Mãng Hoang Kỷ Audio Podcast
Tập 242 [Chương 1453 đến 1458]
❮ sautiếp ❯Chương 1453:
Cửu Trần cảm khái:
– Đáng tiếc chúng ta được đến chiếc vực giới phi thoa là khiếm khuyết, không thì thu hoạch lớn rồi.
Kỷ Ninh bình luận:
– Khiếm khuyết không quá lớn, nếu lúc trước Ba Lâm Chí Tôn nương tay chút đừng phá hủy vực giới phi thoa thì hay rồi. Nhưng nếu không hủy nó sợ là Ba Lâm Chí Tôn sẽ thuận tay lấy đi.
Cửu Trần bất đắc dĩ nói:
– Ừ.
Vực giới phi thoa.
Theo đám khôi lỗi bị Kỷ Ninh, Cửu Trần bắt sống luyện hóa thì đó là chiếc phi thoa Tây Tư tộc luyện chế ra có thể bay trong vực giới, từ vực giới này đến vực giới khác chỉ cần mấy vạn năm. Với tu hành giả cường đại thì mấy vạn năm không là gì, các Chúa Tể rất khó từ vực giới này đến vực giới khác, phải mất thời gian rất lâu.
Vực giới phi thoa thì chỉ mất mấy vạn năm là có thể từ vực giới này đến vực giới khác, nhanh biết mấy.
Nên vực giới phi thoa rất quý giá. Trong hơn ba vạn Tây Tư tộc trong Ma Tượng Thạch Bích chỉ có hai người địa vị cao nhất sở hữu một chiếc vực giới phi thoa, có một chiếc đã bị Ba Lâm Chí Tôn lấy đi. Chiếc kia bị hỏng trong chiến đấu, vì phi thoa có năng lực tự chữa lành, trải qua năm rộng tháng dài đã có vài linh kiện lành lại, còn mấy phần khác bị hư thì không thể sửa.
Hai khúc mức độ nguyên vẹn cao được Kỷ Ninh, Cửu Trần chia ra mỗi người giữ một khúc.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– Đáng tiếc bị khiếm khuyết quá nhiều, không được một nửa nguyên vẹn, không thể sử dụng.
Cửu Trần cảm khái:
– Nếu dùng được thì lời to rồi.
Kỷ Ninh nói:
– Thôi đừng quá tham lam.
Khi hai người trò chuyện đã ngăn cách thời không xung quanh, không để thanh âm truyền ra.
Bọn họ luyện hóa những khôi lỗi, chúng nó có từ thời đại Tây Tư tộc, hiểu biết rất nhiều về Tây Tư tộc. Kỷ Ninh, Cửu Trần hỏi đám khôi lỗi xong cũng được mở rộng tầm mắt, biết nhiều bí ẩn của Tây Tư tộc. Như mảnh nhỏ vực giới phi thoa lúc trước, hai người vốn không để bụng nhưng về sau các khôi lỗi phân biệt rõ những báu vật mới biết đó là vực giới phi thoa.
Cửu Trần kinh ngạc hỏi:
– Bắc Minh, chẳng phải nói đi Vĩnh Hằng quốc gia sao? Đường đi hơi lạ.
Kỷ Ninh nói:
– Đi đường vòng chút, chỉ trễ tầm một, hai ngày.
Cửu Trần hỏi:
– Có chuyện gì sao?
Kỷ Ninh cảm khái:
– Hai chúng ta xông xáo bên ngoài toàn đi những nơi không tầm thường, dù có chút tự tin nhưng không biết khi nào sẽ mất mạng. Lần này được chút khôi lỗi cấp Đế, ta phải để lại một ít cho quê ta, thế thì dù về sau ta hợp đạo thất bại chết thì quê hương còn những khôi lỗi cấp Đế.
Cửu Trần nghe vậy nỗi lòng phức tạp hỏi:
– Bắc Minh, có phải quê của ngươi yếu lắm không?
Kỷ Ninh đáp:
– Ừ, ta xem như mạnh nhất ở quê hiện nay.
Tam giới, dù qua mấy ức năm, nó đã trưởng thành nhiều nhưng vẫn còn sự non nớt, trừ Kỷ Ninh ra không có Sinh Tử Đạo Quân thứ hai, hỏi sao hắn không tốn nhiều công sức lo lắng?
Cửu Trần thổn thức:
– Phải gánh trách nhiệm lớn như vậy, ta chưa từng có cảm giác đó. Tuy ta được sáu khôi lỗi cấp Đế nhưng ta chẳng là gì đối với tộc cổ tu hành giả của mình, vì toàn là khôi lỗi cấp Đế nhỏ yếu.
Kỷ Ninh trêu đùa:
– Tộc cổ tu hành giả là một trong sáu thế lực lớn của Vô Tận Cương Vực, nếu trách nhiệm tộc cổ tu hành giả do ngươi gánh thì trước hết phải thành Chúa Tể đã. Nếu có khi nào tam giới của ta cũng thành thế lực đỉnh cao nhất Vô Tận Cương Vực là ta đã thấy tự hào rồi.
Vèo!
Vượt qua một đoạn thời gian, Kỷ Ninh và Cửu Trần bước ra từ khe hở, giữa hư không phía trước có Kỷ Ninh mặc đạo bào màu đen đứng chờ.
Cửu Trần ngạc nhiên nhìn Kỷ Ninh mặc đạo bào màu đen ở phía xa:
– Đây là…?
Kỷ Ninh nói:
– Là nguyên thần thứ hai của ta.
Đạo Minh, Mang Nhai quốc đều không biết Kỷ Ninh có nguyên thần thứ hai, hắn chưa từng công khai. Nhưng với Cửu Trần là huynh đệ sống chết có nhau, không cần che giấu.
– Nguyên thần thứ hai?
Cửu Trần kinh ngạc rung động:
– Ngươi có nguyên thần thứ hai? Nhưng ta chưa từng nghe nói!
Song song đó Cửu Trần khá là cảm động, nguyên thần thứ hai là bí mật lớn, thông thường không ai công khai ra.
Cửu Trần trêu chọc:
– Ngươi giấu sâu thật, hâm mộ quá đi, tộc cổ tu hành giả chúng ta chưa từng có nguyên thần thứ hai.
Kỷ Ninh cảm khái:
– Ước chừng tu hành từ phàm tục về sau mới có nguyên thần thứ hai. Tộc cổ tu hành giả các người bẩm sinh đã là Thế Giới cảnh thì sao có được? Phàm tục chúng ta tu luyện là vô số phàm tục suốt đời chỉ theo đuổi Thế Giới cảnh, các người vừa sinh ra liền là Thế Giới cảnh, thần thể sánh ngang Đạo Quân vậy mà đi hâm mộ phàm tục như ta?
Kỷ Ninh vừa nói vừa bay hướng Kỷ Ninh đạo bào màu đen.
Một bình hồ lô màu xanh biếc bay ra, Kỷ Ninh đạo bào màu đen nhận lấy rồi xoay người, vung tay lên xé rách đường hầm thời không rời đi.
Trong hồ lô xanh biếc có sáu khôi lỗi cấp Đế, một số báu vật của Tây Tư tộc. Khôi lỗi cấp Đế còn có chỗ hữu dụng với Kỷ Ninh nên hắn để một nửa cho tam giới, giữ lại một nửa bên mình.
Từ Mang Nhai quốc trung chuyển, hao phí hơn ba mươi năm rốt cuộc Kỷ Ninh, Cửu Trần đến chỗ trú của tộc Vĩnh Hằng.
– Vĩnh Hằng quốc gia.
Kỷ Ninh, Cửu Trần đứng trên một ngôi sao hỗn độn nhìn ra xa.
Tận cùng hư không phương xa có biển máu mênh mông cuồn cuộn, trên biển máu có tòa thành thị to lớn xinh đẹp tỏa ánh sáng vàng. Tòa thành rộng vạn ức dặm, uy năng hùng hồn khuếch tán bốn phương tám hướng. Thực lực như Kỷ Ninh, Cửu Trần cũng thấy nghẹt thở, áp lực.
Đây chính là Vĩnh Hằng quốc gia!
Tộc Vĩnh Hằng có thể luôn tồn tại đến bây giờ toàn dựa vào Vĩnh Hằng quốc gia, làm Chúa Tể không dám xâm nhập, cũng là quê hương của tộc Vĩnh Hằng.
Cửu Trần cười nham nhở:
– Hay nghe nói Vĩnh Hằng quốc gia rất bí ẩn nhưng chưa đến bao giờ, lần này có cơ hội rồi.
Kỷ Ninh hỏi:
– Lệnh bài Chí Tôn có cảm ứng không?
Cửu Trần cười nói:
– Từ nửa năm trước đã có rồi.
– Vậy mà ngươi không nói cho ta, làm ta luôn mang theo ngươi xuyên qua thời không.
Cửu Trần hưởng thụ nhìn:
– Chỉ vì muốn chính mắt xem hình dạng Vĩnh Hằng quốc gia, thật rung động.
Kỷ Ninh cũng ngắm nhìn:
– Còn ta thì bận rộn thêm nửa năm.
Vĩnh Hằng quốc gia đúng là đẹp hớp hồn.
Hai người cẩn thận quan sát một hồi lâu mới quyết định đi vào.
Vèo!
Cửu Trần phất tay thu Kỷ Ninh vào động thiên của mình, cầm lệnh bài Chí Tôn, kích phát uy năng chứa trong lệnh bài.
Chương 1454:
Ầm!
Uy năng màu đỏ cao cao tại thượng bao bọc Cửu Trần, gã xé rách thời không chớp mắt biến mất tại chỗ.
Trong Vĩnh Hằng quốc gia có rất nhiều bí mật.
Trong một thế giới quan trọng nhất, bí ẩn nhất, dù là tộc Vĩnh Hằng cũng khó vào nơi này một lần vì mỗi lần vào sẽ phải trả giá rất lớn.
Trong thế giới bí ẩn, một khe nứt hiện ra giữa hư không.
Vèo!
Cửu Trần bay ra từ khe hở, nghi hoặc nhìn bốn phía:
– Đã đến.
Cửu Trần chợt biến sắc mặt vội vung tay lên, một thiếu niên áo trắng hiện ra bên cạnh gã.
Cửu Trần chỉ phía xa:
– Đã được đưa vào, Bắc Minh, ngươi mau nhìn bên kia.
Kỷ Ninh nhìn theo.
Phương xa có một con sông sao to lớn rực rỡ, trong sông có một chiếc phi chu, đối diện phi chu có vật giống tháp bay kỳ dị, đỉnh tháp đặt ba vương tọa. Ba sinh vật hình người màu đen ngồi trên vương tọa, dưới tháp chia chín tầng, mỗi tầng đứng vài Đạo Quân áo bạc. Nhìn sơ có khoảng ba trăm Đạo Quân áo bạc.
Kỷ Ninh giật mình kêu lên:
– Tây Tư tộc?
Phi chu và vật bay hình tháp giằng co.
Trên vật bay hình tháp có ba sinh vật hình người màu đen, ba trăm Đạo Quân áo bạc.
Kỷ Ninh, Cửu Trần nhanh chóng phát hiện điều lạ lùng:
– Không đúng, không thích hợp!
Kỷ Ninh khẽ nói:
– Hơi thở khác lạ, không giống những Tây Tư tộc mà chúng ta từng gặp.
Cửu Trần đề nghị:
– Đi xem thử?
Kỷ Ninh đồng ý, họ lặng lẽ đến gần.
Càng tới gần Kỷ Ninh, Cửu Trần nhanh chóng thấy một tấm bia đá lơ lửng bên cạnh phi chu.
– Bia đá đó là?
Kỷ Ninh, Cửu Trần nhìn chăm chú, giải đọc chữ trên bia đá.
Tấm bia có nội dung như sau:
[Ta, Ba Lâm.
Có năm đệ tử thân truyền. Đệ tử thứ năm Bạch Trúc có thiên phú cao nhất, thực lực mạnh nhất, hơn xa Chúa Tể bình thường. Nhưng Bạch Trúc chết sớm nhất trong tay Tây Tư tộc, cũng là Chúa Tể thứ ba bị giết sau khi Tây Tư tộc lộ ra răng nanh. Trận chiến ấy Tây Tư tộc phái một tiểu đội do ba Đế Quân áo đen dẫn dắt đột nhiên chặn giết đồ đệ của ta.
Trong trận chiến này Bạch Trúc đệ tử của ta đã giết một trăm hai mươi sáu Đạo Quân áo bạc, một Đế Quân áo đen, cuối cùng bị vây đánh đến chết. Dù ta đã cố đến thật nhanh nhưng vẫn muộn một bước.
Hiện giờ…
Chiến tranh đã bắt đầu!
Nếu văn minh tu hành giả của ta đánh thua, hy vọng các tu hành giả không ngừng dựng dục sinh ra có thể mượn cái này chiến đấu tỷ thí với Đạo Quân áo bạc, Đế Quân áo đen. Hãy cảm nhận sự lợi hại của Tây Tư tộc thật kỹ, nên biết đây chỉ là tiểu đội bình thường nhất của Tây Tư tộc, không tính là sức chiến đấu tinh anh đỉnh cao nhất. Không được lơ là sơ sẩy với Tây Tư tộc, phải dốc hết sức ứng đối.
Trong dòng sông sao bên cạnh, ba trăm mười tám ngôi sao gần nhất có một phần truyền thừa, đó là các Chúa Tể đi theo ta để lại. Trận chiến này bọn họ khó đoán sống chết, sợ văn minh tu hành giả của ta tích lũy bao nhiêu năm tháng vô tận sẽ bị hủy diệt nên để truyền thừa lại đây, mong văn minh tu hành giả của ta không đứt đoạn.
Dù trong chiến tranh này văn minh tu hành giả của ta đánh thua, nhưng ta vẫn tin tu hành giả không ngừng sinh ra, không ngừng chống cự thì Tây Tư tộc rồi sẽ bị hủy diệt!
Ba Lâm ký tên.]
Kỷ Ninh, Cửu Trần sững sờ nhìn chữ trên bia đá lơ lửng thật lâu.
Hai người cảm nhận được chiến ý ngập trời chứa trong hàng chữ. Đồ đệ mình yêu chết đi là nỗi đau ray rứt, nhưng khi Ba Lâm Chí Tôn viết tấm bia đá này chỉ một lòng nghĩ cho văn minh tu hành giả của mình.
Kỷ Ninh khẽ nói:
– May mắn trận chiến ấy cuối cùng chúng ta thắng.
Cửu Trần cảm khái:
– Đúng rồi, làm Ba Lâm Chí Tôn để lại nhiều sắp xếp như thế thật không biết năm xưa Tây Tư tộc mạnh đến mức nào.
Kỷ Ninh nói:
– Chí Tôn nói có thể mượn thứ này tỷ thí với các Đạo Quân áo bạc, Đế Quân áo đen.
Cửu Trần nhìn vật bay hình tháp phía xa:
– Những Đạo Quân áo bạc, Đế Quân áo đen này có thể ra tay sao? Để ta thử xem.
Cửu Trần nói xong bay đi ngay.
Khi Cửu Trần bay đến gần vật bay hình tháp thì đột nhiên một Đế Quân áo đen trên đỉnh tháp nhìn xuống, lạnh lùng quát:
– Đi, giết kẻ địch tới!
Một Đạo Quân áo bạc ở tầng chót nhất cái tháp tuân mệnh:
– Rõ thưa Đế Quân!
Hơi thở trên người Đạo Quân áo bạc nhanh chóng ngưng tụ trở nên hùng hồn cường đại, trực tiếp bay về phía.
Kỷ Ninh đứng gần đó xem, hắn không quá lo, Cửu Trần có năng lực giữ mạng mạnh hơn hắn nhiều.
Vèo!
Đạo Quân áo bạc cầm cây trường thương lao ra.
Cửu Trần tràn đầy chiến ý nói:
– Ta chờ xem Đạo Quân áo bạc thật sự của Tây Tư tộc mạnh đến mức nào!
Cửu Trần cầm trường côn nghênh đón kẻ địch lao đến, trường côn đánh ra xuất hiện từng đợt sóng gợn vô tận.
Bùm!
Đầu trường thương và trường côn va chạm.
cảm giác trường côn trong tay rung bần bật mất kiểm soát, trường thương thuận thế đâm thẳng. Phập một tiếng bị đâm thủng ngực, gã trợn to mắt khó tin vèo một tiếng biến thành sóng nước vô tận nhanh chóng lùi ra sau.
Đạo Quân áo bạc cầm trường thương, tốc độ nhanh hơn cực hạn thiên đạo gấp trăm lần đuổi theo gắt gao:
– Muốn trốn?
hóa thành sóng nước cuống cuồng chạy trốn.
Phập phập phập!
Đạo Quân áo bạc nhiều lần tập kích, mũi trường thương lóe tia sắc nhọn.
bị đánh hú hét:
– Ta có thân bất tử thủy hành mà vẫn thấy đau, quá đáng sợ!
vừa la làng vừa trốn.
Kỷ Ninh hét lên:
– Cần ta hỗ trợ không?
Cửu Trần nói nhanh:
– Không cần không cần!
Cửu Trần chạy trốn càng lúc càng xa thì Đạo Quân áo bạc chợt ngừng lại, lạnh lùng liếc gã một cái rồi bay về vật bay hình tháp, đứng ở tầng dưới chót nhất, hơi thở cường đại nhanh chóng tan biến trở nên rất bình thường.
Cửu Trần chạy đến bên cạnh Kỷ Ninh, biến ra hình người.
Cửu Trần thở phào:
– Phù.
Kỷ Ninh chế nhạo:
– Mới đụng độ đã thua?
Cửu Trần phân bua:
– Tuyệt đối mạnh hơn ba tộc trưởng nhiều. Đạo Quân áo bạc vừa rồi thương thuật cực kỳ cao siêu, ước chừng ngang ngửa với ta. Hắn đã qua nghi thức xả thân trở thành Đạo Quân áo bạc nên đương nhiên mạnh hơn ta nhiều.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
– Đây mới là Đạo Quân áo bạc thật sự, cỡ như ba tộc trưởng cảnh giới quá thấp. Ba sinh vật hình người màu đen dẫn dắt ba trăm Đạo Quân áo bạc thật đáng sợ. Những Đạo Quân áo bạc này mỗi người giống sức chiến đấu của tám Thánh Thành Chi Chủ. Ba trăm người liên hợp lại thì Chúa Tể cũng không chịu nổi.
Ba trăm Đạo Quân áo bạc là sức chiến đấu rất đáng sợ.
Cửu Trần kinh thán:
– Bạch Trúc Chúa Tể đệ tử thân truyền của Ba Lâm Chí Tôn cũng quá mạnh, bị vây công mà giết được một trăm hai mươi sáu Đạo Quân áo bạc, còn giết một Đế Quân áo đen.
Chương 1455:
Kỷ Ninh cũng khâm phục Bạch Trúc Chúa Tể.
Vì chiến tranh thượng cổ hai vị Chúa Tể phe Vô Tận Cương Vực đấu với một Đế Quân áo đen cuối cùng đồng quy vu tận. Hiển nhiên Bạch Trúc Chúa Tể mạnh hơn hai vị Chúa Tể đó nhiều, đáng tiếc vẫn chết.
Kỷ Ninh biến ra ba đầu sáu tay, cầm sáu thanh Bắc Hồng kiếm lao lên:
– Để ta thử xem!
Vật bay hình tháp lơ lửng giữa hư không.
Khi Kỷ Ninh đến gần, một Đế Quân áo đen đứng trên đỉnh tháp nhìn xuống hắn.
Đế Quân áo đen ra lệnh:
– Đi, giết địch.
Đạo Quân áo bạc cầm trường thương đứng dưới chót tế đàn tuân lệnh:
– Tuân lệnh Đế Quân!
Đạo Quân áo bạc lập tức bay hướng Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh nhận ra:
– Những thứ này không có sự sống thật sự, chỉ được diễn biến ra.
Kỷ Ninh thầm khâm phục thủ đoạn của Chí Tôn, có thể diễn biến bắt chước ra ba Đế Quân áo đen, ba trăm Đạo Quân áo bạc, thực lực của Chí Tôn thật là sâu không lường được. Nhờ mấy vị Chí Tôn như vậy dẫn dắt và vô số tu hành giả người trước ngã xuống, người sau tiến lên trả giá rất lớn mới hủy diệt Tây Tư tộc thành công.
– A!
Đạo Quân áo bạc quét trường thương thành vòng cung thế không thể đỡ vào Kỷ Ninh.
Đinh!
Kỷ Ninh né tránh, dùng Chung Cực kiếm đạo chi Duy Tâm Thức đụng nhẹ ảnh hưởng thương chiêu của Đạo Quân áo bạc.
Tuy thương thuật của Đạo Quân áo bạc ngang ngửa với côn thuật của Cửu Trần, nhưng so với Kỷ Ninh thì còn kém chút. Tuy nhiên chênh lệch này không lớn, dựa vào thân thể Đạo Quân áo bạc hoàn toàn có thể bù đắp.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Bùm!
Hai người đánh nhau, dư ba càn quét bốn phía khiến hư không chấn động.
Kỷ Ninh và Đạo Quân áo bạc đấu ngang ngửa.
Một Đế Quân áo đen đứng trên đỉnh vật bay hình tháp nhíu mày nói:
– A, lâu vậy vẫn chưa bắt giữ được, thêm một người đi, giết hắn cho ta.
Đạo Quân áo bạc cầm hai cây búa rìu to nghe lệnh bay ra:
– Tuân lệnh Đế Quân!
Kỷ Ninh lùi dần.
Đạo Quân áo bạc cầm trường thương, cầm hai cây búa rìu quát to:
– Đừng hòng trốn!
Rất nhanh hai Đạo Quân áo bạc thành vòng vây, hai chọi một vây công Kỷ Ninh.
Kỷ Ninh bị yếu thế ngay, sáu thanh Bắc Hồng kiếm điên cuồng chắn xung quanh, dựa vào kiếm chiêu phòng ngự ngăn cản thành công.
Kỷ Ninh chống cự thêm một lúc rồi lùi nhanh.
Đế Quân áo đen trên đỉnh vật bay hình tháp nhanh chóng ra lệnh:
– Hả, lại thêm một vị đi!
Đạo Quân áo bạc thứ ba lưng cõng chiến đao xông lên, nhưng chưa đến nơi Kỷ Ninh đã lùi đi xa.
Khi trốn đủ xa thì các Đạo Quân áo bạc sẽ lùi về, đây là thủ đoạn Ba Lâm Chí Tôn để lại vì chỉ muốn cho tu hành giả hậu bối có nhiều kiến thức, trui rèn nhiều chứ không phải để giết chết các tử đệ hậu bối.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– Thật sự rất mạnh, một người không hạ được thì hai người lên, hai người không được thì ba người lên.
Cửu Trần mong chờ:
– Có ngày nào chúng ta khiến ba trăm Đạo Quân áo bạc, ba Đế Quân áo đen cùng tấn công mới lợi hại.
Kỷ Ninh nói:
– Ha ha ha! Cái đó chờ khi nào ngươi hợp đạo đã. Phải rồi, Ba Lâm Chí Tôn có ghi trên bia đá là ba trăm mười tám ngôi sao gần nhất có để lại truyền thừa của những Chúa Tể đi theo ngài, chúng ta đi xem thử đi.
Cửu Trần cũng thấy tò mò:
– Ừm!
Vèo vèo!
Hai người bay nhanh đến một ngôi sao cách bia đá gần nhất.
Ngôi sao không lớn, chỉ cỡ vạn dặm, khi hai người đáp xuống đều cảm nhận dao động truyền vào đầu.
Mơ hồ có dị thú bốn vó hùng vĩ đứng đó, giọng ồm ồm vang vọng trong óc hai người.
– Ngô là Thiên Tê Chúa Tể, người đi theo Ba Lâm Chí Tôn. Chiến tranh với Tây Tư tộc đã bắt đầu, ngô và các Chúa Tể khác sẽ cùng Chí Tôn chiến với Tây Tư tộc. Khó đoán kết quả trận chiến này, ngô gửi hết cảm ngộ tu hành bao nhiêu năm tháng và tuyệt học tại đây. Văn minh của tu hành giả ta sẽ không chấm dứt, Tây Tư tộc sẽ bị hủy diệt!
Kỷ Ninh hơi thổn thức và khâm phục, hắn cảm nhận được quyết tâm thề chiến đấu sống chết với Tây Tư tộc của Thiên Tê Chúa Tể, cũng cảm giác lòng mong mỏi với văn minh tu hành giả.
Kỷ Ninh biết rõ chiến tranh thượng cổ tàn khốc, vì Chúa Tể trong chiến tranh thượng cổ Vô Tận Cương Vực chết hết.
– Không biết vị tiền bối này có sống sót từ chiến tranh thượng cổ không. Nói sao thì cuối cùng chúng ta thắng trận chiến tranh đó, vô số tu hành giả đã chết xem như đáng giá.
Ầm!
Cùng với dao động, nhiều tin tức tràn vào óc Kỷ Ninh, là truyền thừa của Thiên Tê Chúa Tể.
Kỷ Ninh ngộ ra Chung Cực kiếm đạo lại được đạo chỉ dẫn của Chí Tôn, tầm mắt cao hơn nhiều. Truyền thừa đẳng cấp Chúa Tể chỉ có tác dụng tham khảo với hắn, nhưng Kỷ Ninh sử dụng các bí thuật sẽ có ích rất lớn.
Trên ngôi sao vạn dặm này Kỷ Ninh, Cửu Trần lần lượt tỉnh dậy, nhìn nhau.
Cửu Trần khàn giọng nói:
– Ghê gớm.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
– Đúng là lợi hại, vì văn minh tu hành giả có thể không tiếc hết thảy, thậm chí truyền thừa không cần chúng ta lập lời thề bản mệnh.
Cửu Trần gật đầu:
– Ừm!
Đúng thế, hai người không bị ép lập lời thề bản mệnh. Nên biết truyền thừa càng quý giá thì trước khi nhận truyền thừa sẽ bị buộc lập lời thề.
Như Kiếm Đạo Chúa Tể, Đan Tôn Giả, một số pháp môn trong Mang Nhai quốc đều phải thề không được lộ ra ngoài. Một số tông môn bình thường như Thiên Thương cung cũng phải thề không được lộ ra ngoài. Kỷ Ninh vì lấy chút pháp môn thần thông bí thuật bình thường của Thiên Thương cung mà phải trả giá lớn.
Nhưng Thiên Tê Chúa Tể đường đường là Chúa Tể, truyền thừa mất bao nhiêu năm tháng mới ngộ ra lại vô tư truyền cho Kỷ Ninh, Cửu Trần mà không bị lời thề trói buộc.
Kỷ Ninh lên tiếng:
– Chúng ta đi sao khác xem.
Cửu Trần gật đầu nói:
– Đi.
Vèo vèo!
Hai người sóng vai hóa thành luồng sáng bay đến ngôi sao cách gần nhất, cũng to gần vạn dặm. Khi họ đáp xuống, hai chân chạm đất thì dao động tương tự truyền vào đầu.
Kỷ Ninh như thấy một nam nhân có đôi cánh trắng tinh tỏa ánh sáng trắng.
– Ta là Thần Đế Hòa Lung, người đi theo Ba Lâm Chí Tôn. Ta khống chế dị vũ trụ, sáng tạo Thần giáo, hao phí bao nhiêu năm tháng phát triển thế lực trải rộng ba vực giới. Ta vốn nghĩ sẽ luôn chinh chiến như vậy, mãi khi Tây Tư tộc xuất hiện đánh thức ta, mới hiểu rằng ta chỉ là con kiến dễ dàng bị Tây Tư tộc nghiền chết.
– Tây Tư tộc muốn nô dịch tất cả tu hành giả, những người không thuần phục như chúng ta phải chết. Dù ta sống qua năm tháng vô tận, đấu biết bao nhiêu lâu, nhưng tưởng tượng nguyên văn minh tu hành giả sẽ bị nô dịch khiến ta chỉ có một suy nghĩ là diệt Tây Tư tộc!
Chương 1456:
– Ta, Thần Đế Hòa Lung, sẽ dốc hết tất cả sức mạnh giết chết mọi Tây Tư tộc. Các tu hành giả đến sau, nếu chúng ta thua thì các ngươi cũng phải tiếp tục giết, giết, giết! Phải diệt tuyệt Tây Tư tộc!!!
Giọng nam nhân cánh trắng cao cao tại thượng chất chứa sát khí ngập trời, suýt lay động đạo tâm của Kỷ Ninh. Theo đó là nhiều tin tức ùa vào óc, tất cả truyền thừa của Thần Đế Hòa Lung.
Thật lâu sau Kỷ Ninh, Cửu Trần mở mắt ra nhìn nhau.
Cửu Trần rung động nói:
– Mạnh quá.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
– Ta cứ nghĩ tâm kiếm thuật rất hiếm thấy, không ngờ Thần Đế Hòa Lung sáng chế ra pháp môn tương tự.
Đây là pháp môn kết hợp hoàn mỹ Tâm Lực với thần lực, pháp lực. Thần Đế Hòa Lung bằng vào pháp môn này thực lực đứng trên Chúa Tể bình thường. Bằng vào thực lực này tất nhiên có thể cướp được một dị vũ trụ, thế lực trải rộng ba vực giới, trong giáo phái của Thần Đế Hòa Lung có đến tám Chúa Tể.
Cửu Trần nói:
– Không biết vị đại năng đó có sống sót không.
Kỷ Ninh không quá tin tưởng:
– Với thực lực của ngài ấy chắc sống được.
Hai người luyện hóa khôi lỗi cấp Đế biết chút tin tức của Tây Tư tộc, có lẽ đây chỉ là một góc núi băng nhưng đã làm bọn họ kinh sợ.
Thần Đế Hòa Lung rất mạnh, nhưng tự so sánh mình như con kiến đối với Tây Tư tộc.
Kỷ Ninh, Cửu Trần bay đi từng ngôi sao, không ngừng nhận truyền thừa.
Sông sao mênh mông có ức vạn vì sao, nhưng chỉ có ba trăm mười tám ngôi sao cách thuyền bay gần nhất là chứa truyền thừa, truyền thừa của ba trăm mười tám vị Chúa Tể!
Nghe lời dặn dò của các Chúa Tể cho tu hành giả đến sau, cảm nhận trong những truyền thừa ẩn chứa trí tuệ vô tận và tâm huyết, không một người bắt buộc Kỷ Ninh, Cửu Trần lập lời thề bản mệnh.
Kỷ Ninh thở hắt ra như muốn trút hết nặng nề trong ngực:
– Phù.
Cửu Trần kinh thán:
– Đều không cần lời thề, tức là chúng ta có thể đưa truyền thừa của ba trăm mười tám Chúa Tể ra ngoài, có thể tự do truyền dạy cho người.
Kỷ Ninh cũng kích động.
Nhiều pháp môn, thần thông, bí thuật như vậy hắn có thể tự do truyền dạy, vậy thì quê hương tam giới có trụ cột vững chắc trưởng thành rồi.
Kỷ Ninh nói:
– Chắc các vị tiền bối cũng hy vọng chúng ta truyền dạy. Nếu văn minh tu hành giả đánh thua dĩ nhiên bồi dưỡng ra càng nhiều tu hành giả càng tốt. Bọn họ đối diện chiến tranh không e ngại sống chết thì càng không để bụng truyền thừa của mình tuyền bá ra.
Cửu Trần cảm khái:
– Nhưng kết quả cuộc chiến là chúng ta thắng, nên bây giờ thế lực nào cũng giữ kín truyền thừa quý giá cực kỳ nghiêm ngặt, tuyệt đối không dễ dàng lộ ra ngoài.
Kỷ Ninh lắc đầu nói:
– Quá khứ là văn minh tu hành giả đối chiến với Tây Tư tộc, giờ Tây Tư tộc đã bị hủy diệt từ lâu nên văn minh tu hành giả nội đấu.
Có bên ngoài uy hiếp thì có thể đoàn kết cùng một chỗ, nhưng khi không có nhân tố bên ngoài thì quay sang đấu nhau.
Nhỏ như tam giới nội đấu dữ dội. Thậm chí gia tộc nhỏ bé cũng có nội đấu.
Vô Tận Cương Vực vĩ đại cũng nội đấu kịch liệt, vực giới khác nhau thì đối địch với nhau. Như Hắc Ám quốc gia là người chạy nạn di chuyển từ vực giới khác không may bị thế lực bản xứ của Vô Tận Cương Vực kiềm chế.
Cửu Trần trịnh trọng lên tiếng:
– Bắc Minh.
Kỷ Ninh nhìn sang:
– Gì?
Cửu Trần nói:
– Nhiều truyền thừa như vậy chúng ta không thể dễ dàng lộ ra ngoài, nếu bị thế lực lớn biết hai chúng ta có nhiều truyền thừa thì rắc rối to.
Kỷ Ninh gật đầu nghiêm túc nói:
– Đúng rồi, căn bản của một thế lực trừ cường giả ra là truyền thừa quý giá.
Cửu Trần trịnh trọng nói:
– Chờ rời đi ta sẽ quay về một chuyến, ghi lại tất cả truyền thừa ta biết, để pháp thân của ta mang theo bên người. Ta sẽ không công khai chúng, nhưng nếu ta chết hoặc sau khi hợp đạo, dù hợp đạo thành công hay thất bại ta sẽ đưa tất cả cho tộc cổ tu hành giả của ta.
Cửu Trần khẽ thở dài:
– Những truyền thừa này ảnh hưởng quá lớn, nếu ta công khai quá sớm sẽ ảnh hưởng đến ta. Chờ ta hợp đạo rồi thì không còn kiêng dè gì nữa, nếu ta chết thì cũng không phải lo gì.
Kỷ Ninh gật đầu nói:
– Ta cũng không vội truyền dạy, quê hương của ta còn quá yếu.
Những truyền thừa này cuối cùng sẽ cho tam giới, nhưng không thể nóng vội. Kỷ Ninh định chọn lựa các pháp môn thần thông bí thuật từ tu hành sơ cấp đến Nhất Bộ Đạo Quân dần truyền dạy trong tam giới, thứ cao sâu hơn thì để từ từ. Nếu Kỷ Ninh chết những thứ này sẽ được truyền dạy.
Truyền thừa của hơn ba trăm Chúa Tể khiến Kỷ Ninh, Cửu Trần chịu áp lực quá lớn, không dám truyền dạy rộng rãi. Bởi vì thực lực của hai người quá yếu, nếu ngang ngửa Chúa Tể thì họ không sợ gì.
Trên ngôi sao, có một gian nhà cỏ thời gian và một nhà gỗ thời gian, Kỷ Ninh và Cửu Trần bế quan cảm ngộ trong nhà, bọn họ cần tiêu hóa những truyền thừa này. Chỉ tính ý chí ngập trời trước cuộc chiến của các Chúa Tể đã là nhiều đợt trui rèn cho hai người, làm đạo tâm của họ hơi thay đổi.
Cửu Trần bước ra nhà gỗ thời gian, mỉm cười nói:
– Có những cái này thì nắm chắc hợp đạo thành công càng lớn.
Động Minh ngọc phù, đạo chỉ dẫn của Chí Tôn, truyền thừa của hơn ba trăm Chúa Tể.
Tất cả làm Cửu Trần tràn trề tự tin.
Cửu Trần cười lẩm bẩm:
– Ủa? Bắc Minh vẫn đang tham ngộ? Chậm hơn ta nhiều.
Cửu Trần quay đầu nhìn hướng vật bay hình tháp phía xa:
– Đi thử mấy Đạo Quân áo bạc xem sao.
Vèo!
Cửu Trần phá không bay đi, mặc dù thực lực kém xa Đạo Quân áo bạc nhưng dư sức tự giữ mạng, vừa có thể rèn luyện bản thân.
Kỷ Ninh tiêu hóa những truyền thừa lâu hơn Cửu Trần nhiều. Vì Cửu Trần đã đến bên bờ hợp đạo, chỉ cần hoàn thiện đạo của mình, tích lũy cảm ngộ, cuối cùng một hơi hợp đạo thành công. Kỷ Ninh thì khác, hắn mới chỉ là Tam Bộ Đạo Quân, có rất nhiều thứ cần cảm ngộ, nên hắn phải cẩn thận cảm nhận truyền thừa của các Chúa Tể.
Kỷ Ninh bước ra nhà tranh thời gian nhìn phi chu và vật bay hình tháp ở phía xa:
– Lần này đến đây có thu hoạch lớn, truyền thừa của hơn ba trăm Chúa Tể giúp ích cho ta, cho tam giới rất lớn.
Thần thông vô dụng với Kỷ Ninh, bí thuật thì giúp ích nhiều. Tuy có một môn truyền thừa từ bí thuật của Kiếm Đạo Chúa Tể, hơn ba trăm Chúa Tể truyền lại nhiều bí thuật, có bảy vị Chúa Tể am hiểu kiếm đạo, Kỷ Ninh chọn trong đó một bí thuật thích hợp với mình.
Kỷ Ninh hơi mong chờ:
– Đợi ta thành Tứ Bộ Đạo Quân rồi cùng tu hai môn bí thuật, thi triển hai bí thuật rồi dùng âm dương kiếm ý hỗ trợ cho nhau.
Chương 1457:
Tuyển chọn bí thuật cũng có ảo diệu riêng, bí thuật càng mạnh thì yêu cầu cảnh giới đạo càng cao. Như chín đại bí thuật cần hoàn mỹ phù hợp khống chế chín loại đạo chi thần lôi. Như Thủy Chi Liên Y của Cửu Trần yêu cầu đạo thủy rất cao.
Bí thuật của Kiếm Đạo Chúa Tể, cộng thêm bí thuật Kỷ Ninh chọn dùng đều là bí thuật về kiếm đạo, yêu cầu kiếm đạo rất cao.
Kỷ Ninh cao giọng quát:
– Cửu Trần!
Thanh âm xuyên thấu không gian truyền vào tai Cửu Trần đang chiến đấu cách ức dặm.
Cửu Trần nhanh chóng thụt lùi kéo giãn khoảng cách với Đạo Quân áo bạc, ngoái đầu nhìn Kỷ Ninh:
– Ha ha ha! Bắc Minh, rốt cuộc cũng xuất quan!
Kỷ Ninh hóa thành luồng sáng rất nhanh bay đến gần Cửu Trần, khen ngợi:
– Xem ngươi vừa chiến đấu sử dụng tuyệt chiêu càng thêm hoàn mỹ, một gậy chí dương chí cương thi triển như nước suối chảy, khống chế đạo thủy hành càng viên mãn.
Cửu Trần đắc ý nói:
– Trong hơn ba trăm Chúa Tể chỉ có hai mươi lăm người am hiểu thủy hành, ta có chút hiểu được. Giờ ta cảm thấy hy vọng hợp đạo thành công càng lúc càng lớn, ta cảm giác có một phần hy vọng rồi.
Mười phần trăm nghe thì ít nhưng hy vọng hợp đạo của Đạo Quân bình thường là chưa đến một phần mười vạn.
Kỷ Ninh lộ vẻ vui mừng:
– Chúc mừng!
Kỷ Ninh mừng thật, tuy hắn cũng được đạo chỉ dẫn của Chí Tôn, được nhều truyền thừa của Chúa Tể nhưng hướng đi của hắn là Chung Cực kiếm đạo, khó khăn hơn Cửu Trần không biết bao nhiêu lần. Các trợ giúp chỉ có hạn, các Chúa Tể không ai đi đạo chung cực, hy vọng hợp đạo thành công của Kỷ Ninh vô cùng xa vời.
Nếu Kỷ Ninh không hợp đạo thành công mà Cửu Trần làm được vậy hắn có thể nhờ gã chăm sóc tam giới giùm. Có một Chúa Tể quan tâm thì tam giới dễ sống hơn nhiều.
Cửu Trần hỏi:
– Ngươi thì sao? Ngộ tính của ngươi cao hơn ta mà.
Kỷ Ninh trả lời:
– Thiếu chút nữa nhưng cũng sắp đột phá rồi.
Kỷ Ninh được kinh nghiệm của hơn ba trăm Chúa Tể, hiểu biết cảm ngộ Thiên Băng thức tăng nhiều, sắp đến đệ tứ trọng.
– Không nói nhiều với ngươi nữa, ta đi luận bàn với các Đạo Quân áo bạc.
Kỷ Ninh biến ra ba đầu sáu tay cầm sáu thanh Bắc Hồng kiếm xông đến vật bay hình tháp.
Rất nhanh sinh vật hình người màu đen trên đỉnh vật bay hình tháp ra lệnh, ba Đạo Quân áo bạc lao lên.
– Còn dám tới?
– Giết!
– Giết Đạo Quân này đi!
Ba Đạo Quân áo bạc lao đến, Kỷ Ninh ngừng lại khi đến gần biên giới, sau đó đánh nhau với ba Đạo Quân áo bạc. Hễ cảm giác không chống cự nổi nữa Kỷ Ninh liền lùi ra ngoài biên giới, đám Đạo Quân áo bạc cũng lùi lại.
Kỷ Ninh, Cửu Trần hiểu ý đồ của Ba Lâm Chí Tôn.
Ba Lâm Chí Tôn sáng tạo ra phương thế giới này, khiến hơn ba trăm Chúa Tể đi theo mình để lại truyền thừa vì cho tu hành giả có pháp môn thần thông bí thuật. Lại còn diễn biến ra sinh vật hình người màu đen Tây Tư tộc, Đế Quân áo bạc vì cho tu hành giả thực chiến.
Kỷ Ninh chỉ biết than thở:
– Thật nhọc lòng.
Sau mấy năm chiến đấu, Cửu Trần bỗng nhiên đề nghị:
– Bắc Minh, Bắc Minh! Chúng ta chưa vào chiếc phi chu đó, hay đi vào nhìn xem?
Kỷ Ninh nói:
– Ba Lâm Chí Tôn không nói phi chu có bảo bối gì.
Trên bia đá chỉ nhắc đến đánh nhau với những Tây Tư tộc được tạo ra, có thể lấy truyền thừa từ các Chúa Tể.
Cửu Trần vẫn ngoan cố:
– Thì đi xem thử, luôn chiến đấu với những Đạo Quân áo bạc rất chán, ta đã nắm rõ từng chiêu từng thức của hắn rồi.
Kỷ Ninh đồng ý:
– Giờ có đánh nữa cũng không được gì.
Kỷ Ninh bị ba Đạo Quân áo bạc đánh bình thường không chịu nổi liền trốn, không phải vì cảnh giới của hắn thấp, bàn về cảnh giới thì hắn cao hơn ba Đạo Quân áo bạc một bậc. Nhưng đối phương có sức mạnh, tốc độ mau, rèn luyện cho Kỷ Ninh chỉ có hạn.
Kỷ Ninh nhắc nhở:
– Hãy cẩn thận chút.
Cửu Trần nói:
– Không sao, Ba Lâm Chí Tôn không đến mức thiết lập nguy hiểm gì.
Nói vậy nhưng Cửu Trần vẫn thả một khôi lỗi cấp Đế đi trước dẫn đường.
Trong phi chu trống rỗng, không có nguy hiểm cũng không có báu vật.
Chỉ có một hàng chữ trên vách tàu.
[Từ Chúa Tể muốn đột phá đến Chí Tôn chỉ có thể tích lũy chờ ngày bùng nổ, ngoài ra không có con đường khác.]
Trong hàng chữ ẩn chứa uy áp ập vào mắt, là Ba Lâm Chí Tôn để lại chữ.
Kỷ Ninh, Cửu Trần nhìn hàng chữ thật lâu:
– Tích lũy chờ ngày bùng nổ?
Kỷ Ninh cười nói:
– Đừng nghĩ quá nhiều, bây giờ cửa ải khó khăn lớn nhất của chúng ta là hợp đạo, lo hợp đạo thành công trước rồi tính.
Cửu Trần gật đầu nói:
– Ừm! À mà Bắc Minh, trong thế giới này chúng ta luôn đi lòng vòng quanh phi chu chứ không đến nơi khác xem sao, nói thật là thế giới này bây giờ trợ giúp chúng ta chỉ có hạn. Ta định đi dạo kỹ một lần, nếu không có thu hoạch gì khác thì sẽ rời đi. Nếu Bắc Minh muốn ở lại thì ta sẽ tu hành trên ngôi sao gần đây chờ ngươi.
Kỷ Ninh đồng ý:
– Nơi này cũng không giúp ích nhiều cho ta. Đi, chúng ta đi dạo sau đó rời đi thôi.
***
Chí Tôn sáng tạo ra thế giới này bao la mênh mông.
Kỷ Ninh, Cửu Trần đứng giữa hư không.
Kỷ Ninh động ý niệm:
– Thế giới giáng lâm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ảnh chiếu thế giới khổng lồ nhanh chóng bao phủ, khuếch tán bốn phương tám hướng, rất nhanh bao trùm nguyên thế giới.
Cửu Trần hỏi:
– Thế nào?
Kỷ Ninh chỉ phương xa đằng trước:
– Nơi khác một mảnh hư không, chẳng có thứ gì. Chỉ có sông sao kia hầu như xuyên suốt toàn thế giới. Trong sông sao này có uy năng to lớn, ảnh chiếu thế giới của ta không thể xâm nhập vào.
Cửu Trần tràn ngập mong đợi:
– Ồ? Xem ra chúng ta phải tìm hiểu kỹ con sông sao này.
– Đi!
Vèo vèo!
Hai người lập tức vào sông sao, tiến lên trước.
Phi chu, vật bay hình tháp, ba trăm mười tám ngôi sao chỉ là một phần của sông sao mênh mông này.
Cửu Trần xem xét dọc đường, hơi thất vọng nói:
– Vô số vì sao đều bình thường.
Hai người đã bay hơn ba tháng, dò xét gần một nửa sông sao.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Phía xa có một ngôi sao lớn chậm rãi xoay tròn, uy áp khuếch tán. Kỷ Ninh, Cửu Trần từ khoảng cách hiện tại mơ hồ cảm ứng được ngôi sao đó, hai người con ngươi co rút. Vô số ngôi sao trước đó chỉ to vạn dặm, còn ngôi sao khổng lồ mơ hồ đằng trước ước chừng có đường kính trăm ức.
Kỷ Ninh, Cửu Trần nhìn nhau, cùng bay tới đó:
– Ngôi sao lớn qua, uy áp thật mạnh, không ngờ trong sông sao có điểm đặc biệt.
Hai người đến gần, dần thấy rõ hơn.
Đó là một ngôi sao rất đặc biệt.
Chương 1458:
Một mặt là biển đỏ nóng cháy vô tận, từng đợt sóng nóng bức cuồn cuộn kèm theo dao động của đạo. Mỗi đợt sóng nhiệt uy lực không thua gì Tứ Bộ Đạo Quân dốc hết sức đánh một kích, làm Kỷ Ninh và Cửu Trần hết hồn.
Một mặt khác là dòng nước màu xanh đậm vô tận, từng đợt khí lạnh tràn ngập, cũng mang theo dao động đạo, uy lực đáng sợ.
Kỷ Ninh giật mình kêu lên:
– Ngôi sao rất đặc biệt!
Ngôi sao này một mặt là biển lửa đỏ nóng cháy, mặt kia là đại dương màu xanh sẫm băng giá, tự nhiên tỏa ra ảo diệu của đạo.
Một nóng cháy một lạnh lẽo, băng giá và nóng bỏng va chạm ở chỗ giao giới hình thành sương mù dày đặc. Trong sương mù mơ hồ lấp ló tán cây của thân cây to, trên tán cây treo mấy trái màu đỏ teo tóp.
Kỷ Ninh nghi hoặc:
– Xem lá cây hình như là Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả, nhưng hình dạng trái cây hơi kỳ. Theo lý thuyết một gốc cây Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả tối đa một lần kết ba trái. Ta nhìn sơ trên tán cây thò ra từ sương mù dày có đến sáu trái, chẳng lẽ không phải là Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả? Cửu Trần, ngươi có nhận được cây ăn trái này không?
Cửu Trần cũng nghi hoặc nhíu mày:
– Xem thân cây, chạc cây, lá cây, hơi thở trái cây thì đúng là cây Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả.
Cửu Trần là tộc cổ tu hành giả, hiện có địa vị khá cao trong tộc, hiểu biết nhiều trân tài trong vũ trụ hỗn độn.
Kỷ Ninh nhíu mày nói:
– Nhưng cứ thấy kỳ kỳ.
Cửu Trần nói:
– Đúng vậy, trái của cây Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả tròn trịa bóng loáng, đâu có teo tóp như vậy. Hơn nữa số lượng trái cây quá nhiều, thân cây thì to đùng.
Kỷ Ninh sửng sốt, phải rồi, hắn còn chưa chú ý đến điều này.
Một gốc cây Vạn Kiếp Thánh Huyết Quả thường cao hơn mười vạn trượng, còn cái cây ló tán cây ra từ sương mù dày ước tính bằng mắt thì cao trăm vạn trượng.
Mắt Cửu Trần nóng bỏng nói:
– Tuy hơi kỳ lạ chút nhưng cái cây ăn trái này chắc chắn là bảo bối, xem dao động phát ra từ mấy trái cây là biết vật phi phàm.
Kỷ Ninh đề nghị:
– Đi xem thử.
Hai người cùng cẩn thận bay hướng sương mù dày đặc.
Rất nhanh hai người giáng xuống chỗ sương mù dày trên ngôi sao khổng lồ. Nóng bỏng và lạnh lẽo va chạm hình thành sương mù dày đặc, thị lực của Kỷ Ninh, Cửu Trần có thể thấy phạm vi mấy vạn dặm trong sương mù dày.
Ào ào ào!
Biển lửa đỏ nóng bỏng dập dờn sóng biển, sóng nhiệt ập đến.
Đại dương nước xanh biển cũng sóng vỗ bờ, khí lạnh xâm nhập.
Chỗ giao giới của hai biển cả là mảnh đất liền hẹp dài, Kỷ Ninh và Cửu Trần đứng trên đất liền này.
Một giọng nói khàn khàn như đao kiếm ma sát vang lên:
– Lại có nhóc con đến.
Kỷ Ninh, Cửu Trần giật bắn người vội nhìn hướng phát hiện tiếng. Phương xa sương mù dày dần tán đi, dòng khí xanh biển càng đậm trùng kích xé rách sương mù dày. Kỷ Ninh, Cửu Trần thấy ngay trên bờ biển đất liền hẹp dài có con dị thú hình dạng như giao long màu lam thẫm chậm rãi bò lên bờ, con ngươi màu vàng sậm nhìn hai người.
Con giao long màu lam thẫm như được điêu từ băng giá, toát ra khí lạnh càng đáng sợ, dù là Nghịch Thiên Đạo Quân bước thứ hai nếu không có thủ đoạn giữ mạng lợi hại cũng sẽ đông hồn phách, chân linh vỡ nát mất mạng ngay.
Một bên khác truyền đến tiếng cười ồm ồm:
– Ha ha ha! Thú vị, có hai tên nhóc, chúng ta có trò vui rồi.
Kỷ Ninh, Cửu Trần quay đầu nhìn sang bên khác.
Lửa nóng cháy xé rách sương mù dày, trên bờ biển phía xa có con dị thú bốn vó hùng vĩ màu đỏ rực bước lên bờ biển, đến gần Kỷ Ninh và Cửu Trần.
Giao long màu lam thẫm, dị thú bốn vó màu lửa đỏ đầy hứng thú nhìn Kỷ Ninh, Cửu Trần.
Cửu Trần hơi e ngại, truyền âm nói:
– Bắc Minh, nơi này hơi bí ẩn. Hai con này quá mạnh, đem đến uy hiếp mãnh liệt, ta không đấu lại chúng.
Kỷ Ninh bình tĩnh nói:
– Tới đâu hay đến đó đi.
Đối diện hai con dị thú cũng làm Kỷ Ninh chịu áp lực lớn, nhưng hắn tự tin có thể giữ mạng.
Cửu Trần bỗng nhiên cao giọng nói:
– Kính chào hai vị tiền bối!
Giao long màu lam thẫm cúi đầu rồng to thấp xuống nhìn Kỷ Ninh, Cửu Trần:
– Biết tôn kính tiền bối. Đã nhiều hỗn độn kỷ trôi qua rốt cuộc tộc Vĩnh Hằng lại phái Đạo Quân lại đây. Nhưng trông hai người không phải tộc Vĩnh Hằng, chẳng lẽ tộc Vĩnh Hằng biết mình không được nên nhờ ngoại tộc hỗ trợ?
Dị thú bốn vó màu lửa đỏ cười khẩy nói:
– Tộc Vĩnh Hằng này thật vô dụng, có được thế giới như vậy nhưng không bồi dưỡng ra cường giả thật sự được. Về Đế Quân thì không có một Chúa Tể, về Đạo Quân cũng rất bình thường.
Giao long màu lam thẫm nói:
– Hai ngươi đã là Đạo Quân thì theo quy định miễn đánh bại hai chúng ta, vậy chúng ta sẽ không ngăn cản các ngươi.
Dị thú bốn vó màu lửa đỏ hơi mong chờ nói:
– Chỉ cần đánh bại hai chúng ta là được.
Kỷ Ninh, Cửu Trần nghe vậy lòng máy động, hơi hiểu ra.
Kỷ Ninh mở miệng hỏi:
– Hai vị tiền bối, đánh bại hai vị là lần lượt từng người hay đánh hội đồng?
Giao long màu lam thẫm bật cười nói:
– Hai tiểu tử, là đánh từng người. Trước tiên đấu với ta sau đó đấu với hỏa thú. Chỉ cần lần lượt đánh bại hai chúng ta thì tiếp theo các ngươi muốn làm gì cũng được.
Dị thú bốn vó màu lửa đỏ ngửa đầu rống to:
– Grào! Đừng ngủ, ra hết đi, ra đi!
Tiếng rống ồm ồm quanh quẩn mỗi góc ngôi sao.
Ào ào ào!
Ngôi sao khổng lồ bỗng nhiên chấn động, hai đại dương to lớn sôi sục. Các con giao long màu lam thẫm bay ra từ biển cả màu lam thẫm. Trong biển đỏ rực cũng bay ra các dị thú bốn vó, hình thể có lớn có nhỏ. Con lớn thì hơi thở đáng sợ hơn hai con thú trước mắt Kỷ Ninh, con nhỏ thì yếu chút.
Gần trăm giao long màu lam thẫm, trăm dị thú bốn vó màu lửa đỏ từ xa nhìn hướng này, hưng phấn xem cuộc chiến.
Cửu Trần sợ hết hồn, truyền âm trao đổi với Kỷ Ninh:
– Quá đáng sợ, không ngờ ẩn giấu nhiều dị thú đáng sợ như vậy. Toàn bộ dị thú vây công thì Chúa Tể mới chịu nổi.
Kỷ Ninh cũng cảm nhận được uy hiếp đáng sợ:
– Ừm!
Đàn dị thú này quá mạnh, Kỷ Ninh và Cửu Trần không thể chống cự nổi.
Bị nhiều dị thú vây xem khiến Kỷ Ninh, Cửu Trần chịu áp lực lớn.
Giao long màu lam thẫm ở trước mặt Kỷ Ninh nói:
– Chúng là đồng tộc với ta. Yên tâm, hai ngươi chỉ là Đạo Quân, bọn họ chỉ ở bên cạnh xem. Nếu Vĩnh Hằng Đế Quân đến thì phải đánh bại hai tộc quần ta, các ngươi vẻn vẹn là Đạo Quân nên đánh bại hai ta là đủ. Nếu không thì đừng hòng mang đi báu vật gì trên ngôi sao này!