1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 236 [Chương 1287 đến 1290]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 236 [Chương 1287 đến 1290]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 1287: Thần chi tinh

Sau khi đạt được mười lần tiến vào Vô Ngã cảnh giới, Lam Tiên Nhi rốt cục đã nắm giữ năng lực tùy thời tiến vào Vô Ngã cảnh giới. Vô Ngã cảnh giới hoàn toàn chính xác cường đại đến mức không thể tưởng tượng nổi, mỗi một lần tiến vào đều có một phần nhỏ tiềm năng được chuyển hóa thành thực lực bản thân Lam Tiên Nhi, sau mười lần như vậy, thực lực của nàng đã tăng lên một đoạn, bất quá ứng với việc đó là cả người nàng bắt đầu trở nên mỏi mệt.

“Vô Ngã cảnh giới là thủ đoạn kích phát ra tiềm năng bản thân, nếu trong thời gian ngắn mà liên tục tiến vào Vô Ngã cảnh giới, tiềm năng kích phát ra quá độ thì trong thời gian kế tiếp tất yếu sẽ không thể tiếp tục tiến vào Vô Ngã cảnh giới được nữa rồi.”

Diệp Trần nhắc nhở Lam Tiên Nhi.

“Vâng.”

Lam Tiên Nhi gật gật đầu.

“Thừa dịp vẫn còn thời gian, ngươi nên luyện tập trụ cột kiếm thuật nhiều hơn đi, khi Thần Chi Thí Luyện Tràng đến, ta sẽ không chỉ đạo thêm cho ngươi được nữa, ngươi cần tự mình đi phán đoán để tiến hóa đấy.”

Không biết vì cái gì, Diệp Trần cảm giác được, Lam Tiên Nhi tại dưới sự trợ giúp của mình lại tiến bộ nhanh như vậy, có lẽ sẽ có một ít tai hoạ ngầm, trước đó, ngay cả Nhị Trọng Kình nàng cũng không có biện pháp thi triển, nhưng bây giờ đã có thể tiến nhập vào Vô Ngã cảnh giới.

Thời gian từng ngày đi qua.

Lam Tiên Nhi tại bên trái sân nhỏ luyện tập trụ cột kiếm thuật, còn Diệp Trần thì cũng ở bên phải luyện tập trụ cột kiếm thuật của mình.

Xùy!

Một kiếm chém ra tạo thành bóng kiếm tràn ngập, bạch quang chói mắt.

Xoẹt!

Lại một kiếm nữa chém ra, khi thì rất chậm, khi lại lóe lên như điện quang.

Khoái Chi Áo Nghĩa!

Mạn Chi Áo Nghĩa!

“Thì ra là thế, trên thế gian này không có thứ gì là tuyệt đối nhanh hay chậm, Khoái Chi Áo Nghĩa có thể làm cường hóa giác quan và thân thể đi theo con đường cường hóa, còn Mạn Chi Áo Nghĩa là sự bổ sung của Khoái Chi Áo Nghĩa.”

Tốc độ nhanh và chậm đã hóa ra hư huyễn, tốc độ bên ngoài chính là một loại nhận thức của tánh mạng, thế nhưng, đến tột cùng thì cái gì là nhanh, cái gì lại là chậm, tại trong mắt của một người bình thường thì tốc độ chim bay là rất nhanh, còn tại trong mắt Võ Giả, tốc độ chim bay lại rất chậm, một tốc độ nào đó tại trong mắt Võ Giả bình thường là chí cao Vô Thượng, nhưng tại trong mắt Diệp Trần thì tốc độ đó cũng tựu nhanh hơn gấp đôi so với ánh sáng mà thôi.

Hết thảy đều là giác quan mang đến nhận thức, nếu một khi giác quan đột nhiên bạo tăng, tựu sẽ phát hiện những thứ đang di chuyển với tốc độ rất nhanh cũng trở nên rất chậm chạm, và tốc độ cùng phản ứng của mình cũng sẽ biến thành rất chậm, nhưng bất quá, cuối cùng giác quan vẫn thuộc về mình, khi giác quan trở nên mạnh mẽ thì bản thân cũng sẽ biết tăng lên tương ứng, cuối cùng nhất cả hai sẽ định vị ở cùng một điểm, hội năng lực sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.

Mạn Chi Áo Nghĩa chính là thứ làm cho bản thân mình không có điểm cố định, thật giống như lúc mình đang kiêu ngạo tự mãn thì bị người khác tạc một chậu nước lạnh vào mặt để tỉnh ra vậy, có thể nói, nó chính là thứ không ngừng bổ sung cho Khoái Chi Áo Nghĩa.

“Vô Ngã Chi Thiên Nhãn cảnh giới có thể cường hóa tất cả giác quan của mình, ngược lại cũng có điểm giống với Khoái Chi Áo Nghĩa, có lẽ tựu cùng là một sự việc nhưng có con đường tiến vào không giống với nhau mà thôi.”

Rất nhanh, khoảng cách Thần Chi Thí Luyện Tràng mở ra chỉ còn một tháng cuối cùng, trên cơ bản, các thiên tài ở Tứ đại sinh Mệnh Tinh vực đích cũng đã bắt đầu xuất phát tiến về phía trước Thần Chi Thí Luyện Tràng.

“Diệp công tử, chúng ta cũng lên đường đi!”

So với mấy tháng trước, tinh khí thần của Lam Tiên Nhi đã có tiến bộ sung túc, hệt như là thoát thai hoán cốt vậy.

“Hân Nhi không đi sao?” Diệp Trần hỏi.

Lam Tiên Nhi lắc đầu, nói: “Muội muội nói, thực lực nàng không đủ nên tựu không đi.”

“Cũng tốt, vậy chúng ta lên đường đi!”

Lam Hân Nhi có nội tình cuối cùng kém một chút, lại không có tâm tranh đấu gì nên khó có thể có tư cách ở chỗ này.

Ở bên trong Sinh Mệnh Tinh vực, có một ít Tinh Thần Truyền Tống Trận, Tinh Thần Truyền Tống Trận được luyện chế thành từ cả một khỏa ngôi sao, nó có thể truyền tống từ ngôi sao này đến một ngôi sao khác.

Khoảng cách từ Hỏa Điểu tinh đến Tinh Thần Truyền Tống Trận gần nhất cũng ước chừng xa tới 30 năm ánh sáng, cưỡi Kim Sắc Mị Ảnh hào hơn năm canh giờ sau, hai người đã đến nơi.

Tinh Thần Truyền Tống Trận không phải truyền tống miễn phí, căn cứ vào khoảng cách dài ngắn mà sẽ phải trả phí tổn khác nhau, bởi vì Thần Chi Thí Luyện Tràng ở vào khu vực giữa Tứ đại sinh Mệnh Tinh vực, cho nên hai người chuẩn bị truyền tống đến một cái Tinh Thần Truyền Tống Trận ở tận cùng nhất bên trong Chu Tước Tinh vực, khoảng cách kinh người ở giữa hai nơi này đạt tới một trăm vạn năm ánh sáng, một vạn năm ánh sáng là mười khối Nguyên thạch, một trăm vạn năm ánh sáng tựu là một ngàn khối Nguyên thạch, phí tổn so với đi trên tàu Thiên Vương Cấp chiến hạm đều muốn đắt hơn gấp năm lần, người bình thường sẽ không chọn biện pháp truyền tống, dù sao Nguyên thạch cũng không dễ kiếm được.

“Phải chờ một lát cho đủ 100 người thì mới có thể truyền tống.”

Tinh Thần Truyền Tống Trận có hình dạng rất quái lạ, phía dưới là một khỏa ngôi sao nguyên vẹn được cắm vào hai cây cột lớn có chiều cao không đồng nhất, cây ngắn nhất có chiều dài trên trăm dặm, còn cây dài nhất dài đến một nghìn dặm. Trên đó có một cái ống rất lớn đâm xuyên qua, ở phần cuối cùng của cái ống này là một chiếc mâm tròn cự đại, mâm tròn này tựu chính là Tinh Thần Truyền Tống Trận, giờ phút này, trong Truyền Tống Trận bộ chỉ có thưa thớt vài chục người, trong số đó có một lão giả phụ trách truyền tống.

“100 người sẽ đến rất nhanh đấy Diệp công tử.”

Lam Tiên Nhi đối với Diệp Trần nói.

“À, ta cũng không vội đâu.”

Diệp Trần gật gật đầu.

Ước chừng đợi qua ba canh giờ, cuối cùng cũng đủ số lượng một trăm người rồi.

Vèo!

Trên truyền tống trận, một đoàn hào quang chói mắt bộc phát, sau đó tất cả mọi người biến mất vô tung vô ảnh.

Một canh giờ sau, 100 người đã xuất hiện tại trên ngôi sao truyền tống trận tận cùng nhất bên trong Chu Tước Tinh vực.

100 người này, tuyệt đại bộ phận đều là đến đây buôn bán, chỉ có hai người trẻ tuổi là cùng mục đích với Diệp Trần và Lam Tiên Nhi, theo lời Lam Tiên Nhi nói, Diệp Trần đã biết rõ mỗi người trẻ tuổi này đều là một trong Hỏa Điểu tinh thập kiệt, một kẻ là La Âm Không có bài danh thứ sáu, một kẻ là Toái Tinh Vương Nguyên Khánh có bài danh thứ tám.

“Nguyên Khánh, ngươi nói cuối cùng hắn có thể thông qua Thần Chi Thí Luyện Tràng hay không?.”

La Âm Không lén lút truyền âm cho Nguyên Khánh.

Nguyên Khánh lắc lắc đầu nói: “Ta không biết, ngươi có lẽ cũng đã tinh tường rồi, chúng ta tại Hỏa Điểu tinh tuy là một trong thập kiệt, nhưng chỉ một cái Chu Tước Tinh vực thôi đã có hơn một ngàn khỏa Sinh Mệnh ngôi sao, cộng thêm Tứ đại tinh vực nữa thì số lượng Sinh Mệnh ngôi sao đã vượt qua 5000 khỏa, như vậy số lượng thiên tài như chúng ta phải tính bằng đơn vị hàng nghìn, thế nhưng mà chỉ có 100 người là có thể được xếp vào Thiên Vương bảng, mà trong một trăm người này, cuối cùng nhất có thể thông qua Thần Chi Thí Luyện Tràng, có lẽ không cao hơn mười người, quá khó khăn rồi.”

“Đúng vậy a, tất cả người có tên trên Thiên Vương bảng đều là quái vật, bởi vậy phải trổ hết mọi tài năng, hoàn toàn chính xác là rất khó khăn, ngoại trừ một số người ra, những người khác không ai dám nói là có thể bảo trụ được thứ hạng của mình.”

Số lượng thiên tài phải tính bằng đơn vị hàng nghìn, những người thực sự đang chuẩn bị toàn lực đánh cược một lần thì số lượng tối đa không cao hơn ngàn người, còn những người khác là tới để biết một chút về Thần Chi Thí Luyện Tràng, La Âm Không cùng Nguyên Khánh cũng là như thế.

Muốn đến Thần Chi Thí Luyện Tràng, trước hết phải đến Thần Chi Tinh, tại Thần Chi Tinh sẽ có thần chi thuyền đưa đón, từ địa phương khác sẽ vĩnh viễn không có khả năng đến được Thần Chi Thí Luyện Tràng, bởi vì không có ai biết được Thần Chi Thí Luyện Tràng ở nơi nào.

Về phần Thần Chi Tinh là một khỏa sao nhỏ, ước chừng chỉ có một nghìn dặm đường kính, trọng lực trên thượng diện cũng tương đương với một phần mười Bạch Oải Tinh, nếu như không cách nào vượt qua trọng lực của Thần Chi Tinh thì tựu sẽ trực tiếp mất đi tư cách tiến vào Thần Chi Thí Luyện Tràng, nói một cách khác, khi vừa đặt chân lên Thần Chi Tinh thì Thần Chi thí luyện tựu đã bắt đầu rồi.

Thần Chi Tinh cách cái Tinh Thần Truyền Tống Trận này chừng bảy vạn năm ánh sáng.

Cưỡi Kim Sắc Mị Ảnh hào, hai người trọn vẹn bỏ ra hơn nửa tháng thời gian mới tới được Thần Chi Tinh.

Từ xa xa, Diệp Trần đã đem Kim Sắc Mị Ảnh hào thu vào trữ vật linh giới vì lực hút của Thần Chi Tinh thập phần cự đại, sẽ làm ảnh hưởng đến Khôi Lỗi chiến hạm, thậm chí xé thành phấn vụn.

“Cái này là Thần Chi Tinh sao?”

Thu hồi Kim Sắc Mị Ảnh hào, Diệp Trần ánh mắt rơi vào một khỏa sao nhỏ bên ngoài cách đó mấy vạn dặm, cái khỏa sao nhỏ này có màu Kim Sắc, hệt như được chế tạo bằng vàng vậy, tại bốn phía của nó, nhìn không ra bất luận cái ngôi sao gì, tựa hồ mọi thứ xung quanh đã bị một tầng lực lượng vô hình che đậy đi rồi.

Ngôi sao Kim Sắc nhỏ cứ như vậy lẻ loi trơ trọi lơ lửng tại đó, cao quý mà vô cùng thần thánh.

Ông!

Cách đó không xa, lại một chiếc Thiên Vương Cấp chiến hạm cỡ nhỏ hiện ra, là thuyền của La Âm Không cùng Nguyên Khánh.

“Chúng ta đi thôi.”

Diệp Trần dẫn đầu bay về phía Thần Chi Tinh, Lam Tiên Nhi theo sát ở phía sau.

“Thành hay bại là ở một lần hành động này rồi.”

La Âm Không hít sâu một hơi, tâm tình phập phồng rất lớn.

“Đừng lo lắng, chỉ cần tại Thần Chi Tinh ngây ngốc khoảng ba canh giờ thì thế nào cũng tìm được một quả thí luyện phù thôi mà, khi đã có thí luyện phù thì Thần Chi Tinh trọng lực tựu cũng sẽ không tiếp tục tác động lên người chúng ta nữa.” Nguyên Khánh duỗi ra tay phải, vỗ vỗ bả vai La Âm Không.

Tại sự dẫn dắt của lực hút Thần Chi Tinh, Diệp Trần cùng Lam Tiên Nhi bị kéo tới mà không tự chủ được, hai người thoáng cái đã triệt tiêu đại bộ phận trọng lực để tránh bị rơi mạnh lên Thần Chi Tinh.

Mà khoảng cách càng đến gần, hai người cảm nhận được trọng lực càng lớn, hiện lên gấp bao nhiêu lần gia tăng, Sinh Tử Cảnh Vương giả bình thường gặp phải tình trạng này sẽ trực tiếp bị chấn nát bấy.

Lạch cạch!

Rốt cục, hai người đã rơi vào bên trên Thần Chi Tinh.

“Trọng lực tại đây, không sai biệt lắm đã cao hơn địa cầu mấy trăm vạn lần rồi.” Diệp Trần nghiệm ra trọng lực tại đây.

“Ngươi không sao chứ?”

Quay đầu, Diệp Trần chứng kiến thấy trên mặt Lam Tiên Nhi hiện lên một vòng không bình thường màu đỏ.

“Trọng lực tại đây quá lớn, ta còn chưa có thích ứng.”

Lam Tiên Nhi sớm đã khởi động hộ thể chân nguyên, Kiếm Ý cũng tràn ngập ra bao trùm tại bên trên hộ thể chân nguyên.

“Cẩn thận một chút, đứng bên cạnh ta đây, đừng đến gần những người kia quá.”

Tại Thần Chi Tinh đã tụ tập hơn mấy vạn người trẻ tuổi, thường xuyên có một ít người trẻ tuổi cường đại nhưng lại tự cao, đi công kích người khác, người bị công kích lập tức bị phá vỡ hộ thể chân nguyên, sau đó sẽ lập tức bị trọng lực đè chết, khi đó trên mặt đất Thần Chi Tinh, bỗng nhiên xuất hiện ra một cái Hoàng Kim bọt khí bao trùm thân xác hắn đưa ra khỏi Thần Chi Tinh.

“Ân.”

Lam Tiên Nhi liếc đánh giá Diệp Trần, phát hiện Diệp Trần gần kề khởi động hộ thể chân nguyên nhưng ngay cả Kiếm Ý cũng đều không có phóng xuất ra, tựa hồ trọng lực bên trên Thần Chi Tinh đối với hắn mà nói, không coi vào đâu cả.

Nàng tất nhiên cũng biết rõ, mỗi một tế bào ở bên trong Diệp Trần đều có ẩn chứa Ngũ giai Bất Hủ Kiếm Ý, tương đương với Lục giai Kiếm Ý bình thường, cường độ thân thể đã đạt tới trình độ kinh người, trên cơ bản mỗi một tế bào đều rất khó bị phá hủy chứ đừng nói chi là hàng tỉ tế bào ngưng tụ mà thành thân thể.

La Âm Không cùng Nguyên Khánh cũng xuống tới nơi rồi.

Đáng tiếc chính là, La Âm Không chỉ chèo chống được trong thời gian một phút đồng hồ thì không chịu nổi cự đại trọng lực này nữa, bị Hoàng Kim bọt khí đưa ra khỏi Thần Chi Tinh mà mất đi tư cách.

Nguyên Khánh được xưng tụng là Toái Tinh Vương, có công phòng nhất thể nên ngược lại có thể chèo chống được.

Tại trong lúc này, tính ra đã có hàng trăm người mất đi tư cách, trên cơ bản, cứ cách mỗi một lần hô hấp, đều có một người bị Hoàng Kim bọt khí tống xuất khỏi Thần Chi Tinh, trọng lực tại đây, thật sự là khó có thể thừa nhận, cho dù có thể chống đỡ nhất thời nhưng cũng không cách nào chống đỡ suốt ba canh giờ.

“Hắc hắc, hai vị có thể trở về đi.”

Cách đó không xa, một người trẻ tuổi có dáng người khôi ngô không có hảo ý phi chạy tới, liên tiếp tung hai quyền công hướng Diệp Trần cùng Lam Tiên Nhi, trước đó, hắn cũng đã tiễn đưa nhiều người đi ra như vậy, hắn ưa thích cảm giác chứng kiến những người kia điên cuồng chạy trốn, thập phần hưởng thụ.

“Trở về chính là ngươi.”

Tay phải năm ngón tay mở ra, Diệp Trần một chưởng vỗ ra.

Oanh!

Tựa như đạn pháo, đối phương trực tiếp bị oanh đi ra ngoài xa vài trăm thước, chợt bị Hoàng Kim bọt khí đưa ra Thần Chi Tinh.

“Ân!”

Rất nhiều người chứng kiến sự việc đó, uy lực một chưởng này của Diệp Trần thật sự vô cùng kinh người, nơi này chính là Thần Chi Tinh, trọng lực khủng bố đến rối tinh rối mù, vậy mà hắn rõ ràng có thể đem người ta đánh văng ra xa vài trăm thước.

Chương 1288: Thần chi thí luyện tràng

“Có ý tứ! Các ngươi có biết hắn là ai không?”

Cách Diệp Trần ngoài trăm dặm, có một đám người, trên cổ của bọn hắn phân biệt mang theo một quả Kim Sắc ngọc phù, có ngọc phù đeo vào, bọn hắn tựa hồ không còn cảm thụ đến Thần Chi Tinh trọng lực nữa, người vừa nói chuyện là một nữ tử cao lớn, khoảng chừng hai mét bộ dạng, nàng so ra cao hơn đại đa số người ở đây, thế nhưng bất quá cũng không lộ vẻ tráng kiện như nam nhân, thân hình của nàng phụ trợ đến cực hạn, bộ ngực cao ngất, vòng eo hết sức nhỏ, đôi chân lớn nhưng lại mượt mà cường kiện, bờ mông ngạo nghễ ưỡn lên, nàng chính là Xà mỹ nữ Mỹ Đỗ Toa, có bài danh thứ bốn mươi tám trên Thiên Vương bảng.

Mà đám người này, tất cả đều là các quái vật trên Thiên Vương bảng.

“Không rõ lắm, cho tới bây giờ ta cũng chưa thấy qua hắn.”

Khiêng một thanh Cự Phủ, một gã trẻ tuổi mặt đầy râu lắc đầu.

Kinh Hồng Công Tử cũng có mặt ở trong đám người này, hắn có bài danh thứ chín mươi bốn tại trên Thiên Vương bảng, ánh mắt rơi vào trên người Diệp Trần cùng Lam Tiên Nhi, khẽ nhíu mày mà không nói gì.

“Tên này rõ ràng nhẹ nhõm đánh bay Liệp Nhân Vương, chắc chắn không phải là một nhân vật đơn giản ah.”

“Ân! Liệp Nhân Vương là một tên điên bên trên Liệp Nhân tinh, hắn có thú vui đuổi giết con mồi, theo đạo lý mà nói, dùng nhãn lực giống như thợ săn đỉnh cấp của hắn, không lẽ lại nhìn không ra con mồi cường đại thế nào, thật sự là kì quái.”

“Không, Liệp Nhân Vương sở dĩ đánh đi qua, là vì hắn bị sai khiến đấy, có kẻ nào đó trong bóng tối thi triển Huyễn thuật lên người hắn, trong nháy mắt vừa rồi, ta có cảm ứng được Huyễn thuật khí tức, có thể nói Huyễn thuật của đối phương có lẽ trên ta quá xa, ta căn bản không thể phát giác ra ai đã phóng thích Huyễn thuật, nhưng trái lại, chỉ cần suy nghĩ một chút sẽ hiểu thôi, trong những người trẻ tuổi của cả Chu Tước Tinh vực này, Huyễn thuật vượt qua ta chỉ có một người mà thôi.”

Tại Thần Chi Tinh này đầy rẫy ngọa hổ tàng long, ngoại trừ các quái vật trên Thiên Vương bảng, cũng có một bộ phận quái nhân có năng lực rất cường đại, ví dụ như người vừa đưa ra kết luận, hắn là một nhân vật rất giỏi, là một Huyễn thuật Vương giả trẻ tuổi của Chu Tước Tinh vực, có bài danh thứ hai, sử dụng năng lực điều khiển ngũ giác, đại sư Tây Tác.

“Là tên đó sao…?”

Mấy người đứng bên cạnh Tây Tác đang nhận ra đám người kia đang nhìn về phía bọn hắn.

“Đừng làm chuyện điên rồ, Huyễn thuật của hắn đã đạt tới tùy tâm phát dụng cảnh giới, ngay một sát na các ngươi nhìn sang, Huyễn thuật của hắn sẽ theo ánh mắt hồi sóc tới đây, nói không chừng sẽ làm cho ngươi trở thành đồng dạng với Liệp Nhân Vương đấy.”

Tây Tác nhắc nhở bọn hắn.

“Ách, thiếu chút nữa là quên rồi, nguy hiểm thật.”

“Huyễn Thuật Sư các ngươi thật sự quá biến thái rồi, ta thà là bị đả bại gọn gàng linh hoạt chứ cũng không muốn gặp phải các ngươi đâu.”

Mấy người họ thầm nghĩ mà cảm thấy sợ.

Tây Tác cười cười, thầm nghĩ: Huyễn Thuật Sư truy cầu chính là dùng biểu hiện giả dối thay cho chân tướng, có khả năng dùng ý chí của mình để cải biến được hết thảy cảm nhận của địch nhân, sau đó tự do điều khiển hành vi của hắn, đây chính là niềm vui thú của Huyễn Thuật Sư, tuy nhiên, có quá ít người lựa chọn tu luyện theo lộ tuyến Huyễn Thuật Sư, ngược lại, Tà Linh tộc lại chủ tu con đường này rất nhiều.

“Này, Cơ Thành Nguyệt, ngươi có thể đừng tỏ ra quá nhàm chán mà cứ làm ra những việc không nên như vậy hay không, tên đó cũng không phải là nhân vật mà ngươi tùy thích đùa bỡn như vậy ah.” Một người trẻ tuổi đang nói chuyện với một gã Tà mỹ trẻ tuổi, tựu có chút vô tư, tựa hồ sự tình gì cũng đều không muốn làm lớn chuyện, vẻ mặt hắn vui tươi hớn hở, đôi mắt luôn híp lại.

“Niềm vui thú của Huyễn thuật nằm ở chỗ tùy tâm sở dục, tất nhiên là ngươi sẽ không hiểu được rồi.”

Người trẻ tuổi tà mỹ không có thói quen bị người ta ôm bả vai, hướng phải đi một bước.

“Đừng lãnh đạm như vậy mà!”

——-

“Diệp công tử, vừa rồi kẻ công kích chúng ta chính là Liệp Nhân Vương của Liệp Nhân tinh.” Lam Tiên Nhi đối với Diệp Trần nói.

Diệp Trần lắc đầu, “Không, công kích chúng ta không phải hắn.”

“Không phải hắn? Vậy là ai?”

Lam Tiên Nhi thấy khó hiểu.

“Biết được chuyện đó, đối với ngươi không có chỗ tốt đâu.”

Huyễn thuật tùy tâm kích phát, một khi bị lưu ý sẽ sinh ra cảm ứng, Lam Tiên Nhi vẫn không biết được điều đó, bất quá Diệp Trần hi vọng đối phương thu tay lại, về phần sự tình trước đó, tựu xem như đối phương chỉ thăm dò mà thôi.

Số người bị loại bỏ càng ngày càng nhiều, từ trên dưới bốn vạn người, quân số giảm xuống không còn đến một vạn năm ngàn người, sau ba canh giờ, Diệp Trần cùng Lam Tiên Nhi mỗi người đạt được một quả ngọc phù.

“Thật thần kỳ, một quả Thí Luyện phù có thể triệt tiêu tất cả trọng lực nơi đây.” Lam Tiên Nhi cúi đầu nhìn miếng ngọc phù đeo trên cổ, tán thán nói.

Linh Hồn Lực, Kiếm Ý, chân nguyên, tất cả phương pháp đều đã thí nghiệm qua nhưng Diệp Trần cũng không thể phát hiện nổi Thí Luyện phù có bất luận chỗ đặc thù nào, tự hồ chỉ là một khối ngọc phù bình thường, “Cái này là sức mạnh to lớn của Chân Thần sao?”

“Thành công rồi, ta cuối cùng cũng thành công.”

Cách đó không xa, Toái Tinh Vương Nguyên Khánh trên mặt lộ ra sắc mặt vui mừng, đối với những thiên tài cường đại kia mà nói, bọn hắn tham gia Thần Chi Thí Luyện Tràng với mong muốn trổ hết tài năng, cuối cùng nhất có thể thông qua Thần Chi Thí Luyện Tràng, nhưng là đối với Nguyên Khánh cùng phần lớn người khác mà nói, có thể thấy và mở mang kiến thức về Thần Chi Thí Luyện Tràng cũng đã rất thỏa mãn, với tư cách là thiên tài, nếu đời này chưa từng gặp qua Thần Chi Thí Luyện Tràng, chưa từng gặp qua dấu vết Chân Thần, thì không hề nghi ngờ là tiếc nuối cả cuộc đời.

Người của Hỏa Điểu tinh thành công còn có Thương Nguyệt Công Tử, Hỏa Điểu Công Tử.

Thương Nguyệt Công Tử mặc dù ngay cả một chiêu của Vô Sinh đao khách Lãnh Phi Phàm cũng không chịu nổi, nhưng đó là vì Lãnh Phi Phàm quá mức cường đại chứ không phải Thương Nguyệt Công Tử nhỏ yếu, mà trải qua tám tháng tu luyện, thực lực Thương Nguyệt Công Tử rõ ràng so với lúc khiêu chiến Lãnh Phi Phàm thì cường đại hơn rất nhiều, do vậy, hắn có thể sống quá ba canh giờ tại đây cũng chẳng có gì lạ.

Còn Hỏa Điểu Công Tử có thể sống quá ba canh giờ, chủ yếu là bởi vì tu vi cảnh giới của hắn đã tăng từ Sinh Tử Cảnh tam trọng thiên đỉnh phong lên tới Sinh Tử Cảnh tứ trọng thiên, mặc dù như thế, hắn cũng bị trọng lực tác động không ít, đến mức toàn thân bị ướt đẫm mồ hôi, chân nguyên còn thừa không được bao nhiêu, nếu ở lại thêm nửa canh giờ nữa, hắn tất nhiên sẽ bị loại bỏ.

Dù sao chống cự trọng lực và lực công kích không có quan hệ nhiều lắm.

Hai người này, một người đã đến sớm hơn Diệp Trần và Lam Tiên Nhi, còn một người thì đến muộn hơn.

Về phần Lam Tiên Nhi, ngoại trừ ban đầu không quá thích ứng ngoại cảnh nhưng kế tiếp tương đối coi như nhẹ nhõm, dù sao nàng như thế nào cũng là Sinh Tử Cảnh tứ trọng thiên cảnh giới, nếu như không phải ngủ say năm năm, nàng tất nhiên sẽ cường đại hơn.

Có thêm Diệp Trần, Hỏa Điểu tinh tổng cộng có sáu người thông qua được thí luyện sơ bộ, đã nhận được Thí Luyện phù.

“Cảm giác sao rồi?”

Buông tha cho việc nghiên cứu Thí Luyện phù, Diệp Trần hỏi Lam Tiên Nhi.

“Cảm giác thân thể giống như thức tỉnh vậy, tràn ngập cảm giác nhẹ nhàng vui vẻ ah.” Lam Tiên Nhi chậm rãi nói.

“Như vậy là tốt rồi, ngủ say năm năm, vừa tỉnh dậy tựu đã tiếp nhận huấn luyện của ta, thực lực đột nhiên tăng mạnh tất nhiên sẽ có chút cảm giác không chân thực, Thần Chi Tinh trọng lực tắc thì sẽ đem cái cổ cảm giác không chân thực này triệt để tiêu trừ đấy.”

Diệp Trần đối với tình huống tinh thần của Lam Tiên Nhi nói ra.

“Tựa hồ là như vậy ah.”

Lam Tiên Nhi gật gật đầu.

Trong nháy mắt, một ngày thời gian trôi qua, từ phương xa đột nhiên xuất hiện một mảnh bóng mờ màu hoàng kim to lớn, cái phiến bóng mờ màu Hoàng Kim này còn lớn hơn nhiều so với Thần Chi Tinh, nhìn thấy nó di chuyển có vẻ chậm chạp nhưng kì thực lại rất nhanh chóng.

“Thời gian nhàm chán cuối cùng đã qua đi rồi.”

Một đám người đang đứng ở hướng bắc cách vài trăm mét ở bên ngoài, trong đó có một người trẻ tuổi mặc hắc y đang nằm trên mặt đất, hắn không mang Thí Luyện phù trên thân thể, mà đặt nó ở cách đó một thước, nói cách khác, dưới tình huống này, đối phương hoàn toàn có thể thừa nhận Thần Chi Tinh trọng lực, rõ ràng hắn đang nằm trên mặt đất nghỉ ngơi, phần năng lực thừa nhận này cũng đủ để dùng từ “kinh thế hãi tục” để hình dung.

Chậm rãi bò đến nhặt Thí Luyện phù lên, người trẻ tuổi hắc y khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười.

“Là Thần Chi Thuyền đấy!”

Có người kinh hô.

Diệp Trần, Lam Tiên Nhi cùng nhìn sang, bên trong đám bóng mờ Hoàng Kim là một chiếc Kim Sắc chiến thuyền cự đại có thể so với cả một ngôi sao, nó có màu sắc đồng dạng cùng Thần Chi Tinh nhưng điều làm cho người ta kinh ngạc chính là, Kim Sắc chiến thuyền này không phải được chế tạo theo cách bình thường, rõ ràng là được đục đẽo chế tạo từ một khối vàng khổng lồ.

Ầm ầm!

Rất nhanh, Thần Chi Thuyền bắt cầu đến Thần Chi Tinh, so với Thần Chi Thuyền thì Thần Chi Tinh giống như là một bến tàu nhỏ vậy, to không bằng một phần mười chiếc thuyền này, nó thả ra một cái thang cự đại kéo dài đến bên trên Thần Chi Tinh.

“Lên đường thôi.”

Mọi người dọc theo cái thang, lần lượt đi lên Thần Chi Thuyền.

“Chúng ta cũng đi lên.”

Diệp Trần đi ở phía trước, Lam Tiên Nhi đi cùng ở một bên.

“Thật là hoài niệm a, ta quên mất chuyện gì đã phát sinh ở lần Thần Chi Thí Luyện Tràng trước rồi.” người trẻ tuổi hắc y đi một mình lên thuyền.

Sau khi tất cả mọi người lên thuyền, cái thang thu về, Thần Chi Thuyền quay đầu chạy tới hướng mà nó xuất phát, tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng khủng bố, về sau, cơ hồ đã vượt qua thời không, đạt tới cực hạn thời gian cùng không gian.

Cùng lúc đó, những thiên tài đã thông qua trọng lực khảo nghiệm tại Tam đại tinh vực: Thanh Long tinh vực, Bạch Hổ tinh vực, Huyền Vũ tinh vực, cũng được đón lên Thần Chi Thuyền, hướng phía địa phương bí ẩn chạy tới.

Khu vực giữa Tứ đại Sinh Mệnh Tinh vực có một địa phương bí ẩn, cũng là một cấm khu, Sinh Tử Cảnh Cửu Trọng Thiên cảnh giới siêu cấp cường giả có lẽ có thể hơi chút manh động ở khu vực ngoại vi, nhưng một khi tới gần hạch tâm quá mức thì sẽ bị vây khốn hoặc sẽ triệt để mất tích, có người phỏng đoán, bọn hắn hẳn là đã lâm vào vùng Loạn Lưu ở bên trong Thời Không, vĩnh viễn không có khả năng đi ra.

Mà sức mạnh to lớn của Chân Thần, chỉ có tại Tứ đại Sinh Mệnh Tinh vực mới có thể nhìn thấy.

Không biết đã đi qua bao lâu, Thần Chi Thuyền cập bờ, cái thang lại buông xuống, đứng tại trên Thần Chi Thuyền, mọi người đều nhìn không ra bất luận thứ gì, cái thang rơi xuống dẫm nát mặt đất rắn chắc bên dưới khiến mọi người không khỏi lên tiếng sợ hãi thán phục.

Nơi này là một mảnh đại lục vô cùng cự đại, trên phiến đại lục này là một mảnh hoang vu, mà ở trung ương có một tòa Hoàng Kim Đại Môn rất cao và huyền bí, phía trên đại môn này có viết ba chữ “Thí Luyện Tràng.”

“Nơi này chính là Thần Chi Thí Luyện Tràng sao, chỉ nhìn qua đã cảm thấy đây không phải là thứ do con người kiến tạo ra rồi, đây là thuộc về sức mạnh Chân Thần to lớn, chỉ có Chân Thần mới có thể kiến tạo ra Hoàng Kim Đại Môn rung động nhân tâm như thế.”

Có người thì thào lên tiếng.

Két kẹt, Hoàng Kim đại môn mở ra rồi, kim sắc quang mang vô cùng chói mắt khuếch tán ra, đem tất cả mọi người bao phủ đi vào, sau một khắc, mọi người chỉ cảm thấy thân thể mình chợt nhẹ đi rồi không còn biết gì nữa.

Ở ba phương hướng khác, đồng dạng cũng có ba tòa đại lục, mỗi đại lục đều có ba tòa Hoàng Kim Đại Môn, đám thiên tài của Bạch Hổ tinh vực, Thanh Long tinh vực, cùng với Huyền Vũ tinh vực cũng nhao nhao bị kim quang bao phủ, đưa vào bên trong Hoàng Kim Đại Môn.

Địa phương mà Diệp Trần xuất hiện là một mảnh rừng rậm tràn ngập sương mù, tại chung quanh hắn, không có một bóng người, tựa hồ hoàng kim quang mang cố ý đem bọn hắn tách ra, lại để cho bọn hắn riêng phần mình hành động.

Ông!

Chợt, Thí Luyện phù trên ngực Diệp Trần tản mát ra hào quang, liền sau đó, tại trước người Diệp Trần xuất hiện ra một màn sáng lớn đến mấy mét, trên màn sáng này lần lượt có những điểm sáng nhỏ, vị trí mà Diệp Trần đang đứng là điểm sáng Kim Sắc đầu tiên.

“Là muốn ta đi đến điểm sáng Kim Sắc kế tiếp sao?”

Màn sáng tán đi, Diệp Trần bước chân đi vào trong sương mù nồng đậm.

Chương 1289: Con đường băng và thần tệ

Trong rừng rậm tràn ngập sương mù, nguy cơ trùng trùng, thỉnh thoảng có tiếng kêu khóc quỉ dị thảm thiết phá vỡ yên tĩnh, cứ như vậy liên tiếp diễn ra.

Phốc phốc phốc phốc phốc…,

Toái Tinh Vương Nguyên Khánh mới vừa gia nhập vào trong sương mù liền lọt vào từng đợt mũi tên tập kích, sương mù trong Thần chi thí luyện tràng không phải thứ sương mù bình thường, nó có năng lực ngăn cách linh hồn lực rất mạnh, ở nơi này, chỉ có thể dựa vào 6 giác quan của bản thân để phát giác ra nguy hiểm, ví dụ như thị giác, thính giác, khứu giác, vị giác, xúc giác cùng với giác quan thứ sáu, thông thường chính là trực giác.

Sáu giác quan này mỗi người đều có, chỉ có điều là mạnh hay yếu mà thôi.

Vừa tránh thoát vô số mũi tên, Nguyên Khánh còn chưa kịp hoàn hồn thì phía trước cùng phía sau đột nhiên bay tới hai bức tường thép cực lớn, trên tường phủ kín gai sắt.

“Không tốt!”

Nguyên Khánh kinh hãi, toàn bộ Thần chi thí luyện tràng này tràn ngập và đặc quánh những lực lượng vô hình, dẫn đến tốc độ của hắn đại giảm, mà hai cái bức tường thép này ép tới với một lực vô cùng mạnh mẽ, đã vượt qua tốc độ của hắn, do đó sẽ tuyệt đối né tránh không thoát.

Nếu như né không thoát, chỉ có đường liều mạng mà thôi.

Vũ khí của Nguyên Khánh là hai thanh đại thiết chùy, một trái một phải, Nguyên Khánh sử dụng ra lực lượng toàn thân oanh hướng 2 mặt tường thép.

Thanh âm kim loại vặn vẹo vang lên, 2 bức tường thép bị Nguyên Khánh chống đỡ được.

Phốc, vèooo!

Đột ngột

Một cây trường mâu từ trên trời giáng xuống, theo đỉnh đầu Nguyên Khánh đâm xuống, đem hắn đính tại trên mặt đất.

“Đáng giận!”

Bên ngoài Hoàng kim đại môn, thân ảnh Nguyên Khánh hiện ra, thí luyện phù trên ngực của hắn bỗng nhiên phá toái.

“Hỏa Điểu công tử ta chẳng lẽ ngay cả cửa thứ nhất cũng qua không được sao !.”

Hồng hỏa hào quang lóng lánh, Hỏa Điểu công tử không ngừng nhảy tránh một cách chật vật đến không chịu nổi, ở phía sau hắn là một đám quang điểm màu vàng rậm rạp chằng chịt đuổi theo, những thứ quang điểm màu vàng này chính là những con ong vò vẽ tựa như được chế tạo bằng vàng vậy, cái đầu của chúng lớn như nắm đấm, hai cánh vo ve tạo ra chấn động như phi kiếm cắt vỡ không khí, lợi hại vô cùng.

Hỏa Điểu công tử đã thử công kích thoáng đám ong vò vẽ kia thì mới phát hiện ra, mình vận dụng toàn lực ứng phó cũng chỉ có thể đánh chết vài con ong vò vẽ mà thôi, số lượng ong vò vẽ còn dư lại đủ để đem hắn giết chết.

Cẩn thận mấy cũng có sơ sót, Hỏa Điểu công tử cuối cùng bị một con ong chích trúng khiến thân thể tê rần, sau một khắc, vô số ong vò vẽ còn lại nhào vào người hắn không ngừng chích lấy.

Lam Tiên Nhi đồng dạng cũng gặp phải mấy trăm con hoàng kim ong, nhưng nàng đã gặp may khi những con ong vò vẽ này có cấu tạo đặc thù, nếu như dùng sát chiêu thuần túy thì mỗi lần chỉ có thể giết chết bảy tám con, không cao hơn mười con, nhưng nếu dùng nhị trọng kình thì mỗi lần có thể giết chết hơn hai mươi con, tam trọng kình thì một lần có thể giết chết một mảng lớn.

Nói một cách khác, những con ong hoàng kim này là dùng để khảo nghiệm lực lượng khống chế của bọn hắn đã đạt đến mức nào, mà biểu hiện trực quan nhất của lực lượng khống chế chính là đa trọng kình.

Bình thường, khi đạt tới nhị trọng kình thì thực lực bản thân sẽ khá mạnh, có thể chống lại ong hoàng kim mà không đến mức dễ dàng sụp đổ.

Đương nhiên, đánh tan được ong hoàng kim cũng không có nghĩa là đã vượt qua được nguy hiểm, bên trong cái rừng thẫm mê vụ này, khắp nơi đều là cơ quan, ong vò vẽ hoàng kim chỉ là một trong các loại cơ quan được phóng xuất ra đấy.

Cờ-rắc.

Một nhánh cây dưới chân bị đứt gãy, Lam Tiên Nhi lòng sinh cảnh giác, theo bản năng, nàng lập tức xoay người cúi đầu, ngay lập tức một tiếng gió thổi phù qua, một mũi nhọn băng tuyết bạch sắc từ sau lưng nàng lao vụt qua, làm cho khắp cả người nàng phát lạnh.

Không kịp thở ra, Lam Tiên Nhi ngay sau đó phải nhảy lên cao, tại phía dưới nàng đã xuất hiện hai mặt tường thép gắt gao đập mạnh vào nhau hệt như người ta đập muỗi vậy, hai bức tường thép ép khít vào nhau mà không tạo ra bất cứ một khe hở nhỏ nào, bất quá nguy hiểm thực sự giờ mới bắt đầu hiện ra, từ bốn phương tám hướng bắn tới vô số mũi tên vàng, những mũi tên hoàng kim này có chứa hoa văn hình đinh ốc, một khi bị trúng tên, hộ thể chân nguyên của nạn nhân liền bị phá vỡ.

“Mọi sự vạn vật đều có sơ hở có thể tìm ra, chỉ cần tìm được góc chết của bọn chúng thì liền có thể ‘làm ít nhưng thu hoạch lớn’.”

Lời nói của Diệp Trần trong ký ức nàng vẫn còn văng vẳng.

Hít sâu một hơi, chân nguyên bên trong thân thể Lam Tiên Nhi được phân tách ra, đại bộ phận hội tụ đến hai tay, một bộ phận còn dư lại hướng phía hai mắt dũng mãnh lao tới, trong tầm mắt nàng lúc này, tốc độ những mũi tên thoáng chậm đi một chút, nhìn như chúng được đồng loạt phóng tới nhưng kỳ thật có trước có sau, còn trực tiếp gây ra uy hiếp đối với chính mình thì chỉ có trước sau chừng một nửa trong số đó, điều kiện tiên quyết là bản thân mình phải đứng bất động tại chỗ.

“Phá cho ta!”

Kiếm quang lập loè, Lam Tiên Nhi liên tiếp chém ra năm kiếm.

Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh…,

Lập tức, thanh âm kim loại giao kích nối thành một mảnh, năm kiếm này của Lam Tiên Nhi đã cải biến quỹ tích năm mũi tên hoàng kim, khiến chúng nó đụng vào các mũi tên hoàng kim khác, cứ như vậy, phảng phất giống như những quân bài vậy, sinh ra phản ứng dây chuyền, lại để cho đạo công kích mũi tên nhìn như khó giải lại tự động sụp đổ.

CHÍU…U…U!!

Bất quá, ngay tại lúc Lam Tiên Nhi vừa tùng hạ một hơi thì một mũi tên hoàng kim chợt lao xuyên qua đại lượng mảnh vỡ mũi tên kia, xuyên thủng vào hộ thể chân nguyên của Lam Tiên Nhi, cuối cùng, Lam Tiên Nhi bị đính tại trên đại thụ.

May mà kế tiếp không có cơ quan khác kích hoạt.

Rút mũi tên hoàng kim ra, Lam Tiên Nhi lòng còn sợ hãi, nàng không nghĩ tới trận thí luyện đầu tiên của Thần chi thí luyện tràng lại biến thái như vậy, các cơ quan một khâu hợp với một khâu, căn bản không để cho người ta có cơ hội nghỉ ngơi, nếu như vừa rồi lại đến một lớp công kích nữa thì nàng ngay cả thời gian mở ra Vô Ngã cảnh giới cũng đều không có.

Đương nhiên, điều này cũng là do nàng đã ngủ say suốt năm năm, suốt năm năm đó đều không có cơ hội cùng người khác giao thủ, dù sao thực lực tăng lên cao hơn cũng cần đại lượng kinh nghiệm chiến đấu để phối hợp vận dụng.

“Bây giờ còn chưa đến thời điểm kích phát ra Vô Ngã cảnh giới, nếu ngay cả trận thí luyện đầu tiên mà ta cũng không xông qua được, chứng minh ta bất quá chỉ có như vậy mà thôi.”

Lam Tiên Nhi buông tha cho việc tiến vào Vô Ngã cảnh giới, tiếp tục đi tới.

Có quá nhiều người buộc phải dừng lại tại Rừng sâu Mê Vụ, có kẻ bị mũi tên xuyên trúng, có kẻ bị ong hoàng kim đốt tươi sống giết chết giống như Hỏa Điểu công tử, có kẻ bị bức tường thép kẹp thành bùn máu, ở bên trong Rừng thẫm mê vụ có bao nhiêu loại cơ quan thì có bao nhiêu loại kiểu chết, một ít kiểu chết vô cùng kỳ quặc, mới nghe lần đầu.

Số lượng thiên tài của Chu Tước tinh vực đi vào Thần chi thí luyện tràng, ước chừng một vạn năm ngàn người, nhưng chỉ sau một lát đã có ít nhất hơn một nửa bị chết, một số thiên tài tự nhận là có chiến lực rất mạnh cũng không ngoại lệ, bọn hắn một chọi một có lẽ có thể chiến thắng đại đa số thiên tài khác, thế nhưng khảo nghiệm ở bên trong rừng thẫm mê vụ này chính là năng lực sinh tồn.

Những người bị chết nhao nhao xuất hiện ở bên ngoài hoàng kim đại môn, thí luyện phù trên ngực bọn hắn đều bị phá toái.

“Đáng chết, Tán Thủ Vương ta cũng không cách nào thông qua cửa thí luyện thứ nhất.”

“Quá khó khăn, căn bản phản ứng không kịp.”

“Ta đoán chừng, ít nhất sẽ có hai phần ba số người bị loại, khó trách nghe người ta nói, có thể nhìn thấy Thần chi thí luyện tràng là được rồi, không nên hy vọng xa vời thông qua cửa thứ nhất.”

Bên ngoài Hoàng kim đại môn, số người bị đẩy ra càng ngày càng nhiều, mọi người ủ rũ nghị luận.

Phần lớn mọi người đều nói, cửa thí luyện thứ nhất hoàn toàn chính xác có độ khó rất lớn, bọn hắn cho dù vận dụng hết toàn lực cũng sẽ bị đào thải, một số người còn lại cũng thần sắc hoảng loạn, cũng có khả năng bị đào thải. Nhưng những kẻ đã đạt tới đẳng cấp của Diệp Trần thì cửa thí luyện thứ nhất cũng chỉ có thể giúp bọn hắn hoạt động gân cốt thoáng một chút, xem như món ăn khai vị vậy.

Thân ảnh giống như ma quỷ, một mũi tên xuyên qua ảo ảnh Diệp Trần lưu lại, không cách nào mảy may làm bị thương hắn, hai mặt tường thép còn chưa kịp tới gần đã bị cắt ra một cái góc, xiềng xích bay tới bị đánh văng ra ngoài, cuốn lấy đại thiết cầu lay động như đồng hồ quả lắc, đại thiết cầu này được khóa sắt quấn quanh, sau khi quỹ tích bị cải biến liền bị sập xuống và đánh động một cơ quan khác, nó phóng xuất ra một người sắt hoàng kim, hắn hét lên âm thanh vang vọng, khuếch tán ra như gợn sóng, san bằng tất cả quanh mình.

Chén trà nhỏ thời gian đi qua, Diệp Trần đã đi ngang qua toàn bộ Rừng thẫm mê vụ, đi đến trước một con đường hàn băng, con đường hàn băng này rộng chừng 1000m, dài tít tắp.

Mà lập tức lúc Diệp Trần vừa đi ra, đồng thời cũng có bảy tám người chui ra, theo thứ tự là người trẻ tuổi hắc y, người trẻ tuổi thanh tú bất cần đời, một đao khách trên gương mặt có vết sẹo hình thập tự, nữ tử xinh đẹp thân cao chừng 2m trên đầu ghim đầy bím tóc, người trẻ tuổi mặt đầy râu ria, người trẻ tuổi tà mỹ, cùng với Kinh Hồng công tử.

Nháy mắt sau đó, lại có mười mấy đạo nhân ảnh chui ra, đại bộ phận đều là thiên tài bên trên Thiên Vương bảng, đương nhiên, cũng có một ít không phải.

“Hả?”

Người trẻ tuổi hắc y cùng người trẻ tuổi thanh tú đánh giá Diệp Trần, tựa hồ không nghĩ tới tốc độ của đối phương lại nhanh như vậy, trong nháy mắt xuyên qua Mê Vụ sâm lâm trước cả bọn hắn, tuy mặc dù bọn hắn đều không có toàn lực ứng phó.

Trước đường băng, có một tấm bảng gỗ, phía trên không có ghi quy tắc, chỉ viết “ban thưởng”, từ cái thứ nhất cho đến cái cuối cùng có ghi rõ, ban thưởng mười cái Thần tệ, cái thứ hai ban thưởng năm cái, cái thứ ba ban thưởng hai cái.

“Thần tệ là cái gì vậy?”

Người trẻ tuổi thanh tú nghi ngờ nói.

“Người cuối cùng thông qua Thần chi thí luyện tràng sẽ có tư cách tiến vào Thần chi nhạc viên, nghe nói, Thần tệ chính là tiền tệ tại Thần chi nhạc viên, dù sao là đồ tốt đấy.” người trẻ tuổi hắc y đối với chính mình rất có lòng tin, hắn không cho rằng danh hào đệ nhất sẽ rơi vào tay người khác, cho nên cứ nói cho bọn hắn biết cũng không sao.

“Thần chi nhạc viên tiền tệ ah?, xem ra, đoạt càng nhiều càng tốt đây.”

Người phụ nữ thân cao 2m liếm liếm bờ môi đỏ tươi.

Người trẻ tuổi hắc y nhẹ nhàng tươi cười, “Các ngươi tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý thật tốt, phàm là những thứ dính đến Thần tệ ban thưởng đều có độ khó rất cao, sẽ không đơn giản mà cho các ngươi đạt được Thần tệ như vậy đâu.”

“Chỉ là một con đường băng thôi mà, có gì khó chứ.”

Người chạy tới càng ngày càng nhiều, một ít thiên tài có thành tựu tại tốc độ, trong nội tâm rất lơ đễnh.

Đã có đường băng nên tất nhiên bọn hắn muốn đi thẳng qua, tuy nhiên cần đợi tất cả mọi người đến đông đủ thì mới có thể bắt đầu, ước chừng một canh giờ qua đi, tất cả mọi người đều đã đến đông đủ rồi.

Một vạn năm ngàn người, sau khi xuyên qua Mê Vụ sâm lâm, rõ ràng chỉ có hơn bốn ngàn người, tỉ lệ đào thải vượt qua 70%.

“Diệp công tử.”

Lam Tiên Nhi đi vào bên cạnh Diệp Trần.

“Con đường băng này không đơn giản như vậy, khả năng không phải là khảo nghiệm tốc độ đấy.”

Tốc độ cũng không phải yếu tố cơ bản dùng để đánh giá một thiên tài, mặc dù tốc độ chậm cũng không được.

Sau khi tất cả mọi người đến đông đủ, màn sáng ngăn tại phía trước đường băng chợt tản ra.

CHÍU…U…U!!

Cơ hồ là trong nháy mắt đã có hơn mười đạo nhân ảnh xông ra ngoài.

“Đáng chết, có trọng lực.”

“Không thể vận dụng chân nguyên, điều này sao có thể chứ.”

Những người lao ra, hơn phân nửa là “người ngã ngựa đổ”, ngã nhào trên đất, chật vật vô cùng, một gã thiên tài xông ra nhanh nhất, rõ ràng cho thấy hắn có tốc độ nhanh nhưng các phương diện khác đều yếu nhược, cái cằm hắn dán tại trên mặt băng mà trượt đi mấy ngàn thước, huyết nhục be bét mơ hồ, trông vô cùng thê thảm.

“Một đám ngu xuẩn.”

Người trẻ tuổi hắc y tiêu sái chậm chạm bước lên trên đường băng mà hai nhắm mắt lại.

“Không thể vận dụng chân nguyên cùng bất luận thứ năng lượng gì, trọng lực bằng một phần hai mươi của Chân Thần Tinh, quả nhiên sẽ không đơn giản như vậy.” Mở hai mắt ra, người trẻ tuổi hắc y mở chân bước ra, nhanh chóng chạy đi.

“Tiếp cận hai mươi vạn lần trọng lực Địa Cầu, lần này đối với phần lớn người đến đây, chỉ sợ thật sự là cực hạn khảo nghiệm rồi.” Diệp Trần nhìn con đường băng vô tận mà lắc đầu.

Chương 1290: Năm tên biến thái

Hơn bốn nghìn người, toàn bộ chạy trước bên trên đường băng.

Giống như là chạy việt dã vậy, vừa lên đến, tất cả mọi người không nói lời nào mà nhanh chóng chạy đi, đều là thiên tài trong các thiên tài, bọn hắn dưới tình huống không biết rõ quy tắc nên có lẽ sẽ nhất thời xúc động, nhưng sau khi hiểu rõ quy tắc thì muốn cho bọn hắn xúc động cũng khó khăn, hơn nữa quan trọng nhất là mỗi người đều có tinh thần quyết thắng, một ít thiên tài tự hiểu về thực lực của mình, nhận thấy thực lực bản thân so ra kém hơn những người khác, cần phải luận đến thể lực, tất nhiên bọn hắn cũng sẽ không chịu thua.

“Hừ, Thiên Vương bảng thì sao chứ, cái đường băng này còn không biết dài bao nhiêu nhưng ta cũng không tin thể lực các ngươi lại cao hơn chúng ta một đẳng cấp đấy.”

“Ha ha, ta là Luyện Thể Vương giả nên tất nhiên thể lực là của ta rất mạnh ah.”

“Vậy sao? Chẳng lẽ ngươi không biết, tại phương diện chạy đường dài cùng thượng diện thể lực, Yêu thú nhất tộc chúng ta là đỉnh tiêm sao.”

Một gã trẻ tuổi hóa thân thành một đầu yêu khuyển lớn đến bảy tám mét, cơ bắp cường kiện, thân thể hình giọt nước khiến cho hắn có thể chạy với tốc độ cao, đầy uy lực.

Một canh giờ đi qua.

Ba canh giờ đi qua.

Trong hoàn cảnh dưới tác động cực lớn của trọng lực nhưng lại không cách nào vận dụng chân nguyên, mọi người chạy suốt sáu canh giờ, đương nhiên, chút thời gian này còn không đến mức để cho mọi người mệt mỏi, thể lực của Sinh Tử Cảnh Vương giả có thể dùng từ “biến thái” để hình dung. Ngay từ khi tiến vào tu vi Tinh Cực Cảnh, bất kể là nhân loại hay yêu thú thì tánh mạng đều có được sự tiến hóa, ví dụ như, trước khi đạt đến Tinh Cực Cảnh, tuổi thọ nhân loại cũng tựu cao hơn so với người bình thường một ít, đại khái vẫn còn thuộc về tiêu chuẩn của người bình thường, khi đã đến Tinh Cực Cảnh, tắc thì có thể sống đến hai trăm năm, đến Linh Hải Cảnh, có thể sống năm trăm năm, còn khi đến Sinh Tử Cảnh thì đạt đến mười vạn năm.

Sau ba lượt tiến hóa, lần sau so với lần trước khoa trương hơn không ít, nhất là lần tiến hóa thứ ba, đã không phải là tiến hóa bình thường nửa rồi, mà là bổn nguyên tiến hóa, tựu như là sự khác nhau cực lớn giữa sinh vật đơn bào và nhân loại vậy.

“Ngươi cần phải tự cố gắng hơn, ta muốn gia tốc rồi.”

Diệp Trần cùng Lam Tiên Nhi đang ở vào toàn bộ đội ngũ ở giữa, phía trước đại khái có 2000 người, đằng sau đại khái cũng có 2000 người, vị trí này là thập phần bất lợi đấy. Dưới sự cảm ứng của Linh Hồn Lực sẽ thấy được, một đám người ở phía trước nhất đã chạy đến ngoài mấy vạn dặm, nếu muốn tranh thủ đạt đến một trong ba vị trí đầu thì tuyệt đối không thể để cho bị bỏ trước quá xa được, đến lúc đó, liền thời gian đuổi theo cũng đều không có.

“Ân!”

Lam Tiên Nhi gật gật đầu.

Vèo!

Bàn chân phát lực, Diệp Trần cả người lao đi như ảo ảnh, mỗi lần lướt đi, trong nháy mắt đã vượt qua hơn mười người, lại để cho bọn hắn cảm thấy khủng bố chính là, Diệp Trần chạy bộ nhưng một tiếng động phát ra cũng không có, nhẹ nhàng im ắng hệt như bước chân của loài mèo vậy.

“Đây là cái loại tốc độ gì vậy?”

Những người bị siêu việt, qua một hồi lâu mới kịp phản ứng.

Chừng nửa canh giờ qua đi, Diệp Trần đã đi tới nhóm phía trước nhất, tại phía trước hắn chỉ còn lại có ba bốn mươi người, bất quá tốc độ Diệp Trần chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn thoáng gia tốc.

“Thằng này là thần thánh phương nào vậy chứ?”

“Ta không quản hắn là thần thánh khỉ gió gì, có can đảm thì cứ siêu việt chúng ta, ta tựu lại để cho hắn lui về kế cuối a!”

Có thể chạy lên trước tiên thì thực lực sao lại há có thể đơn giản chứ. Tối thiểu cũng phải là bà danh trước 100 của Chu Tước Tinh vực đấy. Một gã Mãnh Hổ yêu thú đang chạy song song cùng Diệp Trần, chợt vung tay đánh tới với thanh thế kinh người.

Lạch cạch.

Đôi mắt Diệp Trần nhìn mà như không nhìn, cánh tay tùy ý vung lên liền làm cho toàn bộ xương cốt của gã Mãnh Hổ này vỡ nát, cả người hắn văng đi ra ngoài rồi triệt để biến mất khỏi đường băng, đã mất đi tư cách thí luyện.

Hảaaaa!

Mấy kẻ vừa mới chuẩn bị động thủ đã phải hít một hơi lãnh khí, kẻ vừa ra tay chính là Thiết Hổ Vương một thiên tài của Yêu tộc, có bài danh thứ 99 trên Thiên Vương bảng, chưa nói đến thực lực, chỉ riêng cường độ thân thể thì số người vượt qua hắn cũng không có mấy, vậy mà hắn rõ ràng gánh không được một kích thuận tay của Diệp Trần, cái lực đạo này đã khủng bố đến bực nào rồi chứ.

“Tốt nhất các ngươi đừng làm chuyện ngu xuẩn, bằng không, ta để cho toàn bộ các ngươi bị đào thải hết.”

Thanh âm Diệp Trần mang theo một tia lạnh như băng.

Sau mấy lần hô hấp, Diệp Trần đã đem bọn hắn bỏ xa xa ở phía sau.

“Thằng này là một quái vật không thể trêu chọc đến, Thiết Hổ Vương đúng là không may rồi.”

“Không hiểu nổi, vì cái gì mà ngay từ đầu hắn không giữ lấy vị trí đầu tiên chứ, bằng không Thiết Hổ Vương cũng sẽ không dại dột đi trêu chọc hắn.”

“Cách nghĩ của bọn quái vật không quá đồng dạng cùng chúng ta, ai biết được hắn đang nghĩ gì chứ?”

Dần dần, tại phía trước Diệp Trần chỉ còn lại đúng năm người, bọn họ chính là người trẻ tuổi hắc y, đao khách trên gương mặt có vết sẹo hình thập tự, nữ tử cao gầy thân cao 2m, một con Hắc Báo có hai cánh mọc lên sau lưng, cùng với người trẻ tuổi mặt đầy râu và tay khiêng Cự Phủ.

Năm người này, cũng không phải nói thực lực của bọn hắn là mạnh nhất trong tất cả mọi người ở đây, chỉ có thể nói là, tốc độ, năng lực chạy đường trường lâu dài cùng với thể lực của bọn hắn siêu việt hơn thường nhân rất nhiều. Trong số những kẻ mà Diệp Trần đã vượt qua, đặc biệt có vài nhân vật thập phần nguy hiểm, ví dụ như người trẻ tuổi có tướng mạo thanh tú và người trẻ tuổi có khí chất tà dị kia.

“Ha ha, có thành viên mới gia nhập đấy.”

Xà mỹ nữ Mỹ Đỗ Toa nhìn qua, nói.

“Rất lợi hại, cũng không biết hắn có thể kiên trì tới khi nào ah.” người trẻ tuổi mặt đầy râu lởm chởm thản nhiên nói.

Dưới tình huống không biết con đường băng này dài bao nhiêu, do vậy không có ai dám đem tốc độ của mình tăng lên tới cực hạn, tất cả mọi người chỉ biết đem tốc độ của mình bảo trì tại mức gần với cực hạn, ví dụ như ba thành, bốn thành, hoặc là năm thành, cao lắm là vượt qua năm thành một chút mà thôi, dù sao tốc độ càng nhanh thì tốc độ tiêu hao thể lực sẽ gia tăng gấp bội, đây cũng không phải hành động khôn ngoan.

“Ta cá là hắn có thể kiên trì chừng hai ngày thôi đấy.” Trong năm người, người trẻ tuổi hắc y tỏ vẻ khinh thường nói. Còn gã đao khách thì thập phần lạnh lùng, tên Hắc Báo sau lưng có mọc hai cánh cũng đồng dạng không thích nói chuyện, cho nên lời nói vừa rồi chỉ để trả lời cho Mỹ Đỗ Toa cùng người trẻ tuổi mặt đầy râu kia.

Người trẻ tuổi đầy râu này, tại Thiên Vương bảng có bài danh thứ bốn mươi hai, được người đời xưng tụng là Cự Phủ Kiều Nhị Lang.

Hai ngày sau.

“Ta thắng rồi.”

Mỹ Đỗ Toa hì hì cười cười.

“Ta không có cùng ngươi đánh bạc ah.” Kiều Nhị Lang trợn trắng mắt.

Một tuần lễ sau.

“Chạy không nổi nữa rồi, cái đường băng chết tiệt này đến tột cùng là dài bao nhiêu chứ?”

“Ai biết được, dù sao thì trong mười ngày này, ta đã nhìn thấy có hơn ba mươi người bị đào thải rồi ah, thực sự là bi kịch.”

Trong hoàn cảnh ác liệt như thế, mọi người có thể theo được một ngày hay hai ngày, nhưng là mười ngày trở đi thì đã có rất nhiều người thể lực bị hao hết mà mất đi tư cách thí luyện.

Sau hai mươi ngày tiếp theo, con đường vẫn chưa có điểm dừng, tính ra mọi người đã chạy suốt một tháng.

“Được rồi, ta không chạy nữa, ta mệt sống mệt chết rồi đây.”

Cự li chạy dài suốt một tháng, số lượng người ứng thí, đến chín thành đã ngã xuống, còn những người vẫn còn khả năng chạy tiếp thì số lượng không đến 300 người, Thần Chi Thí Luyện Tràng quá mức khủng bố, vượt xa tưởng tượng của bọn hắn rồi, dù là Diệp Trần cũng không ngờ tới, cái đường băng này lại dài như vậy, quả thực không có điểm dừng cuối cùng.

“Không kiên trì nổi nữa rồi.”

Lam Tiên Nhi toàn thân bị mồ hôi thấm ướt, ánh mắt bắt đầu sinh ra mơ hồ.

Nàng không cho là mình có thể chạy hoàn tất cả con đường băng này, nhưng chưa đến cực hạn cuối cùng, nàng tuyệt đối không cho phép mình ngã xuống.

“Cho tới bây giờ, đã không còn là khảo nghiệm năng lực chạy đường trường lâu dài và thể lực nữa rồi, mà xa hơn nữa chính là ý chí đấy.” Quay đầu, mi tâm dọc mắt mở ra, Diệp Trần thấy được Lam Tiên Nhi.

“Thằng này là quái vật thật sao?”

Mỹ Đỗ Toa hiện tại đã mệt muốn chết, nhưng nhìn thấy Diệp Trần không một tia mệt nhọc, lúc này nàng đã triệt để nể phục hắn rồi.

Lại thêm hai ngày qua đi, đây là ngày thứ ba mươi ba rồi.

Lam Tiên Nhi đã bắt đầu giống như người mộng du đi đường vậy, ánh mắt đã mất đi tiêu cự, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, nàng đã đã mất đi ý thức, thứ giúp nàng chèo chống đến bây giờ chính là ý chí bất bại.

Trên đường băng, có một người đang nhanh chóng đuổi theo những người ở phía trước, hắn chính là người trẻ tuổi vô tư bất cần đời, trong ánh mắt hắn lại thoáng tràn ngập ý chí chiến đấu.

“Ôi!!!, Mỹ Đỗ Toa, ta đã đuổi theo kịp ngươi rồi. Như thế nào lại bị bỏ xa như vậy chứ.”

Mỹ Đỗ Toa quay đầu nhìn lại, cười khổ nói: “Nhà ngươi cuối cùng cũng có chút ý chí chiến đấu rồi ah.”

Người trẻ tuổi thanh tú này trên Thiên Vương bảng có bài danh thứ 12, được người đời xưng tụng là Quỷ Tài Lục Văn Tú, tài năng thiên phú của hắn được mọi người công nhận chính là ý chí chiến đấu, nếu so về ý chí thì bài danh thứ 10 tựa hồ với hắn mà nói rất dễ dàng.

“Không có biện pháp như vậy ah, ta là người mà trời sinh đều không có lấy một chút ý chí chiến đấu nào. Bất quá đường băng có chiều dài vượt quá tưởng tượng này, thật ra lại khiến ta sinh ra hứng thú đấy.” Lục Văn Tú nhếch miệng cười cười.

“Bốn người phía trước cũng không phải dễ siêu việt đâu, chúc ngươi một đường Thuận Phong a!”

Mỹ Đỗ Toa phất phất tay, nàng hiện tại đến nói chuyện cũng không còn khí lực, đem đối phương đuổi đi mới được xem là chính sự rồi.

“Ta đi trước một bước đây.”

Ảo ảnh chớp lên liên tục, tốc độ Lục Văn Tú tăng vọt.

“Thật là một tên quái vật trong các quái vật.” Mỹ Đỗ Toa trong nội tâm thầm nghĩ.

Đến giữa trưa, Lục Văn Tú rốt cục cũng đuổi theo kịp bốn người phía trước.

“Quỷ Tài, ngươi rốt cục cũng đuổi theo tới đây.” Kiều Nhị Lang chào hỏi.

“Để ngươi đợi lâu rồi.”

Lục Văn Tú mặt không đỏ, hơi thở không gấp, nói.

“Thằng này có thể đuổi theo tới đây sao?”

Lục Văn Tú đến đã khiến cho đao khách cùng Hắc Báo chú ý, Quỷ Tài Lục Văn Tú, cái tên này đại danh đỉnh đỉnh, ngay cả tại Tam đại tinh vực khác cũng đều nổi danh lừng lẫy, từng có nhiều vị Sinh Tử Cảnh Cửu Trọng Thiên cường giả tán thưởng, xưng tụng. Thiên phú của hắn là một trong những kẻ mạnh nhất tại Tứ đại tinh vực, có thể cùng hắn sánh vai không cao hơn ba người.

Diệp Trần đã có chú ý ở Lục Văn Tú, thể lực người này cũng không thể mạnh hơn so với những người khác, chẳng qua đối phương tại lực lượng vận dụng đã đạt đến một cảnh giới cực kì khủng bố, mặc kệ là tăng tốc độ nhanh như thế nào, hắn cũng đều vận dụng rất ít sức lực để thực hiện.

Ở bên trong Thần Chi Thí Luyện Tràng cũng có mặt trời, ánh mặt trời chói mắt chiếu xạ tại trên người mọi người, chợt, một đám kim sắc quang mang lóe lên ở đằng xa.

“Cuối cùng cũng đã đến rồi, đó chính là Khải Hoàn Môn đấy.”

Kiều Nhị Lang mở miệng nói.

Ở cuối đường băng, mọi người thấy được một cái Hoàng Kim Khải Hoàn Môn cực lớn, cái cánh cổng này không biết có cách nơi này xa lắm không nhưng từ đây lại có thể nhìn thấy rõ ràng, có thể thấy được nó to lớn đến bực nào.

“Ta phải gia tốc rồi, hẹn gặp lại các vị.”

Hắc Báo sau lưng có hai cánh liên tục tăng tốcs, trong nháy mắt đã tăng lên gấp mấy lần, đem bốn người còn lại bỏ xa mấy trăm dặm.

Bất quá sau một khắc, bốn người kia lại đuổi theo.

“Buồn cười, danh hào đệ nhất của ta không phải ai cũng có thể vượt qua ah.”

Người trẻ tuổi hắc y cười lạnh, tốc độ liên tục được kéo lên.

“Cái này thì chưa hẳn ah.”

Đao khách đuổi sát theo sau.

“Thể lực Kiều Nhị Lang ta vẫn còn bảo lưu hơn ba thành đấy.” Kiều Nhị Lang tại Thiên Vương bảng có bài danh thứ 42, nhưng nếu được sắp xếp theo phương diện thể lực thì ít nhất hắn có thể xếp vào trong 10 thứ hạng cao nhất.

“Hiện tại cũng không phải là so về thể lực, mà là sức bật đấy.”

Mái tóc Lục Văn Tú hướng về phía sau thẳng tắp thổi, đôi mắt đang híp lại của hắn đã có chút mở ra, hiện lên hàn quang lạnh như băng, bộ mặt thật của hắn vào lúc đó đã thoáng lộ ra một tí.

“Thật đúng là có điểm khó chơi, như vậy ta sẽ thoáng cái đem các ngươi triệt để bỏ qua a!”

Người trẻ tuổi hắc y mãnh liệt hít một hơi, thân thể hắn nghiêng về phía trước, cả người phảng phất như một tia chớp màu đen, tốc độ bạo tăng đã tạo ra một tiếng nổ xé toạc không gian vang lên, hắn xông lên phía trước với một sức bật cường đại, đem mặt đất dưới chân hắn đạp nát.

“Đáng giận.”

Đôi cánh sau lưng Hắc Báo mặc dù được sải ra hết cỡ, nhưng như cũ vẫn bị người trẻ tuổi hắc y càng lúc càng bỏ xa.

“Đám người này đến tột cùng đã biến thái đến mức nào rồi hả?”

Ở phía sau mấy mươi vạn dặm, Mỹ Đỗ Toa dùng Linh Hồn Lực cảm ứng được năm người phía trước, ngoại trừ bên ngoài nghẹn họng nhìn trân trối, nàng đã không có cách nào để hình dung về năm người này nữa rồi.

Người trẻ tuổi hắc y hệt như một kỵ mã tuyệt luân, khoảng cách bốn người phía sau hắn càng lúc càng xa thêm.

“Đệ nhất danh hào sẽ được mười cái Thần tệ, ta không thể buông tha ah.”

Nghĩ đến mười cái Thần tệ này, ánh mắt Diệp Trần hiện lên từng sợi hàn quang nhìn soi mói tại ba người kia, sau đó, tốc độ Diệp Trần tăng vọt đến cực hạn, bởi vì tốc độ quá nhanh nên tàn ảnh vẫn còn lưu lại tại bên người bọn hắn.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại chương 2 nhé bạn :)Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại cập nhật giọng phi tùng theo yêu cầu..Cảm ơn bạn đã thông báo ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé có thể do lỗi đột suất hay gì đó dẫn đến 1 số tập không nghe được mình đã fix lại nhé...!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
cảm ơn bạn đã thông báo mình đã fix lại 9 vs 10 rồi nhé bạn.
https://audiosite.net
À mình nhầm 3207 (hihi)bản 2307 ở 103 nhé bạn :)Ngoài ra chương này bị tác giả không hài lòng đã fix loại bỏ nhé đã thông báo ở fb bạn à...nói cách khác c2307 rất ngắn bị loại bỏ rất nhiều do chính tác giả nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
đủ mà bạn :) 2307 là tập 576 nhé bạn :)
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Chương 2307 đọc bị thiếu rồi admin
https://audiosite.net
Thíchnghetruyen 3 ngày trước
Thiếu rồi admin
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 1 tuần trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 2 tuần trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ