1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 22 [Chương 147 đến 149]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 22 [Chương 147 đến 149]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 147: Một kiếm giết ba người

Thông đạo mộ huyệt thông suốt bốn phương, trên đường tìm kiếm, Diệp Trần nhìn thấy không ít thi thể đệ tử tông môn, có người là tàn sát nhau đến chết, có người bị sinh vật không biết tên ăn tủy não, còn có người bị đập lên tường, thành một mảnh huyết nhục, mùi máu tanh tràn ngập khắp nơi.

– Thiên Mộng cổ địa mười năm mở một lần, mỗi lần đều là cơ duyên, cũng là sát kiếp, lần trước có một nửa số người sống sót, lần này sống sót được một nửa đã là không tệ, khó trách có người nói, cường giả đều là bước ra từ thi sơn huyết hải, nhân mạng trên tay nhiều không đếm xuể.

Diệp Trần hơi cảm khái, ở đây vũ lực ngợp trời, chỉ có từng bước nâng cao thực lực thì mới bảo toàn được tính mạng, người phàm nhìn trông có vẻ vô lo vô nghĩ, nhưng gặp phải thiên tai địch họa, thì như những con sâu yếu ớt không biết tự mình bảo vệ.

Đương nhiên, cho dù không có những nguyên nhân đó, Diệp Trần cũng không muốn một cuộc sống bình thường, thế giới võ giả mới triển khai một góc băng sơn, ngoài kia vẫn còn rất nhiều thứ hấp dẫn, trong mắt hắn, kiếp này nếu như không thể sông oanh oanh liệt liệt thì thật đáng tiếc, hơn nữa thế giới mà hắn đến có một câu danh ngôn, sống làm nhân kiệt, chết làm quỷ hùng, ở đâu cũng phải sống cho tốt, sống cho hay.

Không hay không biết, Diệp Trần đến trước một thông đạo lớn.

Cuối thông đạo có một cánh cửa bằng đá, hai bên cánh cửa sừng sững hai bức tượng thạch thú mặt mày hung ác, trên đỉnh đầu bằng phẳng của thạch thú cắm hai cây nến lớn tỏa ánh sáng yếu ớt.

Hít một hơi thật sâu, Diệp Trần rút Vân ẩn kiếm, từng bước đi về phía cánh cửa.

Sưu!

Từ bên cạnh đột nhiên nhảy ra một đường hắc ảnh, hàn quang lấp lánh, lao vào mặt Diệp Trần.

– Chết!

Diệp Trần cảm giác nhạy bén, một kiếm đâm trúng thân hắc ảnh.

Xì xì!

Hắc ảnh rơi xuống đất, kêu lên một tiếng, chạy trối chết.

– Mộ huyệt này thật nhiều những thứ cổ quái.

Dáng dấp thân ảnh sớm đã bị Diệp Trần nhìn rõ, là một con quái khô đét có hình dạng như một con khỉ, một kiếm vừa rồi chỉ tạo thành một vết cắt sâu trên đầu nó chứ không triệt để trảm sát.

Tiếp theo, lại có bảy tám con quái vật giống khỉ tấn công Diệp Trần, kết quả không có con nào ngoại lệ, bị thương bỏ chạy, trước khi chạy còn phát ra những tiếng kêu kì quái khiến thông đạo tăng thêm ba phần quỷ dị.

Cách cánh cửa chỉ còn lại ba mươi bước cuối cùng, Diệp Trần dừng bước chân, một kiếm chém sang bên cạnh.

Kiếm khí đủ làm cho hỏa diễm của hai cây nến thất sắc hung mãnh đánh lên bức tường phù điêu.

Rắc!

Phù điêu vỡ vụn, một con quát vật giống khỉ nhảy ra, trên miệng là một vết kiếm sâu hoắm.

– Yêu thú? Cương thi?

Nếu như Diệp Trần đoán không lầm, bất luận là quái vật giống khỉ lúc nãy hay quái vật giống khỉ trước mắt, đều là cương thi bị người khác phong tồn trên tường, ngửi thấy tinh huyết người sống, liền phá tường đi ra, đòi ăn huyết nhục.

Con quái vật giống khỉ này thân thể đặc biệt cự đại, cao đủ ba mét, trên người chẳng có gì, da thịt khô quắt như kim thiết, kiếm khí khó lòng đả thương được nó.

Miệng rít lên những tiếng khủng khiếp, quái vật giống khỉ một trảo đánh về phía Diệp Trần.

Phốc!

Tốc độ của nó nhanh, nhưng tốc độ của Diệp Trần còn nhanh hơn, thiết thương sau lưng nhảy ra, được hắn bắt gọn, hung hăng đâm vào cái miệng còn chưa kịp khép lại của quái vật giống khỉ.

– Bạo! Bạo! Bạo!

Âm thanh bạo tạc liên tiếp vang lên, quái vật giống khỉ lùi liền mấy bước, da thịt trên mặt bị xích hồng sắc hảo diễm dung hòa, khó lòng phản kháng.

Diệp Trần tập trung lực vào cánh tay, giữ chặt thiết thương, ghim quái vật giống khỉ lên trên bức tường phù điêu, thiêu chết đối phương.

Thấy đối con quái vật đã chết, Diệp Trần rút thiết thương, đến trước cánh cửa đá.

Ầm ầm ầm.

Cánh cửa mở ra, bên trong là một gian mật thất.

Một bên mật thất có giá sách, trên giá sách bày mấy quyền bí tịch.

Diệp Trần trực tiếp đến bên giá sách, giơ tay nhặt lấy một quyển bí tịch:

– Liệt dương tê tâm trảo, địa cấp sơ giai trảo pháp, có uy lực dung kim hợp thiết.

Lại nhặt một quyển khác:

– Huyền âm chỉ, địa cấp sơ giai chỉ pháp, một chỉ xuất ra, địch thủ huyết dịch đông kết, thương đến phế phủ kinh mạch.

Tổng cộng có ba cuốn bí tịch địa cấp sơ giai, năm cuốn bí tịch nhân cấp đỉnh giai, nếu như đổi cho tông môn thì sẽ được chín ngàn hai trăm năm mươi miếng hạ phẩm linh thạch, tương đương với số hạ phẩm linh thạch Diệp Trần đang có, chắc chắn sẽ là một món tài phú khổng lồ.

Thu hồi bí tịch, Diệp Trần quan sát xung quanh.

Ý!

Bức tường bên kia có một hồ lô lớn màu vàng dài một thước, buộc bằng một sợi dây đỏ.

Thủ nhất chiêu, hồ lô màu vàng rơi vào trong tay Diệp Trần, lắc lắc, bên trong hồ lô vang lên tiếng vật thể lăn tròn ma sát.

– Đan dược!

Diệp Trần không suy nghĩ nhiều, rút luôn nắp hồ lô.

Nhất thời, một mùi thơm ngào ngạt xông lên mũi.

Đổ một viên ra tay, Diệp Trần quan sát thật kĩ, đan dược lớn bằng đầu ngón tay, toàn thân trong suốt ánh vàng, bề mặt có hào mang nhàn nhạt, mùi thơm ngát, lúc nãy chỉ hít một hơi mà chân khí trong cơ thể đã có xu hướng tiến thêm một bước.

Mặc dù không có cách nào nhận ra tên và tác dụng của đan dược, nhưng Diệp Trần khẳng định đây không phải tục vật.

Thu hồi bí tịch và đan dược, thấy mật thất không còn thứ gì, Diệp Trần khẽ thở phào nhẹ nhõm, cất bước đi ra ngoài.

Mộ huyệt lớn đến khó tin, thông đạo bên trong dẫn đi khắp nơi, căn bản không biết có bao nhiêu ngã rẽ, giống như một mê cung.

Ban đầu còn có tâm trạng hiếu kì, nhưng càng về sau, Diệp Trần càng thấy chán, ai phải loanh quanh trong những thông đạo này như hắn rồi cũng có lúc thấy chán, hơn nữa bảo vật trong mộ huyệt không nhiều như tưởng tượng, Diệp Trần có thể tìm được một mật thất đã là quý lắm rồi.

Đi qua một ngã rẽ nữa, bên cạnh đột nhiên bắn tới một đường kiếm quang.

– Muốn chết!

Diệp Trần không thèm nhìn, đáp trả lại bằng một kiếm.

Xì xì!

Một đệ tử tông môn tay ôm chặt cổ, mắt trợn tròn.

Từ trên người đối phương thu được bí tịch địa cấp sơ giai, Diệp Trần cười khổ một tiếng, người này có lẽ bị nhốt trong mộ huyệt, không tìm được lối ra, đáng tiếc những lúc như thế này, hắn không chịu đi tìm đường mà lại có hành vi giết người đoạt bảo, chết cũng đáng.

Bên kia mộ huyệt.

Ầm ầm!

Một bức tường sụp xuống, Lâm Nhạc gầm nhẹ:

– Hừ, rốt cục đâu là lối ra.

Vận khí của hắn không tốt bằng Diệp Trần, chỉ lấy được bí tịch địa cấp sơ giai và ba bốn cuốn bí tịch nhân cấp đỉnh giai từ tay đệ tử tông môn lạc đường, những thứ khác không có, như vậy cũng chẳng hề hấn gì, đằng này khi hắn muốn tìm lối ra, phát hiện căn bản không tìm được đường, triệt để bị nhốt trong mộ huyệt.

– Ta không tin có bao nhiêu bức tường chặn trước mặt ta.

Càng bực, Lâm Nhạc càng liều, cứ thế đi theo một đường thẳng, gặp bức tường nào hắn phá luôn bức tường đó.

So với Diệp Trần và Lâm Nhạc, Doãn Vô Tình thong dong hơn.

Hắn lấy từ trong lòng ra một con chuột bằng gỗ tinh xảo, rồi nhét một miếng hạ phẩm linh thạch vào bụng con chuột.

Chít chít!

Con chuột quay đầu chạy theo một hướng khác.

Bám sát phía sau con chuột, Doãn Vô Tình rất nhanh tìm được lối ra, ở đó, cũng có một con chuột bằng gỗ khác, hai con tụ lại với nhau.

– Chuột tương tư quả nhiên xảo diệu hơn người.

Thu hồi hai con chuột gỗ, Doãn Vô Tình cất bước tiến vào bên trong vòng xoáy, thân hình biến mất hoàn toàn.

Hai canh giờ trôi qua.

Công phu không phụ người có tâm, Diệp Trần cuối cùng cũng tìm được lối ra, mặc dù không phải lối vào nhưng lúc này không phải lúc nghĩ nhiều, một bước đi vào.

Vù vù vù vù…

Bên tai có tiếng gió truyền đến, Diệp Trần mở to mắt, bốn phía hư vô một mảng, vô biên vô hạn, chỉ có vân khí mờ ảo hội tụ thành đoàn.

Cúi đầu nhìn, đại địa được bao quát trong tầm mắt, thân hình rơi nhanh xuống dưới.

Thì ra, hắn ở trên không trung, lối ra này đúng là khiến người ta không biết nói gì.

Hạc Ảnh Bộ thi triển, thân thể Diệp Trần nhất thời nhẹ đi rất nhiều, hai cánh tay hơi rung, lướt về phía bãi đất cách đó không xa.

Trước bãi đất là một bồn địa lớn.

Trung tâm bồn địa, một trận kịch chiến đang diễn ra, ba đệ tử tông môn quây vào vi sát một đệ tử tông môn khác, mặt đất lấm tấm máu tươi.

– Nguyên Hoành Không, đồ ta đã đưa cho ngươi rồi, đừng có ức hiếp người quá đáng.

Đệ tử tông môn bị bao vây thân khoác lam y, là La Hàn Sơn.

Một đệ tử tông môn khác đắc ý cười lớn:

– Đồ ta cần, người ta cũng muốn giết, ngươi làm gì được ta, muốn trách chỉ có thể trách ngươi quá yếu.

– Hừ, ngươi ỷ đông hiếp yếu, có bản lĩnh thì một chọi một, ta chết đáng kiếp, ngươi thua ta cũng không giết ngươi, thế nào.

La Hàn Sơn ánh mắt âm trầm, hắn biết hình thế mạnh hơn người, cứ giữ thể diện chỉ có một con đường chết, hi vọn duy nhất là đối phương đồng ý, chiến một trận công bằng với hắn, lúc đó may ra tìm được cơ hội thoát thân, về phần giết đối phương, hắn chưa nghĩ đến, người này là đệ đệ ruột của “Sát nhân ưng” Nguyên Hoành Ưng, Nguyên Hoành Ưng từ xưa đến này luôn biết bao che cho người của mình, đừng nói đệ đệ ruột, cho dù giết một con chó con gà của hắn, đối phương cũng sẽ tìm đến tiêu diệt cả nhà.

Nguyên Hoành Không khó chịu nói:

– Có ưu thế không dùng, ngươi nghĩ ta là đồ ngốc, đừng phí lời nữa, giết cho ta.

Ba người thi triển tuyệt học, tấn công La Hàn Sơn.

– Tử khí đông lai, đại ba trấn áp!

Đối diện với đệ tử ba tông môn có thực lực không hề thua kém mình, La Hàn Sơn chân khí vận chuyển đến cực hạn, từ trong hư không dẫn ra một cây cầu tử khí, nhằm gia tăng lực chiến đấu cho mình, sau đó đánh ra một tấm bia đá màu tím hộ thân.

Thịch thịch thịch thịch thịch thịch…

Ba người công kích cuồng mãnh, làm cho tấm bia đá màu tím cũng phải chấn động, xuất hiện những vết nứt như hình mai rùa.

– Phá cho ta!

Thân là thất phẩm tông môn Thiên Ưng Bảo đệ tử hạch tâm, Nguyên Hoành Không thực lực mặc dù không bằng ca ca, nhưng dưới Bão Nguyên Cảnh, tuyệt đối là một sự tồn tại mạnh mẽ, hắn hai tay cầm kim tử chùy, giã mạnh lên tấm bia đá chân khí.

Rắc!

Bia đã vỡ tan, La Hàn Sơn khóe miệng rỉ máu.

– Chết đi!

Nguyên Hoành Không ha ha cười, một chùy đánh vào đầu La Hàn Sơn.

– Cút!

La Hàn Sơn hai mắt trợn tròn, một quyền nghênh đón tử kim chùy.

Keng!

Hảo tinh văng khắp nơi, sóng trùng kích mạnh mẽ bắn ra bốn phía, cắt một tầng sâu lên mặt cỏ.

Đúng lúc này, một đệ tử tông môn tranh thủ thời cơ tấn công La Hàn Sơn từ phía sau, một chưởng phá vỡ chân khí hộ thể, ấn lên lưng hắn.

Phụt!

Một ngụm máu tươi phun ra, La Hàn Sơn sắc mặt tái nhợt, bị thương không nhẹ.

– Xem ngươi đỡ một chùy của ta thế nào.

Nguyên Hoành Không sắc mặt dữ dằn, một bước đi ra, thân thể bật cao, kim tử chùy phát ra kim quang rừng rực, một lần nữa ném về phía La Hàn Sơn.

Xích!

Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, từ xa một đường kiếm khí bắn đến, chém lên kim tử chùy của Nguyên Hoành Ưng.

Kim tử chùy tuột tay rơi xuống, Nguyên Hoành Không giật mình, chân vừa chạm đất lập tức lùi vội ra sau, hội hợp cùng hai tên còn lại.

La Hàn Dơn quay đầu, kinh ngạc nói:

– Diệp sư đệ.

Người vừa nhẹ nhàng đáp xuống bên cạnh La Hàn Sơn, chính là Diệp Trần, hắn liệc nhìn La Hàn Sơn đang bị trọng thương, nhíu mày nói:

– La sư huynh, huynh bị thương rồi.

– So với việc mất mạng, một chút thương tích có là gì.

La Hàn Sơn thấy Diệp Trần xuất hiện, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, nếu như hai người cùng liên thủ, hi vọng sống có lẽ sẽ tăng lên, chí ít không bị người khác truy sát. Huống hồ Diệp Trần cường đại không thua gì hắn, cứ cảm thấy phong mang chi khí trên người đối phương ngày một thịnh, sắp tới, có lẽ sẽ đạt đến cấp bậc của “Bắc Tuyết khoái đao” Lâm Kì.

Nguyên Hoành Không quan sát Diệp Trần, thấy hắn chỉ là một Ngưng Chân Cảnh hậu kì tu vi, cười gằn nói:

– Lại một tên nữa đến nạp mạng, lúc này ngươi làm rơi kim tử chùy của ta, ta sẽ đập nát đầu ngươi, xé ngươi ra thành năm mảnh rắc trên bồn địa này.

– Nguyên sư huynh, trên người hắn có hạ phẩm bảo khí, giết hắn rồi cướp luôn.

– Không sai, nhìn túi đồ bên hông hắn phồng to như vậy, khẳng định còn có rất nhiều bảo vật.

Nguyên Hoành Không nhặt kim tử chùy lên,

– Vội gì chứ, tên này trong mắt ta chẳng khác gì người chết, về phần bảo vật không cần nói nhiều, sẽ chia cho các ngươi một ít.

– Đa tạ Nguyên sư huynh.

Diệp Trần cười lạnh,

– Có thể đỡ được một kiếm của ta, tha chết cho các ngươi.

– Cuồng vọng!

– Càn rỡ!

– Nói khoác mà không biết ngượng, nạp mạng cho ta!

Ba người mặt lộ sát cơ, chân khí vận chuyển đến cực hạn, lao vào Diệp Trần.

– Trảm!

Chân trái bước lên, Diệp Trần một kiếm bổ xuống.

Xì!

Kiếm khí to lớn hiện lên giữa hông ba người, tạo thành một vết kiếm sâu hoắm dài mấy chục mét trên bãi cỏ sau lưng chúng, vụn cỏ và bùn đất băn lên tung tóe.

Một khắc sau!

Thân thể ba người chia làm hai nửa, rơi xuống đất.

– Cái gì? Một kiếm miểu sát ba người.

La Hàn Sơn bởi vì quá kích động, chuyển sang ho khan, mặc dù biết Diệp Trần rất cường đại, nhưng không ngờ cường đại đến mức đó, một kiếm miểu sát ba đệ tử tông môn tương đương hắn. Bây giờ có lẽ không thể so sánh với Lâm Kì, mà ba Lâm Kì cũng không lợi hại bằng hắn! Nhưng Diệp Trần vẫn chưa đạt đến Bão Nguyên Cảnh, sao lại có chiến lực đó.

Chương 148: Diệt tuyệt thần quang

Nhưng, một kiếm vừa rồi thực sự đã hút tâm thần người ta vào trong, thiên địa tựa hồ chỉ còn lại một kiếm đó, không lẽ, Diệp sư đệ đã lĩnh ngộ kiếm ý, giấc mơ của mọi kiếm khách?

– Diệp sư đệ, đó là kiếm ý?

La Hàn Sơn vội vàng hỏi.

Diệp Trần gật gật đầu.

– Quả đúng là kiếm ý, ha ha, khó trách có thể một kiếm giết ba người, kiếm khách sở hữu kiếm ý, khiêu chiến vượt cấp dễ như ăn cơm uống nước, người thường căn bản không thể tưởng tượng.

La Hàn Sơn trong lòng rất vui, hắn là con trai Tông chủ Lưu Vân Tông, việc gì cũng nghĩ cho sự phát triển của Lưu Vân Tông, bây giờ tông môn xuất một tuyệt thế thiên tài, sau này chắc chắn sẽ khiến thực lực Lưu Vân Tông thêm cường đại.

– Nhưng đệ giết đệ đệ của Nguyên Hoành Ưng, chuyện này không đơn giản đâu!

Niềm vui qua đi, La Hàn Sơn bắt đầu lo lắng. “Sát thủ ưng” Nguyên Hoành Ưng thực lực vượt xa Nguyên Hoành Không, nếu như bị hắn biết Diệp Trần giết đệ đệ hắn, tuyệt đối bất chấp tất cả truy sát trả thù cho đệ đệ, chạy đi đâu cũng vô ích, mà Diệp Trần mặc dù lĩnh ngộ kiếm ý, có thể miểu sát đệ tử tông môn dưới Bão Nguyên Cảnh, thực lực mạnh mẽ dị thường, nhưng e rằng vẫn chưa phải đối thủ của Nguyên Hoành Ưng.

Diệp Trần nói:

– Dù sao ở đây cũng chẳng có ai, giết cũng đã giết rồi.

– Nói cũng đúng, chúng ta mau rời khỏi đây đi!

La Hàn Sơn không muốn ở lại nơi này, hắn sợ người khác nhìn thấy bọn hắn đứng gần thi thể Nguyên Hoành Không.

Hai người rời đi chưa được bao lâu, trên bãi đất cao, một bóng người nhảy ra từ sau thân cây lớn, hắn hắc hắc cười:

– Gặp phải Nguyên Hoành Ưng, chuyện này sẽ thành một tấm bảo mệnh phù, khiến hắn phải tha cho mình.

Trong một khu rừng nhỏ tươi tốt.

La Hàn Sơn chậm rãi thổ ra một ngụm trọc khí xen lẫn mùi máu tanh, mở mắt nói:

– Nội thương không phải một chốc một lát là có thể khỏi được, may mà đã hồi phục bảy tám phần lực chiến đấu.

Diệp Trần nói:

– Không vội, Thiên Mộng cổ địa vừa mới bắt đầu, chúng ta có thể đợi mấy ngày.

– Lần này may mà có Diệp sư đệ, nếu không cái mạng này của ta cũng mất.

Nghĩ đến chuyện bị truy sát, La Hàn Sơn vẫn còn rùng mình.

Diệp Trần cười cười, không nói gì.

Thời gian năm này thoáng cái qua đi.

Trong thời gian này, hai người ban ngày đi lại loanh quanh, tìm kiếm bảo vật, ban đêm La Hàn Sơn ngồi thiền trị thương, Diệp Trần hấp thu linh thạch nguyên khí, nỗ lực trùng kích Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong.

Sáng sớm hôm đó, hai người rút khỏi trạng thái ngồi thiền, một ngàn dặm phía Đông có một đường quang mang bảy màu phóng thẳng lên trời, nối liền thiên địa, xuyên qua không trung.

– Thiên Mộng chiến điện đã mở.

La Hàn Sơn kinh hô.

Diệp Trần gật gật đầu, Thiên Mộng cổ địa quan trọng nhất không phải bảo vật, bí tịch hay thảo dược mà là Thiên Mộng chiến điện khiến người ta đột phá cảnh giới, tòa chiến điện thần bí này thường ngày không hiện, chỉ đến một thời điểm nhất định mới mở ra, có người đoán cần phải có đủ huyết khí mới có thể khởi động Thiên Mộng chiến điện, nói như vậy không phải không có đạo lý, trăm năm trước, các đại tông môn bởi vì sợ đệ tử tông môn tổn hao quá nhiều, liên minh kí hiệp nghị, đệ tử của các đại tông môn không được tùy tiện chém giết trong Thiên Mộng cổ địa, không nghe sẽ bị nghiêm trị, kết quả đến cuối cùng tất cả đều bị truyền tống ra ngoài, Thiên Mộng chiến điện không hề xuất hiện.

– Thiên Mộng chiến điện đã mở, La sư huynh, chúng ta đi thôi!

– Được!

Hai người vận khinh công, lướt về phía quang trụ bảy màu.

Quang trụ bảy màu vừa xuất, các tông đệ tử trong Thiên Mộng cổ địa đều nhìn thấy.

– Ha ha, Thiên Mộng chiến điện cuối cùng cũng mở, chỉ cần vào được trong đó, sẽ có một phần mười hi vọng tấn thăng Bão Nguyên Cảnh.

– Ta kẹt ở Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong hơn một năm nay, lần này nhất định thành công.

– Hừ hừ, mấy người các ngươi chuyên môn đối nghịch với ta, đợi ta bước vào Bão Nguyên Cảnh, nhất định nghiền nát các ngươi.

– Nói khoác mà không biết ngượng, đợi vào Thiên Mộng chiến điện ta giết ngươi thế nào.

Bất luận là đang một mình thám hiểm hay đang cùng người khác huyết chiến, tuyệt đại bộ phận đệ tử tông môn đều từ bỏ việc trước mắt, liều mạng lao về phía quang trụ bảy màu.

Khí lưu như đao, quét ngang qua mặt.

Diệp Trần và La Hàn Sơn như hai con chim lớn, bay thật nhanh lên không trung, thỉnh thoảng lại dừng trên một đỉnh núi mượn lực.

Tai nghe thấy động, Diệp Trần cúi đầu, chú ý đến cảnh tượng dưới chân núi.

Bên bờ sông, một thiếu nữ và một thanh niên đang giằng co.

Thiếu nữ trán ướt mồ hôi, y phục có khoảng vài chục vết kiếm, những vết kiếm này chỉ đủ làm rách y phục chứ không đả thương đến nàng, cách đó mười bước, thanh niên ung dung tự tại, tay xách bảo kiếm, bộ dạng bình thản như người nắm chắc đại cục.

– Tiểu mỹ nhân, khinh công không tệ, đáng tiếc gặp phải ** công tử ta, ngoan ngoãn giơ tay chịu trói! (** text bị lỗi ko tra được tên)

Thanh niên thân khoác y phục màu xanh non, ánh mắt tràn đầy vẻ kiêu ngạo, đôi mắt xảo trá nhìn chằm chằm vào da thịt thiếu nữ, thỉnh thoảng lại chép chép miệng.

Thiếu nữ mặt lạnh như sương,

– Không ngờ ngươi đường đường đại đệ tử tông môn, lại làm những việc ti tiện này, dù phải chết ta cũng sẽ không để cho ngươi được vừa lòng.

– Khặc khặc, trước mặt ta, nàng muốn chết cũng không dễ!

Thanh niên cười âm hiểm, bảo kiếm trong tay rung rung, một kiếm đâm ra, trong chốc lá, kiếm qua như vân phong quét qua mặt, chậm rãi, khiến người ta không thể vận kình, đợi thiếu nữ hồi lại thần, trên cổ đã gác một thanh bảo kiếm, lưỡi kiếm sắc lạnh thiếu chút nữa cắt đứt đại động mạch.

Trên không trung, La Hàn Sơn nói với Diệp Trần:

– Người này là Thiên Xà Quốc thất phẩm tông Cực Âm Giáo đại đệ tử ** công tử, xếp hạng bảy mươi hai trên Tiềm long bảng khóa trước, không biết có bao nhiêu đại gia tộc tiểu thư cũng như đệ tử tông môn từng bị hắn hãm hại, chỉ có điều ông ngoại hắn là Cực Âm Giáo đại trưởng lão, nên mới còn bình yên vô sự.

– Nếu đã là tặc, thì phải giết.

Diệp Trần mặt không biểu tình, rút kiếm chém xuống.

Bên bờ sông, ** công tử đang định giở trò đột nhiên thân thể ớn lạnh nhưng không cảm thấy gì, dòng nước sau lưng hắn bị chém thành hai nửa bởi một vết kiếm dài hơn chục mét.

Thiếu nữ nhìn thấy dị tượng, vận chân khí nhảy lùi ra sau.

Một khắc sau, thân thể công tử rời làm hai nửa, vết cắt phẳng như gương, máu tươi phun trào.

– Lúc nãy có người?

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn, là Đệ tử Phỉ Thúy Cốc hạch tâm Cơ Tuyết Nhạn, trong thị tuyến, hai đường nhân ảnh từ trên đỉnh đầu lướt qua, chớp mắt đã biến thành hai điểm nhỏ, nhưng nàng vẫn nhận ra được Diệp Trần, phong mang chi khí trên người đối phương còn mạnh hơn trước.

Thần tình Cơ Tuyết Nhạn thập phần phức tạp, nàng vẫn nhớ câu nói của mình một năm trước, long xà không đồng cư, nàng và hắn tuyệt đối không có khả năng, bây giờ nhìn lại, đúng là long xà không đồng cư, có điều thân phận hai bên đã thay đổi hoàn toàn, nàng là xà còn hắn là chân long, một con chân long đang trở mình, bay vút lên chín tầng mây. Nghĩ đến đây, Cơ Tuyết Nhạn càng mím chặt môi, một tia máu nhỏ chảy ra.

Lộ trình ngàn dặm đối với người thường mà nói rất dài, cần phải mười ngày nửa tháng mới đến nơi, nhưng đối với Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì mà nói, chỉ mất nửa canh giờ.

Bàn chân dẫm lên thực địa, La Hàn Sơn ngẩng đầu nhìn, kinh hô:

– Đường quang trụ bảy màu này đã chụp hết mấy chục hồ lớn nhỏ xung quanh vào trong nó, chẳng trách chúng ta có thể nhìn rõ những thứ cách xa hơn ngàn dặm.

Diệp Trần cũng cảm thấy kinh ngạc, quang trụ bảy màu đường kính vài chục dặm, độ cao không thể tính, tiến sâu vào trong hư không, quang mang không biết chiếu xa bao nhiêu, tựa hồ cả Thiên Mộng cổ địa đều nằm trong vùng quang mang đó.

Càng lúc càng có nhiều đệ tử tông môn tập trung bên hồ.

– Thiên Mộng chiến điện khẳng định dưới hồ, chúng ta xuống trước.

Một tông đệ tử hạch tâm thế đi không biến, lao vào trong quang trụ bảy màu.

Một cảnh tượng kinh nhân phát sinh, quang trụ bảy màu như tinh không hủy diệt quang tuyến, đệ tử vừa vào còn chưa kịp kêu thảm thân thể đã bị phân giải, dung nhập vào quang trụ bảy màu, mấy người đi sau hắn không dừng lại được, có người cánh tay cũng bị phân giải, có người đầu bị phân giải, có người nửa thân thể phân giải, không thấy máu tươi chảy ra từ vết cắt.

– Diệt tuyệt thần quang, đây là diệt tuyệt thần quang!

Có người hô lớn.

Nghe vậy, La Hàn Sơn nhíu mày nói:

– Diệt tuyệt thần quang chỉ có ở tầng mây thứ ba Thiên đỉnh thiên mới tồn tại, không ngờ Thiên Mộng cổ địa cũng có, nếu đúng là Diệt tuyệt thần quang thật, Linh Hải Cảnh cường giả đều không thể thông qua, chỉ có Cường giả Sinh Tử Cảnh mới có thể dựa vào phòng ngự đi vào bên trong, nhưng cũng có nguy hiểm nhất định.

– Diệt tuyệt thần quang này lợi hại vậy sao?

Diệp Trần nhìn quang trụ bảy màu như mộng như huyễn, còn tưởng không có sát thương lực, bây giờ xem ra những thứ càng xinh đẹp, sát thương lực càng đáng sợ, khó lòng phòng bị.

La Hàn Sơn gật gật đầu,

– Trong thiên đại tồn tại rất nhiều loại nguyên khí, có những nguyên khí tổ hợp lại với nhau, hình thành cương khí với lực phá hoại cự đại, nếu như dung hợp càng nhiều nguyên khí, thì sẽ thoát xác biến thành thần quang, những thần quang này có loại điều trị thương thế, có loại khiến người ta tinh lực tăng lên gấp trăm lần, có loại vô lực vô song, ví dụ diệt tuyệt thần quang, bất cứ thứ gì chỉ cần bị nó bao phủ đều sẽ tan tành mây khói, linh hồn cũng không ngoại lệ, triệt để biến mất ở thế gian.

Trong lúc hai người nói chuyện, nhân số bên hồ đã hơn trăm người, hơn nữa số lượng vẫn đang tăng lên chóng mặt.

– La Hàn Sơn, Diệp sư đệ.

Hai bóng người lướt đến, là Chu Mai và Từ Tĩnh.

Diệp Trần hỏi:

– Đại sư tỷ, Từ sư tỷ, hai người không sao chứ!

Chu Mai cười nói:

– Vận khí chúng ta tương đối tốt, truyền tống chưa được bao lâu đã gặp nhau, nói ra thì xấu hổ, thân phận đại sư tỷ của ta có lẽ đã đến lúc nhường, Từ Tĩnh sư muội còn lợi hại hơn ta tưởng tượng.

Từ Tĩnh không nhận cũng chẳng từ chối.

– Tiềm long bảng cao thủ cũng đến.

Trong thị tuyến Diệp Trần, Cưu Vô Huyết, Nguyên Hoành Ưng, Hồng Thiên Quân và Ngu Đông Xà các cao thủ Tiềm long bảng đều đã có mặt, khí thế cường đại nhất thời đám đông nhất thời xao động.

– Tà Huyết Tông đệ tử lại hết đây.

– Thiên Ưng Bảo đệ tử còn ngây ra đó làm gì.

– Trọng Nhạc đệ tử tập hợp.

– Thanh Trúc đệ tử…

Mấy người thân là Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, vừa đến nơi liền lập tức tụ hợp đệ tử tông môn mình lại, sau đó cao thủ Tiềm long bảng cũng bắt chước theo.

Sau lưng Diệp Trần, Cơ Tuyết Nhạn cũng vừa tới nơi, ánh mắt phức tạp nhìn theo bóng dáng Diệp Trần, sau đó mới đi về phía đệ tử Phỉ Thúy công tử Trang Phỉ.

Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, nhân số bên hồ đã lên đến bốn trăm, thỉnh thoảng có thêm một hai người nữa đến, trên cơ bản đều đã có mặt.

– Hơn sáu trăm người vào, bây giờ chỉ còn lại hơn bốn trăm người, chết đều là đệ tử ưu tú nhất của các tông môn.

La Hàn Sơn cảm khái.

Chu Mai mừng rỡ nói:

– Lưu Vân Tông chúng ta vẫn ổn, bốn người đều còn, ngươi xem, có những tông đệ tử toàn quân bị diệt, không còn lấy một người sống sót, có những tông chỉ còn lại trơ trọi một người.

– Một tướng công thành vạn cốt khô!

Trong lòng Diệp Trần lẩm nhẩm một câu.

Lại nửa canh giờ nữa trôi qua, không còn ai đến nữa.

Lúc này, “Sát thần ưng” Nguyên Hoành Ưng đột nhiên rít lên.

– Đệ đệ Nguyên Hoành Không của ta đâu? Sao vẫn chưa đến, các ngươi có nhìn thấy nó không, ngươi, có nhìn thấy đệ đệ Nguyên Hoành Không của ta không, mau nói.

Tùy ý tóm lấy một đệ tử tông môn không dám nhìn hắn, Nguyên Hoành Ưng sát khí tuôn trào, ngữ khí tàn bạo khiến người ta không khỏi rùng mình.

– Ta, ta không biết.

Đệ tử kia răng va lập cập.

– Không biết, giữ ngươi lại cũng vô dụng.

Xì xì!

Đầu bị vặt, đệ tử kia chết không nhắm mắt.

– Diệp Trần, tuyệt đối đừng ra tay.

Thảm trạng phát sinh, tim La Hàn Sơn như muốn nhảy ra ngoài, chân khí truyền âm cho Diệp Trần.

Diệp Trần bình thản nói:

– La sư huynh yên tâm, ta tự có chừng mực.

Bên cạnh, Chu Mai thì thầm nói:

– Người này quá đáng quá, sao có thể vô duyên cô cớ giết người, không lẽ thực lực cao muốn làm gì thì làm.

La Hàn Sơn cười khổ, thực lực Chu Mai cao hơn hắn, chỉ là tính tình hơi mềm mỏng.

Những nơi có Tiềm long bảng cao thủ tại vị, Nguyên Hoành Ưng không thể đi tìm, chỉ dám mò đến những nơi không có cao thủ, lúc này, hắn lại giết một đệ tử tông môn khác, rồi đi về phía Lưu Vân Tông.

– Mấy người các ngươi có nhìn thấy đệ đệ Nguyên Hoành Ưng của ta không?

Hai mắt đỏ ngầu, Nguyên Hoành Ưng quét mắt về phía 4 người hỏi.

Diệp Trần bất động thanh sắc trả lời:

– Thật có lỗi, chưa thấy qua.

– Tiểu tử, ngươi thật cam đảm, ở trước mặt mà mà có thể trấn tĩnh được như vậy, xem ra nói không chừng ngươi là kẻ có hiềm nghi lớn nhất liên quan tới việc đệ đệ ta biến mất.”

Nguyên Hoành Ưng từng bước tới gần nói.

– Chê cười, không gặp là không gặp, ngươi định thế nào đây?

Sát cơ trong mắt lóe lên, Diệp Trần đã chuẩn bị sẵn sàng cho một hồi huyết chiến.

Chương 149: Thượng cổ thực nhân ngư

– Diệp sư đệ, không được manh động, nhưng nếu tên Nguyên Hoành Ưng này còn ép người quá đáng thì chúng ta cùng lên.

Dùng chân khí truyền âm cho Diệp Trần, đồng thời, La Hàn Sơn cũng lần lượt thông báo cho Chu Mai và Từ Tĩnh, để họ chuẩn bị huyết chiến, trong lòng hạ quyết tâm, cho dù mất đi cái mạng này cũng phải khiến Nguyên Hoành Ưng đổ máu.

Chu Mai và Từ Tĩnh âm thầm gật đầu, vận chân khí chờ phát động, chỉ cần Nguyên Hoành Ưng ra tay, họ sẽ tung ra một đòn lôi đình.

Tràng diện lặng ngắt như tờ, một bầu không khí căng thẳng bao trùm khắp nơi.

Những Tiềm long bảng cao thủ như Cưu Vô Huyết thì lại tỏ ra rất có hứng thú, so với những tông môn khác, Lưu Vân Tông mặc dù hơi yếu nhưng khá đoàn kết, hình như định liều mạng với Nguyên Hoành Ưng, đáng tiếc có những lúc liều mạng cũng vô dụng, trước thực lực tuyệt đối, tất cả đều là vô vọng.

Liễu Vô Tướng và Cơ Tuyết Nhạn có chút không nỡ, quay sang nhìn Trang Phỉ.

Trang Phủ thản nhiên nói:

– Thiên Mộng cổ địa là nơi ăn thịt người, tự bảo vệ mình là được rồi, không cần lo chuyện người khác.

– Đại sư huynh nói không sai, chuyện người khác không liên quan gì đến chúng ta, chết cũng đáng.

– Gây sự với Nguyên Hoành Ưng, tự tìm cái chết.

Những đệ tử hạch tâm còn lại của Phỉ Thúy Cốc đều có vẻ hả hê.

Bên Tử Dương Tông, Âu Dương Minh hưng phấn nói:

– Đường ca, xem ra đám người Lưu Vân Tông không cần chúng ta động thủ nữa rồi, Nguyên Hoành Ưng chắc chắn sẽ giết chết chúng.

Âu Dương Liệt nói:

– Ông trời bắt chúng chết, cũng tốt, chúng ta đỡ phải nghĩ cách giết chúng, có thể toàn tâm toàn ý bước vào Thiên Mộng chiến điện.

– Hắc hắc, đợi Thiên Mộng cổ địa đóng và mọi người ra hết ngoài, khuôn mặt của mấy lão già Lưu Vân Tông chắc chắn sẽ rất hấp dẫn.

Những người khác cũng nhao nhao nghị luận.

– Bốn người này chết chắc rồi, ai mà không biết Sát thủ ưng lãnh huyết vô tình.

– Vốn dĩ chỉ cần giết một, ai bảo ba người kia manh động.

– Hi vọng Sát thủ ưng giết xong chúng đừng đến gây chuyện với chúng ta nữa, chi bằng chúng ta rời khỏi đây trước, đợi quang trụ bảy màu tiêu tán thì qua.

– Sư đệ, đệ muốn chết nhưng chúng ta thì không muốn. Sát thủ ưng thấy chúng ta bỏ chạy, không giết chúng ta mới lạ.

Những lời nghị luận của chúng nhân không khiến Diệp Trần phân tâm, nhãn thần hắn sắc bén, phong mang chi khí trên người đã tích lũy đến đỉnh điểm, cùng kiếm ý dung hòa làm một, nội liễm không phát.

– Có gan, đúng là có gan. Nhưng gan to không phải chuyện tốt, hôm nay các người đều phải chết, Nguyên Hoành Ưng chưa để ai sống bao giờ.

Chiu!

Nguyên Hoành Ưng thân thể chấn động, Ám thanh chân khí bên ngoài cơ thể hóa thành một con hùng ưng tung cánh, hùng ưng phát ra những tiếng kêu dài, sát khí lan tràn, không khí dập dềnh như sóng nước, đặc dính vô cùng.

– Mau xem, Nguyên Hoành Ưng muốn động thủ.

– Ý, tên tiểu tử kia hình như cũng muốn xuất xuất chiêu.

Chúng nhân mặt lộ kinh ngạc, trong thị tuyến, Diệp Trần tay phải đặt lên chuôi kiếm, kiếm chưa xuất vỏ, phong mang đã hiện, thảo mộc xung quanh lưng đều bị chém đứt, tựa hồ như bị kiếm khí vô hình quét qua.

Cười gằn một tiếng, Nguyên Hoành Ưng đang định xuất thủ, chân khí hùng ưng trên người đã chuẩn bị lao xuống, đúng lúc này, quang trụ bảy màu phát sinh dị biến.

Chỉ thấy quang trụ bảy màu rộng mấy chục dặm nhanh chóng thu nhỏ, chỉ sau hai lần chớp mắt, đã chỉ còn lại một trăm mét, sừng sững giữa trung tâm hồ.

– Diệt tuyệt thần quang đã mất, vào mau.

Có những tông đệ tử không đợi nổi, một bước lao ra, thân thể nhảy lên cao, rầm một tiếng, như con thoi xuyên vào trong hồ.

Những người khác thấy lần này không có nguy hiểm, nhiệt huyết xông lên não, không nói nhiều, nhanh nhẹn nhảy xuống nước.

Ào ào ào ào ào…

Tiếng đập nước liên miên không dứt, chớp mắt, tông đệ tử bên hồ chỉ còn lẻ loi hơn mười người.

– Chúng ta xuống thôi.

Bên kia, Trang Phỉ cũng mang theo đệ tử Phỉ Thúy Cốc, nhảy xuống nước.

Nguyên Hoành Ưng sắc mặt biến ảo mấy lần, trước mắt hắn chỉ có hai sự lựa chọn, một là bỏ qua cho bọn Diệp Trần, lập tức xuống nước, hai là giết bọn chúng rồi xuống nước, vế sau chắc sẽ phải mất một chút thời gian, phong mang chi khí trên người Diệp Trần vô cùng lợi hại, giải quyết hắn và đồng bọn trong một hai chiêu có chút không hiện thực.

– Xem như vận khí các ngươi tốt, hi vọng trong Thiên Mộng cổ địa không gặp phải ta.

Nguyên Hoành Ưng lựa chọn phương án đầu tiên, Thiên Mộng chiến điện thần bí vạn phần, hắn sợ kéo dài thời gian, sinh ra nhiều biến hóa, xoay người, Nguyên Hoành Ưng cũng không tán xuất chân khí hùng ưng, trực tiếp lướt vào trong hồ.

Tại chỗ, cả bốn người thở phào nhẹ nhõm.

– May mà quang trụ bảy màu biến mất đúng lúc.

La Hàn Sơn y phục vẫn còn đẫm mồ hôi, ngẩng đầu nhìn bờ hồ không một bóng người.

Chu Mai gật gật đầu,

– Nguyên Hoành Ưng nhân phẩm mặt dù ác liệt, nhưng thực lực của hắn vô cùng đáng sợ, nhất là luồng ám khí giết qua vạn người trên người hắn, như đưa người ta xuống địa ngục, chỗ nào cũng là thi sơn huyết hải.

– Chúng ta cũng đi thôi!

Trong bốn người, trấn định nhất đương nhiên là Diệp Trần, lúc này hắn đã chuẩn bị huyết chiến, đương nhiên, luận thực lực, hắn còn kém Nguyên Hoành Ưng không ít, cũng chỉ bằng Lâm Nhạc – hạng bảy mươi hai Tiềm long bảng khóa trước, nếu như động dụng Luyện tâm nhất kiếm, có thể đánh thắng Lâm Nhạc, chỉ là Nguyên Hoành Ưng không phải Lâm Nhạc, hắn mạnh hơn Lâm Nhạc ba phần, thứ hạng cũng xếp cao hơn, dựa vào mỗi Ngưng Chân Cảnh hậu kì tu vi và kiếm ý, đấu với hắn vô cùng miễn cưỡng.

Cho nên nếu đấu trận này, chỉ có hai kết quả, một là Diệp Trần chết, Nguyên Hoành Ưng trọng thương, hai là cả hai cùng chết, không có người chiến thắng.

Bất luận là kết cục nào, Diệp Trần đều không thích.

Rào! Rào! Rào! Rào!

Bọt nước văng tung tóe, bốn người lặn xuống đáy hồ, chỉ còn lại một bờ cỏ vắng lặng.

– Áp lực lớn quá.

Vừa nhảy xuống nước, mọi người đã cảm thấy chân khí hộ thể hơi chật, có xu hướng ép vào trong.

Diệp Trần thôi động linh hồn lực, phúc tán khắp nơi, phát hiện nước trong hồ không thuần túy trong suốt mà còn có những dải màu sắc như thủy tinh dịch thể bảy màu, mật đó cao hơn nước.

– Nước ở đây có chút cổ quái, mọi người cẩn thận chút.

Diệp Trần nhắc nhở mọi người.

Càng lặn xuống sâu, áp lực nước càng gia tăng.

Đến độ sâu trăm mét, chân khí hộ thể trên người vốn dĩ cách da ba thước nay thu lại một vòng lớn, chỉ còn lại hai thước, ngoài ra, lực cản cự đại do áp lực mang đến khiến tốc độ cũng trở nên chậm đến phát bực.

Đột nhiên.

Bên dưới có máu nổi lên.

– Không lẽ dưới kia đang phát sinh chém giết, về lý mà nói nơi này cách Thiên Mộng chiến điện không còn xa nữa, sao phải lãng phí thời gian chém giết lẫn nhau.

Diệp Trần nhíu mày, cảm thấy có chút không ổn.

Rắc!

Vô thanh vô tức, chân khí hộ thể của Diệp Trần bị thứ gì đó cắn thủng, thủy lưu trào vào bên trong, đẩy hắn bay xa hơn mười mét.

– Diệp sư đệ!

La Hàn Sơn nhìn rõ mọi việc, cắn thủng chân khí hộ thể của Diệp Trần là một con quái ngư, quái ngư thân thể như thoi, dài năm thước, miệng chi chít răng nhọn, hàn quang lấp lánh, quái ngư tốc độ quá nhanh, hắn vừa phát hiện, chân khí hộ thể của Diệp Trần đã bị cắn thủng, không kịp phòng bị.

Phanh!

Người ra tay trước là Từ Tĩnh, sau gáy nàng ngưng tụ hai vòng hỏa diễm quang hoàn, cho dù trong nước vẫn rạng rỡ sinh huy, gia tăng chiến lực cho nàng, một quyền đáng vào bụng quái ngư.

Khóe miệng quái ngư trào ra một lượng máu lớn, bơi thêm mười mét rồi không thấy cử động nữa.

Cách đó hơn chục mét, Diệp Trần trấn áp khí huyết đang sôi trào, trong lòng thất kinh, răng của loài cá này quá sắc bén! Chân khí hộ thể căn bản không có quá nhiều tác dụng, cắn là vỡ, may mà hắn luyện thành kim cương thể, không bị xé mất miếng nào, nếu không không đơn giản chỉ là bị nước đẩy đi.

Nhanh chóng bơi đến, Diệp Trần nói:

– Ta không sao.

La Hàn Sơn sầm nét mặt, nói:

– Nếu như ta đoán không lầm, những con quái ngư này là thượng cổ thực nhân ngư, răng chúng có thể cắn cỡ đại bộ phận kim loại, so với thực nhân ngư bây giờ hung tàn mười lần.

Chu Mai nói:

– Diệp sư đệ, ngươi tu luyện công pháp phẩm cấp quá thấp, chỉ sợ không đỡ nổi công kích của Thượng cổ thực nhân ngư, chi bằng đi vào giữa chúng ta.

– Không sai, chúng ta tu luyện đều là công pháp địa cấp sơ giai, đủ để ngăn cản hai ba con Thượng cổ thực nhân ngư vi công.

La Hàn Sơn lúc này mới nhớ ra Diệp Trần tu luyện là nhân cấp đỉnh gia công pháp, Thuần Quân Chân Khí, công kích lực cũng không thua kém công pháp địa cấp sơ giai bao nhiêu, phòng ngự thì yếu hơn rất nhiều, chân khí cũng không hùng hậu bằng họ, là người yếu nhất trong nhóm.

Diệp Trần lắc lắc đầu,

– Lúc nãy bị máu làm phân tâm, không chú ý đến Thượng cổ thực nhân ngư, từ giờ trở đi ta sẽ cẩn thận.

Chịu thiệt lần này, Diệp Trần không dám sơ ý, linh hồn lực phát tán xung quang, bất cứ động tĩnh gì hắn đều có thể cảm nhận được.

Bốn người tiếp tục lặn sâu xuống dưới, áp lực nước gia tăng, đồng thời Thượng cổ thực nhân ngư cũng nhiều hơn, ban đầu chỉ có một hai con, về sau chúng xuất hiện thành từng đàn nhỏ.

– Trảm!

Sau lưng như có mắt, Diệp Trần quay người một kiếm đánh ra.

Xì xì!

Thủy lưu mở ra, kiếm khí cự đại lóe lên rồi biến mất.

Một khắc sau!

Một đàn nhỏ Thượng cổ thực nhân ngư phân thành hai nửa, máu huyết lênh láng mắt thường không nhìn thấy gì.

Bên dưới, một âm mưu đang diễn ra.

– Mấy người các ngươi muốn chết, dám ngăn cản ta.

Hồng Thiên Quân, hạng sáu mươi chín Tiềm long bảng khóa trước mặt lộ sát cơ, thanh âm theo chân khí khuếch tán.

Âu Dương Minh nhổ nước bọt,

– Hồng Thiên Quân, Tử Dương Tông ta có một nội trưởng lão là người của Hồng gia phân chi ngươi, lần này chúng ta gặp ngươi là muốn hợp tác làm ăn.

Hồng Thiên Quân sát khí không giảm, nói lạnh:

– Làm ăn gì.

– Giúp chúng ta giết một người.

– Nực cười, các ngươi là gì mà bảo ta giúp giết các ngươi giết người, có tin bây giờ ta giết các ngươi luôn không.

Những lời này của Hồng Thiên Quân có ba phần là thật, bảy phần là giả, chỉ là muốn đe dọa đối phương, bắt đối phương xuất thêm chút huyết, việc giết người, rất đơn giản, hắn cũng không ngại lãng phí thời gian, có điều để xem thù lao đối phương trả cho hắn có hài lòng hay không.

Tử Dương Tông đại đệ tử Âu Dương Liệt thản nhiên nói:

– Xong việc, cho ngươi năm vạn miếng hạ phẩm linh thạch.

– Hừ, ngươi có biết làm ăn không vậy, mười vạn miếng làm phí tổn giết người, thêm hai vạn miếng lãng phí thời gian của ta, bớt một miếng cũng không được, nêú không bây giờ ta sẽ giết ngay các ngươi.

– Được, sẽ theo đúng ý ngươi.

Âu Dương Minh trong lòng nhỏ máu, mười hai vạn miếng hạ phẩm linh thạch tương đương bốn ngàn tám trăm vạn lạng vàng, nếu được lựa chọn, hắn nguyện cho đối phương tám ngàn vạn lạng vàng, bởi vì hạ phẩm linh thạch ở hội đấu giá cũng chỉ mua được một lượng nhỏ, không bao giờ xuất hiện quá nhiều, lần này nội trưởng lão đồng ý trả mười vạn miếng hạ phẩm linh thạch, hai vạn miếng còn lại đành phải móc hầu bao đường ca.

– Hắc hắc, giết ai, ngoài ra cảnh cáo các ngươi, nói lời phải giữa lấy lời, Trọng Nhạc chúng ta không biết chịu thiệt bao giờ.

Âu Dương Liệt điềm nhiên nói:

– Diệp Trần!

Lòng hồ sâu vô cùng, nhóm đệ tử tông môn đầu tiên đã lặn được vài trăm mét, chân khí hộ thể bị áp súc chỉ còn cách da một thước, chỉ như vậy thì cũng không sao, đằng này xung quanh chỗ nào cũng có Thượng cổ thực nhân ngư đáng sợ, những con thực nhân ngư này kết thành bầy thành đội, chuyên môn công kích đệ tử tông môn đi một mình.

Hộ thể chân khí mạnh còn có thể chống đỡ một hồi, hộ thể chân khí yếu một hai lần là bị gặm sạch, xương cốt chẳng còn, tanh máu vô cùng.

– Đại sư tỷ, nhị sư huynh, may mà có Thiên nhất thánh thủy quyết của hai người bảo vệ chúng ta.

Trong đệ tử tông môn, không phải tất cả mọi người đều bị Thượng cổ thực nhân ngư vi công, chỉ thấy năm người của đoàn Nam La Tông được bao bọc trong một thủy tráo hình nón, đỉnh thủy tráo dày, bề mặt thủy lưu mắt thường không thể nhìn thấy tốc độ chuyển động, giống như một mũi khoan, đám Thượng cổ thực nhân ngư dài năm thước vừa tiếp xúc thủy tráo, liền bị thủy lưu hất ra xa, không thể lại gần, thực nhân ngư lớn hơn mặc dù không bị hất đi, nhưng tốc độ thủy lưu nhanh hơn tưởng tượng, không gỡ được răng ra, một lúc sau, thậm chí bị dòng thủy lưu làm cho chảy máu miệng.

Nam Cung Vân hai tay chống lên thành thủy tráo, nói:

– Một mình ta thì không thể phòng ngự Thượng cổ thực nhân ngư, phải liên thủ với Tần sư tỷ thì mới có hiệu quả.

Viên Tuyết Mai cười nói:

– Tu luyện Thiên nhất thánh thủy quyết, một giọt chân khí đủ nặng trăm cân, thủy tráo này hỗn tạp nước thường mà đã có phòng ngự như vậy, nếu như toàn bộ dùng chân khí luyện hóa, e rằng phòng ngự tăng gia không chỉ mười lần!

– Đâu có dễ như vậy, Thiên nhất thánh thủy quyết tu luyện ra chân khí rất ít, bình thường chiến đấu đều phải hỗn tạp thủy nguyên khí, huống hồ phòng ngự tráo lớn như thế này.

Bên kia, một thanh y nữ tử cũng hai tay đặt lên thành tráo, nghe vậy lắc đầu cười khổ.

Trong lúc mấy người nói chuyện, thủy tráo như một mũi khoan, một lần nữa lặn sâu thêm ba trăm mét.

– Đại bi trấn áp!

– Thập dặm phiêu hương!

– Quần ma giai đảo!

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
À cái này bạn hết sức thông cảm , lý do bộ truyện này bị hạn chế nhiều lém... làm vậy để không bị xóa đó bạn ^^!Có một số đoạn thui bạn :D, Mong bạn hết sức thông cảm...!
https://audiosite.net
Thịnh 11 giờ trước
Xoá mấy dấu ~ đi ad ơi nghe “tương đương” nhiều nản quá
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 5 ngày trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 5 ngày trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 6 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)