Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 190 [Chương 1002(b) đến 1009]
❮ sautiếp ❯Chương 1002(b): Cút xuống cho ta (trung)
Theo như lời Vân Tiêu Thủy, xác thực chân nguyên của Cao Chí Viễn chưa có ổn định. Chỉ là vừa rồi hắn một mực lo đột phá hỏa chi áo nghĩa. Trước đây hỏa chi áo nghĩa của hắn cũng đã đối mặt với đột phá, nhưng lần này lại nước chảy thành sông, thuận lợi hơn không biết bao nhiêu lần.
– Ngươi cẩn thận một chút!
Mạc Tiểu Đường nhắc nhỏ.
– Ta sẽ chú ý!
Cao Chí Viễn mỉm cười với Mạc Tiểu Đương, chăm chú nhìn Vân Tiêu Thủy.
Thối lui vào trong đám người, Mạc Tiểu Đường nhìn hai người, đầu long này cau lại.
Vân Tiêu Thủy mở đầu công kíc, vừa lên chính là Thiên Lôi Thập Bát quyền mà vừa rồi đánh cho Cao Chí Viễn thổ huyết, thế nhưng khí thế lần này đáng sợ hơn lần trước rất nhiều. Quyền ảnh hiện lên lôi điện, thiểm điện ngang trời.
Giơ kiếm đón đỡ, Cao Chí Viễn đơn giản phá liền mười sáu quyền đầu tiên.
– Quyền thứ mười bảy!
Vân Tiêu Thủy nổi giận, gầm lên một tiếng. Quyền ảnh lôi điện hóa thành một con lôi long, dương nanh múa vuốt đánh về phía Cao Chí Viễn, thế đi như điện.
– Liệt Diễm Kiếm!
Cao Chí Viễn lăng không nhảy lên, một kiếm chém xuống, thổi phù một tiếng, lôi long bị chặt đứt đầu. Dư thế kiếm khí chưa tiêu, tiếp tục công kích Vân Tiêu Thủy/
– Đây là kiếm khí gì?
Quyền thứ mười tám của Vân Tiêu Thủy không kịp xuất ra, hắn bị bức phải lui về phía sau. Kiếm khí của Cao Chí Viễn phát ra hỏa diễm, so với trong tưởng tượng còn cứng cỏi hơi, rất khó diệt. Không chỉ phá được quyền thứ mười bảy của Vân Tiêu Thủy là dư thế của kiếm khí còn lưu lại hơn phân nửa thực lực.
– Quả nhiên là Bất Hủ kiếm ý!
Khoog biết từ khi nào, Diệp Trần đã đứng ở trên đỉnh đại điện nghị sự. Thế nhưng mọi người ở đây không một ai phát hiện ra hắn. Bản thân Diệp Trần hoàn mỹ dung nhập vào trong bóng râm trên nóc nhà. Nếu không tỉ mỉ quan sát thì ngay cả Bán Bộ Vương Giả cũng không thể nào phát hiện được. Đây là chỗ đặc biệt của ảnh chi áo nghĩa.
Đúng như Diệp Trần nói, kiếm ý của Cao Chí Viễn chính là Bất Hủ. Đương nhiên kiếm ý của Cao Chí Viễn không thể nào so sánh được với Diệp Trần. Diệp Trần ngoại trừ Bất Hủ kiếm ý ra còn có Hủy Diệt kiếm ý. Nếu như Hủy Diệt kiếm ý dung nhập vào trong Sát Lục kiếm ý thì cho dù là Bất Hủ kiếm ý có cường đại như thế nào đi nữa đối mặt với kiếm ý dung hợp này cũng trở nên tầm thường. Đơn giản đây là kiếm ý siêu cường công thủ toàn diện.
– Thần quang lôi long quyền!
Thiên lôi thập bát quyền cần có chính là tích lũy khí thế, nếu không tích lũy được lại đánh ra quyền thứ mười tám thì uy lực sẽ thua xa quyền thứ mười bảy. Chính vì thế mà Vân Tiêu Thủy liền thay đổi võ học, đánh ra một quyền ẩn chứa thủy chi áo nghĩa và lôi chi áo nghĩa.
Phụt!
Hỏa diễm kiếm khí bị tắt, hơi nước nồng nặc bắn tới trước mặt Cao Chí Viễn. Ẩn chứa trong đó là một tia lôi điện đánh lên người Cao Chí Viễn khiến cho tóc tai của hắn dựng thẳng đứng lên, thân thể bị chế trụ không có khí lực.
Cùng lúc đó một con lôi long màu đen rít gào trùng kích lên người Cao Chí Viễn.
– A! Phá cho ta!
Toàn thân Cao Chí Viễn cháy đen, khóe miệng chảy ra rất nhiều tiên huyết. Ánh mắt Vân Tiêu Thủy giật mình nhìn Cao Chí Viễn. Hắn không ngờ một kiếm của Cao Chí Viễn lại có thể chém đôi lôi long màu đen của hắn.
– Không có khả năng! Vì sao hắn còn có thể xuất ra kiếm khí?
Vân Tiêu Thủy kinh hãi, phản ứng vô hình trở nên chậm chạm.
Chỉ có Diệp Trần và Lệnh Hồ Dực là nhìn ra, Cao Chí Viễn ở thời điểm mấu chốt chân nguyên đề thăng, không hề để ý tới di chứng mạnh lẽ phá hủy sát chiêu của Vân Tiêu Thủy. Đương nhiên nỗi lực của hắn cũng phải trả giá đắt, kinh mạch trong cơ thể hầu như đã đứt đoạn, chân nguyên hỗn loạn. Lúc này hắn cũng chỉ dựa vào sức lực của bản thân mà chống đỡ xuất ra một kiếm cuối cùng về phía Vân Tiêu Thủy liền vô lực.
– Vân sư đệ! Ngươi làm sao vậy?
Lệnh Hồ Dực không có khả năng mở mắt trừng trừng nhìn Cao Chí Viễn đánh bại Vân Tiêu Thủy, miệng hắn đề tỉnh Vân Tiêu Thủy nhưng thực chất âm thầm dùng âm lãng công kích Cao Chí Viễn.
Chương 1003: Cút xuống cho ta (hạ)
Bán Bộ Vương Giả sinh ra âm lãng tuy không thể giết chết Linh Hải Cảnh hậu kỳ nhưng để đối phương bị ảnh hưởng là điều có thể.
Mà với tình cảnh của Cao Chí Viễn lúc này, làm sao có thể chống đỡ được.
Phụt!
Một ngụm tiên huyết phun ra, trong mắt Cao Chí Viễn hiện lên một tia kiên nghị. Hắn dùng hết khí lực cuối cùng đâm một kiếm về phía Vân Tiêu Thủy.
– Muốn chết!
Lệnh Hồ Dực thầm giận, cách không điểm chỉ bắn ra.
Ba!
Đáng tiếc, chỉ kính của Lệnh Hồ Dực chưa có hiệu quả thì một đạo kiếm khí như sợi tóc đã phát chỉ kính của hắn. Không có sự ngăn trở nào, một kiếm cuối cùng của Cao Chí Viễn tự nhiên đâm xuyên qua thân thể của Vân Tiêu Thủy. Đồng thời thân thể của hắn cũng bị đánh văng ra ngoài, ngửa mặt lên trời phun ra vô số tiên huyết, toàn thân bị hỏa diễm bao vây.
– Người nào! Cút xuống cho ta!
Lệnh Hồ Dực nhìn về phía đỉnh mãi của nghị sự đại điện, quát lên một tiếng chói tai. Khí tức Bán Bộ Vương Giả bộc phát phóng thẳng lên cao, thay đổi bất ngờ.
– Nếu như sư đệ của ngươi cùng đệ tử Trường Thiên phái của ta luận bàn thì ngươi xen tay vào làm gì?
Trên đỉnh nghị sự đại điện, bóng đen cử động, hóa thành một người mặc áo lam. Chính là Diệp Trần, hắn lạnh lùng cười, thân hình chợt lóe xuất hiện ở trung tâm sân lớn.
– Là Diệp trưởng lão.
– Diệp trưởng lão tới!
Đệ tử Trường Thiên phái thở ra một hơi trọc khí. Lệnh Hồ Dực cấp cho bọn họ áp lực quá lớn. Một pho tượng thiên tài Bán Bộ Vương Giả có bao nhiêu cường đại, không người nào biết. Chỉ có những thiên tài Bán Bộ Vương Giả mới có thể chống đỡ. Không thể nghi ngờ, Diệp Trần và Lệnh Hồ Dực cùng một cấp bậc.
– Ngươi là người phương nào? Ta chưa từng nghe qua Trường Thiên phái có vị Bán Bộ Vương Giả thứ hai.
Lệnh Hồ Dực thấy Diệp Trần so với hắn còn trẻ tuổi hơn, sát ý kiềm chế ở trong lòng, lạnh lùng nói.
– Bất tài, tại hạ là tân nhậm thái thượng trưởng lão của Trường Thiên phái.
Diệp Trần có thể cảm giác được tu vi của Lệnh Hồ Dực và hắn tương đương nhau đều là Bán Bộ Vương Giả cao giai. Chỉ là khí tưc của Lệnh Hồ Dực so với Hắc Diệu Vương còn mạnh hơn.
– Thái thượng trưởng lão của Trường Thiên phái?
Lệnh Hồ Dực nhướng mày. Trường Thiên Phái từ lúc nào có một Bán Bộ Vương Giả trẻ tuổi như vậy. Chẳng lẽ bí mật bồi dưỡng. Không có khả năng, coi như bí mật bồi dưỡng làm sao có thể thoát khỏi sự giám thị của ba tông môn lớn. Chỉ có một lời giải thích duy nhất, người này từ bên ngoài tới Trường Thiên phái, hắn cùng Trường Thiên phái có quan hệ sâu xa như thế nào.
– Hay là bọn họ không có nói cho ngươi biết tình của của Trường Thiên phái. Ta khuyên ngươi một câu, tốt nhất là nên ly khai Trường Thiên phái. Bằng không ngươi sẽ hối hận vì đã đến đây.
Lệnh Hồ Dực cũng không vội vã động thủ. Tu vi của Diệp Trần và hắn tương đương nhau, hắn muốn đánh bại đối phương không phải là điều dễ dàng.
-Tình cảnh của Trường Thiên phái ra sao ta tự nhiên biết rõ ràng. Nếu không làm sao ta lại nhận chức vị thái thượng trưởng lão của Trường Thiên phái. Có ta ở đây sẽ không cho phép ngoại nhân đễ vũ nhục Trường Thiên phái. Mặc kệ là Cực Thiên Tông cũng vậy, Ngốc Ưng Cốc cũng chẳng sao hay là Đại Địa Chi Hùng gia tộc cũng khẳng khác gì. Tất cả đều không có khả năng đứng trước mặt ta mà vũ nhục Trường Thiên phái.
Nghe vậy Lệnh Hồ Dực giận giữ cười lớn. Hắn khuyên bảo như vậy đã cấp cho Diệp Trần không ít mặt mũi. Nghĩ không ra đối phương không cấp cho bản thân hắn mặt mũi mà còn không để ba tông môn lớn vào trong mắt.
– Xem ra, ngươi không thấy quan tài không rơi lệ!
Con mắt Lệnh Hồ Dực híp lại, sát khí nổi lên bốn phía.
– Cực Thiên Tông có lòng, vậy tiếp một kiếm của ta.
Một đạo kiếm khí màu trắng từ chỗ ở của Lục trưởng lão bắn tới. Người phát ra kiếm khí hiển nhiên là Lục trưởng lão. Tuy Lục trưởng lão thần trí không rõ ràng, không phân biết được ai với ai. Nhưng đối với khí tức Bán Bộ Vương Giả của ba tông môn lớn vô cùng quyên thuộc. Cực Thiên Tông là tông môn tu ma. Trong Cực Thiên Tông, ma công lợi hại nhất chính là ma công mà Lệnh Hồ Dực tu luyện. Ma công này tự nhiên chính là tiêu chí của Cực Thiên Tông. Cho nên khi Lục trưởng lão cảm ứng được cỗ hơi thở này mới kêu lên xuất một kiếm đánh tới.
– Muốn chết.
Lệnh Hồ Dực nắm tay phải lại, cách không đánh tới.
Phụt một tiếng!
Kiếm khí của Lục trưởng lão bị quyền kinh cách không đánh nát, theo gió mà tiêu tán. Dư thế quyền kính chưa tiêu đánh lên chân nguyên hộ thể của hắn, khiến hắn bay ngược về phía sau.
Lệnh Hồ Dực còn muốn ra tay đánh cho Lục trưởng lão bị thương nặng. Nhưng Diệp Trần đã rút kiếm ra khỏi vỏ, kiếm vừa ra đã phát ra kiếm ý lạnh thấu xương, giống như một cơn lốc hủy diệt tập kích Lệnh Hồ Dực. Lúc này Lệnh Hồ Dực không còn tâm trạng đối phó với Lục trưởng lão nữa, hắn cảm giác được chỉ cần bản thân hơi sơ ý một chút thôi sẽ trả giá đắt.
– Hủy Diệt kiếm ý! Thảo nào ngươi kiêu ngạo như vậy!
Nhãn thần Lệnh Hồ Dực ngưng trọng, Cao Chí Viễn vừa rồi sử dụng Bất Hủ kiếm ý đã nằm ngoài dự liệu của hắn, nhưng bản thân hắn còn chưa để vào trong mắt. Thế nhưng Hủy Diệt kiếm ý của Diệp Trần tuyệt đối không phải Cao Chí Viễn có thể so được. Chỉ sợ đã đạt tới tứ giai đỉnh phong, thậm chí là ngũ giai.
Hơn nữa trên phương diện công kích, Hủy Diệt kiếm ý đáng sợn hơn Bất Hủ kiếm ý rất nhiều.
– Chỉ là kiếm ý cao không có nghĩa là thực lực cũng cao! Ma Phong thần quyền!
Chân phai tiến về phía trước một bước, cánh tay phải Lệnh Hồ Dực huyễn hóa ra vô số tàn ảnh, quyền phong màu đen phô thiên cái diện đánh tới Diệp Trần. Trong quyền phong này ẩn chứa phong chi áo nghĩa và hắc ám áo nghĩa, giống như một cơn gió hắc ám, đi đến đâu người chết đến đó, thanh thế rất kinh người.
– Lùi lại!
Phá Tà kiếm trên tay, Diệp Trần tà tà vung lên, Tàn Nguyệt kiếm kính xé rách quyền phong màu đen, nghịch lưu mà lên.
– Không tốt!
Kiếm chiêu Tàn Nguyệt của Diệp Trần quá cường đại. Lệnh Hồ Dực có dự cảm ngay cả chân nguyên hộ thể của mình cũng không thể nào ngăn trở được kiếm kinh này.
Bá!
Hắc sắc huyễn ảnh chợt lóe lên, Lệnh Hồ Dực bay lên cao.
Mất đi lục tiêu, hắc sắc kiếm đánh một đường thẳng tắp bay đi thật xa rồi mới tiêu tán.
– Ma Phong Thiên Khấp!
Lệnh Hồ Dực đang muốn thi triển chiêu thức tối hậu trong Ma Phong thần quyền, thế nhưng thức mở đầu còn chưa có thi triển hết, Diệp Trần đã xuất hiện ở trước mặt hắn. Bất đắc dĩ Lệnh Hồ Dực nện một quyền lên thân Phá Tà kiếm của Diệp Tràn. Cả hai người đều bắn lên trời cao, ngay cả ngọn núi cao nhất Trường Thiên phái cũng chỉ còn lại một điểm đen.
Chương 1004: Lệnh Hồ Dực bị thương nặng (thượng)
– Vì sao tộc độ nhanh như vậy?
Lệnh Hồ Dực hoảng sợ.
– Ở đây hẳn là sẽ không lan đến ngọn núi cao nhất Trường Thiên phái.
Trên trời cao, Lệnh Hồ Dực và Diệp Trần đứng cách nhau vài dặm. Phá Tà kiếm trên tay Diệp Trần xuất ra kiếm quang vô cùng sắc bén, co duỗi không ổn định.
– Ngươi rốt cục là người phương nào?
Diệp Trần thể hiện thực lực đáng sợ như vậy khiến cho Lệnh Hồ Dực phải kinh hãi. Hắn tuy không nằm trong bẳng dự khuyết Sinh Tử Cảnh của Huyết Thiên đại lúc, nhưng hắn tự nhận cho dù là thành viên dự khuyết Sinh Tử Cảnh cũng có vài người không phải là đối thủ của hắn. Hắn bất quá chỉ sinh muộn mấy năm mà thôi, còn chưa có tiến nhập Sinh Tử bí cảnh.
– Ta là ai không quan trong. Quan trọng là ngươi nên trở về nói cho mọi người một chút. Đừng để người Cực Thiên Tông đến đây rước lấy nhục nhã.
Diệp Trần thản nhiên đáp.
– Cuồng vọng! Ngươi cho rằng có thể đánh thắng được ta.
Lệnh Hồ Dực quát lên một tiếng, chân nguyên trong cơ thể vận chuyển đến cực hạn, quyền sáo trên tay tản mát ra một vòng quang hoàn bá đạo. Cái bao tay này là do Lệnh Hồ Dực may mắn có được, là một đôi ngụy cực phẩm quyền sao. Dựa vào đôi quyền sao nào hắn mới dạm ngạnh kháng kiếm khí của Diệp Trần.
– Diệp trưởng lão cư nhiên bức lui đệ nhất thiên tài Lệnh Hồ Dực?
– Thật mạnh quá. Diệp trưởng lão đến tột cùng có lai lịch như thế nào?
Mọi người ở Trường Thiên phái tuy biết Diệp Trần có quan hệ với Chiến Vương nhưng thận phận của hắn thì không một người nào biết được. Cho nên mọi người đối với Diệp Trần vô cùng hiếu kỳ, bởi vì với thiên phú và thực lực của Diệp Trần như vậy hắn không có khả năng là một người vô danh. Rất có thể là một nhân vật oai phong lẫm liệt.
Trên sân rộng Lục trưởng lão và Lý Trưởng Phong đứng chung một chỗ. Lục trưởng lão không có giống như lần trước liều lĩnh tấn công Lệnh Hồ Dực, bởi vì có Diệp Trần đang đánh nhau với Lệnh Hồ Dực. Tuy thần trí của Lục trưởng lão không rõ ràng nhưng bản năng vẫn còn đó.
– Các ngươi dẫn Chí Viễn đi nghỉ ngơi trước.
Lý Trường Phong phân phó cho vài tên chấp sự mang Cao Chí Viễn đi nghỉ ngơi. Sau đó ánh mắt lại để ý lên cao. Lệnh Hồ Dực không phải là một người dễ đánh bại. Hiện tại chỉ có Diệp Trần mới có khả năng đó. Nếu như ngay cả Diệp Trần cũng không thể nào đánh bại được Lệnh Hồ Dực thì sau này Trường Thiên phái không thể sống nổi.
Đinh đinh đang đang!
Quang mang rực rỡ ở trên không trung không ngừng lóe sáng. Diệp Trần và Lệnh Hồ Dực giao tranh rất kịch liệt, tốc độ xuất chiêu của hai người rất nhanh, đám người Lý Trường Phong muốn nhìn thấu cũng không được. Cả hai người đều là thiên tài, thân kinh bác chiến, cuộc chiến kịch liệt không thể dùng lực công kích để mà hình dung. Ngoài tốc độ, kinh nghiệm ra thì đây còn là cuộc chiến đấu về thiên phú.
– Ma Phong Thiên Khấp!
Lần này, Lệnh Hồ Dực thuận lợi thi triển ra thức mạnh nhất của Ma Phong Thần Quyền. Một thức này mang theo phong chi áo nghĩa và hắc ám áo nghĩa kết hợp với nhau. Một quyền này đánh ra tạo thành một con lốc đen sẫm vù vù rung động. Trong mơ hồ có thể nghe được tiếng khóc rống, giống như trời đất đang khóc.
– Quả nhiên so với Hắc Diệu Vương mạnh hơn rất nhiều!
Tuổi của Hắc Diệu Vương quá lớn, theo lý thuyết không có khả năng bước vào Sinh Tử huyền quan. Nhưng hắn hết lần này tới lần khác vẫn có gắng bước vào. Chỉ là luận thực lực Hắc Diệu Vương không vằng Lệnh Hồ Dực, lại càng không giống như Lôi Linh Vương. Lôi Linh Vương là cường giả Bán Bộ Vương Giả mạnh nhất đáng sợ nhất mà Diệp Trần đã gặp. Nếu như không sử dụng Thiên Hạt Kiếm, không gọi ra Nguyên Hoàn Ảnh Tượng, Diệp Trần cũng không nắm chắc thắng được Lôi Linh Vương.
Đối mặt với một quyền tuyệt cường của Lệnh Hồ Dực, Diệp Trần cũng không tránh né. Phá Tà Kiếm thẳng tắp chém tới, trong hư không xuất hiện một đạo kiếm khí hình cung kinh diễm màu đen.
Khi Tàn Nguyệt kiếm khí của Diệp Trần xuất ra, Ma Phong Thiên Khấp của Lệnh Hồ Dực yếu nhược hơn không ít. Hai đòn công kích của hai người chạm nhau, quyền phong bắt đầu khởi động như nước thủy triều lập tức bị bổ ra làm đôi, căn bản không thể ngăn trở một chút nào. Lệnh Hồ Dực cả kinh liên tục xuất quyền mới trung hòa được một kiếm này.
Thế nhưng, chiêu tiếp theo của Diệp Trần lập tức đánh tới.
Xích!
Trong hư không kiếm quang chợt lóe lên, Diệp Trần đột ngột đi tới trước mặt Lệnh Hồ Dực. Một kiếm đâm tới, bởi vì tốc độ một kiếm này quá nhanh, lại không có quỹ tích cố định. Một lỗ kiếm nhỏ như sợi tóc xuất hiện trên chân nguyên hộ thể của Lệnh Hồ Dực.
Thương một tiếng!
Ngực Lệnh Hồ Dực tóe lên hỏa tinh, toàn thân bay ngược về phía sau chừng ba bốn dặm, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
– Đây là tốc độ kiếm gì?
Trong lòng Lệnh Hồ Dực phát lạnh. Quỹ tích di động của Diệp Trần hắn miễn cưỡng có thể thấy rõ. Thế nhưng quỹ tích xuất kiếm của Diệp Trần hắn một điểm cũng không cảm ứng được. Ở Huyết Thiên đại lục hắn không phải chưa có giao tiếp qua với thiên tài đứng đầu trong bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh. Cũng có một, hai vị cùng với hắn đã giao thủ qua, thế nhưng không có một ai có được tốc độ xuất thủ như Diệp Trần.
Cúi đầu nhìn ngực của mình, con ngươi Lệnh Hồ Dực co rụt lại. Áo giáp bán cực phẩm mặc ở trên người cư nhiên bị đâm thủng một lỗ nhỏ. Chỉ kém ba phần là có thể triệt để đục một lỗ.
Tê!
Trên cái sân rộng ở ngọn núi cao nhất Trường Thiên phái, mọi người nhịn không được hít một ngụm lãnh khí. Diệp Trần lại có thể đánh bại Lệnh Hồ Dực một cách dễ dàng như vậy. Điều này làm cho bọn hắn giật mình vô cùng. Chỉ nhìn một kiếm kia vùa xuất ra, lực công kích cường đại của Tàn Nguyệt bị lãng quên một cách nhanh chóng. Đối với người dùng kiếm tốc độ sử dụng kiếm của họ mới là điều đáng sợ. Ngẫm lại khi hai cao thủ giao đấu, một người còn chưa có động mà người kia đã xuất ra một kiếm. Đó là dạng thực lực kinh khủng đến như thế nào.
– Thực lực của Diệp Trưởng lão quả thật cường đại vô cùng. Lệnh Hồ Dực ở Huyết Thiên đại lục tiếng tăm lừng lẫy, là một thanh niên thiên tài. Thế mà cũng không chống đỡ được bao nhiêu lâu.
– Không thể như vậy được!
Một kiếm vừa rồi Lệnh Hồ Dực căn bản không cảm ứng được.
– Nếu như Diệp trưởng lão có thể chỉ dạy cho chúng ta làm sao có thể xuất kiếm nhanh được như vậy thì tốt biết mấy.
Một kiếm thông minh sắc sảo của Diệp Trần, bọn họ tự nhiên muốn học cũng không được. Trừ phi là tham ngộ được khoái chi áo nghĩa. Diệp Trần ở trên phương diện xuất kiếm đích xác đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực. Cho dù là vương giả Sinh Tử Cảnh cũng không nhất định làm được giống như hắn.
Chương 1005: Lệnh Hồ Dực bị thương nặng (trung)
Còn muốn đánh nữa?
Diệp Trần không có dự định đánh chết Lệnh Hồ Dực. Các thế lực ở Thiết Huyết Vực có căn cơ rất sâu, không cần phải chuyện gì cũng là tuyệt. Dù sao hắn còn ở Trường Thiên phái này dài dài.
– Thắng bại chưa phân, không nên đắc ý quá sớm.
Sắc mặt Lệnh Hồ Dực xám xịt, hắng giọng nói. Trước mặt một người tuổi tác so với hắn còn trẻ hơn, thực lực còn muốn kinh nhân hơn. Khiến cho bản thân hắn một điểm mặt mũi cũng không có. Đồng thời thực lực cường đại của Diệp Trần lại chiến cho Lệnh Hồ Dực chấn động đến tận sâu trong thâm tâm. Hắn nghĩ không ra ở trên Huyết Thiên đại lục nay hoặc mà những hải vực xung quanh còn có nhân vật nào như Diệp Trần.
Diệp Trần thấy Lệnh Hồ Dực chưa có từ bỏ ý định, thấy đối phương còn có thủ đoạn chưa có thi triển ra. Nhưng bản thân hắn cũng không sợ. Dưới Sinh Tử Cảnh có thể khiến cho Diệp Trần kiêng kị cũng không có mấy người. Mà những người đó, Diệp Trần cũng đã gặp qua một, hai người.
Phá Tà Kiếm ở trên tay của Diệp Trần không nhìn thấy thân kiếm, chỉ có thể thấy được những lỗ trống trên thân kiếm. Những lỗ kiếm này giống hệt như tuyệt chiêu Ma Ngân Diệt của hắc y lão giả. Dĩ nhiên ở trên hư không có thể lưu lại một tia vết tích.
Uy lực một kiếm thông minh sắc xảo này so ra kém hơn Tàn Nguyệt nhưng nói đến hiệu quả thì hơn xa. Mà cũng không thể so sanh xem hai kiếm cái nào hơn cái nào. Khi tốc độ kiếm nhanh đến một trình độ nhất định, trừ phi phòng ngự cực cao, nếu không ai gặp phải cũng chỉ thẹn bản thân mình thực lực không đủ mà thôi.
Về phần có thể ở trên hư không lưu ngân là do kiếm ý của Diệp Trần quá cường đại, Hủy Diệt kiếm ý ngũ giai, tương đương với kiếm ý bình thường lục giai đã có thể ảnh hưởng tới cấu tạo không gian. Nếu như không phải thực lực của Diệp Trần còn hơi yếu không thể phối hợp kiếm ý với nhau, bằng không chỉ bằng vào Hủy Diệt kiếm ý ngũ giai cộng thêm phủ xuống ý chí chiếu hình có thể ở ngoài nghìn vạn dặm giết địch. Đây chính là thủ đoạn của vương giả Sinh Tử Cảnh tài năng.
Lệnh Hồ Dực làm sao có thể tránh thoát được một kiếm này của Diệp Trần. Kiếm ý cường đại kia giống như linh hồn lực hoàn toàn tập trung vào hắn. Mặc kệ Lệnh Hồ Dực giãy dụa như thế nào cũng không có biện pháp thoát đi, phảng phất giống như mắc phải màng nhện, mặc kệ ngươi muốn làm gì thì làm.
Phụt!
Bán cực phẩm áo giáp xuất hiện trên người Lệnh Hồ Dực xuất hiện một lỗ kiếm. Sắc mặt Lệnh Hồ Dực càng lúc càng tái nhợt, trong miệng thỉnh thoảng phun ra một ngụm tiên huyết.
– Còn không chịu lý khai!
Diệp Trần đến bây giờ mới chỉ xuất ra sáu thành thực lực. Tu vi đối phương cùng hắn tương đương vậy mà không xứng để cho Diệp Trần toàn lực ứng phó. Cho tới nay bản thân Diệp Trần đều vượt cấp khiêp chiến. Cho dù gặp phải thiên tài đứng đầu cũng như vậy, huống chi chỉ là một Lệnh Hồ Dực.
Xích!
Lúc này đây!
Lỗ kiếm phảng phất xuyên phá hư không, xuất ra vô số đường chỉ màu đen xuyên thấu qua ngực của Lệnh Hồ Dực.
Oa!
Bán cực phẩm áo giáp trên người Lệnh Hồ Dực rốt cuộc cũng bị phá hỏng, hắn phum ra một ngụm máu lớn. Lệnh Hồ Dực cảm giác được sinh cơ bản thân mình bị một kiếm này lấy đi không ít. Xương cột sống hình như cũng có một lỗ kiếm nho nhỏ. Kiếm ý kinh khủng dĩ nhiên lại tấn công vào cốt tủy của hắn.
Sự cường đại của Diệp Trần khiến cho bản thân Lệnh Hồ Dực giận sôi sùng sục.
– Ghê tởm! Đây là ngươi bức ta! Cực Thiên Ma Thể!
Hộ thể chân nguyên của Lệnh Hồ Dực bỗng nhiên co rút lại, bám chặt vào mặt ngoài da thịt. Vừa nhìn qua thân thể hắn phảng phất giống như biến thành kim cương màu đen, không giống như nhân thể.
– Công pháp thiên cấp?
Diệp Trần nhướng mày.
– Không thích hợp, tựa hồ không xong!
Thiên cấp công pháp không thể truyền thừa, chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà tìm hiểu. Cũng chỉ có một vài biện pháp đặc thù để tham khảo. Nhưng tham khảo thiêp cấp công pháp cũng không hoàn mỹ. So với việc Diệp Trần dựa vào chính mình tìm hiểu Thanh Liên kiếm quyết, mặc kệ là cơ sở hay dị năng đặc thù thì kém hơn rất nhiều.
– Ta muốn phế bỏ ngươi!
Như dự liệu của Diệp Trần, Cực Thiên Ma Thể của Lệnh Hồ Dực không phải do tự bản thân hắn tìm hiểu được. Đây là một vị vương giả Sinh Tử Cảnh trong lịch sử của Cực Thiên Tông từ Cực Thiên Ma Công diễn hóa ra công pháp thiên cấp. Đồng dạng là Cực Thiên Ma Công nhưng có thể diễ biến ra công pháp thiên cấp không giống nhau. Nhưng mặc kệ là loại nào đi chăng nữa cũng rất khó tham khảo. Lệnh Hồ Dực có thể tham khảo được, nói lên thiên phú của hắn rất cao.
Cực Thiên Ma Thể có công dụng cường điệu, kích thích hoạt tính của thân thể, để thân thể ở trên phương diện phản ứng, tốc độ bạo tăng. Khả năng vận dụng chân nguyên cũng đạt đến cực hạn, so với việc vận dụng chân nguyên của một vị vương giả Sinh Tử Cảnh là như nhau. Tóm lại so với Bán Bộ Vương Giả thì cường đại hơn rất nhiều.
Bá!
Tốc độ của Lệnh Hồ Dực nhanh hơn trước rất nhiều, dĩ nhiên vượt qua tốc độ di chuyển của Diệp Trần. Hiển nhiên Cực Thiên Ma Thể này có thể mang đến cho hắn sự tăng phục cực đại.
– Cửu Phong Thiên Khấp.
Đồng dạng chiêu thức, nhưng giờ khắc này trên tay Lệnh Hồ Dực thi triển ra uy lực tuyệt luân, trình độ dung hợp áo nghĩa tăng cao thêm một bậc. Khả năng vận dụng chân nguyên cũng tăng lên rất nhiều.
– Thiên cấp công pháp này cũng không kém. Không biết Cực Thiên Ma Thể chân chính và Chiến Vương Bạch Kim Kiếm Thể khi xuất ra sẽ như thế nào.
Sắc mặt Diệp Trần không hề biến đổi. Nếu như hắn nguyện ý, có thể thi triển kiếm vực ngay lập tưc, để cho Lệnh Hồ Dực lâm vào cảnh xử tử lăng trì. Nhưng dù cho không có kiếm vực, chỉ với Kính Hoa Tan Biến, Diệp Trần cũng khiến cho Lệnh Hồ Dực bị thương nặng.
Chỉ là đối phương không đáng để cho hắn bại lộ nhiều con bài chưa lật.
– Phá!
Hai tay cầm kiếm, lần thứ hai Diệp Trần thi triển ra sát chiêu kiếm đạo Tàn Nguyệt. Lần Tàn Nguyệt có ẩn chứa đặc tính hủy diệt cường liệt. Đây chính là hiệu quả của việc Hủy Diệt kiếm ý hoàn toàn gia trì vào trong chiêu thức.
Chỉ thấy một vòng tàn nguyệt màu đen ở trên hư không chợt lóe lên rồi biến mất, lưu lại vết tích rất dữ tợn.
Huyết hoa đầy trời, Lệnh Hồ Dực vì sao tới, lại vì sao trở về?
Trên ngực Lệnh Hồ Dực, bán cực phẩm áo giáp đã hoàn toàn tan vỡ. Vết kiếm huyết sắc hầu như cắt ngang ngực hắn, tiên huyết từ đó chảy ra xối xả.
– Vì sao?
Lệnh Hồ Dực không có một chút năng lực phản kháng. Trên mặt hắn tràn ngập sự kinh ngạc, không thể tin tưởng.
Chương 1006: Lệnh Hồ Dực bị thương nặng (hạ)
Cực Thiên Ma Thể là con bài chưa lật lớn nhất của hắn, cũng là thứ mà hắn cậy vào để tiến nhập Sinh Tử bí cảnh lần này. Vậy mà lại bị phá vỡ một cách dễ dàng như vậy. Mà nhìn qua Diệp Trần một điểm lao lực cũng không có.
Hắn nào đâu biết rằng, Diệp Trần đã cường đại đến trình độ không thể dùng lý thuyết để suy đoán. Muốn đánh thắng được Diệp Trần mà tu vi không chiếm được ưu thế căn bản không có hi vọng thắng lợi. Đối với một thiên tài, vượt cấp khiêu chiến trở thành món ăn thúc uống của họ. Diệp Trần vượt cấp khiêu chiến đã trở thành một điều cơ bản của hắn. Rõ ràng trận chiến này hai người không cùng một cấp bậc.
– Điều này, quá cường đại!
Mọi người ở Trường Thiên phái mở to mắt nhìn. Nhãn lực của bọn họ không có bao nhiêu, bọn họ chỉ biết Lệnh Hồ Dực mặc kề đề thăng thực lực lên như thế nào cũng giống như một món đồ chơi trên tay của Diệp Trần vậy. Đơn giản bị hành hạ. Đồng dạng là thiên tài mà chênh lệch cũng quá lớn đi!
Chậm rãi rơi xuống sân rộng trên ngọn núi cao nhất, Diệp Trần thu kiếm vào vỏ, sắc mặt như thường.
Diệp Trần không có ý định đi nhìn Lệnh Hồ Dực. Đối phương nhận một kích toàn lực của hắn không trải qua mấy năm tĩnh dưỡng cũng đừng nghĩ đến việc khôi phục lại đến thời kỳ toàn thịnh. Chỉ với Hủy Diệt kiếm ý thôi cũng đủ khiến cho đối phương đau đầu rồi. Đây chính là kiếm ý không có gì không hủy được. Ngay cả vương giả Sinh Tử Cảnh cũng khó thanh trừ.
Chậm rãi thở dài một hơi, Diệp Trần ngẩng cổ nhìn lên trời. Không biết ở Chân Linh đại lục, bọn họ đã đạt tới trình độ nào. Lấy tiềm lực của Độc Cô Tuyệt, hẳn so với Lệnh Hồ Dực cường đại hơn mấy lần. Đạm Thai Minh Nguyệt cũng có thể như vậy, còn có con quái vật Sở Trung Thiên nữa.
Diệp Trần không biết thiên tài ở các địa phương khác như thế nào, nhưng ở Chân Linh đại lục, hắn tối coi trọng chính là ba người này.
Độc Cô Tuyệt với Tuyệt Vọng đao ý thực lực so với Diệp Trần lúc đó cũng chỉ hơn kém nhau một đường chỉ.
Đạm Thai Minh Nguyệt ở trong mộ phần của Tứ Cực đại đế đoạt được chỗ tốt so với không gian áo nghĩa của Diệp Trần còn hoàn hảo hơn. Mà thiên phú của nàng cũng chẳng kém gì Độc Cô Tuyệt. Thực lực khó lường.
Sở Trung Thiên, luận ngộ tính cùng thiên phú là kém cỏi nhất, thậm chí bài danh còn không có nằm trong top hai mươi. Thế nhưng hắn có Cương Linh Thể vạn năm khó gặp. Đây có thể so với Nguyên Hoàng Pháp Thể thể chất.
Bản thân bị trọng thương, Lệnh Hồ Dực và Vân Tiêu Thủy xám xịt rời Trường Thiên phái, Mạc Tiểu Đường là đệ tử của Cực Thiên Tông nên cũng đi theo trở về. Trước khi đi, nàng ủy thác người cho Cao Chí Viễn biết, lần này trở về nàng sẽ thoát ly Cực Thiên Tông gia nhập Trường Thiên phái.
Diệp Trần lắc đầu, chuyện của Mạc Tiểu Đường chỉ sợ còn gặp phải những điều trắc trở phía trước. Đương nhiên nếu như Cực Thiên Tông có thể thả người, đó là điều tốt nhất.
Đánh bại Lệnh Hồ Dực, Diệp Trần ở Trường Thiên phái đối với mọi người là một liều thuốc an thần. Tâm trạng ủ rũ khi suốt ngày bị các tông môn khác sỉ nhục đã không còn, thay vào đó là tinh thần phân chấn. Mấy năm nay, Trường Thiên phái đã chịu quá nhiều sỉ nhục rồi, giờ đây cơ hội quật khỏi của Trường Thiên phái đã đến.
Trở lại ngọn núi của mình, Diệp Trần bài trừ tạp niệm, tiếp tục tìm hiểu áo nghĩa, tu luyện kiếm pháp.
– Kính Hoa Phá Diệt đã viên mãn rồi, Tàn Nguyệt cũng có chút tiến bộ. Nhưng khả năng hữu dụng của nó lại không bằng Linh Tê Nhất Kiếm. Khoái chi áo nghĩa có tiến bộ, mạn chi áo nghĩa hẳn ra cũng theo đó mà tiến bộ đi!
Tàn Nguyệt chú trọng công kích, Kính Hoa Phá Diệt chú trọng vây khốn và công kích và một điểm. Linh Tê Nhất Kiếm trên phương diện công kích kém hai kiếm kia nhưng tác dụng của nó lại không nhỏ chút nào. Nếu gặp phải người có thực lực tương đương với hắn. Linh Tê Nhất Kiếm nói không chừng có thể tạo được tác dụng trọng yếu trong việc phân định thắng bại.
…
Cực Thiên Tông.
Thấy Lệnh Hồ Dực và Vân Tiêu Thủy thương nặng trở về, Cực Thiên Tông rung động. Từ tông chủ, thái thượng trưởng lão cho tới đệ tử nội môn, đệ tử ngoại môn đều khiếp sợ dị thường. Vân Tiêu Thủy thương nặng trở về còn chưa tính, dù sao Vân Tiêu Thủy cũng chỉ có tu vi Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Mà Lệnh Hồ Dực chân chính là Bán Bộ Vương Giả, thực lực cũng lọt vào trong top những Bán Bộ Vương Giả mạnh nhất, vậy thì ai có thể đả thương hắn đến mức như vậy? Lẽ nào lọt vào sự vây công của một nhóm Bán Bộ Vương Giả?
Trên đại điện Cực Thiên Tông.
Sắc mặt tông chủ Cực Thiên Tông và thái thượng trưởng lão đều không tốt chút nào. Bọn họ từ trong miệng hai người Lệnh Hồ Dực biết được nguyên nhân sự tình lần này. Bọn họ thực sự nghĩ không ra Trường Thiên phái từ đâu lấy ra một Bán Bộ Vương Giả trẻ tuổi như vậy. Ngay cả Lệnh Hồ Dực cũng không phải là đối thủ của hắn.
– Ngươi và hắn đã giao thủ, chắc chắn biết rõ thực lực của hắn đã đạt được đến trình độ nào rồi chứ?
Thái thượng trưởng lão của Cực Thiên Tông là một vị lão giả mặc trường bào màu xám, lưng hùm vai gấu, tinh khí tràn đầy. Đôi mắt giống như lang ưng, mười phần dã tính. Hắn chăm chú nhìn vào Lệnh Hồ Dực dò hỏi.
Lệnh Hồ Dực chính là đại đệ tử của Cực Thiên Tông, đại vị so với thái thượng trưởng lão cũng không thấp, gần với tông chủ. Lúc này Lệnh Hồ Dực mới bình tĩnh lại, mở miệng nói:
– Ta đã cùng với Hổ Thiếu của Thiên Hổ Yêu Tông giao thủ, theo như ta thấy ngay cả Hổ Thiếu cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhiều nhất cũng chỉ có thể cân tìa ngang sức mà thôi.
– Hổ thiếu cũng không phải là đối thủ của hắn?
Tông chủ Cực Thiên Tông là nhị gia gia của Lệnh Hồ Dực, gọi là Lệnh Hồ Hầu. Nghe thấy Lệnh Hồ Dực phân tích như vậy chân màu không khỏi cau lại. Thiên Thổ Yêu Tông ở Thiết Huyết đại lục là một trong thập đại yêu tông, thế lực so với Thiết Đề yêu tông ở Thiết Yêu Vực còn mạnh hơn rất nhiều. Mà Hổ thiếu của Thiên Hổ yêu tông là thiên tài đứng đầu trong bộ tộc yêu thú, dĩ nhiên có thể đạt được cảnh giới Sinh Tử huyền quan đệ nhất trọng đỉnh phong. Ở trong bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh cũng đứng thứ mười lăm. Năm ngoái Lệnh Hồ Dực cùng với hắn giao thủ đã bị một trảo của Hổ thiếu phá vỡ hộ thể chân nguyên, dưỡng thương một tháng mới khôi phục.
– Không có khả năng! Hổ thiếu cùng với ngươi đánh một trận, cũng không có toàn lực ứng phó!
Lão giả mặc áo xám không muốn sỉ nhục Lệnh Hồ Dực, nhưng sự thực vẫn là sự thực. Hổ thiếu là hậu đại của bộ tộc Thiên Hổ. Huyết mạch Thiên Hổ rất thuần khiết, tuy rằng không thể so sánh đươc với tổ tiên thiên hổ nhưng mà cũng rất đáng sợ. Hơn nữa tu vi cũng đã đạt tới cảnh giới Sinh Tử huyền quan đệ nhất trọng đỉnh phong. Thực lực đáng sợ như vậy, cho dù là hai Lệnh Hồ Dực cũng không phải đối thủ của hắn.
Chương 1007: Bát đại yêu thiếu (thượng)
Lệnh Hồ Dực gật đầu:
– Cho nên ta mới nói Hổ thiếu nhiều nhất mới cùng hắn cân tài cân sức.
Là thiên tài, Lệnh Hồ Dực cũng có ngạo khí, bại bởi Diệp Trần đối với hắn là một việc rất khó tiếp nhận. Nhưng còn không đến mức bản thân hắn phủ nhận thực lực của Diệp Trần. Theo như hắn thấy Hổ thiếu chắc gì đã mạnh hơn Diệp Trần. Cũng là người tám lạng người nửa cân mà thôi.
Mà bản thân Lệnh Hồ Dực muốn chiến thắng Hổ thiếu và Diệp Trần thì cũng lại đề thăng tu vi lên Sinh Tử huyền quan đệ nhất trọng.
Khái!
Lệnh Hồ Dực thụ thương vô cùng nghiêm trọng, nói xong những lời này liền phun ra một ngụm tiên huyết.
– Ngươi trước tiên xuống dưới nghỉ ngơi đi!
Lệnh Hồ Hầu quan tâm nói.
– Nhị thúc, lần này ta sẽ bế quan trường kỳ, mãi cho đến khi Sinh Tử bí cảnh bắt đầu mới xuất môn.
Đã bị trọng thương như vậy, Bán Bộ Vương Giả bình thường không mất mấy tháng bế quan cũng không nhất định có thê khôi phục. Lệnh Hồ Dực đã có toàn bộ Cực Thiên Tông chống đỡ, tài nguyên sung túc, hắn nắm chắc trong vòng một tháng có thể triệt để khỏi hẳn. Thời gian kế tiếp hắn sẽ cố gắng chạy nước rút cố gắng đạt tới cảnh giới Sinh Tử huyền quan đệ nhất trọng. Hắn có cảm giác, hành trình Sinh Tử bí cảnh lần này sẽ giúp cho bản thân hắn cường thịnh lên rất nhiều, sẽ vượt xa hiện giờ. Mục tiêu của hắn là phải vào được trong bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh.
…
Ngọn núi xanh tươi, mây trắng lượn lờ.
Trên đỉnh núi, một đạo thân ảnh màu xanh đứng yên bất động, bảo kiếm trong tay không ngừng đâm ra lúc nhanh lúc chập.
Xuy xuy xuy xuy!
Vết kiếm lóe ra dừng lại ở trên hư không chừng một tức thời gian rồi mới tán đi.
Cách đó không xa, Cao Chí Viễn từng bước bước lên đỉnh núi thấy Diệp Trần đang luyện kiếm. Hắn lẳng lặng đứng yên một chỗ chờ, ánh mắt nhìn Diệp Trần vô cùng chăm chú.
– Hư không lưu ngân, khoảng cách đến phá toái không gian không còn xa nữa.
Cao Chí Viễn đối với thực lực của Diệp Trần có nhận thức mới. Hắn không phải người không có kiến thức, mà vô cùng rõ ràng. Có thể khiến làm được hư không lưu ngân là một việc không dễ dàng gì. Một kiếm này của Diệp Trần đại biểu cho việc tiếp cận với lực lượng phá toái không gian. Lực lượng này rất đáng sợ.
– Ngươi đã đến rồi!
Diệp Trần thu kiếm vào vỏ, xoay người lại.
– Bái kiến Diệp Trưởng lão.
Diệp Trần phất tay nói:
– Tuổi tác của ta so với ngươi không sai biệt lắm, không cần đa lễ
Diệp Trần quan sát Cao Chí Viễn một lượt rồi nói:
– Xem ra ngươi đã khỏi hẳn. Tu vi cũng đề thăng tới Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Tiến triển so với dự liệu của ta nhanh hơn một chút.
– Ta còn phải cảm tạ đan dược trị thương và chân nguyên thủy tinh của Diệp trưởng lão.
Đánh với Vân Tiêu Thủy một trận, kinh mạch của Cao Chí Viễn gần như đã đứt thành từng khíc. Cũng may Diệp Trần cái gì cũng có chút ít nhưng một ít thiên tài địa bảo thì không thiếu. Hắn tùy tiện lấy ra vài loại bảo vật trân quý liền khiến cho thương thế của Cao Chí Viễn trong khoảng thời gian ngắn triệt để khôi phục. Tu vi cũng nâng cao một bước đạt tới cảnh giới Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong.
– Gọi ngươi qua đây, là muốn ngươi kể cho ta nghe về những thanh niên đồng lứa ở trên Huyết Thiên đại lục.
Sinh Tử bí cảnh còn hai tháng nữa là mở cửa, Diệp Trần cũng cần phải biết được tình huống của những người tham gia.
Cao Chí Viễn biết thanh niên đồng lứa trong miệng Diệp Trần là những tuyệt đỉnh thiên tài trong năm mươi năm qua. Mà độ tuổi của những thiên tài này không hề chênh lệch nhau là mấy, đều còn rất trẻ.
Chỉnh lý lại một chút thông tin trong đầu mình, Cao Chí Viễn bắt đầu nói:
– Ở Huyết Thiên đại lục có năm mươi người tiến vào bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh. Chỉ là trong những năm gần đây ở Huyết Thiên đại lục người ta thường nhắc tới bát đại yêu thiếu cùng với tứ ma.
– Bát đại yêu thiếu, tứ ma?
Diệp Trần cau mày suy tư.
Cao Chí Viễn lại nói:
– Trong bát đại yêu thiếu có năm yêu thú, ba nửa yêu. Trong tứ ma có một người là ma nhân, ba người còn lại là nhân loại.
– Trước tiên nói về bát đại yêu thiết.
– Trong bát đại yêu thiếu, người dẫn đầu chính là Tượng thiếu của Chiến Tượng Tông, đứng thứ ba trong bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh. Sở hữu huyết mạch của thượng cổ chiến tượng. Thần lực vô địch, chỉ bằng vào lực lượng thân thể, không có mấy người có thể là đối thủ của hắn. Có người nói, lực lượng thân thể của hắn từ lâu đã vượt qua trăm vạn cân.
– Vượt qua trăm vạn cân, đích xác không thể coi thường.
Diệp Trần không khỏi nghĩ tới Yến Phượng Phượng. Đều là yêu thú trong một trăm yêu thú, huyết mạch của Yến Phượng Phượng vô cùng thuần khiết, hơn nữa lại là huyết mạch của thanh phượng. Một vài yêu thú trong trăm thú tuy rằng một đời đều có truyền thừa xuống dưới nhưng huyết mạch lực lượng chỉ sợ là càng ngày càng ít. Hậu đại rất khó xuất hiện một người có huyết mạch thuần khiết. Đây là sự tình không có biện pháp nào để khắc phục.
Thật giống như nửa yêu, ở Huyết Thiên đại lục ai cũng biết có hơn một nghìn ức nửa yêu nhưng sinh hoạt thành gia tộc phỏng chừng không có đến một phần nghìn. Đa phần nửa yêu đều sống với người bình thường, chỉ còn lại một tia huyết thống nửa yêu thôi. Ở Chân Linh đại lục thành viên của gia tộc nửa yêu rất thưa thớt nhưng người có huyết mạch nửa yêu cũng có tới trăm ức.
Trên thực tế, nửa yêu và nhân loại không có đường ranh giới phân cách. Nửa yêu bình thường nhất nói hắn là nhân loại cũng không phải không đúng.
Tượng thiếu có thể trở thành người đúng đầu bát đại yêu thiếu, chỉ sợ huyết mạch thượng cổ chiến tượng của hắn đã gần tiếp cận với tổ tiên rồi. Hơn nữa theo như Diệp Trần biết, yêu thú có thể thông qua thiên phú của bản thân và thủ đoạn đặc thù để tiến hành phản tổ. Nếu như phản tổ thành công, sẽ trở thành thành viên độc nhất vô nhị trong bách thú. Huyết mạch trong cơ thể không có người nào có.
– Đứng thứ hai trong bát đại yêu thiếu chính là Xà thiếu. Hắn là đệ tử của gia tộc nửa yêu, gia tộc Cửu Đầu Xà. Huyết mạch Cửu Đầu Xà đã kích hoạt đến tận cùng, đứng thứ bảy trong bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh, cũng là đối thủ của Tượng thiếu trong vài thập niên gần đây.
Ách, Huyết Thiên đại lục cũng có gia tộc Cửu Đầu Xà?
Diệp Trần sửng sốt.
Diệp Trần dĩ nhiên lại đi bồi dưỡng hai thành biên của gia tôc Cửu Đầu Xà, chính là Vương Xà và Vương Mị. Vương Xà không sai biệt lắm cũng đã kích phát huyết mạch Cửu Đầu Xà rồi. Chỉ là tu vi còn kém một chút. Không nghĩ ra ở Cửu Đầu Xà gia tộc ở Chân Linh gia tộc lại bị diệt môn. Ở Huyết Thiên đại lục lại còn có một chi.
Chương 1008: Bát đại yêu thiếu (hạ)
Tột chi gia tộc Cửu Đầu Xà này phỏng chừng so với gia tộc Cửu Đầu Xà ở Chân Linh đại lục cường đại hơn gấp trăm lần. Dù sao Vương Xà gia tộc cũng chỉ là gia tộc cửu phẩm bình thường mà thôi.
– Đứng thứ ba chính là Ưng thiếu. Hắn không có tiến nhập vào trong bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh, là thiên tài mới nổi trong những năm gần đây.
– Thứ tư là Hổ thiếu, đứng thứ hai mươi ba trong bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh, là thiên tài của Thiên Hổ Yêu Tông.
– Bốn yêu thiếu khác bài danh không phân biệt được trước sau. Phân biệt là Sa thiếu, Báo nữ, Lang thiếu, Điệp nữ. Hai người đầu là yêu thú, hai người sau mà nửa yêu, thực lực cũng rất cường đại. Bọn họ cũng giống như Ưng thiếu đều là những thiên tài mới nổi trong những năm gần đây.
Nghe vậy, Diệp Trần gật đầu. Thanh niên thiên tài trẻ tuổi ở Huyết Thiên đại lục hẳn là nằm trong bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh. Còn những người còn lại cũng chỉ mới nổi những năm gần đây mà thôi, giống như thiên tài ở Chân Linh đại lục vậy.
– Diệp trưởng lão, thực lực của ngươi ta nhìn khong thống. Chỉ là theo ta thấy trong bát đại yêu thiếu cũng chỉ có Tượng thiếu và Xà thiếu là đáng để ngươi quan tâm. Những người khác hẳn không phải là đối thủ của ngươi.
Lệnh Hồ Dực là một thành viên trong tứ ma. Tứ ma và bát đại yêu thú rất nổi danh. Mà ngay cả Diệp Trần cũng không phải là đối thủ của Diệp Trần, có thể thấy được trong bát đại yêu thiếu và tứ ma không có mấy người có thể sanh vai cùng với Diệp Trần.
Nghĩ tới đây Cao Chí Viễn thập phần hiếu kỳ với thân phận của Diệp Trần. Nhìn qua tuổi của Diệp Trần còn rất trẻ, tuyệt đối còn chưa quá ba mươi tuổi. Nhưng thực lực của hắn quỷ thần khó lường. Suy đoán lớn mật một chút Diệp Trần ở Chân Linh đại lục chỉ sợ là thiên tài đỉnh phong được vạn người kính ngưỡng.
– Vậy tứ ma thì sao?
Diệp Trần hỏi.
Cao Chí Viễn trả lời:
– Tứ ma lấy Bất Tử ma thiếu làm người đứng đầu, hắn là đại đệ tử của Bất Tử ma tông. Bản thân tu luyện chính là Cửu Chuyển Bất Tử Ma Công. Nghe nói ba năm trước đây, hắn tu luyện Cửu Chuyển Bất Tử Ma Công tiến giai lên công pháp thiên cấp. Sở hữu Bất Tử Ma Thân sơ giai, tu vi của hắn cũng rất đáng sợ, đã đạt đến cảnh giới Sinh Tử huyền quan đệ tam trọng. Bài danh so với Tượng thiếu thấp hơn một chút, đứng thứ năm trong bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh.
– Cửu Chuyển Bất Tử Ma Công? Bất Tử Ma Thân sơ giai?
Trên mặt Diệp Trần lộ ra vẻ trầm tư, nếu như hắn đoán không sai thì Cửu Chuyển Bất Tử Ma Công hẳn là cùng loại với công pháp Bất Tử Chi Thân. Về sau, khi tiến giai lên thiên cấp công pháp đều có được dị năng đặc thù chính là Bất Tử Chi Thân.
Không nghĩ ra lại còn có loại công pháp như vậy tồn tại, hơn nữa Bất Tử ma thiếu này dĩ nhiên lại giống Diệp Trần, chưa tiến vào Sinh Tử Cảnh đã có thể đề thăng công pháp thành công pháp thiên cấp. Thiên phú và năng lực vô cùng hiếm thấy.
– Nói như thế, không phải Bất Tử ma thiếu và Tượng thiếu cùng Xà thiếu là thanh niên thiên tài cũng một cấp bậc sao? Tại sao trong số bọn họ, Tượng thiếu lại là người mạnh nhất?
Diệp Trần tùy ý nói.
Cao Chí Viễn lắc đầu:
– Không thể nói như vậy, bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh mười năm thay đổi một lần. Lúc đó Tượng thiếu thần lực vô địch, không ai có thể cùng với hắn cứng đối cứng, ngay cả Bất Tử ma thiếu cũng không ngoại lệ. Mà Bất Tử ma thiếu cũng là người duy nhất có thể liều mạng giao thủ với Tượng thiếu hơn trăm chiêu. Nếu như có bài danh trước Tượng thiếu thì bản thân hắn cũng không bao giờ lựa chọn lấy cứng đối cứng.
– Được rồi, trong mười năm này, bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh có ai thực sự trở thành Sinh Tử Cảnh không?
Diệp Trần đột nhiên hỏi.
Cao Chí Viễn giải thích nói:
– Có! Hiện này thành viên trong bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh có tất cả ba mươi hai người, mặt khác bốn người đều đã trở thành vương giả Sinh Tử Cảnh. Tượng thiếu nguyên đứng ở vị trí thứ năm nhưng do người đứng đầu và đứng thứ hai đều đã trở thành vương giả Sinh Tử Cảnh cho nên với tài năng của hắn liền nhảy lên hai bậc, đứng thứ ba trong bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh.
– Thì ra là thế!
Diệp Trần gật đầu, au ở trong bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh mà trở thành vương giả Sinh Tử Cảnh sẽ tự động xá tên, thứ tự cũng vì thế mà thay đổi.
– Người đứng thứ hai trong tứ ma chính là Thiết Cuồng Tôn của bộ tộc ma nhân. Tuy Thiết Cuồng Tôn không phải là ma nhân có huyết mạch hoàn mỹ, thế nhưng hắn khi ở trạng thái ma hóa không bị mất đi lý trí. Thái độ làm người của hắn rất cao ngạo và ngông cuồng, hỉ nộ vô thường, có lẽ là do ảnh hưởng của việc ma hóa.
– Thiết Cuồng Tôn đứng thứ hai mươi hai trong bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh, so với Hổ thiếu còn cao hơn một thứ tự.
– Đứng thứ ba trong tứ ma chính là ma nữ Đao Lam Sơn Mi. Nàng là đại đệ tử của Ma Đao Tông, là nhân tài kiệt xuất mới xuất hiện trong mười năm trở lại đây. Đồng thời nàng cùng với Ưng thiếu trong bát đại yêu thiếu được xưng là yêu ma song tử tinh. Tiềm lực ít nhất có thể tiến vào top ba người đứng đầu trong bảng dự khuyết Sinh Tử Cảnh.
Cao Chí Viễn từ từ nói.
Quả nhiên!
Diệp Trần điềm đạm, thản nhiên cười. Lấy tu vi cùng thực lực của ma nữ Đao Lam Sơn Mu không tiến nhập vào hàng ngũ tứ ma là không có khả năng. Hơn nữa nghe ý tứ của Cao Chí Viễn thì nàng và Ưng thiếu là thiên tài kiệt xuất của Huyết Thiên đại lục. Tượng thiếu, Xà thiếu cùng Bất Tử ma thiếu tuy rằng thực lực cao nhưng thiên phú cùng ngộ tính phỏng chừng cũng không hơn được nàng.
Về phần Lệnh Hồ Dực tự nhiên cũng không thể coi thường. Căn cứ và khí tức sinh mệnh, phỏng chừng hắn cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, so với đám người Bạch Vô Tuyết thì nhỏ tuổi hơn một chút. Tu vi cũng rất cường đại, dĩ nhiên đạt tới cảnh giới Bán Bộ Vương Giả cao giai. Nếu là ở Chân Linh đại lục, tuyệt đối là một nhân vật phong vân.
Diệp Trần thở dài một hơi, điều hắn quan tâm bây giờ chính là Mạc Tiểu Đường sẽ gặp nạn ở Cực Thiên Tông. Cho dù nàng có thoát ly Cực Thiên Tông thì cũng khó có thể gia nhập Trường Thiên phái. Lại nghĩ đến Cực Thiên Tông hẳn từ Lệnh Hồ Dực biết được phần nào thực lực của mình, bọn họ không thể chống lại cùng với không chết không ngớt. Không bằng yên lặng chờ biến động.
Diệp Trần cũng biết Cao Chí Viễn cũng rất đau đầu, lo lắng cho vị hôn thê Mạc Tiểu Đường của mình. Tình cảm của hai người rất sâu đậm, mà nử đệ tử Lý Thủy của Trường Thiên phái đối với hắn cũng thật lòng. Chỉ tiếc là Cao Chí Viễn đối với nàng lại không có tình cảm.
Chương 1009: Trường Sinh Phái không người cứu (thượng)
Nói chuyện hơn nửa cảnh giờ, Diệp Trần cũng biết được những điều mình quan tâm. Lấy một thanh bảo kiếm tử sắc từ trong trữ vật linh giới ra, Diệp Trần cấp cho Cao Chí Viễn.
– Ngươi là đại đệ tử của Trường Thiên phái, không thể không có bảo kiếm thuận tay được. Thanh kiếm này tặng cho ngươi.
Cao Chí Viễn tiếp nhận, vừa nhìn vừa kĩnh hãi nói:
– Bán cực phẩm bảo kiếm!
Bán cực phẩm bảo kiếm không phải là rau cải trắng, chỉ có Bán Bộ Vương Giả mới có khả năng sở hữu. Vậy là Diệp Trần lại có thể đơn giản lấy ra tặng cho Cao Chí Viễn. Điều này khiến cho Cao Chí Viễn càng thêm tò mò về vị Diệp trưởng lão này.
– Ngươi cũng nên trở về đi!
Diệp Trần đối với một thanh bán cực phẩm bảo kiếm không có coi trọng. Ở trong mộ phần của Thiên Hạt Vương Kiếm, Diệp Trần có được không ít hảo kiếm, đây cũng chỉ là một thanh trong số đó mà thôi. Bản thân Diệp Trần đối với bán cực phẩm bảo kiếm không còn có hứng thú. Người giàu lại càng giàu, người nghèo lại càng nghèo, điều này cũng có thể áp dụng lên võ giả.
Lại nửa tháng qua đi, thời gian Sinh Tử bí cảnh mở ra chỉ còn một tháng nữa. Trong lúc này, Linh Tê Nhất Kiếm của Diệp Trần rốt cuộc cũng đột phát. Uy lực và tộc độ được nâng cao một bước. Mà khoái chi áo nghĩa cũng tử năm thành cảnh giới đề thăng lên sáu thành cảnh giới. Đáng tiếc, mạn chi áo nghĩa không thể đề thăng. Phỏng chừng phải chờ đến khi khoái chi áo nghĩa đề thăng lên bảy thành thì mới có thể đề thăng lên một thành.
Linh Tê Nhất Kiếm ẩn chứa sáu thành khoái chi áo nghĩa và sáu thành mộc chi áo nghĩa, sản sinh ra sự cân đối vi diệu. Kiếm tốc và uy lực quả thực bạo tăng. Theo như Diệp Trần thấy, trên phương diện dung hợp áo nghĩa thì hai đại áo nghĩa cảnh giới tương đương nhau có tác dụng rất lớn.
– Tàn Nguyệt ẩn chứa chín thành kim chi áo nghĩa, sáu thành thủy chi áo nghĩa, hai đại áo nghĩa cảnh giới chênh lệch nhau quá lớn, muốn cân đối được rất khó. Về sau chỉ có tận lực tìm hiểu thủy chi áo nghĩa, còn kim chi áo nghĩa thuận theo tự nhiên đi.
Loạn Ma Vực. Ma Đao Tông.
Trên ngọn núi của Ma nữ.
– Sư tỷ, thỉnh chỉ giáo!
Một gã nam đệ tử Ma Đao Tông chăm chú nhìn Lam Sơn Mi, bảo đao trong tay buông thõng, chạm mặt đất.
– Đến đây đi!
Lam Sơn Mi cũng không có rút đao, đạm nhiên nói.
– Sư tỷ cẩn thận!
Tu vi tên đệ tử này không thấp, dĩ nhiên đạt tới cảnh giới Linh Hải Cảnh hậu kỳ đỉnh phong. Đương nhiên so với Lam Sơn Mi còn kém xa. Chỉ là trong lúc hai người luận bàn cũng không có vận dụng chân nguyên, ý chí. Hai người chỉ giao thủ bằng vào lực lượng thân thể mà thôi.
Một đao chém ra, bảo đao trong tay nam đệ tử rung động, đao quang mơ hồ. Đây chính là bí quyết xuất đao vận kình chỉ có Ma Đao Tông mới có.
– Còn chưa đủ hoàn mỹ, có quá nhiều kẽ hở.
Lam Sơn Mi hóa tay thành đao, chém về phía trước một đao.
Thương một tiếng!
Bảo đao trong tay nam đệ tử bay ra ngoài, tà tà rơi trên mặt đất.
– Các ngươi cùng lên!
Lam Sơn Mi nhìn về phía tám gã đệ tử nói.
Tam tên đệ tử này cũng không có từ chối. Đại sư tỷ Lam Sơn Mi không chỉ có tu vi cao cường mà dưới tình huống không sử dụng chân nguyên cùng ý chí, đệ tử Ma Đao Tông dưới Sinh Tử Cảnh không ai có thể địch nổi một đao của nàng.
Thương thương thương thương thương…
Tám thanh đao bay vút ra ngoài, Lam Sơn Mi ngay cả một sợi tóc cũng không bị thương.
– Mi nhi! Ma đao bí quyết của con đã đại thành rồi, lần này ra ngoài lịch lãm xem ra thu hoạch không ít.
Mây đen bao trùm lên ngọn nũi, một lão giả cao to, trên mặt nở nụ cười nói.
– Hắn hẳn là sẽ không kiêng kỵ ma đao bí quyết đi!
Trong đầu Lam Sơn Mi hiện lên tràng cảnh một kiếm của Diệp Trần trảm bay đầu tam thủ lĩnh của Ngũ Thập Đạo. Một kiếm kia, nhanh đến đáng sợ, thực sự là ngoài sức tưởng tượng.
Nê Long Sơn là một tòa núi nhỏ cách Trường Thiên phái hơn tám trăm dặm. Từ tên của ngọn núi có thể thấy được nó rất bình thường.
– Trưởng lão, dưới chân núi Nê Long Sơn này thực sự có một mỏ trung phẩm linh thạch thượng đẳng.
Trung niên nam tử hàm hậu đứng phía trước lão giả nói.
Dáng vẻ tươi cười nói:
– Không tồi, vừa ra ngoài dò xét đã có được kết quả. Xem ra chính là ông trời ban thưởng cho Trường Thiên phái ta.
Tài nguyên của Trường Thiên phái thiếu hụt trầm trọng. Nếu như có được một mỏ trung phẩm linh thạch thượng đẳng này, tất nhiên có thể duy trì phát triển hơn mười năm. Chờ đến khi có thêm nhiều đệ tử gia nhập, cũng sẽ không vì linh thạch mà phiền não.
Cùng ngày hôm đó, hai người nhanh chóng trở về truyền tin tức.
Sau khi Lý Trường Phong biết tin tức, vừa mừng vừa lo. Nê Long Sơn nằm trong phạm vi quản hạt của Trường Thiên phái. Theo lý mà nói hẳn thuộc về Trường Thiên phái. Thế nhưng một khi tin tức để lộ ra ngoài, chỉ sợ Trường Thiên phái sẽ mất mỏ linh thạch này. Ba tông môn lớn kia, sẽ không đứng nhìn Trường Thiên phái khai thác mỏ linh thạch dễ dàng như vậy được.
– Thông tri xuống phía dưới, toàn lực đào móc linh thạch. Có thể đào móc bao nhiêu thì đào. Số linh thạch đào móc được chuyển về tông môn ngay trong ngày.
Về đến Trường Thiên phái thì số linh thạch này sẽ thuộc về bọn họ.
Đáng tiếc, thiên hạ không có gì là không ngoài sức dự liệu. Tin tức Trường Thiên phái phát hiện ra Nê Long Sơn có mỏ trung phẩm linh thạch thượng đẳng vẫn bị ba tông môn biết được. Tuy không có ai để lộ tin tức nhưng ba tông môn cũng phái rất nhiều người giam thị Trường Thiên phái. Chỉ cần để lộ một tia manh mối, bọn họ đều có thể điều tra ra tất cả.
– Người của Trường Thiên phái, toàn bộ cút hết khỏi phạm vi Nê Long Sơn, bằng không giết không ta.
Ở trên đỉnh Nê Long Sơn, xuất hiện ba đợt nhân mã. Một nhóm người mặc hắc bạch trường sam, phía sau có thêu hình ngốc ưng hung mãnh. Là người của Ngốc Ưng Cốc. Một nhóm người thân hình cao lớn, trước ngực có theeo một đầu gấu thật lớn, là Đại Địa Chi Hùng gia tộc. Còn một bên nhân mã tới chính là Cực Thiên Tông.
Ngữ khí càn rõ chính là đầu mục của Đại Địa Chi Hùng gia tộc. Đại Địa Chi Hùng gia tộc, luôn luôn có tính tình nóng nảy, hơi động tý là giết chóc..
Thái thượng trưởng lão của Trường Thiên phái là Lục trưởng lão chính là bị một vị Bán Bộ Vương Giả của Đại Địa Chi Hùng gia tộc đánh cho thần chí không rõ, thự lực không tiến mà lùi.
– Các vị, nơi này là phạm vi thế lực của Trường Thiên phái ta. Các ngươi làm như vậy chính là phá hủy quy củ.
Một vị trưởng lão của Trường Thiên phái đứng dậy nói. Mỏ trung phẩm linh thạch thượng đănt này bọn họ đã đào bới được vài ngày. Ngay cả một phần nghĩn cũng chưa có đạt được, làm sao có thể bỏ qua.