1. Home
  2. Truyện Đô Thị
  3. Long Tế Chí Tôn
  4. Tập 2: Nịnh nọt – Thẻ Đế vương (c11-c20)

Long Tế Chí Tôn

Tập 2: Nịnh nọt – Thẻ Đế vương (c11-c20)

❮ sau

Chương 11: Nịnh nọt

“Rè rè ~”

Điện thoại đổ chuông chưa được hai lần, thì Ngụy Minh Đông bắt máy.

Để Từ Tiểu Nhu nghe được, Tô Diệu còn cố ý mở loa ngoài.

Đường Tĩnh liếc nhìn người gọi tới, lập tức mở cờ trong bụng, bà mỉm cười nói: “Con gái ngoan, thì ra dây chuyền của con là do Minh Đông tặng cho con sao. Minh Đông tốt với con quá, người đàn ông như vậy, con đã chiếm được Minh Đông thì phải giữ cho chặt.”

Giọng của bà ta rất lớn, những người ngồi ở mấy bàn bên cạnh đều nghe thấy cả, mọi người liên tục quay lại nhìn.

Đường Tĩnh cố ý nói cho Trần Dương nghe, so với Ngụy Minh Đông, anh thật sự chẳng ra sao.

Mà lúc này, Ngụy Minh Đông đang cầm một suất hộp cơm, ngồi xổm ở bên đường ăn ngấu nghiến.

Tô Diệu gọi điện thoại tới khiến anh ta rất bất ngờ, chẳng lẽ cô ấy không biết anh ta đã phá sản rồi hay sao?

Anh ta và cơm vào miệng, nghĩ ngợi, rốt cuộc anh ta đắc tội với ai, mà đến cả nhà họ Trần cũng không gánh nổi anh ta.

Luận về vai vế, mẹ của anh ta là em gái của trưởng tộc nhà họ Trần cơ đấy, mặc dù chỉ là nhánh phụ, nhưng địa vị cũng không hề thấp.

Anh ta cầu xin mẹ đi tìm trưởng tộc, trưởng tộc cũng rất dè dặt, nói thẳng là anh ta đắc tội với người không nên đắc tội.

Ngụy Minh Đông ở hiện tại, nghèo tới nỗi đến con chó nhìn thấy anh ta cũng ghét bỏ.

Mặc dù anh ta không biết Tô Diệu gọi điện thoại cho anh ta để làm gì, nhưng anh ta vẫn bắt máy: “Alo, Diệu Diệu.”

“Minh Đông, ‘Trái Tim Mùa Thu’ anh tặng tôi đã nhận được rồi, rất đẹp, anh…có lòng rồi.” Tô Diệu hơi đỏ mặt rồi nói tiếp: “Tôi muốn hỏi anh một chút, anh có thể mua được một chiếc dây chuyền ‘Thiên Không Chi Thành’ khác không?”

“Trái Tim Mùa Thu?” Ngụy Minh Đông ngẩn người, nói: “Diệu Diệu, cô đang nói chiếc dây chuyền mà tôi bỏ ra hai trăm nghìn tệ nhờ người ta mô phỏng theo sao?”

“Là hàng nhái?”

“Đúng vậy, mấy hôm trước anh muốn đưa nó cho em, chẳng phải đã bị gã chồng vô dụng của cô làm mất rồi sao?” Ngụy Minh Đông bật cười, nói: “Sợi dây chuyền đó giờ còn đang ở nhà anh đây, nếu em muốn thì anh tiện thể bán cho em là được.”

“Bán cho tôi?”

Tô Diệu có chút mơ hồ, nghe khẩu khí của Ngụy Minh Đông, thì có vẻ sợi dây chuyền cô đang đeo không phải do anh ta tặng cô rồi.

“Tiền công làm sợi dây chuyền đó, thêm cả chi phí vật liệu tổng cộng là năm trăm nghìn tệ, chúng ta là người quen, anh lấy của em bốn chín nghìn tệ vậy.” Ngụy Minh Đông vui vẻ, hiện giờ anh ta đã nghèo lắm rồi, bán sợi dây chuyền này đi, còn có thể thu về ít vốn.

“Cảm ơn, không cần đâu.”

Nói xong, Tô Diệu cúp điện thoại.

Dường như mọi chuyện có chút phức tạp, rốt cuộc là ai tặng sợi dây chuyền này cho cô vậy?

Đột nhiên, Tô Diệu nhìn sang Trần Dương đang ngồi ở bàn.

Chẳng lẽ…là anh ta?

Cô chợt nhớ tới tình cảnh ngày hôm đó sau khi ném đồ mà Ngụy Minh Đông tặng cho cô đi, Trần Dương nói anh muốn tặng “Thiên Không Chi Thành” thật cho cô…

Thật sự là anh ta sao?

Tô Diệu không nhịn được mà nhìn sang Trần Dương.

Trần Dương sờ sờ cái bụng của anh, ăn no quá đi mất, cả một bàn thức ăn ngon, chẳng ai cướp của anh cả.

Nếu như bọn họ không ghét anh thì tốt hơn rồi.

Trần Dương lau miệng, hài lòng ợ một tiếng thật no nê, thì đúng lúc nhìn thấy Tô Diệu đang nhìn anh, Trần Dương mỉm cười.

“Thật là, mình đang nghĩ gì vậy, làm sao mà anh ta tặng mình món đồ quý giá như vậy được cơ chứ? Đúng là nằm mơ giữa ba ngày mà.” Tô Diệu cảm thán một tiếng, không đoán mò nữa.

“Ừm, trâm cài tóc cô gái này đang dùng trông cũng khá thú vị đấy, hình như là một món đồ cổ.” Trần Dương nhìn Từ Tiểu Nhu, cô cài một chiếc trâm cài tóc điêu khắc bạch ngọc, nhìn phong cách này thì hẳn là đồ từ thời nhà Minh, đây là một món đồ cổ.

Có câu nói, thịnh thế đồ cổ, loạn thế hoàng kim.

Nhà họ Trần đầu tư vào rất nhiều món đồ cổ quý giá, mưa dầm thấm lâu, Trần Dương cũng có năng lực phân biệt đồ cổ.

Sau đó, nhà họ Trần còn đặc biệt mời vị đệ nhất giám định bảo vật ở Hoa Hạ, thầy Vương Càn tới làm sư phụ giám định bảo vật cho nhà họ Trần.

Khi đó, cứ tới kỳ nghỉ hè là Trần Dương lại tới chỗ ông ấy học tập.

Nếu anh không nhìn nhầm, thì trâm cài tóc mà Từ Tiểu Nhu đang dùng hẳn là được điêu khắc từ ngọc bích, nhìn kiểu dáng thì hẳn là đồ thời nhà Minh, hơn nữa còn là quý tộc hoàng gia mới có thể dùng.

Bất kỳ món đồ cổ nào, chỉ cần liên quan tới hoàng gia thì giá trị đều rất đáng sợ, nếu đem nó đi bán đấu giá, ít nhất cũng phải lên tới mười triệu, còn là mười triệu đô la.

“Được rồi, mọi người đều im lặng một chút đi.”

Lúc này, bà Tô đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, bà kéo tay Tô Diệu, hiền từ nói: “Diệu Diệu, mau nói cho bà biết, làm thế nào mà cháu thương lượng với tập đoàn Huyễn Ngu được vậy?”

Tô Diệu đứng dậy, thái độ có chút lúng túng, cô suy nghĩ một chút, rồi thành thật nói: “Hôm…hôm đó sau khi cháu tới tập đoàn Huyễn Ngu, đợi ở phòng họp mấy phút, đến cả chủ tịch mới nhậm chức của tập đoàn Huyễn Ngu còn chưa thấy đâu, thì trợ lý chủ tịch tới nói với cháu, bọn họ muốn hợp tác với chúng ta.”

“Cái gì!”

“Còn có chuyện tốt như vậy sao!”

“Tôi không nghe nhầm đấy chứ?”

“Thì ra cô ta chẳng làm gì cả mà cũng thành công ký được hợp đồng, như vậy cũng dễ dàng quá rồi!”

“Phải đấy phải đấy, tôi còn tưởng cô ta lợi hại thế nào, sớm biết đơn giản như vậy thì tôi đã tới rồi.”

Tô Diệu vừa nói xong, mọi người liền bàn tán ồn ào cả lên.

Nghe những lời nghi ngờ và gièm pha kia, Tô Hải đang ngồi trong đám đông liền đứng dậy, đi tới trước mặt lão thái thái nhà họ Tô, nhỏ giọng nói: “Bà nội, hôm đó sau khi cháu bị tập đoàn Huyễn Ngu đuổi cả người lẫn quà đi, chúng ta lại phái Tô Diệu qua đó, nhất định là tập đoàn Huyễn Nhi bị thành ý của nhà họ Tô chúng ta làm cảm động, cho nên mới đồng ý hợp tác với nhà họ Tô chúng ta.”

Nói xong, anh ta lại nói tiếp: “Kể cả lần này người tới tập đoàn Huyễn Ngu không phải Tô Diệu, mà là người khác, thì nhất định cũng sẽ thương lượng thành công. Cho nên, bà nội, hy vọng bà minh giám.”

Ý của Tô Hải rất đơn giản, anh ta đang muốn cướp một chút công lao.

Bà Tô, từ trước tới giờ đều yêu thương Tô Hải, nghe anh ta nói vậy, bà càng tán thành mà nói: “Tiểu Hải nói không sai, Diệu Diệu à, nếu không phải Tiểu Hải ra mặt trước, cháu cũng không thể dễ dàng ký được hợp đồng với tập đoàn Huyễn Ngu như vậy được, ta thấy, công lao này cháu và Tiểu Hải mỗi người xứng đáng một nửa.”

Có bà Tô thiên vị, Tô Hải càng đắc ý, anh ta ngang nhiên nói: “Bà nội, là con cháu nhà họ Tô, vì sự nghiệp của gia tộc, cháu chịu oan ức một chút có đáng là gì.”

“Không tệ, con cháu nhà họ Tô chúng ta nên như vậy mới phải.” Bà Tô gật gù tán thưởng.

Nghe lời khen của bà Tô, Tô Hải lại càng hăng hái: “Bà nội, cháu nghe nói gần đây tập đoàn Huyễn Ngu vừa ký hợp đồng với một nghệ sĩ mới, tên là Lưu Nhị. Cô ấy rất xinh đẹp, cháu đoán là, nhất định tập đoàn Huyễn Ngu sẽ tập trung nâng đỡ cô ấy, nếu bọn họ giao nghệ sĩ này cho nhà họ Tô chúng ta quản lý, nhất định có thể kiếm về cho gia tộc không ít tiền! Cháu tự nguyện thay mặt nhà họ Tô, ngày mai tới đàm phán với tập đoàn Huyễn Ngu.”

“Được.” Bà Tô càng nhìn Tô Hải càng hài lòng: “Tiểu Hải lớn thật rồi, có thể chia sẻ gánh nặng gia tộc với bà nội rồi.”

Trong lòng Tô Diệu và Đường Tĩnh đều có chút khó chịu, hôm nay rõ ràng là tiệc mừng công của Tô Diệu, tại sao cuối cùng, công lao bị chia bớt một nửa thì thôi, đến danh tiếng cũng bị Tô Hải cướp mất chứ.

Hiện giờ nhà họ Tô đã thành công đạt được thỏa thuận bước đầu với tập đoàn Huyễn Ngu rồi, ngày mai Tô Hải tới tập đoàn Huyễn Ngu đàm phán, chắc chắn một trăm phần trăm sẽ thành công, đến lúc đó toàn bộ công lao, đều thuộc về anh ta rồi.

Tô Diệu âm thầm thở dài một tiếng, ai bảo cô không phải con trai, cũng không được bà nội yêu thích chứ.

“Bà nội, hôm nay là ngày vui, bữa cơm này cứ tính cho cháu đi.” Tô Hải hăm hở nói: “Nhất định mọi người phải ăn uống cho thỏa thích, nếu không tức là không nể mặt Tô Hải rồi.”

“Phục vụ, đem rượu lên.” Tô Hải quay về phía người phục vụ gọi lớn.

Nghe thấy anh ta gọi, hai người phục vụ mặc Hán phục, cầm menu đi tới.

“Tiên sinh, đây là menu, xin hỏi anh muốn dùng rượu gì?”

“Bỏ menu đi.” Tô Hải đẩy menu trước mặt ra: “Đúng là không có mắt nhìn, hôm nay tôi đang vui, đem loại rượu đắt nhất ở đây lên cho tôi, mỗi bàn một bình, không phải rượu đắt nhất thì đừng có đem ra.”

“Vâng thưa tiên sinh, mời anh chờ một chút.”

Chỉ một lát sau, một loạt người phục vụ mặc bộ Hán phục thời Tùy Đường bưng rượu lên, trắng lóa cả một góc, khiến mọi người nhìn tới trợn cả mắt.

Tô Hải đứng lên, giơ cao ly rượu rồi nói: “Hôm nay là ngày nhà họ Tô chúng ta bay cao, tôi thay mặt bà nội, mời mọi người một ly.”

Hiện giờ, địa vị của Tô Hải rất cao, bà Tô đã nói rõ là bà muốn bồi dưỡng Tô Hải trở thành người thừa kế gia tộc, giờ không không nịnh nọt Tô Hải, thì bao giờ nịnh đây?

Thế là mọi người ào ào nâng ly lên, không ngớt lời khen ngợi, bầu không khí cũng được đẩy lên cao trào nhất.

Tô Hải, không có gì bất ngờ, trở thành tiêu điểm chú ý của tất cả mọi người, sau mấy lượt uống rượu, anh ta đã hơi say.

Nhìn đồng hồ, đã không còn sớm nữa, anh ta gọi người phục vụ tới.

“Tính tiền, quẹt thẻ.”

Tô Hải rút thẻ ngân hàng ra theo cái kiểu mà anh ta tự cho là phong độ, nhìn Từ Tiểu Nhu đang ngồi bên cạnh, người đẹp ở bên, cơ hội tốt như vậy sao anh ta có thể buông tha được cơ chứ.

“Trời ạ, là thẻ Vạn phu trưởng!”

Nhìn thấy thẻ ngân hàng của Tô Hải, một người nhận ra rồi hô lên.

Chương 12: Bách phu trưởng

Có được thẻ ngân hàng Bách phu trưởng thì tài sản của người đó cũng phải có một triệu; còn Thiên phu trưởng, thì số dư phải có năm triệu; Vạn phu trưởng, số dư trong thẻ ngân hàng nhất định không ít hơn mười triệu!

Toàn bộ tài sản của Tô Hải, có khoảng ba nghìn.

Nhưng trong ba nghìn này có hơn một nửa là bất động sản và cổ phiếu.

Để làm tấm thẻ này, Tô Hải đã tích góp suốt bốn năm năm liền mới có tư cách để làm thẻ.

Đây là thứ đại diện cho thân phận và tiền tài, bây giờ không đem ra khoe khoang thì chờ tới khi nào mới khoe đây.

Đúng như dự đoán, nhìn thấy thẻ ngân hàng của Tô Hải, đến cả Từ Tiểu Nhu cũng không kiềm chế được mà chăm chú nhìn thêm một lúc.

Đúng là nhà họ Từ giàu có, nhưng đồ cổ chiếm tới hai phần ba tài sản.

Tài chính của gia tộc đều nằm trong tay bố cô cả.

Ngoài việc thu mua đồ cổ thì số tiền mà cô có thể chi tiêu riêng, cũng không tới mười triệu.

Nếu cô muốn mua “Thiên Không Chi Thành”, thì chỉ có thể bán hết số đồ cổ mà cô thu mua cất giữ trong hai năm qua để đổi thành tiền mặt mà thôi.

Cảm nhận được ánh mắt của Từ Tiểu Nhu, Tô Hải rất sung sướng, mỉm cười đầy đắc ý.

Anh ta quay sang nói với người phục vụ: “Cầm thẻ đi quẹt đi, nhưng có một bàn tính riêng ra cho tôi.”

Tô Hải chỉ tay về phía bàn của Trần Dương, người ngồi ở bàn đó đều là con cháu họ xa của nhà họ Tô, kể cả đắc tội với tất cả những người ngồi bàn đó, Tô Hải cũng chẳng để tâm.

“Có biết tại sao tôi lại không trả tiền bàn này không?” Tô Hải đứng dậy quay về phía bàn của Trần Dương rồi nói: “Mấy người muốn trách thì trách Trần Dương, là hắn ta làm liên lụy đến mọi người. Nếu không phải do hắn không hiểu quy tắc, không nhường chỗ cho tổng giám đốc Từ, bất lịch sự với khách quý, thì tôi cũng chẳng làm như vậy. Ai không biết chuyện còn tưởng Tô Hải tôi đây là người nhỏ mọn, nhưng hôm nay, cho dù có phá hỏng danh tiếng của mình, thì tôi cũng phải giáo huấn thứ vô dụng này, để hắn biết thế nào gọi là quy củ.”

Tô Hải vừa nói xong, mọi người ào ào nhìn về phía Trần Dương, ánh mắt của ai nấy đều như thể sắp bùng cháy rồi.

Trần Dương cũng không hề xấu hổ, anh tỏ vẻ không quan tâm tới chuyện này.

“Hừ, thứ phế vật không làm nên trò trống gì.” Tô Hải lạnh lùng hừ một tiếng, nói với Từ Tiểu Như: “Tổng giám đốc Từ, để cô chê cười rồi.”

Từ Tiểu Nhu mỉm cười, không nói gì.

Sau khi đưa thẻ cho người phục vụ, Tô Hải nói tiếp: “Tổng giám đốc Từ, không phải cô thích “Thiên Không Chi Thành” sao, tôi quen biết nhiều bạn bè, tôi sẽ hỏi thăm một chút, có lẽ có thể mua giúp cô đấy!”

Cơ hội giành lấy ấn tượng tốt thế này, đương nhiên Tô Hải sẽ không bỏ qua.

Anh ta cứ nói vậy trước đã, cho dù có mua được hay không, thì Từ Tiểu Nhu cũng phải nhận một ân tình của anh ta, có thể nói là một mũi tên bắn trúng hai con chim.

“Cảm ơn anh.” Từ Tiểu Nhu lịch sự đáp.

“Cô khách khí quá, đây là chuyện tôi nên làm mà.” Tô Hải mỉm cười, anh ta còn đang muốn nịnh hót thêm mấy câu, thì một người phục vụ nhanh chân đi tới trước mặt Tô Hải, cúi chào một cái rồi nói: “Tiên sinh, thật ngại quá, phiền anh đổi thẻ khác để thanh toán hóa đơn.”

“Sao cơ?” Tô Hải tưởng anh ta nghe nhầm, nói: “Cô bảo tôi đổi thẻ thanh toán?”

“Phải thưa tiên sinh, bởi vì thẻ này của anh… số dư không đủ, không đủ thanh toán…”

Người phục vụ còn chưa nói hết, thì Tô Hải đã lớn tiếng hét lên: “Cô nói láo, trong thẻ của tôi có 10.5 triệu tệ, sao có thể không đủ được?”

“Xin…xin lỗi tiên sinh, lần này hóa đơn của anh tổng cộng hết ba mươi hai triệu tệ.”

Nghe người phục vụ nói xong, Trần Dương suýt chút nữa cười phun cả nước miếng.

Vừa rồi khi người phục vụ đem rượu lên anh đã phát hiện ra, bọn họ đem rượu vang đỏ từ năm 1945 của lò rượu Mouton, thương hiệu rượu này không thường gặp như Lafite, La Romanee-Conti.

Nhưng vào năm 1997, phòng đấu giá Caltex ra giá trên trời tới hai mươi ba nghìn đô la, trải qua hai mươi năm tới ngày hôm nay, cho nên một chai rượu có giá tới hơn một triệu.

Mỗi bàn một bình, vậy là hai mươi bình rồi.

Chuyện này, Trần Dương chỉ muốn nói một câu đáng đời, Tô Hải được người ta khen vài câu, đã chẳng biết trời đất gì nữa rồi.

“Cô đang lừa tôi phải không?” Tô Hải hoảng hồn, anh ta đứng dậy nói với người phục vụ: “Nhà họ Tô chúng tôi, tính cả khách mời, tổng cộng có hai trăm người, cứ cho là mỗi người hết mười nghìn thì cũng chỉ hơn hai triệu mà thôi, sao có thể lên tới hơn hai mươi triệu cơ chứ, mấy người lừa đảo đấy à, mau gọi quản lý tới đây, tôi phải khiếu nại.”

Không có lựa chọn khác.

Người phục vụ đành phải gọi quản lý tới.

Quản lý là một người khoảng hơn hai mươi tuổi, anh ta đi tới trước mặt Tô Hải, nói: “Chào tiên sinh, xin hỏi anh có chỗ nào thắc mắc?”

“Tôi thắc mắc cái gì sao?” Tô Hải chỉ vào mặt người quản lý rồi nói: “Anh nói cho tôi biết, chúng tôi chừng này người sao có thể có hóa đơn những ba hai triệu chứ? Đây là lừa đảo, mấy người có tin tôi tìm phóng viên tới vạch trần mấy người không hả?”

Người quản lý cũng không vội, anh ta thản nhiên cúi người nói: “Tiên sinh bình tĩnh, đừng tức giận, tôi sẽ lấy hóa đơn tới đây, anh sẽ hiểu thôi.”

Rất nhanh, người phục vụ đem hóa đơn tới, người quản lý đưa hóa đơn cho Tô Hải rồi nói: “Tiên sinh, đây là hóa đơn thanh toán của anh, hai mươi tám bàn tiệc tổng cộng hết năm trăm nghìn tệ. Còn lại 31.5 triệu tệ, là tiền rượu.”

“Anh cho rằng tôi là kẻ ngu ngốc phải không, rượu gì mà những 31.5 triệu tệ chứ?” Lửa giận trong người Tô Hải bốc lên, anh ta lập tức túm cổ áo người quản lý mà nói: “Hôm nay anh mà không nói rõ ra cho tôi, tôi sẽ không để yên cho anh đây.”

“Tiên sinh, quân tử động khẩu không động thủ.” Người quản lý mặt không đổi sắc, anh ta giữ khoảng cách với Tô Hải, nói: “Rượu mà anh gọi là rượu vang đỏ loại “có giới hạn” được sản xuất từ lò rượu Chateau Mouton Rothschild của Pháp, mỗi năm chỉ sản xuất một nghìn chai, giá thị trường là 1 triệu 260 nghìn một chai, tổng cộng anh gọi hai mươi tám chai, chúng tôi lấy giá này đã là ưu đãi cho anh rồi.”

“Tôi bảo mấy người đem loại rượu đắt như vậy lên lúc nào hả?” Tô Hải tức giận nói: “Nhà hàng của mấy người chèn ép khách hàng, tôi phải khiếu nại các người.”

Người quản lý lạnh lùng nhìn Tô Hải, mặc dù anh ta còn trẻ tuổi, nhưng anh ta cũng đã gặp không ít nhân vật lớn có máu mặt ở thành phố Tây Xuyên. Nhưng loại người không có tiền mà lại thích thể hiện thế này, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải.

Mặc dù phải đối mặt với kẻ trơ trẽn như Tô Hải, nhưng tố chất chuyên nghiệp vẫn khiến anh ta duy trì nụ cười: “Phiền tiên sinh tỉnh táo một chút. Đầu tiên, chính anh là người bảo phục vụ đem loại rượu đắt nhất lên, chuyện này chúng tôi có máy quay giám sát làm chứng. Thứ hai, rượu mà chúng tôi cung cấp, đều là rượu được sản xuất ở lò rượu Chateau Mouton Rothschild, chuyện này anh có thể yên tâm. Thứ ba, vuốt mặt thì phải nể mũi, phiền anh tôn trọng tôi một chút.”

Người quản lý vừa nói xong, thì mấy chục người đàn ông cao lớn, từ bên ngoài xông vào.

Ai nấy đều mặc âu phục màu đen, đeo kính râm, to cao khỏe mạnh, dáng người lực lưỡng.

Bọn họ là bảo vệ của nhà hàng Vương Triều, là khách sạn sáu sao duy nhất ở thành phố Tây Xuyên, hầu như không có kẻ nào không có mắt dám gây sự ở đây.

Người ở thành phố Tây Xuyên có ai mà không biết ông chủ nhà hàng Vương Triều có quan hệ rộng rãi, quen biết cả xã hội đen lẫn dân làm ăn hợp pháp. Dám gây sự ở đây, trừ phi là kẻ ăn gan hùm mật báo.

Đứng sau những người này còn có một người đàn ông ngoài ba mươi tuổi, mặc trang phục thời nhà Đường, trong tay xoay hai viên đầu sư tử.

Đây không phải ai khác, mà chính là ông chủ của nhà hàng Vương Triều, Chu Hữu Danh.

Chu Hữu Danh vừa dẫn bảo vệ tới, người nhà họ Tô đều hoảng sợ.

Đừng thấy dáng vẻ vô hại của anh ta mà lầm, ở thành phố Tây Xuyên có ai mà không biết anh ta lòng dạ độc ác, người đắc tội với anh ta không chết thì cũng tàn tật.

Sau lưng Tô Hải lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, người này bá chủ Tây Xuyên, là Chu Hữu Danh đấy.

Ông chủ xuất hiện, khiến người quản lý chẳng hề nể mặt Tô Hải nữa: “Nhà họ Tô mấy người cũng là gia tộc hạng ba có tiếng ở Tây Xuyên, rượu là anh tự gọi lên, chẳng lẽ muốn quỵt nợ?”

“Hiểu lầm!” Tô Hải nhanh chóng gật đầu rồi cúi người nói: “Đây đều là hiểu lầm cả, sao chúng tôi có thể quỵt nợ được chứ, chúng tôi trả tiền, chúng tôi trả tiền…”

Nhưng, cả người anh ta chỉ có 10.5 triệu, còn 21.5 triệu, có đem bán anh ta cũng chẳng lấy ra nổi.

Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ! Nếu không trả tiền thì sẽ trở thành đi vào ngang nhiên, đi ra bầm dập mất.

Tô Hải chợt nhìn thấy bà Tô, anh ta bò tới trước mặt bà, cầu xin: “Bà nội, giúp cháu với…”

“Thật là.” Bà Tô thở dài một tiếng, được người ta đỡ đứng dậy, đi tới trước mặt Chu Hữu Danh, run rẩy cúi chào anh ta: “Tổng giám đốc Chu, chuyện này là nhà họ Tô chúng tôi không phải, cháu tôi còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, là do người làm bà như tôi không dạy tốt, tôi thay nó xin lỗi. Chúng tôi sẽ trả tiền.”

Thấy bà Tô cúi người xin lỗi một người trẻ tuổi hơn bà, con cháu nhà họ Tô hết sức khó chịu, đều do Tô Hải không có tiền mà còn thích thể hiện, nhất định phải gọi loại rượu đắt nhất.

Vừa rồi có mấy người của nhà họ Tô lên mạng tìm kiếm, đúng là hơn một triệu một chai rượu.

Sau khi bà Tô xin lỗi xong, Tô Hải và con cháu nhà họ Tô cũng tới trước mặt ông ta không ngừng xin lỗi, chỉ lo Chu Hữu Danh không vui, sẽ bắt bọn họ lại.

Chỉ còn Trần Dương là không đi qua đó, anh ở một bên nhìn cảnh tượng này cảm thấy có chút buồn chán, Trần Dương đứng dậy đi về phía cửa.

Điều khiến Trần Dương bất ngờ là người không có địa vị gì năm xưa đứng trước cửa nhà họ Trần khổ sở cầu xin được hợp tác, nay nhảy một cái đã trở thành nhân vật lớn nhất ở thành phố Tây Xuyên, đúng là vận mệnh biến hóa thất thường mà.

Khi đó anh đầu tư cho Chu Hữu Danh năm trăm nghìn tệ quả là không uổng phí, anh cũng không nhìn nhầm người, Chu Hữu Danh này đúng là không phải kẻ tầm thường.

Anh không muốn anh và Chu Hữu Danh nhận ra nhau trong tình cảnh này, không còn cách nào khác phải khom người, lặng lẽ đi ra cửa.

Chương 13: Hại chết

Chu Hữu Danh đi về phía Trần Dương.

Người nhà họ Tô tức giận ra mặt, mẹ nó, tên Trần Dương này là đồ ngốc đấy à?

Mọi người đều đang xin lỗi, chỉ mong Chu Hữu Danh bỏ qua cho yên chuyện, còn anh ta thì tốt rồi, không chỉ không xin lỗi, mà còn muốn trốn đi! Như vậy chẳng phải rảnh rỗi kiếm chuyện sao.

“Tô Diệu, còn không mau bảo người chồng ngu ngốc của cháu xin lỗi tổng giám đốc Chu đi, đã là lúc nào rồi, còn muốn trốn?”

“Cậu ta làm như vậy là muốn hại chết nhà họ Tô chúng ta mà.”

“Phải đấy, cả nhà đều khuyên cháu mau ly hôn với cậu ta đi, sao cháu cứ không nghe lời thế?”

“Cậu ta trốn đi bị tổng giám đốc Chu bắt được, lần này chắc chắn tổng giám đốc sẽ tức giận cho mà xem. Đến lúc đó, người xui xẻo chẳng phải nhà họ Tô chúng ta sao.” Lúc này, mấy người phụ nữ là con cháu nhà họ Tô đứng ra, chỉ vào Tô Diệu mà quở trách.

Tô Diệu cũng không kiềm chế được nữa, gặp phải tình cảnh này mà Trần Dương lại muốn trốn, khiến cô vừa tức giận vừa xấu hổ muốn chết, chỉ hận không thể chui vào cái khe nào cho xong.

Tô Hải thấy sắc mặt Chu Hữu Danh không ổn thì vội vàng đi tới nói: “Tổng giám đốc Chu, xin anh bớt giận, tên này là kẻ ở rể nhà họ Tô chúng tôi, hắn ăn không uống không ở nhà họ Tô, chính là một tên phế vật. Hắn ta muốn trốn là chuyện của hắn, không liên quan tới nhà họ Tô chúng tôi đâu. Anh nhất định đừng vì hắn mà…”

“Mẹ nó, câm miệng, cút đi!” Chu Hữu Danh vốn không lên tiếng giờ sắc mặt đột nhiên xấu đi, đạp một cước khiến Tô Hải ngã lăn xuống đất.

“Ôi.” Tô Hải rên lên vì đau đớn, anh ta ngã xuống đất, bị Chu Hữu Danh đạp vào mông, Tô Hải dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Chu Hữu Danh.

Chu Hữu Danh dụi mắt, anh ta không ngờ kiếp này anh ta vẫn có thể gặp lại cậu thiếu niên này, mà không đúng, giờ cậu ấy đã là thanh niên rồi.

Mười năm trước, khi Chu Hữu Danh mới bước đầu xây dựng sự nghiệp, vì không đủ tiền, nên anh ta đã tìm tới rất nhiều nhà đầu tư, nhưng chẳng có ai đồng ý đầu tư tiền cho anh ta cả, dù sao khi đó anh ta cũng chỉ là một tên lưu manh.

Trong lúc anh ta bị dồn vào đường cùng, đại thiếu gia của nhà họ Trần, một thiếu niên mười lăm tuổi, dùng năm trăm nghìn giúp anh ta, hơn nữa cậu ấy còn không lấy lại tiền.

Nếu không nhờ có số tiền đó, thì có lẽ anh ta đã lưu lạc đầu đường xó chợ rồi.

Uống nước nhớ nguồn, mười năm nay Chu Hữu Danh không dám quên ơn tri ngộ của người thiếu niên ấy.

Hai năm trước, khi khai trương khách sạn Vương Triều, anh ta đem theo quà biếu tới nhà họ Trần một chuyến, muốn mời Trần Dương tới cắt băng khánh thành, nhưng cậu thiếu niên năm đó đã bị nhà họ Trần đuổi ra khỏi nhà, chẳng biết đã đi đâu.

Mặc dù chỉ nhìn thoáng qua, nhưng Chu Hữu Danh vẫn có thể nhận ra ngay!

“Đại…đại thiếu gia, là cậu sao?”

Mười năm, giờ đây ân nhân đang đứng trước mặt, Chu Hữu Danh run rẩy không nói nên lời. Mười năm nay, có sóng to gió lớn gì mà anh ta chưa từng gặp phải cơ chứ, nhưng hiện giờ anh ta lại căng thẳng tới mức không biết nên để tay thế nào.

Xong, vẫn bị người ta nhận ra rồi!

Trần Dương thở dài một hơi, anh biết mình tránh không thoát, đành xoay người lại, đối mặt với Chu Hữu Danh.

“Đại thiếu gia, đúng là cậu rồi…”

Còn chưa nói hết câu, Chu Hữu Danh đã “huỵch” một tiếng, quỳ xuống đất!

“Mười năm rồi, cuối cùng tôi cũng gặp được cậu rồi, tôi tìm cậu ròng rã hai năm, ông trời có mắt, cuối cùng cũng để tôi tìm được cậu rồi.” Chu Hữu Danh cực kỳ kích động, giọng nói nghẹn ngào hẳn đi: “Ơn tri ngộ, cả đời không quên.”

Yên lặng!

Lặng ngắt như tờ!

Khoảnh khắc này, đại sảnh nhà hàng Vương Triều yên lặng như thể nghe được cả tiếng kim rơi, tất cả mọi người đều há to miệng!

Kinh ngạc!

Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm kinh ngạc tới ngây người!

Ông chủ của nhà hàng Vương Triều, giờ lại quỳ trước mặt tên phế vật của nhà họ Tô, từ xúc động tới nghẹn ngào.

Còn Trần Dương thì chắp hai tay sau lưng đứng ở đó, thản nhiên như không, mặt không biến sắc.

Đây, đây rốt cuộc là chuyện gì thế?

“Ôi tổng giám đốc Chu, sao anh lại bất cẩn như vậy chứ, tôi đỡ anh dậy, nhanh nào.” Trần Dương vội vàng khom lưng xuống đỡ Chu Hữu Danh dậy, liều mạng nháy mắt với anh ta.

Chu Hữu Danh là người thông minh, anh ta lập tức hiểu ý Trần Dương, cậu ấy làm như vậy tức là không muốn để lộ thân phận của mình.

Trong trường hợp này, anh ta không thể làm gì khác ngoài nói: “Sao sàn nhà lại trơn thế này hả? Tiểu Vương, còn không cho người đi lau sạch sàn nhà đi?””

Người quản lý tên là Tiểu Vương thấy Chu Hữu Danh ngã thì giật cả mình, vội vàng gật đầu đáp: “Vâng, tổng giám đốc Chu.”

Sau khi đứng dậy, Chu Hữu Danh vỗ vai Trần Dương, nói: “Thật ngại quá, người anh em, tôi nhận nhầm người rồi.”

“Không sao, tổng giám đốc Chu.” Trần Dương thở phào nhẹ nhõm rồi nói: “Nhưng lần sau anh phải nhìn cho kỹ đấy nhé.”

“Ồ.”

Nghe cuộc nói chuyện của hai người, tất cả mọi người nhà họ Tô thở phào nhẹ nhõm, thì ra là do sàn trơn nên Chu Hữu Danh bị ngã.

“Dọa chết tôi rồi, tôi đã nói rồi mà, làm sao mà tên phế vật này có thể quen biết tổng giám đốc Chu được cơ chứ, thì ra là nhận nhầm người!”

Người nhà họ Tô bắt đầu nhỏ giọng xì xào bàn tán.

Đột nhiên, bà Tô gõ cây gậy mấy cái rồi nói: “Mọi người yên lặng cả đi, nghe ta nói đây. Ba mươi hai triệu ngày hôm nay, không thể để Tiểu Hải gánh một mình được!”

Tô Hải nghe vậy thì mặt mày hớn hở hắn, quả nhiên, vẫn là bà nội thương anh ta mà.

“Ta tính là, hôm nay tổng cộng có hai trăm người, trong đó có một trăm năm mươi người là người nhà họ Tô.” Bà Tô thở một hơi rồi nói: “Chúng ta không thể để khách mời trả tiền được, cho nên ba mươi hai triệu này, con cháu nhà họ Tô chúng ta chia đều.”

Nghe bà Tô nói vậy, những vị khách bị mời tới đây lập tức thở phào nhẹ nhõm, bọn họ ào ào khen ngợi bà Tô hiểu đạo lý.

“Bà nội, chia đều như vậy, mỗi người đều phải trả khoảng 21 vạn tệ.” Tô Hải nói với bà Tô.

“Vậy thì được rồi, mỗi người cứ bỏ ra 21 vạn tệ để trả tiền đi.”

Người nhà họ Tô vội vàng gật đầu, mỗi người bỏ ra 21 vạn tệ, đối với một gia tộc hạng ba như nhà họ Tô, không phải quá đắt đỏ, nhưng vẫn có không ít người đau lòng ra mặt.

Sắc mặt của Tô Diệu và Đường Tĩnh cũng xấu hẳn đi, hai người liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều nhận ra được sự lúng túng trong mắt người kia.

Trước đây công ty bị lỗ tám triệu, hai người dùng hết số tiền trong nhà còn lại để bù vào, giờ lại bảo bọn họ bỏ ra mấy trăm nghìn, bọn họ vốn không thể bỏ ra nổi.

“Tô Diệu, sao sắc mặt của cô lại xấu thế này? Không phải đến mấy trăm nghìn mà cô cũng không bỏ ra nổi chứ?” Tô Hải đi tới, cố tình nói lớn tiếng.

Đương nhiên anh ta biết là Tô Diệu đã không còn tiền nữa rồi, anh ta hỏi như vậy, chính là muốn khiến Tô Diệu xấu mặt trước mặt mọi người.

“Tôi…tôi…” Bị người ta vạch trần suy nghĩ trong đầu, mặt Tô Diệu đỏ bừng lên. Một lúc lâu sau, cô mới lên tiếng: “Tôi…tôi quên không đem theo thẻ ngân hàng rồi!”

“Cái gì? Quên mang thẻ ngân hàng?” Tô Hải cười ha hả, nói: “Lý do này của cô không tệ, vậy tôi cứ coi như cô quên mang thẻ ngân hàng đi.”

“Tiểu Hải à, mẹ con nhà cô ra ngoài gấp, không mang tiền mặt theo…cháu xem…”

“Cô Đường Tĩnh, không phải cô cũng quên mang thẻ ngân hàng đấy chứ?” Tô Hải giả vờ tỏ ra giật mình rồi nói: “Không phải hai người đã thông đồng với nhau từ trước rồi đấy chứ.”

“Tiểu Hải, cháu…” Đường Tĩnh lúng túng nói không nên lời, hôm nay bà mất hết mặt mũi rồi.

“Ha ha ha!” Mọi người xung quanh đều không nhịn được mà cười lên, đột nhiên, trong đám đông có người nói: “Tôi thấy, chắc chắn Trần Dương cũng không mang tiền đâu, một nhà ba người bọn họ cũng thật là kỳ lạ, thông đồng với nhau từ trước tới đây ăn chùa đấy.”

Nghe mọi người chế giễu, sắc mặt Tô Diệu trắng bệch, trong lúc cô không biết phải làm thế nào, thì Trần Dương đi tới, đứng trước mặt cô rồi nói: “Tôi đem theo thẻ ngân hàng, mấy người…”

Anh còn chưa nói dứt câu, Tô Hải đã giật lấy thẻ ngân hàng trong tay anh, đưa cho người phục vụ đứng bên cạnh rồi nói: “Mau lên mau lên, mau cầm đi quẹt thẻ đi, xem có thể trả được 63 vạn ệ không!”

“Tô Hải, mau trả thẻ đây!” Tô Diệu sốt sắng tới nỗi sắp khóc tới nơi.

Mỗi ngày cô cho Trần Dương hai trăm tệ tiền tiêu vặt, trong thẻ của anh ta sao có thể có 6 vạn tệ chứ, tên này rõ ràng là muốn làm cô mất mặt mà.

Tô Diệu có thể tưởng tượng được cảnh, bọn họ bị người ta cười nhạo, như vậy thì cô hoàn toàn không thể ngóc đầu lên ở nhà họ Tô thật rồi.

Trong lúc mọi người đều đang chờ xem kịch vui thì Từ Tiểu Nhu đang ngồi ở một bên chậm rãi đứng dậy, vẻ hoảng hốt bao phủ gương mặt xinh đẹp của cô!

“Tôi…tôi không bị hoa mắt đấy chứ, đây không phải thẻ Tử Kim Đế Vương sao!”

Tiếng cười nhạo rộn lên trong đại sảnh, lập tức lặng ngắt như tờ.

Từ Tiểu Nhu, khiến tất cả mọi người đều sửng sốt!

Chương 14: Thẻ Đế vương

“Thẻ Tử…Tử Kim Đế Vương?”

“Đây là thẻ gì, sao từ trước tới nay ta chưa từng nghe đến!” Đám người nhà họ Tô ở bên cạnh nghi ngờ nói.

Thế nhưng, Từ Tiếu Nhu nói như vậy càng làm cho ánh mắt của mọi người tập trung vào tấm thẻ ngân hàng mà người phục vụ đang cầm trên tay.

Tấm thẻ ngân hàng này rất sang, toàn bộ thẻ là màu tím, đám mây màu vàng trên mặt thẻ được dát bằng vàng. Cả tấm thẻ được chế tác từ vàng tím, sau lưng thẻ dùng chữ triện nhỏ viết hai chữ: Trần Dương.

Đây thật sự là thẻ Tử Kim Đế Vương!

Nếu như nói thẻ Vạn phu trưởng của Tô Hải phải có số dư trên chục triệu, vậy thì tấm thẻ Tử Kim Đế Vương cao cấp nhất do ngân hàng này phát hành phải cần số dư hai tỷ.

Sự chênh lệch của Tô Hải và Trần Dương ít nhất cũng là một trăm Vạn phu trưởng.

Tấm thẻ Tử Kim Đế Vương này ngay cả Chu Hữu Danh cũng không có tư cách làm, số người sở hữu ở toàn bộ thành phố Tây Xuyên e rằng không đếm đủ một bàn tay.

Tô Diệu và Đường Tĩnh cũng bị Từ Tiểu Nhu làm cho giật mình, họ ngẩn ra nhìn tấm thẻ ngân hàng kia mà không nói nên lời.

“Xí, ai biết là thật hay là giả, không chừng tấm thẻ này là hàng giả đó!” Không biết ai ở trong đám người đột nhiên nói một câu như vậy.

Một câu nói nhất thời đã khiến mọi người bắt đầu xôn xao.

“Đúng thế, nó chỉ là một thằng khố rách áo ôm thì sao có thể sở hữu thẻ Tử Kim Đế Vương được!”

“Đúng đó, tấm thẻ này chắc chắn là giả, nó đã cố ý tìm người làm giả rồi.”

“Không sai, đúng là như thế.”

Cứ như vậy, mỗi một người anh nói một câu, tôi nói một câu, lột trần “chân tướng” thật sự.

“Trần Dương, tuy mày hơi nghèo lại hơi vô dụng, nhưng cũng không cần vì thể diện mà giả vờ làm người có tiền đâu.” Tô Hải chế giễu hết mức: “Trên đời này có hai chuyện không thể giấu được, một là ho khan, hai là nghèo. Mày vẫn nên chấp nhận số mệnh đi, đồ vô dụng.”

Lời của anh ta, căn bản Trần Dương không hề để trong lòng, anh mỉm cười mà không nói gì.

Lúc này, Tô Diệu ở bên cạnh đi tới, cô thấy bóng lưng người phục vụ rời đi bèn nắm lấy cánh tay Trần Dương, lo lắng nói: “Nhanh, nhanh lấy lại thẻ ngân hàng về đi. Anh đưa cho người ta một tấm thẻ ngân hàng giả mà không thấy mất mặt à.”

“Lấy về? Sao lại phải lấy về!?” Trần Dương mỉm cười, nói: “Nhỡ đâu thật sự quẹt được thì sao?”

Anh vừa dứt lời, mọi người lại phá lên cười.

“Ha ha ha, đúng là buồn cười chết mất!”

“Ôi ôi, mau đỡ tôi, tôi cười đau hết cả bụng rồi.”

“Lấy một tấm thẻ ngân hàng giả cho người ta quẹt thì sao người ta có thể quẹt được chứ?”

“Đừng cười, nhỡ đâu thật sự quẹt được thì sao…”

Sau khi thanh toán hóa đơn, người của nhà họ Tô lần lượt rời đi, Chu Hữu Danh đợi người đi gần hết thì lặng lẽ kéo Trần Dương lại, lôi anh lên xe.

“Đại thiếu gia, mười năm không gặp… Cậu đã lớn rồi…” Chu Hữu Danh kích động nên nói năng lộn xộn, anh ta vừa lái xe vừa nói với Trần Dương.

“Anh… không tồi, tôi không nhìn nhầm người.” Trần Dương thản nhiên nói.

“Nhờ sự ban ân của cậu, không có sự giúp đỡ của cậu ban đầu thì không thể có Chu Hữu Danh ngày hôm nay.” Nghe thấy lời khích lệ của Trần Dương, Chu Hữu Danh vui vẻ như một đứa trẻ.

“Nhưng mà anh định đưa tôi đi đâu?”

“Cậu cứ ngồi yên, một lát nữa cậu sẽ biết…” Chu Hữu danh kích động tới mức tay cũng run rẩy.

“Cứ bí bí mật mật…” Trần Dương thắt chặt dây an toàn rồi nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Ấy ấy, anh đừng kích động như thế, lái xe đàng hoàng… chú ý xe phía trước…”

Xe đi như bay rồi dừng lại trước cửa quán bar Muses, quán bar này là hộp đêm cao cấp nhất thành phố Tây Xuyên.

Tới đây chơi mà không phá tám đến chục nghìn thì ngay cả cửa chính của quán bar cũng không dám vào.

Sau khi xuống xe, cửa quán bar đỗ đầy những chiếc xe thể thao sang trọng, những người này tới đây đều là để thư giãn hoặc là để tìm con mồi.

“Tại sao lại đến đây?” Trần Dương nhíu mày, anh thật sự không thích nơi hỗn tạp thế này.

“Ở đây có người quen của cậu.” Chu Hữu Danh cười rồi nói: “Triệu Hà Cầu, cậu còn nhớ chứ? Ông chủ quán bar Muses chính là ông ta.”

Triệu Hà Cầu?

Trần Dương nghĩ một lát thì nhớ ra người này.

Mấy năm trước, khi anh vẫn là đại thiếu gia của nhà họ Trần đã từng tiếp xúc với người này, lúc đó Triệu Hà Cầu chẳng qua chỉ là một nhân viên nhỏ không đáng nhắc tới ở trong nhà họ Trần. Bởi vì ông ta đã từng nhiều lần buông ra những lời nói làm người ta phải kinh ngạc nên Trần Dương cảm thấy người này là một nhân tài có thể đào tạo, bèn cất nhắc ông ta làm chủ quản.

Ông ta theo học bên cạnh Trần Dương hai năm thì từ chức ra ngoài xây dựng sự nghiệp.

“Đại thiếu gia, cậu đi vào trước đi, cậu chờ tôi ở trong phòng bao Chí Tôn nhé.” Chu Hữu Danh kính cẩn nói: “Tôi và Triệu Hà Cầu chuẩn bị cho cậu một niềm vui bất ngờ, niềm vui bất ngờ này, nhất định cậu sẽ thích.”

Không đợi Trần Dương nói gì thì Chu Hữu Danh đã xoay người rời đi.

“Cái ông Chu Hữu Danh này…” Trần Dương lắc đầu, xoay người đi vào quán bar.

Quán bar Muses không hổ là quán bar đông khách nhất của thành phố Tây Xuyên, ngay cả các em gái đứng cửa tiếp khách cũng là những người đẹp được tuyển chọn tỉ mỉ.

Tâm trạng Trần Dương rất tốt, anh nheo mắt cười đi vào trong.

Lúc này khách ở trong quán bar rất đông, tiếng người vô cùng ồn ào, các chàng trai, cô gái đang tùy tiện đung đưa cơ thể mình trong tiếng nhạc đinh tai nhức óc để phát tiết tinh lực quá dư thừa của mình.

Đệch, vì sao cứ thấy không hợp với mình nhỉ, lẽ nào mình không theo kịp thời đại? Trần Dương ngẫm nghĩ, vẫn nên tìm được phòng bao Chí Tôn trước rồi nói sau đi.

Ngay lúc anh đang tìm phòng bao, một giọng nói quen thuộc vang lên ở sau lưng: “Ôi chao, đây không phải là Trần Dương sao? Kẻ vô dụng như mày lại dám lén lút sau lưng Diệu Diệu tới quán bar mua vui à?”

Trần Dương nhìn về phía phát ra giọng nói.

Chỉ thấy một cô gái cao gầy, mặc váy da bó sát màu đen đang đứng ở sau lưng mình.

Ánh sáng trong quán bar hơi tối, khi tới gần Trần Dương mới phát hiện ra cô gái này là Lý Mật.

“Tôi còn tưởng là ai, đây không phải là cô con gái mà hai ngày trước tôi mới nhận hay sao.” Trần Dương cười rồi nói: “Nhìn thấy tôi còn không mau gọi bố à!”

“Mày câm miệng cho tao!” Sắc mặt Lý Mật tối sầm, vì ký kết hợp đồng nên hôm nay cô ta cố ý mới khách hàng lớn đến quán bar uống rượu. Nếu như vị khách này ký với mình thì ít nhất cô ta có thể kiếm được hai triệu tiền chia phần trăm.

Dù thế nào cô ta cũng không ngờ được mình đến quán bar lại gặp phải Trần Dương.

“Mày có tin bây giờ tao gọi điện ngay cho Diệu Diệu không?”

“Cô gọi đi, tôi làm việc đàng hoàng ngay thẳng, không làm chuyện gì có lỗi với cô ấy thì sao phải sợ?” Trần Dương mỉm cười, không hề để ý tới sự uy hiếp của cô ta.

“Mày…” Nhất thời Lý Mật nghẹn giọng, không nói ra lời. Thấy mình không uy hiếp được Trần Dương nên cô ta mở miệng giễu cợt: “Quán bar Muses là nơi mà thằng khố rách áo ôm như mày có thể đến à? Mày không sợ mình không trả nổi hóa đơn, đến lúc đó còn phải bảo Diệu Diệu tới lấy tiền chuộc người à?”

“Cô lo tôi có tiền hay không à?” Trần Dương nháy mắt với cô ta: “Tôi lại muốn biết, cô định lúc nào thì gọi tôi là bố!”

“Thằng nhóc, mày nói chuyện với cô Lý như thế à? Có tin tao dạy dỗ mày không?” Lúc này không biết có một người đàn ông cao to từ đâu đi tới bên cạnh Lý Mật, nói: “Cô Lý, có cần tôi dạy cho nó biết cách làm người như thế nào không?”

Lý Mật mỉm cười, nói: “Trần Dương, biết anh chàng mạnh mẽ ở bên cạnh tao là ai không? Anh ấy là trưởng đội bảo vệ của quán bar Muses, mày nói xin lỗi tao thì tao sẽ tha cho mày, thế nào?”

Trưởng đội bảo vệ này tên là Tôn Cường, chính là khách hàng lớn của Lý Mật.

Nói dễ nghe thì là trưởng đội bảo vệ, nói khó nghe một chút thì chính là người coi sàn.

Thân hình Tôn Cường cao to, mặt mũi bặm trợn, trông rất dữ tợn, gã là người khác nổi tiếng trong các hộp đêm ở thành phố Tây Xuyên.

Hộp đêm là nơi hỗn tạp, loại người gì cũng có, không có người có thể giữ hiện trạng thì đúng là không ổn.

“Thằng nhóc, mày không nghe thấy cô Lý nói à? Nhanh xin lỗi đi!” Mắt Tôn Cường lộ ra sự dữ tợn, giọng nói cũng không có ý tốt.

Xin lỗi?

Trần Dương cười lắc đầu, không nói tiếp mà hỏi ngược lại: “Xin hỏi, phòng bao Chí Tôn ở đâu?”

“À, cứ đi thẳng về phía trước, đi tới cuối đường là có thể thấy!” Tôn Cường ngẩn ra, trả lời theo bản năng.

“Cảm ơn.” Trần Dương gật đầu, cứ thế đi thẳng về phía phòng bao Chí Tôn.

Lúc này Tôn Cường cũng tỉnh táo lại, gã vội vàng quát: “Thằng nhóc kia, mày đứng lại cho tao!”

Chương 15: Khách sạn Vương Triều

Trần Dương cứ thế đi mà không thèm quay đầu lại.

Khi mở cửa phòng bao cao cấp ra, bên trong trang trí vô cùng xa hoa. Tất cả đồ vật đều là đồ được đặt làm riêng cho cá nhân, rất cao cấp, ngay cả bồn cầu trong phòng cũng được mạ vàng.

Căn phòng bao này dù có tiền cũng không vào được.

Lúc này Trần Dương đã ngồi ở trong đó, bình chân như vại tự rót cốc trà rồi uống.

Ừm, không tồi, là lá trà Mao Tiêm của Tây Hồ sau cơn mưa.

Một ngụm nước chè vào miệng, trong đắng có ngọt, mùi thơm ngát còn vương trong miệng.

“Khốn kiếp, sao mày dám…” Tôn Cường nhìn Trần Dương ngồi đàng hoàng ngay ngắn trên ghế sofa uống trà, nhất thời tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Nơi này là nơi bình thường ông chủ tiếp đón khách quý, thằng con nuôi của ông chủ là gã cũng không có tư cách vào đây, sao thằng này… sao thằng này dám vào!

Xem như gã đã rõ, thằng này đến đây chịu ngược đãi đây mà!

Ha ha ha, lần này Trần Dương chết chắc rồi!

Loại phòng bao này là nơi mà thằng vô dụng này có thể vào sao?

Vừa rồi nói chuyện với Tôn Cường đã nghe gã nói về phòng bao này. Phòng bao này bình thường không mở cho người ngoài, hơn nữa đã hơn nửa năm không có ai ngồi.

“Đờ mờ thằng chó, có phải mày muốn chết không?” Tôn Cường nổi giận gầm lên, lập tức túm lấy cổ áo Trần Dương.

Dù sao hôm nay cha nuôi cũng không có trong quán, nếu như đánh thằng này một trận trước mặt nữ thần Mật Mật thì chắc nữ thần sẽ cảm thấy mình rất có khí chất đàn ông nhỉ.

Đúng lúc này, hơn hai mươi gã đàn ông cao lớn nghe thấy tiếng gầm của Tôn Cường bèn lũ lượt tràn vào phòng bao. Những người này đều là cấp dưới tới trông coi quán của Tôn Cường.

“Anh Cường, có người đến gây sự ạ?” Đám đàn ông to cao dồn dập mở miệng hỏi.

“Ha ha, thằng đần này đến gây sự, nhưng đã bị tao tóm rồi.” Tôn Cường nhìn Trần Dương bằng ánh mắt miệt thị rồi nói với Lý Mật: “Cô Lý, có cần tôi đánh cho thằng này một trận để cô hả giận không?”

Lý Mật nhìn dáng vẻ không để tâm của Trần Dương, nhất thời giận không có chỗ phát tiết, cô ta nhớ tới mấy lần mình đều bị mất mặt ở chỗ Trần Dương thì lại càng tức.

Cô ta tức giận giậm chân: “Bắt nó quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó ném nó ra ngoài, tôi không muốn nhìn thấy thằng vô dụng này.”

“Thằng chó, mày điếc à? Còn không quỳ xuống xin lỗi cô Lý nhanh?” Tôn Cường quát: “Có phải mày ngứa da không?”

“Anh em, cho thằng này phát sáng đi…”

Vừa dứt lời, đám đàn ông to lớn phía sau dồn dập lấy côn điện ở bên hông ra.

Tia lửa điện màu xanh nổ “lốp bốp” trong không khí.

“Thấy chưa, mày chọn quỳ xuống xin lỗi, hay là chọn bị điện giật đến tiểu tiện không khống chế được…” Tôn Cường dài giọng: “Cơ hội chỉ có một, mày nên nghĩ cho kỹ…”

Lý Mật cảm thấy sự bực bội trong lòng giảm đi không ít, cô ta lấy điện thoại di động trong túi ra. Chỉ cần Trần Dương quỳ xuống xin lỗi thì cô ta sẽ chụp dáng vẻ hèn mọn này của nó, gửi cho Tô Diệu.

“Nếu như tôi không quỳ thì sao?” Thế mà Trần Dương lại cười, nhưng nếu như nhìn vào mặt anh thì có thể cảm thấy ánh mắt của anh đang dần trở nên lạnh lẽo.

“Không quỳ? Ha ha…” Tôn Cường cười gằn, nói: “Thế thì đánh cho mày quỳ!”

Nói rồi Tôn Cương dùng một tay túm lấy cổ áo Trần Dương, một tay khác vung nắm đấm về phía mặt của Trần Dương.

“Nghiệp chướng, nhanh dừng lại cho tao!”

Tiếng gào lên đột ngột khiến cho Tôn Cường khựng lại.

Sau đó có bốn, năm người đi từ ngoài vào trong phòng bao.

Khi nhìn thấy mấy người này, những người ở trong phòng đều sững sờ.

Ông chủ quán bar Muses, Triệu Hà Cầu!

Ông chủ khách sạn lớn Vương Triều, Chu Hữu Danh!

Ông chủ công ty bất động sản Quốc Bang của thành phố Tây Xuyên, Lưu Quốc Bang!

Tổng giám đốc công ty Lệ Nhân, Trương Lệ Nhân!

Tổng giám đốc công ty năng lượng Giang Nam, Thạch Lỗi!

Những người này, tùy tiện một người đều là những ông chủ trong nhà có cả mấy tỷ!

Nhìn thấy những người này, Trần Dương hiểu ý nở nụ cười.

Đây đều là những người bạn cũ nhiều năm không gặp mà, mình đã giúp đỡ bọn họ lúc đầu bọn họ mới gây dựng sự nghiệp. Bây giờ bọn họ đều có danh tiếng lớn trong từng lĩnh vực của từng người.

Điều này nói rõ, lúc trước mình không nhìn nhầm người!

“Nghiệp chướng!” Triệu Hà Cầu tiến lên phía trước, vung một cái tát vào mặt Tôn Cường. Tên nghiệp chướng này lại dám ra tay với đại thiếu gia, đúng là coi trời bằng vung.

“Chát!”

Cái tát này Triệu Hà Cầu dùng lực mạnh, Tôn Cường bị tát liền lảo đảo, trong nháy mắt, mặt của gã đã sưng vù lên.

“Cha nuôi, sao cha lại đánh con!” Tôn Cường ôm mặt, ấm ức nói: “Là thằng khố rách áo ôm này tới đây kiếm chuyện, con mới…”

Gã còn chưa nói xong thì một lòng bàn tay khác đã vụt đến.

“Chát!”

Bên mặt còn lại của Tôn Cường cũng sưng lên, gã thấy mặt mình đã tê dại tới mức không còn cảm giác.

“Nghiệt súc, còn dám ngụy biện à!” Triệu Hà Cầu giận dữ gào lên: “Rõ ràng là mày ra tay trước, còn dám đổi trắng thay đen à. Có phải mày thấy cánh mày đủ cứng rồi nên ngay cả tao mày cũng không để vào mắt đúng không.”

“Cha nuôi!”

Tôn Cường ôm mặt, ấm ức nói: “Cha nuôi, con là con nuôi của cha mà, vì sao cha lại vì một người ngoài mà đánh con…”

Người ngoài! Mẹ mày chứ người ngoài!

Triệu Hà Cầu tức giận đến run rẩy cả người, ông ta chỉ vào mũi Tôn Cường, mắng: “Mở to cái mắt của mày mà xem cho rõ, vị này là đại thiếu gia của nhà họ Trần, là ân nhân của Triệu Hà Cầu tao, nếu không có đại thiếu gia, thì sẽ không có tao bây giờ! Tiền lọt ra khỏi kẽ tay của đại thiếu gia cũng đủ cho mày ăn cả đời!”

Cái gì?

Thằng… thằng khố rách áo ôm này mà lại là đại thiếu gia nhà họ Trần sao!

Vèo một cái, bên trong phòng bao yên lặng như tờ, tới mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!

Tôn Cường hoàn toàn há hốc mồm, bình thường gã thường nghe cha nuôi nói, ông ta có thành tựu như ngày hôm nay là nhờ đại thiếu gia nhà họ Trần. Nếu không vì đại thiếu gia thưởng thức và ủng hộ thì sẽ không có ông ta ngày hôm nay.

Gã có nằm mơ cũng không ngờ, một thằng khố rách áo ôm mở quán bán ở vỉa hè lại là đại thiếu gia nhà họ Trần!

Vào lúc này, gã hối hận phát điên.

Lý Mật cũng trợn trừng mắt!

Dù thế nào cô ta cũng không ngờ, thằng con rể vô dụng mặc người bắt nạt, bình thường bị mình kêu đến hét đi kia lại là đại thiếu gia nhà họ Trần.

Cô ta nghĩ hiện giờ mình đang nằm mơ, thế nhưng trực giác nói cho cô ta biết, đây đều là sự thật.

Nhìn những ông chủ cao cấp này vẫn hết sức cung kính trước mặt Trần Dương, cô ta cảm thấy chân mình mềm nhũn. Trong cổ họng giống như bị thứ gì làm cho nghẹn lại, không nói nổi một câu.

“Đại thiếu gia, tôi sai rồi, cầu xin cậu tha thứ cho tôi, đại thiếu gia…” Chân Tôn Cường mềm nhũn, gã quỳ thẳng xuống đất, dùng tay chỉ vào Lý Mật ở bên cạnh, nói: “Đại thiếu gia, đều là do ả đàn bà này, nếu không phải vì ả thì tôi cũng sẽ không nhằm vào cậu!”

Chân Lý Mật mềm nhũn, cô ta lùi về sau hai bước, run giọng, nói: “Sao có thể trách tôi được? Tôi mời anh uống rượu là để ký hợp đồng, cũng không bắt anh phải ra tay đánh người!”

Lý Mật đi làm ở một công ty trang trí, trong một bữa tiệc rượu thì quen Tôn Cường, cũng trong tiệc rượu đó Tôn Cường lỡ miệng nói quán bar Muses cần sửa chữa.

Câu nói này đã bị Lý Mật đang hơi say nhớ kỹ trong lòng.

Sau khi dùng các cách thức để làm quen Tôn Cường, cô ta định tự nhận hợp đồng làm ăn này. Nếu nhận được thì ít nhất cũng có thể kiếm hơn hai triệu.

Món hời lớn như thế thì sao cô ta có thể từ bỏ được!

“Ký con mẹ mày!” Tôn Cường ôm mặt đứng dậy, lớn tiếng gào lên với Lý Mật: “Đều là do con yêu tinh mày hại người, mê hoặc tao, bắt tao nhằm vào đại thiếu gia! Tao nói cho mày biết, hợp đồng làm ăn lần này mày đừng có nghĩ đến, mày hại tao thảm như thế này, nhất định tao sẽ nói cho tổng giám đốc của mày biết, con đàn bà ăn cây táo rào cây sung như mày cứ chờ bị kiện đi!”

Tôn Cường vừa dứt lời thì khuôn mặt rạng rỡ của Lý Mật trong nháy mắt đã không còn hột máu.

Công ty có quy định rõ ràng, nếu nhân viên tự nhận hợp đồng, nhẹ thì trừ lương, đuổi việc, nặng thì bị kiện ra tòa.

Trang trí Muses là một việc làm ăn lớn, hiện giờ đã tổn hại tới lợi ích của công ty, nếu công ty truy cứu trách nhiệm thì nhất định mình sẽ ngồi tù.

Cô ta còn trẻ, lại xinh đẹp như vậy, cô ta không muốn phải ngồi tù!

“Trần… đại thiếu gia…” Lý Mật tiến lên phía trước, kéo cánh tay Trần Dương, cầu khẩn như đang làm nũng: “Đại thiếu gia, tôi sai rồi… anh, anh có thể tha thứ cho tôi không…” Giọng nói kia nhỏ như tiếng muỗi kêu, không chú ý nghe thì căn bản sẽ không nghe thấy.

Lúc này cô ta giống như một con thiên nga đã cúi thấp cái đầu kiêu ngạo xuống. Dù cô ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng mình sẽ có một ngày như thế này, phải khúm núm xin lỗi một thằng oắt vô dụng.

Trần Dương nheo mắt nhìn cô ta, cười: “Không phải cô vừa mới nói, muốn tôi quỳ xuống xin lỗi cô hay sao?”

“Tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi. Xin anh tha thứ cho tôi!” Lý Mật thấy Trần Dương còn không mở lời bèn nhắc tới Tô Diệu: “Đại thiếu gia, anh đừng để anh ta nói cho tổng giám đốc của chúng tôi. Tôi còn trẻ, tôi không muốn ngồi tù. Tôi xin anh, anh nể tình Diệu Diệu, tha cho tôi lần này đi…”

Nói xong, chân Lý Mật mềm nhũn quỳ thẳng xuống đất.

“Bỏ qua cho cô? Được!” Trần Dương mỉm cười, anh cúi đầu nhìn Lý Mật rồi nói: “Thế nhưng chúng ta còn một món nợ cần phải tính!”

Còn một món nợ?

Trong đầu Lý Mật chợt nhớ tới điều gì đó. Cô ta cười khổ sở, nói: “Đại thiếu gia, tôi…”

“Trông dáng vẻ này thì cô còn chưa hiểu rõ thì phải, tôi thấy chuyện này phải truy cứu đến cùng…”

“Bố!”

Không chờ Trần Dương nói xong, Lý Mật đã gọi ra!

“Giọng quá nhỏ, tôi không nghe rõ!” Trần Dương móc lỗ tai, nói.

“Bố!”

Lý Mật gần như rống lên!

Chương 16: Dây chuyền

Khoảnh khắc này, tất cả danh dự, lòng tự tôn, kiêu ngạo của cô ta đều bị nghiền nát cả rồi.

Mặt mũi Lý Mật đỏ bừng lên, giờ đây cô ta lại quỳ gối trước mặt người mà trước đây cô ta coi thường nhất.

Nếu có thể làm lại, nhất định cô ta sẽ không trêu chọc Trần Dương nữa!

Nhưng, trên đời này trước nay không hề có thuốc hối hận.

“Ừm, gọi không tệ đấy.” Trần Dương mỉm cười, nói: “Sau này gặp tôi đều phải xưng hô với tôi như vậy, hiểu chưa?”

“Hiểu…hiểu rồi!” Lý Mật gật đầu lia lịa nói.

“Còn nữa, sau khi rời khỏi đây cô ngậm chặt miệng lại cho tôi, tôi không muốn để Tô Diệu biết được thân phận của mình.” Trần Dương cúi đầu nhìn cô ta mà nói: “Nhớ chưa?”

“Nhớ…nhớ rồi.” Lý Mật ngẩng đầu lên nhìn Trần Dương, nói: “Bố, bố yên tâm, chuyện này con sẽ giữ kín trong lòng.”

Trần Dương hài lòng gật đầu, ra hiệu cho cô ta đi ra ngoài.

Sau khi tất cả mọi người đều rời khỏi phòng, Triệu Hà Cầu cúi chào Trần Dương rồi xấu hổ nói: “Đại thiếu gia, đều là lỗi của tôi, tôi không biết cách dạy dỗ, khiến cậu khó chịu…”

“Chuyện này không liên quan tới ông.” Trần Dương xua tay nói.

Lúc này, bốn người Chu Hữu Danh, Lưu Quốc Bang, Trương Lệ Nhân, Thạch Lỗi vốn đang đứng ở một bên, cũng làm theo Triệu Hà Cầu mà cung kính cúi chào Trần Dương.

“Đại thiếu gia, mấy người chúng tôi trước đây chẳng là cái thá gì.” Trương Lệ Nhân bước lên một bước rồi nói: “Nếu không nhờ có anh, chúng tôi cũng không thể có được thành công như bây giờ. Để cảm ơn anh, chúng tôi đã chuẩn bị một món quà cho anh.”

Nói xong, cô lấy ra một cái hộp.

Năm năm rồi, từ một cô gái nghèo, Trương Lệ Nhân đã trở thành chủ tịch hội đồng quản trị của một công ty mỹ phẩm.

Hiện giờ, mỹ phẩm của cô đã cực kỳ nổi tiếng rồi.

Quá trình hai người quen biết, Trần Dương vẫn còn nhớ rõ.

Trước đây Trương Lệ Nhân nhặt được ví tiền của anh, đợi anh ở chỗ đó cả một buổi trưa, chờ anh quay lại tìm đồ.

Khi đó trong ví của Trần Dương cũng có không ít tiền, đối với một nhân viên văn phòng nhỏ bé như cô mà nói, đó là số tiền không hề nhỏ. Nhưng cô không chỉ không chiếm đoạt số tiền đó mà còn không nhặt của rơi.

Đến tận bây giờ Trần Dương vẫn còn nhớ dáng vẻ lảo đảo đứng dưới trời nắng của cô.

Người có tâm địa hiền lành đều đáng được báo đáp, để nâng cao ý thức không nhặt của rơi này, Trần Dương thẳng tay cho cô một tấm chi phiếu năm trăm nghìn tệ để gây dựng sự nghiệp.

Nhoáng một cái, đã năm năm trôi qua.

Trương Lệ Nhân mở hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn và hai chiếc vòng tay.

Đây…đây chính là đá quý huyết ngọc cao cấp!

Cho dù Trần Dương đã nhìn thấy vô số loại ngọc, nhưng lúc này anh cũng có chút kinh ngạc.

Thấy vẻ mặt của Trần Dương, Lưu Quốc Bang mỉm cười, nói: “Ngày đại thiếu gia kết hôn chúng tôi không tới, cặp nhẫn và vòng tay này là quà mừng đám cưới chúng tôi tặng đại thiếu gia, một cái tặng cho anh, một cái tặng cho thiếu phu nhân. Cặp nhẫn và vòng tay này đều được làm từ huyết ngọc cao cấp, mong là đại thiếu gia thích!”

Lưu Quốc Bang nói xong, Thạch Lỗi lại đem ra một cái hộp nữa, bước lên một bước rồi nói: “Đại thiếu gia, ba ngày nữa là tới sinh nhật anh, đây là quà sinh nhật chúng tôi tặng cho anh.”

Trần Dương mở hộp ra, bên trong là một bức tranh.

Nếu huyết ngọc vừa rồi chỉ khiến Trần Dương có chút kinh ngạc, thì bức tranh này lại khiến anh kinh hãi.

Đây là…”Xuân Sơn Bạn Lữ”…của Đường Bá Hổ?

Không phải bức tranh này đang trưng bày ở viện bảo tàng sao, sao lại ở đây được cơ chứ?

“Chúng tôi biết đại thiếu gia thích nhất là tranh chữ của Đường Bá Hổ, bức ‘Xuân Sơn Bạn Lữ’ chính này là quà sinh nhật chúng tôi tặng cho anh.” Gương mặt Lưu Quốc Bang vốn thành thật, khi cười lên trông cực kỳ phúc hậu.

Nhắc tới Đường Bá Hổ hẳn mọi người cũng rất quen thuộc, nhưng lại cảm thấy bức “Xuân Sơn Bạn Lữ” rất xa lạ phải không?

Bức tranh này còn có một cái tên khác là “Xuân Thụ Thu Hương”!

Trần Dương dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn bọn họ, nói: “Mọi người có lòng rồi, tôi rất thích bức tranh này!”

Gần đây anh vừa mới tiếp nhận Huyễn Ngu, cả ngày bận rộn tới mức chân không chạm đất, đến sinh nhật của mình mà cũng quên mất.

Trùng hợp là ba ngày sau cũng là sinh nhật của bà Tô.

Sinh nhật của anh căn bản chẳng có ai nhớ tới, kể cả có biết thì bọn họ cũng chẳng để ý.

Mọi người đều mượn cớ sinh nhật của bà Tô mà ra sức nịnh bợ bà ấy, chỉ mong là sau sinh nhật một trăm tuổi bà Tô sẽ chia cho bọn họ chút gia sản.

Bẵng đi mấy năm, không ngờ còn có người nhớ tới sinh nhật của anh, điều này khiến Trần Dương cảm thấy rất ấm áp.

Cùng lúc đó, ở một quán cà phê tư nhân ở thành phố Tây Xuyên.

Ngụy Minh Đông đang ngồi đối diện với Tô Diệu.

Không có nhiều người biết được tin tức anh ta phá sản, đến tận bây giờ Tô Diệu vẫn chưa biết Ngụy Minh Đông đã phá sản rồi.

“Diệu Diệu, anh đã nghĩ cả rồi.” Ngụy Minh Đông liếc mắt đưa tình nói với Tô Diệu: “Ba ngày nữa là tới sinh nhật của bà nội, anh phải cầu hôn em trước mặt tất cả mọi người nhà họ Tô.”

“Như vậy…như vậy không ổn đâu…” Tô Diệu nhíu mày nói: “Dù sao, hiện giờ tôi vẫn chưa ly hôn.”

Trần Dương đúng là tên phế vật, nhưng hai năm qua, anh chăm sóc cô rất tốt, nhẫn nhục chịu khó. Cho dù có lúc cô không vui mà trách mắng vô lý anh, thì anh cũng chẳng cãi lại nửa câu.

Sống chung với nhau lâu như vậy, cho dù là con chó thì cũng có tình cảm.

Hơn nữa, mấy lần gần đây đều là Trần Dương đứng ra nói chuyện giúp cô nên cô mới không bị người khác cười nhạo.

Tám triệu mà Trần Dương cho cô vay, cũng giúp công ty hóa giải nguy cơ.

Lần trước ở khách sạn Vương Triều, nếu không phải Trần Dương đem số tiền anh ta tích góp mấy năm nay ra trả tiền thì chắc chắn cô cũng chẳng thể ngẩng đầu lên trước mặt người nhà họ Tô nữa.

“Diệu Diệu, em quá hiền lành nên mới băn khoăn nhiều như vậy.” Ngụy Minh Đông dùng ánh mắt dịu dàng nhìn cô: “Diệu Diệu, anh ta chẳng qua chỉ là một tên phế vật mà thôi, không thể cho em cuộc sống mà em mong muốn, cũng chẳng thể giúp em chia sẻ chuyện của công ty! Em yên tâm, ngày sinh nhật bà nội anh sẽ chuẩn bị một món quà lớn, anh tin rằng bà nội sẽ thích món quà này. Đến lúc đó anh sẽ thỉnh cầu bà nội gả em cho anh!”

Gia quy của nhà họ Tô rất nghiêm, bà Tô là người nắm quyền ở nhà họ Tô, giữ địa vị tối cao.

Nếu bà Tô thật sự thích Ngụy Minh Đông, nói không chừng bà nội sẽ ép cô ly hôn thật.

Nhưng Tô Diệu không muốn ly hôn, cô cũng đâu phải động vật máu lạnh, hai năm kết hôn, cô đâu dám nói cô không có chút tình cảm nào.

“Phải rồi, có chuyện này tôi muốn hỏi anh.” Tô Diệu đột nhiên lên tiếng.

“Chuyện gì vậy?”

“Sợi dây chuyền “Trái Tim Mùa Thu” – Thiên Không Chi Thành thật sự không phải do anh tặng sao?” Tô Diệu uống một ngụm cà phê rồi hỏi.

“Diệu Diệu, em không nhắc tới thì thôi, nhắc tới chuyện này anh lại tức.” Ngụy Minh Đông tức giận nói: “Sợi dây chuyền anh tặng em mặc dù là hàng nhái cao cấp nhưng tiền công và tiền vật liệu tổng cộng cũng tốn tới năm trăm nghìn tệ. Tên phế vật kia lại ném nó xuống đất, khi anh về nhà xem thì sợi dây chuyền đó đã bị anh ta làm hỏng rồi.”

Nghe Ngụy Minh Đông oán trách, Tô Diệu cắn môi hỏi tiếp: “Ý của tôi là, sợi dây chuyền thật không phải do anh tặng sao?”

Cái gì?

Ngụy Minh Đông ngẩn người, ánh mắt của anh ta di chuyển tới chiếc cổ trắng hồng của cô.

Lúc này anh ta mới phát hiện ra, trên cổ Tô Diệu đeo một sợi dây chuyền, đúng là sợi “Trái Tim Mùa Thu” – Thiên Không Chi Thành mà lần trước anh ta tìm người mô phỏng lại.

Cô ấy đeo hàng nhái sao?

Ngụy Minh Đông vừa nhìn kỹ lại thì lập tức há hốc miệng.

Không phải, sợi dây chuyền này không phải hàng nhái, sợi này…nhất định là hàng thật. So với sợi dây chuyền mà Tô Diệu đang đeo trên cổ thì sợi dây chuyền mà anh ta bỏ ra năm trăm nghìn tệ mô phỏng lại đúng là khác nhau một trời một vực.

Tô Diệu vốn đã xinh đẹp, giờ cô đeo sợi dây chuyền “Trái Tim Mùa Thu” này lại càng xinh đẹp động lòng người, Ngụy Minh Đông đã không kiềm chế được mà nuốt nước bọt rồi.

Thật sự quá xinh đẹp!

Nhưng lá gan của Tô Diệu cũng lớn quá rồi đấy, đây là sợi dây chuyền đáng giá hai triệu đô la, tương đương với hơn một trăm triệu Nhân dân tệ.

Cô ấy đeo sợi dây chuyền này ra ngoài như vậy, không sợ bị người ta cướp giật sao?

“Sợi dây chuyền này không phải anh tặng cho tôi sao?” Tô Diệu hỏi lại một lần nữa.

Cô thật sự không nghĩ ra ngoài Ngụy Minh Đông thì còn ai có thể tặng cho cô món quà đắt tiền thế này.

Trong lòng cô biết rõ mặc dù có rất nhiều người theo đuổi cô, mấy người đàn ông theo đuổi cô hầu như đều là con nhà giàu, mặc dù bọn họ có tiền nhưng bảo bọn họ bỏ ra một trăm triệu để mua một sợi dây chuyền vẫn là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Mặc dù Ngụy Minh Đông không có tài cán gì nhưng anh ta vẫn biết cách dò đoán suy nghĩ của người ta qua sắc mặt.

Nếu anh ta đoán không lầm thì sợi dây chuyền này là do người khác tặng cho Tô Diệu. Nhưng đúng là cẩu huyết, cô ấy cũng không biết người tặng là ai.

Ha ha, năm nào cũng có chuyện kỳ lạ xảy ra, nhưng năm nay thì đặc biệt nhiều.

Cũng không biết là tên ngốc lắm tiền nào, tặng đồ xong lại không để lại tên tuổi.

Nếu người ta đã không nhận, thì cứ để anh ta nhận là được rồi!

Ngụy Minh Đông vui sướng, không ngờ anh ta còn gặp được chuyện tốt thế này.

Anh ta gãi đầu, giả vờ ngại ngùng rồi nói: “Diệu Diệu, chuyện tới nước này rồi anh cũng không giấu em nữa, sợi dây chuyền này…sợi dây chuyền này đúng là anh tặng cho em!”

Chương 17: Sự thật

Cái gì?

Thật sự là anh ta tặng sao?

Tô Diệu nhìn anh ta, vẻ mặt nghi ngờ:” Tại sao lần trước tôi gọi điện xác nhận anh lại chối? Còn…còn nói bán bản mô phỏng cho tôi với giá bốn mươi chín vạn tệ…”

Mặt Ngụy Minh Đông đỏ lên, lúc đó anh ta chưa rõ tình huống. Hơn nữa khi đó anh ta chỉ còn hai trăm đồng tệ trên người, bán bản mô phỏng của “Thiên Không Chi Thành” còn có thể kiếm lại ít tiền.

Đương nhiên anh ta tuyệt đối sẽ không nói ra sự thật.

Ngụy Minh Đông gãi đầu, ngại ngùng nói:” Diệu Diệu, không phải anh không muốn thừa nhận, mà là anh sợ em mắng anh…”

“Mắng anh? Tại sao?”

Ngụy Minh Đông chân thành dùng ánh mắt thâm tình chân thành nhìn Tô Diệu:” Anh biết em rất thích sợi dây chuyền này, nhưng tài sản của anh có hạn, chỉ có thể mua cho em bản mô phỏng. Nhưng sau đó anh suy nghĩ lại, nếu thực sự thích một người cho dù mất đi tất cả cũng phải làm cho người đó vui vẻ.”

Nói tới đây, Ngụy Minh Đông lấy di động mở album: “Anh đã bán hết công ty, bất động sản và xe để có tiền. Không đủ anh còn đi vay ngân hàng, khó khăn lắm mới mua được dây chuyền, đều tại anh không có…Nếu anh có nhiều tiền hơn đã không phải chật vật như thế… ”

Trong album có thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần có chữ ký của Ngụy Minh Đông, thỏa thuận vay ngân hàng, đều là thật.

Toàn bộ cổ phần của anh ta đã bị nhà họ Trần thu hồi, thỏa thuận vay ngân hàng là do anh ta ký từ trước đây.

Chuyện Ngụy Minh Đông phiền muộn nhất chính là đến giờ anh ta cũng không biết mình đã đắc tội nhân vật lớn nào, ngay cả nhà họ Trần cũng không bảo vệ nổi anh ta.

“Sao…sao anh ngu ngốc thế?” Tô Diệu cắn môi, không thể nói rõ ràng.

“Là anh cam tâm tình nguyện!”

Ngụy Minh Đông nhân cơ hội nắm tay Tô Diệu: “Diệu Diệu, vì em, có tán gia bại sản anh cũng nguyện ý.”

Tim Tô Diệu run lên, ánh mắt phức tạp nhìn Ngụy Minh Đông, cho dù cô có chút cảm động nhưng vẫn rút tay về, vội vàng đứng lên cầm túi xách rời đi.

Ngụy Minh Đông không ngăn cản, nhìn theo bóng dáng thướt tha của Tô Diệu, anh ta càng thêm chắc chắn người phụ nữ này sẽ thuộc về mình.

Khóe miệng anh ta cong lên, dường như đã nhìn thấy được khung cảnh Tô Diệu nhào vào lòng anh ta.

Cùng lúc đó, tại quán bar Muse.

Mấy người Chu Hữu Danh kính rượu vài lượt, Trần Dương đã ngà ngà say.

Đã rất lâu rồi anh không uống rượu, nhưng hôm nay anh rất vui vẻ.

“Đại thiếu gia, mấy năm không gặp, tửu lượng của cậu vẫn tốt như vậy.” Triệu Hà Cầu giơ chén rượu nói.

“Sau này đừng gọi tôi là đại thiếu gia.” Trần Dương uống cạn chén rượu, nói với năm người:” Tôi không thích xưng hô này cho lắm.”

Hai năm trước, từ lúc em họ hợp tác với người nhà họ Trần đuổi anh ra khỏi gia tộc, anh đã không còn là đại thiếu gia nhà họ Trần nữa rồi.

Hồi tưởng lại chuyện chính mình bị đuổi khỏi gia tộc như chó nhà có tang, trong lòng Trần Dương vẫn rất khó chịu.

Khoản tiền hai mươi triệu đầu tư vào năng lượng Giang Nam đều là tiền tự anh kiếm được, là tài sản cá nhân, không phải tiền của gia tộc!

Nhưng em họ vì chiếm quyền khăng khăng nói rằng hai mươi triệu này do Trần Dương tham ô tiền của gia tộc, muốn từ trung gian kiếm lời làm của riêng.

Anh có giải thích khản cổ cũng không ai chịu tin tưởng, cứ vậy anh bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần ngay trong đêm.

Thật ra trong lòng Trần Dương hiểu rõ em họ làm vậy đơn giản là vì quyền thừa kế gia tộc. Và anh chính là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường thừa kế của cậu ta.

“Vậy sau này bọn tôi gọi cậu là Trần thiếu gia, thế nào?” Chu Hữu Danh suy nghĩ một lát, nói.

Trần Dương lắc lắc đầu, thầm nghĩ quả nhiên cồn dễ khiến người ta mê hoặc, tự dưng lại nhớ đến những chuyện khổ sở trước kia.

“Được…cứ gọi vậy đi.” Trần Dương nghĩ một lát rồi trả lời.

Nói xong, Trương Lệ Nhân cầm rượu ngồi bên cạnh anh nhẹ giọng nói: “Trần thiếu gia, thật ra tôi có một chuyện muốn nói cho anh.”

“Cô nói đi!” Trần Dương tự rót rượu, cạn ly với cô, sau đó một ngụm uống cạn.

“Là chuyện về em họ anh!” Trương Lệ Nhân ghé sát lại bên tai Trần Dương nói nhỏ.

“Ồ? Nói nghe thử chút!”

Trương Lệ Nhân vén tóc ra sau tai, chậm rãi nói: “Tháng bảy năm ngoái, em họ anh nhờ người tìm tôi, muốn tôi giúp cậu ta…”

…….

Khu trung tâm Tây Xuyên, phố đi bộ Tân Giang, nơi đây là đoạn đường phồn hoa nhất thành phố.

Tô Diệu vừa tạm biệt Ngụy Minh Đông, hiện giờ đang cùng bạn thân Tôn Tuyết nắm tay đi dạo phố.

“Diệu Diệu, cậu làm sao thế? Nhìn như đang có tâm sự ấy.” Tôn Tuyết nhịn không được hỏi.

Tô Diệu lắc đầu: “Tớ không sao.”

Bây giờ cô không có tâm tư đi dạo phố, trong đầu toàn là suy nghĩ về Ngụy Minh Đông.

Không ngờ có một người đàn ông bằng lòng bán tất cả gia sản chỉ để mua một sợi dây chuyền cho cô!

“Đúng rồi Diệu Diệu, dạo này có một bộ trang điểm rất nổi đó, cậu biết không?” Để dời đi sự chú ý của Tô Diệu, Tôn Tuyết nói.

“Đồ sang điểm đang nổi?” Tô Diệu vốn không yên lòng nhưng nghe Tôn Tuyết hỏi tinh thần cũng lên một chút, cô nói: ” Cậu nói bộ trang điểm dòng Thiên Tư của Lệ Nhân đúng không?”

“Đúng đúng, chính nó!” Tôn Tuyết vội vàng gật đầu.

Con gái thích nói chuyện về cái gì nhất?

Đương nhiên chính là mỹ phẩm, quần áo, túi hàng hiệu!

Mà mỹ phẩm của công ty Lệ Nhân rất được ưa chuộng, đang dần trở nên nổi tiếng trên toàn quốc.

Hơn nữa sắp tới lễ tình nhân, Lệ Nhân muốn chiếm đóng thị trường nên đã cho ra mắt bộ sản phẩm Thiên Tư vào ngày lễ tình nhân.

Số lượng giới hạn toàn cầu 1314 bộ.

Giá mỗi bộ là năm trăm hai mươi nghìn!

Giá cả đắt đỏ thể hiện dã tâm của Lệ Nhân, trở thành nữ vương giới mỹ phẩm!

Năm trăm hai mươi nghìn trong mắt người có tiền chỉ là con số nhỏ, đặc biệt trong mắt phụ nữ có tiền. Để trở nên xinh đẹp, không có gì là họ không thể làm được.

Nhưng bộ mỹ phẩm này không phải chỉ cần có tiền là có thể mua được.

Nếu không có mối quan hệ rộng thì đành phải nhìn món đồ yêu thích bị cô gái khác mua mất!

“Diệu Diệu, sắp đến lễ tình nhân rồi, nếu có người tặng mình tớ một bộ Lệ Nhân Thiên Tư thì hạnh phúc biết mấy!” Tôn Tuyết nắm tay Tô Diệu, nói với vẻ mặt mơ ước.

“Cậu đó, cứ mơ đi!” Tô Diệu bất đắc dĩ cười cười.

Dòng sản phẩm Thiên Tư nổi tiếng như thế, lại chỉ có 1314 bộ, đoán chừng đã sớm bị các gia tộc lớn vừa có tiền vừa có quan hệ tranh mua hết rồi.

Tuy nói chợ đen đã bán đến hơn một triệu tệ một bộ nhưng những người có thể mua được bộ trang điểm này thiếu chút tiền cỏn con ấy hay sao?

“Được rồi, tớ không nghĩ nữa, cậu giúp tớ chọn hai bộ đồ đi, hai ngày nữa là tới sinh nhật bà nội tớ rồi, tớ phải mặc thật đẹp mới được.”

“A, chọn đồ chứ gì, tớ am hiểu chuyện này nhất đó.” Tôn Tuyết kéo tay Tô Diệu: ” Cậu yên tâm, tớ sẽ khiến cậu trở nên thật xinh đẹp, chói mù mắt bọn đàn ông luôn!”

Hôm sau, tập đoàn Huyễn Ngu.

Trần Dương tỉnh lại trong phòng nghỉ văn phòng chủ tịch, đêm qua uống rượu xong đã gần ba giờ sáng.

Anh không về nhà mà bảo bọn họ đưa mình đến công ty.

Trần Dương xoa xoa thái dương, mở di động ra xem, đều là cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

“Trần Dương, giờ còn học được thói đi đêm cơ đấy. Nếu cậu không muốn ở nhà thì có thể cút luôn khỏi về.”

Đây là tin nhắn do mẹ vợ Đường Tĩnh gửi.

“Ngày kia là sinh nhật của bà nội, anh nhớ chuẩn bị quà, đừng có làm cho tôi mất mặt thêm nữa.”

Đây là Tô Diệu gửi.

Trần Dương đang nghĩ xem có nên gọi điện lại hay không thì có người gõ cửa.

Trần Dương nhanh chóng mặc quần áo đi ra phòng nghỉ, trong văn phòng có một mỹ nữ mặc đồ công sở, dáng người cao gầy.

Người đó là thư ký của anh, Mễ Tuyết!

“Chủ tịch Trần, nhà họ Tô phái người tới đây.” Mễ Tuyết nói:” Nhà họ Tô nói bọn họ muốn nhận hạng mục phát triển nghệ sĩ mới của công ty chúng ta, Lưu Nhị. Tô Hải đã chờ trong phòng họp một lúc lâu.”

“Nói cậu ta mau cút khỏi đây.” Trần Dương ngồi trên sô pha, tự rót cho mình một cốc nước, làm dịu cổ họng sắp bốc lửa, khoát tay nói:” Thông báo với nhà họ Tô, hợp tác giữa bọn họ và Huyễn Ngu hủy bỏ ngay trong hôm nay!”

Chương 18: Hủy hợp đồng

“Vâng.”

Mễ Tuyết cúi chào, đi ra khỏi văn phòng.

Lúc này, Tô Hải đang trong phòng họp nôn nóng chờ đợi.

Tô Hải xoa tay, đây là mối hợp tác do Tô Diệu đàm phán lấy về được, hiện giờ bà nội lại đưa công lao cho mình. Mình nói vài câu liền ôm được hết công trạng, nhận được chú ý, thật sự quá sung sướng.

Hiện giờ chính mình tới Huyễn Ngu đàm phán hạng mục định hướng hình tượng và con đường phát triển nghệ sỹ, đây không phải là chuyện đã chắc chắn rồi hay sao?

Nghe nói Huyễn Ngu mới ký hợp đồng với người mới tên là Lưu Nhị, ngoại hình cực kỳ xinh đẹp, dáng người cao gầy gợi cảm.

Tài nguyên của Huyễn Ngu cùng với hình tượng và con đường phát triển do công ty nhà mình đặt ra, Lưu Nhị tuyệt đối có thể nổi tiếng khắp cả nước.

Tới lúc đó nhà họ Tô nhất định có thể kiếm được không ít tiền, khi đó tất cả công lao đều là của mình.

“Tô tiên sinh.”

Lúc này, Mễ Tuyết đi vào phòng họp, kéo Tô Hải từ trong ảo tưởng quay về hiện thực.

Nhìn thấy Mễ Tuyết, Tô Hải đứng lên, tươi cười nói: “Trợ lý Mễ, xin hỏi ý của chủ tịch như thế nào? Nhà họ Tô chúng tôi có thể bắt đầu định hướng cho Lưu Nhị ra mắt được chưa?”

“Xin lỗi, Tô tiên sinh.” Mễ Tuyết nhẹ gật đầu, nói: “Chủ tịch của chúng tôi muốn anh cút khỏi công ty. Không chỉ vậy, hợp đồng giữa nhà họ Tô và Huyễn Ngu sẽ hủy bỏ trong ngày hôm nay.”

“Cái gì!?” Gương mặt Tô Hải lộ ra vẻ tức giận: “Tại sao đang êm đẹp lại hủy bỏ, công ty Huyễn Ngu không biết tuân thủ hợp đồng hay sao?”

“Tô tiên sinh, xin hãy chú ý từ ngữ của anh.” Sắc mặt Mễ Tuyết trầm xuống, hai tay ôm ngực nói: “Nếu anh cố ý bôi nhọ danh tiếng công ty chúng tôi, phòng pháp vụ của công ty chúng tôi sẽ không để yên đâu.”

Lời nói của Mễ Tuyết khiến Tô Hải rùng mình, đây chính là tập đoàn Huyễn Ngu, người như anh ta không thể đắc tội nổi.

Anh ta nở nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, hỏi: “Trợ lý Mễ, cô đừng nóng giận, tôi không hề có ác ý với quý công ty, nhưng hợp đồng vừa mới ký hôm qua, hôm nay liền hủy, tôi biết ăn nói thế nào bây giờ.”

Mễ Tuyết nghe Tô Hải giải thích sắc mặt mới dịu đi, cô nhẹ giọng nói: “Chủ tịch nói người đến công ty đàm phán là Tô Diệu. Huyễn Ngu hợp tác với nhà họ Tô đều là nhờ Tô Diệu. Các hạng mục hợp tác sau này đều cần Tô Diệu tự mình đại diện, những người khác trong nhà họ Tô chúng tôi tôi sẽ không chấp nhận.”

Nói xong, mấy người bảo vệ cao to đến đưa Tô Hải đi.

Trang viên nhà họ Tô.

Tô Hải quỳ gối trước bà Tô, nước mắt nước mũi giàn giụa nói: “Bà nội, tập đoàn Huyễn Ngu khinh người quá đáng, bọn họ lại đuổi cháu ra khỏi công ty lần nữa…”

Bà Tô vừa mới uống một ngụm trà, suýt chút nữa thì phun ra, bà ta cố gắng nuốt xuống nước trà, khó hiểu hỏi: “Cháu…Cháu nói sao? Cháu lại bị Huyễn Ngu đuổi ra ngoài? Chúng ta vừa mới đạt được hợp tác với Huyễn Ngu kia mà?”

“Bà ơi, bọn họ nói muốn hủy hợp tác với chúng ta từ ngày hôm nay…” Tô Hải quỳ trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.

“Bà nội, sao người của tập đoàn Huyễn Ngu lại ngang ngược như vậy chứ!”

“Đúng vậy bà nội, hợp đồng cũng ký rồi, tập đoàn Huyễn Ngu muốn đơn phương hủy hợp đồng là vi phạm điều khoản hợp đồng rồi, chúng ta có thể kiện bọn họ ra tòa!”

“Đúng đó bà nội, cháu đã xem hợp đồng rồi, chỉ cần có một bên vi phạm, sẽ phải bồi thường cho bên còn lại ba mươi triệu tiền vi phạm hợp đồng.”

Người nhà họ Tô đứng ở một bên cũng phẫn nộ nói.

“Câm miệng hết đi!” Bà Tô đang phiền muộn chuyện bị Huyễn Ngu hủy hợp đồng, mấy đứa cháu lại líu ríu không ngừng, bà ta nhịn không được vỗ bàn một cái thật mạnh.

Thấy bà ta tức giận, mọi người trong nhà họ Tô đều im lặng như ve sầu mùa đông, đứng thẳng người không dám ho he.

“Mấy đứa tụi bây tầm nhìn hạn hẹp, muốn hại chết nhà họ Tô đấy à?” Bà Tô nhìn mọi người một lượt, hơi thất vọng nói: “Đó là Huyễn Ngu, công ty lớn nhất Tây Xuyên, sau lưng chính là đại gia tộc số một Giang Nam, nhà họ Trần! Đi tố cáo người ta, chúng ta lấy gì tố cáo? Người ta có thể trở tay đánh chết nhà họ Tô chúng ta. Cho dù thắng kiện, ba mươi triệu này chúng ta dám nhận sao?”

Lời nói của bà Tô khiến mọi người nhìn nhau nhưng không ai có thể phản bác.

Đó chính là Huyễn Ngu, ba mươi triệu đối với người ta không tính là cái gì. Nhưng nếu nhà họ Tô khởi tố Huyễn Ngu thì đừng mong sống yên ổn, đừng nói đến chuyện mở rộng gia tộc, có sống tiếp được không cũng là một vấn đề.

“Tiểu Hải, tập đoàn Huyễn Ngu còn nói gì không?” bà Tô nhíu mày nhìn Tô Hải: “Ngẩng đầu lên, ta không tin tập đoàn lớn như Huyễn Ngu sẽ vô duyên vô cớ hủy hợp đồng, cháu đắc tội bọn họ đúng hay không?”

Nghe bà ta nói vậy, Tô Hải không dám giả chết, anh ta vội vàng ngẩng đầu giải thích: “Bà ơi, bà hiểu lầm rồi, đối phương là thần tài của nhà chúng ta, làm sao cháu dám đắc tội người ta chứ.”

Lời giải thích của Tô Hải khiến sắc mặt của bà Tô dịu đi nhiều, quả thật không đem người ta cung phụng thì thôi, nào dám đắc tội.

Nhìn sắc mặt bà Tô hòa hoãn, Tô Hải nhẹ nhàng thở ra, tiếp tục nói: “Bà nội, tập đoàn Huyễn Ngu nói người đi bàn chuyện hợp tác lúc trước là Tô Diệu. Bọn họ hợp tác với chúng ta là vì nể mặt Tô Diệu. Tất cả hạng mục đều cần Tô Diệu ra mặt, những người khác của nhà họ Tô bọn họ sẽ không chấp nhận!”

“Cái gì!?”

Người nhà họ Tô ở đây trố mắt nhìn nhau, đều có thế thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt đối phương.

Tất cả đều vì nể mặt Tô Diệu nên mới hợp tác với nhà họ Tô?

Lừa đảo đúng không?

Tô Diệu chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ nhoi trong gia tộc, cô ta có tư cách gì khiến Huyễn Ngu chỉ chấp nhận cô ta?

Mọi người nghĩ đến muốn vỡ đầu cũng nghĩ không ra nổi.

Bà Tô nghe xong vẻ mặt cực kỳ đặc sắc, bà ta phức tạp nhìn Tô Hải quỳ trên mặt đất, thở dài một hơi.

Sân bay Tây Xuyên.

Tô Diệu và Đường Tĩnh đứng chờ ở cửa ra đã lâu.

“Mẹ, chắc bố sắp xuống máy bay rồi nhỉ?”

Tính ra hơn nửa năm rồi cô chưa gặp bố mình.

Bố của Tô Diệu, Tô Trường Hà mấy năm nay đều ở nước ngoài xây dựng sự nghiệp.

Lúc trước vẫn rất tầm thường, thi thoảng còn cần trong nhà trợ giúp, nhưng nghe nói nửa năm nay đã có khởi sắc, kiếm được không ít tiền.

Nửa năm qua, mỗi lần video call với Đường Tĩnh, không phải lái xế xịn thì cũng là ở trong những tòa nhà cao cấp.

Lúc này nhân dịp sinh nhật bà Tô, Tô Trường Hà nói phải về nước cho bà Tô một niềm vui bất ngờ.

“Sắp rồi.” Đường Tĩnh xem giờ, nói.

Ngoại hình của hai mẹ con thực sự rất thu hút. Họ đứng ở cửa ra, trong nháy mắt trở thành tiêu điểm toàn sân bay.

Đường Tĩnh chăm chút bản thân rất tốt, mái tóc dài cuộn sóng, tất da đen phối với giày cao gót và váy bó, thoạt nhìn giống như chị gái của Tô Diệu, tràn đầy vẻ phong tình tinh tế của phụ nữ trưởng thành.

Tô Diệu mặc một bộ váy liền trắng, ôm trọn vóc người duyên dáng của cô, bàn chân trắng nõn ngọc ngà kia không biết bao nhiêu người muốn nắm trong tay thưởng thức.

“RRR”

Di động trong túi rung lên, Tô Diệu mở ra xem, là tin nhắn của Trần Dương, chỉ có vài chữ ngắn ngủi.

“Vợ ơi, lát nữa nếu bà nội gọi điện bảo em đi Huyễn Ngu đàm phán thì em nhất định phải từ chối nha!”

Đi Huyễn Ngu đàm phán? Tại sao lại gọi cho mình? Không phải Tô Hải đi rồi sao?

Chẳng ra làm sao!

Tô Diệu xóa tin nhắn, cô đã nói với anh ta rất nhiều lần là không được gọi cô như vậy.

Nhưng anh ta không chịu nghe, tự làm theo ý mình.

“Sao vậy? Thằng vô dụng kia lại gửi tin nhắn cho con à?”

“Vâng…” Tô Diệu gật đầu.

“Đúng lúc ba con về, chờ qua sinh nhật bà nội, mẹ với ba cùng con đi ly hôn.” Đường Tĩnh nói dứt khoát: “Mặc kệ con có đồng ý hay không cũng phải ly hôn!”

Chương 19: Sinh nhật bà Tô

“Mẹ…thật ra Trần Dương…” Tô Diệu nghĩ mãi cũng không tìm ra được ưu điểm nào của Trần Dương.

Cô chỉ biết rằng, hai năm qua anh chịu đựng vất vả, chăm sóc cô rất tốt.

Tô Diệu cũng không biết bản thân mình rốt cuộc có thích anh hay không.

Ngoài chuyện không có chí tiến thủ ra, những thứ khác đều rất tốt…

“Con không phải nói đỡ cho nó.” Đường Tĩnh lạnh lùng nói:” Hai đứa không đi cũng không sao, mẹ đi là được.”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Tô Diệu sốt ruột giậm chân.

“Con gái ngoan à, thực ra mẹ cũng không nhằm vào nó.” Đường Tĩnh nắm tay Tô Diệu, khuyên nhủ: “Nhưng con nghĩ lại xem, từ khi con kết hôn với thứ vô dụng này đã phải chịu bao nhiêu sự xem thường cười nhạo rồi? Kết hôn hai năm, nó ăn chờ uống chực nhà chúng ta, mẹ có nói gì không? Hiện giờ nó vay bạn tám triệu giúp công ty vượt qua khó khăn cũng coi như báo đáp ân tình của chúng ta. Con và nó đã thanh toán xong, chúng ta không nợ nó, nó cũng không nợ chúng ta.”

“Nhưng mà, mẹ…”

Tô Diệu chưa kịp nói xong, Đường Tĩnh đã mở miệng: “Còn nữa, Ngụy Minh Đông gọi điện cho mẹ, cậu ta nói sinh nhật bà nội cậu ta cũng sẽ tới tham gia. Cậu ta còn chuẩn bị một món quà lớn đến chúc thọ, tới lúc đó nếu bà nội vừa lòng thì con kết hôn với cậu ta đi.”

Tô Diệu cắn chặt môi không nói gì, Đường Tĩnh còn muốn nói thêm vài câu thì thấy một người đàn ông đi về phía mình.

Người đàn ông này mặc vest đi giày da, trong tay kéo một chiếc vali.

Người này không phải ai khác, chính là bố Tô Diệu, Tô Trường Hà.

Đường Tĩnh cùng Tô Diệu đi tới, một nhà ba người ôm nhau một lúc lâu mới nói cười vui vẻ rời khỏi sân bay.

Sau khi về nhà, Đường Tĩnh làm một bàn đồ ăn ngon.

Bình thường đều là Trần Dương nấu ăn, đã hơn hai năm Đường Tĩnh chưa vào bếp, tay nghề kém đi không ít.

Xới cơm cho Tô Trường Hà xong, Đường Tĩnh liền bắt đầu hỏi hạn cuộc sống ở nước ngoài của chồng.

Tô Trường Hà nói rất đơn giản, không phải khách sạn cao cấp không ở, không phải tỷ phú không nói chuyện. Nói đến đây đôi mắt Đường Tĩnh lấp lánh, cực kỳ vui vẻ.

Trong lúc cao hứng nói chuyện, Tô Trường Hà còn lấy ra chi phiếu, viết lên vài chữ rồi đưa cho Đường Tĩnh.

Đây là chi phiếu mười triệu!

Bởi vì Tô Trường Hà ở nước ngoài, cho nên tấm chi phiếu này tính theo tiền đô la.

Mười triệu đô la, tương đương gần sáu mươi triệu nhân dân tệ.

Khi Đường Tĩnh nhận chi phiếu, bà ta cười đến không khép nổi miệng.

Chồng mình thật sự đã hóa rồng, những ngày tháng chịu khổ cũng đã qua rồi, không có có thể tiện tay cho mình một tấm chi phiếu mười triệu đô la!

“Con gái, mấy ngày trước mẹ con gọi điện cho bố nói công ty của con gặp sự cố, thiếu tám triệu. Lúc đó tiền của bố đều ở sàn chứng khoán cho nên không giúp con được. Nhưng bây giờ tốt rồi, bố đã rút hết tiền khỏi sàn giao dịch.” Tô Trường Hà nghĩ một lúc, ông lại lấy chi phiếu ra viết rồi ký tên.

Đây cũng là chi phiếu mười triệu đô la, cho con.” Tô Trường Hà nói: “Đúng rồi, tiền trong chi phiếu không thể dùng ngay được, bởi vì anh vừa từ nước ngoài trở về, tài chính cần phải trải qua giám sát của ban ngành liên quan, một tuần nữa giám sát kết thúc mới có thể rút tiền trong chi phiếu.”

Vậy sao? Còn có chuyện như vậy à?

Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng chồng mình đã nói vậy Đường Tĩnh sao có thể không tin, bà ta gật đầu như giã tỏi.

Hiện giờ trong tay có chi phiếu mười triệu đô la, áp lực trong lòng giảm đi không ít. Nhịn lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể nở mày nở mặt

Ngày kia là sinh nhật bà Tô, xem ai còn dám xem thường nhà chúng ta!

RRR!

Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì điện thoại của Tô Diệu rung lên.

Cô nhìn người gọi tới, không ngờ là điện thoại của bà Tô.

“Giờ này bà nội con gọi cho con làm gì?” Đường Tĩnh khó hiểu hỏi, bình thường bà Tô rất bận rộn, việc lớn việc nhỏ của nhà họ Tô đều do bà quyết định.

Thường thường nếu trong gia tộc có việc, đều là mấy trưởng bối nhà họ Tô thông báo, con gái mình cũng chỉ là một tiểu bối nhỏ nhoi trong gia tộc, rốt cuộc có chuyện gì mà bà ấy đích thân gọi tới vậy?

“Con…con cũng không biết…” Tô Diệu nói xong liền tiếp điện thoại, bật loa ngoài.

“Diệu Diệu đấy à.” Vừa nhận điện thoại liền truyền đến giọng nói của bà Tô.

“Bà nội, cháu đây!” Tô Diệu nhanh chóng trả lời.

“Diệu Diệu…Bà muốn nhờ cháu giúp một chuyện…” Từ điện thoại cũng có thể nghe ra bà Tô rất không tình nguyện, chính mình nắm trong tay cả một gia tộc lại phải đi nhờ vả một tiểu bối, chuyện này thật khó mà mở miệng. Nhưng công ty Huyễn Ngu đã nói trừ Tô Diệu ra ai bọn họ cũng không nhận.

“Bà nội, bà làm cháu ngại quá…” Tô Diệu trợn tròn mắt, không ngờ bà nội lại gọi điện nói có việc muốn nhờ, chuyện gì xảy ra thế này.

Đường Tĩnh và Tô Trường Hà cũng ngơ người, hai người nhìn nhau đều thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.

Nhưng lúc này sao có thể mặc kệ bà Tô được, Đường Tĩnh vội vàng nói: “Mẹ, mẹ nói gì vậy, đều là người một nhà, có chuyện gì mẹ cứ nói là được!”

Mặc dù hơi khó mở miệng nhưng vì cả gia tộc, bà Tô vẫn nói: “Mẹ muốn nhờ Diệu Diệu đi Huyễn Ngu đàm phán hạng mục định hướng phát triển của Lưu Nhị.”

Đây là tình huống gì?

Bà Tô đã giao nhiệm vụ cho Tô Hải rồi mà? Sao bây giờ lại muốn nhờ con gái mình đi làm?

Chẳng lẽ đàm phán xong lại để Tô Hải cướp công?

Trong lòng Đường Tĩnh rất bất bình, nhưng dù sao bà Tô cũng là người đứng đầu gia tộc, bà ấy đã dùng giọng điệu cầu khẩn nhờ con gái mình đi đàm phán, đúng thật là khó có thể cự tuyệt: “Mẹ, không thành vấn đề, chiều nay con sẽ bảo Diệu Diệu đi.”

Mà Tô Diệu nghe được thỉnh cầu của bà Tô, cả người đều run lên.

Cô nhớ tới tin nhắn Trần Dương mới gửi cho mình, sao anh ta biết được bà nội sẽ gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ anh ta biết trước tương lai?

Nghĩ đến đây, Tô Diệu cắn môi, không biết làm sao cô lại cầm điện thoại nói: “Bà ơi, chuyện đi Huyễn Ngu đàm phán cháu không làm được, nếu bà đã giao chuyện này cho Tô Hải thì hãy để cho anh ta phụ trách đến cuối cùng đi ạ!”

“Cháu…cháu dám từ chối thỉnh cầu của ta!” bà Tô bị chọc giận không nhẹ, người đứng đầu gia tộc như bà ta đã hạ mình gọi điện cho một đứa cháu trong nhà vậy mà còn bị cự tuyệt, điều này khiến bà ta cực kỳ tức giận: “Diệu Diệu, cháu đúng là cháu gái ngoan của ta, cháu cảm thấy bây giờ mình đủ lông đủ cánh rồi, không có cháu thì nhà họ Tô không thể hợp tác được với Huyện Ngu có đúng không? Thật là không biết phải trái!”

Không chờ bà ta nói xong, Tô Diệu đã cúp điện thoại.

Đường Tĩnh cùng Tô Trường Hà ngẩn người, ngay sau đó Đường Tĩnh liền giận dữ!

“Diệu Diệu, con điên rồi ư?” Đường Tĩnh sắp tức điên rồi, bà ta đập bàn: “Con không nghe lời bà nội, sau này chúng ta sống tiếp ở nhà họ Tô thế nào? Con muốn bà ấy đuổi chúng ta đi mới vui lòng đúng không?”

Đầu Tô Diệu rất loạn, không hiểu sao cô lại nghe lời Trần Dương, trong khoảnh khắc nhận điện thoại, ma xui quỷ khiến thế nào lại từ chối lời thỉnh cầu của bà nội.

Nghe mẹ oán giận, Tô Diệu không nói gì, yên lặng lấy di động gửi tin nhắn cho Trần Dương: “Tôi đã từ chối thỉnh cầu của bà nội, tiếp theo nên làm sao bây giờ?”

Ngay cả Tô Diệu cũng không ý thức được bản thân cô hiện giờ sẽ theo bản năng đi hỏi ý kiến của Trần Dương

Tất cả mọi người đều cho rằng Trần Dương là đồ vô dụng không có chí tiến thủ, chính cô cũng nghĩ vậy.

Nhưng gần đây Trần Dương luôn đứng ra giúp đỡ cô trong thời điểm khó khăn, khiến cô vô thức bắt đầu muốn dựa vào anh, chuyện này làm cô bối rối không thôi.

RRR!

Trong lúc Tô Diệu đang suy nghĩ miên man, Trần Dương gửi tin nhắn trả lời: “Bà ấy sẽ tiếp tục đến xin em giúp, em đừng mềm lòng, cứ tiếp tục từ chối. Ngoài em ra, tập đoàn Huyễn Ngu sẽ không chấp nhận những người khác, tin tưởng anh!”

Nhìn ba chữ cuối cùng trong tin nhắn, lòng Tô Diệu dâng lên dũng khí, cô nói với chính mình: Tin tưởng anh ấy, sẽ không sai!

Chương 20: Đàm phán

Đúng lúc này, Đường Tĩnh đưa tay cướp lại điện thoại di động.

“Được, mẹ bảo sao con lại từ chối bà nội, hóa ra đều là do thằng vô dụng này giật dây!” Đường Tĩnh tức đến mức ngực phập phồng kịch liệt, bà ta chỉ vào Tô Diệu, nói: “Vậy mà con lại nghe lời một thằng vô dụng, có phải con thật sự muốn cùng nó trở thành một đôi vợ chồng vô dụng hay không? Hôm nay mẹ tạm thời nói như thế thôi, chờ sinh nhật của bà nội làm xong thì hai đứa đi Cục dân chính ly hôn đi.”

“Mẹ, Trần Dương đoán được bà nội sẽ gọi điện thoại cho con, hơn nữa…”

Lúc này Đường Tĩnh đang nóng giận, không nghe lọt lời cô nói: “Đừng có nói tới thằng vô dụng kia nữa, bây giờ mẹ cứ nghe tên của nó là đã thấy buồn nôn! Nó không có tiền thì thôi đi, lại còn không biết cầu tiến. Hiện giờ ở trong mắt bạn bè, mẹ chính là một trò cười, ai cũng biết nhà ta có một thằng con rể vô dụng!”

Vốn là một bữa cơm đoàn viên vui vẻ, khi tới cuối bữa lại tan rã trong không vui!

Chiều hôm đó, bà Tô lại cử Tô Minh đi Huyễn Ngu đàm phán.

Tô Minh cũng là đám con cháu nòng cốt của nhà họ Tô, địa vị chỉ đứng sau Tô Hải.

Tất cả mọi người đều gửi gắm hy vọng lên người anh ta, kết quả còn chưa vào được công ty đã bị đội bảo vệ túm cổ ném ra khỏi cửa chính của công ty Huyễn Ngu.

Lần nãy bà Tô đã hoàn toàn hoảng loạn, những người trẻ tuổi của nhà họ Tô năm lần bảy lượt bị đuổi ra ngoài làm cho bà ta không thể không nhận rõ hiện thực.

Chẳng lẽ tập đoàn Huyễn Ngu thật sự chỉ nhận Tô Diệu?

Bà Tô nhắm mắt ngồi trên ghế, hai tay không ngừng xoa cái đầu đang choáng váng.

“Bà nội, cháu còn một cách!” Lúc này Tô Hải đứng ra, nói.

“Ồ? Cách gì, nhanh nói ra xem.” Bà Tô mở mắt ra, nhìn Tô Hải.

“Bà nội, theo như cháu thấy, tổng giám đốc của tập đoàn Huyễn Ngu chẳng qua chỉ là một tên háo sắc. Nếu như ông ta không lưu luyến sắc đẹp của Tô Diệu thì sao lại ký hợp đồng với con bé?” Tô Hải nói: “Mỹ nữ minh châu của nhà họ Tô chúng ta cũng không chỉ có mình con bé Tô Diệu là nghệ sĩ, chị Tô Ngọc cũng rất xinh đẹp, không bằng để chị ấy đi thử xem?”

Tô Hải vừa nói xong, mọi người giống như chợt tỉnh ngộ.

Đúng thế, tên tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu này nhất định đang thèm muốn sắc đẹp của Tô Diệu nên mới ký hợp đồng với Tô Diệu.

Nếu Tô Diệu không chịu đi nói chuyện thì đổi thành người khác không phải là được rồi hay sao?

Dựa theo vai vế, Tô Diệu còn phải gọi Tô Ngọc một tiếng là chị.

Hơn nữa, vẻ đẹp của Tô Ngọc đã được nhà họ Tô công nhận, không hề kém hơn so với Tô Diệu, đẹp không phân cao thấp.

Đề nghị của Tô Hải nhận được sự tán thành của tất cả mọi người, bà Tô vung tay lên: “Mai để Tô Ngọc tới Huyễn Ngu thử xem!”

Sáng hôm sau, một mình Tô Ngọc tới tập đoàn Huyễn Ngu.

Cô gái này dù là vẻ ngoài hay là thân phận đều ở hạng đầu, nói là cực phẩm nhân gian cũng không hề quá đáng.

Cô ta mặc một chiếc váy siêu ngắn, cặp đùi thon dài được bao gọn trong đôi tất ren đen, chân đi đôi giày cao gót màu đỏ, vô cùng gợi cảm.

Ngoài cửa của tập đoàn Huyễn Ngu có không ít tay săn ảnh bao vây, khi bọn họ nhìn thấy Tô Ngọc còn tưởng đây là nghệ sĩ mới của Huyễn Ngu nên điên cuồng chụp cô ta.

Ngay cả bảo vệ cũng cho rằng cô ta là nghệ sĩ của công ty nên không dám ngăn cản.

Tô Ngọc cứ như thế đi thẳng tới phòng tổng giám đốc mà không bị ngăn cản. Cô ta vừa định gõ cửa đi vào thì cửa phòng làm việc đã được đẩy từ trong ra.

Mễ Tuyết và Tô Ngọc bốn mắt đối diện nhau, cô bình thản đóng cửa lại, hỏi: “Xin hỏi cô là ai?”

“Xin chào, tôi là Tô Ngọc của nhà…”

Tô Ngọc của chưa nói xong thì sắc mặt Mễ Tuyết đã thay đổi: “Đi nhanh, đi nhanh. Ngoại trừ Tô Diệu nhà họ Tô ra, ai đến cũng vô dụng!”

Bản thân mình ngay cả cửa phòng tổng giám đốc cũng không vào được đã bị người ta đuổi ra khỏi công ty, việc này làm trong lòng Tô Ngọc cực kỳ khó chịu.

Nhưng cô ra là người đẹp nổi tiếng của thành phố Tây Xuyên mà. Ngày thường ai cũng nâng niu, cung phụng cô ta, thế mà lại bị bơ đẹp ở đây, điều này làm cho cô ta cảm thấy rất thất bại.

Tô Ngọc thua tan tác quay về, bà Tô lại một lần nữa nóng vội phát điên.

Phải làm sao mới ổn đây!

Ngày hôm sau, trong trang viên của nhà họ Tô!

Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của bà Tô, trong trang viên giăng đèn kết hoa, tiếng người nói chuyện vô cùng náo nhiệt.

Tất cả các thành viên của nhà họ Tô đều tạm gác công việc trên tay để chạy tới đây chúc thọ cho bà Tô.

Vì bà Tô là người điều khiển cả gia tộc nên đại thọ của bà ta đương nhiên phải mời rất nhiều người!

Tuy nói nhà họ Tô là gia tộc hạng ba, thế nhưng tiệc mừng thọ lần này cũng mời không ít những người nổi tiếng trong xã hội ở thành phố Tây Xuyên đến dự tiệc.

Lúc này, đã có đầy xe sang đỗ bên ngoài trang viên nhà họ Tô.

Trước một chiếc xe Mercedes Benz, Tô Diệu và Đường Tĩnh đang không kiên nhẫn đứng ở đó.

Không lâu sau, Trần Dương thong thả cưỡi con xe điện Emma mình mới mua đến.

Sau khi dừng xe, khóa lại xong Trần Dương mới vội chạy tới.

“Ngại quá, hơi tắc đường.” Trần Dương thở không ra hơi, nói.

Giao thông của thành phố Tây Xuyên đúng là thường xuyên tắc đường, anh bảo Mễ Tuyết lái xe đưa đi, thế nhưng bị tắc đường ở trong nội thành gần một tiếng đồng hồ. Thấy sắp tới lúc bắt đầu tiệc mừng thọ nên anh đành phải lấy chiếc xe điện ở trong cốp sau ra.

Tuy nhà họ Tô chỉ là một gia tộc hạng ba nhưng có thể xưng là gia tộc thì cũng có chỗ hơn người. Thế mà lại có người chạy xe điện tới chúc thọ, không ít người thấy vậy đều không nhịn được cười.

“Người này tôi biết, chính là anh chàng ở rể của nhà họ Tô!”

“Đúng, chính là cậu ta, chính là chồng của Tô Diệu!”

“Ai, thằng nhóc này đúng là chó ngáp phải ruồi, thế mà có thể lấy được nữ thần như Tô Diệu, đúng là làm người ta phải ao ước!”

“Có gì hay mà ao ước, cô không biết đâu, thằng nhóc này đã kết hôn với Tô Diệu hơn hai năm thế nhưng đến tay Tô Diệu còn chưa được đụng vào. Có người nói hai năm qua cậu ta vẫn ngủ trên sàn nhà đó!”

“Cái gì, không thể nào, người anh em này nhẫn nại quá nhỉ! Không phải người có bệnh kín gì chứ?”

Mấy người vai vế dưới của nhà họ Dư đứng một bên nhỏ giọng bàn tán.

Nhà họ Tô và nhà họ Dư có mối quan hệ tốt từ nhiều đời nay, cũng là thông gia với nhà họ Tô. Nhà họ Tô có con cháu gả vào nhà họ Dư, cũng có con cháu nhà họ Dư cưới người nhà họ Tô.

Thế nên có thể nói nhà họ Dư biết hết gốc rễ của nhà họ Tô, căn bản không có bí mật gì.

Tuy giọng của mấy người rất nhỏ, thế nhưng Tô Diệu vẫn nghe thấy, điều này làm cô vô cùng lúng túng, cô không nhịn được bèn nói với Trần Dương: “Đều tại anh đó, anh không biết dừng xe điện của anh ở xa một chút à? Nơi này nhiều khách khứa như thế, không phải tự dưng làm cho người ta có chuyện để cười sao?”

“À, lần sau anh dừng ở xa một chút là được.” Trần Dương không hề để ý mà nói.

Nhìn dáng vẻ lông bông của Trần Dương, Đường Tĩnh giận không có chỗ để phát tiết.

Hôm nay là ngày quan trọng như vậy mà nó vẫn mặc quần áo hàng chợ như thế, lẽ nào nó không biết nhục à?

Tô Diệu đã quen với dáng vẻ này của Trần Dương nên cũng không nhiều lời, cô tiến lên một bước, khẽ hỏi: “Tôi bảo anh chuẩn bị quà cho bà nội anh đã chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn bị xong rồi.” Trần Dương mỉm cười, cầm một hộp gỗ hình ống, hộp gỗ này trông rất cũ kỹ, bên ngoài còn bị tróc ra từng mảng.

“Cái này… anh chuẩn bị quà cho bà nội lúc nào?” Tô Diệu nhìn Trần Dương bằng ánh mắt không thể tin nổi, hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của bà nội mà, cô lo lắng tới mức mặt đỏ bừng lên: “Anh chuẩn bị tặng cho bà nội cái thứ cũ nát thế này à?”

“Cái này không phải là cũ nát!” Trần Dưng nhìn Tô Diệu một cái rồi nói.

“Đây không phải cũ nát thì là gì? Cậu cho là bọn tôi mù à?” Đường Tĩnh không nhịn được chỉ vào mũi Trần Dương định chửi ầm lên.

Mà lúc này, giọng nói của người chủ trì truyền tới từ trong trang viên: “Xin mời con cháu nhà họ Tô xuất hiện để chúc thọ cho bà Tô!”

Nghe tiếng này, Đường Tĩnh cũng bỏ ý định tiếp tục mắng mà lườm Trần Dương, kéo tay Tô Diệu vào trang viên.

Lúc này trong trang viên nhà họ Tô có rất đông người, khách quý đến chật nhà, mọi người cũng đã vào chỗ.

Bà Tô mặc bộ trang phục rất tươi vui, trên mặt cũng rạng rỡ, trông vô cùng vui vẻ.

“Giám đốc Lý của tập đoàn Tinh Vân đến chúc thọ!” Người chủ trì cầm micro hát vang về quà tặng.

Tiếp đó, một người đàn ông tuổi trung niên đi đến, chính là Lý Thiên Tinh, tổng giám đốc của Tinh Vân. Bà Tô có ơn tri ngộ với ông ta nên ông ta vô cùng kính trọng lão thái nhà họ Tô.

Ông ta đón lấy cái hộp lớn trong tay nữ thư ký rồi chúc: “Ha ha, Thiên Tinh chúc bà Tô phúc như Đông Hải, thọ tỉ với Nam Sơn!”

“Oa, đúng là một cái bình hoa đẹp!”

“Bình hoa cái gì, đây chính là sứ tráng men, cũng là sứ của triều nhà Thanh, đó là một vật quý hiếm có đó.”

Có người biết hàng nhìn sơ qua đã biết cái bình sứ này. Giá trị của bình sứ này chỉ sợ không ít hơn một triệu!

Thật sự quá khách khí, quà sinh nhật giá cả triệu bạc, mặt bà Tô đỏ bừng.

“Mau, mau, mời giám đốc Lý vào ngồi.” Bà Tô cười đến mức không khép miệng lại được: “Giám đốc Lý có lòng, lần sau cậu đừng tiêu pha như thế nữa.”

Người nào mà không biết thứ bà Tô thích nhất chính là đồ cổ. Lý Thiên Tinh tặng bình sứ tráng men này, bà ta vô cùng thích.

Có thể là do quà của Lý Thiên Tinh quá xa hoa nên các lễ vật sau đó nhìn trông vô cùng bình thường, không kích thích được sự hứng thú của mọi người nữa.

Mãi tới khi Tô Hải xuất hiện, tất cả mọi người mới xốc lại tinh thần, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào anh ta.

Là cháu trai được bà Tô yêu thương nhất, rốt cuộc anh ta sẽ tặng quà gì cho bà nội đây?

❮ sau

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Kevin 5 ngày trước
Sao thằng main giống hơi khùng vậy tác giả ? Khi không điên lên ! Có đại ca khùng có ngày chết bất đắt kỳ tử….
https://audiosite.net
Quang Luận 1 tuần trước
Cám ơn đạo hữu nhiều :)
https://audiosite.net
XRumer23Prown 1 tuần trước
Hey people!!!!! Good mood and good luck to everyone!!!!!
https://audiosite.net
Kevin 4 tuần trước
Sao có tiền mà bủn xỉn,không dám ăn xài, mà dám chi mua đồ cho gái lấy le….một đại gia bị chúng chửi ăn bám mà nhịn được cũng hay..
https://audiosite.net
HaHohong 1 tháng trước
ua viet nam minh sang tac day a... dua a ??
https://audiosite.net
phan anh 2 tháng trước
Lâu lém rồi không kiếm được bộ truyện ưng ý như vậy :) Tên vĩnh hằng kiếm tổ không hổ danh bộ truyện...main Thông Minh + Bá Đạo + Cơ Trí... tình tiết câu chuyên rất hợp lý, không nhàn chán...:) Có thể nói bộ truyện mình chấm 9.5/10..! -0.5 điểm là dịch không trọn vẹn :P ( tuy nhiêu đoạn cv chỉ là đoạn không quan trọng và tên nhân vật phụ ) 1 Lần nữa cảm ơn Audio Site và thành viên trong nhóm nhé .!! Muốn donate ủng hộ mọi người nhưng có vẻ AD mãi làm audio hay sao mà quên đưa cập stk vs QR thì phải không ủng hộ được à nha :))
https://audiosite.net
Tất cả bộ truyện các thành viên yêu cầu sắp hoàn tất...hiện tại trống lịch nhé :). Các bạn có gửi yêu cầu bộ truyện nào? trực tiếp tại mục bình luận để tụn mình xếp lịch trong thời gian tới. Xin Chân thành cảm ơn...^.^
https://audiosite.net
Cập nhật chương 1800 đến 2527 audio nhé chư vị đạo hữu...! ^^!
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
haizz lục thiếu du a... !
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
lưu tủ truyện :)
https://audiosite.net
test1 tuan1 3 tháng trước
hay hay
https://audiosite.net
Chuong Trần 4 tháng trước
Cám ơn tác giả và Mc Truyện thật là hay