Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 231 [Chương 126) đến 1270]
❮ sautiếp ❯Chương 1267: Hỏa điểu công tử
“Xem ra, ngươi rất giàu có.”
Lâm bá thật ra là rao giá trên trời để sau đó đợi cho đối phương mặc cả, 300 khối nguyên thạch là điểm mấu chốt của hắn, thế nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ tới Diệp Trần đã đáp ứng mà không chút lựa chọn, hắn nào biết rằng, Diệp Trần đối với nguyên thạch căn bản không có chút khái niệm, hắn cho rằng lộ trình một vạn năm ánh sáng bằng mười khối nguyên thạch là chuyện bình thường, có nhiều hơn nữa cũng đáng.
Thu tiền của người ta rồi, tự nhiên sắc mặt cũng đổi khác, Lâm bá nói: “Trên Lam Diệp hào còn có một gian phòng sang trọng, ngươi có thể ở chỗ đó, mặt khác, mỹ tửu mỹ thực có sẵn trong đại sảnh, ngươi cũng có thể thỏa thích hưởng dụng, nếu ngươi cảm thấy khẩu vị không phù hợp thì có thể cho đầu bếp dựa theo phân phó của ngươi mà làm, đảm bảo ngươi sẽ thoả mấn ah.”
Tác dụng lớn nhất của Khôi lỗi chiến hạm là dùng để phi hành, tiếp theo đó chính là dùng để nghỉ ngơi, vũ trụ tinh không mênh mông vô tận, nếu không có khôi lỗi chiến hạm mà phải tự thân phi hành thì cho dù có bay cả đời cũng không đến được nơi muốn đến, mà khi đã có khôi lỗi chiến hạm thì liền có thể vừa phi hành vừa tu luyện, lúc nhàn rỗi còn có thể ngồi trong đại sảnh uống chút rượu, thưởng thức chút mỹ thực.
“Diệp công tử, làm sao mà ngươi lại lưu lạc đến nơi này?” Trong lúc Lâm bá cùng Diệp Trần nói chuyện thì Lam Hân Nhi đánh giá cẩn thận về Diệp Trần, Diệp Trần thoạt nhìn còn rất trẻ, ít nhất là theo dáng vẻ bên ngoài, nếu so với Hỏa Điểu công tử thì muốn trẻ hơn một hai tuổi, dáng vẻ chừng hai mươi tuổi mà thôi, hắn một thân áo lam không nhiễm bụi trần thế, bên hông mang theo một thanh bảo kiếm, bảo kiếm dù chưa ra khỏi vỏ những cũng có thể làm cho người ta gặp phải một loại cảm giác phong mang nội liễm, lại nhìn vào tướng mạo sẽ thấy hắn rất thanh tú tuấn dật, sắc mặt trắng hồng, ánh mắt trong sáng thanh tịnh như mặt hồ nhưng lại là sâu thẩm đến không lường được. Chỉ nhìn từ bề ngoài, Diệp Trần không tính là tuyệt thế mỹ nam tử, nhưng bất quá luận về khí chất thì từ trước tới nay Lam Hân Nhi chưa từng thấy ai ưu tú hơn so với hắn.
Diệp Trần cũng không muốn lừa gạt đối phương, nói: “Ta từ một chỗ rất xa tới đây, có ý định đi đến Hỏa Điểu Tinh một chuyến, còn đến để làm gì thì ta cũng có do riêng mà
không muốn nhắc đến nhiều.”
Lam Hân Nhi gật gật đầu, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, nếu như đối phương không muốn nói thì nàng cũng sẽ không miễn cưỡng, “Vừa rồi Lâm bá vì cẩn thận cho nên đã lừa ngươi, địa phương mà chúng ta muốn đi cũng là Hỏa Điểu Tinh đấy.”
“Nếu như tiện đường như vậy thật tốt quá, e là không tiện đường thì ta đã làm phiền các vị rồi.”
Đối phương chịu cho minh lên chiến hạm, Diệp Trần đã cảm thấy mỹ mãn, về phần khác đều không quan trọng.
Trong gian phòng sang trọng trên Lam Diệp hào, hoàn toàn chính xác là vô cùng xa hoa, không gian cũng đủ lớn, bên trong đó thậm chí còn có một cái hồ tắm cực lớn nữa, có thế ngâm mình ở bên trong, mà đối diện hồ tắm chính là một mặt thủy tinh có diện tích chừng năm mét vuông. Xuyên thấu qua thủy tinh có thể chứng kiến tinh không phía ngoài, vừa ngâm mình tắm táp vừa ngắm nhìn tinh không, đây có thể nói là hưởng thụ.
Sau khi tắm xong, Diệp Trần bắt đầu tu luyện.
Không gấp trùng kích lên Tứ trọng thiên cảnh giới, hiện tại trùng kích tuy có xác xuất thành công nhất định nhưng sẽ để cho Đạo Môn không chịu nổi gánh nặng. Đến lúc trùng kích lên ngũ trọng thiên thì sẽ bị triệt để tan vỡ, mỗi một lần trùng kích cảnh giới đều phải đem Đạo Môn cô đọng vô cùng vững chắc. Sau khi cùng Cự Ma Đe đánh một trận, Diệp Trần đã mạo hiểm trùng kích Sinh Tử cảnh tam trọng thiên khiến cho Đạo Môn sinh ra một chút vết rách, tuy cũng không rõ ràng nhưng dù sao cũng đã xuất hiện rồi, không thể bỏ qua tai hoạ tiềm ẩn này được.
Cho nên, một đoạn thời gian rất dài kế tiếp cũng không thể trùng kích lên tứ trọng thiên cảnh giới, chỉ có đem Đạo Môn cô đọng đến mức độ vô cùng chắc chắn thì mới có thể bắt đầu bước tiếp theo.
Bất quá, cảnh giới tuy không thể tăng lên nhưng không có nghĩa là thực lực không thể tăng lên.
Thu Thủy Kiếm Quyết thức thứ tư ‘Thu Thủy’ có thể sáng tạo ra là vì Kim chi áo nghĩa cùng Thủy chi áo nghĩa đều đã viên mãn, nhưng vẫn còn chưa triệt để dung họp. Để có thể dung hợp hai môn viên mãn áo nghĩa này thì khó hem rất nhiều so với trong tưởng tượng, mà một khi thành công, uy lực sẽ gia tăng gấp bội, hoàn toàn không kém gì Thuỷ Hoả vô tình hiện nay.
Chấn Kiếm Quyết đệ tam thức Thiên Tuyệt Kiếm, qua một năm này đã có tiến bộ nhảy vọt, theo Kim chi áo nghĩa viên mãn, chỉ cần Thổ chi áo nghĩa cũng viên mãn thì Thiên Tuyệt Kiếm sẽ xuất hiện biến hóa thoát thai hoán cốt, dưới một kiếm này, bất kỳ vật gì cũng có thể bị chấn nát bấy, đây là kiếm chiêu mà hắn thích nhất, bất cứ trong trường hợp nào cũng đều có tác dụng thuận lợi.
Mà trước mắt, hai đại kiếm chiêu lớn nhất của Diệp Trần là Thuỷ Hoả Vô Tình cùng Siếp Na Huy Hoàng…. !
Thuỷ Hoả Vô Tình có ẩn chứa Thủy chi áo nghĩa cùng Hỏa chi áo nghĩa, Thủy áo nghĩa thì đã viên mãn rồi, còn Hỏa áo nghĩa chỉ mới là đại thành cảnh giới, tuy có sự mất cân đối nhưng uy lực ngược lại đăng tăng lên rất nhiều. Điều hắn cần phải làm là đem Hỏa chi áo nghĩa tìm hiểu đến viên mãn cảnh giới, đến lúc đó, Thuỷ Hoả Vô Tình mới thật sự là Thuỷ Hoả Vô Tình, so với đỉnh giai áo nghĩa kiếm pháp bình thường sẽ lợi hại hơn gấp mấy lần, thậm chí gấp 10 lần, dưới một kiếm này, vạn vật sẽ bị thiêu rụi, là sát chiêu có tính chất huỷ diệt.
về phần Siếp Na Huy Hoàng thì hết sức đặc thù, cái kiếm chiêu này có ẩn chứa chính là không gian áo nghĩa, thế nhưng không gian áo nghĩa của Diệp Trần mới chỉ đạt bảy thành cảnh giới, thế nhưng uy lực phát huy ra rõ ràng lớn hơn so với Thuỷ Hoả Vô Tình, bởi vậy có thể thấy được, Không gian áo nghĩa được xưng tụng với tư cách là một trong các áo nghĩa mạnh nhất cũng không phải là không có đạo lý. Nếu không gian áo nghĩa của Diệp Trần có thể đạt tới tám thành cảnh giới hay chín thành cảnh giới thì uy năng Siếp Na Huy Hoàng đến tột cùng mạnh đến cỡ nào thì quả thực không thể tưởng tượng được.
Bất quá Diệp Trần vẫn đang cảm thấy, mặc dù chỉ ẩn chứa bảy thành không gian áo nghĩa nhưng Siếp Na Huy Hoàng như trước vẫn còn có rất nhiều tiềm lực chưa được khai thác hết, tựu giống với một thanh sắt thường vậy, nó đối với một Chú Kiếm Sư
bình thường chỉ có thể chế tác nó thành một thanh thiết kiếm bình thường, nhưng nếu qua tay một Chú Kiếm Sư nổi danh thì nó lại có thể được chế tạo thành một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn. Không gian áo nghĩa không giống với các áo nghĩa khác, nó giống như một địa phương cần được khai thác rất nhiều và sâu rộng, không thể một mặt chỉ muốn tăng không gian áo nghĩa lên, mà còn cần phải đem năng lực tiềm ấn của không gian áo nghĩa khai thác sâu hơn, một khi trụ cột vững chắc thì về sau mới có thế tiến xa hơn.
“Một tháng thời gian đã đến, tiến hành “Xuyên qua không gian” !”
Trong phòng điều khiển, Lam Hân Nhi thông qua linh hồn ấn ký điều khiển Lam Diệp hào.
Ồ…ô…ô…n…g!
Phía trước Lam Diệp hào chợt xuất hiện một cái vòng xoáy không gian rồi Lam Diệp hào chậm rãi chìm đi vào cho đến khi biến mất không thấy gì nữa.
Ngồi ở trên chiến hạm mà tìm hiểu áo nghĩa là không có nhiều hiệu quả, áo nghĩa chính là quy luật vận chuyển của thiên nhiên, cần phải quan sát tự nhiên, hiểu rõ tự nhiên thì mới có thể tiến bộ.
Cho nên Diệp Trần đem mục tiêu đặt vào việc dung họp áo nghĩa.
Đầu tiên là Thu Thủy Kiếm Quyết thức thứ tư Thu Thủy.
Trong một năm trước, Diệp Trần đối với việc dung hợp Kim chi áo nghĩa cùng Thủy chi áo nghĩa, đã có rất nhiều thể ngộ, chỉ còn kém một bước nhỏ là có thể mở toan được “đạo môn” mà thôi.
Nửa tháng sau, “đạo môn” này cuối cùng cũng đã được mở ra.
Theo Kim chi áo nghĩa cùng Thủy chi áo nghĩa hoàn mỹ dung hợp, Thu Thủy Kiếm chiêu chẳng những uy lực gia tăng lên gấp đôi, hình thái công kích cũng tựa như ảo mộng, làm cho người ta không phân biệt ra thật giả, hư thật, dễ dàng bị biểu hiện hư ảo đánh lừa, nếu như nói uy lực của Thuỷ Hoả Vô Tình thuần túy dùng để phá hoại,
thì như vậy Thu Thủy chính là sát chiêu giết người không thấy máu, hai đại kiếm chiêu này khó mà phân cao thấp, mỗi thứ mỗi vẻ riêng biệt.
Sau khi Thu Thủy kiếm chiêu đại công cáo thành, kế tiếp, Diệp Trần đem toàn bộ tâm tư đặt vào Siếp Na Huy Hoàng.
Thời gian từng giọt từng giọt trôi qua, trong nháy mắt đã qua ba tháng.
“Đáng tiếc, nơi đây không cách nào thí nghiệm uy năng Siếp Na Huy Hoàng.”
Trong vòng ba tháng qua, Diệp Trần đã tiến bộ rất nhiều, tiềm lực Siếp Na Huy Hoàng đã được hắn khai thác thêm một bước nữa, đương nhiên, cái này chủ yếu là do đã được tích lũy từ một năm trước rồi.
“Đã lâu rồi không vận động, nên đi ra ngoài tản bộ một chút ah.”
Ba tháng không đi ra ngoài, Diệp Trần cảm giác thân thể có chút uể oải.
Mở cửa phòng, đi qua một cái hành lang thật dài, Diệp Trần đi vào trong một đại sảnh xa hoa, Lam Diệp hào đại sảnh tọa lạc tại trung ương toàn bộ khôi lỗi chiến hạm, dài đến 5Om, rộng hơn 3 Om, dù là dung nạp mấy trăm người đi nữa cũng sẽ không cảm thấy chật chội. Trong đại sảnh, đèn đuốc sáng trưng, ước chừng có hơn trăm người ở chỗ này đang uống rượu nói chuyện phiếm, khung cảnh tương đối náo nhiệt.
Diệp Trần đi ra cũng không khiến gây chú ý quá lớn, nơi đây, mỗi ngày đều sẽ có người đi vào phòng tu luyện, trái lại, mỗi ngày cũng sẽ có người đi ra ngoài uống chút rượu, tâm sự.
Tìm một chỗ ngồi xuống, rất nhanh, một gã tiểu nhị đã đi tới.
“Xin hỏi ngài muốn uống rượu gì và ăn gì.”
Diệp Trần mở thực đơn ra, nói: “Cho ta một lọ cực phẩm tinh thần tửu và một ít đồ nhắm nào đó cũng.”
“Đối với cực phẩm thủy thì cần phải trả tiền, một lọ tinh thần tửu là mười khối nguyên thạch.” … !
Bất kỳ vật gì, chỉ cần lên tới cấp độ cực phẩm cũng sẽ không được miễn phí, tại trên Lam Diệp hào này, bọn hắn có thể tùy ý ăn uống mà không cần trả tiền, thế nhưng đối với cực phẩm tửu thủy vẫn là phải trả tiền như thường.
“Đây.”
Diệp Trần cũng không quá để ý, đưa cho đối phương mười khối nguyên thạch.
Chỉ chốc lát sau, rượu và thức ăn dâng đủ, Diệp Trần chậm rãi hưởng dụng.
“Hỏa Điểu công tử, chiêu Hỏa Lôi Thần Quyền của ngươi có uy lực thật đúng là to lớn, một quyền liền đánh chết một đầu cực thú đã có linh trí, không ngoa mà nói thì nó cũng đã là Cự Thú Tinh Không tu luyện tới Sinh Tử cảnh Nhị trọng thiên rồi còn gì”
Một chỗ khác trong đại sảnh, hơn mười người Vương giả tại đó đang cười cười nói nói.
“Kỳ thật đầu Tinh Không Cự Thú kia có thực lực cũng không tính là yếu, nếu không phải Hỏa Lôi Thần Quyền của ta lại có tiến bộ thì không nhất định có thể một quyền đánh chết nó đâu.”
Một nam tử trẻ tuổi thân vận y phục hồng sắc hỏa diễm khiêm tốn nói.
“Ngươi quá khiêm nhường rồi, Tinh Không Cự Thú bình thường sẽ không có linh trí, nhưng một khi Tinh Không Cự Thú đã có linh trí thì sẽ vô cùng đáng sợ, Sinh Tử cảnh Nhị trọng thiên cảnh giới Tinh Không Cự Thú hoàn toàn có thể so sánh với Sinh Tử cảnh Tam trọng thiên Vương giả, thế nhưng tại trên tay ngươi như trước vẫn sống không qua một quyền.”
“Ha ha, mọi người quá đề cao ta rồi, đến đây cùng uống rượu nào.”
Người trẻ tuổi kia được gọi là Hỏa Điểu công tử, được nịnh nọt nên hết sức cao hứng
mà liên tục nâng chén.
“Huynh đệ, ngươi vào đây khi nào, ta như thế nào cũng chưa từng thấy qua ngươi?” Diệp Trần bên này, một Vương giả nhìn chừng hơn ba mươi tuổi đi tới, nghi ngờ nói. “Tại hạ mới đến chừng hơn ba tháng trước.”
“Thì ra là thế, các hạ hẳn là đi theo đội ngũ thám hiểm và đội ngũ gặp nạn nên không có khôi lỗi chiến hạm để tiếp tục hành trình a?” Loại tình huống này, trung niên Vương giả đã gặp nhiều, khôi lỗi chiến hạm không phải mỗi người đều có được, chỉ có những đại gia tộc kia hoặc là cường đại Vương giả mới đủ tư cách có được, một khi không có khôi lỗi chiến hạm thì nếu muốn trở về, chỉ có thể lên đi nhờ các chiến hạm thuận đường mà thôi, đương nhiên, không thể thiếu việc giao ra một ít nguyên thạch.
Diệp Trần cười cười cũng không có giải thích.
Chỗ của Hỏa Điểu công tử phát ra thanh âm quá mức huyên náo, trung niên Vương giả cảm khái nói: “Người đó là Hỏa Điểu công tử, năng lực hoàn toàn chính xác khó lường, mới chỉ ở Sinh Tử cảnh Tam trọng thiên đỉnh phong cảnh giới mà đã có chiến lực cực kỳ đáng sợ, ngay cả một đầu Tinh Không Cự Thú tu luyện tới Sinh Tử cảnh Nhị trọng thiên cảnh giới đã có linh trí mà cũng không phải một quyền chi địch của hắn, nghe nói, hắn hoàn toàn có thể chống lại Sinh Tử cảnh Tứ trọng thiên Vương giả.”
“Tựa hồ rất lợi hại!”
“Đây là tất nhiên rồi, hắn là một trong thập đại thiên tài thế hệ trẻ tuổi tại Hỏa Điểu Tinh đấy, chủ tu một môn Hỏa Lôi Thần Quyền lợi hại, khó gặp được đối thủ, bất quá ngươi còn trẻ như vậy mà tu vi cảnh giới cũng không kém cỏi Hỏa Điểu công tử, xem ra ngươi cũng là một đại thiên tài đây.”
Trung niên Vương giả nhìn Diệp Trần, cười nói.
“Tại hạ chỉ là gặp được may mắn mà thôi.” Diệp Trần cười nhạt một tiếng.
Chương 1268: Húc dương kiếm vương
Kiếm Vương
Trong quá trình cùng đối phương trao đổi, Diệp Trần hữu ý vô ý nghe ngóng được một ít sự tình mà chính mình không biết, dần dần, hắn đại khái hiểu được một ít tình huống của ngoại giới.
Trong vũ trụ mênh mông, đa số các thế giới đều thích hợp để nhân sinh phát triển và tiến hóa, những thế giới này có Cao cấp, cũng có Hạ cấp. Cao cấp thế giới là những nơi có quy tắc đạt tới gần trạng thái hoàn thiện, thực lực và thân thể của cư dân tại đó rất cường đại, còn ở Hạ cấp thế giới thì quy tắc thiếu thốn hoặc tổn hại tương đối nhiều nên càng đến hậu kỳ sẽ bị trói buộc càng lớn, cho nên, muốn tiếp tục phát triển, nhất định phải ly khai khỏi nơi thế giới mình đang sống.
Ngoại trừ phần đông thế giới bên ngoài, trong vũ trụ còn có vài Sinh Mệnh tinh tú, những Sinh Mệnh tinh tú này đều có đường kính vô cùng khổng lồ, cái nhỏ nhất cũng có đường kính trên ngàn vạn dặm trường, cái lớn nhất thì vượt qua ức dặm rất nhẹ nhàng, thậm chí còn có siêu cấp Sinh Mệnh tinh tú cực lớn, rộng đến mấy trăm triệu dặm, thậm chí 1 tỷ dặm.
Bất kể là bên trên Sinh Mệnh tinh tú có đường kính ngàn vạn dặm, hay Sinh Mệnh tinh tú vượt qua 1 tỷ dặm cũng đều có một đặc điểm chung rất riêng biệt, đó chính là năng lượng bài xích cực kỳ nghiêm trọng. Theo phỏng đoán, tại trong hạch tâm của Sinh Mệnh tinh tú hẳn là có một thứ hạch tâm năng lượng được cô đọng đến tình trạng không cách nào tưởng tượng nổi, bất luận kẻ nào dùng năng lượng của mình để so sánh với nó đều như gặp phải thái sơn, không, phải nói cho đúng là như “một con kiến nhìn thấy biển cả” vậy, không đáng để nhắc tới. Cho nên, tại bên ngoài Sinh Mệnh tinh tú, có lẽ ngươi có thể đánh nát một khỏa tinh tú có đường kính mấy vạn dặm, nhưng khi đứng tại thượng diện của Sinh Mệnh tinh tú đó, ngươi có thể đánh nát một tòa Đại Sơn tựu đã coi là không tệ rồi.
Hỏa Điểu tinh là một trong số phần đông Sinh Mệnh tinh tú đó, đường kính của nó lên đến 2700 vạn dặm, tại thượng diện là nơi sinh sống của vô số tánh mạng, có nhân loại, có yêu thú, có Bán Yêu, có Nhân Ma, nhưng bất quá lại không có Ma tộc cùng Tà Linh tộc, hai chủng tộc này có thế lực ngập trời mà lại thập phần bá đạo.
“Thật đúng là khủng bố Sinh Mệnh tinh tú.”
Cùng Hỏa Điểu tinh so với chỗ tinh cầu mà Diệp Trần xuyên việt, tựa như một hạt vừng vậy, căn bản không thể so sánh.
Về phần những tinh tú trọng yếu được ghi lại trong Khôi lỗi chiến hạm, đoán chừng chính là các khỏa Sinh Mệnh tinh tú rồi.
Chợt, những âm thanh ồn ào trong đại sảnh tắt đi.
“Lam Hân Nhi tiểu thư đi ra kìa.”
“Lam Diệp gia tộc Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư đều là những kiếm khách, kiếm pháp của Đại tiểu thư thì lăng lệ ác liệt bá đạo, có thể nói là vô địch, còn kiếm pháp của Nhị tiểu thư thì mộng ảo hoa lệ, không mang theo một tia sát khí nào, nếu so sánh thì Nhị tiểu thư càng thêm có mị lực, không hổ là một trong năm đại mỹ nữ của Hỏa Điểu tinh.”
Lam Hân Nhi vừa ra, lập tức dẫn phát sự chú ý của mọi người.
“Hân Nhi, nàng rốt cục cũng đến rồi, mời ngồi.” Hỏa Điểu công tử gặp Lam Hân Nhi đến, trên mặt lộ ra dáng tươi cười, đứng người lên mời đối phương nhập tọa chỗ bên cạnh mà hắn cố ý dành sẵn cho đối phương.
“Tiểu thư, chỗ ngồi bên này so ra thoải mái dễ chịu hơn ah.”
Lâm bá tuyển chọn một chỗ ngồi khác cho Lam Hân Nhi.
“Đa tạ Lâm bá.”
Nghe vậy, Lam Hân Nhi ngồi xuống.
Đối với việc này, Hỏa Điểu công tử tuy nhiên oán hận, nhưng cũng biết đúng mực, dùng vào thực lực của hắn tuy có thể chống lại cùng Sinh Tử Cảnh tứ trọng thiên Vương giả bình thường, mà cái bình thường này cũng chỉ là nói một cách tương đối mà thôi, có thể tu luyện tới Sinh Tử Cảnh tứ trọng thiên thì ai mà không phải là thiên tài chứ, có lẽ tiến vào được Sinh Tử Cảnh thì không cần phải là thiên tài quá mức cũng có thể thành công, nhưng muốn trùng kích đến tứ trọng thiên thì cần thiết nhất chính là thiên phú tuyệt đối, hắn có thể chống lại Sinh Tử Cảnh tứ trọng thiên Vương giả bình thường, nhưng nếu để cho hắn chống lại Vương giả Tứ Trọng lợi hại một chút thì có điểm miễn cưỡng, chứ đừng nói chi là Lâm bá hay vẫn là một vị đại cao thủ Sinh Tử Cảnh ngũ trọng thiên.
Đương nhiên, mặc kệ thực lực hắn có siêu việt Lâm bá hay không, tại trước mặt Lam Hân Nhi, hắn cũng sẽ không làm ra sự tình thất kính như vậy.
Tựa hồ vì hóa giải xấu hổ mà Hỏa Điểu công tử đang gặp phải, một người còn trẻ tuổi ở bên cạnh cười nói: “Lần này hành tẩu đến Hắc Tử Bí Cảnh, kiếm pháp của Hân Nhi tiểu thư có tiến bộ thật kinh người, theo ta thấy, trong số toàn bộ kiếm khách trẻ tuổi ở bên trong Hỏa Điểu tinh, Hân Nhi tiểu thư cho dù không được xếp trong Ngũ đại kiếm khách thì ít nhất cũng là thuộc Thập đại rồi.”
“Đúng vậy, Ảo Mộng kiếm pháp của Hân Nhi tiểu thư phiêu miểu vô tung, kiếm thế vô thường, đơn thuần kỹ năng kiếm pháp của nàng xác thực cũng có thể được xếp vào ngũ đại cao thủ rồi, đoán chừng chỉ có Kinh Hồng công tử Kinh Vô Khuyết, Lam Diệp kiếm Lam Đại tiểu thư, Tuyết Nguyệt Công Tử Nguyệt Thiên Ngân, ba người này mới có thể thắng dễ dàng Hân Nhi tiểu thư mà thôi, còn những người khác đều muốn kém hơn một chút.”
“Bản thân Hân Nhi cũng tự hiểu, nếu là tỷ thí bình thường thì coi như cũng được, nhưng muốn động thủ thật thì đoán chừng bọn hắn ra ba chiêu hai thức là có thể đánh bại ta.” Lam Hân Nhi nhíu mày, nàng không thích bị người khác thổi phồng lên như vậy.
Hỏa Điểu công tử vừa rồi rất xấu hổ, giờ đã khôi phục lại, cười nói: “Hân Nhi không cần khiêm tốn như vậy, theo ta thấy, Nguyệt Thiên Ngân kiếm pháp tuy coi như không tệ nhưng rõ ràng là không bì kịp với sự phiêu dật linh hoạt kỳ ảo của nàng, nếu không phải vì tu vi của nàng hơi thấp thì hắn cũng chưa hẳn là đối thủ của nàng.”
“Ha ha, đa tạ vì đã khích lệ, ta còn có chút sự tình, trước tiên xin lỗi các vị vì đã không tiếp các vị thoáng một lúc.”
Lam Hân Nhi sở dĩ không thường đi ra là vì không muốn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, không hi vọng người khác vô tình hay cố ý nịnh nọt mình, bản thân nàng thích cuộc sống yên tĩnh, không có người quấy rầy, lúc nói chuyện phiếm cùng nàng, có thể xem nàng như một người bình thường là tốt rồi.
Đứng dậy rời ghế, Lam Hân Nhi hướng đến chỗ Diệp Trần.
“Không ngại cho ta ngồi ở chỗ này chứ?.”
Lam Hân Nhi mặt mang vẻ mỉm cười.
“Đương nhiên là không ngại rồi, Hân Nhi tiểu thư mời ngồi.” Trung niên Vương giả vội vàng nói.
Lam Hân Nhi nhìn về phía Diệp Trần.
“Cứ tự nhiên là tốt rồi.” Diệp Trần gật gật đầu.
Ưu nhã ngồi xuống, Lam Hân Nhi nói: “Hình như là suốt ba tháng qua, đây là lần đầu tiên ngươi đi ra đúng không, ngươi thật đúng là khắc khổ ah.” Với tư cách là chủ nhân Lam Diệp hào, Lam Hân Nhi đối với mọi tình huống bên trên Lam Diệp hào đều rõ như lòng bàn tay.
“Cũng không tính là khắc khổ, tập mãi rồi thành thói quen thôi mà!”
Diệp Trần xác thực đem việc tu luyện trở thành chuyện bình thường nhất, nên cũng không nghĩ đó là vất vả.
“Ngươi cũng giống như tỷ tỷ ta vậy, đem tu luyện trở thành mục tiêu duy nhất, những chuyện khác đều chẳng quan tâm đến.” Lam Hân Nhi lại để cho người hầu bàn đưa tới một lọ Cực phẩm Lam Diệp tửu, đây là rượu ngon do chính Lam Diệp gia tộc sản xuất, số lượng rất ít ỏi, nàng rót một ly cho Diệp Trần cùng trung niên Vương giả, cũng rót cho mình một chén.
“Mỗi người đều có mục tiêu riêng, ngay cả việc chọn lựa con đường đi cho mình cũng khác nhau, bất quá với ta mà nói, tu luyện là một bộ phận trong cuộc đời, nhưng cũng không phải là thứ duy nhất.”
Diệp Trần uống một ngụm Lam Diệp tửu, cảm thấy so với Tinh Thần tửu thì ngon hơn một chút.
“Ha ha, xem ra là ta nói lỡ rồi.” Lam Hân Nhi cảm thấy Diệp Trần rất không giống với tất cả người trẻ tuổi mà nàng từng gặp, hắn giống như một đám mây ở cuối chân trời vậy, trông thật an tĩnh và thuần túy, tựa hồ mọi thứ xung quanh đều không thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của hắn, sẽ không để cho hắn sinh ra bất kỳ một điểm gợn sóng nào. Ngồi cùng một chỗ với hắn, nàng mới cảm thấy một ít điều không thoải mái trong thời gian qua dần dần tan thành mây khói, tâm tư trở nên phẳng lặng như mặt hồ, nàng phảng phất cảm thấy được gia tộc Lam Diệp đang không ngừng sinh trưởng, linh hoạt kỳ ảo và thật xinh đẹp.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu vì sao nàng lại đi tới chỗ hắn.
“Diệp công tử, ngươi là một gã kiếm khách, tuy ta chưa từng chứng kiến qua kiếm pháp của ngươi, nhưng ta đoán, kiếm pháp của ngươi nhất định rất lợi hại, không biết ngươi có thể giải thích cho ta chút nghi hoặc thoáng một chút được không?.” Lam Hân Nhi bỗng nhiên nói.
“Thỉnh giảng ah?.” Diệp Trần ngẩn đầu lên.
“Năm năm trước, Kiếm Ý của ta đã đạt tới Lục giai đỉnh phong, lần này xuất hành đã trải qua vô số lần chiến đấu, nhưng ta cũng không biết vì sao Kiếm Ý của ta lại không có thêm một tia đề cao nào nữa.”
Trước khi tiến về Hắc Tử Bí Cảnh, ngoại trừ việc tìm kiếm Hoàn Hồn quả, kỳ thật cũng là để rèn luyện chính mình.
Diệp Trần đánh giá Lam Hân Nhi, nói: “Lòng của ngươi không đủ kiên định, ngươi còn có do dự, là một kiếm khách, từ trước đến nay ta chưa từng thấy một kiếm khách nào lại không có chút ưa thích tranh đấu như ngươi, cho nên, kỳ thật ta thấy rằng, ngươi không thích hợp để làm một kiếm khách đâu.”
“Ách!”
Trung niên Vương giả đang ngồi bên cạnh há hốc mồm, lời nói này Diệp Trần quá mức đả kích người ta rồi, huống chi đây vẫn là một nữ tử.
Lâm bá có chút tức giận, lời nói này của Diệp Trần quá không dễ nghe rồi, tuy nhiên hắn nói không phải không có lý.
Lam Hân Nhi sắc mặt biến hóa mấy lần, cuối cùng cười khổ nói: “Lời nói này của ngươi hoàn toàn giống như tỷ tỷ của ta từng nói vậy, nàng cũng cho rằng ta không thích hợp làm một gã kiếm khách.”
“Bất quá, kiếm khách trong nội tâm của ta cùng các ngươi không giống nhau, kiếm, cũng không nhất định phải giết chóc, cũng có thể tự làm mình vui, cái định nghĩa gọi là kiếm khách, bất quá là do hậu nhân tăng thêm vào mà thôi.”
Diệp Trần cười cười, “Ngươi biết ý ta nói kiếm khách là cái gì, chỉ là ngươi không muốn thừa nhận mà thôi.”
Kiếm khách, vốn chính là một cái tên, lay động quanh cái danh xưng này, đại biểu còn có chấp niệm, nói một cách khác, nếu là Lam Hân Nhi không đồng ý cái khái niệm kiếm khách này thì hoàn toàn có thể nói mình không phải là kiếm khách.
“Ta không phải nói ngươi.”
Lam Hân Nhi á khẩu không trả lời được.
“Cuồng vọng, bằng vời lời nói của ngươi mà cũng dám xưng là kiếm khách, thật sự là không biết trời cao đất dày là gì.” Một thanh âm không hài hòa truyền tới, là Hỏa Điểu công tử.
Nguyên lai, Lam Hân Nhi xin lỗi không tiếp được hắn mà sau đó lại đến chỗ Diệp Trần, điều này đã để cho Hỏa Điểu công tử rất không thoải mái, cảm giác thật mất mặt, cho nên hắn dẫn theo một nhóm người đi tới và nghe được lời nói này của Diệp Trần, vừa vặn để cho hắn có cơ hội chen vào nói.
“Tu vi không thấp, nhưng là khẩu khí cũng không nhỏ.”
Một gã thanh niên kiếm khách bên cạnh Hỏa Điểu công tử châm chọc nói.
Diệp Trần cũng không ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Ngươi đã nói cái lời này của ta là “nhất gia chi ngôn” rồi, ta cũng không nói qua ta có thể đại biểu cho kiếm khách, ngươi lại từ đâu mà nghe được những lời nói này của ta vậy?.”
“Ta Hỏa Điểu công tử nói ngươi đã nói thì tức là ngươi đã nói qua, như thế nào, ngươi cảm thấy có vấn đề gì sao?.”
“Ta thì không có vấn đề, người có vấn đề là ngươi đấy.”
Diệp Trần thần tình lạnh nhạt, không chút nào tức giận.
“Ngươi.”
Đôi mắt Hỏa Điểu công tử như phóng hỏa.
“Hỏa Điểu công tử, cần gì phải nói nhảm với hắn.” Thanh niên kiếm khách kia đi lên phía trước một bước, ” Tại hạ Nhạc Thần, các hạ có dám cùng ta tỷ thí hay không.”
Ở bên trong Hỏa Điểu tinh, Hỏa Điểu gia tộc là cường đại nhất, Nhạc Thần gia tộc sau lưng hắn tuy cũng không nhỏ, nhưng nếu có thể cùng người thừa kế tương lai của Hỏa Điểu gia tộc tạo ra mối quan hệ tốt, điều này đối với hắn có ý nghĩa rất lớn.
“Nhạc công tử, đây là ta cùng Diệp công tử nói chuyện, các ngươi quá không có lễ phép rồi.” Lam Hân Nhi mang trên mặt sự giận dỗi, không khỏi nhìn về phía Lâm bá, hi vọng hắn có thể ngăn cản.
Lâm bá cũng có chút không thích Diệp Trần vì cái lời nói vừa rồi kia, cảm thấy có người áp chế nhuệ khí hắn một chút cũng không phải chuyện xấu, nói: “Nhị tiểu thư, chỉ là một hồi thi đấu thôi mà, không ảnh hưởng gì đến toàn cục đâu, dù sao tại trên võ đài của Lam Diệp hào, không cho phép dùng chân nguyên cùng ý chí, thuần túy là so kiếm pháp mà thôi.”
“Lâm bá.”
Lam Hân Nhi cảm giác thực có chút lỗi với Diệp Trần, nàng có thể cảm giác được, đối phương cũng không phải nhằm vào nàng, tuy nhiên cũng không dễ nghe nhưng hoàn toàn là ăn ngay nói thật.
Mà tên Nhạc Thần này cũng không phải nhân vật tầm thường, tu vi cao tới Sinh Tử Cảnh tam trọng thiên đỉnh phong, trong số tất cả các võ giả trẻ tuổi của Hỏa Điểu tinh, hắn là kiếm khách nổi danh được xưng tụng là Húc Dương Kiếm Vương.
Chương 1269: Một kiếm
“Như thế nào, không dám sao?”
Nhạc Thần ngữ khí đầy vẻ khinh miệt.
Hỏa Điểu công tử cũng cười lạnh Diệp Trần, cho rằng ngoài miệng nói lợi hại nhưng thực động khởi võ, chỉ sợ là một công tử bột mà thôi, thực lực của Nhạc Thần hắn rất tinh tường, tại bên trong Sinh Tử Cảnh tam trọng thiên cảnh giới, ngoại trừ một số ít người ra, hắn cơ hồ không có địch thủ, Húc Dương kiếm pháp của hắn càng là dương cương bá liệt, vô kiên bất tồi, tại dưới tình huống không sử dụng chân nguyên cùng ý chí thì ưu thế càng lớn hơn.
“Tu luyện hơn ba tháng, thân thể ta cũng nhanh uể oải rồi, đã như vầy, ta cũng nên hoạt động một chút a!” Diệp Trần cũng không có ý định cự tuyệt, cũng không phải hắn nóng lòng muốn biểu hiện mình, mà là thuận theo bản tâm, bản tâm hắn nói cho hắn biết, nếu không tiếp nhận trận thi đấu này thì những phiền toái đằng sau nó hội sẽ tăng thêm nữa….
“Diệp công tử, cẩn thận một chút, cái tên Nhạc Thần này chẳng những kiếm pháp bá đạo, hơn nữa cũng là Luyện Thể cao thủ đấy.” Lam Hân Nhi gặp sự tình “đã như thế” thì đành phải vụng trộm nhắc nhở Diệp Trần.
“Không sao đâu.” Diệp Trần cũng không thèm để ý Nhạc Thần mạnh bao nhiêu, vì điều này đối với hắn không có ý nghĩa.
Lam Diệp hào dài hơn 380 mét, chỗ rộng nhất cũng là 130 mét, cao nhất là 90 mét, mở ra một cái cự đại Luyện Võ Tràng cũng rất dễ dàng.
Bên trên Luyện Võ Tràng có không ít người đang luận bàn, bọn hắn không hề sử dụng bất luận thứ chân nguyên cùng ý chí gì, thuần túy chỉ là dựa vào bên trên kỹ
nghệ võ học của mình mà thôi. Thoáng cái, hon trăm người đang tại Luyện Võ Tràng luận bàn không khỏi nhao nhao dừng tay, tò mò đi qua xem “chẳng lẽ có hai cấp nhân vật quan trọng luận bàn?”
“Không hổ là Thiên Vương cấp chiến hạm, so với Vương cấp chiến hạm bình thường thì không biết cao cấp hơn gấp bao nhiêu lần.”
Trước khi cùng vị trung niên Vương giả kia nói chuyện phiếm một hồi, Diệp Trần biết rõ, Khôi Lỗi chiến hạm cũng chia ra đủ loại khác biệt, bình thường nhất chính là Vương Cấp chiến hạm, sau đó là Thiên Vương cấp chiến hạm, loại tốt nhất chính là Đế cấp chiến hạm, mười chiếc Ma tộc chiến hạm bên trong Trữ Vật Linh Giới của hắn, tựu chính là một loại bình thường nhất, thuần túy là dùng để chở người, ngay cả đồ vật chở theo cũng rất ít chứ đừng nói chi là Luyện Võ Tràng thật lớn như thế này rồi.
Diệp Trần nhìn ra được cái bề mặt của Luyện Võ Tràng này, cùng với trần nhà và vách tường bốn phía được bố trí rất nhiều trận pháp, có cường hóa trận pháp, đồng hóa lực trận pháp, hạ lực trận pháp, còn có cả trọng lực trận pháp nữa, dưới tình huống không sử dụng chân nguyên cùng ý chí thì muốn phá hư Luyện Võ Tràng là thập phần khó khăn, đương nhiên, cả đối với Luyện Thể Vương giả cũng bị cấm sử dụng khí lực. Chung quy, tất cả võ giả lên đây chỉ có thể vận dụng lực lượng cơ bản nhất của thân thể mà thôi.
“Ngươi nói sao, Húc Dương Kiếm Vương Nhạc Thần cùng với người trẻ tuổi này so kiếm pháp à?”
Nhiều người nhiều miệng, những người tại Luyện Võ Tràng chưa biết chuyện rồi cũng theo những bằng hữu của mình mà biết được ngọn nguồn sự tình.
“Nhạc Thần năm nay 55 tuổi, thành danh sớm hơn tất cả những người khác trong thập đại kỳ tài tại Hỏa Điểu tinh, Húc Dương kiếm pháp của hắn chẳng những bá
đạo dị thường, hon nữa lại được thiên hạ đồn là có tốc độ nhanh như ánh sáng vậy, mặc dù kỹ nghệ kiếm pháp của hắn không tính là đặc biệt nổi bật nhưng những kẻ từng đối mặt với Húc Dương kiếm pháp của hắn, rất nhiều trong số đó có thực lực cao hơn nhưng đều bị hắn đánh chết, hoặc là đánh bại.”
“Người trẻ tuổi này tựa hồ cũng không yếu đâu, còn trẻ như vậy mà có thể tu luyện tới Sinh Tử Cảnh tam trọng thiên, không thể nghi ngờ là một đại thiên tài đây, Nhạc Thần muốn thắng hắn cũng chưa chắc dễ dàng như vậy.”
“Rất khó nói, có người tuy có được thiên phú tu luyện, thế nhưng mà võ học thiên phú lại kém hơn một cấp bậc đấy.”
Mọi người một bên nghị luận, một bên dò xét Nhạc Thần cùng Diệp Trần. Đương nhiên, chú ý nhiều nhất vẫn là nhằm vào Diệp Trần, dù sao đối với bọn hắn mà nói, Diệp Trần thật sự quá lạ lẫm rồi.
Tại trung ương Luyện Võ Tràng, Nhạc Thần cùng Diệp Trần đang đứng cách xa nhau chừng 3 Om.
“Một kiếm, ta chỉ cần một kiếm là đánh bại được ngươi.”
Nhạc Thần thần sắc đầy tự tin, loại tự tin này có được là từ ở trăm ngàn lần bất bại.
“Nếu như ta là ngươi, tựu sẽ không nên nói những lời này.” Diệp Trần thản nhiên nói.
“Lâm bá, người có thể nhìn ra ai trong bọn họ trên người có Kiếm Thế cường đại hơn không?” Lam Hân Nhi có thể cảm giác được, Kiếm Thế trên người Nhạc Thần chói chang như mặt trời sáng sớm, nhìn như bình thản nhưng lại ẩn chứa sức bật vô hạn, nhưng còn đối với Kiếm Thế của Diệp Trần thì nàng lại không thể dùng ngôn từ gì để hình dung về hương vị của nó, nó như có như không vậy, không có một dấu
hiệu nào để có thể tìm ra được.
Lâm bá nhíu mày nói: “Khó mà nói lắm, người trẻ tuổi kia tựa hồ có chút cổ quái.” Kỳ thật, lão và Lam Hân Nhi cũng có nhận xét giống nhau, đó chính là có thể thấy được Kiếm Thế mạnh yếu trên người Nhạc Thần, nhưng lại nhìn không ra Kiếm Thế trên người Diệp Trần mạnh yếu thế nào, đây là điều rất không bình thường đấy.
“Chẳng lẽ hắn đã đạt đến cảnh giới ‘Trong tay không kiếm, trong lòng không kiếm’ chăng ?”
Lam Hân Nhi bỗng nhiên nghĩ tới một cái khả năng.
Có một lần, tỷ tỷ của nàng cùng nàng trò chuyện một ít về sự tình kiếm khách, nói rằng, tại trên Hỏa Điểu tinh này, chỉ có nàng cùng Kinh Hồng Công Tử là đạt tới cảnh giới “trong tay không kiếm, trong lòng có kiếm” mà thôi, khi đạt tới loại cảnh giới này, các nhược điểm bên ngoài của kiếm sỹ sẽ biến mất, khi xuất kiếm sẽ không tạo ra bất kỳ dấu hiệu nào, “tâm đến kiếm đến” mà đối phương không cách gì cản được.
Mà tầng cao nhất của cảnh giới này chính là “Trong tay không kiếm, Trong lòng không kiếm”, nếu như nói “Trong tay không kiếm, Trong lòng có kiếm” là nhược điểm bên ngoài biến mất, thì như vậy cái cảnh giới sau đó sẽ làm cho nhược điểm của tâm hồn cũng biến mất đi. Không chỉ vậy, tại cảnh giới “Trong nội tâm không có kiếm”, kiếm sỹ còn có thể khống chế và nội liễm được cả Kiếm Thế, ra tay giết người nhưng lại để cho người ta không cảm thụ được chút nguy cơ nào. Đe đạt đến loại cảnh giới này, chẳng những phải có đủ tố chất của một đỉnh cấp kiếm khách, còn phải có được tố chất của một sát thủ đỉnh cấp, trước khi giết người sẽ không có bất kỳ chấn động tâm linh nào.
“Diệp Trần đã đạt tới loại cảnh giới này sao?”
Lam Hân Nhi không quá tin chắn về việc đó, loại cảnh giới này đối với nàng mà nói là quá mức không thể tuởng tượng nổi rồi, ngay cả tỷ tỷ của nàng cùng Kinh Hồng Công Tử đều xa xa không đạt tới nổi.
“Nhạc Thần, bắt đầu đi! Đừng để cho ta thất vọng nhé.”
Hai tay ôm ngực, Hỏa Điểu công tử mở miệng nói.
“Yên tâm, Nhạc Thần ta chưa bao giờ cùng đối thủ đánh liều. Húc Nhật Đông Thăng!”
Vừa dứt lời, Nhạc Thần đã xuất kiếm, kiếm vừa được rút ra đã đâm đi qua hướng Diệp Trần, một kiếm này nhanh đến siêu việt cảm ứng của thường nhân, phảng phất như trong tay hắn không nắm một thanh kiếm, mà là một “sợi ánh dương” sáng chói vậy, hiện tại sợi ánh dương này đang hung mãnh bắn tới hướng Diệp Trần.
Húc Dương kiếm pháp thức thứ nhất – Húc Nhật Đông Thăng.
Đối mặt một kiếm nhanh như ánh sáng của Nhạc Thần, Diệp Trần mặt không biến sắc, bảo kiếm bên hông vừa ra khỏi vỏ liền có thể chống đỡ “sợi ánh dương” kia, cuối cùng, tựa hồ như lúc hắn rút kiếm và xuất kiếm căn bản không đến một cái nháy mắt, loại tốc độ này tuy không bá đạo bằng Húc Dương kiếm pháp của Nhạc Thần, nhưng lại càng thêm trực tiếp, càng thêm để cho người ta phải phát lạnh.
Kenggggg ! Thanh âm kim loại bị đè nén vang lên, hào quang trên bảo kiếm trong tay Nhạc Thần tan biến hết rồi kịch liệt run lên, sau một khắc, bảo kiếm bay rời khỏi tay, Nhạc Thần cuồng phun ra một ngụm máu tươi, cả người hắn bay rớt ra ngoài, nếu cẩn thận quan sát liền có thể phát hiện cánh tay phải của hắn đã triệt để bị rủ xuống, mềm nhũn ra.
Cả Luyện Võ Tràng chợt lặng ngắt như tờ, bọn hắn không hề nghĩ tới Diệp Trần lại
có thể đánh bại Nhạc Thần, vô luận như thế nào cũng đều sẽ không nghĩ tới tràng cảnh Diệp Trần lại có thể miểu sát Nhạc Thần như vậy.
Nhạc Thần mạnh cỡ bao nhiêu thì sâu thẩm trong lòng bọn hắn đều biết, thậm chí thấu hiểu rất rõ, ở bên trong Hắc Tử Bí Cảnh, một mình một người hắn đã giết chết ba gã Ma Vưong Sinh Tử Cảnh tam trọng thiên cảnh giới, phải biết rằng ngay cả Sinh Tử Cảnh tam trọng Thiên Ma Vương bình thường nhất đều có thể là những tồn tại rất cường đại, trong bọn chúng, cơ hồ mỗi người đều là cường giả, không tồn tại bất kỳ kẻ yếu nào.
Thêm nữa, bản thân Nhạc Thần cũng là Luyện Thể Vương giả nên cường độ thân thể hết sức kinh người, dù là tại đây không cho phép dùng khí lực nhưng hắn cũng không ngại vận dụng ưu thế phương diện này. Thế nhưng tất cả bọn hắn đã nhìn thấy gì chứ, Diệp Trần chẳng những lại đánh cho bảo kiếm văng khỏi tay Nhạc Thần, càng làm cho hắn phải thổ huyết mà bay ngược ra sau, cánh tay phải tựa hồ tạm thời bị ‘phế bỏ’ rồi.
“Quá yếu, ngay cả nửa thành lực lượng của ta mà cũng tiếp không nổi!”
Diệp Trần trong nội tâm lắc đầu, “dòm đốm biết toàn thân”, thực lực của Nhạc Thần tại bên trong các võ giả trẻ tuổi của Hỏa Điểu tinh, nói như thế nào cũng đều có thể sắp xếp ở vị trí trước hai mươi, bất quá như vậy cũng thật sự tạm được. Thế nhưng, tại Chân Linh thế giới, dưới tình huống không sử dụng chân nguyên ý chí, thì những người có thể ngăn trở nửa thành lực của hắn có rất nhiều, Độc Cô Tuyệt cùng Tuyết Kiếm Vương càng là các nhân tài kiệt xuất trong đó, đối với lực lượng khống chế thì bọn hắn có thể đem những người khác bỏ xa ở phía sau.
Đối với “Lực lượng khống chế”, những từ này tựa hồ như nói về một sự việc nào đó rất mông lung, nhung khi chính thức đi vào cái “cung điện Lực lượng khống chế” này thì Diệp Trần mới hiểu được, đây là một loại Lực lượng có thể giúp cho võ giả trở nên thập phần đáng sợ, họ gần như đang bước trên con đường của Thần linh
vậy. Lực lượng bản thân càng cường đại bao nhiêu thì lực lượng khống chế càng khó đạt được bấy nhiêu, cho nên, một khi không thực sự đạt đến loại cảnh giới nhất định thì đối với “lực lượng khống chế” cũng sẽ không được ổn định. Một minh chứng rõ nét nhất chính là, sau khi Độc Cô Tuyệt trải qua tâm tình kích động quá khích, đã có thể tại trong thời gian ngắn mà bộc phát ra tiềm lực kinh người, nhưng về sau, loại tiềm lực này chỉ lưu lại được một bộ phận nhỏ, một bộ phận khác lại tiếp tục ẩn sâu vào trong người, cả Tuyết Kiếm Vương cũng là như thế. Sau khi Diệp Trần trải qua cuộc chiến sinh tử đã triệt để tiến nhập vào cái “cung điện” này, mà biểu hiện của cái cảnh giới này tựu chính là, mỗi hạt tế bào có thể ẩn chứa ý chí cường đại hơn hẳn so với người khác, bởi vì khi đó hắn đã có thể khống chế được những tế bào ý chí này rồi.
Bản thể Từ Tĩnh là Hoàng Kim cự long, bản thể lực lượng so với bất luận kẻ nào cũng đều cường đại hơn không ít, nếu một khi nàng tiến vào được cái cung điện này thì thực lực sẽ bạo tăng mấy chục lần cũng có thể, đáng tiếc, cũng chính bởi vì bản thể lực lượng quá mức cường đại nên khi nàng muốn đạt tới cái cảnh giới này sẽ gặp phải khó khăn hơn trăm ngàn lần so với thường nhân.
Diệp Trần suy đoán, nhân loại, hẳn là chủng tộc có thể tiến vào cái cảnh giới này dễ dàng nhất.
Cũng không thèm nhìn đến Nhạc Thần, Diệp Trần quay người đi ra khỏi Luyện Võ Tràng, các phiền toái đã được giải quyết, như vậy cũng không tất yếu phải ở chỗ này mà tiếp nhận ánh mắt của mọi người.
“Ngươi…” Nhạc Thần đang muốn đứng người lên tiếp tục chiến đấu, thế nhưng khi hắn vừa đứng người lên thì cánh tay phải và ngực phải liền toàn bộ bị bạo liệt ra, huyết vụ tuôn tràn ngập, thân thể lần nữa té ngã trên đất.
Hỏa Điểu công tử bị một màn trước mắt làm cho kinh sợ, thế cho nên khi Diệp Trần ly khai Luyện Võ Tràng, hắn đều không nói gì, cũng không muốn qua muốn ngăn
cản đối phương ly khai.
“Kiếm pháp này thật sự quá kinh khủng, chỉ là đơn thuần so kiếm mà rõ ràng có thể đem Nhạc Thần làm bị thương đến bực này tình trạng, nếu là cuộc chiến sinh tử thì Nhạc Thần chẳng phải là chết rồi sao.”
“Một kiếm miểu sát, cái này tựa hồ chỉ có Kinh Hồng Công Tử mới có thể a! Có đủ khoa trương đấy.”
Mọi người nghị luận nhao nhao mà tâm tình rất kích động,
“Đáng sợ!” Lâm bá hít sâu một hơi, tâm tình đang bằng phẳng chợt rung chuyển.
“Lâm bá, một kiếm này có cái gì huyền ảo vậy?” Nói thật, đây là lần đầu tiên Lam Hân Nhi nhìn thấy loại quyết đấu kiếm khách ‘kinh tâm động phách’ này, một kiếm phân sinh tử, nghiêm túc mà nói, cùng so với kiếm pháp của tỷ tỷ thì kiếm của Diệp Trần càng lộ ra vẻ dứt khoát gọn gàng, không chút nào dây dưa dài dòng, càng phát ra lăng lệ ác liệt cùng hung hiểm.
Lâm bá lắc lắc đầu nói: “Xem ra, ta đã quá xem thường hắn rồi, một kiếm này, ta cũng nhìn không ra cái gì cả, chỉ biết ẩn chứa trong một kiếm này chính là chấn động lực lượng mà thôi.”
Hắn đã có chút hối hận, trước đó mình tựa hồ đã có chút lỗ mãng rồi, như vậy đã đắc tội với một kiếm khách có tiền đồ vô lượng, thật sự không phải một cách làm đúng đắn.
“Nhị tiểu thư, nếu ngươi có thể học được kiếm thuật từ hắn, nói không chừng có thể làm cho ngươi đạt tới trình độ của đại tiểu thư đấy.” Bất quá hắn cảm thấy còn có cơ hội đền bù tổn thất, đó chính là để cho Lam Hân Nhi tiếp xúc gần với đối phương, nếu “bỏ qua cái thôn này thì sẽ không đến được cái quán trọ kia” rồi.
Chương 1270: Giá trị của khôi lỗi chiến hạm
Khôi Lỗi Chiến Hạm
Lam Hân Nhi một mực chờ đợi suốt thời gian bốn tháng nay.
Ngày hôm đó, cửa gian phòng Diệp Trần rốt cục đã mở ra.
“Diệp công tử.”
Diệp Trần vừa mới xuất hiện ở đại sảnh, Lam Hân Nhi liền chạy ra đón chào, lần này, Lâm bá không đi theo ở phía sau.
“Hân Nhi tiểu thư.”
Diệp Trần gật đầu chào, trên mặt mang theo một tia nhẹ nhõm.
Lam Hân Nhi nhìn mặt mà nói chuyện, gặp Diệp Trần tâm tình tựa hồ rất tốt, nàng thầm nghĩ: “chẳng lẽ kiếm pháp lại có chỗ tinh tiến, thật đúng là khủng bố, bất quá điều này là không thể tốt hơn, hiện tại muốn thỉnh giáo hắn thì xác xuất thành công có lẽ rất lớn a!”
Dục tốc bất đạt, Lam Hân Nhi đưa tay hư dẫn nói: “Diệp công tử, ta đã an bài cho ngươi một chỗ ngồi, ngồi bên này nhé.”
“À được.”
Đột nhiên tốt như vậy, hẳn đối phương có điều gì cần ở mình, hơn phân nửa là có quan hệ cùng kiếm pháp, Diệp Trần cũng không cự tuyệt, có ân báo ân, đối phương đã để cho trên mình lên Lam Diệp hào, tuy có thu phí nhưng cũng tựu chính là có ân rồi.
Ăn uống xong, đôi mắt to màu xanh da trời của Lam Hân Nhi nhìn về phía Diệp Trần, “Diệp công tử, ta có một cái yêu cầu hơi quá đáng, mong rằng ngươi có thể đáp ứng.”
“Nàng cứ nói đi!”
Diệp Trần chờ đối phương nói ra.
“Ta muốn nhờ Diệp công tử dạy cho ta kiếm pháp.” Lam Hân Nhi đi thẳng vào vấn đề.
Thần sắc không thay đổi, Diệp Trần nói: “Kiếm pháp của mỗi người đều có phong cách của riêng mình, cả áo nghĩa ẩn chứa trong đó cũng bất đồng, và khả năng dung hợp giữa các áo nghĩa lại càng khác nhau rất lớn, dạy bảo thì ta không dám nhưng bất quá ngược lại ta có thể chỉ điểm cho nàng thoáng một chút, trước tiên, hay là chúng ta đến Luyện Võ Tràng trước đi, hãy đem kiếm pháp của nàng thi triển một lần cho ta xem.”
“Như vậy, Diệp công tử đã đáp ứng?”
Lam Hân Nhi cũng không nghĩ tới sự tình lại thuận lợi như vậy.
“Đi thôi!”
Diệp Trần đứng người lên.
“Được, được!”
Lam Hân Nhi vội vàng đứng dậy. Ở phía trước dẫn đường.
…
Trên Luyện Võ Tràng, Lam Hân Nhi thi triển một lần Huyễn Mộng kiếm pháp rồi chợt nhìn về phía Diệp Trần.
Diệp Trần hỏi: “Bộ kiếm pháp kia có tên gọi là gì?”
“Huyễn Mộng kiếm pháp.”
“Huyễn Mộng kiếm pháp! Tên rất hay.” Diệp Trần tiếp tục nói: ” Huyễn Mộng kiếm pháp của nàng có ẩn chứa Thủy Chi Áo Nghĩa cùng Quang Tuyến áo nghĩa, lợi dụng vào hiệu quả của nước làm cho ánh sáng sinh ra chiết xạ, hoặc là chiếu nghiêng, dùng cái này để che dấu công kích thực sự, thế nhưng, nàng đã quá mức truy cầu hoàn mỹ rồi, ngược lại đã tạo ra sơ sót trong tính thực dụng của kiếm pháp, có nhiều chỗ không cần biến hóa thì lại biến hóa quá nhiều, như vậy không chỉ làm lãng phí chân nguyên mà cả lực sát thương cũng sẽ cùng giảm xuống, từ đó không chỉ làm lãng phí cơ hội chiến thắng, ngược lại còn có thể tạo ra sơ hở nữa.”
Nhãn lực của Diệp Trần đã thuộc về hạng gì rồi chứ, Huyễn Mộng kiếm pháp của Lam Hân Nhi rất dễ dàng làm cho người ta rơi vào trạng thái say mê. Giống như rơi vào trong mộng ảo vậy, kiếm khách tầm thường gặp phải bộ kiếm pháp kia thì chết như thế nào cũng không biết, thế nhưng mà, kiếm khách tầm thường dù sao cũng là kiếm khách tầm thường, không có nghĩa là tất cả kiếm khách đều bị mê hoặc, trái lại, những cường đại kiếm khách thực sự sẽ lợi dụng vào sơ hở kiếm pháp mà có thể dễ dàng đánh bại Lam Hân Nhi.
Nói một cách khác, bộ kiếm pháp kia của Lam Hân Nhi chỉ có thể dùng để hù dọa kẻ yếu, còn gặp phải cường giả thì sẽ bị bại rất nhanh.
Đây thực tế là một bộ kiếm pháp “bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.”
“Vậy muốn cải biến thì phải làm như thế nào?”
Lam Hân Nhi hỏi.
“Rất dễ giải quyết, ta và ngươi đối luyện một phen là được.”
Dưới tình huống bình thường, sư phụ dạy bảo đệ tử sẽ có nhiều thứ không cách nào dùng ngôn ngữ mà có thể truyền đạt hết được. Có hai bước, đó chính là “lời nói” và “việc làm” đều phải thật chính xác và mẫu mực, có nghĩa là phải giảng giải trước, sau khi nói xong thì bắt đầu tự mình chỉ điểm.
Lam Hân Nhi gật gật đầu, “Cẩn thận nhé, Huyễn Mộng kiếm pháp thức thứ nhất, Huyễn Tâm.”
Bảo kiếm của Lam Hân Nhi là một thanh Cực phẩm bảo kiếm màu lam nhạt, thân kiếm cực mỏng, giống như một vũng nước màu xanh da trời đang chảy đi vậy, lúc xẹt qua không khí, từng vòng gợn sóng màu lam nhạt tuôn trào ra, theo gợn sóng sinh ra, vị trí trên thân kiếm cũng bắt đầu sinh ra chiết xạ, khiến hư thật khó phân biệt, đối phương sẽ không biết nàng muốn tiến hành công kích từ góc độ nào.
Diệp Trần cũng không dùng lực để phá kỹ xảo này, như vậy tựu không có ý nghĩa gì rồi, Đồ Ma kiếm rút ra, Diệp Trần một kiếm điểm tại trung ương gợn sóng, rầm rầm, phảng phất như có thanh âm nước chảy vang lên, sau đó cơn gợn sóng triệt để rối loạn làm cho kiếm pháp Lam Hân Nhi bị rối loạn theo, sau một khắc, kiếm của Diệp Trần đã xuyên qua đám gợn sóng hỗn loạn kia, lúc này mũi kiếm cùng mi tâm Lam Hân Nhi chỉ cách nhau một tia ngắn.
“Chiêu này sơ hở nằm ở chỗ không đủ kiên định, biến hóa quá sớm.”
“Kỳ thật, nàng có thể dùng “bất biến” để ứng đối với “vạn biến”, trong một sát na giao thủ cùng địch nhân có thể tạo ra rất nhiều biến hóa, như vậy cho dù đối thủ có phát hiện sơ hở thì cũng không có thời gian kịp ứng phó rồi, trong nháy mắt sẽ rơi vào thế hạ phong.”
Diệp Trần đối với kiếm pháp của mình, bình thường đều đã đạt đến trạng thái “tối giản”, kiếm Đạo Cảnh giới cao chính nguyên nhân dẫn đến điều này, nhưng điều đó không có nghĩa là kiếm pháp của Diệp Trần sẽ không có nhiều biến hóa hơn, kỳ thật bất luận một bộ kiếm pháp gì cũng đều có được rất nhiều biến hóa, bên trong biến hóa lại có những biến hóa khác, cái gọi là “vô cùng tận” chính là vậy. Nhưng dù có biến hóa nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là một quá trình mà thôi, mục tiêu cuối cùng vẫn chính là đánh bại đối thủ.
“Là thế này phải không?”
Lam Hân Nhi tung một kiếm bình thường đi qua.
Diệp Trần giơ kiếm đón đánh.
Đinh!
Ngay một sát na hai kiếm giao kích, kiếm pháp Lam Hân Nhi đã sinh ra vô số biến hóa, từng vòng gợn sóng được khuếch tán ra bao phủ Diệp Trần đi vào.
“Đúng vậy, ngươi tựa hồ đã sớm lĩnh hội rồi sao?”
Diệp Trần đưa tay trái lên, dùng hai đầu ngón tay kẹp lấy kiếm của đối phương.
Lam Hân Nhi sắc mặt cả kinh, biến hóa của một kiếm này ngay cả tỷ tỷ của nàng cũng đều phải chú tâm đón đỡ, vậy mà Diệp Trần lại có thể đơn giản kẹp lấy như vậy.
“Cái này là tỷ tỷ của ta đã chỉ dạy đấy, bất quá tỷ tỷ chỉ có thể cải tạo cho ta thức thứ nhất mà thôi, không có biện pháp cải tạo thức thứ hai, những thức đằng sau lại càng không được.” Huyễn Mộng kiếm pháp chỉ có hai thức, thức thứ nhất là Huyễn Tâm, thức thứ hai là Huyễn Mộng, nếu chỉ thi triển một thức duy nhất, sẽ gặp phải tình trạng không hoàn chỉnh. Bộ Huyễn Mộng kiếm pháp này là do Lam Hân Nhi lấy được từ trong một Bí Cảnh thần bí, mỗi một thức đều là cường đại kiếm chiêu, sở dĩ nó được gọi là Huyễn Tâm, Huyễn Mộng, là bởi vì Huyễn Tâm Huyễn Mộng kiếm chiêu có độ khó tu luyện rất cao, cho nên Lam Hân Nhi đã đem nó phân giải trở thành hai thức, tuy nhiên riêng bản thân mình chỉ có một phần mười tinh túy hiểu thấu, nhưng ít nhất cũng có thể thi triển đi ra rồi.
“Đừng nóng vội, tỷ tỷ nàng không có biện pháp cải tạo thức thứ hai, là vì nàng ta tại bên trên việc cải tạo thức thứ nhất còn chưa đủ triệt để, trong một sát na cùng đối phương giao thủ mà kiếm pháp lại sinh ra rất nhiều biến hóa, nếu như đối phương chặn chỗ này thì lại có thể tiếp tục sinh ra rất nhiều biến hóa ở những chỗ khác, có thể thi triển ra vô số biến hóa, như vậy cũng đã hoàn thành súc thế rồi.”
Thức thứ nhất Huyễn Tâm được tung ra nhưng lại không được súc thế đầy đủ nên thức thứ hai Huyễn Mộng không cách nào thi triển ra được, đây cũng là nguyên do mà Lam Hân Nhi vứt bỏ những gì mà tỷ tỷ nàng đã dạy bảo, mà như trước vẫn dùng thức thứ nhất của chính mình, dù sao phải liên tục thi triển hai thức thì mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất để ứng phó với đối thủ mạnh hơn.
Liên tục tạo ra rất nhiều biến hóa nên độ khó rất cao, nhưng bất quá cái này đối với Diệp Trần mà nói, như trước không là vấn đề, lần công kích đầu tiên nếu như là mười thành thực lực thì lần thứ hai tựu dùng chín thành lực, lần thứ ba dùng tám phần lực,…, một mực lần lượt giảm xuống, như vậy đã có thể hoàn thành súc thế rồi, lại có thể để cho đối thủ mệt mỏi ứng phó.
Dưới sự chỉ điểm của Diệp Trần, Lam Hân Nhi rốt cục cũng hoàn thành cải tạo được thức thứ nhất Huyễn Tâm, đã có thể thực hiện liên tục ba lượt Huyễn Tâm sinh ra biến hóa, tuy vẫn còn chưa được hoàn mỹ.
Đinh! Đinh! Đinh!
Trên Luyện Võ Tràng, Lam Hân Nhi một kiếm đâm về Diệp Trần, sau khi bị Diệp Trần ngăn trở thì kiếm thứ hai mang theo từng đợt gợn sóng như mộng ảo đâm về phía vai phải Diệp Trần, thủ pháp Diệp Trần run lên, Đồ Ma kiếm nhẹ nhõm chặn kiếm thứ hai, liền sau đó kiếm thứ ba lại đến tiếp tục mang theo gợn sóng không ngừng khuyết tán đâm thẳng vào mi tâm hắn, kiếm sau nhanh kiếm trước, lại càng thêm mộng ảo hơn nhiều, nếu là đổi thành một kiếm khách khác có thực lực không bằng Diệp Trần, nhưng vượt qua Lam Hân Nhi thì đã sớm bị nàng đánh bại. Như thế chỉ trong thời gian ngắn mà có thể nhìn ra sơ hở và khắc phục được điểm yếu là điều không thể nào trọng yếu hơn rồi.
“Huyễn mộng!”
Kiếm thứ ba vừa bị ngăn trở thì trường kiếm màu lam nhạt trong tay Lam Hân Nhi huy vũ ra một vòng tròn, theo sự thành hình cái vòng tròn này, đợt gợn sóng màu lam nhạt trước đó còn chưa tiêu tán thì chợt đã hóa thành một màn sương mù màu xanh da trời, triệt để bao phủ ở khắp người Diệp Trần, đạo sương mù này bay múa tựa như Huyễn Mộng, dù cho đối phương có nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận ra trước mặt mình một thế giới xinh đẹp, tựa hồ cái màn sương mù màu xanh da trời đang bay múa này, không chỉ có bao phủ ở ngoài thân thể mà còn bao phủ luôn cả tâm linh của đối phương.
Thế nhưng không ai biết rằng, ẩn giấu ở trong đám sương mù màu xanh da trời tuyệt đẹp đang bay múa kia là một đạo kiếm quang trí mạng màu xanh da trời, nó đã dung nhập vào đám sương mù và lẳng lặng tiến đến trong vô thanh vô tức.
Xoẹt!
Đám sương mù màu xanh da trời chợt tách ra, kiếm quang lập tức nứt vỡ, cùng lúc đó, một đạo kiếm quang khác lăng lệ ác liệt đến mức tận cùng đâm thẳng đến trước mặt Lam Hân Nhi.
Ah!
Lam Hân Nhi sợ tới mức rút lui ba bước.
Diệp Trần cười cười rồi thu hồi Đồ Ma kiếm: “Thức thứ nhất không sai biệt lắm đã được cải tạo tốt rồi, bất quá muốn đưa nó tấn thăng đến trạng thái hoàn mỹ, không phải một sớm một chiều mà làm được, cần phải khổ luyện nhiều hơn, hiện tại bắt đầu qua thức thứ hai…, Ân?”
Diệp Trần bỗng nhiên cảm giác được, Lam Diệp hào dừng thoáng một phát.
“Đến Hỏa Điểu tinh rồi.” Lam Hân Nhi nhắm mắt lại, khi mở mắt ra, có chút ảo não nói.
“Nhanh như vậy đã đến rồi sao?”
Diệp Trần có chút kinh ngạc, hắn và Lam Hân Nhi ngây người tại Luyện Võ Tràng này mới hơn mười ngày, cộng thêm hơn ba tháng cùng bốn tháng trước đó, tổng cộng mới tám tháng trôi qua kể từ lúc Lam Diệp hào bắt đầu “xuyên qua không gian”, khi đó đang cách Hỏa Điểu tinh trọn vẹn 60 vạn năm ánh sáng.
Lam Hân Nhi giải thích nói: “Thiên Vương Cấp chiến hạm có tốc độ nhanh gấp ba lần Vương Cấp chiến hạm, thời gian tám tháng cũng vừa vặn đi được 60 vạn năm ánh sáng đấy.”
“Thì ra là thế, không biết Vương Cấp chiến hạm cùng Thiên Vương Cấp chiến hạm có giá cả như thế nào?”
Nguyên thạch đầy đủ, Diệp Trần cũng muốn mua một chiếc Thiên Vương Cấp chiến hạm.
Lam Hân Nhi nói: “Chiến hạm phân biệt có nhỏ có lớn, từ nhỏ đến lớn theo thứ tự là tiểu chiến hạm, trung chiến hạm, đại chiến hạm, đối với loại tiểu Vương Cấp chiến hạm thì giá tiền dao động từ 3000 đến 5000 Nguyên thạch, còn cỡ trung Vương Cấp chiến hạm, giá là một vạn đến 1vạn rưỡi nguyên thạch, còn cỡ lớn thì giá sẽ từ 3 vạn đến 5 vạn. Về phần Thiên Vương Cấp chiến hạm, giá tiền thường cao gấp 50 lần Vương Cấp chiến hạm, giả dụ như, Thiên Vương Cấp chiến hạm loại nhỏ có giá tiền là 15 vạn đến 20 vạn, còn cỡ trung là 50 vạn đến 70, còn cỡ lớn phải từ 150 vạn đến 200 vạn.”
“Mắc như vậy sao?!”
Diệp Trần có chút hoảng sợ, giá trị của Nguyên thạch hắn tự nhiên đã tinh tường, không khoa trương mà nói, một khối Nguyên thạch sẽ tương đương với mấy vạn khối Cực Phẩm Linh Thạch. Bởi như vậy, một chiếc Vương Cấp chiến hạm loại nhỏ cũng đã phải cần hơn một tỷ Cực Phẩm Linh Thạch, một chiếc Thiên Vương Cấp chiến hạm cỡ nhỏ, chính là hơn năm tỷ Cực Phẩm Linh Thạch rồi, quả thực là “thiên văn sổ tự” mà.
Mà cái Lam Diệp hào này chính là Thiên Vương Cấp chiến hạm cỡ trung, giá cả cao hơn rất nhiều so với Thiên Vương Cấp chiến hạm loại nhỏ, đạt tới hơn 15 tỷ Cực Phẩm Linh Thạch.
“Đây là điều tất nhiên thôi, tại phía trên Thiên Vương Cấp còn có Đế cấp chiến hạm nữa, rẻ nhất là Đế cấp chiến hạm loại nhỏ cũng đều phải có giá trên 3000 vạn Nguyên thạch, vòng phòng hộ của Đế cấp chiến hạm đủ để ngăn cản Sinh Tử Cảnh lục trọng thiên Vương giả liên tục oanh kích, còn đỉnh tiêm Đế cấp chiến hạm, thậm chí có thể ngăn cản Sinh Tử Cảnh thất trọng Thiên Đế cấp Vương giả liên tục oanh kích đấy.”