1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast
  4. Tập 10 [Chương 81 đến 96]

Kiếm Đạo Độc Tôn Audio Podcast

Tập 10 [Chương 81 đến 96]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 91: Một bước đánh bay

Ngô Tông Minh ngạc nhiên nói:

– Ngươi xác định là Từ Tĩnh sư tỷ?

Diệp Trần gật gật đầu,

– Ta từng gặp qua Từ Tĩnh sư tỷ và trò chuyện với tỷ ấy mấy câu.

– Từ Tĩnh sư tỷ trước mắt là đệ tử hạch tâm xếp hạng thứ tám, nghe nói thực lực của tỷ ấy không chỉ có vậy, cũng không biết là thật hay giả.

– Có lẽ là thật.

Lúc trước vô tình nhìn thấy Từ Tĩnh luyện công, Diệp Trần nghĩ rằng mình đã nhìn ra thực lực đối phương, tưởng khí lực của nàng chỉ khoảng ba bốn ngàn cân, chiến đấy lực đúng là rất mạnh, chỉ là bây giờ thì không nghĩ thế, cảnh giới tăng lên, hồi tưởng lại cảnh tượng đó, xác định đối phương vẫn chưa phát huy toàn lực, cùng lắm chỉ dùng ba phần, sức lực tích lũy trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn phóng thích.

Từ Tĩnh bất ngờ xuất hiện khiến sắc mặt Âu Dương Minh tái nhợt, hôm nay hắn xuất môn hình như không xem xét hoàng lịch, bao nhiêu chuyện không theo ý muốn, Sát không bá thoái bí tịch không mua được, Liệt không đao không mua được, bây giờ đến Càn khôn vô cực công cũng có cảm giác như sắp tuột khỏi tầm tay.

– Ta không tin không mua được Càn khôn vô cực công.

Nội tâm giận dữ gầm lên một tiếng, Âu Dương Minh tăng lên năm trăm vạn lạng.

Từ Tĩnh thanh âm bình thàn, nói với ba vị sư muội cùng phòng bao:

– Các ngươi đưa hết tiền ra đây cho ta mượn.

– Sư tỷ, muội cho tỷ mượn, tuyệt đối không được để Âu Dương Minh có được Càn khôn vô cực công.

Lưu Vân Tông nữ đệ tử đều rất đẹp, mỗi người lấy ra một xấp kim phiếu đưa cho Từ Tĩnh.

Đếm kim phiếu, Từ Tĩnh ngẩng đầu,

– Sáu trăm vạn lạng!

– Tốt, sáu trăm vạn lạng, hôm nay đã phá kỉ lục hội đấu giá nhỏ, còn ai gia giá nữa không, phải biết tác dụng trấn áp chân khí của Càn khôn vô cực công rất hiếm gặp, mất đi cơ hội lần này, sau này muốn gặp cũng khó.

Lão giả áo vàng lửa ngòi thổi gió.

Đáng tiếc, dù hắn có nói rách miệng cũng không có ai gia giá, sáu trăm vạn lạng vàng thực sự quá cao, Vong Ưu Thành đại gia tộc không thiếu, nhưng cũng không có cách nào một lúc điều động từng ấy vàng, huống hồ Càn khôn vô cực công chỉ là công pháp phụ trợ, không thể trực tiếp gia tăng lực chiến đấu, tiêu sáu trăm vạn lạng mua nó có chút không đáng, thép tốt phải dùng trên lưỡi đao.

Từ Tĩnh thì không nghĩ vậy, Càn khôn vô cực công mặc dù không thể gia tăng lực chiến đấu của nàng, nhưng sau này sẽ trợ giúp rất nhiều, sau khi đột phá cảnh giới không cần lo lắng hiện tượng chân khí hư phù nữa, vô hình trung rút ngắn thời gian tiến giai tu luyện.

Lắc lắc đầu, lão giả áo vàng biết sáu trăm vạn lạng vàng đã là con số cuối cùng.

– Sáu trăm vạn lạng lần một,…, sáu trăm vạn lạng lần ba, thành giao! Chúc mừng tiểu thư ở phòng bao số mười hai.

Không cần hắn nói nhiều, tự có người đưa Càn khôn vô cực công đến.

Khiến Đường Mãn Lâu và Lý Linh ngạc nhiên là, Âu Dương Minh không giận mà ngược lại trở nên bình tĩnh hơn, ánh mắt thâm trầm nội liễm, thỉnh thoảng lại có lãnh quang lóe lên, không biết đang nghĩ gì.

Tiếp theo chỉ còn ba món bảo vật, mỗi món đều bán với giá trên trời, nhưng cao nhất cũng chỉ bốn trăm năm mươi vạn lạng vàng, không thể vượt qua giá trị Càn khôn vô cực công.

Hội đấu giá kết thúc viên mãn, trong tràng mọi người nối đuôi đi ra.

Mở cửa phòng bao, Diệp Trần nói:

– Đi thôi!

Vặt một trái nho bỏ miệng, Ngô Tông Minh tâm trạng rất tốt, chỉ muốn lập tức quay về Lưu Vân Tông, uống Quy Chân Đan.

Hai người đi ra khỏi phòng bao, đi về phía lối ra.

– Tiểu tử, thì ra người là đệ tử Lưu Vân Tông!

Vị trí lối vào, năm thanh niên đứng sẵn ở đó, trong đó có Đường Mãn Lâu và Lý Linh, bên cạnh có ba người chưa từng gặp, thanh niên cầm đầu mặc một bộ y bào màu tím vàng, hai chân rất dài, thân cao đủ một mét chín.

Diệp Trần thản nhiên nói:

– Có chuyện gì không?

– Không có gì, Âu Dương sư huynh ta muốn mời ngươi đến Phúc Tiên đại tửu lầu uống rượu, hi vọng ngươi nể mặt.

Một người trong đó âm trầm nói.

– Xin lỗi, không rảnh.

Diệp Trần lướt ngang hai bước, đang định rời đi.

Người kia ngăn lại,

– Sao, chút thể diện cũng không cho, nếu như nửa thân kiếm gãy đó không phải Âu Dương sư huynh nhường cho ngươi, ngươi tưởng mình sẽ có được chắc.

Bên kia, Âu Dương Minh mặt lộ cười lạnh, vốn dĩ hắn không có tâm trạng tìm Diệp Trần gây chuyện, chỉ muốn biết tông môn nữ đệ tử tranh giành Càn khôn vô cực công với mình là ai, trải qua một phen tìm hiểu, mới biết đối phương có bốn người, trong đó ba người thân khoác trang phục Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông, người còn lại trên tay áo cũng có kí hiệu của Lưu Vân Tông, bây giờ thấy Diệp Trần cũng là Lưu Vân Tông, nhất thời nảy ra ý định.

Ngô Tông Minh trừng mắt, nói:

– Trên hội đấu giá không cạnh tranh được bảo vật là người không có bản lĩnh, liên quan gì đến bọn ta, bọn ta cần các ngươi nhường sao?

– Hừ, Âu Dương sư huynh mời các ngươi uống rượu là nể mặt các ngươi, đừng rượu mời không uống uống rượu phạt.

Một Đệ tử nội môn Tử Dương Tông trầm giọng nói.

Diệp Trần còn tưởng là Đường Mãn Lâu làm loạn, bây giờ xem ra không phải vậy, lạnh nhạt nói:

– Tránh ra, đừng cản đường.

Hai người đang định nổi giận, Âu Dương Minh nói:

– Thanh niên Thiên Phong Quốc, nhiều người muốn mời ta uống rượu đều rất khó, hôm nay Âu Dương Minh ta mời người uống rượu, không đi cũng phải đi, không phải do các ngươi quyết định.

– Khẩu khí lớn quá, để ra xem Tiểu thần thối Âu Dương Minh định mời Đệ tử Lưu Vân Tông bọn ta uống rượu kiểu gì.

Sau lưng Diệp Trần và Ngô Tông Minh, truyền đến giọng nói của Từ Tĩnh.

– Từ sư tỷ.

Diệp Trần và Ngô Tông Minh gật gật đầu.

Từ Tĩnh đi lên trước, bên cạnh còn có ba nữ đệ tử Lưu Vân Tông.

Âu Dương Minh nheo mắt,

– Ngưng Chân Cảnh hậu kì, chẳng trách khẩu khí lớn như vậy, nhưng vẫn còn chưa đủ, Lưu Vân Tông đại sư tỷ Chu Mai của các ngươi mới có tư cách nói chuyện ngang hàng với ta.

– Chu Mai sư tỷ không ở đây, chỉ có Từ Tĩnh ta thôi.

Từ Tĩnh dáng người không cao, Diệp Trần dùng mắt ước đoán, có lẽ chỉ khoảng mét bảy, bộ y phục trắng trên người càng làm thân hình nàng thêm uyển chuyển, nga mi nhạt quét, khí độ trên người không hề thua kém Âu Dương Minh, ẩn hiện một loại bá khí độc đáo, lôi lệ phong hành.

– Ngươi là cái thá gì, dám nói như vậy với Âu Dương sư huynh.

Lối vào của tràng đấu giá Tây Bắc rất rộng, đủ ba bốn trượng, Đệ tử nội môn Tử Dương Tông ban đầu không thấy có động tác gì, một chưởng đẩy tới, chân khó cực nóng tổ hợp thành hồng hoàn khổng lồ, bao phủ toàn thân Từ Tĩnh.

– Cút trở về.

Từ Tĩnh bước lên một bước, không gian xung quanh tựa hồ chấn động, khiến người ta có cảm giác đứng không vững, khí huyết sôi trào, đột nhiên, kim quang hùng hậu chói mắt phun phát, đánh tan hồng hoàn, làm cho đối phương thổ huyết.

Chương 92: Chặn giết trên đường

– Sao lại cường đại như vậy, cùng là Ngưng Chân Cảnh hậu kì vậy mà đối phương chẳng chịu nổi một kích, đến tư cách để Từ Tĩnh sư tỷ ra tay cũng không có.

Ngô Tông Minh thấy Từ Tĩnh vừa tiến lên một bước đã phá vỡ công thế của đối phương, còn khiến đối phương thổ huyết, trong lòng rung sợ.

Diệp Trần cũng chấn động không kém, Từ Tĩnh tấn thăng lên Ngưng Chân Cảnh hậu kì xong còn cường đại hơn so với tưởng tượng.

Lối vào quá dễ làm người khác chú ý, hai bên xung đột thu hút không ít võ giả.

– Nhanh xem, là Đệ tử Lưu Vân Tông và Tử Dương Tông đệ tử, hai bên phát sinh xung đột.

– Tiểu thần thoái Âu Dương Minh liên tục thất thủ, sao chịu bỏ qua, đương nhiên muốn tìm chủ nhân Càn khôn vô cực công gây chuyện, đáng tiếc trong số Đệ tử Lưu Vân Tông này, không có nhân vật bào trấn áp được tràng diện.

– Chưa chắc, nữ đệ tử Lưu Vân Tông kia không phải một bước đánh bay đối phương sao.

Trừ số võ sĩ bị thu hút, người của tràng đấu giá Tây Bắc cũng đến, chỉ một lúc, lão giả áo vàng rẽ đám đông, đi tới nói:

– Các vị, tràng đấu giá Tây Bắc nghiêm cấm đánh nhau, mời các vị nể mặt, nếu không rất khó ăn nói.

Lão giả áo vàng trừ thân phân đấu giá sư, cũng là một Võ giả Bão Nguyên Cảnh sơ kì, vừa nói, một luồng chân khí lập tức ập đến, hình thành nên một bức tường vô hình.

Âu Dương Minh trong lòng biết rất khó động thủ ở đây, thích thú gật đầu mỉm cười nói:

– Sao có thể, ta chỉ muốn mời mấy bị này uống rượu mà thôi, nếu các ngươi có việc, ta đây không miễn cưỡng nữa, chúng ta đi.

Đợi đối phương rời đi rồi, Từ Tĩnh mới nói với Diệp Trần và Ngô Tông Minh:

– Trên đường không an toàn, các ngươi đi cùng bọn ta chứ!

Nhân vật chính đi rồi, những người khác cũng không còn lý do ở lại.

Phiền phức giải quyết xong, lão giả áo vàng thầm cười khổ, đệ tử tông môn mặt dù là những vị khách được tràng đấu giá hoan nghênh nhất, những cũng là những người rắc rối nhất.

Trên bình nguyên Tây Bắc, sáu con tuấn mã phi như bay, cuốn tung bụi mù.

– Không thể tưởng tượng một năm không gặp, ngươi không những trở thành đệ tử nội môn, tu vi cũng tăng lên Ngưng Chân Cảnh trung kì.

Bên cạnh Diệp Trần, Từ Tĩnh nhàn nhạt nói.

Diệp Trần nói:

– Đâu có bằng được sư tỷ, ta thấy cho dù Âu Dương Minh muốn đấu với tỷ cũng chưa chắc chiếm thế thượng phong.

– Ta không dám chắc có thể đánh lại hắn, hắn dù sao là Ngưng Chân Cảnh hậu kì đỉnh phong, nền móng sâu hơn ta, đến Chu Mai sư tỷ cũng nói người này thâm tàng bất lộ, có dã tâm khiêu chiến tam đại công tử, không nhắc hắn, thực lực của ngươi chắc không dừng ở Ngưng Chân Cảnh trung kì đâu nhỉ, toàn thân tràn đầy khí huyết, tinh khí cuồn cuộn, đây là hiện tượng của vạn cân cự lực trở lên.

Từ Tĩnh mới nhìn đã nhận ra điểm khác biệt của Diệp Trần.

Diệp Trần hiếu kì nói:

– Nhìn như thế nào?

– Đây là một môn bí tịch vận chuyển Huyết khí, có thể cảm nhận được khí huyết của đối phương cường thịnh hay không, nói chung, cự lực trên vạn cân tinh khí cuồn cuộn, trên mười vạn cân tinh khí như lang yên, vạn tà bất nhập, cho dù không có môn bí pháp này cũng cảm nhận được, trên trăm vạn cân cự lực trong truyền thuyết tinh khí như cầu vồng, xuyên qua thiên địa, dẫn hạ cửu thiên lôi kiếp, không biết thật giả.

– Còn có chuyện này nữa à, mình thật là ngu dốt.

Diệp Trân trong lòng cảm thán, trăm vạn cân cự lực hội tụ trên một cơ thể nhỏ bé, vậy thì phải đáng sợ thế nào, đủ để nghiền nát tất cả vật thể trên thế giới, bật núi, đâm thủng vỏ trái đất.

Từ Tĩnh nói:

– Không phải ngươi ngu dốt, rất nhiều người đều không có kiến thức phương diện này, ta cũng là đọc được từ một cuốn sách cổ, trên đó ghi, vạn năm trước, có một tông môn tên là Thương Mang Tông, người trong tông tu luyện thân thể, tạp dịch đệ tử cự lực vạn cân, đệ tử ngoại môn cự lực trên ba vạn cân, đệ tử nội môn cự lực năm vạn cân, đệ tử hạch tâm tám vạn cân, trưởng lão ngoại môn hai mươi vạn, trưởng lão nội môn ba mươi vạn, tông chủ và các thái thượng trưởng lão đều tiếp cận hoặc vượt quá năm mươi vạn cân cự lực, cường hoành nghịch thiên, có thể chém giết Đông Hải giao long, Tây Hải thần sa.

Ngô Tông Minh và mấy nữ đệ tử còn lại đều nghe đến mê mẩn, nhưng trong lòng rất hoài nghi, trên thế giới này có người có thể tu luyện khí lực đến năm mươi vạn cân cự lực sao?

– Thương Mang Tông này ở đâu, có phải diệt vong rồi không.

Diệp Trần hỏi.

Từ Tĩnh gật gật đầu,

– Tựa hồ ông trời không cho phép Thương Mang Tông tồn tại, trong vòng một đêm, sơn môn bị san bằng, có người nhặt được một mảnh long lân trong đống phế tích, long lân lờn bằng chậu rửa mặt, chèm sắt như chém bùn, sắc bén vô cùng, nghe đồn, Thần Long đã đến thế gian, tiêu diệt Thương Mang Tông, mảnh long lân đó là dấu vết của trận đại chiến giữa Thương Mang Tông tông chủ và mấy vị thái thượng trưởng lão và Thần Long.

– Thần Long, khoa trương quá! Đó có phải là vị Cường giả Sinh Tử Cảnh siêu việt trong truyền thuyết, bất tử bất diệt, ngao du Thái Hư.

Một nữ đệ tử hoảng hốt nói.

Từ Tĩnh liếc ngang,

– Thế giới rộng lớn, đâu phải là thứ ngươi có thể hiểu hết được, Sinh Tử Cảnh võ giả đó còn ngộ không thấu, huống hồ chúng ta.

Diệp Trần cười khổ, khí lực của hắn tương đương với đám đệ tử tạp dịch của Thương Mang Tông, đệ tử ngoại môn cũng không bằng, thật không biết người của Thương Mang Tông tu luyện thế nào.

Thời gian nửa ngày đi qua, bây giờ đã là giữa trưa.

Mấy người đang ở trung bộ Tây Bắc bình nguyên, phóng tầm mắt ra xa, bầu trời và bình nguyên liền thành một dải, vô biên vô hạn, những đám mây trắng kéo dài đến tận đỉnh đầu.

– Có tiếng vó ngựa!

Tai Diệp Trần hơi động, có tiếng vang.

Từ Tĩnh gật đầu:

– Sớm hơn so với tưởng tượng của ta.

Ngô Tông Minh ngạc nhiên, hỏi:

– Sư tỷ, tỷ biết có người sẽ đến gây chuyện với chúng ta sao.

– Âu Dương Minh và Tây Bắc bình nguyên mã tặc cường đạo có vài mối quan hệ, thường xuyên mượn tay bọn chúng vây giết đệ tử tông môn đối nghịch với hắn, đây không phải lần đầu, cũng không phải là lần cuối cùng, chỉ là không biết là đoàn mã tặc nào.

– Đáng ghét, cấu kết với cả bình nguyên mã tặc.

Ba nữ đệ tử bất bình.

Từ Tĩnh nhìn những đốm đen đang dần tụ lại từ bốn phía, nói:

– Có gì kì quái đâu, mỗi người đều có tác phong hành sự của riêng mình, có hèn hạ giảo hoạt, có đạo mạo hiên ngang, cũng có tàn bạo độc ác, rất nhiều, nhưng chỉ cần nội tâm thông đạt, vô tâm ma, bất cứ ai đều có thể tu luyện đến cảnh giới cực cao, không liên quan gì đến phẩm tính.

– Thật là một cách nhìn nhận cao minh.

Diệp Trần thầm nghĩ.

Chương 93: Kiếm Khí Ngưng Sơn

Cạch cạch cạch cạch cạch…

Những tiếng vó ngựa lộn xộn dần dần phóng đại, mọi người đã có thể nhìn thấy trang phục và tướng mạo của tên mã tặc đi đầu.

– Ta nói động thủ thì bắt đầu giết, sau đó các ngươi đột phá ra ngoài, ta ở lại cắt đuôi.

Từ Tĩnh ngữ khí quyết đoán.

– Sư tỷ!

– Đừng phí lời, trong đó có Bão Nguyên Cảnh cao thủ, không được khinh địch.

Tuấn mã tốc độ rất nhanh, vài lần chớp mắt đã đến trước mặt mọi người, mã tặc số lượng không dưới năm mươi, trong đó có bảy tám người chân khí chấn động mãnh liệt, rõ ràng là Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì, người cầm đầu mặt đầy râu ria, chân khí ngưng tụ tại một điểm, vô cùng thuần túy, thập phần Võ giả Bão Nguyên Cảnh.

Đợi mã tặc còn cách ba mươi bước, Từ Tĩnh quát một tiếng:

– Đột phá, giết.

Vèo!

Vừa nói, Từ Tĩnh thân hóa kim quang, bỏ qua ba mươi bước khoảng cách, một quyền một kích đánh trúng ngực hai Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì.

Diệp Trần tốc độ chậm hơn một chút, Hạc Ảnh Bộ thi triển đến cực hạn, cả người mất đi tông ảnh, dung nhập vào trong không khí.

Sau đó, một Ngưng Chân Cảnh hậu kì tu vi mã tặc đầu nổ tung, hóa thành bụi máu.

Ngô Tông Minh và ba nữ đệ tử biết tu vi của mình yếu hơn, tụ tập với nhau, toàn lực đột phá hướng Tây.

Thủ lĩnh đoàn mã tặc thấy chớp mắt mất đi ba thủ hạ đắc lực, rống lên một tiếng giận dữ, lao vào Từ Tĩnh, chân khí toàn thân lột mất một tầng trên mặt đất, thế đi như điện.

– Phục Ma thần quyền, rung chuyển Thiên địa.

Từ Tĩnh không lùi không tránh, hai quyền như cự ma phá núi, chính diện đối chiến với thủ lĩnh mã tặc.

Phốc! Phốc! Phốc!

Lần này thì đến lượt mã tặc xung quanh, một bị sóng xung kích đánh bay ra ngoài, lăng không thổ ra một ngụm máu tươi.

Lùi ba bước, Từ Tĩnh thần tình bình thản, cử động cuồng phóng vô song, áo trắng bay phấp phới, lần nữa nghênh hướng đối phương, tung ra một quyền chí mãnh.

Bên kia, Diệp Trần bị ba tên Ngưng Chân Cảnh hậu kì tu vi mã tặc vây quanh.

– Tiểu tử, chết cho ta, Sát phá lang!

– Liệt thiểm thương!

– Quỷ khóc lang hào!

Ba người thi triển tuyệt chiêu, định hợp lực tiêu diệt Diệp Trần.

Diệp Trần thân hình mơ hồ bất định, tùy ý lóe lên, tránh tuyệt chiêu của ba người, người còn trên đường, khí thế đã cất cao vô hạn, một quyền đánh ngang.

– Bá đạo hoành hành!

Quyền kình xé rách đại lục, sóng khí hội tụ lao thẳng ra.

Ầm ầm!

Đại địa nổ tung, Ngưng Chân Cảnh hậu kì tu vi mã tặc nổ thành mấy mảnh, máu thịt văng tung tóe.

– Tên này khó giải quyết lắm, người đâu chuẩn bị cung nỏ.

Lệnh ban xuống, mưa tên dày đặc bắn thẳng vào người Diệp Trần, khóa chặt một không gian lớn.

Đinh đinh đinh!

Đáng tiếc, Diệp Trần toàn thân nổi ngọc chất sáng bóng, mũi tên vừa chạm vào, đã gãy thành hai nửa, rào rào bật ra.

Boang…!

Đối diện với trận mưa tên, bên cạnh lại có mấy đại Võ giả Ngưng Chân Cảnh hậu kì nhìn chằm chằm, Diệp Trần không coi thường, lập tức rút Vân Ẩn kiếm.

Chân khí Thuần quân rất có tác dụng với kiếm pháp, một kiếm xuất ra, kiếm quang trắng tuyết như từng đóa liên hoa, phong mang bắn ra tứ phía, cắt vụn đại địa xung quanh Diệp Trần, cùng lúc đó, những tòa hư ảnh như sơn thoắt ẩn thoắt hiện trong kiếm quang, phong mang đến tận cùng, hùng hậu đến tận cùng, cả hai kết hợp làm một, chẳng khác gì đao sơn trong truyền thuyết.

– Kiếm Khí Ngưng Sơn!

Một kiếm bổ ra, kiếm quang vô hạn áp súc, hóa thành một đường kiếm khí vô thô vừa to bắn ra, bởi vì tốc độ quá nhanh, không khí bị rẽ ra như sóng nước, thiên địa nguyên khí hỗn loạn.

Trong mắt mọi người, đây đâu phải kiếm khí, rõ ràng một ngọn núi nghiền tới, nhất thời sản sinh suy nghĩ không thể ngăn cản, khí thế yếu đi tám phần.

Xoẹt!

Đại địa bị cắt nát, đám mã tặc đứng gần dải tuyến đó không phải bị phân thành hai nửa thì bị dư ba của kiếm khí biến thành bụi máu, thi cốt không còn, sau đó, kiếm khí dư thế không tan mà cắt về phía tên thủ lĩnh mã tặc đang áp chế Từ Tĩnh.

– Kiếm khí?

Thủ lĩnh mã tặc cảm nhận được dị biến, quay đầu nhìn, tâm thần chấn động, chỉ có Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì mới phát hiện ra kiếm khí, đó không phải thứ Bão Nguyên Cảnh kiếm khách mới có thể làm được sao? Hơn nữa kiếm khí này không phải kiếm khí bình thường, bên trong ẩn hàm ý cảnh như sơn, nghiền nát tất cả, trấn áp tất cả, đã tiếp cận biên cảnh kiếm ý, thiếu một bước là lĩnh ngộ kiếm ý vô thượng.

Giao thủ mười mấy chiêu, Từ Tĩnh dần dần bị thủ lĩnh mã tặc áp chế ở hạ phong, nhưng cũng giúp nàng nhìn ra võ học đối phương, người này có lẽ là một trong những thủ lĩnh mã tặc có tên tuổi ở Tây Bắc bình nguyên, tên gọi Xích Khôi, mấy năm trước đã bước vào Bão Nguyên Cảnh, chiêu thức đại khai đại hợp, nếu như không phải khí lực mình mạnh, e rằng đến ba quyền cũng không đỡ được.

Chiến một lúc, Từ Tĩnh thấy đối phương di chuyển chú ý lực, không khỏi ngó sang, trong tầm mắt, Diệp Trần trong bộ trường bào nguyệt bạch như một đỉnh núi cao vút, kiêu ngạo xa vời, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại cho người ta cảm giác xa tận chân trời.

– Sư đệ của ta thật lợi hại, trong kiếm pháp có khí tức, chỉ cần cho hắn thời gian, chắc chắn sẽ trở thành kiếm khách cái thế.

Cười ha ha, Xích Khôi rút tay trái, một quyền đánh ra, miệng nói:

– Mặc ngươi kinh tài kinh diễm, cũng chỉ là một Võ giả Ngưng Chân Cảnh trung kì, có thể làm gì được ta,Băng sơn quyền, phá cho ta.

Rắc!

Ý cảnh trong kiếm khí bị phá vỡ đầu tiên, sau đó là kiếm khí, biến mất vô hình.

Nhưng Xích Khôi bản thân cũng cứng đờ, từng sợi kiếm khí nghịch chuyển thuận theo cánh tay, định làm tổn thương căn bản, sau khi phân ra một bộ phận chân khí, mới tiêu trừ kiếm khí uy hiếp.

Từ Tĩnh hiểu ý Diệp Trần, đối phương muốn giúp mình thoát thân, nghĩ sao làm vậy, chân khí toàn thân như lửa cháy bùng, sau gáy sinh ra hai vòng quang hoàn hỏa diễm kim sắc hư huyễn, một lớn một nhỏ, cái nọ lồng vào cái kia.

– Công pháp địa cấp sơ giai: Tam thiên kim sát công!

Diệp Trần vừa nhìn đã nhận ra công pháp mà Từ Tĩnh tu luyện, là công pháp địa cấp sơ giai Tam thiên kim sát công, môn công pháp này bá tuyệt vô song, đệ thất trọng gọi là Kinh tuyệt thiên, đệ bát trọng gọi là Thái cực thiên, đệ cửu trọng là Thiên đỉnh thiên, tam thiên hợp thể, trấn áp vạn vật, không thể ngăn cản, mà Từ Tĩnh rõ ràng tu luyện đến đệ bát trọng, Thái cực thiên cảnh giới, lưỡng thiên hợp thể, uy thế liên tiếp gia tưng, một quyền đánh ra Xích Khôi phải lùi bốn bước, miệng rỉ máu tươi.

– Mở!

Không muốn ham chiến, Từ Tĩnh cứ như vậy mạnh mẽ đâm tới, chân khí kim sắc thiêu đốt trong nháy mắt đánh bay những kẻ cản đường, ngựa cũng không cần, lao về phía bốn người Ngô Tông Minh.

Chương 94: Toái ngọc trùng sinh

– Tốt, lại lần nữa!

Vận chuyển lại Toái ngọc cường thân quyết, Diệp Trần bất chấp vị máu tanh trong cổ họng, chính diện lao vào Từ Tĩnh.

– Lui!

Phen giao thủ vừa rồi là để cho Diệp Trần đột phá, không cần mánh khóe gì, chỉ cần đối chiến thật, cho nên Từ Tĩnh liên tục tung đòn, một lần nữa khiến Diệp Trần lại phải lùi mười bước.

– Lại lần nữa!

Ầm!

– Lại lần nữa!

Đến cuối cùng, Diệp Trần thất khiếu chảy máu, ngọc chất sáng bóng bên ngoài cơ thể ảm đạm vô quang, xuất hiện dấu hiệu rạn vỡ.

Nhưng càng như vậy, chiến ý của Diệp Trần càng nồng đậm, tinh khí toàn thân cuồn cuộn, đến sơn phong cũng không thổi tắt, thân thể sừng sững bất khuất, thẳng như cây lao, sắc bén vô cùng,

Từ Tĩnh trong lòng không khỏi thán phục, Diệp Trần sư đệ luyện công pháp gì vậy, không dùng võ kĩ, trực tiếp đỡ mười mấy quyền của nàng mà không ngã, ngược lại còn có dấu hiệu thoát thai hoán cốt, ngoài ra, chiến ý của sư đệ và tinh thần có phong thái tuyệt thế kiếm khách, dần dần sinh ra phong mang.

Trong lòng biết đoán không thì chưa đủ, kim sắc chân khí quanh người Từ Tĩnh càng thêm thịnh, bên ngoài vòng kim hoàn sau gáy nhiều thêm một vòng lớn hơn, chính là biểu tượng sử dụng Tam thiên kim sát công đệ bát trọng Thái cực thiên.

Một quyền đánh ra, sơn phong lập tức dừng lại, không khí không còn dao động nữa, chỉ có sườn núi không chịu nổi lực đạo, run rẩy lay động.

– Quần ma giai đảo!

Ma phục thần quyền mặc dù là võ kĩ nhân cấp đỉnh giai, nhưng chiêu cuối cùng uy lực đã vô hạn tiếp cận võ kĩ địa cấp sơ giai, chỉ là thi triển cũng đủ phiền phức, nhất định phải thôi động Tam thiên kim sát công đến đệ bát trọng mới có thể động dụng, nếu không bản thân sẽ phải hứng chịu lực phản chấn cường đại, bị chút thương nhẹ, đạo lý cũng giống như Bá quyền của Diệp Trần, nhưng không biến thái như vậy.

Kim quang mênh mông như biển nước, mang theo uy thế xuyên thủng ngọn núi lao đến trước mặt Diệp Trần.

Phốc!

Ngọc chất sáng bóng đến một chớp mắt cũng không duy trì được, vỡ tan trong chốc lát, Diệp Trần chỉ cảm thấy biển mây hai bên đang di chuyển với tốc độ chóng mắt, yết hầu ngòn ngọt, một lượng lớn huyết thủy phun ra, hóa thành sương máu mờ mịt.

Biển mây dừng lại, cả người Diệp Trần lõm sâu vào trong vách núi sau lưng, một ngón tay cũng không động đậy nổi, mềm nhũn vô lực, mắt hoa đầu váng.

Cười khổ một tiếng, Diệp Trần yếu ớt nói:

– Sư tỷ, có phải tỷ muốn giết ta không.

– Bệnh nặng phải có thầy tốt, như vậy mới bớt chút phiền toái.

Đi đến trước người Diệp Trần, Từ Tĩnh kéo hàm dưới của hắn xuống, búng một viên đan dược màu đỏ thâm vào miệng, nói:

– Đây là Toái thể đơn ta hay dùng để rèn luyện khí lực, hiệu quả rất tốt, người tạm thời đừng cử động, tránh làm tổn thương xương cốt, để lại hậu hoạn.

Mấy câu sau đó Diệp Trần không nghe thấy, Toái thể đơn vừa vào họng, hóa thành dược dịch chảy xuống, lấy dạ dạy làm trung tâm, dược lực dần dần thấm nhập vào lục phủ ngũ tạng, vào bách mạch, cuối cùng xâm nhập vào trong xương cốt, không ngừng ép tạp chất ra ngoài.

Tạp chất đen sì từ trong thân thể Diệp Trần chảy ra, mùi hôi nồng nặc.

Không biết qua bao lâu, Diệp Trần từ từ mở mắt, anh mắt sáng ngời vừa giống lãnh điện lại vừa giống kiếm quang, sắc bén có lực xuyên thủng.

– Hôi qua, mau về tắm rửa đi!

Đặt một bàn tay trắng nõn lên vách núi, Từ Tĩnh có nén cảm giác buồn nôn, kéo Diệp Trần ra ngoài.

Ngửi ngửi người, đúng thật là rất hôi, Diệp Trần ngại ngùng nói:

– Đa tạ sư tỷ tương trợ, sau này có việc gì, Diệp Trần tuyệt đối không chối từ.

– Đi đi, định làm hôi chết ta à.

Từ Tĩnh mặt không chút biểu tình.

Một tuần trôi qua.

Đêm hôm đó, Diệp Trần khoanh chân trên giường, không ngừng vận chuyển Toái ngọc cường thân quyết.

Ngọc chất sáng bóng bên ngoài cơ thể lúc sáng lúc tối, lập lòe bất định, khi thì quang mang đại thịnh, cả người như được chế bởi ngọc chất, khi thì ảm đạm vô quang, tựa như tảng đá.

Ba!

Một âm thanh rất khẽ truyền ra, ngọc chất sáng bóng vỡ thành từng khúc, dung nhập vào trong cơ thể Diệp Trần, sau đó thổ ra ngoài, nổi lên bạch mang lạnh lẽo, nhìn có vẻ cừng rắn hơn trước, có cảm giác giống như kim cương.

Giờ này khắc này, Toái ngọc cường thân quyết đệ tứ quyết, Toái ngọc trùng sinh tu thành!

Mở to hai mắt, Diệp Trần nhảy xuống giường, không động dụng chân khí đánh một bài Kim cương quyền.

Quyền phong gào thét tung hoành, đồ đạc trong nhà và cửa sổ bằng gỗ ba ba rung động, cuối cùng chia năm xẻ bảy, rơi xuống đất.

– Tốt lắm, một lúc tăng gia năm ngàn cân khí lực, đạt đến hai vạn cân.

Diệp Trần lập tức cảm nhận cường độ thân thể đã gia tăng biên độ lớn, toàn thân trên dưới tựa hồ có khí lực dùng không hết, một quyền có thể đánh chết năm con trâu nước xếp thành một hàng.

Phải biết khí lực không giống chân khí, hạn chế bởi cực hạn nhân thể, tăng trưởng rất chậm chạp, có thể đạt đến hai vạn cân đã là lợi hại lắm rồi, Võ giả Bão Nguyên Cảnh cũng không có thân thể mạnh như vậy, trừ phi đối phương cũng tu luyện một môn công pháp rèn luyện.

– Từ Tĩnh sư tỷ hôm đó có lẽ mới động dụng bảy tám phần thực lực, nếu không một quyền cuối cùng rất có thể đánh chết mình.

Nhớ lại uy thế của Tam thiên kim sát công và Phục ma thần quyền, Diệp Trần ít nhiều có chút tự lượng sức mình, không dám cuồng vọng cho rằng đối phương đã ra tay toàn lực.

Một đêm vô sự.

Sáng sớm ngày thứ hai, mặt trời lên cao.

Bước trong ánh mặt trời sáng chói, Diệp Trần đi vào Đằng Vân đại điện.

Bên trên đại điện vô cùng trống trải, chỉ có ba bốn người đang chọn nhiệm vụ, thậm chí có thể nói là quạnh quẽ.

Đến trước ngọc bích màu xám, Diệp Trần dò xét một hồi, ánh mắt dừng lại ở tờ đơn nhiệm vụ cuối cùng trong hàng đầu tiên, hình như mới được dán lên.

Nhiệm vụ: Đến Cổ Thủy Hồ, giúp Khúc gia tìm kiếm chiếc thuyền đã mất.

Miêu tả chi tiết: Cổ Thủy Hồ có một hiểm địa, tên là Cửu Khúc Thập Tam Loan, yêu thú rất nhiều, đi kèm theo xoáy nước, nguy hiểm dị thường.

Độ khó: Năm sao hôi cấp

Thù lao: Hai mươi vạn lạng vàng

– Cổ Thủy Hồ, đó không phải ở cực Bắc Thiên Phong Quốc sao? Cách nơi đây không gần!

Diệp Trần từ nghe qua cái tên Cổ Thủy Hồ, nghe nói hồ nước đó có ba ngàn năm lịch sử, ban đầu chỉ là một hồ nước nhỏ, sau này gặp phải động đất, hơn ngàn dặm vuông đại địa lõm xuống, trải qua ba ngàn năm nước mưa tích tụ, hình thành nên Cổ Thủy Hồ ngày nay.

Cổ Thủy Hồ trước kia không nguy hiểm, nhưng Cổ Thủy Hồ của bây giờ nguy hiểm dị thường, tựa hồ sau trận động đất kia, yêu thú cổ đại trong lòng đất đều được phóng thích ra ngoài, bá chiếm Cổ Thủy Hồ, khiến một số loài họ cá họ tôm vốn không phải yêu thú cũng sản sinh dị biến, trở thành một thành viên trong đó.

Chương 95: Cổ Thủy Hồ!

Trung tâm Cổ Thủy Hồ có một hòn đảo, tên là Bàn Sơn Đảo, trên đảo sinh sống một chi tộc, chính là Khúc gia phát ra nhiệm vụ này, Khúc gia lịch sử lâu đời, ba ngàn năm trước đã sinh sống trên bàn Sơn Đảo, biết rõ Cổ Thủy Hồ yêu thú nhiều, nhưng cũng chưa từng nảy sinh ý nghĩ muốn rời đi, một mực ở lại.

Trên Bàn Sơn Đảo thỉnh thoảng cũng xuất hiện một số thiên tài, không chịu cổ đơn, rời Cổ Thủy Hồ đến những khu vực phồn hoa khác, gây dựng đại danh, nghe nói Phỉ Thúy Cốc có một đệ tử nội môn đến từ Khúc gia Bàn Sơn Đảo.

Không cần suy nghĩ nhiều, Diệp Trần xé tờ đơn nhiệm vụ, rời khỏi Đằng Vân đại điện.

Dưới chân núi, một người một ngựa phóng như bay về hướng Bắc.

Tám ngày sau.

Diệp Trần đến gần Cổ Thủy Hồ bao la bát ngát.

Trùng hợp là, trên bờ có một tửu lầu nhỏ rách rưới, bên trên treo một tấm biển viết bốn chữ lớn màu đen.

“Cổ Thủy tửu lầu!”

Xoay người nhảy xuống, Diệp Trần vỗ vỗ đầu ngựa,

– Mất tám ngày mới đến được đây, đợi quay về phải đổi mày thôi, dù sao theo ta cũng là chịu khổ.

Lãng phí thời gian là điều xấu hổ, hắc tông mã trước đây rất lợi hại, nhưng sau này lực bất tòng tâm, một ngày hai ngàn dặm căn bản là chuyện không thể, cho dù chạy cả ngày lẫn đêm, một ngày cũng chỉ được hơn ba ngàn dặm, Diệp Trần dự định khi nào về sẽ kiếm một con bán yêu chi mã Quỹ nhãn ngọc sư tử, một ngày có thể đi ba ngàn ba trăm dặm, cộng thêm chạy cả ngày cả đêm, năm ngàn dặm không thành vấn đề, mấu chốt là, bán yêu chi mã thể lực cường hãn, trong điều kiện không ăn không nghỉ có thể liên tục chạy ba ngày ba đêm, sau đó chỉ cần nghỉ ngơi mộ đêm, lại mạnh khỏe như thường, căn bản không vần chủ nhân lo lắng.

– Thiếu hiệp, ngài đi Cổ Thủy Hồ phải không! Vào đây nghỉ ngơi trước đã.

Tiểu nhị thấy có khách đến, nhiệt tình mời gọi.

Diệp Trần gật gật đầu,

– Chăm sóc ngựa cho ta.

– Được, mời ngài sang bên này!

Tửu lầu còn rách rưới hơn tưởng tượng, vách tường luông lổ, mặt bàn sần sùi, lồi lõm, đến ghế cũng là đóng lại, có vẻ rất nghèo nàn.

Lựa chọn một chiếc ghế thuận mắt, Diệp Trần ngồi xuống, thuận tiện chọn mấy món nhậu.

Đang ăn, từ bên ngoài tửu lầu truyền đến tiếng vó ngựa.

– Hôm nay vận khí không tệ, lại có khách đến.

Tiểu nhị lập tức có tinh thần.

Chỉ một lúc, một người thanh niên thân khoác lục y bước vào.

Nhìn thấy Diệp Trần, người thanh niên hơi nhíu mày,

– Ngươi là đệ tử nội môn Lưu Vân Tông, có phải muốn đến Cổ Thủy Hồ Bàn Sơn Đảo không?

– Không sai.

Diệp Trần nhìn ra đối phương là Đệ tử nội môn Phỉ Thúy Cốc.

– Vậy ngươi không cần đi nữa, chuyện của Khúc gia để cho người Khúc gia giải quyết.

Diệp Trần nhướng mày,

– Ngươi là tử đệ Khúc gia.

– Tử đệ Khúc gia đời một trăm sáu mươi sáu, Khúc Minh.

Thiếu niên lục y ngồi xuống một chiếc bàn đối diện Diệp Trần.

– Xin thứ lỗi, nhiệm vụ đã nhận, ta sẽ làm hết sức.

Diệp Trần không có ý định từ bỏ nhiệm vụ.

Khúc Minh cười lạnh,

– Là ta đang nhắc nhở ngươi, Cổ Thủy Hồ căn bản không có thuyền, từ đây đến Bàn Sơn Đảo có bốn trăm năm mươi dặm đường thủy, chỉ cần một chút không cẩn thận là bị yêu thú kéo xuống nước, chết không toàn thây, kia chính là Cửu Khúc Thập Tam Loan hiểm địa.

– Làm chuyện gì cũng có nguy hiểm, cứ sợ đông sự tây thì sao thành đại sự.

Hai người không hề phát sinh xung đột, dù sao không phải đệ tử Phỉ Thúy Cốc nào cũng cao ngạo đáng ghét.

Trên bờ Cổ Thủy Hồ, nước hồ cuồn cuộn, sóng lăn tăn, trời nước một đường.

Khúc Minh liếc nhìn Diệp Trần, từ trong Linh Giới Trữ Vật lấy ra một khúc gỗ to bằng eo, dài một trượng.

Khúc gỗ bị ném ra xa mười mấy trượng, tạo thành một vệt nước trắng trên mặt hồ, thế đi cực nhanh, nhưng nhanh hơn vẫn là Khúc Minh, không thấy hắn làm động tác gì, xuất phát sau mà đến trước, dẫm lên khúc gỗ vẫn còn chưa chạm xuống mặt nước, nhẹ nhàng đẩy khúc gỗ ra xa, một lúc sau đã biến thành một điểm nhỏ.

– Dùng khúc gỗ làm thuyền.

Diệp Trần gật gật đầu, nhìn bốn xung quanh, rất nhanh phát hiện một khu rừng nhỏ cách đó vài trăm mắt, trong đó có không ít cây lớn cao ba bốn trượng.

Kiếm quang lập lờ, một cây đại thụ ngã xuống.

Diệp Trần sợ trên đường bị yêu thú tập kích, không giữ được khúc gỗ nên chặt thêm mười mấy khúc nữa, khúc nào khúc nấy to như nhau, nặng vài trăm cân.

Đến bên bờ, Diệp Trần học theo Khúc Minh, cũng ném khúc gỗ ra, còn người đứng trên đó.

Cảnh vật hai bên nhanh chóng lùi lại phía sau, Diệp Trần chưa bao giờ thấy tâm hồn thoải mái như vậy, nhất thời cảm thấy trời cao đất rộng, còn mình như một cánh chim, tự do tự tại.

Thế đi của khúc gỗ đã hết, Diệp Trần thôi động chân khí, phất một chưởng về phía sau khúc gỗ, hình thành động lực.

Ào ào ào ào!

Mặc dù vẫn chưa đuổi kịp Khúc Minh, nhưng tốc độ không hề chậm, ngoài ra, đứng trên khúc gỗ ngắm phong cảnh trong hồ cũng không tệ.

Đi hơn mười dặm.

Dưới khúc gỗ, một bóng đen mờ mờ vô thanh vô tức lướt qua.

– Cổ Thủy Hồ quả nhiên nguy cơ trùng trùng.

Diệp Trần nhìn xuống, chỉ nghe thấy tiếng quẫy nước dồn dập cùng những cái bóng dài hình con thoi của đám quái ngư.

Quái ngư dài hơn ba thước, toàn thân đầy những vảy màu xanh đen, vây ngực và bụng rất dài và rộng, hình dạng tựa như cánh chim, vỗ kịch liệt, cực tốc phi hành.

Xuy xuy xuy xuy xuy xuy…

Trên đường phi hành, miệng cá mở rộng, những chiếc gai độc dài hai tấc bắn ra, dày đặc một mảng.

Diệp Trần mặc dù không nhìn ra là giống quái ngư gì, nhưng gai độc thì không thể khinh thường, ai biết liệu nó có thể giết chết một Võ giả Ngưng Chân Cảnh trong vài giây hay không, đương nhiên, sau khi Toái ngọc cường thân quyết luyện đến đệ tứ quyết, gai độc gần như không thể xuyên thủng phòng ngự của hắn, nhưng Diệp Trần cũng không có ý định đặt mình vào thế bị động.

Khí mang hộ thể vận khởi, gai độc dày đặc bị đánh bay tan tác.

Boang…!

Vân ẩn kiếm xuất vỏ, chớp liền bốn cái trong hư không.

Một khắc sau!

Bốn đường thập tự kiếm quang lao ra, chém đàn quái ngư tan tác, huyết vũ tràn ngập.

Đợt thứ nhất chưa qua, đợt thứ hai đã lại đến.

Sau lưng đột nhiên nổi sóng cồn, bên trong thủy triều, một cái đầu quái xà khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện, yêu khí trùng thiên, tạo thành những vòng xoáy lớn.

Lần này Diệp Trần nhận ra tên quái xà, là tứ cấp đỉnh tiêm yêu thú Phân thủy mãng, lực lớn vô cùng, có năng lực hô phong hoán vũ, trong cơ thể ngoài yêu khí nội đan ra, còn có khả năng hình thành một viên Phân thủy đơn, võ giả mang trên người, dùng chân khí kích phát, có thể khiến tốc độ lặn tăng lên gấp đôi, là một loại bảo vật kì lạ.

Hí!

Phân thủy mãng há to cái miệng như chậu máu, một đường thủy trụ màu xám trắng bắn ra.

Chương 96: Phân thủy mãng!

Diệp Trần nhíu mày, vân ẩn kiếm trong tay cắt ngang một đường, tạo thành một vết kiếm sắc nét, sau đó, một đường ngưng luyện kiếm quang chém ra.

Rầm rầm!

Cột nước nổ tung, tạo thành một trân mưa rào.

Diệp Trần bất động, nước mưa chưa tiếp cận quá ba tấc đã bị khí mang hộ thể cắt thành hư vô.

Phân thủy mãng thấy cột nước không làm gì được Diệp Trần, ngửa mặt rống lên một tiếng, yêu khí hung ác xông thẳng lên trời, khiến cho thiên địa nguyên khí kịch biến, mây đen ùn ùn kéo đến rợp trời, làm cho lòng người kinh sợ, gần như đồng thời, trên Cổ Thủy Hồ cuồng phong gào thét, nước ngầm bắt đầu khởi động, tạo thành từng đợt thủy triều.

– Tứ cấp đỉnh tiêm yêu thú bình thường không hung hãn được như vậy! Không lẽ con Phân thủy mãng này trong người có thượng cổ yêu khí huyết mạch, vậy cũng khiến người ta giật mình.

Trong nhận thức của Diệp Trần, tứ cấp đỉnh tiêm yêu thú đúng là có thể hô phong hoán vũ, nhưng muốn tạo thành thiên biến trong một phạm vi nhỏ độ khó rất cao, cơ hồ không thể làm được, trừ phi ngũ cấp yêu thú mới có động tĩnh lớn như vậy.

Khúc gỗ dưới chân dập dềnh lên xuống, Diệp Trần hừ lạnh một tiếng, chân phải nâng lên, đạp mạnh xuống dưới.

Ong!

Một vòng gợn sóng khuếch tán, mặt nước hơn mười trượng vuông quay trở lại vẻ yên tĩnh ban đầu, thủy triều không còn nổi lên nữa.

Đột ngột.

Phân thủy mãng phát ra những tiếng rú thê thảm, quăng thân thể khổng lồ của mình lên không trung, tựa hồ như bị trọng thương.

Sau vài cái chớp mắt, thân thể Phân thủy mãng mới rơi xuống nước, không thương tích gì mà chuyển sang phẫn nộ dị thường, lăn lộn thân mình, cái đuôi dài bốn năm trượng quật vỡ sóng nước, đánh một đòn mãnh liệt về phía Diệp Trần, mang thep từng màn tàn ảnh.

Thần sắc Diệp Trần triệt để ngưng trọng, một cước vừa rồi của hắn ngoài ổn định khúc gỗ, con thi triển ra bí tịch lấy từ chỗ Huyết Thủ Đồ Tể: Địa bạo thiên kinh, ám kình lặng lẽ tấn công Phân thủy mãng từ dưới nước, vốn tưởng không giết được đối phương, chí ít cũng khiến nó bị thương, bây giờ xem ra, uy lực của Địa bạo thiên kinh căn bản không phá được phòng ngự của đối phương.

Cái đuôi to như vại nước quật đến, khí lưu sắc bén quét qua mặt, Diệp Trần không kịp suy nghĩ, tung thân mình, nhảy lên không trung.

Rắc!

Như cây gậy đập lên miếng đậu hũ, khúc gỗ nát bấy.

Trong không trung.

Diệp Trần hít một hơi thật sâu, vân ẩn kiếm trong tay vung liền bốn lần, bốn đường kiếm khí như sơn bổ xuống, khóa chặt đầu, cổ, bụng và đuôi Phân thủy mãng.

Ầm, ầm, ầm, ầm!

Trừ cái đuổi bảy tấc không đánh trúng, ba phần còn lại đều trúng, nhưng kiếm khí ác liệt đã làm vỡ được lớp vảy trên người xà mãng, cắt sâu vào trong, huyết thủy đỏ thẫm nhất thời nhuộm thắm mặt hồ, tràn ra như nước mực.

Phân thủy mãng lần này bị đau thực sự, ngửa mặt lên trời hí dài, con ngươi màu xanh xám biến thành một chấm đỏ tươi, hung tàn quỷ dị.

Cái miệng to như chậu máu há rộng, một vòng xoáy hội tụ ở yết hầu.

Ngay sau đó, cột nước xoắn ốc cao nửa mét bay thẳng ra, trên đường áp súc lần nửa, biến thành to như bắp đùi, đồng dạng bắn về phía Diệp Trần.

– Không ổn, con yêu thú này quá cường hãn, căn bản không làm gì được nó.

Diệp Trần biến sắc, cột nước xoáy ốc quá nhanh, hắn trên không trung khó có thể lập tức mượn lực, căn bản không có thời gian né tránh, đành phải dùng một đòn Bá quyền nghênh đón cột nước.

Một tiếng nổ long trời lở đất, mặt hồ lõm xuống một nửa, sâu mười mấy mét, so với nó, thân thể Diệp Trần chỉ như một con bọ, nhỏ bé vô cùng.

Khóe miệng rỉ máu, Diệp Trần đã bị thương nhẹ.

Phân thủy mãng cũng không dễ chịu hơn chút nào, thân thể khổng lồ lăn mấy vòng trong nước, đầu váng mắt hoa, nhất thời không thể tạo ra cột nước xoắn ốc thứ hai.

– Phân thủy đơn lần sau sẽ lấy, bây giờ đi Bàn Sơn Đảo trước đã.

Hạ quyết tâm, Diệp Trần chuẩn bị không dây dưa với Phân thủy mãng nữa, bàn chân đạp ra sau, giữa không trung nước mưa uốn thành một đường cong kinh người, kéo căng như dây cung.

Cái này đương nhiên không phải dây cung, mà là nước mưa do Diệp Trần ngưng luyện, biến nó thành đối tượng mượn lực, tăng gia động lực ban đầu.

Vèo một tiếng!

Hai tay mở rộng, Diệp Trần như một con bạch hạc, chớp mắt đã rời khỏi khu vực ấy, lướt đi trên hồ.

Nửa ngày trôi qua, cuối cùng Diệp Trần cũng nhìn thấy một hòn đảo xanh um tươi tốt.

Đảo hình tròn, xung quanh có con đường bàn sơn, trên đỉnh hòn đảo, trừ đỉnh núi ra, là quần thể kiến trúc cổ liền kề.

Cười khổ một tiếng, Diệp Trần tự nói với mình:

– Khúc Minh có lẽ sớm đã đến nơi! Dù sao hắn cũng quen thuộc Cổ Thủy Hồ hơn mình, biết tránh một số nguy hiểm.

Lắc lắc đầu, Diệp Trần thôi động chân khí, khúc gỗ dưới chân càng tiến nhanh hơn.

Lên đảo, Diệp Trần không trực tiếp bay lên núi, đó không phải là hành vi lịch sự gì.

Men theo con đường nhỏ, Diệp Trần bước vào con đường bàn sơn, có bốn nam tử đang thủ sẵn ở đó.

– Là ai!

Hán tử mặt vàng cầm đầu quát.

Diệp Trần chắp tay nói:

– Các vị, tại hạ Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông, vì nhiệm vụ mà đến.

– Có gì làm chứng không?

Đối phương hỏi.

Diệp Trần nhớ lại lệnh bài đệ tử nội môn, vội vàng lấy ra, ném lên tay đối phương.

Người kia cẩn thận xem xét một hồi, xác nhận không sai lần nữa mới trả lại lệnh bài, khách khí nói:

– Lúc nãy mạo phạm, Diệp thiếu hiệp, mời theo ta lên núi.

Diệp Trần gật gật đầu, theo sát phía sau.

Con đường bàn sơn quanh co uốn lượn, rõ ràng cự ly một ngàn trượng, nhưng lại kéo dài thành vài vạn trượng, theo hán tử mặt vàng nói, bất kể là ai, muốn lên được đỉnh núi đều phải men theo con đường này, còn tại sao lại vậy thì đối phương không biết, có thể là tập tục truyền lại từ trăm ngàn năm trước.

Hai người cước lực kinh nhân, chưa hết một tuần nhang đã lên đến đỉnh núi.

Phóng mắt nhìn qua, đỉnh núi bằng phẳng đầy những quần thể kiến trúc cổ, phía sau quần thể kiến trúc còn có một ngọn núi nhỏ xanh tươi, cao hơn mười trượng, một thác nước xinh đẹp phi thẳng xuống dưới, vừa hay rơi trúng một hồ nước nhỏ trung tâm quần thể, bọt nước tung trắng xóa.

– Thật là một nơi thanh tú.

Diệp Trần âm thầm thán phúc, nhìn quen đại sơn đại thành, bây giờ đến hòn đảo thế ngoại đào tiên này, khiến hắn cảm thấy rất mới mẻ.

Dọc theo con đường đá cổ, Diệp Trần theo hán tử mặt vàng đến trước một căn nhà nằm giữa trung tâm quần thể.

– Gia chủ, bên ngoài là Đệ tử nội môn Lưu Vân Tông.

Hán tử mặt vàng lớn tiếng nói.

– Mời hắn vào.

Một giọng nói già nua truyền ra.

Nghe vậy, Diệp Trần nhấc chân bước vào trong đại sảnh.

Trên vị trí thủ tọa là một vị lão giả, tuổi độ thất tuần, da dẻ cũng giống như hán tử mặt vàng, vàng vàng, nhưng không giống dinh dưỡng không đủ, tựa hồ sinh ra đã vậy, bên dưới đang ngồi một thanh niên áo lục, chính là Khúc Minh, người đến trước Diệp Trần một bước.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !