Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 46 [Chương 230 đến 233]
❮ sautiếp ❯Chương 230: Hư ảnh Tam Đầu Xà khủng bố
Trong phòng khách bị tàn phá, sắc mặt tiểu nhị trắng bệch, hỏng bét, hỏng bét. Nếu như tứ lão giả ở trong tửu lâu gặp chuyện không may thì chính ra gặp phải xui xẻo.
Tầng thứ ba Bàn Xà Đảo lúc này vô cùng náo nhiệt. Dù là ban đêm thì vẫn như cũ có rất nhiều người đi lại ngoài đường, đèn đuốc sáng trưng. Lão giả gầy lùn phá vách tường chật vật rơi xuống đất. Trên đường phố, không biết kinh động bao nhiêu người, kể cả võ giả tuần tra của Vương gia.
– Tứ lã gia, ngươi làm sao thế!
Người nào dám ở Bàn Xà Đảo làm càn, mau vây quanh nơi này.
– Có thể đánh bay Tứ lão gia, thực lực quả nhiên khủng bố. Thông tri cho cao thủ trong Vương gia, để cho bọn họ đồng loạt xuất động, tru diệt người này.
Những võ giả tuần tra ở phụ cận vừa hành động thì Diệp Trần một thân áo lam bay đến. Hắn lăng không tung ra một quyền đánh tới lão giả. Quyền thế bá đạo trầm trọng, tựa như cả hư không bị ngừng trệ. Ngọn núi hư ảnh nhanh chóng mở rộng bao phủ lão giả đang kinh hoảng ở bên trong. Cho đến khi lão giả gục ngã thì mới tan biến.
– Tiểu tử ở Bàn Xà Đảo mà dám giết Tứ lão gia của Vương gia, ngươi muốn tìm cái chết sao?
– Tứ lão giả, mấy người chúng ta liên thủ đánh chết hết, miễn cho việc phát sinh sự cố ngoài ý muốn!
– Giết!
Vương gia thân là gia tộc cửu phẩm, khống chế Bàn Xà Đảo và những khu vực xung quanh, tự nhiên có rất nhiều cao thủ mộ danh mà đến. Những người này đều là khách khanh trưởng lão hay thực khách của Vương gia. Lúc này thấy Tứ lão giả của Vương gia gặp nguy hiểm lập tức nhảy ra tương trợ. Trong đó có ba người tự cho rằng tu vi mình đủ cao là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đã nhanh chóng ngăn chặn trước mặt Diệp Trần.
Ba gã võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ liên thủ có thể nói vô cùng cường hãn, hơn nữa Diệp Trần lại ở đang trên không trung, không mượn lực được cho nên tay đấm cũng không đạt đến cực hạn được nên để cho ba người đỡ được. Đương nhiên ba người này cũng không chịu nổi, dưới chân đạp mấy bước lui về phía sau. Đồng thời cũng ngang nhiên giẫm nát mấy phiến đá dưới mặt đất.
– Quyền kình thật cường hãn, người này vô cùng nguy hiểm.
Ba người nhìn nhau, ánh mắt ngưng trọng.
Lão giả gầy lùn thấy vậy trong mắt nổi lên thần sắc đắc ý, ngón tay chỉ về phía Diệp Trần quát:
– Người này đến Bàn Xà Đảo của Vương gia không có hảo ý, bị ta đặt nghi vấn, một lời không hợp liền muốn giết người diệt khẩu. Quả thực không để Vương giả cùng Bàn Xà Đảo vào trong mắt.
Nghe vậy trong mắt mọi người đều loé lên sát khí:
– Các hạ tuy thực lực kinh người nhưng nơi này là Bàn Xà Đảo, không phải nơi mà ngươi có thể càn rỡ làm bừa. Khuyên ngươi hãy nên ngoan ngoãn một chút thúc thủ chịu trói, đi tới Vương gia thỉnh tội.
– Đúng vậy, thúc thủ chịu trói thì có thể lưu lại cái mạng chó của ngươi!
– Tiểu tử, người trẻ tuổi đã có được tu vi như thế thì cần gì phải tự tìm đường chết. Ta đây có một khỏa đan dược khắc chế chân khí. Hiện giờ ngươi nuốt xuống, ta có thể bảo vệ ngươi một mạng.
Thân hình rơi xuống giữa ngã tư đường, Diệp Trần cười lạnh nói:
– Hôm nay các ngươi đều phải chết.
Nếu như Vương gia là gia tộc bát phẩm có cường giả Tinh Cực Cảnh toạ trấn thì Diệp Trần còn kiêng kị, giết người xong liền bỏ trốn, không dám ở lâu. Thế nhưng Vương gia cũng chỉ là gia tộc cửu phẩm, bản thân bọn họ không có thực lực lưu hắn lại. Trong mắt hắn, lão giả gầy lùn và ba người này đều là người chết.
Lão giả gầy lùn quát:
– Cuồng vọng, chờ ngươi rơi vào tay ta, phải cho ngươi chịu khổ một phen để ngươi nhớ cho kỹ, sau này không được ăn nói lung tung.
– Vậy sao!
Chân đạp đất, quyền thế của Diệp Trần tăng vọt, thân hình loé lên, Ngũ Nhạc Thần Quyền thức thứ nhất Ngũ Nhạc Ngưng Hình đánh ra, lao thẳng đến bốn người.
Rắc!
Mặt đường không chịu nổi áp lực của trọng quyền, tầng tầng bạo liệt. Một số võ giả thực lực chưa đủ thì dạt sang hai bên đường đứng nhìn. Có những người thân bất do kỷ ngã vào những công trình kiến trúc đằng sau thất thanh kêu lên đau đớn.
– Phá Sơn Thương!
Thương Giang Trảm Lãng Đao!
– Hổ Phách Vương Quyền!
– Xà Vương Xuất Động!
Đối mặt với một quyền của Diệp Trần, lão giả gầy lùn cùng ba người kia không dám coi thường. Cả bốn người đều thi triển tuyệt học của bản thân, liên thủ đối kháng với Diệp Trần.
Ầm ầm!
Trên đường cái bộc phát khí thế khủng bổ, kiến trúc công trình ở hai bên đường không ngừng bị tàn phát, ầm ầm sụp đổ. Đá vụn bắn văng tung toé khắp nơi bao trùm vài trăm mét.
– Chạy mau!
– Ôi da! Đây là vì sao chứ?
Trong phạm vi giao thủ của võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ thì đối với phần lớn người dân chính là tai nạn. Cũng may tầng thứ ba của Bàn Xà Đoả đều là là những võ giả có thực lực không kém cư trú. Một ít thương gia cũng được võ giả cao cấp bảo hộ cho nên trong lúc nhất thời không có phát sinh thương vong quá lớn.
Phốc!
Trong bốn người, hai người có thực lực hơi yếu liền thổ huyết. Một quyền vừa rồi của Diệp Trần quá mức kinh khủng. Một quyền kia nhìn như bình thương thế nhưng lại phát ra âm thanh doạ người, lại phảng phất giống như ẩn chứa một ngọn núi thẳng thừng đánh tan công kích của bốn người. Không những thế còn khiến bốn người bị thương.
Lão giả gầy lùn cùng tên còn lại cũng không dễ chịu gì, sắc mặt vô cùng tái nhợt.
– Ba vị cố gắng kéo dài thời gian, cao thủ Vương gia sẽ tới ngay. Đến lúc đó bóp chết tiểu tử này cũng không cần tốn mấy sức.
Lão giả gầy lùn động viên mất người. Mà ba người ngẫm lại cũng thấy đúng. Đây là Bàn Xà Đảo, là phạm vi thế lực của Vương gia. Đối phương ở đâu đến đây càn quấy, chỉ cần đợi cao thủ đệ nhất đến, như vậy sự tình cũng không còn gì để nói. Mà bọn hắn lại hữu lực bảo hộ Tứ lão gia của Vương gia, chỗ tốt đang chờ bọn hắn.
– Thứ nhất!
Một quyền đả thương bốn người, thân ảnh Diệp Tràn vẫn chưa có dừng lại, mãnh liệt bắn tới.
– Giết! Đừng cho hắn xông tới.
Bốn người bất chấp thương thế, liên thủ phát ra những kình khí cường hãn.
– Vù!
Phân Thân Hoá Ảnh thi triển một cách linh hoạt, bóng người lắc lư bất định. Chân thân Diệp Trần theo khí lãng lướt đi, đi tới bên trái một người.
– Ah! Ta là khách khanh của Vương gia, ngươi dám giết ta!
Người này lúc trước mắt Diệp Trần tàn nhẫn nhất. Giờ phút này chính Diệp Trần muốn xử hắn đầu tiên, để xem hắn có thể sống sót được hay không.
Phanh!
Không chần chờ một giây phút nào! Diệp Trần tung ra một quyền dũng mãnh nện lên đầu của đối phương. Máu thịt cùng não bộ nát bấy, bắn văng tung toé.
– Thứ hai!
Diệp Trần hung hăng xuất thủ người tiếp theo. Bị ánh mắt của Diệp Trần nhìn chằm chằm, người này không thể nào chịu nổi, miệng rít gào nói:
– Ngươi là ác ma phát rồ, lạm sát kẻ vô tội, chết không yên lành!
Diệp Trần căn bản không có ý muốn nói nhảm cùng với hắn. Cùng với người chết không cần nói nhảm làm gì, trực tiếp giết đi là xong. Còn về phần hậu quả, bản thân hắn vẫn có thể đối phó được.
Rắc! Người này bị một quyền của Diệp Trần đánh thành hai đoạn. Diệp Trần sử dụng thức thứ nhất của Ngũ Nhạc Thần Quyền càng ngày càng thuận tay, phối hợp với lực lượng năm vạn cân của cơ thể cho dù là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ cũng không thể nào chống đỡ nổi. Thậm chí nửa quyền cũng không chịu được. Mà đây cũng chỉ mới là thức thứ nhất mà thôi. Nếu như có thể tu luyện được thứ thứ hai, thức thứ ba thì uy lực không biết sẽ như thế nào.
– Thứ ba!
Thanh âm còn chưa tới, thì Diệp Trần đã tới, quyền đầu tay phải mang theo vận tốc âm thanh đánh tới, vầng sáng màu vàng giống như một tia chớp chân không xuất hiện.
Thực lực của người này không kém, lại là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ lâu năm. Thế nhưng không may cho hắn lại đụng phải Diệp Trần, trước một quyền bá đạo, bất luận dạng phòng ngự gì cũng đều không có hiệu quả. Hắn chắn hai tay trước ngực hòng ngăn cản. Thế nhưng cũng không thể nào làm khác hơn. Hai tay bị đánh gãy, hộ thể chân khí liền bộc phát nhưng cũng ngay lập tức bị đánh vỡ.
Phốc!
Quyền đầu còn chưa đến nhưng ngực của hắn đã lõm xuống. Máu thịt từ trong miệng hắn phun ra, huyết vụ đầy trời.
Thân thể chấn động, huyết vũ bị ngăn cách, Diệp Trần vẫn như trước thân thể không dĩnh bất kỳ giọt máu nào.
– Điều này sao có thể! ba võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ a! Ngay cả một quyền của hắn cũng không đỡ nổi, đơn giản bị giết chết như vậy!
– Người thứ ba chính là Thương Giang Đao Khách, ta từng thấy hắn chém giết một đầu yêu thú lục cấp. Hắn ở Thương Giang cũng có chút nổi danh vậy mà không đỡ nổi một quyền của đối thú.
– Đáng tiếc! Tuổi còn trẻ như vậy mà đã có thực lực như thế, ngày sau nhất định có thể dương danh Nam Trác Vực. Thế nhưng cao thủ của Vương gia chắc chắn không tha cho hắn.
– Xác thực Vương gia có hai đại cao thủ toạ trần, một là đại gia chủ, hai mà tam muội của đại gia chủ. hai người này được xưng là cùng giai vô địch. Trong cảnh giới Bão Nguyên Cảnh khó có thể tìm được đối thủ. Chỉ cần một người xuất động, người này không thể nào chạy trốn được.
– Sự tình càng ngày càng thú vị, chúng ta tránh xa một chút quan sát. Cẩn thận bị Vương gia giận cá chém thớt.
Trong phạm vi vài trăm mét có rất nhiều võ giả tụ tập cùng một chỗ cùng nhau nhao nhao nghị luận, cơ hồ không có người nào không bình luận. Diệp Trần nghe thấy mọi người bình luận cũng chỉ cười lạnh. Cùng giai vô địch? Cũng quá coi thường võ giả thiên hạ đi. Cùng giai vô địch cũng không phải là đơn giản mà nói ra như vậy. Võ giả Bão Nguyên Cảnh mà có thể chống lại cường giả Tinh Cực Cảnh sơ kỳ thì mới được coi là cùng giai vô địch.
Ánh mắt nhìn về phía lão giả gầy lùn, Diệp Trần nói:
– Là chính ngươi tự mình kết liễu hay là muốn ta ra tay tiễn ngươi!
– Ngươi dám!
Lão giả gầy lùn kinh sợ.
– Vậy thì để ta tự tay tiễn ngươi một đoạn vậy!
Diệp Trần lắc mình, thân hình loé lên, hướng tới đối phương.
– Bách Xà Tù Lung!
Lão giả gầy lùn trong lòng lo lắng vạn phần. Hắn sợ bản thân không đợi được cao thủ Vương gia đến. Dưới tình huống nguy cơ diệt vong, hắn vận chuyển chân khí đến cực hạn, vô số đầu xà do chân khí ngưng kết lại mà thành bao vây xung quanh hắn rồi nhanh chóng nối đuôi nhau tổ hợp thành một xà trận phòng ngự. Thế nhưng vẫn chưa có yên tâm, thân thể lão giả lại chấn động. Một quang mang màu đen nhạt tiến nhập vào trong cơ thể của lão. Đó chính là bảo phí phòng ngự hạ phẩm tăng phúc cho hộ thể chân khí. Thực lực người khác có cao đi chăng nữa cũng rất khó phá được.
Làm xong hết thảy, lão giả gầy lùn cảm thấy hơi yên tâm. Hắn không cho rằng Diệp Trần có thể trong thời gian ngắn công phát được hai tầng phòng ngự. Chỉ cần kéo dài thời gian thì hắn có thể chờ cao thủ Vương gia đến.
Rắc!
Chỉ một quyền đã đánh tan mọi sự hi vọng của lão giả gầy lùn, xà trận phòng ngự dưới một quyền của Diệp Trần lập tức sụp đổ, ầm ầm bạo liệt. Ngay sau đó là lớp phòng ngự của hạ phẩm bảo khí phòng ngự cũng vỡ vụn. Đồng thời phát ra tiếng vang thật lớn.
– Dám giết Tứ đệ của ta, hôm nay chính là tử kỳ của ngươi.
Nhưng vào lúc này một thanh âm già nua truyền đến, là giọng của nữ nhân. Trong thanh âm tàn nhẫn này lại để cho người ta phát lạnh. Không ít người vô ý thức lui lại phía sau.
– Vương gia Tam cô cô đến!
Có người kinh hô.
Diệp Trần tựa hồ không nghe thấy lời đối phương cảnh báo, lại tung ra một quyền, nhưng uy lực lại tăng thêm ba phần hung hãn đánh lên lồng ngực của lão giả gầy lùn.
Cót két!
Bảo khí phòng ngự hạ phẩm cứng rắn vô cùng, với lực công kích của Diệp Trần mà không bị phá võ. Chỉ là điều này không thể giúp cho lão giả gầy lùn thoát khỏi cái chết. Quyền kình kinh khủng thẩm thấu qua bảo khí phòng ngự hạ phẩm mà truyền vào trong cơ thể hắn. Chỉ nghe tiếng xương cốt bạo liệt nổ vang. Thân thể lão giả gầy lùn vặn vẹo, ầm ầm bạo liệt hoá thành vô số mảnh thịt vụn bay tứ tán.
Người tới tốc độ cực nhanh. Ngay lập tức trên đường phố xuất hiện một lão bà hơn sáu mươi tuổi, mặc hoa phục. Da mặt nhăn lại, nàng nhìn thấy một màn này, sát khí trên người bay thẳng lên, gằn từng chứ:
– Hôm nay ngươi nhất định phải chết! Không ai có thể cứu được ngươi!
Một màn phát sinh khinh người, ở sau lưng nàng có khí lưu màu đen bắt đầu xuất động nhanh chóng tổ hợp thành như ảnh Tam Đầu Xà. Tam Đầu Xà trông rất sống động, mỗi một đầu đều có thể thấy rõ được lân phiến, loé ra hàn quang lành lạnh. Sáu con mắt màu đỏ giống như bảo thạch trong đem tối không mang theo chút tình cảm nào.
Ti ti ti tơ (tí ti)…
Lưỡi rứn phun ra nuốt vào, Tam Đầu Xà làm cho người ta cảm giác không giống như tử vật do chân khí hoá thành mà giống như một đầu yêu thú thực sự. Một cỗ khí tức kinh khủng tràn ngập.
– Tam Đầu Xà!
Diệp Trần khẽ cau mày, hắn hiện giờ phát giác được khí tức trên ngừơi đối phương cùng Vương Xà và Vương Mị vô cùng giống nhau. Loại khí tức cổ xưa này làm cho linh hồn run rẩy, khó trách tự xưng là vô địch trong võ giả Bão Nguyên Cảnh.
– Là ngươi tự đoạn tứ chi bị ta mang về Vương gia chịu phạt, hay là để ta tự tay bắt ngươi về cho ngươi thừa nhận cuộc sống thống khổ nhất.
Tam cô cô của Vương gia phảng phất xem Diệp Trần giống như người chết, ánh mắt âm độc nhìn hắn. Sát khí từ người nàng toả ra vô cùng mãnh liệt.
Chương 231: Đệ Thập Nhị Thức, dung hợp!
Đối với loại hạ phẩm bảo khí phòng ngự đã tan vỡ Diệp Trần cũng không có hứng thú, tùy ý để chúng rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng đing đương giòn tan, hắn chậm rãi xoay người, chính diện nhìn đối phương.
– Ta dám cam đoan, ngươi sẽ chết rất thảm!
Lão bà tên Vương Phương là một trong hai đại cao thủ Vương gia, thực lực gần với gia chủ đương nhiệm, cũng là đại ca mụ, nhiều năm như vậy trừ đại sự do gia chủ làm chủ, còn chuyện khác đều do mụ phụ trách, do vậy tạo thành tính cách duy ngã độc tôn của mụ, người trên Bàn Xà đảo sợ mụ còn hơn gia chủ, lúc này nghe vậy khuôn mặt trở nên méo mó, hư ảnh ta đầu xà phía sau rú lớn một tiếng lớn.
Vù!
Thân ảnh biến mất, Vương Phương dùng tốc độ kinh người xuất hiện trước mặt Diệp Trần, một chưởng bổ tới.
– Nhanh thật, so với Ô Lương Vũ còn nhanh hơn.
Thần kinh còn chưa kịp thích ứng với loại tốc độ này, Diệp Trần đã vô ý thức đánh ra Ngũ Nhạc thần quyền.
Trong chốc lát, sự lực cuồng bạo màu đen từ bàn tay Vương Phương dâng lên, biến thành dạng hình quạt phóng ra ngoài, khiến mặt đất bị lột bỏ một tầng đất đá, đang ở trung tâm chưởng lực bộc phát, Diệp Trần liên tiếp lui ra sau hơn mười bước, lúc này mới hoàn toàn hóa giải hết lực đạo.
– Chịu chết đi!
Một chưởng đẩy lùi Diệp Trần, Vương Phương sinh ra ý niệm đối phương chả có gì hơn người trong đầu, khí thế như lửa cháy, một chưởng càng mạnh hơn lúc trước đánh ra, không khí chấn động.
Cheng!
Một kiếm quang lóng lánh như ngọc mang theo phong mang kiếm ý cương liệt cực nhanh bắn ra, chém vào hư vô, trong hư vô yên lặng, rõ ràng có thể nhìn thấy được một đạo kiếm khí hình bán nguyệt phá tan tĩnh lặng, dường như đánh nát một mặt gương, mang theo tư thái không gì không phá chém tới.
Phốc một tiếng, chưởng lực bị đánh tan, kiếm khí cũng tan biến.
– Kiếm khách!
Vương Phương nhướng mày, trong nhận thức của mụ, chỉ có kiếm khách mới có kiếm ý, rất hiển nhiên Diệp Trần là một phần tử trong đó.
– Rất đáng tiếc, hôm nay lại có một tên kiếm khách ngã xuống…
Vương Phương nhỏ giọng cười nhạt, dưới thực lực tuyệt đối, kiếm ý cũng chỉ là trò chơi, tiềm lực của Diệp Trần khiến mụ nổi lên quyết tâm giết chết đối phương.
Không chút do dự, Vương Phương vận chuyển chân khí, hai tay hóa thành vô số ảo ảnh, cách không phách tới từng đạo chưởng lực màu đen theo quỹ tích hình quạt bắn tới, hầu như đem cả nửa con đường bao trùm bên trong, thực ra mà nói, chính là bao trùm khu vực trăm thước phía trước mặt, bởi thế trong quá trình này, con đường phía trước nhanh chóng tan vỡ.
– Thiên Toái Vân!
Đối với chưởng lực như thủy triều đánh tới, Diệp Trần giơ cao Tinh Ngân kiếm, một kiếm chém xuống.
Xoẹt!
Chưởng lực bị chia rẽ, một kiếm đánh ra, phía trước dường như có một tòa núi lớn, như một khối đá ngầm vĩnh cửu lù lù bất động.
– Vỡ cho ta!
Thuận theo thủy triều chưởng lực, Vương Phương phi thân mà đến, một chưởng đánh tới kiếm ý hữu chất vô hình, núi cao cũng bị đánh tan, đá ngầm cũng phải vỡ.
– Lão thái bà này quả nhiên lợi hại, hoàn toàn không phải võ giả nguyên cảnh hậu kỳ đỉnh phong bình thường.
Kiếm thế tan vỡ, Diệp Trần lại đánh ra một kiếm.
Vương Phương thế như chẻ tre, một chưởng tiếp một chưởng đánh ra, hư ảnh tam đầu xà phía sau dường như gia tăng uy thế cùng lực lượng cho mụ.
– Phân!
Lưu lại một đạo chân khí tàn ảnh tại chỗ, Diệp Trần chuyển chân, lách sang phía bên phía Vương Phương, một kiếm đâm ra, kiếm quang mờ ảo.
Đinh!
Cô Phong Tuyệt Sát bị cản lại dễ dàng, ngăn trở một kích này chính là hư ảnh Tam Đầu Xà ở phía sau Vương Phương, một đầu rắn trong đá phi xuống, phòng ngự một kiếm của Diệp Trần.
Tinh Ngân Kiếm đâm vào ba tấc, Diệp Trần lập tức lùi về sau.
Sau một khắc!
Mặt đất lắc lư kịch liệt, cái đuổi của hư ảnh tam đầu xà đập xuống đất, đá vụn bay loạn.
Vương Phương nghiêng người, thần sắc dữ tợn nói:
– Không ai nói cho người, trong võ giả cùng giai, ta và đại ca là vô địch sao?
– Chưa chắc! Đệ thập nhị thức, dung hợp.
Thân hình như lùi mà tiến, Diệp Trần công kích hư ảnh tam đầu xà, tinh ngân kiếm phóng ra ám sắc tinh hoa, mang theo tư thái bỏ qua cự ly không gian một kiếm bổ tới thân thể đối phương.
Không thể không nói, hư ảnh Tam Đầu Xà quá biến thái, Vương Phương không kịp phản ứng. Đến khi nhận ra thì đã có một đầu rắn bị Tinh Ngấn Kiếm đâm xuyên qua đầu.
Phốc! Phốc!
Tinh Ngấn Kiếm mất đi tính chính xác, không thể nào đâm vào chỗ hiểm của Vương Phương mà chỉ trúng vào bờ vai của nàng. Kiếm khí xuyên qua vai nàng chắm sâu xuống dưới đất một lỗ thật sâu.
– Cái gì!
Vương Phương không thể tin nhìn bả vai của mình bị thương.
– Để xem kiếm tiếp theo ngươi có thể tránh được hay không…
Thân thể lăng không chuyển hướng, Diệp Trần rơi xuống bên cạnh một vách tường bị tàn phá, đứng từ trên cao nhìn xuống.
– Không nên đắc ý! Ngươi không thể nào một lần nữa đột phát được phòng ngự của ta!
Vương Phương khẽ cắn môi, hai tay lúc giơ lên lúc hạ xuống, cách không bắn về phía Diệp Trần một đạo ánh sáng màu đen. Phạm vi công kích của đạo ánh sáng này thật lớn, đồng thời nó còn mang theo một tia uy áp linh hồn.
Diệp Trần nhún chân điểm một cái lên vách tường phóng lên trời. Trên không trung xuất hiện sáu chân khí tàn ảnh theo các góc độ khác nhau tập sát Vương Phương.
– Đây là chân thân!
Hư ảnh Tam Đầu Xà có thể cảm ứng được chân thân của Diệp Trần trong phạm vi ảnh hưởng của nó. Chính là thế mà không cần Vương Phương khống chế nó cũng có thể tự động phòng ngự hay công kích.
– Nhìn thấy cũng vô dụng. Cô Phong Tuyệt Sát!
Diệp Trần vốn ẩn nấp ở đằng sau một chân khí tàn ảnh. Khi đuôi rắn quét tới, chân thân liền tránh đi vượt qua cái đuôi của Tam Đầu Xà đâm một kiếm trúng bả vai của Vương Phương. Cũng không phải là hắn không muốn đâm vào chỗ hiểm của đối phương nhưng không biết tại sao mà phản ứng của Tam Đầu Xà quá nhanh. Đầu rắn cũng quá nhiều, hai đầu rắn cùng giáp công khiến cho Diệp Trần phải thay đổi quỹ tích. Một kiếm tất sát cuối cùng biến thành một kiếm kiệt lực.
Máu tươi ứa ra, Vương Phương thiếu chút nữa ngất đi. Song chưởng điên cuồng đánh ra, chưởng lực màu đen không ngừng lan tràn.
Mấy lần biến hoá thay đổi lộ tuyến Diệp Trần lại hữu kinh vô hiểm thối lui về phía sau một khoảng cách an toàn. Chân mày nhíu lại, cái hư ảnh Tam Đầu Xà kia dường như là bất diệt. Hắn muốn giết đối phương rất khó khăn, thậm chí không có cơ hội hạ sát chủ. Hơn nữa hắn có thể chiếm cứ thượng phong chính là nhờ một kiếm Cô Phong Tuyệt Sát dung hợp được thức thứ mười hai vào trong đó, uy lực cùng tốc độ đều bạo tăng. nếu không có đột phát đó thì hắn không thể nào phá nổi phòng ngự của đối phương.
– Khó trách tự xưng là cùng giai vô địch, cũng không phải là lời nói xuông. Hiện tại ta cũng tinh tường được một điểm đối phương có hư ảnh Tam Đầu Xà là do trên người có hình xăm Tam Đầu Xà. Như vậy Vương Xà trên người có hình xăm Ngũ Đầu Xà, khi hắn kế thừa lực lượng kích hoạt hình xăm thì cũng có thể gọi là hư ảnh Ngũ Đầu Xà. Tam Đầu Xà đã lợi hại như thế rồi thì không biết hư ảnh Ngũ Đầu Xà còn bá đạo đến như thế nào. Mà tầng lớp cao tầng của Vương gia vì cái gì để cho một tộc nhân chi thứ tới kế thừa lực lượng gia tộc. Là vì tiềm lực của Vương Xà?
Trong lòng Diệp Trần cũng đã hiểu rõ, tuy không biết Vương Xà muốn kế thừa loại lực lượng gì nhưng loại lực lượng này về hình thức thì hắn đã biết được. Một khi Vương Xà kế thừa lực lượng thành công kích phát ra hư ảnh Ngũ Đầu Xà, nói không chừng có khả năng trở thành tồn tại vô địch trong đám võ giả cùng giai.
Trong lúc nhất thời Vương gia thần bí khiến cho Diệp Trần rất hứng thú. Đây cũng không phải là một gia tộc cửu phẩm bình thường.
– Hắc Xà Truy Ảnh!
Diệp Trần nhiều lần né tránh công kích, kích thích lửa giận của Vương Phương. Nàng hít sâu một hơi, trên người nổi lên hao quang đen bóng. Cùng lúc đó hư ảnh Tam Đầu Xà ở sau lưng biến mất một đầu rắn, phảng phất như lực lượng của đầu rắn này dung nhập vào cơ thể nàng, theo đó mà chân khí đại tăng. Vương Phương nắm tay thành quyền cách không tung một chưởng về phía Diệp Trần.
Rắc!
Mặt đất rạn nứt, khí kình giống như một con rắn đánh tới. Diệp Trần phát hiện tuy tốc độ của mình nhanh nhưng vẫn bị khí kình hình rắn đuổi kịp và vượt qua. Vội vàng thi triển tuyệt kỹ Hóa Ảnh Bạo trong Phân Thân Hoá Ảnh, ngay lập tức gần trăm chân khí tàn ảnh nổ tung giống như hoa thuỷ tiên đang nở, nhanh đến mức tận cùng.
PHỐC PHỐC…
Kình khí hình xà xuyên thẳng qua chân khí tàn ảnh, từng cái từng cái một, ước chừng khi nó huỷ diệt hơn phân nửa số chân khí tàn ảnh thì mới bạo liệt lần cuối huỷ diệt thêm mười mấy đạo chân khí tàn ảnh.
Tránh khỏi được phạm vi của vụ nổ, Diệp Trần không hề dừng lại mà hướng tới Vương Phương công kích.
Vừa mới tới gần, trong nội tâm Diệp Trần hiện lên nguy cơ, hắn quyết đoán lui về phía sau.
Trong mấy lần nhát mắt, một đạo chân khí giống như của Vương Phương nhưng so với Vương Phương còn cường đại hơn rất nhiều, phô thiên cái địa bao phủ xung quanh mà đến.
Đám người vây xem liền kinh hô.
– Là Vương gia gia chủ Vương Hằng. Hắn cũng phải ra mặt rồi.
– Vương gia Tam cô cô gặp nguy hiểm, Vương gia đại lão gia không ra mặt thì không còn gì để nói. Ngược lại tên tiểu tử kia cũng vô cùng lợi hại. Cư nhiên có thể hai lần khiến Tam cô cô bị thương. Đây chính là sự tình trước nay chưa từng xảy ra.
– Xem ra vừa rồi tiểu tử kia rút lui chính là sớm biết Vương gia đại lão gia sẽ xuất hiện.
Một chọi một Diệp Trần vẫn có thể miễn cưỡng đánh được. Nếu đánh không lại thì có thể chạy trốn! Dù sao thì Vương gia không có cường giả Tinh Cực Cảnh cho nên không một ai ở Vương gia có thể lưu hắn lại được. Chỉ là riêng bản thân Vương Phương đã lợi hại rồi, hiện tại còn một người nữa còn lợi hại hơn nàng. Nếu như còn tiếp tục ở lại chính là tự gánh lấy hậu quả.
Thân hình lập loè, Diệp Trần biến mất trong tầm mắt mọi người.
Hô!
Cuồng phong xuất hiện, một đạo thân ảnh xuất hiện trước mặt Vương Phương, người này là một vị lão giả trên dưới bảy mươi tuổi.
Khiến người ta kinh dị là sau lưng lão giả này cũng có hư ảnh nhưng không phải là Tam Đầu Xà mà là Tứ Đầu Xà, hình thể so với Tam Đầu Xà ở sau lưng của Vương Phương còn lớn hơn. Không khí quanh người lão giả đều bất động, bình tĩnh không có gợn sóng.
– Tiểu Phương, rốt cuộc là có chuyện gì? Tại sao lại biến thành như thế này?
Vương Phương phẫn nộ nói:
– Tiểu tử kia rõ ràng giết tứ đệ. Ta muốn lột da hắn.
– Tứ đệ bị giết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lão giả đối với những việc làm gần đây của Tứ đệ không vừa ý. Chẳng những che chở cho Vương Bình mà còn cùng một đám đối địch với chính mình. Hắn chẳng lẽ không biết, bản thân mình là như vậy là vì Vương gia. Chỉ có huyết mạch nồng độ đủ cao mới có thể tạo ra được cường giả. Cái gì gọi là tộc nhân chính chống cũng quá mức ngu muội đi. Hơn nữa trọng yếu nhất chính là khi huyết mạch có nồng độ đạt tới Ngũ Đầu Xà thì có khả năng tiến hoá thành Lục Đầu Xà. Lục Đầu Xà so với Tứ Đầu Xà càng có giá trị. Đây là hắn cũng chính là lý do mà hắn bỏ qua cháu trai mình là lựa chọn một tộc nhân chi thứ. Vương gia muốn quật khởi khôi phục vinh quang ngày xưa thì tầm nhìn không thể nào nhỏ bé được.
Đương nhiên Tứ đệ vẫn là Tứ đệ. Bị người ta giết bản thân hắn không thể nào thờ ơ được.
Ban đêm dần dần buông xuống. Ánh trăng hôm nay rất sáng.
Trên một hòn đảo nhỏ không người ở Tinh Vực Hồ. Diệp Trần tìm được một địa phương tu luyện vô cùng thích hợp. Hắn lấy Kiếm Hình Thảo cùng với bội kiếm của Chiến Vương từ trong Trữ Vật Linh Giới ra. Diệp Trần thầm nghĩ: Kiếm Ý đã đạt được năm thành rất lâu rồi, hiện tại cũng đã ổn định. Nên vận dụng thời điểm này để cảm ngộ Kiếm Ý.
Tầng thứ tư Bàn Xà Đảo.
Trong đại sảnh sơn trang.
– Đại ca, trong Bàn Xà Đảo cũng chỉ có một mình người là có thể đánh chết được tiểu tử kia, ngươi cần phải vì Tứ đệ mà làm chủ.
Vương Phương thấp giọng nói.
Vương Hằng lại bất đắc dĩ phẫn nộ:
– Sự tình của Tứ đệ ta tự nhiên hiểu. Không thể không nói cái nãy cũng chính là do bản thân hắn muốn chết. Rõ ràng là vô duyên vô cớ ám sát người khác. Đối mặt với loại sự tình này bất luận là võ giả Bão Nguyên Cảnh nào có thực lực đều phẫn nộ. Bất quá hắn giết Tứ đệ, ta cũng không thể chuyện gì cũng không làm, nếu không mọi người ở Bàn Xà Đảo sẽ nghĩ Vương gia chúng ta như thế nào.
Tứ đệ chết cùng với đại tôn tử Vương Bình không thoát khỏi liên quan. Dưới tình huống Vương Hằng nghiêm khắc ép hỏi, Vương Bình mới đem mọi chuyện nói ra, đương nhiên trong đó có giấu diếm chuyện Diệp Trần cùng với Vương Xà có quan hệ. Hắn thuần tuý nói rằng xem Diệp Trần rất khả nghi nên mới kêu Tứ gia gia chủ động đi dò xét. Vương Hằng tuy đã già nhưng mà trí lực cũng không có thoái hoá. Sự tình thật giả trong lời nói của Vương Bình hắn chỉ cần để ý là có thể xem thấu. Sau khi cấm túc Vương Bình, Vương Hằng liền phái người đi điều tra tiền căn hậu quả mới biết được Diệp Trần đã đưa Vương Xà đến Bàn Xà Đảo. Vương Bình và Tứ đệ bởi vì chuyện này mà có ý định âm thầm diệt hắn. Nhưng nào có thể đoán được thực lực của Diệp Trần vượt qua dự đoán của bọn họ, ngược lại khiến cho Tứ đệ mất mạng.
Chương 232: Tổ chức vây bắt
Vương Phương bất bình nói:
– Đại ca, ngươi chuẩn bị như thế nào?
Vương Hằng nói:
– Chuyện này phần sai là ở Tứ đệ, chặt một tay của hắn là được rồi.
– Cái gì? Chỉ chặt một tay. Tứ đệ không phải rằng sẽ chết vô ích sao?
Vương Phương hô to gọi nhỏ, tựa hồ không thể nào tin được quyết định của Vương Hằng.
Vương Hằng quát lên:
– Nếu không phải ngươi cứ khăng khăng che chở cho bọn hắn thì Tứ đệ đâu có bị người ta giết chết. Người chịu trách nhiệm lớn nhất trong chuyện này chính là ngươi chứ không phải ai khác. Phạt cấm túc ngươi một năm không được tham gia vào đại sự của gia tộc.
Vương Phương ngây ngốc, Vương Hằng rất ít khi nổi giận với nàng. Cho dù có giận thì cũng sẽ không trực tiếp thể hiện rõ ràng như vậy. Lúc này bị khí thế của đối phương áp bách, lực lượng huyết mạch cũng không thể nào khống chế. Trên phương diện uy áp về linh hồn lực thì song phương đều bỏ qua thực lực. Lời nói của nàng vốn đã vọt tới yết hầu rồi nhưng phải nuốt xuống.
Vương Hằng không hề quản nàng, liền phân phó người đi điều tra tung tích của Diệp Trần. Chỉ cần hắn vẫn còn ở phụ cận Bàn Xà Đảo thì nhất định tìm được. Tìm không thấy thì đối phương đã rời đi, hắn cũng không xử lý nữa.
Một lúc lâu sau, Vương Hằng lại nói:
– Truy xét được người này không thể hành động thiếu suy nghĩ. Lập tức chạy về báo cho ta biết.
– Vâng!
Phần đông trưởng lão phụ trách việc này đều lĩnh mệnh rời đi.
Vô Nhân Đảo có diện tích ước chừng mười dặm, trên đảo không có lấy một ngọn núi nào, cả đảo là đồng bằng. Làm cho người ta cảm thấy kỳ quái chính là trên khu vực phía đông nam của hòn đảo lại có một tiểu sơn cốc. Trên sơn cốc có một thác nước từ trên cao rót xuống đầm nước rầm rầm rung động.
Diệp Trần không nhúc nhích ngồi trong cốc, mắt nhìn về phía nham bích đối diện.
Khối nham bích này cùng với nham bích bình thường không giống nhau bởi vì trên đó có một vết kiếm. Vết kiếm sâu ba trượng, rộng ba trượng, hẹp dài sắc bén, tràn ngập Kiếm Ý cường đại. Cỗ Kiếm Ý này phảng phất giống như có thể xuyên thủng nhân tâm, chém giết linh hồn cho đến khi phá vách tường mà ra.
Kiếm Ý đã tồn tại thật lâu, từ khuya ngày hôm qua cho tới tận bây giờ nhưng vẫn như trước không hề tieu tán. Hơn nữa bởi vì nguyên nhân ẩn chứa Kiếm Ý mà vết kiếm kia lưu lại trên nham bích khiến cho nó đặc biệt cứng rắn. Bình thường Diệp Trần chỉ cần một ngón tay là có thể nhẹ nhàng tạo thành một cái lỗ trên nham bích, nhưng hiện tại chỉ có thể lưu lại dấu tay mờ nhạt mà thôi.
Mà vết kiếm này chính là do bội kiếm Chiến Vương chém ra. Lúc ấy Kiếm Hình Thảo cùng bội kiếm Chiến Vương khẽ lại gần nhau. Một tia Kiếm Ý trong Kiếm Hình Thảo liền dung nhập vào bên trong bội kiếm Chiến Vương. Cầm bội kiếm Chiến Vương trong tay, Kiếm Ý của Diệp Trần dâng trào, một kiếm chém lên nham bích. Chính vì thế mà lưu lại một đạo Kiếm Ý trường tồn.
Ngày qua ngày, cuối cùng Diệp Trần cũng bừng tỉnh.
– Kiếm Ý thật cường hãn, rõ ràng có thể khiến ta đắm chìm trong đó, không thể tự kiềm chế mà quên mất cả thời gian.
Diệp Trần thì thào lên tiếng.
Trong lúc Diệp Trần đang lầm rầm tự nói thì Kiếm Ý trên vết kiếm đang theo gió tán đi.
– Một tia Kiếm Ý đại khái có thể tồn tại hai ngày, hoàn toàn kém xa với Kiếm Ý năm trăm năm không tiêu tán ở Thiên Tiệm Hạp. Bất quá sự so sánh này quá khập khiễng đi. Chuẩn nhất vẫn là một tia so sánh với một tia là tốt nhất. Kiếm Ý ở Thiên Tiệm Hạp quá bá đạo, ngay cả cường giả Tinh Cực Cảnh cũng có thể bị chém chết. Ta hiện giờ đến đó không hề có tác dụng gì. Nếu như Kiếm Ý viên mãn thì có thể đến đó xem một chuyến, tiện thể tìm kiếm mảnh vỡ cuối cùng của bội kiếm Chiến Vương.
Tuy nói không thể tự kiềm chế nhưng một khi gặp nguy hiểm, Diệp Trần vẫn có thể cưỡng ép bản thân tỉnh táo lại. Vừa rồi hắn cảm giác được Kiếm Ý sắp tiêu tan cho nên mới tự động thanh tỉnh. Về phần thời gian, đối với hắn mà nói xác thực là trôi qua rất nhanh. Dù sao đây cũng là Kiếm Ý Chiến Vương hoặc ít hoặc nhiều đều khiến cho hắn có chút trầm mê.
Cảm ứng trình độ Kiếm Ý của mình, Diệp Trần mỉm cười. Kiếm Ý của hắn đã đạt tới sáu thành. Một cây Kiếm Hình Thảo lại có thể giúp cho hắn lĩnh ngộ được một thành Kiếm Ý, tựa hồ còn dư dả, khoảng cách cách đến bảy thành Kiếm Ý không còn xa. Không biết cây Kiếm Hình Thảo thứ hai có thể giúp cho hắn đột phát đến bảy thành Kiếm Ý hay không. Lúc đó sức chiến đấu của hắn sẽ tăng mạnh, đạt tới trình độ mà ngay cả bản thân Diệp Trần cũng không thể nắm bắt được. Phải biết rằng lĩnh ngộ Kiếm Ý càng về sau càng khó, mỗi lần tinh tiến một điểm thì sức chiến đấu gia tăng một cách đáng kể. Ban đầu ở phòng đấu giá Kim Đỉnh Thành, vị cường giả Tinh Cực Cảnh kia trong lúc hữu ý vô ý phóng xuất ra Kiếm Ý. Có lẽ còn chưa có đại thành nhưng lại khiến cho người ta cảm giác phát lạnh, giống như tuỳ thời đều có thể chém giết sinh cơ cùng linh hồn của một gã võ giả Bão Nguyên Cảnh.
Lấy ra gốc Kiếm Hình Thảo thứ hai, không cần Diệp Trần khống chế, một tia Kiếm Ý từ bên trong tự động thoát ra ngoài dung nhập vào bên trong bội kiếm Chiến Vương không trọn vẹn.
– Trảm!
Kiếm Ý một lần nữa cô đọng, Diệp Trần chém một kiếm lên nham bích.
Phốc Phốc!
Một vết kiếm xuất hiện, Kiếm Ý đáng sợ tràn ngập, trường tồn không tiêu tan. Thu hồi bội kiếm Chiến Vương, Diệp Trần nhìn vết kiếm mà xuất ra Kiếm Ý của bản thân cùng tiếp xúc giao phong với Kiếm Ý trên vết kiếm mà cảm ngộ sự huyền diệu ở trong đó.
Mặt trời chiều đã ngả về tây. Thời gian lại lưu động, bên ngoài Vô Nhân Đảo mấy trăm dặm có hai đạo nhân ảnh bay vút đến.
– Cao thủ trong gia tộc từng tra xét hòn đảo này cảm nhận được Kiếm Ý mãnh liệt, hắn hẳn là ở đây.
Vương Hằng nói với Vương Phương.
Vương Phương hung ác nói:
– Lần này xem như làm sao trốn thoát được.
Vương Hằng cảnh cáo nói:
– Ngươi thành thật đứng một bên quan sát là được rồi. Không cho phép tự động hành sự. Hết thảy để cho ta quyết định.
Vốn Vương Hằng không định để cho Vương Phương đi theo nhưng đối phương khẩn cầu nài nỉ cho nên mới miễn cưỡng đáp ứng. Điều kiện tiên quyết là phải đứng ở bên ngoài xem không cho pháp khoa chân múa tay.
– Ta biết rõ.
Vương Phương rất muốn nhìn thấy bộ dạng Diệp Trần bị chặt đứt một tay. Đối với phần lớn người mà nói thì bị mất một tay chính là sự tình vô cùng thống khổ, không chỉ là thống khổ trên thân thể mà điều này còn khiến cho đối phương mất đi niềm tin vào tương lai với thân thể không trọn vẹn của bản thân. Điều này đối với sự phát triển về sau có ảnh hưởng rất lớn.
Chương 233: Bảy thành kiếm ý doạ khiếp Vương gia
Vương Hằng thở dài một hơi, chặt đứt tay của Diệp Trần cũng là quá phận. Xem tình huống lúc đó, nếu như đối phương không giống như mình tưởng tượng thì chỉ cần giáo huấn một chút là được, cũng không cần phải chặt đứt tay của hắn. Nếu không khi không thể giết chết đối phương thì hắn cũng có thể biết được khi chặt một tay của đối phương sẽ gặp phải sự trả thù đáng sợ như thế nào.
Tốc độ của hai người cực nhanh, chỉ chốc lát là đã tới gần Vô Nhân Đảo.
Ông!
Đột ngột!
Một cỗ Kiếm Ý kinh khủng phóng lên trời, tràn ngập tứ phương, không khí như có như không cấn động.
– Bảy thành Kiếm Ý.
Trong sơn cốc Diệp Trần bồi hồi mừng rỡ nói.
Kiếm Ý đột phá tới bảy thành, Diệp Trần nhanh chóng phát giác, Kiếm Ý vốn chỉ là hư vô nhưng hiện giờ giống như đã ngưng tụ thành hình. Từ vô hình vô chất hóa thành hữu hình. Đương nhiên với cường độ linh hồn lực cường đại của hắn thì chỉ cần sinh ra một chút cảm ứng thôi thì có thể quan sát được những biến chuyển của Kiếm Ý dù là nhỏ nhất.
Thoáng tiếc nuối, Diệp Trần nhìn Kiếm Ý Chiến Vương ẩn chứa trong Kiếm Hình Thảo dần dần suy yếu đi. Nếu như nói luồng Kiếm Ý chiến vương thứ nhất khiến cho hắn có thể đột phá từ Kiếm Ý năm thành lên Kiếm Ý sáu thành. Mà luồng Kiếm Ý thứ hai cũng miễn cưỡng giúp cho hắn đột phá lên bảy thành. Giờ phút này cho dù là có luồng Kiếm Ý Chiến Vương thứ ba thì cũng rất khó có khả năng đột phá thêm. Tối đa cũng chỉ có thể củng cố thêm Kiếm Ý của bản thân mà thôi.
Bất quá Kiếm Ý bảy thành đã là đủ đối với Diệp Trần. Diệp Trần lúc này mới biết rằng trước kia bản thân mình đã đánh giá quá thấp sự đáng sợ của Kiếm Ý. Kiếm Ý bảy thành không chỉ có mang lại hiểu quả tăng phúc lực công kích mà còn có thể khiến cho đầu óc của Diệp Trần thêm thông suốt. Trước kia có một số chỗ tối nghĩa không thể nào hiểu được thì tại thời điểm Kiếm Ý đột phát lên bảy thành khiến cho Diệp Trần bừng tỉnh. Như tuyệt chiêu cận chiến Cô Phong Tuyệt Sát, giờ phút này hắn tự nhiên có thể dung hợp được thức thứ mười ba, đạt đến trình độ viên mãn. Thiên Toái Vân cũng hoàn mỹ dung hợp đệ tam thức, uy lực được nâng cao một bước lớn.
Tổng thể mà nói, Kiếm Ý bảy thành trực tiếp gia tăng ba thành lực công kích. Không những thế còn gián tiếp tăng hai thành lực công kích, tổng cộng là năm thành. Đây là một điều đáng sợ.
– Đinh!!
Tinh Ngấn Kiếm rời khỏi vỏ, Kiếm Ý của Diệp Trần dâng lên, một kiếm hóa thành Thiên Lam Quang Trảm.
Rắc!!
Sơn cốc bị một kiếm phân thành hai một đường thẳng tắp, tạo thành một khe nứt. Một kiếm này so với trước kia hoàn toàn bất đồng, Diệp Trần rõ ràng cảm nhận được Kiếm Ý từ lỗ hổng kia đọng lại trong vài lần hô hấp mới tan biến đi. Phải biết rằng thường ngày chiến đấu, Kiếm Ý của hắn cũng không có cô đọng lại dù chỉ là trong nháy mắt.
– Tốt! Tìm hiểu Kiếm Ý Chiến Vương cũng giúp cho ta lĩnh ngộ ra một tia Bất Hủ Chi Ý. Mặc dù chỉ là một tia nhưng đối với kiếm khách là một điều vô cùng ý nghĩa.
Chỉ đơn thuần là lĩnh ngộ Kiếm Ý cô đọng trong Kiếm Hình Thảo không đủ để lĩnh ngộ ra Bất Hủ Chi Ý nhưng Diệp Trần còn có mảnh vỡ bội kiếm Chiến Vương. Tuy không trọn vẹn nhưng dù sao thì nó cũng đã có lịch sử năm trăm năm, trên đó vẫn còn lưu lại một tia tinh thần Kiếm Ý của Chiến Vương.
– Ân! Có người!!
Theo lỗ hổng, Diệp Trần phát hiện ra cách đó hơn mười dặm có hai đạo thân ảnh đang đứng trên hư không.
– Đi mau! Kiếm Ý của người này lại có thể khủng bố như vậy, võ giả dưới Tinh Cực Cảnh không còn ai là đối thủ của hắn nữa!
Vương Hằng hoảng hốt, hắn là gia chủ Vương Gia, bản thân kế thừa lực lượng của huyết mạch Tứ Đầu Xà. Bản thân hắn chưa có từng tự xưng mình là võ giả vô địch cùng giai, tất cả từ đầu đến giờ đều là người khác gọi hắn như vậy. Mà hắn biết rõ tại Nam Trác Vực này vẫn có một ít võ giả Bão Nguyên Cảnh có khả năng đánh bại hay thậm chí đánh chết hắn, chứ đừng nói đến cả Chân Linh Đại Lục hoặc là những vừng biển rộng lớn bát ngát quanh Chân Linh Đại Lục.
Thiên hạ này quá rộng lớn, cái gọi là võ giả vô địch cùng giai cũng chỉ có thể sinh ra ở trong một phạm vi nhất định. Nếu như có ai dám tự xưng trong thiên hạ này cùng giai vô địch thì hắn chính là một kẻ điên.
Vương Phương há mồn, không biết nên nói cái gì cho phải. Thẳng đến khi Vương Hằng hét lên một tiếng, lúc này nàng mới tỉnh ngộ, tâm lý hoảng loạn quay ngược lại theo sát sau lưng Vương Hằng.
Vèo!
Hai người thân là Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, trên người lại có lực lượng huyết mạch. Tốc độ nhanh không thể tưởng nổi. Trong nháy mắt đã đi ngót một dặm đường.
– Xem ra bọn chúng bỏ chạy cũng rất nhanh.
Diệp Trần cười lạnh một tiếng, bản thân hắn cũng không có ý tứ đuổi theo. Hiện tại hắn giết Vương Phương cũng chỉ cần một kiếm. Giết Vương Hằng ước chừng cần tốn chút ít công phu. Nhưng tuyệt đối cũng không có quá gian nan. Chỉ là giết hai người bọn họ, Vương gia sẽ sụp đổ, đối với việc Vương Xà chuẩn bị kế thừa lực lượng huyết mạch là một chuyện không tốt.
Đối với điều có thể uy hiếp tới bản thân thì Diệp Trần sẽ không có nhân từ nương tay. Ví dụ như Nguyên Tông Bác, thực lực của hắn không ra hồn nhưng sau lưng hắn lại có Thiên Ưng Lâu là một thế lực cường đại. Không giết hắn, ngày sau tất có hậu hoạn. Mà Vương gia bất quá cũng chỉ cửu phẩm gia tộc. Trong tộc ngay cả một gã cường giả Tinh Cực Cảnh cũng không có, sự uy hiếp đối với hắn cũng rất nhỏ.
Đương nhiên, điều kiện là Vương giả phải biết phân biệt tốt xấu, nếu không khó tránh khỏi việc đại khai sát giới.
– Đã qua bốn ngày! Không biết Chu Bá có thể kiếm được Huyết Dương Hoa hay không.
Kiếm Ý tăng lên không có nghĩa là sức chiến đấu của bản thân tăng lên. Vốn liếng của hắn hiện giờ chính là có thể thi triển Huyết Ma Giải Thể, dưới tình trạng liều mạng Diệp Trần có thể bộc phát lực chiến đấu vô cùng đáng sợ.
Phân Thân Hóa Ảnh nhẹ nhàng thi triển, Diệp Trần nhanh chóng chạy tới Bàn Xà Đảo.
Đại Sảnh Vương gia.
– Cái gì? Hắn chạy tới Bàn Xà Đảo.
Sắc mặt Vương Hằng đại biến, chợt cười khổ nói.
Vương Phương không có cái tư thái tâm cao khí ngạo như lúc trước nữa, lúc này nàng cắn răng nói:
– Hắn nếu đến Vương gia trả thù, ta cùng hắn liều mạng. Dù sao, đây cũng là do ta gây ra.