1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 96 [Chương 427(b) đến 431]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 96 [Chương 427(b) đến 431]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 427(b): Bất tử tế đàn (3,4)

Cánh tay Âm Ma Tông vung lên, hôi hắc sắc kình khí kịch liệt xoay tròn, hóa thành một lưỡi cưa, lăng không giết hướng Hắc Xà Chân Nhân.

– Thiên Xà Biến!

Hắc Xà Chân Nhân nào ngờ tới Âm Ma Tông vừa nói liền xuất thủ. Dù sao thực lực của hắn tuy rằng không bằng đại năng Tông Sư Cấp, cũng là đại năng Chân Nhân Cấp, muốn giải quyết hắn, không phải chuyện một hai chiêu. Như vậy xem ra, tòa tế đàn này rất có thể là then chốt để đạt được Bất Tử Chi Thân. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn lửa nóng một mảnh, thi triển ra áo nghĩa võ học tự sáng tạo, nhất chiêu nghênh hướng lưỡi cưa.

Đông!

Không gian sóng gợn kịch liệt chấn động, trong phương viên vài dặm, toàn bộ cường giả Tinh Cực Cảnh thực lực kém một chút bị đánh bay, ngay cả tới gần cũng không làm được.

– Cẩn thận.

Diệp Trần vận chuyển chân nguyên, bảo vệ Vương Thông.

Lúc này, Vương Thông bỗng nhiên nói:

– Diệp công tử, Mộ Dung tiểu thư, tế đàn đã xuất hiện, kế tiếp phải dựa vào bản thân các ngươi, chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió.

Nói xong, hắn nhẹ nhàng điểm trên mặt đất, tung bay về phía sau, công phu vài lần chớp mắt, đã biến mất trong tầm mắt của Diệp Trần.

Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành liếc nhau, nhẹ nhàng gật đầu.

Hắc Xà Chân Nhân rốt cuộc kém hơn Âm Ma Tông không ít, sắc mặt tái nhợt bay ngược ra ngoài, thụ chút vết thương nhẹ.

Âm Ma Tông nhìn chung quanh một vòng, hừ lạnh nói:

– Nhắc lại lần nữa, toàn bộ cút cho ta, Âm Ma Tông ta sẽ không nhắc lại lần thứ hai.

Nghe vậy, mọi người trầm mặc.

Linh Hải Cảnh Tông Sư thực lực quá mạnh mẽ, ba năm đại năng Chân Nhân Cấp không cần đáng làm đối thủ. Huống hồ, Âm Ma Tông tại đại năng Tông Sư Cấp cũng là một cao thủ nhất đẳng, thực lực không dưới Linh Hải Cảnh Tông Sư vang danh đã lâu. Chọc hắn tức giận, khó bảo đảm sẽ không xuất thủ. Nhưng cứ như vậy buông tha, thực sự không cam lòng, nhất là Linh Hải Cảnh đại năng đã từng tham gia đấu giá hội tại Tam Âm Thành.

– Hắc Xà Chân Nhân, Thiên Ưng Lão Nhân, ta nghĩ hai người các ngươi cũng không muốn để Âm Ma Tông đạt được, không bằng chúng ta liên thủ.

Thiết Mộc Chân Nhân chân nguyên truyền âm cho Hắc Xà Chân Nhân cùng với Thiên Ưng Lão Nhân, lại âm thầm liên hệ Cự Nham Linh Giả, Nguyên Kim Linh Giả cùng với Tam Mạch Linh Giả.

Hắc Xà Chân Nhân liếc mắt nhìn Thiết Mộc Chân Nhân:

– Tốt lắm, chúng ta cùng nhau đứng ra, ai dám để ta làm pháo hôi, ta sẽ khiến hắn chết không chỗ chôn thân.

– Hắc hắc, chuyện ấy ngươi không cần lo lắng.

Hầu như là cùng một thời gian, lấy Hắc Xà Chân Nhân, Thiết Mộc Chân Nhân và Thiên Ưng Lão Nhân làm đại biểu, bảy tám Linh Hải Cảnh đại năng đi tới, đối mặt với Âm Ma Tông.

Thiên Ưng Lão Nhân âm sâm nói:

– Âm Ma Tông, thực lực của ngươi xác thực mạnh hơn chúng ta, nhưng cũng không thể khiến chúng ta không công rời khỏi được.

– Nếu như ta đoán không sai, địa đồ là ngươi lấy ra bán đấu giá, đã như vậy, sẽ không nên oán chúng ta nhúng tay vào chuyện tốt của ngươi.

Thiết Mộc Chân Nhân cẩn thận nhìn về phía Âm Ma Tông.

Âm Ma Tông giận dữ cười nói:

– Tốt, các ngươi cho rằng liên thủ là có thể đối phó ta, xem ra Âm Ma Tông ta thật lâu không ra tay, các ngươi đã không để ta vào mắt.

Song phương giương cung bạt kiếm, không ít cường giả Tinh Cực Cảnh thấy tình thế không đúng, rời khỏi Thạch Nhân Trận. Linh Hải Cảnh đại năng chiến đấu, dư ba cũng có thể dễ dàng giết chết bọn họ.

– Ha ha, hà tất gây chiến, không bằng mọi người ngồi xuống nói chuyện, không cần phải thương hòa khí.

Một vị!

Hai vị!

Ba vị!

Đủ năm vị Linh Hải Cảnh đại năng đi tới, người nói khí tức thậm chí không dưới Âm Ma Tông, rõ ràng là Linh Hải Cảnh Tông Sư. Ngoài hắn ra, bốn người khác phân biệt là một vị đại năng Chân Nhân Cấp, ba vị đại năng Linh Giả Cấp, đội hình còn muốn trên đám người Hắc Xà Chân Nhân và Thiên Ưng Lão Nhân.

– Bích Thủy Linh Tông!

Con ngươi Âm Ma Tông co rụt lại, người này cùng hắn đồng dạng là Linh Hải Cảnh Tông Sư. Tại thủy chi áo nghĩa có tạo nghệ rất cao, không thể coi thường. Nếu như nói đại năng Chân Nhân Cấp hắn còn có thể không quan tâm. Như vậy đại năng Tông Sư Cấp khiến hắn không thể bỏ qua, một đại năng Tông Sư Cấp có ai không sáng tạo ra hai ba loại áo nghĩa võ học, không toàn lực chiến đấu một hồi, ai cũng không biết ai mạnh hơn.

Mà ngoại trừ cao thủ Tông Sư Cấp cường đại, hầu hết mọi người thực lực chênh lệch cũng không quá lớn, giờ khắc này, Âm Ma Tông đã không thể trấn áp tràng diện.

Chương 428: Tiến vào lòng đất

Sáu chùm tia sáng trên tế đàn tiếp thiên liên địa, tựa như sáu cây trụ trời rực rỡ, để tế đàn và hơn mười dặm xung quanh nó nhuộm đẫm, đặc biệt thông suốt, như mộng như ảo.

Dưới tế đàn, trong Thạch Nhân Trận, bầu không khí gần như đọng lại.

Một lúc lâu, thần tình Âm Ma Tông hòa hoãn xuống, trong mắt có một đạo lãnh quang lóe qua:

– Bích Thủy Linh Tông, ngươi hà tất xen vào náo nhiệt này.

Bích Thủy Linh Tông đang cùng Thiết Mộc Chân Nhân chân nguyên truyền âm, biết được tế đàn là then chốt đạt được Bất Tử Chi Thân, thập phần kinh ngạc. Mà kinh ngạc qua đi là hưng phấn khó có thể hình dung, hắn mỉm cười nói:

– Âm Ma Tông, những lời này của ngươi là không đúng rồi. Bảo vật dành cho người có duyên, nếu tế đàn đã xuất hiện ở chỗ này, nói rõ ta cùng với nó cũng có chút duyên phận, sao có thể nói là tới giúp vui.

– Hừ!

Âm Ma Tông hừ lạnh một tiếng, hắn biết để Bích Thủy Linh Tông rời khỏi là chuyện không có khả năng, đành nói:

– Bích Thủy Linh Tông, ta thừa nhận thực lực của ngươi, chỉ là, trừ ngươi ra, những người khác đều phải cút, ta nghĩ ngươi cũng không muốn để cho bọn họ cùng tới.

– Cái này…

Bích Thủy Linh Tông có chút do dự, liếc mắt nhìn đám người Thiết Mộc Chân Nhân.

Thiết Mộc Chân Nhân cấp bách nói:

– Hắn biết thứ đó so với bất kỳ kẻ nào trong chúng đều nhiều hơn. Không có chúng ta kiềm chế, bí mật Bất Tử Chi Thân tối hậu sẽ lại rơi vào trong tay hắn…

– Ngươi muốn chết!

Không đợi Thiết Mộc Chân Nhân nói xong, Âm Ma Tông phẫn nộ, khí tức hôi hắc sắc âm lãnh bạo phát. Hắn một chưởng bổ về phía Thiết Mộc Chân Nhân, thậm chí để Hắc Xà Chân Nhân, Thiên Ưng Lão Nhân cũng bao phủ bên trong, muốn một kích lấy mạng, đưa bọn họ vào chỗ chết.

– Đại Ngọc Loa Toàn!

Thời khắc mấu chốt, Bích Thủy Linh Tông hai tay kết ấn, thi triển ra áo nghĩa võ học đắc ý, bên ngoài ba người tạo ra một dòng nước xoay tròn, đón đỡ công kích của Âm Ma Tông.

– Bích Thủy Linh Tông, ngươi có ý tứ gì? Lẽ nào muốn cùng ta quyết một trận tử chiến?

Âm Ma Tông trầm nhìn về phía Bích Thủy Linh Tông.

Bích Thủy Linh Tông tiếng nói sang sảng:

– Bọn họ không thể giết, muốn giết cũng nên giết những cường giả Tinh Cực Cảnh kia, ngươi thấy sao?

– Không tốt!

Nghe vậy, cường giả Tinh Cực Cảnh trong Thạch Nhân Trận vẻ mặt kịch biết, lập tức chân nguyên bạo phát bay vút ra ngoài như ong vỡ tổ.

Về phần Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành thoáng lui về phía sau hơn trăm thước, chân nguyên vận chuyển tới cực hạn, làm tốt chuẩn bị tùy thời rút lui.

– Hắc hắc, đều chết đi!

Âm Ma Tông không tiếp thu cường giả Tinh Cực Cảnh có thể ảnh hưởng đến hắn. Thế nhưng các chuyện lúc trước khiến hắn nghẹn một bụng lửa giận, vừa lúc đem bọn họ ra để phát tiết.

– Dĩ Địa Vi Thiên, Trấn Sát!

Âm Ma Tông tinh thông là thổ chi áo nghĩa, một chưởng đánh ra Càn Khôn nghịch chuyển, trời không còn là trời, đất cũng chẳng phải đất, mà hoàn toàn đảo ngược qua đây. Không chỉ khiến mọi người đang bỏ chảy cảm thấy mất phương hướng, càng khiến cho bọn họ cảm thấy mất thăng bằng, ngã trái ngã phải, chật vật bất kham. Chợt, một cái thổ hoàng sắc thiên khung đại thủ từ trên trời giáng xuống, che trời phủ đất hung hăng đánh xuống.

– Thật là áo nghĩa khủng khiếp!

Con ngươi của Diệp Trần co rút lại thành một điểm. Một chưởng này của Âm Ma Tông đã thoát ly phạm trù kỹ xảo, triệt để tăng lên đến trình độ vũ trụ huyền ảo. Trong phạm vi chưởng áp bao phủ, thiên địa chấn động, Càn Khôn nghịch chuyển. Thân ở bên trong tựa như con kiến, thập thành thực lực không phát huy được đến ba bốn thành. Lấy ba thành thực lực đối kháng một chưởng toàn lực của Âm Ma Tông, lấy trứng chọi đá cũng không đủ để hình dung.

Linh Hải Cảnh Tông Sư cường đại, triệt để vượt qua tưởng tượng của Diệp Trần.

Ngay trong phương viên vài dặm cường giả Tinh Cực Cảnh sắp bị trấn sát, Bất Tử Tế Đàn đột ngột xoay tròn, lục đạo quang trụ kết thành một đạo, hóa thành một chùm quang trụ thô to phá Thương Khung, một đường phá tan Kinh Diễm Thiên, Thái Cực Thiên, sau đó là Thiên Đính Thiên.

Mà Thạch Nhân Trận ở phía dưới Bất Tử Tế Đàn, mạnh mẽ sụp đổ, xuất hiện một cái thông đạo dựng thẳng, không biết sâu bao nhiêu. Thông đạo to tới mười dặm, lấy Bất Tử Tế Đàn giữa không trung làm tâm, hôi sắc long quyển phong vọt thẳng lên, phảng phất như một cái phễu thật lớn, miệng phễu thâm nhập thông đạo.

A! A! A!

Không có bất kỳ sự phản kháng nào, trong mười dặm, toàn bộ mọi người đều bị long quyển phong hút vào thông đạo. Ngoài mười dặm cường giả Tinh Cực Cảnh cũng không chống lại được hấp lực của long quyển phong, thoáng cái liền bị cuốn vào bên trong, bao gồm cả những pho tượng người đá.

– Chuyện gì xảy ra?

Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông thân là Linh Hải Cảnh Tông Sư, tự nhiên sẽ không tùy ý long quyển phong làm xằng làm bậy, ra sức thôi động chân nguyên, muốn thoát khỏi ràng buộc. Thế nhưng long quyển phong không biết dài bao nhiêu, hấp lực mạnh mẽ khiến mây trên bầu trời đều bị cuốn xuống, mấy người giãy dụa vài lần, rồi bị cuốn vào bên trong.

Trong thông đạo, gần trăm người rất nhanh rơi xuống, hỗn loạn một mảnh.

– Tràng cảnh này cùng đồ án Bất Tử Tế Đàn giống nhau như đúc.

Mộ Dung Khuynh Thành nhớ lại đồ án Bất Tử Tế Đàn, trên đó ngoài một tòa tế đàn, quang mang lấp lánh cùng long quyển phong cũng được điêu khắc lên. Nghĩ đến đây, Bất Tử Tế Đàn một ngày ra, sẽ xuất hiện tràng cảnh này.

Mi tâm Diệp Trần phồng lên, linh hồn lực phóng xạ theo hình quạt, một lát sau, hắn hít sâu một hơi:

– Thông đạo này chiều sâu đã ngoài trăm dặm, phiền phức.

Dưới lòng đất vốn là địa phương chưa biết, đừng thấy cường giả Tinh Cực Cảnh có thể lên trời xuống đất. Nhưng vẫn có phạm vi hạn chế, thiên, cao không quá Kinh Diễm Thiên, địa, thấp không quá hai ba vạn thước, cũng chính là bốn năm mươi dặm. Vượt quá phạm trù này, chính là địa phương cường giả Tinh Cực Cảnh không thể đi. Hiện nay, bọn họ đã thâm nhập dưới lòng đất hơn mười dặm, lại vẫn chưa tìm được tận cùng, e là chiều sâu của thông đạo chí ít mấy trăm dặm.

Hô!

Trong giây lát, hấp lực trong thông đạo mạnh hơn, tốc độ rơi xuống của mọi người vượt quá bốn năm lần vận tốc âm thanh, cường giả Tinh Cực Cảnh toàn lực chạy đi thời gian đều gấp mấy lần vận tốc âm thanh. Nhưng lúc này là dưới trạng thái bình thường, hiện tại rõ ràng là không bình thường, mà là đang điên cuồng rơi xuống, căn bản không bị khống chế. Mấy cường giả Tinh Cực Cảnh thực lực hơi yếu ngay cả nội tạng cũng thiếu chút nữa bị nhổ ra, bị hấp lực mạnh mẽ gây trọng thương.

Hầu như là vô ý thức, Diệp Trần cầm bàn tay nhỏ bé, mềm mại của Mộ Dung Khuynh Thành. Mộ Dung Khuynh Thành giật mình một chút, bàn tay nhu nhược không xương nắm lại.

Chương 429: Thế giới dưới lòng đất

Năm mươi dặm.

Bảy mươi dặm.

Một trăm dặm.

Một trăm năm mươi dặm.

Hai trăm dặm.

– Chết chắc, chúng ta đã thâm nhập hơn hai trăm dặm dưới lòng đất.

Một ít cường giả Tinh Cực Cảnh vẻ mặt như đưa đám, sớm biết như vậy đã không tới góp vui rồi.

Đám Linh Hải Cảnh đại năng Âm Ma Tông, Bích Thủy Linh Tông đều là mặt không đổi sắc. Chiều sâu mấy trăm dặm vẫn còn trong phạm vi bon họ có thể thừa thụ. Hơn nữa bọn họ tin tưởng vững chắc. Đây không phải tai nạn, mà là kỳ ngộ của bọn họ, bí mật Bất Tử Chi Thân nhất định giấu ở sâu dưới lòng đất.

Vù vù…

Hấp lực còn đang tăng thêm, từ bốn năm lần vận tốc âm thanh đạt được gấp bảy lần vận tốc âm thanh. Cho dù là Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đều có chút không thích ứng với tốc độ đột nhiên tăng thêm, vùng lông mày dần dần nhăn lại.

– Hấp lực chỉ tăng không giảm. Chiều sâu chân chính chỉ sợ vượt quá tưởng tượng của chúng ta.

Diệp Trần nắm chặt bàn tay của Mộ Dung Khuynh Thành, chân nguyên truyền âm nói.

Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Vẫn có lời đồn, ở sâu trong lòng đất có một thế giới khác, không biết cùng thông đạo này có liên hệ hay không?

– Đã đến thì yên ổn xem tình huống đi sao!

Diệp Trần nhìn mọi nơi, trong tầm mắt một mảnh hỗn độn. Ngẫu nhiên có thể thấy một hai pho tượng người đá như ẩn như hiện. Trong hoàn cảnh quỷ dị ở đây, trên pho tượng người đá tựa hồ ẩn chứa võ đạo ý chí, khiến người tỉnh ngộ, tâm tình rất nhanh yên ổn lại.

Ba trăm dặm!

Năm trăm dặm!

Tám trăm dặm!

Một nghìn dặm!

Rất nhanh, mọi người đã rơi xuống một nghìn dặm trong lòng đất. Nơi này cho dù là Linh Hải Cảnh đại năng đều có chút kinh khủng. Một nghìn dặm trong lòng đất tuyệt đối là địa phương bọn họ chưa bao giờ tới, thậm chí chưa từng nghe nói qua. Dưới lòng đất Chân Linh Đại Lục sâu bao nhiêu, từ cổ đến nay, không ai nói rõ được.

– Bất Tử Chi Thân bí mật thực sự ở dưới lòng đất?

Trên mặt Âm Ma Tông âm tình bất định, mang theo một tia sợ hãi, một nghìn dặm dưới lòng đất với hắn không sai biệt lắm là cấm địa nguy hiểm. Mà bị vây trong cấm địa dưới lòng đất, trên cơ bản đều có vào không ra, trình độ nguy hiểm viễn siêu cấm địa trên mặt đất.

Cách đó không xa Bích Thủy Linh Tông cười khổ một tiếng, thỉnh thoảng thôi động linh hồn lực dò xét chiều sâu, kết quả khiến hắn thập phần hoảng sợ, hoàn toàn không tìm được.

Về phần đám Linh Hải Cảnh đại năng Thiết Mộc Chân Nhân, Hắc Xà Chân Nhân đều là vẻ mặt trắng bệch, chuẩn bị mặc cho số phận. Vả lại đến nông nỗi này, bọn họ có giãy dụa cũng phí công, hà tất suy nghĩ nhiều.

Hấp lực vô thì vô khắc không ngừng tăng thêm, đã từng gấp bảy vận tốc âm thanh đạt được gấp bảy vận tốc âm thanh, hơn mười tên cường giả Tinh Cực Cảnh thổ huyết bỏ mình, thành một khối thi thể vô ý thức. Quỉ dị là những khối thi thể vô ý thức này, phát ra một đoàn quang thải hư huyễn, dung nhập trong những pho tượng người đá cũng đang rơi xuống, khiến nó có vẻ càng thần bí.

Hai nghìn dặm!

Ba nghìn dặm!

Năm nghìn dặm!

Không ngừng không nghỉ rơi xuống, khiến tất cả mọi người kinh sợ không hiểu, chiều sâu năm nghìn dặm là khái niệm gì, từ mặt đất đến Kinh Diễm Thiên, bất quá mấy trăm dặm mà thôi. Năm nghìn dặm đã là gấp hơn mười lần rồi, hơn nữa là dưới lòng đất không phải không khí, là do bùn đất tích tụ. Mỗi một thốn độ dày đều phải viễn siêu mấy trăm lần không khí, bị chôn ở trong đó có thể nghĩ có bao nhiêu tuyệt vọng.

Cũng may hấp lực đạt tới gấp mười lần vận tốc âm thanh, thì không tăng thêm nữa. Bằng không gần một trăm người có thể sống sóng, không vượt quá năm thành.

Sáu nghìn dặm!

Bảy nghìn dặm!

Chín nghìn dặm!

Sau chín nghìn dặm này, hấp lực rốt cục chậm lại, từ gấp mười lần vận tốc âm thanh giảm xuống gấp tám lần vận tốc âm thanh, lại từ gấp tám lần giảm xống năm lần, rồi đến gấp ba lần.

Thời gian chín nghìn chín trăm dặm, Diệp Trần đã dò xét tới tận cùng, trầm giọng nói:

– Không có gì bất ngờ xảy ra mà nói, chúng ta cách mặt đất trên dưới một vạn dặm.

– Chiều sâu này đủ để khiến kẻ khác tuyệt vọng.

Cho dù Mộ Dung Khuynh Thành lãnh tĩnh vô cùng, cũng không nhịn được tâm tình trầm trọng. Trong lòng phảng phất như có một khối cự thạch đè ép, không thể thở dốc.

Phía dưới thế giới cũng không phải một mảnh hắc ám, mà là hơi hôn ám, trong tầm mắt, toàn bộ là mặc lục sắc, kéo dài đến chân trời, đây là một mảnh rừng nhiệt đới thật lớn. Một mảnh rừng nhiệt đới trong thế giới dưới lòng đất, mà bọn họ mới từ tầng mây hôi sắc rơi xuống.

Hô! Hô! Hô!

Chui khỏi tầng mây, hấp lực biến mất, chỉ có pho tượng người đá bởi vì quá nặng, từng pho rất nhanh rơi xuống rừng nhiệt đới, đập ra một cái ao sâu.

– Chuyện gì xảy ra, ta không thể cảm ứng được chân nguyên của mình.

Có người muốn nhắc tới chân nguyên, tốc độ rơi chậm lại, phát hiện trong cơ thể không có bất kỳ phản ứng gì, phát tiếng sợ hãi.

– Ta cũng giống như vậy.

– Hỏng bét, không có chân nguyên, địa phương quỷ quái này sao có thể sống sót?

Thân ở trên cao mấy vạn thước, một ngày mất đi chân nguyên, bằng với mất đi năng lực phi hành, coi như là thiết cầu rơi xuống cũng sẽ vỡ nát, càng không nói tới thân thể huyết nhục.

– Đem y phục cuốn lại.

Dưới sinh tử tồn vong, một ít người nghĩ đến dùng y phục kết thành dù vải thật lớn, tốc độ rơi chậm lại, cũng may có tinh thần lực, đã không cần rót vào chân khí cùng với chân nguyên để mở Trữ Vật Linh Giới, bằng không hiện tại ngay cả mở Trữ Vật Linh Giới cũng không làm được.

Hoa lạp lạp!

Từng cây dù vải ngủ sắc tạo ra tựa như bồ công anh biến dị, tốc độ rơi giảm xuống càng ngày càng chậm, tối hậu bảo trì mức độ có thể chấp nhận được.

Những người khác nghe được cũng đều học theo.

Diệp Trần vốn định lấy ra phi hành Khôi Lỗi, nhưng cứ như vậy rất dễ trở thành mục tiêu của mọi người. Dù sao dưới tình huống không thể thôi động chân nguyên, một con phi hành Khôi Lỗi đủ để dẫn phát, hắn không có thập phần nắm chắc ứng phó được Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông.

– Y phục của ta cho ngươi mượn.

Mộ Dung Khuynh Thành rốt cuộc là nữ nhân, y phục đều là váy cùng các loại, không quá thanh nhã.

Mộ Dung Khuynh Thành cười cười:

– Không cần, ta có cái này.

Bóng đen hiện lên, phía sau Mộ Dung Khuynh Thành xuất hiện một đôi cánh chim đặc chế cho bay lượn. Cánh chim có màu đen, mở rông ra dài hơn năm thước, tựa như ác ma hay cánh dơi. Có cánh chim để bay, Mộ Dung Khuynh Thành lại khôi phục năng lực phi hành. Tuy rằng năng lực phi hành này có chút nguyên thủy. Nhưng chung quy so với không có vẫn tốt hơn, mượn ánh sáng của Mộ Dung Khuynh Thành, Diệp Trần đi cùng.

Từng cái ô vải đáo xuống rừng nhiệt đới sâu thẳm, rất nhanh, Mộ Dung Khuynh Thành và Diệp Trần cũng rớt xuống phụ cận, dẫm lên một cây đại thụ.

– Mảnh rừng nhiệt đới này cây cốt thật là đủ lớn.

Rừng nhiệt đới bởi vì ấm ướt oi bức, cây cối rất dễ hư thối. Do đó thể cao bảy tám mươi thước đã rất không sai rồi. Thế nhưng cây cối ở mảnh rừng nhiệt đới này lại không thấp hơn trăm thước, có những bụi cây thậm chí so với tòa tháp còn muốn cao hơn, một cây mây tựa như con mãng xà thật lớn, giăng khắp nơi, tùy ý leo trèo.

– Mẹ nó, đây là địa phương quỉ quái gì vậy?

Đi tới thế giới dưới lòng đất có khoảng hơn tám mươi người, một gã cường giả Tinh Cực Cảnh xuất ra vũ khí, khu cản một con muỗi cỡ đầu người.

Ông ông ông…

Muỗi bay vút tốc độ rất nhanh, chấn động thanh âm cùng máy bay ném bom không có gì khác nhau. Chỉ là thân thể chợt lóe, sẽ đậu trên cổ con người, ống hút như chiếc đũa dài đâm thật sâu vào, cố sức hút lấy, đại lượng tiên huyết bị lấy ra.

A!

Tiếng kêu thảm thiết kinh tâm động phách, cường giả Tinh Cực Cảnh bị muỗi hút máu lấy tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được khô quắt lại. Mà con muỗi kia trong nháy mắt bành trướng cỡ chậu rửa mặt, cái bụng đỏ sậm phồng lên, chứa đầy tiên huyết.

Xích!

Cường giả Tinh Cực Cảnh bên cạnh tay mắt lanh lẹ, trường thương run lên, trong nháy mắt đâm thủng đầu muỗi.

Ông ông ông ông ông ông…

Cùng lúc đó, trong lùm cây lại có mấy con muỗi nữa bay ra, hướng Cự Nham Linh Giả ở gần đó lao tới.

– Muốn chết!

Vũ khí của Cự Nham Linh Giả là hai thanh thiết chùy thật lớn, thiết chùy huy vũ, âm thanh bạo tạc vang lên, thuần thục giết chết ba con muỗi. Nhưng con muỗi cuối cùng tương đối giảo hoạt, trong lúc đánh nhau, đã vọt đến sau lưng Cự Nham Linh Giả, dùng vòi cố sức cắm vào.

– Không tốt, lưng bị tê liệt.

Thân thể Linh Hải Cảnh đại năng quá mạnh mẽ, đã không thuộc về phàm thể. Dù cho vòi muỗi có sắc bén, cũng chỉ có thể cắm sâu nửa thốn, thế nhưng muỗi trong rừng nhiệt đới này không phải muỗi thường, trong vòi của nó có chứa độc tố tê liệt rất mạnh, thoáng cái khiến lưng Cự Nham Linh Giả tê đại, không còn bất kỳ cảm giác gì.

Thừa dịp độc tố chưa lan tràn ra toàn thân, Cự Nham Linh Giả một chùy đập vào sau lưng mình.

Phanh!

Huyết thủy văng khắp nơi, con muỗi bị đập thành thịt vụn, dính trên y phục sau lưng Cự Nham Linh Giả.

Để tình huống của Cự Nham Linh Giả nhìn vào mắt, Diệp Trần thấp giọng nói:

– Nơi đây không đơn giản. Nếu như ta đoán không sai, con muỗi này hẳn là tam cấp yêu thú Long Huyết Văn thời Thượng Cổ. Sức chiến đấu của nó không tính rất mạnh, lại có thể đâm thủng hộ thể chân nguyên của võ giả Bão Nguyên Cảnh, mất đi chân nguyên, cường giả Tinh Cực Cảnh bị chích một cái cũng phải ngã xuống.

Có kho tri thức căn bản khổng lồ của Chiến Vương, Diệp Trần biết rất nhiều thứ, bao gồm cả Long Huyết Văn rất ít tồn tại ở bên ngoài.

– Thượng Cổ yêu thú!

Nghe vậy, Mộ Dung Khuynh Thành hơi kinh ngạc, Thượng Cổ yêu thú so với yêu thú tầm thường càng mạnh hơn, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến.

– A! Tê dại giảm bớt!

Giết chết Long Huyết Văn, độc tố tê liệt trên lưng Cự Nham Linh Giả tự động tiêu trừ, nhất thời thở ra một hơi, lau lau mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, càng nhiều tiếng vo ve truyền đến, căn cứ độ lớn thanh âm Long Huyết Văn phát ra, cách nơi này khoảng chừng hơn mười dặm, ở một nơi đáng sợ, loài muỗi trời sinh rất mẫn cảm đối với tiên huyết, không sớm rời khỏi, sớm muộn cũng bị đuổi theo.

– Đi mau!

Mọi người không dám chậm trễ, đi ngược với phương hướng thanh âm phát ra.

Rừng nhiệt đới thập phần oi bức, cây cối và cỏ dại thập phần tươi tốt tươi tốt, người đi ở phía trước thỉnh thoảng huy vũ vũ khí, chém đứt thực vật chặn đường.

– Cẩn thận một chút, thế giới này, tinh thần lực bị hạn chế rất lớn.

Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đi ở giữa đội ngũ. Trên đường, Diệp Trần thường xuyên phóng xạ ra linh hồn lực, dò xét tứ phía. Hắn phát hiện, trong rừng nhiệt đới, phạm vi dò xét của linh hồn lực không vượt quá ba trăm thước, tinh thần lực bị hạn chế càng nhiều. Phạm vi tra xét ngay cả một thành linh hồn lực cũng không đến. Phải biết rằng linh hồn của hắn so với cường giả Tinh Cực Cảnh tầm thường mạnh hơn mấy lần. Theo tỉ lệ mà tính, cường giả Tinh Cực Cảnh cực hạn, phạm vi tinh thần lực tra xét phỏng chừng không quá mười thước.

Mười thước có thể làm được gì, dù cho mất đi chân nguyên, Diệp Trần cũng có thể trong nháy mắt đạt được hơn trăm thước, mười thước chính là một phần mười lần chớp mắt.

– Ân!

Mộ Dung Khuynh Thành gật đầu, nàng đã thử qua, phạm vi tra xét lớn nhất của tinh thần lực là khoảng chín thước.

Đi qua một đoạn đường, bụi cây quanh thân biến mất, thay vào đó là một mảnh hoa lá tươi đẹp cao đến hơn mười thước. Rễ của những đóa hoa chiếm tám phần toàn bộ chiều cao, so với thắt lưng đều phải thô hơn, màu sắc trong suốt.

Phốc xuy!

Trong vô thanh vô tức, phía sau đội ngũ, một đóa hóa lặng yên nở ra, rễ hoa uốn cong, để một gã cường giả Tinh Cực Cảnh nuốt vào. Sau vài lần chớp mắt, cường giả Tinh Cực Cảnh này thi cốt vô tồn.

Dần dần, rốt cục có người phát hiện không bình thường, đóa hoa bốn phía nhìn như vô hại. Dịch thể bên trong đóa hoa có chứa tính ăn mòn cường liệt, trong khoảng thời gian ngắn là có thể đem người tiêu hóa sạch sẽ, xương cốt đều không còn.

– Là Hủ Cốt Thực Nhân Hoa!

Diệp Trần một mực chú ý đóa hoa, thẳng đến lúc này, mới từ trong tri thức căn bản của Chiến Vương tìm được tin tức về nó.

Hủ Cốt Thực Nhân Hoa cũng là chủng loại thời Thượng Cổ, nhìn bề ngoài, nụ hoa chỉ có cỡ nửa thân người, tựa hồ không có gì nguy hại, chỉ khi nào phát động công kích. Nụ hoa mới trong nháy mắt bành trướng tới cỡ mấy thước, một vài yêu thú đều có thể nuốt vào.

Trên thực tế, tất cả mọi người không có thả lỏng cảnh giác, thế nhưng Hủ Cốt Thực Nhân Hoa tìm được địa phương hạ thủ, chuyên tìm những vị trí sát biên giới, không bị người quan tâm.

– Chém vào rễ của chúng.

Có người cầm vũ khí, hướng phía rễ của Hủ Cốt Thực Nhân Hoa huy chém!

Bá bá bá!

Một màn khiến kẻ khác giật mình phát sinh. Rễ của Hủ Cốt Thực Nhân Hoa nhúc nhích, tản ra bốn phương tám hướng, công phu chỉ chốc lát biến mất ở trong rừng nhiệt đới sâu thẳm.

– Đây là địa phương quỷ gì vậy?

Làm cường giả Tinh Cực Cảnh và Linh Hải Cảnh đại năng, đã khi nào chịu nghẹn khuất như vậy. Đi tới thế giới này, chân nguyên biến mất không nói, ngay cả tinh thần lực đều bị hạn chế, phạm vi tra xét còn lại có khoảng mười thước. Căn bản không tạo ra tác dụng gì, mỗi người đều là thần kinh căng thẳng, nghi thần nghi quỷ.

Chương 430: Ý niệm

Càng khiến người khác tuyệt vọng là bọn họ không biết đi ngoài bằng cách nào. Ở đây cách mặt đất tới một vạn dăm, không phải một vạn thước.

Bao gồm Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông ở bên trong, tất cả mọi người tâm tình áp lực, vẻ mặt xấu xí.

– Ân!

Con mắt Diệp Trần bỗng nhiên híp lại, trong linh hồn lực cảm ứng, hắn phát hiện ngoài hai trăm thước, có hình bóng gì đó di động rất nhanh, đó không phải yêu thú, cũng không phải thực vật cổ quái, mà là nhân loại, cùng bọn họ không có gì khác nhau. Duy chỉ khác biệt là màu đỏ trên thân đối phương, mặc váy da, trên cổ đeo vòng cổ bằng xương thú. Trên da có hình săm cổ quái.

Mộ Dung Khuynh Thành thấy thần tình Diệp Trần có biến, thấp giọng dò hỏi:

– Thế nào?

– Có người đang theo dõi chúng ta.

– Có người? Là nhân loại?

Diệp Trần nói:

– Hẳn là nhân loại, tình huống không được lạc quan.

Yêu thú không đáng sợ, thực vật không đáng sợ. Dưới tình huống thông thường nhân loại là đáng sợ nhất. Bởi vì nhân loại trí tuệ cao nhất, biết sách lược.

Hưu!

Lời nói vừa dứt, một mũi tên nhọn mang theo âm thanh cường liệt phóng tới, xuyên qua thân thể một gã cường giả Tinh Cực Cảnh, cắm trên một cây đại thụ, đuôi tên còn run run không ngớt.

– Mũi tên, lẽ nào có người?

– A, các ngươi cũng là nhân loại ngã xuống đi sao! Mọi người có chuyện gì từ từ nói, có thể dẫn chúng ta rời khỏi phiến rừng nhiệt đới này hay không?

Có người nhịn không được lên tiếng nói.

Hưu hưu hưu hưu hưu hưu…

Trả lời hắn là một loạt vũ tiễn, trong nháy mắt đem hắn bắn thành tổ ong. Trong đó có một ít vũ tiễn bắn về phía Diệp Trần.

Phá Phôi Kiếm ra khỏi vỏ, cổ tay Diệp Trần run run, kiếm tốc bạo tăng, kiếm quang lóe ra, mũi tên sắc bén đều bị chặt đứt. Khiến hắn giật mình là những mũi tên này ẩn chứa một tia lực lượng vô hình, chấn cho tay hắn tê dại, kiếm tốc đã bị ảnh hưởng rất lớn.

– Ý chí, sai, cùng ý chí có khác biệt rất lớn, so với ý chí càng muốn thuận buồm xuôi gió, tựa hồ là một loại ý chí vận dụng khác.

Diệp Trần kinh hãi không thôi.

Trong đám người, Tam Mạch Linh Giả đầu gối cong lên, nhảy thẳng lên, làm Linh Hải Cảnh đại năng, dù cho mất đi chân nguyên, cũng là thập phần cường đại, cường giả Tinh Cực Cảnh bình thường đều không thể công phá phòng ngự của hắn, chỉ thấy thân hình hắn liên thiểm, hóa thành một đạo bóng đen đánh về phía sâu thẳm trong rừng nhiệt đới.

Phốc phốc phốc phốc phốc phốc…

Càng nhiều vũ tiễn phóng tới, Tam Mạch Linh Giả bằng vào linh hồn lực cảm ứng, tách ra chín thành chính công kích, còn lại đến hai ba mũi tên đâm trúng da hắn, gần thâm nhập hai phân.

– Chết đi!

Tam Mạch Linh Giả một chưởng đánh ra, đại thụ trước người bị bẻ gẫy, nửa đoạn trên bay ra.

Đối với người thân bị bắt, nhân loại bị ẩn núp ở sâu trong rừng nhiệt đới thập phần phẫn nộ, mưa tên dày đặc bắn đến như cuồng phong bạo vũ. Trong đó có một phần ba vọt tới Tam Mạch Linh Giả.

– Một đám man di chưa khai hóa, trở lại cho ta.

Âm Ma Tông xuất thủ, để mọi người trong một vòng tròn. Tuy rằng hắn không quan tâm người khác sống chết, nhưng không có nghĩa là hiện tại không quan tâm. Phải biết rằng nhiều người chính là lực lượng. Nhất là dưới tình huống mất đi chân nguyên, bất kỳ một gã Linh Hải Cảnh đại năng cũng không cho phép tổn thất.

Một tay vung lên, khắp bầu trời mũi tên bị chặn, chợt bay ngược trở lại.

Phốc phốc phốc phốc phốc phốc…

Tên tới cũng nhanh, đi cũng không chậm, cây cối bị xuyên thủng, cây cỏ bị tiêu diệt, ở sâu trong rừng nhiệt đới, một gã nhân loại dưới lòng đất bị tên bắn trúng, cắm vào trên đất và trên cây cối.

– Võ đạo ý chí Tông Sư Cấp!

Diệp Trần vẫn là lần đầu tiên kiến thức đại năng Tông Sư Cấp toàn lực thôi động võ đạo ý chí. Mặc dù về mặt công kích, võ đạo ý chí không bằng kiếm đạo ý chí, nhưng phương diện khác đều muốn viễn siêu kiếm đạo ý chí, tỷ như chiêu thức ấy của Âm Ma Tông, Diệp Trần không thể làm được.

Liếc mắt nhìn Âm Ma Tông, Diệp Trần thầm nghĩ:

– Tại công kích, Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông đều phải thua kém ta không ít, bất quá võ đạo ý chí không chỉ có thể tăng phúc công kích, phòng ngự và tốc độ cũng nằm trong phạm vi tăng phúc. Giao đấu đơn độc, phần thắng của ta cũng không cao, một đấu hai chỉ bại không thắng, hi vọng không gặp phải một màn này.

Diệp Trần chưa ngưng luyện Kiếm Hồn chân chính, trên cảnh giới so ra kém kiếm khách Linh Hải Cảnh, nhưng hình thức ban đầu Kiếm Hồn của hắn ẩn chứa bất hủ thuộc tính, trời sinh cường đại, phối hợp với có ý chí quang huy mà chỉ đại năng Tông Sư Cấp mới có, tuyệt đối là kiếm đạo ý chí Tông Sư Cấp. Lực công kích cường đại, chỉ có kiếm khách Tông Sư Cấp có thể địch nổi, đại năng Tông Sư Cấp khác có phần không bằng. Chỉ là hắn hiểu rõ công kích cường đại không có nghĩa là chiến lực cường. Huống hồ đại năng Tông Sư Cấp cường độ thân thể ở trên hắn, mạnh mẽ vô cùng. Mà cường độ thân thể của hắn chỉ có thể cung Linh Hải Cảnh đại năng bình thường chống lại. Đây vẫn là bởi bình thường được cánh hoa Thiên Ma hoa rèn luyện.

Phanh!

Thấy Âm Ma Tông giải quyết phiền phức, Tam Mạch Linh Giả hắc hắc cười nhạt, bàn tay phát lực chấn động, nhân loại dưới lòng đất bị bắt làm tù binh hai chân cách mặt đất, ngã đụng vào một cây đại thụ cao năm sáu thước. Chỉ nghe phốc xuy một tiếng, Tam Mạch Linh Giả nhặt lên một mũi tên, hất tay bắn ra, mũi tên ẩn hàm võ đạo ý chí so với cung tiễn bắn ra càng mạnh mẽ hơn, đâm thủng ngực tên nhân loại kia, mãi tới đuôi mới ngừng lại, đem hắn đính trên đại thụ, treo ở đó.

– Ta hỏi ngươi, có nghe hiểu lời ta nói hay không?

Tam Mạch Linh Giả hỏi.

Tê rống!

Nhân loại dưới lòng đất bị bắt thập phần cường tráng, bị hình xăm đồ đằng cổ quái phủ kín cơ thể, tựa như cương kiêu thiết chú. Con mắt cùng nhân loại có khác biệt rất nhỏ theo hướng dã thú, yêu thú hơn. Một hàm răng cũng rất sắc bén, nhất là răng nanh rõ ràng không ngừng giãy dụa, há miệng phát ra tiếng rít gào uy hiếp, mười phần dã tính, thô bạo hung ác.

Phốc xuy!

Lại một mũi tên bắn thủng bụng nhân loại dưới lòng đất kia, Tam Mạch Linh Giả đề cao tiếng nói:

– Ta hỏi ngươi, có nghe hiểu tiếng người hay không?

Ngay khi Tam Mạch Linh Giả tra hỏi, trên người nhân loại dưới lòng đất hai mũi tên tự động rút ra, trong mắt hắn hiện lên tinh quang âm lãnh thị, đầu gối uốn cong, bàn chân đạp đại thụ, tựa như Hùng Ưng phi về phía Tam Mạch Linh Giả.

Ba!

Đáng tiếc thực lực hai người chênh lệch quá lớn, Tam Mạch Linh Giả không hổ là đại năng Linh Giả Cấp, ngưng luyện hồn chân chính, một chưởng để đầu của nhân loại dưới lòng đất phách thành bột phấn, hồng bạch văng khắp nơi.

Xoay người, Tam Mạch Linh Giả nhìn phía Âm Ma Tông và Bích Thủy Linh Tông:

– Xem ra bọn chúng có ngôn ngữ của mình, không nghe hiểu chúng ta nói cái gì, hơn nữa, bọn họ tựa hồ nắm giữ võ, không chỉ bắn tên uy lực vô cùng lớn, còn có thể tự động rút tên cắm trên người ra.

Bích Thủy Linh Tông lắc đầu nói:

– Bọn họ không có ngưng luyện võ, cổ vô hình lực lượng kia là một loại ý chí vận dụng khác, cùng Kiếm Ý có hiệu quả như nhau.

– Thật là một loại vận dụng ý chí khác, nếu như ta đoán không sai, hẳn là một loại ý niệm tu luyện ra vô hình niệm lực.

Âm Ma Tông mở miệng nói.

– Ý niệm!

Nghe vậy, mọi người trong lòng kinh ngạc, không biết Âm Ma Tông là từ đâu biết được. Chợt ánh mắt lửa nóng, nếu như bọn họ có thể học được phương pháp tu luyện ý niệm, thực lực tự thân tuyệt đối có thể đề thăng rất nhiều, cơ hội tiến bộ đâu có như rau cải trắng, nói có thì có.

Để biểu tình của mọi người thu tại trong mắt, Âm Ma Tông cười lạnh một tiếng, không nói gì thêm.

Dưới ngầm.

Diệp Trần nói khẽ với Mộ Dung Khuynh Thành:

– Ý niệm cũng không thích hợp với chúng ta, hoặc là chủ tu ý niệm, hoặc là chủ tu chân nguyên, đây là không thể phối hợp. Ý niệm xác thực rất cường đại. Những người này chỉ học được chút da lông, không có đạt được cảnh giới rất sâu, có người nói ý niệm đến trình độ rất cao, thậm chí có thể kéo bầu trời xuống. Nó nhỏ bé, nhưng có thể phân giải bất kỳ thứ gì.

Nguyên bản hắn còn đang phân tích nhân loại dưới lòng đất sử dụng lực lượng gì, nghe Âm Ma Tông vừa nói như vậy, lập tức tìm được tin tức về ý niệm, bản thân cũng bị hù dọa.

– Thế giới này không thuộc về chúng ta, không biết thực lực của bọn họ ở đây là cái địa vị gì?

Mộ Dung Khuynh Thành nhíu mày, nhỏ giọng nói.

Diệp Trần gật đầu:

– Ta nghĩ những người khác đều cũng đang lo lắng vấn đề này.

Rống!

Rống! Rống!

Rống! Rống! Rống!

Nhân loại dưới lòng đất rất nhanh từ trong đả kích kịch liệt của Âm Ma Tông khôi phục lại. Bọn họ không tiếp tục bắn tên, thế nhưng lần công kích này so với bắn tên càng uy hiếp hơn, chỉ thấy bốn phương tám hướng bụi cỏ như cuộn sóng lay động, thanh âm di động liên miên không dứt. Căn cứ độ cao của bụi cỏ và tần suất rung động mà xem, làm ra công kích không phải nhân loại dưới lòng đất, mà là một loại sinh vật tốc độ rất nhanh, cao không quá một thước năm. Điều này làm cho mọi người càng thêm khẩn trương, vừa điều chỉnh tư thế, làm tốt chuẩn bị tùy thời chiến đấu.

Sưu!

Con sinh vật này nhảy ra khỏi bụi cây. Sinh vật này dài hơn hai thước, cao khoảng một thước hai, vóc người như chó, nhưng so với chó cường tráng gấp chục lần. Bộ lông không dài, bên ngoài thân thể đầy hắc hoàng sắc hoa văn, toàn thân có ám sắc lưu chuyển. Trên bàn chân thật lớn mọc ra bốn cái lợi trảo như liêm đao. So sánh với thân thể, cái đầu không tính quá lớn được xương móng dày bao bọc. Một đôi mắt phóng xuất u quang tàn khốc, há miệng ra răng nhọn dày đặc, nhỏ ra dịch thể màu tím.

Đây là Cự Khuyển của thế giới dưới lòng đất.

Rống!

Cự Khuyển rít gào một tiếng, đem cường giả Tinh Cực Cảnh gần nhất vồ ngã xuống đất, há mồm cắn, người này ngay cả kêu một tiếng cũng không kịp, đầu thân một nơi, huyết lưu văng khắp nơi.

Chợt, càng nhiều Cự Khuyển nhào đến, cùng người khác hỗn chiến với nhau, bởi vì thế tiến công quá mạnh mẽ, Cự Khuyển chiếm thượng phong tuyệt đối.

– Chúng ta thành con mồi!

Dựa vào trực giác, Diệp Trần cho rằng nhân loại dưới lòng đất đã đem bọn hắn trở thành con mồi. Đầu tiên là cung tiễn tập kích, ngay sau đó phóng xuất Cự Khuyển, đây là cách mà thợ săn ở thế giới trên mặt đất hay làm, cũng là hữu hiệu nhất. Hắn không biết còn có cái gì chờ đợi bọn hắn.

Một đầu Cự Khuyển nhảy đến không trung, đánh về phía Mộ Dung Khuynh Thành.

Mộ Dung Khuynh Thành sắc mặt bất biến, tay phải mang theo Kim Ti Thủ Sáo đánh về phía trước, trúng vào cổ Cự Khuyển. Sau đó thân hình xoay chuyển, nương theo lực lượng quán tính, để Cự Khuyển ngã đập trên mặt đất, phát ra tiếng chấn động ầm ầm.

Khóe miệng Cự Khuyển tràn đầy máu, ra sức giãy dụa.

Tạp sát một tiếng!

Cổ tay vặn một cái, Mộ Dung Khuynh Thành đã vặn gãy cổ nó.

Bên kia, Cự Khuyển đánh về phía Cự Khuyển có hai đầu.

Phá Phôi Kiếm nơi tay, Diệp Trần rút lui một bước, cánh tay phải trước người, lấy tốc độ chớp nhoáng chọc mù mắt phải của một đầu Cự Khuyển, lập tức cước bộ biến hóa, người theo kiếm đi, kiếm phong xẹt qua mặt Cự Khuyển, cắt trúng yết hầu của một đầu khác.

Xích!

Tiên huyết bắn ra, hai đầu Cự Khuyển trước sau rơi trên mặt đất.

Không đợi chúng nó giãy dụa, Diệp Trần một kiếm chém triệt để giết chúng nó.

– Lớp da phòng ngự thật cứng rắn, chỉ sợ so với hầu hết mọi người ở đây đều mạnh hơn.

Linh Hải Cảnh đại năng không cần phải nói, cường độ thân thể mạnh nhất, Diệp Trần cũng nằm trong một tầng thứ này. Cường giả Tinh Cực Cảnh còn lại chỉ có một vài người tu luyện qua luyện thể, có thể cùng Cự Khuyển chống lại. Những người khác chỉ có thể dựa vào kỹ xảo đến giết địch.

Hưu! Hưu! Hưu!…

Thừa dịp Cự Khuyển hấp dẫn lực chú ý của mọi người, nhân loại dưới lòng đất lại phát động tập kích, từng đạo tên bắn lén phảng phất như độc xà thổ tín, từ một góc độ xảo quyệt phóng tới, lấy đi sinh mệnh của người khác.

Bị động chịu đòn không phải phong cách của Diệp Trần, hắn thôi động Kiếm Bộ, phảng phất như một đạo kiếm quang, hướng phía tên bắn lén phóng tới.

– Khoái Chi Tứ Kiếm!

Phá Phôi Kiếm ẩn chứa Sát Lục Kiếm Ý xuất liên tục bốn kiếm, bốn đạo kiếm quang xen kẽ xẹt qua, cây cối bị chặt đứt, bụi cỏ phân khai, không gian tựa hồ tứ phân ngũ liệt, có huyết lưu bắn ra.

– Dĩ Địa Vi Thiên!

Âm Ma Tông không có chú ý tới cử động của Diệp Trần, thân hình hắn lóe ra, đánh bay hai đầu Cự Khuyển xông lên, sau đó bay lên trời, tay phải giơ lên cao, hướng phía sâu trong rừng nhiệt đới bao phủ xuống.

Ầm ầm!

Không có chân nguyên không có nghĩa là không thể thi triển áo nghĩa võ học, chỉ bằng vào võ đạo ý chí, một chưởng này của Âm Ma Tông cũng không phải người bình thường có thể chống đối. Thấy phía trước đất cát phía trước băng liệt, cuốn ngược lên, để bất kỳ sự vật gì trong phạm vi đều bị cuốn vào, cực có lực trùng kích thị giác.

Bích Thủy Linh Tông không chịu làm người sau, hai tay của hắn vẽ nửa vòng tròn, võ đạo ý chí bóp méo không khí và nguyên khí thế giới dưới lòng đất, hội tụ thành một lực tràng đinh ốc một, lấy một loại phương thức khác thôi động ra, cần kết ấn mới thi triển áo nghĩa võ học Đại Ngọc Loa Toàn!

Chương 431: Không ngờ cũng có ngày bị chó cắn

Rầm lạp!

Phía trước, từng khối sự vật lớn bị cuốn lên, bao gồm cây cối, bụi cỏ, bùn đất cùng với nhân loại dưới lòng đất, toàn bộ bị lực tràng đinh ốc dẫn tới tối trung tâm, sau đó nghiền áp thành mảnh vỡ.

Giết chóc không ít nhân loại dưới lòng đất, Diệp Trần đang muốn chọn chiến trường mới, bỗng nhiên hắn nhướng mày, trong linh hồn lực cảm ứng, bốn phía bị một tầng lưới vô hình vây lại. Đây là ý niệm chi võng, nếu không có linh hồn lực, căn bản không phát hiện ra sự tồn tại của nó.

– Nhân loại dưới lòng đất lợi hại hơn xuất hiện.

Diệp Trần không cần nghĩ cũng biết tất nhiên để nhân loại cao thủ, ý niệm chi võng so với mũi tên ẩn hàm ý niêm cao minh hơn không biết bao nhiêu lần, cái này đại biểu ý niệm của đối phương thập phần cường đại, có thể đơn độc ảnh hưởng hiện thực, chế tạo ra vô hình hữu chất đại võng.

– Hủy diệt!

Đối phó vật thể có sinh mệnh, dùng Sát Lục Kiếm Ý cũng đủ, đối phó vật thể không có sinh mệnh, dùng Hủy Diệt Kiếm Ý không thể nghi ngờ càng thích hợp hơn một chút. Sát Lục là giết chóc sinh mệnh, mà hủy diệt lại là hủy diệt vạn sự vạn vật, bất luận thứ gì bao hàm ở trong đó.

Một kiếm chém ra, khí tức hủy diệt tùy ý phóng xạ, dưới một kiếm này, ý niệm chi võng dường như tuyết mùa xuân gặp phải ánh mặt trời, tan rã vô hình, cây cỏ xung quanh trong nháy mắt héo rũ, phảng phất như trải qua trăm nghìn năm.

Ở chỗ sau trong rừng nhiệt đới truyền đến thanh âm không rõ ràng, chợt, một thanh vô hình ý niệm chi thương lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi phóng tới Diệp Trần. Trên đường xuyên qua một cây đại thụ. Đại thụ kia không có héo rũ, không có bị gẫy đổ, thế nhưng chỗ bị xuyên qua tựa như mất đi đại lượng vật chất, thoáng cái biến thành bột phấn, sụp đổ xuống, mà ý niệm chi thương tốc độ không hề chậm lại chút nào.

Đối với điều này, Diệp Trần cước bộ vừa chuyển, hai tay cầm Phá Phôi Kiếm, vô cùng đơn giản vung lên.

Thứ lạp!

Vô hình kiếm quang khiến rừng nhiệt đới thất sắc trong phạm vi lớn, tựa hồ từ thế giới có màu sắc biến thành thế giới chỉ có hai màu đen trắng. Kiếm quang xẹt qua ý niệm chi thương khiến nó một phân thành hai.

– Còn muốn đến!

Linh hồn lực cảm ứng được động tác của đối phương, Diệp Trần vọt người nhảy lên, đạp qua mấy cây đại thụ, một kiếm chém thẳng xuống dưới. Một kiếm này ẩn chứa không phải là Hủy Diệt Kiếm Ý, mà là bất hủ Kiếm Ý mà Diệp Trần am hiểu nhất. Theo bất hủ Kiếm Ý ngưng tụ thành vô hình kiếm quang, màu sắc trong thiên địa chốc lát khôi phục, lực lượng ý chí dâng trào hâu như là một đường nghiền áp ra ngoài. So với Hủy Diệt Kiếm Ý càng kinh khủng hơn nhiều, hủy diệt qua đi là cô tịch, sau bất hủ còn lại là vĩnh hằng.

Tên cao thủ nhân loại dưới lòng đất kia mắng chửi mấy tiếng, điên cuồng thôi động ý niệm, trước người bố trí ra từng tầng lá chắn ý niệm. Như vậy hắn vẫn còn lo lắng, lại ở trên người ngưng tụ ra một tầng ý niệm chiến giáp dày. Trên tay cầm một tấm chắn ý niệm.

Ầm ầm!

Âm hưởng kinh khủng từ đáy lòng của mọi người truyền ra, bất hủ kiếm quang thế như chẻ tre, bổ ra từng tầng lá chắn ý niệm, đem chúng nát bấy, tối hậu bổ vào ý niệm chiến giáp của đối phương.

Ý niệm chiến giáp không ngừng tu bổ khôi phục, thế nhưng bất hủ kiếm quang tựa như con giòi trong xương, không đạt được mục đích không bỏ qua, lực lượng đến tiếp sau cũng như vô cùng vô tận, điên cuồng xé rách ý niệm chiến giáp. Cuối cùng ý niệm chiến giáp ầm ầm tan vỡ, bất hủ kiếm quang trùng nhập hồn hải của đối phương.

A!

Người này kêu thảm một tiếng, ngã trên mặt đất. Cơ thể nguyên bản cường tráng triệt để mất đi sức sống, tựa như gỗ mục bị thối rữa.

Dư địa khiến nhân loại kinh ngạc đến ngây người, người chết đi là thủ lĩnh chi đội ngũ này. Ý niệm cường đại, ở trong tộc cũng có thể xếp đến trước hai mươi, lấy một địch trăm không nói chơi. Không ngờ lại chết trên tay người ngoài. Mà người từ bên ngoài đến kia khiến cho để cho bọn họ cảm thụ được một tia tim đập nhanh, một kiếm chém ra, đem ý niệm phòng ngự của thủ lĩnh phá sạch sẽ, ngay cả hồn cũng bị phá hủy.

Sau một khắc, thanh âm ầm ĩ vang lên, nhân loại dưới lòng đất lấy ngôn ngữ mà đám người Diệp Trần nghe không hiểu nói chuyện. Cuộc nói chuyện này cũng không duy trì quá lâu, trên thực tế cũng chỉ qua vài lần chớp mắt. Cuộc nói chuyện kết thúc, nhân loại dưới lòng đất không hẹn mà cùng lui lại, theo đó còn có cả Cự Khuyển nanh vuốt sắc bén.

– Hừ, cuối cùng cũng có có chút tự mình biết mình.

Âm Ma Tông không có thấy Diệp Trần và thủ lĩnh nhân loại dưới lòng đất giao thủ, khóe miệng lộ ra cười nhạt.

Bích Thủy Linh Tông nói:

– Nghĩ không ra có thể ở dưới lòng đất thấy một nền văn minh tu luyện khác, không biết là chuyện tốt hay xấu.

Âm Ma Tông nói:

– Mặc kệ là chuyện tốt hay xấu, chỉ cần gây trở ngại đến ta, toàn bộ đều phải chết.

Bích Thủy Linh Tông cười cười, ánh mắt liếc về phía Diệp Trần. Tuy rằng hắn không có thấy Diệp Trần và thủ lĩnh nhân loại dưới lòng đất giao thủ. Nhưng trực giác nói cho hắn biết, nhân loại dưới lòng đất lui lại, hẳn là có liên quan với Diệp Trần. Điều này làm cho hắn đối với Diệp Trần tương đối hiếu kỳ. Một gã cường giả Tinh Cực Cảnh cư nhiên có thể đánh lui nhân loại dưới lòng đất, vô luận dùng phương pháp gì, cũng không được phép khinh thường.

Trải qua một hồi đại chiến, mọi người chết đi chỉ còn lại hơn bảy mươi người, Trong đó có hơn hai mươi người bị thương, thương thế có nhẹ có nặng.

– Hỗn đản, nghĩ không ra lão Lưu ta có một ngày sẽ bị một con chó làm bị thương.

– Đây đâu phải là chó, rõ ràng là Thượng Cổ Thú Liệp Khuyển, có thể trợ giúp nhân loại săn yêu thú, vây sát đại hình hung vật.

– Chúng ta mau chóng rời khỏi đây một chút, ai biết bọn chúng có quay lại hay không?

Dưới một hồi đại chiến, bốn phía bị tàn phá không chịu nổi, mùi mánh tanh nồng nặc, rất dễ hấp dẫn yêu thú phụ cận qua đây. Mọi người chịu không nổi nhiều lần dày vò, bỏ lại hơn hai mươi cỗ thi thể, chật vật đi tới một phương hướng khác.

Rừng nhiệt đới này không biết lớn cỡ nào, trên nhìn không thấy ánh mặt trời, trước nhìn không thấy tận cùng, chỉ có vô tận oi bức và những con muỗi đáng sợ.

Đội ngũ bảo trì quân tốc đi tới, trong rừng nhiệt đới mở ra một con đường nhỏ.

Khi đi qua một nhánh cây kéo dài ra, một con độc xa ngụy trang thành lá xanh hướng Diệp Trần phát động công kích ác độc, thân thể nhất quyển, phảng phất như lục sắc thiểm điện, răng nanh sắc bén nhắm ngay cổ Diệp Trần, hung hăng cắn tới.

Ba!

Diệp Trần cũng không thèm nhìn tới, tay phải giơ lên, bấm tay bắn ra, đầu độc xà nhất thời bị chém đứt.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Mô Phật ^^! Thế giới Mộng Huyễn --> Ai biết ai đâu. Không quy 0 mà thôi . -Tuy nhiên mọi thứ trong mắt tại hạ đều có Nhân Quả ( có người sinh ra đã đến vạch đích của đời người, có kẻ sinh đồ tể, cũng như có người sinh ra thiếu gì đó..[ tay, chân , mắt..( đặc biệt có sinh ra thiếu Tâm )..] - CON NGƯỜI luôn luôn đấu tranh có gắng thay đổi bản thân ( tiền, yêu,sinh,tử...) nhưng có người thành công có kẻ thất bại theo tôi đó là ( Vận - Mênh ) *** Ừm cách nói của bản là Sai à nha...---> Bạn không thấy không nghe được không có nghĩ là [ KHÔNG ] ---> À Mê Chấp Nó vốn dĩ là ( Khởi Nguyên )của Vạn Vật trên thế gian -- Nếu không có có mê chấp vậy chúc mừng bạn đã về [ KHÔNG ] như vậy bạn đã Quả La Hán rồi...
https://audiosite.net
Du Lãng 2 ngày trước
MUỐN BIẾT RÕ THÌ VÀO ĐÂY NÓI THOẠI TRỰC TIẾP VỚI TA.
https://audiosite.net
Truyện này mang nặng tư tưởng của truyền thuyết nhân gian và sự mê chấp vào kinh kệ của tôn giáo phàm nhân. Phàm nhân không thể giao tiếp được với TRỜI PHẬT, tự cho mình là con Trời (Thiên tử), tự cho mình là con Phật Phật tử), tự cho mình là đắc Đạo, tự cho mình là La Hán, là Bồ Tát, là Phật Tổ...đúng là một trò hề vô cùng trơ trẽn và lố bịch. - Mê chấp chính là nguồn gốc của mọi sự đau khổ tội lỗi và luân hồi lẩn quẩn. Tôn giáo xưa nay chỉ là chỗ dựa tinh thần cho bá tánh chứ không phải là cứu cánh giải thoát cho nhân gian.
https://audiosite.net
Nguyễn văn Thắng 4 ngày trước
Truyện hay giọng đọc tuyệt vời
https://audiosite.net
Chào bạn trẻ MC Hà Thu. Giọng đọc miền Nam của bạn thật là hay...rất là thanh, từ khi nhập Đạo Thiên Điển đến nay ta mới nghe thấy có người phàm như vậy.
https://audiosite.net
Oan uổng quá chư vị tụn mình có rất nhiều bộ truyện các bạn không yêu cầu hay để bình luận cập nhật chương truyện thì tụn mình làm sao biết được :(..! Sơ sơ gần 3k2 bộ truyện dài rồi chư tính bộ truyện lẻ ...^^! Rất mong các bạn lưu ý +++ ! Báo lỗi là nơi báo lỗi audio ++ yêu cầu truyện khác nhé ---! -^-^- Gần 100 bạn Báo lỗi nhưng không nhập nội dung thì tụn mình chỉ check audio vẫn bình thường nên không lưu ý cập nhât chương mới.. Thỉnh chư vị bỏ ra 3 giây để like (thích) để tụn mình biết bộ truyện đang hot ( đang được yêu thích ) Hoặc để lại bình luận...^^! Đa Tạ :X
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn từ tập 90 đã bổ sung hoàn tất 200 chương thiếu đương nhiên là bản đầy đủ mới nhất không cắt ^^! NGoài ra có sever 2 ( giọng 2 ) từ 1 > 1200 bản hoàn chỉnh do tác giả chỉnh sửa mới nhất + không cắt
https://audiosite.net
Đã cập nhật Bản Chuẩn mới nhất của tác giả không cắt tình tiết đầy đủ nhé bạn ở sever 2 ( giọng 2 )
https://audiosite.net
Xin Thông Báo cập nhật Chương 1976 đến Chương 2283 Bản mới nhất không cắt. ^^! Ngoài ra bổ sung Server 2 ( giọng 2 ) Từ chương 1 đến chương 12000 Bản đầy đủ mới nhất không cắt đạo hữu nào thích có thể nghe lại nhé ^^!
https://audiosite.net
Thành thật xin lỗi do CTV up nhầm tập 1 vs 3 mình đã fix lại chuẩn rồi nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Nguyễn văn mạnh 2 tuần trước
Mẹ. Nghe tập nào cũng lộn xộn cả. Chẳng hiểu gì cả
https://audiosite.net
Mình đã test và kiểm tra sv1 và sv2 + sv3 ( 3 sever đều hoạt động tốt nhé bạn ) có lẽ lúc bạn nghe lúc đó lagg hoặc do nghẹn svever 1 chút thôi nhé bạn :^^! Tránh trường hợp lỗi bạn nên khi đang nghe hãy thỉnh thoảng làm theo hướng dẫn --> thông báo ở khung play nhé bạn..( Như vậy Hệ Thống sẽ tự load sever gần bạn nhất tránh trường hợp lỗi nhé bạn )