Rất nhanh.
Bởi vì tất cả yêu quái đều có niềm tin chung về một thế giới rộng lớn giàu có hơn. Nên tất cả đều thành tâm, không còn muốn tranh đấu gì với nhau nữa. Từ đó cả đám thủ lĩnh bắt đầu thề Thiên Đạo.
Những thế lực tán loạn kia nhìn như nhỏ yếu nhưng nếu gộp vào một chỗ thì cũng không thua gì đạo binh hơn vạn yêu quái của Đa Hòa tiên nhân.
“Vu Tùy, bộ tộc Vu Giang của ngươi mạnh hơn phía chúng ta nhiều. Nên theo ta thì tốt nhất là để những yêu quái này ở bên phía ta canh giữ.” Đa Hòa tiên nhân nói.
“Được.”
Bộ tộc Vu Giang vốn cao ngạo nên khinh thường việc phối hợp với những thế lực yêu quái khác. Lúc này Vu Tùy tiên nhân biến đi một cái, lập tức xuất hiện ở giữa đạo binh dạ xoa.
Đám người Kỷ Ninh không hề biết rằng. Những yêu quái ở bên ngoài đã hoàn thành một kỳ tích mà kể từ khi Vu Giang tiên nhân chết tới giờ chưa có: Đoàn kết tuyệt đối!
Năm xưa, Vu Giang tiên nhân có chia ra hai loại đạo binh để lại. Một loại là ‘đạo binh sóng lớn’ và một loại là ‘đạo binh dạ xoa’.
Đạo binh sóng lớn có số lượng rất nhiều.
Đạo binh dạ xoa là đội tinh nhuệ được tuyển chọn từ bộ tộc Vu Giang.
Mà hiện tại, dưới sự dẫn dắt của ‘Đa Hòa tiên nhân’, toàn bộ đạo binh sóng lớn đều đã tụ tập dưới tay hắn, tạo thành một thế lực không thua gì đạo binh dạ xoa. Những đạo binh sóng biển này vây quanh trụ trời sáng vàng tầng tầng lớp lớp. Đạo binh dạ xoa thì vây quanh một cây trụ trời còn lại.
“Vèo.”
Đám người Kỷ Ninh đi vào trong một cái điện sảnh. Điện sảnh này có diện tích gần ngang với điện sảnh ở ‘Tiên Thảo Điện’.
Trong điện sảnh có vô số thi hài.
“Là Đạo Binh Giáp Khải.”
“Đạo Binh Giáp Khải.”
Khi vừa tiến vào, nhóm Kỷ Ninh hoàn toàn bị những thi hài kia làm kinh ngạc nhưng rồi sau đó lập tức phát hiện ra những Đạo Binh Giáp Khải kia.
“Uỳnh!” Thần Ma Tương Liễu Phương lại vươn hai bàn tay to của hắn ra với uy thế không gì cản nổi, bắt lấy hai cỗ thi hài mặc Đạo Binh Giáp Khải lờ mờ vệt đen cùng pháp bảo bên hai thi hài đó. Hai bộ áo giáp kia đều tỏa ra dao động mạnh mẽ, tuy không bằng pháp bảo tiên giai nhưng cũng hơn xa những bộ áo giáp đạo binh khác.
Sau khi thu lấy hai bộ áo giáp và pháp bảo kia xong, Thần Ma Tương Liễu Phương lại đứng cạnh Thiếu Viêm Nông như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
“Tương Liễu Phương kia…”
Đám người Kỷ Ninh cảm thấy bất đắc dĩ.
Cả đám cũng lập tức không nói nhiều, cả người hóa thành đường sáng, bắt đầu điên cuồng thu nhặt bảo vật. Cả điện sảnh có ít nhất mấy trăm bộ hài cốt, tất cả đều mặc áo giáp đạo binh. Những Đạo Binh Giáp Khải này có cái mạnh cái yếu, có cái thích hợp với Tử Phủ, Vạn Tượng, có cái thích hợp với cả Nguyên Thần.
“Hai cái có vệt đen kia e là áo giáp đạo binh cho Địa tiên, Tán tiên mặc.” Cả đám Kỷ Ninh thầm nghĩ.
Rất nhanh, cả đám Kỷ Ninh đã khua khoắng cả điện sảnh thành trống không.
Cả phân điện này không hề có bất kỳ gian phòng nào, chỉ có một gian điện sảnh này là duy nhất.
“Rầm rầm.” Thần Ma Tương Liễu Phương chỉ về phía xa xa, một đường thần lực tối đen đổ thẳng về phía vách đã xa xa. Vách đá trên điện hiện ra ba chữ : Đạo Binh Điện.
“Đúng là Đạo Binh Điện.” Thiếu Viêm Nông cười nói. “Nhưng Vu Giang tiên nhân này có rất nhiều đạo binh cho nên thông thường đều cho ở ngoài thế giới Tiên phủ kia. Đạo binh ở đây chỉ là số ít…Hai bộ áo giáp mà Phương thúc vừa thu có thể xem là ‘Thiên giai cực phẩm’, vẫn còn xa xa chưa tới cấp Tiên giai. Nếu như là áo giáp tiên giai thì e là tới giờ đã có thể sinh ra ‘linh hồn pháp bảo’ rồi.”
Nhóm người Kỷ Ninh hiểu ngay rằng đây chỉ là lời an ủi của Thiếu Viêm Nông với bọn hắn mà thôi.
Ở giữa điện sảnh rộng lớn có một vài cây cột cao ngất
Thiếu Viên Nông phát hiện ra một cây cột mà mặt ngoài có hình rồng thần chính là phần trung tâm của phân điện này. Thiếu Viêm Nông lập tức khoanh chân ngồi dưới cây cột đó để luyện hóa.
Đám người Kỷ Ninh cũng chỉ có thể đứng chờ ở bên.
“Sư huynh thật lợi hại đấy.” Mộc Tử Sóc khoanh chân ngồi bên cạnh Kỷ Ninh, cười ha hả nói.”Vừa rồi trong mấy trăm thi hài đạo binh, chúng ta cũng có lấy được một ít. Nhưng sư huynh lại có hai con linh thú trợ giúp, chẳng khác gì một người lấy phần ba người cả…đặc biệt là Không Thanh Xà kia, vừa chạy một cái là đã xuyên qua không gian với tốc độ nhanh nhất rồi.”
Lần tranh giành thi hài đạo binh vừa qua đều thuộc về năm người Kỷ Ninh và Tuyết Hồng Y, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh. Nhưng Kỷ Ninh cùng Bạch thúc, tiểu Thanh đã chiếm tới ba trong tám phần!
“Hừ, tới tranh đạo binh giáp khải mà hắn cũng nhiều hơn ta. Nhưng dù sao thì nếu so sánh ra, pháp bảo tiên giai vẫn còn hơn cả ngàn vạn kiện áo giáp đạo binh kia.” Tuyết Hồng Y chỉ dám nói thầm chứ không dám hé răng ra.
“Đúng đúng, Kỷ Ninh sư đệ, khi nào tới phân điện khác thì ngươi nên nương tay lại chút ít.” Thương Giang chân nhân cười.
“Hắn lại mềm tay được sao?” Dư Vi nở nụ cười.
“Ai bảo mọi người không có linh thú.” Cửu Liên nói đỡ cho Kỷ Ninh.
Thương Giang chân nhân cảm thán: “Ai mà chẳng muốn có một linh thú tốt. Nếu có một con Xích Lân Cầu Long thần phục thì ta đương nhiên gật đầu ngay. Nhưng đáng tiếc, cơ bản là không thể nào gặp được thần thú kia, chỉ cần xuất hiện tung tích ở đâu đó là đã bị những bộ tộc lớn như Thiếu Viêm tộc bắt về rồi. Mà cho dù như Không Thanh Xà của Kỷ Ninh sư đệ – một giống loài chuyên đi tìm bảo vật kỳ ngộ, cũng cực kỳ hiếm thất. Muốn thu làm linh thú cũng khó đấy.”
“Không Thanh Xà, bái ta làm chủ đi.” Mộc Tử Sóc hô.
“Tên đầu gỗ như ngươi mà cũng xứng làm chủ nhân của ta à?” Tiểu Thanh quấn trên tay Kỷ Ninh ngẩng cái đầu rắn lên, nói tiếng người với vẻ đầy khinh thường.
“Cái con Không Thanh Xà này, dù gì thì ta cũng là huynh đệ của chủ nhân ngươi đó.” Mộc Tử Sóc trừng mắt.
“Ta chỉ nhận chủ nhân thôi. Còn ngươi thì cứ sang bên kia nghỉ cho khỏe đi.” Tiểu Thanh cực kỳ kiêu ngạo.
“Ngươi…” Mộc Tử Sóc tức giận nhưng chỉ có thể hừ mà nói. “Ta không thèm đôi co với con rắn như ngươi.”
Hắn chưa bao giờ cãi lại được tiểu Thanh.
Kỷ Ninh thấy thế thì nở nụ cười. Thật ra, với những tiên nhân chuyển thế như Dư Vi, Thương Giang chân nhân thì đều do tốc độ tu luyện quá nhanh, cho nên thông thường rất ít có linh thú. Bởi vì tốc độ tu luyện của linh thú không thể nào đuổi kịp bọn hắn! Còn về phần những thần thú mạnh mẽ…thì lại không dễ kiếm được.
Như Xích Lân Cầu Long, có muốn cũng không giành được.
Tuy rằng Không Thanh Xà có thực lực yếu hơn, nhưng lại am hiểu kìm bảo vật kỳ ngộ nên thông thường cũng được rất nhiều người tu tiên thu lấy. Nhưng đáng tiếc, do số lượng quá ít và Không Thanh Xà lại rất am hiểu khả năng trốn chạy.
Còn về phần Bạch Thủy Trạch thì sao? Nếu nói tương đối thì đúng là còn kém xa. Bởi vì nó chỉ có ưu điểm là nhận thức tốt, đủ thông minh. Nhưng đối với Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch chính là Bạch thúc, là người thân giống như cha mẹ. Mà Bạch Thủy Trạch lại có ơn cứu mạng với mẹ hắn, mà lại luôn ở bên ủng hộ hắn.
Có điều, Bạch thúc cũng đã có thành tựu khá cao ở trận pháp. Lần ở Tàng Bảo Điện, công lớn nhất chính là Bạch thúc.
Cuối cùng thì Thiếu Viêm Nông cũng đã luyện hóa xong trung tâm của Đạo Binh Điện. Nhưng trên mặt hắn lại không có chút vui mừng nào. Đám người Kỷ Ninh cũng không người nào mỉm cười.
Bởi vì…
Bây giờ đã luyện hóa được ba phân điện là Tàng Bảo Điện, Tiên Thảo Điện, Đạo Binh Điện. Còn thừa lại hai phân điện. Mà hai phân điện đó, một tòa đã bị ‘đạo binh dạ xoa’ vây tầng tầng lớp lớp quanh, một tòa bị ‘đạo binh sóng lớn’ vay trùng trùng điệp điệp quanh. Muốn vào thì nhất định phả đánh một trận. Không có cách nào khác cả!
Mà đạo binh yêu quái kia lại đáng sợ tới mức cả Thần Ma Tương Liễu Phương cũng chỉ có thể chạy chứ không làm được gì. Vì thế nên đám Kỷ Ninh thầm tính, nếu thật sự đi đánh thì e là sẽ dễ dàng bị giết chết mất!
So sánh với Tương Liễu Phương thì bọn họ đã yếu hơn rồi chứ đừng nói là những đạo binh kia.
Nguy cơ tử vong…
Làm vẻ mặt từng người trở nên khó coi.
“Các vị.” Đôi mắt của Thiếu Viêm Nông đảo qua đám người Kỷ Ninh. “Ta có chìa khóa Tiên phủ, nên ở bất kỳ chỗ nào trong Tiên phủ ta đều có thể mở ra một lối đi rời khỏi Tiên phủ…Nếu quả thật gặp phải nguy hiểm không cản nổi. Ta sẽ dẫn mọi người lập tức thoát đi khỏi Tiên phủ này. Yên tâm, ta vẫn nắm chắc có thể thoát ra ngoài được.”
“Nhưng các vị vẫn phải cẩn thân, ta không muốn rằng tí nữa các ngươi lại bị đám yêu quái kia giết.” Thiếu Viêm Nông thản nhiên nói.
Cả đám Kỷ Ninh đều hiểu rằng đã không còn đường lui nữa rồi.
Nhưng đã xông vào Tiên phủ thì ai cũng hiểu rằng chẳng thoải mái gì, gặp nguy hiểm cũng là chuyện bình thường.
Trong đám Kỷ Ninh, ai cũng có thứ để giữ mạng. Nhưng vẫn chưa ai bỏ ra.
“Tốt lắm, xuất phát.” Thiếu Viêm Nông ra lệnh.
Yêu quái ở cả thế giới Tiên phủ chia làm hai phần, một phần là đạo binh dạ xoa bộ tộc Vu Giang, một phần là đạo binh sóng lớn. Bọn chúng chia ra ở hai tòa phân điện còn lại.
Chỉ thấy ở xa xa trên không trung xuất hiện một con thuyền chiến lớn.
Con thuyền lớn nghiền khí bay thẳng tới chỗ đạo binh sóng biển của Đa Hòa tiên nhân với tốc độ cao.
“Tới rồi.”
“Con Thần Ma và đám loài người tới rồi.”
“Đa Hòa, tới chỗ ngươi đó.” Vu Tùy tiên nhân truyền âm về xa xa.
Đa Hòa tiên nhân dẫn theo hơn hai vạn đạo binh yêu quái tạo thành một cơn sóng vô tận ngập cả trời. Từng tên đều mang ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía con thuyền đang bay tới
Chương 265: Hoang Chi Tâm
Trên thuyền lớn.
Đám người Kỷ Ninh nhìn thấy cơn sóng ở xa xa cũng với uy thế ngập trời trong đó…làm cho mỗi người cảm thấy nặng trịch.
“Đám yêu quái kia, sau này mà ta luyện hóa được Tiên phủ, nhất định phải cho bọn chúng làm nô dịch hết. Toàn bộ phải làm nô dịch!” Thiếu Viêm Nông nhìn chằm chằm vào đám yêu quái ở xa xa, vẻ mặt có vẻ rất dữ tợn. Đồng thời hắn cắn răng một cái, trong tay lập tức xuất hiện một cơ giới kỳ dị tỏa ra dao động mạnh mẽ.
Đám người Kỷ Ninh cùng quay đầu nhìn vật đó.
“Hoang Chi Tâm?” Mộc Tử Sóc kinh ngạc hô lên.
Trong đám người Kỷ Ninh, tới cả Thương Giang chân nhân, Cửu Liên, Tuyết Hồng Y đều phải lộ ra vẻ nghi hoặc, hiển nhiên là không biết thứ kia là cái gì.
“Ngươi cũng biết Hoang Chi Tâm à?” Thiếu Viêm Nông gật đầu. “Đúng vậy, đây là Hoang Chi Tâm! Là Hoang Chi Tâm cấp độ tiên phẩm.”
“Nhưng chiến thuyền khôi lỗi này của ngươi chỉ có cấp độ thiên giai. Nếu ngươi dùng Hoang Chi Tâm cấp độ tiên phẩm cho chiến thuyền khôi lỗi thì e là chiến thuyền khôi lỗi này chịu không nổi. Cho dù bề ngoài nhìn vẫn ổn nhưng nhiều trận đồ bên trong sẽ bị vỡ vụn. Theo đó mà chiến thuyền khôi lỗi cũng coi như xong.” Mộc Tử Sóc nhịn không được phải nói.
“Trong thời gian uống một chung trà thì vẫn có thể giữ được.” Thiếu Viêm Nông lạnh nhạt nói rồi lập tức đưa Hoang Chi Tâm xuống boong thuyền.
Vù.
Boong thuyền tự động tách ra một lối đi sâu, Hoang Chi Tâm bị nuốt thẳng vào.
“Ít nhất trong thời gian một chén trà, chiến thuyền này có thể đạt tới cấp độ ‘Gần tiên giai’. Có lẽ không đỡ nổi đòn tấn công của Thiên Tiên, nhưng đám đạo binh yêu quái kia thì không thể đánh phá được chiến thuyền này.” Thiếu Viêm Nông nói với giọng trầm thấp.
“Hoang Chi Tâm là cái gì vậy?”
“Sư đệ, Hoang Chi Tâm là vật gì thế?”
Cả đám người Kỷ Ninh đều nghi hoặc truyền âm cho Mộc Tử Sóc.
Mộc Tử Sóc cực kỳ am hiểu khôi lỗi nên cũng biết tới Hoang Chi Tâm. Lúc này hắn truyền âm nói: “Cái này khá khó giải thích. Đơn giản mà nói…thì Hoang Chi Tâm này thật ra chỉ dùng ở chiến thuyền khôi lỗi ‘Tiên giai’. Có thể làm uy lực của chiến thuyền khôi lỗi tiên giai bùng nổ trong thời gian ngắn. Chiến thuyền khôi lỗi tiên giai hoàn toàn có thể chịu đựng được loại bùng nổ hơn xa bình thường này. Nhưng có điều, chiến thuyền khôi lỗi tiên giai có giá trị hơn xa pháp bảo tiên giai bình thường. Cho dù là Thiếu Viêm công tử, e là cũng không có chiến thuyền khôi lỗi loại đó.”
“Cho nên Thiếu Viêm Nông mới dùng Hoang Chi Tâm vào chiến thuyền này của hắn. Thật ra chiến thuỳen này của hắn cũng là loại cực tốt, có cấp độ thiên giai, rất trân quý. Nhưng Hoang Chi Tâm có uy lực quá mạnh mẽ. Chiến thuyền khôi lỗi thiên giai này không chịu thấu. Cho dù bản thân có kiên cố như pháp bảo không phá vỡ nổi thì những trận đồ bên trong cũng sẽ bị hỏng mất.” Mộc Tử Sóc nói.
Mặc dù không phải chuyên môn của Kỷ Ninh nhưng hắn cũng hiểu được mức độ quan trọng của trận đồ.
Trận đồ khôi lỗi chính là phần trung tâm vận hành toàn bộ khôi lỗi! Chính nhờ có trận đồ…nên khôi lỗi mới có trí tuệ, mới có khả năng thi triển ra những chiêu thức mạnh mẽ huyền diệu.
Trận đồ mà hỏng thì coi như cả con khôi lỗi đi tong.
“Một chiến thuyền, một viên Hoang Chi Tâm.” Thiếu Viêm Nông gầm nhẹ. “Nhất định phải tiến được vào phân điện kia, nhất định phải đi vào!”
Đám người Kỷ Ninh nhìn nhau. Từng người đều cảm nhận được quyết tâm của Thiếu Viêm Nông.
Chiến thuyền nhanh chóng tới gần.
Đa Hòa tiên nhân dẫn đầu hơn hai vạn đạo binh yêu quái lạnh lùng nhìn con thuyền đang đi tới.
“Giết.”
“Giết chết Thần Ma kia, giết chết loài người kia.”
Đám yêu quái đã không dằn lòng nổi rồi, nhưng do Đa Hòa tiên nhân chưa ra lệnh nên không ai dám tự tiện ra tay.
Cuối cùng…
Con thuyền chiến đang bay với tốc độ bình thường bỗng nhiên lóe sáng, phát ra những tia sáng vàng, khí tức cũng mở rộng. Cả mặt ngoài chiến thuyền xuất hiện một tầng hào quang màu vàng chói. Cả con thuyền biến thành hình giọt nước, giống như một cái thoi dài. Chỉ thấy vèo một cái, chiến thuyền bay thẳng vào cơn sóng ngập trời với tốc độ vô cùng kinh người.
Thật quá nhanh! Chiến thuyền vọt đi trong nháy mắt, nhanh như tia chớp, làm cho đám yêu binh trong cơn sóng không kịp trở tay.
“Giết!” Đa Hòa tiên nhân nói với giọng khàn khàn vang vọng tới từng lỗ tai của đám đạo binh. Toàn bộ đạo binh yêu quái cùng điều động nguyên lực của mình kích hoạt đạo binh giáp khải. Nguyên lực vô tận xuyên qua áo giáp…Giờ phút này, hơn vạn đạo binh yêu quái như liền thành một khối.
Đa Hòa tiên nhânh chính là ‘đầu não’ của cơn sóng yêu binh kia. Đánh thế nào, né thế nào đều do hắn quyết định.
“Đi.”
Đa Hòa tiên nhân gầm lên.
Chỉ thấy một cơn sóng khổng lồ hung hăng đổ ập vào con thuyền đang bay như tia chớp kia.
“Uỳnh!” Ngọn sóng va chạm vào chiến thuyền.
Vầng sáng bao bọc mặt ngoài chiến thuyền chấn động nhưng rồi sau đó lại ổn định trở lại. Nhưng do lực đánh vào quá mạnh nên cả chiến thuyền đều bị bay sang một bên.
“Không thể dùng cứng đối cứng mãi được.” Mộc Tử Sóc liền hô lên.
Trên thuyền, đám Kỷ Ninh vẫn đứng rất vững vàng nhưng sắc mặt mỗi người trở nên nghiêm trọng dần khi ngẩng đầu lên nhìn từng cơn sóng đổ ập tới.
“Phương thúc, lên.” Thiếu Viêm Nông cắn răng nói.
“Được.” Tương Liễu Phương đáp ứng bằng một giọng trầm thấp. Trong tay hắn lập tức xuất hiện hai cây thoi dài làm người khác phải e sợ. Tiếp theo, vèo vèo! Cả người lập tức xuyên qua quầng sáng bên ngoài chiến thuyền. Tầng sáng bên ngoài chiến thuyền không hề ngăn trở Tương Liễu Phương chút nào.
“Yêu quái, cút ngay.”
Tương Liễu Phương hóa thành chín đầu mình người đuôi rắn cao ngàn trượng, gào thét, xông thẳng tới đỡ cơn sóng ngập trời kia. Hắn bắt đầu tấn công.
Cái thoi dài hơn mười trượng bắt đầu đâm thẳng vào cơn sóng như tia chớp.
“Một tên Thần Ma nhãi nhép như ngươi đừng hòng lay động chúng ta.” Âm thanh của Đa Hòa tiên nhân vang vọng. Chỉ thấy từng đợt sóng trào vô tận điên cuồng đổ ập tới Thần Ma Tương Liễu Phương.
Uỳnh!
Uỳnh!
Da tróc thịt bong, máu tươi bay ra, một cây thoi dài bị đánh bay về sau. Tương Liễu Phương cũng bị đánh cho quay lộn vòng. Tuy rằng hắn đã từng đánh với đội quân do Đa Hòa tiên nhân dẫn đầu rồi. Nhưng lần đó Đa Hòa tiên nhân chỉ dẫn có hơn vạn đạo binh yêu quái.
Mà lúc này Đa Hòa tiên nhân đã đoàn kết được với rất nhiều thế lực nhỏ khác, tạo thành một đạo binh yêu quái hơn hai vạn tên. Uy lực tăng lên gấp mấy lần nên dĩ nhiên Tương Liễu Phương không thể nào cản nổi.
“Tới.” Tương Liễu Phương duỗi tay ra. Bàn tay to của hắn hóa thành từng con rắn lớn, quấn lấy cây thoi. Thương thế trên người hắn nhanh chóng khôi phục. Hắn lại liều chết xông lên.
“Uỳnh.” “Uỳnh.” “Uỳnh.”
Thần Ma va chạm cùng cơn sóng lớn với uy lực long trời lở đất.
Tuy rằng Thần Ma Tương Liễu Phương rơi vào hoàn cảnh xấu. Nhưng hắn đã có thể hỗ trợ chia sẽ phần nào uy lực của cơn sóng. Trong lúc nhất thời, con thuyền nhỏ bé trước cơn sóng kia đang vượt dần qua.
“Thật tức chết.” Đa Hòa tiên nhân nôn nóng. Nếu cứ đối phó với tên Tương Liễu Phương kia thì con thuyền này sẽ vượt qua mất.
Mà hắn cũng không biết tại sao chiến thuyền đó lại lợi hại tới vậy. Dù đã đánh mạnh như thế mà vẫn không làm gì được. Bình thường sóng đánh vào đã có thể làm nó bị đánh lui rồi.
“Chân Bảo, ngươi dẫn bộ tộc Đa Hòa của ta.” Đa Hòa tiên nhân truyền âm nói. “Chia làm hai cơn sóng yêu binh.”
“Vâng thưa sư tôn.”
Chân Bảo chính là đệ tử mà Đa Hoa tiên nhân tin tưởng nhất, cũng là kẻ đứng ngay sau hắn. Hiện giờ đã tới Nguyên Thần viên mãn, thực lực cực kỳ mạnh mẽ.
“Chia!”
Vù! Vù!
Chỉ thấy cơn sóng kia tự động tách đôi ra trong nháy mắt. Cơn sóng yêu binh do các thế lực khác nhau hợp lại được Đa Hòa tiên nhân dẫn đầu đi ngăn cản Thần Ma Tương Liễu Phương. Đạo binh yêu quái còn lại được ‘Chân Bảo đạo nhân’ dẫn đi cản chiến thuyền.
Trong chiến thuyền, đám người Kỷ Ninh vẫn đang nhìn không rời mắt về phía trận chiến giữa Thần Ma và cơn sóng lớn. Chiến thuyền vẫn đâm thẳng vào giữa cơn sóng.
“Ha ha ha, nó cản được Phương thúc nhưng không cản được ta.” Đôi mắt của Thiếu Viêm Nông tràn đầy vẻ điên cuồng.” Cứ tiến tới, vọt được tới chỗ phân điện là ta có thể vào trong ngay.”
Sóng đánh tới từng cơn.
Chiến thuyền vẫn lao tới trước với uy thế vô cùng.
“Sao?”
Chỉ thấy cơn sóng ngập trời bỗng nhiên tách ra làm hai. Một phần đi cản Thần Ma Tương Liễu Phương, hoàn toàn chèn ép được Tương Liễu Phương. Còn phần còn lại nhìn có vẻ hơi yếu hơn đang bắt đầu tầng tầng lớp lớp đổ ập về phía con thuyền.
Con thuyền lập tức khó khăn tiến lên.
“Còn chưa tách ra?” Thiếu Viêm Nông cắn răng. “Xông lên cho ta, xông lên, xông lên, Hoang Chi Tâm, cháy lên!”
Uỳnh! ! !
Tầng sáng ngoài chiến thuyền phình to lên. Lực đánh vào cũng càng thêm lớn. Đạo binh yêu quái do ‘Chân Bảo đạo nhân’ dẫn đầu hoàn toàn đủ thực lực đề chèn ép được Tán tiên, Địa tiên. Nhưng lúc này đối mặt với chiến thuyền trong trạng thái điên cuồng thì lại không thể cản nổi. Chiến thuyền không ngừng lao tới.
“Ngăn nó lại, ngăn lại, Chân Bảo, ngăn lại.” Đa Hòa tiên nhân truyền âm tới.
“Sư tôn yên tâm, cứ giao cho ta!” Chân Bảo đạo nhân cũng điên cuồng.
Chỉ thấy cả cơn sóng mãnh liệt lên, trong nháy mắt tỏa ra ánh sáng, điên cuồng cản chiến thuyền lại.
“Mau, mau, mau.” Thiếu Viêm Nông nghiến răng nghiến lợi.
“Nguy hiểm, nguy hiểm, nguy hiểm quá.” Mộc Tử Sóc nhìn trân trối tới mức mí mắt sắp long ra ngoài. Hắn vội vàng truyền âm cho đám người Kỷ Ninh. “Sư huynh sư tỷ cẩn thân. Thiếu Viêm Nông kia điên thật rồi. Chiến thuyền khôi lỗi thiên giai vốn không thể nào chịu nổi. Bây giờ hắn lại còn điên khùng đốt Hoang Chi Tâm, làm uy lực của Hoang Chi Tâm nhanh chóng bùng nổ trong thời gian ngắn. Trận đồ của chiến thuyền thiên giai này có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Một khi vỡ vụn là cả chiến thuyền đi tong. Khi đó, chúng ta sẽ phải đối mặt với hơn vạn đạo binh yêu quái tấn công.”
Đám người Kỷ Ninh, Dư Vi, Thương Giang chân nhân đều căng thẳng.
“Lao lên, xông lên nào, xông lên nào.” Mặt Thiếu Viêm Nông đỏ sựng lên, trong mắt lóe lên sự điên cuồng.
“Điên rồi, điện thật rồi.” Tuyết Hồng Y nhìn tới phát hãi. Ở bên ngoài chiến thuyền là cơn sóng yêu binh đáng sợ. Mỗi lần cơn sóng đập tới là có thể làm cho Thần Ma Tương Liễu Phương bị da tróc thịt bong hộc máu. Nếu chiến thuyền này bị hỏng, cơn sóng kia đập thẳng vào bọn hắn thì e là cả đám sẽ bị đập cho nát vụn.
“Két…rắc. . rắc…két…” Bỗng nhiên cả con thuyền xuất hiện tiếng gãy.
Lực lao đi của chiến thuyền đã giảm đi. Quầng sáng ở mặt ngoài chiến thuyền cũng bắt đầu phai nhạt dần. Cả tầng sáng bắt đầu chấn động.
“Sắp vỡ rồi, sắp vỡ rồi.” Mộc Tử Sóc hô lên. “Thiếu Viêm công tử!”
‘Chân Bảo đạo nhân’ dẫn đầu hơn vạn đạo binh yêu quái đương nhiên cũng nhận ra lực lao đi của chiến thuyền mà hắn muốn ngăn lại đã bắt đầu giảm xuống. Quầng sáng vàng ở bên ngoài cũng bắt đầu phai nhạt. Điều này làm hắn mừng rỡ. Hắn lập tức gào lên: “Giết, giết bọn chúng, cướp lấy chìa khóa Tiên phủ.” Lập tức có một cơn sóng mãnh liệt mãnh liệt hung hăng đổ ập xuống chiến thuyền!
Chương 266: Nháy mắt vạn năm
Cả đám Kỷ Ninh, Thương Giang chân nhân, Dư Vi, Cửu Liên, Mộc Tử Sóc, Tuyết Hồng Y trở nên căng thẳng.
Ấn đường của Dư Vi còn lóe lên một điểm sáng.
Nguyên lực của Kỷ Ninh cũng đã thẩm thấu vào pháp bảo trữ vật. Trong pháp bảo trữ vật có một lá cây xanh biếc, mặt ngoài lá cây này có phù văn màu xám làm cho cả chiếc lá trở nên cực kỳ huyền diệu. Đây cũng là một trong hai bảo vật chuyên dùng để giữ mạng mà Kỷ Ninh lấy được từ Thủy Phủ.
“Sao?” Cửu Liên cũng nắm chặt tay lại. Trên mu bàn tay hiện ra một đóa hoa sen màu trắng.
Tất cả mọi người đều sẵn sàng kịch hoạt bảo vật hộ thân. Từng người căng thẳng nhìn ra ngoài chiến thuyền. Quầng sáng vàng ở ngoài cũng đã bắt đầu biến đổi.
“Uỳnh!” Đầu sóng khổng lồ hung mãnh nên thẳng vào quầng hòa quang bên ngoài chiến thuyền.
Chiến thuyền quay cuồng một cái thật mạnh nhưng vẫn lao về phía trước.
Trong chiến thuyền quay vòng, đám người Kỷ Ninh vẫn như dán chân xuống ván thuyền. Đôi mắt của từng người trợn trừng như thể không kìm lòng nổi. Cả đám đều căng thẳng nhìn con thuyền.
“Rắc rắc rắc…” Trong thuyền vang lên từng tiếng đứt gãy. Thậm chí quầng sáng ở bên ngoài bắt đầu tối dần đi.
“A a a! Đáng chết đáng chết đáng chết!” Thiếu Viêm Nông gào lên, trong tay lại xuất hiện một cuốn tranh. Cuốn tranh nhìn cũng bình thường. Giấy của nó nếu ở Kỷ tộc thì có thể là hiếm nhưng nếu tới thành An Thiền thì cũng rất đỗi bình thường.
Nhưng trên cuốn tranh nhìn như bình thường ấy lại có một chữ rất to:
Định!
“Định!” Ánh mắt của đám người Kỷ Ninh cùng bị chữ trên tranh này thu hút. Một chữ vô cùng đơn giản nhưng lại tỏa ra khí thế Đạo vô cùng. Thậm chí còn khổng lồ hơn Vũ Thủy Chi Đạo, Liệt Hỏa Chi Đạo mà Kỷ Ninh biết rất nhiều. Tới mức mà làm cho đám người Kỷ Ninh có một loại cảm giác như muốn thần phục khấn vái.
“Oang!”
Chữ ‘Định’ trên cuốn tranh bỗng nhiên lóe sáng, tỏa ra ánh sáng mờ mờ chiếu ra xung quanh. Mà tới cả cơn sóng yêu binh ở bên cũng nằm trong phạm vi chiếu sáng.
Lúc này, gió ngừng thổi, nước cũng ngừng trôi.
Trời đất như bị giữ chặt lại
Nhưng đám người Kỷ Ninh lại không bị ảnh hưởng chút nào. Cả đám không khỏi kinh ngạc không thôi.
“Việc này, việc này sao lại có thể?”
“Không đúng, cơn sóng yêu binh kia vẫn chuyển động, nhưng chuyển động vô cùng chậm.” Đám Kỷ Ninh lập tức phát hiện ra. Cơn sóng ở bên cạnh không phải ngừng mà chỉ là đang di chuyển với một tốc độ vô cùng chậm.
“Vèo.”
Không bị cơn sóng yêu binh ngăn cản, chiến thuyền bay vèo một cái là đã vượt qua khoảng cách hơn mười dặm.
“Mở.” Thiếu Viêm Nông tái mét mặt cầm chìa khóa Tiên phủ trong tay. Ở không gian phía trước lập tức xuất hiện một cái cửa điện. Chiến thuyền lập tức bay vèo một cái qua cửa điện. Tiếp theo cửa điện đóng lại.
“Vù…”
Ngay khoảng khắc khi đám người Thiếu Viêm Nông vừa vượt qua cửa điện thì cơn sóng bị như bị chặn lại kia lập tức mãnh liệt đổ ập xuống.
“Sao lại như vậy? Sao lại có thể như vậy?” Thủ lĩnh ‘Chân Bảo đạo nhân’ dẫn dầu cơn sóng yêu binh khó tin nhìn về phía cánh cửa ở xa xa đang dần đóng lại. “Vừa rồi, vừa rồi…”
Hắn vĩnh viễn không thể quên được cảm giác vừa rồi.
Rõ ràng là hắn đã dùng hết khả năng điều khiển cơn sóng yêu binh, hơn nữa tốc độ tấn công rất nhanh. Nhưng không hiểu vì sao trong nháy mắt, chiến thuyền kia như tăng tốc lên vạn lần, chục vạn lần. Chính vì tốc độ của đối phương tăng quá nhanh nên bản thân hắn không tài nào kịp điều khiển để tấn công theo được. Mà đối phương còn xuyên qua đám yêu binh bên này trong nháy mắt, sau đó mở cánh cửa giữa không trung.
“Sư tôn, bọn chúng, làm sao mà bọn chúng lại tăng tốc nhanh tới vậy? Ta căn bản không kịp theo nổi.” Chân Bảo đạo nhân truyền âm nói.
Ở chỗ xa xa, ‘Đa Hòa tiên nhân’ đang đối đầu với Thần Ma Tương Liễu Phương nhưng vẫn chú ý tới bên này. Dù sao đám người trong chiến thuyền mới là quan trọng nhất.
Vừa rồi hắn cũng cảm thấy như mơ.
“Không phải bọn chúng nhanh mà là ngươi chậm.” Đa Hòa tiên nhân nói. “Trong khoảng khắc ấy, toàn bộ yêu binh các ngươi di chuyển còn chậm hơn cả con rùa con.”
“Làm sao lại vậy. Ta không hề có cảm giác chậm lại tí nào. Đạo binh dưới trướng cũng không hề có ai có cảm giác giảm tốc cả.” Chân Bảo chân nhân vội vàng nói.
“Đó là bởi vì…thời gian của các ngươi trôi đi chậm hơn. Hẳn là ngươi đã nghe nói qua ‘một ngày trên trời bằng một năm dưới đất’. Điều đó chính là do thời gian trên trời trôi đi trôi đi không giống với ở đây. Ngươi cảm thấy ở trên trời trôi qua một ngày thì ở dưới thế gian đã qua một năm rồi. Vừa rồi ngươi cảm giác chỉ trong nháy mắt nhưng trên thực tế lại khác xa. Chính vì thế nên đối phương có thể đi ra ngoài hơn mười dặm.” Trong mắt của Đa Hòa tiên nhân có chút tuyệt vọng. “Không ngờ loài người kia lại có được bảo bối như thế. Chẳng lẽ ông trời muốn diệt chúng sinh trong thế giới Tiên phủ này sao?”
Chân Bảo đạo nhân cũng hiểu ra.
Hóa ra là thời gian.
Thời gian thay đổi.
Với cảm giác của bản thân chỉ là nháy mắt. Nhưng trên thực tế thì người khác đã sống tới cả ngàn năm. Tốc độ trôi đi của thời gian không giống nhau mới tạo thành việc vừa rồi.
“Không ngờ lại có bảo vật như vậy.” Chân Bảo đạo nhân thì thào tự nói.
“Ha ha ha…Các ngươi không cản nổi công tử nhà ta. Ngăn không nổi.” Ở xa xa, Thần Ma Tương Liễu Phương bắt đầu chạy về xa xa, đồng thời tiếng cười lại vang vọng khắp gầm trời.
Cơn sóng yêu binh không đuổi bắt nữa.
Nếu Thần Ma Tương Liễu Phương đã muốn chạy thì bọn chúng cũng chẳng có cách nào đuổi kịp được.
“Đi qua bên kia, chúng ta qua bên kia mau.” Trên khuôn mặt trung niên của Đa Hòa tiên nhân đã già đi không ít trong nháy mắt.
“Uỳnh…”
Hai cơn sóng yêu binh hợp lại cùng một chỗ tạo thành một cơn sóng lớn hơn, nhanh chóng bay về phía xa xa.
Không bao lâu.
Cơn sóng yêu binh đã hợp lại với đạo binh dạ xoa.
“Các ngươi đã đánh bại rồi à? Hay là thua?” Vu Tùy tiên nhân truyền âm nói. Những yêu quái ở bộ tộc Vu Giang khác cũng nhìn qua.
“Bị thua rồi.” Đa Hòa tiên nhân nói giọng khàn khàn. “Không ngờ đám loài người kia lại có thể lấy ra một món bảo vật không thể tưởng tượng nổi.” Vừa rồi do hai bên cách nhau hơn ngàn dặm nên bộ tộc Vu Giang không thể thấy rõ trận chiến.
“Bảo vật gì có thể vượt qua cách trở do các ngươi tạo ra?” Vu Tùy tiên nhân gặng hỏi.
“Là một bảo vật có thể ảnh hưởng tới thời gian.” Đa Hòa tiên nhân lắc đầu.
“Thời gian?” Vu Tùy tiên nhân hơi kinh ngạc. Dù sao hắn cũng thuộc bộ tộc Vu Giang nên cũng biết được chút ít bí mật. Thông thường những bảo vật ảnh hưởng tới thời gian sẽ thường gặp ở những trận chiến của Thiên Tiên. Đối với Thiên Tiên thì nó cũng rất đỗi bình thường. Nhưng phải biết rằng, hơn vạn Tán tiên Địa tiên cũng chưa chắc đã có một Thiên Tiên…
Loại bảo vật có thể thay đổi tốc độ trôi đi của thời gian với Tán tiên Địa tiên cũng không phải cái gì xa vời lắm. Nếu ở bên ngoài thì Tán tiên, Địa tiên có thể tận mắt thấy qua. Nhưng ở trong thế giới Tiên phủ thì hai tên Tán tiên cũng chỉ mới nghe nói qua mà thôi.
“Không phải lo.” Vu Tùy tiên nhân truyền âm nói. “Đám người kia cùng lắm cũng chỉ có một cái như thế thôi. Ta không tin chúng lại có tới cái thứ hai.”
Đa Hòa tiên nhân cũng gật đầu.
“Đa Hòa, hiện giờ chúng ta đã không còn đường lùi nữa. Đây là phân điện cuối cùng. Chúng ta nhất định phải bảo vệ nó! Đây cũng là cơ hội lấy chiếc chìa khóa Tiên phủ cuối cùng.” Vu Tùy tiên nhân nói. “Với khát vọng của đông đảo yêu quái qua vô số năm tháng. Đây chính là cơ hội cuối cùng.”
“Không đơn giản chỉ là cơ hội cuối cùng đâu.” Đa Hòa tiên nhân nói giọng khàn khàn. “Đây cũng chính là cơ hội sống duy nhất đó.”
“Sống?” Vu Tùy tiên nhân hơi ngẩn ra nhưng rồi sau đó lập tức tái mặt.
“Có thể sử dụng bảo vật như thế. Có thể ép Thần Ma làm hộ vệ…thì chắc chắn đám người tới đây không hề tầm thường.”Âm thanh của Đa Hòa tiên nhân vang vọng xung quanh, tới bên tai của từng yêu quái. Hắn từ từ nhắc tới việc mà yêu quái nào cũng sợ hãi. “Một khi phân điện cuối cùng bị bọn chúng luyện hóa. Cả Tiên phủ sẽ bị bọn chúng điều khiển. Tới lúc đó, bọn chúng muốn giải quyết chúng ta thế nào cũng được. Tất cả đều nằm trong tay bọn chúng. Bọn chúng có thể điều đại quân ở bên ngoài tới. Cũng có thể phá hỏng thế giới Tiên phủ làm cho đời sau của chúng ta muốn ăn muốn uống cũng không có mà ăn uống. Rồi dần dần đời sau của chúng ta sẽ cứ thế mà chết đói. Tóm lại, chỉ cần luyện hóa được Tiên phủ là bọn chúng sẽ có rất nhiều cách.”
Toàn bộ yêu quái đều hoảng sợ.
Đúng.
Đối phương chỉ cần nắm Tiên phủ trong tay là hoàn toàn có thể tới đánh bất cứ chỗ nào trong Tiên phủ. Chỉ cần ném một vài chất độc đáng sợ…là có thể dễ dàng hủy diệt mấy vạn dặm. Những chất độc đáng sợ ấy có thể làm cho mấy vạn năm không có một ngọn cỏ mọc nổi.
Xây dưng khó khăn nhưng phá đi thì lại dễ dàng.
Phá hủy thế giới này rồi chờ thêm vài vạn năm nữa là cả thế giới Tiên phủ này cũng chẳng còn kẻ nào sống.
“Đây là hi vọng cuối cùng của chúng ta.”
“Đây là cơ hội cuối cùng của chúng ta.”
“Trận chiến quyết định.”
“Nhất định phải cướp lấy chìa khóa Tiên phủ!”
“Cho dù chúng ta có chết hết thì cũng không thể để chúng luyện hóa được phân điện cuối cùng này! ! !” Âm thanh của Đa Hòa tiên nhân vang vọng khắp gầm trời.
“Chiến!”
“Chiến!”
“Chiến!”
Toàn bộ yêu quái gầm lên. Toàn bộ yêu quái đều mang ý chí chiến đấu ngập trời.
Đây đã không còn là cuộc chiến tự do nữa mà thật sự là cuộc chiến sinh tồn!
…
Điển sảnh cổ xưa.
Một con thuyền nháy mắt tiến vào. Quầng sáng vàng bên ngoài chiến thuyền đã gần như biến mất. Cả chiến thuyền không còn vẻ mạnh mẽ huyền diệu nữa, giống như một vật chết.
“Trận đồ đã hoàn toàn vỡ vụn.” Mộc Tử Sóc lắc đầu nói. “Thời khắc cuối cùng, cơ bản là chiến thuyền theo quán tính mà bay vào. Một chiến thuyền khôi lỗi thiên giai cứ thế mà bị hủy diệt rồi.”
“Chiến thuyền khôi lỗi thiên giai đã không còn quan trọng nữa.” Thương Giang chân nhân lắc đầu. Ánh mắt của hắn mang đầy hàm ý. “Các ngươi nhìn Thiếu Viêm công tử kìa.”
Đám người Kỷ Ninh phát hiện ra.
Thiếu Viêm công tử đang cầm cuốn tranh, nhìn chằm chằm vào chữ ‘Định’ trên đó.
Đáng tiếc, hiện tại…chữ ‘Định’ kia đã không còn cái gì đặc biệt, chỉ giống như chữ bình thường mà thôi.
“Nháy mắt ngàn năm.” Dư Vi khẽ nói. “Đây là bảo vật nháy mắt ngàn năm. Chỉ cần dùng bảo vật này ra là có thể gần như chắc chắn giết chết một tên Tán tiên. Tuy rằng bảo vật này không phải pháp bảo tiên giai nhưng cũng không kém mấy.”
Kỷ Ninh hơi khó hiểu.
Cửu Liên ở bên cảnh thấy vẻ mặt của Kỷ Ninh thì lập tức truyền âm nói. “Nhát mắt ngàn năm là bảo vật có khả năng thay đổi tốc độ của thời gian trong một lần. Ngươi cảm giác thời gian trôi đi trong nháy mắt nhưng đối phương lại cảm nhận như trôi qua ngàn năm. Đương nhiên đây chỉ là cách miêu tả phóng đại lên. Tóm lại là tốc độ thời gian trôi đi khác nhau rất nhiều. Nguyên Thần đạo nhân dùng bảo vật này có thể giết chết Tán tiên. Từ đó có thể thấy được mức độ trân quý của bảo vật này.”
Kỷ Ninh đã hiểu ra.
Khi mình nhận truyền thừa thần thông ‘Trích Tinh Thủ’ đã được chuyển tới một không gian khác. Ở trong không gian đó, dù mình có ở vài tháng thì thời gian bên ngoài cũng không nhúc nhích. Nơi đó còn phóng đại hơn cả cuốn tranh kia.
“Đáng hận, đáng hận.” Thiếu Viêm công tử nhìn cuốn tranh, nghiến răng nghiến lợi.
Chương 267: Kho tàng truyền thừa cho Kỷ tộc
“Nhìn bộ dạng của Thiếu Viêm công tử thì chắc hẳn đang đau lòng tới phát điên.” Mộc Tử Sóc truyền âm với vẻ vui sướng khi người gặp nạn. Vị Thiếu Viêm công tử bỏ ra bảo vật mạnh mẽ như thế nhưng lại không hề làm cho đám người Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Tuyết Hồng Y cảm thấy bất đắc dĩ. Bọn hắn đều hiểu được rằng bọn hắn mới chỉ tính là thiên tài ở trong quận An Thiền mà thôi.
Còn với người có khả năng kế nhiệm Vũ Thần Công! Thì hắn có địa vị còn tôn quý hơn cả An Thiền Hầu.
Cho dù chỉ là người kế nhiệm nhưng bảo vật trong tay cũng làm cho đám Kỷ Ninh chỉ còn biết thổn thức than thở.
“Ta sẽ không tha cho bất kỳ con yêu quái nào trong thế giới Tiên phủ này.” Thiếu Viêm công tử nghiến răng nghiến lợi. Để xông vào được phân điện thứ tư này, hắn đã phải mất chiến thuyền khôi lỗi thiên giai, Hoang Chi Tâm, cuốn tranh chữ Định. Việc này đã hoàn toàn vượt xa khỏi tâm lý chuẩn bị lúc đầu của Thiếu Viêm công tử. Mà đây mới chỉ là phân điện thứ tư, hiên tại e là đám yêu binh cơn sóng và yêu binh dạ xoa đã tề tụ hết ở bên ngoài phân điện thứ năm rồi. Nếu muốn xông vào phân điện thứ năm thì chắc chắn phải bỏ ra cái giá còn kinh người hơn nữa. Việc này sẽ càng làm cho Thiếu Viêm công tử đau lòng thêm.
“Nhất định phải cho toàn bộ bọn chúng làm nô dịch, bán cho bộ tộc, đời đời kiếp kiếp đều phải làm nô dịch.” Thiếu Viêm công tử căm hận nói.
“Thiếu Viêm công tử.” Tuyết Hồng Y nói nhỏ.
“Sao?” Thiếu Viêm công tử nhìn về phía hắn. “Có chuyện gì?”
Tuyết Hồng Y cười nói. “Công tử có phải đang lo lắng về việc tiến vào phân điện thứ năm phải không? Theo Hồng Y thấy, thật ra không cần phải lấy cứng đối cứng với chúng. Không phải đám yêu quái kia muốn rời khỏi thế giới Tiên phủ này hay sao? Công tử hoàn toàn có thể đáp ứng cho bọn chúng. Nếu làm vậy chắc chắn đám yêu quái đó sẽ rất vui. Tới lúc đó hai bên cùng lập lời thề Thiên Đạo. Bọn chúng sẽ không dám làm trái. Như vậy thì công tử sẽ không cần phải tốn bảo vật nữa mà vẫn có thể đi vào phân điện thứ năm. Công tử thấy thế nào?”
Tuyết Hồng Y cảm thấy ý tưởng của mình cực kỳ sáng suốt.
Thiếu Viêm công tử lạnh lùng lườm hắn một cái. Trong hàm răng thé ra hai chữ: “Đồ ngu!”
“Công…” Bộ mặt của Tuyết Hồng Y lập tức đỏ quạch lên.
Là một thiên tài tu luyện, ở thế giới mà trí tuệ không phát triển mạnh, nhưng Tuyết Hồng Y vẫn có chút đầu óc. Bị Thiếu Viêm công tử chửi cho là ‘đồ ngu’, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ nhục nhã. Nhưng lập tức hiểu ngay ra suy nghĩ của Thiếu Viêm công tử.
Cửu Liên đứng bên cạnh Kỷ Ninh truyền âm cười nói: “Tên Tuyết Hồng Y kia thật ngu xuẩn. Nếu Thiếu Viêm công tử đã xông vào Tiên phủ thì chắc chắn phải chuẩn bị mọi loại tình huống. Với Thiếu Viêm công tử mà nói, chỉ cần luyện hóa được Tiên phủ này là toàn bộ yêu quái đều nằm trong tay hắn. Trốn cũng không cách nào trốn. Đây chính là mấy vạn yêu quái nô lệ. Hơn nữa, không phải là nô lệ bình thường. Nô lệ đạo binh yêu quái đó! Với cả trong đó còn có cả đạo binh dạ xoa trân quý. Chỉ có Thiên Tiên mới có khả năng xa xỉ tới vậy. Chỉ cần hiến đạo binh đó cho bộ tộc là hắn có thể được đền bù lại những bảo vật đã tổn thất, thậm chí còn có thể kiếm nhiều ấy chứ! Mà nếu đàm phán với đám yêu quái kia, để yêu quái rời đi hết thì không phải là đám của cải ấy mọc cách bay hết à?”
Kỷ Ninh gật đầu.
Chỉ riêng lượng lớn ‘Đạo Binh Giáp Khải cơn sóng yêu binh’ ‘Đạo Binh Giáp Khải Dạ Xoa’ là đã có giá trị vô tận rồi.
“Sao điện sảnh này lại không có một con khôi lỗi hay trận pháp nào tấn công chúng ta vậy?” Thiếu Viêm Nông không nghĩ ngợi nhiều. Hắn nhìn kỹ cả tòa điện sảnh.
“Hừ.”
Thiếu Viêm Nông bỗng vung tay lên. Chỉ thấy nguyên lực màu đen mênh mông bay thẳng tới bốn phương tám hướng, đập thẳng vào vách tường của điện sảnh. Uỳnh uỳnh uỳnh…Vách tường điện sảnh cũng không hề chắc chắn quá. Khi bị nguyên lực đập vào, vách tường phía trên xuất hiện ba chữ to: Đạo Tàng Điện!
“Đạo Tàng Điện?” Ánh mắt của cả đám Kỷ Ninh cùng sáng lên.
Bất kể thế lực nào cũng có xây dựng Đạo Tàng Điện.
Cho dù là Tây Phủ Thành Kỷ tộc thì cũng vẫn có một lầu Tàng Kinh để cho đệ tử chọn lựa. Ở Hắc Bạch Học cung có Đạo Tàng Điện. Vu Giang tiên nhân cũng là xây dựng cho mình một thế lực, mặc dù không sâu xa, lịch sử lâu đời như Hắc Bạch Học cung, nhưng chắc chắn vẫn hơn xa những thế lực như Tuyết Long Sơn.
Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo! Vèo!
Không đợi Thiếu Viêm Nông lên tiếng. Cả đám người Kỷ Ninh đã hóa thành đường sáng bay về hành lang có ba chữ ‘Đạo Tàng Điện’ kia. Sở dĩ đều vọt tới hành lang này là bởi vì ở dưới ba chữ kia chỉ có duy nhất một cái, không đi vào đây thì đi đâu?
“Đám người các ngươi.” Thiếu Viêm Nông cũng lao vèo tới.
Vừa tiến vào hành lang, đập vào mắt là một điện sảnh lớn. Trong điện sảnh có bầy vô số sách. Chỉ cần nhìn qua là đã thấy mức độ phong phú cùng quy mô không hề thua kém Đạo Tàng Điện của Hắc Bạch Học cung bao nhiêu.
“Lấy mau.”
“Mau.”
Mỗi người như phát rồ.
Bất kỳ thế lực nào đều rất coi trọng pháp môn, bí thuật. Chỉ cần tìm được một môn pháp môn bí thuật nào mà Hắc Bạch Học cung không có, hiến cho Hắc Bạch Học cung là có thể đổi được lượng lớn Hắc Bạch Đan.
“Vù.” Kỷ Ninh vung tay lên. Lượng lớn sách ở trước mặt lập tức bay thẳng vào trong pháp bảo trữ vật.
Không Thanh Xà cũng loáng cái bay ra xa reo hò: “Toàn bộ tới chỗ ta nào.” Lập tức có một đám sách ở dưới biến mất.
“Tới đây đi.” Bạch Thủy Trạch cũng cố gắng thu sách với cách nhanh nhất có thể.
“Giành lấy.”
“Là của ta.”
Tuyết Hồng Y cũng như điên. Người vào cuối cùng là Thiếu Viêm Nông cũng bắt đầu thu lấy.
Tuy nói rằng điện sảnh lớn này chứa số lượng sách kinh người. Nhưng chỉ một lát sau, cả điện sảnh đá trống không. Thậm chí tới cả giá sách cũng chẳng còn.
“Nhìn cái bộ dạng tranh giành của các ngươi kìa.” Thiếu Viêm Nông lắc đầu nói. “Hi vọng rằng đó không phải bản tóm lược. Nếu không các ngươi lại chỉ biết trợn tròn mắt ra mà nhìn.”
Đám người Kỷ Ninh đương nhiên biết rằng đa phần sách ở trong điện sảnh này là bản tóm lược. Nhưng không ai dám liều. Dù sao nếu muốn biết một quyển pháp môn có phải bản tóm lược hay không thì cũng phải cần chút thời gian. Mà với chút ít thời gian đấy, e là người khác đã thu hết sách ở điện sảnh này mất rồi.
“Nhìn xem nào.” Đám người Kỷ Ninh bắt đầu bỏ từng quyển ra xem xét.
Sau một lúc quan sát…
“Bản tóm lược.”
“Đây là bản tóm lược, ở trên cũng chỉ có một phần nhỏ của pháp môn.”
“Là bản tóm lược.”
“Đây cũng là bản tóm lược.”
“Đây không phải là bản tóm lược. Là toàn bộ. Nhưng không ngờ lại chỉ là một trận thuật bình thường.” Sau khi xem xong, cả đám lập tức thất vọng. Gần như đa phần sách đều là bản tóm lược, còn bản đầy đủ thì cũng chỉ là thứ thông thường. Chẳng thể nào đổi mấy cái đó cho Hắc Bạch Học cung kiếm Hắc Bạch Đan được. Gần như môn phái hơi lớn một chút là đều có.
Còn những pháp môn, thuật pháp, thần thông trân quý thì lại đều chỉ là bản tóm lược.
“Gần như toàn bộ sách ở đây đều là bản tóm lược.” Kỷ Ninh thầm nghĩ. “Nhưng chắc chắn sẽ có nơi cất giấu bản đầy đủ. Nơi đó nhất định sẽ an toàn và bít mật hơn. Ta cũng không tin, Vu Giang tiên nhân lại mang theo toàn bộ các bản đầy đủ. Nếu hắn cứ ở bên ngoài thì những kẻ cùng tộc hắn phải ngừng tu luyện sao?”
Vèo!
Kỷ Ninh lập tức đi tới một trong bốn hành lang ở điện sảnh.
Chẳng những mình Kỷ Ninh nghĩ tới vấn đề này. Mà những người khác đều cũng nghĩ tới…Chắc hẳn có nơi để bản đầy đủ! Mà thông thường nơi để bản đầy đủ phải là chỗ bí mật.
“Vèo.” Thiếu Viêm Nông dùng chìa khóa Tiên phủ cảm ứng, đi men theo một cái hành lang. Rất nhanh sau đó, hắn đã phát hiện ra một gian phòng.
“Là nơi này.”
Thiếu Viêm Nông tiến vào gian phòng, vừa liếc mắt một cái là đã thấy một bộ thi hài trong phòng.
Thật ra thi hai này chính là của kẻ đứng đầu Đạo Tàng Điện!
“Thu.” Thiếu Viêm Nông thu bộ thi hài vào, ánh mắt của hắn lập tức dừng lại ở một bộ sách bằng đá. Chìa khóa Tiên phủ nói cho hắn biết rằng…bộ sách đá này chính là trung tâm của cả Đạo Tàng Điện.
“Luyện hóa.” Thiếu Viêm Nông vừa luyện hóa một chút là đã ngừng lại.
Chỉ cần luyện hóa một chút là toàn bộ trận pháp, cấm chế ở Đạo Tàng Điện đã gần như không thể bị kích hoạt nữa rồi.
Tiếp theo sau, Thiếu Viêm Nông nhanh chóng rời khỏi gian phòng, bắt đầu tìm kiếm. Nếu như có thể kiếm được một thần thông, bí thuật mạnh mẽ cho ‘Thiếu Viêm tộc’ thì hắn sẽ lập công lớn. Có điều, Thiếu Viêm tộc là bộ tộc lớn mạnh từ xa xưa…nên việc tìm được thần thông, bí thuật mà Thiếu Viêm tộc không có thật quá khó khăn.
Thần thức của Kỷ Ninh đã sớm được tỏa ra, bao phủ toàn bộ hành lang. Nhưng vách tường Tiên phủ hoàn toàn ngăn cản thần thức nên không thể tra xét được bên trong.
“Ninh nhi, mau tới đây, mau.”
Bỗng nhiên Bạch thúc dùng tâm linh truyền âm.
Kỷ Ninh đang định đẩy cửa đá ra tìm kiếm thì lập tức ngừng lại, cả người hóa thành đường sáng bay về phía Bạch thúc. Chỉ lát sau, Kỷ Ninh đã xông vào gian phòng.
Chỉ thấy giữa gian phong có bày từng bộ sách. Nhưng bộ sách đầy đủ này vốn có cấm chế bảo vệ. Nhưng lúc này những trận pháp cấm chế đều đã bị vô hiệu hóa. Chỉ thấy Bạch Thủy Trạch, Thương Giang chân nhân, Tuyết Hồng Y đang tranh cướp lấy.
“Mau.”
Kỷ Ninh cũng bắt đầu.
Điên cuồng thu những bộ sách lại. Thật ra, vừa nhìn thấy những bộ sách trong gian phòng này là Kỷ Ninh đã có nhận định rằng…Hẳn là bản đầy đủ. Bởi vì thông thường một bộ pháp môn sẽ được ghi lại ở hơn mười quyền. Nếu như là bản tóm lược thì chỉ tầm một quyển là cùng.
“Thu, thu mau.” Kỷ Ninh bắt đầu nhanh chóng thu lấy.
Chỉ một láy sau.
Cả gian phòng đã trống trơn. Thiếu Viêm công tử tới sau nên chỉ thu được có một ít.
“Đúng là bản đầy đủ.” Đám người Kỷ Ninh bắt đầu xem xét từng bộ sách pháp môn.
“Sao? Là pháp môn địa giai cơ à?”
“Đây là pháp môn nhân giai sao?”
“Bí thuật này quá bình thường.” Đám người Kỷ Ninh vừa xem vừa nhíu mày. Bọn họ đều là những nhân vật thiên tài được chọn pháp môn luyện khí tiên giai ở Hắc Bạch Học cung. Mà lần tranh giành ở gian phòng này lại chỉ đem tới cho họ một vài pháp môn, bí thuật nhân giai, địa giai. Tuy rằng số lượng rất lớn nhưng lại với họ hiện tại thì đã chẳng có tác dụng gì rồi.
“Đây toàn là đồ bỏ đi. Thiếu Viêm tộc ta có đầy. Một quyển cũng chẳng đáng để cầm về.” Thiếu Viêm Nông nhíu mày.
Nhưng Kỷ Ninh thì lại nở nụ cười.
Những sách này vô dụng với mình nhưng lại rất tốt cho Kỷ tộc. Hiện tại Kỷ tộc còn có quá ít pháp môn bí thuật, chỉ có một vài bộ là mình mua được ở Thiên Bảo Sơn. Nhưng nếu chỉ dựa vào mình mình đi mua thì tới bao giờ mới nhiều được đây? Muốn có được lượng lớn bí thuật pháp môn, thông thường đều phải tìm cách đi diệt môn phái khác để cướp lấy.
“Vốn pháp môn bí thuật qua trăm năm đã trở nên kém đi nhiều. Nhưng nếu cho Tiên Thiên sinh linh, Tử Phủ tu sĩ thì vẫn khá tốt.” Kỷ Ninh thầm nghĩ. “Tới sau này, ta sẽ tìm thêm một vài pháp môn luyện khí nữa là gần như Kỷ tộc ta sẽ có đủ Đạo Tàng để truyền thừa cho đời sau.”
Đạo Tàng vốn là phần cốt lõi để bộ tộc, môn phái truyền thừa cho đời sau.
Đời sau đều phải dựa vào Đạo Tàng để mạnh mẽ lên.
“Vu Giang tiên nhân là Thiên Tiên thật sư. Vì thế nên chắc chắn phải có pháp môn, thần thông mạnh mẽ. Rốt cuộc thì hắn giấu ở cái xó nào?” Thiếu Viêm Nông nhíu mày.
“Chắc chắn những pháp môn thần thông sẽ được giấu ở nơi cực kỳ bí mật, thậm chí không nhất định phải ở trong Đạo Tàng Điện.”
Đám người Kỷ Ninh vừa suy nghĩ một chút là đã lập tức Vèo! Vèo! Vèo! bay đi bốn phía, tiếp tục tìm kiếm. Tuy nói rằng trong Đạo Tàng Điện này không nhất định phải có pháp môn, thần thông, bí thuật cao cấp. Nhưng biết đâu có thì sao?
Vèo.
Thiếu Viêm Nông lại quay lại gian phòng cũ, ngồi thẳng xuống trước bộ sách đá, bắt đầu luyện hóa trung tâm đo Tàng Điện.
“Chỉ cần luyện hóa được là mọi nơi trong Đạo Tàng Điện đều nằm trong tầm khống chế của ta. Mặc kệ giấu ở nơi bí mật nào, ta đều sẽ biết hết.” Thiếu Viêm Nông thầm nghĩ. “Ta luyện hóa đại khái mất khoảng một canh giờ. Nơi giấu pháp môn, thần thông chắc chắn phải rất bí mạt. Trong một canh giờ, đám kia chưa chắc đã có thể tìm ra.”
Chương 268: Ngũ Lôi Kim Cương, Nhất Niệm Thành Binh
“Những pháp môn, thần thông, bí thuật đỉnh cao kia đều là của ta, đều là của ta!” Tuyết Hồng Y đang nhanh chóng lân lượt dò xét từng gian phòng. Trong mắt của hắn hiện lên sự cuồng nhiệt vô cùng. Hắn xuất thân từ Tuyết Long Sơn. Mà ở Tuyết Long Sơn không có nổi một Tán tiên, Địa tiên. Cho dù là lịch sử thì cũng thỉnh thoảng mới có Tán tiên, Địa tiên mà thôi. Tất cả đều không thể nào so sánh với Thiên Tiên ‘Vu Giang tiên nhân’ được.
Thần thông, bí thuật mà Thiên Tiên để lại thì chắc chắn không hề tầm thường chút nào.
Càng là thiên tài, thực lực càng không kém bao nhiêu thì lại càng xem trọng thần thông, bí thuật của bản thân.
…
“Kỳ ngộ, kỳ ngộ lớn, nhất định phải tìm được. Có bí thuật mạnh mẽ thì nhất định kiếp này ta sẽ vượt qua được Thiên kiếp.” Thương Giang chân nhân cũng có khát vọng vô tận.
…
Tất cả mọi người đều tìm kiếm. Kỷ Ninh, Bạch Thủy Trạch, tiểu Thanh cũng chia nhau ra tìm.
“Ở chỗ nào? Rốt cuộc thì ở đâu đây?” Một con rắn màu xanh hóa thành đường sáng bay đi. Nó chốc chốc lại lóe lên một cái biến mất rồi xuất hiện ở một chỗ xa xa. Chỉ cần lóe lên một cái là chui vào trong phòng chứ không cần phải mở cửa đá ra.
“Ta gặp kỳ ngộ như cơm bữa. Vậy mà ở Tiên phủ này, ta lại không kiếm được nhiều bảo vật như Bạch thúc.” Không Thanh Xà liên tục xuyên qua hư không. Thậm chí xuyên từ hành lang này sang hành lang khác, xuyên từ gian phòng này sang gian phòng khác. Cứ như vậy mà thoải mái xuyên qua.
Lần lượt xuyên qua, lần lượt tìm kiếm.
Vù.
Lại một lần xuyên qua hư không nữa, Không Thanh Xà xuất hiện ở giữa một gian phòng khác.
“Nơi này cũng không có…” Không Thanh Xà bỗng ngừng lại.
“Hả?”
Không Thanh Xà kinh ngạc nhìn gian phòng. Gian phòng này cũng bình thường chứ không lớn chút nào. Trong phòng có hai giá sách cùng một cái bàn dài. Trên giá sách và bàn sách có bày số lượng sách ít tới thương cảm.
Dù có cộng lại toàn bộ sách ở gian phòng này thì cũng ít tới thảm thương.
“Sao lại ít như vậy?”
Phải biết rằng sách ghi pháp môn đều cực kỳ nhiều bản. Mỗi một bộ tầm hơn mười quyển là chuyện bình thường. Như thần thông ‘Trích Tinh Thủ’, phải truyền vào thần hồn của Kỷ Ninh trong vài tháng mới xong. Qua đó có thể thấy được lượng thông tin lớn tới mức nào.
Không Thanh Xà kìm lòng không được đã biến thành thiếu nữ áo xanh. Nàng cúi đầu xuống, vừa nhìn thấy thì không khỏi làm cho con ngươi của nàng co lại.
“Chủ nhân, chủ nhân, mau, mau tới đây! ! !” Tiểu Thanh dùng tâm linh hô lên.
“Cái gì thế? Ta tới đây!”
Kỷ Ninh đang ở một chỗ khác dùng thần thức tràn ngập dọc theo hành lang, ngay khi cảm ứng được vị trí của tiểu Thanh là hắn lập tức xác định được đường tới. Điều này không khỏi làm cho Kỷ Ninh cảm thấy cực kỳ kinh ngạc: “Sao tiểu Thanh đã tới chỗ đấy vậy. Đúng là không thể chớp mắt mà tới được chỗ đấy . Hơn nữa còn phải tìm một đống phòng khác nên phải rất lâu mới có thể tới đó?”
Vèo!
Kỷ Ninh lập tức hóa thành một làn khói mờ nhanh chóng bay đi. Rất nhanh đã tới gian phòng, đẩy cửa đá đi vào.
“Có chuyện gì vậy?” Kỷ Ninh vừa vào phòng thì phát hiện cả gian phòng trống trơn, không hề có cái gì, chỉ có mình tiểu Thanh đứng đó.
“Tất cả đều bị ta thu lại hết rồi.” Tiểu Thanh hưng phấn nói. “Ta không dám đặt ở đây, sợ bị người khác giành mất.”
“Ngươi phát hiện được pháp môn gì mà phải cẩn thận như vậy?” Kỷ Ninh cũng mong chờ.
Tiểu Thanh hạ thấp giọng, nói: “Có sáu loại pháp môn luyện khí tiên giai viết trong hơn ba trăm quyển sách và ba loại thần thông viết trong hơn trăm quyển sách. Ngoài ra còn có sáu bộ sách là bí thuật thần niệm. Tất cả đều là bản đầy đủ!”
Đôi mắt của Kỷ Ninh được một phen trợn tròn xoe.
Pháp môn luyện khí tiên giai?
Thần thông?
Bí thuật thần niệm?
Tất cả đều là những thứ cực kỳ trân quý. Nếu đặt ở Hắc Bạch Học cung thì đều thuộc vào hàng đỉnh cao.
“Không ngờ gian phòng này lại là nơi cất chứa pháp môn luyện khí tiên giai, thần thông, bí thuật thần niệm.” Kỷ Ninh nhanh chóng hiểu ra. “Khi trước đã tìm ra được nơi để lượng lớn pháp môn bí thuật nhân giai, địa giai …Có lẽ sẽ vẫn có chỗ để pháp môn bí thuật thiên giai.”
Nhân giai, địa giai, tiên giai, thiên giai.
Càng lên cao càng trân quý.
Hiện tại đã có được pháp môn luyện khí tiên giai, thần thông, bí thuật thần niêm nên Kỷ Ninh cũng không quá khát vọng vào pháp môn bí thuật thiên giai. Có là chuyện tốt nhưng không có cũng không sao!
“Chủ nhân, tất cả đều ở đây.” Tiểu Thanh vung tay lên, trước mặt lập tức xuất hiện một đống sách.
Kỷ Ninh sợ tới mức vội vàng vung tay lên thu vào pháp bảo trữ vật, sợ tới mức toát cả mồ hôi lạnh. “Sao lại cho ta hết?”
“Để cho chủ nhân hết đó. Ta không phải Thần Ma luyện thể nên thần thông với ta vô dụng…mà ta cũng có pháp môn luyện khí hàng đầu rồi. À đúng rồi, trả lại cho ta mấy cái bí thuật thần niệm kia để ta còn tu luyện với.” Tiểu Thanh đáp lại.
“Được.” Kỷ Ninh gật đầu.
Lúc này, thần thức đã thẩm thấu vào trong pháp bảo trữ vật để xem xét.
Tổng cộng có vài trăm quyển sách. Tính theo bộ thì có tổng cộng mười bộ! Pháp môn luyện khí tiên giai sáu bộ! Thần thông ba bộ! Bí thuật thần niêm một bộ!
“Pháp môn luyện khí tiên giai đã vô dụng với ta rồi. Còn thần thông thì sao?” Kỷ Ninh dùng thần thức xem xét. “Theo thứ tự là ‘Pháp Thiên Tượng Địa’ ‘Ba Đầu Sáu Tay’ ‘Ngũ Lôi Kim Cương’.”
Điều này làm cho Kỷ Ninh cảm thấy vui vẻ.
Pháp Thiên Tượng Địa xem như bình thường. Gần như các môn phái hơi mạnh là đều có môn thần thông này.
Ba Đầu Sáu Tay ở Hắc Bạch Học cung cũng có. Nhưng Ba Đầu Sáu Tay đã được coi là một môn thần thông trân quý rồi. Hiện giờ Kỷ Ninh vẫn còn chưa học, chủ yếu là do lúc trước không đủ Hắc Bạch Đan để đổi. Mà hiện giờ lại có được ngay một bộ thần thông này thì quá tốt rồi!
“Một khi thi triển ra thần thông Ba Đầu Sáu Tay là có thể sinh ra bốn cánh tay giống y hệt cánh tay thật.” Kỷ Ninh cực kỳ kích động. Thật ra đối với Thần Ma luyện thể mà nói, tới giai đoạn Phản Hư là có thể nhổ một sợi tóc ra tạo thành một phân thân, thân thể cũng hoàn toàn có thể biến ra bộ dạng bất kỳ.
Việc mọc ra mười tám cánh tay cũng cực kỳ dễ dàng. Nhưng đó là biến hóa mà ra chứ không phải cánh tay thật sự.
Sở dĩ Ba Đầu Sáu Tay lợi hại.
Là vì nó tạo thành đầu và cánh tay thật sự. Chiến lực theo đó mà tăng lên rất nhiều! Như Kỷ Ninh có thể dùng hai tay thi triển thần thông ‘Trích Tinh Thủ’, một khi thi triển Ba Đầu Sáu Tay là sẽ có thể dùng sáu tay thi triển Trích Tinh Thủ…Cho nên Kỷ Ninh vẫn có khát vọng rất lớn với Ba Đầu Sáu Tay.
“Không lấy ở Hắc Bạch Học cung được nhưng lại có thể lấy được ở đây.” Kỷ Ninh cực kỳ vui mừng. “Ba Đầu Sáu Tay phối hợp với Trích Tinh Thủ thì chắc chắn thực lực của ta sẽ tăng rất nhiều.”
“Ngũ Lôi Kim Cương?”
Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu là trên tay Kỷ Ninh lập tức xuất hiện một quyển sách. Đúng là quyển một ‘Ngũ Lôi Kim Cương’.
Vừa mở ra xem…
Phải là Thần Ma hoặc là Thần Ma luyện thể ngang với Thần Ma thì mới có thể tu luyện thần thông Ngũ Lôi Kim Cương.
“May là ta tu luyện ‘Xích Minh Cửu Thiên Đồ’.” Kỷ Ninh thầm thở dài nhẹ nhĩm. Khi trước ở chi nhánh Ứng Long Vệ, Kỷ Ninh đã thấy một vài thần thông hàng đầu đều có yêu cầu cực cao với Thần Ma luyện thể. Thậm chí nhất định phải là người tu luyện ‘Xích Minh Cửu Thiên Đồ’ hoặc Thần Ma chân chính thì mới có thể tu luyện.
Mà khi đó vị tiên nhân Ứng Long Vệ cũng từng nói cho Kỷ Ninh…Đợi sau khi vượt qua Ngục Sơn Đại Hoang Trạch là sẽ biết ngay sự mạnh mẽ của ‘Xích Minh Cửu Thiên Đồ’.
Điểm mạnh mẽ của Xích Minh Cửu Thiên Đồ thể hiện ngay ở cánh cửa tu luyện pháp môn. Tu luyện được nó là có thể tu luyện được những thần thông đỉnh cao. Thậm chí còn có thể học cả những thần thông mà chỉ Thần Ma mới có thể thi triển ra.
“Ngũ Lôi Kim Cương. Tắm gột trong sấm sét, tạo thành thân thể kim cương. Cần phải vượt qua năm lần năm loại sấm sét gột rửa thì mới có thể đại thành. Nhất định phải tới Thiên Thần thì mới có thể tu luyện tầng thứ năm?” Kỷ Ninh thầm hãi mà than.
Như Trích Tinh Thủ chia ra làm sáu chuyển.
Ngũ Lôi Kim Cương cũng chia làm năm tầng. Tầng cao nhất phải tới Thiên Thần mới có thể tu luyện. Khi đó môn thần thông này mới đạt tới mức hoàn mỹ tận cùng.
“Đây là bản đơn giản hóa của thần thông ‘Trượng Lục Kim Thân’ trong truyền thuyết sao?” Kỷ Ninh vừa xem qua thì lập tức gật đầu hiểu ra. Quyển đầu của thần thông này đã nói ra. Người sáng tạo ra thần thông này căn cứ vào thần thông ‘Trượng Lục Kim Thân’, tiến hành đơn giản hóa để truyền cho đời sau.
Trượng Lục Kim Thân…
Chính là thần thông trong truyền thuyết, một trong những thần thông đỉnh cao trong tam giới. Ít nhất, theo những gì ghi ở quyển sách này thì ‘Trượng Lục Kim Thân chính là thần thổng cực kỳ đỉnh cao trong tam giới. Kỷ Ninh suy đoán, chắc là Trượng Lục Kim Thân này ngang hàng với Trích Tinh Thủ của mình.
“Không biết vị bản lĩnh lớn nào có thể căn cứ ‘Trượng Lục Kim Thân’ mà đơn giản hóa thành ‘Ngũ Lôi Kim Cương’ đây.” Kỷ Ninh cảm khái. “Có thể đơn giản hóa được thì chắc hẳn người bản lĩnh lớn kia cũng coi như tột cùng rồi.”
…
Kỷ Ninh lật tay thu quyển sách thần thông lại, lật tay lấy bí thuật thần niệm ra.
Chỉ có một bí thuật thần niệm tên là ‘Nhất Niệm Thành Binh’.
“Nhất Niệm Thành Binh?” Kỷ Ninh vừa lật tay chuẩn bị xem thì bỗng nhiên mí mắt động đậy, lập tức dùng tâm linh trao đổi. “Tiểu Thanh, ngươi đi mau.”
Xoẹt.
Tiểu Thanh lóe lên một cái biến mất.
Kỷ Ninh quay người nhìn ra bên ngoài.
“Uỳnh.” Cửa đá bên ngoài bị đẩy ra. Tuyết Hồng Y vọt vào bên trong.
“Ngươi à?” Tuyết Hồng Y kinh ngạc nhìn Kỷ Ninh.
“Thật trùng hợp.” Kỷ Ninh nhìn qua Tuyết Hồng Y. Hắn lập tức chẳng thèm để ý đi thẳng ra khỏi gian phòng.
Tuyết Hồng Y nhíu mày nhìn gian phòng. Gian phòng trống không chẳng có gì.
“Chắc không trùng hợp tới vậy chứ.” Tuyết Hồng Y xoay người, tiếp tục đi tìm kiếm.
. ..
Những gian phòng ở Đạo Tàng Điện đều rất bí ẩn. Kỷ Ninh vẫn mang dáng vẻ cực kỳ khát vọng tiếp tục điên cuồng tìm kiếm. Hắn cũng không muốn để người khác biết được mình chiếm được pháp môn, thần thông, bí thuật đỉnh cao. Phải biết rằng vì môn thần thông ‘Phong Dực độn pháp’ mà Uất Trì tộc đã rơi vào cảnh diệt tộc.
Cho nên tốt nhất là không nên để lộ ra ngoài.
“Phù.”
Thiếu Viêm Nông nhìn lại bộ sách đá. Hắn đã hoàn toàn luyện hóa được trung tâm của Đạo Tàng Điện này. Tất cả Đạo Tàng Điện đều nằm trong lòng bàn tay hắn.
“Hả?” Thiếu Viêm Nông nhắm mắt lại, cẩn thận cảm ứng. “Không có? Vậy mà không có sao?”
Dưới cảm ứng của hắn, toàn bộ gian phòng trong Đạo Tàng Điện đều không có quyển sách nào. Tất cả đều trống không.
…
Lại qua nửa canh giờ nữa.
Cả đám Kỷ Ninh và Thiếu Viên Nông lại tụ tập trong gian điện sảnh ngoài cùng.
“Đã tập hợp đông đủ rồi. Các ngươi có tìm thấy thần thông bí thuật gì không?” Thiếu Viêm Nông mỉm cười nhìn về phía cả đám.
“Không có.”
“Không có.” Cả đám lắc đầu.
Kỷ Ninh cũng lắc đầu: “Không có.”
“Hỏa Hồng tiên tử và Thương Giang chân nhân rất may mắn. Đã tìm ra pháp môn bí thuật thiên giai.” Tuyết Hồng Y mở miệng nói. “Nhưng…chắc hẳn vẫn có pháp môn luyện khí tiên giai, thần thông, bí thuật. Nhưng lại không thể tìm ra.”
“Chẳng lẽ bởi vì pháp môn luyện khí tiên giai, thần thông, bí thuật quá trân quý cho nên không đặt ở Đạo Tàng Điện. Mà giấu ở một chỗ bí mật khác?” Mộc Tử Sóc nói.
“Ừ, cũng có thể.” Kỷ Ninh gật đầu nói.
Chương 269: Phân điện cuối cùng
Thiếu Viêm Nông nhìn nhóm Vạn Tượng chân nhân trước mặt, thầm nghĩ: “Có thể thật sự không có ở Đạo Tàng Điện. Nhưng cũng có thể bị một người trong đám này chiếm lấy. Nhưng dù sao Vu Giang tiên nhân cũng chỉ là một yêu tiên, không có nhiều gia sản lắm. Cho dù có pháp môn thần thông thì e là Thiếu Viêm tộc ta cũng có. Hơn nữa, đám người này vẫn còn rất quan trọng với ta…”
“Các vị, nếu đã tra xét xong thì chúng ta sẽ tới phân điện cuối cùng thôi.” Thiếu Viêm Nông nói.
“Được.”
Từng người trong nhóm Kỷ Ninh đều căng thẳng.
“Đi!”
Thiếu Viêm Nông lấy ra một pháp bảo hình thoi. Thoi có chiều dài hơn mười trượng, chiều rộng ba trượng. Đám người Kỷ Ninh chui vào trong vẫn có thể thoải mái.
Rầm rầm!
Pháp bảo hình thoi bay thẳng ra ngoài Đạo Tàng Điện.
Vừa ra ngoài thì gặp ngay Thần Ma Tương Liễu Phương đã sớm chờ.
“Công tử.” Tương Liễu Phương hóa thành đường sáng chui thẳng vào trong thoi.
Thiếu Viêm Nông mỉm cười gật đầu với Tương Liễu Phương với vẻ tương đối nhẹ nhàng. Hắn lập tức quay đầu nhìn về cây trụ trời sáng vàng bên ngoài có tụ tập lượng lớn đạo binh yêu quái ở xa xa, , hừ lạnh nói: “Đám đạo binh yêu quái ngăn cản ta hết lần này tới lần khác. Đợi tới lúc ta luyện hóa được tòa Tiên phủ này thì nhất định phải mang hết bọn chúng trở về!”
“Đám yêu quái trong một thế giới Tiên phủ nho nhỏ làm sao có thể ngăn cản được Thiếu Viêm tộc.” Tương Liễu Phương cười.
Thiếu Viêm Nông cũng gật đầu.
Đám người Kỷ Ninh thầm kinh ngạc.
Làm sao mà Thiếu Viêm Nông kia dường như chẳng có chút lo lắng căng thẳng nào vậy?
“Đạo binh yêu quái nhiều như thế cơ mà.” Kỷ Ninh thầm nghĩ. “Đạo binh sóng lớn với đạo binh dạ xoa đã hơn xa Tán tiên thông thường. Tới cả Tương Liễu Phương mà còn bị chà đạp. Không biết rốt cuộc thì Thiếu Viêm Nông có bảo vật gì đây?”
“Sư huynh, thoạt nhìn thì có vẻ hắn đã dự tính trước rồi.” Mộc Tử Sóc cười nhạo.
“Chờ xem đi.” Kỷ Ninh truyền âm nói.
Pháp bảo hình thoi cứ thế bay đi, ngay khi còn cách trụ trời xa xa thì đã gặp hơn hai vạn đạo binh yêu quái ‘yêu binh sóng lớn’ và ‘đạo binh dạ xoa’ do bộ tộc Vu Giang tạo thành.
“Loài người!” Một âm thanh hùng hồn vang vọng khắp trời đất.
Trên cây thoi, Thiếu Viêm Nông cười lạnh, Tương Liễu Phương ở bên cạnh còn mở miệng thay mặt: “Chuyện gì thế?”
“Thật ra vốn dĩ bọn ngươi không cần phải chiến đấu với yêu quái ở thế giới Tiên phủ này. Chỉ cần các ngươi nguyện ý dùng chìa khóa Tiên phủ mở ra đường đi cho yêu quái chúng ta tới thế giới vương triều Đại Hạ. Là chúng ta sẽ nguyện ý cho các ngươi tiến vào phân điện cuối cùng kia.” Âm thanh hùng hồn vang lên. Đa Hòa tiên nhân và Vu Tùy tiên nhân đều cho rằng khi đám người kia phải đối mặt với đạo binh yêu quái đông như thế này thì sẽ không dám xông vào. Chỉ có thể đàm phán. Cho nên Đa Hòa tiên nhân và Vu Tùy tiên nhân đã nhanh chóng hội bàn với nhau đưa ra cách đàm phán với loài người.
“Dù chỉ đưa các ngươi ra ngoài cũng không thể được.” Thiếu Viêm Nông lộ ra vẻ tươi cười nói. “Nhưng ta có một cái điều kiện.”
“Sao? Nói đi, điều kiện gì.” Âm thanh hùng hồn tiếp tục vang lên.
“Rất đơn giản. Các ngưoi giao toàn bộ Đạo Binh Giáp Khải cho ta là ta sẽ tha cho các ngươi ra ngoài.” Giọng nói của Thiếu Viêm Nông cũng vang vọng khắp đất trời.
“Toàn bộ Đạo Binh Giáo Khải?”
“Không thể nào.”
“Giết lũ người kia.”
“Mơ tưởng hão huyền.”
Đủ loại âm thanh phẫn nộ vang lên.
Đạo Binh Giáp Khải là chỗ dựa lớn nhất mà Vu Giang tiên nhân để lại cho đám yêu quái ở đây.
“Không có Đạo Binh Giáp Khải thì yêu quái chúng ta chẳng phải như năm bè bảy mảng sao? Tới việc giết tên Thần Ma bên cạnh ngươi còn không thể giết. E là ngược lại còn bị Thần Ma kia giết chết từng tên ấy.” Âm thanh hùng hồn mang theo tức giận vang lên.
“Ta có thể thề Thiên Đạo. Chỉ cần các ngươi giao toàn bộ Đạo Binh Giáp Khải ra là ta sẽ cho các ngươi rời đi, không bao giờ đuổi giết.” Thiếu Viêm Nông nói.
Thứ của đám đạo binh yêu quái kia hấp dẫn Thiếu Viêm Nông nhất chính là Đạo Binh Giáp Khải.
Nếu có thể dễ dàng mang về tay thì hắn sẽ không để ý tới việc thả bọn chúng đi.
“Không thể nào!” Âm thanh hùng hồn tức giận nói.
“Vậy đừng trách ta.” Thiếu Viêm Nông lắc đầu.
“Ngươi ép chúng ta đấy à.” Âm thanh hùng hồn thét lên.
“Đúng vậy, ta ép các ngươi thì đã sao nào?” Thiếu Viêm Nông giễu cợt.
Những yêu quái mạnh mẽ kia cũng có sĩ diện của bản thân. Thiếu Viêm Nông lại chọc vào như thế thì lập tức làm cho bọn chúng giận dữ.
“Giết.”
“Giết.”
“Giết.”
Chỉ thấy cơn sóng che trời ngập đất kia bay thẳng tới chỗ pháp bảo hình thoi mà Thiếu Viêm Nông và Kỷ Ninh đang đứng trong. Nhưng pháp bảo thoi lại cực kỳ linh hoạt, nhanh chóng bay thẳng tới chỗ cơn sóng.
“Đúng là lúc này.” Trong tay Thiếu Viêm Nông đã sớm xuất hiện một cái vòng kỳ dị. Vòng tròn này có hai màu trắng đen.
“Di Tinh Hoán Đẩu!”
Thiếu Viêm Nông đột nhiên gầm lên.
Oang…
Vòng tròn trắng đen lập tức tỏa ra một vệt đen bao phủ quanh thoi dài, một vệt trắng bay tới bao phủ một phần nhỏ đạo binh dạ xoa
“Vù!”
Không gian nhát mắt biến đổi.
Một phần trong đạo binh dạ xoa ở xa xa nháy mắt biến mất rồi lập tức xuất hiện ở chỗ của cây thoi dài khi trước. Mà cây thoi dài kia thì lại biến tới chỗ mà vốn dĩ phần đạo binh dạ xoa kia vừa đứng.
“Mở.” Cây thoi vừa xuất hiện là lập tức có một cảnh cửa lối đi được mở ra.
Vèo.
Thoi dài bay thằng vào trong lối đi vừa mở ra, sau đó lối đi đóng lại.
“Đây…”
Đa Hòa tiên nhân và Vu Tùy tiên nhân hoàn toàn ngây ra. Toàn bộ đạo binh yêu quái cũng hoàn toàn ngây ngẩn. Bọn chúng ngơ ngác nhìn vòng tròn trắng đen dần tiêu hao uy lực tới cạn kiến. Mọi vật xung quanh hoàn toàn bị vẻ yên tĩnh nghiền nát.
“Đi vào rồi sao?”
“Bọn chúng đi vào như thế sao?” Đa Hòa tiên nhân, Vu Tùy tiên nhân cũng từng tên yêu quái đều hiện lên vẻ khó tin, tức giận, tuyệt vọng trong ánh mắt.
“Không thể nào, không thể.” Trong mắt Đa Hòa tiên nhân hiện lên sự tức giận tột cùng. Hắn ngửa đầu gầm lên một tiếng uất hận.
Vu Tùy tiên nhân thì lại lặng lẽ rơi lệ.
Thất bại.
Thất bại thảm hại.
Trong trận chiến sống chết, đối phương dời một phần đạo binh yêu quái đi cũng chỉ là chuyện nhỏ. Thế nhưng còn chưa đánh nhau sống còn, đối phương chỉ cần dời một phần đạo binh dạ xoa đi là đã có thể tiến vào phân điện cuối cùng rồi.
“Từ nay về sau, Tiên phủ đã bị luyện hóa. Từ nay về sau, chúng ta sẽ bị bọn chúng khống chế.” Vu Tùy tiên nhân nói thầm.
Giờ khắc này, vô số đạo binh yêu quái gầm lên giận dữ, cảm thấy cực kỳ bi thương…
Vèo.
Trong điện sảnh xuất hiện một cây thoi dài, sau đó cả đám người Thiếu Viêm Nông, Tương Liễu Phương, Kỷ Ninh cùng xuất hiện.
“Ha ha ha.” Thiếu Viêm Nông vừa tiến vào đã lập tức cười vui sướng. “Cuối cùng thì cũng tới phân điện cuối cùng này. Ồ! Điện sảnh này thật lộng lẫy. Lộng lẫy hơn cả bốn phân điện kia.”
Đám người Kỷ Ninh vẫn đang cảm thấy chấn động với vòng tròn hai màu trắng đen kia.
Không ngờ nó lại có thể trao đổi vị trí với đám đạo binh yêu quái kia.
Đó là bảo vật gì vậy?
Ít nhất thì Kỷ Ninh cũng chưa từng nghe nói tới bao giờ.
“Đúng là lộng lấy hơn. Mỗi một cái cột trong điện sảnh đều được điêu khắc tỉ mỉ.” Tuyết Hồng Y đứng bên nói.
“Đợi tới khi ta luyện hóa được tòa phân điện cuối cùng này là cả Tiên phủ nằm trong tay ta. Thử thách của bộ tộc cũng vượt qua. Mà ta lại còn có thêm một tòa Tiên phủ.” Thiếu Viêm Nông cực kỳ vui sướng, nhưng rồi lại lập tức thở dài một tiếng. “Đáng tiếc là lần vào Tiên phủ này đã làm cho ta tổn thất mất hai trên ba kiện bảo vật mạnh nhất.”
“Nhưng dùng bảo vật đó thì mới có thể nắm Tiên phủ trong tay. Sau này nhất định công tử sẽ có bảo vật tốt hơn.” Tương Liễu Phương đứng bên nói.
“Chỉ mong là vậy.” Thiếu Viêm Nông vẫn cảm thấy thật sự đau lòng.
Cuốn tranh chữ Định, pháp bàn Di Tinh Hoàn Đẩu là hai bảo vật cực mạnh bên người hắn. Đây là bảo vật mà rất nhiều Tán tiên không có nổi. Thậm chí dù có nguyên dịch cũng không đổi được. Vì dù sao nó cũng là thứ cực hiếm. Thiếu Viêm Nông phải tích góp từng tí một qua nhiều năm, nhưng vì vị trí ‘Vũ Thần Công’, hắn cũng đành phải làm vậy.
“Được Tiên phủ này cũng coi như hòa vốn. Có khi còn thêm chút lời. Lũ yêu quái kia, hừ, chuẩn bị đời đời kiếp kiếp làm nô lệ đi.” Trong mắt Thiếu Viêm Nông lóe lên tia sáng lạnh. “Còn cả tên Tuyết Hồng Y nữa. Kiện pháp bảo tiên giai của hắn cũng phải về tay ta.”
Vì đã tới phân điện thứ năm nên tâm tư vốn bị đè nặng của hắn đã bắt đầu nới lỏng ra.
Pháp bảo tiên giai của Tuyết Hồng Y…
Dư Vi tiên tử rung động lòng người kia…
Tất cả đều là mong đợi của hắn.
“Uỳnh.” Bỗng nhiên Tương Liễu Phương chỉ về phía xa xa, lập tức có một đường thần lực màu đen đập thẳng lên vách tường điện sảnh. Trên vách tường hiện lên ba chứ: Vu Giang Điện.
“Vu Giang Điện?” Đám người Kỷ Ninh đều hơi kinh ngạc. “Không ngờ lại lấy đạo hiệu của Vu Giang tiên nhân đặt tên cho phân điện này. Xem ra phân điện này là phân điện quan trọng nhất.”
Thiếu Viêm Nông cũng nở nụ cười ha hả: “Các vị, một tòa Tiên phủ nhất định phải có một chủ điện. Xem ra trong năm phân điện lớn thì chủ điện…chính là Vu Giang Điện này. Các vị phải cẩn thận. Nếu đây là chủ điện thì chính là nơi ở của Vu Giang tiên nhân, nhất định sẽ có nguy hiểm lớn. Cho nên tốt nhất mọi người không nên rời xa ta. Ở cạnh ta là ở gần Phương thúc. Nếu đi xa…Phương thúc sẽ không thể cứu các ngươi được đâu.”
“Vù.” Thiếu Viêm Nông lấy ra một cái túi, hắn hé miệng túi ra.
Vù vù vù…
Một đám Tử Phủ tu sĩ bay ra. Những người này đều là Tử Phủ tu sĩ mà lúc trước hắn thu vào trong túi. Lúc đó Thiếu Viêm Nông phán định rằng đám Tử Phủ tu sĩ này vô dụng với đám yêu quái trong thế giới Tiên phủ nên tạm thời thu lại. May là đám Tử Phủ tu sĩ không cần thở nên vẫn có thể sống trong túi được.
“Các ngươi nghe kỹ đây. Đây là phân điện cuối cùng. E là nguy hiểm lớn nhất. Mỗi ngươi các ngươi đều phải cẩn thận xem xét.” Thiếu Viêm Nông căn dặn.
“Dạ.” Toàn bộ Tử Phủ tu sĩ cung kính tuân lệnh.
“Đi.”
Thiếu Viêm Nông và Tương Liễu Phương đi tới trước.
Đám người Kỷ Ninh nhìn nhau.
“Ta có cảm giác như thái độ của Thiếu Viêm Nông bắt đầu thay đổi.” Thương Giang chân nhân truyền âm nói. “Khi trước hắn còn rất khách khí với chúng ta. Lúc cũng thấy khó hiểu, một tên công tử Thiếu Viêm tộc cao vời, kẻ có thể kế nhiệm Vũ Thần Công…Làm sao lại khách khí khiêm tốn với chúng ta như vậy. Xem ra từ trước tới giờ đều là giả tạo. Hiện tại đã tới phân điện thứ năm. Sự bá đạo của hắn đã dần thể hiện ra.”
Đám người Kỷ Ninh gật đầu.
Cả đám vẫn đi theo Thiếu Viêm Nông và Tương Liễu Phương. Còn đám Tử Phủ tu sĩ thì lại chia ra bốn phía dò đường. Ở phía trước cũng là đám Tử Phủ tu sĩ này mà ở phía sau cũng là bọn chúng.
Đi dọc theo một hành lang.
Thiếu Viêm Nông đi với vẻ nhàn nhã thoải mái vô cùng.
“Sao?” Bỗng nhiên Thiếu Viêm Nông dừng lại, nhìn khúc ngoặt ở phía trước, lộ ra vẻ tươi cười. “Ta cảm ứng được trung tâm của phân điện thứ năm này ở ngay phía trước.”