Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 67 [Chương 315 đến 318(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 315: Ba chiêu giết ngươi
Thân mặc một bộ áo lam, hông đeo trường kiếm, Diệp Trần lặng yên đứng trước hai người mười bước, ánh mắt rơi vào người Kim Thương Tán Nhân và Liệt Hỏa Tán Nhân thân.
Liệt Hỏa Tán Nhân liếc mắt đánh giá Diệp Trần, để ý thấy hắn hiện giờ vẫn còn trong giai đoạn tinh luyện chân nguyên nên nội tâm nổi lên sát ý nồng đậm, mặt cười nói:
– Đúng vậy, tuổi còn nhỏ đã đạt đến giai đoạn tinh luyện chân nguyên, khoảng cách Tinh Cực Cảnh đã không còn xa nữa. Chỉ có điều tố chất lại không tốt lắm, thiên tài trước khi phát triển hoàn toàn thì nên ẩn nhẫn một chút mới phải, chớ để đánh mất tính mạng của mình.
– Ngươi chính là Diệp Trần, cũng không có gì đặc biệt cả. Thế nào, bằng vào ngươi cũng muốn lưu chúng ta lại sao. Ta cho ngươi một cơ hội, tự tát vào miệng mình bốn cái đi, nếu không hôm nay ta phải dạy cho ngươi biết cách làm người như thế nào.
Kim Thương Tán Nhân cũng không để Diệp Trần vào mắt. Nếu không phải trước đó Liệt Hỏa Tán Nhân đã có nhắc nhở phải cẩn thận có cao nhân bảo hộ đối phương thì hắn đâu cần nhiều lời như vậy, trực tiếp giết chết là được rồi.
– Giờ không phải như xưa nữa, Thiên Phong Quốc đã không phải các ngươi có thể làm chủ. Nếu là tới an phận, lui an phận thì ta cũng không so đo với các ngươi rồi. Nhưng đáng tiếc các ngươi lại quá đề cao mình, nơi có Diệp Trần ta đâu đến lượt các ngươi giương oai chứ.
Trong kế hoạch Diệp Trần thì Tử Dương Tông là nơi tất phải đi. Cuộc ám sát lần trước tuy không khiến hắn tổn hao gì nhưng cũng không có nghĩa là hắn không để trong lòng.
Nhàn Vân Tử thấy cục diện như vậy liền nuốt lời định nói xuống. Tính cách của Diệp Trần hắn rất rõ ràng, nếu đã đứng ra thì tất không quay lại, hơn nữa hai người này quả thực quá mức hung hăng càn quấy. Duy khiến hắn lo lắng chính là chiến lực của Diệp Trần bây giờ đến cùng đã đạt tới trình độ nào rồi. Hai đại cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ cường giả cũng không phải giỡn chơi, nhất là Kim Thương Tán Nhân đột nhiên xuất hiện này.
Nhàn Vân Tử lui về sau mấy bước theo ý La Hành Liệt, định giao cục diện trước mắt cho Diệp Trần, những người khác không được quấy nhiễu
– Ha ha, Kim Thương Tán Nhân ta tung hoành ở ngoài nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải một người trẻ tuổi dám nói chuyện với ta như thế. Tiểu tử, ngươi là người thứ nhất.
Kim Thương Tán Nhân cười lớn một tiếng, toàn thân phóng xuất ra quang mang màu vàng, quang mang kim sắc cực kì thuần túy, mang theo khí thế vô kiên bất tồi.
– Nhàn Vân Tử tiền bối, người này, ta giết.
Mặt Diệp Trần không chút biểu lộ. Chuyện ở trong đại điện hắn đã hiểu rõ, nếu đoán không nhầm thì trong đó tất có âm mưu. Cách làm của hắn khi đối mặt với âm mưu khác với người thường, chính là giải quyết dứt khoát, giết một người ít đi một người. Dù sao mấy người của Tử Dương Tông hắn đã sớm muốn giết toàn bộ, còn về phần hành động vây quét Thi Quỷ Đạo Nhân, ít đi một người cũng không sao.
– Diệp Trần, ngươi quá cuồng vọng rồi.
Sắc mặt của Liệt Hỏa Tán Nhân đột nhiên trở nên âm trầm. Hắn tự mình chạy đến Lưu Vân tông đương nhiên sẽ không suy nghĩ cho Lưu Vân tông rồi. Hắn cho rằng dù Nhàn Vân Tử có đoán được có âm mưu, nhưng cũng sẽ không cự tuyệt lần hành động lần này, nếu đã không cự tuyệt vậy thì kế hoạch của hắn đã thành công được một nửa rồi. Cho nên hắn căn bản không quan tâm đến thái độ của Nhàn Vân Tử như thế nào, mang theo Kim Thương Tán Nhân đến đây hoàn toàn là vì áp đi uy phong của Lưu Vân tông, khiến cho bọn hắn biết được luận về chiến lực đỉnh cao thì Lưu Vân tông không thể sánh với Tử Dương Tông được. Hung hăng càn quấy trên địa bàn của đối phương thì thế nào chứ, ai có thể làm gì được hắn. Nhưng hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được Diệp Trần sẽ đến, lại mở miệng muốn lưu bọn hắn lại, quá đáng hơn là còn định giết chết Kim Thương Tán Nhân, quả thật gan to bằng trời. Chẳng lẽ hắn cho rằng vị cao nhân ở sau lưng kia sẽ bảo vệ hắn mỗi thời khắc sao. Thiên tài sở dĩ được gọi là thiên tài, bởi vì thiên tài cần phải trưởng thành từ trong nghịch cảnh. Nếu vị cao nhân ở sau lưng hắn muốn bồi dưỡng một thiên tài vậy thì tuyệt đối sẽ không chuyện gì cũng bảo hộ hắn, nếu không làm gì có nghịch cảnh nào cơ chứ. Hắn nắm chắc nếu giờ có đánh chết Diệp Trần thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả, chỉ là một thiên tài không xứng gọi là thiên tài chết đi thôi.
– Liệt Hỏa, không cần nhiều lời, nếu tiểu tử này đã muốn chết vậy thì đừng trách ta hạ thủ vô tình. Hôm nay ta phải giết chết tiểu tử này, sau đó mang nữ nhân kia đi, Lưu Vân tông, ai dám ngăn ta, ai dám ngăn cản ta!
Sát ý của Kim Thương Tán Nhân bắt đầu khởi động, vẻ mặt miệt thị.
Mọi người trong Lưu Vân tông hít sâu một hơi, nhìn tình hình thì Diệp Trần và Kim Thương Tán Nhân đã rời vào cục diện không chết không thôi rồi. Bọn hắn mong mỏi Diệp Trần có thể đánh bại Kim Thương Tán Nhân, nếu không hoặc Diệp Trần thất bại, hoặc tử vong, đều mang lại cho Lưu Vân tông một hồi tai nạn.
– Chết đi!
Trong tay đột ngột xuất hiện một bả Kim Thương, chân nguyên của Kim Thương Tán Nhân bộc phát, một thương đâm về hướng Diệp Trần cách đó mười bước, mũi thương khai mở từ hư không một khe rách chân không nhỏ hẹp.
– Trong vòng ba chiêu, liền đoạt cái mạng chó của ngươi.
BOANG…!
Theo thanh âm của Diệp Trần vang lên, Tinh Ngân Kiếm xuất vỏ, lập tức đỡ lại mũi thương.
Ầm ầm!
Tại chỗ tựa như xuất hiện một cơn địa chấn vâth, toàn bộ đại điện chủ phong, toàn bộ quảng trường bắt đầu lay động kịch liệt. Sóng xung kích hung mãnh bộc phát ra, bắn ra tứ phía.
Nhàn Vân Tử đứng trước mặt mọi người, toàn lực ngăn trở sóng xung kích.
Bá!
Một kiếm phong bế công kích của Kim Thương Tán Nhân lại, Diệp Trần chợt đột ngột từ mặt đất bay vọt lên không trung. Đại điện chủ phong của Lưu Vân Tông Chủ Phong không thể chịu nổi sự oanh kích của hai người, đây không phải là nơi lý tưởng để chiến đấu.
– Chạy đi đâu!
Kim Thương Tán Nhân theo sát phía sau, Kim Thương trong tay liền dùng một tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy được bắn ra mấy trăm đạo thương mang. Mỗi đạo thương mang đều tựa như một kích sáu thành thực lực của hắn, mấy trăm đạo cùng nhau đâm ra, muốn trốn cũng không thể trốn, lui không thể lui.
– Chiêu thứ nhất!
Đến trên không trung, Diệp Trần dừng thân hình lại. Tám phần kiếm ý dung nhập vào trong Tinh Ngân Kiếm, dùng chiêu Thiên Toái Vân bổ về phía Kim Thương Tán Nhân.
Một kiếm xuất, phong vân khởi dũng, dùng thế lôi đình đỡ lại mấy trăm đạo thương mang. Sau đó trong ánh mắt kinh hãi của Kim Thương Tán Nhân hung mãnh đánh úp tới.
– Rõ ràng lại bổ được mấy trăm đạo thương mang của ta!
Kim Thương Tán Nhân có chút trở tay không kịp, vội vàng giơ mũi thương lên ngăn cản
Oanh một tiếng!
Trong tầm mắt mọi người, Kim Thương Tán Nhân bị kiếm thứ nhất của Diệp Trần đánh cho bay ra ngoài, chật vật không chịu nổi.
– Không có khả năng, hắn rõ ràng còn chưa bước vào Tinh Cực Cảnh, chiến lực sao lại cường hãn như thế được.
Liệt Hỏa Tán Nhân ở phía dưới mục trừng mắt ngốc. Thực lực của Kim Thương Tán Nhân hắn rất rõ, tuyệt đối không hề dưới hắn. Tuy rằng trước mắt là ở trạng thái bình thường, không có thiêu đốt chân nguyên, nhưng trạng thái bình thường của Kim Thương Tán Nhân cũng có thể chống lại được cường giả Tinh Cực Cảnh sơ kỳ đang trong tình trạng thiêu đốt chân nguyên chứ đừng nói đến Diệp Trần vẫn còn chưa bước vào Tinh Cực Cảnh. Hắn vốn cho là thực lực của Diệp Trần Tinh cũng không khác lắm với cường giả Cực Cảnh sơ kỳ. Về chuyện Diệp Trần đánh chết Thiên Ma Mãng hơn nửa năm trước, hắn không phải không rõ nhưng người nhận thức Thiên Ma Mãng quá ít. Đại đa số mọi người đều cho rằng Thiên Ma Mãng chỉ là một thất cấp yêu thú hơi lợi hại chút thôi chứ đừng nói chi đến Liệt Hỏa Tán Nhân.
Vài trăm mét phía trên bầu trời, con mắt của Kim Thương Tán Nhân đỏ bừng, hắn, một cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ rõ ràng lại bị Diệp Trần còn chưa có bước vào Tinh Cực Cảnh đánh lui, đây là sự thật khiến hắn không thể nào tiếp nhận được. Chân nguyên trong cơ thể bắt đầu ma sát lẫn nhau, thiêu đốt ra một đoàn kim sắc hỏa diễm, Kim Thương Tán Nhân toàn thân được bao phủ bơi dục hỏa giận dữ quát một tiếng:
– Hôm nay ngươi hẳn phải chết không thể nghi ngờ, Kim Xà, PHÁ…!
Một thương đâm ra, thương mang kim sắc xà hình từ mũi thương cấp tốc vọt ra ngoài. Thương mang xà hình mang theo kim chi ý cảnh nên có đặc tính vô kiên bất tồi, không khí bị đục khoét, trạng thái chân không uốn lượn không ngừng sinh ra khiến nó gia tốc ngày một nhanh hơn.
Hùng!
Trên người Diệp Trần bộc phát ra ngụy chân nguyên đỏ như máu, ngụy chân nguyên và chân nguyên chính thức đã không chênh lệch nhiều lắm, khác biệt duy nhất chính là không thiếu đốt, tăng gấp đôi chiến lực được. Nhưng Tiểu Huyết Ma Giải Thể cũng đã khiến cho chiến lực của Diệp Trần tăng lên ngoài năm thành rồi, phối hợp với tám phần kiếm ý cũng không kém Kim Thương Tán Nhân đang ở trong trạng thái thiêu đốt chân nguyên. Trừ những thứ đó ra, hắn tu luyện chính là Địa cấp đỉnh giai Thanh Liên Kiếm Quyết, cũng đã tu luyện đến cảnh giới đệ thập tam trọng, Kim Thương Tán Nhân dù so thế nào cũng còn kém vài phần.
– Thanh Liên Mạn Không!
Quanh thân Tinh Ngân Kiếm quanh xuất hiện thật nhiều đóa Thanh Liên phiếm hồng được tạo thành từ khí lưu, Thanh Liên liên tiếp nhau, theo cú chém xuống Diệp Trần trốn vào trong hư không.
Không khí bị cô đặc lại, thương mang xà hình ngày càng chậm lại, phảng phất như một đầu độc xà bơi ngược dòng nước vậy, tốc độ không thể nào tăng lên được. Mà Kim Thương Tán Nhân ở sau lưng nó cũng bị bao phủ trong phiếm không gian này, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.
Xuy xuy!
Trong không khí bình tĩnh như nước, rất nhiều đóa Thanh Liên hóa thành kiếm khí như cuồng phong bạo vũ bắn lên thương mang xà hình khiến nó bị nghiền nát trong phút chốc, những kiếm khí còn lại như ong vỡ tổ hướng về phía Kim Thương Tán Nhân chém tới.
Đinh đinh đang đang!
Kim Thương Tán Nhân tu luyện chính là kim hệ chân nguyên, nếu chỉ luận về phòng ngự đơn thuần thì còn ở trên thổ hệ chân nguyên, kiếm khí mặc dù mãnh liệt nhưng cũng không thể phá vỡ hộ thể chân nguyên của hắn được.
– Chiêu thứ ba, chết!
Thanh Liên Mạn Không là thức sát chiêu thứ nhất của Thanh Liên Kiếm Pháp, nhưng lúc dùng lại được phân thành hai chiêu, một chiêu chính là Thanh Liên Mạn Không lấy trói buộc làm chủ, còn chiêu khác là Thanh Liên Tụ, lấy kích sát làm chủ.
Một Thanh Liên ước chừng như nắm đấm được bắn ra, lập tức đụng vào phía trên hộ thể chân nguyên của Kim Thương Tán Nhân.
PHỐC!
Hộ thể chân nguyên bị phá vỡ, Thanh Liên xuyên qua từ ngực Kim Thương Tán Nhân, mội dải máu tươi thẳng tắp kéo dài cả mấy chục thước theo đó bắn ra.
– Không có khả năng, sao ta lại chết được.
Thẳng đến lúc chết Kim Thương Tán Nhân cũng không biết được đã xảy ra chuyện gì, vì sao Diệp Trần lại có thực lực đánh chết mình được, hơn nữa chỉ cần dùng ba chiêu. Hắn lưu lạc ở Nam Trác Vực nhiều năm như vậy cũng chưa lần nào gặp qua chuyện này, nếu không cũng không coi thường Diệp Trần như vậy.
Cho Tinh Ngân Kiếm vào vỏ, Diệp Trần thản nhiên nói:
– Ta nói rồi, ba chiêu giết người liền ba chiêu giết ngươi, mấy cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ có đến cũng như vậy thôi.
Hắn dám giết Kim Thương Tán Nhân, dám mặc kệ Liệt Hỏa Tán Nhân hoặc Ngũ Tán Nhân đương nhiên rất tự tin về lực lượng của mình rồi. Hơn nữa lực lượng của hắn cũng phải chỉ như vẻ ngoài, thực lực chân thật của hắn còn chưa được công bố, hơn nữa cũng không cần phải công bố trước mặt mọi người.
Mọi người ở phía dưới sớm đã ngây dại.
Thực lực mạnh mẽ của Diệp Trần đã không phải là chuyện bí mật ở Lưu Vân tông, nhưng không phải là mạnh bình thường mà còn ở trên cả Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân nữa, việc này trong lòng mọi người đều rõ. Nhưng đến cùng vẫn chưa thấy Diệp Trần giết qua bất kì một cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ nào cả. Bản thân bọn hắn cũng không biết cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ mạnh bao nhiêu nhưng mà uy thế do Kim Thương Tán Nhân bạo phát ra không thể nghi ngờ chính là của cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ, cường giả Tinh Cực Cảnh sơ kỳ không thể nào so sánh được. Nhưng lại không chịu nổi quá ba chiêu của Diệp Trần, ba chiêu đã bị đánh chết.
– Vượt qua hai cảnh giới một lớn một nhỏ giết chết địch nhân, Diệp Trần ngày càng khủng bố rồi.
La Hàn Sơn và Chu Mai hít sâu một hơi, hai mặt nhìn nhau.
Thân thể vốn đang căng thẳng của Từ Tịnh liền được buông lỏng. Lúc trước nàng đã chuẩn bị khi nào Diệp Trần không thể chống đỡ nữa sẽ liên thủ với hắn để đối kháng Kim Thương Tán Nhân, bất quá giờ xem ra không cần nữa. Huống chi dù nàng có lên thì làm được gì chứ, dược lực của Thiên Ma Hoa mặc dù đã làm cho thương thế của nàng triệt để khỏi hẳn, thể chất cũng tăng lên rất nhiều nhưng đối phương là cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ, nháy mắt đã có thể khiến nàng trọng thương rồi.
Trên mặt Nhàn Vân Tử lộ ra nét vui vẻ, chợt cười khổ một tiếng, nghiêng đầu nhìn về phía Liệt Hỏa Tán Nhân.
Khuôn mặt của Liệt Hỏa Tán Nhân giống như bị vặn vẹo, rít gào nói:
– Diệp Trần, ngươi dám giết Kim Thương Tán Nhân, thật to gan.
Thân hình lóe lên, Diệp Trần liền đáp xuống quảng trường của đại điện chủ phong.
– Giờ cút về mau cho ta, bằng không ngay cả ngươi ta cũng giết.
Chương 316: Ta tùy thời có thể bước vào Tinh Cực Cảnh
Hang ổ của Thi Quỷ Đạo Nhân chỉ có Liệt Hỏa Tán Nhân biết rõ, Diệp Trần biết dù biết đối phương không có hảo tâm nhưng cũng không nên đánh chết ngay, hắn định tương kế tựu kế, muốn xem xem đối phương giở trò gì, trước khi sáng tỏ mọi chuyện thì giết chết Liệt Hỏa Tán Nhân sẽ chỉ khiến sự tình càng thêm phức tạp thôi.
– Ngươi…
Liệt Hỏa Tán Nhân uất khí đầy ngực không phát tiết được, sắc mặt trở nên đỏ bừng.
Nhàn Vân Tử sợ Diệp Trần sẽ thật sự giết chết Liệt Hỏa Tán Nhân. Tuy rằng hắn cũng muốn giết chết đối phương những trước khi sự tình của Thi Quỷ Đạo Nhân còn chưa giải quyết thì việc giết Liệt Hỏa Tán Nhân thật không hay lắm. Lúc này hắn cũng không biết mình đang có tâm tình gì nữa, khuyên nhủ:
– Liệt Hỏa, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, ngươi đấu không lại Diệp Trần đâu, ở lại chỉ có nước chịu chết. Trước mắt sự tình về Thi Quỷ Đạo Nhân vẫn trọng yếu nhất, ba ngày sau gặp mặt ở Bích Tú Phong.
Hô! Hô!
Thở hắt ra vài hơi, Liệt Hỏa Tán Nhân cố gắng ngăn chặn lửa giận, âm lãnh nói:
– Tốt, rất tốt, Diệp Trần, ta nhớ kỹ ngươi rồi.
Diệp Trần nhàn nhạt nhìn qua Liệt Hỏa Tán Nhân, mắt hơi híp lại, tinh quang như kiếm khí tràn ngập. Phối hợp với vẻ mặt không chút bận tâm mang đến cho Liệt Hỏa Tán Nhân một loại áp lực khiến người khác cực kì sợ hãi. Hắn dám khẳng định chỉ cần mình nói thêm một câu nữa, đối phương sẽ giết hắn ngay lập tức, không cho hắn bất cứ cơ hội nào.
– Chúng ta đi!
Vung tay lên, Liệt Hỏa Tán Nhân mang theo hơn mười người của Tử Dương Tông chạy ra khỏi chủ phong Lưu Vân Tông như chó nhà có tang vậy, hoàn toàn trái ngược với khí thế không ai bì được lúc đến.
– Diệp Trần, có phải quá độc ác không.
Nhàn Vân Tử không phải chỉ trích Diệp Trần lạm sát người, mà là thời cơ giết chết không được tốt lắm.
Thu lại tinh quang trong mắt, Diệp Trần bình thản nói:
– Giết cũng đã giết rồi, ít nhất cũng diệt trừ một địch nhân, giảm đi một phần uy hiếp, lưu lại chỉ bất lợi với Lưu Vân tông ta thôi.
Diệp Trần nói cũng không phải không có lý, Nhàn Vân Tử cũng không muốn dây dưa chuyện này nữa
– Diệp Trần, đi đến Nhàn Vân Phong của ta, chúng ta cùng thương lượng đối sách một chút
– Tốt.
Hai người một trước một sau đi vào Nhàn Vân Phong.
Thiên Lôi Tán Nhân chạy ra chào đón
– Giết tốt lắm, diệt hết uy phong của bọn hắn đi, nếu không bọn hắn còn thật tưởng rằng mọi thứ đều ở trong tầm khống chế của mình…
Chiến đấu phát sinh ở chủ phong Thiên Lôi Tán Nhân thấy rất rõ ràng, bản thân hắn cũng cho là giết cũng đã giết rồi, nên cảm thấy Diệp Trần rất hợp khẩu vị.
Nhàn Vân Tử cười cười, kể mọi chuyện cho Thiên Lôi Tán Nhân biết, sau đó nói:
– Hang ổ của Thi Quỷ Đạo Nhân ở ngay tại Thiên Phong Quốc, mặc kệ là thật hay giả cũng không thể xem thường được. Các ngươi cảm thấy nên ứng đối thế nào, mấy người đi thì mới thỏa đáng đây.
Diệp Trần nói:
– Lưu Vân tông phải có một người trấn thủ.
– Đây là lẽ đương nhiên, nhưng do ai trấn thủ?
Thiên Lôi Tán Nhân trầm ngâm một chút
– Không bằng để cho Diệp Trần ở lại trấn thủ đi. Thực lực của hắn mạnh hơn so với chúng ta, gặp phải chuyện khó khăn đương nhiên có thể giải quyết dễ dàng, nếu như hắn cũng không thể giải quyết thì chúng ta càng không thể. Lui một bước thì dù vạn nhất có gì xảy ra cũng có thể đào tẩu được. Đương nhiên đây chỉ là tình huống xấu nhất, khả năng rất nhỏ. Mà hai người ta và Nhàn Vân Tử tham dự hành động vây quét Thi Quỷ Đạo Nhân, chính diện đối mặt với âm mưu của Liệt Hỏa Tán Nhân. Ta ngược lại muốn nhìn xem hắn có thể làm ra trò gì.
Nghe vậy, Nhàn Vân Tử liền có chút ý động, lúc trước hắn cũng nghĩ như vậy.
Diệp Trần lắc đầu
– Hai vị tiền bối trấn thủ Lưu Vân tông, ta tham dự hành động vây quét Thi Quỷ Đạo Nhân.
– Diệp Trần!
Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân nhìn thẳng về phía hắn.
Diệp Trần giải thích nói:
– Liệt Hỏa Tán Nhân không thể không phòng, bất quá ta vẫn cho rằng hắn chủ yếu cũng không phải nhắm vào Lưu Vân tông mà là cường giả Tinh Cực Cảnh của Lưu Vân tông, hai vị tiền bối đi đến đó chẳng phải sẽ hợp ý hắn sao. Tuy rằng ta không dám cam đoan sẽ đập nát âm mưu của bọn hắn, nhưng thoát đi vào thời khắc nguy hiểm thì không có vấn đề gì.
– Nhưng đến giờ ngươi còn chưa bước vào Tinh Cực Cảnh, nếu đi thì có thỏa đáng lắm không?
Nhàn Vân Tử có chút chần chờ. thực lực của Diệp Trần đương nhiên hắn hiểu rõ, nhưng âm mưu của Liệt Hỏa Tán Nhân cũng không chỉ đơn giản như thế. Để cho Diệp Trần đi mạo hiểm tóm lại cũng không được yên tâm lắm.
Thiên Lôi Tán Nhân gật gật đầu.
Diệp Trần cười nói:
– Kỳ thật ta tùy thời có thể bước vào Tinh Cực Cảnh…
– Cái gì?
Hai người không rõ ý của Diệp Trần là gì.
Tâm thần khẽ động, bên ngoài cơ thể Diệp Trần tràn ngập ngụy chân nguyên óng ánh đã được cô đọng. Tinh tế quan sát liền phát hiện hơn chín thành ngụy chân nguyên đều đã bị toái mang bao trùm, chỉ còn một bộ phận rất nhỏ còn chưa tinh luyện xong, đây là dấu hiệu đã sắp tiến nhập Tinh Cực Cảnh.
– Ta chỉ cần chấn động một lần nữa liền bước qua cửa khẩu Tinh Cực Cảnh được rồi…
Tinh luyện chân nguyên cũng không phải tinh luyện tự nhiên như vậy, mà cần võ giả chấn động Bán Bộ chân nguyên, tinh luyện tinh hoa từ trong đó ra, loại đi tạp chất. Nếu không chủ động làm vậy thì sẽ dừng lại ở giai đoạn này rất lâu.
– Lại chấn động một lần nữa sẽ tinh luyện ra chân nguyên, bước vào Tinh Cực Cảnh!
Thiên Lôi Tán Nhân hít một hơi hơi lạnh. Nói thật thiên tài như Diệp Trần hắn còn chưa nghe nói đến bao giờ. Chỉ mất chừng một năm đã sắp bước vào Tinh Cực Cảnh còn chưa nói đến làm gì, mấu chốt là hắn có sự không chế siêu phàm đối với thời gian tiến nhập Tinh Cực Cảnh. Người khác đều phải vất vả trùng kích Tinh Cực Cảnh, sợ sẽ chậm một bước. Nhưng hắn thì ngược lại, trước tiên cũng chưa tiến vào Tinh Cực Cảnh, phải đợi đến lúc nguy cấp mới tấn chức. Dù xét trên phương diện nào cũng hoàn toàn là một quái vật, một người lại như một quái vật khiến người khác kinh hãi vô biên.
Kẻ này nếu như không có thành tựu lớn thì đến chết Thiên Lôi Tán Nhân ta cũng sẽ không tin. Thiên Lôi Tán Nhân vừa sợ hãi thán phục, vừa phấn chấn, nhiệt huyết sôi trào.
Nhàn Vân Tử cau mày nói:
– Diệp Trần, không phải ta hoài nghi sự không chế của ngươi. Nhưng ngươi biết đấy, chuyện này không thể qua loa được. Vạn nhất ngươi phán đoán sai lầm vậy đây chính là nguy hiểm đến tánh mạng rồi.
Thu hồi ngụy chân nguyên, Diệp Trần tự tin nói:
– Tiền bối yên tâm, vốn ta đã tiến nhập Tinh Cực Cảnh vào một tuần trước rồi, bất quá nghĩ lại một chút nên liền quyết định dừng lại ở giai đoạn này.
Sau khi xuất quan liền nghe được chuyện của Liệt Hỏa Tán Nhân Tử Dương Tông và Ngũ Tán Nhân khiến Diệp Trần sinh lòng cảnh giác. Cho nên trong nửa tháng tiếp theo hắn rõ ràng đã có thể bước vào Tinh Cực Cảnh, nhưng lại lựa chọn buông tha.
Thấy hiếm khi Diệp Trần trịnh trọng như vậy nên Nhàn Vân Tử không thể không tin tưởng được. Trong lòng liền nhớ đến liệt tổ liệt tông của Lưu Vân tông, Lưu Vân tông chúng ta đã tích được phúc đức gì lại có thể xuất hiện một quỷ tài, thiên tài như Diệp Trần chứ. Đợi đến sau này hắn trở thành tuyệt thế bá chủ của Chân Linh đại lục, các ngươi ở dưới cửu tuyền cũng có thể mỉm cười rồi.
– Lão Lôi ta không thể không phục được. Nếu so về tốc độ tu luyện thì ngươi đã có thể tống khứ ta ra khỏi Nam Trác Vực rồi.
Thiên Lôi Tán Nhân cuối cũng cũng biết rõ tuyệt thế thiên tài là gì rồi. Ở trước mặt Diệp Trần, cái gì mà Tư Không Thánh, cái gì Nghiêm Xích Hỏa, chỉ có thể xem là tuyệt đỉnh thiên tài thôi.
– Tiền bối quá khen.
Diệp Trần có thể nhanh như vậy sắp bước vào Tinh Cực Cảnh, ngoài trừ ảnh hưởng của Long Mạch Chi Khí thì nguyên nhân lớn nhất vẫn là ở Thanh Liên Kiếm Quyết. Thanh Liên Kiếm Quyết sau khi qua thập trọng, một trọng so với một trọng càng thêm cường đại, đến đệ thập tam trọng đã là một cái cực hạn rồi, một tốc độ tu luyện cực hạn. Thực tế ngay cả Diệp Trần cũng không thể tưởng tượng được đệ thập tam trọng lại cường đại như vậy. Cùng với đệ thập nhị trọng là hai cấp bậc không chỉ khiến chiến lực kịch liệt tăng lên, trong vòng ba chiêu giết chết Kim Thương Tán Nhân mà càng làm cho tốc độ tu luyện của hắn đạt đến mức đáng sợ, một tốc độ ngoại nhân khó có thể tưởng được.
Sự thật cũng đúng như thế. Ở Nam Trác Vực, có thể tu luyện Địa cấp đỉnh giai đến đệ thập nhất trọng ở cấp độ Bão Nguyên Cảnh đã được xem là tuyệt đỉnh thiên tài rồi. Tu luyện đến đệ thập nhị trọng là dị thường hiếm thấy, mấy trăm năm chỉ xuất hiện một người là Tư Không Thánh. Tu luyện đến đệ thập tam trọng thì quá mức điên cuồng rồi, ngàn năm qua, thậm chí mấy ngàn năm qua chỉ có một quái vật như Diệp Trần thôi. Phải biết rằng cường giả Tinh Cực Cảnh cũng rất khó tu luyện Địa cấp đỉnh giai. Có thể ở Tinh Cực Cảnh hậu kỳ tu luyện đến cảnh giới như Diệp Trần cũng không nhiều lắm. Về phần đệ thập tứ trọng, trên cơ bản phải bước vào Linh Hải Cảnh mới có thể đạt đến được. Đệ thập ngũ trọng, nghe nói là đã đánh vỡ bích chướng Thiên cấp rồi, ngay cả cường giả Linh Hải Cảnh cũng chưa hắn có thể đơn giản đạt đến được. Cho nên thành tựu Diệp Trần đạt được đã tương đương với trình độ cao nhất mà cường giả Tinh Cực Cảnh có thể đạt đến rồi. Sự tăng phúc với chiến lực cũng không phải nửa lần hay một lần, Kim Thương Tán Nhân chết trên tay hắn cũng không oan chút nào.
Về phần tại sao có thể tu luyện Thanh Liên Kiếm Quyết đến đệ thập tam trọng, Diệp Trần tự mình hiểu rõ nhất. Theo sự tiếp xúc với võ học ngày càng nhiều thì ngộ tính do hai linh hồn dung hợp một chỗ mang lại đã được phát huy ra toàn bộ, thiên phú võ học tiến triển cực nhanh. Nhớ đến lúc tu luyện Thái Huyền, hẳn phải bỏ ra cả một năm rưỡi mới đạt đến cảnh giới cao nhất đệ thập nhất trọng, mà đệ thập nhất trọng của Thái Huyền bất quá chỉ tương đương với đệ cửu trọng của Thanh Liên Kiếm Quyết thôi.
Đã có lúc Diệp Trần rất muốn biết, cực hạn của mình ở chỗ nào.
Mấy ngàn dặm ngoài Lưu Vân tông, Liệt Hỏa Tán Nhân đang mang theo người của Tử Dương Tông bay vút trên bầu trời.
– Đáng giận!
Lòng càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng muốn nổi trận lôi đình. Lửa giận thiêu đốt cơ hồ đã đè nén không được nữa, Liệt Hỏa Tán Nhân đập vào ngọn núi ở bên cạnh.
Ầm ầm!
Nửa khúc trên của ngọn núi liền bị đập bay ra ngoài, lực phá hoại của cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ lộ ra rõ ràng không thể nghi ngờ.
– Diệp Trần, ngươi chờ đó cho ta, lần hành động vây quét Thi Quỷ Đạo Nhân này ta muốn cường giả Tinh Cực Cảnh của Lưu Vân tông ngươi toàn bộ chết hết, về phần ngươi cũng đừng mong sống sót. Ta muốn trước hết tiêu diệt ngươi, sau đó lại diệt Lưu Vân tông, tiếp đó là Diệp gia. Nam thì giết sạch toàn bộ nữ thì bán vào thanh lâu, khiến Lưu Vân tông và Diệp gia ngươi đời đời kiếp kiếp làm nô, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Sự kiện lần này có thể nói là sỉ nhục lớn nhất của Liệt Hỏa Tán Nhân lúc bình sinh. Kim Thương Tán Nhân được cùng hắn xưng là một trong Ngũ Tán Nhân bị Diệp Trần đánh chết ngay trước mặt, mình lại bị đối phương đuổi ra khỏi Lưu Vân tông, chật vật không chịu nổi, quả thực đã mất hết thể diện, thể diện cả đời cứ vậy mất hết rồi.
– Thái thượng trưởng lão, trước tiên cứ để cho hắn hung hăng càn quấy một chút, chuyện nhỏ nếu không nhịn sẽ làm hỏng việc lớn…
Một gã nội môn trưởng lão Tử Dương Tông cả gan góp lời.
Phanh!
Một chưởng đánh chết đối phương, Liệt Hỏa Tán Nhân nghiến răng nói:
– Đâu đến lượt ngươi giao huấn ta, muốn chết.
Những người khác thấy thế liền phát lạnh, không dám nhiều lời nữa.
Qua ba ngày sau.
Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân trấn thủ Lưu Vân Tông, một mình Diệp Trần tiến đến Bích Tú Phong.
Bích Tú Phong, ở trong Lan Hà Sơn Mạch, cách phương bắc của Tử Dương Tông hơn ba trăm dặm, là một tòa núi không cao lắm nhưng lại rất xinh đẹp, xanh ngắt một màu.
Phía trên Bích Tú Phong, Liệt Hỏa Tán Nhân đang cùng uống rượu với một đại hán trung niên thân mang áo xám ở chiếc bàn đá bên cạnh.
– Tên Diệp Trần chắc chắn phải chết, rõ ràng lại dám khiêu khích uy nghiêm của Ngũ Tán Nhân chúng ta.
Người trung niên tức giận đến nổi bàn tay xiết chặt làm vỡ cả chén rượu
Con mắt Liệt Hỏa Tán Nhân hơi híp lại
– Cao Sơn huynh yên tâm, hắn sống không còn lâu nữa đâu, Kim huynh sẽ không chết vô ích như vậy.
Trung niên đại hán đối diện hắn đúng là một trong Ngũ Tán Nhân – Sơn Trung Khách, họ Du tên Cao Sơn. Thực lực còn trên cả Liệt Hỏa Tán Nhân và Kim Thương Tán Nhân, là đệ tam cao thủ trong số Ngũ Tán Nhân. Một thân thổ hệ chân nguyên vô cùng hùng hậu, cực kì am hiểu ngạnh công.
Sơn Trung Khách trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói:
– Thực lực của hắn thật mạnh như vậy sao, còn chưa bước vào Tinh Cực Cảnh đã có thể đánh chết lão Kim trong vòng ba chiêu. Thực lực của lão Kim tuy không bằng ta, nhưng ta muốn thắng hắn ít nhất cũng phải dùng hơn mười chiêu, còn việc đánh chết thì khó khăn hơn gấp mấy lần nữa.
Liệt Hỏa Tán Nhân nói:
– Ngày đó Kim huynh ít nhiều cũng có chút chủ quan, ngay cả sát chiêu lợi hại nhất còn chưa sử dụng. Nhưng tiểu tử kia cũng không thể coi thường, hơn nữa rõ ràng lại biết được Tiểu Huyết Ma Giải Thể của Huyết Ma Chân Nhân, có thể tăng phúc hơn năm thành chiến lực.
Chương 317: Cao thủ tề tụ
– Tiểu Huyết Ma Giải Thể, đây chính là bí kĩ thiêu đốt khí huyết, trên người hắn hẳn có Linh Dược hiếm thấy có thể đền bù khí huyết.
Dừng một chút, Sơn Trung Khách lại nói:
– Hành động lần này diễn ra lập tức bố trí kế hoạch tấn công giết hắn, tránh đêm dài lắm mộng. Một khi hắn bước vào Tinh Cực Cảnh thì ngay cả cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ cũng chưa chắc có thể lưu hắn lại được. Nếu hắn đào tẩu được thì… chúng ta sẽ không có một ngày an lành.
– Ân!
Liệt Hỏa Tán Nhân trịnh trọng gật đầu. Tính uy hiếp của Diệp Trần càng ngày càng tăng, giờ ngay cả chính mình cũng không phải là đối thủ nữa. Nếu đợi đến khi Diệp Trần bước vào Tinh Cực Cảnh, kế hoạch của hắn rất có thể sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, đây cũng không phải là điều hắn muốn nhìn thấy.
– Ha ha, Liệt Hỏa huynh, nhiều năm không gặp, phong độ tư thái vẫn không giảm chút nào.
Từ bầu trời phương xa có hai đạo nhân ảnh đang bay đến cực nhanh. Cầm đầu là một người tuổi chừng hơn sáu mươi, hình thể hùng tráng, lưng hổ eo sói, mặc một bộ trường bào thúy kim sắc. Người bên cạnh hắn tuổi tác cũng cỡ như vậy, bất quá lộ ra vẻ gầy yếu hơn rất nhiều, trên người mang theo một tia khí tức nho nhã, có chút tương tự với cốc chủ Trang Khánh Hiền của Phỉ Thúy Cốc.
Liệt Hỏa Tán Nhân đứng người lên, cười nghênh nói:
– Bàng huynh, Trang huynh, hai người các ngươi bế quan ở Phỉ Thúy Cốc nhiều năm, Liệt Hỏa ta dù muốn gặp các ngươi cũng vô cùng khó khăn.
Hai người này không phải ai khác, mà chính là hai vị trong tam đại thái thượng trưởng lão của Phỉ Thúy Cốc. Ngươi lưng hổ éo sói chính là đệ nhất cao thủ của Phỉ Thúy Cốc – Bàng Nhiếp, tu vị là Tinh Cực Cảnh trung kỳ đỉnh phong, chỉ thiếu một chút đã trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh hậu kỳ. Mang theo khí tức nho nhã chính là phụ thân của cốc chủ Phỉ Thúy Cốc Trang Khánh Hiền, đệ tam cao thủ của Phỉ Thúy Cốc – Trang Thanh Hà, tu vị đang ở Tinh Cực Cảnh sơ kỳ đỉnh phong. Còn một người khác không đến, hắn là lựa chọn ở lại trấn thủ Phỉ Thúy Cốc.
Hai người đáp xuống Bích Tú Phong, Bàng Nhiếp nhìn về phía Sơn Trung Khách, mở miệng nói:
– Vị này hẳn là Sơn Trung Khách, một trong Ngũ Tán Nhân rồi, kính ngưỡng.
Sơn Trung Khách không dám coi thường Bàng Nhiếp. Khí tức hùng hồn trên người đối phương so với hắn chỉ cao hơn chứ không thấp, rõ ràng thuộc loại cường giả đã nửa bước đạp chân vào Tinh Cực Cảnh hậu kỳ. Xem ra Phỉ Thúy Cốc có thể xưng bá tại Thiên Phong Quốc mấy trăm năm, cũng không phải là không có đạo lý. Hắn ôm quyền, cười nói:
– Không dám, vẫn thường nghe Liệt Hỏa nói đến Bàng Nhiếp của Phỉ Thúy Cốc, hôm nay vừa gặp mặt, quả nhiên danh bất hư truyền.
– Ha ha, Liệt Hỏa huynh quá đề cao ta rồi.
Bàng Nhiếp lơ đễnh, hỏi:
– Người có xác định các đại tông môn khác sẽ có bao nhiêu người đến không?
Liệt Hỏa Tán Nhân gật gật đầu
– Nam La Tông sẽ đến hai người, Bắc tuyết Sơn Trang một người, Lưu Vân Tông cũng hai người, theo thứ tự là Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân. Nói đến Lưu Vân Tông, trong mắt Liệt Hỏa Tán Nhân chợt lóe lên vẻ lo lắng và sát ý, chỉ có điều được che dấu phi thường tốt.
– Nam La Tông có hai người đến cũng không quá kì lạ, nhưng sao Lưu Vân Tông cũng hai người, chẳng lẽ không có người nào lưu lại trấn thủ tông môn sao.
Bàng Nhiếp hơi kinh ngạc, sự quất khởi trong mấy năm nay của Lưu Vân Tông hắn nhìn thấy rõ ràng, cho nên đối với chuyện của Lưu Vân Tông cũng có chút để bụng.
Liệt Hỏa Tán Nhân trầm giọng nói:
– Bàn huynh sợ rằng còn không biết! Tân nhiệm thái thượng trưởng lão Diệp Trần của Lưu Vân Tông, lấy thực lực ở giai đoạn tinh luyện chân nguyên đã có thể chống lại cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ. Lần này ta hảo ý đến Lưu Vân Tông nhắc nhở bọn hắn một chút, nào đoán được Diệp Trần kia sớm đã không thích Tử Dương Tông ta, chẳng những nói năng lỗ mãng còn mượn cơ hội để giết đi hảo hữu Kim Thương Tán Nhân của ta nữa.
Nghe vậy, sắc mặt của Bàng Nhiếp và Trang Thanh Hà có chút âm trầm. Diệp Trần thật sự quật khởi quá nhanh, sét đánh không kịp bưng tai. Lúc trước cảm thấy hắn cũng không có uy hiếp gì, không quản đến hắn thật sự là sai lầm. Bàng Nhiếp hừ lạnh một tiếng
– Xem ra nên cho Lưu Vân Tông một bài học rồi, mấy năm nay để mặc cho bọn hắn phát triển, bọn hắn thực sự đã cho rằng Thiên Phong Quốc này là địa bàn của mình rồi…
Lời nói của Liệt Hỏa Tán Nhân hắn đương nhiên không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng uy hiếp từ phía Diệp Trần lại không thể nghi ngờ. Phỉ Thúy Cốc nếu muốn bảo trụ vị trí bá chủ ở Thiên Phong Quốc thì hắn không được phép nhân từ nương tay được.
– Phong cảnh nơi này cũng không tệ, Lâm mỗ không tới muộn đấy chứ!
Trong lúc mấy người đang nói chuyện, một cổ khí tức băng tuyết nghiêm nghị liền tràn tới, ở ngoài vài dặm trên không trung, không biết từ lúc nào đã nhiều ra một đạo bóng trắng, bóng trăng thân không bàn mà hợp với đao, tung hoành vô cùng.
Bàng Nhiếp nghiêng thân, đối diện với phương hướng bóng trắng bay đến, như cười như không nói
– Lâm Thủy Hàn, tiềm tu vài chục năm, thực lực của ngươi lại nâng lên một bước rồi!
Lạt!
Bóng trắng đáp xuống đất, là một trung niên thân mang bạch y, ước chừng hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt gầy, góc cạnh rõ ràng, bàn tay vừa thô vừa to rũ xuống ngang eo lại không hề có một vết chai. Lúc hắn vừa đáp xuống mặt đất thì khí tức băng tuyết đột nhiên tan rã, phảng phất như biến thành một người bình thường vậy.
– Thật là lợi hại, ta ngược lại đã coi thường cường giả Tinh Cực Cảnh ở Thiên Phong Quốc rồi.
Tu vị của trung niên áo trắng bất quá chỉ là Tinh Cực Cảnh trung kỳ, nhưng trong mắt của Sơn Trung Khách thì tính uy hiếp của hắn không hề kém Bàng Nhiếp. Trong cơ thể phảng phất như đã ẩn tàng một cỗ đao khí sắc bén không gì đỡ nổi, đang vận sức chờ phát động.
Trung niên áo trắng bật cười lớn
– Bắc Tuyết Sơn Trang ta chỉ có hai vị cường giả Tinh Cực Cảnh cho nên ta đành một mình đến đấy, sẽ không ít đấy chứ!
– Đâu có! Tới là tốt rồi.
Liệt Hỏa Tán Nhân cười ha ha đáp lại.
Bàng Nhiếp cười nhạt một tiếng
– Có một người Lâm huynh cũng đủ sánh với hai người rồi, không biết đao ý của Lâm huynh đạt đến mấy thành rồi.
Lâm Thủy Hàn nói:
– Bất tài, mới bảy thành thôi.
Đao ý cũng giống như kiếm ý, càng lên cao càng khó lĩnh ngộ, nhất là sau khi đao ý có chút thành tựu, mỗi lần tăng lên một chút đều muôn vàn khó khăn. Lâm Thủy Hàn có thể ở lĩnh ngộ ra bảy thành đao ý khi ở tu vị Tinh Cực Cảnh trung kỳ đã cực kỳ không đơn giản rồi. Đại đa số đao khách khi ở Tinh Cực Cảnh bất quá chỉ lĩnh ngộ được chừng năm sáu thành đao ý thôi.
Chương 318(a): Tuyền qua thủy kính
Nhìn khắp Bắc Tuyết Sơn Trang thì sở hữu và lĩnh ngộ đao ý có ba người. Một người là hắn, một người là trang chủ Tiết Vô Nhận của Bắc Tuyết Sơn Trang còn người kia là Lâm Kỳ.
Tiết Vô Nhận có tài nhưng thành đạt muộn, hôm nay mới chỉ đạt đến năm thành đao ý thôi.
Buồn cười là Lâm Kỳ đã dần dần đuổi kịp và bắt đầu vượt qua hắn. Sau khi Tiềm Long Bảng kết thúc được một năm, đao ý của hắn đã tăng lên bốn thành, thực lực tổng hợp còn vượt qua cả Tiết Vô Nhận nữa.
– Ta nghe nói Diệp Trần của Lưu Vân Tông tại trận đấu Tiềm Long Bảng đã bộc lộ ra bảy thành kiếm ý, thật khiến người khác sợ hãi thán phục.
Lâm Thủy Hàn nói.
Liệt Hỏa Tán Nhân nhẫn nhịn một câu
– Hắn đã đạt tới tám phần kiếm ý rồi.
– A!
Bàng Nhiếp và Lâm Thủy Hàn nhìn thẳng về phía hắn
– Kẻ này so với tưởng tượng của các ngươi còn khủng bố hơn rất nhiều, coi thường hắn, sẽ chết vô cùng thảm.
Liệt Hỏa Tán Nhân ôm tâm tư không muốn ngồi yên nhìn Lưu Vân Tông phát triển, nên mới cố ý nói ra chuyện này, theo đó thì kế sách sau này sẽ bớt đi rất nhiều lực cảm rồi.
Thần sắc Bàng Nhiếp trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.
Lâm Thủy Hàn thì vẫn bộ dáng tự nhiên như trước
Không khí ngưng trọng không tiếp tục được bao lâu thì người của Nam La Tông đến.
Nam La Tông chủ tu thủy hệ, lúc tốc độ gia tăng đến mực cực hạn, trong không khí liền nổi lên một tầng hơi nước trong suốt rung động, cực kì đẹp mắt. Trong tầm mắt của mọi người, hai người một nam một nữ bay vút về phía này.
– Không biết các hạ là?
Địa vị của Nam La Tông rất đặc thù, sau lưng lại có bối cảnh lớn. Đã nhiều năm như vậy mọi người vẫn chưa từng thấy qua thái thượng trưởng lão của Nam La Tông xuất động cho nên không nhận ra hai người này, cũng không biết lai lịch của bọn hắn. Bàng Nhiếp không khỏi hỏi một câu.
Một nam một nữ đáp xuống đất, nam trung niên nói:
– Tiêu Ngân, còn đây là vợ ta, Long Nguyệt.
– Hai vị tốt.
Mọi người không dám lãnh đạm, ôm quyền thi lễ, kể cả Sơn Trung Khách cũng vậy. Hắn mặt dù không đặt bốn đại tông môn của Thiên Phong Quốc vào trong mắt nhưng Nam La Tông hắn đã từng nghe Liệt Hỏa Tán Nhân nói qua. Không thể động vào bọn họ được, nếu động vào thì dù có thực lực như thế nào cũng đều khó tránh khỏi cái chết.
Yên tĩnh trong chốc lát, Sơn Trung Khách không vui nói:
– Người Lưu Vân Tông sao còn chưa đến, cũng không thế cứ ở đây chờ bọn hắn được?
Tiêu Ngân nói:
– Đợi một lát nữa xem sao.
Sơn Trung Khách bĩu môi, thần sắc Liệt Hỏa Tán Nhân và Bàng Nhiếp đều trở nên âm trầm.
– Nhàn Vân Tử tiền bối và Thiên Lôi Tán Nhân tiền bối có việc nên không thể tới được, ta thay mặt bọn hắn đến đây.
Đúng lúc này, một âm thanh trong trẻo liền vang lên trên Bích Tú Phong.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lại.
Diệp Trần mặc một bộ áo lam đang nhanh chóng bay đến.
– Là hắn đến!
Liệt Hỏa Tán Nhân sững sờ sau đó chợt đại hỉ. Vốn hắn không chuẩn bị đánh chết Diệp Trần ngay, chỉ tính trước tiên giết chết hai vị cường giả Tinh Cực Cảnh là được rồi, ai biết được đối phương lại tham dự vào hành động vây quét Thi Quỷ Đạo Nhân lần này, nếu đã vậy thì việc đánh chết đối phương có thể tiến hành sớm rồi.
Trời cũng giúp ta.
Liệt Hỏa Tán Nhân và Sơn Trung Khách liếc nhau, trên mặt hiện lên nét vui mừng khó có thể phát giác.
Bàng Nhiếp lần đầu tiên chính diện quan sát Diệp Trần, cười lạnh nói:
– Ngươi chính Diệp Trần, thiên tài ngàn năm khó gặp của Thiên Phong Quốc sao.
Lam ảnh tiêu tan, Diệp Trần đã xuất hiện trước mặt mọi người.
– Thiên tài thật không dám nhận.
– Nhàn Vân Tử và Thiên Lôi Tán Nhân sợ chết, cho người xông ra tiền tuyến, xem ra cũng không để ngươi ở trong lòng rồi.
Bàng Nhiếp đánh giá Diệp Trần, thấy khí tức của hắn tuy mạnh nhưng không đến mức như Liệt Hỏa Tán Nhân nói. Nội tâm thầm nhũ, đồng thời ẩn ẩn có sát khí bắt đầu khởi động. Lần này nếu nói Liệt Hỏa Tán Nhân không có âm mưu thì hắn không thể nào tin được, có lẽ Liệt Hỏa Tán Nhân thừa dịp âm mưu này để một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.
Diệp Trần liếc qua Bàng Nhiếp và Liệt Hỏa Tán Nhân, mặt không chút biểu tình, đi đến chào hỏi cùng hai vị thái thượng trưởng lão của Nam La Tông.
Bàng Nhiếp thấy thế cười lạnh một tiếng nói với Liệt Hỏa Tán Nhân:
– Liệt Hỏa huynh, nếu mọi người đã đến đông đủ thì nên bắt đầu thương lượng kế hoạch đối phó Thi Quỷ Đạo Nhân được rồi!
Liệt Hỏa Tán Nhân gật gật đầu, mở miệng nói:
Các vị, ngũ đại tông môn chúng ta tuy rằng tổng cộng đã đến tám người, nhưng Thi Quỷ Đạo Nhân cũng không dễ đối phó. Tu vi của hắn hiện nay là Tinh Cực Cảnh hậu kỳ, phải cần ít nhất ba cường giả Tinh Cực Cảnh trung kỳ mới ngăn chặn hắn được, không những thế, ở xào huyệt của hắn còn có thêm hai ba đầu thất cấp Vũ Cương nữa. Ta cũng không muốn nói nhiều về Vũ Cương, nếu luận về chiến lực thì có thể không bằng được các vị đang ngồi đây, nhưng lực phòng ngự của Vũ Cương lại cực kì cường đại, không có thủ đoạn gì lợi hại thì chưa hẳn có thể đánh chết nó, ngược lại còn bị nó tiêu hao đến chết nữa. Trừ những thứ đó ra, Thi Quỷ Đạo Nhân còn có bốn gã bạch y thủ hạ, bốn người này giống như vô hình vô thể, cực kỳ quỷ dị, có thực lực Tinh Cực Cảnh sơ kỳ, còn lại hai người nếu lấy một đối hai thì có lẽ sẽ chống lại được.
Lâm Thủy Hàn nói:
– Nói như vậy thì nhân thủ của chúng ta lần này vừa đủ rồi.
Thái thượng trưởng lão Tiêu Ngân của Nam La Tông nói:
– Vừa đủ nói lên vẫn còn nguy hiểm rất lớn, nếu bên phía Thi Quỷ Đạo Nhân nhiều hơn một vị cường giả Tinh Cực Cảnh thì tình thế đối với chúng ta sẽ rất bất lợi.
Thê tử Long Nguyệt của Tiêu Ngân gật gật đầu
– Đúng vậy, vốn điểm đột phá của chúng ta chính là Vũ Cương, sau khi chém giết Vũ Cương lại chém giết bốn gã bạch y thủ hạ của Thi Quỷ Đạo Nhân, cuối cùng mới đồng loạt liên thủ đánh chết lão. Nhưng tình huống chưa hắn sẽ thuận lợi như chúng ta tưởng, nếu đối phương nhiều ra một vị cường giả Tinh Cực Cảnh thì… ngược lại họ sẽ tìm được điểm đột phá từ bên phía chúng ta
– Liệt Hỏa, kế sách của ngươi là vậy sao?
Bàng Nhiếp tuy rằng có cùng chung mục đích với Liệt Hỏa Tán Nhân, nhưng không có nghĩa là hắn không đặt an nguy của mình vào trong lòng. Ai biết được đối phương có âm mưu gì, có hay không đã tính toán luôn cả hắn rồi, không thể không phòng được.
Liệt Hỏa Tán Nhân cười nói:
– Các vị yên tâm, bạn tốt của ta là Bích Hồ Tiên Sinh sẽ chạm mặt chúng ta vào ngày mai, nếu vậy thì tổng cộng chúng ta có đến chín ngươi, nếu bên phía Thi Quỷ Đạo Nhân không có gì thay đổi thì việc vây giết hắn trở nên quá dễ dàng. Cho dù có biến hóa thì thực lực của chúng ta vẫn có thể chống lại được, nếu xảy ra chuyện không may thì chín người cùng liên thủ thoát ra khỏi xào huyệt của Thi Quỷ Đạo Nhân có lẽ không có vấn đề gì.
– Một trong Ngũ Tán Nhân – Bích Hồ Tiên Sinh. Nghe nói lần này có hai người đến Tử Dương Tôn, một vị chính là Sơn Trung Khách ở trước mặt, còn vị Kim Thương Tán Nhân kia ở đâu rồi, nếu có hắn ở đây thì phần thắng cao hơn rất nhiều.
Lâm Thủy Hàn bỗng nhiên mở miệng nói.
Sắc mặt Liệt Hỏa Tán Nhân trở nên âm trầm, liếc nhìn Diệp Trần.
Diệp Trần mặt không đổi sắc nói:
– Bị ta giết.
– Bị ngươi giết?
Vợ chồng Tiêu Ngân và Lâm Thủy Hàn có chút kinh ngạc. Tu vị của Diệp Trần bất quá chỉ ở giai đoạn tinh luyện chân nguyên, khoảng cách với Tinh Cực Cảnh vẫn còn một đoạn ngắn, còn tu vị Kim Thương Tán Nhân sớm đã đạt đến Tinh Cực Cảnh trung kỳ. Dưới tình huống bình thường, cả hai kém nhau cả một cảnh giới lớn và một cảnh giới nhỏ thì Diệp Trần ngay cả một cọng lông của Kim Thương Tán Nhân cũng không làm tổn thương được ấy chứ. Mấy người bọn họ liền cảm thấy nghiêm nghị, đệ nhất thiên tài của Nam Trác Vực so với tưởng tượng của bọn họ thì còn cường đại hơn gấp mấy lần. Chiến lực như thế đã đủ đạt đến đệ nhất đẳng trong Thiên Linh Chân Lục rồi.
– Đã chết rồi vậy thì đừng nói đến nữa, Liệt Hỏa huynh, lúc nào xuất phát?
Lâm Thủy Hàn không có ý tứ chỉ trích Diệp Trần, trực tiếp bỏ qua việc này.
Liệt Hỏa Tán Nhân nói:
– Việc này không nên chậm trễ, hôm nay liền xuất phát đi! Chậm trễ sợ sinh biến.
– Ta không có ý kiến!
– Ta cũng không có.
– Như thế thì lên đường đi!
Mọi người thân là cường giả Tinh Cực Cảnh, không ai thích nói nhảm cả, sau khi quyết định liền lập tức tiến hành.
Dừng lại ở trên tầng mây, Liệt Hỏa Tán Nhân nói:
– Hang ổ của Thi Quỷ Đạo Nhân ở ngay dưới lòng đất phía tây của Đại Ma Quỷ Thảo Nguyên, chỗ đó có một mảnh hồ nước.
– Khó trách nhiều năm như vậy cũng không có ai phát hiện ra, nguyên lai là trốn xuống lòng đất. Địa vực của Ma Quỷ Đại Thảo Nguyên bao la bát ngát, nếu không có vận khí thì quả thật khó mà tìm được.
Bích Tú Phong cách phía tây của Ma Quỷ Đại Thảo Nguyên chừng hơn hai vạn dặm, lấy tốc độ cao nhất của cường giả Tinh Cực Cảnh tuy rằng có thể chạy đến trong hai ba canh giờ, nhưng lần vây quét Thi Quỷ Đạo Nhân này thập phần nguy hiểm, lấy tốc độ cao nhất chạy đến khó có thể tránh khỏi bị ảnh hưởng đến trạng thái, cho nên mọi người chỉ duy trì tốc độ bằng một nửa lúc bình thường thôi
Trên đường, mọi người đụng phải Bích Hồ Tiên Sinh trong Ngũ Tán Nhân.
Bộ dáng Bích Hồ Tiên Sinh chừng hơn năm mươi, một thân áo bào lam sắc, tay cầm một chiếc quạt, thoạt nhìn thì khí chất có vài phần giống với Trang Thanh Hà. Linh lực cường đại theo ánh mắt Bích Hồ Tiên Sinh nhìn thấy Diệp Trần khẽ lóe lên rồi biến mất, thần sắc âm nhu tàn nhẫn, tuyệt đối không nho nhã tiêu sái như bề ngoài của hắn.
Bốn canh giờ sau, mọi người đã đi đến phía tây Ma Quỷ Đại Thảo Nguyên.
Lọt vào tầm mắt chính là một mảnh hồ nước liên miên không dứt, hồ nước có lớn có nhỏ, cái thì có hình hô lô, cái thì có hình rắn nước, có cái lại có hình tròn, muôn hình muôn vẻ.
– Đã đến rồi!
Liệt Hỏa Tán Nhân dẫn đầu đáp xuống bên cạnh một mảnh hồ nước.
Thái thượng trưởng lão Tiêu Ngân của Nam La Tông chần chờ nói:
– Không biết cửa vào ở chỗ nào?
– Cửa vào ở ngay phía dưới phiến hồ nước này!
Liệt Hỏa Tán Nhân vươn tay chỉ về hồ nước ở trước mặt.
– Hồ đỗ để bình!
Bàng Nhiếp cười lạnh:
– Thi Quỷ Đạo Nhân này thật biết cách tìm địa phương, thiết lập cửa ra vào ở dưới đáy hồ nước này, có nước bùn bao trùm, không chút sơ hở.
– Ta đi xem hoàn cảnh ở bên dưới hồ nước!
Thái thượng trưởng lão Long Nguyệt của Nam La Tông không quá yên tâm, vận chuyển chân nguyên, bàn tay phất nhẹ một cái trước mặt mọi người, một màn kinh người liền phát sinh. Trên mặt nước đột nhiên xuất hiện một tuyền qua, tuyền qua được chậm rãi thành hình, lở lửng lên, giống như là một toàn qua thủy kính vậy.
– Chuyển!
Theo sự chuyển dời của bàn tay Long Nguyệt, toàn qua thủy kính không ngừng cải biến phương hướng. Thông qua toàn qua thủy kính mọi người liền thấy ngay mọi thứ ở dưới đáy hồ, quả thực là thần hồ kỳ kỹ.
Liệt Hỏa Tán Nhân hít một hơi khí lạnh, công pháp của thái thượng trưởng lão của Nam La Tông này tu luyện quá thật không thể tưởng tượng nổi. Tuy không biết uy lực thế nào, nhưng chỉ tính về mặt thần diệu tựa hồ không có một môn công pháp nào bì kịp với nó, đã có chút tiếp cận với thủ đoạn của đại năng tông sư Linh Hải Cảnh rồi
Nội tâm Bích Hồ Tiên Sinh rung động một hồi. Hắn cũng tu luyện thủy hệ công pháp, thủy hệ chân nguyên trong cơ thế Long Nguyệt khiến hắn vừa thấy đã thèm nhỏ dãi. Nếu có thể biến đối phương trở thành thị thiếp của mình thì đây là chuyện tốt cỡ nào cơ chứ. Nhưng tiếc là thế lực sau lưng của đối phương hắn không đắc tội nổi, việc này còn cần phải bàn bạc kĩ lưỡng hơn mới được.
– Sớm muộn gì ta cũng đoạt được ngươi.
Bích Hồ Tiên Sinh khác với Kim Thương Tán Nhân, hắn ưu thích chính là loại mĩ phụ trung niên vẫn còn bộ dáng thùy mị như thế này. Long Nguyệt nhìn cũng chỉ hơn 40 tuổi, bởi vì tu luyện thủy hệ công pháp nên làn da vẫn còn trơn bóng, không hề kém các nữ tử trẻ tuổi, lại phối hợp với khí chất đặc biệt của bản thân, quả thật là con mồi lý tưởng nhất của hắn. Nếu nói ai có thể nhìn thấu cục diện thì đương nhiên là Diệp Trần rồi. Từ đầu đến cuối hắn không thèm nói câu nào, thờ ơ lạnh nhạt, thần sắc của Bích Hồ Tiên Sinh cực kì mờ mịt nhưng đáng tiếc ở trước mặt Diệp Trần cũng không thể nào che dấu được. Nội tâm hắn không khỏi cười lạnh một hồi, người của Nam La Tông cũng không phải là kẻ ngu, khẳng định sẽ có lưu lại hậu thủ. Tông chủ Long Bích Vân của Nam La Tông tông lại càng cực kì thần bí, chọc nàng, chỉ có đường chết. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là có thể sống đến lúc đó đã.