1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 100 [Chương 444(b) đến 447]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 100 [Chương 444(b) đến 447]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 444(b): Sơ luyện Bất Tử Chi Thân

Thoát khỏi những người này, bốn người Diệp Trần đi xuống tầng năm, đến lầu bốn chọn một gian phòng khách quý để miễn cho bị người quấy rầy.

Bên trong phòng, bốn người ngồi đối diện nhau.

Cốc Du Vân nói:

– Ta sớm nên đoán được các ngươi sẽ tham gia Vũ Đạo Trà Hội lần này mới phải chứ, danh khí của Lôi Chi Công Chúa lớn đến trước nay chưa từng có, cơ hồ mỗi một thiên tài đều muốn đến nhìn xem một chút.

Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành có chút liếc nhau.

Hai người căn bản không nghĩ tới sau khi ly khai thế giới dưới lòng đất liền trực tiếp xuất hiện ở Lôi Vực Minh Lôi Phần, sau đó lại nghe được tin tức về Vũ Đạo Trà Hội. Đương nhiên, nếu không có chuyện Bất Tử Chi Thân và thế giới dưới lòng đất thì nếu bọn hắn biết được Vũ Đạo Trà Hội sắp sửa bắt đầu, hơn phân nửa cũng tới.

Diệp Trần hỏi:

– Nam Trác Vực có nhiều người tham gia không?

– Các ngươi còn không biết, tất cả Lục phẩm tông môn lớn đều cổ vũ đệ tử đắc ý của mình đi tham gia Vũ Đạo Trà Hội. Trước nay Nam Trác Vực suy nhược đã lâu ngày, thủy chung vẫn không cách nào quật khởi, nguyên nhân lớn nhất là vì vòng tròn luẩn quẩn quá nhỏ, sức cạnh tranh không đủ. Nên giờ để cho bọn hắn tham gia Vũ Đạo Trà Hội, kiến thức toàn bộ thiên tài của Nam Phương Vực Quần, để cho bọn hắn biết được thế giới bên ngoài lớn bao nhiêu, thiên tài lợi hại mạnh bao nhiêu, sau khi trở về tự khắc sẽ chăm chỉ khổ luyện, tranh thủ bộc lộ tài năng ở lần Vũ Đạo Trà Hội sau.

Cốc Du Vân êm tai nói.

Diệp Trần gật gật đầu, điểm ấy ngược lại rất đúng.

Cốc Du Vân lại nói:

– Trước khi ta đi, Nghiêm Xích Hỏa, Lý Đạo Hiên cùng với bọn người Lâm Vẫn cũng đã xuất phát, dự tính, người của Nam Trác Vực tham gia Vũ Đạo Trà Hội lần này, tối thiểu cũng vượt quá hai mươi.

– Đại sư huynh của ta đã tham gia Vũ Đạo Trà Hội lần trước, lần này nhất định sẽ tiếp tục.

Lý Kiệt bỗng nhiên nói.

Diệp Trần lườm mắt liếc Lý Kiệt, hắn cùng với Huyền Không Sơn có nhiều ân oán, tuy bởi vì Long Bích Vân Long tông chủ nên ân oán này đã chấm dứt, nhưng nội tâm của song phương khẳng định vẫn còn khó chịu. Tâm tư của đối phương khi nói đến Tư Không Thánh hắn hiểu được, hơn nữa hắn cũng biết, hơn bốn năm này, Tư Không Thánh không có khả năng không đột phá chút gì được, chỉ sợ thực lực so với Cốc Du Vân còn đáng sợ nhiều.

Cốc Du Vân nhìn về phía Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành, ánh mắt có chút phức tạp. Nói thật, tham gia Vũ Đạo Trà Hội lần này, nội tâm nàng không thể nào không dè dặt được. Nam Trác Vực ở trong mắt các vực khác, cũng không khác gì ánh sáng mặt trời chói lọi cả, theo bọn hắn thấy thì Nam Trác Vực đại biểu cho kẻ yếu, căn bản không có thiên tài lợi hại nào cả. Nàng tin tưởng bằng vào thực lực của mình thì ở Vũ Đạo Trà Hội căn bản không gây nên được chút bọt nước gì, ngay cả phụ họa cũng không đủ tư cách, nếu gặp phải khiêu khích thì không biết làm làm sao nữa.

Cũng may Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành xuất hiện.

Diệp Trần là nhân vật truyền kì của Nam Trác Vực, lần đầu tiên tham gia trận đấu Tiềm Long Bảng đã lật tung địa vị thống trị của Đại sư huynh Tư Không Thánh, độc lĩnh phong tao. Trong thời gian hơn bốn năm này, lời đồn về hắn chưa từng dứt, mỗi người đều đang suy đoán thực lực của hắn đã đạt tới cảnh giới gì, có thể mang mọi người lao ra khỏi Nam Trác Vực để cùng tranh phong với thiên tài của các vực khác được hay không.

Cho dù không ít người cho rằng Tư Không Thánh hiện giờ có lẽ cũng không kém Diệp Trần, nhưng đây chẳng qua chỉ là cho rằng thôi, không có căn cứ gì cả. Nếu như Diệp Trần vẫn thủy chung bảo trì phong độ thì khả năng lại lần nữa lực áp Tư Không Thánh so với Tư Không Thánh phản siêu thì lớn hơn nhiều

Mà Mộ Dung Khuynh Thành bên cạnh Diệp Trần ở Nam Trác Vực chính là tuyệt thế mỹ nữ. Rất nhiều người khi nói tới nàng thì đầu tiên sẽ đạm luận về mỹ mạo tiếp theo đó mới là thực lực. Cốc Du Vân vốn tưởng rằng đối phương vẫn như xưa, thế nhưng khi gặp mặt lại lần nữa thì đối phương đã bỏ xa nàng lại phía sau, đạt đến cảnh giới mà nàng không thể với tới được. Dù không có Diệp Trần thì địa vị của Đại sư huynh Tư Không Thánh cũng tràn ngập nguy cơ, Mộ Dung Khuynh Thành hoàn toàn có thực lực trùng kích đệ nhất bảo tọa của một đời trẻ tuổi Nam Trác Vực.

Có hai người này xuất hiện ở Vũ Đạo Trà Hội, Cốc Du Vân an tâm không ít, chí ít thì sau này đối mặt với một ít khiêu khích còn có lực lượng chống lại.

Mà chỗ phức tạp nhất chính là đây, ở Nam Trác Vực bọn họ là đối thủ cạnh tranh, tông môn của mình lại có mâu thuẫn với Diệp Trần, cả đời không qua lại với nhau. Không thể tưởng tượng được lúc ra khỏi Nam Trác Vực thì đối phương vô tình lại thành ô dù tăng cường thực lực cho mình, thật không biết là đáng vui hay đáng buồn nữa.

“Đại sư huynh, không biết lần này gặp mặt, thực lực của ngươi thế nào rồi? ” Cốc Du Vân thở dài một hơi, thầm nghĩ trong lòng.

Thời gian trôi qua như nước chảy, sắc trời dần dần ngả màu.

Bốn người Diệp Trần ở lại phòng nghỉ của Phong Vũ Lâu, chuẩn bị nghỉ ngơi mấy ngày rồi đi.

Cảnh đêm đen kịt, sao lốm đốm đầy trời, mặt trăng sáng tỏ xuyên thấu qua song cửa chiếu vào phòng ngủ của phòng trọ, phủ lên phòng ngủ một mảnh màu trắng nhu hòa.

Khoanh chân ngồi trên giường, trong đầu Diệp Trần điều động quyển thượng Bất Tử Chi Thân, tinh tế nghiên cứu.

Quyển thượng Bất Tử Chi Thân có ba trọng, hai trọng sau hắn không nghĩ được gì, bất quá đệ nhất trọng vẫn có thể tu luyện thành công được.

“Nguyên lai ý tứ cảnh giới Huyết Nhục Khép Lại của đệ nhất trọng chính là giúp cho tốc độ khôi phục của thân thể nhanh hơn. Dưới tình huống bình thường, võ giả thụ ngoại thương nhẹ thì không cần phải trị liệu, chỉ một lúc sau liền có thể khôi phục lại, chỉ có một số ngoại thương tương đối nghiêm trọng mới cần phải trị liệu. Mà tu luyện thành công cảnh giới Huyết Nhục Khép Lại của đệ nhất trọng thì tốc độ khôi phục của thân thể sẽ nhanh hơn gấp trăm lần, trong nháy mắt đã có thể khỏi hẳn. ”

Diệp Trần càng xem càng kinh ngạc, thật không nghĩ đến đệ nhất trọng của Bất Tử Chi Thân lại huyền ảo như thế, đẩy nhanh tốc độ chữa trị của thân thể, đây chính là liên quan đến nhân thể huyền bí rồi.

Não người có công năng trí nhớ, nhân thể cũng vậy, mà công năng trí nhớ của nhân thể chính là khiến cho thân thể tự động khôi phục lại bổn nguyên, mất đi công năng trí nhớ thì thân thể sẽ bị triệt để hủy đi, chỉ một chút thương tích nhỏ là đủ để khiến người sống dở chết dở rồi. Bởi vì bất kể là trị liệu hay là cắn nuốt đan dược, kỳ thật chính là để gia tăng tốc độ chữa trị của nhân thể. Ngươi ngay cả công năng chữa trị của nhân thể cũng bị mất đi, dù thế nào thì trị liệu cũng sẽ rất gian nan, thậm chi một chút hiệu quả cũng không có. Mà cảnh giới “Huyết Nhục Khép Lại” chính là không ngừng tiếp nhận quá trình trị liệu, chỉ có điều phóng đại hiệu quả lên đến gấp mười gấp trăm lần thôi. Vì thế cho nên mới có thể bỏ qua ngoại thương được.

Tĩnh tâm ngưng thần, Diệp Trần xem tiếp.

Tu luyện Huyết Nhục Khép Lại cũng không khó, nhưng lại rất khó.

Không khó là vì quá trình đơn giản, quá trình này chỉ có một trình tự, chính là lưu lại trên nhục thể tinh thần ấn ký hoặc linh hồn ấn ký. Hạ tinh thần ấn ký thành công, Huyết Nhục Khép Lại không sai biệt lắm đã tu thành một phần ba, thành công hạ lạc ấn linh hồn ấn ký thì chính là đại thành rồi.

Về phần nói khó chính là vì hạ tinh thần hoặc linh hồn ấn ký lên trên nhân thể rất khó, dù sao nhân thể cũng không phải là Bảo Khí, nói lạc ấn liền lạc ấn. Hơn nữa nhân thể và linh hồn chính là ở chung một thân thể, quen thuộc đến không thể hơn được nữa, chính bởi vì quá quen thuộc nên mới khiến độ khó gia tăng lên vài phần. Thật giống như ngươi có thể tùy ý động tay chân, nhưng ngươi có thể khiến tóc gáy làm vậy sao?

“Mặc kệ thế nào, trước tiên hạ lạc ấn tinh thần ấn ký đã xem sao, đợi khi thuần thục một chút lại hạ linh hồn ấn ký. ”

Diệp Trần hít sâu một hơi, cẩn thận thúc dục tinh thần lực từng li từng tí, lạc ấn tinh thần ấn ký lên người.

“Thất bại! ”

Nhân thể giống như một cái đồng hồ cát, tinh thần ấn ký vừa lạc ấn vào, sau một khắc liền trôi đi mất, căn bản không cách nào tồn tại trong thời gian dài được, tối đa chỉ khiến nó tồn tại lâu hơn chút thôi.

“Thử lại lần nữa, có lẽ phải căn cứ vào quy luật của nhân thể để lạc ấn, nói chung phải có phương pháp chứ. ”

Đêm tối.

Diệp Trần thử lần lượt.

Chương 445: Độc lập

May là bổn nguyên linh hồn của hắn cường đại, thúc dục tinh thần lực bao nhiêu lần đi nữa thì cũng không thiếu thốn. Hơn nữa lựa chọn của hắn cũng tương đối chính xác, trước tiên lạc ấn tinh thần ấn ký, tinh thần lực so linh hồn lực thì yếu hơn nên có thể thí nghiệm được rất nhiều lần, nếu đổi thành linh hồn lực thì phỏng chừng không thể kiên trì trong thời gian dài được.

“Ân, lần này có chút hiệu quả! ”

Vô số lần thí nghiệm, Diệp Trần rốt cục cũng thành công một lần. Lần này cũng không phải là tinh thần ấn ký nguyên vẹn mà là không trọn vẹn. Những nơi khác trên cơ thể đều trôi mất, chỉ có vị trí trái tim là lưu lại một bộ phận tinh thần ấn ký. Đương nhiên, hắn cũng phát hiện, tinh thần ấn ký không hoàn chỉnh thì thủy chung cũng phải tiêu tán mất, nhưng vào giờ này khắc này thì trên thân thể, vị trí trái tim là có công năng chữa trị mạnh nhất. Hắn hoài nghi, dưới tình huống không ẩn chứa chân nguyên, một kiếm đâm xuyên trái tim cũng không có vấn đề gì, chỉ đơn giản liền có thể chữa trị, đây là một đột phá trọng đại.

Lấy ra một thanh dao găm, Diệp Trần làm một hành động kinh ngươi, hắn trút áo ra, rồi nhẹ nhàng cắm thanh dao găm vào, nhưng không vận chuyển chân nguyên.

Máu tươi chậm rãi chảy xuôi, Diệp Trần đâm vào trong ba thốn, cách trái tim vẻn vẹn chỉ một bước ngắn, bất quá hắn cũng không dám tiếp tục đâm vào nữa, chỉ muốn xem thử tốc độ chữa trị của khu vực trái tim thế nào thôi.

Trong một lần nháy mắt, máu tươi ngừng chảy!

Năm lần nháy mắt, huyết nhục sơ bộ khép lại!

Trong ba mươi lần nháy mắt, khỏi hẳn!

“Hô, quá kỳ diệu rồi, không có bí pháp tu luyện Bất Tử Chi Thâp, ta cho dù biết rõ phải lạc ấn tinh thần ấn ký thì cũng không thể nào thành công được. ”

Diệp Trần lộ ra vẻ tươi cười.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Đại đường tầng năm vẫn náo nhiệt như thế, phần đông thanh niên tuấn kiệt cũng không vội vã lên đường mà ở lại dùng điểm tâm sáng, một bên cao hứng đàm luận

Chủ đề sáng này là trong lứa thanh niên ai mạnh nhất!

– Nam Phương Vực Quần, lấy Lôi Chi Công Chúa, Thiên Thư công tử cùng với Cương Linh Tử vi tôn, hai người khác trong ngũ đại thiên tài tuy cùng bọn họ nổi danh, nhưng thực lực tổng hợp vẫn kém một chút.

– Nói không sai, bất quá các ngươi cho rằng trong ba người thì ai mạnh nhất?

– Cái này khó nói! Cá nhân ta thì thiên về Lôi Chi Công Chúa, năm gần đây, thanh danh của nàng thịnh nhất, ngộ tính và thiên phú đều siêu tuyệt, Thiên Thư công tử và Cương Linh Tử về mặt danh khí thì hơi kém hơn một chút.

– Danh khí cũng không phải là tiêu chuẩn của thực lực, ta thừa nhận Lôi Chi Công Chúa rất mạnh, mạnh không hợp thói thường, nhưng không thể phủ nhận một điều là do nàng ở vực mạnh nhất phía nam – Lôi Vực cho nên thanh danh mới thịnh nhất.

– Thiên Thư công tử thành danh sớm hơn Lôi Chi Công Chúa. Một năm trước, bên cạnh hắn đột nhiên xuất hiện một nữ tử thần bí nhưng cũng rất mạnh, tối thiểu cũng là tồn tại bài danh top 20 ở Nam Phương Vực Quần, bởi vậy có thể thấy được Thiên Thư công tử mạnh đến trình độ nào.

– Nữ tử thần bí và Thiên Thư công tử như hình với bóng, nghe nói nàng lớn lên quốc sắc thiên hương, trước mặt người khác chưa từng nói chuyện lần nào cả.

Một gã thanh niên tuấn kiệt tựa hồ biết một chút sự tình

Thu lời nói của mọi người vào trong tai, Diệp Trần đang ăn điểm tâm sáng cười cười, ai mạnh ai yếu, dựa vào suy đoán cũng chỉ vô dụng. Đối với thiên tài mà nói thì thời gian một hai năm đã có thể cải biến rất nhiều chuyện rồi, một khi có chỗ đột phá thì thực lực cũng không phải tăng lên một phần hay nửa phần. Mà đây cũng là chỗ phấn khích khi thiên tài cạnh tranh với nhau, ai cũng không biết là ai mạnh hơn một chút cả, đối với mình lòng đầy tin tưởng, cảm thấy tiến bộ của mình rất lớn, đủ để đánh bại tất cả mọi người.

– Mộ Dung vẫn còn tìm hiểu Diệt Hồn Ba, cộng thêm áo nghĩa võ học của Phi Thiên Ma Tông, tương lai thực lực có thể bành trướng rồi.

Diệt Hồn Ba không phải là áo nghĩa võ học cấp thấp bình thường mà là sát chiêu khủng bố nhắm vào linh hồn, không khoa trương chứ nếu Diệt Hồn Ba mà được tìm hiểu đến trình độ nhất định thì Mộ Dung Khuynh Thành tuyệt đối có thể lấy yếu thắng mạnh, có thể đánh bại cả người có thực lực tổng hợp cao hơn mình.

– Về phần ta, vẫn như trước muốn lấy đột phá Thanh Liên Kiếm Quyết làm chủ, thức thứ chín của Thanh Liên kiếm pháp là thứ hai, còn Bất Tử Chi Thân là thứ ba.

Thanh Liên Kiếm Quyết từ đệ thập tam trọng đến đệ thập tứ trọng có ba điểm cần phải đột phá. Lúc ở Cực Âm Chi Địa, Diệp Trần đã đột phá một cái, hiện giờ điểm đột phá thứ hai cũng đã bắt đầu buông lỏng, nếu điểm đột phá thứ hai bị phá vỡ thì khoảng cách tấn chức đệ thập tứ trọng không còn xa nữa rồi. Mà Thanh Liên Kiếm Quyết một khi đạt đến đệ thập tứ trọng, Chân Nguyên tất nhiên sẽ tinh thuần hơn rất nhiều, chín đạo Thanh Liên kiếm khí sẽ hóa thành một đạo Liên Tâm kiếm khí. Đến khi đó thì chiến lực tối thiểu cũng có thể tăng lên một mảng lớn.

Kế tiếp là thức thứ chín của Thanh Liên kiếm pháp, hắn vốn cho rằng thức thứ chín cũng tương đương với Thiên Lôi Thiết nhưng giờ hắn phát hiện mình đã sai rồi. Thức thứ chín so với Thiên Lôi Thiết tuyệt đối mạnh hơn không ít, nếu không thì mấy hôm trước đã có thể tu luyện thành công rồi. Bất quá tiềm lực của Thiên Lôi Thiết cũng không phải chỉ có vậy, bởi vì trước mắt Thiên Lôi Thiết đã gần dung hợp được tám thức Kinh Vân Kiếm Pháp rồi, thức thứ chín vẫn còn chưa được dung nhập vào. Nếu triệt để dung nhập, sau đó lại lĩnh ngộ một tia lôi chi áo nghĩa, tất nhiên sẽ trở thành áo nghĩa võ học cấp thấp.

Về phần Bất Tử Chi Thân, Diệp Trần cũng không trông cậy vào việc nó có thể thành công trong một thời gian ngăn. Ở trên thân thể hạ lạc ấn tinh thần ấn ký cũng làm không được chứ đừng nói chi tới hạ linh hồn ấn kí. Bất quá thế cũng không có nghĩa là Bất Tử Chi Thân tạm thời không có tác dụng gì, dưới tình huống vận khí tốt thì mười lần có ba lần có thể lưu lại ở tim một bộ phận tinh thần ấn ký, từ đó vị trí trái tim không phải là chỗ chí mạng của hắn nữa.

Mà ngoại trừ ba phương diện này, Phá Hư Chỉ Diệp Trần vẫn đang tu luyện, cho dù không trốn vào hư không dẫn đến tu luyện Phá Hư Chỉ rất chậm chạp, nhưng đề thẳng ổn định mới là vương đạo.

“Không biết Lôi Chi Công Chúa, Thiên Thư công tử còn có Cương Linh Tử kia đến cùng mạnh bao nhiêu, rất chờ mong a! ”

Nói thật, Diệp Trần cũng không quá để ý với hư danh, khát vọng của hắn là ở trong lớp trẻ, sẽ có ai đó có thể cùng hắn toàn lực chiến một trận, một trận chiến điên cuồng, chiến đến cực hạn của mình, chiến đến thống khoái. Cùng với đại năng Linh Hải Cảnh tyy rằng cũng có thể toàn lực, nhưng hiển nhiên không thể bì được khi chiến với một đời trẻ tuổi rồi.

Lúc này, bỗng nhiên có người dẫn câu chuyện về hướng Diệp Trần

– Các ngươi nói, thực lực của hắn có thể xếp hàng thứ mấy ở Nam Phương Vực Quần.

– Hắn rất mạnh, căn bản không thể nhìn thấu được.

– Rất chính xác, ta đoán chừng rất có thể được xếp vào top 20.

– Top 20, có đánh giá cao quá không, ngoại trừ năm đại thiên tài thì Lôi Vực vẫn còn mấy người đuổi sát đằng sau Lôi Chi Công Chúa, vực của Thiên Thư công tử và Cương Linh Tử cũng có rất nhiều thiên tài lợi hại. Hơn nữa Vũ Đạo Trà Hội cũng không phải chỉ có thiên tài của Nam Phương Vực Quần tham gia, mà mấy vực phụ cận Nam Phương Vực Quần cũng đều có thiên tài lợi hại đến, top 20, đây đã là cấp bậc cao nhất rồi.

– Ta không cho là đánh giá cao, uy thế một kiếm chỉ ngày hôm qua của hắn, tim ta đến giờ vẫn còn đập nhanh, các ngươi không cảm thấy thế sao?

Mọi người im lặng.

Chuyện Diệp Trần chỉ dùng một kiếm chỉ liền đánh bại ba gã thiên tài của Lôi Vực há có thể quên, một khắc đó là lần đầu tiên bọn hắn cảm nhận được kiếm thế lăng lệ ác liệt như thế, linh hồn cũng trở nên run rẩy.

– Vũ Đạo Trà Hội lần này có lẽ sẽ sáng tạo nên một thịnh thế đỉnh phong!

Có người đánh vỡ trầm mặc.

Ban đêm lại đến, trên bầu trời thỉnh thoảng có tia chợp xoẹt ngang qua.

Ở một hẻm nhỏ bí mật, trong sân có hai thần bí nhân đang nói chuyện với nhau. Người bên trái là một trung niên cao gầy, mặc một kiện ngũ thải y màu sắc hơi tối, khuôn mặt của hắn tím xanh, phảng phất như trúng độc vậy, tay trái vuốt vuốt một con Tri Chu màu đen, con mắt có chút nheo lại thỉnh thoảng tỏa ra ánh sáng màu tím sắc lạnh. Người bên phải đầu đội mũ rộng vành, mặc áo gai, hắn ngồi ngay ngắn ở đó, nhưng nếu không quan sát cẩn thận thì căn bản không thể nào cảm giác được sự hiện hữu của hắn, rất dễ bị người khác bỏ qua, hắn tựa như độc xà nấp trong bụi cỏ, tùy thời mà động.

– Ngũ Độc, không thể tưởng được ngươi cũng đã bước vào Linh Hải Cảnh, chỉ dựa vào một thân Độc công không biết sao người lại có thể trở thành đại năng cấp Linh giả nữa.

Thanh âm khô khốc được truyền ra từ miệng Ma y nhân.

Thải Y trung niên cười hắc hắc

– Vũ trưởng lão, tiểu tử kia thật không đơn giản, ta tận mắt trông thấy hắn đánh ngang cơ với thái thượng trưởng lão của Liệt Hồn Tông – Quỷ Nguyệt Linh Giả, nhưng tiếc là lúc đó Độc công của ta và thân thể nổi lên xung đột, bằng không khi đó đã ra tay giết hắn rồi.

– Hiện giờ ngươi có năm chắc giết hắn?

– Nếu chính diện chiến đấu thì không nắm chắc mười phần.

– Nếu ta đoán không sai thì trên người tiểu quỷ kia có đồ vật ngươi muốn!

Ma y nhân nói.

Thải Y trung niên liếm liếm bờ môi

– Không sai.

Hắn cũng là một trong những người tim kiếm bí mật của Bất Tử Chi Thân, bất quá vì thân phận đặc thù nên không thể quang mình chính đại xuất hiện cùng mọi người mà phải âm thầm hành động. Ngày đó, toàn bộ việc trong Thạch Nhân Trận hắn đều nhìn thấy cả, hắn vốn tưởng rằng người biến mất qua vài ngày nữa sẽ xuất hiện, ai biết được đợi cả tháng cũng không thấy gì, về sau lại nghe nói Vũ Đạo Trà Hội sắp bắt đầu nên trong lòng nảy sinh một kế, quyết định chờ Diệp Trần ở Lôi Trạch thành. Nếu như Diệp Trần đi ra thì có lẽ sẽ tham gia Vũ Đạo Trà Hội, mà Lôi Trạch thành là đường tất phải đi qua, còn nếu Diệp Trần không xuất hiện, thì cũng chỉ lãng phí một chút thời gian thôi.

Không thể tưởng được Diệp Trần lại đúng sợ hắn sở liệu, xuất hiện ở Lôi Trạch thành. Hắn có dự cảm, Diệp Trần nhất định đã nhận được Bất Tử Chi Thân, mà hắn đối với Bất Tử Chi Thân là tình thế bắt buộc, nếu có Bất Tử Chi Thân thì một thân Độc hệ Chân Nguyên của hắn cũng không nguy hại đến thân thể nữa, có thể không kiêng nể gì mà thúc dục Độc công rồi. Về phần Vũ trưởng lão, là ngẫu nhiên gặp được, về chuyện của Bất Tử Chi Thân hắn cũng không có nói cho đối phương biết.

Ngũ Độc Quỷ Tướng hắn, sẽ không tin tưởng bất cứ kẻ nào cả.

– Động thủ đi! Ta rất muốn nhìn xem Độc công của ngươi đã tiến triển đến mức nào rồi.

Ma y nhân cũng không hỏi gì thêm nữa.

– Được rồi, đêm nay chính là tử kỳ của hắn.

Hít sâu một hơi, Ngũ Độc Quỷ Tướng mở tay phải, Chân Nguyên màu tím phun trào ra, ngưng kết thành một đầu rắn cực lớn, đầu rắn trông rất sống động, nhìn không ra hư thực, lân phiến màu tím xếp đặt tương đối chặt chẽ, xà nhãn lạnh lùng vô tình.

Tê tê tê!

Thanh âm le lười vang lên, đầu rắn mở cái miệng rộng, một đám tử yên nhẹ nhàng bay ra ngoài, tử yên không có chút tạp chất, nồng đậm như nước, ở trong hư không lại càng kéo dài ra, càng ngày càng thưa thớt, cuối cùng đạt đến trình độ vô hình vô sắc, từ cửa số phiêu phiêu ra bên ngoài, lướt qua tường viện, sau đó bay về hướng Phong Vũ Lâu cách đó vài dặm.

Ban đêm ở Phong Vũ Lâu vẫn náo nhiệt như trước, ngươi lui kẻ tới nối liền không dứt, nhưng không người nào phát hiện ra có một đám độc khí đang tiến vào từ cửa lớn, sau đó leo dọc lên theo cầu thang lầu một, lầu hai, lầu ba, lầu bốn, ở bên ngoài hành lang của một phòng trọ phía tây

Chúng lắc lư ở bên ngoài trong chốc lát, độc khí tựa như có linh tính đã tìm được một tia lỗ hổng, đó là một cái khe ở góc tường.

Trong phòng khách, độc khí chui vào, nó không ăn mòn bất cứ vật gì cả

Cũng không hề phát ra chút âm thanh nào.

Trong lúc vô thanh vô tức, độc khí bay về phía phòng ngủ, sau đó phân ra một đám độc khí thật nhỏ dung nhập vào trong nước trà ở trên bàn trước giường.

“Trong mười lần đã có năm lần có thể lạc ấn lại ở tim một tia tinh thần ấn ký, đợi đến khi xác xuất thành công đạt đến mười thành, thì có thể chuyển sang những vị trí khác rồi. ”

Thở ra một hơi, Diệp Trần thò tay cầm chén nước trà trên bàn trước giường.

Chén trà lên đền sát miệng, Diệp Trần nhướng mày.

PHỐC!

Cổ tay run lên, nước trà bị hắt lên mặt đất, một cổ Tử Yên bốc lên.

“Có độc, hạ độc lúc nào? ”

Diệp Trần nín hơi.

“Không đúng! Là độc khí! ”

BOANG…!

Giương hai ngón tay của tay phải lên, Diệp Trần điểm một chỉ vào hư không trước người, kiếm ý hủy diệt nương theo kiếm quang lăng lệ ác liệt chém ra.

Xoẹt xẹt!

Một đoàn sương màu tím bị nổ tung, độc khí bắn ra tứ phía.

– Hừ!

Hừ lạnh một tiếng, mi tâm Diệp Trần phồng lên, một vòng vầng sáng kiếm ý khuếch tán ra ngoài, ngăn cách hoàn toàn độc khí, sau đó nhanh chóng trừ khử.

Trong sân ở hẻm nhỏ.

Trên mặt Ngũ Độc Quỷ Tướng hiện lên vẻ kinh ngạc.

– Sao vậy?

Ma y nhân hỏi.

– Tiểu tử này còn khó chơi hơn so với tưởng tượng, ngay cả Vô Tâm Độc Khí của ta cũng có thể nhận ra. Đáng chết, sao hắn lại cẩn thận như vậy, ngay cả lúc tu luyện cũng bảo trì trạng thái tốt nhất. Cỗ kiếm ý này rõ ràng lại có thể khắc chế độc khí của ta nữa chứ.

Chương 446: Ngự Thú công tử Mạc Tường

Ngũ Độc Quỷ Tướng thập phần khiếp sợ, hắn thân là người đứng đầu trong 108 đại Quỷ Tướng của Cửu U Giáo cũng không phải là nói chơi. Lúc còn chưa đột phá đến Linh Hải Cảnh, phát ra Độc hệ Chân Nguyên đã có thể ăn mòn đại bộ phận Chân Nguyên, sát nhân trong vô hình. Sau khi trở thành đại năng Linh Hải Cảnh, uy lực của Độc hệ Chân Nguyên lại lớn hơn mấy lần so với trước kia, đối phó với một tên cường giả Tinh Cực Cảnh còn không phải dễ như trở bàn tay sao. Dù sao đây cũng không phải là quyết đấu chính diện, không phải bằng vào lực công kích và phòng ngự để phân thắng bại. Bất kể nói thế nào thì cấp độ Chân Nguyên của Diệp Trần chính là Tinh Cực Cảnh không sai vào đâu được, mà Chân Nguyên của hắn lại là Chân Nguyên của Linh Hải Cảnh, cả hai hơn kém nhau cả một cấp bậc.

Nghe vậy, Ma y nhân nói:

– Lực quan sát của kiếm khách rất nhạy cảm, lần đầu không được chỉ sợ lần sau cũng không được, nhưng chưa hẳn phải đặt mục tiêu lên người hắn, độc của ngươi cũng không phải chỉ dùng để giết người mà.

– Ngươi nói nữ nhân kia

Ngũ Độc Quỷ Tướng đoán được ý tứ của Ma y nhân.

Ma y nhân không nói.

– Hắc hắc, ngươi nói không sai, cần gì phải nhắm vào tiểu tử kia, ta chỉ cần khiến bằng hữu của hắn trúng độc thì hắn không thể không đến cầu ta được.

Ngũ Độc Quỷ Tướng nhắm hai mắt lại, linh hồn lực bám vào Vô Tâm Độc Khí, thúc dục nó lần thứ hai bay về hướng Phong Vũ Lâu.

Độc khí vô hình vô sắc, mật độ so với không khí còn thấp hơn, hơn nữa phương hướng phiêu động của nó lại rất quỷ dị, giống như biến không khí trở thành con đường để tiến lên vậy, nếu không dùng linh hồn lực cẩn thận quét qua thì căn bản không phát hiện được ở trong không khí có xen lẫn một đám độc khí trí mạng.

Vô Tâm Độc Khí xuất hiện ở trong phòng ngủ của Mộ Dung Khuynh Thành, bao phủ về phía nàng.

Hai mắt nhắm chặt của Mộ Dung Khuynh Thành đột nhiên mở ra, trong mắt lập lòe hắc quang, chỉ đơn giản liền phát hiện được ở trong không khí có một đám khí màu tim, một đám khí màu tím mắt thường căn bản không thể thấy được, có trời mới biết nàng làm sao mà thấy được, chỉ biết màu tím mà ngay cả Diệp Trần cũng không thấy đã bị nàng phát hiện.

Vươn tay phải ra, Mộ Dung Khuynh Thành cách không co rụt lại.

Sau một khắc!

Vô Tâm Độc Khí thân bất do kỷ cuốn thành một đoàn, bị một tầng lực trường vô hình bao trùm, bởi vì mật độ được tăng lớn cho nên nhan sắc của độc khí trở nên đâm đặc hơn bao giờ hết.

“Độc khí, có người muốn ám toán ta. ” Chân Nguyên trong Thiên Ma Lực Tràng bị ăn mòn, xuy xuy rung động, Mộ Dung Khuynh Thành nhướng mày, ánh mắt thâm thúy truy theo căn nguyên Vô Tâm Độc Khí, nàng muốn tìm được người ra tay là ai.

Chỉ là ánh mắt vừa ra khỏi bên ngoài Phong Vũ Lâu thì độc khí giống như dải lụa liền bị tiêu tán, BA~ BA~, mấy người ở phụ cận thần không biết quỷ không hay ngã xuống, lập tức trúng độc bỏ mình. Chợt, cư dân ở những kiến trúc gần đó cũng nhao nhao ngã lăn ra đất. Đợi đến khi có người phát giác ra chuyện khác thường thì trong phương viên mấy ngàn thước, ngoại trừ võ giả Bão Nguyên Cảnh lợi hại và cường giả Tinh Cực Cảnh thì gà chó không còn. Phải biết rằng đây chỉ là một dải độc khí thật dài, Độc khí được Độc hệ Chân Nguyên cô đọng mà thành, sau khí khuếch tán ra còn có thể giết chết phần lớn người trong phạm vi ngàn thước thì độc tính của nó quả thật không thể nào tưởng tượng được, so với bất cứ loại độc nào trên giang hồ đều độc hơn.

– Lại bị phát hiện rồi!

Trên mặt Ngũ Độc Quỷ Tướng như bị thiêu đốt, lần thứ nhất động thủ đối với Diệp Trần thất bại, lần thứ hai với Mộ Dung Khuynh Thành vẫn thất bại, cái này đã không thể dùng xấu hổ để hình dung nữa rồi, mà là quá xấu hổ, con mẹ nó, hắn tốt xấu gì cũng là đại năng Linh Hải Cảnh tinh thông Độc công, rõ ràng lại bị thất bại trên tay hai cường giả Tinh Cực Cảnh.

Không cần Ngũ Độc Quỷ Tướng nói, Ma y nhân đã phát giác được ở phụ cận chết rất nhiều người, ngươi chết nói rõ là Ngũ Độc Quỷ Tướng đã mất đi sự không chế đối với Độc khí hoặc là độc khí tự động tản mát ra, cho nên khả năng thành công là không đáng kể. Dù sao nếu thành công thì Ngũ Độc Quỷ Tướng hoàn toàn không cần phải giết nhiều người, tự tìm phiền toái như vậy.

– Nơi này không nên ở lâu, chúng ta trước tiên nên ly khai đã!

Ma y nhân tỉnh táo nói.

Hai người vội vàng rời khỏi sân nhỏ, biến mất khỏi phiến khu vực này.

Két kẹt!

Cửa phòng trọ của Mộ Dung Khuynh Thành bị đẩy ra, Diệp Trần đi đến, mở miệng nói:

– Tựa hồ có người đánh chủ ý vào ta, ngươi không sao chứ!

Sau khi bị độc khí tập kích, Diệp Trần phóng linh hồn lực ra bốn phương tám hướng, nhưng không đợi hắn tìm được người ra tay thì chỗ của Mộ Dung Khuynh Thành đã xảy ra chuyện, người ở phụ cận cũng bị chết thành mảng lớn.

– Chất độc này rất lợi hại!

Tay phải Mộ Dung Khuynh Thành nâng lên trong hư không, bên trong vùng lực trường vặn vẹo, độc khí màu tím khẽ nhúc nhích giống như chất lỏng, ngưng tụ thành hình tròn.

Diệp Trần liếc mắt đánh giá độc khí, nói:

– Người ra tay hẳn là cao thủ tinh thông Độc công, hơn nữa bên trên độc khí ẩn chứa linh hồn lực khó có thể phát giác được.

– Đại năng Linh Hải Cảnh!

Mộ Dung Khuynh Thành nhướng mày, chỉ có đại năng Linh Hải Cảnh mới có thể thúc dục linh hồn lực thôi.

Diệp Trần gật gật đầu, người ta tay tất nhiên là đại năng Linh Hải Cảnh.

– Bọn hắn sao lại ra tay với chúng ta?

– Một chút manh mối cũng không có, nhưng ta ngược lại nhớ tới một người, kẻ đứng đầu trong 108 đại Quỷ Tướng của Cửu U Giáo – Ngũ Độc Quỷ Tướng. Nghe nói độc do hắn thả ra, đủ để hạ độc chết ngàn vạn người, đương nhiên ta chỉ là liên tưởng đến hắn thôi, tạm thời không có chứng cứ gì chứng minh là hắn cả. Nam Phương Vực Quần vô biên vô hạn, ngươi tình thông Độc không phải chỉ có mình hắn, có lẽ là một người khác cũng nên.

Diệp Trần không nhớ mình từng đắc tội cao thủ Độc công nào, nên đành phải liên tưởng đến Ngũ Độc Quỷ Tướng của Cửu U Giáo.

Nếu Mộ Dung Khuynh Thành đã không có việc gì, thì Diệp Trần liền cáo từ đối phương, trở lại phòng trọ của mình.

Một đêm không xảy ra chuyện gì.

Ngày kế tiếp, bốn người cùng lên đường tiến về phía bắc.

Bầu trời quang đãng như được giặt rửa qua, mây trắng từng đóa bồng bềnh!

Phía dưới là một mảnh bình nguyên rộng lớn, trên đó ngọn núi đá sừng sững đứng đấy.

XÍU… UU!!

Một đạo bóng đen khổng lồ chợt lóe lên ở ngọn núi bên trái.

Ngay sau đó là hai đạo bóng đen từ một bên khác bắn ra như gió lốc, ngọn núi rung động vài cái, đầu tiên là vị trí bên trái bị cọ xát qua nứt vỡ tạo thành hình nửa vòng tròn, giống như là bị cắt, chợt, phía bên phải cũng xuất hiện hai nửa hình tròn, cả ngọn núi nhìn từ phía trên giống như là một quả táo bị người ta cắn mất vài chỗ vậy

– Toàn bộ Nam Phương Vực Quần, phỏng chừng cũng chỉ còn người của Ngự Thú Môn chúng ta mới có thể đuổi đi nhẹ nhõm như vậy thôi.

Từ một đạo bóng đen đuổi theo phía sau truyền ra thanh âm, nói chuyện chính là một thanh niên thân mặc hạt y, lớn lên mày rậm mắt hổ, cốt cách vừa thô vừa to, khí tức bưu hãn thập phần dày đặc. Mà bóng đen dưới người hắn lại là một đầu đại điêu màu đen, đại điêu dài hơn 10m, hai cánh triển khai ra không sai biệt lắm cũng phải 20m, đúng là yêu thú bát cấp đạt trình độ cao – Hắc Phong Điêu. Chiến lực của Hắc Phong Điêu không tầm thường nhưng thứ trân quý nhất vẫn là tốc độ của nó, trong nháy mắt, nó có thể đột phá gấp bảy lần vận tốc âm thanh.

Phía trên một đầu Hắc Phong Điêu bên cạnh, nữ tử dung mạo xinh đẹp tuyệt trần khẽ cười nói:

– Nhị sư huynh, từ hôm qua đến giờ ngươi thật cao hứng, có phải muốn đến gặp người tình trong mộng rồi phải không hả?

Hạt y thanh niên đỏ mặt lên

– Chớ có giễu cợt ta, ta thích nàng nhưng nàng chưa hẳn là thế, nếu ta có thực lực như Đại sư huynh thì tốt rồi.

Trên lưng Hắc Phong Điêu bay phía trước, một thanh niên anh tuấn thân mang thanh y chắp tay đứng trên đó, cuồng phong tuy rằng bị Chân Nguyên ngăn cách bên ngoài, nhưng không biết có phải do thanh niên tận lực làm hay không mà vẫn có một tia khí lưu được thẩm thấu qua, thổi mái tóc đen dài của hắn tung bay, thoạt nhìn thật tiêu sái không bị trói buộc. Nghe được thanh âm do hạt y thanh niên vận dụng Chân Nguyên phát ra, hắn bĩu môi, khí phách nói:

– Nhị sư đệ, nếu ta là người thì liền trực tiếp thổ lộ cùng nàng, nam nhân vẫn nên bá đạo một chút thì tốt hơn. Nhưng tiếc là ngoại trừ Lôi Chi Công Chúa, còn không có ai có thể khiến ta vừa ý cả, bằng không ta đã sớm tạm biệt cuộc sống đơn độc rồi.

Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần che miệng cười nói:

– Ngươi xem, Đại sư huynh cũng ủng hộ ngươi đấy.

Gãi gãi đầu, trên mặt hạt y thanh niên càng thêm càng đỏ.

Vèo! Vèo! Vèo!

Ba người cưỡi trên Hắc Phong Điêu thẳng tắp bay vút, tạo nên một vệt sáng dài đen ở phía sau.

Tốc độ của Hắc Phong Điêu rất nhanh, đã vượt qua những người đang lần lượt chạy đi, lúc vượt qua bốn người song song thì thanh niên anh tuấn vô thức liếc qua. Cái liếc xuống này, khiến ánh mắt của hắn rốt cuộc không cách nào chuyển dời đi được nữa, dù là lúc Hắc Phong Điêu vượt qua bốn người thì hắn cũng quay đầu lại nhìn, còn cố ý giảm thấp tốc độ Hắc Phong Điêu xuống nữa.

Quan sát bốn người, bốn người theo thứ tự là hai nam hai nữ, người trẻ tuổi bên trái tướng mạo bình thường, khí tức cũng bình thường, không có chỗ nào đặc biệt cả. Phía bên phải người trẻ tuổi bình thường là một nữ tử có dung mạo tương đối xinh đẹp, dáng người uyển chuyển thướt tha, mặc kệ đặt ở đâu cũng đều là một mỹ nữ. Bất qua loại mỹ nữ cấp bậc này thanh niên anh tuấn đã thấy rất nhiều nên cũng không quá để ý, đáng để hắn chú ý chính là người trẻ tuổi áo lam. Người này eo đeo trường kiếm, khuôn mặt thanh tú tuấn dật, ánh mắt tuy rằng rất ôn hòa, nhưng rơi vào trong mắt thanh niên anh tuấn liền cảm giác được một loại ý chí lăng lệ ác liệt. Nếu như nói người trẻ tuổi áo lam khiến hắn phải nhìn mấy lần, vậy thì cô gái áo tím bên cạnh chính là khiến cho hắn không thể nào dời mắt nổi. Thế gian lại có mỹ nữ có thể cùng sánh với Lôi Chi Công Chúa, bất kể là tướng mạo, khí chất đều thuộc loại khuynh quốc khuynh thành. Cho dù thanh niên anh tuấn đã nhìn quen mỹ nữ thiên hạ, thì tim cũng không khỏi đập rộn lên.

Rống!

Hắc Phong Điêu tạo ra trong hư không một hình vòng cung, chặn trước đường đi của bốn người.

– Đại sư huynh, ngươi sao vậy?

Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần và hạt y thanh niên khó hiểu, không phải chuyển hướng đấy chứ.

Bốn người thấy có người cản đường thì lập tức dừng lại.

Đúng là bốn người Diệp Trần.

– Bốn vị, tại hạ Ngự Thú Môn Mạc Tường.

Thanh niên anh tuấn nhảy xuống từ Hắc Phong Điêu, chắp tay ôm quyền.

Diệp Trần hỏi:

– Chuyện gì?

Mạc Tường cười cười

– Gặp tức là có duyên, ta đoán chắc là các ngươi đi Lôi Đô phải không, chúng ta vừa vặn cũng đi Lôi Đô, không bằng kết bạn đồng hành đi!

– Chuyện gặp nhau thì nhiều lắm, cũng không hẳn là duyên phận.

Diệp Trần thản nhiên nói.

– Ha ha!

Mạc Tường lơ đễnh, nhìn về phía Mộ Dung Khuynh Thành nói:

– Không biết tính danh của cô nương, mong rằng hãy nói cho Mạc Tường được rõ.

Mộ Dung Khuynh Thành có chút sửng sốt một chút, nói:

– Nếu ngươi đã thập phần để ý đến duyên phận, vậy thì cứ xem duyên phận đi.

Cốc Du Vân sao lại không nhìn ra Mạc Tường là bị Mộ Dung Khuynh Thành mê hoặc chứ, có chút buồn cười.

– Cô nương nói cũng đúng, bất quá ta thủy chung vẫn tin tưởng rằng giữa chúng ta có duyên phận, gặp lại ở Lôi Đô.

Liên tục bị cánh cửa đóng sập vào mặt, Mạc Tường cũng không căm tức, hắn biết rõ lúc này phải nên biết tiến thối, nếu ấn tượng đầu tiên mà không tốt thì… về sau cần phải nổ lực rất nhiều mới có thể đền bù lại.

Phi thân nhảy lên Hắc Phong Điêu, Mạc Tường quay đầu

– Lôi Đô cũng không bình yên như các ngươi nghĩ, nếu có phiền toái gì thì có thể báo tên ta ra, gặp lại.

Gáy!

Nói xong, cũng không quay đầu lại, cưỡi trên Hắc Phong Diêu ly khai.

Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần và hạt y thanh niên không biết ra sao, cười khổ một tiếng, khống chế Hắc Phong điêu đuổi sát theo sau.

Đợi đến khi ba người ly khai.

Cốc Du Vân nói:

– Ngự Thú công tử Mạc Tường, đại đệ tử của Ngũ phẩm tông môn – Ngự Thú Môn, ở Lôi Vực là một thiên tài gần với Lôi Chi Công Chúa, một thân thực lực ước chừng có thể xếp vào top 10 ở Nam Phương Vực Quần, không thể tưởng được lại gặp phải ở chỗ này.

– Ngự Thú công tử Mạc Tường!

Diệp Trần thu hồi ánh mắt, hắn có thể cảm nhận được đối phương rất mạnh. Khí tức của tên kia thập phần tinh thuần, thử dò xét thì thấy độ tình thuần Chân Nguyên của đối phương cũng đạt đến trình độ thập phần cao siêu. Ở trong mắt Diệp Trần thì ngoại trừ Mộ Dung Khuynh Thành ra hắn chính là người trẻ tuổi mạnh nhất hiện nay.

– Chúng ta đi thôi!

Cường giả trẻ tuổi ở Lôi Đô nhiều như mây, bọ họ đã sớm chuẩn bị tư tưởng, nếu một Ngự Thú công tử Mạc Tường đã khiến cho bọn họ kinh ngạc thì khi đến Lôi Đô chẳng phải sẽ kinh ngạc đến chết luôn sao.

Chuyện của Mạc Tường rất nhanh liền bị bọn hắn quên đi, nhanh chóng chạy tới phương hướng Lôi Đô.

Càng tới gần Lôi Đô, bốn người càng nhìn thấy nhiều thanh niên tuấn kiệt, trong đó không thiếu những thiên tài lợi hại được bài danh hàng đầu. Khí chất của nguyên một đám thiên tài này rất đặc biệt, hoặc khí vũ hiên ngang, hoặc tướng mạo phong nhã, hoặc ngọc thụ lâm phong, hoặc diễm lệ vô song, không ai không phải là nhân trung long phượng, từng người đứng chễm chệ tại địa bàn của mình.

Chương 447: Ăn cái bàn

Đương nhiên, đã đến Lôi Đô thì là Long cũng phải cuộn mình, là Hổ cũng phải nằm xuống. Ai cũng biết, Lôi Đô không phải là địa phương nào khác, ở đây mới thật sự là ngọa hổ tàng long, hội tụ toàn bộ tuyệt đỉnh thiên tài của Nam Phương Vực Quần và mấy vực lân cận. Ngoại trừ mấy người Lôi Chi Công Chúa, Thiên Thư công tử thì ai dám hung hăng càn quấy, cho dù có người hung hăng càn quấy thì đó cũng là chuyện của quá khứ rồi.

– Lôi Đô, ta ngược lại muốn xem ở đó có bao nhiêu thiên tài!

– Lần này ta tới nhất định phải bỗng nhiên nổi tiếng.

– Theo ta thấy thì những người dương danh bên ngoài kia, không có ai có thể mạnh hơn ta cả!

Trên đường, bốn người Diệp Trần không phải nghe được nhưng thanh âm kiểu thế chỉ một lần, trong lúc âm thầm buồn cười thì cũng bắt đầu cảm nhận được hào khí tranh phong đang tràn ngập.

Lôi Đô là thủ đô của Lôi Chi Đế Quốc, cũng là đệ nhất đại thành của Nam Phương Vực Quần, một trong mười hai tòa thành lớn của Chân Linh đại lục, trên trời thì được xưng là Lôi Cung, dưới đất được gọi là Lôi Đô.

Sự to lớn của Lôi Đô, khó có thể diễn tả bằng ngôn từ.

Bốn người Diệp Trần đứng ở ngoài hơn mười dặm, trông thấy chính là một dải hắc tuyến không biết dài đến bao nhiêu, hắc tuyến chính là tường thành của Lôi Đô tường thành, mà ở bên trong tường thành, kiến trúc san sát nhau, cao rộng không biết bao nhiêu mà kể. Còn chưa đến gần, khí tức cổ xưa rộng lớn đã đập vào mặt, khiến cho người khác thở không thông.

Nhớ rõ lúc trước khi tiến vào Vũ Thành, Diệp Trần cũng từng bị trấn trụ. Nhưng nếu lấy Vũ Thành so với Lôi Đô vậy thì chả khác nào mang chiếc lều nhỏ ra so với nhà lớn xa hoa, bất kể là quy mô, hình dáng hay là khí thế đều không cùng một cấp bậc. Rất khó tưởng tượng được, tòa thành thị này phải bỏ ra bao nhiêu năm mới kiến tạo lên được.

Đây là một tòa cổ khanh đã sừng sững vài vạn năm, là Nam Phương Vực Quần đệ nhất thành, cũng là một trong mười đại thành của Chân Linh đại lục.

Đến gần, hình dáng của Lôi Đô ngày càng rõ ràng, khí tức cổ xưa rộng lớn tựa hồ cũng khiến cho không khí bắt đầu ngưng trệ… trông thấy toà thành thị cổ xưa cực lớn này, mỗi một người đều nhịn không được trở nên an tĩnh lại, sợ hành vi của mình sẽ quấy rầy một thứ nào đó.

– Lôi Đô!

Hai chữ cổ được khắc phía trên cửa thành của tường thành. Chữ “Lôi” tựa như Lôi Đình tung hoành, khí phách Vô Song, chữ “Đô” đóng đô thiên hạ, mang cho người ta cảm giác an tâm.

– Hay cho một tòa Lôi Đô!

Dưới cửa thành, Diệp Trần ngửa đầu nói khẽ.

Tiến vào Lôi Đô thì khí tức của tòa cổ thành này lại có biến hóa rất nhỏ, trong cổ xưa bao la mờ mịt sẽ khiến người ta cảm nhận được một cỗ phồn hoa sáng chói thiên cổ không thay đổi, phảng phất như tuế nguyệt cũng không thế khiến nó mất đi sắc thái, cho đến ngày nay, nó vẫn như trước là tòa thành thị phồn hoa nhất.

Trên đường phố rộng lớn, ngựa xe như nước, tiếng người huyên náo, phóng mắt nhìn lại, đầu người đông nghịt phủ kín mỗi một góc nhỏ, cửa hàng quán rượu cao ngất ở hai bên giống như là đê chặn nước sông, bao phủ hoàn toàn dòng người như thác lũ vào trong.

Cơ hồ thì cứ trong mười người thì có một người trẻ tuổi, trong mười người trẻ tuổi lại có một thiên tài, trong mười thiên tài lại có một tuấn kiệt đủ cho người khác phải ghé mắt

Không biết có phải do nguyên nhân Long Mạch chi khí tràn đầy hay không mà Diệp Trần tựa hồ như nghe được vô số tiếng long ngâm, âm thanh văng vẳn. Tiếng “Long Ngâm” như có như không này cũng không phải là Long Ngâm thật sự, nếu nói đúng ra thì là tiếng thú chiếm đa số, có thể gọi là Văn Long Hống Khiếu. Mà ở trên không Lôi Đô, khí lưu bắt đầu khởi động, thay đổi bất ngờ, nếu cẩn thận nhìn tới thì sẽ nhìn thấy từ chỗ nào đó bay ra rất nhiều khí lưu hình rồng.

– Rốt cục cũng chờ đến Vũ Đạo Trà Hội hai năm một lần, Hoàng Nguyên ta nhất định phải phong quang một phen, ít nhất phải để cho người khác biết rõ tên của ta mới được.

Một ít người trẻ tuôi vừa ra khỏi cửa nhiệt huyết sôi trào, hai mắt tỏa ánh sáng.

– Vũ Đạo Trà Hội lần này thanh niên tuấn kiệt tham gia chiếm đông nhất, muốn để cho người khác nhớ rõ danh tự, không có một hai tuyện chiêu đặc biệt thì không thể nào. Hoàng huynh, tốt nhất là ngươi nên chuẩn bị tư tưởng đi, miễn cho chênh lệch quá lớn, không chịu nổi áp lực.

Người trẻ tuổi bên cạnh có chút kinh nghiệm nhắc nhở.

Quán rượu ở Lôi Đô nhiều không kể xiết, ở ngã tư đường thứ nhất, một quán rượu xa hoa lộng lẫy tọa lạc ở đâu đó, bốn người Diệp Trần đi vào.

– Chưởng quầy, cho chúng ta bốn gian phòng khách.

Chưởng quầy liếc nhìn bốn người, mặt mang vẻ xin lỗi nói:

– Thật có lỗi, tửu lâu chúng ta đã đầy, nói đúng ra thì đã đầy từ ba ngày trước cơ.

Bốn người bất đắc dĩ, đành phải chọn một nơi khác

Kết quả cũng giống hệt trước kia, tất cả các tửu điểm nhìn có vẻ huy hoàng xa hoa thì đều đã đầy khách, không tìm ra một gian phòng trống nào cả.

Lúc này, Cốc Du Vân nói với Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành:

– Vũ Đạo Trà Hội sắp diễn ra, người ở Lôi Đô khẳng định sẽ rất nhiều, bốn người ở cùng một chỗ rất khó tìm được quán rượu nào còn trống cả bốn phòng, không bằng chúng ta tách ra đi! Như vậy thì xác suất thành công sẽ lớn hơn một nửa rồi.

Diệp Trần gật gật đầu, đối phương nói không sai, hai người tìm một tửu điếm sẽ tương đối dễ dàng hơn một chút, huống chi hắn và Cốc Du Vân cũng không quen thuộc lắm, lúc này tách ra thì đúng quá rồi.

Rốt cục, ở một khu vực tương đối vắng vẻ của Lôi Đô, hai người cũng đã tìm được một quán rượu có quy mô tầm trung, bên trong còn thừa lại ba phòng trống.

Nếu là bình thường thì quán rượu bực này có thể có ba thành lưu lượng người ở đã là tốt lắm rồi. Nhưng hôm nay, cả một quán rượu đều tràn ngập tiếng chuyện trò, hào khí thập phần sôi động.

– Hai vị, thỉnh bên này.

Điếm tiểu nhị đi phía trước. Đã đến lầu ba, Diệp Trần chọn một phòng trọ ở bên ngoài, còn phòng của Mộ Dung Khuynh Thành ở trong một lối nhỏ.

Phòng trọ coi như rộng rãi sạch sẽ, có một phòng ngủ, một đại sảnh cùng với một phòng tắm, trên mặt đất có phủ một tấm thảm hoa, nhan sắc tao nhã.

Ngây người trong phòng khách một hồi, sắc trời bắt đầu tối, Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đồng loạt đi xuống lầu, đến đại đường tầng hai.

Đại đường tầng hai tương đối náo nhiệt, phần lớn là nam nữ trẻ tuổi.

– Các ngươi nghe gì chưa, nơi Phù Quang Vực của Thiên Thư công tử vừa xuất hiện một thiên tài lợi hại, tuổi còn trẻ đã cô đọng được Vũ Hồn chính thức, cũng đã đánh bại đệ nhị thiên tài của Kim Sa Vực, danh tiếng quá lớn, vẻn vẹn chỉ dưới mỗi Thiên Thư công tử. Ngày hôm qua hắn lại ở trên tây khu bỉ vũ tràng đánh bại hơn mười tên thiên tài trẻ tuổi, không một thua trận.

– Đệ nhị thiên tài của Kim Sa Vực gọi là Vạn Trác Minh a! Thực lực của Vạn Trác Minh không thể khinh thường mà hắn cũng có thể đánh bại thì Vũ Đạo Trà Hội lần này ngày càng đặc sắc rồi.

– Cũng không phải thế, những năm gần đây, thiên tài lợi hại xuất hiện nguyên một đám, đè ép các thiên tài có uy tín lâu năm xuống, nói không chừng lần này sẽ xuất hiện một thiên tài cấp Chân Long có thể đánh bại cả Thiên Thư công tử và Lôi Chi Công Chúa ấy chứ.

– Khả năng rất nhỏ, những thiên tài khác còn có thể vượt qua, nhưng các loại Chân Long thiên tài như Thiên Thư công tử đã đạt tới đỉnh, muốn uy hiếp được bọn hắn thì cấp bậc Tinh Cực Cảnh không hề có khả năng.

– Vũ Đạo Trà Hội còn chưa bắt đầu, sao ngươi biết là không có khả năng chứ.

– Hắc hắc, nếu có thiên tài như vậy thì ta sẽ ăn hết cả cái bàn này.

– Ta không tin, cái bàn này ta lưu lại bảo tồn cho người.

– Bảo tồn thì bảo tồn, nhưng nếu không có thì làm sao?

– Ta đây cũng ăn hết cái bàn đó.

Nghe hai người đối thoại, nhiều người ở xung quanh cảm thấy rất hứng thú, bất quá tuyệt đại đa số mọi người đều ủng hộ người thứ hại, dù sao thiên tài cấp Chân Long cũng không phải là củ cải trắng, nói xuất hiện liền xuất hiện.

Thanh niên tuấn kiệt chuẩn bị bảo tồn cái bàn cười lạnh, thầm nghĩ: “Không có khả năng tuyệt đối thì sao ta lại nói ra chứ, sư phụ của ta chính là Tinh Tượng đại sư, ba ngày trước hắn đã có nói qua, nói trên không Lôi Đô hỗn loạn một mảnh, gió nổi mây phun, ngoại trừ ba đầu Chân Long còn có thêm rất nhiều Giả Long, trọng yếu hơn là ở khu vực phía nam rõ ràng lại có một đầu Chân Long đang tới gần, việc này ở những lần thiên tài hội tụ trước kia chưa từng phát sinh, cho nên cục diện tam Long tranh phách trong lần này đã không còn khả năng nữa, khu vực phía nam sẽ xuất hiện một đầu Chân Long càng thêm uy thế, người mà trong tương lai thanh thế của hắn khiến cho ba đầu Chân Long kia cũng không dám tới gần. ”

Hắn biết rõ, sư phụ nói Chân Long Giả Long chính là một loại dị tượng hư vô mờ mịt không thể nào sờ tới được, chỉ có nhân tài tinh thông phong thủy tinh tượng mới có thể cảm giác thấy. Đương nhiên, vương giả Sinh Tử Cảnh cũng có thể thấy, hơn nữa, vương giả Sinh Tử Cảnh còn có thể ảnh hưởng đến phong thủy tinh tượng nữa.

“Tiểu tử, chờ ăn cái bàn đi! Bất quá ta nên đổi lại một chút, để cho ngươi ăn một cái bàn thì sao đủ chứ, ít nhất phải nhiều hơn một chút nữa. ”

Mang tâm tư ác độc như vậy, người trẻ tuổi cốt cách thanh kỳ lặng yên ly khai quán rượu.

Nhìn qua người trẻ tuổi ly khai, Diệp Trần cười cười, cùng Mộ Dung Khuynh Thành tìm một bàn trống ngồi xuống.

Một quán rượu khác cách đó không xa.

– Không đi ra không biết, sau khi đi ra mới biết được thiên tài trong thiên hạ lại nhiều đến thế, chúng ta chẳng khác nào ếch ngồi đáy giêng cả.

Lý Đạo Hiên uống một ngụm rượu, cảm khái nói.

Nghiêm Xích Hỏa nói:

– Sao thế, ngươi sợ.

Lý Đạo Hiên lắc đầu,

– Không phải sợ, mà là kích động.

– Thế mới đúng là ngươi

Quan hệ giữa Nghiêm Xích Hỏa và Lý Đạo Hiên rất kỳ quái, vừa là bằng hữu, cũng là đối thủ. Lúc Diệp Trần còn chưa xuất hiện thì bọn hắn tranh đấu gay gắt, nhòm ngó đệ nhất bảo tọa của Tiềm Long Bảng, đến khi Diệp Trần xuất hiện thì bọn hắn cũng không cải biến mối quan hệ.

Đặt chén rượu xuống, Lý Đạo Hiên nhìn ra phía ngoài cửa sổ, nói:

– Không biết bọn hắn ở nơi nào?

Hắn nói chính là Tư Không Thánh và Diệp Trần. Nam Trác Vực, cũng chỉ có hai người kia là tương đối cường thế. Một người có Vương giả huyết mạch, trời sinh có được Vương giả chi tướng. Một người thì mới xuất hiện, ngạnh sanh sanh cải biến cục diện lâm thời, bất cứ thứ gì cũng không ngăn được hắn quật khởi.

– Tư Không Thánh nhất định sẽ xuất hiện, Diệp Trần thì ta không biết.

Nghiêm Xích Hỏa rất rõ Tư Không Thánh, niên kỷ nhỏ hơn hắn, nhưng so với hắn càng có mục tiêu, hắn không tin sau khi đối phương bại bởi Diệp Trần sẽ dần dần trầm luân. Đả kích sẽ chỉ khiến hắn càng cường đại hơn, càng dễ đạt tới đỉnh phong hơn thôi. Nếu như Diệp Trần không xuất hiện, Nghiêm Xích Hỏa ngược lại cho rằng con đường trở thành vương giả Sinh Tử Cảnh của hắn sẽ nhấp nhô ấy chứ. Dù sao trong lịch sử cũng không có một thiên tài nào có thể dễ dàng trở thành Vương giả cả.

Về phần Diệp Trần, Nghiêm Xích Hỏa quả thật nhìn không thấu. Hắn tựa như mây trên trời, tụ tán vô thường, hoặc như gió, vô hình vô tướng, khiến cho cảm giác của hắn dị thường quái dị, lại dị thường khủng bố. Trận đấu Tiềm Long Bảng lần đó là lần đầu tiên hắn có chút thất thố, bức thiết muốn chiến thắng. Hiện giờ xem ra, trong tiềm thức của bản thân lúc đó đã cho rằng sẽ không bao giờ siêu việt hắn được cho nên không có chút cơ hội nào cả.

– Đúng vậy! Ta cũng cho rằng như thế, bất quá ta vẫn tin hắn sẽ đến, bất kể là cố ý hay là vô tình.

Lý Đạo Hiên uống một ngụm rượu.

– Trực giác Kiếm Khách sao?

Nghiêm Xích Hỏa cảm thấy Lý Đạo Hiên càng ngày càng thâm sâu khó lường rồi.

Lý Đạo Hiên lắc đầu, nói là trực giác cũng không chính xác, hẳn là chấp nhất thì đúng hơn!

Hai người ngồi trong hành lang quá mức bắt mắt, một người là đao khách, một người là kiếm khách, đao khí và kiếm khí vô hình đan vào cùng một chỗ, va chạm phát ra hỏa hoa vô hình, khiến cho xung quanh không ai nguyện ý muốn đến gần, thỉnh thoảng lại ghé mắt nhìn qua, nội tâm thầm suy đoán đây là thiên tài của vực nào.

Quay lại đại đường lúc trước

Diệp Trần cười cười

– Thật trùng hợp, phụ cận có người quen.

Hắn không thúc dục linh hồn lực, bất quá khí tức đối bính giữa Nghiêm Xích Hỏa và Lý Đạo Hiên vẫn bị hắn cảm giác được. Đao và kiếm ở cùng một chỗ, cho đến giờ đều là trạng thái tranh phong, không phải là do cá nhân, mà là đao đạo và kiếm đạo trời sinh chống cự lẫn nhau, ai cũng không muốn bị áp chế cả. Lông mày Mộ Dung Khuynh Thành nhíu lại, nàng không cảm ứng được gì cả, sự cảm ứng khí tức của đối phương quá nhạy cảm rồi, khí tức ở bốn phương tám hướng nhiều không kể xiết, giao hòa cùng một chỗ, hỗn loạn một mảnh, muốn phân biệt được có phải là người quen hay không thì độ khó lớn khó có thể tưởng tượng được.

Thời gian Diệp Trần và Mộ Dung Khuynh Thành đến Lôi Đô không sớm cũng không muộn, sau khi nghỉ ngơi một ngày, Vũ Đạo Trà Hội đã chính thức bắt đầu vào sáng sớm ngày thứ ba.

Sáng sớm ở Lôi Đô khác với ngoại giới, sương mù mang theo một tia lam nhạt, đây cũng không phải là do sương mù có vấn đề mà là kiến trúc ở Lôi Đô có vấn đề. Kiến trúc ở Lôi Đô không phải được kiến tạo từ vật liệu bình thường mà là một loại Lôi Vân Thạch đặc thù.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn ^^!
https://audiosite.net
Đoạn cuối tập 185 ( đã full nhé bạn )CÒn 186 là ngoại truyện nhé bạn ^^!
https://audiosite.net
Bên mình không có app nhé bạn :)
https://audiosite.net
Lê Tài 6 ngày trước
Mình gắng nghe hết rồi nhưng chắc đợi sửa xong nghe lại vì lỗi bị từ hơi sớm đến hết truyện(tầm chương 70 đến cuối bị hết). Hơi dính bộ này 🤣 cám ơn và chúc trang phát triễn
https://audiosite.net
Alex tran 6 ngày trước
Web có app ko ad nhỉ 😙
https://audiosite.net
Tun 7 ngày trước
full cả bộ r ạ?
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã thông báo tập 191 trờ đi mình đã fix lại ^^!Ngoài ra sever 2 ( Dự phòng hoạt động bình thường nhé )^.^
https://audiosite.net
Cảm ơn bạn đã góp ý :)☣ Mình cũng không rõ lém, mình cũng check qua bên gốc truyện sơ bộ đúng là có chút nhầm lẫn..!☣ Mình đã bảo các bạn ý bạn chút thời gian làm lại bộ này rồi nhé ^^!☣ Trên FB mình cũng có nói do quá trình dung hợp 1 số trang khác thành 1 nhóm hội mê truyện mấy anh em cùng đam mê quy về 1 mốt toàn gà nên sảy ra mất audio và truyện gần như up lại đó bạn :).☣ Số lượng tuy lớn nhưng vấn đề nằm khâu đoạn di chuyển, nhóm mình khá nhiều bạn chỉ chuyên yotube không bị sửa audio hay up lên website đôi khi còn xóa nhầm dẫn đến việc phục hồi cũng phát triển thành 1 cộng đồng dành cho các đạo hữu mê truyện trở nên khá khó khăn.☣Rất mong bạn và chư vị đạo hữu khác thông cảm ^^!
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mình toàn nghe sv 2. Nhưng k phải lỗi loạn chương. Mà bị loạn câu trong chương á b. Từ chương tầm 70 về cuối là bị hết. K chương nào k bị. Kiểu mở bài nằm ở thân bài mà kết bài lại nằm ở mở bài còn thân bài lại nằm ở đâu đâu. Đôi khi còn loạn 2 chương sát nhau làm thành 1 chương loạn đầu mở kết 😂 mình thấy sửa lại chắc củng mệt mõi nhĩ 🤣
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Đã fix lại theo yêu ^^!Cảm ơn bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 tuần trước
Chào bạn ^^bạn có thể chuyển sang sever 2 nghe nhé :DCòn ad hội trưởng ba cậu ý mới ngã xe vì vậy các bạn thông cảm nhé Gần nhất mình sẽ thay ad duyệt bài cũng như kiểm duyệt lại audio mình để ý kỹ hơn rất mong các bạn thông cảm.Đa Tạ
https://audiosite.net
Lê Tài 2 tuần trước
Mong ad sửa lỗi loạn câu ở mỗi chương vs ạ. nghe gắng từ tập 7 tới tập 54 k chương nào k bị. Đau đầu lắm ạ 🥲 chắc bị lỗi tới hết truyện luôn quá