1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 20 [Chương 139 đến 142]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 20 [Chương 139 đến 142]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 139: Thiên lôi tán nhân, Xích Cổ sa mạc

– Vâng!

Ngữ khí đệ tử chấp sự khiêm tốn, vốn dĩ hắn không cần phải lấy lòng đệ tử nội môn và đệ tử hạch tâm, chỉ là đối diện với Diệp Trần, kính ý tự nhiên biểu lộ, nghĩ cũng khó trách, ở Chân Linh Đại Lục, cường giả bao giờ cũng được người khác tôn kính, cho dù là tuyệt thế thiên tài, gặp phải cường giả tầng thứ cao hơn, cũng phải duy trì kính ý nhất định, nếu không chính là không biết sống chết, lúc nào cũng có thể bị người khác bóp chết.

Dưới sự hướng dẫn của đệ tử chấp sự, Diệp Trần đi đến đại sảnh.

Trong đại sảnh.

Chu Mai, La Hàn Sơn và Tử Tĩnh đều đang có mặt ở đó, bên cạnh là một số trưởng lão nội môn, trên ghế chủ tọa là tông chủ La Hành Liệt khí thế như sơn.

– Chào tông chủ, chào các vị trưởng lão.

Diệp Trần chắp tay cúi người.

La Hành Liệt gật gật đầu.

– Ngày mai chính là thời điểm đi Thiên Mộng cổ địa, trước đó, ta muốn chào các ngươi một tiếng, Thiên Mộng cổ địa địa thế phức tạp, trong núi có khả năng sẽ xuất hiện cung điện, trong nước cũng có khả năng có huyệt, dưới lòng đất còn có thể xuất hiện bảo khố, có lúc một gốc cây nói không chừng là lối vào, có lúc cần phải tránh né đại thạch, có lúc nhảy xuống núi cũng có thể đi vào, tóm lại, ở đó bất cứ chuyện gì đều có thể xảy ra, lúc nào cũng phải duy trì tâm trí bình tĩnh, không được tự đâm đầu vào trận.

– Vâng!

Bốn người Diệp Trần gật đầu.

La Hành Liệt nói tiếp:

– Thiên Mộng cổ địa bảo vật rất nhiều, bí tịch vô số, bảo các ngươi cống hiến không rõ ràng không thể, cho nên căn cứ giá trị vật phẩm công hiến, tông môn sẽ cho các ngươi một lượng linh thạch nhất định, ví dụ nhân cấp địa giai bí tịch, thông thường có thể đổi năm mươi miếng hạ phẩm linh thạch, bí tịch địa cấp sơ giai có thể đổi ba mươi miếng hạ phẩm linh thạch, địa cấp trung giai bí tịch vô cùng hiếm gặp, trong Thiên Mộng cổ địa cũng rất khó kiếm, có thể đổi ba ngàn miếng trung phẩm linh thạch, những vảo vật linh dược khác cũng như vậy, đương nhiên, bí tịch cống hiến cho tông môn, các ngươi tự mình có thể tu luyện, chỉ là không được truyền cho người khác mà thôi, hiểu chưa?

– Hiểu!

Mặc dù biết những thứ đó đáng giá rất nhiều linh thạch nhưng Diệp Trần vẫn không khỏi kinh ngạc, xem ra lần này tông môn chuẩn bị hạ huyết bản, có điều Thiên Mộng cổ địa không phải chỗ vui chơi, đệ tử của chín quốc gia đều vào trong đó, giết chóc là chuyện bình thường, nhất là những đệ tử mang theo trọng vật trong người lại càng phải cẩn trọng.

Sáng sớm ngày thứ hai, mọi người xuất phát.

Lần này đội ngũ hộ tống đặc biệt lớn, có mười trưởng lão nội môn, năm mươi trưởng lão ngoại môn, ngồi trên tám con Thiên phong thứu, xuyên qua vân tầng.

Ba ngày sau, Thiên phong thứu rời khỏi Thiên Phong Quốc, đi tới ngoại cảnh.

– Thiên Phong Quốc ngoại cảnh, nguy hiểm lúc nào cũng tồn tại, mọi người cẩn thận chút.

Đại trưởng lão vận chân khí, quát lạnh nói.

– Vâng!

Một số trưởng lão từng đi qua Nam Trác Vực nên cũng có kinh nghiệm.

Thiên phong thứu lực lớn vô cùng, yêu khí hùng hậu, trên lưng mang theo tám người mà như vô vật, chỉ là liên tục duy trì phi hành tốc độ cao, biết cứ loài nào cũng sẽ cảm thấy mệt, thông thường qua một hai ngày, Đại trưởng lão sẽ tìm một nơi dừng chân, ngày thứ hai tiếp tục lên đường.

Đì đùng!

Sấm sét nhoáng nhoàng, điện quang như xà.

Trên tầng mây, Thiên phong thứu an nhiên phi hành, nó là ngũ cấp phi hành yêu thú, không có chuyện ngày mưa không thể phi hành, huống hồ cự ly của chúng so với mặt đất bây giờ đã là vạn mét, bị một vài tia sét đánh vào chẳng phải chuyện gì lớn.

La Hàn Sơn ngẩng đầy nhìn, cười nói:

– Nghe nói trời có ba tầng, tầng thứ nhất là kinh tuyệt thiên, kinh tuyệt thiên bao hàm tuyết, băng, hỏa, phong bốn loại cự chí nguyên khí, cuồng bạo dị thường, không phải Tinh Cấp Cảnh võ giả trở lên, sẽ bị nổ tung, trên nữa là tầng thứ hai là Thái cực thiên, Tinh Cấp Cảnh võ giả cũng không thể lên, nhất định phải là Linh Hải Cảnh võ giả, tầng cao nhất mới là Thiên đỉnh thiên, trừ phi Sinh Tử Cảnh võ giả, bất cứ người nào lên đều là một con đường chết, đến linh hồn cũng không còn.

Kinh tuyệt thiên, Thái cực thiên, Thiên đỉnh thiên!

Diệp Trần nhìn Từ Tĩnh,

– Từ Tĩnh sư tỷ Tam thiên kim sát công của tỷ có lẽ căn cứ vào ba tầng này sáng lập nhỉ?

Từ Tĩnh thản nhiên nói:

– Tam thiên kim sát công sao có thể sánh được với ba tầng trời, chỉ là lấy tên như vậy mà thôi, luận nội hàm, còn kém xa.

Xoẹt!

Một tia sét đột nhiên đánh về phía bọn Diệp Trần, bị Đại trưởng lão giơ tay tiêu diệt, hắn nói:

– Chỉ cần không ở trong Kinh tuyệt thiên, những lôi điện này uy lực không lớn, không cần lo lắng.

– Chân Linh Đại Lục thật đa màu đa vẻ, có quá nhiều thứ mình không biết.

Trong lòng Diệp Trần cảm khái, ở thế giới của hắn, lôi điện đối với người thường mà nói rất đáng sợ, ai bị lôi điện đánh trúng, trên cơ bản đều tử vong, hơn nữa lôi điện của thế giới đó thua xa lôi điện của Chân Linh Đại Lục, dù sao một thiên địa nguyên khí thiếu thốn, một thiên địa nguyên khí nồng đậm, căn bản không cùng một tầng thứ, nhưng là bây giờ, một đường lôi điện dễ dàng bị Đại trưởng lão tiêu diệt, được tận mắt thấy điều này thật sự kinh ngạc không thôi.

Dưới vân tầng đã bắt đầu mưa, chúng nhân ở trên vân tầng, không cần phải lo lắng việc này.

Thiên phong thứu không biết đã bay bao nhiêu thời gian, khí lưu phía trước đột nhiên hỗn loạn.

Mắt thường có thể thấy, một đường phong trụ xám ngắt từ bên trên chúc thẳng xuống, bên trong sấm sét nhoáng nhoàng, điện quang trong suốt, nhìn rõ bóng người bên trong.

– Tinh Cấp Cực võ giả! Mọi người nhường đường.

Đại trưởng lão sắc mặt vụt biến, chỉ huy Thiên phong thứu đi đường vòng, không dám trực tiếp tiến lên.

Phong trụ tan rã, sấm sét nhỏ dần, nhân ảnh đột nhiên xuất hiện phía trước mọi người, là một người trung niên da vàng như nến, thân hình bình thường, bên ngoài khoác một tấm đại lam bào, mái tóc đen vẫn còn ánh lên những tia lửa điện, mang đến cho người ta cảm giác áp bách về tâm hồn, không dám có bất kì suy nghĩ phản kháng nào.

– Các ngươi là ai?

Đại trưởng lão sắc mặt hơi tái, chắp tay cung kính nói:

– Làm phiền tiền bối, lão hủ là Thiên Phong Quốc Lưu Vân Tông Đại trưởng lão.

– Lưu Vân Tông!

Trung niên cười vang,

– Thì ra là quỷ tông môn của Nhàn Vân Tử, ta là bạn cũ của hắn, các ngươi có thể gọi ta là Thiên lôi tán nhân.

Thiên lôi tán nhân!

Thật là một cái tên bá đạo, Diệp Trần thầm nghĩ.

Đại trưởng lão thần tình nhẹ nhõm,

– Thì ra là Thiên lôi tán nhân tiền bối, ngày còn trẻ, ta từng nghe Thái thượng trưởng lão nhắc đến ngài, Nhất thủ khống thiên lôi, danh chấn Nam Trác Vực!

Thiên lôi tán nhân trợn mắt,

– Nhàn Vân Tử lão quỷ cứ thích khuếch đại, mấy chục năm trước ta có là gì, lúc đó Cửu U Giáo mới là nhất, ta chạy còn chẳng kịp nữa là, đúng rồi, các ngươi đến Xích Cổ sa mạc hả! Mấy tên tiểu quỷ này không tệ, bồi dưỡng cho tốt nhé.

Bốn người Diệp Trần là những đệ tử ưu tú nhất Lưu Vân Tông, trừ Phỉ Thúy Cốc, không hề thua kém ba đại tông môn còn lại, Thiên lôi tán nhân mới nhìn đã nhận ra hư thực, không khỏi gật gật đầu.

– Đúng như tiền bối nói, bọn ta đang đến Xích Cổ sa mạc, Thiên Mộng cổ địa mười năm mở một lần, cơ hội hiếm có.

Đại trưởng tuổi đã nhiều, Thiên lôi tán nhân nhìn giống như chưa quá năm mươi, vậy mà đứng cạnh đối phương, Đại trưởng lão lại giống vãn bối.

– Được rồi, ta còn phải tiếp tục toái luyện chân khí, các ngươi đi đi!

Thiên lôi tán nhân phẩy tay áo, thân hóa lôi đình, bay thẳng lên cao không vạn mét, tạo thành một lổ hỏng trên tầng khí lưu.

Bùm bùm!

Bên trong lỗ hổng lóe lên một cái, lôi đình rạng rỡ sinh uy, nhìn mà không khỏi khiếp sợ.

– Đi thôi!

Đại trưởng lão hít một hơi thật sâu, thôi động Thiên phong thứu dưới chân.

Trên đường.

Đại trưởng lão đột nhiên nói:

– Các ngươi đừng nhìn vẻ ngoài của Thiên lôi tán nhân tiền bối như vậy mà tưởng còn trẻ, tuổi thực của hắn đã hơn một trăm, nguyên nhân rất đơn giản, võ giả bước vào Tinh Cực Cảnh vô tai vô nan, sống hai trăm năm không thành vấn đề, cho nên tuổi thực và bề ngoài cách nhau một lần.

– Những cảnh giới sau này khó thăng vậy sao? Thiên lôi tán nhân đã hơn một trăm tuổi mà vẫn chưa tấn thăng lên tầng thứ cao hơn.

Diệp Trần có chút xúc động.

– Chân Linh Đại Lục võ giả vô số, chín mươi chín phần trăm kẹt dưới Bão Nguyên Cảnh, số còn lại lại có chín mươi chín phần trăm kẹt dưới Tinh Cực Cảnh, phổ cấp khó hơn lên trời, đương nhiên, bất cứ việc gì đều có trường hợp ngoại lệ, mỗi thời đại đều có một số yêu nghiệt, đối với họ mà nói, tấn cấp dễ như ăn cơm uống nước, đơn giản không còn gì đơn giản hơn, một trăm năm qua chỉ có Huyền Hậu tấn thăng lên Sinh Tử Cảnh, nàng chính là bất thế thiên tài, mấy chục năm ngắn ngủi đã phong vương xưng hậu, thậm xưng truyền kì, thiên tài yêu nghiệt từng sóng vai tuy rằng không bằng nàng, nhưng trên cơ bản cũng đạt đến Linh Hải Cảnh tầng thứ.

Chu Mai y phục thêu hoa cười nói:

– Thiên phú ngộ tính đúng là quan trọng, nhưng vẫn phải có kì ngộ kinh nhân, nếu không cho dù kinh tài kinh diễm, cũng khó đăng đỉnh, Diệp sư đệ, lần này Thiên Mộng cố địa miễn cưỡng là một lần cơ hội, có kì ngộ, có thể bớt nhiều năm khổ luyện cũng không biết chừng.

Diệp Trần gật đầu đồng ý, Chu Mai nói không sai, muốn nhanh tấn cấp, thì phải có kì ngộ, kì ngộ thực chất có thể quy nạp vào tài nguyên, chỉ có nhiều tài nguyên mới có thể tinh tiến dũng mãnh, hậu kình cường đại, nếu không đợi tiềm lực qua đi, so với người thường cũng chẳng nhanh hơn là mấy.

Sa mạc vô biên, vầng thái dương trên cao tỏa ánh nắng liên tục.

Sức nóng làm cho không khí cũng trở nên vặn vẹo, hạt cát trơn tuột như gương.

– Sa mạc Xích Cổ đã tồn tại từ thời thượng cổ, thường xuyên có hảo nguyên khí phong bạo sản sinh, không nên ở trên vân tầng, xuống thôi!

Vừa đến sa mạc Xích Cổ, Đại trưởng lão đã ra lệnh cho tám con Thiên phong thứu từ vân tầng bay xuống.

Vù vù vù…

Cuồng phong nóng rực lướt qua, chi dù có chân khí hộ thể, mọi người đều cảm thấy một chút nhiệt ý, phải biết đây mới chỉ là biên giới sa mạc Xích Cổ, nhiệt độ mới chỉ bằng một phần mười khu vực trung tâm.

Không thể không nói, có lúc vận khí tệ, uống nước lạnh cũng giắt răng.

Thiên phong thứu mới bay được gần năm trăm dặm, từng trận hỏa diễm cường quang chói mắt từ trên trời giáng xuống, chụp cả nhóm người vào trong.

– Đây là hỏa nguyên khí phong bạo, mọi người cùng nhau động thủ phá vỡ nó.

Quát lên một tiếng lớn, Đại trưởng lão thân thể tự nhiên thẳng đứng, hai chân đứng rộng bằng vai, sau khi hít một hơi thật sâu, một ngón tay chỉ về phía trước, sau đó vẽ một đường vào không trung.

Xì xì!

Một thứ thanh âm như tiếng xé vải vang lên, hỏa nguyên khí phong bạo bị tử sắc quang tuyến cắt thành hai nửa, tán loạn ra ngoài.

Lúc này, Tứ trưởng lão không dám động nhiều, hắn tu luyện là hỏa hệ chân khí, có khả năng tương trợ hỏa nguyên khí, bình thường đối địch còn có thể sử dụng, bây giờ chỉ cần không cẩn thận, nói không chừng còn nướng chín mọi người.

Những trưởng lão khác lần lượt thi triển tuyệt học, từng mảng khí kình thi nhau đánh lên thiên không, chặn đứng không cho hỏa nguyên khí phong bạo mở rộng, từng bước tiêu diệt, trong đó, Diệp Trần cũng tiện tay đánh ra một mảng khí kình, đả kích hắn là, mảng khí kình chưa lại gần hỏa nguyên khí phong bạo đã bị nó làm cho bốc hơi.

Xông qua hỏa nguyên khí phong bạo, lưng áo mọi người ướt đẫm mồ hôi, hơi thở gấp gáp, Thiên phong thứu dưới chân cũng không hơn gì, một vài nơi lông vũ cháy xém, may mà không bị thương vào trong da thịt.

Sa mạc Xích Cổ rộng bảy tám vạn dặm, so với Thiên Phong Quốc lớn hơn rất nhiều, nghe nói thời kì thượng cổ, diện tích còn rộng hơn, trên năm mươi vạn dặm vuông, trên sa mạc chỉ có một quốc gia, gọi là Xích Cổ đế quốc, chỉ là sau này đế quốc diệt vong, sa mạc Xích Cổ cũng dần thu nhỏ, trở thành hình dạng bây giờ.

Xa xa, mọi người đã nhìn thấy đường hư không thanh hồng, thẳng đứng như cột trụ trời.

– Thanh hồng hiện, Thiên Mộng cổ địa ba ngày nữa là mở, chúng ta bay qua đó tìm nơi hạ trại.

Đại trưởng lão ánh mắt kinh nhân, đã nhìn thấy bên cạnh thanh hồng đang có không ít người.

Một lúc sau, Thiên phong thứu đáp xuống.

Diệp Trần ngẩng đầu, thanh hồng thực sự quá lớn, không biết nó được hình thành như thế nào, vị trí nơi thanh hồng tiếp xúc với sa mạch, có một quang môn hư huyễn, cao ba mươi ba trượng, rộn năm mươi lăm trượng, đóng kín.

Bốn phía thanh hồng đã có mấy ngàn người dựng trại, họ mặc những bộ trang phục khác nhau, có người thân khoác hoàng sắc kình bào, có hắc sắc y phục, có lam sắc, cũng có bạch sắc tử sắc, hoa văn thêu trên tay áo cũng khác nhau, đại biểu họ không cùng tông môn.

Lúc này, người của Phỉ Thúy Cốc đã đến trước một bước, họ là thế lực trong Thiên Phong Quốc, cách sa mạc Xích Cổ gần nhất, đương nhiên, gần cũng chỉ là cách nói tương đối, lộ trình vài chục vạn dặm vẫn phải đi, dù sao nguyên từ biên giới sa mạch đến trung tâm sa mạc đã có bảy tám vạnh dặm đường.

Đệ tử Phỉ Thúy Cốc đến tám người, Diệp Trần nhận ra ba người, là Phỉ Thúy Cốc Phỉ Thúy công tử Trang Phỉ, Chưởng tuyệt Liễu Vô Tướng, Cơ Tuyết Nhạn.

Chương 140: Tập hợp thiên tài chín nước

Rời ánh mắt khỏi nhóm Phỉ Thúy Cốc, con ngươi Diệp Trần hơi co lại.

Nhiều thanh niên cao thủ quá.

Trong hàng trăm thanh niên đệ tử của các đại tông môn, tựa hồ đều là Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong tu vi, hơn tám mươi phần trăm là chuẩn cấp bậc công tử Thiên Phong Quốc, năm phần trăm là ngoài cấp công tử, trong đó vài chục người nhìn cường đại không kém gì Lâm Kì, rõ ràng là nhân vật có cấp bậc tương đương Bắc Tuyết công tử.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ khiến Diệp Trần kinh ngạc, Diệp Trần kinh ngạc là, Bão Nguyên Cảnh cấp bậc thanh niên cao thủ không hề ít, nhìn lướt qua đã phát hiện sơ sơ bảy tám người, còn một vài người khẳng định vẫn chưa đến.

La Hàn Sơn sắc mặt ngưng trọng nói:

– Diệp sư đệ, lần này chúng ta vào Thiên Mộng cổ địa, phải cần thận một chút, Tiềm long bảng đến rất nhiều thanh niên cao thủ.

– Cao thủ Tiềm long bảng?

Diệp Trần nhíu mày, hắn nhớ Tiềm long bảng khóa trước, Trang Phỉ đứng số sáu mươi tám, đương nhiên, lúc đó hắn vẫn chỉ là Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong tu vi.

La Hàn Sơn nói:

– Tiềm long bảng khóa trước, trừ ngũ cường0 tất cả đề là Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong, ngũ cường là Bão Nguyên Cảnh hậu kì sơ kì, thập cường là Bão Nguyên Cảnh sơ kì đỉnh phong, tam cường là Bão Nguyên Cảnh trung kì, họ đại diện cho giới thanh niên Nam Trác Vực, thực lực thậm chí còn mạnh hơn, đáng sợ hơn các tiền bối cao thủ, nhất là tam cường, nghe nói thực lực không hề thua kém ngũ đại tông chủ Thiên Phong Quốc chúng ta.

– Tam cường thực lực không thua kém ngũ đại tông chủ?

Không chỉ Diệp Trần, đến Chu Mai và Từ Tĩnh đều biến sắc, hướng ánh mắt về phía La Hàn Sơn, suốt mười năm qua, hắn là người duy nhất trong Lưu Vân Tông tham gia cuộc thi Tiềm long bảng. Mặc dù cuối cùng vẫn bị đào thải.

La Hàn Sơn gật gật đầu,

– Chưa được xem Tiềm long bảng thi đấu, các ngươi không thể biết được họ cường đại đến thế nào đâu, thập cường Tiềm long bảng có tư cách xưng là yêu nghiệt Nam Trác Vực, tam cường đã có thể cạnh tranh danh hiệu bất thế thiên tài, nếu có đại vận khí và đại kì ngộ, tương lại tiến nhập Linh Hải Cảnh thậm chí Sinh Tử Cảnh đều có khả năng, là thế hệ đỉnh thịnh nhất Nam Trác Vực trong suốt một trăm năm qua, ta nói không thua kém ngũ đại tông chủ Thiên Phong Quốc vẫn là việc của nửa năm trước, bây giờ không ai biết họ đã đạt đến trình độ nào.

Chu Mai tính tình không tệ, thân là đại sư tỷ nhưng không hề thể hiện thái độ của một đại sư tỷ, chỉ là ngôi trên vị trí đó, ít nhiều mang chút ngạo khí, nghe vậy không khỏi nhíu mày.

– Bây giờ nói các ngươi cũng không tin, nhưng các ngươi phải biết, tam cường Tiềm long bảng là ba đại quốc gia đến từ Nam Trác Vực, thiên phú ngộ tính tuyệt, võ học tu luyện tốt hơn chúng ta gấp mấy lần, tài nguyên chưa bao giờ thiếu, từ ba phương diện đó có thể tưởng tượng ra thực lực của họ.

So với họ, thực lực của mình bây giờ vẫn còn quá kém!

Diệp Trần khẽ thở dài, hỏi:

– La sư huynh, lần này Tiềm long bảng đến những cao thủ nào?

Ánh mắt dừng lại chỗ đám người phía Đông, La Hàn Sơn nói:

– Mặc y phục màu huyết viền vàng là Thất phẩm tông môn Đà La Tông Tà Huyết Tông đại sư đệ Cưu Vô Huyết, năm nay hai mươi hai tuổi, xếp hạng năm mươi tư Tiềm long bảng khóa trước, nhân xưng “Nhất đao vô huyết”, nghe nói một năm trước đã trở thành Võ giả Bão Nguyên Cảnh, sớm hơn cả Trang Phỉ, đao pháp cũng giống biệt hiệu, giết người không thấy máu, quyết đoán tàn nhẫn.

Diệp Trần nhìn theo ánh mắt La Hàn Sơn, bảy trăm mét về hướng Đông, trong vòng vây bảo vệ của bảy đệ tử huyết y là một thanh niên sắc mặt tái nhợt, hắn mặc một bộ y phục màu huyết viền vàng, dáng người cao gầy, trong vẻ ngoài cao quý ấy vẫn có một chút tà khí và sát khí, khí tức nguy hiểm dị thường.

– Người này đáng sợ quá!

Linh hồn lực của Diệp Trần kinh nhân, phán đoán bản lĩnh khí tức rất giỏi, chỉ cần liếc qua là biết Cưu Vô Huyết thâm bất khả trắc còn trên cả Trang Phỉ, nếu như nói Trang Phỉ là một con hổ uy mãnh thì Cưu Vô Huyết chính là một con cự mãng ẩn nấp trong hồng hoang, chỉ cần hắn động công kích, chính là lúc kẻ thù mất mạng.

Sợ làm cho Cưu Vô Huyết chú ý, La Hàn Sơn rất nhanh di chuyển ánh mắt, dừng lại ở nhân vật thứ hai phía Đông Bắc,

– Người này tên Nguyên Hoành Ưng là đại đệ tử của Đà La Quốc thất phẩm tông môn Thiên Ưng Bảo, năm nay hai mươi ba tuổi, xếp hạng năm mươi chín Tiềm long bảng khóa trước, nhân xưng “Sát thủ ưng”, thực lực không thua kém Cưu Vô Huyết, tâm tính thập phần hung tàn, Cưu Vô Huyết là vì giết người mà giết người, hắn là vì thích mà giết người, hai tên đều là ma vương giết người, nghe nói số người chết trong tay chúng nhiều không đếm xuể, bây giờ cũng là Võ giả Bão Nguyên Cảnh.

Lần này Diệp Trần có thể nhìn thấy ngay vị trí nơi Nguyên Hoành Ứng đang đứng, không phải đối phương tu vi cao hơn Cưu Vô Huyết, trên thực tế còn thấp hơn một chút, chỉ là ám khí tán phát từ người đối phương quá đậm, thế nào cũng không giấu được, Chân Linh Đại Lục có một câu nói cổ, giết địch một ngàn, sát khí doanh dã, ý là sát khí nặng đến nỗi tràn khắp núi đồi, sát địch một vạn, sát khí sẽ chuyển hóa thành ám khí, ám khí không chỉ tăng gia lực chiến đấu, mà còn có thể áp bách đối thủ trên phương diện tinh thần, Lưu Vân Tông chỉ có Mông Trùng là đệ tử đã từng giết chết một ngàn người, thực lực của hắn không cao hơn những người khác, nhưng sát khí trên người khiến đao pháp của hắn tràn đầy sát khí, một đao là có thể giết chết kẻ địch, chỉ là bây giờ so với Nguyên Hoành Ưng, giống như một chú gà nhỏ gặp phải chim ưng, căn bản không cùng một tầng thứ.

Xoa xoa mũi, Diệp Trần thầm nghĩ: Đây mới là cuồng ma giết người chân chính, giết hơn một vạn người! Nhưng Cưu Vô Huyết cũng không kém, sát khí trên người đã có xu hướng chuyển hóa thành ám khí, trên tay có lẽ cũng phải dính máu của sáu bảy ngàn người!

Kìm lòng không được, Diệp Trần cười khổ một tiếng, đến bây giờ số người chết trong tay hắn không quá năm mươi, trong đó tuyệt đại bộ phận là trảm sát trong lúc làm nhiệm vụ.

Bị Diệp Trần quan sát, Nguyên Hoành Ưng quay đầu lại, nhếch miệng cười, hàm răng trắng bóng phản chiếu ánh sáng mặt trời khiến người ta không khỏi rùng mình.

Kêu lên một tiếng khe khẽ, La Hàn Sơn, Chu Mai hai người sắc mặt hơi tái, sát khí của đối phương thực sự quá nặng, cho dù chỉ là liếc nhìn cũng mang đến cho người ta cảm giác như đang bị thi sơn huyết hải trùng kích, người nào định lực không tốt, nói không chừng sẽ thổ ra một ngụm huyết, nếu không để nó trầm tích trong cơ thể, đả thương tâm thần còn nghiêm trọng hơn.=

Kì lạ là, đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đánh sợ của đối phương, Từ Tĩnh không hề phản ứng, mặt vẫn giữ nguyên biểu tình lãnh đạm ban đầu.

Về phần Diệp Trần, lĩnh ngộ kiếm ý hắn không đả thương người khác thì thôi, muốn dùng sát khí đả thương hắn khác gì nằm mơ, phải biết kiếm ý vừa xuất, vạn tà bất xâm, có thể chém đứt hư vô chi niệm.

Nguyên Hoành Ưng hơi kinh ngạc, trong bốn người chỉ có hai người bị ánh mắt của hắn làm cho khiếp sợ, hai người còn lại không hề hấn gì, ít nhiều còn con át chủ bài chưa lật, chỉ là hai người này rõ ràng là Ngưng Chân Cảnh hậu kì cảnh giới.

Hắc hắc!

Những kẻ như vậy giết mới thú vị, Nguyên Hoành Ưng nhếch miệng cười thầm, một lúc lâu sau, La Hàn Sơn mới ổn định lại tâm thần, không dám nhìn Nguyên Hoành Ưng nữa, mà tiếp tục giới thiệu cho Diệp Trần những thanh niên cao thủ Tiềm long bảng còn lại.

– Thái Nguyệt Dao, đại đệ tử của Đà La Quốc thất phẩm tông môn Nguyệt Hoa Tông, xếp hạng sáu mươi tư Tiềm long bảng khóa trước, nhân xưng Nguyệt hoa phi phụng, vũ khí là thủy nguyệt kích, sở trường lấy điểm phá diện, lực sát thương kinh nhân.

– Lục Chiêu, đại đệ tử của Bạch Huyền Quốc thất phẩm tông môn Bạch Lộ Tông, xếp hạng sau mươi một Tiềm long bảng khóa trước, nhân xưng “Bạch câu qua khích”, luận tốc độ, có thể lọt vào tam cường0 Tiềm long bảng, giết người không thấy ảnh, thấy huyết người đã đi.

– Hồng Thiên Quân, Bạch Huyền Quốc thất phẩm tông môn, đại đệ tử củaTrọng Nhạc Môn, xếp hạng sáu mươi chín Tiềm long bảng khóa trước, nhân xưng “Thiên quân chưởng”, chưởng lực thiên quân, như sơn nhạc áp bách, người thực lực không bằng hắn, rất dễ sụp đổ, căn bản không có năng lực phản kháng.

– Tiết Ngân, đại đệ tử Thiên Xà Quốc thất phẩm tông môn Vô Hình Tông, xếp hạng năm mươi bảy Tiềm long bảng khóa trước, nhân xưng “Vô ngân thủ”, người này sát thủ vô hình, những người đã chết dưới tay hắn thường không biết tại sao mình chết, cho nên đối thủ của hắn, rất ít người không tỏ ra sợ hãi.

Một lúc giới thiệu tám người, La Hàn Sơn mới dừng lại, lên tiếng nói:

– Nam Trác Vực có ba đại quốc gia, mười đại trung đẳng quốc gia, hai mươi tư tiểu quốc gia, lần này cửu quốc đệ tử tông môn có rất nhiều, Tiềm long bảng cao thủ chỉ có mười ba, Đà La Quốc thân là một trong hai mươi tư tiểu quốc gia, chiếm bốn người, trung đẳng quốc gia Bạch Huyền Quốc và Thiên Xà Quốc còn không bằng Đà La Quốc, mỗi nước chỉ có ba người, Thiên Phong Quốc chúng ta có Phỉ Thúy công tử Trang Phỉ, cộng lại là mười một người, năm tiểu quốc gia khác chỉ chiếm hai suất, đương nhiên, Tiềm long bảng là việc một năm rưỡi trước, bây giờ không biết còn có thêm bao nhiêu cao thủ, nói không chừng lại có thêm Bão Nguyên Cảnh thanh niên võ giả mới xuất hiện trong thị tuyến chúng ta.

Đà La Quốc không tầm thường!

Trước đây rất lâu, Diệp Trần đã biết Đà La Quốc nổi danh bởi có nhiều thiên tài, thân là một trong hai mươi tư tiểu quốc, thiên tài so với trung đẳng quốc gia vẫn còn nhiều, phải biết một trung đẳng quốc gia diện tích trên cơ bản gấp năm lần tiểu quốc gia, tông môn nhiều như cây trong rừng, cạnh tranh thập phần tàn khốc, tiểu quốc gia bình thường cưỡi ngựa cũng không đuổi kịp, Đà La Quốc là một ngoại lệ mà thôi.

Chu Mai gật gật đầu,

– Danh sách Tiềm long bảng, ba đại quốc gia chiếm bốn phần, mười đại trung đẳng quốc gia chiếm ba phần, hai mươi tư tiểu quốc gia chiếm ba phần, trong ba phần này, Đà La Quốc chiếm gần hai phần, cho dù trong trung đẳng quốc gia, cũng phải lọt vào top 4, nổi danh khắp Nam Trác Vực.

– Nhưng thanh niên cao thủ Tiềm long bảng hình như đều không có tên trong ngũ cường0.

Diệp Trần đột nhiên hỏi.

Chu Mai và La Hàn Sơn liếc nhìn Diệp Trần quái dị.

La Hàn Sơn cười khổ nói:

– Diệp sư đệ, không lẽ đệ không phát hiện sao? Tiến nhập Tiềm long bảng chín phần là thất phẩm tông môn, bát phẩm tông môn chỉ có một hai người, cửu phẩm tông môn không có ai, mà thất phẩm tông môn cũng phân thành dăm bảy loại, Phỉ Thúy Cốc Bắc Tuyết Sơn Trang so với cả Nam Trác Vực chỉ là thất phẩm tông môn bình thường, Đà La Quốc Tà Huyết Tông, Thiên Ưng Bảo và Nguyệt Hoa Tông thuộc trung đẳng thất phẩm tông môn, tông môn cường đại thực sự phần lớn thuộc trung đẳng quốc gia, cho nên danh sách của họ mặc dù không chiếm ưu thế, nhưng chất lượng thì tốt hơn rất nhiều, có thể lọt vào ngũ cường0 Tiềm long bảng, ba đại quốc gia càng không cần phải nói, trừ vô số thất phẩm tông môn, còn có lục phẩm tông môn tồn tại, thập cường tất cả đều là những đệ tử ưu tú nhất của lục phẩm tông môn.

Diệp Trần nói:

– Nói như vậy, chỉ có tông môn cường đại mới có thể sản sinh ra đệ tử xuất sắc, đến Đà La Tông cũng không ngoại lệ.

– Không sai, đó chính là đạo lý, thỉnh thoảng xuất hiện một số ngoại lệ cũng không thể chứng minh vấn đề, chỉ có thể nói vận khí của họ tốt, gặp phải một tên yêu nghiệt, nhưng, nếu như yêu nghiệt đó rơi vào tông môn phẩm cấp cường đại, nói không chừng thành tựu còn cao hơn.

La Hàn Sơn đột nhiên quay sang nhìn Diệp Trần dò xét,

– Kì thực đệ cũng được coi là một nửa yêu nghiệt, nếu như lĩnh ngộ được kiếm ý, nói đệ là yêu nghiệt chân chính cũng không quá, đáng tiếc thời gian quá ngắn, không đủ thời gian trưởng thành, nếu không cũng có khả năng chống lại đám thiên tài yêu nghiệt trên Tiềm long bảng.

Nghe vậy, Chu Mai bội phục liếc nhìn Diệp Trần,

– Lĩnh ngộ kiếm ý và đao ý là giấc mơ của rất nhiều kiếm khách và đao khách, cho dù à yêu nghiệt trên Tiềm long bảng cũng không có mấy người lĩnh ngộ được, không thể không nói, đệ có tiềm chất phương diện này.

Diệp Trần cười cười, hắn bây giờ đã lĩnh ngộ kiếm ý, nhưng vẫn chưa thuần thục, cần phải được rèn luyện trong chiến đấu.

Rống!

Gào!

Trên bầu trời sa mạc, vài chục con yêu thú khổng lồ từ rất nhiều phương hướng bay đến, trên lưng yêu thú nhấp nhô bóng người, rõ ràng là người của những tông môn khác nhau.

– Hai Tiềm long bảng cao thủ cuối cùng đến rồi.

La Hàn Sơn thì thầm nói.

Xoạt! Xoạt!

Yêu thú còn chưa đáp đất, hai thân ảnh thanh niên đã lao xuống, tốc độ như điện.

Hai người này một lừng lững như núi, thân cao trên hai mét hai, so với Tiêu Dã còn lớn hơn một số, một khí tức âm nhu, nhãn thần phóng lãnh mang u ám, như một con độc xà chờ thời cơ đột kích.

– Lâm Nhạc, Tượng Sơn Quốc thất phẩm tông môn Long Hổ Sơn đại đệ tử; Ngu Đông Xà, Thiên Ti Quốc thất phẩm tông môn Thanh Trúc Môn đại đệ tử, hai người này cũng đã bước vào Bão Nguyên Cảnh, xếp hạng bảy mươi và sáu mươi sáu Tiềm long bảng khóa trước.

Nghe La Hàn Sơn giới thiệu, Diệp Trần có chút suy tư, trong mười ba Tiềm long bảng cao thủ, có hai người vẫn chưa đột phá lên Bão Nguyên Cảnh, nhưng không thể vì thế mà đánh giá thấp họ, dù sao một năm rưỡi trước, họ đã có thể dùng Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong tu vi chen chân vào Tiềm long bảng, lực chiến đấu so với Bắc Tuyết công tử và Đoan Mộc công tử còn cường đại hơn rất nhiều, huống hồ hôm nay đã là qua một năm rưỡi.

Chương 141: Thiên Mộng cổ địa mở ra

So với họ, Thiên Phong Quốc công tử cấp thực lực chẳng là gì, chuẩn công tử cấp chỉ là bước đệm cho người khác.

– Hắc hắc, đến nhiều người quá, lại còn gặp bao nhiêu người quen nữa.

Lâm Nhạc ngoáy ngoáy cổ, tiếng xương bị đè nén vang lên răng rắc.

Ngụy Đông Xà nhìn khắp một lượt chúng nhân, khó chịu cười.

– Trừ mấy người quen trên bảng, những kẻ khác đều là phế vật, hi vọng chúng không gặp phải ta, bằng không, giết không tha.

– Sát khí vẫn nặng như vậy à! Nhưng ngươi phải cẩn thận Trang Phỉ, ở cuộc thi Tiềm long bảng, hắn nhận của ngươi một chưởng, lần này nhất định sẽ đòi trả lại.

Lâm Nhạc châm ngòi thổi gió nói.

– Hắn, miễn miễn cưỡng cưỡng coi là đối thủ, ta sẽ thỏa mãn hắn.

Hai người nói chuyện mặc dù không lớn, nhưng người có thính lực tốt đều nghe thấy.

Bên Phỉ Thúy Cốc.

Mấy đệ tử hạch tâm đều không cam lòng.

– Người này huênh hoang quá, không lẽ có tưởng mình có thể đánh thắng đại sư huynh?

– Hừ, đại sư huynh đột phá đến Bão Nguyên Cảnh, tất nhiên có thể dẫn dắt Phỉ Thúy Cốc lên đường vinh quang, người như hắn mà cũng dám cản trở, thật là không biết tự lượng sức mình.

Trang Phỉ ngăn không cho mấy người nghị luận, thản nhiên nói:

– Đợi vào trong kia giết hắn là được, nói ít thôi.

– Vâng!

Mấy người như kính thần minh, lập tức im lặng.

Màn đêm buông xuống rất nhanh.

Đêm trên sa mạc Xích Cổ lạnh lão hơn tưởng tượng, bề mặt cát phủ một tầng băng mỏng, cứng như sắt.

– Quỷ sa mạc.

Không ít đệ tử tông môn không kìm được rùng mình, miệng lầm bầm chửi rủa.

Trong lều bạt dày dặn, Diệp Trần đang khoanh chân ngồi.

Hắn bây giờ chân khí tu vi đã tiếp cận Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong, chỉ là nền móng vẫn chưa đủ, không thể một hơi tác khí, vọt lên đỉnh phong.

Ở Chân Linh Đại Lục, võ giả tu vi tiến triển không giống nhau, có người dày tích mỏng, một lúc thăng rất nhiều, có người thích ổn định, bước nào chắc bước ấy, cũng có người liều mạng trùng kích cảnh giới, sau đó vì dùng hết tích lũy, dừng lại ở cảnh giới đó một thời gian khá dài.

Diệp Trần thuộc loại thứ hai, tu luyện từng bước, chắc chắn, loại thứ nhất không phải hắn không muốn, mà là không có thời gian tích lũy nền móng, thời gian hắn tu luyện thực sự cộng lại chỉ có hai năm, sao có thể sánh bằng người khác, loại thứ ba hạn chế quá lớn, rất ít người lựa chọn.

Ổn định từng bước có một ưu điểm là có thể nhanh chóng nắm bắt thực lực hiện có, đem mười phần thực lực phát huy đến đỉnh phong, không hề lãng phí.

Một đêm vô sự.

Buổi trưa ngày thứ hai.

Lại có rất nhiều tông môn khác đến, trong đó có cả Tử Dương Tông, Bắc Tuyết Sơn Trang và Nam La Tông của Thiên Phong Quốc, đương nhiên, còn có cửu phẩm gia tộc duy nhất của Thiên Phong Quốc Đoan Mộc gia tộc.

– Nhiều cao thủ quá.

Bọn Âu Dương Liệt hít ngược một hơi lãnh khí, nhất thời thu liễm tư thế cao ngạo.

Nhìn lướt một vòng, Diệp Trần kinh ngạc nhận ra, Viên Tuyết Mai cũng đến, đối phương hình như không nằm trong top 6 của Nam La Tông! Đương nhiên, thiên phú ngộ tính của nàng rất tốt, có lẽ Nam La Tông tông chủ vì phương diện này muốn cho nàng tìm kiếm cơ duyên.

– Lại thêm một đám tự đưa mình vào chỗ chết.

Nguyên Hoành Ưng và Cưu Vô Huyết cười lạnh.

Ngày thứ ba.

Một vầng ánh sáng màu đỏ nhô lên từ đằng Đông, nhuộm thắm sa mạc Xích Cổ.

– Thiên Mộng cổ địa còn nửa canh giờ nữa là mở, các ngươi đưa hết Linh Giới Trữ Vật của mình cho ta.

Đại trưởng lão triệu tập bốn người, nói.

La Hàn Sơn kinh ngạc,

– Đại trưởng lão, để làm gì?

Đại trưởng lão cười nói

– Cũng trách ta lúc trước không nghĩ ra, Thiên Mộng cổ địa nằm trong khe hở không gian, bên trong tự thành thế giới, nhưng không giống thế giới nơi chúng ta đang đứng, Thiên Mộng cổ địa bài xích tất cả đến từ không gian bên ngoài, Linh Giới Trữ Vật khảm bằng không gian tinh thạch sẽ bị cường lực chèn ép, chỉ cần võ giả vào trong, sẽ bị không gian chi lực cường đại ép nát.

Thì ra là vậy!

Mọi người nghe xong, lần lượt cởi Linh Giới Trữ Vật đưa cho Đại trưởng lão.

Nhận xong Linh Giới Trữ Vật, Đại trưởng lão nói:

– Yên tâm, Linh Giới Trữ Vật là vật sở hữu cá nhân, không được các ngươi chi phép, chúng ta không bao giờ tự ý kiếm tra.

Như vậy là tốt nhất! Diệp Trần đang sợ Đại trưởng lão kiểm tra Linh Giới Trữ Vật của hắn, trong Linh Giới Trữ Vật của hắn trừ hơn một vạn miếng hạ phẩm linh thạch, một thanh hạ phẩm bảo kiếm, còn có một chiếc Linh Giới Trữ Vật trung phẩm, Linh Giới Trữ Vật trung phẩm hiếm có thế nào hắn không rõ, nhưng hắn từng chưa từng nhìn thấy trưởng lão nội môn nào trên tay đeo một Linh Giới Trữ Vật trung phẩm.

Cười khổ một tiếng, có thể là hắn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, Đại trưởng lão sẽ tham lam Linh Giới Trữ Vật trung phẩm của hắn? Không thể nào.

Đương nhiên, Diệp Trần không cảm thấy xấu hổ vì điều đó, hắn sinh ra đã cẩn thận hơn người, kiếp này không dưỡng thành thói quen, sau này có khả năng biến thành đại họa, có những việc cho dù tin tưởng đối phương cũng không được để lộ sạch sẽ.

Thanh hồng như sơn nhạc càng lúc càng nóng, quang môn hư huyễn đã không còn hư huyễn nữa mà như được tạo bởi một tầng thủy tinh, ẩn hàm bên trong thanh hồng.

Nửa canh giờ chớp mắt trôi qua.

Ngang!

Quang môn từ từ mở ra, thanh âm cao vút chấn động nhân tâm.

Đại trưởng lão thổ ra một ngụm trọc khí, ngưng trọng nói:

– Vào cùng một lúc, nên nhớ, dù bị truyền tống đến đâu cũng phải trấn định, không được tự mình đâm đầu vào trận tuyến.

– Vâng!

Bốn người đang định bước vào.

Chiu!

– Ha ha, Thiên Mộng cổ địa bị các đại tông môn các ngươi nắm giữa, dựa vào cái gì mà chúng ta không được vào, hôm nay đừng ai ngăn được ta.

Bụi tung mù mịt, hai đường nhân ảnh lao như bay về phía quang môn, tựa hồ như sóng âm thanh, tạo ra những tiếng phá không cường liệt.

Hai Võ giả Bão Nguyên Cảnh trung kì!

Diệp Trần dừng bước chan, trong lòng kinh ngạc, không biết đối phương từ đâu chui ra mà lại qua được mắt mọi người.

Kì quái là, các đại tông môn trưởng lão đều không có ý ngăn cản, có mấy người lắc lắc đầu nuối tiếc, còn lại thì cười lạnh.

Xì xì!

Xì xì!

Một cảnh tượng kinh nhân xuất hiện.

Hai người như thiêu thân lao mình vào lửa, trong nháy mắt bị thanh hồng nóng rực đốt thành tro bụi, một chút dấu vết cũng không để lại, kể cả Linh Giới Trữ Vật trên ngón tay.

– Ngu ngốc, nếu như ai cũng có thể vào thì đâu đến lượt hai người các ngươi, các đại tông môn cao thủ sớm đã xuất hiện.

– Thiên Mộng cổ địa quy tắc rất kì quái, chỉ có người tuổi dưới hai mươi tư mới bình yên vô sự đi vào, cải biến tuổi xương của mình, Cường giả Sinh Tử Cảnh cũng khó làm được.

Chương 142: Đầm lầy chết chóc

Linh hồn lực cảm nhận những tiếng nghị luận xung quanh, Diệp Trần rùng mình, chẳng trách họ không ngăn chúng, thì ra sớm đã biết chân tướng sự tình, nhưng ngẫm nghĩ cũng rất dễ lý giải, Thiên Mộng cổ địa xuất thế rất lâu, các đại tông môn có lẽ đều đã nghiên cứu nó triệt để, nếu không sao lại dám yên tâm để các đệ tử ưu tú nhất của mình vào trong, thu nhặt tài phú cho họ.

– Ta vào trước.

Người đầu tiên hành động là Tà Huyết Tông đại đệ tử Cưu Vô Huyết, hắn thân hình vừa triển, trực tiếp hóa thành huyết mang xuyên nhập vào trong quang môn, biến mất vô hình.

Gần như đồng thời, những cao thủ khác của Tiềm long bảng lần lượt động thân ảnh, kéo theo những đường chân khí nhiều màu sắc, trông rất đẹp mắt.

Soạt soạt soạt soạt soạt soạt…

Một khắc sau.

Giống như nạn châu chấu, hơn sáu trăm đệ tử tông môn rào rào lao vào quang môn, liên miên bất tuyệt, có những người trên đường đã chen lấn, đọ chưởng với nhau.

– Chúng ta cũng vào thôi!

Thấy mọi người đã sắp đi hết, La Hàn Sơn không đợi được nữa, thả người lướt về phía quang môn.

– Cảnh tượng hùng vĩ quá!

Diệp Trần lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thanh niên cao thủ tập trung một nơi như vậy, trong lòng có chút cảm khái, lắc lắc đầu, theo sát Từ Tĩnh bước vào quang môn, tốc độ không nhanh không chậm.

– Âu Dương Liệt, Âu Dương Minh, hai người nhớ kĩ, đụng phải đệ tử Lưu Vân Tông, giết được thì giết, tuyệt đối không được nương tay, nếu tình huống cho phép, các ngươi có thể liên thủ với người của tông môn khác, tìm cơ hội ám sát chúng, nhất là kẻ tên Diệp Trần.

Trưởng lão Tử Dương Tông sử dụng chân khí truyền âm cho đại đệ tử Âu Dương Liệt và nhị đệ tử Âu Dương Minh.

Âu Dương Minh mắt hiện lên quang mang dữ tợn, chân khí hồi âm nói:

– Trưởng lão yên tâm, cho dù người không nhắc, đệ tử cũng sẽ tiêu diệt hết bốn tên đệ tử Lưu Vân Tông, bề phần Diệp Trần mặc dù có chút phiền phức nhưng cũng không làm khó được ta, hắn sẽ có lúc phải khổ chiến với người khác.

– Không tệ, ta chính là có ý đó.

Trưởng lão Tử Dương Tông kia cười âm hiểm.

Âu Dương Liệt nói như đinh đóng cột:

– Có ta ở đây, bốn người bọn chúng sẽ không sống sót trở về.

– Vậy thì làm phiền các ngươi.

Soạt soạt!

Hai người mang theo những suy tính đen tối đi vào trong quang môn.

Bốn đệ tử Tử Dương Tông khác theo sát sau lưng.

Bên Lưu Vân Tông, tứ trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng mập mờ đó, chân khí truyền âm nói với Đại trưởng lão,

– Đám đểu giả bên Tử Dương Tông chắc chắn định giở trò gì!

Đại trưởng lão nói:

– Vào trong Thiên Mộng cổ địa, sinh tử đều tại trời, ta tin chúng có thể sống sót trở về, nếu như giết được đám đệ tử Tử Dương Tông thì càng tốt.

– Hừ, La Hàn Sơn và Từ Tĩnh hai người thủ đoạn độc ác, Chu Mai hơi mềm một chút, về phần Diệp Trần ta nhìn không thấu, không biết hạ thủ có lưu tình hay không.

– Nếu như đánh giá Diệp Trần, thời khắc mấu chốt, hắn ra tay độc hơn ai hết.

Vừa vào trong quang môn, Diệp Trần đã cảm thấy không gian đang vặn vẹo, cái gì cũng không nhìn rõ, cái gì cũng không cảm nhận được, mắt mở mà như mù, sau đó, thân thể trở nên nhẹ bẫng, tựa hồ như đang được truyền tống đi xa, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng.

Không biết qua bao lâu.

Diệp Trần xuất hiện giữa một đầm nước lớn, xung quanh không nổi bóng bóng xám thì là những cây đại thụ cổ quái, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng ti ti.

– Kim đỉnh ngân xà thảo!

Nhìn quanh một vòng, ánh mắt Diệp Trần dừng lại trên một tảng đất một xám cách đó mấy chục mét, trên tảng đất đó sừng sững một nhánh cỏ nhỏ mọc đầy những vẩy màu bạc, trên đỉnh còn có một tia kim quang, tán phát ra hào mang tinh mịn.

– Dược thảo này đáng giá năm vạn lạng vàng, hiếm có vô cùng, vậy mà có thể tùy ý tìm được ở đây. Diệp Trần ít nhiều có chút kinh ngạc, một gốc thảo dược trị giá đến năm vạn lạng vàng, tuyệt đối là giá trên trời, luyện chế thành hộ thể huyền đơn, chí ít giá năm mươi vạn lạng vàng, đến Võ giả Bão Nguyên Cảnh cũng phải tranh đoạt.

Không chút do dự, Diệp Trần xuất thủ, kim đỉnh ngân xà thảo tự động bật rễ, bay vào tay hắn, nhưng hắn còn chưa kịp quan sát kĩ, tảng đất màu xám đột nhiên nhấc lên, để lộ ra hai lối vào, hàn quang hội tụ thành chùm, khóa chặt lấy hắn.

Đây đâu phải tảng đất, rõ ràng là một con yêu thú dạng như cá sấu.

Yêu thú cá sấu phá nước nhô lên, thân thể khổng lồ dài mấy chục mét mang theo yêu khí ăn mòn cường liệt lao về phía Diệp Trần, lăng không há cái miệng rộng đầy những răng nhọn.

Diệp Trần không chút hoang mang, một quyền đánh vào mõm yêu thú cá sấu.

Keng!

Cự lực vạn cân phối hợp với chân khí tinh thuần chỉ khiến con yêu thú bay ngược ra sau mấy bước, đến một vết thương nhỏ cũng không xuất hiện.

– Chết!

Một quyền vô hiệu, y phục Diệp Trần bay phấp phơi, một quyền nữa đánh lên bụng yêu thú.

Phụt!

Một quyền này không chỉ nặng thiên quân, mà còn ẩn chưa phong mang vô kiên bất tồi, xuyên qua cơ thể yêu thú, máu tươi nhuộm thắm mặt đầm.

Từ trong lòng lấy ra một chiếc túi dệt đen dệt bằng sợi vàng, Diệp Trần moi nội đan của yêu thú cá sấu, cộng với kim đỉnh ngân xà thảo cùng ném vào trong hộp ngọc.

Buộc chặt túi bên hông, Diệp Trần thân hình lóe lên, tiến vào sâu hơn.

Mới đi được vài bước, nguy hiểm đã lại xuất hiện.

Từ hai cây đại thụ cắm rễ xuống đầm. bay ra mấy chục con quái có cánh dạng xà, quát điểu phát ra những tiếng chiu chiu, từ bốn phương tám hướng tấn công Diệp Trần.

– Xưng vương xưng bá!

Một quyền đánh ra, hắc quang dạng ô che kín thân hình Diệp Trần, quái điểu như đụng phải một bức tường vô hình, dội ngược ra ngoài, bị quyền kình vặn xoắn, miệng thổ huyết, cánh gãy lìa, rơi rào rào xuống đầm, dần dần chìm xuống.

– Thiên Mộng cổ địa là thượng cổ truyền thừa chi địa, hoàn cảnh bên trong vẫn còn trạng thái thượng cổ, yêu thú cũng là yêu thú thượng cổ, mạnh mẽ không gì sánh được!

Căn cứ yêu khí mạnh yếu, Diệp Trần dễ dàng nhận ra yêu thú cá sấu là yêu thú cấp bốn, quái điểu đáng sợ là yêu thú cấp ba, chỉ là so với yêu thú bên ngoài, yêu thú trong này lợi hại hơn ba bốn phần, phòng ngự cường hãn dị thường, đến bá quyền quyền kình đơn thuần cũng không đánh chết chúng.

Đầm lầy này không biết rộng bao nhiêu, Diệp Trần đã đi hết nửa canh giờ, vẫn chưa nhìn thấy biên giới.

Cả quãng đường, yêu thú thượng cổ đột kích nhiều vô số kể, vừa lúc nãy, một con yêu thú ốc sên to bằng con bê phun chất nhầy vào phía hắn, thứ chất nhầy này không chỉ cực dính mà còn mang theo độc khí, nếu như không phải Diệp Trần phản ứng nhanh, tranh được trong gang tấc thì e rằng đã trúng chiêu của nó rồi.

Cuối cùng, yêu thú ốc sên bị Diệp Trần một kiếm chém bay đầu, đây cũng là lần đầu tiên hắn xuất kiếm trên đầm, đủ biết con yêu thú này cường đại thế nào.

Một bước nhảy lên cây, Diệp Trần thu gọn thân thể, quay đầy nhìn sang vùng đấy cháy xém cách đó vài chục mét.

Trên mặt đất bằng phẳng dựng một tấm bia đá sứt mẻ, chữ khắc trên đó đã mờ gần hết.

Trước bia đá, một cây thiết côn cắm ngập trong đất, chỉ lộ ra nửa sau chừng một mét.

– Ồ!

Diệp Trần hai mắt sáng rực, từ trên thiết côn dường như có sóng linh khí tán phát, vũ khí bình thường không có hiệu quả này, hắn có thể khẳng định.

Không lẽ là bảo khí?

Mặc dù hắn thích bảo kiếm, nhưng không có nghĩa hắn coi thường những bảo khí khác, ngoài thị trường, một thanh hạ phẩm bảo khí chí ít trị giá trăm vạn lạng vàng, tốt hơn một chút có thể bán hai ba trăm vạn lạng, đỉnh tiêm hạ phẩm bảo khí như Liệt không đao thậm chí có thể bán bốn năm trăm vạn lạng.

Hạc Ảnh Bộ thi triển, Diệp Trần thân ảnh biến mất trên cành cây, lần thứ hai xuất hiện đã đứng trước tấm bia đá sứt mẻ.

Giơ tay nắm lấy thiết côn, Diệp Trần dùng lực rút.

Hùng!

Hỏa diễm xích hồng sắc phóng thẳng lên trời, thiệu rụi cây đại thụ bên cạnh.

Đây không phải một cây thiết côn, mà là cây thiết thương huyền hắc, dài hai mét ba, thân thương có những đường hoa văn xoắn ốc, mũi thương bốn cạnh, giữa các cạnh lại có một phần lõm vào, nhìn không kĩ còn tưởng là một đóa hỏa diễm đang cháy bùng trên đỉnh thiết côn.

– Hạ phẩm thương, tốt.

Diệp Trần có thể cảm nhận khí tức nỏng rực đang lưu động trong thiết thương, chỉ cần khẽ thôi động chân khí, luồng khí tức này sẽ phun phát, sát thương kẻ thù, nhưng so với đại đao đầu hổ trong Linh Giới Trữ Vật và Liệt không đao của Lâm Kì thì vẫn kém hơn đôi chết, bảo khí được gọi là bảo khí bởi vì nó mang trong mình sức mạnh, như đao khí ẩn hàm trong Hổ đầu đại đao, Võ giả Luyện Khí Cảnh cũng có thể phát huy đại uy lực, Liệt không đao của Lâm Kì cũng tương tự vậy, thanh hạ phẩm bảo thương này ẩm hàm sức mạnh hỏa diễm, phối hợp với người tu luyện hỏa hệ chân khí là tốt nhất.

Cầm thiết thương trong tay, Diệp Trần nhíu mày.

Với một thanh thiết thương dài như thế này, nên bỏ vào đâu, không thể cầm trên tay mãi được!

Không có Linh Giới Trữ Vật đúng là không tiện chút nào!

Diệp Trần lắc đầu cười khổ.

Cách đó mấy ngàn mét, bốn năm đệ tử của các tông môn khác nhau nhìn thấy phía trước có hỏa quang lấp lánh, nhãn thần lóe lên, không hề do dự lao đến.

– Có người đến.

Diệp Trần đang chuẩn bị rời đi, thân thể khựng lại, sau mấy hơi thở, xung quanh hắn, bốn năm đệ tử xuất hiện, đều là tông môn của các quốc gia khác nhau, chằm chằm nhìn vào hạ phẩm bảo thương trên tay Diệp Trần, ánh mắt không giấu nổi vẻ tham lam.

– Tiểu tử, bỏ thương xuống.

– Tự động chặt một cánh tay thì sẽ tha chết cho ngươi.

– Bảo vật tốt như vậy mà định nuốt một mình, gieo gió gặt bão.

Năm người từ từ áp sát, định cướp lấy hạ phẩm bảo thương.

Diệp Trần cười lạnh, năm người này đều là Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong võ giả, từ khí tức có thể phán đoán, ba người là chuẩn công tử cấp, ha người là công tử cấp.

– Muốn cướp thương, nạp mạng trước đã.

Không có sát khí, không có ám khí, Diệp Trần có là nhuệ khí, nhuệ khí sắc bén vô kiên bất toái.

– Muốn chết!

Đệ tử tông môn đứng gần nhất xuất thủ, giơ tay đánh ra một chưởng, bàn tay chân khí to như bàn xay áp bách đến.

Chút này không xứng để hắn xuất kiếm, Diệp Trần tay giữ thiết thương, một thương đâm ra.

Hùng!

Hỏa diễm xích hồng sắc xuyên qua bàn tay chân khí, nhảu vào họng hắn.

Ba!

Phần đầu bay ra, chỗ đứt cháy xém.

– Hắn có hạ phẩm bảo thương, cùng nhau động thủ.

Bốn người còn lại giật mình, sỡ hãi hô lên.

– Không biết sống chết!

Một hồi mã thương nữa đánh ra, thương ảnh trập trùng như núi, là Diệp Trần đang dùng thiết thương tung ra chiêu Sơn loan điệp phong trong Cô phong thập tam kiếm.

Đệ tử tông môn sau lưng vẫn chưa kịp tiếp cận, trên người đã có thêm một cái lỗ cháy đen, chí mạng trên trán, nửa hộp sọ bay ngược ra sau.

Một thương đâm chết một đệ tử tông môn, Diệp Trần cũng không đổi khí, thiết thương quét ngang, hỏa diễm xích hồng sắc bạo phát, đập lên hông trái một người khác.

Rắc một tiếng, người kia thân thể gãy đôi, rơi xuống đầm.

– Chạy mau, tên này không phải Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì bình thường.

Hai tên còn lại cuối cùng cũng hiểu, Diệp Trần không phải là người chúng có thể đụng vào, thông thường, võ giả tay cầm hạ phẩm bảo khí chống lại hai võ giả đồng cấp đã là cực hạn rồi, không thể một lúc ra tay ghết chết ba người, lực chiến đấu phải cường đại thế nào mới có thể làm được điều đó.

Không chạy bây giờ đợi thêm lúc nữa mới chạy e rằng quá muộn.

Một người chạy hơi chậm, bị Diệp Trần đánh nổ đầu, một người khác đã ở cách xa vài trăm mét, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm bỗng cảm thấy ngực nóng ran, cúi đầu nhìn, mũi thương như hỏa diễm xoắn cố đâm xuyên qua ngực, ghim chặt hắn vào thân cây.

Đại thụ bùng bùng cháy, hỏa quang cuộn thẳng lên trời.

Chạy đến rút thương, Diệp Trần thầm nghĩ: Đối với mình mà nói, thực lực công tử cấp đã không đủ dùng, chỉ trách chúng quá xui xẻo.

Không lập tức rời đi, Diệp Trần đột nhiên quay người.

– Đến lúc hiện thân rồi đó! Bằng hữu.

Xoạt!

Một bóng người nhảy ra, đáp xuống một tảng đá nằm giữa trung tâm đầm lầy.

– Không tệ, tay cầm hạ phẩm bảo thương, có thể một lúc giết chết năm đệ tử của các tông môn khác nhau, nếu như có thể nói, ta không muốn giết ngươi, nhưng ngươi phải chặt đứt một cánh tay của mình, về phần bảo thương, ta sẽ coi đó như chiến lợi phẩm, ngươi thấy thế nào.

Người nói là một thanh niên tuổi độ hai mốt hai hai, mắt to mày rậm, trên người tản phát lệ khí cường liệt, bên cạnh một con độc xà vừa ló đầu đã bị hắn một dẫm thành hai mảnh.

Miễu sát thượng cổ yêu thú cấp ba, mạnh quá!

Diệp Trần thấy đối phương không đơn giản, ở Thiên Mộng cổ địa, thượng cổ yêu thú cấp ba phòng ngự cường hãn dị thường, đến Bá quyền quyền kình của hắn cũng không thể giết ngay lập tức, vậy mà đối phương có thể ra tay nhẹ nhàng như vậy, người này thực lực đã tiếp cận cao thủ Tiềm long bảng khóa trước.

– Dựa vào ngươi sao?

Nếu như là trước đây, Diệp Trần không dám chắc mình có thể đánh bại đối phương, nhưng hôm nay thì không giống vậy.

Người thanh niên cười lạnh một tiếng,

– Tiềm long bảng khóa trước, ta xếp thứ bảy mươi lăm, đáng tiếc Tiềm long bảng chỉ có bảy mươi hai suất, nhưng nếu như so sánh ta với những Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong khác, ngươi sẽ chết rất thảm, những người đó ta giơ tay nhấc chân là có thể tiêu diệt một đám.

– Bây giờ muốn sống hay muốn chết, lựa chọn đi.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Ồ sao kỳ vậy mình vừa test vẫn zô được mà bạn ^^!Bạn xác nhận ở gmail chưa bạn ?Phải xác nhận ở gmail mới kích hoạt hoàn tất nhé bạn :)
https://audiosite.net
Đinh Cường 5 ngày trước
Đăng kí hội viên mà k đăng nhập đc nhỉ
https://audiosite.net
Cường 5 ngày trước
Cám ơn vì đã đc nghe truyện rất hay
https://audiosite.net
Ngại quá mới mở tính năng thành viên hội viên mới nghe audio được mất cậu up audio chưa quen chọn nhầm bạn à:)Mình đã fix lại nhé bạn All mọi người đều có thể nghe nhé ^^!
https://audiosite.net
Tôi 6 ngày trước
Sao nghe không đc vậy ad
https://audiosite.net
Bộ truyên sắp đến hồi kết nhé chư vị đạo hữu :)Giờ chỉ còn ngoại truyện diễn biến tiếp...Tác giả có rất nhiều hạn chế phần ngoại truyện này nhưng ở trang mình vẫn free ( miễn phí ) cho các bạn vs chư vị đạo hữu.^^!Thông tin trên fb sẽ biết rõ hơn nhé:)Không mong gì hơn ngoài like vs share ủng hộ tụn mình tiếp tục làm bộ này nhé.Xin chân thành cảm ơn ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại + up full nhé.Thật xin lỗi bộ này do CTV: Đình Huy up có chút sai sót quên yêu cầu hội viên mới nghe được.Thực tình mà nói bộ này khá kén chọn người đọc nhé :)Truyện theo motyc từ từ đánh trọng tâm tính cách main chính, sự trưởng thành từ người lương thiện trở lên quyết đoán sát phát...Cũng không có gì là lạ bộ này main tu đạo là Nhân Gian Đạo có thể nói khá thú vị, đa số nhờ ngộ trải qua nhân sinh để ngộ đạo bản thân...Ừm...mình đã bảo huy up full bộ này và sửa all mọi người đều có thể nghe nhé.^^!Đa tạ ^^!
https://audiosite.net
Đa tạ đạo hữu bộ này mình tưởng fix rồi ai dè quên...Mong Đạo Hữu lượng thứ - Đã fix lại full rồi nhé ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu :)Đạ ta đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báoĐã fix lại kèm theo chương mới nhất nhé :)
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)Cảm ơn đạo hữu ^^
https://audiosite.net
Đã fix lại theo yêu cầu !!Đa tạ đạo hữu ^^