Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 24 [Chương 154 đến 156]
❮ sautiếp ❯Chương 154: Khảo nghiệm và cơ hội
Chân khí hơi thu lại, Nguyên Hoành Ưng quyết định nhịn thêm một lúc nữa, đợi đến Thiên Mộng chiến điện, cảnh giới có chút tiến bộ, sẽ lập tức truy sát Diệp Trần, còn lúc này, xác suất chiến thắng không thực sự lớn, kiếm ý đáng sợ thế nào hắn đã từng nhìn thấy trên cuộc thi Tiềm long bảng, người thường không thể tưởng tượng.
La Hàn Sơn trong lòng nhẹ nhõm, Nguyên Hoành Ưng hình như cũng không mạnh hơn Diệp sư đệ là bao nhiêu, nếu không căn bản không cần nghe khuyên bảo, xem ra quyết định của Diệp sư đệ là đúng, thấy thực lực của mình không chênh lệch đối phương quá nhiều, tuyệt đối không được lùi bước, nếu không sẽ rất ảnh hưởng đến quá trình trưởng thành.
Diệp Trần không biết trong lòng La Hàn Sơn đang nghĩ gì, lớn tiếng nói:
– Ai muốn gia nhập vào chiến trận của chúng ta thì bước ra đây, ta đảm vảo các ngươi sẽ không bị hại.
– Ta gia nhập.
– Ta cũng gia nhập.
– Còn có Thất Huyền Môn chúng ta.
Nhất thời một nhóm lớn đệ tử tông môn đi tới khu vực Diệp Trần, trong đó đại bộ phận đều là chiến trận của Nguyên Hoành Ưng, cảnh tượng này khiến Nguyên Hoành Ưng nổi trận lôi đình, mắt phát hồng quang.
Tê tê tê tê…
Huyền kim mãng không hổ là Thượng cổ ngũ cấp yêu thú, dưới sự liên hợp đả kích của các chiến trận, vẫn cường hãn vô cùng, thỉnh thoảng lại có hai ba đệ tử tông môn bị nó dùng đuôi đập thành hai mảnh, máu chảy lênh láng.
Nhưng bây giờ nó đã là con thú bị nhốt trong lòng, Tiềm long bảng cao thủ đều có thực lực khiêu chiến vượt cấp, Huyền kim mãng dù mạnh, sao có thể chống lại liên thủ của từng ấy người, một lúc sau, bại lui liên tiếp, không thể đỡ nổi công kích hữu hiệu.
– Sát!
– Sát!
Từng phiến khí kình rơi xuống người Huyền kim mãng, phóng ra những đóa huyết hoa, đấy là Tiềm long bảng cao thủ vẫn chưa xuất thủ, xuất thủ đều sẽ đánh trúng vào vị trí yếu hại của đối phương, sát thương lực mạnh hơn đệ tử tông môn bình thường mười lần, rõ ràng là công kích chủ lực.
Hai khắc trôi qua, Huyền kim mãng thét lên một tiếng, thân thể cự đại húc đổ ngọc trụ, nặng nề ngã lăn xuống đất, tắc thở.
Kẹt!
Huyền kim mang vừa chết, Thiên Mộng chiến điện như có cảm ứng, cánh cửa sắt cự đại tự động mở ra, quang mang khiết bạch chiếu rọi bốn phương, đáp xuống người chúng nhân.
Ong!
Chân khí trong cơ thể đột nhiên ba động, Diệp Trần phát hiện, khoảnh khắc quang mang khiết bạch này chiếu xuống, bản thân đã đạt đến Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong, tựa hồ như nước chảy thành sông, tự nhiên mà thành, căn bản không có chút trở ngại nào hết, nhất thời không khỏi ngây ra, chợt thầm nghĩ: Có lẽ sau trận chiến với Hồng Thiên Quân, chân khí tu vi được rèn luyện, chỉ cần tĩnh tâm tu luyện mấy ngày, bản thân có thể đạt đến hậu kì đỉnh phong, khiết bạch quang mang này chỉ là biết thời biết thế mà thôi.
Ngưng Chân Cảnh hậu kì và Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong chênh lệch mặc dù không lớn, nhưng đối với Diệp Trần mà nói, cũng đủ trân quý, nếu như trước đây hắn có ba phần chắc chắn đánh chết Nguyên Hoành Ưng thì bây giờ đã có bốn phần, nếu như có thể bước vào Bão Nguyên Cảnh, giết Nguyên Hoành Ưng dễ như nhặt rau thái thịt.
Những đệ tử tông môn khác đều cảm thấy tu vi có chút tiến bộ, nhưng không ai giống như Diệp Trần, đột phá cảnh giới vốn có.
– Thiên Mộng cổ địa đã mở, mau vào bên trong.
– Xung phong!
– Khiết bạch quang mang vừa chiếu đến, ta đã cảm thấy lợi ích rất nhiều, vào bên trong, khẳng định có thể đột phá lên Bão Nguyên Cảnh.
Trừ Tiềm long bảng cao thủ, đại bộ phận đệ tử tông môn đều điên cuồng, họ mạo hiểm sinh mệnh của mình tiến nhập Thiên Mộng cổ địa là vì cái gì, còn không phải để đột phá cảnh giới, chỉ cần trở thành Võ giả Bão Nguyên Cảnh, họ sẽ có thực lực bình đẳng với Tiềm long bảng cao thủ, không cần lo lắng sợ hãi, ăn nói khép nép, bằng một bước lên trời.
– Cút!
Nhóm Tiềm long bảng tốc độ nhanh nhất, thân hình vừa lóe, ngay lập tức lướt vào trong cung điện, Nguyên Hoành Ưng bước vào đầu tiên, tiện tay giết chết một đệ tử tông môn chắn đường, thủ đoạn tàn nhẫn máu tanh.
Nhìn đám đệ tử tông môn cuồng điên, La Hàn Sơn nói:
– Chúng ta cũng vào thôi!
Diệp Trần vận vài lần chân khí, thấy không vấn đề gì, gật đầu nói:
– Thiên Mộng chiến điện đúng là rất có lợi cho việc đột phá cảnh giới.
– Ừm, ta cũng có cảm giác đó.
Bốn người theo sau đám đông, tiến nhập vào trong cung điện nồng đậm bạch quang.
Vù!
Hít một hơi thật sâu, Chu Mai kinh hô:
– Nguyên khí tinh thuần nồng đậm quá, so với nguyên khí trong linh thạch cao hơn không biết bao nhiêu lần, hình như không cần phí lực khí luyện hóa.
Trên thực tế không cần Chu Mai nhắc nhở, ba người vừa vào đã cảm thấy nguyên khí biến hóa.
Chỉ là trong điện bạch quang hình như quá đậm, vừa bước vào trong, mắt sáng như thành mắt mù, chẳng nhìn thấy gì, chẳng cảm nhận được gì, đến linh hồn lực của Diệp Trần cũng mất tác dụng, tựa hồ chỉ có xúc giác và thính giác cơ bản nhất là còn tồn tại.
Một khắc sau, cửa cung điện đột nhiên khép lại, phát ra thanh âm nặng nề, sau đó, trong cung điện như có động đất nhỏ, những tiếng ù ù vang lên không dứt, hết đợt này đến đợt khác, bỗng nhiên, mặt đất dưới chân Diệp Trần lõm xuống, bên trên như có thứ gì phủ kín không gian.
– Cẩn thận, kết cấu nội bộ cung điện thay đổi.
Diệp Trần vội vàng nhắc nhở.
Nhưng không thấy tiếng ai trả lời.
Cười khổ một tiếng, Diệp Trần biết họ đã bị tách ra, cũng tốt, Thiên Mộng chiến thần bản thân không chủ động giết người, có lẽ không nguy hiểm gì.
Khoanh chân ngồi xuống, Diệp Trần chuẩn bị đả tọa tu luyện.
Ý!
Mắt có thể thấy, bạch quang nồng đậm đang co lại thành một khối, chui vào một quả cầu thủy tinh cự đại, quả cầu thủy tinh bảy màu treo lơ lửng giữa không trung.
Diệp Trần quan sát xung quanh.
Ong!
Không gian rất nhỏ dưới quả cầu thủy tinh từ từ xuất hiện một bóng trắng, quang ảnh, quang ảnh tay cầm bảo kiếm, lưng thẳng tắp, nhìn kĩ mới phát hiện thể hình giống y như Diệp Trần, đến bảo kiếm cũng giống, tựa hồ như một Diệp Trần thứ hai.
Đương nhiên, quang ảnh là quang ảnh, toàn thân khiết bạch, không có ngũ quan, có là ngoại hình mà thôi, nhìn sơ qua đã biết là năng lượng cấu thành mà thôi, không phải người thật.
Ba!
Quang ảnh vừa thành hình, một bước tiến lên, bổ một kiếm về phía Diệp Trần.
– Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong tu vi!
Diệp Trần cảm thấy sóng chân khí trên người bạch quang giống y như hắn, tốc độ công kích rất mạnh, nội liễm bất phát kình thập phần kinh nhân, không hề thua kém La Hàn Sơn, cũng chính là nói, thực lực bạch quang là Thiên Phong Quốc chuẩn công tử cấp.
Bị động chịu đòn không phải tác phong của La Hàn Sơn, hơn nữa hắn nếu hắn đoán không lầm, đây là khảo nghiệm của Thiên Mộng chiến điện, phải đánh bại quang ảnh của mình mới có tư cách ở lại.
Keng!
Vân ẩn kiếm xuất vỏ, Diệp Trần và đối phương đi sát qua nhau.
Một khắc sau!
Cánh tay cầm bảo kiếm của quang ảnh bay lên, những tia quang mang màu trắng trào ra từ vết cắt.
Mất đi một cánh tay, quang ảnh vẫn muốn liều mạng công kích Diệp Trần, nhưng bị Diệp Trần một kiếm chém rụng đầu, hóa thành bạch quang nhập vào trong thủy tinh cầu.
Cùng một thời gian.
Trong gần ba trăm không gian phong bế, một cảnh tượng tương đồng đang phát sinh.
– Hừ, thực lực giống ta, đến võ kĩ cũng có.
– Chỉ thua ta một chút mà thôi, nhưng muốn đánh bại nó hình như rất khó!
– Sao không giống Thiên Mộng chiến điện khảo nghiệm mười năm trước, trước đây không giống vậy.
Có người đang hừng hực khí thế, cùng quang ảnh bất phân thắng bại, có người mặc dù áp chế được quang ảnh của mình, nhưng trong một thời gian ngắn không thể đánh bại đối phương, có người trong lòng kinh ngạc, không kịp trở tay, nói tóm lại, mọi người đều đón nhận khảo nghiệm, độ khó căn cứ theo tình huống mỗi người, không ai giống ai.
Đợi vòng khảo nghiệm đầu tiên kết thúc, có năm đệ tử tông môn phát huy thất thường, bị quang ảnh đánh trúng yếu hại, nhất thời truyền tống ra khỏi Thiên Mộn chiến điện.
Sa mạc Xích Cổ.
Bên cạnh quang trụ cự đại.
Năm bóng người từ trong đó bay ra, ngã xuống lớp cát dày.
– Diêu Khai
– Lý Kinh
-….
Năm người này chính là đệ tử tông môn khảo nghiệm thất bại, họ từ sa mạc bò dậy, mặt lộ vẻ sợ hãi, lập tức nghĩ ra điều gì, cúi đầu ủ rũ, đến tông môn trưởng lão của mình gọi cũng không nghe thấy, đờ đờ đẫn đẫn.
– Thất bại thì cũng thất bại rồi, không ai trách các ngươi, quay về cố gắng nỗ lực, không được gục ngã, nếu không sau này khó lòng tiến bộ.
– Đệ tử tông môn mình còn những ai?
– Sao, chỉ còn lại một mình ngươi.
Có trưởng lão lên tiếng cổ vũ, có trưởng lão hỏi thăm tình hình, có người nghe được tin dữ, đấm ngực dậm chân, lệ nhòa đôi mắt.
Tình cảnh bên ngoài người ở bên trong không ai biết, cho dù biết cũng không thể phân tâm, vòng khảo nghiệm thứ nhất kết thúc, vòng khảo nghiệm thứ hai bắt đầu.
– Thiên Phong Quốc công tử cấp thực lực!
Sắc mặt Diệp Trần ngưng trọng, quang ảnh trước mặt không quá lợi hại, chỉ là vòng hai có thực lực như vậy, vòng ba vòng bốn và những vòng khảo nghiệm phía sau chắc chắn sẽ rất khó khăn, muốn vào được bên trong, dựa vào không chỉ là thực lực mà còn phải dùng kĩ xảo chiến đấu đánh thắng đối phương.
Quang ảnh lao đến, Diệp Trần vung kiếm chém ra.
Xì xì!
Đầu quang ảnh bay ra, hóa thành bạch quang chui vào trong thủy tinh cầu.
Vòng khảo nghiệm thứ hai kết thúc, đệ tử tông môn thất bại tăng lên theo cấp số nhân, vòng thứ nhất năm người, vòng này đạt đến ba mươi lăm người.
Số người thất bại ngày một gia tăng, bên ngoài Thiên Mộng cổ địa, trên Xích Cổ sa mạch các đại tông môn ít nhiều nắm bắt được tình hình bên trong, trợn mắt há mồm.
Họ không phải không biết Thiên Mộng cổ địa là nơi ăn người, nhưng sáu trăm sáu mươi người vào, đến cuối cùng chỉ còn chưa đến ba trăm người vào Thiên Mộng chiến điện, những người khác hoặc là bị thượng cổ yêu thú bên trong giết chết, hoặc là bị đệ tử tông môn khác chém chết, hoặc là chết trong miệng Thượng cổ Huyền kim mãng, sốp người tử vong cao nhất trong lịch sử, vượt quá năm mươi phần trăm.
– May mà một phần mười những người sống sót có hi vọng bước vào Bão Nguyên Cảnh, bằng không Thiên Mộng cổ địa này không vào cũng được.
– Số người tử vong quá nhiều, may mắn bổn tông không bị toàn diệt.
Vòng khảo nghiệm thứ hai bắt đầu.
Lần này thực lực quang ảnh đã đạt đến hạng một trăm Tiềm long bảng khóa trước, tương đương Khâu Hằng hắn gặp trong đầm, có thực lực miểu sát võ giả đồng cấp.
Dễ dàng chém chết đối phương, Diệp Trần cảm thấy có điểm khác biệt.
Mỗi lần công kích rơi xuống người đối phương, một cơn chấn động nhè nhẹ sẽ truyền vào người hắn, chấn động càng lúc càng rõ ràng, mới biết trong chấn động ẩn hàm một luồng nguyên khí tinh thuần dung nhập vào trong cơ thể, giúp mình nâng cao tu vi, cũng chính là nói, mỗi lần chiến đấu, kì thực đều đang tiến bộ, kiên trì càng lâu, tiến bộ càng lớn, đến cuối cùng, nói không chừng có thể một bước tiến lên Bão Nguyên Cảnh.
Nghĩ thông điểm này, Diệp Trần từ từ thổ ra một ngụm trọc khí, nhủ thầm: Bây giờ thì hiểu rồi, Thiên Mộng cổ địa vừa là khảo nghiệm lại vừa là cơ hội, quan trọng là mình có nắm bắt được hay không.
Vòng khảo nghiệm thứ ba đối với Diệp Trần không khó, nhưng đối với những người khác mà nói khó khăn vạn phần.
Trong không gian phong bế thứ bảy.
La Hàn Sơn thở dốc, quang ảnh trước mắt thực lực cao hơn hắn một bậc, dựa vào thực lực đánh bại hắn là không thể, làm thế nào bây giờ, không lẽ chịu đào thải.
– Không được, đã là khảo nghiệm, khẳng định có cách thông qua.
Ầm!
Không cho La Hàn Sơn có nhiều thời gian suy ngẫm, quang ảnh một quyền đánh ra, quyền kình bàng bạc như đại sơn, như trường hà, hung mãnh dâng trào.
– Tử khí đông lai, đại bi trấn áp!
La Hàn Sơn dốc toàn lực, đem Tử cực công và Đại bi thiên vương quyền thi triển đến cực hạn, tổ hợp thành phòng ngự kĩ đặc thù, bảo vệ bản thân.
Rắc!
Tấm bia đá màu tím sau ba lần chớp mắt đã không chống đỡ nổi, ầm ầm sập xuống.
La Hàn Sơn chật vật lăn ra ngoài, tránh khỏi một quyền đáng sợ của quang ảnh, khí huyết trong người sôi trào, hai mắt lóe kim tinh.
– Đúng rồi, nếu như Tử cực công có thể đạt đến đệ cửu trọng đỉnh phong, nói không chừng có thể chiến thắng đối phương.
La Hàn Sơn sáng mắt, đệ cửu trọng đỉnh phong có thể dẫn một đóa tử khí liên hoa từ trong hư không, có liên hoa hộ thể, phòng ngự lực sẽ tăng lên gấp đôi.
Quang ảnh một lần nữa tấn công, La Hàn Sơn không lùi không tránh, Tử cực công thôi động đến cực hạn, liên tiếp hai quyền nghênh đón.
Ở một không gian phong bế khác.
Từ Tĩnh phát xuất thực lực chưa từng có, bất phân thắng bại với quang ảnh, quyền phong làm không khí dập dềnh như nước, kim quang lúc sáng lúc tối, rực rỡ chói mắt, tựa hồ như những dải hà lưu tung hoành, qua lại cọ rửa.
Nếu như La Hàn Sơn và Chu Mai ở đây, nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì đối thủ của Từ Tĩnh còn lợi hại hơn Bắc Tuyết công tử và Đoan Mộc công tử, Từ Tĩnh mà họ biết căn bản không đạt đến tầng thứ đó, nói như vậy, Từ Tĩnh vẫn luôn che giấy thực lực thật của mình.
Keng!
Quang ảnh cùng Từ Tĩnh đối một quyền, bạo phát ra tiếng kim loại đáng sợ, hỏa tinh lấp lánh vẩy ra khắp nơi, nóng vô cùng.
– Phá cho ta!
Tay trái khóa chặt cánh tay phải của quang ảnh, thân thể Từ Tĩnh hơi chấn, từ trong thân thể bạo phát ra kim quang thực chất, trùng kích lên người quang ảnh, khiến đối phương không thể động đậy, sau đó một quyền tranh thủ đánh ra, trúng đầu quang ảnh.
Ba một tiếng, quang ảnh hóa thành bạch quang chui vào trong thủy tinh cầu.
Chương 155: Tấn thăng Bão Nguyên Cảnh
Rất nhiều người vòng thứ ba vẫn chưa kết thúc, Diệp Trần đã bắt đầu vòng thứ tư.
Quang ảnh bắc sắc thực lực rõ ràng là Bão Nguyên cảnh sơ kì cảnh giới, sóng chân khí hùng hồn cách rất xa vẫn có thể cảm thụ được, không khí nhất thời dâng lên như nước.
– Đến đây!
Diệp Trần trảm sát qua Hồng Thiên Quân, đấu qua với Nguyên Hoành Ưng, đâu còn phải sợ đối phương, tay phải nắm chặt Vân Ẩn Kiếm, kiếm ý súc thế chờ đợi.
Ba!
Quang ảnh bạch sắc đột nhiên biến mất, lần thứ hai xuất hiện đã ở trên đầu Diệp Trần, lăng không một kiếm trực tiếp bổ xuống, kiếm áp bàng bạc như sơn nhạc, như trường hải, xuyên qua hư không, đâm thẳng xuống Diệp Trần bên dưới, công thế cuồng mãnh khó đoán.
Diệp Trần hơi kinh ngạc, giơ kiếm chặn ngang.
Rắc!
Mặt đất dưới chân lõm xuống một mảng lớn, những vết nứt đen xì chằng chịt như tơ nhện.
– Độc bá nhất phương.
Lưỡi đẩy vào hàm răng, Diệp Trần hét lớn một tiếng, tay trái nắm quyền, một quyền đánh ra.
Ầm ầm!
Hai chân Diệp Trần lún sâu nửa thước, bạch sắc quang ảnh bị quyền kình làm cho bay ngược ra ngoài, cánh tay bên trái xuất hiện những vết nứt nhỏ.
– Quả nhiên, bạch sắc quang ảnh phòng ngự không bằng mình.
Nhảy lên từ hố trũng, Diệp Trần vung ra một đường kiếm khí to lớn đuổi theo bạch sắc quang ảnh, định dùng một kiếm triệt để trảm sát đối phương.
Bạch sắc quang ảnh vẫn là Bão Nguyên Cảnh sơ kì tu vi, thân thể trong không trung hơi vặn, khéo léo lách qua kiếm khí, dùng tư thế quỷ dị cũng xuất mộ đường bạch sắc kiếm khí to lớn về phía Diệp Trần.
Không khí như tấm vải bị xé rách, thế đi kiếm khí của bạch sắc quang ảnh hình như còn trên Diệp Trần.
– Phong quyển tàn vân!
Tu vi từ Ngưng Chân Cảnh hậu kì đạt đến hậu kì đỉnh phong, chân khí Diệp Trần giống như lượng nước lên thì thuyền cũng lên, tiến bộ nhảy vọt, lúc này tái thi triển Kinh vân kiếm pháp, dễ dàng hơn rất nhiều, không còn xuất hiện cảm giác trì trệ như khi thi đấu với Hồng Thiên Quân nữa.
Kiếm khí ẩn hàm kiếm ý thẳng tắp bay lên, giảo động không khí, hình thành một đường phong long quyển cự đại, một đòn đánh vỡ bạch sắc kiếm khí, sau đó ầm ầm lao về phía bạch sắc quang ảnh. Kiếm khí sắc bén không ngừng từ trong bắn ra, trong suốt lấp lánh.
Rắc rắc rắc…
Không gian phong bế có sức mạnh thần bí, đang tu bổ lại những vết tích để lại từ trận chiến trước, chỉ là nó tu bổ nhanh, cũng không nhanh bằng Diệp Trần phá hoại, mặt đất và tường trong nháy mắt xuất hiện thêm gần trăm vết kiếm, mỗi vết kiếm đều tueets lộ khí tức sắc bén.
Quang ảnh bạch sắc vung kiếm cuồng vũ, tạo nên một tầng kiếm mạc trước thân mình, ngăn cản phong long quyển và kiếm khí tập kích, thân thể từng bước lùi ra sau.
Binh!
Lưng chạm tường, bạch sắc quang ảnh không còn đường lui nữa, quang mang màu trắng trên người chớp tắt gấp hơn, một kiếm chém ra.
Ngang!
Kiếm quang bạch sắc vừa xuất, tiếng long ngâm nổi lên bốn phía, kiếm áp kinh nhân định trụ không khí, mang theo ý cảnh vô kiên bất tồi chém vỡ phong long quyển tung hoành bừa bãi.
– Còn chưa chết sao? Kiếm Khí Ngưng Sơn.
Trên tàn dư long quyển khí lưu, Diệp Trần không biết từ lúc nào xuất hiện ở đó, quần áo tung bay phấp phơi, một kém chém xuống.
Keng keng keng keng…
Hỏa tinh văng khắp nơi, bạch sắc quang ảnh giơ kiếm chặn kiếm khí, bị áp chế không thể nhúc nhích.
Chốc lát!
Kiếm khí đánh gãy bảo kiếm đối phương, bạch sắc quang ảnh lập tức hóa thành bạch quang.
Ong!
Diệp Trần chân vừa chạm đất, một cảm giác chấn động diệu kì lập tức tác động lên cơ thể, dưới tác dụng của luồng chấn động này, Diệp Trần chỉ cảm thấy gân cốt ngứa ngáy, tốc độ lưu chuyển chân khí nhanh hơn, đạt đến hai lần, ngoài ra, bởi vì khí huyết sôi trào, sắc mặt Diệp Trần cũng đỏ dần lên.
– Chấn động chi lực kì diệu quá, có thể cải thiện thể chất của mình, gia tăng chân khí lưu chuyển.
Ba vòng trước đó, Diệp Trần đã biết chấn động chi lực có thể lấy tạp chất ra khỏi cơ thể, nâng tốc độ tu luyện và luyện hóa nguyên khí, chứ không phải trực tiếp tăng gia tu vi.
Chỉ là so với chấn động chi lực bây giờ, vẫn thấp hơn đôi chút.
Chấn động chi lực biến mất, Diệp Trần mở rộng nội thị, phát hiện vòng xoáy chân khí trong đan điền đang dần dần tiến về vị trí trung tâm, dần dần có hình tròn.
– Bây giờ mình chỉ thiếu khoảng nửa bước là có thể bước vào Bão Nguyên Cảnh.
Hình trạng chân khí trong đan điền sẽ phát sinh biến hóa rất lớn căn cứ theo cảnh giới, Luyện Khí Cảnh bởi vì nội khí còn mỏng, hiện ra xoáy khí trạng, đến Ngưng Chân Cảnh, nội khí chuyển thành chân khí, tổng lượng và chất lượng đại tăng, thoát xác biến thành vòng xoáy chân khí, còn Bão Nguyên Cảnh, vòng xoáy chân khí sẽ tụ tập lại một chỗ, hình thành một khối chân khí hình xoắn ốc, thể hiện dưới dạng cầu tròn hoàn mỹ.
Xích!
Một quyền xé rách không khí, thực lực Diệp Trần một lần nữa tăng gia, cho dù đấu với Nguyên Hoành Ưng cũng nắm chắc năm phần chiến thắng hoặc đánh chết đối phương.
Lúc này, vòng thứ ba của đại bộ phận người mới kết thúc.
Số người bị đào thải tăng lên chóng mắt, vòng thứ nhất là năm người, vòng thứ hai là mười lăm người, vòng thứ ba hơn hai trăm bốn mươi người, toàn bộ bị truyền tống ra khỏi Thiên Mộng chiến điện, quay lại sa mạc Xích Cổ.
– Hàn Sơn!
Lưu Vân Tông đại trưởng lão nhìn khắp một vòng, tìm ra La Hàn Sơn trong đám đông.
La Hàn Sơn cười khổ nói:
– Xin lỗi, con không bước vào được Bão Nguyên Cảnh.
Vỗ vỗ vai La Hàn Sơn, đại trưởng lão cười nói:
– Không sao, với thiên phú của ngươi, không cần mất nhiều thời gian, vẫn có thể vào được Bão Nguyên Cảnh, không cần phải vội.
– Ừm.
La Hàn Sơn gật gật đầu,
– Cũng không phải không có một chút tiến bộ nào, nguyên khí trong Thiên Mộng chiến điện rất nồng đậm, trong thời gian khảo nghiệm còn có chấn động chi lực tác dụng lên cơ thể, vòng xoáy nguyên khí trong cơ thể con sau khi qua được vòng thứ ba đã có dấu hiệu tích tụ, trở về chỉ cần tĩnh tâm tu luyện nói không chừng sẽ đột phá.
– Được như vậy thì tốt, những người khác đâu? Không gặp nguy hiểm gì chứ!
Đại trưởng lão thần tình căng thẳng, cả bốn người Diệp Trần tương lai đều là trụ cột của Lưu Vân Tông, mất đi một người là một tổn thất rất lớn, nhất là Diệp Trần, thiên tài lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý không phải mớ rau, hiếm có vô cùng, lần này để mất, lần sau không biết phải đợi bao nhiêu năm nữa.
La Hàn Sơn nhìn về phía Tử Dương Tông, chân khí truyền âm cho Đại trưởng lão nói:
– Đại trưởng lão, Diệp sư đệ lĩnh ngộ kiếm ý chân chính, còn trảm sát Bôn lôi thủ Âu Dương Liệt và Tiểu thần thoái Âu Dương Minh, hai người này muốn ám sát chúng con, cuối cùng lại bị Diệp sư đệ giết chết.
– Thật vậy sao.
Đại trưởng lão thanh âm có chút sắc nhọn, may là đang ở trạng thái chân khí truyền âm, nếu không có lẽ tất cả mọi người đều đã nghe thấy.
La Hàn Sơn mỉm cười nói:
– Sao con dám nói dối, tuyệt đối chính xác.
– Tốt quá, tiểu tử Diệp Trần lĩnh ngộ được kiếm quả, quả nhiên là thiên tài tuyệt thế của Lưu Vân Tông ta.
Đại trưởng lão nheo mắt cười, nếu như nói Diệp Trần lĩnh ngộ nửa bước kiếm ý là một miếng ngọc thô thì khi Diệp Trần lĩnh ngộ kiếm ý chân chính là một miếng tuyệt thế mỹ ngọc, không cần mài dũa, tự hành thành tài.
La Hàn Sơn tiếp tục thông báo:
– Chu Mai và Từ Tĩnh đều rất tốt, họ đến bây giờ vẫn chưa ra, nói không chừng đang trải qua vòng khảo nghiệm thứ tư, có hi vọng rất lớn tấn thăng Bão Nguyên Cảnh.
Những lời này không có chân khí truyền âm, mấy vị trưởng lão xung quanh đều nghe thấy hết.
Tứ trưởng lão ha ha cười nói:
– So với thời chúng ta, các ngươi quá xuất sắc, vài năm nữa, có lẽ chúng ta sẽ phải nhường vị trí này cho các ngươi.
– Ha ha, nhường vị trí cũng là đúng thôi, thời đại này là thời đại thanh niên mà!
– Nói không sai, năm xưa bao vây Cửu U Giáo, cao thủ Lưu Vân Tông tử thương nghiêm trọng, tốp chúng ta vẫn chưa kịp trưởng thành đã trở thành trưởng lão nội môn, gánh vác trách nhiệm, các ngươi ưu tú hơn chúng ta, cho nên có thể đảm đang vị trí này.
So với những tông môn khác, bên Lưu Vân Tông cười nói vui vẻ.
Phía Tử Dương Tông.
Tử Dương Tông đại trưởng lão nét mặt âm trầm, nói với trưởng lão nội môn bên cạnh:
– Không biết Âu Dương Liệt và Âu Dương Minh thế nào, những người còn lại đã ngã xuống hơn nửa.
– Ừm, Âu Dương Liệt và Âu Dương Minh thực lực cao cường, khả năng thiệt mạng không lớn, những người khác thực lực kém hơn một bậc, khả năng tử vong là rất cao.
Đại trưởng lão nhìn sang La Hàn Sơn, sát cơ trong mắt lóe lên rồi biến mất:
– Xem ra chúng vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ được giao! Để La Hàn Sơn sống sót ra ngoài.
– La Hàn Sơn không cần lo lắng, hắn vẫn chưa bước vào Bão Nguyên Cảnh, lo là lo tên tiểu tử Diệp Trần, chỉ cần hắn bước vào được Bão Nguyên Cảnh, đủ để địch lại Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì, sau này sẽ là họa lớn của Tử Dương Tông, không thể giữ lại.
– Mặc kệ thế nào, đợi Âu Dương Liệt và Âu Dương Minh ra ngoài trước đã, ta cứ có dự cảm không tốt.
A!
Đột nhiên!
Bên Trọng Nhạc Môn truyền đến một tiếng gầm giận dữ, tiếng gầm mang theo chân khí, chấn động cả một vùng sa mạc rộng mười trượng vuông, bụi cát tung lên mù mịt.
– Ngươi nói gì?
Trọng Nhạc Môn đại trưởng lão giận dữ trợn mắt nhìn đệ tử vừa mới đi ra.
Đệ tử này bị khí thế của Đại trưởng lão làm cho giật mình, vội vã cúi đầu, nói:
– Đại trưởng lão, đệ tử không nhìn thấy đại sư huynh Hồng Thiên Quân trong Thiên Mộng chiến điện, nhưng đệ tử nghĩ đại sư huynh có lẽ không sao, huynh ấy là Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, những Tiềm long bảng cao thủ khác đều ở đó, ngoài họ, còn ai giết được đại sư huynh.
Trọng Nhạc Môn đại trưởng lão quát nói:
– Vậy hắn đang ở đâu, Thiên Mộng chiến điện một khắc nữa là đóng cửa.
– Cái này… cái này đệ tử cũng không biết.
– Hừ, Hồng Thiên Quân mà có chuyện gì, Trọng Nhạc Môn ta nhất định triệt để điều tra chuyện này, xem ai đang giở trò, nếu để ta biết được, ta sẽ giết cả nhà hắn.
La Hàn Sơn nhãn thần co lại, vội vàng thu hồi thị tuyến, Hồng Thiên Quân chết trên tay Diệp Trần, hắn và Chu Mai Từ Tĩnh đều tận mắt nhìn thấy, lúc này tuyệt đối không được để lộ dấu vết, bằng không để người của Trọng Nhạc Môn chú ý, sẽ mang đến vô số tai họa cho Lưu Vân Tông.
Đại trưởng lão cảm thấy thần tình La Hàn Sơn có chút kì lạ, chân khí truyền âm nói:
– Hàn Sơn, ngươi sao vậy, có chuyện này cứ nói thật cho ta biết, ta là đại bá của ngươi, không lẽ ngươi không tin ta.
Do dự một lúc, La Hàn Sơn vẫn quyết định nói, nếu nói Lưu Vân Tông ai là người hắn tin tưởng nhất, thì đó chính là phụ thân La Hành Liệt và Đại trưởng lão, hai người này đều là người chí thân với hắn,
– Đại trưởng lão, Hồng Thiên Quân đã chết, người giết hắn là Diệp Trần, nhưng chuyện này là Tử Dương Tông Âu Dương Liệt và Âu Dương Minh gây nên, lúc đó chúng con không giết Hồng Thiên Quân thì Hồng Thiên Quân sẽ giết chúng con.
– Âu Dương Liệt và Âu Dương Minh khích được Hồng Thiên Quân giết các ngươi, có lẽ phải trả cho hắn một thứ gì đó! Ta còn tưởng chuyện gì, giết thì cũng đã giết rồi, các ngươi không giết hắn, hắn sẽ giết các ngươi, đạp lý này rất đơn giản, những trừ ta và phụ thân người ra, không được nói cho ai hết, Lưu Vân Tông ta mặc dù không phải kẻ yếu hèn, nhưng cũng không muốn khai chiến với Trọng Nhạc Môn.
– Chuyện này con biết.
Vòng thứ nhất, vòng thứ hai, vòng thứ ba cộng lại số người bị đào thải tổng cộng hơn hai trăm sáu mươi người, số người còn lại chỉ có ba mươi mấy, trong ba mươi mấy người này, có tám người vốn là Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, họ muốn đột phá rất khó, nhưng vẫn có thể tiến thêm một bước, đạt tới Bão Nguyên Cảnh sơ kì đỉnh phong.
Hơn hai mươi người còn lại cũng không nhất định yên ổn tiến nhập Bão Nguyên Cảnh tầng thứ, dù sao tình huống mỗi người đều không giống nhau, trong số những người bị đào thải sau vòng khảo nghiệm thứ ba, có sáu người tấn thăng thành công, căn bản không cần tiếp nhận vòng khảo nghiệm thứ tư.
Trong gian phòng phong bế thứ chín phía Bắc.
Đao quang lả tả như tuyết hoa bay lượn, như mộng như huyễn, trong đao quang, hai đường thân ảnh khiết bạch thỉnh thoảng lại lao vào nhau, tạo nên ngàn vạn hỏa tinh, hai đường thân ảnh mặc dù đều màu trắng, nhưng một trong số đó hơi trong suốt, rõ ràng là năng lượng cấu thành, người còn lại bạch y phơ phất, khí chất xuất trần, không cần dùng mắt nhìn, vẫn mang đến cho người ta cảm giác nhẹ nhàng như gió xuân.
Một đao đánh lùi đối phương, bạch y thanh niên giãn lông mày, cuối cùng cũng đã tấn thăng, đình trệ ở Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong hơn hai năm, bây giờ mới bước vào Bão Nguyên Cảnh.
Ngẩng đầu, thanh niên để lộ khuôn mặt anh tuấn hiền dịu, nếu như có người ở đây, nhất định nhận ra hắn chính là Bắc Tuyết sơn trang đại đệ tử Bắc Tuyết công tử.
Không gian phong bế thứ ba phía Bắc.
Nam La Tông đại đệ tử “Liên tiên tử” Tần Vũ Liên tấn thăng.
Không gian phong bế thứ mười tám phía Nam.
Chu Mai đào thải.
Không gian phong bế thứ mười bốn phía Nam.
Quanh người Từ Tĩnh bạo phát ra sóng chân khí chỉ Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì mới có, một quyền đánh vỡ đầu bạch sắc quang ảnh.
Nặng nề thổ ra một ngụm trọc khí, Từ Tĩnh nhắm mắt, tự nói với mình:
– Cuối cùng có thể tu luyện môn công pháp rèn thể kia rồi, không biết có lợi hại như trên sách cổ nói không?
Chương 156: Tiếp tục tấn thăng Bão Nguyên Cảnh!
Từ Tĩnh vừa tấn thăng, Thiên Phong Quốc tấn thăng thành Bão Nguyên Cảnh tầng thứ đệ tử tông môn có ba người, đó là Bắc Tuyết sơn trang đại đệ tử Bắc Tuyết công tử, Nam La Tông đại sư tỷ Tần Vũ Liên, Đệ tử hạch tâm Lưu Vân Tông Từ Tĩnh, về phần Đoan Mộc công tử, “Bá đao” Vu Nhạc, “Vũ hiệp” Nam Cung Vân, Viên Tuyết Mai, Liễu Vô Tướng, Cơ Tuyết Nhạn… cũng giống như La Hàn Sơn, đều bị đào thải ở vòng thứ ba.
Trước mắt, Thiên Phong Quốc đệ tử tông môn chỉ còn lại Lâm Kì và Diệp Trần vẫn chưa thấy động tĩnh gì.
Sa mạc Xích Cổ.
Bên ngoài quang môn.
Bắc Tuyết công tử, Tần Vũ Liên và Từ Tĩnh lần lượt bị truyền tống ra ngoài.
– Từ Tĩnh sư muội, muội tấn thăng rồi.
La Hàn Sơn và Chu Mai đều không tấn thăng, mặc dù có chút thất vọng, nhưng cảm giác ấy trôi qua rất nhanh, võ giả nhất đạo, trọng ở kiên trì, nhất thời được mất không là gì, cả đời được mất mới là quan trọng nhất, nói không chừng hôm nay không tấn thăng, sau này tu vi lại tiến triển tấn mãnh, đương nhiên, chuyến đi đến Thiên Mộng cổ địa nguy hiểm trùng trùng, bốn người khó khăn lắm mới vào được Thiên Mộng chiến điện, lúc này vừa nhìn thấy Từ Tĩnh, khí tức cường đại trên người đối phương đã nói cho họ biết đáp án.
Từ Tĩnh gật gật đầu,
– Vòng khảo nghiệm thứ sáu không phải Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì có thể thông quan, mười chiêu muội đã bị đánh bại.
Vòng thứ tư nàng tấn thăng thành Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, vòng thứ năm bạch sắc quang ảnh căn cứ vào tiến triển tu vi của nàng đưa ra điều chỉnh hợp lý, nhưng nàng vẫn đối phó được, phải đánh hơn trăm chiêu mới thông qua, chỉ là đến vòng thứ sáu, thực lực của bạch sắc quang ảnh khủng bố dị thường, đạt đến cảnh giới Bão Nguyên Cảnh trung kì đỉnh phong, một chiêu một thức đều có sức mạnh chấn động sơn phong.
– Ha ha, tấn thăng là tốt, còn không qua được vòng thứ sáu cũng chẳng có vấn đề gì.
Đại trưởng lão lâu lắm rồi mới được vui như vậy, đầu tiên là Diệp Trần lĩnh ngộ kiếm ý, trảm sát Tử Dương Tông hai đại đệ tử, sau đó là Từ Tĩnh bước vào Bão Nguyên Cảnh, trở thành cao thủ sánh ngang với Phỉ Thúy công tử, tất cả đều là chuyện mừng của Lưu Vân Tông, cần phải mở yến tiệc, mời tất cả các phương hào kiệt của Thiên Phong Quốc đến.
Bắc Tuyết sơn trang và Nam La Tông đại trưởng lão cũng rất vui, trong tông môn có một đệ tử đột phá lên Bão Nguyên Cảnh tầng thứ, nhất là Bắc Tuyết sơn trang, ngoài Bắc Tuyết công tử ra, họ vẫn còn “Bắc Tuyết khoái đao” Lâm kì bên trong, đến bây giờ vẫn chưa thấy ra ngoài, tấn thăng thành Võ giả Bão Nguyên Cảnh có hơn chín mươi phần trăm hi vọng.
– Các ngươi đều đã ra ngoài, Thiên Phong Quốc chỉ còn Lâm Kì và Diệp sư đệ ở trong, không biết bây giờ họ thế nào?
La Hàn Sơn nói.
Từ Tĩnh nói:
– Ta nghĩ Diệp sư đệ nhất định thành công.
– Không sai, hi vọng rất lớn.
Đại trưởng lão và Tứ trưởng lão đều gật gật đầu.
Thiên Mộng chiến điện.
Không gian phong bế thứ hai mươi mốt phía Bắc.
Không ai nghĩ Lâm Kì có thể kiên trì đến tận bây giờ, tựa hồ mỗi người đều xem nhẹ thực lực của hắn, bởi vì bạch sắc quang ảnh của vòng thứ tư có Bão Nguyên Cảnh sơ kì tu vi, bạch sắc quang ảnh của vòng thứ năm càng lợi hại hơn, chỉ thiếu một bước là sẽ đạt đến Bão Nguyên Cảnh trung kì, đương nhiên, đẳng cấp là dựa vào võ giả bình thường để tính, nếu như đem bạch sắc quang ảnh đổi thành Hồng Thiên Quân, Lâm Kì sớm đã bại, dù sao Hồng Thiên Quân là người có thể chống lại Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì.
Trận chiến này sớm đã bắt đầu, Lâm Kì có thể bất bại, hoàn toàn dựa vào ý chí kinh nhân của hắn, bây giờ đao thế trên người càng lúc càng thịnh, có xu thế lột xác.
– Chết!
Một đao nhanh hơn một đao, Lâm Kì bây giờ chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là nhanh, nhanh hơn, nhanh đến vượt qua cực hạn vốn có, tiến nhập vào tầng thứ cao hơn.
Rắc!
Bạch sắc quang ảnh vốn đang áp chế Lâm Kì, thân thể đột nhiên khựng lại, cánh tay cầm bảo kiếm bay lên, thân thể bị chém thành mấy đoạn, hóa thành bạch quang.
Ong!
Vòng xoáy chân khí bên trong đan điền Lâm Kì rung động với tốc độ chóng mặt, cuối cùng tụ thành dạng cầu tròn, chân khí lõm xuống theo dạng xoắn ốc.
– Đột phá, không ngờ lĩnh ngộ đao ý trước rồi mới đột phá tu vi.
Lúc nãy nếu như không lĩnh ngộ đao ý, cho dù đao có nhanh cũng phải thất bại, nhưng hắn đã thành công, trở thành Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, hơn nữa còn lĩnh ngộ đao ý mà đao khách nào cũng mơ ước, sau trang chủ Tiết Vô Nhận, hắn là người thứ hai ở Thiên Phong Quốc lĩnh ngộ đao ý.
Vòng khảo nghiệm thứ sáu.
Lâm Kì hít ngược một hơi lãnh khí, bởi vì hắn đột phá cảnh giới, bạch sắc quang ảnh căn cứ vừa thực lực của hắn tiến hành điều chỉnh, đạt đến Bão Nguyên Cảnh trung kì đỉnh phong cấp bậc, so với vòng khảo nghiệm thứ sáu của Từ Tĩnh, Tần Vũ Liên và Bắc Tuyết công tử đáng sợ hơn rất nhiều.
Phải biết cảnh giới càng cao, vượt cấp khiêu chiến càng khó, Lâm Kì mới bước vào cấp độ Bão Nguyên Cảnh,tu vi tương đương tầng thấp nhất của Bão Nguyên Cảnh, bạch sắc quang ảnh thực lực là Bão Nguyên Canh trung kì đỉnh phong tu vi, chênh lệch không phải một giai, mà là một giai rưỡi, cho dù hắn lĩnh ngộ đao ý cũng không thể là đối thủ.
Cả Nam Trác Vực, có thể khiêu chiến thanh niên cao thủ hơn mình một giai rưỡi không quá năm người, nếu tam cường Tiềm long bảng cao thủ họ là Bão Nguyên Cảnh trung kì tu vi, có thực lực sánh ngang với Thiên Phong Quốc ngũ đại tông chủ, nhưng luận thiên phú, họ không giỏi hơn Lâm Kì là bao nhiêu, đao ý của Lâm kì đối với họ mà nói cũng không có gì hiếm lạ, trong tam cường0 Tiềm long bảng, lĩnh ngộ và kiếm ý có không ít, đừng nói tam cường Tiềm long bảng – những người đứng đầu giới thanh niên Nam Trác Vực.
Bạch sắc quang ảnh chỉ xuất một đao, Lâm Kì đã bị đẩy lùi mười bước.
Đao thứ hai, Lâm Kì chật vật né tránh.
Đao thứ ba, Lâm Kì miệng rỉ máu tươi.
…
Đao thứ sáu, Lâm Kì thảm bại, bị truyền tống ra ngoài Thiên Mộng chiến điện.
Như vậy, thanh niên Thiên Phong Quốc chỉ còn lại một mình Diệp Trần.
– Lâm Kì ra rồi!
Trên sa mạc Xích Cổ, ngũ đại tông môn trưởng lão Thiên Phong Quốc toàn bộ nhó qua, kinh ngạc nhìn Lâm Kì vừa bị truyền tống ra khỏi quang môn.
Lâm Kì thần sắc bình thản, đi về phía Bắc Tuyết sơn trang.
Tứ đại tông môn còn lại đều có thu hoạch, biểu tình coi như bình thường, chỉ có đám người Tử Dương Tông là âm trầm, mắt đầy tia máu, như muốn giết người.
– Đại trưởng lão, nói không chừng Âu Dương Liệt và Âu Dương Minh vẫn trụ lại được đến bây giờ, điều này cũng không thể nói trước được!
Một Trưởng lão nội môn Tử Dương Tông bên cạnh không chịu nổi bầu không khí này, nói ra điều đến bản thân cũng không tin.