Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 51 [Chương 251 đến 255(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 251: Tinh anh quyết đấu!
Trong cảm nhận của mọi người, Thác Bạt Khổ bài danh đệ nhất thập đại tân tinh không ngờ, đại đệ tử Lạc Hà Môn Kiền Vân cùng với Cốc Du Vân của Huyền Không Sơn không biết ai cao ai thấp, chắc chắn vị trí thứ hai thứ ba, thứ tư chính là thiên tài của Băng Tinh Đế Quốc thuộc một tông môn thất phẩm, thứ năm chính là Diệp Trần, thứ sáu chính là một đệ tử kiệt xuất của lục phẩm tông môn, thứ tám chính là Từ Tĩnh, thứ chín là Cao Phong, thứ mười chính là một đệ tử của lục phẩm tông môn.
Bài danh này không quá chuẩn, nhưng từ cuộc so tài từ đầu đến giờ mà rút ra, không sai biệt lắm, dù sao cũng có người ẩn dấu thực lực, căn bản không có biện pháp nhìn thấu hết.
Giai đoạn vòng loại một chính thức chấm dứt, tổ ba đạt điểm tối đa có bốn người, là Diệp Trần, Cao Phong, còn hai cao thủ nổi danh trên Tiềm Long Bảng, bốn người trong mười trận không đụng nhau, bằng không đạt điểm tối đa lại ít lại hai người.
Tiểu tổ khác cũng có nhân số đạt điểm tối đa không khác tổ ba là mấy, chỉ có tổ một có ba người, dù sao đôi khi lưỡng cường gặp nhau, tất có kẻ thua, đây là chuyện không phải tổ nào cũng tránh được.
Tiếc nuối chính là, Thiên Phong quốc ngoại trừ Diệp Trần, Từ Tĩnh, cùng với Lâm Kỳ, còn lại bốn người đều bị loại, Tần Vũ Liên có điểm oan uổng, Thiên Nhất Thánh Thủy quyết chí ít là trung giai bí quyết, nhưng chân khí yếu nhược là nhược điểm lớn nhất, vốn ngay từ đầu đều chiếm ưu thế, nhưng sau mấy trăm hiệp, Tần Vũ Liên vẫn thua, thua ở mức chân khí hùng hậu kém hẳn đối phương.
Nam La tông chủ Long Bích Vân cười nhạt, không chút để ý nói:
– Có thể truyền thụ cho nàng là tuyệt học chân chính rồi.
Sở dĩ lúc trước không truyền là bởi vì Tiềm Long Bảng sắp tới, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể đề thăng thực lực, quá mức cấp thiết, ngược lại khiến thực lực giảm sút, vũ kỹ khác xa nhau, căn bản không thể tùy ý thay đổi.
– Tông chủ, lúc trước dùng Tiểu Thanh Long lệnh giúp Lưu Vân tông giải vây xem ra là hành động sáng suốt, tiểu tử này không đơn giản.
Nam La tông đại trưởng lão, một vị mỹ phụ thành thục cười nói.
Long Bích Vân gật đầu:
– Chỉ cần hắn có thể tiến vào top mười, thì có tư cách gia nhập nhãn tình của tổ gia gia, ta sẽ chọn thời gian thích hợp nói cho hắn, tin rằng hắn sẽ có hứng thú gia nhập.
– Tiến vào top mười liền nói cho cung chủ, có sớm quá hay không?
– Không, ta còn ngại quá chậm, ngươi không chú ý tới thời gian hắn quật khởi sao? Hắn chỉ dùng ba năm thời gian có được thành tựu ngày nay, đây không phải chuyện kẻ tầm thường có thể làm được.
– Điều này cũng đúng, thiếu chút nữa đã quên mất.
Hai người dùng chân khí truyền âm, mấy người xung quanh không phát hiện được hai người nói gì.
Lưu Vân Tông, Tứ trưởng lão vui vẻ nói:
– Diệp Trần và Từ Tĩnh đều tấn cấp, dưới thất phẩm tông môn, Lưu Vân Tông tuyệt đối là số một số hai.
Đại trưởng lão cười mỉm:
– Không nên vui vẻ sớm, giai đoạn hai đấu loại sẽ bắt đầu ngay bây giờ, khi đó mới là vòng cạnh tranh tàn khốc, hai bốn người loại phân nửa.
– Mỏi mắt mong chờ a! Ta cũng thấy chút hồi hộp.
La Hành Liệt thần thành khí sảng nói.
La Hàn Sơn ở một bên cười khổ, trong lòng vui vẻ thay Diệp Trần và Từ Tĩnh, cũng thập phần ước ao, nếu như hắn có thể lên đài so đấu thì thật là tốt, dù là một trận cũng đáng giá rồi.
Nghỉ ngơi khoảng chừng một canh giờ, giai đoạn hai đấu loại bắt đầu.
Mười hai tổ dựa theo quy tắc, hai tổ nhập thành một tổ, tổ ba nhập với tổ mười hai, nhưng mà tên tổ không phải ba, cũng không phải mười hai, mà là bảy, bởi vì hai tổ đã sát nhập thành một tiểu tổ.
Lúc trước nhân số không đồng đều, nhưng hiện tại mỗi tiểu tổ đều là hai bốn người, hai bốn người chỉ có mười hai người tấn cấp, tuyển thủ còn lại bị loại, về phần mười hai người tấn cấp mặc kệ bài danh bao nhiêu nhưng đều là cao thủ của lần so tài Tiềm Long Bảng này.
Hai bốn người cạnh tranh mười hai vị trí, tỉ lệ là một nửa, nhưng đối với tuyển thủ mà nói, thực sự là tàn khốc.
Phải biết rằng có thể trổ hết tài năng từ các tiểu tổ, vinh quang bản thân đều do thực lực tạo thành, nói không ngoa, bọn họ chính là tinh anh trong tinh anh của Nam Trác Vực, ngàn dặm mới tìm được một thiên tài, thế nhưng trong giai đoạn đấu loại vòng hai này, sẽ có một nửa tinh anh thiên tài bị loại, cái áp lực này lớn hơn vòng trước đâu chỉ gấp đôi.
Cao thủ tổ bảy không ít, không nói tới vốn ở tổ ba Diệp Trần, Cao Phong, Tất Mặc cùng với hai cao thủ nổi danh trên Tiềm Long Bảng, cao thủ tổ mười hai vốn khác hẳn tổ ba, thậm chí vượt lên trước nhiều, như Đại đệ tử băng tuyệt tông, bài danh bảy trên Tiềm Long Bảng – Băng Linh, bài danh mười trên Tiềm Long Bảng Cố Thanh, bài danh hai năm Điểu Lương Vũ, bài danh thứ tư thập đại tân tinh Đường Tiểu Sơn, bài danh thứ mười thập đại tân tinh Cát Đình Phượng, tất cả đều là cao thủ nổi danh một thời.
– Trần đầu, Tất Mặc chiến Cát Đình Phượng.
Vòng thứ nhất bắt đầu, hai bên đối chiến không phải hạng vô danh, chính là hai cao thủ từ hai tiểu tổ, trong bỉ tái tổ ba, Tất Mặc chỉ bại trên tay Cao Phong, thứ hạng bài danh thứ năm, mà Cát Đình Phượng bài danh thứ mười trong thập đại tân tinh, cũng chỉ có thua một trận, chính là trận gặp phải Cố Thanh bài danh thứ mười trên Tiềm Long Bảng.
Tất Mặc không dám coi thường Cát Đình Phượng, từ khi bại dưới tay Cao Phong vô danh, hắn không dám coi thường bất cứ nhân tài mới nổi nào.
Roẹt!
Kiếm ra khỏi vỏ, Tất Mặc không lập tức xuất kích, con mắt chăm chú nhìn Cát Đình Phượng.
Cát Đình Phượng dùng hai thanh đoản đao đỏ nhạt, đoản đao dài hai xích tám, sống đao uốn lượn như xà, hàn quang lóe ra, dưới ánh mắt trời thỉnh thoải xuất hiện vài dải lưu quang tinh tế.
– Xin chỉ giáo!
Dưới chân khẽ nhún, Cát Đình Phượng bắt đầu công kích đối thủ, cả người dường như mất đi trọng lượng, vọt qua cự ly mấy chục thước, trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Tất Mặc.
Keng, keng, keng….
Tiếng va chạm giữa đoản đao và tế kiếm vang lên liên miên không dứt, tia lửa bắn ra khắp nơi, tràn ngập vẻ bạo lực.
– Nhạn Phác Kích!
Cát Đình Phượng khẽ quát một tiếng, hai thanh đoản đao dùng tốc độ không tưởng tượng nổi chém ra, bay trên không trung toàn lực đánh tới Tất Mặc.
Leng keng!
Vô số tia lửa bắn ra, hóa thành hai đợt mỹ quang bay bay, dường như cánh chim nhạn, đây là điểm đáng sợ của Nhạn Phách Kích, tia lửa bắn tung tóe khiến đối phương bị ảnh hưởng thị giác không xác định được phương hướng.
Tất Mặc lùi một bước, dường như không chịu nổi thế tấn công của Cát Đình Phượng.
Chương 252: Kiếm ý, ta cũng biết!
– Tất Mặc sẽ thua.
Mất đi tư cách tham gia vòng hai đấu loại, nhưng bởi vì tham gia vòng một đấu loại, vì thế Chu Mai và Tần Vũ Liên vẫn có thể đứng quan sát dưới đài, không cần vào thính phòng, lúc này nói chuyện chính là Tần Vũ Liên.
Diệp Trần lắc đầu:
– Không tới mười chiêu, Cát Đình Phượng phải thua.
– Sao lại thế?
Chu Mai và Tần Vũ Liên tò mò nhìn Diệp Trần.
Diệp Trần nói:
– Một tiếng trống khiến tinh thần hăng hái, tiếp là suy, thứ ba là kiệt, đây là chân lý bất biến, Cát Đình Phượng mặc dù thế công mãnh liệt không gì sánh được, nhưng dùng lực quá nhiều, không lưu lại dư lực, đối phó với tuyển thủ thực lực thấp hơn, có thể một chiêu đánh thắng, nhưng thực lực Tất Mặc không kém Cát Đình Phượng, kinh nghiệm chiến đấu còn trên cả nàng, muốn một tiếng trống làm tinh thần hăng hái rõ ràng là không có khả năng, chờ khi khí thế của nàng suy yếu, chính là thời gian Tất Mặc phản kích, khi đó muốn tránh bại cục, hầu như không có khả năng.
Chu Mai nghi vấn hỏi:
– Thế tiến công quá mạnh cũng không phải chuyện tốt sao?
– Cái này không nhất định, ý ta là kinh nghiệm chiến đấu của Cát Đình Phượng còn non, đối phó với cao thủ đồng cấp nghìn vạn lần không để cho đối thủ nắm rõ tiết tấu tiến công, hiện tại cục diện nhìn như có lợi cho Cát Đình Phượng, nhưng tiết tấu lại rơi vào tay Tất Mặc, nếu như ta là nàng thừa dịp khí thế còn chưa suy kiệt, lập tức biến đổi phong cách, quấy rầy tiết tấu như vậy phần thắng ngược lại rất cao, dù sao nàng vẫn chiếm thượng phong trước.
Diệp Trần đang nói chuyện, thế cục trên đài bất ngờ thay đổi.
Cát Đình Phượng vốn chiếm thượng phong từ đầu bị bức lui, như Diệp Trần dự đoán, cương quá tất suy, khí thế cũng không có khả năng bành trướng bất diệt, tới một trình độ nhất định thì khí thế và đao thế của Cát Đình Phượng bắt đầu hạ xuống, mà lúc này Tất Mặc nắm được kẽ hở, phản kích sắc bán, Tế kiếm như gió thu, như nước chảy, tận dụng mọi thứ, nhằm vào nhược điểm của Cát Đình Phượng, triệt để quấy rầy tiết tấu và tâm thần của nàng.
Cát Đình Phượng hai chân rối loạn, toàn bộ phong thái lúc trước không còn, lúc đó nàng còn nghĩ phần thắng của nàng rất cao.
Đáng tiếc, Tất Mặc làm sao cho nàng như ý, tế kiếm vẫn bảo trì tiết tấu ổn định, kéo dài không dứt chém ra, từ đó, với nhược điểm khí thế quá cao, thủy chung Cát Đình Phượng không kịp điều chỉnh trạng thái phòng ngự.
Keng!
Một kiếm chém ngang, đoản đao trong tay Cát Đình Phượng bay ra.
– Ta thua!
Cát Đình Phượng dừng thân thể, cười khổ nói.
Tất Mặc nghiêm nghị, lần này hắn thắng có chút may mắn, thực lực dưới tình huống ngang nhau, kinh nghiệm chiến đầu quyết định thắng bại, nếu so tài một hồi lâu, hắn một chút cũng không nắm chặt đánh bại đối phương, may mà cuối cùng thủ thắng, các trận sau này cũng không cần lo lắng sẽ gặp nàng.
Hai bên xuống đài, trận thứ hai vòng thứ hai bắt đầu.
– Giống hệt ngươi nói, Diệp Trần, ngươi không đi làm trưởng lão vũ kỹ thực sự lãng phí.
Chu Mai vẻ mặt bội phục, Lưu Vân tông có trưởng lão truyền thụ vũ kỹ, những trưởng lão này truyền thụ vũ kỹ cho họ cũng nói cho họ kinh nghiệm chiến đấu, chỉ là kinh nghiệm này không tiên tiến như Diệp Trần, bởi vì Diệp Trần thường thường nói trúng trọng điểm, nhìn đối phương mà định đối sách.
Diệp Trần cười cười, có vài cao thủ chưa chắc đã biết dạy đồ đệ, nhãn lực cùng kinh nghiệm của hắn tiên tiến, nhưng không nhất định dạy ra hảo đồ đệ, bởi vì dạy đồ đệ không phải là cho hắn khuôn phép để làm mà hướng dẫn hắn tự lĩnh ngộ, ở thế giới kia của Diệp Trần, có một câu tục ngữ” sư phụ thu vào cửa, tu hành tự bản thân” chính là đạo lý này.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian ngắn, Diệp Trần đích xác có thể truyền gần hết kinh nghiệm chiến đấu cho một người, nhưng cứ vậy hắn không dám xác định sẽ đi tới đâu, bởi vì không có vật gì có thể so với lĩnh ngộ bản thân, cứ thuận buồm xuôi gió, cảnh giới sẽ bị ngăn cách bởi một tầng dày, muốn đánh vỡ không phải dễ dàng.
Cuộc so tài ở tổ bảy vẫn tiến hành không nhanh không chậm, sau vòng này Băng Linh, Cố Thanh, Đường Tiểu Sơn đều giành thắng lợi.
Băng Linh là đại đệ tử Băng Tuyệt tông, xếp hạng thứ bảy trên Tiềm Long Bảng, đối thủ của nàng còn chưa ra tay đã bị nàng một quyền đánh bay rồi.
Cố Thanh bài danh thứ mười trên Tiềm Long Bảng, cường hãn dị thường, trong nháy mắt đánh bay đối thủ ra ngoài.
Về phần Đường Tiểu Sơn, ngoại trừ thiên tài ẩn giấu trong cửu phẩm tông môn Diệp Trần, hắn không nghi ngờ chính là nhân vật chói mắt nhất trong đông đảo tân tinh, gần với Thác Bạt Khổ, phải biết rằng hắn thuộc một tông môn thất phẩm gần Băng Tinh đế quốc, không phải tông môn thất phẩm lâu đời, cũng không phải là tông môn thất phẩm hàng đầu, nhưng lại xuất hiện hắn, một tông môn tầm trung lại sinh ra một tuyệt thế thiên tài, có hi vọng cạnh tranh top mười, dù hắn không tiến vào top mười, nhưng trước hai mươi cũng là chắc chắn.
Không cần tốn nhiều sức, Đương Tiểu Sơn thắng trận, thực lực cường đại khiến Cố Thanh cũng phải nhíu mày.
– Vòng một trận mười tám, Diệp Trần đấu Cao Phong!
Mấy nhân vật nổi danh đã lên đài, giờ đến phiên Diệp Trần, đối thủ của hắn là top đầu tổ ba Cao Phong, ngay cả Tất Mặc cũng không phải đối thủ của hắn.
Đường Tiểu Sơn rất tự tin với nhãn lực của mình, nói với mấy người bên cạnh:
– Cao Phong còn kém một chút, phần thắng khoảng ba thành, nhưng mà Diệp Trần muốn thắng hắn cũng không phải chuyện dễ.
Nghe tên đối thủ, Cao Phong ngưng trọng bước lên võ đài.
Diệp Trần không chút do dự, nhún chân hầu như cùng một lúc xuất hiện trên võ đài với Cao Phong, hai người đứng cách nhau năm mươi thước.
– Ngươi rất mạnh, nhưng mà muốn cướp điểm từ tay ta, không phải dễ dàng.
Cao Phong nhẹ nhàng đặt tay lên chuôi kiếm, mở miệng nói.
Diệp Trần cười nhạt:
– Rất dễ mà.
Cao Phong nhíu mày, dựa theo phỏng đoán của hắn, hẳn là có ba thành nắm chắc chiến thắng Diệp Trần, không phải là không có phần thắng nhưng không hiểu vì sao, thấy biểu tình lạnh nhạt của Diệp Trần, một chút ngưng trọng cũng không có, lần đầu tiên hắn cảm thấy bị đối thủ ảnh hưởng tâm lý.
Trong lòng cả kinh, Cao Phong thầm nghĩ: Lẽ nào hắn còn ẩn giấu nhiều thực lực hơn?
Trên bàn tài phán, tài phán tổ ba cùng tổ mười hai ngồi cùng một chỗ.
Tài phán tổ mười hai nói:
– Cao Phong mà mầm non tốt, nhìn không ra được hắn ẩn tàng nhiều thực lực, kiếm ý hẳn là đã đạt tới tiểu thành rồi.
Tài phán tổ ba gật đầu nói:
– Ta tương đối kỳ quái chính là, đến bây giờ, trên người Diệp Trần không có thi triển ra chút kiếm ý nào?
– Chắc là còn chưa lĩnh ngộ a! Kiếm ý tuy là mục tiêu của mỗi kiếm khách nhưng không phải mỗi kiếm khách cường đại đều có kiếm ý của mình, có một số việc ai có thể giải thích rõ ràng chứ?
– Nói cũng đúng, chỉ là có chút đáng tiếc, nếu có kiếm ý, cạnh tranh vị trí top mười không phải xa xôi!
Tài phán tổ ba nhìn Diệp Trần đánh vài trận, trong lòng đã có chút mong chờ, chờ hắn tỏa ra hào quang vạn trượng, khiến kẻ khác giật mình kinh sợ.
Đương nhiên, hắn rõ ràng kiếm ý không phải dễ dàng lĩnh ngộ, cái này liên quan đến ngộ tính, cũng không phải liên quan tới thiên phú, nhưng người có thiên phú cực cao về kiếm, nhất định có thể lĩnh ngộ kiếm ý, rất nhiều kiếm khách Tinh Cực cảnh trên Chân Linh đại lục cũng không lĩnh ngộ được kiếm ý, mà một vài kiếm khách thiên phú không tuyệt đỉnh, tu vi không cao lại lĩnh ngộ được kiếm ý, thực sự khiến người ta khó nắm bắt.
Chân Linh đại lục truyền lưu một vài lời đồn, có người nói lĩnh ngộ kiếm ý cần tinh thần thuần túy, có lẽ đạt được cảnh giới Linh Hải có thể dễ dàng ngộ ra kiếm ý, còn những trường hợp khác, vạn sự không thể nắm bắt.
– Cao sư huynh, đánh bại hắn, ngươi đã thắng mười một trận liên tiếp rồi.
Đúng lúc này, trên khán đài truyền tới một giọng nói của nữ tử trẻ tuổi.
Cao Phong biến sắc nhìn về bên kia, chợt cười khổ lắc đầu đánh bại Diệp Trần nói dễ vậy sao, chỉ hi vọng thực lực Diệp Trần không quá sức tưởng tượng của hắn.
Tinh Ngân Kiếm xuất hiện trong tay trái, kiếm ra khỏi vỏ, Diệp trần nói:
– Sư muội người xem ra rất mong ngươi thắng, đáng tiếc ta không thể cho nàng được như ý.
– Không cần đấu võ miệng, ta sẽ đường hoàng đánh bại ngươi.
Cao Phong nắm chặt tay, khớp xương trắng bệnh, người nói chuyện chính là sư muội hắn, cũng là thanh mai trúc mã của hắn, nhất định phải hoàn thành mười hai trận thắng liên tiếp, kỷ niệm cho mười hai năm bọn họ quen nhau.
Keng!
Kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang hiện ra hình thành một áp lực vô hình lên Diệp Trần, không khí bình lặng như bị nén lại tới cực hạn.
Roẹt!
Áp lực không khí bị chẻ đôi, kiếm của Diệp Trần vừa ra khí thế đã lấn át tới.
– Kiếm thế thật mạnh!
Tài phán tổ ba cùng tổ mười hai trong lòng cả kinh, lúc này nhìn Diệp Trần tựa hồ có chút chăm chú hơn.
Bên kia tổ hai, đại đệ tử Vô Tình Tông Lý Đạo Hiên vô ý thấy một màn này, nhẹ lắc đầu, không lĩnh ngộ kiếm ý, chung quy vẫn là vô dụng.
– Kiếm bạo!
Kiếm khí chỉ là khúc nhạc dạo, Cao Phong hét lên một tiếng liền thi triển tuyệt chiêu đánh bại Tất Mặc, một kiếm ra kiếm phong gào thét kiếm khí lẫm nhiên.
Bụp!
Một tiếng giòn tan, kiếm phong và kiếm khí tan biến, mà mũi kiếm của Diệp Trần xuất ra khỏi vỏ, tinh quang lóe lên thâm trầm như nước.
– Lợi hại!
Cao Phong hít sâu một hơi, hắn còn chưa gặp qua người nào chỉ dựa vào kiếm thế có thể phá vỡ tuyệt chiêu của một kiếm khách đồng cấp, nhưng mà hắn lại là kiếm khách lĩnh ngộ được kiếm ý, không khéo nữa chính là, hai tháng trước kiếm ý của hắn bước vào giao đoạn tiểu thành.
Thôi động kiếm ý, kiếm thế của Cao Phong cô đọng không gì sánh được, không gì không phám ngoại vật khó dao động, bao gồm cả kiếm thế của Diệp Trần.
Sau một khắc, Cao Phong lập tức xuất hiện trước mặt Diệp trần, chợt tiếng kim loại vang lên, tia lửa bắn ra khắp nơi.
Dưới đài, trong thính phòng đông đảo cao thủ trẻ tuổi chỉ nhìn thấy hai cái bóng chợt lóe trong màn tia lửa, thứ bọn họ có thể nhìn rõ chỉ là kiếm quang, một màn kinh diễn xuất hiện trên võ đài, trên võ đài xuất hiện từng đợt hoa ngân, hoa ngân sắc bén không gì sánh được, liếc mắt nhìn lại, ngay cả tâm thần cũng như bị xuyên thủng.
Nhìn tình huống trước mặt, thực lực Cao Phong và Diệp Trần hẳn là không phân cao thấp, một người lĩnh ngộ kiếm ý tiểu thành, một người kiễm kỹ không ai bì nổi, kiếm thế lại càng kinh khủng.
Trên luận võ đài, trường kiếm trong tay Cao Phong phiêu hốt bất định, kiếm quang sắc bén, mỗi lần chém xuống đều mang theo uy hiếp cực lớn, có lúc chân khí mạnh mẽ thì mũi kiếm còn chưa chạm nhau, tia lửa đã bắn ra tung tóe xung quanh, chấn động nhân tâm.
So với kiếm quang sắc bén, phiêu hốt của Cao Phong, Diệp Trần lại sử dụng kiếm quang thiên mã hành không, không nhìn ra chút dấu tích, bất luận là góc độ phản kích nào đều hoàn hảo khỏi chê, ngoài dự liệu của mọi người, có thể bảo trì thế ngang hàng trước kiếm ý tiểu thành của Cao Phong.
Đương nhiên, Diệp Trần cũng không muốn ra tay quá mức, dưới tình huống không sử dụng kiếm ý, ý cảnh Thiên Toái vân có thể dùng, còn ý cảnh Cô Phong Tuyệt Sát tạm thời ẩn giấu, không phải ý cảnh Cô Phong Tuyệt Sát không mạnh hơn Thiên Toái Vân, trên thực tế ý cảnh Cô Phong Tuyệt Sát viên mãn còn mạnh hơn Thiên Toái Vân nhiều, chỉ là không có kiếm ý phối hợp, ý cảnh Cô Phong Tuyệt Sát khó có thể phát huy cực hạn, phải biết rằng ý cảnh tuyệt sát không thoát khỏi quan hệ với kiếm ý, lúc trước không có kiếm ý, Diệp Trần căn bản không thể dung hợp Cô Phong thập tam kiếm, suy diễn ra tuyệt chiêu Cô Phong Tuyệt Sát.
Về phần Thiên Toái Vân cũng cần kiếm ý thôi động mới đạt tới cực hạn, nhưng mà không ỷ nại nhiều vào kiếm ý như cô phong tuyệt sát, hơn nữa Thiên Toái Vân là thủ đoạn đánh chính diện, Cô Phong Tuyệt Sát lại khác, cái ý cảnh thiên sơn vạn thủy mới là tinh túy của Cô Phong Tuyệt Sát, mất đi ý cảnh thiên sơn vạn thủy, uy lực Cô Phong Tuyệt Sát ít nhất giảm xuống một cấp bậc lớn.
Trên đài hai bóng người nhanh như điện, kiếm quang ngang dọc, từng đạo kiếm khí dư bao thỉnh thoảng đánh lên quang mạc tạo thành gợn sóng.
– Sao lại có khả năng, tuổi ta lớn hơn hắn, còn lĩnh ngộ kiếm ý, cư nhiên không chiếm được chút thượng phong, kiếm đạo của hắn rút cuộc đạt tới mức nào rồi?
Trường kiếm trong tay chém ra như điện, Cao Phong càng đánh càng giật mình, hiện tại hắn đã bị kiếm đạo của Diệp Trần thuyết phục.
Theo tình hình chiến đấu vào giai đoạn gay cấn, thần tình Cao Phong ngưng trọng như nước, con mắt nheo lại như diều hâu rình mồi, phối hợp tinh thần lực chăm chú nhìn vào từng cử động nhỏ của Diệp Trần, mong tìm được một tia sở hở, chỉ cần một tia thôi, hắn có thể phản kích sắc bén rồi.
Một lúc sau, Cao Phong đành buông tha, Diệp Trần công thủ không một kẽ hở, chí ít với hắn mà nói, cả người Diệp Trần không hề có kẽ hở, cho dù có cũng là do đối phương giả tạo để quấy rầy tiết tấu của hắn mà thôi.
Sau một hồi, hai tay Cao Phong cầm kiếm, một kiếm chém ngang.
– Quỷ Kinh Phong!
Nếu không có sơ hở, vậy ta tự tạo sơ hở, một chiêu kiếm này dung hợp toàn bộ thực lực, kiếm ý hoàn toàn ngưng tụ trên kiếm phong.
Tiếng gào khóc vang lên, kiếm phong đáng sợ thỉnh thoảng ngưng tụ thành kiếm khí, thỉnh thoảng lại tản ra, không thể nào nắm bắt.
– Kiếm ý cũng được, nhưng đáng tiếc ý cảnh không tính là cao.
Chương 253: Nhất đại tân nhân đổi cựu nhân!
Diệp Trần có thể dưới tình huống không dùng kiếm ý, chiến đấu ngang hàng với đối phương, ngoại trừ do kiếm kỹ cùng kiếm thế cường đại, quan trọng là kiếm ý của hắn cường đại hơn, hai người đều lĩnh ngộ kiếm ý, ý cảnh của hắn cao hơn nhiều, Cao Phong không thể bức hắn dùng ra kiếm ý.
Khi Cao Phong lùi ra sau một bước, Diệp Trần cũng lùi ra sau, hai tay giơ cao Tinh Ngân Kiếm, khí thế bất ngờ thay đổi chợt ập thẳng xuống.
– Thiên Toái Vân!
Bang bang!
Trong hư không lóe lên điện hỏa quang, kiếm phong của Cao Phong thoáng cái bị đánh tan, như nước văng ra bốn phía, mà công kích của Diệp Trần cũng tan thành mây khói.
Sắc mặt Cao Phong chợt biến, nhãn thần đột nhiên kinh dị:
– Vốn chuẩn bị lưu lại một chiêu cuối để sau này dùng, nhưng hiện tại ngươi có tư cách bắt ta vận dụng rồi.
Kiếm ý tiểu thành tràn ngập, bố trí xung quanh thân Cao Phong, tay phải hắn nắm chặt chuôi kiếm, tay trái lại đặt dưới chuôi, sau một khắc kiếm thế mang theo phong duệ vô cùng bùng nổ, phối hợp với thân thể thon dài của hắn, cả người như một tuyệt thế bảo kiếm sắp ra khỏi vỏ.
– Ha ha, Cao Phong này không tệ, không ngờ còn tuyệt chiêu mạnh hơn, Diệp Trần thua rồi.
Đương Tiểu Sơn khoanh tay trước ngực, khóe miệng lộ ra nụ cười.
Đối với khí thế sắc bén không gì sánh nổi của Cao Phong, Diệp Trần lắc đầu:
– Kiếm ý ta cũng biết, vốn còn muốn luận bàn lâu hơn một chút.
Đối với kiếm kỹ của Cao Phong, Diệp Trần có chút thưởng thức, dường như Ngụy Nhân Kiệt với Lâm Kỳ vậy, có một lại cảm giác đánh đã nghiền, bằng không cũng không phải lãng khí nhiều thời gian như vậy, vừa lên đài có thể giải quyết đối thủ được rồi, với thực lực của hắn làm chuyện này quá đơn giản.
– Cái gì, hắn cũng lĩnh ngộ được kiếm ý?
Tài phán tổ ba ngạc nhiên nói.
Phong mang kinh khủng bắn ra, khí thế Diệp Trần khác hẳn lúc trước, lam sắc y bào tung bay phần phật, vô hình trung, một cỗ kiếm ý đục thủng một lỗ trong kiếm thế của Cao Phong, không chút lưu tình, mà kiếm thế của Cao Phong vốn đang bùng nổ từ trên cao công kích xuống, như đứa trẻ đang hưng phấn bỗng nhiên uể oải mất hồn.
Cao Phong trong lòng sợ hãi, đây mới là thực lực chân chính của hắn sao?
Tuyệt chiêu cuối cùng hắn cẩn thận chuẩn bị chỉ có hắn mới biết cường đại cỡ nào, chỉ cần một kiếm xuất ra, kẻ có thực lực trên hắn cũng phải nuốt hận, ai ngờ Diệp Trần không chỉ lĩnh ngộ kiếm ý, là trên phương diện lĩnh ngộ kiếm ý còn vượt trên hắn mấy cấp bậc.
Trong hư không hiện lên một đạo kiếm quang!
Cao Phong ngay cả cơ hội ra tay cũng không có, chân khí hộ thể bị nghiền nát, thân thể bay nhanh đập vào quang mạc màu lam.
Một kiếm!
Đánh bại Cao Phong!
Mọi người quan chiến ngạc nhiên, tràng diện lặng ngắt như tờ.
Trước đó, ai cũng không ngờ Diệp Trần còn ẩn tàng kiếm ý, ẩn tàng cái vốn kiêu ngạo của một kiếm khách, gần bằng tạo nghệ bản thân trên phương diện kiếm đạo đánh bại đông đảo cao thủ trẻ tuổi, đạt được thành tích mười một trận thắng liên tiếp.
Càng làm cho mọi người nghĩ không ra chính là kiếm ý Diệp Trần vừa thi triển, Cao Phong ngay cả cơ hội xuất thủ cũng không có, trực tiếp thất bại, bại không chút chống cự!
Nếu như Cao Phong chỉ là một nhân tài bình thường mới xuất hiện, mọi người cũng không giật mình như vậy, thế nhưng trong giai đoạn đấu loại một, hắn đánh bại Tất Mặc bài danh thứ mười chín trên Tiềm Long Bảng, hơn nữa giống như Diệp Trần, dùng thành tích toàn thắng tấn cấp.
Vì thế bất luận từ phương diện nào mà xét, Cao Phong cũng không phải kẻ đầu đường xó chợ, tuyệt đối là nổi bật trong cao thủ trẻ tuổi, nhưng dạng cao thủ này, trước kiếm ý của Diệp Trần một chiêu không chịu nổi, tương phản mạnh mẽ khiến người ta hoảng sợ.
Người thường xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo!
Đại bộ phận Bão Nguyên cảnh võ giả chỉ biết là Diệp Trần có kiếm ý của chính mình, không biết trong nháy mắt kia có mê hoặc gì, mà cao thủ Bão Nguyên cảnh lợi hại cùng một vài cường giả Tinh Cực cảnh thấy được một chút rất nhỏ, tỷ như, kiếm ý chợt lóe rồi biến mất, rút cuộc đạt tới cảnh giới gì, rất khó nhận ra, lại như kiếm của Diệp Trần nhanh cỡ nào, hiện tại mọi người đã có cảm thụ trực quan, đã vượt qua tốc độ phản ứng của cao thủ đồng cấp, quan trọng nhất là, trong chốc lát xuất kiếm, Diệp Trần đã thể hiện ra toàn bộ phong thái của một kiếm khách, không chỉ có kiếm tùy tâm sở dục, mà càng chú ý đến một kích đánh trúng điểm yếu hại.
– Quá lợi hại, lẽ nào đây là thực lực bài danh thứ năm thập đại tân tinh, ta thế nào cảm giác hắn phải bài danh đệ nhị nhỉ?
Có võ giả quan chiến không nhịn được nói.
Hai bên trái phải có người nói:
– Ta cũng có cảm giác như vậy, Cao Phong nói như thế nào đều là tồn tại thập đại tân tinh, vẫn như cũ không chịu nổi một kiếm của Diệp Trần.
– Có phải không chứ, còn không đỡ nổi một chiêu! Các ngươi có ai nhìn ra không? Diệp Trần đến bây giờ còn chưa từng xuất ra toàn bộ thực lực? Cũng chỉ có Cao Phong bức hắn sử dụng ra kiếm ý.
– Tiềm Long Bảng lần này thật là ngọa hổ tàng long, không tính đám tiểu cự đầu Tư Không Thánh, sau thập đại tân tinh, cả đám đều ẩn giấu thực lực, không đến thời khắc then chốt căn bản không biết bọn họ đạt tới cảnh giới nào?
– Như vậy mới hấp dẫn a! Liếc mắt đã xem thấu tài năng thì còn gì là thú vị nữa!
– Ha ha, thật sự kích thích, ta thực muốn xem, trong đám thiên tài tuổi trẻ lần này ai có thể cười cuối cùng, ai có thể đứng trong mười hạng đầu.
Rất nhiều người chú ý tới trận đấu này, dù sao hiện tại chỉ có vài tiểu tổ, trận chiến giữa Diệp Trần và Cao Phong ngang sức ngang tài, chấn động nhân tâm, lúc trước chẳng phân thắng bại, nhưng cuối cùng đột ngột thay đổi bất ngờ, đầu tiên là Cao Phong buộc ra tuyệt chiêu, khí thế tăng mạnh, dường như thế cục đã định, ai ngờ hậu chiêu của Diệp Trần càng kinh khủng hơn, bại lộ chuyện kiếm ý, một kiếm miểu sát Cao Phong, hiển lộ ra phong thái của một kiếm khách.
Trận chiến kinh tâm động phách khiến người xem máu huyết sôi sục, máu dồn lên não, hận không thể rống lớn lên một phen.
Tài phán tổ mười hai sửng sốt chốc lát, một lúc lâu sau mới nói:
– Kiếm khách chân chính, lấy yếu thắng mạnh, một kích tất sát, người này hai điều đều làm được, thực sự đáng quý.
Tài phán tổ ba gật đầu:
– Trở thành võ giả dễ, trở thành kiếm khách khó, đại bộ phận người không có thiên phú kiếm khách, càng không nói đến tố chất kiếm khách.
Hai người thân là Cường giả Tinh Cực Cảnh, quen biết không ít kiếm khách lợi hại, biết rõ một kiếm khách rất khó chơi, hầu như không có nhược điểm quá lớn tồn tại, bởi vì bọn họ hay tìm kiếm nhược điểm của bản thân, một kiếm của Diệp Trần nhìn như rất nhanh, rất tùy ý, nhưng lại đánh trúng nơi yếu nhược nhất của Cao Phong, khiến Cao Phong ngay cả cơ hội phản kích cũng không có.
Đại đệ tử Vô Tình tông Lý Đạo Hiên trong mắt lóe tinh quang, lĩnh ngộ kiếm ý của Diệp Trần khiến hắn có chút hứng thú, về phần hứng thú này duy trì được bao lâu, còn phải xem thực lực chân chính của Diệp Trần mạnh cỡ nào, nếu như chỉ giới hạn như vậy, ba kiếm có thể giải quyết.
Tư Không Thánh cùng đám tiểu cự đầu trên mặt không biểu tình, thực lực của Diệp Trần thể thiện đối với họ chỉ là tầm trung, tới trình độ của bọn họ, chênh lệch với cao thủ bình thường rất lớn, thực lực không bài danh trước năm, ngay cả tư cách để bọn họ để trong mắt cũng không có.
– Hừ, người không bại lộ thực lực chân chính nhiều lắm, cũng chỉ là một kẻ hề diễn kịch mà thôi.
Lâm Vẫn đại đệ tử Thiên Vẫn Tông cười nhạt, khinh thường nói.
Phi Thiên Ma tông đại đệ tử Mạc Ngôn vận khởi ma nhãn, trong mắt hiện lên quang mang đỏ thẫm, cười nhạt nói:
– Top mười có một phần của hắn.
Mộ Dung Khuynh Thành khẽ nhíu mày, vị đại sư huynh này của nàng thoạt nhìn rất bình thản, có chút lạnh lùng, kỳ thực thập phần kiêu ngạo, là một trong hai tuyệt học của Phi Thiên Ma Tông, Thông Thiên Ma Nhãn đích xác lợi hại, vận khởi Thông Thiên Ma Nhãn có thể nhìn ra khí tức mạnh yếu của đối thủ, nhưng không phải vạn năng, huống chi ma nhãn của hắn mới là tầng mười, làm sao có thể nhìn hết thực lực của một người chứ?
Trên luận võ đài, Tinh Ngân Kiếm vào vỏ, Diệp Trần nói câu đa tạ, nhẹ nhàng vọt xuống dưới đài.
Cao Phong tay trái che ngực, vẫn chưa bị thương tổn gì, hắn biết Diệp Trần hạ thủ lưu tình rồi, đối với lực không chế đã như kiếm liền thân, tới cảnh giới tùy tâm sở dục, cảnh giới cử trọng nhược khinh, bại bởi hắn không oan, hơn nữa từ trận chiến này, hắn cũng có chút lĩnh ngộ.
Xuống đài, Cao Phong truyền chân khí truyền âm tới sư muội thanh mai trúc mã… xin lỗi! Ta thua!
– Không sao, hắn quá mạnh, ta chỉ cần xem huynh chiến đấu là được, cái khác không quan trọng.
– Không sai, hắn thực sự quá mạnh, ta cho rằng thực lực của hắn còn mạnh hơn tưởng tượng của mọi người nữa.
Cao Phong nói ra một câu khiến người khác chấn kinh, nhưng đáng tiếc ngoại trừ sư muội của hắn, ai cũng không nghe thấy.
Bộp!
Thiết cầu trong lòng bàn tay bị bóp nát, Đường Tiểu Sơn sắc mặt cứng đờ, vừa rồi hắn còn nói Diệp Trần phải thua, kết quá hoàn toàn trái ngược với dự đoán của hắn, khiến hắn chịu cảnh xấu hổ.
– Thực lực không rồi, nhưng thật ra ta đã nhìn nhầm.
Đường Tiểu Sơn nhếch miệng nói.
Cuộc so tài tiếp tục tiến hành, trận tiếp theo là tam đệ tử Phi Thiên ma tông Ô Lương Vũ, đối thủ của hắn là một cao thủ trẻ tuổi mang thành tích toàn thắng ở tổ ba.
Hai người giao thủ ba hiệp.
Ô Lương Vũ thắng!
– Đệ tử ưu tú của Phi Thiên Ma tông số lượng nhiều hơn một chút a! Ngoại trừ ba đại đệ tử còn có ba gã lọt vào giai đoạn hai, tính ra là sáu người, mà lục phẩm tông môn khác vượt qua giai đoạn thứ nhất tối đa chỉ có năm người, ít nhất là ba người a.
– Số lượng đúng là Phi Thiên Ma tông chiếm ưu thế, nhưng mà chất lượng, ai có thể tranh phong với Huyền Không Sơn chứ.
– Ai bảo Huyền Không Sơn có Tư Không Thánh chứ, ngoại trừ Hỏa Linh thái tử có thể liều mạng với hắn, những người khác hoàn toàn không đủ tư cách.
– Cũng chưa chắc, Lâm Vẫn kia khí tức không kém Hỏa Linh thái tử, có lẽ có vài phương diện vượt lên trên, tranh ngôi số một chắc là cuộc chiến của bọn họ rồi.
– Chưa hẳn! Thác Bạt Khổ hẳn là cũng có thể đứng bên trong, cao thủ bài danh thứ chín Tiềm Long Bảng còn bị hắn một quyền đánh bay, loại thực lực này chẳng lẽ không có tư cách tranh đoạt trước ba?
Biểu hiện của Ô Lương Vũ tuy tốt, đáng tiếc có trận chiến nổi bật lúc trước của Diệp Trần, Ô Lương Vũ liền bị bỏ qua, đáng lẽ với thân phận của hắn, đám cao thủ trẻ tuổi khác phải chăm chú đánh giá bàn luận, nhưng hiện tại không có ai bàn ra tán vào.
Diệp Trần đứng chung với Từ Tĩnh, hai bên trái phải là hai người Chu Mai và Tần Vũ Liên.
Tần Vũ Liên nhìn các tiểu tổ khác, than thở:
– Lần này cạnh tranh quá mức kịch liệt, nhiều cao thủ trên Tiềm Long Bảng khóa trước bị loại, không biết sau khi kết thúc giai đoạn hai, tuyển thủ trên Tiềm Long Bảng còn mấy người?
Chu Mai nói:
– Xem tình hình hiện tại, chí ít phải loại ba bốn thành.
Ba bốn thành là hơn hai mươi người, đây là một con số đáng chú ý.
Diệp Trần không nói, giai đoạn đầu đấu loại đúng là loại không ít cao thủ trên Tiềm Long Bảng, như là Lâm Nhạc bài danh thứ bảy mươi, Trang Sam bài danh thứ sáu tám, Ngụy Đông Xà bài danh thứ sáu sáu, Thái Nguyệt Dao thứ sáu tư, sáu mốt Lục Chiêu, năm chín Nguyên Hoành Ưng, những người này đều là cao thủ Diệp Trần gặp qua ở Xích Cổ sa mạc, hiện tại đều bị loại rồi.
Phải biết rằng đây mới là cao thủ Tiềm Long Bảng của Thiên Phong quốc trong chín quốc gia, các quốc gia khác, đến bây giờ đấu loại cũng loại khoảng hai mươi người, vì thế Chu Mai nói khoảng ba bốn thành là tương đối chuẩn xác, sau giai đoạn đấu loại thứ hai, cao thủ trên Tiềm Long Bảng bị loại hẳn là từ hai lăm đến ba mươi, sẽ không thấp hơn khoảng này.
Đương nhiên, Thiên Phong quốc còn vài người không bị loại nữa, như Cừu Vô Huyết bài danh năm tư, Tiết Ngân bài danh năm bảy, hai người họ lúc trước ở Thiên Mộng cổ địa chính là nhân vật đầu sỏ, đáng tiếc tới Tiềm Long cổ thành miễn cưỡng thoát khỏi vòng đấu loại, có thể tấn cấp hay không còn cần một chút vận khí!
Một thời đại mới, người mới thay người cũ!
Đấu loại bao nhiêu cao thủ lâu đời thì có bấy nhiêu cao thủ mới thượng vị, không nói các quốc gia khác, riêng Thiên Phong quốc thì có Diệp Trần, Từ Tĩnh, cùng với Lâm Kỳ, so với lần trước chỉ có Trang Phỉ thì số lượng đã hơn gấp ba, từ đó có thể thấy không hề có tình huống suy sụp, ngược lại cường thịnh hơn nhiều.
Tổ hai trận mười hai, lên đài chính là Từ Tĩnh.
Thấy Từ Tĩnh dễ dàng ngăn chặn đối thủ, Diệp Trần nhận thấy vài thứ, thầm nghĩ: Thì ra vũ kỹ của Từ Tĩnh cũng chưa đến mức cao thâm, xem ra thời gian tu luyện cũng ngắn, nếu cho nàng thêm một năm, vị tất không thể cạnh tranh vị trí top mười.
Chuyện tu luyện của Từ Tĩnh, Diệp Trần vừa nhìn là hiểu, nếu như suy đoán không sai, từ Thiên Mộng cổ địa về thì Từ Tĩnh chuyên tâm tu luyện, hơn nữa là luyện thể phẩm chất cực cao, nhưng mà khoảng thời gian từ lúc đó đến giờ chỉ gần một năm, luyện thể rất khó tu luyện, Từ Tĩnh không có khả năng trong một năm ngắn nủi luyện với cảnh giới cao thâm, đây là nhược điểm của nàng.
Dù sao cao thủ nhãn hiệu lâu đời ai chẳng tu luyện bí quyết cao thâm gần ba năm, thậm chí ngoài ba năm, nếu như Từ Tĩnh cũng có ba năm tu luyện, Diệp Trần không dám xác định Từ Tĩnh sẽ đạt được thứ bậc nào, bởi vì thực lực hiện tại của Từ Tĩnh cũng đã kinh khủng rồi.
Chương 254: Băng Linh và Thạch Thanh
Một quyền lôi đình vạn quân đánh vỡ hộ thể chân khí của đối thủ, Từ Tĩnh dễ dàng đạt được số điểm cao nhất trong giai đoạn hai.
Diệp Trần cười, lực chú ý chuyển tới võ đài.
Đợt thi đấu thứ hai bắt đầu rồi!
Không biết là gặp đối thủ nào đây?
– Đợt hai trận đầu, Băng Linh đấu Thạch Thanh!
Sau tiếng gọi của tài phán, thính phòng ồn ào đột nhiên an tĩnh lại.
Có tư cách tham gia giai đoạn hai đều không phải kẻ yếu, nếu như Tiềm Long Bảng mở rộng thêm bốn mươi người nữa, như vậy tất cả tuyển thủ ở đây đều thượng bảng, cả đám đều là tinh anh trong tinh anh, tuấn kiệt trong đám cao thủ trẻ tuổi.
Mà Băng Linh và Thạch Thanh không thể nghi ngờ chính là tuấn kiệt đứng đầu.
Băng Linh, đại đệ tử lục phẩm tông môn Băng Tuyệt tông, thuộc Băng Tinh Đế quốc, bài danh thứ bảy Tiềm Long Bảng lần trước, là nhân vật cạnh tranh vị trí năm hạng đầu.
Thạch Thanh, đại đệ tử thất phẩm tông môn Thanh Vân Các, một lần bài danh thứ mười Tiềm Long Bảng, là một nhân vật đứng đầu cạnh tranh vị trí top mười.
Từ biểu hiện mà xem, Thạch Thanh rõ ràng là kém hơn một bậc, tông môn kém một phẩm cấp, bài danh tiềm long kém ba bậc.
Không nên xem thường phẩm cấp tông môn, tông môn phẩm cấp cao, đại biểu cho tàng trữ bí quyết võ học cấp cao, võ học phẩm cấp thấp tự nhiên uy lực kém, ở Nam Trác vực là do một vài thất phẩm tông môn và các tông môn cấp thấp hợp thành, nhưng mà khéo chính là, Thanh Vân Các chính là một trong số ít thất phẩm tông môn nơi này, trong các không thiếu địa cấp cao giai võ học, thậm chí còn có một bộ địa cấp đỉnh giai võ học, dựa vào bộ võ học đỉnh giai này, Thanh Vân Các mới có thể an ổn bao lâu nay trên vị trí đệ nhất thất phẩm tông môn của Hắc Long đế quốc.
Nếu Thanh Vân Các tông chủ không ngốc, địa cấp đỉnh giai võ học nhất định truyền cho Thạch Thanh, không truyền không được, thất phẩm tông môn muốn tấn chức lục phẩm tông môn, ngoại trừ chiến lực đủ còn phải có cường giả Linh Hải cảnh tọa trấn, với thiên phú và ngộ tính của Thạch Thanh, cơ hội trở thành Linh Hải cảnh cường giả không phải là nhỏ.
Hai người đụng nhau ngay trận đầu đợt hai, tuyệt đối là một hồi kịch đáng xem, trong mắt mọi người Băng Linh có cường đại cũng không có khả năng đánh bại Thạch Thanh dễ dàng, mà Thạch Thanh lại càng không thể ngồi chờ chết, để Băng Linh tự nhiên đánh mình, tất nhiên phải dốc toàn lực, dùng trí tuệ đánh bại nàng, cứ như vậy, khán giả là người có phúc rồi.
– Ngươi nói, trận này ai sẽ thắng? Một vài người không nhịn được hỏi.
– Không phải lời thừa sao? Đương nhiên là Băng Linh, chênh lệch bài danh top mười thực lực cách xa nhau lắm, thế nhưng có thể tiến vào top mười, thiên phú cùng ngộ tính không ai không phải tuyệt đỉnh, phối hợp với võ học đỉnh giai, muốn ưu việt hơn bọn họ ít có khả năng.
– Chưa chắc, Thạch Thanh xếp thứ mười trên Tiềm Long Bảng, cách Băng Linh ba cấp, tu luyện võ học cũng không kém nhau lắm, Băng Linh muốn đánh bại hắn không phải dễ dàng như vậy, có thể rất gian nan đó.
– Thời gian ba năm có thể khiến Tiềm Long Bảng đạt tới thời kỳ đỉnh, Băng Linh và Thạch Thanh khẳng định biến hóa rất nhiều, chúng ra tranh luận nữa cũng không đoán nổi, rửa mắt mà chờ đi.
Trong tiếng nghị luận của mọi người, Băng Linh là Thạch Thanh lên đài rồi.
– Ba năm không gặp, ngươi vẫn là tảng băng lúc trước!
Thạch Thanh cười ha ha, trong tay cầm thêm một thanh hắc sắc thiết tương ( Thiết Tương: một dạng côn bằng sắt), thiết tương dài bốn xích bảy, to cỡ cánh tay, bên ngoài điêu khắc hoa văn xoắn ốc đơn giản, trung tâm xoắn ốc bỗng xuất hiện một vòng tròn điểm, vòng tròn có ba điểm, dùng mắt thường có thể thấy rõ, nhìn qua có chút cổ quái.
Băng Linh nói:
– Xuất ra toàn bộ thực lực! Bằng không lại như lần trước, bại dưới tay ta.
– Cái này tự nhiên, ta sẽ xuất ra toàn bộ thực lực.
Hai người nói chuyện vài câu liền không mở miệng nữa, chăm chú nhìn đối phương.
Đầu tiên ra tay chính là Thạch Thanh, thân hình hắn chợt lóe, cách Băng Linh mười thước thì Thiết tương trong tay đập mạnh xuống, tiếng xé gió vang lên như núi reo, khiến cho người ta có cảm giác như một ngọn núi, một cây cột chống trời đang giáng xuống.
Băng Linh đứng tại chỗ không nhúc nhích, đến khi thiết tương nện xuống gần tới mới vung quyền nghênh đón.
Ầm!
Băng tuyết văng đầy trời, thế công của Thạch Thanh rất mạnh, đủ để đánh nứt một ngọn núi lớn, không ngờ bị một bàn tay của Băng Linh phá giải, nhưng không chỉ như vậy thanh hắc sắc thiết tương còn bị phủ một tầng băng lấp lánh.
– Lợi hại, một quyền không chỉ súc tích lượng lớn chân khí mà còn có lực lượng băng tuyết bùng nổ.
Diệp Trần nhớ lại một màn vừa rồi, thiết tương nện xuống, một quyền của Băng Linh ngưng tụ thành băng hệ chân khí, hai người va chạm nhau thì băng hệ chân khí hóa thành khối băng bùng nổ, dễ dàng đánh tan kình lực phá núi của Thạch Thanh.
Từ Tĩnh nói:
– Đây là một trong những tuyệt học của Băng Tuyệt tông, Băng Liệt quyền!
Trên đài, Thạch Thanh thần tình ngưng trọng, chân khí từ bàn tay quán trú vào thiết tương, nhất thời ba điểm trên thiết tương như bị lửa đốt cháy, thanh sắc nhộn nhạo chấn vỡ băng lôi.
– Tiếp ta một chiêu, Thanh Vân Cửu Liên kích!
Thạch Thanh hét lớn một tiếng, thân thể loạn động, trong không gian mấy chục thước, khắp nơi đều là bóng ảnh của hắn, không phân thật giả, nhìn không ra hư thực, ngay sau đó, quanh thân Băng Linh đột nhiên bộc phát ra một mảnh băng tiết ( mảnh băng vụn), xung quanh thân thể nàng, từng côn từng côn lần lượt đập xuống.
Đáng tiếc phòng ngự của Băng Linh đáng sợ không kém quyền pháp của nàng, thanh sắc quang mang bao quanh thiết tương đập xuống đều bị một tầng chân khí băng hệ làm cho suy yếu không ít, băng tiết tung bay cực kỳ mĩ lệ, cũng khiến nhân tâm chấn động.
Một côn, hai côn…
bảy côn, tám côn!
Đến côn thứ chín thì Thạch Thanh bỗng nhảy lên, một hóa thành ba, ba cái bóng xanh thật lớn ầm ầm nện lên chân khí hộ thể của Băng Linh.
Dưới công kích như bão tố ập tới, Băng Linh vẫn mặt không đổi sắc, thế nhưng côn thứ chín đã bỏ đi tất cả kỹ xảo, chỉ còn thực lực và khí thế vô hạn, một côn nện xuống không khí như bị nén lại, chỉ còn lại một mảnh chân không.
Song chưởng giao nhau, che trước ngực, cả người Băng Linh ngưng tụ ra một không gian băng sương hình trứng.
Ầm!
Băng sương nổ tung, Băng Linh lùi chín bước, mỗi bước trên võ đài đều in lại dấu chân băng.
Bịch bịch!
Mắt thấy Thạch Thanh chiếm thượng phong, rất nhiều người không dám thở mạnh, Băng Linh phản kích tới, một quyền đánh ra thủy nguyên khí trong không khí bị thu hút, quyền đầu mang theo khí lạnh vô cùng đánh ra.
Chân khí hộ thể bị đóng băng cả người Thạch Thanh bị bao vây bên trong khối băng dày mấy thước, nện lên lam sắc quang mang.
Chương 255(a): Không thắng được liên tiếp!
Băng tuyết bị nghiền nát, Thạch Thanh bay vọt lên trời, lớn tiếng nói:
– Một côn này nếu ngươi có thể tiếp, ta tự động nhận thua.
– Nói nhảm nhiều quá!
Băng Linh vẫn bộ dạng lạnh băng như trước.
Khí thế tăng cao, quanh thân Thạch Thanh bộ phát ra một dòng chảy thanh sắc, thanh sắc khí lưu vây quanh thiết côn dao một vòng, vừa vặn chui vào ba điểm trung tâm.
Sau một khắc!
Thiết tương kịch liệt rung động, thanh sắc quang mang như tiến hóa, cuối cùng biến thành một hư ảnh thạch trụ, hư ảnh dài đến ba thước, dày nửa thước.
– Thanh Thạch thần công, bại cho ta!
Một côn đánh ra, trên luận võ đài biến sắc, hư ảnh cự thạch mênh mông như cột chống trời hung hãn đập xuống Băng Linh cách đó mấy chục thước, áp lực như núi đổ quả thực khó tưởng tượng, rất khó tìm ra chút liên hệ tới bộ dạng thanh tú của Thạch Thanh.
Lúc này, có người kinh hô:
– Thanh Thạch thần công, có người nói có một vị nội môn trưởng lão của Thanh Vân Các dùng Thanh Thạch thần công đánh chết hai gã võ giả đồng cấp, lực mạnh vang danh Trác Nam Vực.
– Tu luyện Thanh Thạch thần công đều lựa chọn vũ khí nặng, như thiết côn, thiết chùy, như vậy có thể nâng cao lực áp bức của thần công đến tận cùng.
– Thực lực Thạch Thanh không phải nói chơi, bẳng biết Băng Linh ứng phó làm sao?
– Băng Linh hẳn là vẫn còn tuyệt chiêu a.
Con mắt Diệp Trần nheo lại, tuyệt chiêu của Băng Linh sắp xuất hiện, trên võ đài thủy nguyên khí trong nháy mắt hội tụ lại, áp súc lên một bên tú quyền.
– Băng Xuyên Liệt!
Băng Linh khẽ quát một tiếng, một quyền mang theo khí thế đáng sợ đánh ra, một khắc, rất nhiều người như nghe thấy âm thanh sông băng nứt vỡ.
Ầm ầm!
Luận võ đài dường như lay động một chút, không khí uốn khúc, thanh sắc kình khí cùng với băng sương hàn lãnh tràn ngập phạm vi xung quanh, nếu không phải có quang mạc thanh sắc cản trở, tất nhiên sẽ tràn ra, bắn khắp bốn phương tám hướng.
Vù!
Hư ảnh thạch trụ bị đánh tan, hổ khẩu cầm thiết côn của Thạch Thanh rách toạc, miệng phun ra một ngụm máu lớn, thân thể bị đánh bay ra.
Băng Linh cũng không dễ chịu, sắc mặt trắng bệch, trên quyền đầu tràn ra một tia máu.
Kết quả chung cuộc Băng Linh chiếm chút thượng phong.
– Băng Linh thắng!
Tài phán lấy lại tinh thần, lập tức tuyên bố kết quả, hiện tại không phải thời gian tán chuyện về thực lực hai bên, Tiềm Long Bảng tranh phong, bị thương nhẹ cũng ảnh hướng lớn tới kết quả, chỉ cần thấy bộ dạng gấp gáp của các trưởng lão bên Thanh Vân tông và Băng Tuyệt tông thì biết.
Băng Linh hạ đài, đã được tông chủ Băng Tuyệt tông mang đi, nói không có gì bất ngờ, chắc là nàng sẽ được cao thủ Linh Hải cảnh trị thương, tranh thủ trước khi nàng gặp đối thủ lợi hại khác phải điều chỉnh trạng thái thân thể đến đỉnh, mới có thể không bị tụt hạng tiềm long.
Bên này Thanh Vân các động tác cũng không chậm, mang theo thần tình lo lắng kéo Thạch Thanh vào trong phòng tu luyện, Thanh Vân Các tuy rằng không có cường giả Linh Hải, nhưng thương thế của Thạch Thanh không tính là nghiêm trọng, vài vị Cường giả Tinh Cực Cảnh liên thủ, hơn nữa còn có đỉnh cấp đan dược, trong khoảng thời gian ngắn hồi phục hẳn là không vấn đề, so với chuyện này, thứ tự trên Tiềm Long Bảng càng khiến bọn họ coi trọng hơn.
Hai người rời đài không khiến bầu không khí lắng xuống mà trái lại càng bùng nổ mạnh hơn.
– Không ngờ Thạch Thanh chiến đấu với Băng Linh lại có tràng diện đến mức này, nhân tài mới xuất hiện còn xa mới đuổi kịp hắn.
– Đúng thế! Băng Linh là tiểu cự đầu lâu đời, người có thể khiến nàng thụ thương không nhiều, tuy rằng tiểu thương gần như không ảnh hưởng tới toàn cục, tiếp tục chiến đấu, nếu không điều dưỡng thì chỉ nghỉ ngơi vài ngày là có thể khôi phục triệt để, không lưu lại hậu hoạn.
– Trong tổ năm, tứ cường đã hiện ra rồi, chính là Băng Linh, Thạch Thanh, Đường Tiểu Sơn và Diệp Trần, không biết bốn người họ có ai đụng nhau không, nếu như đụng nhau, chính là một hồi long tranh hổ đấu rồi.
Mọi người vô cùng chờ mong những trận bí tái kế tiếp, đương nhiên không chỉ có tổ năm, tiểu tổ khác cũng đặc sắc vạn phần, mặt khác, tiểu tổ chỉ có hai bốn người, chiến mười trận liên tiếp, gặp mười người, chắc chắc sẽ có tràng diện cường gặp cường.
Băng Linh chiến đấu với Thạch Thanh, Lâm Kỳ bên kia cũng đang tiến hành chiến đấu, bởi vì thực lực đôi bên chênh lệch nhau, cho nên không chói mắt như bên này lắm.
Hiện tại kết quả chính là Lâm Kỳ đơn giản chiến thắng!
Thời gian chậm chạp qua đi, tổ năm đã chiến tới trận năm, trận sáu rõ ràng là Diệp Trần, mà đối thủ của hắn chính là Ô Lương Vũ đệ tử Phi Thiên Ma Tông.
Mọi người còn chưa hồi phục tinh thần đột nhiên phấn chấn, từ biểu hiện mà xem, Ô Lương Vũ đích xác không bằng Diệp Trần, nhưng không yếu như Cao Phong, thậm chí mạnh hơn nhiều, bọn họ chờ mong chính là Diệp Trần dùng tư thái nào để chiến thắng đối thủ đây?
Phía sau mở rộng hai cánh màu đen, Ô Lương Vũ bay lơ lửng trên không trung võ đài, từ trên cao nhìn xuống Diệp Trần.
– Hừ, chỉ cần kéo dãn cự ly, liền không có gì đáng sợ nữa.
Bị mọi người cho rằng không bằng Diệp Trần, nghe tiếng bàn luận Ô Lương Vũ bị đả kích mạnh, trong mắt hắn, Diệp Trần có thể một kiếm đánh bại Cao Phong bởi vì cự ly quá gần, hơn nữa sự việc đột ngột, Cao Phong lại vừa tung ra chiêu cực mạnh, tâm thần có chút nới lỏng, cho nên mới bị Diệp Trần miểu sát. Hiện tại hắn ở trên không trung, đối phương cách hắn trăm thước, chỉ cần Diệp Trần hơi động, bằng vào hiệu quả tăng tốc của đôi cánh đen, Ô Lương Vũ hoàn toàn có thể kịp phản ứng, sẽ không để Diệp Trần tiếp cận dễ dàng.
Trên dãy ghế đầu, Hắc Nha đạo nhân thỏa mãn gật đầu, phản ứng của Ô Lương Vũ rất tốt, cự ly cũng đủ xa, có thể phát huy ưu thế hắc nha tới cực hạn.