Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
Tập 106 [Chương 469 đến 472]
❮ sautiếp ❯Chương 469: Đánh bại
Sở Trung Thiên mở to hai mắt, trơ mắt nhìn kiếm quang phóng đại trước mắt, một kiếm này, huyền ảo đến cỡ nào chứ, tựa hồ không phải kiếm pháp, mà là quá trình sinh trưởng của cỏ đây, dưới một kiếm không bàn mà hợp với Thiên Địa tự nhiên chém xuống, Sở Trung Thiên phát hiện mình có trốn thế nào cũng không trốn được một kiếm này.
– Năm thành hỏa hầu!
Tĩnh Ngạo Huyên ở phía dưới chứng kiến một kiếm này, không khỏi thốt ra.
Trước khi không lĩnh ngộ áo nghĩa, tối đa chỉ có thể tìm hiểu áo nghĩa võ học được năm thành hỏa hầu, mà kiếm chiêu của Diệp Trần, rõ ràng đã đạt đến điểm tới hạn, nói cách khác, lại tiến thêm một bước nữa, Diệp Trần đã có thể lĩnh ngộ một tia Mộc chi áo nghĩa rồi, khi đó, cảnh giới hoàn toàn bất đồng.
– Nếu đã không tránh khỏi, vậy thì không cần phải trốn nữa!
Sở Trung Thiên gào thét! Cầm trong tay Bảo Giản đỏ sậm toàn lực đón đánh.
PHỐC!
Kiếm và giản giao kích, lực lượng của Sở Trung Thiên sụp đổ một cách dễ dàng, hổ khẩu đổ máu, mà kiếm chiêu của Diệp Trần lại mang theo lực lương sinh sôi không ngừng, tựa hồ không có điểm cuối, căn bản không thể nào ngăn được.
Một kiếm này, so với Song Kiếm Lưu còn đáng sợ hơn!
Bảo Giản hóa thành một đạo lưu quang rời tay bắn ra ngoài, trên trán Sở Trung Thiên hiện lên gân xanh, Cương nguyên vận chuyển đến cực hạn, chấn động, sau một khắc, khí lưu đỏ sậm hình tinh ti bộc phát ra hào quang so với mặt trời còn sáng chói hơn, thậm chí có từng đạo hồng sắc hồ quang xoáy ra ngoài, sát thương toàn bộ các phương vị. Nhưng Diệp Trần đâm ra một kiếm nàu bản thân nó ẩn chứa kiếm khí mãnh liệt, kiếm khí vô hình vô tướng, chỉ cần có hồ quang chém tới liền bị đẩy lùi, chém cho vỡ vụn.
Cót kẹtzz!
PHỐC!
Thanh Mộc Kiếm đâm vào hộ thể Cương nguyên màu đỏ sậm, phát ra tiếng kim loại ma sát rợn người, chợt, hộ thể cương nguyên bị xuyên qua
Diệp Trần mặt không biểu tình, trường kiếm trong tay vung nghiêng về một bên, chẳng những triệt để xé nát hộ thể Cương nguyên của Sở Trung Thiên mà ngay cả cánh tay trái của hắn cũng bị vạch ra
Sở Trung Thiên toàn thân bị lộ ra ngoài, không có bất kì sự bảo hộ nào.
Một màn đủ để khiến tất cả các kiếm khanh xưng tặng hai từ kinh điển phát sinh, Thanh Mộc Kiếm trong tay Diệp Trần lập tức cắm vào vỏ kiếm bên hông, đồng thời trong lúc cắn, Phá Phôi Kiếm được rút ra, tay trái cũng giữ lại trên chuôi Lôi Trạch Kiếm, một loạt các động tác được hoàn thành trong tốc độ ánh sáng, nhanh đến mức sinh ra vô số ảo ảnh.
Thiên Lôi Thiết, Nghịch thức, Thiên Lôi Thiết!
Một hơi nghẹn đến giờ, trong mắt Diệp Trần bắn ra tinh quang thực chất, hai đạo kiếm quang giao thoa cùng một chỗ, hiện lên hình Thập Tự bộc phát ra ngoài, trùng điệp vào vào lồng ngực Sở Trung Thiên. Phốc phốc!
Máu tươi hình thập tự bắn ra tung tóa, Sở Trung Thiên bị thương, cả người bị lực lượng của song kiếm trảm kích, bị áp về Chỉ Điểm Giang Sơn Đài, phong áp sinh ra cứ như là gió bão mấy chục cấp vậy.
Thanh âm hít một hơi khí lạnh vang lên từng mảnh.
– Sở Trung Thiên thất bại, phòng ngự mạnh như vậy mà vẫn bị thất bại.
– Chỉ sợ cũng chỉ có kiếm khách như Diệp Trần mới có thể đánh bại Sở Trung Thiên thôi, nếu đổi thành một người có thực lực tương đương, thì chưa hẳn có thể làm gì được Sở Trung Thiên.
– Nam Phương Vực Quần chúng ta vẫn một mực không có một thanh niên kiếm khách nào ra trò, lần này rốt cục cũng xuất hiện một người, hơn nữa còn là tuyệt đối cao cấp nhất nữa.
Nghe tiếng nghị luận của mọi người, sắc mặt của Sở Trung Thiên trở nên rất khó coi, hắn thua, lần đầu tiên thua trên tay của một đời trẻ tuổi, thoạt nhìn thì đối phương so với hắn còn nhỏ hơn vài tuổi, bộ dạng tối đa chỉ hai mươi hai tuổi, nhưng kinh nghiệm tuyệt đối không chỉ có vậy.
Cúi đầu nhìn nhìn xuông lồng ngực, chỗ đó xuất hiện một vết thương hình Thập Tự, từ đó chảy ra máu tươi đầm đài, vết thương nơi giao nhau là sâu nhất, cơ hồ như muốn chém đứt xương cốt của hắn vậy.
Sỉ nhục!
Sỉ nhục tuyệt đối.!
Cương Linh Thể khác với những thể chất bình thường, vết sẹo trên người trước khi đạt đến Sinh Tử Cảnh thì sẽ không bị tiêu trừ, vết sẹo này sẽ một mực đi theo hắn trong một khoảng thời gian dài.
Oanh!
Khí lưu cuồng bạo màu đỏ sậm phóng lên trời, Sở Trung Thiên muốn tái chiến với Diệp Trần.
– Sở Trung Thiên ngươi đã thua, trận luận bàn này dừng ở đây thôi.
Tĩnh Ngạo Huyên ra mặt ngăn lại
Sở Trung Thiên liếc xéo Tĩnh Ngạo Huyên
– Ngươi không thể ngăn được ta.
Tĩnh Ngạo Huyên lạnh nhạt nói:
– Vũ Đạo Trà Hội không phải là nơi phân sinh tử, thua một chiêu cũng là thua, hi vọng ngươi có thể tuân thủ.
– Hừ, với ta mà nói, giao thủ với người khác, nhất định phải phân thắng bại, tránh ra
Sở Trung Thiên bước ra một bước, khí lưu màu đỏ sậm hung hãn phóng ra ngoài như bão táp.
Tĩnh Ngạo Huyên không nói gì nữa, ánh mắt của nàng lập lòe Lôi Đình, Lôi Đình bạo ngược, sau một khắc xoẹt xẹt xoẹt xẹt rung động, một cổ lam sắc khí lưu phóng lên trời, trong cổ khí lưu này ẩn chứa võ đạo ý chí cực kì đáng sợ, trực tiếp xé tan cả bầu trời.
Hai cổ khí lưu trùng kích một chỗ, mỗi người chiếm cứ một nửa giang sơn.
Lôi Chi Công Chúa Tĩnh Ngạo Huyên dùng hành động nói cho biết Sở Trung Thiên, nơi này là sân nhà của ai.
Bốn phía, mọi người đang tận lực ngăn cản sự trùng kích của hai cổ khí lưu, kinh hô lên
– Võ đạo ý chí cấp võ hồn, còn Chân Nguyên này, thoạt nhìn có vẻ không kém Cương nguyên của Sở Trung Thiên quá nhiều, chẳng lẽ nàng đã tu luyện công pháp Địa cấp đỉnh giai đến đệ thập tứ trọng sao.
– Không, chỉ sợ là cảnh giới cao nhất, đệ thập ngũ trọng mới đúng.
– Đã sớm nghe nói Tĩnh công chúa là Lôi linh thể, tu luyện lôi hệ Chân Nguyên so với người thương nhanh hơn gấp mấy lần, giờ xem ra quả nhiên không giả.
Chân Nguyên do thuộc tính linh thể tu luyện ra tuy rằng so ra kém Cương nguyên của Cương linh thể, nhưng có một điểm Cương linh thể so ra kém đó chính là tốc độ thuộc tính linh thể tu luyện ra Chân Nguyên tương ứng cực nhanh, ngươi khác trong vài năm có lẽ chỉ tăng công pháp lên được một trọng, mà thuộc tính linh thể lại có thể tăng lên ba thậm chí bốn trọng, điều này khiến cho thuộc tính linh thể có thể tu luyện công pháp Địa cấp đỉnh giai đến cảnh giới cao nhất dễ dàng.
Không thể nghi ngờ, Tĩnh Ngạo Huyên về mặt tu luyện công pháp, đã vượt lên trước tất cả mọi người, độc lĩnh phong tao, không những thế còn cô đọng ra vũ hồn chính thức nữa.
Diệp Trần rơi xuống tràn nhìn thấy một màn này cũng kinh hãi, Tĩnh Ngạo Huyên nếu không có vài phần bổn sự, cũng không có khả năng giành được tư cách người chủ trì trà hội được.
Đương nhiên, hắn cũng nhìn ra được, Cương nguyên của Sở Trung Thiên kỳ thật còn cao hơn Chân nguyên củaTĩnh Ngạo Huyên, dù cổ Chân Nguyên có thêm võ đạo ý chí cấp võ hồn. nhưng chớ quên, Tĩnh Ngạo Huyên về mặt tu luyện lôi hệ Chân Nguyên thì rất nhanh, tìm hiểu lôi chi ý cảnh và lôi chi áo nghĩa cũng không kém, điểm này Sở Trung Thiên tuyệt đối không thể nào sánh được.
Sở Trung Thiên hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm này, đừng nói hắn giờ phút này đã tiêu hao không ít, chiến lực chỉ còn lại tám chín thành, cho dù là vào thời kỳ toàn thịnh cũng chưa chắc có thể đánh lui Tĩnh Ngạo Huyên được, đối phương là một cao thủ cùng cấp bậc với hắn, không trải qua chiến đấu sinh tử, ai mạnh ai yếu khó có thể biết được.
Thu hồi Cương Nguyên, Sở Trung Thiên xoay người đi đến chỗ ngồi của mình, trong miệng nói:
– Tốt, ta cho Tĩnh Ngạo Huyên ngươi mặt mũi.
Tĩnh Ngạo Huyên theo đó thu liễm Chân Nguyên, âm thầm thở ra một hơi, nàng còn lo lắng Sở Trung Thiên sẽ làm ra những hành vi không có lí trí, một khi đối phương bão nổi, chỉ sợ phải tập hợp lực của ba người Diệp Trần, Lý Tiêu Vân và nàng mới có thể trấn áp hắn được, dù sao đánh bại và trấn áp là hai việc hoàn toàn khác nhau, Sở Trung Thiên chính là loại không thể nào chinh phục được, bị dính một sát chiêu của Diệp Trần cũng chỉ chảy chút máu, qua đó có thể thấy được phần nào.
Bất quá Sở Trung Thiên lui bước cũng khiến nàng khá bất ngờ, sự bướng bỉnh khó thuần của Cương Linh Thể từ xưa đến này ai cũng biết, chuyện đã nhận định thì rất khó khuyên can.
Nghiêng thân, Tĩnh Ngạo Huyên gật đầu về phía Diệp Trần, theo ánh mắt của nàng có thể thấy được, nàng đã đối đãi với Diệp Trần như là nhân vật cùng cấp bậc với mình.
– Ta xuống nghỉ ngơi một chút.
Diệp Trần hai tay ôm quyền, quay lại chỗ ngồi của mình.
– Diệp Trần thắng, Diệp Trần rõ ràng đã đánh bại cao thủ Chân Long cấp Cương Linh Tử.
– Nam Trác Vực chúng ta giờ đã được đẩy lên đầu sóng ngọn gió, sau khi trở về nhất định phải cố gắng gấp bội, miễn cho bị người khác xem thường.
Trong mười bảy người của Nam Trác Vực, có mấy người nổi bật trong Tiềm Long Bảng âm thầm nghị luận.
Không chỉ có Nam Trác Vực, những thanh niên tuấn kiệt của vực khác đều nhìn vào Diệp Trần đang hạ tràng, trong mắt bắn ra lửa nóng, có ghen ghét, có kính nể, hết sức phức tạp.
Thác Bạt Khổ ngồi trong đình đài cười nói:
– Không thể tưởng được Cương Linh Tử có được Cương Linh Thể cũng bị bại trên tay ngươi, phỏng chừng gọi người là đệ nhất nhân của Nam Phương Vực Quần cũng không phải là không được.
Diệp Trần lắc đầu cười cười
– Không nên xem thường Sở Trung Thiên, chăm chú mà nói thì thực lực của hắn cũng không khác ta lắm, phòng ngự cũng là một bộ phận của thực lực, nếu chiến đấu sinh tử thì… ta không nắm chắc có thể tất thắng được, về phần đệ nhất nhân của Nam Phương Vực Quần thì ngươi quá coi thường Tĩnh Ngạo Huyên và Lý Tiêu Vân rồi, bọn hắn có lẽ không đánh bại được Sở Trung Thiên nhưng chưa hẳn sẽ thua ta, con đường tu luyện có quá nhiều chuyện không nói trước được.
Thác Bạt Khổ gật gật đầu, hắn biết rõ Diệp Trần nói không sai, nhưng dù nói thế nào thì, trong một đời tuổi trẻ của Nam Phương Vực Quần, người có thể đánh bại Diệp Trần cơ hồ không có bao nhiêu cả.
– Lý Tiêu Vân, đến phiên chúng ta giao thủ!
Chưa quay lại chỗ ngồi của mình, Tĩnh Ngạo Huyên nhìn về phía Thiên Thư công tử Lý Tiêu Vân.
– Đương nhiên!
Ngân sắc thiết phiến mở ra, Lý Tiêu Vân xuất hiện trong tràng
Chiến đấu giữa Tĩnh Ngạo Huyên và Lý Tiêu Vân tuyệt đối không kém một trận chiến giữa Diệp Trần và Sở Trung Thiên, sóng xung kích từ trên tràng truyền ra một hồi nối tiếp một hồi, chưa từng ngừng qua.
Công pháp của Tĩnh Ngạo Huyên đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất, đệ thập ngũ trọng nên Chân Nguyên tinh thuần, bản thân lại cô đọng được vũ hồn chính thức, phối hợp thêm áo nghĩa võ học lôi hệ, từng chiêu từng thức, khí phách bức nhân, có được ý chí và tác phong của Lôi Đình.
Công pháp của Lý Tiêu Vân là đệ thập tứ trọng, độ tinh thuần của Chân Nguyên hơi kém Tĩnh Ngạo Huyên một chút, chỉ là ý chí của hắn đã đạt đến trình độ rất cao, vẻn vẹn chỉ dưới Diệp Trần, rõ ràng đã cô đọng ra võ hồn chuẩn tông sư cấp, hơn nữa hắn lại tu luyện rất nhiều áo nghĩa võ học, phỏng chừng nhiều nhất trong số những người ở đây, áo nghĩa võ học phong hệ có ba môn, áo nghĩa võ học Tinh Quang hệ hai môn, mặt khác, hai tay của hắn có phong ấn một cổ lực lượng thần bí, cổ lực lượng thần bí này mỗi lần bộc phát đều có thể hóa giải thế công của Tĩnh Ngạo Huyên.
Phanh!
Chân Nguyên bích chướng trước đình đài bị nghiền nát, quyền phòng lập tức ập vào như sóng
Diệp Trần cách không bắn ra một đạo Thanh Liên kiếm khí, trừ khử quyền phong.
– Áo nghĩa võ học Lôi hệ thật đáng sợ, Thác Bạt Khổ nói ra.
Lần này Chân Nguyên bích chướng bị nghiền nát hoàn toàn là ngoài ý muốn, dù sao bằng vào sóng xung kích thì… còn không đủ để đánh tan bố trí phòng ngự của Thác Bạt Khổ, nhưng nghiền nát Chân Nguyên bích chướng không phải là sóng xung kích, mà là Tĩnh Ngạo Huyên thực chất đánh giơi, nguyên lai Thiên Thư công tử Lý Tiêu Vân tranh khỏi công kích của Tĩnh Ngạo Huyên khiến quyền phong xông tới đây.
Cũng may đạo quyền phong này đã kiệt lực, nếu không cũng không phải một đạo Thanh Liên kiếm khí là có thể trừ khử.
– Áo nghĩa võ học Lôi hệ năm thành hỏa hầu quả nhiên không bình thường.
Bản thân Diệp Trần cũng tìm hiểu Lôi chi ý cảnh tự nhiên có thể nhìn ra Tĩnh Ngạo Huyên tại áo nghĩa võ học lôi hệ đã đạt thành tựu rất cao, trên thực tế, lôi linh thể phối hợp với áo nghĩa võ học lôi hệ, nếu so với người bình thường thì càng kiếm cứ thượng phong.
Trên tràng, Tĩnh Ngạo Huyên và Lý Tiêu Vân xông lên, đã đến trên không trung.
Ầm ầm!
Ầm ầm!
Bầu trời Lôi Đình lập loè, mây đen giăng khắp bầu trời đã trở thành trợ lực của Tĩnh Ngạo Huyên.
Lý Tiêu Vân cũng không chịu thua, áo nghĩa võ học phong hệ có thể thôi tan toàn bộ mây đen, ngay cả Lôi Điện cũng bị thổi tan, áo nghĩa võ học Tinh Quang hệ có lực xuyên thủng khó có thể tưởng tượng được.
– Hoàng Cực Kinh Thế Quyền!
Tĩnh Ngạo Huyên một quyền so với Hoàng Cực Phách Thế Quyền còn kinh khủng hơn, lôi quang chấn động giống như Cuồng Long xông ra ngoài.
“PHÁ…! ”
Thiết phiến trong tay Lý Tiêu Vân vung vẩy đầy trời, cũng thi triển ra áo nghĩa võ học phong hệ cực kì lợi hại, trừ khử đi công kích của Tĩnh Ngạo Huyên.
Một trận chiến này, vẫn tiếp tục đến khi hoàng hôn buông xuống.
Hai bên vẫn không cách nào phân được thắng bại
Tuy rằng thân thể bọn hắn đã rất miệt nhưng tinh thần rõ ràng lại càng thêm tràn đây, đó là ý chí chiến đấu do toàn lực tập trung mang lại.
Chương 470: Kiếm khách không có sơ hở
Lại ngàn chiêu qua đi.
Lý Tiêu Vân đình chỉ công kích, cười nói:
– Xem ra, thời gian gần nửa ngày căn bản khôn đủ dùng, Vũ Đạo Trà Hội đến sáng sớm đã kết thúc rồi.
Tĩnh Ngạo Huyên gật gật đầu
– Xem như ngang tay đi!
Không phải hai người không muốn phân thắng bại, trên thực tế, bọn hắn đã đến lúc tinh bì lực tẫn, chính là thời cơ phân thắng bại tốt nhất, nhưng thời gian lại không cho phép, dù sao bọn hắn cũng không phải cuối cùng, mỗi người còn phải chọn Sở Trung Thiên hoặc là Diệp Trần để đánh một hồi, về phần chọn ai thì còn phải nhờ rút thăm để quyết định, nếu rút thăm được Sở Trung Thiên thì không thể giao thủ với Diệp Trần, chuyện này cũng không có cách nào, cả hai chỉ có thể chọn một, đổi thành Sở Trung Thiên và Diệp Trần cũng thế!
Nhật quang tinh trụ bên trong Cẩm Tú Viên đã sáng lên, hào quang nó tản mát ra khiến cho Cẩm Tú Viên và Chỉ Điểm Giang Sơn Đài giống như là ban ngày vậy.
Bên trong đình đài, mọi người nhao nhao nghị luận.
– Tĩnh công chúa và Thiên Thư Công Tử bất phân thắng bại, không biết hai cuộc tranh tài tiếp theo, có người nào thắng không nữa.
– Khó! Phòng ngự của Sở Trung Thiên tuyệt đối biến thái, công kích của Tĩnh công chúa thì nhanh như Lôi Đình, Thiên Thư Công Tử phiêu miểu như gió, kiếm pháp của Diệp Trần thì quỷ thần khó lường. Nếu phải chọn ai thắng thì ta sẽ chọn Diệp Trần, người ta dù sao cũng là quỷ thần khó lường nha, đúng vậy, không thể lường trước được.
– Có chút đạo lý, bất quá ta thấy là Thiên Thư Công Tử, áo nghĩa võ học của hắn rất nhiều.
Rút thăm rất đơn giản, bốn cây thẻ gỗ, hai đỏ hai lam, đỏ luận bàn với đỏ, lam luận bàn với lam, không cho phép dùng tinh thần lực, ngươi vận dụng tinh thần lực, người khác đều có thể cảm ứng được, về phần Diệp Trần cũng không muốn dùng tinh thần lực để gian lận, với hắn mà nói, giao chiến với ai cũng giống nhau cả.
Diệp Trần rút thăm được chính là thẻ gỗ màu đỏ, Thiên Thư Công Tử Lý Tiêu Vân cũng thế.
– Ha ha, vận khí của ta không tệ.
So sánh với Sở Trung Thiên thì Lý Tiêu Vân càng thích luận bàn với Diệp Trần hơn, cũng không phải thực lực của Sở Trung Thiên yếu mà trái lại, phòng ngự của Sở Trung Thiên quá mạnh mẽ, áo nghĩa võ học của hắn có nhiều hơn nữa cũng không có biện pháp chiếm cứ thượng phong, luận bàn với Diệp Trần thì tốt rồi, song phương đều chơi kỹ thuật.
Trận luận bàn giữa Tĩnh Ngạo Huyên và Sở Trung Thiên bắt đầu trước.
Hai người vừa bắt đầu đã so đấu qua chân nguyên và lực công kích của võ đạo ý chí lực, Tĩnh Ngạo Huyên hơi yếu hơn một bậc, nhưng đánh chính thức thì lại ngang tay nhau, Tĩnh Ngạo Huyên về mặt tìm hiểu áo nghĩa võ học cao hơn Sở Trung Thiên một chút.
– Ám Viêm Diệt Sát Ba.
Chiến đấu dần đến cao trào, Sở Trung Thiên thi triển ra áo nghĩa võ học công kích phạm vi lớn nhất, công kích đơn thể hơi yếu một chút, sóng năng lượng màu đỏ sậm thoáng cái bao phủ Tĩnh Ngạo Huyên vào trong.
Phanh!
Sóng năng lượng nổ tung, Tĩnh Ngạo Huyên ngược dòng trên xuống, nắm tay phải mang theo vô tận Lôi Đình đánh về phía Sở Trung Thiên.
Phá Sát Bá Long Giản của Sở Trung Thiên vừa vặn hoàn thành, một giản nghênh đón.
Tiếng nổ mạnh kinh thiên chấn động toàn bộ trên không Lôi Đô, hai đạo nhân ảnh bắn ngược trở về, khi bọn hắn bắn nhanh về sau thì bành trướng lên ám sắc cường quang, cường quang thôn phệ Hắc Ám.
– Cương Nhận Trảm.
Cương nguyên của Sở Trung Thiên quả thật rất cường hãn, về mặt khu trừ lực ảnh hưởng thì cao hơn Tĩnh Ngạo Huyên cho nên dù ở vào trạng thái bắn ngược về sau, nhưng vẫn thúc dục được một phần nhỏ chân nguyên, phát động về phía Tĩnh Ngạo Huyên một lần công kích phạm vi lớn bình thường.
Xuy xuy xùy!
Khí lưu đao nhận màu đỏ sậm phá nát hư không, bao phủ Tĩnh Ngạo Huyên vào trong đó.
Tĩnh Ngạo Huyên hít sâu một hơi, theo cái hít vào này, trên người của nàng nổi lên Lôi Đình lập lòe bạo ngược, chân nguyên tựa hồ như nhảy lên, hình thành bên ngoài cơ thể nàng một vòng xoáy màu xanh da trời, nắm tay phải nắm chặt, ngón giữa lồi ra, nàng vung một quyền ra ngoài.
– Hoàng Cực Phách Thế Quyền.
Quyền phong mênh mông cuồn cuộn phá hủy vô số khi lưu đao nhận đang bay đến, cũng xé rách luôn ám sắc cường quang vẫn còn đang bành trướng, lại lần nữa đẩy lui Sở Trung Thiên về sau trăm bước. Bất quá lúc này Sở Trung Thiên đã khởi động hộ thể cương nguyên, quyền phong và hộ thể cương nguyên va chạm, bộc phát ra tiếng kim loại ma sát rợn người, không có bất kì hiệu quả nào.
– Diệp Trần này, quả thực đáng sợ.
Nhìn thấy một màn này, Tĩnh Ngạo Huyên không thể không thừa nhận, ở phương diện khác, nàng không bằng Diệp Trần.
Diệp Trần có thể đánh bại Sở Trung Thiên, nàng cho là mình dù không thể đánh bại đối phương, cũng sẽ chiếm một chút thượng phong, nhưng tưởng tượng không giống với sự thật chút nào, Sở Trung Thiên tuyệt đối không phải là một cục xương dễ gặm, phòng ngự mạnh, công kích cao, né tránh cũng cao, nếu mình không phải là Lôi Linh thể, có thể kích thích tính linh hoạt của thân thể, về mặt phản ứng hơn xa người bình thường thì chưa hẳn có thể chống lại Sở Trung Thiên được.
Nàng đã rõ, Diệp Trần không chỉ lợi hại về mặt chiến đấu mà cũng là loại thiên tài loại hình toàn năng, năng lực thích ứng siêu cường. Ví dụ như giữa thiên tài và thiên tài có thể có gì đó khắc chế lẫn nhau, cũng vì sự khắc chế này nên ngược lại thua trong quyết đấu, mà Diệp Trần cơ bản không tồn tại vấn đề này, hắn chống lại bất cứ kẻ nào cũng sẽ không yếu thế, muốn công kích có công kích, muốn né tránh có né tránh, muốn kỹ thuật có kỹ thuật.
Nói ngắn lại, đơn đả độc đấu, Tĩnh Ngạo Huyên không sợ Diệp Trần, nhưng về năng lực thích ứng chiến đấu, nàng bị Diệp Trần bỏ xa không ít.
Diệp Trần không hề có nhược điểm, là kiếm khách không có sơ hở.
Lý Tiêu Vân cũng nhìn ra Tĩnh Ngạo Huyên không có biện pháp cầm chân được Sở Trung Thiên, mà trước đó, Diệp Trần lại đánh bại Sở Trung Thiên, điều này đại biểu cho vấn đề gì, hắn rất rõ ràng.
– Thật sự không thể khinh thường chút nào a!
Đây là lần đầu Lý Tiêu Vân không có nắm chắc tất t hắng, dù chống lại Tĩnh Ngạo Huyên, hắn cũng đều cho rằng người thắng lợi cuối cùng sẽ là mình, chỉ cần cho hắn thời gian, đây không phải là tự tin về thực lực, mà là sự tự tin từ tính cách, không thể thắng, cũng phải thắng, nhưng chiến đấu giữa Tĩnh Ngạo Huyên và Sở Trung Thiên khiến cho hắn hiểu được, Diệp Trần không phải là người bình thường, đối phương không có bất kỳ sơ hở nào, cứ nhìn bộ dáng chật vật của Sở Trung Thiên khi chiến đấu với hắn thì rõ.
Lý Tiêu Vân không khỏi nghiêng đầu nhìn thoáng qua Diệp Trần.
Diệp Trần ánh mắt thâm thúy, nhìn chăm chú lên cuộc chiến của Sở Trung Thiên và Tĩnh Ngạo Huyên, nói đúng ra thì, hắn nhìn chăm chú chính là Tĩnh Ngạo Huyên, đối phương về mặt Lôi chi Ý Cảnh đã đạt được thành tựu mình không thể nào sánh nổi, thứ hắn chú ý chính là Lôi Đình ý cảnh tầng sâu hơn, thứ mà hắn còn không thể sờ thấu được.
– Không hổ là Lôi chi Công Chúa, đã đụng chạm đến biên giới của Lôi chi áo nghĩa, chỉ kém một bước là nhập môn rồi.
Diệp Trần âm thầm nghiêm nghị, chỉ cần Tĩnh Ngạo Huyên tìm hiểu được một tia Lôi chi áo nghĩa, tất cả mọi người ở đây sẽ không có ai là đối thủ của nàng nữa, kể cả hắn.
Đương nhiên, những thứ mình có thể đột phá còn nhiều hơn nữa… hình thức ban đầu của Kiếm Hồn, Thanh Liên kiếm quyết, Mộc Chi Ý Cảnh, những thứ này đều có thể đột phá cả.
Oanh!
Trên bầu trời, tinh sắc khí lưu và mực sắc Lôi Đình riêng mình chiếm cứ một phương, chiến đầu của hai người cũng không phân được thắng thua, ai cũng không làm gì được đối phương.
Tĩnh Ngạo Huyên thu tay lại dừng trong hư không
– Ta không thắng được.
Sở Trung Thiên bĩu môi
– Ta cũng không thắng được ngươi.
Hắn rất phiền muộn, có một Diệp Trần thì cũng thôi đi, nhưng Tĩnh Ngạo Huyên cũng lợi hại phi phàm, hơn nữa thêm vào Lý Tiêu Vân tương đương với Tĩnh Ngạo Huyên, ba người, hắn một người cũng không thắng được, thậm chí còn thua trên tay Diệp Trần nữa chứ.
– Diệp Trần, đến phiên chúng ta.
Lý Tiêu Vân tay phải hư dẫn.
Thanh tỉnh lại từ trong trạng thái tìm hiểu, Diệp Trần gật gật đầu.
Vèo!
Vèo!
Hai người cũng không nói nhảm, trực tiếp vọt lên hư không.
– Phiến Vũ Trường Long.
Lý Tiêu Vân dẫn đầu phát động công kích, đại lượng Phong nguyên khí tập kết tới, hóa thành một vòi rồng óng ánh trong suốt vọt tới Diệp Trần.
Xoẹt!
Vòi rồng bị khai mở, nguyên lai Diệp Trần ngay tại lúc vòi rồng còn chưa đạt đến uy lực lớn nhất, đã xuất kiếm phản kích.
– Lợi hại!
Lý Tiêu Vân thần sắc ngưng trọng, bất chấp công kích, lập tức nhanh chóng lùi lại, trong quá trình đó, hắn liên tiếp vung vẩy quạt sắt, liên tiếp thi triển ra “Phiến Vũ Lê Hoa” và “Phiến Vũ Liêm Nhận”.
Vòi rồng hình dáng hoa Lê và liêm đao giống như phong nhận một trái một phải, giáp công Diệp Trần.
Diệp Trần cực độ tỉnh táo, sau đó thuấn di bảy bước, bảy bước này vô cùng xảo diệu, vòi rồng và lưỡi đao phát sinh va chạm trước người ba bước, mà khoảng cách ba bước, đúng lúc là khoảng cách Nghịch thức Thiên Lôi Thiết có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, kiếm quang cuốn từ trên xuông, mang theo sóng năng lượng hỗn loạn đánh về phía Lý Tiêu Vân.
Tốc độ lui về sau của Lý Tiêu Vân có nhanh hơn nữa cũng không bằng tốc độ của sóng năng lương, quạt sắt nhô lên cao khẽ múa, bảo hộ bản thân cực kì chặt chẽ, cẩn thận.
Bành bành bành bành bành bành bành…
Tiếng khí kình bạo liệt vang lên không dứt, khí huyết của Lý Tiêu Vân thoáng sôi trào.
Bỗng nhiên, Lý Tiêu Vân giống như một cơn gió mát, chẳng những làm tan sóng năng lượng bạo phá, càng chuyển dời đi mấy chục bước, tại nguyên chỗ, mười đạo kiếm mang giao nhau mà qua, là Song Kiếm Lưu của Diệp Trần.
“Nguy hiểm thật” Trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, quạt sắt trong tay Lý Tiêu Vân chuyển một vòng, chấn động, áo nghĩa võ học Tinh Quang hệ “Phiến Vũ Thất Tinh Sát” đánh ra.
Không xoay người người, tay trái Diệp Trần cầm ngược Lôi Trạch Kiếm, chỉ là sau khi đánh trúng, kiếm chỉ vặn vẹo xuyển qua bảy đạo hàn tinh, đồng thời lúc đánh tan sát chiêu của đối phương, bàn chân đạp khí lưu, lộn ngược lên trời, đầu dưới chân trên, thức thứ chín của Thanh Liên kiếm pháp Sinh Sinh Bất Tức được thi triển ra.
Đồng tử Lý Tiêu Vân co lại thành một điểm nhỏ, uy lực của một kiếm ngày hắn biết rõ, ngay cả Sở Trung Thiên, cũng phải chịu thiệt thòi lớn, bị Diệp Trần đánh cho phòng ngự bị xé toang, không có chút lực phòng thủ này, nếu mình mà trúng phải chiêu này thì chỉ có bại chứ không thể thắng nổi.
Tuyệt đối không thể trúng!
Trên cánh tay phải lập lòe lên điểm điểm tinh quang, mạch máu bên trong đều trở nên trong suốt, mắt thường cũng có thể thấy được, phần da thịt trên tay phải của Lý Tiêu Vân, hiện ra một vòng quang vân phức tạp, quang vân này thập phần cổ xưa, giống như tinh thần, lại như tinh thần quỹ tích, mà da thịt bên tay trái của Lý Tiêu Vân cũng sáng lên một vòng quang vân, đây là một loại quang vân giống như gió lốc, thiếu đi một chút cổ xưa, nhiều thêm một chút lăng lệ ác liệt.
– Phong Chi Chướng Ngại.
Không có bất kì quá trình thi triển võ học áo nghĩa nào, Lý Tiêu Vân vươn tay trái ra, phía trước lăng không nhiều một phòng tường được lập kín, phong tường ẩn chứa huyền ảo, vòng xoáy lớn ôm vòng xoáy nhỏ, vòng xoáy nhỏ kết nối vòng xoáy lớn, không cần bất kì động lực nào liền có thể chuyển động vĩnh cửu cho đến khi bị phá hư mới thôi.
PHỐC!
Phong tường bị xuyên thấu, xé rách.
Thanh Liên kiếm pháp thức thứ chín tên là Sinh Sinh Bất Tức không phải nói chơi, phong tường mặc dù tự cung tự cấp, cũng không sánh nổi với tốc độ phá hư của Sinh Sinh Bất Tứ, đây là một kiếm chiêu cực độ đáng sợ.
– Thất Tinh Hoành Độ.
Lý Tiêu Vân biết rõ Phong Chi Chướng Ngại không thể ngăn được Diệp Trần, bất quá cũng không có việc gì, mục đích thật sự của hắn là chiếu số ở tay phải, chỉ thấy ngón tay cái của hắn vân vê một cái, quạt sắt khép lại, một sợi xích sắt như cột sáng màu bạc, xích sắt quán chú đại lượng chân nguyên và Tinh Quang, nghiêng nghiêng vung lên.
Một khỏa Tinh Châu!
Hai khỏa Tinh Châu!
Ba khỏa Tinh Châu!
Xếp đặt dựa theo Bắc Đấu Thất Tinh, một khỏa lại một khỏa Tinh Châu do Chân Nguyên và Tinh Quang ngưng tụ thành ra đời, những Tinh Châu này sáng tối bất định, lóe ra hào quang sáng chói.
Diệp Trần nhíu mày, Bắc Đấu Thất Tinh trên bầu trời của Chân Linh Đại Lục khác với thế giới kia của hắn, nó là chủ tinh của Bắc Đẩu Tinh Vực, có lực lượng to lớn huyền ảo, ở trong tối tăm, hắn biết rõ một khi để cho Thất Tinh xếp đặt xong xuôi, sẽ sinh ra uy hiếp đói với mình, tuy rằng hắn không sợ uy hiếp, nhưng diệt trừ uy hiếp trước khi nó còn chưa nảy sinh, không thể nghi ngờ là càng thêm hiệu quả.
Thanh Mộc kiếm chấn động, kiếm khí súc thế không phát phun ra ngoài.
Ba!
Khỏa Tinh Châu thứ sáu vừa sinh ra đời, liền gặp phải kiếm khí xâm nhập, thoáng cái tan vỡ.
Chợt là khỏa thứ năm, thứ tư, thứ ba….
“Rõ ràng nhanh như vậy” Lý Tiêu Vân mày còn nhíu lại hơn cả Diệp Trần, Diệp Trần khó chơi, hắn đã chân chính cảm nhận được rồi, đối phương căn bản không để cho ngươi bất cứ cơ hội nào, Thất Tinh Hoành Độ này của hắn, tốc độ sinh ra đời của bảy khỏa Tinh Châu có thể nói là như tốc độ ánh sáng, nhưng vẫn không cách nào xếp đặt hoàn tất được.
Chương 471: Người chủ trì Vũ Đạo Trà Hội lần tiếp theo
Khỏa Tinh Châu cuối cùng tan vỡ, Sinh Sinh Bất Tức của Diệp Trần chỉ còn lại có một tia lực đạo, trùng kích lên hộ thể chân nguyên của Lý Tiêu Vân.
Hộ thể chân nguyên không vỡ nhưng Lý Tiêu Vân lại bay ngược ra ngoài.
Cầm kiếm mà đứng, Diệp Trần không truy kích Lý Tiêu Vân, mũi kiếm chỉ xéo lên mặt đất thỉnh thoảng lại phụt ra kiếm mang, giống như độc xà thổ tín vậy.
– Diệp Trần, về phương diện kĩ thuật chiến đấu, ta chưa bao giờ phục người khác, giờ xem như ta phục ngươi rồi, bất quá lấy khả năng của ngươi, cũng chưa chắc có thể phá giải Thất Tinh Hoành Độ.
Từ đáy lòng, Lý Tiêu Vân có chút bội phục Diệp Trần, chính vì bội phục đối phương nên hắn rõ, chỉ có sát chiêu chung cực Thất Tinh Hoành Độ mới có thể mang lại uy hiếp cho đối phương, những thứ khác không được.
Thất Tinh Hoành Độ cần rút ra tinh thần lực lượng phong ấn nơi tay phải, mà tinh thần lực lượng không sai biệt lắm có thể thi triển được hai lần, giờ giảm bớt quá trình gỡ bỏ niêm phong, cho nên Lý Tiêu Vân thi triển ra nhanh hơn, bảy khỏa Tinh Châu lập lòe trong hư không
Sau khi Thất Tinh xếp đặt hoàn tất, cùng với Bắc Đấu Thất Tinh trên bầu trời sinh ra mối liên hệ vi diệu, không ngừng hấp thu lượng lượng Bắc Đấu Thất Tinh bổ túc bản thân, theo Tinh Quang sáng chói phát ra từ trên Tinh Châu, một màn kinh người phát sinh, Tinh Châu ở khắp bốn phía trong hư không chẳng biết từ lúc nào trở nên tối lại, phảng phất như ngôi sao trên bầu trời, lập lòe quang huy chỉ có ở Bắc Đấu Thất Tinh.
Oanh!
Thất Tinh quang huy phóng thích đến cực hạn, mang theo khí tức vĩnh hằng từ cổ chí kim đánh về Diệp Trần ở phía đối diện, một khắc này, thời gian giống như đang đảo lưu, Tinh Hà mãnh liệt.
– Sát chiêu nguy hiểm
Sắc mặt Diệp Trần bỗng nhiên biến đổi, Kiếm ý Tông Sư cấp bạo phát ra ngoài, Kiếm Ý quang huy không thể nào phai mờ bỏ qua quy tắc của tinh không, lóe ra quang huy thuộc về mình, chống lại cô tịch hắc ám.
Thấy Lý Tiêu Vân ngay cả Thất Tinh Hoành Độ cũng đều thi triển ra, trong mắt Tĩnh Ngạo Huyên lóe lên tinh quang rồi biến mất. Uy lực của chiều này, nàng hoàn toàn hiểu rõ, trước đó, Lý Tiêu Vân cũng từng dùng nó để đối phó với mình, cũng may nàng là Lôi Linh thể, tu luyện cũng là Lôi hệ chân nguyên, chẳng những có thể kích thích tính linh hoạt của thân thể, lại có thể kích thích giác quan, không bị mất phương hướng bên trong bóng tối, đánh mất đấu chí phản kích của mình. Phải biết rằng, trong tinh không, cũng có tia chớp Lôi Đình, Lôi Đình chưa khi nào lùi bước cả, nàng cũng như thế, ngoại trừ những thứ đó ra, phỏng chừng cũng chỉ có Cương linh thể và Cương Nguyên của Sở Trung Thiên là có thể chính diện chống lại Thất Tinh Hoành Độ, không cần phá giải.
– Bại đi!
Ánh mắt Lý Tiêu Vân sáng quắt nhìn chằm chằm vào Diệp Trần đang bị Thất Tinh thôn phệ.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của hắn liền trở nên trì trệ, trong tầm mắt, Diệp Trần cũng không dễ dàng sụp đổ như tưởng tượng, trên người hắn phát ra quang huy, mang theo Bất Hủ khí tức, Bất Hủ khí tức lượn lờ, thứ sụp đổ ngược lại là Hắc Ám ở bốn phía, tựa hồ ở trước mặt hắn, ngoại trừ hắn ra, bất cứ vật gì cũng phải đi đến cuối cùng, chỉ có hắn, Bất Hủ bất diệt, Thiên Địa vĩnh hằng.
Kiếm Ý mạnh nhất – Bất Hủ Kiếm Ý!
– Phá.
Có Bất Hủ Kiếm Ý hộ thể, ánh mắt Diệp Trần thanh minh, một chiêu Sinh Sinh Bất Tức xuyên qua bốn khỏa trong Thất tinh, sau đó thân hình hắn xoay chuyển, Nghịch thức, Thiên Lôi Thiết chém ngược từ trên xuống, phá hủy ba khỏa còn lại, đến lúc này, Thất Tinh Hoành Độ đã hoàn toàn bị phá vỡ.
Hô!
Gió nhẹ thổi qua, Diệp Trần xuất hiện lại trong tầm mắt của mọi người, tay phải hắn nắm lấy Thanh Mộc Kiếm dựng thẳng trước ngực, chuôi kiếm ngang với cằm, kiếm thân lóe ra Bất Hủ Kiếm Ý quang huy, bên ngoài cơ thể hắn Bất Hủ khí tức lởn vớn tứ tán, ngay cả ánh sao yếu ớt trên thiên không cũng bị xua tan đi
Thân hình khẽ động, Thanh Mộc Kiếm trong tay Diệp Trần đâm thẳng ra ngoài, vẫn là Sinh Sinh Bất Tức, nhưng Sinh Sinh Bất Tức lần này, ẩn chứa chính là Bất Hủ Kiếm Ý, Sinh Sinh Bất Tức phối hợp thêm với Bất Hủ Kiếm Ý, hai thứ phảng phất như sinh ra phản ứng vi diệu, uy năng lên, đã vượt qua áo nghĩa võ học năm thành hỏa hầu.
– Phong Chi Chướng Ngại!
Lý Tiêu Vân không ngừng rút ra lực lượng phong ấn nơi cánh tay trái, liên tiếp chế tạo ra ba cái phong tường, phong tường lóe ra ánh sáng óng ánh, cứng rắn như Kim Cương.
Một chắn vỡ tan, hai chắn vỡ tan, ba chắn vỡ tan!
Kiếm thế của Diệp Trần bị trừ khử hơn phân nữa.
BOANG…!
Tra Thanh Mộc Kiếm vào vỏ, Diệp Trần nói:
– Ta không thắng được ngươi.
Lúc hắn phá hư phong tường, lực lượng trên cánh tay trái của Lý Tiêu Vân đã khôi phục đến toàn thịnh, tựa hồ nếu so sánh với tay phải thì lực lượng phong ấn nơi cánh tay trái lại càng dễ bổ sung hơn, không có khả năng bị tiêu hao hết.
Lý Tiêu Vân cười khổ một tiếng
– Ngươi là kiếm khách đầu tiên bức ta đến mức chỉ có thể bị động phòng ngự, nếu đúng ra, là ta thua.
Ý của hắn là thua luận bàn, sinh tử quyết chiến lại là một chuyện khác.
Ánh nắng ban mai chiếu rọi bầu trời, một đêm sắp qua đi
Diệp Trần và Lý Tiêu Vân song song đáp xuống Chỉ Điểm Giang Sơn Đài, Tĩnh Ngạo Huyên và Sở Trung Thiên cũng đứng nơi đó, bốn ngươi riêng mình chiếm lĩnh một khối địa phương, tựa hồ chia Chỉ Điểm Giang Sơn Đài ra thành bốn thế giới, một khối Lôi Đình vô tận, một khối gió tanh mưa máu, một khối lóe ra tinh thần quang huy, một khối kiếm khí tung hoành.
Đại biểu cho bốn người mạnh nhất Nam Phương Vực Quần, mang đến cho mọi người rung động thị giác mãnh liệt.
Tĩnh Ngạo Huyên ngẩng đầu quan sát tinh không, nói:
– Vũ Đạo Trà Hội lần này là do Tĩnh Ngạo Huyên ta chủ trì, theo quá trình thì có lẽ cũng xem như hoàn thành, hiện giờ Vũ Đạo Trà Hội đã sắp xong, ta giờ sẽ tuyên bố người chủ trì Vũ Đạo Trà Hội lần kế tiếp.
– Người chủ trì Vũ Đạo Trà Hội mới, không biết sẽ là ai.
– Thiên Thư Công Tử đã từng chủ trì qua, người được lựa chọn có lẽ sẽ rơi vào Sở Trung Thiên và Diệp Trần, Diệp Trần lại thắng Sở Trung Thiên, theo ta thì hơn phân nửa là Diệp Trần rồi.
– Ân, có lý/
Vũ Đạo Trà Hội là tụ hội của một đời tuổi trẻ, người chủ trì của mỗi một lần đều do người chủ trì trước đó đề cử, ví dụ như Tĩnh Ngạo Huyên có thể đảm nhiệm là người chủ trì Trà Hội lần này chính là do Thiên Thư Công Tử đề cử, hiện giờ đến lượt Tĩnh Ngạo Huyên để cử người khác.
Không ngoài ý liệu của mọi người, người Tĩnh Ngạo Huyên đề cử đúng là Diệp Trần.
– Diệp Trần trước đó tuy rằng không có danh khí gì, không người biết đến, nhưng ta tin rằng, Vũ Đạo Trà Hội lần này qua đi, thanh danh của hắn sẽ truyền khắp Nam Phương Vực Quần, thậm chí còn đến Vực Quần khác, cho nên, danh khí không phải vấn đề gì, về phần thực lực, mọi người rõ như ban ngày, Nam Phương Vực Quần ta đã thật lâu không xuất hiện qua kiếm khách trẻ tuổi lợi hại như thế, Kiếm Ý của hắn lại càng chấn cổ thước kim, mọi người không có ý kiến gì chứ?
– Ha ha, Tĩnh công chúa nói đùa, chúng ta có thể ý kiến gì chứ, thực lực của Diệp Trần người nào không rõ, không ai dám nói hắn không xứng đảm nhiệm vị trí người chủ trì Vũ Đạo Trà Hội lần kế cả.
– Ta ủng hộ Diệp Trần.
– Ta cũng ủng hộ.
Thấy nhiều người ủng hộ Diệp Trần như vậy, Mạc Linh Phong hết sức kích động, nếu như dùng một từ để hình dung Diệp Trần thì đó chính là “sất trá phong vân”.
Tư Không Thánh một thân hắc bào phủ kín thân mặt không biểu tình, bàn tay giấu trong tay áo nắm thật chặt, lúc này đây, hắn vẫn thất bại như trước, thậm chí ngay cả giao thủ với đối phương cũng không làm được, hắn không biết lần thứ tư thực lực của đối phương sẽ tiến triển đến mức nào, bất quá hắn sẽ không buông thc, đả kích sẽ chỉ khiến hắn càng thêm dốc sức liều mạng, tiếp theo hắn sẽ dùng thân phận cao cấp hơn để xuất hiện, mục tiêu của hắn chính là Đệ Nhất Dạ.
Đệ Lục Dạ và Đệ Thất Dạ nhìn thoáng qua Tư Không Thánh, âm thầm lắc đầu, có một đối thủ như vậy, là bất hạnh nhưng cũng là may mắn của Tư Không Thánh, có truy cầu, mới có động lực.
– Hừ/
Sở Trung Thiên hừ lạnh một tiếng, hắn không quan tâm đến thân phận người chủ trì Vũ Đạo Trà Hội, bất quá thế không có nghĩa là hắn không quan tâm đến chuyện bại bởi người khác, sỉ nhục hôm nay, ngày khác chắc chắn sẽ trả gấp 10 lần, Vũ Đạo Trà Hội lần tiếp theo, hắn sẽ đánh bại Diệp Trần vốn thân là người chủ trì, tình huống như vậy hẳn sẽ rất mĩ diệu.
Thác Bạt Khổ chú ý tới thần sắc của Sở Trung Thiên, chân mày hơi nhíu lại, người này không thể khinh thường a! Hai năm sau, ai biết được hắn sẽ đạt đến mức nào, phải biết rằng, tu vi cảnh giới của đối phương vẫn còn ở Tinh Cực Cảnh hậu kỳ, thậm chí còn không đạt đến hậu kỳ đỉnh phong. Hắn không biết Cương Nguyên rất khó tu luyện, nhưng một khi có một chút tiến bộ đều thập phần khủng bố, hắn không khỏi bắt đầu lo lắng cho Diệp Trần.
Chợt, Thác Bạt Khổ cười một tiếng.
Mẹ nó, ta lo lắng cho Diệp Trần làm gì, lo lắng cho ai cũng không thể lo lắng cho hắn a! Xem tiến bộ mấy năm nay của hắn, quả thật phải dùng khiến người khác nghe phải kinh sợ để hình dung, không bị hắn bỏ xa đã quý lắm rồi, muốn vượt qua hắn, độ khó không phải chỉ nửa hay một lần.
Trên thế giới này, chí có thể có người Diệp Trần bị vượt qua, còn có chuyện ngược lại sao?
Thác Bạt Khổ buồn cười thầm nghĩ.
Tĩnh Ngạo Huyên thoả mãn gật đầu
– Nếu mọi người đã thập phần ủng hộ Diệp Trần đảm nhiệm người chủ trì Vũ Đạo Trà Hội lần tiếp theo, vậy thì chuyện này liền quyết định thế đi.
Quay đầu, nàng hỏi Diệp Trần:
– Diệp Trần, Vũ Đạo Trà Hội lần tiếp theo được tổ chức ở chỗ nào?
Diệp Trần đã tiếp nhận thân phận mình là người chủ trì Trà Hội lần tiếp theo, trầm ngâm nói:
– Ngay tại Nam Trác Vực Hắc Long đế quốc Huyền Trọng Sơn Mạch a.
Nam Trác Vực không thể so với Lôi Vực, không có Cẩm Tú Viên, không có Chỉ Điểm Giang Sơn Đài được lực lượng cấm chế bao trùm, cho nên hắn thay vì chọn địa điểm của Trà Hội vào nơi đông dân cư, thì không bằng chọn Huyền Trọng Sơn Mạch địa thế rộng lớn, có khôn cùng trọng lực. Trọng lực khôn cùng ở đó, tương đương với lực lượng cấm chế của tự nhiên, càng có thể thể hiện ra năng lực và lực thích ứng của cá nhân hơn.
– Huyền Trọng Sơn Mạch! Ta đã nghe nói qua, không tệ.
Lý Tiêu Vân gật gật đầu.
Sở Trung Thiên đạm mạc nói:
– Ta không có ý kiến.
– Tốt, Vũ Đạo Trà Hội lần tiếp theo được tổ chức ngay tại Nam Trác Vực Hắc Long đế quốc Huyền Trọng Sơn Mạch, phiền các vị trở về vực của mình, quốc gia của mình truyền bá tin tức này ra.
Tĩnh Ngạo Huyên làm hết phận sự của mình.
– Không có vấn đề gì.
– Nghe nói, Huyền Trọng Sơn Mạch tựa hồ cũng không tệ, có ý tứ.
Bất tri bất giác, phía chân trời sáng lên một mảnh ngân bạch sắc.
Tĩnh Ngạo Huyên hít sâu một hơi, nó:
– Vũ Đạo Trà Hội lần này kết thúc mỹ mãn, mọi người nếu không có việc gì gấp thì có thể ở lại Lôi Đô thêm mấy ngày, nói không chừng sẽ có hoạt động khác, hơn nữa mọi người cũng có thể tự mình tổ chức một Trà Hội, để hiểu rõ lẫn nhau thêm một chút.
Nghe vậy, mọi người biết rõ Vũ Đạo Trà Hội đã chính thức kết thúc rồi, ngược lại có chút không bỏ được, Trà Hội ba ngày ba đêm bọn hắn thu được rất nhiều lợi ích, lại có thể chứng kiến chiến đấu đỉnh phong nhất, việc này đối với những người thập phần kiêu ngạo như bọn hắn mà nói thì quả là một sự kiện khó quên.
– Thực hi vọng Vũ Đạo Trà Hội lần tiếp theo có thể đến nhanh một chút.
– Đợi đi! Thời gian hai năm cũng không dài lắm, bế quan một lần cũng hơn mấy tháng rồi.
Mọi người đứng dậy, một bên ly khai Chỉ Điểm Giang Sơn Đài, một bên cùng nhau trò chuyện.
Trên đài.
Lý Tiêu Vân cười nói với Diệp Trần:
– Chúc mừng ngươi trở thành người chủ trì Vũ Đạo Trà Hội lần tiếp theo, hi vọng chúng ta có thể phát triển Vũ Đạo Trà Hội thành một Trà Hội quy mô trên toàn đại lục, lại để cho thanh niên tuấn kiệt trên Chân Linh Đại Lục đều tới tham dự Vũ Đạo Trà Hội do Nam Phương Vực Quần chúng ta khởi xướng.
Thời gian phát triển của Vũ Đạo Trà Hội cũng không dài, nguyện vọng lớn nhất của người sáng lập đời thứ nhất chính là để cho Vũ Đạo Trà Hội truyền khắp đại lục, một một lần qua đi, bọn hắn đều kế thừa lý tưởng của người sáng lập, cũng vì Vũ Đạo Trà Hội mà góp một viên gạch, cống hiến một phần lực lượng của mình.
Diệp Trần có thể cảm nhận được sự chân thành của Lý Tiêu Vân, rất nghiêm túc gật đầu một cái.
– Diệp Trần, ngươi đừng vội rời đi! Bốn người chúng ta có thể giao lưu nhiều một chút.
Người nói chuyện chính là Tĩnh Ngạo Huyên, nàng thập phần kính nể kĩ thuật chiến đấu của Diệp Trần, giữa bốn người, Diệp Trần có thể nói là đại sư về phương diện kĩ thuật chiến đấu, việc trao đổi đối với bản thân mình cũng rất có lợi, đương nhiên, nàng cũng nhìn ra được, Diệp Trần cũng tìm hiểu Lôi Chi Ý Cảnh, mà mình đã sắp tìm hiểu đến Lôi chi áo nghĩa rồi.
Diệp Trần nói:
– Có thể, ta không có việc gì.
Chương 472: Dị biến
Thế giới phát triển cần trao đổi, thực lực tiến triển cũng cần trao đổi, không trao đổi, cũng chính là không có tiến bộ, bế môn tạo xa (*) không phải là cách làm tích cực.
(*) đóng cửa làm xe không quan sát đường sá (ví với chỉ theo ý chủ quan của mình mà làm việc, không cần biết đến thực tế khách quan)
Sở Trung Thiên vốn định rời đi, nghe Tĩnh Ngạo Huyên đề nghị trao đổi, liền chần chờ một chút, không cất bước ly khai, hắn không sợ mình không có tiến bộ, chỉ sợ sau khi mình rời đi, ba người trao đổi, tiến bộ ngược lại càng lớn, thay vì vậy thì không bằng cũng tham dự vào, hắn ngược lại muốn nhìn xem, Diệp Trần về mặt kĩ thuật chiến đấu có cách giải thích gì.
Trà Hội chấm dứt, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành trở lại quán rượu.
Trong hành lang quán rượu, hai người cùng dùng điểm tâm sáng.
Diệp Trần thấy Mộ Dung Khuynh Thành không yên, thỉnh thoảng lại nhìn về hướng tây bắc, không khỏi kỳ quái nói:
– Ngươi sao vậy?
Mộ Dung Khuynh Thành thò tay xoa xoa thái dương, lắc đầu
– Không có gì?
Diệp Trần biết đối phương không muốn nói, có lẽ có gì đó khó khăn, hơn nữa hắn chú ý tới một việc, từ khi chạm mắt nhau tại Cực Âm Chi Địa, hắn phát hiện Mộ Dung Khuynh Thành đã có biến hóa rất lớn, loại biến hóa này không cách nào diễn tả bằng ngôn từ, tựa hồ ngay cả bản chất cũng đều xảy ra dị biến.
Vũ Đạo Trà Hội! Diệp Trần! Kiếm Ý Tông Sư Cấp!
Trong sáu ngày này, Lôi Đô tương đối náo nhiệt, mặc kệ là trong tửu lâu, trong trà lâu, phố lớn hay ngõ nhỏ đều có thể nghe được ba từ mấu chốt này.
Chuyện này thường xuyên xuất hiện.
– Ngươi biết không, Vũ Đạo Trà Hội lần này phát sinh một chuyện lớn, một kiếm khách trẻ tuổi không có danh tiếng gì đánh bại Cương Linh Tử Sở Trung Thiên, đánh ngang tay Thiên Thư Công Tử Lý Tiêu Vân, trở thành người chủ trì Vũ Đạo Trà Hội lần tiếp theo, tên của hắn là Diệp Trần.
– Biết chứ, sao lại không biết, chuyện này truyền khắp mọi nơi rồi, ngay cả tên ranh con nhà Vương Nhị gia cũng biết Diệp Trần rất lợi hại, muốn bái hắn làm thầy, muốn học tập kiếm pháp.
– Việc đó thì tính là gì, nghe nói còn có Ngũ phẩm tông môn đến thu nhận Diệp Trần nữa đấy.
– Ngũ phẩm tông môn? Wow, đây chính là tông môn có vương giả Sinh Tử Cảnh, Diệp Trần có lẽ sẽ gia nhập chứ?
Trong vòng một ngày, ở Lôi Đô người không nghe qua Diệp Trần có lẽ chỉ có tiểu hài tử chưa hiểu chuyện thôi, trong vòng 3 ngày, thành thị phương viên mấy vạn dặm quanh Lôi Đô đều biết kết quả của Vũ Đạo Trà Hội lần này, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng một tháng, danh tự Diệp Trần sẽ truyền khắp tại Lôi Vự, ba tháng, cái tên Diệp Trần sẽ tản đến toàn bộ Nam Phương Vực Quần.
Hơn hai mươi tuổi, Kiếm Ý Tông Sư Cấp, muốn không oanh động cũng không được!
Mấy ngày nay, quả thật là có trưởng lão của Ngũ phẩm tông môn đến tìm Diệp Trần, muốn Diệp Trần gia nhập tông môn của bọn hắn, cũng đồng ý cho hắn thân phận đại đệ tử, áo nghĩa võ học muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, có thể thương xuyên được vương giả Sinh Tử Cảnh chỉ điểm, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải đủ lòng trung thành.
Diệp Trần khéo léo cự tuyệt, buồn cười, nếu như lựa chọn gia nhập những Ngũ phẩm tông môn này, còn không bằng gia nhập Long Thần Thiên Cung, dù sao cung chủ Long Thần Thiên Cung lại là một trong những đính tiêm vương giả dưới Hư Hoàng, không thể nào so sánh nổi, huống chi, Từ Tĩnh lại ở Long Thần Thiên Cung.
Đối với việc này những người kia cũng không chịu buông bỏ, bọn hắn chuẩn bị quay về tông môn thương định kế hoạch thu nhận Diệp Trần kế hoạch, nếu tất yếu thì, có thể thỉnh tông chủ xuất mã, tin rằng tông chủ cũng sẽ không buông tha cho thiên tài khủng bố như vậy đâu, đối phương thế nhưng lại tăng Kiếm Ý lên đên Tông Sư Cấp khi mới ở tuôi hai mươi, nếu bỏ qua cái thôn này thì sẽ không có cái điếm này rồi. (?)
Cẩm Tú Viên chiếm diện tích 800 khoảnh, phần đông là lâm viên.
Sơn thủy viên, non sông tươi đẹp yên ba mênh mông.
Giữa trung tâm hồ nước, có một tòa đảo nhỏ không lớn lắm, trên đảo nhỏ có kiến tạo một Đình Lâu tao nhã, tầng cao nhất của Đình Lâu, bốn người Diệp Trần đang nhàn nhã uống trà, bốn phía ngoại trừ những cây cột, cũng không có bức tường để che chắn tầm nhìn, ánh mắt đơn giản liền có thể thấy được cảnh đẹp ở bên ngoài.
– Một nơi thật tốt!
Diệp Trần nhìn ra được, Sơn Thủy Viên lấy ý cảnh sâu xa làm chủ đề, ở chỗ này, rất dễ tĩnh tâm lại, tinh tế thưởng thức trà.
Lý Tiêu Vân cười nói:
– Diệp Trần, những ngày này, có lẽ có không ít Ngũ phẩm tông môn đến mời ngươi phải không, cũng khó trách, bản thân ngươi cũng không phải là đệ tử của Ngũ phẩm tông môn, thiên phú lại kinh diễm như vậy, nếu như kéo ngươi vào tông môn thì tương lai tất nhiên sẽ là một trụ cột của tông môn, thậm chí đưa tông môn đến một tầm cao mới cũng không biết được.
Trong bốn người ở đây, ngoại trừ Diệp Trần, ba người còn lại sau lưng đều có vương giả Sinh Tử Cảnh, bọn hắn không cần phải phiền não vì chuyện này
Diệp Trần cười cười, đợi người của những Ngũ phẩm tông môn kia tra được Lưu Vân Tông có người được Long Vương thu làm đệ tử, nhất định sẽ không tới quấy rầy mình nữa, dù sao rất ít người tin rằng cung chủ Long Vương của Long Thần Thiên Cung sẽ buông tha cho thiên tài như mình, trừ phi có là mục đích gì đấy.
Bốn người đều là thiên tài nổi trội nhất Nam Phương Vực Quần, ngày sau có hi vọng bước vào Sinh Tử Cảnh, cho nên không dám coi thường lẫn nhau, trước khi nói chuyện, tất nhiên phải châm chước một phen.
Tĩnh Ngạo Huyên nhìn thoáng qua Sở Trung Thiên ánh mắt thâm trầm, mở miệng nói nói:
– Chân Linh Đại Lục gặp phải mười vạn năm thậm chí càng lâu hơn một lần đỉnh phong đại thế, chúng ta ở Nam Phương Vực Quần quả thật không người nào có thể sánh được, đứng ở đỉnh phong, nhưng ánh mắt không thể thiển cận, thỏa mãn hiện trạng được, giúp nhau trao đổi quả thật là không có gì tốt hơn.
Lý Tiêu Vân gật gật đầu
– Tĩnh công chúa nói không sai, bầu trời bên ngoài hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, ở Nam Phương Vực Quần chúng ta là đối thủ cạnh tranh của nhau, ra khỏi Nam Phương Vực Quần, chúng ta ngoại trừ là đối thủ cạnh tranh còn là minh hữu nữa, không giúp nhau trao đổi thì thật không biết nói gì nữa.
Lần này, liền Sở Trung Thiên cũng không phản bác, hắn biết rõ Tĩnh Ngạo Huyên và Lý Tiêu Vân nói đều là sự thật, hắn cuồng ngạo, nhưng lại không cuồng ngạo đến mức đệ nhất thiên hạ, đỉnh phong đại thế tiến đến, có thể không chỉ có hắn là có Cương Linh Thể, thiên phú còn biến thái hơn so với Cương Linh Thể không phải là không có.
– Diệp Trần, thứ khác có lẽ ta không giúp được ngươi, bất quá về mặt Lôi Chi Ý Cảnh, ta tin rằng một đời tuổi trẻ ở Nam Phương Vực Quần không có ai vượt qua ta cả.
Với tư cách chủ nhà, Tĩnh Ngạo Huyên biết rõ phải do mình mở đầu, nếu không ba người khác sẽ không có khả năng xung phong chịu trận, bạo lộ kinh nghiệm của mình.
Nói xong, nàng đứng người lên, nhẹ điểm lên sàn nhà, người nhẹ nhàng bay ra khỏi Đình Lâu, rơi vào mặt hồ sóng nước mênh mông, tình thơ ý hoạ.
Tay phải đẹp như bạch ngọc vươn ra, Tĩnh Ngạo Huyên chậm rãi thúc dục chân nguyên cùng với Lôi Chi Ý Cảnh, mang đến cho người ta một loại cảm giác không rõ cấp độ.
Diệp Trần hít sâu một hơi, mắt không nháy lấy một cái nhìn chằm chằm vào tay phải của Tĩnh Ngạo Huyên.
Xoẹt xẹt!
Lôi Đình tung hoành, theo tay phải Tĩnh Ngạo Huyên bắn nhanh ra ngoài.
– Lôi Chi Ý Cảnh thật cao minh!
Diệp Trần không khó để nhìn ra, Tĩnh Ngạo Huyên đang diễn biến sự đản sinh và tử vong của Lôi Đình, cũng chỉ có đối phương mới có thể biểu đạt Lôi Chi Ý Cảnh một cách rất hình tượng như vậy, khiến cho trong đầu mình nhiều thêm rất nhiều tia lửa linh cảm, tùy thời đều có khả năng cảm ngộ.
Thu tay lại mà đứng, Tĩnh Ngạo Huyên bay vào trong Đình Lâu, ưu nhã ngồi xuống.
– Ha ha, ta cũng không thể chiếm không tiện nghi của các ngươi được, tinh thần lực lượng phong ấn nơi tay phải của ta có lẽ ngày sau sẽ có trợ giúp với các ngươi.
Lý Tiêu Vân cười ha ha, cũng bay ra Đình Lâu.
Nghe vậy, không chỉ có Tĩnh Ngạo Huyên Sở Trung Thiên, mà ngay cả Diệp Trần con mắt cũng sáng.
Vũ trụ tinh không, thần bí nhất chính là tam trọng thiên, mỗi một thiên chính là một mảnh trong tinh không, ngay cả vương giả Sinh Tử Cảnh cũng không thể tìm hiểu được tinh không áo nghĩa chứ đừng nói chi tới bọn hắn, nhân loại chỉ khi nào đến được tinh không mới biết được mình nhỏ bé thể nào
Tinh thần lực lượng rất thần bí, tựa hồ như có một mối liên hệ yếu ớt nào đó với tinh thần trên bầu trời, dựa vào cổ liên hệ yếu ớt này, Lý Tiêu Vân mới tham ngộ ra được Tinh Quang ý cảnh, đã từng là đệ nhất nhất nhân trong một đời tuổi trẻ của Nam Phương Vực Quần, hôm nay là một trong Tứ Cường.
– Tinh thần, mới là nơi tốt nhất để cảm ngộ áo nghĩa!
Tĩnh Ngạo Huyên là có được cảm ngộ lớn nhất, dù sao Lôi Chi Ý Cảnh của nàng chỉ thiếu chút nữa đã có thể lột xác thành Lôi Chi Áo Nghĩa rồi, nên nàng biết rõ phải tham ngộ thế nào mới tác dụng lớn nhất.
– Thế nào, đây chính là lá bài tẩy của ta rồi đấy!
Lý Tiêu Vân vẻ mặt cởi mở bay trở về.
Diệp Trần cười nói:
– Nếu hai vị đã hào phóng như vậy, thì ta cũng không thể keo kiệt được, vậy để ta thi triển một bộ kiếm pháp cho các vị xem, bộ kiếm pháp kia cũng không phải là kiếm pháp đơn thuần trên ý nghĩa, mà là kinh nghiệm của riêng cá nhân ta về mặt kiếm đạo, nó hẳn sẽ không khiến các ngươi thất vọng.
– A! Chúng ta mỏi mắt mong chờ!
Tĩnh Ngạo Huyên có chút hiếu kỳ xem Diệp Trần định thi triển ra kiếm pháp gì, bất quá theo cách đối nhân xử thể của Diệp Trần, sẽ không mang như thứ tầm thường ra để qua mắt bọn hắn, tất nhiên sẽ có chỗ tinh diệu, mà rất nhiều đạo đều có liên quan với võ đạo, kiếm đạo cũng thế, bọn hắn không sợ không thể nhìn được gì.
Ba quang lăn tăn trên mặt hồ, Diệp Trần một thân lam y trôi theo dòng nước.
Hít sâu một hơi, hắn hơi nhắm mặt lại, trong chốc lát lúc hắn mở mắt ra lần nữa, tay phải hắn khẽ động, Phá Phôi Kiếm được rút ra.
Xuy xuy xuy xuy xuy xuy xùy…
Kiếm quang tung hoành, kiếm khí nghiêm nghị.
Một cổ khí tức sát lục tràn ngập đến.
Đây là một bộ sát lục kiếm pháp, trực chỉ sát lục bổn nguyên, trong bộ kiếm pháp đó, ngươi có thể chứng kiến ý nghĩa đơn thuần nhất của sát lục, nó bỏ đi táo bạo, chỉ còn lại sát lục, mà sát lục, là một trong những suối nguồn tiến hóa nhân loại, có phân tranh, sẽ có sát lục, có giang hồ, sẽ có sát lục, nó sẽ không bao giờ ngừng lại, cho nên, kĩ xảo chiến đấu cũng bao hàm trong đó.
– Diệp Trần thật đúng là hào phóng!
Lý Tiêu Vân lẩm bẩm nói.
Tất cả mọi người không phải người ngu, đều là thiên tài cao cấp nhất, bọn hắn há lại không biết, Diệp Trần đang gián tiếp lộ ra suối nguồn kĩ xảo chiến đấu của mình, không hề nghi ngờ, hiểu được sát lục, sẽ hiểu được kỹ xảo chiến đấu, hơn nữa loại kĩ xảo chiến đầu này, không hề có quanh co, không có thói quen tật xấu thâm căn cố đế, nó chỉ là chiến đấu đơn thuần nhất thôi.
Một bộ kiếm pháp hoàn tất, Diệp Trần trở lại Đình Lâu.
– Các vị, thế nào?
Tĩnh Ngạo Huyên cười nói:
– Chỉ một bộ kiếm pháp, liền có thể khiến ta biết được về mặt kĩ xảo chiến đầu mình thiếu xót cỡ nào, có gì nói đó, quả thật rất đặc sắc.
– Diệp Trần ngươi người bằng hữu này ta định rồi
Lý Tiêu Vân biết rõ, Diệp Trần kỳ thật có thể miêu tả kĩ thuật chiến đấu theo một cách đơn giản khác, nhưng hắn lại bộc lộ ra kĩ xảo suối nguồn, khiến cho bọn hắn cảm ngộ càng sâu, hơn nữa loại cảm ngộ này, cũng không phải là cảm ngộ trong một thời nửa khắc mà là cảm ngộ trong một thời gian dài, mỗi lần chiến đấu, bọn hắn đều sẽ tiêu hóa một chút, tầm quan trọng không cần nói cũng biết.
Ánh mắt của ba ngươi rơi vào trên mặt Sở Trung Thiên, Sở Trung Thiên bĩu môi, không thể không thừa nhận, hắn cũng thu được rất nhiều kinh nghiệm từ trong bộ sát lục kiếm pháp này, cũng biết rất nhiều vấn đề của mình ở chỗ nào, hắn luôn cho rằng cương nguyên đủ cường đại thì các phương diện tố chất khác đều sẽ là đỉnh tiêm, cho nên không để mắt đến kỹ xảo, hiện giờ hắn mới rõ, kỳ thật tố chất chính là vì kỹ xảo mà tồn tại, đương nhiên, kỹ xảo cũng là vì cá nhân mà tồn tại, ít đi một khâu nào cũng không được.
– Ta không có gì hay cả, chỉ có cương nguyên thành tơ thôi!
Nói xong, Sở Trung Thiên lướt ra khỏi Đình Lâu.
Lý Tiêu Vân ý vị thâm trường nói:
– Cương nguyên thành tơ, đây chính là bổn sự hắn luôn ẩn dấu
Chân nguyên, cương nguyên, đều là năng lượng, năng lượng cũng không phải cứng nhắc, cũng không phải đã hình thành thì không thể thay đổi, trong số mọi người, chỉ có Sở Trung Thiên là có thể hóa cương nguyên thành hình tơ, lực công kích càng trở nên mạnh mẽ hơn, từ Vũ Đạo Trà Hội là có thể thấy được, Sở Trung Thiên về mặt cương nguyên thành tơ còn chưa đạt được thành tựu cao, nếu không kết quả thế nào còn chưa biết được, hiện giờ ngay cả bổn sự này hắn cũng lộ ra, có thể thấy hắn cũng là người thành thật.
Tê tê tê tê tê tê…
Khí lưu màu đỏ sậm hình tơ bốc lên ngoài cơ thể Sở Trung Thiên, hắn đánh một quyền ra, phía trước toàn bộ đều hóa thành hư vô, phảng phất như bị mấy sợi tơ cắt qua vậy.