Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 119 [Chương 527(b) đến 532(a)]
❮ sautiếp ❯Chương 527(b): Sinh tử một đường
Đại hán áo đỏ không gật cũng không lắc, cao ngạo nói:
– Ta không hứa, chỉ có thể nói, xem tâm trạng, được rồi, đừng thử thách lòng kiên nhẫn của ta nữa, ta thiếu kiên nhân lắm.
– Đồ khốn!
Nam tử trung niên mắng thầm một câu, rút linh giới trữ vật trên bàn tay trái, do dự một lúc, ném qua khe hở của cũi hoả diễm.
– Cho ngươi!
Lão giả áo tơi cũng ném linh giới trữ vật của mình.
– Các ngươi đi sang bên này, nhanh lên.
Đại hán áo đỏ mở ra một cánh cửa trên cũi hoả diễm, để cho hai người đi vào, sau đó lại mở một cánh cửa khác ở phía đối diện, cánh cửa này dẫn ra cửa đại diện, ra đến cửa đại điện, họ có thể rời đi, sống sót thành công.
– Sao ngươi không giao?
Diệp Trần nghi hoặc nhìn mỹ phụ áo đỏ, nét mặt đối phương thập phần do dự, tựa hồ như có gì không nỡ.
Mỹ phụ áo đỏ nghiêng đầu,
– Ngươi thì sao?
Diệp Trần nói:
– Ta chỉ có thể nói, giao hay không giao, đều có kết cục như nhau, nhưng ta không dám khẳng định, cho nên mới không ngăn họ.
Linh hồn lực của hắn thập phần cường đại, mơ hồ cảm thấy đại hán áo đỏ đang chơi họ, đương nhiên, thuần tuý là trực giác, không có căn cứ, cho nên không nói ra, đối phương rốt cục có đang chơi họ hay không, phải xem số phận của hai người đã giao ra linh giới trữ vật.
Nam tử trung niên và lão giả áo tơi từng bước đi qua cánh cửa thứ nhất, trước khi vào, hai người có do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn quyết định bước qua.
Xoảng đang!
Hai cánh cửa đột nhiên đóng lại, đến thời gian phản ứng cũng không có.
– Ngươi có ý gì?
Nam tử trung niên giật mình, nghĩ đến kết quả tệ nhất.
Đại hán áo đỏ nhìn hai người đang bị nhốt trong cũi, cười lớn,
– Ha ha, vui quá, thao túng tính mạng người khác trong tay, cảm giác này đúng là kì diệu, các ngươi có hiểu không? Đúng rồi, các ngươi vẫn chưa hiểu bởi vì các ngươi chỉ là những con bọ đáng thương.
– Đáng ghét, thả chúng ta ra.
Nam tử trung niên và lão giả áo tơi liều mạng công kích cũi hoả diễm, ý đồ tạo ra một lỗ hổng.
– Được rồi, kết thúc, các ngươi vất vả rồi, bây giờ có thể quay về một nơi yên tĩnh, nơi không có giết chóc.
Đại hán áo đỏ hợp hai tay.
Hai bàn tay vừa khép, cũi hoả diễm xuất hiện thêm những chiếc gai hoả diễm đáng sợ, gai hoả diễm đâm ra, bắn xuyên qua nam tử trung niên, hoả diễm rừng rực nuốt chửng hắn, chỉ một lúc sau cả người đã biến thành tro, xương cốt không còn.
Khiến đại hán áo đỏ ngạc nhiên là, lão giả áo tơi không chết, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, đối phương lấy ra phân nguyên tháp, phân nguyên tháp khuếch đại cực nhanh, bản thân thì chui vào tầng đầu tiên phân nguyên tháp, vốn dĩ hắn cũng định cứu nam tử trung niên, nhưng gai hoả diễm bắn ra nhá nhanh, bản thân cũng bị bắn đứt một cánh tay, đâu còn thời gian để cứu.
– Ý, bán cực phẩm bảo khí, không đúng, là bán cực phẩm bảo khí kém chất lượng, ha ha, hàng kém chất lượng, mà muốn địch lại công kích của ta? Nằm mơ!
Đại hán áo đỏ nhìn thấy trên phân nguyên tháp có những vết nứt nhỏ, cười lớn một tiếng, càng nhiều gai hoả diễm bắn ra, vùi lấp phân nguyên tháp.
Sau vài cái chớp mắt, phân nguyên tháp nổ tung, lão giả áo tơi trong phân nguyên tháp tiếp bước nam tử trung niên, thi cốt không còn.
– Đáng ghét quá!
Mỹ phụ áo đỏ thân thể run rẩy, nam tử trung niên và lão giả áo tơi từng hợp tác với nàng bao nhiêu năm nay, mặc dù trong khoảng thời gian đó, ba người cũng có hục hặc với nhau, nhưng chưa bao giờ muốn hại đối phương, bây giờ nhìn thấy lão giả áo tơi và nam tử trung niên chết, mỹ phụ áo đỏ trong lòng thập phần đau đớn, khoé mắt ngấn nước.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai tay Diệp Trần siết chặt.
Thu hồi hai chiếc linh giới trữ vật dưới chân, đại hán áo đỏ thích thú quan sát Diệp Trần và mỹ phụ áo đỏ,
– Không thể không nói, hai người các ngươi rất cừ, không hề nhúc nhích, may là các ngươi đoán đúng, ta không có ý định thả cho các ngươi đi, nhưng chết sớm hay chết muộn thì cũng như nhau, các ngươi vẫn phải chết.
Gần như đã hết hứng thú, đại hán ảo đỏ không có tâm tư đùa giỡn với hai người, nhấc tay trái, cũi hoả diễm thay đổi hình thái, những chiếc gai hoả diễm đâm ra, gai hoả diễm hiện lên dưới dạng xoắn ốc, hoả tinh văng khắp nơi, bên trên ẩn hàm hoả chi áo nghĩa cực kì đáng sợ, chỉ cần bị bắn trúng, hộ thể chân nguyên của hai người căn bản không thể chịu đựng nổi.
Chiu chiu chiu chiu chiu chiu!
Hàng chục chiếc gai hoả diễm bắn về phía hai người, tốc độ nhanh như điện xẹt.
Chương 528: Bán cực phẩm bảo kiếm
Thời khắc then chốt, mỹ phụ áo đỏ lấy ra một tấm khiên bài, chặn trước đầu và ngực, nhưng bụng và đùi nàng vẫn trúng bị hai chiếc gai đâm trúng, không ngừng thiêu đốt nàng.
Diệp Trần không có thượng phẩm phòng ngự khiên bài, chỉ có thi triển kiếm khí phong bạo, tập trung ở nửa trên người, khiến gai hoả diễm không thể bắn trúng đầu và hai tay hắn, về phần cơ thểm có kim lưu giáp, có thể chịu được gai hoả diễm.
Trong nháy mắt, hai chân Diệp Trần trúng một chiếc, trên người căn bản không bị làm sao.
Ầm ầm!
Đúng lúc này, cánh cửa kim loại sau lưng hai người đột nhiên mở ra, thanh âm trầm đục, bụi phủ đã lâu, bây giờ lọt vài tai hai người, tuyệt đối là thanh âm cứu mạng.
– Mau vào trong!
Diệp Trần kéo mỹ phụ áo đỏ đang trọng thương đi vào bên trong cánh cửa kim loại.
– Các ngươi dám chạy!
Đại hán áo đỏ ánh mắt hơi ngưng, rất nhanh tìm ra nguyên nhân khiến cánh cửa kim loại mở, thì ra là gai hoả diễm đã bắn trúng một ám cách trên tường, ám cách chính là cơ quan, là hắn giúp hai người bọn họ mở cửa, bảo hắn không bực mình sao được.
– Quá đáng ghét, sát!
Cũi hoả diễm còn lại lần lượt hoá thành gai hoả diễm, bắn về phía cánh cửa kim loại mà Diệp Trần và mỹ phụ áo đỏ vừa đi vào như cường phong bạo vũ.
– Khai quan ở đâu!
Diệp Trần lo lắng, vào bên trong, lập tức bỏ lại mỹ phụ áo đỏ, tìm kiếm khai quan, đóng cánh cửa kim loại.
– Có rồi!
Phốc!
Khai quan thì tìm thấy, nhưng lại bị một chiếc gai hoả diễm bắn trúng ngực, cho dù có kim lưu giáp bảo vệ, thì vẫn khiến hắn thổ huyết, thân thể bay ngược ra sau.
– Trúng ta cho!
Người còn ở giữa không trung nhưng Diệp Trần đã kịp búng ra một đường kiếm khí, bắn lên khai quan.
Ầm ầm!
Cánh cửa kim loại nâng được một nửa lại nặng nề hạ xuống, bỏ lại hoả diễm bên ngoài.
– Được cứu rồi!
Thả mình xuống đất, Diệp Trần chẳng còn một chút sức lực nào, nhếch miệng cười khổ.
Bên ngoài cánh cửa kim loại, đại hán áo đỏ hai mắt toé lửa, hắn không tin nổi, hai thứ đồ chơi đó có thể sống sót.
– Toái cho ta!
Đại hán áo đỏ một chưởng đánh lên cánh cửa kim loại, hoả diễm chưởng kình tuỳ ý phun tiết.
Không biết cánh cửa kim loại được làm bằng chất liệu gì, bất luận đại hán áo đỏ công kích thế nào, cũng không thể đánh vỡ được nó, mà ngược lại hai cánh tay tê rần, khí huyết sôi trào.
Thanh âm bên ngoài, Diệp Trần chỉ nghe được một chút, hiệu quả cách không rất tốt, hắn hít một hơi thật sâu, nói với mỹ phụ áo đỏ:
– Chết chưa?
– Vân ổn!
Những chỗ trúng chiêu đều bị cháy xém, mỹ phụ áo đỏ thanh âm rất yếu, đương nhiên, đối với Linh Hải Cảnh đại năng mà nói, chút thương thế này chưa phải chí mạng.
– Chưa chết là được.
Vừa nói Diệp Trần vừa bổ sung một viên thượng phẩm đơn dược “Huyết nhục dũ hợp”, mặc dù khiến hắn có năng lực tu bổ thân thể, nhưng cái giá phải trả chính là nguyên khí đại tổn, nguyên khí này không phải nguyên khí thiên địa, mà là nguyên khí tồn tại bên trong thân thể, là một trong những nguồn năng lượng nguyên thuỷ nhất, liên quan đến sinh cơ. Nguyên khí tổn thương quá nhiều, sau này tu luyện cực bất lợi, hơn nữa còn bị giảm thọ mệnh, may mà nguyên khí vẫn có thể bù đắp được, chỉ là tốc độ chậm mà thôi.
Mỹ phụ áo đỏ không có bất tử chi thân, muốn tu bổ thân thể, chỉ dựa vào đơn dược bình thường hiệu quả rất chậm, mười ngày nửa tháng cũng không thể hồi phục, nhưng nàng vẫn là đỉnh tiêm chân nguyên cấp đại năng, bảo vật sưu tầm rất nhiều, chỉ thấy nàng vung tay trái, một nhánh cây màu trắng sữa xuất hiện, nhánh cây này như được tạo bởi bạch ngọc, trơn tuột sáng bóng, không có bất cứ khuyết điểm nào, ba tấc bên ngoài gốc cây, một quầng sáng mỏng lung lay bất định, vừa như ánh nến lại vừa như thuỷ khí, nhu hoà và dồi dào sinh cơ.
Mỹ phụ áo đỏ áp nhánh cây vào phần bị cháy, ngay lập tức, miếng vẩy trên đó rơi xuống, lộ ra phần máu thịt mơ hồ, phần thịt non bên trong vết thương nhúc nhích, nộ lực chỉnh hợp, vết thương mỗi lúc một nhỏ, hào quang phát ra từ nhánh cây bạch ngọc dần dần biến mất.
– Ý, nhánh cây bất tử!
Diệp Trần nhìn thấy cảnh tượng này, mắt ánh lên thần sắc kinh ngạc.
– Cây bất tử là linh thụ cực hiếm, một nhánh của nó cũng là hàng bán cực phẩm, sao ta có thể kiếm được, đây là nhánh của cây trường sinh.
Mỹ phụ áo đỏ giải thích.
Thì ra là cây trường sinh, Diệp Trần gật gật đầu.
Cây bất tử và cây trường sinh là quan hệ phụ tử, câu bất tử là thiên địa tự nhiên sinh thành, không khô không chết, hơn nữa còn có thể tự do hành động, bất trường sinh mọc lên từ hạt giống của cây bất tử, chỉ là bán cực phẩm linh thụ, đương nhiên, có thể có được một gốc cây trường sinh đã là rất lợi hại, người thường chỉ còn thường niên sống cạnh cây trường sinh, có thể kéo dài thọ mệnh, sống hai trăm tuổi không vấn đề gì, nếu đổi thành võ giả không những vận độc bất xâm, mà còn có thể khiến tâm ma bất sinh, tiến cảnh cực nhanh, đáng tiếc trong tay mỹ phụ áo đỏ chỉ là nhánh cây trường sinh, mất đi rất nhiều tác dụng.
Thu hồi thị tuyến, Diệp Trần nhắm mắt khoanh chân, nỗ lực luyện hoá đơn dược, bù đắp nguyên khí đã mất.
Bên ngoài cánh cửa kim loại, đại hán áo đỏ sắc mặt âm dương bất định.
– Cánh cửa kim loại này và bốn bức tường xung quanh đều ẩn hàm sức mạnh cấm chế, căn bản không thể phá được, ám cách duy nhất cũng bị đánh vỡ, bây giờ chỉ có từ bên mở được từ bên trong, đáng ghét.
Đại hán áo đỏ thập phần hối haanh, nếu như hắn lập tức thi triển sát thủ, Diệp Trần và mỹ phụ áo đỏ tuyệt đối không chạy thoát, đợi giết xong họ, mất chút thời gian, chắc chắn có thể mở được cánh cửa kim loại, lấy bảo khí bên trong, bây giờ không những không giết được người mà còn tự nhốt mình bên ngoài.
– Hừ, Bảo Hà Đảo mỗi lần xuất thế, chỉ tồn tại đúng ba tháng, sau ba tháng, nó sẽ ẩn nhập vào sâu trong hư không Tinh Vực Hồ, rất khó tìm thấy, mình cứ ở đây đợi, đợi đến ngày Bảo Hà Đảo chuẩn bị biến mất, xem chúng có chịu ra hay không!
Bực bội thổ ra một ngụm yếm khí, đại hán áo đỏ phẩy tay áo, ngồi giữa trung tâm đại điện, lẳng lặng tu luyện.
– Trong này có một toà bảo điện, bên trong nhất định có bảo vật, mau vào trong xem.
– Bảo Hà Đảo bảo vật vô số, không ngờ chúng ta may mắn vào được một lần, hơn nữa còn thu hoạch được rất nhiều linh thảo linh dược có giá trị.
– Ai cũng có cơ duyên, lần này là cơ duyên của chúng ta.
Bên ngoài đại điện, một nhóm Linh Hải Cảnh đại năng bay đến.
Đợi nhìn thấy đại hán áo đỏ đang ngồi xếp bằng trong đại điện, sắc mặt vụt biến.
Đại hán áo đỏ mở to hai mắt, trong mắt ẩn hàm sát cơ,
– Nếu bước vào, ta sẽ giết chết hết!
– Không ổn, chạy thôi!
Trên người đại hán áo đỏ tản phát khí thế cường hoành, giống như một ngọn núi lửa, một toà hoả sơn phun phát, chúng nhân vẫn chưa lại gần mà đã cảm thấy như bị lửa đốt, nháo nhác chạy ra khỏi đại điện.
– Chạy được sao?
Xoảng đang!
Đại hán áo đỏ vừa dứt lời, một chiếc cũi hoả diễm cự đại đã rơi xuống, nhốt hết chúng nhân bên trong, lên trời không được mà xuống đất cũng không xong.
– Liều với hắn!
Bị ép vào đường cùng, chúng nhân lần lượt thi triển tuyệt học, đánh lên chiếc cũi hoả diễm, âm thanh khí kình nổ tung vang lên không dứt, thập phần kịch liệt.
– Không phá được!
Chúng nhân tuyệt vọng, họ phát hiện chiếc cũi hoả diễm cứng hơn mình tưởng tượng, một chiếc song cũng không thể đánh gãy.
Đại hán áo đỏ cười lạnh, hai tay hợp lại, lưu quang tung hoành trong chiếc lồng hoả diễm, những chiếc gai hoả diễm xoáy tròn điên cuồng bắn ra.
Chớp mắt, trong cũi chỉ còn lại một đống tro tàn.
– Không biết tự lượng sức mình!
Đại hán áo đỏ thu linh giới trữ vật, nhắm mắt tiếp tục tu luyện.
Ngày thứ hai trên Bảo Hà Đảo.
Diệp Trần cuối cùng cũng hồi phục toàn bộ nguyên khí.
Liếc nhìn mỹ phụ áo đỏ, Diệp Trần phát hiện đối phương đang trị thương, rõ ràng nhánh cây trường sinh không thể giúp nàng hồi phục nhanh chóng, mà phải điều tức một khoảng thời gian.
– Luyện khí thất này không giống như những luyện khí thất khác, không chỉ rộng hơn mười lần, mà bảo khí cũng nồng đậm hơn, bên trong còn bày năm chiếc lò, bốn chiếc lò thủ bốn bên, trung tâm là một chiếc lò lớn cao mười mét, không lẽ bên trong có bảo khí?
Tiến về phía chiếc lò gần nhất, Diệp Trần ngập ngừng, bàn tay ẩn hàm chân nguyên, cách không mở nắp lò.
Ầm!
Bảo khí chói mắt phóng thẳng lên trời, đồng thời, một thanh đoản đao lấp lánh lăng không bắn ra, phát một đường đao khí sắc bén về phía Diệp Trần.
– Ồ? Từ phát đao khí!
Diệp Trần bắn ra một đường kiếm khí, va chạm với đao khí.
Rắc!
Đoản đao lùi hơn mười bước, không ngừng rung động.
– Đỉnh tiêm thượng phẩm bảo đao!
Mỹ phụ áo đỏ bị tiếng khí kình nổ làm cho bừng tỉnh, mắt sáng rực, mừng rỡ nhìn đoản đao, sau đó lại nhìn Diệp Trần, nàng không phải đối thủ của hắn.
Diệp Trần biết tâm tư đối phương, lên tiếng nói:
– Bốn món bảo khí, nàng có thể chọn một món, nhưng món ở giữa phải là của ta, đoản đao này nàng muốn không?
– Để xem tiếp đã!
Mỹ phụ áo đỏ không dám mơ tưởng đến bảo khí bên trong chiếc lò trung tâm. Nhưng ba món bảo vật còn lại, nói không chừng có thứ tốt hơn đoản đao.
Nghe vậy, Diệp Trần cũng không phí lời, một lần nữa mở nắp lò.
Lần này phun phát ra là một thanh trường thương, một thanh trường thương có khắc hoả nha, cũng là đỉnh tiêm thượng phẩm bảo khí, luận uy áp không hề thua kém đoản đao.
Cũng giống như đoản đao, trường kiếm vừa rời lò, liền đâm về phía Diệp Trần, tựa hồ như Linh Hải Cảnh đại năng đang phát ra một thương toàn lực.
Đinh!
Đánh bật trường thương, Diệp Trần nhìn cũng chẳng nhìn, mở nắp lò thứ ba.
Ngâm!
Tiếng kiếm ngâm kinh thiên vang vọng, bay ra là một thành trường kiếm kim sắc, trường kiếm rung lên, kiếm khí tung hoành, tràn ngập căn phòng.
– Hảo kiếm!
Diệp Trần động tâm, giơ tay chạm vào trường kiếm kim sắc.
Kim sắc trường kiếm không biết đã nằm trong lò bao nhiêu năm, là một thanh thượng phẩm bảo khí, uy lực cực cường, một kiếm chém xuống cánh tay Diệp Trần.
Diệp Trần sao có thể để một thứ bô chủ chém mình, cổ tay hơi rung, dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm, chân nguyên và kiếm ý giết chóc trùng kích.
Ngâm! Ngâm!
Kim sắc trường kiếm không ngừng rung động, sau đó dần dần trở nên yên tĩnh.
– Thượng phẩm bảo kiếm thuộc tính kim, mạnh hơn phỉ thuý sắc trường kiếm không biết bao nhiêu lần.
Thượng phẩm bảo kiếm có mạnh có yếu, phỉ thuý sắc trường kiếm mà Diệp Trần lấy được từ lục y kiếm khách chỉ là thượng phẩm bảo kiếm bình thường, công kích lực không phải quá cao, thuộc loại hạ đẳng, kim sắc trường kiếm là đỉnh tiêm thượng phẩm bảo kiếm, được nuôi dưỡng trong lò bao nhiêu năm, bắt đầu xuất hiện linh tính, ở thời kì đỉnh thịnh nhất.
Tay cầm chuôi kiếm, Diệp Trần tuỳ ý vung ra một kiếm.
Xích!
Kiếm khí kim sắc dạng trăng lưỡi liềm tung hoành, làm bay cả chiếc nắp lò thứ tư, bên trên có thêm một vết kiếm, sắc bén vô cùng.
– Hảo kiếm!
Diệp Trần cũng không đi xem món bảo khí thứ tư là gì… trực tiếp quan sát kim sắc trường kiếm trong tay.
– Ta lấy thanh trường đao kia!
Món bảo vật thứ tư là một đôi găng tay, nhưng không hợp tâm ý mỹ phụ áo đỏ.
Diệp Trần phất tay, đoản đao lơ lửng giữa không trung, bay về phía đối phương.
Bắt lấy đoản đao, mỹ phụ áo đỏ cẩn thận quan sát, nói tiếng cảm ơn.
Thu hồi ba món bảo khí, Diệp Trần hướng mắt lên chiếc lò lớn giữa phòng, mỹ phụ áo đỏ cũng không chớp mắt, nàng dám khẳng định, bên trong là một món bán cực phẩm.
– Mở!
Diệp Trần một quyền đánh bay nắp lò.
A!
Sóng bảo khí cường đại phóng xuất, kim sắc trường kiếm trong tay Diệp Trần và đoản đao trong tay mỹ phụ áo đỏ không ngừng run rẩy, tựa hồ như không chịu nổi áp lực khí tức.
Ngâm!
Tiếng kiếm ngâm còn to rõ hơn âm thanh của kim sắc trường kiếm, kiếm chưa xuất, kiếm khí rực rỡ phun phát, cuộn lấy hai người.
– Không ổn!
Mỹ phụ áo đỏ vung đao tung ra một màn quang mạc, chặn đứng sự tấn công của kiếm khí.
Diệp Trần mỉm cười, lại là một thanh kiếm, xem ra, thanh kiếm này còn lợi hại hơn kim sắc trường kiếm, chỉ riêng kiếm khí đã tương đương một đòn toàn lực của chân nhân cấp đại năng, nếu như có được nó, uy năng tuyệt đối tăng gấp bội.
Đì đùng!
Tất cả kiếm khí chưa kịp lại gần Diệp Trần đã bị hắn chém nát.
Kiếm khí biến mất, bảo kiếm trong lò xuất hiện, đầu tiên là chuôi kiếm, chuôi kiếm nhỏ dài và có lực, điện lưu cuộn trào, tạo nên những tiếng nổ đì đùng, sau đó là phần bảo vệ, phần bảo vệ giống như một cái đầu hung thú, miệng phun trường kiếm, thanh trường kiếm này sắc đến không thể tưởng tượng, giống như một tia điện lưu, lại như một đường sấm sét, khi mũi kiếm xuất hiện trong thị tuyến hai người, cả hai đều bị ánh sáng của nó làm đau mắt, nước mắt vòng quanh.
Sưu!
Tuyệt thế bảo kiếm loé lên rồi đâm kiếm khí cường liệt về phía Diệp Trần.
Diệp Trần vung kiếm nghênh đón.
Keng!
Hoả tinh phun trào, Diệp Trần bị đẩy lùi mấy bước, mặt ngây ra.
Một thanh bảo kiếm mà có thể đánh lùi hắn, chắc chắn phải là cực phẩm bảo kiếm hoặc bán cực phẩm bảo kiếm, ngẫm lại, Diệp Trần cảm thấy có lẽ là bán cực phẩm bảo kiếm, ngày trước khi chiến tranh nổ ra, uy thế do cực phẩm phủ đầu để lại mạnh không kém gì thanh kiếm này, đến đại địa cũng bị đánh xuyên, thanh bảo kiếm này nếu là cực phẩm bảo kiếm, thì một kiếm của nó chắc chắn đủ khiến hắn bị thương nhẹ.
– Bán cực phẩm bảo kiếm!
Mỹ phụ áo đỏ buột miệng nói, nhìn Diệp Trần ngưỡng mộ. Bán cực hẩm bảo kiếm mặc dù không bằng thượng phẩm bảo kiếm, nhưng đối với Linh Hải Cảnh đại năng mà nói, tuyệt đối là một món thần binh lợi khí, đến Linh Hải Cảnh tông sư cũng phải tranh giành, thậm chí một số Sinh Tử Cảnh vương giả bình thường trên tay cũng là một món bán cực phẩm bảo khí, không cần nghĩ cũng biết, bao nhiêu người ước ao có được bán cực phẩm bảo khí.
Chương 529: Lôi kiếp kiếm, luyện hóa long huyết thảo
– Kim diệu chấn sát kiếm!
Trước đó Diệp Trần chưa kịp đặt linh hồn ấn lên kim sắc trường kiếm, cho nên không thể phát huy toàn bộ uy năng của kim sắc trường kiếm, lúc này linh hồn ấn vừa được được in thành, kim sắc trường kiếm gần như biến thành cánh tay của hắn, chân nguyên và năng lượng trong kiếm bổ sung cho nhau, bạo phát ra kiếm quang kim thanh sắc còn rực rỡ hơn cả mặt trời.
Kim thanh sắc kiếm quang loé lên rồi biến mất, chém lên lam sắc trường kiếm giữa không trung.
Ngâm!
Tiếng kiếm ngâm vang lên, thanh bán cực phẩm bảo kiếm thuộc tính lôi thân thể hơi rung, bên ngoài thân kiếm ngưng tụ một tầng kiếm cương, kiếm cương công cùng kiên cố, chặn đứng kim thanh sắc kiếm quang bên ngoài.
– Một thanh kiếm mà thôi, tưởng ta không làm gì được ngươi sao.
Diệp Trần tay phải giữ chặt kim sắc trường kiếm, tay trái thỉnh thoảng lại bắn ra phá hư chỉ lực, hoặc là liên tâm kiếm khí hình thành kiếm khí phong bạo, trong chốc lát, những tiếng đinh đinh đang đang vang lên không dứt, bạo phát ra ngàn vạn hoả hoa, rất nhanh, kiếm cương rắn chắc bị đánh vỡ, lam sắc trường kiếm liên tục lùi ra sau.
Mỹ phụ áo đỏ con ngươi co rút lại, từ xưa đến nay nàng luôn tự hào về thủ pháp ám khí của mình, nghĩ rằng chỉ cần mình tung ám khí, cường giả đồng cấp chắc chắn phải lùi ba thước, tạm lánh phong mang, nhưng so với kiếm khí phong bạo của Diệp Trần, vẫn chỉ là hàng đệ tử, không đáng nhắc đến, mặc dù kiếm khí phong bạo của đối phương không phải ám khí.
Đang!
Hai hàng hoả tinh tản ra, Diệp Trần một kiếm chém lên lam sắc trường kiếm.
Lam sắc trường kiếm sao có thể chịu được một kiếm của Diệp Trần, quang mang bên ngoài nổ tung, xoay mấy vòng rồi bay ra ngoài.
Phía sau, Diệp Trần dùng sức nắm chặt lấy chuôi kiếm.
Két két két!
Điện lưu trào ra từ chuôi kiếm thiêu đốt chân nguyên trên tay Diệp Trần, hai bên phát sinh đối chọi kịch liệt, tiêu trừ lẫn nhau.
Cuối cùng, có nguồn chân nguyên dồi dào ủng hộ, Diệp Trần triệt để khống chế lam sắc trường kiếm, quán chú chân nguyên của mình vào nó, ma hợp năng lượng bên trong.
– Chúc mừng!
Mỹ phụ áo đỏ chắp tay nói với Diệp Trần.
– Nàng sẽ không kể với người khác chứ!
Diệp Trần xuất hiện suy nghĩ giết người diệt khẩu, bán cực phẩm bảo khí không phải hạng xoàng, Sinh Tử Cảnh vương giả có thể không xuất thủ, nhưng Linh Hải Cảnh tông sư thì không kiêng nể, sau khi nhận được thông tin, chắc chắc sẽ truy sát hắn, nhưng ngẫm lại, vì lý do này mà giết người diệt khẩu, không hợp với kiếm đạo của hắn.
Mỹ phụ áo đỏ thầm giật mình, nàng cũng sợ Diệp Trần giết người diệt khẩu thật, vội vàng nói:
– Ta biết ngươi đang lo lắng, nhưng hãy tin ta, ta tuyệt đối không nói ra ngoài, trên thực thế, lần này nếu như có thể ra ngoài an toàn, ta sẽ tìm chỗ ẩn cư, tiềm tâm tu luyện, bất vấn thế sự, tội gì làm việc tổn nhất bất lợi kỉ, đương nhiên, nếu như ngươi không tin ta, ta cũng không biết phải làm thế nào.
– Yên tâm đi! Kiếm của ta chỉ dùng cho kẻ thù.
Ý định giết người diệt khẩu chỉ chợt loé trong đầu Diệp Trần, quyết định vẫn là bản thân hắn.
Nghe vậy, mỹ phụ áo đỏ thở phào nhẹ nhõm, nhìn Diệp Trần mỉm cười, chạy ra một góc, tiếp tục trị thương.
Không để ý đến mỹ phụ áo đỏ, Diệp Trần quan sát kim sắc trường kiếm trong tay, nhủ thầm:
– Toàn thân kim sắc, giống như được làm từ vàng, vậy gọi ngươi là hoàng kim kiếm!
Hoàng kim kiếm dài bốn thước hai, thân kiếm dài hơn loại kiếm bình thường, bản kiếm cũng rộng hơn, nhưng lại nhẹ hơn một chút, sông kiếm bằng phẳng, khắc hoa văn cổ, hoa văn kéo dài đến tận phần bảo vệ và chuôi kiếm, vừa hay bị bàn tay che mất.
Hoàng kim kiếm có vỏ, vỏ kiếm vẫn nằm trong lò, lấy vỏ kiếm ra khỏi lò, Diệp Trần tra hoàng kim kiếm, đeo lên hông.
Thu hồi hoàng kim kiếm, Diệp Trần hướng ánh mắt sang lam sắc trường kiếm.
Lam sắc trường kiếm dài ba thước chín, chuôi kiếm dài nhỏ có lực, thân kiếm mỏng và dài, sống kiếm rất dày, loại kiếm này dùng để chiến đấu, không dễ gãy, sống kiếm của nó dày gấp đôi loại thường, trên thân kiếm, hoa văn hình sét kéo dài từ chuôi kiếm đến tận mũi kiếm, theo chân nguyên quán nhập, lôi điện trên thân kiếm lập tức tuôn trào, cuối cùng ngưng thành một thể, như một dải điện quang, lại như một đường lôi đình rung động, vừa sắc bén vừa bá đạo, không khó tưởng tượng, loại kiếm khí này nếu đâm ra, uy lực sẽ lớn như thế nào, cho dù là Linh Hải Cảnh tông sư, cũng không dám coi thường công kích.
Giữa kiếm ngạc và thân kiếm, khắc hai chữ cổ, lôi kiếp!
– Lôi kiếp kiếm, tên hay lắm, không biết có liên hệ gì với lôi phá kiếm hay không.
Bán cực phẩm bảo khí là chế phẩm của cực phẩm bảo khí, cho nên nhiều lúc, tên của bán cực phẩm bảo khí cũng rất giống tên của đối tượng mà nó mô phỏng, lôi phá kiếm là cực phẩm bảo kiếm rất nổi tiếng trong lịch sử, sản phẩm mô phỏng theo nó rất nhiều, có thứ tên là lôi minh, có thứ tên là vạn lôi, có thứ tên là quang lôi, lôi kiếp kiếm nếu như là sản phẩm mô phỏng của lôi phá kiếm thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
– Lôi kiếp, lôi kiếp, bá khí quá!
Diệp Trần rất thích lôi kiếp kiếm, hắn cảm nhận được một loại tinh thần trên nó, loại tinh thần chặt đứt tất cả, kiếm có tinh thần, sao có thể kém được.
Khắc dấu ấn linh hồn của mình lên bán cực phẩm bảo kiếm là một việc rất phí thần, may mà linh hồn lực của Diệp Trần mạnh gấp năm lần Linh Hải Cảnh đại năng bình thường, sau một canh giờ, Diệp Trần đã khắc dấu ấn linh hồn của mình lên lôi kiếp kiếm, có dấu ấn linh hồn, lôi kiếp kiếm và hắn sẽ có một mối liên hệ không để dao động, có thể bạo phát uy năng mạnh hơn.
Ngâm!
Lôi kiếp kiếm sau khi nhập vỏ, phát ra tiếng kiếm ngâm rất lớn, rất khác các loại kiếm thường.
Không đeo lôi kiếp kiếm trên hông, rất lâu sau này, hắn đều không thể tuỳ ý động dụng lôi kiếp kiếm, cái gọi là người có duyên với bảo vật không thông dụng trong thế giới này, thế giới này chú trọng cường giả chi tôn, bảo vật phải thuộc về kẻ mạnh.
– Mặc dù có lôi kiếp kiếm, nhưng muốn đối kháng với Thiết Chưởng Tông rõ ràng không thể, tranh thủ cơ hội này, luyện hoá luôn long huyết thảo, có một tia long chi lực, biết đâu lại thoát được khỏi tay Thiết Chưởng Tông.
Diệp Trần thập phần kiêng kị cũi hoả diễm của Thiết Chưởng Tông, chiếc cũi ấy chém không đứt, hắn không biết phải làm thế nào để thoát khỏi nó, nếu luyện hoá thêm long huyết thảo, tình hình có lẽ sẽ khác.
Khoanh chân ngồi xuống, Diệp Trần lấy ra long huyết thảo.
Long huyết thảo nếu chỉ xét bề ngoài, không phải thập phần xuất sắc, chỉ có một phiến lá dài, lá màu huyết hồng, không tán phát linh quang chói mắt, nhưng nếu quan sát kĩ, sẽ phát hiện toàn bộ linh khí tập trong bên trong linh huyết thảo không hề bị tán dật ra ngoài, thậm chí có thể phát ra những sợi năng lượng hình tiểu long trên gân lá, năng lượng long hình ngoằn ngoèo lưu chuyển, mang đến cho người ta cảm giác sợ hãi.
Chương 530: Thành công
– Long huyết thảo, thượng phẩm linh thảo ẩn hàm long chi huyết, không biết hiệu quả như thế nào.
Hít một hơi thật sâu, Diệp Trần nuốt long huyết thảo, dồn sức vận chuyển chân nguyên, luyện hoá dược lực và linh khí trong long huyết thảo.
Ngang!
Một tiếng long ngâm như có như không vang lên trong đầu Diệp Trần, Diệp Trần dường như nhìn thấy một con thần long uy nghiêm bay lượn trên chín tầng mây, hai mắt như điện, bao quát muôn dân.
Kiếm ý giết chóc bạo khởi, chặt đứt ảnh hưởng của tiếng long ngâm, tâm cảnh Diệp Trần như cổ tỉnh, toàn lực luyện hoá long huyết thảo.
….
Không hay không biết, thời gian ba ngày trôi qua.
Mỹ phụ áo đỏ đã tỉnh lại từ trạng thái dưỡng thương, thần thái hồng hào, mi mắt sinh huy, không còn bộ dạng uể oải như mấy ngày trước nữa.
Thấy Diệp Trần vẫn đang luyện hoá long huyết thảo, mỹ phụ áo đỏ không ra làm phiền hắn, tránh ra xa, nghiên cứu đặc tính đoản đao.
Cứ như vậy, một ngày nữa lại trôi qua.
Ba ba!
Hôm nay, trên người Diệp Trần phát sinh biến hoá, một bòng khí hình vô hình tán phát từ cơ thể hắn, va chạm cùng không khí, đồng thời tinh mang hồng sắc cũng ánh lên từ cơ thể hắn, lông tóc ngũ quan và quần áo đều được nhuộm thành màu đỏ, giống như một khối thuỷ tinh hồng sắc.
– Nhị giai linh khu?
Mỹ phụ áo đỏ mặt lộ vẻ kinh ngạc, linh khu cũng phân cấp bậc, cường giả sơ nhập Linh Hải Cảnh trên cơ bản là nhất giai linh khu, trải qua mấy chục năm rèn luyện, hoặc là gặp phải kì ngộ linh khu sẽ tăng lên nhị giai, Linh Hải Cảnh tông sư thông thường đều là tam giai linh khu, tam giai có thể coi là cực hạn của Linh Hải Cảnh, chỉ có một số ít Linh Hải Cảnh tông sư mới đạt đến tam giai đỉnh phong, về phần tứ giai, lịch sử ít có, Diệp Trần có thể nhanh chóng đạt đến nhị giai linh khu, hẳn do có long huyết thảo, nhưng phần lớn nguyên nhân là tự thân hắn, người có căn cơ hùng hậu, tấn thăng nhị cấp linh khu rất nhanh.
– Mình đến bây giờ vẫn chỉ là nhị giai linh khu, hắn tuổi còn trẻ nhưng cũng đã tấn thăng đến nhị giai, đúng là làm người ta tức chết!
Mỹ phụ áo đỏ lắc đầu cười khổ, nàng có thể nhìn ra, Diệp Trần ngoài nhị giai linh khu, kiếm hồn cũng đạt đến tứ giai, nếu không không thể giải thích tại sao đối phương có thể dùng Linh Hải Cảnh sơ kì đỉnh phong tu vi đánh bại ông bạn già ngư ông.
Tinh mang hồng sắc vừa phong đã thu, nhanh chóng dung nhập vào trong cơ thể Diệp Trần.
Như có như không, Diệp Trần nhắm mắt, thổ ra một ngụm trọc khí.
Linh khu trưởng thành lên nhị giai, Diệp Trần cảm thấy tố chất cơ thể cũng tăng lên một đẳng cấp mới, bất luận là năng lực chịu đựng tổn thương hay năng lực phòng ngự, đều mạnh hơn nhất gia linh khu, nếu như so sánh linh khu với một vật dụng, trước khi tu thành linh khu, thân thể là thùng gỗ, tu thành nhất giai linh khu, thân thể là thùng sắt, tu thành nhị giai linh khu thân thể là thùng gang, xét về cường độ thân thể, Sở Trung Thiên chí ít cũng là cấp bậc nhị giai linh khu, thậm chí có khả năng là nhị giai đỉnh phong.
– Linh khu từ nhất giai tăng lên nhị giai, sức mạnh gia tăng không nhiều, chỉ là cường độ cao hơn mà thôi, tiếp theo là tinh luyện long chi lực.
Trọc khí thổ xong, Diệp Trần hít một hơi thật sâu, chân nguyên trong cơ thể cuồn cuộn lưu chuyển, gột rửa dược lực do long huyết thảo để lại.
Dược lực sót lại rất ngoan cường, giống như một con rồng nhỏ, ldu tẩu trong huyết dịch và máu thịt Diệp Trần, ra sức lẩn tránh sự truy đuổi của chân nguyên.
Toàn thân Diệp Trần từ trên xuống dưới bố trí không biết bao nhiêu trạm phong toả mới dần dần thu hẹp được chiến tuyến, khống chế dược lực tàn lưu của long huyết thảo trong một phạm vi nhỏ hẹp, từng bước nuốt chửng.
Ngang!
Dược lực tàn lưu bị luyện hoá một nửa thì một trận long ngâm lại truyền ra từ trong thân thể Diệp Trần, khoảnh khác này, mỹ phụ áo đỏ cảm nhận được long uy toát ra từ hắn, long uy nhàn nhạt này, nàng cũng từng cảm nhận thấy trên người giao long cấp mười, vô cùng quen thuộc.
– Long chi lực!
Mỹ phụ áo đỏ mặt ánh lên thần sắc ngưỡng mộ, linh khu là linh khu, linh khu mạnh, không có nghĩa sức lực mạnh, linh khu chỉ có nghĩa cường độ thân thể cao, tố chất cao mà thôi. Một số cao thủ luyện thể, không tu thành linh khu, sức lực đều mạnh hơn Linh Hải Cảnh cường giả tu thành linh khu, nhưng sở hữu một tia long chi lực, đủ để khiến sức lực tự thân bạo trướng, thực lực cận chiến tương đương cao thủ luyện thể.
Đì đùng!
Sau tiếng long ngâm, trên người Diệp Trần vang lên tiếng đậu nổ, đó là khí lực đang bị long chi lực đồng hoá, long chi lực là một loại khí lực cao cấp hơn, khí lực bình thường tu luyện từ toái ngọc cường thân quyết không phải đối thủ của long chi lực, nên chỉ có thể bị đồng hoá.
– Mạnh quá!
Diệp Trần cảm thấy mỗi tấc cơ thể đều tràn ngập bạo phát lực, bạo phát lực này rất khó hình dung, giống như đánh vỡ núi cao, hoành hành ngang dọc.
– Đợi dược lực trong long chi lực tôi luyện hết, sức mạnh của mình sẽ vượt qua hai mươi vạn kí!
Tạp niệm loé lên rồi biến mất, Diệp Trần tiếp tục luyện hoá dược lực.
Quá trình này, tiến hành cho đến tối.
Ầm!
Bên trong luyện khí thất, không khí bạo liệt hunh mãnh, một khối khí kình long hình vô hình hữu chất từ trong cơ thể Diệp Trần lao thẳng lên trời, giương nanh múa vuốt, không ai sánh nổi.
– Thành công?
Mỹ phụ áo đỏ nhìn Diệp Trần.
Lúc này bề ngoài Diệp Trần mặc dù không có gì biến hoá, nhưng khí thế trên người thập phần tinh luyện, chỉ một ánh mắt cũng đủ khiến người ta cảm thấy áp bách.
Từ từ đứng dậy, Diệp Trần một quyền đánh ra.
Oanh!
Lò luyện khí cách đó mười mét cũng nảy lên khỏi mặt đất, đập lên tường, phát ra những tiếng loảng xoảng, trên bề mặt lò, có một vết bàn tay nhàn nhạt.
– Trước đây, sức lực của mình chỉ khoảng mười lăm vạn kí, một tia long chi lực, khiến sức lực của mình đạt đến hai mươi vạn kí, long chi lực không hổ là long chi lực, mỗi tia đều là tinh hoa, không có bất cứ tạp chất nào.
Chân linh đại lục, tuyệt đại bộ phận võ giả đều chủ tu chân nguyên, rất ít người tu luyện khí lực, nhưng không có nghĩa họ không liên quan gì đến khí lực, trong lúc chân nguyên lưu chuyển, thể chất võ giả cũng cải biến, thông thường, sơ nhập Linh Hải Cảnh đại năng đều có mười vạn kí lực, không tồn tại kiểu trói gà không chặt, sức lực cường, thực lực cận chiến cũng cường đại theo, ngẫm lại, khi hai Linh Hải Cảnh đại năng tiếp xúc ở cự ly gần, một bên có hơn mười vạn kí sức lực, bên kia có hai mươi vạn kí, kết quả sẽ như thế nào!
– Với thực lực trước mắt của mình, cùng lắm chỉ có bốn mươi phần trăm chắc chắn thoát được khỏi đại điện, đương nhiên, nếu như bỏ lại ngươi, cơ hội của ta sẽ là năm mươi phần trăm.
Diệp Trần đi thẳng vào vấn đề
Chương 531: Thoát khốn
Mỹ phụ áo đỏ rõ ràng từng nghĩ qua chuyện này, nói:
– Ta có một viên thiên hoả tịch lịch châu, có thể tăng tỷ lệ cơ hội.
– Thiên hoả tịch lịch châu!
Diệp Trần lộ vẻ kinh ngạc.
Giống như ngân quang tịch lịch đạn, thiên hoả tịch lịch châu cũng là ám khí có lực sát thương cực lớn, đương nhiên, hai bên không cùng cấp bậc, ngân quang tịch lịch đạn chỉ có thể uy hiếp Bão Nguyên cảnh võ giả, thiên hoả tịch lịch châu có thể uy hiếp chân nhân cấp đại năng, dùng để cản đường Thiết Chưởng Tông, không phải không có khả năng.
– Được rồi! Chúng ta cứ nghỉ ngơi trước, đợi một tuần nữa, toàn lực phá vòng vây.
Có thiên hoả tịch lịch châu, cơ hội đúng là nhiều hơn, nhưng cũng không thể buông lỏng thần kinh, thế giới này có quá nhiều điều bất ngờ, lúc nào cũng có thể phát sinh, phải chắc chắn mình luôn ở trạng thái đỉnh phong nhất, sau đó mới tính kế hoạch đột phá.
– Bảo Hà Đảo xuất thế đã được hai tháng, không lẽ cứ phải lãng phí thời gian trên người hai kẻ này.
Trong đại điện, lão giả áo đỏ mặt lộ vẻ sốt sắng.
Phải biết Bảo Hà Đảo xuất thế, trăm năm mới có một lần, nếu toàn lực tìm kiếm bảo vật thì thu hoạch sẽ bằng mấy chục năm cộng lại, ngồi đợi ở đây, hắn chẳng kiếm được gì, mặc dù thỉnh thoảng lại có người đến dâng bảo vậy, nhưng vẫn không kìm được ngọn lửa trong hắn.
– Không được, đợi từng ấy ngày rồi, bây giờ từ bỏ không phải lãng phí công phu sao, nhất định phải đợi chúng ra ngoài.
Đại hắn áo đỏ mặt tràn đầy nộ hoả.
Một tuần sau, bên trong cánh cửa kim loại.
– Chuẩn bị xong chưa!
Diệp Trần hỏi.
Mỹ phụ áo đỏ hít một thật sâu, có chút căng thẳng:
– Chuẩn bị xong rồi!
– Xuất phát!
Đập mạnh tay lên khai quan, Diệp Trần giãn căng cơ thể, vận sức chờ đợi.
Ầm ầm!
Cánh cửa kim loại nâng lên với tốc độ không nhanh không chậm.
– Ha ha, ra rồi!
Đại hán áo đỏ hai mắt sáng rực, đợi nửa tháng, cuối cùng cũng đợi đến ngày hai người xuất hiện, đứng dậy, đại hán áo đỏ chăm chú nhìn vào bên trong căn phòng, chỉ cần đối phương xuất hiện, hắn sẽ thi triển thủ đoạn lôi đình, giết chết hai người.
Cánh cửa kim loại nâng lên chừng nửa mét, một thân ảnh lam sắc đột nhiên bắn ra.
– Kim diệu chấn sát kiếm!
Kiếm quang kim thanh sắc mãnh liệt đánh lên đại hán áo đỏ, người xuất thủ chính là Diệp Trần.
Đại hán áo đỏ không ngờ Diệp Trần lại xuất thủ trước cả hắn, nhưng phản ứng cũng hề chậm, hoàn toàn đỡ được một kiếm toàn lực của Diệp Trần, sau đó phản kích.
Ầm!
Thanh kim sắc trường kiếm và thủ chưởng va vào nhau, khí kình phúc xạ.
– Đi!
Đúng lúc này, Diệp Trần hoá ảnh thân thể, tránh khỏi đòn phản kích của đại hán áo đỏ, dán lên mặt đất vọt thẳng ra ngoài, về phần mỹ phụ áo đỏ, sớm đã chui ra khi Diệp Trần giao thủ với đại hán áo đỏ, đi trước Diệp Trần, chỉ còn cách cửa đại điện chưa đến ba mươi mét.
– Đi được sao?
Đại hán áo đỏ cười lạnh, hai tay kết ấn, vô số hoả nguyên khí hội tụ với tốc độ kinh nhân, hình thành nên một chiếc lồng hoả diễm chụp lấy hai người.
– Nếu như ta là các ngươi, ta đã không ra ngoài, ra ngoài, chỉ có một con đường chết.
Nhìn hai con người lúc này đã bị nhốt trong lồng hoả diễm, đại hán áo đỏ có vẻ nhẹ nhõm, hắn không nghĩ họ còn biện pháp nào khác, nếu như lao được ra ngoài thì sự tồn tại của Linh Hải Cảnh tông sư hắn còn ý nghĩa gì nữa.
Nhưng bất ngờ phát sinh.
Chỉ thấy Diệp Trần lấy từ trong linh giới trữ vật một thanh trường kiếm lam sắc, thân kiếm như điện quang, như lôi đình, một kiếm chém lên một chiếc cột của lồng hoả diễm.
– Phá cho ta!
Long chi lực và chân nguyên bạo phát, Diệp Trần tập trung toàn bộ tinh khí thần.
Rắc một tiếng!
Chiếc cột gãy đôi, Diệp Trần và mỹ phụ áo đỏ loáng cái đã xuất hiện bên ngoài đại điện.
– Không thể nào, sao hắn có thể một kiếm chém gãy lồng hoả diễm của mình?
Diệp Trần vẫn chưa phá hỏng lồng hoả diễm mà chỉ chém gãy hai chiếc cột, nhưng đối với đại hán áo đỏ mà nói, tương đương chém gãy lồng hoả diễm của hắn, bảo hắn không ngạc nhiên, không phẫn nộ sao được.
– Trở lại đây cho ta!
Hoả hệ chân khí cuồng bạo tuôn trào, đại hán áo đỏ định đuổi theo, với tốc độ của hắn, đuổi kịp một trong hai người dễ như trở bàn tay.
Bất ngờ lại phát sinh,
Mỹ phụ áo đỏ quat đầu, tay phải bóp một viên châu màu đỏ lửa, ném về phía đại hán áo đỏ, viên châu này, ẩn hàm khí tức đáng sợ.
Ầm!
Hoả quang cuồn cuộn, một khối hoả cầu nóng rực sinh ra, khuếch đại với tốc độ chóng mặt, chặn đứng đường tiến của đại hán áo đỏ, đẩy đối phương ngược ra sau.
Nhìn thấy cảnh tượng này, thần tình Diệp Trần vẫn chưa bớt căng thẳng, chân nguyên hình thành nên từng phiến kiếm quang bên ngoài cơ thể, giơ tay tóm lấy mỹ phụ áo đỏ, bay đi với tốc độ kinh nhân, chỉ sau một cái chớp mắt, hai người đã bay được hơn mười dặm, sau hai cái chớp mắt, sớm đã đến chân trời, chỉ còn là một điểm sáng.
Vung chưởng dập được hoả cầu, đại hán áo đỏ bắn ra khỏi đại điện, ngẩng đầu nhìn bốn phía nhưng không nhìn thấy bóng dáng Diệp Trần và mỹ phụ áo đỏ, hắn không cam tâm, toàn lực thôi động linh hồn lực, chỉ cần đối phương vẫn ở trong phạm vi một trăm dặm, không thể thoát khỏi cảm ứng của hắn.
– Cái gì, mới đó mà đã chạy hơn một trăm dặm.
Đại hán áo đỏ chẳng cảm ứng được gì, giận đến xịt khói!
– Đúng rồi, lúc còn ở trong lồng, hắn có đổi một thành trường kiếm lam sắc, việc lồng hoả sắc bị chém gãy rất có liên quan đến thanh trường kiếm lam sắc đó, không lẽ là bán cực phẩm bảo kiếm? Đúng, nhất định là bán cực phẩm bảo kiếm, nếu không hắn không thể phá được lồng hoả diễm của mình.
Tốc độ đổi kiếm của Diệp Trần quá nhanh, lúc đó đại hán áo đỏ không cảm nhận được điều gì, bây giờ ngẫm lại, lập tức tìm ra vấn đề, nếu trường kiếm lam sắc không có gì cổ quái, tại sao đối phương phải đổi kiếm, đổi kiếm, khẳng định là để chém đứt lồng hoả diễm.
– Bán cực phẩm bảo kiếm!
Đại hán ảo đỏ mắt ánh lên tinh quang sắc bén.
Mặc dù lộ tuyến phát triển chủ yếu của hắn là chưởng pháp nhưng nếu có bán cực phẩm bảo kiếm, tu luyện thêm một số kiếm chiêu áo nghĩa, thực lực chắc chắn sẽ lên một tầng thứ mới, thế giới này chỉ tôn vinh cường giả, chẳng ai quan tâm ngươi dùng thực lực gì.
…
Một hơi bay liền tám trăm dặm, ra đến biên giới Bảo Hà Đảo, Diệp Trần mới dừng lại.
– Xem ra chúng ta loại bỏ được hắn rồi.
Chính vì Thiết Chưởng Tông dùng linh hồn lực xác định vị trí của họ, nên Diệp Trần mới thi triển kiếm quang phi hành thuật, dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy, trước khi hắn bước vào Linh Hải Cảnh, tốc độ của kiếm quang phi hành thuật đã gấp năm lần âm tốc, bây giờ còn tấn thăng lên một trình độ không thể tưởng tượng, gấp hai mươi lần âm tốc, chớp mắt đã bay được ba mươi tư dặm, tương đương Linh hải Cảnh tông sư.
Chương 532(a): Mộ Dung Chi Thủy
Mỹ phụ áo đỏ thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói với Diệp Trần:
– Cảm ơn.
– Không cần cảm ơn, không có thiên hoả tịch lịch châu của ngươi, chưa chắc ta đã chạy thoát thành công.
Nói xong, Diệp Trần nhìn bốn phía, nói:
– Ta phải đi đây, Bảo Hà Đảo này không lớn, chỉ có một ngàn dặm vuông, tiếp tục ở lại, rất có khả năng sẽ đụng Thiết Chưởng Tông một lần nữa.
– Ừm, ngươi nói không sai!
Mỹ phụ áo đỏ gật gật đầu.
Sưu! Sưu!
Hai người xuyên qua tầng hào quang ngũ sắc, ra khỏi Bảo Hà Đảo.
– Có người ra, giết!
Xung quanh Bảo Hà Đảo tập trung rất nhiều Linh Hải Cảnh đại năng, Đông một nhóm, Tây một nhóm, nhóm nhỏ nhất cũng có hơn mười người, họ vì không có đủ thực lực, không thể vào được Bảo Hà Đảo, cho nên mới nảy sinh tâm tư thâm độc, liên hợp với những kẻ giống mình, thành lập đội ngũ giết người đoạt bảo, đương nhiên, bởi vì Bảo Hà Đảo nói thế nào cũng có một ngàn dặm vuông, muốn toàn bộ là điều không thể, nên chúng chỉ thể đọ vận khí, vài chục người một nhóm, chia nhau thủ bốn phía xung quanh Bảo Hà Đảo, chỉ còn có người ra là lập tức động thủ.
Diệp Trần và mỹ phụ áo đỏ vận khí không được tốt, vừa ra ngoài đã bị hơn hai mươi Linh Hải Cảnh đại năng bao vây, trong đó không thiếu chân nhân cấp đại năng.
– Muốn chết!
Mất đi hai đồng đội, tâm trạng mỹ phụ áo đỏ rất tệ, đang không có chỗ phát tiết, đám người này xuất thủ là cho nàng cơ hội phát tiết nộ hoả, ám khí bay ra như cánh hoa, vừa giống tiên nữ tán hoa, vừa giống bạch hoa nộ phóng.
Phốc phốc phốc phốc….
Ba bốn người trúng ám khí, thân thể thành cái sàng.
Bên cạnh, Diệp Trần lắc lắc đầu, đám người này đúng là xui xẻo, mai phục ai thì không, lại mai phục trúng hai người họ, may mà hắn không có ý định đại khai sát giới, chỉ cầm kim sắc trường kiếm, tuỳ ý vung một kiếm.
Một kiếm, năm sáu người bị phân thây, những người khác sợ quá, bỏ chạy tán loạn.
– Được rồi, chia tay ở đây!
Đánh lùi đám Linh Hải Cảnh đại năng mai phục, Diệp Trần nói tiếng cáo từ, quat người bay về hướng Nam Trác Vực.
Nhìn theo bóng dáng Diệp Trần, mỹ phụ áo đỏ tâm tình trầm trọng, đi ba người, bây giờ chỉ còn lại một mình nàng, ít nhiều có chút thê lương.
– Người nhà các ngươi, ta sẽ thay các ngươi chăm sóc.
Nhủ thầm một câu, mỹ phụ áo đỏ bay về nơi nàng xuất phát, chỉ một lúc đã biến mất nơi chân trời.
…
Hai trăm dặm phía Đông Nam Trác Vực.
Một trang viên lớn đã được kiến thành, trang viên có non có nước, chim hót hoa thơm, võ giả qua lại không ít, phần lớn đều mặc trường bào chế thức của Diệp gia.
Trong một viện tử gần đỉnh núi, dưới thức nước tung bọt trắng xoá, mấy gốc quế hoa đang trong thời kì sinh trưởng thịnh vượng nhất, hai đứa trẻ đang ngồi đùa nghịch dưới gốc cây, bên cạnh là Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh, họ vừa uống trà, vừa nói chuyện.
Một đường lưu quang nhanh chóng tiếp cận, lúc đến gần Diệp gia, lưu quang tiêu tán, một thanh niên lam y đáp xuống, chính là Diệp Trần.
– Trần Nhi!
Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh đứng dậy, dáng vẻ tươi cười.
Diệp Trần xoa xoa đều Diệp Huyền và Diệp Tiểu Tiểu, nhìn xung quanh, cười nói:
– Phụ thân, mẫu thân, trang viên mới thế nào!
– Ha ha, có tiền có người, trang viên mới sao không đẹp được chứ.
Có thể nhìn ra, tâm trạng Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh rất tốt.
Trầm Ngọc Thanh nói:
– Trần Nhi, lần này ra ngoài, trải qua những gì, kể cho mẫu thân nghe.
Làm phụ mẫu, ái chẳng muốn hiểu về con mình, Trầm Ngọc Thanh cũng không phải ngoại lệ.
Diệp Trần kể lại những gì mình đã trải qua, đương nhiên lược bỏ phần Thiết Chưởng Tông, hắn không muốn phụ mẫu lo lắng, sau đó nói:
– Lần này con đi Bảo Hà Đảo, lấy được năm trái tinh linh quả và sáu gốc phạt mạch thảo, phạt mạch thảo có thể nâng cao tư chất, đẩy nhanh tốc độ tu luyện của võ giả, tinh linh quả có thể giúp Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong võ giả thuận lợi đột phá lên Tinh Cực Cảnh.
– Cái gì, phạt mạch thảo và tinh linh quả!
Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh không phải là những người thiếu hiểu biết, họ sớm đã được nghe đến đại danh phạt mạch thảo và tinh linh quả, hai loại linh thực này đối với võ giả mà nói tuyệt đối là bảo vật vô giá, nghư nói năm mươi năm trước, võ lâm Thiên Phong Quốc từng phát sinh một trận huyết chiến, nguyên nhân của trận huyết chiến này chính là một khe nói với một trái tinh linh quả, không ngờ Diệp Trần đi một chuyến mang về những năm trái tinh linh quả và sáu gốc phạt mạch thảo.
Diệp Trần hiểu tâm tình phụ mẫu, họ bây giờ mặc dù là võ giả Bão Nguyên Cảnh hậu kì đỉnh phong, nhưng nếu không có gì bất ngờ, trong vòng ba đến năm năm nữa, họ không thể tấn nhập Tinh Cực Cảnh, cũng có thể là bảy tám năm hoặc mười mấy năm. Mười mấy năm sau, họ đã hơn sáu mươi tuổi, có phần gì yếu, bây giờ có tinh linh quả, họ sẽ trở thành cường giả Tinh Cực Cảnh trong một thời gian ngắn nữa, sở hữu hai trăm năm thọ mệnh, duy trì tướng mạo trước mắt, không quá trẻ cũng không quá già.
– Đây là tinh linh quả và phạt mạch thảo.
Dưới ánh mắt hiếu kì của phụ mẫu, Diệp Trần lấy ra năm trái tinh linh quả và sáu gốc tiểu thảo ngoằn ngoèo màu vàng nhạt.
Nhận tinh linh thảo, Trầm Ngọc Thanh mặt mày rạng rỡ, trong mắt nữ nhân, ngoài người thân, tuổi tác và tướng mạo là quan trọng nhất, một trái tinh linh quả có thể khiến Trầm Ngọc Thanh sớm trở thành Tinh Cực Cảnh cường giả, sở hữu hai trăm năm thọ mệnh, hai trăm năm thọ mệnh có ý nghĩa gì, không ai không biết, nghĩa là tốc độ lão hoá sẽ chậm đi hai lần, bởi vì họ đã hơn bốn mươi tuổi, cho nên sau khi tiến nhập Tinh Cực Cảnh, sẽ duy trì tướng mạo hiện tại trong một thời gian dài, mấy chục năm sau cũng không thay đổi.
– Ha ha, Ngọc Thanh, có con trai ngoan đúng là tốt thật!
Diệp Thân Hào ha ha cười lớn.
Thấy phụ mẫu vui, đại ca vui, Diệp Huyền và Diệp Tiểu Tiểu cũng cười hớn hở.
Trang viên mới rất lớn, lớn hơn Diệp gia Lạc Thuỷ Thành rất nhiều lần, kiến trúc kéo tài từ tận đỉnh núi đến chân núi nối thành một phiến phồn vinh thịnh vượng, khí thế bất phàm.
Ngọn núi nơi đặt trang viên là Vân Vụ Sơn, một danh sơn gần Nam La Tông, cho nên từ giờ trở đi trang viên sẽ được gọi là Diệp gia Vân Vụ Sơn, là gia chủ của cả Diệp gia.
Trên đỉnh Vân Vụ Sơn, cuồng phong lạnh thấu xương, sương khói mơ hồ.
– Mặc dù ngộ tính của mình đã được nâng cao, có thể dễ dàng tham ngộ áo nghĩa, nhưng muốn tiếp tục thâm nhập, thực sự không dễ dàng gì.
Dưới cuồng phong, Diệp Trần lẳng lặng đứng trên một tảng đá trên đỉnh núi, tà áo tung bay.
So với hai tháng trước, Diệp Trần lại có chút tiến bộ, mộc hệ áo nghĩa kiếm chiêu sinh sinh bất tức, từ sáu thành hoả hậu nâng lên thành bảy thành, khinh công áo nghĩa, phân thân hoá ảnh cũng từ sáu thành nâng lên bảy thành, về phần thiên lôi thiết và kim diệu trấn sát kiếm, vẫn là bảy thành và tám thành hoả hậu.
Thiên lôi thiết là kiếm chiêu do Diệp Trần tự sáng, có thể đạt đến trình độ bây giờ quả thật không dễ, dù sao Diệp Trần mới tấn thăng Linh Hải Cảnh chưa được bao lâu, Linh Hải Cảnh đại năng bình thường, mười năm hai mươi năm chưa chắc đã tự nghĩ ra áo nghĩa võ học của riêng mình, mà đều là học người khác.
– Bất luận thế nào, ngộ tính của mình bây giờ không thể so sánh với trước kia, dành chút thời gian, khẳng định có thể đem mấy đại kiếm chiêu tham ngộ đến đại thành.
Mấy năm trước, Diệp Trần còn tưởng ngộ tính là vậy, rất khó chủ động nâng cao, bây giờ xem ra mình đã sai, linh hồn lực kì thực chính là căn nguyên của ngộ tính, đạt đến Linh Hải Cảnh, có thể nhận biết một số bản chất sự vật, khiến tốc độ tham ngộ càng nhanh, hộ trợ cho ngộ tính.
Ong!
Từ sườn núi Vân Vụ Sơn truyền đến sóng nguyên khí cường liệt.
– Đột phá! Không biết là phụ thân? Hay là mẫu thân?
Ba ngày trước, Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh bắt đầu bế quan, chạy nước rút lên Tinh Cực Cảnh cảnh giới.
– Ý, phụ thân mẫu thân đều đột phá?
Diệp Trần mắt ánh lên vẻ kinh ngạc, trận sóng nguyên khí đầu tiên qua đi đúng một tuần trà, trận sóng nguyên khí thứ hai lại truyền đến.
– Hai người họ đúng là phu xướng phụ tuỳ!
Diệp Trần cười cười, lắc người bắn lên sườn núi.
– Chúc mừng phụ thân mẫu thân!
Trong viện tử, Diệp Thiên Hào và Trầm Ngọc Thanh đều đang có mặt, Diệp Trần chắp hai tay, vẻ mặt tươi cười.