Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 44 [Chương 223 đến 226(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 223: Huyết Chi Ngàn Năm
Xoẹt!
Diệp Trần thu hồi Tinh Ngấn Kiếm, một đạo huyết thuỷ ở vị trí trái tim của lão tam phun ra. Đại lượng sinh mệnh lực của hắn không ngừng bị xói mòn đến chết.
– Nguyên lai không phải hắn nhanh mà là ta chậm.
Thẳng đến lúc chết lão tam mới giật mình tỉnh ngộ. Kiếm của Diệp Trần không phải quá nhanh mà thời khắc đối phương xuất kiếm sẽ tạo ra ảo cảnh khiến đối phương tưởng rằng kiếm còn rất xa mới đến. Chính vì thế mà đối phương mới sinh ra một tia thư giãn. Mà chính điều này khiến cho đối phương bị kiếm quang đột ngột đâm tới không thể nào phòng bị được.
Người đã chết, nhưng thân thể lão tam vẫn duy trì quán tình không ngừng bay về phía trước, đến khi dụng phải đại thụ thì mới dừng lại.
– Rõ ràng có thể phát hiện ra nhưng đáng tiếc quá trễ!
Diệp Trần cảm thấy kinh ngạc, Cô Phong Tuyệt Sát huyền ảo ở chỗ có thể là đối phương bị hỗn loạn trên phương diện không gian cảm giác. Rõ ràng là rất gần nhưng khiến cho hắn cảm giác như rất xa. Cho đến khi bị giết thì phản ứng thần kinh của bản thân cũng theo không kịp.
Tay phải khẽ vẫy một cái, Trữ Vật Linh Giới của lão tam bắn tới tay Diệp Trần.
– Hiện tại cũng nên giải quyết Nguyên Tông Bác cùng Kim tiên sinh rồi!
Vận dụng linh hồn lực để quan sát, Diệp Trần nhanh chóng tìm được tung tích của hai người Nguyên Tông Bác. Hai người bọn hắn đang chạy tới đây, tốc độ rất nhanh.
– Nguyên huynh, ta đột nhiên có dự cảm không hay.
Trong quá trình phi hành Kim tiên sinh nhíu mày, tốc độ không tự nhủ chậm lại.
Nguyên Tông Bác nghi ngờ nói:
– Như thế nào, chẳng lẽ ngươi cho rằng tiểu tử kia có thể bằng sức một người đánh chết ba huynh đệ Lang Đầu Sơn. Lần trước hắn đánh nhau với chúng ta không phải chạy trối chết sao. Ba huynh đệ Lang Đầu Sơn cũng phải là hạng vừa, thực lực còn lớn hơn chúng ta.
– Theo lý là như thế. Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
– Vậy theo ngươi làm thế nào bây giờ, cũng không thể chuyện gì cũng không làm.
– Có lẽ ta quá đa tâm, chúng ta đi.
Kim tiên sinh tưởng tượng ra mọi loại kết cục rồi cũng hiểu được không thể nào phát sinh ra cái vạn nhất. Dù sao thì thực lực của ba huynh đệ Lang Đầu Sơn cũng không đơn giản. Diệp Trần cho dù có bổn sự cũng không thể đơn giản giết chết bọn họ. Bài trừ tạp niệm Kim tiên sinh tăng tốc độ, hơn nữa còn đem chân khí hộ thể tăng cường lên tới mức cực hạn.
Trên một cây đại thụ, Diệp Trần ẩn thân dưới tán lá xanh tươi xum xuê.
Hai chân hắn uốn lượn, trọng tâm thân thể nghiêng về phía trước, tựa hồ tích súc lực lượng. Tay phải nắm lấy chuôi kiếm, đồng thời cũng vận sức chờ phát động. Một đôi con ngươi lăng lệ ác liệt, thông qua linh hồn lực cảm ứng được toàn bộ nhất cử nhất động của Nguyên Tông Bác và Kim tiên sinh. Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì đối phương trong lần hô hấp nữa sẽ chạy tới. Đây chính là cơ hội tốt nhất để Diệp Trần nhất kích tất sắc.
Vèo! Vèo!
Hai người đến nơi, Kim tiên sinh ở bên trái, Nguyên Tông Bác ở bên phải vẫn luôn bảo trì khoảng cách bốn đến năm mét.
– Kỳ quái, như thế nào không có động tĩnh gì, chẳng lẽ tiểu tử kia đã chạy mất?
Chân khí hộ thể bao bọc lấy toàn bộ thân thể, Nguyên Tông Bác đứng giữa không trung truyền âm cho Kim tiên sinh.
Kim tiên sinh nói:
– Kẻ này giảo hoạt đa đoan, sẽ không dễ dàng bị đánh chết như vậy. Hi vọng vẫn còn kịp.
– Ân! Ba huynh đệ Lang Đầu Sơn cũng chưa cùng với hắn giao thủ qua, chắc chắn sẽ chủ quan. Như vậy cũng tốt, đến khi bọn hắn chịu khổ cũng không thể nào cười nhạo chúng ta được.
Tốc độ hai người cực nhanh, chỉ trong chốc lát đã đứng bên cạnh đại thụ nơi Diệp Trần ẩn núp.
– Chính lúc này!
Hai chân Diệp Trần bật lên, Tinh Ngấn Kiếm rời vỏ, một đạo kiếm quang sắc bén màu xanh xuyên thủng cành lá xuất hiện trước mặt Kim tiên sinh.
– Mạng ta xong rồi!
Trong nội tâm Kim tiên sinh phát ra tiếng gào thét tuyệt vọng. Sắc một khắc, dĩ nhiên thân thể chia lìa, huyết thuỷ bắn ra ngoài cao hơn ba mét.
– Kim tiên sinh!
Kiếm quang quá nhanh, Nguyên Tông Bác còn chưa có kịp nháy mắt thì Kim tiên sinh đã chét.
– Đến ngươi!
Thân ảnh Diệp Trần cùng thi thể Kim tiên sinh giao thoa cùng một chỗ, hai chân trùng trùng điệp điệp đạp lên mặt đất cứng rắn, dùng sức đạp một cái. Chân khí phun ra bắn ra một đạo kiếm quang hướng tới Nguyên Tông Bác bắn tới.
Toàn thân Nguyên Tông Bác dựng tóc gáy, Diệp Trần vừa mới thi triển ra kiếm thuật quá mức lặng lệ ác liệt khiến cho hắn sợ hãi. Ngay cả Kim tiên sinh cũng không kịp phản ứng, nếu như bình tĩnh xem xét, nếu đổi vị trí giữa Kim tiên sinh và hắn thì đồng dạng cũng không thể nào tránh thoát khỏi một kiếm tất sát vừa rồi.
Đáng sợ hơn là hắn hoài nghi ba huynh đệ Lang Đầu Sơn toàn bộ đều bị Diệp Trần giải quyết xong rồi. Tựa như vừa rồi hắn đánh chết Kim tiên sinh, một kiếm một mạng người.
– Trốn!
Từ mười phần chắc chắn thành công thì giờ đây trong lòng Nguyên Tông Bác chỉ có sự sợ hãi. Hắn thúc dục chân khí điên cuồng quán chú Huyết Ưng chân khí trên đôi cánh Huyết Ưng sau lưng. Nguyên Tông Bác phóng vào bên trong bụi cây như thiểm điện.
Phốc! Phốc!
Tinh Ngấn Kiếm chém xuống một cái cũng chỉ có thể khiến chân khí hộ thể của Nguyên Tông Bác rung động mà thôi. Diệp Trần cau này hạ xuống một cây đại thụ. Người này quả nhiên là người khó giải quyết nhất trong năm người. Chẳng những có được cấm kị bí quyết Huyết Ma Giải Thể đại pháp mà tốc độ cũng rất nhanh.
Phanh!
Đại thụ bị bẻ gãy đôi, Diệp Trần mượn lực phản chấn cực tốc đuổi theo Nguyên Tông Bác.
– Luyện Tâm Nhất Kiếm!
Hai tay Diệp Trần nắm chặt Tinh Ngấn Kiếm huy kiếm chém ra một đạo kiếm khí hình cung màu xanh da trời. Kiếm khí bắn về phía trước đánh trúng lưng Nguyên Tông Bác.
– A! Tiểu tử đáng giận!
Nguyên Tốc Bác thân hình chao đảo vài cái suýt chút nữa rơi xuống dưới đất. May mà hắn nhanh chóng ổn định thân hình, tốc độ lại một lần nữa bạo tăng điên cuồng lướt tới Vũ Thành cách đó mấy trăm dặm. Chỉ cần trở về Vũ Thành thì cho dù Diệp Trần có thủ đoạn thông thiên như thế nào cũng không dám động đến một sợi tóc gáy của hắn.
Bằng vào một kiếm vừa rồi, Diệp Trần cũng rút ngắn được khoảng cách với Nguyên Tông Bác đến gần mấy chục thước, bất quá loại phương pháp này rõ ràng không có hiệu quả cho mấy. Diệp Trần sử dụng linh hồn lực cũng chỉ có thể sáu lần xuất ra Luyện Tâm Nhất Kiếm. Sáu lần chính là cực hạn của hắn bây giờ, chỉ cần không cẩn thận sẽ khiến tinh thần bị tổn thương, sức chiến đấu giảm đi một cách đáng kể. Hơn nữa bởi vì đang phi hành với tốc độ cao nên uy lực của Luyện Tâm Nhất kiếm cũng chỉ phát huy được đến năm thành, không đủ để phá vỡ chân khí hộ thể của Nguyên Tông Bác, hiệu quả thực sự không lớn một chút nào.
Luyện Tâm Nhất Kiếm không có hiệu quả, nhưng Diệp Trần vẫn còn có một môn công phu sát thủ phụ trợ. Chính là Phá Hư Chỉ! Uy lực của Phá Hư Chỉ tuy không lớn nhưng lại có hiệu quả bài trừ chân khí.
Tay trái cầm lấy kiếm, ngón trỏ tay phải Diệp Trần giơ lên không trung điểm một chỉ.
Ah!
Nguyên Tông Bác thét lên một tiếng rồi rơi xuống rừng thông.
– Đáng giận, ta không ngờ lại bị một tiểu tử bức tới tình cảnh như thế nàu. Chẳng nhẽ phiến rừng rậm này chính là nơi Nguyên Tông Bác ta táng thân.
Nguyên Tông Bác rơi xuống mắt đất, không dám tiệp tục phi hành trên không trung mà chạy trốn bên dưới mặt đất. Trong đầu không ngừng nghĩ đến những điều tuyệt vọng.
– Không thể nào, Nguyên Tông Bác ta không thể nào chết ở chỗ này được.
Trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, Nguyên Tông Bác lấy từ trong Trữ Vật Linh Giới ra một vật thể huyết sắc, không hề do dự nhét vào trong miệng. Ngay sau đó hắn thúc dục Huyết Ma Giải Thể đại pháp, chân khí sôi trào bá đạo quán chú đến huyết nhục bên trong hai tay của hắn. Da dẻ Nguyên Tông Bác lập tức xuất hiện những vết nứt, những đường tơ máu cùng chân khí dung hợp cùng một chỗ khiến cho chân khí có màu đỏ tươi.
– Chết!
Cánh tay phải bành trướng, Nguyên Tông Bác cầm kiếm xoay người bổ về phía sau một kiếm.
Phần phật!
Huyết sắc kiếm khí đón gió chém tới khiến cho mặt đất nứt ra một vết nứt dài tới ngàn mét. Từ không trung nhìn xuống cả rừng cây tựa như bị người ta tách ra làm hai.
– Chính diện quyết đấu ta cũng không có sợ Huyết Ma Giải Thể đại pháp nhưng rõ ràng đối phương có ý muốn làm tốc độ của mình chạm lại để hắn có thời gian chạy trốn.
Không có đón đỡ huyết sắc kiếm khí, thân hình Diệp Trần loé lên tránh thoát khỏi phạm vi công kích của kiếm khí. Giương mắt nhìn lại thì chỉ một khắc ngắn ngủi này thôi cũng khiến cho khoảng cách giữa hắn và Nguyên Tông Bác càng bị kéo xa.
– Ta thực muốn nhìn xem ngươi có thể thi triển được mấy lần.
Lúc trước Nguyên Tông Bác thi triển Huyết Ma Giải Thể đại pháp khiến cho cánh tay phải khô héo như củi, huyết dịch khô kiệt. Diệp Trần cũng nhìn ra được nhược điểm của Huyết Ma Giải Thể đại pháp.
Một khắc qua đi, Nguyên Tông Bác lại một lần nữa thi triển Huyết Ma Giải Thể đại pháp, kiếm khí hiện lên, khoảng cách giữa hai người kéo dài ra đến năm trăm mét.
Diệp Trần không hề cảm thấy yên tâm chút nào, linh hồn lực không ngừng quan sát phía trước. Bản thân hắn cũng muốn xem Nguyên Tông Bác đang giở trò quỷ quái gì.
Linh hồn lực mãnh mẽ quan sát động tĩnh của Nguyên Tông Bác ở phía trước, chỉ thấy hắn không ngừng lấy một vật thể huyết sắc từ trong Trữ Vật Linh Giới ra cho vào miệng cắn nuốt. Mắt thường có thể thấy được cánh tay phải khô héo của Nguyên Tông Bác một lần nữa khôi phục lại như cũ. Tuy nhiên cũng không phải là khôi phục hoàn thàn, theo số lần thi triển gia tăng thì cũng phải hứng chịu những tác dụng phụ kịch liệt. Nhưng vẫn có thể duy trì được đến lúc chạy về Vũ Thành, chỉ cần về đến Vũ Thành Nguyên Tông Bác hoàn toàn có cơ hội điều dưỡng thân thể.
– Nguyên lai là linh dược bổ huyết dưỡng thịt, xem ra không phải là mặt hàng bình thường.
Con mắt Diệp Trần híp lại, hắn tin tưởng nếu như cứ tiếp tục như thế này thì rất có thể để cho Nguyên Tông Bác chạy thoát, kế hoạch sẽ thất bại trong gang tấc.
Không có biện pháp nào khác Diệp Trần lại hướng tới vị trí của Nguyên Tông Bác chém xuống một kiếm Luyện Tâm Nhất Kiếm. Lôi Âm kiếm khí chém tới với tốc độ siêu việt chặt đứt vô số gốc cây đại thị, tạo ra một khoảng đất trống.
– Phá Hư Chỉ!
Không có đại thụ ngăn trở, Diệp Trần cách không điểm một chỉ.
Phanh!
Vội vàng không kịp chuẩn bị, thân thể Nguyên Tông Bác nghiêng một cái đâm phải một cây đại thụ chắn giữa đường, làm cho thân cây còn lưu lại vết lún hình người.
– Song Tí Giải Ác Phong!
Nguyên Tông Bác giận giữ, nhét vào trong miệng một khoả huyết sắc cực lớn. Sau đó lại hung hăng chém một kiếm về phía Diệp Trần.
Tạp o lạp á!
Đại địa sụp đổ, cây cối ở hai bên văng tung tóe. Huyết sắc kiếm khí như bạo phong mang theo khí thế huỷ diệt, khí tức kinh hãi tới mức khiến cho võ giả ở ngoài trăm dặm cũng cảm ứng được mà phải ngoảnh đầu lại nhìn.
– Hoá Ảnh Bạo!
Đối mặt với Giải Ác Phong của Nguyên Tông Bác, Diệp Trần không dám coi thường, thân ảnh đột nhiên bạo liệt hoá thành hơn mười đạo thân ảnh phân ra bốn phía.
Sau một khắc có hơn hai mươi đại bóng ảnh bị chém vỡ.
– Đáng tiếc, Cô Phong Tuyệt Sát của ta là kiếm pháp cận chiến, nếu không thì cũng không cần tốn nhiều công phu như vậy.
Lần trước Diệp Trần có thể đơn giả đả bại Nguyên Tông Bác chủ yếu là ám toán đối phương, khiến cho thực lực của đối phương giảm bớt đi ít nhiều. Nhưng lần này lại bất đồng, Nguyên Tông Bác tận lực chạy trốn, căn bản không muốn cùng hắn giao thủ. Dù thực lực của Diệp Trần cực cao thì nhất thời không có cơ hội xuất thủ với đối phương. Huống chi lần trước còn có Kim tiên sinh, ai thắng ai thua còn chưa biết trước. Với lại lúc ấy Nguyên Tông Bác quá kiêng kị mà chỉ sử dụng Giải Ác Phong ở trên tay phải. Hiện tại hắn có linh dược bổ huyết dưỡng nhục nên có thể tận lực phát huy uy lực của Huyết Ma Giải Thể đại pháp.
Kiếm khí tản ra, Diệp Trần chân đạp mặt đất, tay cầm kiếm chém về phía Nguyên Tông Bác một kiếm Luyện Tâm Nhất Kiếm.
Phốc! Phốc!
Cùng với kiếm khí do vận dụng Huyết Ma Giải Thể đại pháp xuất ra bất động. Kiếm khí do Luyện Tâm Nhất Kiếm thúc dục cũng không có quá phô trương, chỉ là một đạo kiếm quang bình thường dài một mét nhưng tốc độ lại cực nhanh chém lên cánh tay trái của Nguyên Tông Bác.
Nguyên Tông Bác hét lên một tiếng thảm thiết, cánh tay trái cứ như vậy mà đứt lìa.
Vốn khoảng cách giữa hai người là năm trăm mét, Nguyên Tông Bác có thể đơn giản tránh né một kiếm vừa rồi. Huyết Ma Giải Thể đại pháp tuy lợi hại nhưng cũng có một nhược điểm chính là sau khi thi triển xong tốc độ phản ứng của bản thân người vận dụng lại chậm đi rất nhiều. Nếu như gặp phải đối phủ ngang cấp còn đỡ, còn gặp phải đối thủ có thực lực cao hơn hẳn thì chính là nhược điểm chết người.
– Ranh con! Hôm nay ta liều mạng cùng với ngươi, cùng nhau đồng quy vu tận trong rừng cây này.
Nguyên Tông Bác không có ý định chạy trốn, huyết quang trên tay hắn loé lên, một cái đầu lâu đỏ như máu xuất hiện trên tay. Không hề do dự hắn mở miệng thôn phệ sạch sẽ đầu lâu không lưu lại một tý gì.
– Huyết Chi ngàn năm!
Diệp Trần nhận ra thứ mà Nguyên Tông Bác vừa mới thôn phệ. Đây chính là Huyết Chi linh chi, là một loại linh dược bổ huyết dưỡng thịt. Căn cứ theo màu sắc thì chí ít Huyết Chi đầu lâu kia cũng phải có ngàn năm hoả hầu. Giá trị không hề thấp hơn một kiện hạ phẩm bảo khí chút nào.
Chương 224: Thiên Toái Vân
Thấy một màn như vậy, Diệp Trần cho dù đần đến mấy cũng biết được Nguyên Tông Bác muốn làm gì. Đối phương khẳng định là muốn mượn công hiệu của Huyết Chi ngàn năm thi triển Huyết Ma Giải Thể đại pháp trong phạm vi lớn. Lấy một lần bộc phát lực lượng mà giết mình.
– Rất tốt! Không sợ ngươi dốc sức liều mạng, chỉ sợ ngươi chạy trốn!
Diệp Trần nuốt vào một khoả Bổ Khí Đan, rồi cầm theo Tinh Ngấn Kiếm chậm rãi tiếp cận đối phương.
– Tám phần Giải Ác Phóng!
Đứng nguyên tại chỗ, Nguyên Tông Bác bạo rông một tiếng. Trừ đầu lâu ra thì toàn bộ thân thể hắn đều hiện lên tơ máu, tơ máu cùng chân khí kết hợp cùng một chỗ hình thành huyết quang sền sết lượn lờ xung quanh thân thể. Lúc này Nguyên Tông Bác bị huyết thuỷ bao vây toàn bộ.
Oanh!
Cây cối xung quanh bị huyết quang xâm nhập mà mục nát đổ xuống. Mà mặt đất không biết từ lúc này hoá thành màu đỏ, không có một cọng cỏ nào sống được.
Thu toàn bộ động tĩnh của đối phương vào trong mắt, Diệp Trần thầm nghĩ nếu như không có điều gì bất ngờ xảy ra thì Huyết Ma Giải Thể đại pháp cùng với Huyết Ma Chân Nhân có quan hệ rất lớn. Nói không chừng chính là công pháp do Huyết Ma Chân Nhân một trong một trăm lẻ tám đại quỷ tưởng của Cửu U Giáp truyền xuống. Mà người thi triển Huyết Ma Giải Thể đại pháp cũng trở nên trì độn, tốc độ cùng phản ứng chậm chạp vô cùng.
– Trảm!
Diệp Trần cũng sẽ không trơ mắt nhìn đối phương tăng chiến lực lên cực hạn, Tinh Ngân Kiếm vung lên, kiếm quang màu xanh da trời phá toái hư không mà mục tiêu chính là Nguyên Tông Bác đang bị bao phủ trong huyết quang.
Bang!
Tiếng binh khí va chạm vang lên. Kiếm quang màu xanh da trời vừa phá vỡ huyết quang, đâm vào trong cơ thể Nguyên Tông Bác ba thốn thì một cỗ huyết quang bạo phát còn cường đại hơn lúc trước rất nhiều. Kiếm quang màu xanh da trời bị chấn bay ra ngoài, lăng không hoá thành kiếm khí rồi triệt để tiêu tán.
– Ồ! Rõ ràng bắn ra kiếm khí.
Diệp Trần khẽ cau mày, Phá Hư Chỉ lập tức bắn ra.
Dưới một chỉ Phá Hư thì huyết quang bên ngoài cơ thể Nguyên Tông Bác ảm đạm đi rất nhiều, chính diện xuất hiện một lỗ thủng. Nhưng chỉ lực cũng không thể nào kiên trì được lâu, thì tiêu tán.
– Không có biện pháp. Chỉ có cận chiến, dung hợp mười một thức kiếm chiêu Cô Phong Tuyệt Sát không thì không thể nào đánh chết được hắn.
Huyết quang như lửa, mãnh liệt thiêu đốt. Khí thế của Nguyên Tông Bác tăng mạnh, bạo phong màu đỏ hình thành. Bạo phong màu đỏ phóng lên trời, xa xa nhìn lại giống như một cột sáng đứng sừng sừng trong rừng cây vô cùng bắt mắt.
– Tốt! Lực lượng vô cùng cường đại. Từ khi đạt được Huyết Ma Giải Thể đại pháp cho đến nay. Đây là lần đầu tiên ta giải phóng đến tám phần.
Nguyên Tông Bác liếm liếm bờ môi, ánh mắt dữ tợn nhìn Diệp Trần, nhếch miệng cười nói:
– Tiểu tử! Được chết trên tay ta chính là vinh hạnh của ngươi.
Diệp Trần nói:
– Ngươi cho rằng ngươi có thể khống chế Huyết Ma Giải Thể đại pháp?…
Võ học cũng không có phân tà ác. Cái chính phải xem người sử dụng nó vào mục địch gì. Diệp Trần cho rằng võ học cũng chỉ có một chữ ‘võ’. Như vậy tu sĩ nhất định có thể khống chế được. Nhưng Nguyên Tông Bác lại không cách nào khống chết được khí tức bạo liệt trong cơ thể. Có thể nói là hắn không có lĩnh ngộ được Huyết Ma Giải Thể đại pháp đến nơi đến chốn. Nếu không thì uy lực còn mạnh hơn rất nhiều.
Nguyên Tông Bác hơi sững sờ. Đối phương nói hoàn toàn đúng. Hắn xác thực không cách nào khống chế được Huyết Ma Giải Thể Đại Pháp. Đây cũng không phải là do hắn ngu dốt mà là Huyết Ma Giải Thể đại pháp không giống với những võ học thông thường. Mỗi một lần sử dụng đều tàn phát thân thể đến cực độ. Cho nên nếu như không đến lúc sinh tử tồn vong, hắn cũng không có mang ra sử dụng là gì. Cho dù có sử dụng thì cũng có chừng mực. Điều này khiến cho kiến thức của hắn đối với Huyết Ma Giải Thể đại pháp cũng không được hoàn chỉnh. Bản thân cũng chỉ có thể lĩnh ngộ được ba phần tinh tuý, một khi giải phóng quá nhiều thì khí tức tựa như cường đại nhưng thực chất vô cùng tán loạn, không cách nào ngưng tụ lại được.
– Hắc hắc! Tuy hiện tại không hoàn toàn khống chế được Huyết Ma Giải Thể đại pháp nhưng chừng đó cũng đủ để ta giết chết ngươi rồi! Huyết Quang Phá…!
Nguyên Tông Bác giơ cánh tay phải lên huy một kiếm chém về phía Diệp Trần…
Bành bành bành bành bành bành…
Phảng phất giống như âm hưởng của vô số quả bom bạo tạc ra kiếm khí. Không! Có lẽ không thể xưng là kiếm khí. Chỉ có thể là kiếm quang thô ráp mà thôi. Thực lực của Nguyên Tông Bác gia tăng gấp đôi ngưng tụ thành một kiếm quang thô ráp. Kiếm quang thô ráp xuất ra mang theo lực lượng bạo tạc hướng tới Diệp Trần cách đó vài trăm mét. Kiếm quang chưa tới nhưng đại thụ sau trung Diệp Trần trong phạm vi vài trăm mét đã sụp đổ toàn bộ, đồng thời khiến cho mặt đất nổi sóng mãnh liệt.
Đối mặt với kiếm quang nếu Diệp Trần lựa chọn biện pháp tránh né thì tiếp theo chính là kiếm thứ hai, kiếm thứ ba.. thậm chí là kiếm thứ tư xuất ra. Chính bản thân hắn cũng rơi vào thế hạ phong mà phạm vi kiếm quang bạo tạc cũng vượt qua phạm vi tránh né của Diệp Trần.
– Cũng tốt! Tựu để cho ngươi nhìn thấy một chút thành quả của ta ở Nguyệt Thành a!
Diệp Trần không lùi không tránh, hai tay nắm chặt Tinh Ngấn Kiếm giơ cao qua đỉnh đầu. Chỉ trong chốc lát chân khí Thái Huyền hùng hậu quán trú. Tinh Ngấn Kiếm vặn vẹo. Xác thực mà nói là không khí xung quanh Tinh Ngấn Kiếm vặn vẹo đánh lừa thị giác của con người.
Kiếm thế kinh người bộc phát, một kiếm của Diệp Trần đánh xuống.
– Thiên Toái Vân!
Huyết sắc kiếm quang thô ráp thế đi cực mạnh, trong nháy mắt chỉ còn cách Diệp Tràn mười mét. Đối với vận tốc âm thành thì mười mét không đáng để nói, nhưng hiện tại khoảng cách mười mét giống như một lằn ranh giới, huyết sắc kiếm quang cho dù cuồng bạo nhưng cũng không thể nào đi tiếp.
Cục diện giằng co trong nháy mắt, chẳng mấy chốc mà huyết sắc kiếm quang bắt đầu rạn nứt vang tung toé khắp nơi. Rừng cây trong phạm vi một dặm triệt để biến thành bình địa. Mãi đến khi huyết quang tiêu tán thì dưới chân Diệp Trần xuất hiện một hố sâu hai mươi mét, rộng ba mươi mét.
– Làm sao có thể! Làm sao hắn có thể ngăn trở một kiếm của ta!
Nguyên Tông Bác đối với uy lực một kiếm vừa rồi của mình rất tự tin. Riêng lực sát thương của nó cũng đủ để chém giết võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong rồi. Cho dù là yêu thú lục cấp có được huyết mạch thượng cổ cũng không dám đón đỡ một kiếm này. Nhưng Diệp Trần lại hết lần này tới lần khác ngăn trở được. Điều này bảo sao hắn không sợ hãi cho được.
Hô!
Diệp Trần nhổ ra một ngụm trọc khí. Kiếm chiêu này cùng Cô Phong Tuyệt Sát đồng dạng, đều là dung hợp nhiều kiếm chiêu. Nhưng có một điểu bất đồng chính là Cô Phong Tuyệt Sát dung hợp Cô Phong Thập Tam kiếm. Còn Thiên Toái Vân dung hợp ba thức cuối cùng của Kinh Vân Kiếm Pháp. Vốn với tình huống của Diệp Trần lúc trước mà muốn dung hợp kiếm thức của Địa cấp hạ giai kiếm pháp còn tương đối khó khăn. Nhưng hiện tại hắn đã đạt được năm thành Kiếm Ý cùng với tu vi từ Bão Nguyên Cảnh sơ kỳ đỉnh phong tăng lên Bão Nguyên Cảnh trung kỳ đỉnh phong thì cũng có thể miễn cưỡng thử dung hợp. Chỉ là suốt một tháng thời gian dung hợp được hai thức thì lại không có đạt tới trạng thái hoàn mỹ. Mà muốn dung hợp ba thức thì vẫn còn quá nhiều khó khăn. Vừa rồi thi triển một kiếm chiêu dung hợp chưa thành thục, Diệp Trần cũng chỉ có thể phát huy uy lực gần tới cực đại mà thôi.
Bất quá điều này cũng đủ dùng rồi. Cận chiến có Cô Phong Tuyệt Sát, viễn chiến thì có Luyện Tâm Nhất Kiếm, chính diện cường công có Thiên Toái Vân. Ba thức kiếm chiêu dung hợp có thể ứng phó với đại bộ phận trận chiến. Nếu như có thể tu luyện thành Ngũ Nhạc Thần Quyền nữa thì dưới tình huống tu vi chênh lệch không quá lớn, Diệp Trần cũng có thể thoải mái đùa nghịch với đối phương một trận.
– Đáng tiếc. Dung hợp hai thức kiếm chiêu trong kiếm pháp Địa cấp hạ giai cũng đã là cực hạn của ta. Ba thức vẫn còn quá sức, không cách nào dung hợp được.
Tận dụng thời cơ hiếm có, Diệp Trần nhanh chóng bình phục, huyết khí sôi trào. Huyết sắc kiếm quang bị phá, lực lượng bạo tac tuy không khiến hắn bị thương nhưng cũng có ảnh hưởng nhất định.
Nguyên Tông Bác bước tới một bước, ánh mắt đình trệ, hắn thét gào một tiếng:
– Ta nhìn ngươi thế nào ngăn trở được kiếm thứ hai của ta. Huyết Ưng Tam Kiếm!
Dưới sự thúc dục của Huyết Ma Giải Thể đại pháp Nguyên Tông Bác liên tiếp chém ra ba kiếm, bởi vì tốc độ quá nhanh mà chỉ có thể nhìn thấy hắn chém xuống một lần.
Ba đợt kiếm quang thô ráp dung nhập làm một chém tới phía trước. Không khí bị phá vỡ, dưới một kiếm vừa rồi đến mặt đất cũng bị xé rách. Mà không khí sụp đổ, bị kiếm quang hút đi tạo thành một mảng thế giới chân không.
Sau khi thi triển một kiếm này thân hình Nguyên Tông Bác co quắp, quần áo rộng thùng thình đón gió phiêu lãng.
– Cũng tốt! Thừa dịp này đem linh khí của Hoả Long Quả còn dư thừa biến thành lực lượng của ta!
Linh khí của Hoả Long Quả không phải người thường có thể tưởng tượng được. Ngoại trừ viện trợ giúp võ giả đột phát cảnh giới mà còn ẩn chứa một lượng linh khí vô cùng lớn trong cơ thể. Lúc trước Diệp Trần từ Bão Nguyên Cảnh trung kỳ đột phát lên trung kỳ đỉnh phong thì linh khí của Hoả Long Quả vẫn còn dư thừa đến ba thành, ẩn giấu trong cơ thể. Theo thời gian trôi qua Diệp Trần phải cẩn thận tu luyện thì mới có thể hấp thu được toàn bộ ba phần linh khí còn lại.
Nhưng lúc này Diệp Trần mượn việc Nguyên Tông Bác tạo áp lực cho mình mà triệt để đem linh khí của Hoả Long Quả biến thành nguyên khí dung nhập vào bản thân. Đợi đến lúc đột phá Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ thì hắn có thể nhờ đó mà tăng lên một cảnh giới tu vi.
Một bước không lùi, Diệp Trần điên cuồng thúc dục Thái Huyền chân khí quán chú lên Tinh Ngân Kiếm. Thân là hạ phẩm bảo khí nên Tinh Ngân Kiếm không dễ dàng bị bạo tạc. Không ngừng nuốt chân khí Thái Huyền tinh thuần là cho thân kiếm tản mát ra tinh quang ám sắc, kiếm thế cũng bạo tăng lên rất nhiều.
Oanh!
Một kiếm bổ ra, đón đỡ kiếm quang của Nguyên Tông Bác.
– Vỡ!…
Chẳng những kiếm quang của Nguyên Tông Bác bị vỡ nát mà linh khí của Hoả Long Quả trong cơ thể Diệp Trần cũng vỡ nát hoá thành nguyên khí thuần tuý rồi dung nhập vào bên trong nhục thể của hắn. Sau một khắc tinh thần Diệp Trần trở nên sáng láng, cùng với lúc trước may mắn đón đỡ kiếm quang hoàn toàn bất đồng.
– Phân!…
Huyết quang tiêu tán, thân thể Diệp Trần loé lên, bốn đạo chân khí tàn ảnh nương theo chân thân từ những góc độ khác nhau hướng tới Nguyên Tông Bác cận chiến.
Chẳng biết từ lúc này thân thể khô quắp của Nguyên Tông Bác dưới tác dụng của Huyết Chi ngàn năm giúp cho hắn hồi phục lại đại bộ phận huyết nhục.
– Cút ngay!
Tay cầm bảo kiếm Nguyên Tông Bác quét ngang nửa vòng. Huyết sắc quang hồ hiện ra, toàn bộ chân khí tàn ảnh đêu bị nghiền nát.
– Quá muộn!
Giữa không trung, khoảng cách giữa Diệp Trần và Nguyên Tông Bác chưa đủ một trượng. Tinh Ngấn Kiếm đâm tới, kiếm quang kinh diễm mộng ảo, giống như từ phương xa đánh tới.
Nguyên Tông Bác hoảng hốt, với nhãn lực của hắn có thể nhìn thấy được uy lực của một kiếm này. Hắn cũng chỉ có thể điên cuồng gia cố huyết quang phòng ngự ngăn trở một kiếm này mà không cách nào phản kích.
Phốc! Phốc!
Mũi kiếm Tinh Ngấn Kiếm sắc bén vô cùng, lại có sự gia trì của năm thành Kiếm Ý, thế kiếm như trẻ tre đâm nát kiếm quang xuyên thủng trán của Nguyên Tông Bác.
Tinh Ngấn Kiếm rút ra, cùng với đó mà cảm giác buồn nôn phát sinh. Thân thể khô quắp của Nguyên Tông Bác tê liệt ngã xuống đất. Liếc nhìn qua một cái thi thi thể của hắn chả khác nào bộ xương khô bọc da. Duy chỉ có cái đầu lâu là còn có tý thịt.
– Đáng tiếc, một đoá Huyết Chi ngàn năm a…
Tra Tinh Ngấn Kiếm vào vỏ, Diệp Trần chạm rãi bước tới, ánh mắt mang theo vẻ tiếc hận. Không có khả năng nhanh như thế mà bị tiêu hao hết, hẳn là không có Nguyên Tông Bác khống chế, Huyết Chi ngàn năm cũng không thể tự động phát huy tác dụng. Huyết Ma Giải Thể đại pháp phát huy tác dụng phụ khiến cho thi thể Nguyên Tông Bác biến mất tăm hơi không còn chút gì.
Nếu như có một võ giả đại ác ma biến thái ở đây, chắc chắn sẽ không ngần ngại lấy Huyết Chi ngàn năm từ trong nội thể của Nguyên Tông Bác ra. Dù gì thì vẫn còn dùng được.
Ân! Có người đến!
Diệp Trần nhướng mày, cách đó hơn ngàn mét có bốn năm đạo thân ảnh đang hướng tới vị trí của hắn bay đến. Tốc độ cực nhanh, chí ít cũng phải nhanh hơn tốc độ âm thanh.
Tay khẽ vẫy, Trữ Vật Linh Giới của Nguyên Tông Bác rơi trên tay. Diệp Trần lắc mình chui vào bên trong rừng cây. Hắn không muốn bị người ta chứng kiến mình vừa mới giết đám người Nguyên Tông Bác.
Bá!
Đầu tiên là xuất hiện một người trung niên, sau đó lại có hai người đứng bên cạnh hắn. Nhìn qua bóng lưng Diệp Trần ở phía xa mà trong lòng mấy người sinh ra cảm giác tham lam.
– Bị hắn giết không ít người! Nhất định đoạt được rất nhiều tài phú. Có nên tiêu diệt hắn hay không?
– Đúng! Giết hắn, tất cả tài phú đều thuộc về chúng ta!
– Vậy còn chờ gì nữa, mau đuổi theo!
– Chậm đã.
Trung niên nhân ngăn những người khác lại. Mấy người khó hiểu quay lại hỏi:
– Như thế nào! Hồ lão đại, ngươi gần đây giết người không chớp mắt, lần này sẽ không nhân từ nương tay đó chứ! Lão đại ngươi chiếm đại bộ phận, chúng ta húp chút cháo là được rồi!
Chương 225: Luyện Ngũ Ngạc Thần Quyền
Trung niên nhân chỉa chỉa lên cỗ thi thể vô cùng thê thảm trên mắt đất.
– Không nên bị tham lam lấy mất lý trí, các ngươi xem hắn là ai?
– Từ quần áo cùng với thanh phi kiếm bên cạnh. Người này không phải là Nguyên Tông Bác trưởng lão nội môn của Thiên Ưng Lâu sao!
– Nguyên Tông Bác có thực lực tương đương với chúng ta, bản thân là một võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ lâu năm có số có má. Nhưng hắn lại có một môn Huyết Ma Giải Thể đại pháp. Một khi dốc sức liều mạng thì ngay cả võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong cũng không dám đụng tới hắn. Thế nhưng hắn vẫn bị giết! Người giết hắn là ai không quan trọng, cái chính là người đó rất lợi hại!
– May mắn Hồ lão đại nhắc nhở, bằng không chúng ta ngây ngốc đuổi theo, còn không phải bị đối phương làm thịt sao.
Vừa rồi động lòng tham, giờ minh bạch được ý tứ của Hồ lão đại thì trong lòng cảm thấy hoảng sợ vô cùng. Trong giang hồ lăn lội nhiều năm có rất nhiều đạo lý làm sao bọn hắn không biết cho được.
– Cái thanh hạ phẩm bảo kiếm kia không tệ, cũng không tính là một chuyến đi uổng công.
Một người thò tay xuống muốn nhặt bội kiếm của Nguyên Tông Bác. Trung niên nhân lạnh nhạt nói:
– Muốn chết thì ngươi cứ việc nhặt! Nếu như bị người của Thiên Ưng Lâu biết được thì bọn họ không phái cao thủ ra đuổi giết ngươi mới là lạ. Trừ phi ngươi trốn ở Vũ Thành cả đời không ra ngoài.
– Mẹ! Thiếu chút nữa quên mất, thanh kiếm này cũng phỏng tay không kém.
Người nọ nghe vậy thì nhanh chóng rút tay về, Thiên Ưng Lâu dù sao thì cũng là một tông môn thất phẩm, cường giả Tinh Cực Cảnh có mấy vị còn chưa biết nhưng chí ít võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ lợi hại cũng đủ để bọn hắn chịu khổ rồi.
Trở lại địa phương đánh chết Kim tiên sinh, Diệp Trần gỡ lấy Trữ Vật Linh Giới của hắn xuống rồi một lần nữa trở lại Vũ Thành.
Bất quá lần này hắn cũng không thể nào trực tiếp trở về. Trên đầu đội một chiếc mũ rộng vành, vừa vặn che khuất khuôn mặt của bản thân. Mà người ra vào Vũ Thành cũng không có ít người giấu mặt nên cách ăn mặc của Diệp Trần cũng không khiến cho người khác chú ý.
Ngoài phòng tu luyện, Diệp Trần chi trả linh thạch cho ba ngày. Sau đó hắn cầm một khối ngọc bài đi vào trong phòng tu luyện trung giai.
Diệp Trần ở lại Vũ Thành cũng không phải là để tu luyện chân khí mà là tu luyện Ngũ Nhạc Thần Quyền cùng Phù La Tam Huyền Quyết. Dù sao thì ở bên ngoài có rất nhiều phiền toái, không thể nào bị được với sự an tĩnh ở trong Vũ Thành. Về phần những sơn mạch hoang tàn vắng vẻ lại là hang ổ của yêu thú. Thật sự không phải là nơi tu luyện tốt.
Trước khi tu luyện, Diệp Trần không quên kiểm tra thu hoạch của bản thân. Tài sản của Nguyên Tông Bác, Kim tiên sinh cùng ba huynh đệ Lang Đầu Sơn cũng không phải là nhỏ a!
Hạ phẩm linh thạch của năm người cộng lại cũng được hai mươi vạn khối. Nguyên Tông Bác là nhiều nhất, ba huynh đệ Lang Đầu Sơn thứ hai, Kim tiên sinh đứng thứ ba. Trừ hạ phẩm linh thạch và đan dược các loại cũng không nhiều thì Địa cấp hạ giai bí tịch cũng có vài loại, Địa cấp trung giai Toái Kim Chỉ của Nguyên Tông Bác cũng do hắn tiêu tốn đại lượng linh thạch mua về. Cuối cùng là một bản Địa cấp cao giai bí tịch Huyết Ma Giải Thể đại pháp.
Đối với môn Huyết Ma Giải Thể đại pháp này Diệp Trần có phần suy nghĩ đắn đo. Uy lực của nó dĩ nhiên không cần hoài nghi. Chỉ là di chứng mà nó để lại thật đáng sợ. Nếu không có Huyết Chi ngàn năm thì chỉ sợ các loại thiên tài địa bảo bổ huyết dưỡng nhục khác cũng không có mấy tác dụng. Thậm chí còn không thể sử dụng lấy một lần.
Có học hay không? Diệp Trần thoáng di dự suy nghĩ. Hay nhất vẫn là học, vào tình huống sinh tử tồn vong bản mệnh là quan trọng mấy cái di chứng tác dụng phụ thì có ý nghĩa gì. Chỉ cần trước đó thu thập đại lượng linh dược cùng thiên tài địa bảo bổ huyết dưỡng nhục thì cũng có thể liều mình thi triển một phen. Dù sao hiện tại bản thân hắn cũng là người có tiền, cũng không cần lo lắng việc không kiếm được mấy loại linh dược thiên tài địa bảo đó.
Đương nhiên Huyết Ma Giải Thể đại pháp tạm thời phải gác lại đó một thời gian. Lúc này mục tiêu hàng đầu của hắn là tu luyện Phù La Tam Huyền Quyết đến tầng thứ hai, khiến cho Phân Thân Hoá Ảnh tăng lên Địa cấp cao giai. Kế đến là tu luyện Ngũ Nhạc Thần Quyền.
Phù La Tam Huyền Quyết với tư cách là Địa cấp cao giai bí kỹ, độ khó khi tu luyện có thể so với võ học Địa cấp đỉnh giai. Nếu không phải Diệp Trần có linh hồn lực cường đại cùng ngộ tính kinh người là vốn liếng thì muốn trong thời gian ngắn tu luyện tới tầng thứ hai là điều không thể xảy ra.
Trước đó tại Kim Đỉnh Thành đã khổ tâm nghiên cứu một tháng, Diệp Trần cũng đã chạm đến con đường dẫn đến tầng thứ hai. Hiện tại tiếp tục tiềm tu, hắn tin chắc rằng chẳng mấy chốc mà bản thân có đột phá.
Ngày thứ mười.
Cuối cùng thì Diệp Trần cũng tu luyện Phù La Tam Huyền Quyết đến tầng thứ hai. Phân Thân Hoá Ảnh cũng chính thức tiến giai thành Địa cấp cao giai.
Lúc này bản thân hắn toàn lực thi triển Phân Thân Hoá Ảnh, tốc độ cũng nhanh gấp đôi tốc độ âm thanh. Số lượng phân thân cũng tăng lên hai ba thành. Phải biết rằng lúc trước tốc độ của Diệp Trần so với võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ không cách biệt là mấy. Dù sao thì Kiếm Ý cũng không thể giúp hắn tăng tốc độ. Mà bây giờ tốc độ khinh công của hắn không hề thua kém võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ đỉnh phong, cách biệt với cường giả Tinh Cực Cảnh cũng không còn bao xa. Hắn có thể khẳng định tốc độ khinh công của bản thân không có một ai có thể vượt qua. Trừ phi có người tu luyện môn môn khinh công Địa cấp đỉnh giai, mà tỷ lệ này cũng rất nhỏ. Ngay cả tông môn lục phẩm cũng chưa chắc có được bí kỹ khinh công Địa cấp đỉnh giai. Còn bên ngoài một bộ bí kỹ khinh công Địa cấp đỉnh giai ít đến thảm thương, bí kỹ khinh công Địa cấp cao giai cũng không có nhiều.
Phân Thân Hoá Ảnh sau khi tiến giai thì ngoại trừ tốc độ tăng tiến thì số lượng chân khí tàn ảnh cũng tăng lên rất nhiều. Trong lúc nhất thời có thể thi triển ra gần trăm chân khí tàn ảnh.
Có thể nói ngày hôm nay Diệp Trần chính thức bước vào hàng ngũ cường giả Bão Nguyên Cảnh. Cho dù có gặp phải yêu thú vương giả lục cấp Âm Phong Lang thì cũng không cần khẩn trương. Đánh không lại thì cũng có thể chạy thoát.
Phù La Tam Huyền Quyết đã tu luyện đến tầng thứ hai. Diệp Trần cũng bắt đầu tu luyện Ngũ Nhạc Thần Quyền.
Ngũ Nhạc Thần Quyền tổng cộng có năm thức, thức thứ nhất là Ngũ Nhạc Ngưng Hình. Chính là chiêu thức tụ lực vào nắm đấm rồi xuất ra ngoài. Đây cũng là trụ cột căn bản khi tu luyện Ngũ Nhạc Thần Quyền.
Chiêu thức này không có tu luyện thành thì những chiêu thức đằng sau cho dù có tu luyện được đi chăng nữa cũng không có được bao nhiêu uy lực. Nhưng nếu có thể tu luyện thành thức đầu tiên này thì nắm đấm của bản thân sẽ tăng trưởng đến trình độ phá núi, đồng thời cũng sản sinh ra Ngũ Nhạc chi lực. Mặc dù có điểm khoa trương nhưng theo miêu tả ở bên trong bí tịch một quyền Ngũ Nhạc Thần Quyền vô cùng bá đạo.
Bước đầu tiên là tụ lực.
Quá trình tụ lực cũng không có đơn giản một chút nào. Ý nghĩa của nó chính là đem đại lượng chân khí đặc biệt hội tụ lên nắm tay. Đến khi thành thì sẽ tản mát ra vầng sáng màu vàng đất. Đây là giai đoạn nhập môn. Sau khi tản mát ra được vầng sáng màu vàng tiếp tục ngưng tụ chân khí sẽ xuất hiện hư ảnh một ngọn núi. Đây là giai đoạn đại thành.
Chỉ cần tụ lực tu luyện đến nhập môn là có thể bắt đầu tu luyện bước thứ hai ‘Phát Lực’. Bước thứ hai cũng không bắt buộc phải tu luyện bước đầu tiên đến đại thành giai đoạn mới có thể học được.
Gần nửa canh giờ trôi qua, Diệp Trần tu luyện bước thứ nhất đến giai đoạn nhập môn, nắm đấm vươn ra có một vầng sáng màu vàng bao phủ xung quanh hùng hậu dị thường.
Cả một buổi trôi qua, vầng sáng màu vàng đất biến hoá thành màu vàng sáng. Lúc này nắm tay của Diệp Trần toát ra lực lượng hùng hậu bá đạo.
Diệp Trần hít một hơi thật sâu rồi tung ra một quyền.
Phốc!
Vầng sáng màu vàng sáng vừa chạm vào lập tức tứ tán, mà cái cọc luyện công cũng chỉ có thể lưu lại dấu quyền không rõ.
– Xem ra phải tu luyện bước thứ hai ‘Phát Lực’ thì mới có thể đem một quyền Ngũ Nhạc Thần Quyền hoàn toàn xuất ra ngoài, chứ không thể lẹt đẹt như thế này.
Không vội vã tu luyện bước thứ hai. Diệp Trần tiếp tục tu luyện bước thứ nhất đến giai đoạn đại thành. Theo như những gì ghi trong bí tịch, có như thế mới có thể phát huy toàn bộ uy lực của Ngũ Nhạc Thần Quyền.
Năm ngày sau, Diệp Trần than thở lắc đầu. Trên nắm tay của hắn vầng sáng màu vàng đã có xu thế biến hoá thành ngọn núi. Bản thân hắn cũng không biết có phải do thời gian tu luyện Ngũ Nhạc Thần Quyền quá ít hay không mà bản thân còn chưa có chạm đến tận cùng tinh tuý của bộ quyền pháp. Muốn vượt qua nó chắc hẳn không hề đơn giản.
– Có lẽ cũng nên nghiên cứu bước thứ hai!
Tụ lực có thể chạm rãi tu luyện. Nhưng bước thứ hai ‘Phát Lực’ so ra cần phải tu luyện hơn. Cho dù là tụ lực tiểu thành đến khi thúc giục Ngũ Nhạc Thần Quyền cũng phải mạnh mẽ hơn thức thứ tư của Bá Quyền. Đây chính là chênh lệch giữa Địa cấp hạ giai và Địa cấp trung giai quyền pháp. Huống chi Ngũ Nhạc Thần Quyền cũng không phải là quyền pháp Địa cấp trung giai bình thường. Đây chính là bộ quyền pháp gần đạt tới Địa cấp cao giai a. Diệp Trần cũng phải bỏ ra hai mươi vạn khối hạ phẩm linh thạch mới mua được.
Bước thứ hai phát lực dễ tu luyện hơn bước thứ nhất tụ lực rất nhiều. Không đến một tuần, Diệp Trần đã học xong.
Một lần nữa đi tới trước cái cọc luyện công, hai tay Diệp Trần nắm chặt, vầng sáng màu vàng vặn vẹo biến hình, ẩn ẩn mang theo hình dáng ngọn núi, trùng trùng điệp điệp nện xuống cái cọc luyện công cứng rắn.
Phanh!
Cái cọc luyện công suýt chút nữa sụp đổ, mà bởi vì lực đạo quá bá đạo nên cái cọc luyện công vốn thẳng tắp giờ uốn lượn không ra hình dáng.
– Cũng không tệ, giai đoạn tiểu thành Ngũ Nhạc Ngưng Hình so với tưởng tượng còn khủng bố hơn. Bất quá cái cọc luyện công này không biết dùng kim loại gì chế tạo. Ngay cả kiếm khí chém xuống cũng chỉ có thể lưu lại vết kiếm, không cách nào chặt đứt được. Độ cứng rắn thật không thể tưởng tượng nổi.
Tu vi của Diệp Trần đạt tới cấp bậc này có thể đánh sập cả một ngọn núi. Bảo kiếm bình thường cũng có thể đơn giản đánh gãy. Mà cái cọc trong phòng luyện công cứng rắn lạ tường, so với hạ phẩm bảo khí có phần hơn. Nếu như có thể dùng nó luyện chế thành vũ khí thì cũng đủ để võ giả Bão Nguyên Cảnh sử dụng. Diệp Trần tự nhiên không biết những kim loại này vốn là tài liệu kim loại bình thường nhất. Nhưng do trải qua địa sát chân hoả rèn luyện mà những tạp chất trong nó bị loại bỏ. Lưu lại chính là tinh hoa trong tinh hoa. võ giả Bão Nguyên Cảnh có thể đem nó đánh gãy hay chém đứt cũng không có mấy người.
Thời gian trôi qua, Diệp Trần tu luyện cũng đã được một tháng. Trong lúc đó, buổi tối hắn tu luyện chân khí, củng cố tu vi vững chắc. Ban ngày tiếp tục tham ngộ kiếm pháp cùng Ngũ Nhạc Thần Quyền.
Diệp Trần không ngừng tu luyện kiếm pháp nhằm nâng cao kiếm pháp của mình lên một tầm cao mới. Hắn biết rõ kiếm pháp cùng Kiếm Ý hoà cùng một nhịp thở, vì vậy mà kiếm pháp càng cao thì Kiếm Ý càng có thể phát huy được uy lực cường đại của nó. Đồng thời cũng dễ dàng đề thăng.Trong thiên hạ những kiếm khách lĩnh ngộ được Kiếm Ý đại đa số đều có kiếm pháp lợi hại. Mà những người có kiếm pháp bình thường có Kiếm Ý lại không có mấy người.
Về phần thức thứ nhất của Ngũ Nhạc Thần Quyền, Diệp Trần tạm thời không có đạt đến giai đoạn đại thành. Nhưng chỉ nhiêu đây cũng đủ để cho hắn sử dụng rồi.
Trước khi đi, Diệp Trần lại tụ lực xuất ra một quyền lên trên cái cọc luyện công.
Cót két!
Cái cọc luyện công phát ra âm thanh rợn người, nửa khúc trên vẹo hẳn thành hình cung. Thuần tuý là lực lượng cơ thể nhưng rõ ràng một quyền này uy lực hơn kiếm khí rất nhiều. Hơn nữa cũng bởi vì khoảng cách công kích rất gần nên lực lượng thân thể cường đại của Diệp Trần cũng hoà hợp với một quyền Ngũ Nhạc Thần Quyền.
Phải biết rằng sau khi luyện thành Kim Cương Ngọc Thể, lực lượng cơ thể Diệp Trần có thể nâng vật nặng tới gần năm vạn cân, đủ để đánh nát một đầu Kình Ngư bình thường.
Tên tiểu nhị tiến vào trong phòng tu luyện thu dọn nhìn thấy một tràng này mà trợn mắt há mồm, không thể tin vào mắt mình. Sau khi ly khai Vũ Thành, Diệp Trần không có bỏ mũ rộng vành ra mà cứ để nguyên như vậy thi triển khinh công bay về phía trước.
– Tốt tốt! Rất nhanh! Hiện tại tốc độ của ta có lẽ không hề kém Ô Lương Vũ một chút nào a!
Lúc ở Kim Đỉnh Thành quyết chiến cùng yêu thú, Ô Lương Vũ đã thi triển công pháp Hắc Nha đại pháp là Địa cấp cao giai bí tịch. Môn công pháp này có một đặc điểm là có thể ngưng tụ chân khí thành một đôi cánh chim ở sau lưng, đồng thời cũng có khả năng tăng tốc độ. Điều này khiến cho Ô Lương Vũ dù mới chỉ là võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kỳ nhưng tốc độ còn hơn xa võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kỳ. Hiện giờ Phân Thân Hoá Ảnh của Diệp Trần cũng là công pháp Địa cấp cao giai cùng Hắc Nha đại pháp đồng cấp. Công pháp của đối phương có khả năng tăng phúc cho tốc độ thì Diệp Trần thuần tuý chỉ dùng khinh công cũng đã có được tốc độ như vậy. Theo lý thuyết mà nói thì có lẽ tốc độ của Diệp Trần còn nhanh hơn.
Chương 226(a): Thiếu niên Xà Văn
XÍU…!!!
Cảnh vật hai bên hoành thành bóng đen mở hồ, rất nhanh bị bỏ rơi lại phía sau. Kình phong như dao găm không ngừng đánh vào chân khí hộ thể của Diệp Trần. Huyền Trọng Sơn Mạch đã bị hắn bỏ lại phía sau càng ngày càng xa.
Tại một quán rượu nhỏ.
Lầu hai, trong một căn phòng có một ngọn đèn dầu đang được đốt sáng.
– Thiếu gia. Vương gia Tinh Vực Hồ không thể nào so với Vương gia ở thành Hắc Lĩnh của chúng ta được. Dù sao Vương gia Tinh Vực Hồ cũng là gia tộc cửu phẩm. Mà Vương gia Hắc Linh Thành của chúng ta chỉ là một phân chi nhỏ, địa vị trong đại gia tộc không cao. Cho nên khi tới đó nên nhẫn nhịn thì phải nhẫn nhịn, không thể quá mức nóng nảy mà xảy ra những chuyện không may.
Một lão giả mặc trường bào khuyên bảo một thiếu niên mặc áo đen. Thiếu niên mặc áo đen tuổi chừng mười bốn mười lăm. Hình dáng thon dài thoăn thoắt, tướng mạo không tính là quá tuấn tú những là cũng mạo lộ ra một loại khí chất đặc biệt. Tròng mắt đen tuyền, trong trắng rất ít, khí tức trên người hắn tuy hơi âm lãnh nhưng khi mỉm cười thì cũng rất ôn hoà. Hắn nói:
– Chu Bá, tất cả mọi người đều là người một nhà. Gia chủ có lẽ cũng ôn hoà giống như Vương gia Hắc Lĩnh Thành chúng ta! Ngươi cũng không cần phải lo lắng nhiều. Dù sao thì phải là người kiêu ngạo, chỉ cần không chọc tới bọn hắn là được rồi.
Chu Bá thở dài một hơi:
– Ngươi không rõ ý tứ của ta. Chẳng lẽ ngươi cho rằng gia chủ lúc trước khi đi dặn dò ngươi chỉ là nói chơi.
– Không phải bởi vì huyết mạch của ta thuần khiết mà muốn ta đi thừa kế lực lượng sao?
– Vấn đề ngay ở chỗ này, ngươi chỉ là một tộc nhân chi nhánh nhưng lại có thể nhận được truyền thừa lực lượng vô cùng trọng yếu của gia tộc. Mặt khác những đệ tử trực hệ sẽ nghĩ như thế nào. Nhất định bọn hắn sẽ không phục, nói không chừng còn phái người đi giết ngươi. Chỉ cần ngươi chết thì người kế thừa lực lượng sẽ là bọn hắn.
– Không thể nào! Không phải là bọn họ muốn ta trở về đại gia tộc sao. Mà bản thân ta đến tận bây giờ mới biết được đại gia tộc.
– Thái độ của ngươi thế nào bọn hắn không quan tâm. Cái bọn hắn quan tâm chính là ai là người kế thừa lực lượng. Tính toán lại thì những lời nói vừa rồi của ngươi cũng chỉ là vô dụng. Hết thảy phải dựa vào lực lượng để nói chuyện. Đi ngủ sớm một chút! Thời gian đi về đại gia tốc cũng rất lâu a!
Cách đó ba căn phòng
– Lưu trưởng lão, làm gì cần phải phiền toái như vậy. Hai người chúng ta trực tiếp giải quyết hắn chẳng phải là xong sao.
Một trung niên cơ bắp ngồi trên giường lau bảo đao nói.
Lưu trưởng lão chắp tay đứng ở bên cạnh cửa sổ, ánh mắt nhìn bầu trời đêm, hắn lắc đầu nói:
– Không được, tên Chu Bá kia cũng là một cao thủ. Ta không chắc có thể đánh bại được hắn. Một khi để cho bọn hắn chạy thoát thì hậu quả không thể nào tưởng tượng nổi. Chuyện này phải thật hoàn hảo, không được để xảy ra sai sót. Tốt nhất là vẫn nên đợi thủ hạ của đại thiếu gia đến tụ hợp, đến lúc đó giết bọn chúng cũng chưa muộn.
– Mụ nội nó! Thật không nghĩ tới ở một nơi hoang vu hẻo lánh mà cũng sinh ra được một tộc nhân có nồng độ huyết mạch cao như vậy. Quả thực không để cho người khác sống với mà!
– Huyết mạch là thứ ngẫu nhiên tồn tại, bao nhiêu đời nay cũng có khả năng xuất hiện một vài trường hợp đặc biệt. Chỉ có thể nói là vận khí của hắn vô cùng tốt.
– Hắc hắc! Rất nhanh thôi, cho dù vận khí của hắn tốt đến mấy thì cũng biến thành xấu. Chỉ có thể trách hắn tại sao lại để lộ ra cơ chứ.
Trung niên cở bắp liếm liếm bờ môi, ánh mắt hung ác nói.
– Hỏi mấy chủ tiệm đều nói ở Tinh Vực Hồ linh dược rất nhiều. Hi vọng đến đó có thể tìm được một ít linh dược bổ huyết dưỡng thịt.
Diệp Trần lần này muốn đến Tinh Vực Hồ.Tinh Vực Hồ là địa phương trung lập, không thuộc bất cứ một quốc gia nào. Hơn nữa diện tích của nó cũng lớn hơn bốn đại quốc gia rất nhiều. Đạt tới mấy trăm vạn dặm, một mực kéo dài tới tận nội địa Phiêu Miểu Tuyết Vực cùng Vân Lan Vực. Ở Chân Linh đại lục nó được liệt vào top những hồ nước siêu cấp. So với hải dương ở thế giới trước cũng phải lớn hơn rất nhiều… Nhưng ở đây cũng chỉ có thể gọi là hồ mà thôi.
Diệp Trần cũng không có rỗi hơi mà đi khắp Tinh Vực Hồ. Dù sao với tu vi của hắn chỉ sợ còn đi chưa được đến một phần mười đã bị yêu thú làm thịt rồi. Ở trong Tinh Vực Hồ cũng có rất nhiều cấm địa, một ít địa phương nguy hiểm cực độ. Ngay cả Linh Hải Cảnh đại năng cùng Sinh Tử Cảnh Vương giả nếu như không cẩn thận cũng phải bỏ mình.
Hiện giờ Diệp Trần cũng chỉ mới ở biên giới giữa Tinh Vực Hồ và Hắc Long Đế Quốc đi dạo mà thôi. Phía trước mà một mảnh núi rừng hoang vu, ở đó thực vật rất ít, khắp nơi đều là núi nham thạch kéo dài tới mấy trăm dặm.
Bá!
Thân hình bật lên, Diệp Trần giống như một chú chim bay vút trên trời cao.
Trong núi hoang, ở giữa có một con đường đi, hai bên là núi lửa. Trên mặt đất cũng chỉ thưa thót mọc ra vài cọng cỏ non khô héo. Loạn thạch chồng chất khiến cho người ta có một cảm giác hoang vu cùng nguy hiểm chồng chất.
Bốn đạo nhân ảnh không nhanh không chậm phi hành tới.
– Ở chỗ này dừng lại nghỉ chân một lát! Đồng thời ngồi đợi người của gia tộc tới.
Lưu trưởng lão quay đầu lại nhìn, sát cơ trong ánh mắt đã được thu lại.
Chu Bá cau mày nói:
– Nhiệm vụ của các ngươi không phải là đưa chúng ta đến gia tộc sao. Càng nhanh càng tốt. Hình như trì hoãn ở chỗ này có chút không đúng!
Lưu trưởng lão giải thích:
– Là như thế nào, gia chủ phái vài người đến tìm kiếm các ngươi. Mỗi một nhóm đều là cao thủ, đường đến gia tộc vô cùng nguy hiểm. Người nhiều một chút độ an toàn cũng lớn hơn.
– Bao giờ thì tơi nơi. Vương gia Hắc Lĩnh Thành chúng ta vốn không xuất thân ở Hắc Lĩnh Thành! Hơn nữa chúng ta cũng nhiều năm rồi không liên hệ với đại gia tộc ở Tinh Vực Hồ. Cho nên bọn hắn không thể nào thoáng cái là tìm được, nếu không tìm thấy thì bọn hắn nhất định sẽ tiếp tục tùm. Làm sao có thể không tìm thấy chúng ta mà lại đến đây tụ hội.
Sắc mặt Lưu trưởng lão cứng đờ. Hắn ngược lại không nghĩ tới cái lỗ thủng này. Trong lúc nhất thời cũng không biết dùng lời lẽ nào để mà giải thích. Chẳng lẽ nói bọn chúng ta đợi không phải là những người kia mà là cao thủ của đại thiếu gia phái tới, đến lúc đó đồng loạt giải quyết các ngươi loại trừ hậu hoạn.
Trung niên cơ bắp nhìn Lưu trưởng lão khó xử quát mắng:
– Lão gia hoả, ngươi tính toán cái gì vậy! Kêu các ngươi đứng chờ thì ở đó mà chờ đi, nói nhảm làm gì!
Chu Bá cả giận nói:
– Phiền ngươi ăn nói cẩn thận một chút!
– Như thế nào, ngươi cho rằng bản thân mình là ai?