1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Tập 655 [Chương 3273 đến 3277]

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Tập 655 [Chương 3273 đến 3277]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3273: Chắc hẳn là thể hiện ra chút thực lực (Hạ)

– Phương pháp để nhận được càng nhiều điểm Kiếm Thành hơn, thật sự có. Loại thứ nhất, cảnh giới kiếm pháp của ngươi tăng lên, thông qua sát hạch cao cấp hơn, có thể nhận được càng nhiều điểm Kiếm Thành hơn. Loại thứ hai, khiêu chiến Tháp Chủ khác, nhận được vị trí Tháp Chủ, cũng có thể thu được thêm càng nhiều điểm Kiếm Thành hơn.

Cát Nhạc nói trước:

– Loại thứ ba, chính là hoàn thành nhiệm vụ của kiếm tháp. Chỉ có điều nhiệm vụ này có nguy hiểm nhất định. Loại thứ tư, chính là giải đáp nghi vấn của các kiếm giả kiếm tu Kiếm Thành trên phương diện. Loại thứ năm là đánh cược thông qua khiêu chiến.

Sở Mộ yên lặng lắng nghe.

– Sở lão đệ, nếu như ngươi thiếu điểm Kiếm Thành, chỗ của ta còn có một chút, có thể lấy sử dụng trước.

Thượng Chí Chân nói.

– Ta cần điểm Kiếm Thành, là rất nhiều.

Sở Mộ uyển chuyển từ chối. Một ngàn hai trăm điểm Kiếm Thành, khiến cho hắn ở bên trong Thiên Nguyên Đỉnh tu luyện, tu vi từ Quy Nguyên Cảnh nhị giai tăng lên tới Vạn Cổ Cảnh nhất trọng thiên. Nhưng mỗi nhất trọng thiên trong Vạn Cổ Cảnh lại chênh lệch rất lớn. Nhất là ở dưới tình huống Sở Mộ còn tu luyện ba loại tinh khí thần. Mỗi nhất trọng thiên nâng cao, năng lượng cần tiêu hao lại càng nhiều hơn gấp nhiều lần.

Trừ tu vi ra, Cầu Chân Công nâng cao, cũng cần tiêu hao rất nhiều năng lượng.

– Hiện tại lấy tu vi Vạn Cổ nhất trọng thiên của ta, ở dưới kiếm thuật Vấn Đạo thúc đẩy kiếm quyết Thiên Chi Giác, vận dụng một tia lực lượng kiếm đạo bản nguyên, đủ để quét ngang Vạn Cổ Cảnh. Ở trong Kiếm Thành cũng sẽ tương đối an toàn hơn một chút.

Sở Mộ suy tính:

– Có lẽ, ta có thể cho thấy cảnh giới kiếm pháp càng cao hơn. Ví dụ như, cảnh giới kiếm pháp Nhân cảnh cực hạn, lấy được Kiếm Vương ngũ tinh cấp. Mỗi một tháng có thể nhận được một nghìn điểm Kiếm Thành. Lại hoặc là, ta có thể khiêu chiến vị trí Tháp Chủ, mỗi một tháng sẽ càng nhiều nhận được điểm Kiếm Thành hơn.

– Trừ phương pháp đó ra, ta còn có thể giải đáp nghi vấn, lấy thêm điểm Kiếm Thành.

Về phần hoàn thành nhiệm vụ, Sở Mộ tạm thời loại bỏ. Bởi vì nếu như nhiệm vụ có thể dễ dàng hoàn thành, điểm Kiếm Thành nhận được nhất định không nhiều lắm. Về độ khó cao, tuy rằng có thể nhận được càng nhiều điểm Kiếm Thành hơn, nhưng có lẽ sẽ tốn khá nhiều thời gian. Về phần đặt cược khiêu chiến, Sở Mộ luôn luôn không chủ động làm như vậy. Đó không phải là cá tính của hắn. Đương nhiên, nếu như người khác tới khiêu khích, tình hình lại khác.

Sau khi suy nghĩ một chút, Sở Mộ cùng ba người Thượng Chí Chân đi ra khỏi Tam vị Lâu. Vừa lúc, trước mặt có mấy người đi qua. Hình như bọn họ nhìn thấy được Sở Mộ, liền dừng bước chân sau đó xoay người đi nhanh tới.

– Kiếm Vương mới tiến vào, ngươi là họ Sở đúng không? Có hứng thú tới vui đùa một chút hay không?

Giọng nói có chút quen thuộc vang lên ở bên tai. Sở Mộ nhìn lại. Đó không phải là Lâm Mạc tháp tôn trước đó từng mời mình tiến vào Địa kiếm tháp số 13 sao.

Không giống với lúc trước chính là, lúc này Lâm Mạc hoàn toàn không có loại thần sắc lạnh lùng trước dó. Ngay cả khi nói chuyện cũng mang theo một chút ý tứ khiêu khích.

– Lâm Mạc, ai vậy?

Một trong hai người đi cùng với Lâm Mạc nói. Đó là một nam tử thoạt nhìn tuổi tác hình như không phải quá lớn, bộ dạng anh tuấn. Toàn thân mặc giáp nhẹ bằng kim loại. Sau lưng đeo ba thanh trường kiếm. Một người khác là một nữ tử nửa bên mặt bị một tấm khăn lụa màu đen che đi, toàn thân mặc trường bào màu đen, đôi mắt màu đen thâm thúy.

– Lý huynh, vị này chính là Kiếm Vương nhất tinh mới tiến vào Kiếm Thành chúng ta. Tuổi còn trẻ, tiền đồ không thể nào đếm được.

Lâm Mạc cười ha hả nói, mang theo ý tứ trêu chọc hàm xúc.

Một nam một nữ kia nhất thời nhìn Sở Mộ thêm vài lần. Ở trong mắt bọn họ, Sở Mộ là tu vi Vạn Cổ nhất trọng thiên, hoàn toàn không có chút che giấu nào. Tu vi như thế, ở trong mắt bọn họ, những người nắm giữ ba đại chiến lực, lại giống như một con kiến hôi. Trình độ Kiếm Vương nhất tinh cũng không đủ để cho bọn họ coi trọng. Bởi vậy, bọn họ chỉ là nhìn mấy lần, sau đó liền không hề có hứng thú nữa.

– Lâm Mạc, không nên lãng phí thời gian.

Lý Nhất Thần nói.truyện đao tu audio

– Được Lý huynh.

Sau khi Lâm Mạc gật đầu, lại nhìn về phía Sở Mộ:

– Thế nào, Kiếm Vương mới tiến vào chơi một chút không? Nếu như thắng, có thể nhận được không ít điểm Kiếm Thành. Ta nghĩ, ngươi bây giờ cũng đã biết, điểm Kiếm Thành sử dụng tốt thế nào.

Lâm Mạc vừa nói dứt lời, đám người Thượng Chí Chân hình như nghĩ đến cái gì, biến sắc.

– Sở lão đệ, đi.

Cát Nhạc lôi kéo Sở Mộ.

– Chơi thế nào? Nói nghe một chút. Ta có hứng thú, đi thôi.

Sở Mộ lại đáp lại nói.

– Rất đơn giản, chính là luận bàn kiếm pháp.

Lâm Mạc nói.

– Sở lão đệ, ngàn vạn không nên đi. Làm vậy sẽ rất bất lợi đối với ngươi.

Vương Triều Doanh truyền âm cho Sở Mộ.

Thượng Chí Chân lại lạnh lùng nhìn Lâm Mạc, mở miệng nói:

– Lâm Mạc, Sở Mộ chỉ là Kiếm Vương nhất tinh mới tiến vào Kiếm Thành, hẳn chưa từng đắc tội ngươi đi.

– Thượng Tháp Chủ làm sao có thể nói như vậy được. Chính bởi vì hắn Kiếm Vương mới tiến vào, ta mới chiếu cố tới hắn thôi.

Giọng điệu Lâm Mạc giống như vô tội nói:

– A, đúng rồi. Gần đây cảnh giới kiếm pháp của ta có tăng lên, đang suy nghĩ xem, có nên làm Tháp Chủ hay không.

Một câu nói tiếp sau liền mang theo ý tứ uy hiếp.

– Hoan nghênh chỉ giáo.

Thượng Chí Chân lạnh lùng nói.

– Tháp Chủ, tạm thời cho ta mượn chút điểm Kiếm Thành.

Sở Mộ lại nói. Nếu Lâm Mạc muốn chơi, vậy chơi một chút. Thể hiện ra bộ phận thực lực, thu được càng nhiều điểm Kiếm Thành. Ở

trong khoảng thời gian ngắn, làm cho tu vi tăng lên.

Cảnh giới, không phải là điều bây giờ Sở Mộ suy nghĩ tới. Thứ đầu tiên hắn muốn làm, chính là nâng cao tu vi. Tu vi nâng cao, thực lực sẽ tăng cường. Thực lực càng mạnh, năng lực tự vệ lại càng cao, cố kỵ lại càng ít.

– Sở lão đệ, Lâm Mạc không có lòng tốt.

Thượng Chí Chân không chút do dự vạch tới.

– Ta biết. Nhưng ta thực sự cần điểm Kiếm Thành.

Sở Mộ cũng không có che giấu nói. Giọng điệu của hắn thản nhiên, nhưng thái độ lại hết sức kiên quyết.

– Vậy cùng đi xem một chút đi.

Thượng Chí Chân nói.

Hắn cũng không thể bỏ lại Sở Mộ không quan tâm như vậy được. Đồng thời, hắn chuyển năm trăm điểm Kiếm Thành cho Sở Mộ.

– Ha ha, sảng khoái.

Lâm Mạc cười nói. Trong đáy mắt hắn hiện lên một tia tàn nhẫn. Bất chợt, sự đắc ý thay thế. Ánh mắt hắn mịt mờ liếc nhìn Sở Mộ một cái, trong lòng thầm nghĩ:

– Rất nhanh, ta sẽ cho ngươi biết, thế nào là kết quả sau khi đắc tội ta.

Chương 3274: Chiêu không cách nào phá giải (Thượng)

Bách Kiếm Lâu là một nơi công cộng, nhưng cũng chỉ có người kiếm tháp mới có thể tiến vào.

Hôm nay, Bách Kiếm Lâu bị người bao hết. Người kiếm tháp bình thường không có tư cách tiến vào.

Mấy người Sở Mộ ở dưới sự dẫn dắt của Lâm Mạc, rất nhanh liền tiến vào bên trong Bách Kiếm Lâu. Lâm Mạc cùng có qua lại với người bên trong Bách Kiếm Lâu. Bọng họ hiển nhiên hết sức quen thuộc. Tất cả đều chào hỏi.

– Ha ha, Nhất Thần huynh, Tô Thu Tuyết Tháp Chủ, muốn mời các ngươi qua tập trung một chút, thật đúng là không dễ dàng gì.

Một bóng người trung niên cao to cười nói sang sảng. Hắn chính là người đưa ra đề nghị tập trung Bách Kiếm Lâu lần này. Hắn là Tào Kiến Tranh tháp tôn đến từ Thiên kiếm tháp số tám.

– Tào huynh, ta thì dễ mời thôi. Chủ yếu là Tô Tháp Chủ khá bận việc.

Lý Nhất Thần cười nói. Người sáng suốt cũng nhìn ra được, hắn có ý đối với Tô Thu Tuyết Tháp Chủ toàn thân mặc áo đen kia. Cũng không biết người ta có ý đối với hắn hay không.

– Vậy Nhất Thần huynh cần phải cố gắng nhiều hơn.

Tào Kiến Tranh cười nói, bất chợt đảo mắt nhìn qua ba người Thượng Chí Chân. Hắn cảm thấy có chút quen mắt. Sau đó ánh mắt hắn lại rơi vào trên mặt Sở Mộ. Hắn khẽ nhíu mày, nhìn về phía Lâm Mạc:

– Lâm Mạc, vị bằng hữu mới này là?

– Tào huynh, vị này chính là Kiếm Vương mới tiến vào Kiếm Thành chúng ta gần đây. Là sở… Mộ…

Lâm Mạc vừa nói, vừa nhìn về phía Sở Mộ:

– Tên này không tệ.

Nhìn như hỏi thăm, nhưng mọi người đều có thể cảm giác được, sự khinh thường của Lâm Mạc.

– A, chính là vị thiên tài kiếm pháp chưa đủ hai mươi tuổi kia sao?

– Thoạt nhìn quả nhiên hết sức trẻ tuổi. Mười tám tuổi đấy. Khi đó, cảnh giới kiếm pháp của ta cũng mới đạt tới tùy tâm mà thôi.

– Trẻ tuổi như vậy, cảnh giới kiếm pháp lại đạt được Nhân cảnh. Thiên phú kiếm pháp cực kỳ cao. Sau này nói không chừng còn có thể đạt được Địa cảnh.

Địa cảnh, đó là trình độ được rất nhiều kiếm tu cả đời theo đuổi. Bao nhiêu kiếm tu cả đời bị dừng lại ở Nhân cảnh, cả đời không được đột phá.

– Chính là bởi vì thấy Kiếm Vương mới tiến vào này là một kiếm pháp thiên tài, ta mới mời hắn qua. Cũng để cho các vị chỉ điểm cho hắn một chút.

Lâm Mạc nói.

Thượng Chí Chân lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Mạc. Hắn đương nhiên biết, cái Lâm Mạc gọi là chỉ điểm, tất nhiên không phải là ý tốt.

Người nơi này có quan hệ không tệ với Lâm Mạc. Bọn họ nghe được Lâm Mạc nói vậy, trong lòng tất nhiên có thể hiểu rõ ý tứ trong đó. Tất cả đều phát ra tiếng cười.

– Nghe nói ở chỗ này có thể kiếm điểm Kiếm Thành, cho nên ta tới đây.

Sở Mộ mở miệng, thản nhiên nói. Dáng vẻ hắn khí định thần nhàn. Nói đùa, cảnh giới cấp Chúa Tể làm sao có thể luống cuống bởi vì ánh mắt của một đám Vạn Cổ Cảnh được.

– Ở đây thật sự có thể kiếm điểm Kiếm Thành. Nhưng phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không.

Có lẽ bởi vì Sở Mộ nói chuyện quá mức trực tiếp, nhất thời lại có người lộ ra nụ cười lạnh, không chút khách khí phản bác. Cũng có một vài người khác lộ ra biểu tình không mấy thân thiết.

– Kiếm thế nào?

Sở Mộ không có để tới ý thái độ của người khác. Đám ba người Thượng Chí Chân lại thoáng lộ ra một nụ cười khổ.

Sở lão đệ, làm vậy chính là đang kéo thù hận đây.

Nhưng bọn họ làm sao biết được. Sở Mộ muốn chính là mau chóng nhận được càng nhiều điểm Kiếm Thành hơn, mau chóng nâng cao tu vi lên.

Dù sao Tào Kiến Tranh cũng là người đề nghị cuộc tụ hội lần này. Hắn tất nhiên không thể để cho cục diện rơi vào tình trạng không khống chế được. Bởi vậy hắn liền mở miệng giải thích:

– Sở Kiếm Vương. Chúng ta tập trung lại, cũng không phải là vì kiếm điểm Kiếm Thành, mà là để giao lưu kiếm pháp và tâm đắc. Điểm Kiếm Thành chỉ là một loại kèm theo. Dù sao, có thể cho mọi người có thêm động lực.

Sở Mộ gật đầu. Tào Kiến Tranh liền tiếp tục nói tiếp:

– Chúng ta gặp mặt, có đôi khi sẽ tỷ thí với nhau. Nhưng lần này, cũng không phải tỷ thí với nhau, mà là phát huy năng lực của từng người. Trường thi tự nghĩ ra kiếm chiêu, lại do người khác tới phá chiêu. Nếu như kiếm chiêu bị phá, vậy sẽ phải trả số điểm Kiếm Thành nhất định cho đối phương. Nếu như không phá được, tất nhiên có thể nhận được điểm Kiếm Thành nhất định. Bình thường là mười điểm. Chỉ có điều cũng có thể tự mình tiến hành tăng thêm điểm đặt cược.

Tào Kiến Tranh nói, nhất thời khiến cho Sở Mộ hiểu được.

Trường thi ra chiêu và phá chiêu, đây chính là một loại cách làm mới mẻ.

Đương nhiên, về phần lấy ra kiếm chiêu, có phải thật sự là do trường thi sáng tạo ra hay không, lại phải xem cảm nhận của mỗi một cá nhân. Có lẽ có ít người đã sớm chuẩn bị xong.

Nhưng ở dưới tình hình chung, rất ít người sẽ làm như vậy. Bởi vì loại trường thi ra chiêu và phá chiêu này, đối với nâng cao cảnh giới kiếm pháp của bản thân, cũng có sự giúp đỡ. Lấy ra chuẩn bị trước, chính chính là dối trá. Ngoại trừ nhận được một ít điểm Kiếm Thành ra, đối với việc nâng cao cảnh giới kiếm pháp của bản thân, lợi ích không lớn như vậy. Hơn nữa, trong lòng ít nhiều sẽ có chút mâu thuẫn.

Tất cả đều là kiếm tu. Bọn họ đều chú ý bản tâm. Vi phạm kiếm tâm, sẽ chỉ hoàn toàn ngược lại.

– Sở Kiếm Vương là Kiếm Vương mới tiến vào, cũng lần đầu tiên tham dự cuộc tụ họp cùng chúng ta. Ta kiến nghị, để cho Sở Kiếm Vương ra chiêu trước.

Lâm Mạc bỗng nhiên nói. Nghe thì giống như rất cho Sở Mộ mặt mũi. Để cho hắn ra chiêu trước, nhìn như là biểu hiện tôn kính, nhưng bên trong lại ngầm có cạm bẫy. Nhưng đám người Thượng Chí Chân lại không thể vạch trần.

Lâm Mạc nói vậy, mọi người đương nhiên đều hiểu. Sở Mộ cũng hiểu rõ ý tứ trong đó. Đơn giản chính là muốn giáo huấn mình một phen.

Chẳng qua chỉ từ chối lời mời của đối phương mà thôi, không ngờ lại bị đối phương ghi hận như vậy. Đầu óc quá nhỏ nhen. Thành tựu cao tới đâu cũng có hạn.

– Như vậy, ta liền thả con tép, bắt con tôm.

Sở Mộ cũng không có ý từ chối. Tự nghĩ ra kiếm chiêu, đối với hắn mà nói, căn bản cũng không có bất kỳ khó khăn nào. Khó khăn chính là ở chỗ, tự bản thân nghĩ ra kiếm chiêu chính hắn thấy gần như hoàn mỹ, vậy cần tích lũy rất nhiều.

– Sở Kiếm Vương, nếu như ngươi tự nghĩ ra kiếm chiêu xong, không cần thi triển ra, trực tiếp truyền nó vào bên trong Chiêu Ý Thạch là được. Nếu có người muốn phá chiêu, sẽ trực tiếp tiếp xúc với Chiêu Ý Thạch.

Dù sao Tào Kiến Tranh cũng là người đề nghị tụ họp. Hắn vẫn phải nói rõ ràng.

Chương 3275: Chiêu không cách nào phá giải (Hạ)

– Nhớ kỹ. Sáng tạo ra chiêu lại có hạn chế về thời gian. Tối đa không thể vượt quá một khắc đồng hồ.

Lâm Mạc nói.

– Vị Lâm… Kiếm Vương gì đó, nếu như sáng chế kiếm chiêu, ngươi không muốn phá chiêu sao?

Sở Mộ hỏi. Hắn biết tên của đối phương, lại cố ý sử dụng gì đó thay thế. Đây là một loại phản kích.

– Phá. Đương nhiên phá.

Trong mắt của Lâm Mạc lóe lên một tia căm tức, bất chợt nói.

– Ta nhớ, Tào tháp tôn đã nói qua. Điểm Kiếm Thành là có thể mình thêm vào.

Sở Mộ nói, sau đó nhìn về phía Lâm Mạc:

– Thấp hơn một trăm điểm, cũng không cần tới bêu xấu.

– Yên tâm. Chỉ là một trăm điểm Kiếm Thành, đối với ta mà nói, căn bản cũng không tính là cái gì.

Lâm Mạc cười lạnh nói.

Sở Mộ mỉm cười, không nói gì thêm. Hắn đi tới bên cạnh một khối Chiêu Ý Thạch màu đen, nhắm hai mắt lại, suy nghĩ.

Mọi người cũng không có quấy rầy hắn. Tuy rằng bọn họ không nói lời nào, nhưng trong lòng mỗi người vẫn đều đang suy nghĩ.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Thời điểm sắp tới một khắc đồng hồ trôi qua, Sở Mộ vừa rồi đặt tay ở trên Chiêu Ý Thạch. Sau mấy hơi thở, bàn tay hắn rời khỏi Chiêu Ý Thạch.

– Được. Vậy hãy để cho ta xem một chút, Kiếm Vương mười tám tuổi tự sáng tạo ra kiếm chiêu tinh diệu như thế nào.

Trong mắt Lâm Mạc có tinh quang chớp hiện. Hắn sải bước đi qua, còn nói thêm:

– Ngươi có năm trăm điểm Kiếm Thành. Ta lại thêm vào năm trăm.

– Lâm Mạc, năm trăm có phải là quá nhiều hay không?

Mọi người nhất thời bị dọa giật mình. Đối với bọn họ mà nói, năm trăm điểm có lẽ không tính là quá nhiều. Nhưng đối với một Kiếm Vương mới tiến vào mà nói, tuyệt đối không ít. Tào Kiến Tranh liền nói.

– Sở Kiếm Vương không phải muốn kiếm điểm Kiếm Thành sao? Đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Lâm Mạc cười nói, nhìn Sở Mộ:

– Ngươi nói có đúng hay không, Sở Kiếm Vương.

– Đương nhiên.

Sở Mộ lơ đễnh nói. Lấy cảnh giới kiếm pháp Thiên cảnh và cảnh giới tu luyện cấp Chúa Tể của hắn chế tạo ra kiếm chiêu, có lẽ bản thân còn chưa đủ thoả mãn, nhưng tuyệt đối cao thâm tinh diệu. Làm sao có thể dễ dàng phá giải được như vậy:

– Chỉ có điều, phá chiêu có phải cũng có thời gian hạn chế hay không?

– Đúng. Sáng tạo chiêu và phá chiêu đều có thời gian hạn chế là một khắc đồng hồ.

Thượng Chí Chân lập tức nói.

Lâm Mạc liếc mắt nhìn Thượng Chí Chân, sau đó đặt bàn tay mình ở trên Chiêu Ý Thạch. Hai tròng mắt cũng theo đó nhắm lại. Ý thức toàn thân của hắn đã tiến vào bên trong Chiêu Ý Thạch, ngưng tụ thành một bóng người.

Ở trong Chiêu Ý Thạch có một đạo ảo ảnh. Đó chính là ảo ảnh Sở Mộ đang cầm kiếm đứng thẳng. Nhìn thấy đối phương đánh tới, ảo ảnh theo bản năng bổ ra một kiếm. Một kiếm này chính là kiếm chiêu do Sở Mộ tự nghĩ ra.

Một kiếm bổ xuống rất đơn giản, nhưng Lâm Mạc lại không có khinh thường chút nào. Hắn dùng lời lẽ hết lần này tới lần khác khinh thường khiêu khích Sở Mộ. Nhưng vào thời điểm phải phá giải kiếm chiêu, hắn lại hết sức chăm chú.

Một thiên tài mười tám tuổi lại có thể trở thành Kiếm Vương, kiếm chiêu do hắn tự sáng tạo ra, nói không chừng sẽ có huyền diệu gì đó.

Một kiếm bổ xuống đơn giản. Thời điểm Lâm Mạc vẫn còn đang suy nghĩ về phương pháp phá giải, một kiếm kia đột nhiên phân hoá. Một phân thành hai. Hai chia ra làm bốn. Bốn lại tách ra làm tám. Tám chia ra thành mười sáu. Hơn nữa còn không ngừng tăng gấp bội, càng lúc càng nhiều, chi chít, từ bốn phương tám hướng chém xuống.

Lâm Mạc kinh hãi, vội vàng lui về phía sau né tránh. Tư duy nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ một chút về phương pháp phá giải. Nhưng trong lúc nhất thời, hắn căn bản cũng không có bất kỳ manh mối nào.

Thời gian chậm rãi trôi qua, Lâm Mạc thi triển ra các loại kiếm pháp, nhưng trước sau không cách nào phá giải được kiếm pháp của Sở Mộ.

Cái gọi là phá chiêu, chính là tìm ra sơ hở trong kiếm chiêu của đối phương kiếm chiêu, đánh bại. Mà không phải dựa vào man lực đánh bại. Hơn nữa, ở bên trong Chiêu Ý Thạch, khi ý thức tiến vào trong đó, căn bản là không có cách nào phát huy ra thêm lực lượng. Chỉ có thể dựa vào tìm ra sơ hở trong kiếm chiêu của đối phương, tiến tới đánh bại. Đây là biện pháp duy nhất.

Sở Mộ tự mình suy nghĩ ra một chiêu này, có sơ hở sao?

Có. Chí ít bản thân Sở Mộ nhìn thấy, có. Nhưng ở trong mắt Lâm Mạc, lại không có. Bởi vì hắn căn bản là không tìm được.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Lâm Mạc sốt ruột. Lúc này không phải chỉ quan hệ đến năm trăm điểm Kiếm Thành. Còn quan hệ đến mặt mũi của chính mình.

– Tỉnh táo một chút. Bình tĩnh một chút. Nhất định sẽ có sơ hở. Chỉ là kiếm chiêu của một Kiếm Vương nhất tinh tạm thời tự sáng tạo ra. Làm sao có thể gây khó dễ cho một Kiếm Vương tứ tinh như ta được.

Lâm Mạc không ngừng nhắc nhở mình.

– Lại vẫn không phá chiêu được.

Mắt thấy một khắc đồng hồ đã sắp hết, nhưng Lâm Mạc vẫn nhắm hai mắt, tay không có ý định rời khỏi Chiêu Ý Thạch. Mỗi người đều lộ ra biểu tình kinh ngạc không thôi.

Một khắc đồng hồ đã đến. Chiêu Ý Thạch bỗng nhiên bắn ra ra một lực lượng, hất văng tay của Lâm Mạc.

Mọi người đã biết, Lâm Mạc cũng không có phá chiêu được như ý nguyện phá chiêu.

Sắc mặt Lâm Mạc thâm trầm, giống như mây đen che phủ. Ánh mắt hắn tối tăm nham hiểm nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.

– Năm trăm.

Sở Mộ lại mỉm cười, nói, lấy ra Kiếm Thành Lệnh của mình.

– Hừ.

Lâm Mạc hừ lạnh một tiếng, chuyển năm trăm điểm Kiếm Thành cho Sở Mộ. Đối với hắn mà nói, năm trăm điểm Kiếm Thành quả thực không tính là quá nhiều. Bởi vì hắn lại là Kiếm Vương tứ tinh, lại thêm thân phận tháp tôn của Địa kiếm tháp, mỗi một tháng có thể nhận được số điểm Kiếm Thành đạt tới hơn một nghìn hai. Còn có một vài thu nhập khác. Một ngàn năm không thành vấn đề. Chủ yếu vẫn là vấn đề mặt mũi.

Lâm Mạc xuất sư bất lợi. Thoáng cái thua năm trăm điểm Kiếm Thành, ba người Thượng Chí Chân tất nhiên là rất cao hứng. Nhưng những người khác lại chưa chắc. Bởi vậy, bầu không khí nhất thời trở nên tẻ ngắt.

Dù sao Tào Kiến Tranh cũng là người đề nghị tụ họp. Hắn lập tức mở miệng cười nói:

– Vừa rồi, ta suy tính, tự mình nghĩ ra một chiêu. Hiện tại lại truyền vào bên trong Chiêu Ý Thạch. Có vị Kiếm Vương nào nguyện ý chỉ giáo một chút.

– Ta là người đầu tiên báo danh.

Lập tức lại có người phụ họa nói, khiến cho bầu không khí một lần nữa trở nên sôi động. Nếu không buổi tụ hội lần này sẽ thất bại mất.

Chương 3276: Đánh cược lớn (1)

– Một trăm điểm Kiếm Thành.

Tô Tháp Chủ mặc trang phục màu đen lại nhìn Sở Mộ, bỗng nhiên nói. Bất chợt, nàng đi về phía Chiêu Ý Thạch do Sở Mộ lưu lại kiếm chiêu. Mọi người nhất thời hiểu được, Tô Tháp Chủ này vì nhìn thấy Lâm Mạc không cách nào phá giải được kiếm chiêu của đối phương, trong lòng hiếu kỳ, dự định tự mình thử. Thật ra không ít người đều có suy nghĩ như vậy. Bọn họ chẳng qua vì ngại mặt mũi và không có nắm chắc. Dù sao Lâm Mạc cũng là Kiếm Vương tứ tinh. Gần đây cảnh giới kiếm pháp của hắn lại có tăng lên. Hắn còn không phá giải được, mình lại càng không có nắm chắc.

Tô Tháp Chủ lại là Tháp Chủ một tòa Địa kiếm tháp. Bản thân có cảnh giới kiếm pháp đạt được đến Nhân cảnh cực hạn. Cao hơn Lâm Mạc không ít. Có lẽ, nàng có thể phá giải được.

Lực chú ý của mọi người chủ yếu tập trung ở trên người Tô Tháp Chủ. Rất nhanh, một khắc đồng hồ cũng trôi qua. Bàn tay của Tô Tháp Chủ bị văng ra.

Phá giải thất bại!

– Một trăm điểm.

Tô Tháp Chủ lại nói một lần nữa. Bàn tay lại đặt ở trên Chiêu Ý Thạch, lần thứ hai phá giải.

Ba lần. Liên tiếp ba lần. Tô Tháp Chủ cũng bỏ ra ba trăm điểm Kiếm Thành, lại không thể nào phá giải được kiếm chiêu của Sở Mộ. Lần này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Mộ đã hoàn toàn không giống với trước đó.

Có thể trở thành Tháp Chủ Địa kiếm tháp, bản thân phải có cảnh giới kiếm pháp vô cùng cao siêu, kiến thức rộng rãi. Ngay cả nàng cũng không có cách nào phá giải. Vậy trong những người ở đây, sợ rằng chỉ có tháp tôn Thiên kiếm tháp Tào Kiến Tranh mới có thể phá giải được.

Tào Kiến Tranh nhưng không có ý tứ phá giải. Hắn là tháp tôn của Thiên kiếm tháp. Sở Mộ chẳng qua chỉ là một Kiếm Vương mới tiến vào mà thôi. Nếu như hắn phá giải không được, sẽ tôn đối phương lên, đồng thời, bản thân mình cũng sẽ rất mất mặt. Mạo hiểm như vậy, hắn không muốn làm. Từ trên một điểm này, cũng có thể thấy được, Tào Kiến Tranh là một người rất yêu quý danh dự, không thuần túy bằng Tô Tháp Chủ.

Trong nháy mắt, Sở Mộ đã thu được tám trăm điểm Kiếm Thành. Tâm trạng hắn cao hứng không thôi.

Lâm Mạc vẫn đứng ở một bên, sắc mặt thâm trầm nhìn, không nói được một lời.

Rất nhanh, phần lớn mọi người sáng chế ra kiếm chiêu, truyền vào bên trong Chiêu Ý Thạch, chờ đợi người khác đi phá giải. Sở Mộ tất nhiên cũng ra tay. Một lần một trăm điểm Kiếm Thành.

Liên tục phá giải năm chiêu. Sở Mộ có được năm trăm điểm Kiếm Thành. Thu hoạch đạt tới hơn một nghìn ba trăm điểm. Hắn không chỉ có bù lại tiêu hao trước đó, còn vượt qua một ít. Năm trăm điểm cũng đã trả lại cho Thượng Chí Chân.

Lần này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Sở Mộ lại thay đổi. Ở trong lòng của bọn họ, trình độ của Kiếm Vương mới tiến vào này đã bay thẳng một đường lên. Hắn thật sự chỉ là một Kiếm Vương nhất tinh sao?

Tất cả Chiêu Ý Thạch biến hóa, mọi người cũng có không cách nào nhìn thấy, chỉ cảm thấy càng cao thâm khó lường hơn.

Rất nhanh, Sở Mộ kiếm được số điểm đạt tới hơn một ngàn năm trăm điểm.

– Sở Mộ, có dám lại đánh cược một hồi hay không?

Lâm Mạc chợt mở miệng, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, lạnh lùng nói.

– Nói đi.

Sở Mộ trực tiếp đáp lại.

– Ta tự nghĩ ra một chiêu kiếm chiêu. Ngươi tới phá giải. Tiền đặt cược là một nghìn điểm Kiếm Thành.

Lâm Mạc nói.

– Được.

Sở Mộ không chút do dự nào. Lại nói tiếp, thật ra Lâm Mạc chiếm tiện nghi. Dù sao đến bây giờ, đã sắp qua một canh giờ. Trong khoảng thời gian này, Lâm Mạc khẳng định vẫn đang suy ngẫm sáng tạo kiếm chiêu như thế nào. Bây giờ hắn nói ra, còn có thể có thời gian một khắc đồng hồ để sáng tạo ra kiếm chiêu. Cộng lại đã vượt quá một canh giờ. Ưu thế không nhỏ.

Đây cũng là chuyện không có biện pháp nào. Chỉ có điều dựa theo bọn họ trước kia, dù sao chỉ là vui đùa một chút, không tính là gì cả. Bọn họ cũng không có cái gì để phản đối. Hơn nữa Sở Mộ, đương sự này còn chưa từng tỏ thái độ.

Sau một khắc đồng hồ, Lâm Mạc mang theo ý cười đầy tự tin, truyền chiêu thức tự mình sáng tạo ra vào bên trong Chiêu Ý Thạch.

– Xin mời.truyện kiếm tu audio

Thời gian chuẩn bị hơn một canh giờ, khiến cho Lâm Mạc tràn đầy tự tin:

– Nhớ kỹ, là một nghìn điểm.

Sở Mộ gật đầu, xuất hiện ở bên cạnh Chiêu Ý Thạch. Nhất thời hắn thu hút ánh mắt của mọi người. Bàn tay hắn đặt ở trên Chiêu Ý Thạch. Ý thức nhất thời được đưa vào trong đó, ngưng tụ ra thành một nhân ảnh. Hắn liền nhìn thấy được bóng người Lâm Mạc cầm kiếm đánh tới.

Một kiếm này giống như băng hà rơi xuống.

Những tiếng ầm ầm vang vọng, kinh thiên động địa. Hơi lạnh kinh người cũng theo đó tràn ngập tám phương. Loại hơi lạnh này dĩ nhiên không phải là hơi lạnh thật sự, mà là một cảm giác thuộc về phương diện ý thức do kiếm chiêu mang đến.

Sở Mộ không chút sứt mẻ, hai tròng mắt có chút tinh quang lóe ra. Bất chợt, ngay thời điểm kiếm của Lâm Mạc chém xuống, trong chớp mắt hắn xuất kiếm. Một điểm hàn quang hiện ra. Bỗng nhiên, kiếm Lâm Mạc chém xuống dừng lại. Hơi lạnh kinh người đã lập tức tiêu tan. Hiện tượng kỳ lạ giống như băng hà thế kỷ rơi xuống đã bị phá thành mảnh nhỏ.

Điều này đại biểu cho kiếm chiêu của Lâm Mạc đã bị Sở Mộ phá giải.

Bàn tay Sở Mộ tự nhiên giơ lên. Tất cả mọi người hiểu rõ, hắn đã phá giải được kiếm chiêu của Lâm Mạc. Toàn bộ quá trình còn chưa tới sáu mươi hơi thở. Điều này, thật ra còn là kết quả do Sở Mộ đã thu liễm.

Lấy cảnh giới kiếm pháp Thiên cảnh của hắn, muốn phá giải kiếm chiêu do Lâm Mạc tự mình suy nghĩ ra, trong vòng ba hơi thở, hắn có thể làm được.

– Một nghìn điểm.

Sau khi phá giải xong kiếm chiêu, Sở Mộ nhìn về phía Lâm Mạc, không nhanh không chậm nói.

– Không thể như vậy được!

Lâm Mạc lại thét to. Hắn không thể nào tin tưởng được, cũng không có cách nào tiếp nhận được kết quả như vậy.

– Ngươi dự định không thực hiện lời giao ước sao?

Sở Mộ nói. Sắc mặt mọi người cũng có chút không tốt.

Một nghìn điểm Kiếm Thành, không ít. Nhưng nếu đã nói ra, còn tự mình chủ động nói ra, nếu như không thực hiện lời giao ước, sẽ bị mọi người coi thường.

– Cho ngươi.

Lâm Mạc gần như cắn răng nghiến lợi chuyển một nghìn điểm Kiếm Thành cho Sở Mộ. Sắc mặt hắn thâm trầm, lửa giận công tâm. Không cam lòng. Hắn vô cùng không cam lòng:

– Sở Mộ, ngươi có dám chơi lớn với ta một lần hay không?

– Ngươi nói đi.

Lại thu hoạch được một nghìn điểm Kiếm Thành, Sở Mộ không thèm để ý chút nào tới ánh mắt giống như muốn ăn thịt người của đối phương.

– Lâm Mạc, một vừa hai phải thôi.

Chương 3277: Đánh cược lớn (2)

Tào Kiến Tranh liền vội vàng nói. Hắn nhìn ra được, lúc này Lâm Mạc đã có chút mất lý trí.

– Tào huynh, không nên ngăn cản ta. Ta cũng không tin, Lâm Mạc ta lại không bằng một Kiếm Vương nhất tinh.

Lâm Mạc hung hăng nói:

– Sở Mộ, ngươi có dám chơi hay không, năm nghìn điểm Kiếm Thành.

Hiện tại Sở Mộ đã nắm giữ hai ngàn năm trăm điểm Kiếm Thành.

– Chơi thế nào?

Sở Mộ hỏi. Trên phương diện khí thế, hắn hoàn toàn không rơi xuống hạ phong.

– Đổi một phương pháp chơi khác. Sáng tạo chiêu phá chiêu chung quy không thể hiện ra được thực lực. Đối với kiếm tu chúng ta mà nói, xét đến cùng, tất cả cũng là vì thực lực.

Lâm Mạc lạnh lùng nói:

– Không có thực lực, những điều khác đều chỉ là lời nói suông. Cho nên, chúng ta sẽ một lần, ở bên trong Vô Tận Kiếm Lộ, xem ai thông qua nhiều cửa ải hơn.

– Lâm Mạc, ngươi thật sự đủ vô sỉ.

Thượng Chí Chân cả giận nói:

– Ngươi là tu vi gì, cảnh giới kiếm pháp gì. Sở lão đệ là tu vi gì cảnh giới kiếm pháp gì. Ngươi cho rằng mắt mọi người đều mù rồi sao?

Mọi người cũng nhìn ra được, tu vi của Sở Mộ là Vạn Cổ Cảnh nhất trọng thiên. Hắn là Kiếm Vương nhất tinh. Lâm Mạc là Kiếm Vương tứ tinh, tu vi là Vạn Cổ Cảnh bát trọng thiên. Chênh lệch giữa bọn họ thật sự rất lớn. Có thể nói, theo mọi người thấy, nếu thật sự chiến đấu, một kiếm của Lâm Mạc có thể đánh bại chém giết Sở Mộ.

Thực lực chênh cực lớn, đi khiêu chiến Vô Tận Kiếm Lộ, hoàn toàn không có chút nghi vấn nào. Đương nhiên là Lâm Mạc thắng. Hiểu rõ điểm này, ánh mắt mọi người nhìn về phía Lâm Mạc, cũng thay đổi.

Bọn họ có thể tha thứ cho việc khiêu chiến, lại không thể tha thứ có sự khiêu chiến có thực lực chênh lệch rõ ràng như vậy.

Dưới sự tức giận, thật ra Lâm Mạc cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy. Lúc này hắn mới kịp phản ứng. Hắn cũng biết là chuyện xấu, vội vàng bổ cứu:

– Ta có lời còn chưa nói hết. Đầu tiên, ta lấy năm nghìn điểm Kiếm Thành đánh cược với hai ngàn năm trăm điểm Kiếm Thành của hắn. Thứ hai, khiêu chiến cửa ải Vô Tận Kiếm Lộ t, ta có thể nhướng hắn năm cửa ải.

Mọi người vừa nghe, sắc mặt mới tốt hơn một chút. Mỗi người lại nhìn về phía Sở Mộ.

– Sở lão đệ, không nhất thiết phải làm như vậy.

Thượng Chí Chân nói. Tuy rằng nói là nhường năm cửa ải, nhưng bất kể nói thế nào, Sở Mộ cũng không chiếm ưu thế gì. Chỉ có điều, Lâm Mạc ra năm nghìn điểm, Sở Mộ ra hai ngàn năm trăm điểm. Chênh lệch gấp đôi cũng chưa đủ đền bù cửa ải.

Sở Mộ nhìn về phía Thượng Chí Chân gật đầu, sau đó lại nhìn về phía Lâm Mạc, nói:

– Nếu ngươi muốn đưa điểm Kiếm Thành, ta cam tâm tình nguyện tiếp nhận.

– Được, ta cho ngươi mười ngày để chuẩn bị. Mười ngay sau, gặp lại ở trước Vô Tận Kiếm Lộ.

Lâm Mạc nói xong, bất chợt, xoay người rời đi. Bởi vì hắn không có cách nào lại tiếp tục lưu lại. Bằng không, không biết có thể bị lửa giận xông đầu, mất đi lý trí, do đó làm ra hành động gì không sáng suốt hay không.

Lâm Mạc đi, Sở Mộ cũng không có ý định tiếp tục ở lại nữa. Bởi vì hắn nhìn ra được, không khí nơi này đã bị phá hỏng. Hắn liền cùng đám người Thượng Chí Chân cũng rời khỏi đó.

Sau khi bọn họ rời đi, mọi người cũng không có tâm tư tiếp tục ở lại nữa. Dù sao, trải qua chuyện giữa Sở Mộ cùng Lâm Mạc, bọn họ ít nhiều có chút không yên lòng. Phần nhiều lực chú ý là ở trên người Sở Mộ.

Kiếm Vương nhất tinh mới tiến vào này khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng chấn động kinh sợ.

– Ta thấy, rõ ràng là bản thân mình cần mười ngày để chuẩn bị. Còn nói được dễ nghe như vậy.

Cát Nhạc khinh thường nói.

– Không thể nói vậy. Mười ngày, vừa lúc có thể tu luyện một chút kiếm pháp nhận được từ bên trong Kiếm Điển Các.

Sở Mộ thuận miệng nói. Thật ra đây cũng là lời nói thật.

– Sở lão đệ, tu vi giữa ngươi và Lâm Mạc chênh lệch quá lớn. Thực lực chênh lệch cũng quá lớn. Cho dù hắn có nhường ra năm cửa ải, ngươi cũng không chiếm được bất kỳ ưu thế nào.

Thượng Chí Chân nói.

– Tháp Chủ, năm nghìn điểm Kiếm Thành, đối với ta là tình thế bắt buộc.

Sở Mộ nói. Trong giọng nói của hắn, tràn ngập sự tự tin không có cách nào dao động. Đừng nói là Lâm Mạc nhường ra năm cửa ải. Cho dù là không nhường ra, Sở Mộ cũng có tự tin chiến thắng được đối phương. Dĩ nhiên đối phương muốn nhường, cũng có thể. Mình cũng không cần để lộ nhiều thực lực như vậy.

Ba người bọn họ đều có thể nghe ra được sự tự tin tuyệt đối từ trong giọng nói của Sở Mộ. Chỉ có điều bọn họ không rõ, loại lòng tin này đến từ chỗ nào. Nhưng hắn đã nói như vậy, bọn họ cũng không tiện nói thêm cái gì. Dù sao, Sở Mộ cùng bọn họ cũng chỉ có thể xem như là mới quen không lâu mà thôi. Còn chưa tới trình độ đối xử chân thành với nhau.

Không bao lâu, mọi người liền trở lại trong Nhân kiếm tháp.

Tầng cao nhất, là nơi Tháp Chủ ở lại và tu luyện. Lần lượt đi xuống, chính là nơi ở và tu luyện của ba vị tháp tôn. Có mười ngày này, Sở Mộ bắt đầu tu luyện kiếm quyết Thiên Chi Giác.

Lại nói tiếp, cái vòng Kiếm tháp này không lớn. Bởi vậy, xung đột phát sinh ra giữa Sở Mộ cùng Lâm Mạc đã nhanh chóng được truyền tới tai của mỗi một kiếm tu đang đợi ở bên tyrong Kiếm Thành, khiến cho bọn họ nảy sinh lòng hiếu kỳ mãnh liệt. Ngay cả mười hai Tháp Chủ trong Thiên kiếm tháp đều bị kinh động. Thậm chí, Tháp Chủ trung ương thần kiếm tháp cũng bị kinh động.

Mười ngày thoáng một cái đã trôi qua. Ở phía trước Thánh Địa Tu Luyện Vô Tận Kiếm Lộ lục tục có kiếm tu chạy tới. Tất cả đều là các tháp tôn và Tháp Chủ của các kiếm tháp. Rất nhanh đã vượt qua hơn một trăm người.

Bọn họ hết sức tò mò đối với Sở Mộ Kiếm Vương mới tiến vào này.truyện Linh Dị

Trước lôi vào Vô Tận Kiếm Lộ đã tập trung hơn một trăm tôn kiếm tháp Kiếm Vương. Mỗi người cơ bản đều biết nhau, chào hỏi lẫn nhau, cũng tùy ý đàm luận.

Trong lúc mọi người đang nói chuyện, Sở Mộ cùng Lâm Mạc lần lượt đi tới.

Sau mười ngày, Lâm Mạc đã hoàn toàn điều chỉnh được trạng thái, tinh khí thần có phần đỉnh phong. Toàn thân trên dưới đều tản ra một khí tức mạnh mẽ, giống như một thanh bảo kiếm được rút ra khỏi vỏ, phong quang ép người. Hiển nhiên, ở trong vòng mười ngày này hắn đã điều chỉnh tinh khí thần hết khả năng, khiến mình có trạng thái tốt nhất.

Đương nhiên, ngoại trừ điều chỉnh ra, Lâm Mạc cũng mượn những Kiếm Vương khác một ít điểm Kiếm Thành. Dù sao hắn còn chưa có đủ năm nghìn điểm Kiếm Thành.

Tràn đầy tự tin, phong quang ép người, khí thế Lâm Mạc dâng trào, ánh mắt lợi hại, trực tiếp rơi vào trên mặt Sở Mộ, dường như muốn đâm thủng Sở Mộ.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !