1. Home
  2. Truyện Hay
  3. Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
  4. Tập 30 [Chương 168 đến 173]

Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast

Tập 30 [Chương 168 đến 173]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 168: Hai phe cánh lớn

Kỷ Ninh giải trừ luyện hóa cho Thiên Kiếm khôi lỗi xong liền lập tức nhảy qua trăm trượng tới bên ngoài sân đấu, thầm cảm thán: “Tuy rằng ta đã đạt tới Đạo Chi Vực Cảnh nên thần hồn đạt tới cấp độ ‘thần thức’. Nhưng nếu không phải khi trước tìm hiểu ‘Tiểu Ngũ Hành Kiếm Lục’ làm cho kiếm thuật mạnh lên nhiều. Thì cũng khó mà biết được thắng hay thua khi đánh với Bối Anh này.”

Nền móng của mình cực kỳ vững chắc. Cơ sở có cập bậc như ‘tiên nhân chuyển thế’. Nhưng trước khi gia nhập Hắc Bạch Học cung, kiếm thuật của mình lại rất kém cỏi. Học được ‘Tiểu Ngũ Hành Kiếm Lục’ thì mới có thể bổ xung chút sở đoản này.

Nếu không học được ‘Tiểu Ngũ Hành Kiếm Lục’ thì Kỷ Ninh chỉ còn cách dùng thần hồn mạnh mẽ mà khống chế phi kiếm với số lượng nhiều. Rồi lấy nhiều thắng ít mà đánh.

“Vèo.” Bối Anh cũng nhảy tới bên cạnh Kỷ Ninh.

“Bối sư huynh.” Kỷ Ninh khiêm tốn nói.

“Khó trách Điện Tài tiên nhân thu Bắc Minh sư đệ ngươi làm đồ đệ. Sư huynh thua tâm phục khẩu phục.” Bối Anh cảm thán. “Sư đệ có thể cùng một lúc điều khiển mười hai thanh phi kiếm thi triển một chiêu ‘Tế Vũ Phân Phân’. Dù là cảnh giới cao hay thần hồn mạnh đều làm cho sư huynh bội phục. Hơn nữa sư đệ còn có thể thi triển ra Lưỡng Nghi Thanh Hỏa Kiếm Ta thua không ân hận.”

“Đây là một trăm Hắc Bạch Đan và mười cân nguyên dịch.” Bối Anh ném cho Kỷ Ninh hai bình ngọc.

Kỷ Ninh tiếp nhận.

“Có điều, sư đệ à. Ngươi thắng Ẩm Huyết Vấn Kiếm rồi lại thắng ta.” Bối Anh nhìn Kỷ Ninh. “Chuẩn bị cho tốt đi. Chuyện này không chấm dứt như vậy đâu.” Bối Anh nói xong liền đi ra bên ngoài. “Sẽ không chấm dứt như vậy ư?” Kỷ Ninh nhíu mày rồi cũng đi ra bên ngoài.

“Kỷ Ninh sư huynh, Kỷ Ninh sư huynh.” Mộc Tử Sóc đầy kích động hưng phấn chạy tới như thể Kỷ Ninh thắng là mình thắng vậy. “Sướng thật. Đám đệ tử cũ này lại vẫn còn muốn dạy dỗ chúng ta thêm à. Ha ha ha. Ta thua hai trận nhưng đám đệ tử cũ này vẫn phải muối mặt với lần này.”

Kỷ Ninh cười. “Chỉ là luận bàn thôi mà.”

“Đây là thể diện đó.” Mộc Tử Sóc liền nói. “Chúng ta là hai đệ tử mới gia nhập năm nay. Sư huynh thắng thì sư đệ như ta cũng thơm lây.”

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài.

Nhóm mấy tên đệ tử cũ như Bối Anh, Đông Lâm, Ẩm Huyết Vấn Kiếm lại không dám nói gì với Kỷ Ninh, vẻ mặt lại có chút xấu hổ. Chỉ có Cửu Liên sư tỷ là đi tới.

“Sư tỷ.” Kỷ Ninh hít sâu một hơi.

Cửu Liên sư tỷ có một lực hấp dẫn trời cho. Tính về dung mạo thì nàng cũng tuyệt mỹ nhưng trong những mỹ nhân mà Kỷ Ninh từng thấy thì vẫn không thể bằng Mạnh Hân được. Còn tính về khí chất thì không phải bàn cãi. Nàng là người đứng đầu.

“Kỷ Ninh sư đệ.” Cửu Liên sư tỷ dịu dàng nói. “Ngươi phải cẩn thận đó. Ngươi thắng liền hai trận như vậy sẽ làm cho đám đệ tử cũ không quên được đâu. Mặc kệ như thế nào. Truyền thống ở Hắc Bạch Học cung ta sẽ không thay đổi với ngươi đâu. Sau khi trở về, ngươi phải chuẩn bị cho tốt đấy.”

Con ngươi của Kỷ Ninh hơi co lại, nói: “Việc được luận bàn với các sư huynh sư tỷ là việc mà Kỷ Ninh ta rất mong chờ.”

Cửu Liên sư tỷ gật đầu rồi xoay người rời đi. Kỷ Ninh lại quay lại nhìn vài tên đệ tử khác. Có điều ngay cả Bối Anh còn bị đánh bại thì đám đệ tử cũ này còn ai dám nắm chắc mà lên tiếng đây.

“Chúng ta đi.” Lúc này Kỷ Ninh dẫn Mộc Tử Sóc rời Luận Đạo Điện.

Vèo!

Hai người nhanh chóng xé gió bay đi giữa trời đêm.

Sau khi dõi mắt theo hai người Kỷ Ninh đi khuất, đám đệ tử cũ trong Luận Đạo Điện mới bàn tán xôn xao.

“Thua tận hai trận liền!” Một thanh niên cao gầy nói giọng khàn khàn. “Đệ tử cũ dạy dỗ đệ tử mới để đệ tử mới biết đạo lý ngoài trời có trời, trên người có người. Đây chính là truyền thống đã tồn tại lâu nay ở Hắc Bạch Học cung rồi! Chúng ta đều là những đệ tử cũ đã gia nhập môn phái nhiều năm. Mặc kệ thế nào, không thể cứ thua đơn giản như vậy được!”

“Đúng. Nếu muốn chúng ta nhận thua thì phải được sự đồng thuận của toàn bộ các đệ tử cũ không bằng đệ tử mới này.” Đông Lâm cũng gật đầu. Một đám đệ tử cũ đều gật đầu.

Đây là truyền thống.

Đệ tử cũ dạy dỗ đệ tử mới chính là câu chào đầu tiên của đám đệ tử cũ. Bọn họ đã gia nhập môn phái nhiều năm. Cho dù thỉnh thoảng có người yếu kém thua đệ tử mới. Nhưng rồi cũng sẽ có những đệ tử cũ mạnh mẽ khác đem chiến thắng trở về! Nếu thắng không được chẳng phải như tát vào mặt mỗi người, nói cả đám bọn họ không bằng đệ tử mới sao?

“Từ cổ chí kim, ở Hắc Bạch Học cung này chưa bao giờ có chuyện đệ tử cũ nhận thua cả. Cho dù là tiên nhân chuyển thế cũng vậy cả!” Bối Anh trịnh trong gật đầu nói. “Ta đi mời Thanh Hòa sư đệ.”

Bối Anh nói xong liền đi thẳng ra ngoài Luận Đạo Điện.

“Đi!” Một đám đệ tử cũ cũng rời Luận Đạo Điện. Từng người đều hóa thành đường sáng xé gió bay đi.

Hắc Bạch Học cung chia vai vế ra làm ba cấp. Trong đó đệ tử đời thứ ba là ‘Tử Phủ tu sĩ và Vạn Tượng chân nhân’. Trong số những Tử Phủ tu sĩ ở đây thì kẻ có thực lực sáng chói nhất chính là ‘Thành Hòa’. Thanh Hòa đã gia nhập môn phái mười tám năm, cũng đạt tới cảnh giới ‘Đạo Chi Vực Cảnh’. Với cảnh giới như vậy thì đương nhiên là hắn có thửa đủ khả năng bước vào cấp độ Vạn Tượng chân nhân. Nhưng hắn lại muốn xây dựng nền móng vững chắc trước đã. Vì chỉ có nên móng vững chắc, hồ Tử Phủ thực sự được mở rộng tới mức cực hạn thì tiền đồ tương lai mới rộng mở được.

Đêm khuya.

“Thanh Hòa sư đệ, Thanh Hòa sư đệ.” Bối Anh bay tới trên không một tòa phủ đệ trên núi rồi hô lên. Âm thanh vang vọng khắp phủ đệ. Đám Tử phủ tu sĩ hầu hạ, người thường trong phủ đệ đều bối rối.

“Bối ANh sư huynh. Muộn như vậy rồi còn tìm ta có việc gì vậy?” Một bóng người chạy ra ngoài sân, ngửa đầu lên nhìn Bối Anh đang đứng trên không trung. Bối Anh lập tức nhảy xuống sân.

“Muộn như thế này mà ta còn tới là có chuyện muốn nói với ngươi.” Bối Anh lắc đầu thở dài. “Nói ra thật xấu hổ. Những đệ tử hàng năm gia nhập Hắc Bạch Học cung ta đều sẽ bị những đệ tử cũ như chúng ta dạy dỗ một lượt ở Luận Đạo Điện. Năm xưa ta cũng bị thế cả.”

Thanh Hòa mỉm cười gật đầu. “Đúng vậy. Đám đệ tử cũ đều là những người đã gia nhập môn phái nhiều năm rồi nên dĩ nhiên có thể thắng.”

“Nhưng chúng ta lại thua.”

Bối Anh lắc đầu. “Mới vừa rồi, mấy đệ tử cũ chúng ta tiến hành luận bàn với hai tên đệ tử mới là Mộc Tử Sóc và Kỷ Ninh ở Luận Đạo Điện. Chúng ta đánh bại Mộc Tử Sóc liên tiếp hai lần nhưng về sau đấu với tên Kỷ Ninh sư đệ thì lại bị đánh bại hai lần liên tiếp. Thậm chí cả ta cũng phải thua dưới tay Kỷ Ninh sư đệ.”

“Cái gì!” Thanh Hòa kinh hãi. “Sư huynh cũng thua sao?”

“Đúng vậy. Cho nên ta mới tới đây nhờ ngươi.” Bối Anh nói. “Có thể nói ngươi là kẻ có thực lực cao nhất trong đám đệ tử Tử Phủ tu sĩ. Cho nên ”

Thanh Hòa gật đầu. “Sư huynh yên tâm. Việc này là việc nên làm thì đệ sẽ làm.”

“Sư tỷ, sư tỷ.”

Cửu Liên đứng trên không trung, nhìn xuống một tòa phủ đệ tao nhã ở phía dưới. “Muội muội tới đây làm gì vậy?” Một âm thanh trong trẻo vang lên. “Còn không vào đi.”

Lúc này, Cửu Liên đáp xuống.

Dưới ánh trăng mờ mờ có một thiếu nữ đồ đen đang ngồi trước bàn. Trên mặt bàn có bày ra bầu rượu, chén rượu được điêu khắc tinh xảo.

Thiếu nữ này có khuôn mặt đẹp hơn hẳn Cửu Liên Hơn nữa khí chất lạnh lẽo này lại làm người ta có cảm nhận đây là một vị tiên trên trời. Mà trên thực tế, vị thiếu nữ áo đen này đúng là tiên nhân chuyển thế. Nàng là một tiên nhân chuyển thế rất có tiếng tăm trong Hắc Bạch Học cung: Hỏa Hồng tiên tử Dư Vi! Là một trong số ít những tiên nhân chuyển thế nên tuy chỉ mới là Vạn Tượng chân nhâu, nhưng địa vị của nàng đã ngang tầm với Nguyên Thần đạo nhân rồi.

“Sư tỷ.” Cửu Liên ngồi xuống. “Tỷ có biết là trong số đệ tử mới gia nhập rất có khả năng có một tiên nhân chuyển thế không?”

“Ngươi nói tới Kỷ Ninh sư đệ à?” Thiếu nữ áo đen ngồi đó, gật đầu nhẹ. “Nghe nói hắn được Điện Tài tiên nhân thu làm đệ tử.”

Cửu Liên liền nói. “Sư tỷ còn chưa biết. Trước khi gia nhập môn phái, tên Kỷ Ninh này đã đạt tới ‘Đạo Chi Vực Cảnh’ rồi. Thậm chí ta còn nghi ngờ thần hồn của hắn đã đạt tới cấp độ ‘thần thức’ nữa cơ.”

“Nghi ngờ thần hồn của hắn đã đạt tới cấp độ ‘thần thức’?” Thiếu nữ áo đen hơi giật mình.

“Đây là điều sư phụ nói cho ta biết.” Cửu Liên nói.

“Ngũ Phong tiên nhân?”

Thiếu nữ áo đen gật đầu nhẹ. “Khá thú vị đây. Không ngờ trong đám đệ tử mới gia nhập lại có nhân vật tầm cỡ như vậy.”

“Hơn nữa, lúc trước tên Kỷ Ninh này đã từng thắng liên tiếp hai tên đệ tử cũ ở Luận Đạo Điện.” Cửu Liên nói. “Tin rằng nếu tin tức này mà truyền ra thì đám đệ tử cũ nhất định sẽ không có ý định buông tha đâu. Bất kể thế nào, nhất định bọn họ sẽ thắng lại.”

“Ừ. Thắng. Chắc chắn là sẽ thắng thôi.” Thiếu nữ áo đen gật đầu, mỏm cười. “Nếu hắn đúng là tiên nhân chuyển thế, lại với cảnh giới hiện tại, thì có lẽ là hắn đã nhớ được một phần ký ức của kiếp trước. Nhưng không ngờ với phần ký ức nhỏ thôi mà hắn đã có thể tăng thực lực nhiều tới vậy rồi. Sẽ rất khó để chiến thắng một tiên nhân chuyển thế đó.”

Cửu Liên nhìn thoáng qua vị Hỏa Hồng tiên tử Dư Vi sư tỷ này. Đương nhiên mỗi tiên nhân chuyển thế đều là kẻ đáng sợ cả. Mỗi người đều có thiên tư kinh người, tu luyện như đi trên đất bằng.

“Tên Kỷ Ninh này mới có mười sáu tuổi.” Cửu Liên nói.

“Nếu ký ức của kiếp trước vẫn chưa nhớ ra hết thì việc thắng hắn cũng không khó lắm.” Thiếu nữ áo đen cười. “Khi nào thì các ngươi khiêu chiến với hắn? Ta cũng muốn tới xem một chút.”

“Chắc là ban ngày ngày mai.” Cửu Liên nói.

“Tốt, nhất định ta sẽ tới.” Dư Vi gật đầu .

Đệ tử Vạn Tượng chân nhân Bắc Sơn Huyền Thang nhíu mày: “Kỷ Ninh?”

“Đúng vậy, chính là Kỷ Ninh đánh thắng liên tiếp hai tên đệ tử cũ ở Luận Đạo Điện. Tới cả Bối Anh cũng đã thua hắn.” Một thanh niên mặc áo choàng đen nhàn nhã ngồi bên cạnh nói.

Bắc Sơn Huyền Thang cười: “Không ngờ Bắc Sơn Bách Vi lại kết giao được với tên Kỷ Ninh này. Không ngờ hắn lại có thực lực mạnh như vậy. Đến cả ta cũng nhìn nhầm. Nếu ngày mai khiêu chiến với hắn thì ta nhất định phải tới xem xét thật kỹ mới được.”

“Kỷ Ninh?” Ta nghi nói, hắn từng thi triển ra Vũ Thủy Kiếm Vực ở động Vô Ưu. Hiển nhiên là đạt tới Đạo Chi Vực Cảnh rồi.”

“Cái gì, Đạo Chi Vực Cảnh? Thảo nào thực lực lại mạnh như vậy.”

“Kỷ Ninh sư đệ mới tới đã thắng hai đệ tử cũ ư? Như vậy sao được. Mặc kệ thế nào, nhất định phải thắng lại mới được.”

Một truyền mười, mười truyền trăm.

Cả Hắc Bạch Học cung có rất đông đệ tử. Nhưng do ở chung nhiều năm nên có cảm tình khá tốt với nhau. Do đó việc truyền tin tức cho nhau cũng khá nhanh Đến ngày hôm sau thì tin tức đã truyền khắp cả Hắc Bạch Học cung. Thậm chí cả thế lực lớn như An Thiền Bắc Sơn tộc cũng biết được tin tức này.

Tất cả các đệ tử cũ đều nhất quyết phải thắng lại bằng được.

Hàng ngũ đệ tử ở Hắc Bạch Học cung liền chia làm hai phe cánh lớn. Một phe theo hai người đệ tử mới là Kỷ Ninh và Mộc Tử Sóc.

Một phe theo nhóm đệ tử cũ.

“Sư huynh nói đệ tử của ta thắng liên tiếp hai tên đệ tử cũ sao?” Trong đôi mắt của vị Điện Tài tiên nhân tóc đen áo đen có chút tò mò.

“Đúng vaạy. Dường như toàn bộ các đệ tử đời thứ ba đều tới Luận Đạo Điện. Bọn chúng đều muốn chắc chắn thắng lại.” Lão già lùn mặc áo rách hưng phấn nói. “Ha ha ha. Đã lâu rồi Hắc Bạch Học cung ta mới có chuyện thú vị như thế này. Không ngờ Phong Tử ta sau khi độ qua kiếp nạn chín trăm năm lại được gặp chuyện này. Thú vị, thú vị. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ tới xem. Ngươi có tới hay không?”

Điện Tài tiên nhân gật đầu nhẹ, mỉm cười: “Nếu sư huynh đã muốn đi thì dĩ nhiên sư đệ cũng sẽ đi theo.”

“Ha ha ha, tốt, tốt, tốt. Thú vị, thú vị.” Bỗng nhiên lão già lùn Ngũ Phong vung tay lên. “Đem Bách Thảo tiên tửu ra đây nào. Để sư huynh ta nếm cái nào.”

“Bách Thảo tiên tửu? Đây chính là thứ ta lấy được ở một thế giới nhỏ ” Sắc mặt của Điện Tài tiên nhân hơi tối đi.

Lão già lùn trừng mắt. “Sợ rằng sư huynh ta cũng chỉ có thể sống thêm chín trăm năm nữa thôi. Chẳng lẽ ngươi lại tiếc không cho ta uống sao? Nếu không cho ta uống, tới lúc Kỷ Ninh tỷ thí với đệ tử cũ, ta sẽ ngầm làm mấy việc xấu cho coi!”

Điện Tài tiên nhân thở dài bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy thì cho nào!”

Chương 169: Duyên phận chủ tớ

“Phù.” Nhìn thấy mặt trời đã mọc ở đằng đông, Kỷ Ninh thở phào một hơi. “Đến đây đi. Nếu muốn tới thì cứ tới luôn đi. Ta sẽ tiếp hết!”

Sau khi thắng hai trận trong tối hôm qua, lời nói của Bối Anh sư huynh và Cửu Liên sư tỷ làm Kỷ Ninh hiểu được Cho dù thế nào thì phe đệ tử cũ nhất định sẽ không bỏ qua. Kiểu gì họ cũng sẽ tìm cách thắng lại. Kỷ Ninh cũng nhận định được rằng bản thân mình vẫn còn ở thế dưới nếu gặp phải những đệ tử cấp cao trong Hắc Bạch Học cung.

Nhưng mình cũng sẽ không dễ dàng nhận thua. Nếu thua thì phải thua tâm phục khẩu phục.

“Muốn thắng ta thì cũng phải làm ta tâm phục khẩu phục với thực lực.” Trong mắt Kỷ Ninh tràn đầy chiến ý. Đêm vừa rồi hắn đã lại tiếp tục nghiên cứu ‘Tiểu Ngũ Hành Kiếm Lục’. Vì biết rõ sắp bị thách đấu nên hắn cũng phải sử dụng hết thời gian còn lại để nâng cao thực lực.

Vù vù.

Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Kỷ Ninh thì một con thuyền lá đã xuất hiện bên cạnh. Hắn chuẩn bị tới gặp sư phụ Điện Tài tiên nhân Dù sao thì ‘Tiểu Ngũ Hành Kiếm Lục’ cũng có rất nhiều chỗ khó hiểu. Nếu hỏi sư phụ thì hẳn là có thể giải đáp nhanh những thắc mắc này.

Vèo!

Hắn đứng trên con truyền xé gió bay đi.

“Bắc Minh sư huynh.” Bỗng nhiên một âm thanh vang lên.

Kỷ Ninh đứng trên thuyền quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy xa xa có một người trung niên đang đứng trên thanh phi kiếm bay tới, mặt lộ ra vẻ luồn cúi, trên ống tay áo của hắn có đường viền trắng đen. Vừa nhìn thấy đường viền trắng đen này Kỷ Ninh liền biết ngay. Người trước mắt là người hầu của đệ tử. Mỗi đệ tử chính thức có thể thu nhận mười người hầu. Những người hầu tu tiên này sẽ làm một vài việc như kiểu dọn dẹp, truyền tin, canh cửa.

“Chuyện gì vậy?” Kỷ Ninh nhìn về phía người này.

“Bên ngoài cửa Học cung có một người tự xưng là Bắc Sơn Bách Vi, muốn gặp Bắc Minh sư huynh.” Người trung niên này cung kính nói.

“Bắc Sơn Bách Vi?” Kỷ Ninh gật đầu. “Vậy ta sẽ qua ngay.”

Vèo!

Lúc này, hắn đứng trên con thuyền bay thẳng tới cửa chính của Hắc Bạch Học cung. Một lát sau là đã tới được chỗ cửa chính. Ở ngoài cửa chính, Bắc Sơn Bách Vi đang ngồi trên Cửu Tinh Tiên Liên cực kỳ huyền diệu, cô hầu gái khôi lỗi đứng bên cạnh.

“Kỷ Ninh.” Bắc Sơn Bắc Vi vừa nhìn thấy Kỷ Ninh đứng trên con thuyền bay tới thì liền vội xuống xe.

“Bách Vi.” Kỷ Ninh đáp xuống. “Mới sáng sớm mà ngươi đã tới Học cung này làm gì vậy?”

Bắc Sơn Bách Vi mỉm cười, giơ tay ra chỉ sang bên cạnh. Bên cạnh hắn có ba người đang đứng, mỗi người đều cũng có chút phong thái bất phàm. “Lúc trước ta đã nói cần năm suất người hầu của ngươi. Ba người này tính là ba suất trong đó. Còn hai người nữa đợi thêm chút thời gian ta cũng sẽ đưa tới.”

“Ba người bọn họ?” Kỷ Ninh nhìn kỹ lại.

Mỗi một đệ tử chính thức cũng chỉ có mười người hầu. Một khi đã là người hầu thì sẽ trở thành người sống chung với mình tới trăm năm, thậm chí là mấy trăm năm.

“Ba người này đều không tệ.” Bắc Sơn Bách Vi chỉ tay vào người có vóc dáng cao nhất, là một thanh niên cao gầy. “Hắn tên là Vân Chu, là đệ tử của bộ tộc Vân tộc, đang là Tử Phủ tiền kỳ.”

Vân Chu sáng mắt lên, cung kính nói. “Vân Chu gặp qua Kỷ Ninh sư huynh.”

“Vị này là muội muội của Vân Chu.” Bắc Sơn Bách Vi chỉ về phía nữ tử xinh đẹp dáng người yểu điệu mặc áo mỏng màu trắng ở bên cạnh. Đôi mắt của cô gái này cũng khá to, lại long lanh như giọt nước.Nàng nhìn thật kỹ Kỷ Ninh một lần rồi cũng khom người hành lễ, nói: “Vân Lộ gặp qua Kỷ Ninh sư huynh.”

Bắc Sơn Bách Vi chỉ về người cuối cùng, là một thanh niên có vẻ rất bình thường: “Hắn tên là Vong Vệ, là hộ vệ cực kỳ trung thành của ta.”

“Vong Vệ gặp qua Kỷ Ninh sư huynh.” Thanh niên giản di này cũng cung kính hành lễ.

“Vân Chu, Vân Lộ, Vong Vệ.” Bắc Sơn Bách Vi cười nói. “Đó là người hầu của Kỷ Ninh huynh đó. Nếu bọn họ có chút thờ ơ nào với công việc thì ngươi có thể đuổi thẳng bọn họ ra khỏi Hắc Bạch Học cung. Bắc Sơn Bách Vi ta cũng sẽ chẳng thèm gặp bọn họ nữa. Không cần phải nể mặt ta mà nhân nhượng cho bọn họ.”

Kỷ Ninh gật đầu. “Còn hơn trăm phàm nhân này nữa. Đều là những người đã được ta chọn lựa kỹ càng nên cũng khá có ích. Có khả năng làm được những việc như chăm sóc hoa cỏ, nấu nướng” Bắc Sơn Bách Vi chỉ tay về phía đám người bên cạnh.

Trong nhóm phàm nhân này, đa phần đều là nữ, chỉ có hơn mười người là nam.

Khi Bắc Sơn Bách Vi vừa chỉ tay tới hướng bọn họ là tất cả đều cung kính quỳ xuống không chút thất lễ nào.

“Làm phiên Bách Vi huynh rồi.” Kỷ Ninh gật đầu. “Nếu không có việc gì vội, mấy ngày nữa, ta mời Kỷ Ninh huynh và Mộc Tử Sóc ra ngoài gặp mặt được không?” Bắc Sơn Bách Vi hỏi.

“Được.” Kỷ Ninh liền nói. “Đúng rồi, còn có một chuyện phải nhờ tới Bách Vi huynh.”

“Sao? Có việc gì cứ nói.” Bắc Sơn Bách Vi nói.

Kỷ Ninh gât: “Là thế này. Ta có đi cùng với ba Tử Phủ tiền kỳ Mạnh tộc tới thành An Thiền. Tên lần lượt là Mạnh Hân, Mạnh Nham, Mạnh Tuấn. Về sau bọn họ đi theo một người trung niên hói đầu gọi là ‘Danh thúc’. Trong ba người bọn họ, ‘Mạnh Nham’ đã từng thi triển cấm thuật nên căn cơ bị hao tổn. Ta sợ rằng hắn không thể gia nhập được môn phái nào. Cho nên ta muốn để một suất người hầu cho hắn. Nhưng ta lại không biết hắn đang ở đâu. Cho nên ta mới nhờ Bách Vi huynh hỗ trợ.”

“Chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.” Bắc Sơn Bách Vi nói. “Mạnh tộc chính là một bộ tộc lớn. Tất cả mọi động tĩnh của đệ tử thuộc bộ tộc đó đều được Thiên Bảo Sơn thu thập. Ta chỉ cần tới thẩm tra là biết ngay.”

“Được rồi. Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta cũng không nán lại nữa.” Bắc Sơn Bách Vi lập tức đi lên Cửu Tin Tiên Liên. Hai người chắp tay chào nhau rồi Tiên Liên hóa thành một ánh lửa biến mất ở phía xa. Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu Kỷ Ninh, con thuyển ở bên canh liền phóng to ra, biến thành một con thuyển lớn hơn mười trượng: “Tất cả lên hết đi.” Ba người hầu cùng một đám phàm nhân cùng đi lên con thuyền. Con thuyền lập tức xé gió bay về hướng Bắc Minh Phong.

Bắc Sơn Bách Vi cưỡi Cửu TInh Tiên Liên đi tới Thiên Bảo Sơn.

“Nghe nói đệ tử mới vào Hắc Bạch Học cung là Kỷ Ninh, tối hôm qua đã liên tiếp đánh bại hai tên đệ tử cũ gia nhập môn phái được khá nhiều năm!” “Kỷ Ninh này là người phương nào vậy? Sao lại lợi hại như vậy?”

“Không biết. Chỉ nghe nói hắn được Điện Tài tiên nhân thu làm đại đồ đệ.”

Vừa mới xuống xe thì Bắc Sơn Bách Vi đã nghe được cuộc nói chuyện của hai người tu tiên này. Thiên Bảo Sơn vốn là nơi ngư long hỗn tạp nên tin tức truyền đi rất nhanh.

“Sao?” Bắc Sơn Bách Vi có chút vui vẻ. “Kỷ Ninh huynh của ta lại làm chuyện lớn như vậy vào tối hôm qua ư? Vậy mà ta lại chẳng biết gì. À, trước tiên cứ phải điều tra tên Mạnh Nham kia đã. Có thể để Kỷ Ninh huynh đệ để ý thì chắc chắn tên Mạnh Nham kia cũng có chỗ nào đó bất phàm.”

Trong một phủ đệ đẹp đẽ thuộc thành Đông thành An Thiền.

Mạnh Nham đang ngồi đó uống rượu buồn.

“Hân muội, cứ để ta.”

“Hân muội, cứ để ta thu dọn giúp ngươi.” Mạnh Tuấn vội vàng chạy tới giúp Mạnh Hân gói gém những vật phẩm thường ngày vào. Mấy ngày nay, bọn họ đều ở nhà của Tam thúc. Hiện tại môn phái cho bọn họ thời gian ba ngày để thu xếp rồi sau đó phải tới chỗ môn phái cách thành An Thiền cả trăm dặm.

Mạnh Tuấn liếc mắt sang nhìn Mạnh Nham đang ngồi uống rượu giải sầu, cảm thán nói. “Đầu đất, ngươi cứ chịu khó nhịn một chút đi. Đợi mấy năm nữa rồi người ta sẽ không phát hiện ra thương thế của ngươi đâu. Rồi ngươi cũng sẽ gia nhập được môn phái thôi. Không ngờ ta lại có duyên với Hân muội như vậy. Cả hai trùng hợp gia nhập cùng một môn phái. Ha ha, thật là có duyên.”

Mạnh Nham đang uống rượu giải sầu nghe thấy thế thì tối sầm mặt, chéu rượu đầu thú trong tay bị hắn bóp nát.

“Hừ.” Mạnh Tuấn hừ một tiếng rồi quay đầu rời đi.

“Tiểu nhân.” Mạnh Nham nhìn hắn một cái rồi quay phắt đi.

Thật ra hắn cũng đoán được. Chắc chắn tên Mạnh Tuấn này đã đi theo Mạnh Hân Sau khi Mạnh Hân gia nhập được môn phái thì hắn mới vào theo. Mà Mạnh Hân và Mạnh Tuấn lại có tư chất giống nhau nên việc cả hai cùng vào được một môn phái cũng không lạ lắm.

Hắn từ nhỏ đã theo đuổi Mạnh Hân, tên Mạnh Tuấn kia cũng thế! Nên hắn lại càng cảm thấy khó chịu. “Tiểu nhân!” Mạnh Nham cắn răng. “Ta thật đáng hận ”

“Tảng đá ca.” Mạnh Hân đứng ở một bên nói.

Mạnh Nham ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

“Không việc gì mà phải tự vứt bỏ mình như vậy. Ta tin rằng ngươi nhất định sẽ có thể thành công.” Ánh mắt của Mạnh Hân mang chút ấm áp.

Mạnh Nham lập tức cảm thấy ấm áp trong lòng, gật đầu mạnh một cái.

“Có thể thành công sao? Hừ.” Một tiếng hừ đầy ác ý vang lên. “Hân muội đi thôi. Chúng ta phải tới Thiên Xuyên tông.” Mạnh Hân nhìn thật kỹ Mạnh Nham một lúc rồi lập tức rời đi. Nàng nhất định phải đi tới môn phái, nhất định phải đi tiếp con đường tu tiên mà nàng đã chọn.

Mạnh Nham lặng yên nhìn mọi việc.

“Tiểu Hân, chờ ta.” Mạnh Nham thầm nói. Ba ngày vừa qua, hắn đã tới rất nhiều môn phái, nhưng rồi đều bị họ đá ra. Điều này làm cho Mạnh Nham càng thêm đau buồn lo lắng.

Trong Hắc Bạch Học cung.

Kỷ Ninh cẩn thận quan sát ba người Vân Chu, Vân Lộ, Vong Vệ.

Cho dù là Bắc Sơn Bách Vi đưa bọn họ tới, nhưng nếu mình không thích bọn họ thì vẫn có thể đuổi bọn họ đi. Dù sao thì những người này sẽ là người hầu ở với mình một thời gian dài.

Ba người Vân Chu, Vân Lộ, Vong Vệ nơm nớp lo sợ.

“Vong Vệ có xuất thân là hộ vệ? Là người rất trung thành?” Vong Vệ là người để lại cảm tình đầu tiên cho Kỷ Ninh. “Tên Vân Chu kia vừa thấy ta là nở nụ cười thì chắc chắn là loại người chuyên xu nịnh. Muội muội ‘Vân Lộ’ của hắn Thật chẳng biết Bắc Sơn Bách Vi nghĩ thế nào mà lại đưa một người xinh đẹp như vậy tới đây.”

Vân Lộ đúng là một người rất xinh đẹp. Chỉ riêng về vẻ mặt thôi thì nàng đã không thua kém Mạnh Hân rồi, còn so với Cửu Liên sư tỷ thì dĩ nhiên là hơn nhiều. Hơn nữa dáng người để lại cảm giác mê hoặc cho người khác. Một đôi mắt long lanh như muốn câu hồn người ta. Khi nàng nhìn Kỷ Ninh, ánh mắt đó như có như không mời gọi Kỷ Ninh.

“Vong Vệ, làm sao ngươi lại có cái tên như vậy?” Kỷ Ninh hỏi.

Vong Vệ nghiêm nghị nói: “Ta vốn không có tên. Về sau nhờ công tử ban tên cho. Sau nhiều năm hầu hạ công tử, công tử cho rằng ta cần phải được bồi dưỡng thêm. Nên nhờ đó công tử mới ban cho ta cơ hội một bước lên trời này. Hơn nữa còn ban cho ta đạo hiệu là ‘Vong Vệ’ để nhắc nhở ta phải quên đi việc hộ vệ mà chú tâm vào việc trở thành một người tu tiên lợi hại.”

Kỷ Ninh gật đầu.

Vù vù.

Con thuyền bay xuống Bắc Minh Phong. Vân Chu, Vân Lộ đều mang vẻ mặt chờ đón câu hỏi của Kỷ Ninh. Nhưng chẳng ngờ Kỷ Ninh lại chẳng hỏi câu nào.

“Bạch thúc.” Vừa mới đáp xuống mặt đất thì Kỷ Ninh đã mở miệng.

Bạch Thủy Trạch liền nhảy ra.

Kỷ Ninh nhìn về phía ba người hầu và đám đông phàm nhân, cất cao giọng nói: “Mỗi người các ngươi nghe rõ đây. Nơi này là Bắc Minh Phong. Trên Bắc Minh Phong này các ngươi đều phải nghe lệnh của Bạch thúc ta. Các ngươi không được làm trái lại bất kể lời gì của Bạch thúc.”

“Dạ.” Vân Chu, Vân Lộ, Vong Vệ cùng đám đông phàm nhân đều cung kính đáp.

“Bạch thúc, ba người bọn họ là người hầu. Còn những người kia đều là phàm nhân.” Kỷ Ninh nhìn về phía Bạch Thủy Trạch. “Ta giao mọi việc trên Bắc Minh Phong cho Bạch thúc quản lý. Thúc dặn dò bọn họ một vài luật lệ trong Hắc Bạch Học cung nhé.”

Bạch Thủy Trạch liền hóa thành một làn sương rồi ngưng tụ thành một nam tử tóc bạc áo trắng.

Ánh mắt của nam tử tóc bạc áo trắng này chứa đầy sự thân thiện, làm cho người nhìn vào cảm thấy như đang được tắm gió xuân. Nam tử tóc bạc áo trắng cười nói. “Ninh nhi, con cứ đi đi. Những việc này cứ giao cho ta.”

“Ừ.”

Kỷ ninh lập tức hóa thành một đường sáng, chỉ trong phút chốc là đã bay khỏi Bắc Minh Phong. Những người khác đều phải ở lại. Vì cho dù là người hầu thì cũng chỉ có thể đi lại một vài chỗ giới hạn trong Hắc Bạch Học cung mà thôi.

Một lát sau.

Kỷ Ninh đi tới ngọn núi của sư phụ Điện Tài tiên nhân. “Kỷ Ninh, vào đi.” Một âm thanh hờ hững vang lên bên tai.

“Vâng thưa sư phụ.” Lúc này Kỷ Ninh đáp xuống.

Chương 170: Điện Tài tiên nhân chỉ điểm

Trong điện sảnh không có ai khác, chỉ có nam tử tóc đen áo choàng đen ‘Điện Tài tiên nhân’ đang khoanh chân ngồi trên giường ngọc.

Kỷ Ninh bước từng bước vào điện sảnh rồi cung kính hành lễ: “Sư phụ.”

Điện Tài tiên nhân gật đầu nhẹ, dõi mắt nhìn Kỷ Ninh, hai hàng lông mày giãn ra: “Kỷ Ninh, nghe nói hôm qua ngươi đã liên tiếp đánh bại hai vị sư huynh của ngươi à?”

“Dạ.” Kỷ Ninh đáp. “Nhưng sợ rằng các sư huynh sư tỷ sẽ không bỏ qua . Có lẽ hôm nay sẽ có người tới khiêu chiến tiếp. Cho nên ta mới tới chỗ sư phụ để nhờ sư phụ chỉ điểm một chút.”

“Ừ, vậy là còn kiên định, không tự đắc vì đánh bại được hai đệ tử Tử Phủ.”

Điện Tài tiên nhân gật đầu. “Tất cả đệ tử mà Hắc Bạch Học cung thu vào đều là thiên tài tuyệt thế cả. Đệ tử đời thứ ba gồm có Tử Phủ tu sĩ và Vạn Tượng chân nhân.”

Kỷ Ninh cẩn thận lắng nghe.

“Ngươi có biết vì sao mà Hắc Bạch Học cung ta có hơn một trăm đệ tử Tử Phủ tu sĩ nhưng lại có hơn hai trăm đệ tử Vạn Tượng chân nhân không?” Điện Tài tiên nhân nói. “Những đệ tử kia cũng không phải là kẻ có cảnh giới thấp đâu. Nếu chúng muốn bước vào Vạn Tượng chân nhân thì sợ rằng tất cả đều đã là Vạn Tượng chân nhân rồi. Sở dĩ còn hơn một trăm Tử Phủ tu sĩ là bởi vì bọn họ cần xây dựng nền móng vững chắc để sau này có chỗ dựa tiến lên Thiên Tiên. Thứ hai là nếu tu luyện cảnh giới càng cao thì sau này càng có khả năng vượt qua được tam tai cửu kiếp.”

Kỷ Ninh gật đầu.

Tam tai cửu kiếp Là một người tu tiên nên dĩ nhiên Kỷ Ninh cũng biết tới tam tai cửu kiếp. Uy lực của tam tai cửu kiếp dựa trên thời gian để tính, càng về sau thì uy lực lại càng lớn. Thứ hai là liên quan tới công đức, tội nghiệt, người có tội nghiệt càng lớn thì kiếp nạn lại càng khủng khiếp hơn. Thứ ba là liên quan tới cấp độ, nếu hai người có cùng thời gian tu luyện giống nhau, kiếp nạn của Nguyên Thần đạo nhân sẽ mạnh hơn Vạn Tượng chân nhân

Đương nhiên ngoài những nguyên nhân chủ quan ra còn có những nguyên nhân khách quan khác nữa. Không ai có thể đoán trước được uy lực của tam tai cửu kiếp nhưng nó lại như con dao kề lên cổ người tu tiên vậy.

Có điều trong đó cũng có vài điểm chung. Nếu cảnh giới càng mạnh! Thần hồn càng mạnh! Đạo tâm càng vững chắc! Nền móng lúc đầu càng vững chắc! Thì khả năng vượt qua kiếp nạn lại càng lớn.

“Chính vì muốn xây dựng nền móng cho Thiên Tiên và tam tai cửu kiếp nên không ai dại gì mà vội đột phá cả.” Điện Tài tiên nhân nói. “Thông thường đệ tử mới gia nhập môn phái sẽ dừng ở cấp độ Tử Phủ khoảng mười năm. Đương nhiên vẫn có có những người có khả năng nhận thức thấp kém dừng lại tới tận sáu mươi năm. Tư chất cực cao thì có thể dừng lại khoảng nửa năm một năm là đã đột phá rồi.”

“Cho nên đệ tử Vạn Tượng chân nhân mới là tinh anh trong hàng ngũ đệ tử đời thứ ba.” Điện Tài tiên nhân nhìn Kỷ Ninh. Kỷ Ninh gật đầu. Hắn hiểu được.

“Vạn Tượng chân nhân ở Hắc Bạch Học cung không giống với Vạn Tượng chân nhân ở môn phái khác. Đó đều là thiên tài Vạn Tượng chân nhân cả!” Điện Tài tiên nhân nói. “Ở phái khác thỉnh thoảng mới có được một hai tên Vạn Tượng chân nhân đạt tới ‘Đạo Chi Vực Cảnh’. Nhưng ở Hắc Bạch Học cung ta, gần như là toàn bộ đệ tử Vạn Tượng chân nhân đều đạt tới Đạo Chi Vực Cảnh hết.”

Kỷ Ninh thầm kinh ngạc.

“Còn có những người lợi hại hơn có thể tìm hiểu cực sâu một loại Đạo. Thậm chí còn tìm hiểu được thêm các loại Đạo khác đạt tới ‘Đạo Chi Vực Cảnh’ cả. Đây cũng là sự khác biệt trong cảnh giới Đạo Chi Vực Cảnh!”

“Thậm chí có những kẻ nghịch thiên. Ở cấp độ Vạn Tượng chân nhân đã có thể ngộ ra một ‘Đạo’ hoàn chỉnh.”

Kỷ Ninh nghe tới đây thì sắc mặt biến đổi.

‘Đạo’ hoàn chỉnh?

“Ở môn phái khác, thông thường phải tới tiên nhân thì mới có thể ngộ ra ‘Đạo’ hoàn chỉnh. Nhưng ở Hắc Bạch Học cung ta, bất kỳ Nguyên Thần đạo nhân nào cũng đều ngộ được ‘Đạo’ hoàn chỉnh cả. Thậm chí trong hàng ngũ đệ tử Vạn Tượng chân nhân còn có những yêu nghiệt cực kỳ nghịch thiên cũng ngộ ra được Đạo hoàn chỉnh. Có điều Kỷ Ninh à, ngươi không phải cảm thấy hổ thẹn đâu. Trong mấy người ngộ ra ‘Đạo hoàn chỉnh đó, một là thiên tài, hai là tiên nhân chuyển thế, ba là những người đã tu luyện hơn hai trăm năm. Bọn họ đã tới tầm có thể đột phá Nguyên Thần đạo nhân bất cứ lúc nào rồi.”

“Ngươi cứ ở lâu trong Hắc Bạch Học cung thì sẽ biết. Hắc Bạch Ngọc cung ta có một điều kiện ngầm. Đó là phải ngộ ra một ‘Đạo’ hoàn chỉnh thì mới có thể đột phá Nguyên Thần đạo nhân.” Điện Tài tiên nhân nhìn Kỷ Ninh. Kỷ Ninh đã hoàn toàn hiểu ra vấn đề.

Vạn Tượng chân nhân mới là tinh anh nhất. Cũng như mình vậy. Một khi hồ nước Tử Phủ được cô đọng và mở rộng tới cực hạn thì mới không do dự mà đột phá Vạn Tượng chân nhân. Cho nên nếu nhận xét về thực lực của đám đệ tử Tử Phủ tu sĩ thì đó đều là những thiên tài tuyệt thế tầng dưới cùng trong Hắc Bạch Học cung.

“Vạn Tượng chân nhân được chia ra làm ba tầng. Tầng thứ nhất là gần đạt tới Đạo Chi Vực Cảnh.”

“Tầng thứ hai là có nhiều Đạo Chi Vực Cảnh.” “Tầng thứ ba là ngộ ra ‘Đạo’ hoàn chỉnh.”

Điện Tài tiên nhân nhìn Kỷ Ninh. “Yên tâm. Lần này các vị sư huynh sư tỷ của ngươi cũng không dễ dàng mà ra tay đâu. Chắc chỉ có những kẻ mạnh nhất trong nhóm Tử Phủ tu sĩ là ra tay thôi. Nếu vẫn không đánh bại được ngươi thì mới có đệ tử Vạn Tượng chân nhân ra tay! Cho dù thế nào thì mấy kẻ ngộ ra ‘Đạo’ hoàn chỉnh kia cũng sẽ không nhúng tay vào đâu. Không là lại mang tiếng ỷ lớn hiếp nhỏ.”

Kỷ Ninh gật đầu.

“Sư phụ. Trong nhóm Vạn Tượng chân nhân có mấy người là tiên nhân chuyển thế?” Kỷ Ninh hiếu kỳ hỏi.

Điện Tài tiên nhân cười. “Đám đệ tử các ngươi đều tò mò về những tiên nhân chuyển thế. Thật ra đến cả ngươi cũng rất có khả năng là tiên nhân chuyển thế. Trong hàng ngũ đệ tử Vạn Tượng chân nhân, đã xác định được ba người là tiên nhân chuyển thế. Hai người tu luyện tám mươi năm là đã ngộ ra Đạo hoàn chỉnh, còn có một người chỉ cần tu luyện hai mươi năm.”

“Nghe ta nói nhiều như vậy thì ngươi đã hiểu chưa?” Điện Tài tiên nhân cảm khái. “Ngươi mới chỉ thắng được hai Tử Phủ tu sĩ tầm trung thôi, cũng không phải là người mạnh nhất trong Tử Phủ tu sĩ. Đó là còn chưa kể tới đông đảo sư huynh sư tỷ Vạn Tượng chân nhân đấy.”

“Đệ tử đã hiểu.” Kỷ Ninh gật đầu.

“Tốt lắm, ngươi thi triển kiếm thuật cho ta xem một lượt nào.” Điện Tài tiên nhân nói. “Cứ thi triển thoải mái. Ngươi không thể phá hỏng điện sảnh này được đâu.”

“Dạ.” Kỷ Ninh không hề do dự, lập tức thi triển ra kiếm pháp mạnh nhất của mình hiện tại: Tam Tài Liên Hoa Kiếm.

Kỷ Ninh cầm Bắc Minh Kiếm trên tay, đâm ra. Kiếm đam ra có ba màu, từng đóa sen nở rộ cực kỳ tươi đẹp. Nhưng trong nét đẹp đó có ẩn chứa một luồng kiếm quang có uy lực kinh người.

“Tam Tài Liên Hoa Kiếm?” Điện Tài tiên nhân nở nụ cười. “‘Tiểu Ngũ Hành Kiếm Lục’! Sư phụ cũng đã từng tìm hiểu ‘Tiểu Ngũ Hành Kiếm Lục’. Một kiếm ngươi thi triển ra vẫn còn chưa đồng đều.”

“Vẫn còn chưa đồng đều?” Kỷ Ninh chớp chớp mắt. “Tài bị chia ra sao?”

Điện Tài tiên nhân lắc đầu: “Còn muốn thế nào nữa. Tam Tài Liên Hoa Kiếm nặng ở ‘Tam Tài’ nhưng cần phải cân bằng được! Mà trong ba đạo ngươi hiểu được thì rõ ràng Vũ Thủy Chi Đạo là mạnh hơn nhiều. Hai Đạo còn lại yếu hơn hẳn.”

Kỷ Ninh lặng yên.

“Ngươi mới ngộ ra một Vũ Thủy Kiếm Vực. Phải ngộ hai Đạo kia cùng thành Đạo Chi Vực Cảnh thì mới có thể thực sự thi triển ra Tam Tài Liên Hoa Kiếm.” Điện Tài tiên nhân nói.

Kỷ Ninh gật đầu thừa nhận. Đúng vậy, Tam Tài Liên Hoa Kiếm phải có được sự cân bằng của ba Đạo. Mà Đạo mình hiểu được lại không đồng đều nhau.

“Vũ Thủy Chi Đạo là thứ ngươi hiểu nhất.” Điện Tài tiên nhân. “Đã như vậy thì ta sẽ sửa chửa Tam Tài Liên Hoa Kiếm cho ngươi trở thành ‘Tân Tam Tài Liên Hoa Kiếm’.”

Tiếp theo, Điện Tài tiên nhân vung kiếm chỉ lên.

Xẹt!

Một đường kiếm quang lập tức xuất hiện trên không trung. Kiếm quang lướt qua, cũng có từng đóa hoa sen hiện lên, nhưng rõ ràng những đóa hoa sen này có màu xanh rõ ràng hơn, hai màu khác trở thành phụ trợ.

Tầm khoảng hai canh giờ sau, Điện Tài tiên nhân mới ngừng lại.

“Tất cả sự huyền bí trong Tân Tam Tài Liên Hoa Kiếm và chiêu thứ nhất ‘Tam Xích Kiếm’ đều đã được ta phân tích cặn kẽ cho ngươi rồi.” Điện Tài tiên nhân nói. “Với cảnh giới hiện tại của ngươi, cứ cố gắng nghiên cứu hai chiêu kiếm ấy đi. Đợi đến khi nào ngươi có thể thi triển ra cả hai thì hãy tới tìm ta.”

“Dạ.” Kỷ Ninh cúi người cảm kích.

Thật sự là nghe một lần còn hơn mình nghiên cứu một năm.

Mình đã có chút nhận thức mơ hồ về Tân Tam Tài Liên Hoa Kiếm, nên chắc cũng chỉ cần một thời gian ngắn là có thể thi triển được. Còn việc thi triển ra uy lực thật sự của Tam Tài Liên Hoa Kiếm thì phải đợi mình ngộ ra ba Đạo Chi Vực Cảnh đã. Có ba thứ đó kết hợp thì Tam Tài Liên Hoa Kiếm mới có thể phát huy được uy lực lớn nhất. Hiện tại chỉ là chút da lông mà thôi.

Còn chiêu thứ nhất ‘Tam Xích Kiếm’ thì lại quá sâu xa. ‘Tam Xích Kiếm’ nặng về tâm, nên muốn tu kiếm này thì phải tu cả tâm nữa.

“Vèo!”

Kỷ Ninh liền đứng lên con thuyền, rời khỏi chỗ sư phụ

Mặt trời đã nhô cao lên quá đỉnh Luận Đạo Điện.

Trong Luận Đạo Điện hôm nay cũng cực kỳ náo nhiệt. Từng đường sáng từ khắp nơi bay tới. Người điều khiển phi kiếm, người điều khiển thuyền, xiềng xích, hồ lô, vải đỏ, quả chuối các loại pháp bảo, trước sau bay vào Luận Đạo Điện.

“Băng Thiền sư huynh. Không phải ngươi đang ở bên ngoài sao?”

“Ta vừa ở bên Ứng Long Vệ đằng kia nghe được chúng ta có một đệ tử mới gia nhập môn phái tên là Kỷ Ninh đã đánh bại liên tiếp hai sư đệ Tử phủ tu sĩ. Nên cũng rất tò mò, tiện đường tới đây xem một chút.”

“Hôm nay có rất nhiều sư huynh sư tỷ tới đây. Lâu lắm rồi Hắc Bạch Học cung ta mới náo nhiệt như vậy.”

Hai người đứng đó nói chuyện phiếm với nhau dăm ba câu rồi cùng bay vào trong Luận Đạo Điện.

Luận Đạo Điện là nơi chuyên dùng để giao chiến. Những đệ tử có địa vị cao trong môn phái đều ngồi ở hàng ghế đá hai bên. Còn những đệ tử Tử Phủ tu sĩ còn lại thì đứng một bên nói chuyện với nhau, không vội vàng kiếm chỗ ngồi. Ai cũng không ngờ rằng hôm nay lại có nhiều sư huynh sư tỷ tới đây như vậy.

“Bắc Sơn Huyền Thang sư huynh cũng tới.”

“Tụ Hóa sư huynh cũng tới.”

Những đệ tử Vạn Tượng chân nhân có danh tiếng, những nhân vật có địa vị khá cao vừa xuất hiện, liền làm cho đám đệ tử mới gia nhập môn phái không lâu cảm thấy rạo rực. Gia nhập môn phái sau thì dĩ nhiên là chưa trải qua mạo hiểm nhiều. Mà những vị sư huynh này đều đã gia nhập môn phái hơn trăm năm, đã có những người có thực lực kinh người trở thành sự tích truyền khắp nơi. Thường xuyên có những sự tích về việc đệ tử Vạn Tượng chân nhân của Hắc Bạch Học cung đánh vượt cấp với Nguyên Thần đạo nhân.

“Là Hỏa Thánh sư huynh.”

“Hỏa Thánh sư huynh!”

“Hỏa Thánh sư huynh cũng tới sao?”

Đông đảo đệ tử trong Luận Đạo Điện, bất kể là Tử Phủ tu sĩ hay Vạn Tượng chân nhân đều quay đầu ra nhìn. Chỉ thấy một gã thanh niên đầu bóng chân trần, vẻ mặt tuấn tú, mặc áo choàng màu lửa đỏ bước vào. Ở giữa mi tâm của hắn có một vạn chữ thần văn. Nơi hắn đi qua đều như biến thành biển lửa. Nhiệt độ không khí xung quanh lập tức nóng lên.

Hỏa Thánh!

Là nhân vật lãnh tụ đứng đầu hàng ngũ đệ tử đời thứ ba của Hắc Bạch Học cung. Tuy hắn không phải tiên nhân chuyển thế nhưng cũng là người đã ngộ ra ‘Đạo’ hoàn chỉnh. Bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành Nguyên Thần đạo nhân.

“Hỏa Thánh sư huynh.” Bắc Sơn Huyền Thang bước tới trước tiên.

“Huyền Thang.” Hỏa Thánh nhìn thoáng qua Bắc Sơn Huyền Thang, hờ hững nói. “Đệ tử mới gia nhập môn phái, tiểu sư đệ Kỷ Ninh đã tới đây chưa?”

“Vẫn chưa tới. Đã có sư đệ tới Bắc Minh Phong mời Kỷ Ninh sư đệ tới từ sớm rồi. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa tới.” Bắc Sơn Huyền Thang nói.

Hỏa Thánh gật đầu rồi đi sang một bên, tiến tới một chỗ ghế đá ở trung tâm rồi ngồi xuống. Những đồng môn ngồi bên cạnh Hỏa Thánh sư huynh đều là những nhân vật lợi hại trong môn phái. Những đệ tử Tử Phủ tu sĩ khác cũng chỉ có thể nhìn xa xa, vì dù sao cũng chẳng có thân quen gì mà tới.

Chương 171: Sư đệ Kỷ Ninh nghênh chiến

Gió đông thổi nhẹ nhàng làm lòng người cảm thấy khoan khoái. Kỷ Ninh đứng trên con thuyền xé gió bay đi, trong đầu nhớ lại từng cảnh tượng khi sư phụ Điện Tài tiên nhân thi triển kiếm thuật.

“Kiếm thuật của sư phụ đã tới cảnh giới không thể tưởng tượng nổi rồi.” Kỷ Ninh thầm cảm khái.

Được xưng tụng là ‘vị Bắc Hành tiên nhân thứ hai’, lại được cả Hắc Bạch Học cung nhận định là người có khả năng trở thành Thiên Tiên nhất nên dĩ nhiên kiếm thuật của Điện Tài tiên nhân hơn xa cảnh giới mà Kỷ Ninh có thể tưởng tượng nổi.

“Hả, có người?” Khi con thuyền bay tới gần Bắc Minh Phong, Kỷ Ninh liếc mắt một cái liền thấy có hai người đang đứng trước Bắc Minh Phong. Đúng là Mộc Tử Sóc mặc áo bào trắng và Đông Lâm sư tỷ mặc áo trắng mỏng

“Vèo.”

Kỷ Ninh đáp xuống.

“Chủ nhân.” Nhóm phàm nhân canh cửa lập tức hành lễ.

“Sóc sư đệ, Lâm sư tỷ, sao các ngươi lại tới đây?” Kỷ Ninh vừa tiếp đất thì đã mỉm cười nói.

Lúc này Đông Lâm thở dài một hơi: “Chẳng lẽ Bắc Minh sư đệ còn chưa biết việc gì sao?”

Kỷ Ninh đương nhiên biết: “Ý của Lâm sư tỷ là nói tới việc thách đấu ở Luận Đạo Điện sao?”

“Đương nhiên.” Đông Lâm gật đầu. “Hôm nay có rất nhiều đông môn đã tới đó. Ngay cả những vị sư huynh sư tỷ đang ở bên ngoài cũng hay tin mà trở về. Ta được cử đi mời Bắc Minh sư đệ ngươi tới Luận Đạo Điện.”

Kỷ Ninh gật đầu.

“Đi mau đi. E là bây giờ đã có không ít người đang sốt ruột đó.” Đông Lâm nói. “Được.” Kỷ Ninh nhìn về phía Mộc Tử Sóc. “Sóc sư đệ. Sao ngươi không tới Luận Đạo Điện mà tới đây làm gì?”

“Còn phải hỏi sao?” Mộc Tử Sóc trợn mắt lên nói. “Cả Hắc Bạch Học cung này chỉ có hai chúng ta là đệ tử mới gia nhập năm nay. Hai người chúng ta ở cùng một phe. Hiện tại ở Luận Đạo Điện toàn là các vị sư huynh sư tỷ. Chẳng lẽ ta một thân một mình tới đó đứng ngây ngốc cho người ta nhìn sao?”

Kỷ Ninh cười: “Đi thôi.”

Đã đến nước này, có muốn lui cũng không lui được. Nếu lùi bước thì chỉ làm cho người khác thêm xem thường mình. Thà quang minh chính đại tới nghênh chiến còn hơn! Vù vù! Vù vù! Vù vù!

Ba người điều khiển pháp bảo, khôi lỗi nhanh chóng hóa thành đường sáng xé gió bay tới Luận Đạo Điện.

Hiếm khi Luận Đạo Điện lại tu tập nhiều người như vậy. Mỗi đệ tử ở đây đều là những thiên tài thực sự. “Kỷ Ninh sư đệ kia sao còn chưa tới.”

“Chẳng lẽ Kỷ Ninh sư đệ sợ rồi sao?”

Các vị sư huynh sư tỷ túm năm tụm ba bàn tán. Nhưng dù sao bây giờ cũng đã giữa trưa rồi. Người tới sớm nhất cũng đã phải đợi tới hai canh giờ rồi nên cũng có chút thấp thỏm. Bỗng nhiên

Ba bóng người từ đằng xa bay tới trước cửa Luận Đạo Điện. Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt của đám đông đều đổ dồn về những người này.

“Tới rồi.”

“Kỷ Ninh sư đệ tới rồi.” “Đúng là Kỷ Ninh sư đệ và Mộc Tử Sóc sư đệ. Còn người đi theo là Đông Lâm sư muội.” Dù sao hai người Kỷ Ninh cũng đã xuất hiện công khai ở đại lễ gia nhập môn phái nên đa phần người đứng đây đều có thể vừa nhìn thấy là nhận ra ngay.

Hỏa Thánh sư huynh ngồi ở một góc liếc mắt nhìn xa xa, khẽ nói: “Kẻ mặc da thú kia chính là Kỷ Ninh?” “Đúng vậy, hắn chính là Kỷ Ninh.” Bắc Sơn Huyền Thang ở bên trả lời.

“Chỉ cần nhìn ánh mắt là biết tâm của hắn vững như tảng đá.” Hỏa Thánh sư huynh khẽ nói.

“Nếu mà Kỷ Ninh sư đệ biết được sư huynh khen thì chắc sẽ vui sướng không thôi đấy.” Bắc Sơn Huyền Thang nói xong

Kỷ Ninh vừa bước vào trong Luận Đạo Điện thì liền nhảy ngay tới phòng chọn khôi lỗi ở bên, chọn lấy con Thiên Kiếm khôi lỗi, rồi sau đó dẫn khôi lỗi ra ngoài điện sảnh.

Đứng giữa điện sảnh, ánh mắt của Kỷ Ninh đảo qua bốn phía. Trong đó có nhóm người mà mình đã từng biết như Cửu Liên sư tỷ, nhưng cũng có vài nhân vật được các sư huynh sư tỷ đứng quanh. Hiển nhiên họ là những người có địa vị cực cao trong môn phái. Như tên thanh niên đầu trọc áo đỏ lửa kia. Như thiếu nữ áo đen kia, như thiếu niên béo ú nhếch nhác kia, như thanh niên trắng nõn toàn thân tỏa ra ánh sáng của đủ loại bảo vật kia.

“Mấy người có đám đông đứng cạnh kia chắc là những đỉnh cao trong hàng ngũ đệ tử đời thứ ba. Có thể đã ngộ ra ‘Đạo’ hoàn chỉnh hoặc là tiên nhân chuyển thế.” Kỷ Ninh thầm nghĩ.

Vèo!

Kỷ Ninh liền hóa thành một đường sáng bay qua khoảng cách trăm trượng, rơi xuống một cái cột đá. Hắn đứng trên đó nhìn xung quanh, cất cao giọng nói: “Các vị sư huynh sư tỷ.”

Luận Đạo Điện lập tức im bặt.

“Hôm qua ta đã may mắn thắng được hai vị sư huynh.” Kỷ Ninh hô lớn. “Con nên hôm nay ta lại tới đây để cùng luận đạo với các sư huynh sư tỷ. Bất kể ai cũng có thể lên. Còn đặt cược sư đệ mới gia nhập môn phái nên cũng chẳng có bao nhiêu. Nên xin cho phép đặt cược ở mức thấp nhất là một trăm Hắc Bạch Đan và mười cân nguyên dịch. Sư đệ đứng ở đây, ai muốn luận đạo với sư đệ thì cứ đi lên.”

Tiếng nói vừa dứt, cả Luận Đạo Điện trở nên yên lặng trong chốc lát.

Tên thiến niên ục ịch nhếch nhác ngồi giữa một đám đông đệ tử đồng môn, vẻ mặt của hắn trở nên vui mừng, mỉm cười nhìn về phía Kỷ Ninh đang đứng trên cột đá ở xa xa. “Kỷ Ninh sư đệ này thật thẳng thắn. Ta thích.”

Thiến niên ục ịch nhếch nhác này

Chính là người đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử đời thứ ba. Người ngoài thường gọi hắn là ‘Lạp Tháp chân nhân’, đạo hiệu ‘Tam Bàn’. Tuy không phải tiên nhân chuyển thế nhưng Tam Bàn chân nhân hắn lại có thể áp chế được ba tiên nhân chuyển thế, trở thành kẻ đứng đầu trong đệ tử đời thứ ba. Đừng nhìn vẻ ngoài mà phán đoán thực lực của hắn.

“Nghe thấy chưa? Tên nhỏ nhếch nhác này cũng thích Kỷ Ninh đấy.” Ở một góc khuất trong Luận Đạo Điện, có một lão già lùn ăn mặc lôi thôi đang cười ha hả, Điện Tài tiên nhân tóc đen áo choàng đen đứng bên cạnh bất đắc dĩ nói: “Ngũ Phong sư huynh. Làm gì phải tới tận Luận Đạo Điện này. Chúng ta cứ ở phủ của mình thi triển ra một Thủy Kính Thuật thì không phải xem hết được mọi việc sao? Giống như đám sư điệt chưởng giáo ấy, chắc chắn bọn chúng đang thi triển Thủy Kính Thuật để quan sát ở phủ đệ.”

Lão già lùn liếc mắt sang Điện Tài tiên nhân: “Tới tận đây xem thì còn có thể nghe được đám đệ tử đời thứ ba nói gì, có nhiều thú vị hơn! Tên nhóc nhếch nhác kia chính là đệ tử đắc ý của ta. Tới cả suy nghĩ cũng giống ta. Yên tâm đi, chúng ta tới đây nhìn lén sẽ không bị đám đệ tử đời thứ ba phát hiện ra đâu.”

“Ài.” Điện Tài tiên nhân chẳng biết làm thế nào, chỉ còn cách lắc đầu. Lão già này là lão điên.

Tên nhóc kia lại còn hơn cả lão này. Còn đặt cho mình cái đạo hiệu trớ trêu: ‘Tam Bàn’! Hơn nữa lại còn cực kỳ lôi thôi. Điện Tài tiên nhân lại là một con người nghiêm túc nên dĩ nhiên cũng không ưa mắt cho lắm. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác lão điên này là tán tiên sống lâu nhất hiện giờ ở Hắc Bạch Học cung. Mà tên nhỏ điên kia cũng là một trong những đệ tử ưu tú nhất ở Hắc Bạch Học cung!

“Hi vọng ta có thể sống được tới lúc tên nhóc nhếch nhác kia trở thành Địa Tiên. Mà nếu có thể thấy được nó trở thành Thiên Tiên thì ta chết cũng không hối tiếc.” Lão già lùn bỗng chốc trở nên trầm ngâm.

“Sư huynh?” Điện Tài tiên nhân ngẩn ra. Lão già lùn nhìn chằm chằm vào tên thiếu niên lôi thôi đang bị một đám đệ tử vây quanh. “Hãy chờ xem, tên nhóc nhếch nhác này nhất định sẽ còn mạnh hơn cả ta.”

Điện Tài tiên nhân thì lại nhìn về phía Kỷ Ninh đang đứng trên cột đá ở đằng xa. Đây chính là đệ tử duy nhất của ông ta.

“Cuối cùng thì ” Đôi mắt của lão già lùn sáng lên. “Đúng là tên Thanh Hòa kia.”

Có rất nhiều đệ tử đời thứ ba tụ tập ở Luận Đạo Điện. Người đầu tiên đứng ra chính là một kẻ cực mạnh trong hàng ngũ Tử Phủ tu sĩ đệ tử đời thứ ba: ‘Thanh Hòa’ sư huynh. Vèo!

Một bóng người màu đen lao đi, bay tới chỗ một cái cột đá ở đối diện phía xa xa. Con khôi lỗi do hắn điều khiển cũng nhảy vào trong sân đấu.

“Kỷ Ninh sư đệ.” Bóng người đồ đen kia đứng ở xa xa nhìn Kỷ Ninh. “Tên ta là Thanh Hòa, vào môn phái lâu hơn ngươi một chút. Tới đây để luận đạo với sư đệ ngươi.”

“Được.” Kỷ Ninh gật đầu.

“Lên!” Lão già tóc bạc hét lên một tiếng.

Ầm ầm đại trận phong cấm bao kín sân đấu. Kỷ Ninh và Thanh Hòa sư huynh cùng bình tĩnh khoanh chân ngồi xuống. “Sư đệ cẩn thận nhé. Ta sẽ thi triển một môn bí thuật liên quan tới thao tác phi châm kiếm được ở chỗ một vị tiền bối đã chết. Đó là loại thuật chưa từng ghi chép ở bất kỳ môn phái nào.” Thanh Hòa đứng ở xa xa nói.

“Sư huynh cứ việc thi triển.” Kỷ Ninh cũng hô lên.

Vùng đất do vương triều Đại Hạ thống trị quả thực quá lớn, lại qua vô số năm tháng nên không ai có thể biết được có bao nhiêu di tích của những Thần Ma, người bản lĩnh lớn để lại. Thế nên khỏi phải tính luôn những di tích của những tiền bối. Đó là một con số nhiều không kể xiết. Thế nhưng những di tích đó vẫn có mức độ nguy hiểm khá cao. Nếu không có đủ các thủ đoạn thông thường thì đừng hòng mà xông bừa vào đó được.

“Nhìn kỹ đi.” Vẻ mặt nghiêm nghị của Thanh Hòa thay đổi, ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào một chỗ. Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm! Rầm rầm!

Vô số phi châm bay ra từ thân thể con khôi lỗi ở phía dưới. Những phi châm này quay xung quanh trên không trung rồi xếp thành một con bọ cạp màu xanh biếc khổng lồ. Đôi mắt của con bọ cạp này hiện lên với vẻ đầy hung ác. Hán không biết

Thanh Hòa chính là một trong những đệ tử Tử Phủ tu sĩ mạnh nhất. Chỉ riêng về Đạo đã có thể ngang tầm với các đệ tử Vạn Tượng chân nhân thông thường rồi. Cùng đạt tới ‘Đạo Chi Vực Cảnh’ nên cảnh giới của hắn không thua kém gì Kỷ Ninh. Hơn nữa môn thuật pháp ‘Bích Hạt Thần Châm’ kia đã được hắn nghiên cứu mấy năm rồi. Nên nếu Kỷ Ninh mà không dùng toàn bộ sức lức để chiến đấu thì chỉ sợ sẽ thua trong phút chốc.

“Vù vù!”

Ba thanh phi kiếm sáng lên.

Một thanh hóa thành màu nước, một thanh hóa thành ánh lửa, một thanh hóa thành màu xanh. Ba thanh phi kiếm chính là ba hình thái trong Tam Tài. Trên đường bay, ba thanh phi kiếm trong nháy mắt hóa thành một đóa sen khổng lồ. Kiếm quang ở giữa đóa sen cực kỳ sức bén.

“Thắng rồi.” Ở một góc Luận Đạo Điện, lão già lùn cảm thán. “Kiếm thuật này đã thoát khỏi khuôn rập của ‘Tam Tài Liên Hoa Kiếm’, có thiên hướng nghiên về nước. Có điều uy lực lại không nhỏ chút nào. Tên Kỷ Ninh này vừa gia nhập môn phái mà đã học được kiếm thuật lợi hại như vậy thì đúng là không kém gì đệ tử Vạn Tượng chân nhân thông thường. Kiếm tiên nổi danh được chính là nhờ khả năng thiện chiến chém giết. Có tâm kiếm tiên, có kiếm thuật này thì dù cảnh giới tương đoơng thì vẫn chắc thắng rồi.”

Trong lúc lão già lùn đang nói. Ở phía dưới, kiếm quang giữa đóa sen cũng đã giao chiến mấy lượt với con bọ cạp xanh biếc ở giữa không trung.

Mỗi lần va chạm là một ít phi châm lại bị đánh bay ra.

Đợi đến lần giao chiến thứ sáu thì con bọ cạp đã hoàn toàn biến mất chỉ còn lại vô số phi châm.

“Xẹt!” Tầng hộ thể bên ngoài Thầm Châm khôi lỗi bị một đường kiếm quang cắt qua.

Cả Luận Đạo Điện nín lặng.

Thua?

Kẻ cực kỳ manh trong hàng ngũ Tử Phủ tu sĩ là Thanh Hòa lại thua sao? Đến cả hắn còn thua thì chẳng lẽ phải để Vạn Tượng chân nhân ra đánh sao? Vì một đệ tử mới gia nhập môn phái mà sư huynh Vạn Tượng chân nhân phải ra đánh?

“Kỷ Ninh đã thắng!” Âm thanh của lão già tóc bạc vang vọng khắp Luận Đạo Điện

Chương 172: Nhị Trảo Ứng Long Vệ

Ở cây cột phía xa xa, Thanh Hòa đứng lên chắp tay nói: “Ta thua tâm phục khẩu phục.”

Kỷ Ninh cũng đứng dậy chắp tay rồi ánh mắt lập tức quét qua cả điện sảnh, hướng về một đám sư huynh sư tỷ, hô lớn: “Còn có vị sư huynh sư tỷ

nào muốn chỉ điểm không?”

Âm thanh sang sảng vang vọng khắp đại điện.

“Ài.” Thanh Hòa lắc đầu thở dài một hơi rồi nhảy ra ngoài trăm trượng, tới thẳng chỗ lão già tóc bạc đưa cho lão hai bình ngọc. Đây chính là phần cược của hắn. Sau đó hắn rời đi. Cả Luận Đạo Điện lập tức im bặt. Không có người nào dám tiến ra.

“Tới cả Thanh Hòa sư đệ mà cũng bị đánh bại.”

“Luận đạo này là so về khả năng hiểu biết Đạo và khả năng thi triển thuật. Không hề có liên quan gì tới nguyên lực của bản thân. Cho dù tính cả những sư huynh đệ Vạn Tượng chân nhân thì đa phần cũng chỉ ngang với Thanh Hòa sư đệ.”

“Nếu muốn nắm chắc thắng được Kỷ Ninh sư đệ thì chỉ sợ phải ngộ ra nhiều loại Đạo Chi Vực Cảnh thì mới được.”

Đương nhiên có kẻ có khả năng đánh bại Kỷ Ninh! Thậm chí là không ít.

Như ba tên tiên nhân chuyển thế Vạn Tượng chân nhân kia, thậm chí còn ngộ ra ‘Đạo’ hoàn chỉnh rồi, nên bọn họ có thể dễ dàng nghiền áp Kỷ Ninh. Cho dù là đệ tử ngộ ra ‘nhiều loại Đạo Chi Vực Cảnh’ thì cũng có một đống. Nhưng cơ bản là ai sẽ ra đây? “Còn vị sư huynh sư tỷ nào muốn chỉ điểm nữa không?” Kỷ Ninh đứng trên cột đá, cất cao giọng nói. “Nếu như không có vị sư huynh sư tỷ nào chỉ điểm nữa thì ta sẽ lui xuống.”

Lúc này hào khí của Kỷ Ninh đã cao tới cả vạn trượng.

Thật sảng khoái. Mình mới gia nhập môn phái mà đã đứng khiêu chiến với cả một đám thiên tài tuyệt thế. Thật sự là sảng khoái.

“Nếu không có đồng môn nào ra tay thì ta đành phải chịu xấu mặt vậy.” Một âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, theo sau đó là một thanh niên đầu bạc áo trắng đi ra. Chân hắn vừa nhấc lên là cả người đã hóa thành một đường sáng bay tới bên sảnh. Rất nhanh sau đó, một con khôi lỗi đi theo hắn ra ngoài.

“Đúng là Huyết Ảnh sư huynh!”

“Huyết Ảnh sư huynh chỉ am hiểu về Thần Ma luyện thể nên chuyên đánh cận chiến. Còn về luận đạo trên khôi lỗi thì lại không am hiểu lắm!” “Nghe nói Huyết Ảnh sư huynh đã trở thành ‘Nhị Trảo Ứng Long Vệ’ rồi. Nếu đánh nhau sống chết thì sợ rằng cũng chẳng kém gì Nguyên Thần đạo nhân đâu. Nhưng do sức mạnh chủ yếu của Huyết Ảnh sư huynh lại nằm ở Thần Ma luyện thể ‘Huyết Ảnh bất diệt thể’ cùng các loại thần thông. Thêm vào là món binh khí đã qua Thần Ma huyết luyện kia! Nếu mà chỉ điểu khiển khôi lỗi thì sợ rằng sẽ yếu đi nhiều.” Sau khi thanh niên áo trắng tóc trắng này vừa đi ra, cả điện sảnh cùng xôn xao bàn tán.

Đôi tai của Kỷ Ninh giật giật.

Hắn không khỏi thầm hãi.

Vị Huyết Ảnh sư huynh này của hắn lại có danh tiếng lớn như vậy. Thần Ma huyết luyện thuật Tuy Kỷ Ninh chưa từng nghe nói tới bộ tộc nào có nó. Nhưng ở trong Hắc Bạch Học cung lại có nó. Mà chỉ cần có năm trăm Hắc Bạch Đan là đã đổi được.

“Lại còn cả Nhị Trảo Ứng Long Vệ nữa.” Kỷ Ninh thầm hãi.

Những người mới gia nhập đều sẽ là ‘Nhất Trảo’ Ứng Long Vệ. Khi đó Hắc Bạch Học cung sẽ thưởng cho một ngàn Hắc Bạch Đan.

Nếu đạt tới Nhị Trảo Ứng Long Vệ thì sẽ được thưởng năm nghìn Hắc Bạch Đan.

Đạt tới Tam Trảo Ứng Long Vệ thì sẽ được thưởng tận một vạn năm nghìn Hắc Bạch Đan.

Có điều đạt được Nhị Trảo Ứng Long Vệ đã rất khó rồi. Thông thường phải có khả năng chiến đấu cỡ Nguyên Thần đạo nhân thì mới đạt được tới mức này. Nhưng cũng có một vài Vạn Tượng chân nhân nghịch thiên có thể đạt tới. Còn như tên thiên tài ‘Tuyết Hồng Y’ ở Tuyết Long Sơn kia thì vẫn còn kém xa vị Huyết Ảnh sư huynh này. “Vèo!”

Cả thân người đầu bạc tóc trắng của Huyết Ảnh sư huynh mờ đi rồi xuất hiện ở trên một cái cột đá đối diện.

“Kỷ Ninh sư đệ.” Huyết Ảnh sư huynh đứng đối mặt với Kỷ Ninh ở phía xa xa. “Ta có thói quen chiến đấu cận chiến. Còn điều khiển pháp bảo tấn công từ xa thì lại không am hiểu lắm. Có điều vẫn mạnh hơn Thanh Hòa sư đệ đó. Ngươi phải cẩn thận đấy.”

“Mời sư huynh chỉ giáo.” Kỷ Ninh cảm thấy kính nể người này.

Không đùa một chút nào. Cho dù là người theo trường phái Thần Ma luyện thể, nhưng nếu đã là trở thành Nhị Trảo Ứng Long Vệ thì nhất định sẽ rất biến thái. Cho nên cho dù có điều khiển pháp bảo thì sợ rằng cũng chẳng phải yếu đâu. May là dùng khôi lỗi để thi triển nên đối phương không thể sử dụng thần thông, thân thể gì. Nếu không thì mình phải nhận thua từ sớm rồi.

“Lên!” Lão già tóc bạc quát lớn. Ầm ầm Đại trận phong cấm lại bao phủ sân đấu.

Kỷ Ninh khoanh chân ngồi xuống.

Huyết Ảnh sư huynh cũng khoanh chân ngồi xuống.

“Sư đệ cẩn thận đấy!” Huyết Ảnh sư huynh lạnh lùng quát một tiếng. Sau lưng con Cửu Kiếm khôi lỗi lập tức bay ra từng chuôi phi kiếm. Có tổng cộng khoảng chín chuôi phi kiếm hình thù kỳ dị bay lên không trung. Không khí bắt đầu xuất hiện máu tanh nồng đậm. Phi kiếm hòa vào trong đó. Rất nhanh đã tạo thành hình một con vật khổng lồ

Có cái cánh cực kỳ rộng, đầu tam giác, một mũi nhọn hoắt sắc như dao bén mọc ra ở gần miệng, vẻ hung ác hiện lên dần dần. Thậm chí cái hơi thở giết chóc này còn mạnh hơn cả con tham lang mà ‘Ẩm Huyết Vấn Kiếm’ thi triển ra lúc trước.

“Muỗi?” Kỷ Ninh nhìn thấy con quái vật dị hình dị dạng này thì không khỏi kinh ngạc. Đây đúng là một con muỗi khổng lồ. Vù vù!

Con muỗi máu với vẻ lạnh lùng và sát khí đằng đằng kia gào thét lao tới. Cái mũi nhọn ở miệng nó chính là một thanh phi kiếm tạo ra. Áp lực vô cùng to lớn kia làm Kỷ Ninh cảm thấy căng thẳng.

“Tân Tam Tài Liên Hoa Kiếm!” Kỷ Ninh không do dự thi triển ra kiếm thuật mạnh nhất của mình.

Lập tức có ba chuôi phi kiếm bay ra từ sau lưng Thiên Kiếm khôi lỗi, rồi rất nhanh hóa thành một đường kiếm quang bao bọc bởi từng đóa hoa sen đâm thẳng tới con muỗi máu có sát khí ngập trời kia.

“Uỳnh!” Cả hai đều nhanh như chớp giao kích với nhau giữa không trung.

Kiếm quang nở hoa sen xung quanh kia lập tức có dấu hiệu không ổn.

“Sắp tán loạn rồi.”

“Cho dù Huyết Ảnh sư huynh không am hiểu về phi kiếm. Nhưng cũng chẳng phải khó khăn lắm khi đi áp chế một đệ tử mới gia nhập môn phái.”

“Thắng.”

Không ít sư huynh sư tỷ đều gật đầu thầm nhủ.

Mộc Tử Sóc thì lại càng nắm chặt tay lại nhìn về phía xa. Trong lòng hắn đang đầy thấp thỏm lo âu, hận không thể tự mình đứng ở trước. “Nhất định phải thắng. Nhất định phải thắng đấy.”

“Không ổn.” Kỷ Ninh vừa giao chiến là đã phát hiện ra khả năng xuyên phá khủng khiếp của cái vòi con muỗi máu kia.

“Uỳnh!” Con muỗi máu như một ảnh ảo nhanh chóng lao tới. Đóa hoa sen lập tức biến mất, ba thanh phi kiếm bay tán loạn.

Có điều Kỷ Ninh đã sớm dự liệu từ trước. Lúc này sau lưng Thiên Kiếm khôi lỗi lại có sáu thanh phi kiếm bay ra liên tiếp.

“Đi, đi, đi.” Trong mắt Kỷ Ninh hiện lên vẻ điên cuồng.

Vù vù! Vù vù! Vù vù!

Cứ ba thanh phi kiếm lại tạo thành một kiếm quanh bao bọc bởi hoa sen. Cả ba thanh phi kiếm vừa bị đánh bay đằng kia cũng lại ngưng tụ ra một kiếm quang. Trong chốc lát giữa không trung đã có ba đường kiếm quang bao bọc bởi từng đóa hoa sen. Rồi cả ba xếp thành hình chữ phẩm (品) bay tới chỗ con muỗi máu.

Trong mắt Kỷ Ninh hiện lên vẻ điên cuồng, dùng hết sức mình điều khiển.

“Cái gì!”

“Vậy mà có thể cùng lúc thi triển ra ba đường Tam Tài Liên Hoa Kiếm sao?”

“Không thể nào?

Đông đảo đệ tử cùng bàn tán xôn xao.

Phải tốn cực kỳ nhiều tâm lực thì mới có thể thi triển ra một vài loại kiếm thuật đứng đầu. Như Tam Tài Liên Hoa Kiếm Thi triển ra một đường Tam Tài Liên Hoa Kiếm thì còn bình thường. Chứ thi triển cả ba đường một lúc thế này thì hơi biến thái quá rồi.

Ở một góc trong Luận Đạo Điện.

Điện Tài tiên nhân gật đầu nhẹ. “Đồng thời thi triển ra nhiều đường kiếm thuật.” Lão già lùn đứng bên cạnh gật gù đắc ý. “Có hai loại tình huống. Một là Đạo đã vượt xa kiếm thuật này nên có thể dễ dàng thi triển ra. Nhờ đó có thể thi triển ra nhiều đường. Còn một khả năng khác. Chính là thần hồn của hắn cực kỳ mạnh mẽ. Loại gánh nặng khi thi triển kiếm thuật này vẫn nằm trong khả năng thừa nhận của hắn. Cho nên có thể thi triển nhiều đường kiếm thuật.”

Nếu cảnh giới không vượt quá cao thì thần hồn phải cực kỳ mạnh mẽ.

“Chắc thần hồn của tên đệ tử của ngươi đã đạt tới cấp độ thần thức rồi.” Lão gà lùn nhìn về phía Điện Tài tiên nhân. “Đúng.” Điện Tài tiên nhân gật đầu.

“Quả nhiên.” Lão già lùn nói khẽ. “Nếu như ‘thần hồn’ đã đạt tới cấp độ thần thức. Thì chỉ sợ rằng hắn vẫn còn có thể thi triển ra hai ba đường kiếm quang nữa. Xem ra trận này đệ tử của ngươi lại thắng nữa rồi.”

Con muỗi máu khổng lồ biến thành ba con muỗi máu nhỏ để có thể đối đầu được cùng lúc ba đường Tam Tài Liên Hoa Kiếm.

Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!

Giữa không trung, ba đường Tam Tài Liên Hoa Kiếm giao chiến với ba con muỗi máu nhỏ. Đôi bên hóa thành từng đường ảo ảnh, đánh qua đánh lại. Cả hai bên đều hướng về phía tầng hộ thể của con khôi lỗi. Nhưng rồi đều bị đối phương chặn lại trong khoảng khắc này, hai bên vẫn đang chiến đấu ngang nhau.

“Đi, đi!” Trong mắt Kỷ Ninh hiên lên từng đường máu nhỏ li ti, gân xanh nổi lên trên trán. Hiển nhiên là hắn đã dùng toàn bộ sức lực của mình. Lập tức lại có sáu thanh phi kiếm bay ra từ sau lưng con Thiên Kiếm khôi lỗi.

Rất nhanh ở trên không trung đã có thêm hai đường Tam Tài Liên Hoa Kiếm. Tổng cộng có năm đường Tam Tìa Liên Hoa Kiếm tấn công tới.

“Sao?” Huyết Ảnh sư huynh đang ngồi đằng kia liền biến đổi sắc mặt. Ý nghĩ vừa xuất hiện trong đầu, ba con muỗi máu kia lập tức nhập lại trở thành con muỗi máu khổng lồ. Đôi cánh mỏng rộng như cánh chim kia chớp hiện một cái liền phủ kín con Cửu Kiếm khôi lỗi. Cái vòi khổng lồ của con muỗi máu đâm thẳng tới Tam Tài Liên Hoa Kiếm.

Năm đường Tân Tam Tài Liên Hoa Kiếm điên cuồng tấn công. “Năm đường!”

“Năm đường Tam Tài Liên Hoa Kiếm á?”

Đông đảo sư huynh sư tỷ đang xem đều có chút khiếp sợ.

Bọn họ rất hiểu mức độ áp lực với thần hồn khi thi triển ra năm đường kiếm thuật lợi hại thế nào. Như một người phàm nhân bình thường, làm một lúc hai việc đã rất khó rồi. Càng khỏi phải kể tới việc thi triển kiếm thuật hàng đầu mà lại là năm đường kiếm thuật hẳn hoi!

“Chỉ sợ rằng cảnh giới của Kỷ Ninh sư đệ đã rất cao rồi. Hoặc là thần hồn cực kỳ mạnh mẽ.”

“Không thể xem nhẹ.” “E là Huyết Ảnh sư huynh mệt rồi đây.”

Phòng thủ mãi rồi kiểu gì cũng có sơ hở. Dưới những đòn tấn công liên miên của năm đường Tam Tài Liên Hoa Kiếm, cuối cùng con muỗi máu kia cũng không cản được thêm nữa. Tầng hộ thể của con khôi lỗi bị xuyên qua. “Kỷ Ninh đã thắng!” Lão già tóc bạc hô lên.

Lúc này đầu óc của Kỷ Ninh mới buông lỏng ra.

Thắng.

Vậy mà mình lại có thể thắng được một vị Nhị Trảo Ứng Long Vệ! Tuy rằng vị Ứng Long Vệ này chuyên về Thần Ma luyện thể, thần thong. Tuy rằng đây chỉ là chiến đấu so sánh cảnh giới ‘Đạo’ và khả năng thi triển thuật pháp. Nhưng có thể thắng được một vị sư huynh Nhị Trảo Ứng Long Vệ thì Kỷ Ninh vẫn cảm thấy cực kỳ vui mừng.

“Ta thua.” Huyết Ảnh sư huynh đang ngồi đối diện ở chỗ cột đá phía xa xa đứng lên, lắc đầu cười. “Người sư đệ mới gia nhập môn phái này rất tuyệt vời. Sau này nhất định sẽ có thành tựu không thua kém gì ta đâu.”

“Sư huynh khen lầm rồi.” Kỷ Ninh cũng đứng dây. “Nếu là đánh nhau sống chết thì chắc ta chẳng đỡ nổi một chiêu của sư huynh đâu.”

Huyết Ảnh cười.

Người sư đệ này có thiên tư tuyệt vời, lại rất khiêm tốn minh mẫn. Không vì chiến thắng ở luận đạo mà tự đắc. Sợ rằng sau này sẽ có thành tựu kinh người. Đáng để kết giao.

“Ha ha ” Huyết Ảnh sư huynh cười rồi cả người chợt lóe lên một cái bay ra ngoài sân, đưa hai bình ngọc cho lão già tóc bạc.

Kỷ Ninh hít sâu một hơi. Hắn đã phải dốc hết sức trong trận chiến với vị Huyết Ảnh sư huynh kia rồi. Kiếm thuật cũng là loại mạnh nhất rồi. Thậm chí phải dựa vào thần hồn mạnh mẽ mà liều mạng thi triển ra năm đường Tam Tài Liên Hoa Kiếm! Đây đã là mức cuối cùng rồi. Tất cả các con bài trong tay mình đều đã được lật lên sợ rằng nếu đánh nữa thì sẽ phải thua mất.

Có điều, nếu đã đánh thì phải đánh hết mình. “Còn vị sư huynh sư tỷ nào muốn chỉ điểm nữa không?” Kỷ Ninh nhìn quanh điện sảnh, cất cao giọng nói. Âm thanh vang vọng tới từng ngóc ngách của điện sảnh.

Chương 173: Lòng ta chỉ có kiếm, con đường của ta là kiếm tiên

Cả Luận Đạo Điện liền trở nên im ắng. Người người nhìn nhau. Kỷ Ninh kia đã đánh bại cả ‘Huyết Ảnh sư huynh’ ở luận đạo nên việc đánh bại hắn cũng không phải dễ dàng gì. Rốt cuộc thì ai sẽ lên đây?

“Tâm của hắn đã thay đổi rồi!” Ở một góc, lão già lùn bỗng nhiên mở miệng: “Cuộc chiến ở Luận Đạo Điện này cũng là một lần tẩy rửa cho đệ tử của ngươi.”

Điện Tài tiên nhân cũng quay đầu nhìn về phía Kỷ Ninh ở xa xa.

Lúc này, ánh mắt của Kỷ Ninh sáng tới mức đầy quyết đoán. Hơn nữa nhìn vào hắn người ta còn cảm giác được một chiến ý cực kỳ khủng khiếp.

“Ừ.” Điện Tài tiên nhân gật đầu nhẹ. “Tâm của nó đã thay đổi rồi, tinh khiết hơn trước rất nhiều. Khi trước còn nhiều tạp niệm nhưng bây giờ trong đầu chỉ có chiến. Đây cũng là mức khả năng tẩy rửa đạo tâm hiếm thấy.”

Lúc này trong đầu Kỷ Ninh không có ý nghĩ nào khác ngoài chiến!

Chiến! Hắn muốn đánh tới mức thỏa thích!

Cả Luận Đạo Điện yên lặng trong tầm ba cái hô hấp rồi cũng có một nữ tử đồ đen bước ra. “Là Bạch Tuyết sư tỷ.”

“Bạch Tuyết sư tỷ có ‘Thanh Ti La Thiên Trận’ cực kỳ lợi hại. Nếu so về luận đạo thì Huyết Ảnh sư huynh không phải là đối thủ của Bạch Tuyết sư tỷ.”

“Ừ, không biết Kỷ Ninh sư đệ kia còn đòn gì hay không. Nếu không còn thì e là sẽ thua thôi.” Nơi nơi đều bàn tán.

Hỏa Thánh sư huynh ngồi giữa đám sư đệ sư muội, nhìn về phía xa xa, nói khẽ. “Nếu ta đoán không sai. Vừa rồi Kỷ Ninh sư đệ đã đánh tới mức cuối cùng rồi. Chắc chắn Kỷ Ninh sư đệ sẽ phải thua trong trận chiến tới.”

“Gặp phải Thanh Ti La Thiên Trận của Bạch Tuyết sư muội thì e là vị sư đệ này sẽ phải thua mất.” Thiếu niên ục ịch nhếch nhác cũng khẽ nói.

“Sư tỷ, Kỷ Ninh sư đệ có thể thắng không?” Cửu Liên đang đứng bên thiếu nữ đồ đen. Thiếu nữ đồ đen nhìn về phía xa xa: “Sợ rằng Kỷ Ninh sư đệ đã hết sức rồi. Trận này chắc là trận cuối.”

Đứng ở trong góc, lão già lùn cũng gật đầu: “Cũng không tệ lắm, chắc trận chiến ở Luận Đạo Điện này cũng sắp kết thúc rồi. Đệ tử của ngươi đã tới mức cuối rồi.”

“Ừ.” Điện Tài tiên nhân gật đầu nhẹ nhưng vẫn tiếp tục nhìn về phía tên đệ tử của mình ở xa xa.

*****

Trên cột đá. Kỷ Ninh vẫn đứng vững vàng, yên lặng chờ đợi.

“Kỷ Ninh sư huynh thắng, thắng. Ta tin chắc ngươi nhất định sẽ thắng.” Mộc Tử Sóc đứng ở phía xa xa giơ nắm tay lên, hô lớn.

Kỷ Ninh nở một nụ cười về phía hắn.

Lúc này, từ cửa bên của điện sảnh, nữ tử đồ đen nhảy một cái rồi nhẹ nhàng rơi xuống cái cột đá phía đối diện. Nàng nhìn Kỷ Ninh với ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng. Nhìn nàng như một mỹ nhân đang không hài lòng cái gì đó. Cuối cùng thì nàng cũng mở miệng: “Kỷ Ninh sư đệ. Ta chọn khôi lỗi là ‘Thiên La khôi lỗi’. Ngươi nên cẩn thận đấy.”

“Sư tỷ, mời!” Kỷ Ninh khoanh chân ngồi xuống. Nữ tử đồ đen cũng khoanh chân ngồi xuống.

Hai người ở hai phía đối diện nhau.

“Lên!” Lão già tóc bạch hét lên một tiếng. Ầm ầm ầm đại trận phong cấm lại bao phủ cả sân đấu.

“Đi!” Nữ tử đồ đen ngồi đó với ánh mắt lạnh lẽo. Lập tức xuất hiện từng đường dây tơ bay ra từ con Thiên La khôi lỗi, rồi từng sợi dây biến thành đường sáng.

“Tân Tam Tài Liên Hoa Kiếm!”

Trong mắt Kỷ Ninh hiện lên sự sắc sảo. Hắn không do dự điều khiển con Thiên Kiếm khôi lỗi thả mười lăm phi kiếm ra. Tạo thành năm đường Tân Tam Tài Liên Hoa Kiếm. Năm đường kiếm quang từng đóa hoa sen nở rộ, bay về phía những đường sáng đang tới kia.

Vù vù

Những đường tơ sáng xẹt qua tạo thành từng đường cong. Trong nháy mắt, trời đất liền biến đổi. Những đường tơ sáng kia tạo thành một hình câu thật lớn trên không trung, vây kín toàn bộ năm đường Tân Tam Tài Liên Hoa Kiếm của Kỷ Ninh lại. Năm đường kiếm quang điên cuồng tấn công vào từng chỗ. Những đường tơ sáng ở bên ngoài chỉ bị chồi lên một chút nhưng vẫn vây chặt những đường kiếm quang kia.

“Thắt!” Nữ tử đồ đen đang khoanh chân ngồi quát khẽ. Hình cầu tạo từ những đường tơ sáng kia bắt đầu xoay tròn, thắt nhỏ lại áp chế năm đường kiếm quang ở bên trong.

Tuy Kỷ Ninh có thể bỏ qua mười lăm phi kiếm này để điều khiển những phi kiếm khác nhưng nếu đã phá không được thì dù có thi triển thêm nữa thì cũng vẫn chỉ có một kết quả mà thôi. “Phá!” Kỷ Ninh dùng hết sức mình điều khiển.

“Đi.” Nữ tử đồ đen lại chỉ tay.

Vù vù!

Một đường dây tơ lại bay ra từ con khôi lỗi rồi bay thẳng tới chỗ Thiên Kiếm khôi lỗi của Kỷ Ninh. “Hừ.” Kỷ Ninh lạnh lùng nhìn. Sau lưng Thiên Kiếm khôi lỗi bay ra ba lưỡi phi kiếm rồi lại biến thành Tam Tài Liên Hoa Kiếm phi tới đỡ.

Tổng cộng đã có sáu đường Tam Tài Liên Hoa Kiếm đã được Kỷ Ninh thi triển, đôi mắt của hắn cũng bắt đầu đỏ lên.

Cố hết sức. Phải cố hết sức mình.

Trong đầu hắn bây giờ không còn ý nghĩ nào khác ngoài một điều dùng hết sức mình đánh một trận thật thoải mái! Phải để phi kiếm của mình thi triển ra uy lực mạnh nhất!

Lúc này, trong đầu của hắn chỉ có Kiếm!

Trong sân.

Kỷ Ninh ngồi đối diện với nữ tử đồ đen. Hai người điều khiển khôi lỗi thi triển đủ các loại. Rõ ràng nữ tử đồ đen đang ở thế trên nhưng vẫn không cách nào đánh bại được Kỷ Ninh. Đặc biệt là khối cầu kia đang xuất hiện những vết lồi lên nhiều hơn trước. Biểu hiện cho năm đường kiếm quang bên trong đang càng ngày càng giãy dụa mãnh liệt hơn. Điều này làm nữ tử đồ đen không thể không chuyển bớt sự chú ý sang để điều khiển.

Ở một góc trong Luận Đạo Điện, lão già lùn bỗng sáng cả hai mắt lên, miệng lẩm bẩm. “Ngã tâm duy kiếm?” (lòng ta chỉ có kiếm. Cái này vẫn chẳng biết là cảnh giới hay là gì nên cứ để hán việt rồi chú thích vậy.)

Điện Tài tiên nhân cũng đang dán mắt vào tên đệ tử của mình.

Hắn cũng đã phát hiện ra sự biến đổi của Kỷ Ninh. “Ngã tâm duy kiếm!” Điện Tài tiên nhân nói khẽ. “Rốt cuộc thì kiếm tâm của hắn đã tới được ngưỡng cửa này rồi.”

“Cũng khó nói.” Lão già lùn cảm khái. “Tên đệ tử này của ngươi đúng là kỳ tài. Lúc này ở Luận Đạo Điện đã hội tụ đông đảo đệ tử trong Hắc Bạch Học cung. Rất nhiều thiên tài đã hội tụ về đây vậy mà tên đệ tử của ngươi lại đứng trước đám đông nghênh chiến các vị sư huynh sư tỷ. Đây là một cuộc chiến chỉ cầu bại. Nhưng cho đến bây giờ, kiếm tâm của hắn lại bắt đầu sáng tỏ dần.”

“Có thể hiểu được hay không vẫn chưa thể đoán được.” Điện Tài tiên nhân nhìn chằm chằm vào Kỷ Ninh .

Việc cùng một lúc thi triển ra sáu đường Tam Tài Liên Hoa Kiếm đã làm Kỷ Ninh dồn toàn bộ sức lực vào trong đó. Thậm chí đầu óc hắn đã bắt đầu cảm thấy choáng váng. Nhưng trong đầu của hắn vẫn không có ý nghĩ nào khác ngoài Chiến! Dùng hết sức mình! Toàn bộ tâm của hắn bây giờ đều đã để trên những thanh phi kiếm kia.

Giờ phút này

Đã sớm ngộ ra tâm kiếm tiên, giờ phút này tâm kiếm tiên của Kỷ Ninh bắt đầu sáng tỏ dần. Thậm chí trong đầu của hắn bắt đầu hiện lên từng cảnh tượng. “Kỷ Ninh. Hiện tại ta thi triển cho ngươi xem chiêu thứ nhất ‘Tam Xích Kiếm’ :Kiếm Tâm Thông Minh!” Trong cuộc gặp Điện Tài tiên nhân trước khi tới Luận Đạo Điện, Điện Tài tiên nhân đã phân tích tỉ mỉ chiêu thứ nhất ‘Tam Xích Kiếm’ cho Kỷ Ninh.

“Đây là chiêu thứ nhất ‘Tam Xích Kiếm’!” Kiếm quang như lửa xẹt qua trời cao rồi qua một lúc lâu mới biến mất.

“Đây cũng là chiêu thứ nhất ‘Tam Xích Kiếm!”

Một đường kiếm quang như nước uốn lượn trên không. Không trung như bị những giọt nước kia cắt ra thành từng mảnh. “Đây cũng là chiêu thứ nhất ‘Tam Xích Kiếm’!”

Một đường sáng xanh xé rách không trung.

Từng chiêu kiếm

Hoàn toàn khác nhau nhưng uy lực đều không tầm thường. Thậm chí còn cực kỳ khủng khiếp. Nhưng Điện Tài tiên nhân đều nói đó là chiêu thứ nhất ‘Tam Xích Kiếm’.

“‘Tam Xích Kiếm’ chính là một kiếm điển tối cao đi xuyên qua con đường ‘kiếm đạo’ rộng rãi. Muốn trở thành một kiếm tiên ngộ ra con đường ‘kiếm đạo’ rộng rãi thì việc đầu tiên là trong người phải có được kiếm tâm. Qua nhiều năm khổ tu, ngươi đã không ngờ được rằng mình đã có được tâm kiếm tiên. Thế nhưng kiếm tâm ấy phải thật sự có thành ý với ‘Kiếm’, ngươi phải hiểu được rõ kiếm tâm của mình.”

“Phải hiểu được kiếm tâm của mình. Phải hiểu được cái gì gọi là kiếm tiên thì lúc đó ngươi mới tính là bước vào cánh cửa kiếm tiên. Mà lúc này ngươi cũng phải hiểu được thế nào là thi triển ra chiêu thứ nhất ‘Tam Xích Kiếm’.” “Chiêu thứ nhất của ‘Tam Xích Kiếm” là Kiếm Tâm Thông Minh!”

“Đợi đến khi kiếm tâm của ngươi sáng tỏ thì mới tính là đã thực sự bước lên con đường kiếm tiên.”

Từng cảnh tượng trong lúc Điện Tài tiên nhân thi triển ra chiêu thứ nhất ‘Kiếm Tâm Thông Minh’ hiện lên. Những chiêu thức kia có cái cực kỳ yếu ớt, có cái cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng lúc này từng cảnh tượng ấy hiện lên trong đầu làm Kỷ Ninh có thể lờ mờ hiểu ra. Hắn bắt đầu hiểu ra rằng trước đây mình thực sự chẳng hiểu cái gì cả. Nhưng hắn biết, mình đã tiếp xúc gần với nó rồi.

“Vù vù!

” Kiếm quang bay múa.

Trên không trung, Tam Tài Liên Hoa Kiếm lần lượt bay múa rồi lại xuyện qua. Nhưng kiếm quang bây giờ đã sắc bén và có uy lực hơn rất nhiều. Thậm chí đã bắt đầu áp chế được một phần những đường tơ sáng kia.

“Ầm ầm ầm ” Năm đường Tam Tài Liên Hoa Kiếm bị vây trong hình cầu kia cũng bắt đầu phản kháng ngày càng mạnh. Không gian hình cầu được tạo bởi những đường tơ sáng cũng bắt đầu xuất hiện những chỗ lồi lên lớn hơn rất nhiều. Càng ngày càng lớn hơn.

Ở xa xa, nữ tử ‘Bạch Tuyết sư tỷ’ đang khoanh chân ngồi cũng phải lấm tấm mồ hôi. “Cái gì!” Hỏa Thánh sư huynh quan sát ở xa xa cũng biến đổi sắc mặt.

Thiếu niên ục ịch nhếch nhác cũng phải trợn tròn mắt lên: “Thật à Vậy mà hắn có thể ngộ kiếm đột phá được.”

Trên khuôn mặt lạnh như tuyết của nữ tử đồ đen kia cũng lộ ra sự kinh hãi. “Kiếm tiên à?”

“Uỳnh!” Sau một tiếng nổ vang. Không gian hình cầu được tạo bởi vô số đường tơ sáng cũng phải nổ tung. Từng đường dây tơ bay tán loạn. Chỉ thấy sáu đường Tam Tài Liên Hoa Kiếm với khí thế ngập trời, cực kỳ sắc bén, uy lực rõ ràng tăng lên cực nhiều, bay thẳng tới con Thiên La khôi lỗi. Rất nhanh tầng hộ thể bên ngoài Thiên La khôi lỗi đã bị cắt qua.

“Kỷ Ninh đã thắng!” Lão già tóc bạc hô lên.

Trong mắt nữ tử đồ đen vẫn tràn đầy sự khó tin. Chiếu đấu có thể kích động giúp hắn đột phá sao? Nàng nhịn không được lẩm bẩm nói: “Yêu nghiệt! Thật sự là một yêu nghiệt kiếm đạo.” Kỷ Ninh lại đứng lên, nhìn quanh khắp đại sảnh rồi lại cất cao giọng: “Còn vị sư huynh sư tỷ nào chỉ điểm nữa không!”

Đứng ở trong góc, lão già lùn nhịn không được nói: “Thiên tài kiếm đạo. Thật sự là thiên tài kiếm đạo. Đúng là tên Kỷ Ninh này từ nhỏ đã đi trên con đường kiếm tiên! Kiếm với hắn đã vượt qua người bình thường rồi. Thậm chí có thể nói là nhận thức tới mức yêu nghiệt. Hơn nữa tâm cũng đầy thành tâm thành ý với kiếm.”

“Ừ.” Điện Tài tiên nhân nhìn về phía Kỷ Ninh ở xa xa. “Hắn đúng là một gã kiếm tiên.”

“Lại có một tên đệ tử lên tiếp rồi.” Lão già lùn gật đầu. “Đi lên hay lắm. Hiện tại Kỷ Ninh đang cần phải chiến đấu. Càng áp bức mạnh thì sẽ lại càng làm kiếm tâm của hắn sáng tỏ thêm.”

“Không chừng hắn lại có thể nhờ cuộc chiến này mà ngộ ra chiêu thứ nhất ‘Tam Xích Kiếm’: Kiếm Tâm Thông Minh!” Điện Tài tiên nhân lẩm bẩm .

Kỷ Ninh đứng trên cột đá.

Ở cột đá đối diện cũng có một thiếu niên đồ đen.

Đôi mắt của Kỷ Ninh chiếu tới đâu như kiếm quang quét tới đó, miệng hô lên: “Sư huynh, mời!”

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ