Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 98 [Chương 436(b) đến 440(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 436(b): Thánh Địa khảo nghiệm (2)
Thánh Địa cũng không phải là thánh địa của Ba Lan Thánh Tộc, mà là một tầng Thánh của thế giới dưới lòng đất, nghe nói cùng tầng hai Thánh Địa của thế giới dưới lòng đất có ngàn vạn lần quan hệ. Mà một năm trước U Tâm Thánh Nữ vốn là phải gả cho Thánh Tộc Thánh Tử cường đại của tầng hai thế giới dưới lòng đất. Lúc ấy với thiếu niên đến từ bên ngoài kia là theo thánh địa rời khỏi, lại khiến cho Ba Lan Thánh Tộc bị lăng nhục.
Thánh Địa rất nguy hiểm, nhân loại dưới lòng đất tiến vào trong đó, cửu tử nhất sinh, không, phải là một trăm người đi vào, chưa hẳn có thể có một còn sống. Có thể khiến nhân loại dưới lòng đất khó hiểu là người từ ngoài đến ở trong thánh địa, tỷ lệ sống sót lớn hơn, chí ít có rất nhiều người qua được rồi.
Có bao nhiêu nguy hiểm, thì có bấy nhiêu lợi ích, Thánh Địa từ Thượng Cổ đã tồn tại. Bên trong cất dấu rất nhiều bí mật cùng bảo tàng, Ba Lan Thánh Tộc cứ một trăm năm sẽ tổ chức một lần đội ngũ tiến vào Thánh Địa. Xung quanh một vài Thánh tộc cũng thế, lần này vẫn chưa tới một trăm năm, một mình một người, lão già tóc bạc cũng không dám tiến vào trong đó.
– Đại trưởng lão, bọn hắn đi vào rồi?
Ba người Kim Phong Thánh Tử xẹt qua đến.
Lão già tóc bạc mặt không biểu tình nói:
– Chuyện này dừng lại, chúng ta trở về.
Mặc kệ hắn không cam lòng đến cỡ nào, hành động lần này đã thất bại.
– Coi như bọn hắn may mắn, bất quá cũng không biết vận may này có thể tiếp tục tới khi nào, nói không chừng tiếp theo chúng ta tiến vào Thánh Địa, sẽ thấy được pho tượng của bọn hắn.
Kim Phong Thánh Tử âm thanh lạnh lùng nói.
….
Ô ô!
Ô ô ô!
Hắc sắc cuồng phong thổi loạn bốn phía tựa như lưỡi hái tử thần, đi qua chỗ nào cũng phát ra tiếng ô ô, ngọn núi cao ngất trong lúc vô hình bị cắt đứt không ít.
Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành vừa hiện thân, liền gặp được một hồi hắc phong thổi tới. Hai người vô ý thức tăng cường phòng ngự. Khiến bọn hắn kinh ngạc là chân nguyên ở đan điền bị áp súc thoát khốn mà ra. Ở bên ngoài cơ thể hình thành một tầng hộ thể chân nguyên, một mực thủ hộ cho bọn hắn.
– Nơi này chân nguyên không bị hạn chế!
Không quá dễ dàng ngăn cản được hắc phong, Mộ Dung Khuynh Thành lên tiếng nói.
Diệp Trần nói:
– Tinh thần lực vẫn bị hạn chế, khó trách bọn hắn không có đuổi theo.
Tinh thần lực đã bị áp chế, linh hồn cũng sẽ phải chịu áp chế. Linh hồn vừa yếu, ý chí tự nhiên sẽ có chỗ ảnh hưởng. Về phần ý niệm tại thế giới dưới mặt đất đã bị áp chế bao nhiêu, Diệp Trần cũng không biết.
Tích tích ba ba!
Hắc sắc cuồng phong cùng hộ thể chân nguyên va chạm, không ngừng phát ra tiếng bạo liệt rất nhỏ. Một tia mê hoặc nhàn nhạt đột nhiên hiển hiện. Lúc này Diệp Trần mới chú ý tới hắc phong, cẩn thận phân biệt, sau đó mở miệng nói:
– Đây là Tán Hồn Cương Phong, là cương phong do Kim Nguyên Khí cùng Ám Nguyên Khí kết hợp với nhau. Hơn nữa bên trong ẩn chứa một tia ý chí, khiến cho uy lực của cương phong đủ để địch lại cương khí.
Cương phong cùng cương khí khác nhau ở chỗ, cái trước cùng không khí hỗn hợp với nhau, tạp chất tương đối nhiều, cho nên uy lực so ra kém thuần túy so với cương khí. Còn có được ý chí cổ quái tăng phúc, uy lực của cương phong cũng không kém cương khí, đủ để uy hiếp chín thành chín cường giả Tinh Cực Cảnh.
– Không biết Âm Ma Tông có tiến được vào hay không?
Mộ Dung Khuynh Thành nhíu mày.
– Có lẽ có tiến vào! Nhưng không cần phải lo lắng.
Diệp Trần biết rõ nàng đang lo lắng cái gì. Nơi này đã không cách nào áp chế chân nguyên. Như vậy Âm Ma Tông sau khi đi vào, cũng là đại năng Tông Sư Cấp là chân chính. Hai người liên thủ cũng không đủ cho đối phương một tay nghiền áp. Bất quá bọn hắn cùng Âm Ma Tông không cừu không oán, cũng không có tranh chấp lợi ích, cho dù gặp được cũng không có việc gì. Về phần sau này, vậy để sau này hãy nói.
…
Âm Ma Tông xác thực đã tiến vào, nhưng không cùng một địa điểm với Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành. Hắn mới vừa tiến vào, liền gặp quái phong ẩn ẩn tản mát ra tam sắc hào quang thổi tới. Quái phong uy lực không gì sánh kịp, cơ hồ cùng một kích toàn lực của đại năng Linh Hải Cảnh bình thường không sai biệt lắm. Chỉ là sau một khắc, Âm Ma Tông thở phào một hơi, hắn phát hiện rốt cục có thể động dụng chân nguyên, có chân nguyên, cái tam sắc quái phong cổ quái này thì tính là gì?
– Thanh, hoàng, hắc lại là Tán Hồn Cương Phong, không đúng, bên trong ẩn chứa ý chí cổ quái, uy lực không thua cương khí do ba loại nguyên khí kết hợp.
Âm Ma Tông có chút kinh ngạc, trong gió ẩn chứa ý chí, hắn cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua. Rốt cuộc là con người làm ra, hay vẫn là tự nhiên hình thành?
Hành tẩu tại vùng đất hoang vu, cửng rắn, Âm Ma Tông không sợ hãi, chỉ cần chân nguyên tồn tại, chiến lực của hắn bạo tăng mấy lần không nói, thủ đoạn bảo vệ tánh mạng nhiều. Duy nhất khiến hắn còn có chút đau thịt là vì thoát khỏi lão già tóc bạc, đã tổn thất hai kiện Thượng phẩm bảo khí. Phải biết rằng dù hắn là đại năng Tông Sư Cấp, Thượng phẩm bảo khí cũng không có vài món. Lúc này hắn chỉ còn lại có một thanh Thượng phẩm bảo đao.
– Ân!
Âm Ma Tông lông mày nhíu lại, thân hình triệt thoái phía sau, đồng thời, vung đao chém ra.
Phốc phốc!
Một con rết khổng lồ vừa ló đầu ra bị chặt đứt đầu, chất lỏng màu đen bắn tung tóe.
– Cửu cấp Thượng Cổ yêu thú Hắc Sơn Ngô Công!
Âm Ma Tông liếc mắt liền nhận ra thân phận của yêu thú rết kia.
Bách túc chi trùng tử nhi bất cương, Hắc Sơn Ngô Công rơi đầu, nửa người dưới vẫn chui từ dưới đất lên, bay tới hướng Âm Ma Tông.
– Muốn chết!
Âm Ma Tông cười lạnh một tiếng, bị lão già tóc bạc đuổi giết đã khiến hắn vô cùng phẫn nộ, đang lo không có chỗ để phát tiết.
…
Bên này Âm Ma Tông giải quyết Hắc Sơn Ngô Công đánh lén, bên kia Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành lại lọt vào một đám Thất cấp Thượng Cổ yêu thú Xà Lân Lang vây công.
Xà Lân Lang là một loại yêu thú biến dị, hình thể như sói, so với chó sói bình thường lớn hơn vài lần, cao chừng hai thước. Trên người không có lông, mà là lân phiến lóe ra mặc lam sắc quang mang. Những lân phiến này so với thân thể cực lớn của Xà Lân Lang mà nói, phi thường nhỏ, chỉ cỡ ngón cái. Cũng chính vì thế, lân phiến dày đặc, Xà Lân Lang phòng ngự thập phần cao, có thể so với một ít Bát cấp yêu thú phòng ngự cường hãn.
Xà Lân Lang thỉnh thoảng phun ra đoàn sắc quang cầu, oanh kích Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành.
– Thanh Liên Hóa Khí!
Phảng phất như lông nhím, vô số kiếm khí theo bên ngoài cơ thể Diệp Trần kích bắn ra. Xà Lân Lang chết cả đám, dùng thực lực của Diệp Trần, đừng nói nhóm lớn Thất cấp yêu thú, coi như là nhóm lớn Bát cấp yêu thú cũng không làm gì được hắn.
Ngay khi hai người sắp tiêu diệt toàn bộ Xà Lân Lang, những con còn lại tựa hồ cảm ứng được cái gì, dốc sức liều mạng chạy trốn về một phía nào đó.
Diệp Trần không cho rằng Xà Lân Lang là sợ hãi, vữa này giết chết nhiều như vậy, cũng không thấy chúng sợ hãi, theo phương hướng ánh mắt của một đầu Xà Lân Lang, Diệp Trần nghiêng đầu nhìn lại.
Chân trời, một tầng hắc khí đang di động về phía bên này. Tốc độ di chuyển của hắc khí vô cùng nhanh, cũng khiến Diệp Trần nhìn rõ ràng hình dạng của nó. Nói là hắc khí, không bằng dùng hắc vụ càng hình tượng hơn. Hắc vụ này tràn ngập khắp nơi tựa như quỷ vụ. Bên trong truyền đến thanh âm gào khóc thảm thiết, loáng thoáng có thể thấy rất nhiều khuôn mặt cùng thân người, còn có một chút một vài ảnh tích mơ hồ của yêu thú.
Hắc vụ đến đâu, yêu thú ẩn tàng cực sâu cũng bị cuốn đi ra, thân thể nhanh chóng thối rữa, đoàn quang ảnh dung nhập trong hắc vụ.
– Thôn phệ linh hồn!
Đi đầu nhảy đến trên lưng Khôi Lỗi chim đại bàng, Diệp Trần nói.
Mộ Dung Khuynh Thành có chút kinh ngạc, nhanh chóng nhảy tới.
Hưu!
Có Thượng phẩm linh thạch cung cấp động lực, Khôi Lỗi chim đại bàng tốc độ nhanh như cực quang. Thời gian hai ba lần nháy mắt, tốc độ nhảy lên tới gấp năm lần vận tốc âm thanh, sau đó là gấp bảy vận tốc âm thanh, gấp mười lần vận tốc âm thanh, một đường phong trì điện thệ, đem tất cả Xà Lân Lang ném ở phía sau.
– Đây là Thượng phẩm phi hành Khôi Lỗi?
Mộ Dung Khuynh Thành truyền âm nói.
Diệp Trần gật gật đầu:
– Là từ trong một di tích phân đường của Khôi Lỗi Môn tìm được, tốc độ lớn nhất là gấp mười lần vận tốc âm thanh, có thể so với Linh Hải Cảnh đại năng bình thường, bất quá tiêu hao là Thượng phẩm linh thạch.
Tốc độ di chuyển của hắc vụ ít nhất là gấp sáu bảy lần vận tốc âm thanh, Xà Lân Lang phân biệt bị đuổi kịp, không có bất kỳ chỗ trống nào phản kháng, thân thể thối nát, linh hồn bay ra. Tràng diện đó thập phần đồ sộ khủng bố như là đi vào thế giới địa ngục.
Chương 437: Thánh Địa khảo nghiệm (3)
Nửa canh giờ sau, hai người thừa lúc Khôi Lỗi chim đại bàng đi đên ngoài hai vạn năm nghìn dặm, đem hắc vụ thôn phệ linh hồn vứt ở phía sau rất xa.
Thu hồi Khôi Lỗi chim đại bàng, hai người rơi xuống mặt đất.
Phóng nhãn nhìn lại, bốn phía là cỏ dại hoang dã, quỉ dị là bên trên hoang dã cứ cách một đoạn liền có thể thấy một pho tượng người đá. Những pho tượng người đá này hoặc dựng đứng, hoặc ngồi, hoặc té trên mặt đất, hoặc chôn dưới đất, không biết có phải hai người bị ảo giác hay không, pho tượng người đá biểu lộ trông rất sống động, phảng phất như có thần trí, vốn là mặt không biểu tình đều mang theo một tia cười quỷ quyệt.
– Xem ra cùng pho tượng người đá tại Thạch Nhân Trận không có gì khác nhau.
Diệp Trần nhớ tới Thạch Nhân Trận theo Bất Tử tế đàn toàn bộ rơi vào thế giới dưới lòng đất.
Tạp sát!
Đi qua một pho tượng người đá bị chôn vùi một nửa, bên cạnh bùn đất bỗng nhiên nứt ra mấy khe hở.
Mộ Dung Khuynh Thành cẩn thận nói:
– trong pho tượng người đá có cái gì?
Vừa dứt lời, pho tượng người đá nửa người chôn dưới đất này chui ra, khuôn mặt bằng đá rõ ràng biến hóa ra cười lạnh, cánh tay thoáng vặn vẹo một phát, một quyền đánh tới hướng hai người.
– Thiên Xích!
Mộ Dung Khuynh Thành một chưởng nghênh đón, pho tượng người đá bị lực lượng bài xích đẩy bay ra ngoài mấy chục thước.
Tạp sát!
Tạp sát! Tạp sát!
Pho tượng người đá xung quanh toàn bộ phục sinh, dáng tươi cười trên mặt không phải nụ cười giả tạo, thì là cười si ngốc, hoặc giả cười tàn nhẫn, nhìn về phía trên, không có lấy một dáng cười bình thường, khiến người ta có cảm giác kinh hãi sởn hết cả gai ốc.
– Thiên Lôi Thiết!
Diệp Trần không dám lãnh đạm, một kiếm mạnh nhất đánh ra, kiếm quang như tuyết, chém đứt đầu bảy tám pho tượng người đá. Pho tượng người đá bị chém ra, mặt cắt toát ra hắc vụ, càng làm nửa phần trên liên kết vào, không chút bị hao tổn.
– Bất Tử Chi Thân!
Diệp Trần cùng Bất Tử Chi Thân đều nghĩ đến Bất Tử Chi Thân. Bọn họ là bởi vì Bất Tử Chi Thân mới tiến vào thế giới dưới lòng đất, nói Bất Tử Chi Thân cùng thế giới dưới lòng đất không có liên quan, khả năng rất nhỏ. Nhưng loại Bất Tử Chi Thân này cũng quá mức đáng sợ. Đây chỉ là bọn hắn suy đoán, cũng không biết Bất Tử Chi Thân chính thức như thế nào.
– Thiên Ma Đại Thủ Ấn!
Càng ngày càng nhiều pho tượng người đá xông tới, Mộ Dung Khuynh Thành nghênh hướng có nhiều pho tượng người đá nhất đánh ra một chưởng, có chứa đặc tính yên diệt khiến cho toàn bộ pho tượng người đá nằm trong phạm vi chưởng lực đều bị lơ lửng bay lên, như là mất đi trọng, chợt ầm ầm yên diệt.
Thế nhưng mà sau một khắc, hắc vụ lại làm bột phấn bằng đá kết dính lại với nhau, một lần nữa ngưng tụ thành pho tượng người đá.
Pho tượng người đá có Bất Tử Chi Thân khó chơi ngoài dự kiến.
– Xem ra cần vận dụng thuộc tính Kiếm Ý.
Tại Thái Dương thần Thái Dương thần, Diệp Trần từng dùng Sát Lục Kiếm Ý phá hủy nguyên khí của Bất Tử quái vật, khiến cho đối phương thời gian ngắn không khôi phục được chiến lực đỉnh phong, càng đánh càng yếu. Giờ khắc này, Sát Lục Kiếm Ý tự nhiên không thể sử dụng, bởi vì đối phương cũng không phải là sinh vật có sinh mạng.
Đồng dạng một chiêu Thiên Lôi Thiết, dưới tình huống bao hàm Hủy Diệt Kiếm Ý, nếu so với Thiên Lôi Thiết tầm thường cường đại không biết bao nhiêu lần. Một kiếm chém ra, cổ khí tức giống như hủy diệt kia làm cho người khác kinh hồn táng đảm. Một đám cỏ dại lập tức mất đi sinh cơ, chẳng những héo rũ, còn bị thiêu thành bột phấn màu đen.
Kiếm quang hùng hậu tung hoành vô thất. Hơn mười pho tượng người đá trên người hiện ra vài vết đạo kiếm ngân hoặc lớn hoặc nhỏ. Mà lúc này, hắc vụ trong thiết diện của kiếm ngân căn bản không dũng mãnh tiến ra, mà toát ra từng tia một, đều bị Hủy Diệt Kiếm Ý còn sót lại ma diệt, chân chính hủy diệt.
Hủy Diệt Kiếm Ý khắc chế Bất Tử Chi Thân của pho tượng người đá!
– Khắc chế?
Mộ Dung Khuynh Thành đối với thuộc tính Kiếm Ý cũng không phải phi thường am hiểu. Chỉ là biết rõ một khi lĩnh ngộ thuộc tính Kiếm Ý, trên thành tựu kiếm đạo sẽ viễn siêu những người khác, ví dụ như Vương giả Sinh Tử Cảnh lĩnh ngộ thuộc tính Kiếm Ý so với Vương giả Sinh Tử Cảnh Kiếm Ý bình thường mạnh hơn. Về phần có Vương giả Sinh Tử Cảnh vì sao cũng không lĩnh ngộ thuộc tính Kiếm Ý, không chỉ là nguyên nhân ngộ tính, còn nguyên nhân linh hồn. Dù sao giữa người với người có tồn tại chênh lệch, một người thọt dù có tiền cũng vẫn là người thọt.
Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được có chút thất thần. Theo nàng biết, thuộc tính Kiếm Ý của Diệp Trần không chỉ một loại, hẳn là ba loại. Một người lĩnh ngộ Tam đại thuộc tính Kiếm Ý. Chân Linh Đại Lục từ trước tới nay chưa từng có phát sinh qua loại sự tình này. Nếu có thể đem ba loại thuộc tính Kiếm Ý đều phát triển đến cấp bậc Sinh Tử Cảnh, thành tựu kiếm đạo của hắn tuyệt đối khủng bố. Về phần có thể siêu việt Thượng Cổ Kiếm Vương, trở thành Kiếm Vương thứ hai hoặc là đệ nhất Kiếm Hoàng hay không, nàng cũng không dám khẳng định. Dù sao toàn bộ phương diện nếu so với đơn phương phát triển càng khó hơn.
Nhưng bất kể nói thế nào, Diệp Trần chỉ cần đạt tới Sinh Tử Cảnh, thành tựu tuyệt đối không thấp.
– Thanh Liên Khai Sơn!
Cầm trong tay Thanh Liên kiếm, Diệp Trần huy kiếm quét ngang một vòng, lập tức, trong phạm vi cực lớn có khí tức hủy diệt phảng phất như một vòng tròn đem pho tượng người đá trong phạm vi chém thành hai đoạn. Bên trên mặt cắt hắc vụ phun ra dần dần yếu đi.
– Chúng ta đi!
Không cần phải cùng những pho tượng người đá này liều mạng. Diệp Trần chọn một phương hướng, tiếp tục đi tới, Mộ Dung Khuynh Thành theo sát phía sau.
Đi thật lâu, hai người đều không có gặp phải pho tượng người đá nào mới.
Dần dần, hai người tới bên cạnh một dòng sông thật lớn. Dòng sông rộng hơn mười dặm, dài không biết bao nhiêu, trong hoàn cảnh hôn ám tại đây, dòng sông khiến người ta có cảm giác sâm lãnh vô tình.
Tại bờ sông, dựng một tám bia đá lớn, mặt trên viết sáu chữ lớn màu đen:
– Ma tượng tâm, diệt hồn ba.
Trong lúc nhất thời, hai người không hiểu được sáu chữ này có ý gì, nên cũng mặc kệ nó, theo dòng sông lao đi về phía trước.
Ước chừng đi hơn mười dặm, nước sông dần dần chảy xiết, đập vào vòng xoáy, vốn chỗ này là giao lộ của ba nhánh sông. Ở ở một phía của giao lộ, có một tòa hắc sơn cực lớn đứng sừng sững. Vị trí của hắc sơn đối diện dòng sông, lại là kiến tạo một tượng đá cao trăm thước. Tượng đá dựa vào núi mà kiến tạo, cùng với thế núi dung làm một thể, căn bản tuy hai mà một.
Màu sắc tượng đá trong xanh có đen, ngồi thẳng tại đó. Tay và chân không phải tay chân của nhân loại bình thường, mà là tựa như móng vuốt của yêu thú. Chẳng biết tại sao, hai người từ trên tượng đá cảm nhận được ma ý cực độ đáng sợ. Dưới cổ ma ý này phụ trợ, cả tòa tượng đá làm cho người ta có một loại dấu hiệu sống lại.
Đây rõ ràng là một tòa ma tượng.
– Ma tượng tâm có phải là nói tòa ma tượng này a, thấy thế nào, tòa ma tượng này cũng không phải loại tầm thường.
Diệp Trần rất rõ ràng, pho tượng người đá có thể sống lại, vây giết bọn hắn, ma tượng có lẽ càng cường đại hơn, cũng không biết, ma tượng tâm là chỉ cái gì.
Ngồi ngay ngắn ở phụ cận giao lộ ba nhánh sông, ma tượng nhìn xuống thương sinh, dòng sông chảy xiết không bởi vì nó mà trở nên bình ổn. Ngược lại càng phát ra liều lĩnh cùng kinh tâm động phách. Nếu là ở ngoại giới không biết có bao nhiêu thuyền hàng có thể gặp sự cố ở đây.
Ông!
Tròng mắt của ma tượng bỗng nhiên thoáng chuyển động một cái. Mà theo tròng mắt của nó chuyển động, trong thiên địa phong vân biến huyễn, trong dòng sông từng phiến kinh đào hải lãng dâng lên. Hướng phía hai người vọt tới, sau một khắc, ma tượng đột nhiên đứng dậy. Trong chốc lát nó đứng dậy, không gian đều như chấn động, ma ý đáng sợ phô thiên cái địa, phóng xạ ra bốn phương tám hướng.
– Ma Đạo ý chí!
Diệp Trần hít sâu một hơi, cũng không có vì ma tượng sống lại mà giật mình. Khiến hắn giật mình là trên người ma tượng ẩn chứa một cổ võ đạo ý chí hoàn toàn bất đồng, rõ ràng là Ma Đạo ý chí cực độ hiếm thấy. Ma Đạo cùng kiếm đạo đồng dạng, đều là tại võ đạo, nhưng đã tự lập môn hộ, hình thành một hệ thống hoàn thiện. Tại Thượng Cổ thời đại người có được Ma Đạo ý chí, mới thật sự là ma.
Một kiếm đem kinh đào hải lãng bổ ra, Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành nhìn thẳng ma tượng.
Ầm ầm!
Thân thể ma tượng dựng thẳng lên, thân thể hơi có vẻ cứng ngắc. Thế nhưng khi hắn đánh ra một quyền, liền biết quyền của nó nhanh và mạnh tới mức nào. Quyền chưa tới, quyền áp đã đem tầng mây trên bầu trời màu xám đánh xơ xác, quyền kình bàng bạc dưới ma ý tăng phúc cơ hồ có thể nối liền đại địa.
Không chần chờ chút nào, Diệp Trần một kiếm nghênh hướng quyền kình.
Ngay lập tức!
Thiên Lôi cuồn cuộn, phương viên hơn mười dặm tối xuống, mây đen theo bốn phương tám hướng tụ tập lại, đánh ra lôi điện xuống phía dưới. Mà dòng sông phía dưới trực tiếp bị kiếm khí cùng quyền kình lực bạo tạc làm cho bốc hơi lên, lộ ra đáy.
Thân bất do kỷ, Diệp Trần lướt đi ra ngoài vài trăm mét, quần áo như cờ xí bay phất phới.
– Lực Trường Thiết Cát!
Mộ Dung Khuynh Thành trực giác ma tượng đối với chính mình có tác dụng không thể bỏ qua, cũng phát động công kích, hai đạo lực trường hoàn toàn trái ngược đụng vào nhau, hình thành lực lượng thiết thiết khủng bố, chém về phía đầu ma tượng. Cùng lúc đó, nàng càng đem Thiên Ma Lực Tràng thúc dục đến cực hạn, đề phòng vạn nhất.
Tạp sát!
Ma tượng phản ứng rất chậm chạp, lực tràng thiết cát trên cổ nó một vết rách cực lớn. Đương nhiên, vết cắt này so với hình thể của nó vẫn có chút nhỏ, không ảnh hưởng toàn cục.
Tròng mắt chuyển hướng Mộ Dung Khuynh Thành, ma tượng lại đánh ra một quyền.
Phốc!
Thiên Ma Lực Tràng bên ngoài cơ thể Mộ Dung Khuynh Thành lập tức sụp đổ, bản thân phun ra một búng máu, bay ngược ra mấy nghìn thước. Bất quá rơi vào trong mắt Diệp Trần, ý nghĩa liền khác biệt. Theo hắn thấy, đây mới là thực lực chân chính của nàng, hoặc giả tiếp cận thực lực chân chính. Nếu không cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn bình thường dưới một kích này tuyệt đối không thể sống sót, dù là ngưng luyện ra hình thức ban đầu của Vũ Hồn cũng thế.
Hít sâu một hơi, Kiếm Ý trên người Diệp Trần càng ngày càng đậm, đậm đặc đến mức tận cùng, xuyên thấu mây đen trên bầu trời, tựa như một thanh tuyệt thế bảo kiếm sắp ra khỏi vỏ.
Sưu!
Thân hình mở ra, Diệp Trần bay vụt hướng ma tượng, lăng không bổ ra một kiếm.
Uy lực một kiếm này to đến không thể tưởng tượng nổi, nửa người ma tượng cơ hồ đều bị chém ra. Lại khiến hắn có chút kinh ngạc là ma tượng cũng không có Bất Tử Chi Thân, chỗ đứt ra không khép lại, về phần thôi động nó đến tột cùng là cái gì, đoán chừng là Ma Đạo ý chí còn sót lại.
Thân thể ma tượng lắc lắc vẫn đánh ra một quyền.
Quyền kình phạm vi bao phủ quá lớn, Diệp Trần không thể tránh né, đành hoành kiếm phong ngăn cản, lại rút lui ra vài trăm thước, khí huyết sôi trào.
Chương 438: Bất Tử Nham Bích
Giờ phút này, khóe miệng Mộ Dung Khuynh Thành nhuốm máu xông lên, ngênh hướng ma tượng đánh nhất thức Thiên Xích trong Thiên Ma Đại Thủ Ấn.
Vốn một chưởng này không mang đến uy hiếp gì cho ma tượng, có thể lúc trước, Diệp Trần một kiếm bổ ra nửa người ma tượng, khiến cho nửa người trên của nó dao động tùy thời có thể sụp đỏ, làm cho một chưởng này của Mộ Dung Khuynh Thành khiến nó trên người tràn đầy vết rách.
Ma tượng chằng chịt vết rách không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào, đánh ra một quyền, hưu một tiếng, khi một quyền này đánh ra, một đầu ngón tay rõ ràng gãy rơi xuống. Thì ra lúc cùng Diệp Trần giao đấu đã sắp gãy rời, hiện tại oanh ra một quyền, ngón tay dùng tốc độ không thể tưởng tượng bắn rời ra, bên trên ẩn chứa Ma Đạo ý chí tung hoành vô thất.
– Nguy hiểm!
Diệp Trần chém ra một đạo kiếm quang chặt đứt ngón tay của ma tượng.
Chỉ có điều ma tượng mất đi một nửa người, ngón tay vẫn đánh trúng Mộ Dung Khuynh Thành, mang theo thân thể nàng trực tiếp bay ra cả ngoài ngàn dặm.
Giữa không trung, Mộ Dung Khuynh Thành phun ra máu tươi, một màn kinh người phát sinh, ngón tay cùng với ma ý trên ma tượng ly thể mà ra, lao thẳng tiến nhập trong mi tâm hồn hải của Mộ Dung Khuynh Thành. Mất đi ma ý chi trì, ma tượng ầm ầm sụp đổ, chỉ có khối ngực bên phải còn lại, bay về hướng Mộ Dung Khuynh Thành.
– Ma tượng tâm, thì ra là thế.
Diệp Trần thở phào một hơi, cả tòa ma tượng là một Ma Đạo truyền thừa. Tại vị trí ngực của nó, có lẽ ẩn giấu Diệt Hồn Ba. Mộ Dung Khuynh Thành tu luyện cũng là Ma Đạo, thuận theo tự nhiên tiếp nhận Ma Đạo truyền thừa này.
Ma ý rót vào hồn hải, trên mặt Mộ Dung Khuynh Thành hiện lên thần sắc kỳ quái, mắt thấy một khối ở ngực ma tượng bay tới, nàng đưa tay tiếp lấy.
Ba một tiếng!
Hòn đá nát bấy, bên trong xuất hiện một khối ngọc màu đen.
– Ngươi không sao chớ!
Diệp Trần xẹt qua tới, hỏi.
Mộ Dung Khuynh Thành lắc đầu:
– Không có việc gì, bất quá võ đạo ý chí của ta trực tiếp chuyển hóa thành Ma Đạo ý chí, hình thức ban đầu của Võ Hồn cũng biến thành hình thức ban đầu của Ma Hồn, hơn nữa càng tiến một bước đã tới gần Ma Hồn chính thức.
Chưa từng có suy nghĩ nhiều, Mộ Dung Khuynh Thành đem lực chú ý đặt trên hắc ngọc. Hắc ngọc phát ra hào quang nhu hòa, sờ lên thập phần ôn nhuận, đợi chân nguyên vận chuyển vào, một bức họa đột ngột xuất hiện trong đầu nàng, cũng bắt đầu phát ra.
Trên hoang nguyên màu đỏ thẫm, một đầu ác ma chân chính lơ lửng dưới ánh trăng hồng. Sau lưng Ác Ma mọc lên cánh dơi màu đen, đầu có hai sừng, đồng tử màu bạc, trên người căn bản không có làn da, mà là một tầng chất sừng tương tự khôi giáp. Ác Ma cao tới hơn hai mét, từ ngoại hình mà xem, không khác gì nhân loại, nhưng là liếc mắt nhìn lại, ở sâu trong nội tâm cũng chỉ có một cảm giác đó chính là mạnh. Cũng không phải là thực lực mạnh, mà là bản chất mạnh, trời sinh đã mạnh, tựa hồ là cường đại bao trùm ở trên nhân loại.
Mà đối diện ác ma, là một gã nhân loại thân mặc hắc bào. Nếu như nói Ác Ma là ma trời sinh, như vậy tên hắc bào nhân này là hậu thiên ma. Ở bên ngoài cơ thể hắn có khí tức Hắc bào nhân lượn lờ. Khí tức này phảng phất như có linh tính, từng tia, từng sợi.
Ầm ầm!
Sau lưng mọc lên cánh dơi, một cái cổ tay Ác Ma chém ra, ám sắc quang hoa phô thiên cái địa xông đến, lập tức, bầu trời nghiền nát, đại địa rạn nứt.
– Diệt Hồn Ba!
Hắc bào nhân ngẩng đầu, trong ánh mắt toát ra vẻ cuồng phách, bàn tay run lên xoay tròn, đồng dạng có hắc sắc quang hoa ngưng kết thành một viên cầu. Chợt chuyển thành hình quạt phóng xạ ra, uy lực một đường gia tăng, chẳng những triệt tiêu công kích của Ác Ma, còn đem đối phương đánh bay ra ngoài mấy trăm dặm.
Trong vô thanh vô tức, Ác Ma như là mất đi linh hồn, thi thể từ trên bầu trời rớt xuống, trên người không có một tia tổn thương.
Trong sợ hãi thán phục, thân thể Mộ Dung Khuynh Thành căng cứng, hình ảnh trong não hải, hắc bào nhân quay về phái nàng lộ ra một khuôn mặt cười. Ánh sáng hình quạt thoáng cái bao phủ tư duy của nàng.
Diệp Trần không có đi quấy rầy tới Mộ Dung Khuynh Thành. Hắn từng có tiếp nhận kinh nghiệm áo nghĩa võ học, tinh tường trong quá trình tiếp nhận tin tức, trong óc một mảnh hỗn loạn, nhất thời nửa khắc không có biện pháp thanh tỉnh, cưỡng ép quấy rầy mà nói, không chừng sẽ gây tổn thương đến tinh thần.
Thật lâu, Mộ Dung Khuynh Thành mở to mắt ra.
– Nguyên lai Diệt Hồn Ba là đê giai áo nghĩa võ học, trọng điểm công kích tại phương diện linh hồn, linh hồn phòng ngự không mạnh, thân thể có mạnh cũng không làm được gì.
Diệp Trần hơi kinh ngạc nói:
– Đê giai áo nghĩa võ học trọng điểm tại linh hồn công kích, cái này không sai biệt lắm tương đương với trung giai áo nghĩa võ học bình thường.
Linh hồn không giống với thân thể, linh hồn tương đối yếu ớt. Một gã Linh Hải Cảnh đại năng bình thường nếu là nắm giữ Diệt Hồn Ba, không sai biệt lắm có thể đánh chết đại năng Chân Nhân Cấp thậm chí Tông Sư Cấp. Đương nhiên, Linh Hải Cảnh đại năng này cũng sẽ bị lập tức đánh chết là được.
Tư!
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, dòng sông vừa mới được lấp đầy lại đột nhiên thoát ra một đầu Loan Giác Đại Mãng. Loan Giác Đại Mãng dài không biết bao nhiêu phần, độ thô đạt đến mười thước. Toàn thân tràn đầy lân phiến. Cái đầu to cỡ cao lâu giống như một cái chùy. Lưỡi rắn phun ra nuốt vào tựa như một cây huyết hồng trường mâu mười thước, tốc độ nhanh hơn bình thường.
Cuồng phong tịch quyển, Loan Giác Đại Mãng hướng phía hai người đánh tới, yêu khí xung thiên khiến cho bầu trời lại tối đi. Lôi Điện tán loạn đánh thẳng xuống, mấy ngọn núi phụ cận bị nổ bay, thạch đầu cháy đen bay tung tóe đầy trời.
Mộ Dung Khuynh Thành có chủ tâm muốn thử xem Ma Đạo ý chí cường đại ra sao, thân thể không chút lay động, một chưởng ẩn chứa ma ý tung hoành vô thất ấn ra.
Phanh!
Loan giác bị bẻ gãy, trên trán đại mãng xuất hiện một chưởng ấn cực lớn. Khí tức màu đen bên trên chưởng ấn vọt ra, thân thể khổng lồ của đại mãng chưa hoàn toàn rời khỏi nước, đã bị chấn cho bay ra rớt ra ngoài, một đầu đụng gẫy ngọn núi trước ma tượng, đi đời nhà ma.
Bát cấp Thượng Cổ yêu thú lại không chịu nổi một chưởng của Mộ Dung Khuynh Thành.
Phải biết rằng Thượng Cổ yêu thú so với yêu thú hiện nay cường hoành hơn nhiều. Thất cấp Thượng Cổ yêu thú có thể cùng Bát cấp yêu thú chống lại. Bát cấp Thượng Cổ yêu thú có thể tương đương với Cửu cấp yêu thú kém cỏi nhất, cho dù không bằng, cũng không thua kém bao nhiêu, không ngờ vẫn bị một kích đoạt mạng, Ma Đạo ý chí cường đại không thể tưởng tượng.
Là người có được Ma Đạo ý chí, Mộ Dung Khuynh Thành so với Diệp Trần càng hiểu rõ ưu khuyết điểm của nó hơn, nàng nói:
– Ma Đạo ý chí cùng kiếm đạo ý chí giống nhau, vứt bỏ tăng phúc trên phòng ngự, tăng cường công kích, hơn nữa tựa hồ có một vài tác dụng phụ không đáng kể.
– Cũng đi công kích lộ tuyến sao?
Diệp Trần rất rõ ràng, ý chí là không có ai mạnh ai yếu, võ đạo ý chí là cân bằng, công kích, tốc độ cùng phòng ngự toàn bộ phương diện phát triển. Kiếm đạo ý chí trên công kích mạnh nhất, tốc độ thứ hai, phòng ngự kém cỏi nhất. Ma Đạo ý chí chỉ sợ cũng là như thế. Nếu không không có khả năng có uy lực như vậy. Về phần khác biệt rất nhỏ trong đó cũng không phải hắn có thể biết được, dù sao hắn và Chiến Vương đều tham ngộ kiếm đạo ý chí.
– Đi thôi, nơi đây có lẽ có thể tìm được đường ra.
Giờ khắc này, Diệp Trần đã không muốn đạt được gì nữa, hắn chỉ muốn nghĩ cách rời khỏi thế giới dưới lòng đất.
– Ân!
Mộ Dung Khuynh Thành gật gật đầu.
Nhìn qua pho tượng người đá cao tới vài trăm mét lên trước mắt, Âm Ma Tông da mặt co lại, thực lực tương đương với đại năng Chân Nhân Cấp cũng không tính, đối phương rõ ràng có Bất Tử Chi Thân, làm sao đánh đều không có một chút thương tổn, cái này lại khiến hắn không có biện pháp nào.
Ầm ầm!
Pho tượng người đá một quyền đánh tới, quyền phong đem mặt đất lật tung từng tầng một.
– Âm Ma Tán!
Pho tượng một người giao chiến mấy trăm, thủy chung không có cách nào thương tổn được đối phương. Cuối cùng, Âm Ma Tông đành phải buông tha dây dưa với pho tượng người đá, một chiêu Dĩ Địa Vi Thiên đánh ngã nó, rồi thi triển ra Âm Phong Độn rất nhanh rời xa nơi đây.
Một ngày một đêm, bay vút đi, Âm Ma Tông rốt cục thoát khỏi pho tượng người đá. Tốc độ của đối phương lại khiến cho hắn thiếu chút nữa sụp đổ, cũng may cuối cùng so với hắn vẫn chậm hơn chút, tiếp tục một ngày nữa trôi qua, một điểm ưu thế tốc độ mở rộng đến mấy vạn dặm.
– Ân, phía trước là một mảnh sơn mạch khổng lồ!
Trên bình nguyên, Âm Ma Tông nhìn thấy sơn mạch ở phía xa, sơn mạch cùng sơn mạch ở ngoại giới có khác biệt rất lớn. Sơn thể hiện lên màu đen, bầu trời cũng hiện ra màu đen, như là đêm tối. Nhưng bên ngoài sơn mạch lại là ban ngày, cả hai hình thành đối lập tươi sáng rõ nét.
– Đi vào trước dò xét một phen.
Có tâm tư giống với Diệp Trần, Âm Ma Tông đã không còn dục vọng bức thiết mốn đạt được Bất Tử Chi Thân. Đương nhiên, Bất Tử Chi Thân bày ở trước mắt là chuyện khác, hắn chỉ rời khỏi thế giới dưới lòng đất, trở lại thế giới thuộc về mình. Nếu không tiếp tục ở đây, hắn cũng không thể bảo đảm chính mình có thể còn sống sót hay không. Bất kể là nhân loại dưới lòng đất, hay pho tượng người đá đều khiến hắn có cảm giác cật lực.
Hưu!
Tốc độ lên tới khoảng tám lần vận tốc âm thanh, Âm Ma Tông cẩn thận tiến nhập sơn mạch.
Ở chỗ sâu trong sơn mạch, hai đạo nhân ảnh bay vút ra.
Đúng là Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành.
Có Ma Đạo ý chí, hình thức ban đầu của Ma Hồn đạt tới điểm tới hạn, Mộ Dung Khuynh Thành tại tốc độ đã không còn kém Diệp Trần bao nhiêu, chiến lực càng là gia tăng gấp đôi, thu hoạch không thể nói là không lớn.
– Chỗ đó có điểm cổ quái.
Mộ Dung Khuynh Thành thị lực rất mạnh, cách mấy ngàn dặm vẫn có thể thấy bên trong sơn mạch có điểm khác thường. Mảnh đất kia tràn ngập một tầng bạch quang nhàn nhạt, giống như có nguồn phát sáng cực lớn.
– Chúng ta đi qua.
Diệp Trần cũng đã nhìn thấy, tốc độ trong lúc vô hình tăng nhanh ba phần.
Một khắc trôi qua, hai người đã đến chỗ phát ra ánh sáng.
Trước mắt một màn lại khiến cho bọn hắn có chút kinh ngạc. Đập vào mắt là một mảnh sơn cốc bao la. Trong sơn cốc tràn ngập bạch sắc quang mang. Nói là quang mang, kỳ thực lại có điểm giống sương mù. Càng xác thực mà nói là vô số quang tuyến quấn lấy nhau. Mà những quang tuyến này thập phần vặn vẹo, không ngừng nhúc nhích.
Ném một tảng đá đi vào không có thấy gì khác thường. Hai người mới vận chuyển hộ thể chân nguyên từng bước một theo cửa đi vào sơn cốc.
Bạch sắc quang mang cùng hộ thể chân nguyên tiếp xúc, vô thanh vô tức, không tồn tại bất kỳ ảnh hưởng gì, nhưng hai người lại cảm giác được, bạch sắc quang mang cùng hộ thể chân nguyên tiếp xúc đến có một chút ảnh hưởng lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại tựa hồ muốn hòa vào nhau.
Đi ước chừng hơn mười dặm đường, hai người thấy một tòa tế đàn. Một bản phóng đại của Bất Tử tế đàn, cao tới trăm thước, rộng bốn trăm thước, sau cây cột phảng phất như cột chống trời, kéo dài thẳng đến bầu trời đen kịt. Mà bạch sắc quang mang là từ trong cây cột thẩm thấu đi ra. Chỉ có điều càng lên cao, quang mang càng tối, bên ngoài tế đàn là quang mang chói mắt.
– Bất Tử tế đàn, có lẽ là Bất Tử tế đàn, không thể tưởng được tại đây cũng có một tòa Bất Tử tế đàn.
Diệp Trần cẩn thận phân biệt một chút, có thể để xác định tòa Bất Tử tế đàn này cùng Bất Tử tế đàn lúc tiến đến nhìn thấy giống như đúc, bất đồng duy nhất có lẽ là đại môn mà thôi.
Đi vào phụ Bất Tử tế đàn, Diệp Trần lại phát hiện có một dải quang mang từ trung tâm Bất Tử tế đàn phóng nghiêng ra, chiếu rọi trên vách đá ở đối diện.
Vách đá trơn nhẵn như gương quả thực như thiên thần tường bích, hùng vĩ to lớn, tản mát ra khí tức cổ xưa. Mà quang mang đúng lúc chiếu xạ ở chính giữa. Bốn phía trống rỗng là một cái hố hình người. Hố có lớn có nhỏ, lớn cỡ trăm thước, nhỏ chỉ vẻn vẹn hơn mười thước.
Phía trước vách đá, có một tấm bia đá dựng đứng.
Trên tấm bia đá viết bốn chữ lớn cổ xưa: Bất Tử Nham Bích.
– Chẳng lẽ thực sự có Bất Tử Chi Thân.
Bất Tử tế đàn, Bất Tử Nham Bích, cái hố trên Bất Tử Nham Bích, Diệp Trần tựa hồ nghĩ đến cái gì, lại tựa hồ cái gì cũng đều không nghĩ tới. Hắn chỉ biết là chính mình cần nhớ lại một cái gì đó, nếu không không cách nào giải được.
Mộ Dung Khuynh Thành chần chờ nói:
– Ngươi có cảm thấy những cái hố này cùng pho tượng người đá trong Thạch Nhân Trận giống nhau hay không?
– Đúng! Chính là pho tượng người đá!
Trải qua Mộ Dung Khuynh Thành nhắc nhở, Diệp Trần lập tức nghĩ ra. Những cái hố này cùng pho tượng người đá kích thước không sai biệt lắm. Hình dạng đều có chút tương tự, nếu muốn phá giải cái này, phải đem pho tượng người đá từ trên mặt đất rơi xuống đặt vào. Chỉ là khu rừng nhiệt đới kia cách nơi này quá xa, hai người cũng không có biện pháp đi ra ngoài, càng không cách nào chuyển đến, làm sao mới có thể hoàn thành mục đích?
Chương 439: Bất Tử Chi Thân
– Mặc kệ, xem trước một chút Bất Tử tế đàn có gì huyền bí không?
Diệp Trần đem lực chú ý đặt ở Bất Tử tế đàn.
Con mắt nhìn tới cái bệ dưới Bất Tử tế đàn, Diệp Trần thấy một khe hở. Đây không phải là khe hở do tổn hại mà là khe hở do hai vật thể kết hợp với nhau hình thành, tế đàn tựa hồ đã chuyển động.
Tạp lạp lạp!
Bàn tay đặt ở rìa tế đàn, Diệp Trần hướng một phía thôi động, như hắn dự đoán, trên tế đàn một nửa chậm rãi chuyển động, trung tâm tế đàn bắn ra quang mang bắt đầu biến hóa màu sắc.
Tam sắc!
Tứ sắc!
…
Đương quang mang từ đơn sắc biến thành lục sắc, cả Bất Tử Nham Bích rung động lắc lư, chợt có hào quang theo cái hố hình người trên vách đá phát ra. Quang mang này tựa như có tính thẩm thấu, vì thế bên ngoài vách đá hiện ra lục sắc trong suốt, phảng phất như một khối lục sắc phác ngọc cực lớn.
Sau một khắc, Bất Tử Nham Bích hào quang tỏa sáng, chiếu rọi tứ phương, bầu trời đen kịt lập tức trở nên sáng, từng vòng quang vựng không ngừng khuếch tán.
– Chuyện gì xảy ra?
Âm Ma Tông ngẩng đầu, nhìn trung tâm sơn mạch phía xa.
Bên ngoài Thánh Địa, ở bên trong một tầng rừng nhiệt đới, những pho tượng người đá từ trên mặt đất rơi xuống tự nhiên rung động một cái. Rồi đột ngột, toàn bộ pho tượng người đá bay lên, hướng phía Thánh Địa bay tới, trên đường, pho tượng người đá thoáng cái biến mất không thấy gì nữa, trốn vào hư không.
Một màn này rơi vào trong mắt Thanh Mộc Thánh tộc tộc nhân, cho rằng nhìn thấy thần tích, trợn mắt há hốc mồm.
Pho tượng người đá không có trải qua truyền tống thạch môn, trực tiếp phá vỡ tầng không gian, đi vào trong Thánh Địa. Sự tình quỷ dị phát sinh, pho tượng người đá trong thánh địa tựa hồ cảm ứng được pho tượng người đá từ bên ngoài đến xâm lấn, toàn bộ phục sinh, hướng chỗ pho tượng người đá phát ra phẫn nộ gào thét. Một vài pho tượng còn truy đuổi phía sau, điên cuồng công kích, khiến cho người ta có một loại tư vị tự giết lẫn nhau.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh…
Pho tượng người đá từ bên ngoài đến phóng ra quang hoa chói mắt, toàn bộ pho tượng người đá trong thánh địa tiếp xúc với quang hoa đều lập tức sụp đổ, Bất Tử Chi Thân đều mất đi tác dụng.
Pho tượng người đá bay vút tốc độ rất nhanh, tại trong hư không lúc ẩn lúc hiện, cơ hồ là vài chục lần nháy mắt đã đi tới sơn cốc. Sau đó ở trên không trung sắp xếp tốt đội hình, từng pho một đặt vào trong cái hố hình người trên Bất Tử Nham Bích.
Vốn là nham bích quang mang chiếu sáng thiên địa, nhưng đợi các pho tượng người đá trở về vị trí cũ, quang mang nhanh chóng nội liễm, tập trung ở bên trong mỗi pho tượng người đá. Trên người chúng hiện ra đường vân phức tạp. Những đường vân này cùng đường vân mịt mờ trên nham bích liên tiếp kết nối với nhau, thành một bộ lộ tuyến đồ nguyên vẹn, quang hoa theo lộ tuyến đồ đi vào trung ương Bất Tử Nham Bích phía trên vị trí trống rỗng.
Long long!
Thanh âm nặng nề vang lên, một khối đá thật dài nứt ra. Khối đá tuy không phải hoàng kim, lại tản mát ra kim sắc quang mang so với hoàng kim còn thuần túy hơn. Mà xuyên thấu qua hòn đá, Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành có thể nhìn thấy một thủ quyển bị phong ấn bên trong. Kim sắc thủ quyển, kim sắc quang mang chính là từ đó phát ra, không có liên quan với khối đá.
– Kim sắc thủ quyển!
Là người khởi đầu, Diệp Trần tự nhiên có thể nhìn ra chỗ bất phàm của kim sắc thủ quyển, hắn có dự cảm, kim sắc thủ quyển kia hẳn là ghi lại bí mật tu luyện Bất Tử Chi Thân.
Ông!
Trên hòn đá dần dần có khe hở lan ra, một tia kim sắc quang mang càng mạnh hơn phát ra, khiến cho khối đá phảng phất như một cái lông nhím màu vàng. Vẫn chưa hết, trên khối đá, một tòa kim sắc hư ảnh dần dần hình thành, diện mục của nó mơ hồ, phát ra khí tức che thiên địa, lại khiến cho người ta không nhịn được muốn quỳ bái.
– Kim sắc quang mang, kim sắc hư ảnh, chẳng lẽ là Bất Tử Chi Thân?
Bên ngoài sơn mạch mấy ngàn dặm, trên mặt Âm Ma Tông hiện lên thần sắc kinh ngạc. Năm đó hắn đạt được địa đồ Bất Tử Chi Thân, bên trên còn có một bức họa. Trên bức họa phác họa một cuốn kim sắc thủ quyển phát ra kim quang. Ở bên trong có một tòa kim sắc hư ảnh, cùng cảnh tượng trước mắt thật giống nhau. Tuy nhiên hắn cũng không có nhìn thấy kim sắc thủ quyển.
– Bất Tử Chi Thân, đúng, hẳn là Bất Tử Chi Thân, là ai mở ra cấm chế, lại để cho Bất Tử Chi Thân tái hiện mặt trời, hỗn đản, ta muốn hắn chết, Bất Tử Chi Thân là thuộc về ta.
Trong giây lát, Âm Ma Tông nổi giận. Hắn khổ tâm nghiên cứu năm mươi năm là vì cái gì, còn không phải là vì Bất Tử Chi Thân. Trước khi hắn mất đi động lực tìm kiếm Bất Tử Chi Thân, không phải hắn không quan tâm, mà là không có thu hoạch. Thể xác và tinh thần cùng mệt mỏi, nhưng bây giờ Bất Tử Chi Thân gần ngay trước mắt, bất luận kẻ nào ngăn cản hắn đều phải chết.
Trong mắt nổi lên tơ máu, Âm Ma Tông dùng tốc độ nhanh nhất lướt hướng trung tâm sơn mạch.
Tạp sát!
Khối đá nát bấy, kim sắc thủ quyển lại thấy mặt trời.
– Ồ, không phải vật chất, mà là năng lượng thể.
Diệp Trần vận đủ thị lực, kim sắc năng lượng cấu tạo thành, chữ viết trên đó như ẩn như hiện, tản mát ra ba động có quy luật.
Kim sắc thủ quyển bất động một lát, chợt ầm ầm bộc phát, kim sắc quang mang vô cùng tận phóng tới Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành. Một khắc này, hai người thậm chí cảm thấy thời gian cũng như ngừng lại. Cái gì cũng đều không cảm ứng được, ngay cả tư duy cũng không vận chuyển được. Chỉ còn lại có kim sắc quang mang lấp kín tầm mắt.
Phốc!
Bỗng nhiên, Mộ Dung Khuynh Thành nhổ ra một ngụm máu tươi, bị kim sắc quang mang đánh bay ra ngoài, mà Diệp Trần không bị bất kỳ thương tổn gì.
– Kim sắc thủ quyển yêu cầu đối với linh hồn muốn vượt qua đê giai áo nghĩa, khó trách.
Mộ Dung Khuynh Thành như có điều suy nghĩ. Nàng đại khái minh bạch, không phải kim sắc quang mang bài xích nàng, trên thực tế, là mình bị loại bỏ, bản chất linh hồn không đủ tư cách.
Kim sắc quang mang dần dần hội tụ, hình thành một kim sắc quang cầu. Diệp Trần thân ở bên trong kim sắc quang cầu ở bên trong, đồng tử không có cảm tình chuyển biến thành kim sắc. Nếu là quan sát tinh vi, có thể phát hiện trong con mắt kim sắc là một cổ quái ký tự. Những ký tự này thật sự quá nhỏ, không ngừng sắp xếp lại.
Trong sát na quang cầu hình thành kia, Diệp Trần cũng đã khôi phục tư duy, hắn kinh ngạc, đợi phát giác được tình huống trước mắt của chính mình, mới vừa dò xét trong óc.
– Quả nhiên là Bất Tử Chi Thân, ân, là quyển thượng của Bất Tử Chi Thân.
Chương 440(a): Thời Gian Vi Tôn, Không Gian Vi Vương
Ký tự ẩn chứa bí mật tu luyện Bất Tử Chi Thân quá nhiều, đầu tiên sắp xép là một vài ký hiệu. Những ký tự này sắp xếp xong, Diệp Trần rốt cục xác định, kim sắc thủ quyển năng lượng thể ghi lại đúng là Bất Tử Chi Thân. Chỉ có điều Bất Tử Chi Thân tựa hồ thành cao thấp hai cuốn. Hắn đạt được chỉ là quyển thượng. Về phần có quyển hạ hay không, tạm thời còn chưa cách nào biết rõ được.
Rất nhanh, ký tự đằng sau cũng sắp xếp xong.
– Bất Tử Chi Thân quyển thượng, tam trọng cảnh giới, đệ nhất trọng, Huyết Nhục Dũ Hợp, bị ngoại thương không có tổn hại, có thể ở trong nháy mắt khép lại.
Cái gọi là ngoại thương không có tính tổn hại, ví dụ như ở trên cơ thể cắt ra một vết, liền thuộc về ngoại thương không có tính tổn hại. Nhưng nếu chặt tay chặt chân, vậy không còn là không có tính tổn hại nữa, mà đã làm bị thương căn bản. Đệ nhất trọng cảnh giới không có biện pháp bù đắp được căn bản.
– Đệ nhị trọng, Đoạn Chi Trọng Sinh, chặt đầu chặt chân chặt tay, có thể trong nháy mắt khép lại, cần tiêu hao bổn mạng nguyên khí. Căn bản bị thương càng nặng, tiêu hao bổn mạng nguyên khí nguyên khí. Bổn mạng càng nặng không đủ liền không cách nào khỏi hoàn toàn. Bổn mạng nguyên khí khô kiệt, Đoạn Chi Trọng Sinh mất đi hiệu dụng.
Đoạn Chi Trọng Sinh không cần nhiều lời, chỉ cần không phải bị nghiền thành thịt vụn, hoặc là bị chém thành nhiều khối thịt, đều có thể khôi phục lại. Chỉ có điều, Đoạn Chi Trọng Sinh cùng Huyết Nhục Dũ Hợp khác nhau, cần tiêu hao bổn mạng nguyên khí. Bổn mạng nguyên khí là Tiên Thiên nguyên khí của một người. Tình huống bình thường, bổn mạng nguyên khí khó tăng trưởng. Cường giả Luyện Khí cảnh cùng Tinh Cực Cảnh chênh lệch cũng không phải quá lớn. Nhưng từ Tinh Cực Cảnh bước vào Linh Hải Cảnh, bổn mạng nguyên khí sẽ gia tăng rất nhiều lần. Dù sao đến Linh Hải Cảnh về sau, thân thể không phải là phàm thể. Bổn mạng nguyên khí tự nhiên vô cùng cường thịnh, hùng hậu phi thường.
– Đệ tam trọng, Huyết Nhục Diễn Sinh, một khối thịt vụn cũng có thể sống lại, cần tiêu hao đại lượng bổn mạng nguyên khí. Bổn mạng nguyên khí không đủ, khi sống lại, thân thể sẽ ở trạng thái suy yếu, mức độ ra sao phải xem số lượng bổn mạng nguyên khí mà định ra.
Sinh Tử Cảnh Bất Tử Chi Thân cũng có tổng cộng tam trọng, đệ nhất trọng là Đoạn Chi Trọng Sinh, đệ nhị trọng là Huyết Nhục Diễn Sinh, đệ tam trọng là Tích Huyết Trọng Sinh.
Kim sắc thủ quyển năng lượng thể bên trên ghi lại quyển thượng của Bất Tử Chi Thân cũng có tam trọng, đệ nhất trọng là Huyết Nhục Dũ Hợp, đệ nhị trọng Đoạn Chi Trọng Sinh, đệ tam trọng Huyết Nhục Diễn Sinh. Nói cách khác, đệ nhị trọng cùng đệ tam trọng của nó giống với đệ nhất trọng và đệ nhị trọng của Sinh Tử Cảnh. Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, cảnh giới Tích Huyết Trọng Sinh có lẽ ghi lại ở quyển hạ của Bất Tử Chi Thân. Đáng tiếc, ký tự sắp xếp tới đây đã ngừng lại.
– Huyết Nhục Dũ Hợp tuy không bằng Đoạn Chi Trọng Sinh, nhưng trước mắt đối với ta mà nói trọng yếu phi thường, cũng tương đối dễ dàng học được.
Mặc dù Diệp Trần có Hỏa Hậu Huyết Dương Hoa ba ngàn năm cùng hơn phân nửa Thiên Ma hoa, nhưng khôi phục thương thế nghiêm trọng vẫn cần đại lượng thời gian. Nếu là đem Huyết Nhục Dũ Hợp tu luyện thành công, trong nháy mắt sẽ có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, mà lại không cần tiêu hao bổn mạng nguyên khí.
Ngẫm lại xem, lúc quyết chiến sinh tử, đối phương đã vết thương chồng chất, ngươi vẫn ở trạng thái đỉnh phong, kết quả cuối cùng tự nhiên không cần nói cũng biết.
Kim sắc quang cầu mạnh mẽ co lại thành một quả kim hoàn, rút vào trong mi tâm hồn hải của Diệp Trần.
Diệp Trần khôi phục khống chế đối với thân thể.
Nhưng vào lúc này, một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện lướt vào sơn cốc, chứng kiến Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành, cũng nhìn thấy Bất Tử tế đàn, Bất Tử Nham Bích cùng với pho tượng người đá bên trên Bất Tử Nham Bích.
Người tới chính là Âm Ma Tông.
– Tiểu tử, ta hỏi ngươi, bí pháp tu luyện Bất Tử Chi Thân ở nơi nào?
Không có bất kỳ lời thừa nào, trên mặt Âm Ma Tông hiện lên sát cơ sâm lãnh, nháy mắt một cái nhìn chằm chằm vào Diệp Trần.
Diệp Trần biết rõ bản thân có nói gì cũng vô dụng, thản nhiên nói:
– Không thể trả lời.
– Hắc hắc, xem ra là bị ngươi đạt được, giao ra đây, hoặc là chết.
Âm Ma Tông không hề để Diệp Trần vào mắt, dưới tình huống mất đi chân nguyên, có lẽ hắn sẽ kiêng kị Diệp Trần. Nhưng giờ khắc này, đối phương trong mắt hắn cùng Linh Hải Cảnh đại năng bình thường không có gì khác nhau, lật tay liền có thể trấn giết.
Diệp Trần cười nhạt một tiếng:
– Có lẽ ngươi không có cơ hội này.
Sưu!
Lời nói vừa dứt, Diệp Trần đã nhảy lên Bất Tử tế đàn, Mộ Dung Khuynh Thành nhận được hắn truyền âm, cơ hồ là đồng thời nhảy lên.
– Ngươi muốn làm gì?
Âm Ma Tông có dự cảm bất hảo, phẫn nộ gào thét, đao bổ về phía Diệp Trần cùng Mộ Dung Khuynh Thành trên Bất Tử tế đàn.
Ầm ầm!
Đao mang bị bắn ra, quang mang trên Bất Tử tế đàn đem hai người thủ hộ ở trong đó.
– Các ngươi cho rằng có thể trốn ở bên trong cả đời sao?
Âm Ma Tông khí tức tại kéo lên, hắn vươn tay ra muốn điên đảo Bất Tử tế đàn.
– Ta nói rồi, ngươi không có cơ hội!
Diệp Trần không sử dụng biện pháp gì, đem Bất Tử tế đàn cực lớn thúc dục hóa thành một đạo bạch quang, hướng phía phương xa bỏ chạy, Âm Ma Tông vẻ mặt tái nhợt, điên cuồng truy ở phía sau.
Bất Tử tế đàn phi độn tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, khiến cho người ta có cảm giác như nó đang bay nhảy trên hư không. Mỗi một lần nhảy lên đều đạt tới khoảng cách hơn mười dặm. Sau ba bốn lần nhảy lên, đã có hơn năm mươi dặm. Đến cuối cùng chỉ còn lại có một điểm trắng hư ảo.
Âm Ma Tông không hổ là đại năng Tông Sư Cấp, toàn lực thi triển thân pháp, cả người bao trùm trong hôi sắc toàn phong, mau chóng đuổi theo phía sau.
– Lưu đứng lại cho ta!
Theo Âm Ma Tông gào thét, bốn phía Bất Tử tế đàn không gian kịch liệt chấn động, càn khôn nghịch chuyển. Cùng lúc đó, một thổ hoàng sắc đại thủ bao trùm xuống, muốn nắm lấy Bất Tử tế đàn.
Ba!