Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 43 [Chương 252 đến 257]
❮ sautiếp ❯Chương 252: Vu Giang tiên phủ
Thiếu Viên Nông nói: ” Lần này bộ tộc có ra một thử thách nho nhỏ với ta. Đó là bắt ta phải tới một tòa Tiên Phủ từ xa xưa. Còn mời người nào đó tới hỗ trợ thì bộ tộc ta cũng không quản! Ta cũng không giấu các ngươi, tòa tiên phủ này là phủ đệ của một thiên tiên. Tuy Thiên tiên đã chết không biết bao lâu nhưng bên trong đúng là trùng trùng nguy hiểm. Một đám yêu thú bị nhốt trong đó không ngừng sinh sản, sợ rằng đã có không ít đại yêu. Còn có những nguy hiểm khác nữa cũng không lường trước được . Cho nên ta cần một số người giúp ta, nếu các ngươi giúp ta một tay, dĩ nhiên ta sẽ nhỡ kỹ chuyện này ”
Lời này vừa ra khỏi miệng đã khiến cho Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Cửu Liên, Dư Vi, thương Giang chân nhân phải biến đổi sắc mặt.
Phủ Đệ thiên Tiên ??
Tuy rằng ở vùng đất vô tận này có rất nhiều phủ đệ nhưng thông thường đều là phủ đệ của tán tiên, địa tiên xây dựng nên. Bình thường thì phủ đệ của tán tiên, địa tiên có sức hấp dẫn rất lớn đối với Tử Phủ Tu sĩ, nhưng với những người như kỷ Ninh thì sức hấp dẫn nhỏ đi nhiều. Dù sao đám Kỷ Ninh cũng đã tiếp xúc với khá nhiền tán tiên, địa tiên còn sống. ví dụ như sư phụ của Kỷ Ninh chính là Điện tài Tiên Nhân !’
Nhưng đó lại là phủ đệ của thiên tiên! Hoàn toàn khác nhau !
” Các vị thấy thế nào? ” Thương Giang chân nhân truyền âm.
Cửu Liên liền truyền âm nói ” Thiếu Viêm Nông chính là một trong bốn công tử ở Vương Đô ĐẠI HẠ. Hắn thân phận lớn tới cỡ đấy mà phải nhớ kỹ nhân tình của chúng ta. Chỉ riêng vì chuyện này… ta đã cảm thấy phải nên giúp hắn một lần này. Một khi hắn trở thành người kế nhiệm Vũ Thần Công thì chỉ cần giúp chúng ta một chút thì đã cực kỳ có lợi rồi”.
” Đừng nóng vội, tên tôi tớ bên cạnh hắn tạo cho ta cảm giác cực kỳ nguy hiểm ” Kỷ Ninh Truyền âm nói. hắn đã sớm cảm ứng được nguy hiểm ở nơi sâu thẳm, chính là cảm giác do tên tôi tớ kia mang đến. ” hắn có tôi tớ lợi hại như thế mà vẫn cần chúng ta hỗ trợ sao >? tốt nhất thì đừng vội đồng ý, cứ tiếp tục nghĩ cho kỹ đi đã ”
“Đúng, có lý” / Thương giang chân nhân đáp.
” ta nghe sư huynh” Mộc tử Sóc rất rõ ràng quan điểm.
” Cứ xem hắn nói thế nào đã ” Dư Vi cũng nói như thế.
Tuy Cửu Liên có khuynh hướng muốn đồng ý nhưng hiển nhiên trong những người cùng môn phái này, khả năng ảnh hưỡng của Kỷ Ninh vẫn lớn hơn.
Chủ yếu là do càng là thiên tài ở cùng một chỗ thì lại càng coi trọng thực lực. Mà trong mấy người thì ba người Kỷ Ninh, Dư Vi, thương Giang là mạnh nhất.
Thiếu Viêm Nông nhìn biểu tình của năm người Kỷ Ninh, biết đối phương chưa suy chuyển gì, lại nói : ” Thiên Tiên kia tên là Vu Giang tiên nhân! là một đại yêu Thủy tộc đắc đạo thành thiên tiên. Năm xưa cũng có tiếng tăm… về sau giao chiến với một tên tiên nhân khác trong tam giới nên chết đi. ‘Chìa khóa tiên phủ’ của phủ đệ thiên tiên đã nằm trong tay của Thiếu Viêm tộc ta. Nhưng sau khi có chìa khóa, thiếu Viên tộc ta cũng không vội vã đi tìm, cho nên khẳng định chắc chắn rằng từ khi Vu Giang tiên nhân chết tới nay, không hề có người nào vào.
” Mà Tiên Phủ đó là hang ổ của một vị tiên nhân. Giống như các loại linh dược, Pháp Bảo, linh Đan, Kỳ tài thì nhất định sẽ có rất nhiều. Không chừng lại có cả Pháp bảo tiên giai ! ”
Nghe thế. Ánh mắt Dư Vi, thương giang chân nhân đều sáng lên. Kỷ Ninh và mộc Tử Sóc cũng không khỏi động lòng.
Pháp bảo tiên giai?
Đúng vậy, phần lớn tán tiên, địa tiên để có pháp bảo tiên giai. Vì thế nên chắc chắn Thiên tiên cũng phải có, thậm chí không chỉ một!Ở hang ổ có để lai pháp bảo tiên giai cũng là khả năng rất lớn.
” mục đích lần này của ta là muốn nắm tiên phủ trong tay. Còn toàn bộ những bảo bối bên trong tiên phủ.. chỉ cần các ngươi kiếm được thì là của các ngươi. Ta sẽ không cướp. Cho nên dù ta thật sự muốn thì cũng sẽ đưa ra cái giá cho các ngươi đồng ý đổi lấy, nhưng sẽ không hề bắt buộc ” Thiếu Viêm Nông nhìn nhóm người Kỷ Ninh. ” Đây là lời hứa của ta, cúng là lời hứa của Thiếu Viêm Tộc”
Nhóm người Kỷ Ninh nhìn nhau, lặng yên truyeefm âm.
” Có thể tới xem sao” Thương giang chân nhân truyền âm ” VÀo được phủ thiên tiên đã là kỳ ngộ khó tìm . theo lời của Thiếu Viêm Nông công tử …không có chìa khóa tiên phủ thì cơ bàn là không cách nào vào được. Lần này chúng ta theo vào cũng là một cơ hội hiếm thấy” .
Hắn là công tử của thiếu Viêm tộc mà lại đem cả tộc ra hứa với cúng ta, đó là lời hứa đáng giá : Dư Vi cũng truyền âm.
” ta nghe Sư huynh” Mộc Tử Sóc trước sau vẫn vậy
” Kỷ Ninh?” Cửu Liên cũng nhìn về phía Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh cũng động lòng.
Thiếu Viêm Nông nhìn thấy vẻ mặt của mấy người, lại bỏ thêm câu nữa ” Theo ta được biết, Tuy Vu giang tiên nhân có xuất thân là đại yêu, nhưng lại cũng là một Kiếm Tiên yêu, có thành tựu khá cao về kiếm đạo. Theo vậy thì khả năng ở nơi của hắng cũng sẽ có thể có cả kiếm thuật lưu truyền tới nay ”
ánh mắt Kỷ Ninh sáng lên.
” xem ra sư đệ Kỷ Ninh Đã động lòng ” Thương giang chân nhân truyền âm, Cười nói ” Các vị thấy thế nào, ta cảm thấy có thể đi được :”
” Có thể đi được. ” Dư Vi cũng nói ” Tuy rằng sẽ nguy hiểm, nhưng nếu Thiếu Viêm Tộc đám cho công tử của bọn họ đi vào thì nguy hiểm này cũng sẽ không quá mức ”
” Đi” Cửu Liên cũng truyền âm nói.
Mộc Tử Sóc nhìn về phía Kỷ Ninh.
” Đi thôi, nhìn xem thế nào ” Kỷ Ninh gật đầu.
” Được, ta cũng đi” Mộc Tử Sóc lộ ra vẻ tươi cười.
Thương Giang chân nhân là người lớn tuổi nhất trong nhóm người, mở miệng nói ” Thiếu Viêm Nông công tử , năm người chúng ta nguyệ ý theo ngươi đi vào Vu Giang tiên phủ ”
” Ha ha, được !” Ánh mắt của Thiếu Viêm nông sáng lên, vỗ tay một cái, vui mừng nói ” Có 5 vị trợ giúp, lần này nhất định sẽ thành công.”
” Các vị có cần chuẩn vị cái gì thì có thể nhanh chóng chuẩn bị đi ” Thiếu viêm Công nói ” chúng ta phải nhanh xuất phát tới Vu Giang tiên phủ một chút ”
” CHúng ta thì không sao” Thương Giang chân nhân cười nói ” Chỉ e là sư đẹ Kỷ Ninh còn muốn sắp xếp thêm tý nữa ”
Bọn họ đều là khách nên dễ dàng rời đi. Còn Kỷ Ninh thì phải bố trí công việc của bộ tộc.
” Xin các vị chờ một lát :” Lúc này Kỷ Ninh hóa thành đường sáng, bay thẳng về phía đảo Minh tâm
Trên đảo Minh Tâm.
Thu Diệp, tiểu Thanh, Bạch Thủy trạch đã sớm đứng chở ở đó.
” làm sao vậy, người đó là ai vậy ” thiểu thanh nói.
Kỷ Ninh nhìn về phía Thu Diệp : ” Thu Diệp, Người đi chiến thuyền cổ xưa kia tới đây là công tử” thiếu Viêm tộc, một bộ tộc lớn từ xa xưa , địa vị cực kỳ cao quý. Hắn mời ta cùng sư huynh tỷ tới giúp hắn làm một chuyện… ta tạm thời sẽ rời đây một thòi gian. Tấc cả mọi việc trên đảo Minh tâm giao cho ngươi. Còn về phía Kỷ tộc thì ngươi chuyển lời giúp ta, nói rằng không lâu nữa ta sẽ về ”
” Rõ” Thu Diệp ngoan ngoãn gất đầu.
Kỷ Ninh vố làm gì thì Thu Diệp đều lặng yên ủng hộ.
” Đi thôi, tiểu Thanh, Bạch thúc” Kỷ Ninh cười nói.
“Đai sao!” Tiểu Thanh lập tức hóa thành một luồng sương mù, nhanh chóng hóa thành một con rán nhỏ quấn lên tay của Kỷ Ninh .
Còn Bạch Thủy trạch thì lặng yên đi theo Kỷ Ninh.
Ra ngoài mạo hiểm thì dĩ nhiên phải mang theo linh thú bên mình.
” Cũng phải xem cái phủ đệ Thiên Tiên nó thế nào ” Kỷ Ninh hơi mong chờ. Bỗng nhiên ý nghĩ trong đầu xuất hiện ” Phải cẩn thận…tốt nhất là để bảo vật bên người, nghe đồn rằng có nhiều chỗ… bảo vật không thể lấy khỏi pháp bảo trữ vật ” Trong tay Kỷ Ninh xuất hiện một vòng tay màu đen, rồi xỏ nó vào tay. Pháp bào da thú nhanh chóng mặc lên người.
Chiếc vòng đen này là một trong hai vật Kỷ Ninh lấy được ở Thủy Phủ.
Lần này đi tới phủ đệ của Thiên Tiên, Kỷ Ninh vẫn có khả năng bảo vệ. Bởi vì hắn đã vượt qua tầng thứ tư Chiến Thần Điện và Thần Ma luyện thể đạt tới cấp độ Vạn Tượng, được hai lần chọn bảo vật.. .Kỷ Ninh không chọn pháp bảo địa giai mà cả hai đều là bảo vật hộ thân!
Dựa theo lời con gấu lông vàng kia nói: “Cẩn thận một chút. Khi trước Lũy Triển chết ở đúng cấp độ Vạn Tượng chân nhân. Vạn Tượng chân nhân…được coi là nửa vời trên con đường tu tiên, không tính là yếu, nhưng cũng không tính là cao thủ.Đúng là giai đoạn có khả năng chết nhất. Tuy rằng bảo vật hộ thân này chỉ có thể sử dụng một lần nhưng lại cói uy lực không tầm thương chút nào,có thể đủ để giữ một mạng của ngươi.”
Tới lần chọn bảo vật thứ ba, con gấu lớn lông vàng lại nói “Bảo vật hộ thân này rất thích hợp với ngươi.lĐó là thứ vốn được Tam Thọ đạo nhân tự mìnchế tạo ra.”
Ngoại trừ lần đầu chọnHàn Minh kiếm trận’.Lần thứ hai và thứ ba đều chọn bảo vật hộ thân!
Cần biết rằng, chỉ riêng bộ Hàn Minh kiếm trận đã có giá trị cực cao rồi.
Ít nhất cũng vượt qua giá trị bảo vật hộ thân mà Điện Tài tiên nhân cho KỷlNinh. Bảo vật hội hân năm xưa Điện Tài tiên nhân cho Kỷ Ninh…bây giờ đã không đủ để nhìn nữa rồi. Mài lần chọn hai bảo vật hộ thân này.. .giá trị cũng không hề thua kém Hàn Minh kiếm trận. Mà đó lại là sản phẩm của Thủy Phủ nên dĩ nhiên là phi phàm.
“Có hai bảo vật hộ thân này là cũng đủ đối phó với một ít nguy hiểm bất ngờ.” Kỷ Ninh nói thầm.
“Đi.”
Kỷ Ninh và con rắn nhỏ quấn trên tay, Bạch Thủy Trạch theo sau cùng bay lên trời cao.
“Kỷ Ninh, ngươi cũng có linh thú sao?” Ở trên chiến thuyền, Thiếu Viêm Nông nhìn thấy con rắn nhỏ trên tay KỷlNinh, lập tức nở nụ cười. “Ta cũng có một con linh thú,Xích Hỏa.”
Lập tức trên cánh tay Thiếu Viêm Nông bắt đầu thò ra một cái đầu rắn màu đỏ lửa.
Trên cái đầu rắn đỏ lửa kia có một cái sừng.
Ánh mắt cũng lờ mờ sắc vàng.
“Xích Lân Cầu Long?” Đám người Kỷ Ninh giật mình.
Nhóm thần thú đều có dòng máu Thần Ma, nhưng cũng phân chia cao thấp. Thần thú bình thường đều hóa hình ở giai đoạn Tử Phủ, giống như Bạch Thủy Trạch, Không Thanh Xà đều như vậy! Nhưng một vài thần thú mạnh mẽ thật sự, trong truyền thuyết thì tới tận Thiên Tiên mới có thể hóa hình. Đó mới thật sự là thần thú đáng sợ.
Xích Lân Cầu Long cũng có danh tiếng cực lớn, phải đạt tới giai đoạn Nguyên Thần thì mới có thể hóa hình! Dĩ nhiên là cao quý hơn Không Thanh Xà và Bạch Thủy Trạch.
“Xì xì.” Đôi mắt của Xích Lân Cầu Long nhìn Không Thanh Xà và Bạch Thủy Trạch nhưng rồi lập tức hòa vài làn da.
“Ha ha ha, Xích Hỏa còn chưa hóa hình cho nên buồn vô cùng.”Thiếu Viêm Nông ngồi trên ghế cao nhất trong một điện sảnh trên chiến thuyền. Đám người Kỷ Ninh chia ra ngồi ở dưới. “Tới, chúng ta cùng uống rượu ngon, đợi tới lúc vào Vu Giang tiên phủ thì sẽ không còn tự do tự tại như thế này nữa.”
“Kính Thiếu Viêm công tử.”
Thương Giang chân nhân, Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc,Dư Vi, Cửu Liên đều nâng chén. Hai người ngồi ở dưới cùng là Tuyết Hồng Y và Bộ Du chân nhân cũng nâng chén.
“Ha ha ha…” Thiếu Viêm Nông cười từng trận, hiển nhiên là tâm tình cực tốt.
Dĩ nhiên là hắn phải vui.
Tuy Tuyết Hồng Y, Bộ Du chân nhân là Nhị Trảo Ứng Long Vệ. Nhưng nếu so sánh với thiên tài như Kỷ Ninh hay là hai tiên nhân chuyển thế là Dư Vi và Thương Giang chân nhân thì dĩ nhiên là kém một bậc.
Tiện đường qua hồ Dực Xà Yên Sơn mà lập tức mời được năm người tới giúp đỡ!
Mà mỗi người lại không tầm thường, cho dù là Mộc Tử Sóc, người kém nhất thì cũng là thiên tài khôi lỗi, mà người đi theo con đường khôi lỗi lại vốn am hiểu chiến đấu vượt cấp. Cửu Liên lại là thủ lĩnh kế nhiệm của Đông Duyên tộc, làm sao lại không có một vài thứ hộ thân lợi hại đây?
Sau quãng đường uống rượu mua vui gần hai ngày, cuối cùng đám người Kỷ Ninh cũng tới gần chỗ ẩn giấu Vu Giang tiên phủ.
“Vu Giang tiên phủ nằm sâu trong dãy núi Thiên Du.” Đứng ở mép thuyền, Thiếu Viêm Nông chỉ về dãy núi trắng xóa ở xa xa với vẻ hăm hở.
Đám người Kỷ Ninh cũng nhìn theo với vẻ đầy mong chờ
Chương 253: Cướp lấy
Dãy núi Thiên Du hào hùng rộng lớn, liên miên nối tiếp nhau hơn mười vạn dặm.
“Vu Giang tiên phủ ẩn giấu trong dãy núi, cho dù có dùng thần thức điều tra thì e là cũng phải cần tới dăm bữa nửa tháng.” Trong đôi mắt của Thiếu Viêm Nông có vẻ chờ mong. “Nhưng ta có chìa khóa Tiên phủ nên chỉ cần tới gần đó là có thể cảm ứng được. Các vị chuẩn bị sẵn sàng, tới lúc vào Tiên phủ là nguy cơ sẽ ồ ạt kéo tới đó.”
Nhóm người tu tiên bên cạnh cùng gật đầu.
“Kiểu gì cũng phải vào.” Đôi mắt của Mộc Tử Sóc sáng lên.
“Đúng vậy, phủ đệ của Thiên Tiên.” Kỷ Ninh cũng có chút chờ mong.
“Kỷ Ninh.” Cửu Liên ở bên cạnh lặng lẽ truyền âm.
Kỷ Ninh quay đầu nhìn về phía Cửu Liên, lộ ra vẻ tươi cười, truyền âm lại: “Sư tỷ, có chuyện gì mà phải truyền âm riêng vậy?”
“Tới lúc vào Tiên phủ, chàng phải giở hết ngón nghề ra, hơn nữa cũng phải làm thân với Thiếu Viêm công tử thêm chút nữa. Gặp được Thiếu Viêm công tử là cơ hội khó thấy, nếu bỏ lỡ e là sau này muốn gặp cũng rất khó khăn.” Cửu Liên nhắc nhở. “Hai ngày vừa rồi đã bỏ lỡ rồi, tới lúc vào Tiên phủ, chàng không thể nào lạnh nhạt như vậy được.”
Kỷ Ninh nhíu mày: “Sư tỷ!”
“Đừng nóng.” Cửu Liên nói. “Ta biết tính của chàng, chàng không thích nịnh nọt người ngoài. Nhưng ta cũng không yêu cầu chàng phải làm trò đấy, ta chi muốn chàng gần gũi thêm với hắn một chút thôi… Kỷ Ninh, chàng phải biết rằng, đúng là thực lực của chàng hơn hẳn Tuyết Hồng Y, nhưng trong hai ngày trên chiến thuyền, Tuyết Hồng Y thường xuyên nói chuyện với Thiếu Viêm công tử. Quan hệ giữa hắn và Thiếu Viêm công tử đã gần hơn không ít. Mà chàng thì lại cứ đứng ở một bên, ít khi mở miệng…nếu cứ như vậy thì thật là…”
“Sư tỷ, ta…” Kỷ Ninh đang muốn giải thích.
“Để ta nói xong đã.” Cửu Liên nhìn Kỷ Ninh. “Sở dĩ gọi đây là ‘giao tình’ chính là hai bên cùng nhau qua lại hỗ trợ giúp đỡ, như thế thì mới có thể sinh ra giao tình. Nếu nói chàng giúp hắn thì sẽ có phần hơn, nhưng đó cũng chỉ là một chuyện mà thôi.”
“Mà nhân tình chỉ là loại chốc lát, sẽ không thể nào gọi là giao tình được, giao tình là thứ đáng kể hơn, thời gian dài hơn!”
“Tính khí của chàng kiêu ngạo, khinh thường kẻ xu nịnh. Nhưng Thiếu Viêm công tử còn cao ngạo hơn chàng rất nhiều! Nếu cứ như vậy, hai người sẽ càng ít nói với nhau hơn. Ta hỏi chàng. Nếu cứ kiệm lời với Thiếu Viêm công tử như thế thì liệu rằng chàng có giao tình hơn với vị công tử kia không? Cho dù hắn có giúp chàng thì e là cũng chỉ là bằng với những gì chàng đã giúp hắn mà thôi.”
Kỷ Ninh ngẩn ra.
Lời của Cửu Liên sư tỷ đúng là có đạo lý.
“Mức độ thân quen của con người có thể chia ra làm, người lạ, quen thuộc, bằng hữu, tri kỷ, bạn bè sống chết có nhau.” Cửu Liên nói. “Mới nói hai câu thì chàng chưa thể được coi là ‘quen thuộc’ với Thiếu Viêm công tử được, chỉ có thể xa lạ như trước mà thôi. Mà Thiếu Hồng Y kia lại thường xuyên nói chuyện với Thiếu Viêm công tử, sau này lại vào sinh ra tử với Thiếu Viêm công tử thì không chừng có thể trở thành bằng hữu của người đó.”
“Có lẽ nếu vào Tiên phủ thì công lao của chàng sẽ lớn hơn.”
“Nhưng trong lòng của Thiếu Viêm công tử thì Tuyết Hồng Y vẫn thân thiết gần gũi hơn chứ không phải chàng. Hiện tại, bởi vì thử thách của bộ tộc nên Thiếu Viêm công tử mới cần chàng hỗ trợ nên vẫn còn có chút khiêm nhường với chàng. Nhưng sau này, nếu hắn vượt qua thử thách, đặc biệt là trở thành Vũ Thần Công thì chỉ sợ vị Thiếu Viêm công tử này chẳng thèm liếc mắt nhìn chàng một cái. Chàng làm cho hắn một việc thì hắn cũng chỉ cần gật đầu một cái là trả cho chàng đầy đủ rồi. Đối với một kẻ sắp làm Vũ Thần Công như hắn, cho dù là Tiên nhân cũng khó có thể nào để hắn để mắt tới.” Cửu Liên nhìn Kỷ Ninh.
“Sư tỷ, ta công nhận là lời của nàng có đạo lý.” Kỷ Ninh truyền âm. “Nhân tình là thứ chốc lát, giao tình mới là thứ đáng kể, thời gian dài.”
“Nhưng…ta là ta, chứ không phải nàng.”
“Ta không thích cố gắng đi làm quen với người khác, mọi thứ cứ để tự nhiên.” Kỷ Ninh truyền âm nói. “Nếu như có ngày có thể trở thành bằng hữu với Thiếu Viêm công tử thì dĩ nhiên là chuyện tốt. Nhưng nếu như không được thì cũng chẳng có chuyện gì cả.”
“Kỳ ngộ! Kỳ ngộ tới là phải biết nắm lấy!” Cửu Liên lo lắng truyền âm. “Cả đời cùng lắm cũng chỉ gặp được vài nhân vật tầm cỡ, nếu bỏ lỡ rồi sẽ không có lần tiếp theo đâu.”
“Đã đi trên con đường tu tiên thì chủ yếu vẫn phải dựa vào chính mình.” Kỷ Ninh lắc đầu.
“Nhưng nếu vào lúc quan trọng có người khác giúp một tay thì trên con đường tu tiên có thể đi xa hơn.” Cửu Liên truyền âm.
“Sư tỷ, nếu cứ suốt ngày đi nghĩ cách lấy lòng người khác thì e là sẽ ảnh hưởng tới đạo tâm…Ngược lại, sẽ mất nhiều hơn được.” Kỷ Ninh nói.
“Chàng…” Cửu Liên cảm thấy khó thở.
“Mỗi người có cách sống riêng, sư tỷ không phải cưỡng ép làm gì.” Kỷ Ninh nói. “Sư tỷ, ta chưa bao giờ cưỡng ép nàng, ta cũng hi vọng nàng đừng cưỡng ép ta. Đây là lần thứ hai ta nhắc lại!”
Cửu Liên ngẩn ra.
Đúng vậy. Trước đó không lâu, hai người đã tranh luận với nhau về địa vị tôn ti trên đảo Minh Tâm. Đó cũng là lần xích mích đầu tiên của hai người.
“Ta cũng chỉ mong chàng có thành tựu cao hơn.” Đôi mắt của Cửu Liên hơi đỏ lên.
“Được rồi.” Kỷ Ninh cầm tay Cửu Liên, mỉm cười về phía nàng.
Dư Vi ở bên chú ý tới cảnh hai người Kỷ Ninh và Cửu Liên nắm tay nhau, mỉm cười rồi lập tức quay đầu nhìn về phía núi rừng mênh mông.
“Không biết tên Kỷ Ninh này cao số tới mức nào.” Tuyết Hồng Y liếc mắt nhìn Kỷ Ninh và Cửu Liên đang nắm tay nhau, thầm mắng. “Rõ ràng lần tới tra xét Tiên phủ này không phải việc động chạm tới Kỷ Ninh vậy mà tên Kỷ Ninh này lại được lên thuyền. Hơn nữa, không ngờ hắn lại còn kết đạo lữ với Đông Duyên Vân.”
Lúc đầu Tuyết Hồng Y cũng không biết về gia thế của Cửu Liên.
Nhưng sau hai ngày yến tiệc trên thuyền, qua lời nói chuyện của Thiếu Viêm Nông và Cửu Liên đã làm cho Tuyết Hồng Y biết được…Không ngờ Cửu Liên kia là thủ lĩnh kế nhiệm của Đông Duyên tộc. Điều này lập tức làm Tuyết Hồng Y ghen tị không thôi!
“Lúc trước hơn chỉ là một tên nhãi ở Kỷ tộc, vậy mà lại có thể đi tới thế này.” Trong lòng của Tuyết Hồng Y cũng không nhịn nổi sự đố kỵ.
Khi trước, tin tức Kỷ Ninh đánh lui được Tuyết Vũ đạo nhân truyền ra đã làm cho Tuyết Hồng Y khó có thể tin nổi. Hắn không thể nào ngờ được một tên nhãi ngày nào hắn có thể một nhát bóp chết, bây giờ lại có thể mạnh hơn hắn.
Hiện tại, Kỷ Ninh kết bạn với Thiếu Viêm Nông, làm đạo lữ với Cửu Liên…
“Nếu tên Kỷ Ninh này chết trong Vu Giang tiên phủ thì thật là tốt biết bao!” Tuyết Hồng Y thầm nói.
Con thuyền lớn bay trên dãy núi Thiên Du được một lúc tầm một chén trà nhỏ thì Thiếu Viêm Nông mặc đồ đen sáng mắt nhìn xuống phía dưới, hô: “Tiên phủ ở ngay phía dưới, các vị cùng ta tiến vào nào.”
“Tìm được Tiên phủ rồi sao?”
“Ở ngay phía dưới à?”
Mọi người đang bàn tán lập tức chăm chú nhìn xuống phía dưới.
Uỳnh!
Con thuyền lớn bay thẳng xuống dãy núi bên dưới, rất nhanh đã xẹt qua một ngọn núi, đi thẳng vào trong hẻm núi sâu thẳm.
“Ngừng.”
Con thuyền cổ xưa lập tức dừng lại giữa không trung trước một hẻm núi.
“Để ta mở Tiên phủ ra đã.” Trong tay Thiếu Viêm Nông xuất hiện một lệnh bài màu vàng, giơ lên trước mặt đá ở phía xa xa. Được nguyên lực kích hoạt…Oang…lệnh bài màu vàng lập tức phát ra ánh sáng vàng lờ mờ chiếu thẳng vào mặt đá. Mặt ngoài của tầng núi đá lập tức bị bóp méo rồi rất nhanh đã tạo thành gợn sóng.
“Đi vào.” Thiếu Viêm Nông lộ ra vẻ mặt vui mừng.
Vèo!
Con thuyền lớn bay thẳng lên phía trước, đâm trực tiếp vào trong làn sóng ròi biến mất ở bên trong. Tiếp theo, làn sóng dần biến mất, mặt đá lập tức trở về vẻ vốn có…không có chút nào đặc biệt.
Đám người Kỷ Ninh cưỡi chiến thuyền xuyên qua làn sóng thì lập tức cảm thấy cảnh vật xung quanh nhanh chóng biến hóa.
“Đây là?” Trên chiến thuyền, nhóm người Kỷ Ninh vừa liếc mắt một cái là đã thấy được ở xung quanh có một dãy núi liên miên. Từng đỉnh núi hoang vắng tới mức gần như không có một ngọn cỏ nào. Trên mặt đất là một vùng hoang mạc.
Dãy núi Thiên Du là một vùng đồi núi liên miên sắc xanh, ngập tràn tươi tốt.
Nhưng vừa vào Tiên phủ…
Thì đập vào mắt lại là một sa mạc hoang vứng cùng những ngọn núi hoang vu.
“Ô!”
“Ha!”
“Ô!”
“Ha!”
Chỉ thấy ở nơi xa xa con thuyền truyền tới từng tiếng vọng làm chấn động cả đất trờ. Tiếng vang này truyền tới từ một ngọn núi nguy nga ở xa xa. Chỉ thấy trên ngọn núi hoang vu này có một màng màu trắng chi chít. Thật ra, mảng màu trắng kia là lượng lớn yêu quái mặc áo giáp trắng đang hội tụ lại nên tạo thành một vùng trắng xóa.
Những đại yêu mặc giáp khải này đều có một cái đuôi cá lớn, thân người, trên mặt có vảy.
“Sao?”
“Nơi đó là?”
Đám đại yêu đang đứng chụm lại ở chỗ đó cùng quay đầu nhìn về phía nhóm người Kỷ Ninh. Bởi vì khi trước con thuyền vượt qua làn sóng tiến vào tạo thành dao động không nhỏ nên dĩ nhiên là nhóm Đại yêu này đã phát hiện ra.
“Loài người!”
“Là loài người!”
Hơn một ngàn đại yêu nhân ngư (người cá) đang tập luyện ở đó đều hô lên kinh ngạc. Đã lâu lắm rồi, kể từ khi chúng bị lão tổ nhốt ở đây, nhiều đời sinh sôi tới nay…trong Tiên phủ này đều là yêu quái, không hề có một con người nào. Mà Thiên Tiên ‘Vu Giang tiên nhân’ cũng có xuất thân là loài yêu!
“Sao?” Con đại yêu làm thủ lĩnh của nhóm đang luyện tập này là một con ngư nữ yêu (cá cái ) ở trần đầy mê hoặc. Con ngư nữ yêu này vốn hơi bất ngờ nhưng rồi gầm lên. “Là loài người. Nếu loài người vào được tiên phủ thì chắc chắn có chìa khóa của Tiên phủ. Mau mau, cướp lấy chìa khóa!”
“Cướp lại!”
“Cướp lại!”
“Theo ta đi giết!” Bên ngoài nữ yêu nhân ngư lập tức hiện lên một bộ giáp màu vàng.
Ngay khi nữ yêu nhân ngư vừa phóng lên cao thì lập tức hơn ngàn đại yêu nhân ngư mặc giáp trắng cũng lao theo. Trong khoảng khắc, toàn bộ áo giáp cũng phát sáng lên theo. Ầm ầm…Hơn một ngàn đại yêu tạo thành một cơn sóng lớn cuồn cuộn đổ về trước, nhắm thẳng về phía đám người Thiếu Viêm Nông.
“Đoạt lại chìa khóa Tiên phủ là chúng ta có thể ra ngoài, đoạt lại.” Nữ yêu nhân ngư truyền âm, gào thét làm cho những đại yêu nhân ngư khác cũng gầm lên theo.
Khoảng cách từ ngọn núi tới chỗ nhóm Kỷ Ninh cũng chỉ có hơn mười dặm. Chính do gần tới vậy nên đám đại yêu liếc mắt một cái là có thể phát hiện ra loài người! Đây cũng là lần đầu tiên có con người xuất hiện ở Tiên phủ trong vô số năm tháng.
Hơn mười dặm nên chỉ phút chốc là đã tới.
Trên chiến thuyền, nhóm người Thiếu Viêm Nông, Kỷ Ninh, Tuyết Hồng Y đều kinh hãi.
“Đạo binh!”
“Đúng là đạo binh yêu tộc!” Đám người Kỷ Ninh kinh ngạc nhìn về phía xa xa. Vừa nhìn lướt qua là lập tức xác nhận ra trong đó có không ít ‘Vạn Tượng đại yêu’, thậm chí nữ yêu nhân ngư thủ lĩnh còn có thể là Nguyên Thần đại yêu! Yêu quái kém cỏi nhất cũng có cấp độ Tử Phủ. Nhiều yêu quái tới vậy, lại đều là đạo binh…
“Những đạo binh giáp khải này nhất định là đạo binh do Vu Giang thiên tiên bồi dưỡng để lại khi trước.” Mỗi người Kỷ Ninh đều biết đây thật sự là phiền toái lớn.
Chương 254: Không cản nổi
Tiên phủ này là sào huyệt của Vu Giang tiên nhân nên dĩ nhiên là phải được bố trí trùng điệp đủ loại. Tuy Vu Giang tiên nhân đã chết nhưng vẫn còn một số thứ hắn để lại còn dùng được, ví dụ như đạo binh!
Vu Giang tiên nhân tiêu tốn vô số bảo vật mới bồi dưỡng được một đội quân đạo binh mạnh mẽ. Mạnh tới mức có thể dễ dàng giết chết một Tán tiên, Địa tiên! Nhưng do Tiên phủ này đã bị bỏ lại không biết bao nhiêu năm tháng nên những đạo binh yêu tộc năm xưa đã sớm chết già cả đám, chỉ còn để lại lướng lớn đạo binh giáp khải.
Khi trước, theo suy đoán của đám Kỷ Ninh thì vì Vu Giang tiên nhân là tiên nhân loài yêu nên việc bố trí yêu quái trong phủ đệ của mình cũng là chuyện bình thường. Tuy không gian trong phủ này không thể nào lớn bằng vương triều Đại Hạ nhưng e là cũng phải có phạm vi tới mấy vạn dặm, cũng phải ngang tầm với Trái Đất. Yêu quái sống ở đó cũng không bị ngăn trở lưu truyền giống nòi.
Có phương pháp tu luyện của nhiều đời yêu quái để lại, nguyên khí trời đất lại không nồng đậm thì việc sinh sản ra đại yêu cũng là chuyện bình thường.
Một đám Đại yêu!
Và một đám đạo binh yêu quái là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Có đạo binh giáp khải trân quý thì thực lực có thể tăng gấp bội thậm chí có khi tăng tới gấp trăm lần!
Việc này cũng giống như người thường dùng đạo binh giáp khải, tới cả Kỷ tộc còn có.
Hiếm thấy có Thiên Tiên sinh linh, Tử Phủ tu sĩ có đạo binh giáp khải. Thông thường phải tới tầm cỡ như Tuyết Long Sơn là sẽ có.
Mà để cho Vạn Tượng chân nhân, Nguyên Thần đạo nhân có thể dùng đạo binh giáp khải thì tới cả Liệt Thiên kiếm phái cũng phải dốc toàn bộ vốn liếng ra mới có thể có. Vì thế nên Vu Giang tiên nhân cũng phải tốn kém không ít bảo vật thì mới có thể xây dựng được đạo binh giáp khải này.
Nhưng hiện tại, đám Kỷ Ninh lại sẽ càng thảm hơn!
“Ầm ầm ầm…” Hơn một ngàn đạo binh yêu quái hóa thành những cơn sóng mạnh liệt lao tới.
“Cản lại!”
Ở trên thuyền lớn, Thiếu Viêm công tử tức giận quát. Việc phải đối mặt với hơn ngàn đạo binh yêu quái cũng làm cho sắc mặt của hắn trở nên khó coi. Chỉ thấy ở mặt ngoài con thuyền lớn bắt đầu xuất hiện một làn nước đen gợn sóng, hoàn toàn phủ kín cả con thuyền.
Uỳnh! ! !
Những cơn sóng mãnh liệt kia như những lưỡi đao chém thẳng lên chiến thuyền làm cả chiến thuyền quay cuồng bay ngược ra sau, đập thẳng vào một ngọn núi hoang ở cách đó không xa. Cả ngọn núi chấn động đổ rầm rầm. Cả chiến thuyền cắm thẳng vào ngọn núi, tầng nước màu đen hoàn hoàn vỡ vụn.
“Phương thúc, làm sao bây giờ?” Thiếu Viêm công tử lập tức truyền âm.
“Công tử, một chiêu của hơn một ngàn đạo binh yêu quái này đã có uy lực ngang cỡ Địa tiên.” Ở bên cạnh Thiếu Viêm Nông, nam tử ngăm đen truyền âm nói. “Nữ yêu nhân ngư cầm đầu kia nhất định là Nguyên Thần đại yêu. Ta có thể đảm bảo cho công tử. Vì dầu sao ta cũng chỉ giỏi cận chiến nên nếu lao ra thì sẽ không thể bảo vệ cho công tử, tạo cơ hội cho bọn chúng. Chỉ cần tạo ra cơ hội cho ta giết được nữ yêu Nguyên Thần cầm đầu kia…là khả năng uy hiếp của đạo binh này sẽ giảm đi nhiều.”
“Giết!”
“Các vị, ta trông cậy vào mọi người đó.” Thiếu Viêm Nông lập tức truyền âm cho đám người Kỷ Ninh, Tuyết Hồng Y, Thương Giang chân nhân.
Cả đám người Kỷ Ninh cùng thầm mắng.
Xem ra Thiếu Viêm công tử này không dễ dàng đi liều mình, lại còn đầy bọn họ ra trước.
“Giết!” Tuyết Hồng Y ra tay đầu tiên, tay vừa vung lên thì một đường sáng màu trắng tuyết đã lập tức bay tới đánh thẳng vào đám đạo binh trên trời.
“Kiếm trận!” Xung quanh Kỷ Ninh xuất hiện hơn bảy trăm lưỡi phi kiếm. Dùng nguyên lực của Vạn Tượng viên mãn ngưng tụ ra một thanh phi kiếm tầng thứ chín Tiểu Thiên kiếm trận. Thanh phi kiếm này đánh thẳng ra chiêu thứ năm Tam Xích Kiếm: ‘Nguyên Quang Tàng Kiếm’ (Ánh trăng giấu kiếm’. Trong khoảng khắc, kiếm quang như một ánh trặng nhẹ nhàng tạt vào đạo binh yêu tộc mãnh liệt.
“Phong!” Dư Vi chỉ về phía xa xa.
Vù!
Giữa không trung xuất hiện một con phượng băng khổng lồ. Con phượng hoàng khổng lồ được ngưng kết từ băng giương cánh bay múa tạo ra uy lực làm lòng người nể sợ.
“Thương Lãng Đoạn!” Thương Giang chân nhân cao giọng hô. Một thanh kiếm lớn màu xanh đen lơ lửng bay lên cao với vẻ nhẹ nhàng, mặt trên kiếm có phù văn. Tiếp theo thanh kiếm xé gió bay thẳng về phía đạo binh.
Đám tử sĩ Tử Phủ tu sĩ, Vạn Tượng chân nhân, đám Kỷ Ninh cùng lấy ra những đòn lợi hại của mình.
Thật ra, bất kỳ người nào trong nhóm Kỷ Ninh đều có khả năng liều mạng với nữ yêu Nguyên Thần kia! Nhưng do nữ yêu đó phối hợp với đạo binh trên trời nên thực lực trở nên cực kỳ kinh người, hơn xa một người trong nhóm Kỷ Ninh.
Theo một tiếng nổ lớn, kiếm quang, pháp thuật, các loại pháp bảo của đám Kỷ Ninh đều hoặc biến mất hoặc bị đánh bay trở về.
Những Tử Phủ tu sĩ đều cùng kết thành trận pháp cộng đồng để chống cự.
“Nhất định pohải nhanh nhanh chóng chóng cướp lấy chìa khóa Tiên phủ. Nếu chậm trễ là chìa khóa sẽ bị mấy lão già kia cướp mất đó.” Nữ yêu nhân ngư cầm đầu đạo binh yêu quái truyền âm nói. “Các con, tiêu diệt đám loài người kia.”
“Giết.”
“Giết.”
Với sức mạnh của hơn một ngàn đạo binh yêu quái phối hợp cùng một chỗ, đám Kỷ Ninh không thể nào ngăn nổi.
Chỉ thấy một luồng sóng mãnh liệt đánh tới. Đám Kỷ Ninh bắt đầu lùi dần. Nhưng những Tử Phủ tu sĩ có thực lực yếu nhất cũng bất đầu thương vong. Tuy rằng các Tử Phủ tu sĩ này đã kết trận. Nhưng trận pháp của bọn họ…gặp phải đại trận đạo binh yêu quái kia thì thật sự không cản nổi.
Hự.
Đã có Tử Phủ tu sĩ loài người bắt đầu hộc máu, thân thể vỡ nát. Cả đám bắt đầu dần dần chết đi.
May là còn có đám Kỷ Ninh dùng hết sức ngăn cản. Nếu không, e là chỉ trong một cái hô hấp là đám Tử Phủ tu sĩ kia đã chết sạch.
“Quá tàn ác.” Mộc Tử Sóc truyền âm nói. “Sư huynh, đảm bảo tên Thiếu Viêm Nông kia có không ít bảo vật trong người. Thế nhưng một cái còn không thèm bỏ ra, cứ thế trơ mắt ra nhìn Tử Phủ tu sĩ chết đi.”
“Bây giờ chúng ta mới chỉ vừa vào Tiên phủ. Nên dĩ nhiên Thiếu Viêm Nông kia còn tiếc không muốn dùng tới bảo vật.” Kỷ Ninh nói.
Đám người Kỷ Ninh, Dư Vi, Cửu Liên đều có một vài thứ có thể giữ mạng.
Ai cũng đều không muốn bỏ ra ngay để dùng vào lúc này…Vì hiện tại cả đám mới vừa tiến vào Tiên phủ mà thôi.
Thiếu Viêm Nông đứng ở đó nhìn thất cả. Nam tử trung niên da ngăm đen đứng bên cạnh bảo vệ.
Nam tử trung niên còn lặng yên nhìn đám Tử Phủ tu sĩ ở bên chết dần chết mòn. Nhưng vẻ mặt của hắn không hề thay đổi chút nào. Hắn gắt gao nhìn luồng sóng lớn mãnh liệt ở xa xa. Đó là cơn sóng do cả đạo binh yêu quái hóa thành…Nguyên lực được vận chuyển cực kỳ huyền diệu ở bên trong.
Đúng lúc này.
Nam tử trung niên vẫn đứng cạnh Thiếu Viêm Nông từ đầu chợt lóe sáng mắt, đôi mắt trở nên lạnh lẽo, cả tay trái và tay phải đều xuất hiện một cây thoi dài. Hắn mạnh mẽ tiến lên từng bước, cánh tay phải bắt đầu bành trướng, vặn vẹo, thậm chí ở trên tay còn xuất hiện từng con rắn quấn lấy. Cánh tay khổng lồ dữ tợn đột nhiên phát lực ném thẳng về phía trước một cái đầy hung mãnh!
Vù!
Thoi dài nháy mắt xé rách không gian, tạo thành một đường bay trên không trung, đập thẳng vào cơn sóng tạo bởi hơn ngàn đạo binh yêu quái.
“Uỳnh! ! !”
Một tiếng nổ vang lên.
Cơn sóng mãnh liệt kia bị tách ra. Cả ngọn sóng biến mất. Chỉ thấy ở giữa không trung có hơn mười yêu quái trong đạo binh yêu quái bị nổ tan xác. Nhưng đạo binh yêu quái khác đều theo đó mà khiếp sợ. Từng tên đều nhìn về phía nam tử ngăm đen vừa ném trường thoi ra.
“Cái gì! Vậy mà có thể phát hiện được đầu mối của cả đạo binh hợp trận sao? Lại còn trực tiếp phá tan đầu mối làm cả đại trận đạo binh bị phá tan?” Nữ yêu nhân ngư kinh hãi. Nếu không phải đâm thẳng vào đầu mối mà chỉ xuyên qua cơn sóng lớn thì cũng sẽ không thể nào làm hỏng mất luồng sóng này được.
Nữ yêu nhân ngư quay đầu nhìn về phía nam tử trung niên ngăm đen vừa ném trường thoi ra.
Nhưng…
Vù!
Cây thoi ở tay trái của nam tử trung niên ngăm đen lúc này như tia chớp bay qua. Trên tay trái của hắn cũng xuất hiện từng con rắn quấn quanh, cánh tay trở nên vô cùng tráng kiện, tỏa ra hơi thở làm người khác phải sợ hãi. Trên không trung lại léo lên một đường bay, cây thoi dài kia bay thẳng tới nhưng nữ yêu nhân ngư kia không thể nào né nổi.
“Đây, đây…” Nữ yêu nhân ngư lộ ra vẻ hoảng sợ tuyệt vọng. “Làm sao lại mạnh tới vậy. Ta trốn không nổi hắn. Hắn. Hắn là tiên nhân loài người sao?” Ý thức lập tức mất đi,cả người từ trên cao rơi xuống, dĩ nhiên là nàng đã chết!
“Đại vương đã chết.”
“Đại vương đã chết. Mau, chạy mau.”
“Chạy mau đi.”
Thất đại vương bị giết chết dễ dàng như thế. Nhưng tên đại yêu khác không còn chút ý chí chiến đấu nào, cả đám bắt đầu cắm đầu cắm cổ chạy.
“Rầm rầm!”
“Vù…”
“Uỳnh!”
Lúc này, dĩ nhiên là nhóm Kỷ Ninh, Dư Vi, Thương Giang chân nhân sẽ không hề nhân từ mà nương tay. Phải biết rằng, những thứ mà những yêu quái này mặc trên người đều là đạo binh giá khải. Ít nhất cũng cũng là đại yêu Tử Phủ dùng đạo binh giáp khải. Thậm chí có cấp độ Vạn Tượng dùng đạo binh giáp khải. Một đạo binh giáp khải mà Vạn Tượng đại yêu dùng còn trân quý hơn cả pháp bảo địa giai.
“Hai kiện, ba kiện.” Mộc Tử Sóc không hề ngừng tay, liên tục chém giét, cố gắng cướp lấy.
Một lát sau.
Đạo binh yêu tộc đã trốn đi xa, để lại một đống xác chết. Đám Kỷ Ninh cũng theo đó mà nhận được một đống đạo binh giáp khải.
“Có hơn hai trăm yêu quái bị chết, Tử Phủ tu sĩ cũng đã chết hơn trăm.” Sắc mặt của Thiếu Viêm Nông không đẹp chút nào. Tuy rằng đã sớm dự đoạn thử thách sẽ có nguy hiểm. Nhưng không ngờ vừa vào đã bị dính đòn cảnh cáo thế này.
“Thiếu Viêm công tử.” Gã trung niên da ngăm đen lấy lại thoi dài xong thì lập tức nói giọng trầm thấp. “Chúng ta đi mau đi. Không chừng sẽ có yêu quái mạnh hơn tới đó.”
“Ừ.” Thiếu Viêm Nông gật đầu.
“Chúng ta đi.” Thiếu Viêm Nông nhìn về phía đám người Kỷ Ninh.
Đúng lúc này…
Một luồng thần thức hào hùng bao phủ toàn bộ khu vực này trong nháy mắt.
“Loài người, vào Tiên phủ này rồi mà còn muốn sống ra ngoài sao?” Một âm thanh mạnh mẽ vang lên.
“Thần thức thật mạnh mẽ.” Thần thức của Ky Ninh vừa chạm vào thần thức của đối phương là đã cảm giác được sự lớn mạnh của đối phương. Mặc dù bản thân rất tự tin vào thần thức của mình, nhưng đối phương lại còn mạnh hơn cả mình.
“Sư huynh, nhìn kia.” Mộc Tử Sóc trợn tròn mắt nhìn ra phía xa.
“Phiền phức rồi.” Thương Giang chân nhân cũng nhìn chằm chằm vào phía xa xa.
Kỷ Ninh nhìn theo
Chỉ thấy ở giữa không trung xa xa có một luồng sóng như hồng thùy đổ tới, bao phủ toàn bộ không trung.
Quy mô của cơn sóng này…còn lớn hơn mười lần cơn sóng trước. Hơn nữa, từ hơi thở trong cơn sóng này có thể nhận ra những yêu quái trong đó mạnh mẽ hơn đám yêu quái nhân ngư kia nhiều.
“Đạo binh hơn vạn yêu quái!” Đứng ở bên cạnh Thiếu Viêm Nông, nam tử ngăm đen có con ngươi hẹp dài nói với giọng trầm thấp.
Từng người trong đám Kỷ Ninh đều giật nảy mình.
Hơn vạn?
Như thế phải ngang tầm với cả môn phái Tuyết Long Sơn. Nhưng cái chết chính là, mỗi yêu quái đều là một đạo binh! Môn phái Tuyết Long Sơn cơ bản không mua nổi nhiều đạo binh giáp khải như vậy. Đặc biệt là Nguyên Thần đạo binh cũng có đạo binh giáp khải. Uy lực lớn tới thế này, thì dù là tiên nhân cũng phải kinh hãi.
“Công tử, ta không ngăn được.” Nam tử trung niên ngăm đen truyền âm nói.
Chương 255: Thần Ma Tương Liễu
“Thiếu Viêm công tử, đạo binh yêu quái nhiều thế này thì chúng ta không thể nào ngăn nổi.” Thương Giang chân nhân lo lắng truyền âm nói.
Kỷ Ninh nhìn cơn sóng lớn do lực lượng đạo binh yêu quái che trời ngập đất tạo nên, cũng cảm thấy bất lực, truyền âm nói. “Thiếu Viêm công tử, bây giờ nên làm gì đây?”
“Thiếu Viêm công tử.”
“Thiếu Viêm công tử.”
Cả đám cùng nhìn về phía Thiếu Viêm Nông. Cả nam tử trung niên ngăm đen ‘Tương Liễu Phương’ cũng nhìn công tử nhà mình.
“Phương thúc, không cần phải để ý tới ta nữa, cứ việc đại khai sát giới.” Thiếu Viêm Nông cắn răng nói, tay vừa lật lên thì đã xuất hiện viên cầu tỏa ra ánh sáng kỳ dị. Viên cầu sáng vàng bay thẳng lên, bắt đầu phóng lớn thành quả cầu có đường kính mười trượng.
“Tất cả đi vào.” Thiếu Viêm Nông ra lệnh, đồng thời trong tay hắn xuất hiện một cái túi màu trắng. Cái túi được mở ra. “Đừng chống cự.”
Vù vù vù…
Những Tử Phủ tu sĩ ở xung quanh bị hút vào bên trong. Thiếu Viêm Nông lập tức khiêng cái túi lên đi thẳng vào trong viên cầu ánh sáng vàng.
Cả đám Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Cửu Liên, Dư Vi, Thương Giang chân nhân, Tuyết Hồng Y, Bộ Du chân nhân và các Vạn Tượng chân nhân khác đều tự mình bước vào cầu sáng vàng.
“Phương thúc, tất cả giao cho người. Đợi lát sau gặp lại.” Thiếu Viêm Nông nói.
“Khà, đã lâu rồi ta chưa thật sự giết chóc.” Trong đôi mắt Tương Liễu Phương hiện lên chút hưng phấn. Nếu như hắn phải bảo vệ Thiếu Viêm Nông thì sẽ phải gắng hết sức mà chống đỡ đòn đánh của đạo binh yêu quái. Nhưng hiện tại đã không cần bảo vệ Thiếu Viêm Nông, coi như là hắn đã được giải thoát, phát huy ra tốc độ của hắn để thoải mái đánh đấm.
“Đi.”
Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Thiếm Viêm Nông, viên cầu sáng vàng lập tức tăng tốc độ, bay vèo về phía xa xa.
Đám người Kỷ Ninh bên trong cầu sáng thử tò mò sờ sờ. Khi trước có thể dễ dàng tiến vào bên trong nhưng hiện tại lại nhận thấy lớp sáng ở viên cầu này cực kỳ cứng cỏi.
“Đây là Kim Linh Thần Quang Cầu.” Thiếu Viêm Nông tự tin nói. “Ta đã kích hoạt thần quang ẩn chứa trong đó. Hiện tại chúng ta ra ngoài không được nhưng bên ngoài cũng không vào được…Đứng nói là đạo binh, cho dù là năm ba tên Tán tiên, Địa tiên tới tấn công thì thần quang vẫn có thể đỡ được gần hết.”
Kỷ Ninh thầm hãi.
Chỉ cần không có gì bất ngờ thì Thiếu Viêm Nông đúng là người kế nhiệm chức Vũ Thần Công. Thật không hổ là người kế nhiệm Vũ Thần Công! Vừa bỏ ra bảo vật hộ thân là đã ngang tầm với hai bảo vật mà mình lấy được trong Thủy phủ rồi.
Bản thân mình lấy được hai kiện bảo vật trong Thủy phủ có một công một thủ.
Món thủ là món lấy được khi Thần Ma luyện thể đạt tới cấp độ Vạn Tượng, tới Trân Bảo Điện để lấy.
Món công chính là vượt qua tầng thứ tư Chiến Thần Điện có được. Bảo vật tấn công này…là thứ mà năm xưa trong lúc hứng trí lên, Tam Thọ đạo nhân đã tự mình làm ra, uy lực phi phàm.
“Năm cái trụ trời!”
“Nhìn kìa, năm cái trụ trời!”
Kim Linh Thần Quang Cầu vừa mới bay lên bầu trời cao trăm dặm là những người đứng xem có thể nhìn ra được toàn bộ thế giới Tiên phủ này có phạm vi vài vạn dặm. Đám Kỷ Ninh đứng ở trên không trung liếc mắt một cái là có thể thấy được…Nơi tận cùng ở bốn phương tám hướng. Trong đó có bốn cái trụ trời cao tới tận trời cao. Mỗi một cái trụ được ánh sáng bao phủ đều hiện lên cao ngất tới tận mây xanh. Lại còn đứng sừng sững ở năm góc tận cùng của thế giới này.
Năm trụ trời được chiếu sáng làm cho cả thế giới này như bừng tỉnh.
“Năm hướng ngũ hành.” Kỷ Ninh nói thầm. “Xem ra Tiên phủ này được chia ra làm năm phân điện để giữ vững thế giới này.
“Trụ trời.” Đám người Thương Giang chân nhân cũng lộ ra sắc mặt vui mừng.
“Ha ha ha…” Thiếu Viêm Nông cười ha hả. “Hóa ra Vu Giang tiên phủ chia ra làm năm phân điện lớn. Năm cái trụ trời xa xa kia đại biểu cho vị trí của năm phân điện. Hiện giờ chúng ta lập tức qua đó, ta có chìa khóa Tiên phủ nên có thể đi thẳng vào trong phân điện. Nhưng những. . đạo binh yêu quái này thì lại không thể nào vào nổi. Đi!”
Vèo!
Viền cầu sáng vàng nhanh chóng bay về phía một cây trụ trời.
“Giết!”
“Giết!”
Tiếng hét vang vọng trời đất. Luồng sóng ngập trời lao tới. Nhưng ở phía trước Kim Linh Thần Quang Cầu có một bóng người nhìn như rất bình thường. Đúng là tên người hầu :Tương Liễu Phương.
“Công tử, xin các người hay đi trước. ta sẽ nhanh chóng đuổi theo sau.” Tương Liễu Phương nói.
Đám người Kỷ Ninh trong cầu sáng cũng phải nhìn về Tương Liễu Phương ở xa xa cùng với cơn sóng che trời ngập đất kia.
Bỗng nhiên…
Thân thể Tương Liễu Phương đột nhiên hóa lớn. Một luồng hơi thở hung ác ngập trời tỏa ra. Chỉ thấy thân thể hắn biến thành một người sừng sững cao hơn ngàn trượng. Đằng sau là một cái đuôi rắn khổng lồ, nửa thân trên là thân người, ở đầu của hắn còn trồi ra sáu cái đầu rắn khổng lồ.
Cửu Đầu Xà Vĩ! Một luồng hơi thở xa xăm tràn ngập qua.
“Thần Ma!” Kỷ Ninh nín thở.
“Đúng là Thần Ma.”
“Trời ơi, Thần Ma.”
Cả đám đều bị dọa chết khiếp. Ai cũng có thể liếc mắt một cái là nhận ra đây nhất định là Thần Ma! Bởi vì có chín đầu đuôi rắn, bộ dạng quái dị…hiển nhiên không phải là loài người. Hơn nữa hắn lại không có chút khí yêu nào. Mà hơi thở Thần Ma xa xưa làm cho mỗi người thầm run rẩy. Hình thể khổng lồ như thế, hơi thở xa xưa như thế, e là chỉ có thể là Thần Ma.
Tuyết Hồng Y và Bộ Du chân nhân chưa bao giờ thật sự thất Thần Ma.
“Thân thể lớn như thế là do thần thông hay là vốn dĩ thân thể đã lớn như vậy?” Bộ Du chân nhân nhịn không được phải hỏi.
“Thần Ma trời sinh đã lớn rồi.” Thiếu Viêm Nông tự tin nói. “Phương thúc lại là Thần Ma xa xưa thuộc bộ tộc ‘Tương Liễu’…Bộ tộc Tương Liễu được xếp vào hàng cực kỳ lớn mạnh trong Thần Ma. Nên hắn cơ bản không cần thi triển thần thông gì là đã có thân thể Thần Ma cao ngàn trượng rồi. Tuy Phương thúc chỉ có cấp độ Nguyên Thần, tái sinh làm Thần Ma chân chính, lại vốn là bộ tộc Tương Hiệp, nhưng rất nhiều Tán tiên, Địa tiên cũng không phải đối thủ của Phương thúc.”
Đám người Kỷ Ninh đều kinh ngạc. Tuy lần trước ở Ngục Sơn Đại Hoang Trạch, Kỷ Ninh đã gặp qua Thần Ma ra tay. Hiển nhiên thực lực của Thần Ma bị đánh thức đó lớn hơn hẳn Tương Liễu Phương. Nhưng Thần Ma kia dễ dàng bóp chết Long Kình yêu vương nên Kỷ Ninh cũng chưa thể biết đối phương đánh đấm ra sao.
Mà lần này…
Cuối cùng lại có thể thật sự nhìn thấy Thần Ma ra tay.
Dù sao Thần Ma luyện thể cũng chỉ là loài người dựa vào Thần Ma mà tu luyện! Nếu so sánh với Thần Ma thật sự thì có nhiều điểm khác nhau. Ví dụ như thể hình không lớn bằng, thiên phú không giống với Thần Ma…
“Là Thần Ma à?” Đám đạo binh yêu tộc kia cũng sợ tới mức nhảy dựng.
Từ trước tới giờ, chúng luôn ở trong thế giới Tiên phủ, cũng đã từng nghe nói về Thần Ma, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy.
Thân thể Thần Ma Cửu Đầu Xà Vĩ khổng lồ sừng sững vươn lên cao, trong tay còn xuất hiện hai cây thoi dài khổng lồ.
“Giết!” Tương Liễu Phương hét một tiếng lớn.
Uỳnh!
Cái đuôi rắn khổng lồ của Tương Liễu Phương vung lên tạo thành tiếng nổ vang giữa không trung. Tượng Liễu Phương nhắm thẳng tới đám đạo binh yêu quaiú.
“Cũng chỉ là một Thần Ma mà thôi. Mà cũng chẳng phải Thần Ma cấp độ Phản Hư nên cũng không cần phải sợ hắn.” Một âm thành hùng hồn vang vọng tới từng lỗ tai của đạo binh yêu quái. “Nghiền chết tên Thần Ma kia.”
“Ha!”
“Ha!”
“Ha!”
Chỉ thấy tám đầu rắn của Tương Liễu Phương hít vào thở ra làm nhiệt độ không khí xung quanh nhanh chóng hạ xuống. Thậm chí bắt đầu ngưng kết băng. Trong nháy mắt cả thế giới xung quanh trở nên lạnh giá. Hơn nữa tiếng rít còn làm thần hồn lay động…Nhưing lúc này, đám đạo binh yêu quái kia đã liền như một khối, tới cả thần hồn cũng liền chặt với nhau.
“Giết!” Cơn sóng nghiền tới.
“Uỳnh.” “Uỳnh.”
Thân thể Thần Ma ngàn trượng trực tiếp lao tới đỡ. Thoi dài trên tay cũng hung tợn bay thẳng tới chỗ cơn sóng, mỗi một nhát chọc đều khiến cho không khí nổ vang, giống như hủy trời diệt đất.
Cái đuôi rắn khổng lồ của Tương Liễu Phương chuyển động làm cơ thể hắn vô cùng linh hoạt. Hắn có thể lần lượt trảnh khỏi những mũi tấn công của cơn sóng lớn rồi sau đó lấy cây thoi đâm thẳng vào!
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Trên bầu trời, Thần Ma cùng cơn sóng lần lượt va chạm. Thần Ma thật sự đều có thực lực vượt cấp. Thông thường Thần Ma Nguyên Thần…phải ngang với Tán tiên, Địa tiên mạnh mẽ. Thậm chí mỗi Thần Ma Phản Hư còn có thể so sánh với cả Thiên Tiên! Mà loài người Phản Hư địa tiên, cho dù là Thần Ma luyện thể thì cũng còn xa xa không bằng Thiên Tiên.
Qua đó có thể thấy được sự đặc biệt của Thần Ma chân chính.
Nhưng dù sao những đạo binh yêu quái này cũng quá nhiều. Thậm chí tới cả Địa tiên, Tán tiên còn phải tránh lui. Cho nên Thần Ma Tương Liễu Phương bị rơi vào thế yếu…Nhưng nhờ vào thân thể Thần Ma nên không sợ bị thương, mà lại cực kỳ linh hoạt né tránh lần lượt những đòn tấn công.
“Phương thúc biết tiến biết lùi, cực kỳ linh hoạt. Hơn nữa lại có thể chiến đấu kéo dài…Nên tuy rằng đạo binh yêu quái kia có thực lực kinh người, nhưng nguyên lực của bọn chúng lại có hạn nên không thể giữ lâu được.” Thiếu Viêm Nông tự tin nói.
“Lợi hại.” Thương Giang chân nhân nhịn không được phải sợ hãi than. “Người luyện Thần Ma luyện thế có lợi hại tới đâu…dù có cố gắng tới gần Thần Ma thì vẫn có khoảng cách nhất định với Thần Ma.”
“Đúng.” Kỷ Ninh cũng gật đầu.
“Thiếu Viêm tộc không hổ là một trong mười bộ tộc đứng đầu từ xưa tới nay ở vương triều Đại Hạ. Một người hầu bên công tử của họ đã là một Thần Ma cổ xưa cấp độ Nguyên Thần rồi.” Kỷ Ninh cũng phải thầm hãi mà than.
“Không biết tới khi nào thì Đông Duyên tộc ta mới có thể cường thịnh tới như thế.” Cửu Liên cũng thầm nghĩ. Tuy rằng trong Đông Duyên tộc cũng có Thần Ma nhưng vẫn còn chưa tới mức để Thần Ma Nguyên Thần đi bảo vệ bên người như thế này.
Dư Vi lặng yên nhìn Thần Ma Tương Liễu Phương, trong đầu xẹt qua từng ký ức của kiếp trước.
“Tương Liễu…” Dư Vị thở nhẹ một hơi dài.
Đang lúc nhóm Kỷ Ninh chuẩn bị lao tới trụ trời ở xa xa thì bỗng nhiên…
“Lão Độc Giao, ha ha, hiển nhiên Thần Ma này có cấp độ Nguyên Thần. Ngươi không thể làm gì được à? Còn Tán tiên nữa à? Ha ha ha, xem ra tốt nhất là để bộ tộc Vu Giang ta nhảy vào thôi.” Theo sau tràng cười làm cả đất trời rung chuyển, ở không trung bỗng xuất hiện một người khổng lồ xấu xí cao vạn trượng, cầm xiên sắt trên tay. Nhưng người khồng lồ này có vẻ mờ mờ ảo ảo, hiển nhiên là được hội tụ từ lượng lớn đạo binh yêu quái.
“Đạo binh dạ xoa? Dưới trướng Vu Giang tiên nhân còn có cả đạo binh dạ xoa sao?” Thiếu Viêm Nông hơi kinh ngạc. “Bộ tộc Vu Giang? Chẳng lẽ là đời con cháu của Vu Giang tiên nhân sao?”
Vu Giang tiên nhân có xuất thân là yêu.
Nên chắc chắn sẽ đối xử tử tế với con cháu mình. Cho nên cho dù đã trôi qua vô số năm tháng thì con cháu của Vu Giang tiên nhân vẫn là thế lực yêu quái mạnh mẽ nhất ở thế giới Tiên phủ này.
“Phương thúc, mau, mau lùi về.”
Thiến Viêm Nông không dám chần chừ, cực kỳ lo lắng nhìn về trụ trời ở xa xa.
Vù! Vù! Vù!
Kim Linh Thần Quang Cầu không ngừng bay tới gần.
“Cảm ứng được rồi.” Thiếu Viêm Nông lộ ra sắc mặt vui mừng nhìn về phía cái trụ trời mờ mờ xa xa, hét lớn một tiếng “Mở!”
Lập tức ở giữa không trung xuất hiện một cửa điện lớn. Cửa điện đã sớm mở ra. Đám người kỷ Ninh thấy giữa không trung xuất hiện cửa điện thì đều lộ ra vẻ mặt vui mừng. Ai cũng biết rằng đây là chỗ quan trọng nhất trong phủ đệ của Vu Giang tiên nhân.
Vèo.
Kim Linh Thần Quang Cầu bay thẳng vào trong. Sau đó cửa điện lại biến mất.
Chương 256: Bảo Tàng Điện
Đây là một điện sảnh lớn, yên lặng như tờ.
Loại yên tĩnh này đã được duy trì qua không biết bao nhiêu năm tháng.
Sau khi cả đám Thiếu Viêm Nông, Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Tuyết Hồng Y cùng cưỡi Kim Linh Thần Quang Cầu đi tới điện phòng này thì từng người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng trốn vào được.
“Cuối cùng cũng trốn vào đây được, thế giới Tiên phủ kia thật đáng sợ. Một đám lớn toàn đạo binh yêu quái…Nhìn thôi cũng phát hãi.” Tuy Kỷ Ninh không phải kẻ nhát gan nhưng những việc vừa qua đều làm cho hắn cảm thấy thật sự bất lực. Bởi vì mức độ chênh lệch quá xa đã dẫn tới cảm giác không muốn phản kháng.
“Sư huynh.” Mộc Tử Sóc nhìn về phía Kỷ Ninh.
“Sao?” Kỷ Ninh nhìn về phía sư đệ.
“Ngươi nói xem, có phải chúng ta thật sự không nên tới đây không?” Mộc Tử Sóc nói khẽ. “Lúc mới vào thế giới Tiên phủ, gặp được một nhóm đạo binh yêu quái nhân ngư, chỉ mới tầm cỡ đạo binh Thượng Thiên thôi là đã dễ dàng nghiền nát chúng ta rồi. Còn những đạo binh khổng lồ xuất hiện sau đó, thậm chí còn cả cái đạo binh dạ xoa của bộ tộc Vu Giang nữa…Tới cả Thần Ma Tương Liễu Phương còn không ngăn cản được. Chúng ta tới đây cảm giác như chẳng có tác dụng gì ấy.”
Mộc Tử Sóc nói khẽ chứ không phải truyền âm cho nên những người xung quanh cũng nghe được.
Cả đám người trở nên trầm mặc.
Đúng vậy. Vừa rồi đều phải nhờ vào tên người hầu của Thiếu Viêm Nông là ‘Thần Ma Tương Liễu Phương’. Giết thủ lĩnh của đám đạo binh yêu quái cũng là vị Thần Ma ấy, đi ngăn cản hơn vạn đạo binh yêu quái cũng là Thần Ma ấy. Đám Kỷ Ninh chỉ biết nhìn và nhìn.
“Các vị.” Thiếu Viêm Nông cười nói. “Không phải ủ rũ. Không ngờ thế giới Tiên phủ này lại sinh sản ra nhiều yêu quái lợi hại như vậ, mà mỗi người lại đều có đạo binh giáp khải. Đây là điều mà chúng ta không đoán trước được. Dù gì thì bây giờ chúng ta đã vào một trong năm phân điện của Vu Giang tiên phủ.”
“Nhất định phải có chìa khóa thì mới có thể tiến vào, cho nên qua bao nhiêu năm tháng sau khi Vu Giang tiên nhân chết. Những phân điện này không hề có sinh linh nào tiến vào. Nơi này thật sự an toàn. Đương nhiên…Một vài thứ mà Vu Giang tiên nhân để lại khi xưa có lẽ vẫn sẽ còn tác dụng. Cho nên mọi người đừng xông loạn vào, chờ ta dẫn Phương thúc tiến vào đã, rồi sau đó từ từ tra xét phân điện này ra sao.” Thiếu Viêm Nông nói một hơi làm những người khác im lặng.
Bất kể thế nào, Vu Giang tiên nhân cũng đã chết qua số năm tháng được tính bằng ‘Ức năm’. Chắc chắn trong phân điện này không còn sinh linh sống nào. Chắn chắn an toàn hơn bên ngoài.
“Hô.” Lúc này Mộc Tử Sóc khoanh chân ngồi xuống dưới đất, hô ra xung quanh. “Sư huynh, sư tỷ đều ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi.”
Kỷ Ninh mỉm cười, cũng khoanh chân ngồi xuống.
“Làm ta sợ muốn chết.” Tiểu Thanh ngẩng đầu rắn lên, nháy nháy mí mắt. Bạch Thủy Trạch cũng nằm ghé vào nền đất.
Dư Vi, Thương Giang chân nhân, Tuyết Hồng Y, Bộ Du chân nhân cùng mười tên Vạn Tượng chân nhân tử sĩ đều người đứng người ngồi.
Thiếu Viêm Nông thì ngẫm nghĩ.
Vù.
Chỉ thấy giữa hư không xuất hiện một lỗ lớn. Nhìn xuyên qua cái lỗ có thể thấy được thế giới bên ngoài kia đang diễn ra trận chiến giữa lượng lớn đạo binh yêu quái và Thần Ma Tương Liễu khổng lồ!
“Phương thúc!” Thiếu Viêm Nông cũng có chút lo lắng nhìn về xa xa.
“Chủ nhân, nếu Thần Ma kia mà chết ở bên ngoài là chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.” Tiểu Thanh truyền âm cho Kỷ Ninh. “Chúng ta sẽ bị vây trong phân điện này không thể nào ra được.”
“Đừng nói gở, Thần Ma Tương Liễu không dễ chết như vậy đâu. Hơn nữa, đường đường người kế nhiệm Vũ Thần Công của bộ tộc Thiếu Viêm ở đây…Làm sao có thể để chuyện đó xảy ra được.” Kỷ Ninh vẫn rất bình tĩnh. Trời sập có người đứng lên gánh. Đây là thử thách của bộ tộc ‘Thiếu Viêm tộc’ xa xưa cho Thiếu Viêm Nông. Thiếu Viêm Nông có thể thất bại nhưng không bao giờ có khả năng bị nhốt vĩnh viễn ở đây được.
…
Đám người Kỷ Ninh phát hiện ra phân điện này cực kỳ lớn, bên trong có rất nhiều chỗ. Nhưng bọn hắn không dám tự tiện xông vào. Không ai biết được những thủ đoạn phòng vệ còn lại của Vu Giang tiên nhân còn cái nào có tác dụng hiện giờ không. Nếu không chẳng may đụng phải một cấm chế lợi hại thì e là chết mấy cả đám chứ chẳng chơi.
Tốt nhất là đợi Thần Ma Tương Liễu kia tụ họp lại đã.
Khi đám người Kỷ Ninh đang yên ặng chờ đợi thì ở chỗ sâu trong tòa phân điện khổng lồ, trên một cái hành lang.
Dọc hành lang này có một đám tượng điêu khắc đứng sừng sững xếp hàng. Chỉ cần liếc mắt nhìn là đã có thể thấy được có mười tám bức điêu khắc màu tro đen. Mỗi bức đều được điêu khắc hình thần thú truyền thuyết ‘Cùng Kỳ’. Chúng đã đứng trên hành lang này vô số năm tháng. Nhưng khi đám người Kỷ Ninh vừa tiến vào tòa phân điện này…
Thì chúng như bị cái gì đó kích hoạt.
Mười tám bức điêu khắc Cùng Kỳ bắt đầu lóe sáng vàng ở mặt ngoài. Những tia sáng này không ngừng nhập vào trong bức điêu khắc, dần dần, những bức điêu khắc này dần hiện ra rõ ràng.
“Đùng.” Một con Cùng Kỳ điêu khắc trong đó bỗng nhiên lóe sáng đôi mắt.
Đây là một đôi mắt sáng xanh chói lòa.
“Đùng!” “Đùng!” “Đùng!” “Đùng!” “Đùng!” “Đùng!”…
Một đám điêu khắc Cùng Kỳ bắt đầu mở mắt ra. Ánh mắt của chúng lạnh như băng. Chỉ thấy cả đám bắt đầu đứng lên, thậm chí dang hai cánh ra…Chúng có thân giống với trâu, nhưng trên người lại chi chít lông nhọn, đồng thời có một đôi cánh lớn, đầu lại giống hổ.
Chúng là nhóm thủ vệ trung thành nhất ở phân điện này: mười tám khôi lỗi Cùng Kỳ.
Khôi lỗi là loại tồn tại không sinh mạng nên có thể tồn tại qua vô số năm tháng. Những tên người hầu, con cháu của Vu Giang tiên nhân đã chết không biết bao nhiêu đời, nhưng những khôi lỗi này thì vẫn làm theo lệnh của Vu Giang tiên nhân dù đã qua vô số năm tháng. Bọn chúng vẫn bảo vệ tòa phân điện này.
“Có người lạ vào Bảo Tàng Điện.” Một con khôi lỗi Cùng Kỳ nói giọng trầm thấp.
“Không phải chủ nhân.”
“Cũng không phải truyền nhân của chủ nhân. Những kẻ kia dựa vào chìa khóa tiên phủ để đi vào.”
Một vài khôi lỗi lợi hại sẽ có trí tuệ.
Thậm chí, khi Kỷ Ninh vượt qua cửa thứ ba ở hành lang Thủy Phủ đã gặp quái vật khôi lỗi lông đen, nó là một con khôi lỗi được rót cả linh hồn vào nên có trí tuệ cực kỳ cao.
“Không phải chủ nhân, cũng không phải truyền nhân của chủ nhân…Kẻ xông vào, giết không tha.” Một con khôi lỗi Cùng Kỳ trong đó mở miệng.
“Giết không tha.”
“Giết không tha.”
Mười tám khôi lỗi Cùng Kỳ đồng thanh hô.
Có hai cách để thật sự nắm Tiên phủ trong tay. Loại thứ nhất là mang theo chìa khóa Tiên phủ, hơn nữa được ‘Vu Giang tiên nhân’ truyền thụ cho pháp quyết để có thể làm cho trận pháp, cấm chế, khôi lỗi đều ngoan ngoãn vâng lệnh. Loại thứ hai là mang theo chìa khóa Tiên phủ, tìm năm chỗ đầu mối của năm phân điện để luyện hóa. Sau khi luyện hóa được năm phân điện này là cả Tiên phủ cũng bị luyện hóa theo. Từ đó sẽ thật sự nắm Tiên phủ trong tay.
Thử thách lần này của Thiếu Viêm Nông chính là phải luyện hóa Tiên phủ về tay!
Đương nhiên, hiện tại Thiếu Viêm Nông vẫn chưa được tính là chủ nhân của Tiên phủ…Cho nên Tiên phủ bắt đầu phản kích!
…
Ở phía ngoài điện sảnh.
Thiếu Viêm Nông đang nhìn xuyên qua lô thủng, xem xét trận chiến ở bên ngoài . Thần Ma Tương Liễu tức giận tru lên, máu tươi bay lả tả, vừa đánh vừa chạy.
“Mau, mau, nhanh lên.” Thiếu Viêm Nông cực kỳ lo lắng.
Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Dư Vi cũng đứng ở phía sau xem trận chiến.
“Dựa theo thực lực hiện tại của Thần Ma Tương Liễu thì e là khó trốn được. Đạo binh dạ xoa kia thật quá lợi hại.” Dư Vi truyền âm nói.
“Ừ, hiện tại hắn đang bị vây công, mà đạo binh tới sau còn là đạo binh dạ xoa mạnh hơn hẳn đạo binh trước. Cả hai phía đều mạnh hơn hắn…” Thương Giang chân nhân nhíu mày nhìn.
Cửu Liên truyền âm nói. “Thần Ma Tương Liễu Phương này là kẻ đi bảo vệ Thiếu Viêm Nông nên chắc chắn còn một vài bảo vật. Mà hiện tại hắn lại vẫn chỉ dùng hai cây thoi kia để chiến đấu chứ chưa hề sử dụng thứ gì khác. Qua đó có thể thấy rằng có lẽ hắn cũng chưa thật sự nguy hiểm lắm.”
Cả đám người nhìn qua lỗ thủng ở hư không để xem trận chiến.
Còn đám Vạn Tượng chân nhân tử sĩ thì chia nhau ra đứng bốn góc canh gác.
“Làm sao vậy?” Bỗng nhiên sắc mặt Kỷ Ninh biến đổi lớn.
Không gian xung quanh bắt đầu biến đổi.
Khi trước vẫn là điện sảnh nhưng bỗng nhiên cả đám Kỷ Ninh bị rơi vào một không gian mờ mịt, khó có thể nhận ra Đông Tây Nam Bắc. Thậm chí cả trên dưới cũng không nhận ra nổi.
“Không ổn.” Sắc mặt Thiếu Viêm Nông cũng thay đổi. Lỗ thủng hư không trước mặt cũng đã biến mất.
“Là trận pháp cấm chế!” Thương Giang chân nhân lập tức vội vàng truyền âm. “Tòa phân điện này có trận pháp cấm chế của Vu Giang tiên nhân để lại. Vừa rồi trận pháp cấm chế này đã được kích hoạt, nhất định phạm vi bao phủ của trận pháp này là tòa điện sảnh vừa rồi của chúng ta. Mặc dù chúng ta vẫn đang ở trong điện sảnh nhưng bản thân đã bị vây trong trận pháp!”
“Không gian xung quanh bị phong tỏa vặn vẹo. Dù ta có dùng chìa khóa Tiên phủ thì vẫn không cách nào mở đường ra bên ngoài được.” Thiếu Viêm Nông truyền âm lo lắng nói. “Hỏa Hồng tiên tử, Thương Giang chân nhân, Kỷ Ninh…Không thể mở lối ra bên ngoài được thì Phương thúc không thể nào vào được. Hiện tại chỉ có thể nhờ vào các vị.”
Đám Kỷ Ninh trầm xuống.
Đúng vậy. Nếu không thể mở lối vào cho bên ngoài thì Thần Ma Tương Liễu Phương cũng không thể nào vào được. Bên ta sẽ mất đi trợ giúp lớn nhất.
“Sao?” Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, thần thức của Kỷ Ninh lập tức tỏa ra. Tuy nhiên vẫn chỉ thấy một vùng mờ mịt. Trận pháp cấm chế mạnh mẽ ở xung quanh đã hoàn toàn che lấp cả khả năng điều tra của thần thức. Tới cả sư đệ Mộc Tử Sóc ở bên cạnh mình mà Kỷ Ninh cũng hoàn toàn không cảm nhận được gì.
“Có một thứ phải nói cho các vị. Trong trận pháp này, không thể dùng thần thức để tra xét cái gì được.” Kỷ Ninh truyền âm nói.
“Cái gì.” Thương Giang chân nhân hơi kinh ngạc, cũng thử lại xem nhưng rồi sắc mặt lập tức biến đổi. “Đúng là không thể dùng thần thức điều tra. Nếu tới cả thần thức cũng không điều tra được thì đây cũng không phải trận pháp bình thường đâu…”
Đám người Kỷ Ninh tự nhiện đứng nguyên một chỗ để co cụm với nhau.
Còn mười tên Vạn Tượng chân nhân tử sĩ thì kết thành trận pháp.
“Trong các vị có ai am hiểu trận pháp thì mau mau phá trận.” Thiếu Viêm Nông truyền âm nói.
“Bạch thúc?” Kỷ Ninh truyền âm cho Bạch Thủy Trạch ở bên. Mấy năm nay, gần như toàn bộ đầu óc của Bạch thúc đều đặt trên trận pháp. Thành tựu cũng cao hơn mình nhiều.
“Trận pháp thật đáng sợ.” Bạch Thủy Trạch lắc đầu khẽ, tiếp tục nghiên cứu.
Đúng lúc này…
Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm! Bỗng nhiên có chi chít tên băng xuất hiện. Mỗi cây tên đều có uy lực làm người khác phải thầm hãi bay thẳng tới đám người Kỷ Ninh đang bị vây trong trận pháp.
Khoảng cách quá gần mà tốc độ lại quá nhanh.
“Uỳnh.” Xung quanh Kỷ Ninh nở rộ Thủy Hỏa Liên Hoa. Nhưng chỉ ba mũi tên tấn công là đã làm tan nát hết cả.
“Cẩn thận.” Sắc mặt Kỷ Ninh biến đổi lớn. Những mũi tên này có uy lực quá lớn. Chỉ riêng ba mũi thôi đã làm hắn phải sợ hãi rồi…Trong đầu Kỷ Ninh bắt đầu hiện lên một dự cảm. Nếu cứ bị nhốt trong trận pháp cấm chế này thì e là sẽ có Vạn Tượng chân nhân trong bọn hắn phải ngã xuống.
Chương 257: Thương vong
“Một cây tên băng này là đã đủ đánh chết một Vạn Tượng chân nhân viên mãn bình thường rồi.” Thương Giang chân nhân lập tức vội vàng truyền âm. “Mọi người mau mau kết trận!”
“Kết trận, trận pháp Năm Hướng Ngũ Hành.” Kỷ Ninh truyền âm nói.
“Được.”
“Thật là đáng sợ.” Mộc Tử Sóc cùng hô lên.
“Oang…” Kỷ Ninh, Mộc Tử Sóc, Dư Vi, Cửu Liên, Thương Giang chân nhân vốn là đồng môn nên bọn hắn có thể thi triển ra trận pháp Năm Hướng Ngũ Hành, một trong những trận pháp của Hắc Bạch Học cung. Những trận pháp như thế này đều không cần phải dùng Hắc Bạch Đan để đổi, nó thuộc loại ai cũng nên học.
Chỉ thấy thân hình của năm người vừa di chuyển là lập tức từng người lóe sáng lên.
Hoặc là ánh sáng vàng kim, hoặc là đỏ, hoặc là xanh da trời, hoặc là vàng chói, hoặc là xanh lá cây.
“Phù.” Trận pháp được tạo thành. Lúc này Kỷ Ninh mới hơi trấn tĩnh lại. “Những múi tên băng này có uy lực quá lớn. Khi trước ta giao đấu với Tuyết Vũ đạo nhân, Tuyết Vũ đạo nhân thi triển ra Thiên Thủy…Mỗi giọt Thiên Thủy cũng chỉ làm tổn hại phần nào Thủy Hỏa Liên Hoa chứ không hề công phá được Thủy Hỏa Liên Hoa của ta. Vậy mà ba mũi tên băng ở đây lại có thể đánh tan cả Thủy Hỏa Liên Hoa của ta. E là mỗi một mũi tên đều có uy lực ngang với một giọt Thiên Thủy đó.”
Tuyết Vũ đạo nhân mới chỉ có thể điều khiển tới một trăm lẻ tám giọt Thiên Thủy…Mà những tên băng ở trước mặt này chi chít đánh tới không ngừng nghỉ.
E là tới cả Nguyên Thần đạo nhân cũng sẽ phải vật lộn tới chết!
“Kỷ Ninh, năm người các ngươi ở phía trước ta.” Thiếu Viêm Nông truyền âm quát. “Mười người các ngươi ở phía sau. Tuyết Hồng Y, Bộ Du chân nhân, các ngươi ở hai bên ta.”
Năm người Kỷ Ninh là nhóm mạnh nhất. Dù sao trong bọn họ cũng có ba người mạnh ngang ngửa với Nguyên Thần đạo nhân. Năm người phối hợp với nhau…dĩ nhiên là sẽ mạnh nhất nên phải đi chắn phía trước Thiếu Viên Nông để Thiếu Viêm Nông đứng đằng sau không bị tên băng đánh vào.
Còn mười tên Vạn Tượng chân nhân tử sĩ, tuy có thực lực yếu hơn nhưng mười người kết trận vào sẽ có uy lực tăng lên nhiều nên đứng ở sau chắn tên.
Phần còn lại…
Dĩ nhiên là để Tuyết Hồng Y và Bộ Du chân nhân ngăn lại. Hai người bọn họ cũng thi triển ra ‘Lưỡng Nghi trận’ thường thấy. Gần như người tu tiên nào cũng biết Lưỡng Nghi trận, nhưng uy lực của nó cũng chỉ gia tăng có hạn. Nhưng dù gì cũng có gia tăng thực lực nên hai người bọn hắn vẫn cứ thi triển ra.
“Rắc rối thật!” Tuyết Hồng Y thầm mắng.
“Thứ này thật nguy hiểm.” Bộ Du chân nhân cũng nôn nóng. Hai người bọn họ vốn dĩ đã yếu hơn Kỷ Ninh. Mà năm người Kỷ Ninh lại kết trận còn bọn họ chỉ có hai người kết trận!
Phải biết rằng những mũi tên băng này có thể dễ dàng giết chết Nguyên Thần đạo nhân.
“Phù.”
“Uỳnh.”
Trong lúc nhất thời hai người Tuyết Hồng Y, Bộ Du chân nhân cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
“Thiếu Viêm công tử, chúng ta sắp không đỡ được rồi.” Tuyết Hồng Y lo lắng truyền âm.
“Bên này ta cũng sắp không cản được rồi.” Bộ Du chân nhân cũng cực kỳ gấp gáp.
“Thật đúng là phế vật.” Thiếu Viêm công tử thầm mắng vì hắn cũng đang cực kỳ lo lắng. “Đúng là chỉ có năm người đệ tử của Hắc Bạch Học cung là lợi hại.”
“Cố gắng cản lại…càng lâu càng có cơ hội.” Thiếu Viêm công tử truyền âm nói.
Thương Giang chân nhân lập tức truyền âm nói: “Thiếu Viêm công tử, trận pháp cấm chế này chắc chắn là thứ mà Vu Giang tiên nhân để lại. Nếu Vu Giang tiên nhân còn ở đây thì e là uy lực của trận pháp này còn đáng sợ hơn nhiều…chắc cả Tán tiên, Địa tiên cũng phải chết chứ chẳng đùa. Hiện tại dù Vu Giang tiên nhân đã chết nhưng trận pháp này vẫn có uy lực không hề nhỏ chút nào. Dù chúng ta có thể ngăn cản được, nhưng rồi cũng sẽ đến lúc hết nguyên lực. Còn trận pháp này thì dựa vào nguyên lực trời đất…hoàn toàn có thể duy trì vô cùng vô tận! Cứ bị dằng dai thế này thì trước sau gì cũng chết. Hiện tại chúng ta cần nhất là phải có cao thủ trận pháp tìm ra được sơ hở của trận pháp này.”
Nếu bị vây khốn trong trận pháp mà có cao thủ trận pháp thì thậm chí có thể quờ nhẹ bước khẽ mà đi ra ngoài phạm vi của trận pháp.
Còn nếu như mức độ nghiên cứu trận pháp kém chút ít thì vẫn có thể tìm ra điểm yếu của trận pháp…lấy cái mạnh của mình đánh vào cái yếu của trận pháp thì dĩ nhiên cơ hội thắng cũng cao hơn nhiều.
Nhưng nếu mức độ trận pháp quá kém.
Lại bị nhốt trong trận pháp thì chỉ có thể mặc cho nó dày vò, cứ thế đứng đó ngây ngốc dùng cứng đấu cứng. Đây cũng là trường hợp bết bát nhất.
“Thiếu Viêm công tử, ngươi tới Tiên phủ này thì hẳn là có cao thủ trận pháp đi theo chứ.” Mộc Tử Sóc truyền âm nói.
Thiếu Viêm Nông cắn răng. Cao thủ trận pháp? Đương nhiên là phải có! Nhưng cao thủ trận pháp theo hắn hiện tại vẫn đang ở bên ngoài cơ! Đó chính là Thần Ma Tương Liễu Phương.
Thần Ma được sinh ra từ trời đất. Thần Ma Tương Liễu Phương lại còn sống từ thời đại Thần Ma cho tới bây giờ, qua đó có thể thấy được sống lâu tới nhường nào. Nhưng Thần Ma là chủng tộc khác hoàn hoàn với những chủng tộc khác. Mỗi Thần Ma đều là những đứa con kiêu ngạo của trời, được ông trời ưu ái. Bọn họ trời sinh ra đã có thể tu luyện, đã có thần thông lớn. Thậm chí một vài Thần Ma Hỗn Độn từ lúc sinh ra đã nắm giữ Đạo, Đại Đạo hoàn chỉnh trong tay.
Cho nên Thần Ma không có tam tai cửu kiếp!
Tuổi thọ của Thần Ma cũng là vô cùng vô tận!
Nhưng…
Bọn họ tu luyện lại không hề dễ dàng chút nào. Thậm chí đạt tới cấp độ nhất định là sẽ không thể nào lên được nữa! Ví dụ như Thần Ma Tương Liễu Phương kia, đã qua không biết bao nhiêu ức năm mà vẫn chỉ ở ‘cấp độ Nguyên Thần’. Mà hiện tại tới cấp độ Nguyên Thần đã coi như là hết tiềm lực rồi, về sau vĩnh viễn cứ ở nguyên cấp độ Nguyên Thần.
Nhưng có thời gian sống dài nên Thần Ma sẽ bắt đầu nghiên cứu những phương diện khác. Ví dụ như khôi lỗi, trận pháp. Đó là những thứ cực kỳ tốn thời gian. Cho nên tuy nhận thức kém thì vẫn có thể bù bằng thời gian. Nhờ đó nên Tương Liễu Phương có thể trở thành một cao thủ trận pháp thật sự!
Khi trước bố trí thì Tương Liễu Phương phụ trách bảo vệ bên người Thiếu Viêm Nông nên theo lý thuyết là không rời xa nửa bước.
Nhưng vừa rồi…do lọt vào thế công của lượng lớn đạo binh yêu quái nên nhất định phải có người dây dưa lại, cho nên Tương Liễu Phương mới tách ra.
“Phương thúc!” Thiếu Viêm Nông vừa lo lắng lại vừa hối hận. “Nếu sớm biết thế này thì ta đã không để Phương thúc rời xa ta. Tới lúc vượt qua tai vạ này thì ta nhất định sẽ không bao giờ để Phương thúc rời khỏi ta nửa bước. Tuyệt đối không bao giờ!”
“Phương thúc rất am hiểu trận pháp.” Thiếu Viêm Nông lập tức truyền âm nói. “Nhưng hiện tại Phương thúc đã không thể nào tiến vào. Các vị…có ai am hiểu trận pháp không?”
“Định chơi chết chúng ta à!” Mộc Tử Sóc cảm thấy bức bối.
“Thần Ma kia là kẻ am hiểu trận pháp?” Đám người Kỷ Ninh không nói lên lời nữa.
Kẻ am hiểu trận pháp lại đang ở bên ngoài điện. Vậy thì bây giờ kiếm đâu ra người am hiểu trận pháp đây? Bọn họ đều là những thiên tài thật sự, nên dĩ nhiên đều chuyên tâm vào nghiên cứu ‘Đạo’. Cho dù như Kỷ Ninh là người có nhận thức khá tốt với trận pháp thì cũng dồn hết đầu óc vào nghiên cứu Kiếm Đạo, thỉnh thoảng mới xem trận pháp cho đỡ nhàm chán mà thôi.
“Thương Giang chân nhân, Hỏa Hồng tiên tử. Các ngươi đều là tiên nhân chuyển thế. Chắc là kiếp trước các ngươi cũng có nghiên cứu trận pháp. Không biết hiện tại các ngươi có nhớ ra được gì không?” Thiếu Viêm Nông truyền âm sang bên.
“Ta mới ở cảnh giới Vạn Tượng nên chỉ có thể nhớ được phần nào ký ức thôi. Trận pháp là một Đạo khổng lồ dài đằng đẵng. Nhất định phải hoàn toàn nhớ lại ký ức thì mới có thể thật sự nắm giữ được những hiểu biết về trận pháp ở kiếp trước được.” Thương Giang chân nhân bất đắc dĩ truyền âm.
Đám Thiếu Viêm Nông, Kỷ Ninh truyền âm cho nhau với tốc độ cực nhanh.
Thế nhưng trận pháp dẫn lực lượng trời đất tạo thành tên băng cũng có tốc độ cực nhanh. Hai điểm yếu trong vòng bảo vệ là ‘Tuyết Hồng Y, Bộ Du chân nhân’ bắt đầu bị thương.
“Thiếu Viêm công tử, chúng ta không đỡ được nữa rồi.” Cánh tay của Tuyết Hồng Y đã đầm đìa máu tươi.
“Không cản nổi.” Bộ Du chân nhân cũng nói.
“Mau mau lùi vào.” Thiếu Viêm Nông chỉ có thể ra lệnh. “Kỷ Ninh, Thương Giang chân nhân, năm người các ngươi…phần ngăn cản ở bên của hai người Tuyết Hồng Y cũng phải giao lại cho năm người các ngươi.”
Đám Kỷ Ninh chỉ đàng cắn răng mà mở rộng phạm vi trận pháp ra để chặn được phạm vi rộng hơn.
Nhưng phạm vi càng lớn thì càng phải đón thêm nhiều tên băng hơn!
“Phù.”
“Thiếu chút nữa là xong rồi.”
Hai người Tuyết Hồng Y và Bộ Du chân nhân vừa trốn vào trong là lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm. Hai người bọn họ lập tức ăn linh đan vào để khôi phục.
“Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ.” Thiếu Viêm Nông lo lắng suy ngẫm. Cho dù có không ít bảo vật hộ thân thì vẫn phải phá vỡ đại trận bảo vệ mà Thiên Tiên kia để lại, mà việc đó lại ngoài khả năng của hắn. Dĩ nhiên nếu hắn muốn từ bỏ thử thách này thì hoàn toàn có thể dùng ‘Đại Na Di’ để rời đi.
Nhưng rời đi thì cũng coi như là thất bại. Thế nên Thiếu Viêm Nông sẽ không thể để chuyện này xảy ra được.
“Nhất định phải phá trận pháp. Phá như thế nào dây? Hiện tại có năm tên đệ tử Hắc Bạch Học cung và mười tên tử sĩ Vạn Tượng chống đỡ. Nhưng càng đẻ lâu thì nguyên lực của bọn chúng càng tiêu hao nhiều. Tới lúc cuối cùng thì chỉ có chết.” Thiếu Viêm Nông cực kỳ lo lắng.
Đúng lúc này…
Ở vùng hỗn loạn xung quanh trong trận pháp đột nhiên xuất hiện quái thú khôi lỗi có một đôi cánh chim màu tro, thân trâu mọc đầy lông nhọn, đầu hổ. Đúng là khôi lỗi Cùng Kỳ kia! Con khôi lỗi Cùng Kỳ kia vừa xuất hiện trong trận pháp là hai cánh đã động đậy, bay xẹt qua tạo thành một đường cong tránh mười tên Vạn Tượng chân nhân tử sĩ, đánh thẳng tới Thiếu Viêm công tử ở trung tâm.
“Bảo vệ Thiếu Viêm công tử.” Tuyết Hồng Y kêu lên.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!
Một đám khôi lỗi Cùng Kỳ cùng gào thét lao tới. Gần như trong nháy mắt, xung quanh xuất hiện mười tám khôi lỗi Cùng Kỳ. Trong khoảng khắc này, đám người Kỷ Ninh đều bị khôi lỗi Cùng Kỳ khống chế cục diện, không thể nào đi bảo vệ cho Thiếu Viêm công tử.
“Phá.”
Một kiếm linh hoạt như ánh trăng bổ thẳng vào một đầu khôi lỗi Cùng Kỳ. Con khôi lỗi Cùng Kỳ kia bay ra phía sau hơn mười trượng rồi lại bay phắt tới.
Kỷ Ninh đang có hơn bảy trăm lưỡi phi kiếm quay quanh cũng phải biến đổi sắc mặt. Hiện tại năm người tạo thành trận, nguyên lực của mình đã tăng rất nhiều…Vậy mà đánh tới tầng thứ chín Tiểu Thiên kiếm trận mà chỉ có thể đánh lui được khôi lỗi Cùng Kỳ thôi sao?
“Cẩn thận.”
Tuyết Hồng Y và Bộ Du chân nhân ở bên cạnh Thiếu Viêm Nông tự nhiên cũng rơi vào thế cá trong chậu, bị tám con khôi lỗi Cùng Kỳ tấn công. Trong lúc nhất thời, Tuyết Hồng Y và Bộ Du chân nhân đều hoảng loạn bởi vì mỗi con khôi lỗi Cùng Kỳ đều không hề thua kém bọn hắn. Mà những khôi lỗi này đều có thân thể pháp bảo nên kiên cố tới mức không thể nào phá nổi.
“Két két!” Móng vuốt sắc bén xẹt thẳng qua người Bộ Du chân nhân. Xé nát thân thể Bộ Du chân nhân thành từng mảnh nhỏ, máu tươi bắn tung tóe.
“Không.” Đôi mắt của Bộ Du chân nhân trợn trừng. Vốn tưởng rằng lần này có thể tới cầu cạnh Thiếu Viêm công tử, nào ngờ lại bỏ mạng ở đây.
Cuối cùng trong đám Vạn Tượng chân nhân đã có kẻ phải bỏ mạng.