Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 162 [Chương 792 đến 799(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 792: Thương lang bình nguyên (thượng)
Nhóm người này đều mặc cùng một loại y sam, có năm người trên ngực đều viết một chữ Ngục thật lớn, tên còn lại tuy là trên ngực không có chữ Ngục, nhưng trên tay áo lại có, là người của Ngục Môn, thực lực của Ngục Môn so với Tà Vương Lâu thì chỉ có hơn chứ không kém, môn chủ Ngục Môn cũng là vương giả giống với Hư Hoàng, một thân tu vi đủ để so sánh với Lão Long Vương, mà Ngục Vương kế thừa chính là y bát của Ngục Tổ, am hiểu phong ấn, võ học lợi hại nhất chính là Thiên Ngục Phong Ấn Đại Pháp, vô cùng kinh khủng.
Mục Vân Hạc lúc trước cùng xung đột với Lâm Thiên và Diệp Trần chính là đại đệ tử của Ngục Môn, nhưng trong sáu người, không có thân ảnh của Mục Vân Hạc.
– Hình Vương, đã lâu không gặp.
Mắt của Kim Tuyệt Vương nheo lại, muốn nói thực lực của Huyền Vương Tần Liễu rất bí hiểm, chỉ bất quá so với Hình Vương thì hắn lại càng kiêng kỵ Hình Vương hơn, người này là một tên quái tử thủ, nắm giữa một bộ phương pháp phong ấn của Ngục Môn, nếu quyết chiến với hắn, cho dù thắng thì bản thân cũng phải thương gân động cốt.
– Hắc hắc, đúng là đã lâu không gặp, bất quá hiện tại không phải lúc nói nhảm, Ngục Môn ta vào trước, Tà Vương Lâu các ngươi tốt nhất là đừng đụng tới bọn ta, cũng đừng nên tranh thứ gì với Ngục Môn bọn ta, bằng không ta sẽ cho ngươi nếm thử Hình pháp của Hình Vương ta.
– Ai không may còn chưa chắc đâu.
Kim Tuyệt Vương cũng chẳng phải người dễ bị kẻ khác dọa như vậy, nói không chút khách khí.
– Ha ha! Hẹn gặp lại trong cấm địa.
Hình Vương cười lớn một tiếng, đi vào lỗ hổng, trên đường có một người bị trọng thương thổ huyết, đáng tiếc là không chết.
– Chúng ta cũng đi vào.
Kim Tuyệt Vương dẫn theo nhân mã tiến vào trong đó.
Bên ngoài lỗ hổng, năm người Diệp Trần có thể nhìn thấy cảnh vật bên trong lỗ hổng, linh thảo mọc khắp nơi trên đất, linh thú che trời, thế nhưng khi đi ra rồi thì lại phát hiện vị trí đứng và cảnh sắc nhìn thấy sẽ hoàn toàn khác nhau, hiển nhiên là cảnh sắc này là do không gian khúc xạ, cũng không biết cấm địa là nơi nào.
Nơi này là một mảnh bình nguyên vô tận, cuồng phong kêu gào quét qua, tạo thành tiếng xé gió bén nhọn.
– Cẩn thận, chúng ta đã bị vây trong trận pháp.
Tần Liễu thấy nhiều hiểu nhiều, liếc mắt liền nhìn ra có một trận pháp cực lớn bao phủ trên bình nguyên, trong trận pháp lại có không ít trận pháp nhỏ hơn, bởi vì đẳng cấp của trận pháp rất cao, đã hòa làm một thể với đất trời tự nhiên, người không có nhãn lực và kiến thức thì căn bản không nhìn ra được.
– Đây là Nghĩ vật trận pháp? (Trận pháp mô phỏng/bắt chước)
Diệp Trần gật đầu.
– A? ngươi cũng biết?
Tần Liễu kinh ngạc nhìn về phía Diệp Trần, Diệp Trần có thể biết được trận pháp cũng đã khiến nàng giật mình rồi, nhưng đối phương chẳng những biết nó có trận pháp mà còn biết được nó là trận pháp gì nữa sao?
Trận pháp có rất nhiều loại, trong đó có một loại là Nghĩ vật trận pháp, Nghĩ vật trận pháp có thể lợi dụng sức mạnh của trận pháp để mô phỏng thành các loại sinh vật, như con người, yêu thú, mãnh thú, thậm chí còn có một số loài cổ quái nào đó nữa, thực lực của những sinh vật mô phỏng được tạo ra này có liên quan tới đẳng cấp của trận pháp, đẳng cấp của trận pháp càng cao thì thực lực của bọn nó lại càng cao, trận pháp lợi hại thì thậm chí còn có thể tạo ra được sinh vật có thể mô phỏng thực lực của Sinh tử cảnh vương giả, tru sát Sinh tử cảnh vương giả.
– Biết một chút!
Diệp Trần không nói rõ.
Linh hồn lực của hắn là gấp năm lần thường nhân, chất lượng tương đương với linh hồn lực của Sinh tử cảnh vương giả, tự nhiên có thể phát giác được trên bình nguyên có trận pháp hay không, về phần có thể nhận biết được trận pháp này là loại nào là bởi vì trí nhớ của Chiến Vương đánh vào trong đầu của hắn có hiểu biết về trận pháp, hắn cũng biết được một chút, chỉ biết được trận pháp này là Nghĩ vật trận pháp.
– Được rồi, chúng ta đi thôi!
Tần Liễu thu hồi sự kinh ngạc của mình, nói với bốn người.
– Vâng, sư tôn.
Yến Phượng Phượng thì không cảm thấy kinh ngạc chút nào, trên người Diệp Trần có rất nhiều bí mật.
Đi một lúc, năm người nhìn thấy một tấm bia đá màu trắng xám, trên tấm bia đá có viết bốn chữ thật lớn – Bình Nguyên Thương Lang.
Tần Liễu nói:
– Nếu như ta đoán không lầm thì đây là Thương Lang trận pháp mà Thương Lang Vương trong Tứ cực đại đế đã bố trí, thứ mô phỏng ra chính là yêu thú Thương Lang, mọi người cần phải cẩn thận đề phòng.
Lại đi một lúc, gió trên bình nguyên ngày càng mạnh hơn.
Ngao ô!
Xa xa, bảy con sói lớn màu xám đen chạy tới, mấy con sói này có bộ lông thật dài bị gió thổi qua giống như bị gọn lửa màu xám thiêu đốt, đôi mắt hung ác lóe ra quang mang màu đỏ.
Con lao tới đầu tiên chính là con Thương Lang ở bên trái, nó vung ra một trảo, móng vuốt màu xám như muốn vồ lấy cả năm người, chiến lực cường hãn không kém gì tông sư Linh hải cảnh bình thường cả.
– Chết!
Tần Liễu xem như không thấy, tay phải giương lên, một chưởng đánh ra, chưởng lực ngưng luyện giống như thủy tinh, lướt qua bình nguyên, bao lấy một con Thương Lang khác ở bên trong, mấy Thương Lang ở đây đều bị chưởng lực kinh khủng này đánh tan, mà trên bình nguyên cũng xuất hiện thêm một vết kéo thật sâu.
Chân nguyên của Bán Bộ Vương Giả quả nhiên kinh khủng, Diệp Trần cuối cùng cũng biết được sự cường đại của Bán Bộ Vương Giả, không nói cái khác, chỉ riêng chân nguyên cũng không phải chuyện chân nguyên của tu vi Linh hải cảnh hậu kỳ đỉnh phong có thể so sánh được, đã có thể cố thể hóa, mật độ chân nguyên tăng thêm gấp năm gấp sáu lần.
Trừ cái đó ra, Diệp Trần phát hiện không gian trong cấm địa so với không gian bên ngoài vững chắc hơn gấp mười lần, nếu là ở bên ngoài thì công kích của tông sư Linh Hãi cảnh đã có thể khiến cho khong gian bị đánh gãy, thế nhưng bên trong cấm địa, Tần Liễu thân là Bán Bộ Vương Giả mà không thể làm dao động được chút nào.
Tần Liễu cũng cảm giác được không gian này rất kiên cố cho nên khẽ nhíu mày.
Năm người không hài lòng tới tốc độ chậm lên bay lên trời, đám Thương Lang này còn chưa kịp tới gần thì đã bị Bán Bộ Vương Giả Tần Liễu một chưởng đánh chết, không cần tốn nhiều sức.
Bất quá, hiển nhiên là chỗ lợi hại của trận pháp Thương Lang chỉ vừa mới bắt đầu hiện ra mà thôi, chỉ thấy ở phía xa có một bóng đen dày đặc đang di chuyển tới đây, nhìn qua giống như một đợt sóng đen, tới gần thì mới phát hiện là một đầu Thương Lang có thân hình cực lớn, nhìn lướt qua thì thấy đám Thương Lang chạy tới không có một ngàn thì cũng phải tám trăm, yêu lực dâng trào khiến cho bầu trời của bình nguyên Thương Lan trở nên đen kịt, giơ tay không thấy ngón, chỉ có thể nhìn thấy mấy đôi mắt đỏ bừng, giống như lệ quỷ đòi mạng.
Chương 793: Thương lang bình nguyên (hạ)
– Mọi người cẩn thận, cố gắng đừng tách nhau ra.
Chuyện thế này Tần Liễu không dám sơ ý chút nào, mấy con Thương Lang được mô phỏng ra từ trận pháp này cũng không có khả năng công kích từ xa, giống như chỉ có thể cận chiến, chỉ là một ngàn con Thương Lang có thực lực như một ngàn tông sư Linh Hải cảnh cùng xông qua cho dù là ai cũng không dám sơ ý.
– Huyền Không ấn!
Thương Lang không thể tấn công từ xa, nhưng Tần Liễu thì có thể, nàng hai tay kết ấn, chân nguyên kinh người ba động dần lan rộng ra từ kết ấn giữa hai tay nàng.
– Đi!
Kết ấn hoàn tất, hai tay của Tần Liễu liền dùng sức thúc về phía bầy sói.
Ba!
Không có tiếng nộ kinh thiên động địa gì, trong bầy Thương Lang đang di động, đột nhiên xuất hiện một chưởng ấn cổ quái, chưởng ấn này bao trùm phạm vi vài trăm thước, chí ít cũng có vài chục con Thương Lang chết dưới một chưởng này, một kích đã tiêu diệt được hơn vài chục con Thương Lang có thực lực tương đương với tông sư Linh Hải cảnh, Tần Liễu trong Bán Bộ Vương Giả tất nhiên cũng là một cao thủ thượng đẳng.
– Đại phượng hoàng trảm!
– Liệt không quyền!
Yến Phượng Phượng và Thái Huyền Phong Phong chủ Lâm Cao Minh cũng đều phát động tấn công, cũng đánh chết bảy tám con Thương Lang, còn không bằng một phần ba của Tần Liễu.
Sau đó Mộ Dung Khuynh Thành dùng Ám chi thôn phệ thôn phệ hết sáu bảy con Thương Lang, chiêu này của nàng vẫn còn cách đại thành rất xa, bất quá luận khả năng quần sát thì đã cao hơn Yến Phượng Phượng và Lâm Cao Minh nhiều, một khi tới đại thành thì uy lực không thể coi thường được.
– Lôi phệ.
Diệp Trần tiêu hao chân nguyên, ngưng tụ ra một quả lôi cầu cực lớn màu đen, lôi cầu vừa bắn ra thì nổ tung giữa bầy Thương Lang, cuồng lôi phệ thể, nhoáng cái đã tiêu diệt hơn hai mươi con Thương Lang, gần bằng Tần Liễu.
– Không hổ là vô địch dưới Bán Bộ Vương Giả.
Tần Liễu nhìn Diệp Trần một cái, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Tốc độ chạy của Thương Lang rất nhanh, sau hai đợt luân phiên công kích thì đám Thương Lang đã chạy tới bên cạnh, vây lấy năm người, yêu lực cuồng cuộn,
Ngao ô! Ngao ô!
Tiếng sói tru thê lương văng lên, toàn bộ Thương Lang ở đây đều phát động công kích mãnh liệt với năm người, trảo mang hiện lên khắp bầu trời.
– Sát!
Đám Thương Lang còn lại cũng có bảy tám trăm con, vô cùng nhiều, Tần Liễu làm đầu tàu gương mẫu, tuyệt chiêu vừa xuất tới chỗ nào thì một mãnh Thương Lang liền bị đánh tán, thế không thể đỡ.
Bốn người Diệp Trần thì làm thành một vòng tròn, giống như một vòng người lăn vậy, tiến vào trong bầy sói, dù sao thì song quyền nan địch tứ thủ, huống hồ gì còn là bảy tám trăm con Thương Lang.
Mặc dù vậy thì số lượng Thương Lang cũng rất nhiều, hơn nữa mỗi con đều có thực lực của tông sư Linh Hải cảnh, không có khả năng công kích chết hết toàn bộ được, đừng nói là bốn người bọn họ, ngay cả Tần Liễu thi thoảng cũng bị Thương Lang công kích, chỉ là vì chân nguyên hộ thể của nàng quá cường đại cho nên công kích của đám Thương Lang này lên chân nguyên hộ thể của nàng, ngược lại còn bị đánh ngược lại, nện lên một con Thương Lang khác.
Phanh!
Diệp Trần đã trúng hơn mười đòn công kích, chân nguyên hộ thể lung lay đi nhiều, phát sinh ra âm thanh ken két, ba người còn lại thì càng không ổn, sắc mặt ngày càng tái nhợt.
– Không được, Thương Lang quá nhiều, nếu cứ tiếp tục như vậy thì cho dù có giết được toàn bộ chúng nó thì bản thân cũng sẽ bị thương, bất lợi về sau.
Nghĩ tới đây, Diệp Trần không cho phép nương tay nữa.
– Tam kiếm tề phát!
Kiểm chỉ vừa ra thì Hoàng kim kiếm phía sau Diệp Trần liền ra khỏi võ, chia ra làm ba, hóa thành ba đạo kim quang lao ra ngoài, nhanh như chớp.
Phốc phốc phốc phốc phốc…
Giống như cắt rơm rạ vậy, từng mãnh Thương Lang ngã xuống, nguyên bản số lượng Thương Lang mà Diệp Trần giết chỉ bằng hai phần ba của Tần Liễu, thế nhưng hiện tại đã vượt qua cả Tần Liễu, không phải nói thực lực của hắn vượt qua Tần Liễu mà chỉ có thể nói là Ngự kiếm thuật quá lợi hại, không giống công kích bình thường, công kích một lần sẽ dừng lại một chút, còn Ngự kiếm thuật thì hoàn toàn do linh hồn lực thao túng, căn bản không hề dừng lại, giết tới đâu tính tới đó, so với cắt cỏ còn khủng bố hơn nhiều.
– Đây là Ngự kiếm thuật!
Con ngươi của Tần Liễu co lại, động tĩnh lớn như vậy, nàng không thể nào không chú ý tới, tốc độ giết Thương Lang của Diệp Trần quả thực không tưởng tượng nổi, Ngự kiếm thuật bình thường nào có lợi hại được như vậy, cho dù nàng có ngốc nghếch thì cũng biết rõ là Diệp Trần nhất định là người có linh hồn thiên phú, Ngự kiếm thuật trên tay hắn, uy lực tăng gấp mấy lần.
Năm trăm!
Ba trăm!
Một trăm!
Chỉ một lát sau, bảy tám trăm con Thương Lang đã bị giết chỉ còn lại một trăm con, mật độ thưa thớt hơn rất nhiều, áp lực của ba người Mộ Dung Khuynh Thành cũng giảm bớt rất nhiều.
– Lạc địa ấn!
Tần Liễu kết ấn lần thứ hai, trong hư không, rơi xuống một chưởng ẩn thủy tinh có chu vi vài trăm thước, lấy tốc độ cực nhanh lao xuống, trong nháy mắt khi lao xuống thì xung quanh bình nguyên rung lên, một vòng sóng gợn quét ngang tám hướng, không tới một trăm con Thương Lang lại bị tiêu diệt hơn phân nửa.
Đám Thương Lang còn lại tương đối dễ đối phó, đều bị đánh tan.
Sau khi đã tiêu diệt toàn bộ Thương Lang, Tần Liễu thở ra một hơi, mìm cười nhìn Diệp Trần, nói:
– Lấy thực lực của ngươi, đúng là có thể gây uy hiếp với Bán Bộ Vương Giả bình thường, hành trình lần này, nói không chừng quan trọng là ở chỗ ngươi đây.
Gặp phải địch nhân cường đại, Tần Liễu nhất định sẽ bị Bán Bộ Vương Giả của đối phương kềm chân, không thể phân tâm chiếu cố cho bọn họ, có Diệp Trần ở đây thì lại dễ dàng hơn rất nhiều, trên cơ bản, dưới Bán Bộ Vương Giả thì không ai có thể là đối thủ của Diệp Trần, mà Bán Bộ Vương Giả bình thường thì Diệp Trần cũng có thể dựa vào Ngự kiếm thuật để chống lại.
– Ta nhất định sẽ cố gắng hết sức.
Diệp Trần gật đầu.
Kế tiếp, năm người tiếp tục đi tiếp.
…
Bình nguyên Thương Lang là một mảnh đại địa dung nham, toàn bộ đều đỏ bừng, thi thoảng còn có nham thạch nóng rực phun ra, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Dát dát dát dát…
Trên bầu trời truyền tới tiếng kêu kinh khủng, một đầu hỏa điểu có thân hình cực lớn lao về phía lão giả gầy và thanh niên có lạc ấc phù văn màu lưu ly trên trán.
Sắc mặt cả hai thoáng hồng, tuy nói là không có nguy hiểm gì, nhưng vẫn không dễ chịu chút nào, con hỏa điểu này thực lực mỗi con so với đám Thương Lang trên Bình Nguyên Thương Lang đều phải cao hơn một bậc, tốc độ cũng nhanh hơn so với Thương Lang, một lần chúi xuống thì phải nhanh hơn thiểm điện nhiều, nếu như không phải thực lực của hai người mạnh thì chỉ sợ đã sớm bỏ mạng ở đây rồi.
Chương 794: Ác đấu bán bộ Hạt Vương (thượng)
– Ngũ phù chưởng!
Bên ngoài cơ thể của thanh niên lượn lờ phù văn màu lưu ly, ngăn trở công kích của hỏa điểu, còn bản thân hắn thì dùng chân nguyên xuất ra một chưởng.
Tách tách ba ba!
Trong hư không, năm đạo phù văn vặn vẹo lao ra, con hỏa điểu này chạm phải phù văn thì thân thể liền thất linh bát lại, sau đó lại bị hỏa diễm bao trùm, thiêu đốt thành tro bụi, hỏa diễm màu lưu ly của thanh niên so với hỏa diễm của hỏa điểu còn phải kinh khủng và lợi hại hơn nhiều.
– Bạo phong chi nha!
Lão giả gầy so với thanh niên thì cường đại hơn rất nhiều, phất tay mọt chiêu thì một đoàn gió lốc mãnh liệt liền nổi lên, quyện thành một đoàn, trong gió lốc, thi thoảng phát ra nhiều lưỡi đao gió như mảnh trăng non, quét ngang chân trời, chém rụng khá nhiều hỏa điểu, làm sạch một mảnh bầu trời.
– Đi nhanh!
Đại bộ phận Nghĩ vật trận pháp không có hiệu quả vây khốn, chỉ cần rời khỏi phạm vi bao phủ của trận pháp thì sẽ không bị trận pháp chi lực công kích, sau khi lão giả gầy đánh chết hết hỏa điều thì thân hình chợt lóe, xông ra từ lỗ hổng của đàn hỏa điểu.
Thanh niên cũng biết mấy con hỏa điểu này khó mà giết sạch được, cố gắng quá thì sẽ chỉ khiến chính mình thương gân động cốt, cho nên lão giả gầy vừa dứt lời thì hắn liền đuổi theo.
Dát dát dát dát dát…
Hàng trăm hỏa điểu trong giống như một cái quang đái hỏa hồng, bám sát theo phía sau của hai người, đáng tiếc là cũng giống như Thương Lang, đám hỏa điểu này không thể công kích từ xa được, chỉ có mấy con hỏa điểu đi đầu là có thể dùng hỏa cầu để công kích hai người mà thôi, tạo thành vô số chấm đỏ nhỏ.
….
– Nóng quá!
Đi qua bình nguyên Thương Lang, năm người Diệp Trần liền đi tới mảnh đất dung nham, nhiệt độ ở chỗ này ít nhất cũng cao gấp trăm lần so với bên ngoài, sắt thép ném xuống đất còn phải tan ra, không khí thì toàn khí lưu cực nóng, võ giả bình thường mà hít một hơi thì nhất định sẽ phỏng chết.
– Ở đây hẳn là trận pháp hỏa điểu, không thích hợp để liều mạng, có cơ hội thì tiến lên.
Tần Liễu nhắc nhở bốn người.
Mặt đấy đầy khe đen sâu hun hút, nham thạch nóng chảy đỏ bừng, khói đen bay đầy trời, hoàn cảnh ở vùng đất dung nham đúng là thập phần ác liệt, sinh mệnh huyết nhục rất khó mà sống được ở đây, cũng chỉ có những thú có hỏa thuộc tính mới có thể sống ở đây được.
Năm người lao vùn vụt trên bầu trời, thỉnh thoáng tách ra né nham thạch nóng bỏng.
Dát!
Đột nhiên.
Trong một ngọn núi lửa cực lớn ở phía trước lao tới một mảnh thủy triều màu đỏ, nhìn gần mới phát hiện đay không phải thủy triều mà là hỏa điểu chi chít, đám hỏa điểu này cũng không có thực thể, hoàn toàn là do hỏa diểm năng lượng thuần túy ngưng tụ thành, lúc vỗ cánh thì hỏa diễm đằng đằng, nhiệt độ không khí lại tăng thêm mấy lần, nung chảy kim loại.
– Huyền không ấn!
Tần Liễu dần đầu phát động công kích, tiêu diệt một đám hỏa điểu.
Diệp Trần thi triển Ngự kiếm thuật, tam đaọ kim quang qua đám hỏa điểu, đi tới nơi nào, một mảnh hỏa điểu lớn liền rơi xuống như mưa, tan thành hư vô.
– Mọi người theo ta tiến lên!
Chân nguyên hộ thể của Tần Liễu đột nhiên phình to lên mấy lần, bao phủ hết cả bốn người vào trong, sau đó một đầu đánh vào trong đàn hỏa điểu dày đặc.
Thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch thình thịch…
Cường đại như chân nguyên hộ thể của Bán Bộ Vương Giả, cho dù phình lớn ra mấy lần cũng không phải cỡ mấy con hỏa điểu cấp tông sư này có thể phá được, từng con hỏa điểu đều bị chân nguyên hộ thể này đụng cho đầu váng mắt hoa, trận hình thất linh bát lạc, căn bản không thể liên hợp lại được nữa.
ầm ầm!
Trong giây lát, ừ hộ thể chân nguyên truyền ra nhiều tiếng hổ, Tần Liễu sắc mặt trắng nhợt, thân hình bị kềm hãm lại.
Hóa ra là có ba con hỏa điểu lớn hơn mấy lần, thực lực không kém hơn Liễu Vô Kiếm là mấy liên thủ tấn công liên tiếp lên hộ thể chân nguyên, ngăn cản năm người Tần Liễu thoát ra.
– Trích tinh thủ!
Tần Liễu quát một tiếng, hai tay trái phải như một con hồ điệp lao ra ngoài, chia ra bẻ gãy cổ của hai con hỏa điều, khí bạo cường liệt cũng đánh văng con còn lại ra ngoài.
– Ngự kiếm thuật!
Diệp Trần nhân cơ hội dẫn động kiếm quyết, hoàng kim kiếm liền xuyên qua thân thể của hỏa điểu.
– Đi!
Tận dụng cơ hội, hỏa điểu phía sau đã lao lên, năm người tăng tốc, chạy nhanh về phía trước, chỉ một lát sau, đã bỏ xa mấy con hỏa điểu phía sau.
Sau bình nguyên Thương Lang là vùng đất dung nham, nơi này toàn là khói mờ dày dặc, khói này có tác dụng cắt đứt linh hồn lực, người đứng trong đám khó, căn bản không thể phân biệt được phương hướng và vị trí, không biết nên đi theo hướng nào thì mới thoát khỏi đám khói được.
– Bạch Dương vương trong tứ cực đại đế am hiểu ảo thuật, trận pháp mà hắn bố trí nhất định là ảo trận, ảo trận không có khả năng công kích, nhưng có thể vây khốn người bên trong, nếu không thể phá giải được ảo trận thì sẽ chết già bên trong ảo trận, cái này không xong rồi.
Tần Liễu không có bản lĩnh thông thiên triệt địa như Huyền Hậu, mặc dù có hiểu biết một chút về ảo trận, nhưng cũng không tính là tinh thông, mà Bạch Dương Vương là ai chứ, là yêu vương cường đại thời cổ đại, trước khi bị tứ cực đại đế thu phục thì tung hoành thiên hạ, khó gặp địch thủ, vương giả cùng cấp gặp phải hắn cũng phải kiêng nể hắn ba phần, rất sợ ảo thuật của hắn, hiện tại, người mạnh nhất trong năm người cũng chính là Bán Bộ Vương Giả Tần Liễu, làm sao có thể phá giải được ảo trận?
– Ta thử xem!
Mộ Dung Khuynh Thành đứng dậy.
– Ngươi?
Tần Liễu kinh ngạc nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Thành, thực lực của Mộ Dung Khuynh Thành quả thực không tệ, bất quá dạo gần đây khá bận rộn cho nên Tần Liễu cũng không biết nàng có bản lĩnh gì.
– Tần Liễu tiền bối cứ yên tâm, Mộ Dung có thể ứng phó được.
Diệp Trần hiểu rõ Mộ Dung Khuynh Thành, có thể nói, ma tộc thời thượng cổ cũng không sợ ảo thuật, Mộ Dung Khuynh Thành thừa kế ưu điểm này, một đôi ma nhãn có thể nhìn thấu ảo trận.
Đi tới phía trước, Mộ Dung Khuynh Thành vận chuyển ma lực, truyền tới mắt, sau một khắc, con ngươi của nàng liền biến thành màu vàng, thị lực xuyên thấu ảo trận, thấy được dải đất cực kỳ xa xôi.
– Đi tới đó!
Ngón tay trái của Mộ Dung Khuynh Thành chỉ về phía trước.
– Đi!
Diệp Trần rất tin tưởng Mộ Dung Khuynh Thành.
Ba người Tần Liễu thoáng do dự một chút, cũng đi theo.
Qua mấy canh giờ, mọi người quả nhiên ra khỏi ảo trận.
– Huyết mạch của ma nhân hoàn mỹ quả nhiên danh bất hư truyền, đã có đặc điểm của nhân loại, cũng kế thừa một phần ưu thế của ma tộc.
Tần Liễu triệt để khâm phục Mộ Dung Khuynh Thành, thám hiểm địa phương không biết, tai mắt không linh là chuyện khiến cho người ta khổ não, có Mộ Dung Khuynh Thành ở đây thì không cần lo lắng nữa.
Chương 795: Ác đấu bán bộ Hạt Vương (hạ)
– Tiền bối quá khen.
Từ sau khi kết hợp với Diệp Trần thì Mộ Dung Khuynh Thành đã không còn che mặt nữa, lúc trước nàng che mặt là bởi vì trong lòng vẫn chưa quyết định, trước khi gặp được người trong lòng thì không muốn để cho nhiều người nhìn thấy diện mạo của mình, lúc này, nàng khẽ mỉm cười.
– Đẹp thật, giống như Khinh Huyên, đều là nhân gian tuyệt sắc cả!
Dù cho Tần Liễu có là nữ nhân cũng phải thầm khen một tiếng.
Cứ như vậy, năm người đi qua ba trận, đi tới trong trận pháp cuối cùng, trận này là Thiên Hạt Vương đứng đầu trong tứ cực đại đế, trận pháp do Thiên Hạt Vương bố trí là Thiên Hạt trận, Thiên Hạt trận cũng là Nghĩ vật trận pháp, nhưng không khó để tưởng tượng ra là Nghĩ vật trận pháp do Thiên Hạt Vương bố trí ra tất nhiên là cường đại hơn Thương Lang vương và Hỏa Điểu Vương rất nhiều, không phải qua được dễ dàng như vậy.
Một chỗ khác của Thiên Hạt trận, vị lão giả và thanh niên đã rơi vào trong khổ chiến, đối thủ của bọn họ chính là một con hạt yêu cực lớn, hạt yêu bình thường tự nhiên không thể khiến bọn họ rơi vào khổ chiến được, con hạt yêu này đã vượt qua cấp mười rồi, ở giữa cấp mười và cấp mười một, là một con Bán Bộ hạt vương, thực lực cường đại không gì sánh nổi, yêu lực hắc sắc có thể cố thể hóa, ngưng tụ lên trên giáp xác màu đen, phòng ngự cực cao, ngao tử cực lớn thế mạnh lực trầm, xẻ núi san non, cái đuôi xuất quỷ nhập thần lại càng khiến kẻ khác khó mà đề phòng.
– Ngũ phù chưởng!
Thanh niên điều động thiên địa nguyên khí, một chưởng oanh lên trên giáp lưng của con Bán Bộ hạt vương đó, phù văn uốn éo có khiến cho cố thể yêu lực màu đen tổn hại một chút, nhưng cũng không thể tổn thương tới con hạt vương đó chút nào.
– Thiên Nhi, ngươi cố gắng chế trụ nó, ta chuẩn bị tung sát chiêu.
Lão giả không muốn tiếp tục dây dưa với Bán Bộ hạt vương thêm nữa, hắn dám khẳng định, nếu cứ tiếp tục dây dưa thì không phải bọn họ đánh chết Bán Bộ hạt vương mà là Bán Bộ hạt vương đánh chết bọn họ, yêu lực dự phòng của Bán Bộ hạt vương vốn đã vượt xa bọn họ, hơn nữa còn có Thiên Hạt trận chống đỡ, lại càng như cá gặp nước.
– Được!
Thanh niên cắn răng gật đầu.
….
Khu vực mà Thiên Hạt trận bao phủ là một vùng đất khỉ ho cò gáy, vừa mới đi ra được hơn ngàn dặm đường thì năm người Diệp Trần đã bị hạt yêu cấp năm sáu gì đó tập kích, luận thực lực thì đám hạt yêu này cũng chẳng lợi hại hơn hỏa điều chỗ nào cả, nhưng hạt yêu vốn am hiểu tấn công, cái đuôi dài xuất quỷ nhập thần khó lòng phòng bị, giống như một tên sát thủ âm thầm, hơi chút không để ý thì sẽ bị trúng chiêu.
Nhưng quan trọng nhất chính là phòng ngự của hạt yêu không phải thứ mà hỏa điểu và Thương Lang có thể so sánh được.
Đánh chết hết nhóm hạt yêu này tới nhóm hạt yêu khác, chân nguyên của năm người đã tiêu hao không ít, cũng may là trước đó, ba người Tần Liễu đã mang theo rất nhiều chân nguyên đan dược, còn Mộ Dung Khuynh Thành thì trong cơ thể có tinh hoa ma lực, tốc độ khôi phục ma lực cũng phi thường nhanh, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có vấn đề gì.
Tê tê tê tê tê!
Ngay lúc năm người đánh chết con hạt yêu thứ bảy thì thâm sơn phía dưới đột nhiên thoát ra một đám mây đen, trong mây đen, ẩn dấu một con hạt yêu cỡ bằng quả núi nhỏ, con hạt yêu này không những có thể hình lớn gấp mười, mà yêu lực hắc sắc thậm chí còn có thể cố hóa, giống như một lớp áo giác màu đen, bao trùm lên giáp xác, cặp càng cực lớn kia mỗi cái đều bằng một căn phòng, mỗi khi hợp lại đều mang theo tiếng kim loại vang, cái đuôi thật dài phía sau chìm nổi bất định trong mây đen, chỗ móc lóe lên quang mang màu tím, vừa nhìn là biết có kịch độc.
– Bán Bộ hạt vương!
Tần Liễu nhíu mày.
Trong nhân loại có Bán Bộ Vương Giả thì trong yêu thú cũng có Bán Bộ yêu vương, Tần Liễu không ngờ được, trong Hạt Trận này cư nhiên lại có thể ngưng tụ ra một con Bán Bộ hạt vương, tuy rằng khí tức của con Bán Bộ hạt vương này cũng không thâm hậu lắm, tu vi yêu lực là yếu nhất trong Bán Bộ hạt vương, chỉ là so sánh giữa Bán Bộ Vương Giả và Bán Bộ yêu vương thì Bán Bộ yêu vương mạnh hơn không ít, huống hồ gì, Bán Bộ hạt vương bị vây trong Thiên Hạt trận, thực lực có thể phát huy thỏa thích, yêu lực cuồn cuộn không ngừng.
Tê tê!
Bán Bộ hạt vương mà Thiên Hạt trận ngưng tụ ra cũng sẽ không biết nói, thân hình chợt lóe một cái đã mang theo mây đen cuồn cuộn, áp tới chỗ năm người, lúc tới gần năm người, Bán Bộ hạt vương vung một càng ra, giống như một cây kéo cực lớn muốn cắt ngang bầu trời.
– Cút!
Tay phải của Tần Liễu xuất hiện quang mang màu xanh đen, một chưởng kích lên càng của Bán Bộ hạt vương, tạo thành tiếng nổ vang như đập phải kim loại.
Bán Bộ hạt vương không hổ là Bán Bộ hạt vương, giao thủ một chiêu với Tần Liễu xong thì chỉ lui lại phía sau mấy chục bước, cái đuôi phía sau của nó thình lình vung ra, từ phía bên trái tạo thành một đường vòng cung, tấn công về phía Mộ Dung Khuynh Thành và Diệp Trần.
– Đi!
Khả năng phản ứng của Diệp Trần cũng cực nhạy, cái đuôi của Bán Bộ hạt vương vừa mới huy ra thì hắn liền tịnh khởi kiếm chỉ, hoàng kim kiếm lao vụt ra, ngăn trở cái đuôi của Bán Bộ hạt vương.
– Lạc địa ấn!
Tần Liễu không lùi Bán Bộ, hai tay kết ấn, một chưởng ấn thủy tinh cực lớn giáng xuống từ trên trời, hung hăng nện lên giáp lưng của con Bán Bộ hạt vương này, khiến cho nó bị đè lún xuống, nén lại thành một tòa cự sơn.
– Chúng ta đi!
Một kích đắc thủ, Tần Liễu không muốn tiếp tục dây dưa với Bán Bộ hạt vương, vội giục mọi người rời khỏi, đáng tiếc là Bán Bộ hạt vương bị Thiên Hạt trận hạn chế, cũng không thể công kích từ xa được, nhưng cái đuôi dài kia vẫn có thể kéo ra ngoài được, nặng nề giáng xuống Bán Bộ chân nguyên của Tần Liễu.
Phanh.
Tần Liễu lùi lại hơn mười bước, sắc mặt tái nhợt.
– Bốn người các ngươi toàn lực ngăn chặn nó, ta chuẩn bị tung ra sát chiêu.
Tần Liễu là Bán Bộ Vương Giả, mánh khóe rất nhiều, võ học tuy là chưa chắc đã cao thâm hơn tông sư hàng đầu, nhưng chân nguyên của Bán Bộ Vương Giả không phải thứ mà tông sư hàng đầu có thể so được, tốn chút thời gian, thì chân nguyên ẩn chứa trong sát chiêu càng nhiều hơn, lực sát thương cũng tăng cao.
– Vâng, sư tôn!
Yến Phượng Phượng không dám chậm trễ, thân hình cuộn lại một vòng trên không trung liền hóa thành một con phượng hoàng toàn thân lượn lờ hỏa diễm màu xanh, ngân dài một tiếng, hai cánh của Yến Phượng Phượng vỗ một cái, hai đạo hỏa diễm thất luyện cực lớn liền một trái một phải tấn công về phía Bán bộ hạt vương, đánh nó bay ra ngoài mấy chục trượng.
Chương 796: Biến địa linh thực (thượng)
– Thiên ma chỉ!
Phía sau của Mộ Dung Khuynh Thành xuất hiện một đôi cánh đen, trên cánh, quang mang màu đen dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, hội tụ tới tay phải của Mộ Dung Khuynh Thành.
– Đi!
Một đạo chỉ lực màu đen hóa thành một cái mặt trời nhỏ, trong nháy mắt liền đánh trúng đầu của Bán bộ hạt vương, kình khí bạo phát.
– Ngự kiếm thuật!
Ngự kiếm thuật là một môn kiếm quyết, tầng công kích thứ nhất và thứ hai đều rất đơn điệu, bắt đầu từ tầng thứ ba thì mánh khóe công kích bắt đầu tăng lên, ngoại trừ đa kiếm tề phát ra thì còn có kiếm quyết công kích khá đặc biệt, Ngự Kiếm Thuật chính là một loại trong số đó, chỉ thấy Diệp Trần kiếm chỉ nhất điểm, Hoàng kim kiếm liền lăng không bắn ra, trên đường, chân nguyên ẩn chứa bên trong Hoàng kim kiếm đột nhiên bành trướng, ngưng tụ thành một đạo kiếm ảnh cực lớn, một kiếm chém lên bối giáp của Bán bộ hạt vương.
Thương!
Hoa lửa văng khắp nơi, một kiếm này, không chỉ chém vỡ được lớp áo giáp yêu lực của Bán bộ hạt vương, còn khiến trên lớp áo giáp thật của nó lưu lại một vết kiếm mờ mờ.
– Uy lực không tồi.
Diệp Trần gật đầu, nghiêm túc mà nói thì lực công kích đơn thuần của Ngự Kiếm Thuật cũng không bằng phi kiếm, nhưng Ngự Kiếm Thuật cũng có chỗ tốt đó chính là thế mạnh lực trầm, có thể đánh mục tiêu văng ra ngoài, trong tầm mắt, Bán bộ hạt vương cuộn thân thể lại, bay ngược ra ngoài.
Hưu!
Một cái bóng đen chợt phá không mà tới, là cái đuôi của Bán bộ hạt vương.
– Ta tới giúp!
Thân hình của Diệp Trần tạo thành một đường cong, từ bên cạnh nghênh hướng đuôi của Bán bộ hạt vương, Lôi kiếp kiếm ra khỏi vỏ, cố sức chém tới.
Thương thương thương thương thương thương thương…
Tốc độ cái đuôi của Bán bộ hạt vương không ngừng giảm dần, cái đuôi thiếu chút nữa đã bắn trúng đầu của Huyền tông Thái huyền phong Phong chủ Lâm Cao Minh.
– Phá!
Lam Cao Minh đánh một quyền lên cái đuôi, giải trừ nguy cơ lần này.
– Được rồi!
Lúc này, Phá phòng sát chiêu của Tần Liễu đã súc thế hoàn tất, chỉ thấy nàng giơ cao tay phải, bên ngoài lòng bàn tay ngưng tụ ra một vầng hào qang màu sắc khác nhau, giống như một cái Hỗn thiên nghi, mà ở giữa của quầng sáng là một quả cầu ăng lượng màu xanh đen, lực lượng nội liễm.
– Đi!
Tần Liễu quát một tiếng, một chưởng liền xuất ra ngoài.
Ô ô!
Cùng với công kích của Hỗn thiên nghi tạo thành tiếng rít chói tai, nặng nề oanh kích lên sau ót của Bán bộ hạt vương, hào quang bên ngoài giống như một cái cương đao, không ngừng xé mở lớp áo giáp yêu lực bên ngoài của Bán bộ hạt vương, lúc lực lượng của hào quang bên ngoài hao hết thì lớp áo giáp bên ngoài đã bị phá thành một cái lỗ lớn, năng lượng xanh đen ở giữa cũng chui vào.
Oanh!
Sau một khắc, đầu của Bán bộ hạt vương nổ tung, thân thể không ngừng co giật lại cho tới lúc tan thành mây khói.
– Lợi hại thật!
Diệp Trần âm thầm khen, một kích đáng sợ như vậy, thảo nào lại cần thời gian nhiều như vậy.
Đánh chết được Bán bộ hạt vương, năm người một đường đi thẳng, không còn thứ gì có thể ngăn trở lối đi của bọn họ.
….
– Bạo phong chi mâu!
Một chỗ khác trong Thiên Hạt trận, lão giả gầy rốt cuộc cũng súc thế hoàn tất, trên tay giữ lấy một thanh trường mâu do gió lốc màu đen ngưng tụ thành, trường mâu không chỉ rung động mà mũi mâu thi thoảng còn co lại dài ra, giống như lưỡi của độc xà.
– Đi!
Cánh tay phải phát lực, lão giả gầy bắn trường mâu về phía Bán bộ hạt vương.
Tạp sát!
Bán bộ hạt vương bị bắn trúng, trong nháy mắt liền bị mấy mũi đao gió xé ra thành nhiều mảnh.
– Đi!
Sắc mặt của lão giả gầy hơi ửng hồng, giống như đã hao sức không ít.
…..
Sau đó, vùng khỉ ho cò gáy, là nhiều tầng màng mỏng vặn vẹo, chiếu ngược lại vô số cảnh vật.
Ong ong!
Năm người Diệp Trần hơi do dự một chút, không bước vào.
Giống như đi qua một tầng sóng nước, năm người xuất hiện tại nơi này.
Hô!
Hít sâu vào một hơi, trong mắt năm người có vẻ khiếp sợ.
Trong tầm mắt, đất trời giống như đã mở rộng hơn rất nhiều, chỗ nào có thể nhìn tới đều thấy được hồ nước, thảo nguyên, kỳ phong san sát, đám mây trắng vắt ngang bầu trời lượn lờ bên cạnh mấy đỉnh núi cao ngất đằng xa, ngẩng đầu, bầu trời xanh trong vắt, thiên địa nguyên khí nồng đậm khiến kẻ khác tức lộn ruột, giống như chỉ tùy tiện hít một hơi đã bằng với mấy ngày khổ tu của các võ giả bình thường khác, tinh thần phấn chấn.
Nhưng điều này còn không đủ để khiến kẻ khác khiếp sợ, thật sự khiến cho mọi người ở đây khiếp sợ chính là linh thảo và linh thụ.
Trên thảo nguyên, thảo mộc mọc đầy khắp nơi, mỗi cây đều xanh tới mức thần kỳ, cứ cách một khoảng thì lại có thể thấy được một đám linh thảo ẩn chứa linh khí, linh khí mà đám linh thảo này phát ra lại làm dịu cỏ cây bình thường chung quanh, có thể thấy mỗi cây đều phát ra sinh cơ tràn đầy.
Trên hồ nước, có lục bình phát ra linh khí dồi dào, có thanh liên cao quý thanh nhã, bên trên, liên hoa màu tím, màu trắng, màu hồng đua nhau khoe sắc, mỗi đóa đều có giá trị làm thuốc, bên dưới liên hoa còn có đàn cá béo mập, linh khí bức nhân.
Chỗ xa hơn, cây cỏ xanh um liên miên không dứt, bên ngoài,số lượng hạ phẩm linh thụ không ít tí nào, ở sâu bên trong thì trung phẩm linh thụ cao vút giống như hạc giữa bầy gà, mà ở chỗ sâu hơn nữa, mơ hồ còn nhìn thấy vài cây đại thụ cao tới tận trời, tuy là không thể phán đoán được phẩm cấp, nhưng cũng không phải vật phàm.
Cao sơn uẩn linh, linh thảo và linh thụ mọc ở trên đó rõ ràng còn hơn hồ nước thảo nguyên cùng với rừng cây một bậc, trên mỗi ngọn núi đều có linh quang lượn lờ không tiêu tán, thập phần bắt mắt.
– Đây là thất tinh lam đã tuyệt chủng bên ngoài.
Tần Liễu dù gì cũng là người đã từng làm tông chủ, đối với tài nguyên linh thảo và linh thụ rất hay để tâm chú ý, nàng ngồi xổm xuống, cẩn thận đào lên một gốc cỏ phát ra tinh quang màu lam nhạt, căn cứ theo linh khí bên ngoài để phán đoán thì gốc cỏ này hẳn là hạ phẩm linh thảo, nhưng nghĩ tới đã tuyệt chủng bên ngoài thì giá trị không thể đo lường được, nếu lấy ra ngoài trông được thì nhất định có thể tạo ra được một lượng lớn thất tinh lam.
Liên tiếp hái hơn mười cây thất tinh lam, Tần Liễu mới đứng dậy, bỏ mấy cây thất tinh lam này vào một giới chỉ không gian có khắc hình mai hoa.
Quay đầu lại, nàng thấy Diệp Trần cư nhiên bỏ linh thảo vào trong trữ vật linh giới, cười nói:
– Trồng linh thực cần lượng lớn thổ nhưỡng, ngươi bỏ vào chậu hoa thì hiệu quả thấp hơn rất nhiều, ta ở đây còn có một cái mai hoa thảo giới, tặng cho ngươi.
Nói xong liền lấy ra một chiếc giới chỉ có khắc hình hoa thảo ném cho Diệp Trần.
Chương 797: Biến địa linh thực (hạ)
– Hoa thảo giới?
Diệp Trần đã nghe nói qua loại giới chỉ này, trữ vật linh giới là thứ chuyên môn dùng để đựng vật gì đó, còn mai hoa thảo giới thì lại chuyên dùng để trồng linh hoa linh thảo, không gian bên trong rất lớn, bên dưới có thổ nhưỡng, bên trên có treo một ít thái dương thạch, cho hoa cỏ tiến hành quang hợp, một cái hạ phẩm hoa thảo giới, giá trị còn cao hơn trung phẩm trữ vật linh giới nhiều, có tiền chưa chắc đã mua được.
Tiếp nhận hoa thảo giới, Diệp Trần lưu lại linh hồn ấn ký, sau đó linh hồn lực xâm nhập vào trong đó, lọt vào trong tầm mắt chính là một cái không gian thật lớn, khoảng chừng mười mẫu, bên trên có treo một ít thái dương thạch đã dùng hết năng lượng, bên dưới là thổ nhưỡng màu đen, thổ nhưỡng linh khí ảm đạm, hiển nhiên là cái mai hoa thảo giới này đã bỏ không rất lâu, cần dùng linh thạch tới để làm mới lại thổ nhưỡng, đề thăng dinh dưỡng.
– Đa tạ tiền bối.
Diệp Trần chắp tay.
– Không cần phải cảm tạ! Khinh Huyên coi trọng ngươi nhiều như vậy, kẻ làm sư phụ như ta tự nhiên sẽ không keo kiệt.
Tần Liễu mỉm cười, tiếp tục tìm linh thảo.
Có hoa thảo giới, Diệp Trần cũng khá quan tâm tới linh thảo, hạ phẩm linh thảo hắn chỉ chọn một vài loại đã tuyệt chủng, hoặc là rất hiếm ở bên ngoài nhổ vào trồng, mỗi loại mười cây, trung phẩm linh thảo có bao nhiêu thì nhổ bấy nhiêu, về phầm thượng phẩm linh thảo thì càng không cần phải nói.
Đi tới trước một hồ nước, Tần Liễu cũng hớt một ít lục bình và thanh liên trong hồ vào trồng, nhìn qua thì hoa thảo giới của Tần Liễu cao hơn một bậc so với Hoa thảo giới của Diệp Trần, hoa thảo giới của Diệp Trần bên trong không có hồ nước, cũng không quá lớn, nếu làm hồ nước thì hơi chật.
Năm người đi thẳng, không quá cố sức tìm linh hoa linh thảo.
Chỉ một lúc sau, một rừng cây đã chắn ngang trước mặt.
– Hạ phẩm phong thụ!
Ánh mắt của Tần Liễu sáng lên, tay co lại một cái, một gốc phong diệp đỏ bừng đã bị nhổ tận gốc, chui vào trong hoa thảo giới của Tần Liễu.
– Hạ phẩm xà văn thụ!
– Hạ phẩm tùng thụ!
Năm người đi tới chỗ nào thì gốc linh thụ chỗ đó đều bị nhổ tận gốc, chui vào trong hoa thảo giới của Tần Liễu, không gian trong hoa thảo giới của Diệp Trần không được lớn, chỉ chọn ra một cây tùng khá ít trong đám hạ phẩm linh thụ.
Chỉ thấy không gian trong hoa thảo giới thoáng cái đã vơi đi một nửa, Diệp Trần lắc đầu, để cây tùng lại trên mặt đất, phía sau còn có một gốc trung phẩm linh thụ, một cây hạ phẩm tùng thụ coi như xong.
Trung phẩm linh thụ lớn hơn hạ phẩm linh thụ, đương nhiên, dù có nhỏ hơn đi nữa thì cũng to hơn cây cối bình thường rất nhiều, đi tới một lúc nữa, ngay cả Tần Liễu cũng lực bất tòng tâm, hận hoa thảo giới của mình quá nhỏ, nếu như đủ lớn thì không cần phải phiền não như vậy.
– Cái hoa thảo giới này của ta chỉ là trung phẩm hoa thảo giới, có diện tích năm trăm mẫu, thượng phẩm hoa thảo giới có diện kích năm ngàn mẫu, còn cực phẩm hoa thảo giới thì có diện tích năm vạn mẫu, đáng tiếc, nếu như ta có một cái hoa thảo giới cực phẩm thì có thể nhổ hết đám linh thụ này vào trồng rồi.
Tần Liễu thập phần tiếc nuối.
Diệp Trần nói:
– Tiền bối, tới phía trước nhìn thử xem sao!
Hạ phẩm linh thụ, trung phẩm linh thụ, Diệp Trần không nhổ một gốc nào cả, nếu có thượng phẩm linh thụ thì hắn vô luận thế nào cũng sẽ không tha, đây chính là vô giá, không, là thứ có giá trị liên quốc, một gốc cây ít nhất cũng đáng giá mấy trăm vạn khối linh thạch thượng phẩm.
– Được!
Tần Liễu cũng vô cùng mong chờ.
Sương trắng lượn lờ, năm người phá không phi hành bên trên rừng cây, linh hồn lực phóng ra xung quanh.
– A, là thượng phẩm linh thụ?
Linh hồn lực của Diệp Trần không giống bình thường, ngoài mấy trăm dặm, hắn cảm ứng được sâu trong rừng cây có một cỗ linh khí dồi dào khuếch tán, phun ra nuốt vào cực kỳ kinh người, giống như lúc ở cổ địa hoang dã nhìn thấy bán cực phẩm trường sinh thụ, cây cối bình thường xung quanh dưới linh khí tư nhuận đó có khuynh hướng linh thụ diễn biến.
Cái cây này, cho dù không phải thượng phẩm linh thụ thì tất nhiên cũng là trung phẩm linh thụ hàng đầu, đương nhiên, có khả năng là thượng phẩm linh thụ, bằng không thì linh khí cũng không dồi dào như vậy, gần bằng bán cực phẩm trường sinh thụ.
Mặc kệ thế nào, cứ đi xem trước đã.
Qua một lúc sau, năm người Diệp Trần liền dừng lại.
– Đúng thật là thượng phẩm linh thụ rồi.
Hai mắt của Tần Liễu tỏa sáng, Huyền Tông cũng có thượng phẩm linh thụ, nhưng chỉ có vài cây, ý nghĩa của mỗi cây đều vô cùng trọng đại, là tài nguyên quan trọng nhất của Huyền Tông, người bình thường căn bản không được phép tới gần.
Trước mắt là một gốc đại thụ mọc đầy quả màu lam, mọc sừng sững trước mắt mọi người, gốc đại thụ này, tán cây che trời, chỉ sợ cũng phải vài dặm, người đứng dưới gốc cây có vẻ cực kỳ nhỏ bé, nếu như có nhàn tình nhã trí thì thậm chí có thể xây dựng thôn trấn ngay dưới gốc cây, đó là chuyện tốt đẹp cỡ nào chứ.
– Là thượng phẩm thủy nguyên quả thụ, thủy nguyên quả đối với chuyện chữa thương điều dưỡng thập phần hữu hiệu, không kém hơn đan dược thượng phẩm, mà gốc thượng phẩm thủy nguyên quả này ít nhất cũng đã đậu mấy ngàn quả, giá trị nhất định lớn hơn một ngàn vạn khối linh thạch thượng phẩm.
Hô hấp của Tần Liễu cũng đã dồn dập lên.
– Tiền bối, chúc mừng.
Diệp Trần cười khổ một tiếng, gốc thủy nguyên quả thụ này quá lớn, hoa thảo giới của hắn căn bản không chứa nổi, thật sự là hữu tâm vô lực, chỉ có thể chúc mừng Tần Liễu.
– Ha hả, vậy ta không khách khí đâu.
Tần Liễu dọn gọn hoa thảo giới, một vài linh thụ không quan trọng đều ném hết ra, sau đó vận chuyển chân nguyên, phất tay môt cái, gốc thủy nguyên quả thụ liền bị nhổ tận gốc, chậm rãi tiến vào bên trong hoa thảo giới, cho tới khi biến mất không thấy tung ảnh.
Thủy nguyên quả thụ tới tay, tâm tình của Tần Liễu vô cùng tốt, hái xuống năm quả thủy nguyên quả đưa cho năm người Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành,
– Thủy Nguyên quả ngoại trừ hiệu quả chữa thương và điều dưỡng ra thì còn có hiệu quả khôi phục thể lực rất lớn, hơn nữa vị ngọt, nhiều nước, mọi người nếm thử xem.
Nói xong, chính nàng cũng cắn trước một miếng.
Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành nhận lấy quả thủy nguyên quả lớn chừng một bàn tay này, đều tự cắn một miếng:
– Ngọt quá.
Mộ Dung Khuynh Thành khen.
– Đúng là rất ngọt, hơn nữa cũng không ngán.
Diệp Trần gật đầu, thủy nguyên quả vừa vào miệng thì lập tức hóa thành một đạo hơi nước thanh lương tiến vào trong dạ dày, sau đó lấy dạ dày làm trung tâm, khuếch tán ra khắp lục phủ ngũ tạng, tứ chi bách mạch, một chút mệt mỏi lúc trước lập tức tiêu tan thành mây khói.
Chương 798: Thu hoạch hỏa lê thụ, quyết đấu (thượng)
Tần Liễu cười, nói:
– Tuy là còn chưa tìm được mộ địa, nhưng một gốc thủy nguyên quả thụ cũng coi như là thu hoạch cực lớn rồi, chuyến đi này không tệ, Diệp Trần, Mộ Dung, sau này tới Huyền Tông của chúng ta làm khách, thủy nguyên quả nhất định sẽ biếu các ngươi không ít đâu.
Nàng có thể lấy được thủy nguyên quả thụ này còn nhờ Diệp Trần phát hiện, bằng không thì khu rừng lớn như vậy, rất khó tìm thấy, so với thủy nguyên quả thì thủy nguyên quả thụ mới chính là bảo bối, thủy nguyên quả thì còn có thể mọc tiếp. nhưng không có thủy nguyên quả thụ thì cái gì cũng không có.
– Tiền bối cứ yên tâm, chúng ta sẽ không khách sáo đâu.
Diệp Trần cũng không tiếc nhiều lắm, dù sao đi nữa thì hoa thảo giới của hắn cũng không chứa hết được.
Có thể là vì bù đắp tiếc nuối của Diệp Trần, năm người bay thêm một đoạn nữa, Diệp Trần liền phát hiện một gốc thượng phẩm linh thụ khác, gốc thượng phẩm linh thụ này không lớn như thủy nguyên quả thụ, đại khái cao cỡ một trăm trượng, có chu vi cỡ một dặm, vừa vặn đủ chứa trong hoa thảo giới.
Tần Liễu tấm tắc, nói:
– Đây là thượng phẩm hỏa lê thụ, Diệp Trần, vận khí của ngươi không tồi, gốc hỏa lê thụ này này tuy là không có hỏa hầu thâm như thủy nguyên quả thụ, nhưng cũng có mấy ngàn năm hỏa hầu, hơn nữa cũng vừa vặn trồng vừa trong hoa thảo giới của ngươi, hỏa lê thụ có chứa hỏa thuộc tính, hỏa lê chẳng những có hiệu quả rất lớn với tu luyện giả có chân nguyên hỏa thuộc tính, hơn nữa còn có tác dụng rèn luyện cơ thể, đề thăng thể chất, đúng rồi, hỏa lê thụ rất hiếm gặp, không chỉ có tác dụng với võ giả nhân loại mà còn có hiệu quả y hệt với các chủng tộc khác, cũng giống như hoàn mỹ ma nhân huyết mạch của Mộ Dung Khuynh Thành vậy, sẽ không bị hạn chế.
Tần Liễu đã có được thủy nguyên quả thụ, nếu còn tranh hỏa lê thụ nữa thì không được phúc hậu cho lắm.
– Vận khí quả thực không tồi.
Diệp Trần nhìn quả lê trông như thủy tinh màu đỏ trên hỏa lê thụ, thỏa mãn gật đầu, rèn luyện cơ thể, đề thăng thể chất, hiệu quả này không khác gì so với linh năng tinh thạch, dù hiệu quả không bằng đi nữa thì cũng có thể bù đắp bằng số lượng, mấy quả trên hỏa lê thụ này ít nhất cũng có một hai ngàn quả!
– Khởi!
Vận chuyển chân nguyên, Diệp Trần muốn nhổ hỏa lê thụ vào trồng.
– Dừng tay!
Đột nhiên, cách xa trăm dặm truyền tới một tiếng quát, hai đạo thân ảnh phá không mà tới, tốc độ nhanh tới mức không tưởng tượng được, là hai tên Bán Bộ Vương Giả.
Diệp Trần thoáng chau mày, hạ thủ không chậm, thuận lợi đưa hỏa lê thụ vào trong hoa thảo giới, sau đó lại điền nhập một lượng lớn linh thạch thượng phẩm xuống thổ nhưỡng bên dưới, bổ sung chất dinh dưỡng nuôi cây, sau đó lại lấy ra một ít năng lượng bổ sung vào thái dương thạch treo phía trên của hoa thảo giới, cho hỏa lê thụ tiến hành quang hợp, để nó sinh trưởng bình thường.
– Muốn chết!
Nhìn thấy hỏa lê thụ biến mất, hai người bay tới không nói không rằng liền liên thủ phát động công kích, tấn công về phía Diệp Trần và người bên cạnh, thanh thế cực lớn.
– Kẻ nào?
Tần Liễu phẫn nộ quát một tiếng, lấy một địch hai, đánh bay kình khí kéo tới.
Bá! Bá!
Hai đạo thân ảnh đứng giữa không trung cách đó hơn mười dặm, một người thân hình cao lớn, vẻ mặt đờ đẫn, da có đường vân không giống nhân loại mà giống như cây cối, vô cùng thô ráp, kẻ còn lại là một tên có thân hình thấp bé, đen gầy dị thường, cái miệng nhọn, con mắt nhỏ xíu phát ra hung quang.
– Là bán bộ yêu vương!
Tần Liễu liếc mắt liền nhìn ra hai người không phải là nhân loại mà là dị loại, trung niên vẻ mặt đờ đẫn rõ ràng là bán bộ yêu vương do thụ mộc tu thành, còn cái tên thấp bé kia cũng là yêu thú tu thành bán bộ yêu vương, nhìn qua thì hẳn là yêu thú họ chuột, tính tình hung ác độc địa, rất giảo hoạt.
Thu hồi hỏa lê thụ, Diệp Trần nghiêng người nhìn về phía hai kẻ đó, chân mày không khỏi nhíu lại, hai gã này là bán bộ yêu vương, chắc chắn không phải hạng mèo chó thông thường, nói không ngoa chứ tùy tiện một tên đi tới là có thể khiến cho bọn họ đau đầu cả nửa ngày, chứ đừng nói gì tới hai tên.
– Lát nữa cẩn thận một chút,
Diệp Trần âm thầm truyền âm cho Mộ Dung Khuynh Thành, bắt hắn để lại hỏa lê thụ này rõ ràng là chuyện không có khả năng, bọn họ cũng không phải cá nằm trên thớt, mặc người chém giết, nếu thật sự quyết tử chiến một trận thì ai thắng ai thua vẫn còn chưa biết.
– Không cần lo lắng cho ta.
Mộ Dung Khuynh Thành khẽ gật đầu.
– Hai vị, các ngươi vô duyên vô cớ công kích chúng ta, hình như không được lễ phép cho lắm!
Tần Liễu cũng không muốn tranh đấu với hai tên bán bộ yêu vương, liền cố nuốt cơn giận, bình tĩnh nói.
Lão giả mỏ nhọn cười lạnh, nói:
– Để lại hỏa lê thụ thì bọn ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống, nếu như không chịu thì đừng trách bọn ta ra tay độc ác.
– Các ngươi muốn cường đoạt sao!
Tần Liễu nheo mắt lại.
– Giao hỏa lê thụ ra thì bọn ta tự nhiên sẽ không cường đoạt.
Lão giả mỏ nhọn nói, vừa nói vừa đánh giá năm người Tần Liễu, phát hiện tuy là nhân số của đối phương khá nhiều nhưng Bán Bộ Vương Giả chỉ có một, còn lại có tới hai người có tu vi Linh hải hậu kỳ đỉnh phong, một người là yêu thú cấp mười tu thành nhân loại, còn có một người cư nhiên có tu Linh hải cảnh trung kỳ đỉnh phong, chiến lực bình quân yếu hơn bọn hắn rất nhiều.
– Ngại quá, thứ cho bọn ta khó lòng tuân mệnh!
Thanh âm của Tần Liễu trầm xuống, nàng là Bán Bộ Vương Giả, có tôn nghiêm của chính mình, nếu như vừa bị kẻ khác đe dọa vài câu đã giao hỏa lê thụ ra thì đám người Diệp Trần sẽ đánh giá nàng thế nào, cho rằng nàng là kẻ nhát gan, sợ phiền phức, không có cốt khí, cho nên, giao ra hỏa lê thụ là chuyện không thể nào.
– Không giao thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Trong mắt của lão giả nhỏ con lộ ra hung quang, hầu như ngưng thành thực chất, vô cùng đáng sợ, bị hắn liếc mắt một cái thì toàn thân liền run rẩy, có cảm giác như đối mặt với cái chết.
– Bằng vào các ngươi?
Tần Liễu cũng bị chọc giận.
– Qủy Mộc Vương, bốn người bọn chúng giao cho ngươi, sao hả?
Lão giả thấp bé nghiêng đầu, nhìn vào trung niên cao to bên cạnh hỏi.
Trung niên đờ đẫn, nói:
– Được rồi!
– Được, vậy còn lại cứ giao cho ta.
Lão giả thấp bé nghiêng đầu qua, nói với Tần Liễu:
– Lâu rồi chưa giết qua Bán Bộ Vương Giả của nhân loại, ngươi nhìn da mềm thịt non, nhất định là rất ngon.
Sưu!
Đang nói tới đó, lão giả thấp bé đột nhiên biến mất tại chỗ, lăng không đánh về phía Tần Liễu, một tĩnh một động, làm cho người ta có một loại ảo giác phản ứng không kịp.
Chương 799:(a) Thu hoạch hỏa lê thụ, quyết đấu (hạ)
– Các ngươi tự bảo vệ tốt chính mình.
Tần Liễu không dám chậm trễ, sau khi bỏ lại một câu thì liền nghênh hướng lão giả thấp bé.
Bang bang bang bang!
Một người là bán bộ yêu vương, một người là Bán Bộ Vương Giả, trên đẳng cấp thì hai người đều tương đương với nhau, kình khí va chạm, cây cối chung quanh đều đổ rạp xuống một tảng lớn.
– Hắc hắc, thực lực không tệ, bất quá tốc độ chậm quá.
Thân hình của lão giả thấp bé cứ chợt lóe, hóa thành từng đạo bóng đen vây quanh Tần Liễu mà đánh, Tần Liễu không ngờ tới tốc độ của lão giả thấp bé cư nhiên lại nhanh như vậy, nhất thời có chút trở tay không kịp, vài lần phản kích đều bị đối phương tránh được, tức muốn thổ huyết.
– Ta giao thủ với hắn trước.
Diệp Trần giãn gân cốt, đi lên một bước.
– Ngươi, không được đâu!
Trung niên đờ đẫn lắc đầu.
– Đánh trước rồi hãy nói.
Diệp Trần cho tới bây giờ vẫn chưa giao thủ với Bán Bộ Vương Giả, bán bộ yêu vương cũng là lần đầu tiên, hắn muốn thử xem, bán bộ yêu vương rốt cuộc là lợi hại tới cỡ nào.
– Cũng được, giết ngươi trước rồi lấy hỏa lê thụ sau.
Con ngươi của trung niên đờ đẫn hiện lên màu xanh ánh vàng, quanh thân phát ra hắc khí dày đặc, trong nháy mắt, từ một người trung niên sắc mặt đờ đẫn đã biến thành một con lệ quỷ quỷ khí nặng nề.
Ngâm!
Diệp Trần không dám sơ suất, bên ngoài cơ thể hiện ra năm đạo kiếm quang, kiếm quang bay quanh người, tạo thành kiếm sí giống như cánh chuồn chuồn.
Hưu!
Kiếm quang xé rách bầu trời, Diệp Trần chủ động phát động công kích.
– Chết!
Trung niên đờ đẫn xuất ra một quyền về phía bên phải, đúng nơi Diệp Trần vừa hiện ra.
– Khả năng quan sát tốt như vậy?
Diệp Trần thoáng giật mình, thân hình chợt lóe liền tránh được quyền kình.
ầm ầm!
Một tảng cây cối khá lớn chết khô, bị hắc khí bao phủ, một quyền này của trung niên đờ đẫn không phải chuyện đùa, giống như có hiệu quả lấy đi sinh cơ vậy.
Trung niên đờ đẫn thấy Diệp Trần tránh được một quyền này thì giống như có điểm giật mình, danh xưng của hắn là Qủy Mộc Vương, chính là một gốc quỷ mộc tu thành bán bộ yêu vương, quỷ mộc thuộc tính thuần âm, chỗ sinh trưởng thì toàn bộ cây cỏ đều chết khô, sinh cơ toàn bộ bị hút sạch, cho nên Qủy Mộc Vương thập phần mẫn cảm với sinh cơ, cho dù đối phương có thiên biến vạn hóa thì đều không thể tránh được nhận biết của hắn, tốc độ của Diệp Trần mặc dù nhanh, nhưng trong mắt hắn, Diệp Trần chẳng khác gì một đoàn sinh cơ, chỉ cần bị đánh trúng thì sinh cơ sẽ biến mất.
– Qủy Mộc Vương, không nên dây dưa với tên tiểu tử đó nữa, giải quyết sớm đi, ả đàn bà này vướng tay vướng chân quá.
Lão giả thấp bé lúc đầu quả thật chiếm chút thượng phong, nhưng hắn đã xem thưởng Tần Liễu rồi, Tần Liễu dù sao cũng từng là tông chủ của Huyền Tông, một thân tu vi sâu không thể dò, là cao thủ hiếm có trong Bán Bộ Vương Giả, chỉ một lát thôi đã làm quen với hoàn cảnh, vài lần phản kích khiến cho lão giả thấp bé chật vật không thôi.
– Ba chiêu giải quyết hắn.
Qủy Mộc Vương thấy lão giả thấp bé có chút vật vã thì ánh mắt đờ đẫn âm lãnh liền tập trung lên người Diệp Trần, hắc khí trên người càng tăng nhiều hơn.
– Diệp sư đệ, đừng nên sơ ý, lượng sức mà làm.
Yến Phượng Phượng sợ Diệp Trần bị thương trên tay Qủy Mộc Vương nên nhắc nhở hắn.
Kiếm khí ngưng tụ ở sau lưng hơi mở ra, Diệp Trần nói:
– Nếu trụ không được thì ta sẽ gọi các ngươi, hiện tại cứ để ta thử một chút đã.
Diệp Trần cũng không có dự định quyết cao thấp với Qủy Mộc Vương, mục đích của hắn có hai, một là xem bán bộ yêu vương rốt cuộc lợi hại tới cỡ nào, sau đó mói tính tiếp, thứ hai là cũng muốn để cho ba người Mộ Dung Khuynh Thành và Yến Phượng Phượng biết được một chút thủ đoạn của Qủy Mộc Vương, nếu thật sự không được thì bốn người liên thủ cũng nắm chắc hơn, hơn nữa hắn tự tin là cho dù đánh không lại Qủy Mộc Vương đi nữa thì cũng có thể toàn mạng trở ra.