1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Tập 643 [Chương 3213 đến 3217]

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Tập 643 [Chương 3213 đến 3217]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 3213: Đánh bại chính mình (Hạ)

Đối kháng với Đại Thánh tôn, Sở Mộ phỏng đoán nhất định phải thi triển tứ trọng trong Khô Thương bí pháp mới được. Thọ nguyên tiêu hao vạn lần, tốc độ như vậy Sở Mộ chỉ có thể sống mấy chục năm. Nếu không phải quá cấp bách thì Sở Mộ tuyệt đối sẽ không sử dụng.

Thời gian trôi qua cực nhanh, không ngừng có cường giả tìm được phương pháp tiến vào tầng tiếp theo trong Thâm Lam thậm bát ngục.

Sở Mộ cũng tiến vào trong đệ thất ngục.

Từ lúc bắt đầut iến vào đệ nhất ngục cho tới bây giờ đang ở trong đệ thất ngục đã qua vài tháng. Mà người tiến vào đệ thất ngục rải giác không có mấy.

– Đệ thất ngục, ta có thể sử dụng Thâm Lam thần châu thất tinh.

Sở Mộ thầm nghĩ, trực tiếp lấy ra Thâm Lam thần châu, câu thông với lực lượng bên trong, rồi sau đó thân thể nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa, trực tiếp rời khỏi đệ thất ngục.

Đệ bát ngục là một tiểu thế giới rất là thần kỳ.

Đây là một tiểu thế giới giống như một tấm gương phản chiếu mà thành vậy, bầu trời bóng loáng như mặt kính, mặt đất cũng bóng loáng. Bốn phía dường như cũng là mặt kính bóng loáng giống nhau, phản chiếu thân ảnh của Sở Mộ. Tin tức trong đầu của Sở Mộ nói cho hắn biết, đây gọi là Kính Tượng chi ngục.

– Kính Tượng chi ngục, quả thực là một nơi rất là thần kỳ.

Sở Mộ thầm nghĩ, ý niệm khẽ động, một đạo thân ảnh lập tức từ trong mặt đất bóng loáng chui ra.

Thân ảnh chui ra không ngờ lại giống Sở Mộ như đúc.

Phương pháp thông qua Kính Tượng chi ngục chính là chiến một trận với kính tượng của bản thân, đánh bại nó, đạt được “chìa khóa“.

Song kiếm trong tay, Sở Mộ không chút do dự chém giết tới. Cùng lúc đó kính tượgn của Sở Mộ cũng nắm song kiếm trong tay.

Chiến đấu với bản thân, đây là một loại thể nghiệm rất là thần kỳ, kỳ diệu. Bởi vì kính tượng hoàn toàn là chính mình.

Vẻ ngoài, công pháp, vũ khí, kỹ xảo chiến đấu.

Sở Mộ thi triển Kiếm pháp cơ sở, kính tượng cũng thi triển kiếm pháp cơ sở. Chiến đấu với kiếm pháp cơ sở của bản thân khiến cho Sở Mộ có cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Kính tượng của Sở Mộ thì vẻ mặt lạnh như băng, điểm này khác với Sở Mộ. Nhưng mà tạo nghệ kiếm pháp cơ sở lại không kém cỏi hơn Sở Mộ một chút nào.

– Tốt, như vậy ta mới có thể nhìn thấy chỗ thiếu hụt trong kiếm pháp của mình.

Sở Mộ mừng rỡ không thôi.

Tạo nghệ kiếm pháp cơ sở của hắn trải qua tu luyện không gian đoạn đã đạt tới tình trạng hết sức kinh người. Cho dù là Kiếm Vương ở trên phương diện kiếm pháp cơ sở, tạo nghệ chưa cũng không thể nào bằng hắn được.

Cho tới nay Sở Mộ chưa từng gặp qua một kiếm tu nào có thể so sánh với bản thân ở trên kiếm pháp cơ sở.

Cấp độ kiếm pháp cơ sở của hắn cho tới bây giờ muốn tăng lên vô cùng khó khăn. Cho dù là bản thân Sở Mộ tu luyện không gián đoạn, không ngừng tìm hiểu. Nhưng muốn tăng lên một điểm cũng rất khó. Thường thường cần một lượng lớn thời gian chồng chất, trừ phi có thể lấy được một ít kỳ ngộ.

Gióng như là đạt được truyền thừa kiếm pháp của người có tạo nghệ cao thâm hơn hắn. Hoặc là giao thủ, chiến đấu với người có tạo nghệ kiếm pháp cao thâm hơn bản thân.

Loại thứ nhất Sở Mộ sẽ không tiếp nhận. Kiếm pháp của hắn đi theo con đường của riêng mình, tiếp nhận người khác truyền thừa sẽ chịu ảnh hưởng, chỉ có thể tham khảo mà thôi. Nhưng mà truyền thừa, nhất định Sở Mộ không muốn. Cho dù là có thể tăng lên nhưng mà cuối cùng cũng chỉ là lĩnh ngộ từ người khác.

Loại thứ hai cũng có hiệu quả không tệ, giống như giao thủ với Kiếm Vương một trận trước đó. Nhưng mà kiếm tu khác biệt, phong cách kiếm pháp cơ sở lại khác biệt. Giao thủ với kiếm tu khác có thể lý giải thêm, đồng thời còn có thể trợ giúp hắn tìm hiểu về kiếm đạo.

Nhưng mà quyết đấu với chính bản thân mình, lại dùng kiếm pháp cơ sở để chiến đấu, kiếm pháp cơ sở giống như đúc giao chiến, càng có thể nhìn thấy chỗ thiếu hụt trong kiếm pháp cơ sở của mình một cách trực quan nhất, sau đó bù đắp, tăng lên tới hoàn thiện.

Loại cơ hội này Sở Mộ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Mà kính tượng của bản thân hắn dường như không đủ linh hoạt, hắn thi triển kiếm pháp cơ sở, kính tượng cũng thi triển kiếm pháp cơ sở theo. Hai người lấy kiếm pháp cơ sở quyết đấu, song kiếm điên cuồng vung vẩy.

Kiếm pháp cơ sở dưới Kiếm chi chân ý khống chế đã đạt tới một độ cao hoàn toàn mới, trên trời dưới đất, bốn phương tám hướng, không có nơi nào là không thể xuất kiếm.

Kiếm không chỗ nào không có, không có bất kỳ góc chết nào.

Kiếm pháp cơ sở của Sở Mộ đạt tới độ cao kinh người, tạo nghệ tinh thâm, rất gần với hoàn mỹ. Giao chiến một lát, chính bản thân hắn cũng không nhìn thấy có chỗ nào gọi là sơ hở.

Nhưng mà gần đây Sở Mộ đều tuân theo một nguyên tắc, đó là trên thế giới này không có gì là hoàn mỹ chính thức. Kiếm pháp cơ sở của hắn nhất định còn có chỗ thiếu hụt, chỉ có điều rất nhỏ, hoặc là dùng cảnh giới của hắn bây giờ còn không có cách nào tìm ra mà thôi.

Hiện tại không tìm ra vậy thì tiếp tục chiến đấu mãi tới khi tìm ra mới thôi.

Chiến Chiến Chiến.Tu tiên là nghịch thiên hay thuận thiên?.-.Tu tiên là vô tình hay hữu tình? Hãy dõi theo bước chân của Vương Lâm để biết hắn làm thế nào bằng vào sức lực của chính mình từng bước tiến lên phía trước, dương danh “Tu Chân Giới”….Thỉnh chư vị nghé thăm

Dùng lực lượng của Sở Mộ và đặc tính của Khô Thương bí pháp, thi triển kiếm pháp cơ sở căn bản không có bất kỳ tiêu hao gì. Mà hắn, khi còn là kiếm thuật sư phàm nhân, có thể liên tục luyện kiếm mấy tháng, có đôi khi thường thường một chiêu đâm ra cũng liên tục đâm tới mười ngày. Mỗi ngày đâm ra hơn vạn lần, loại buồn tẻ và tịch mịch này đủ để dày vò người ta tới điên cuồng.

Đây gọi là điên không muốn sống, mà cũng chính bởi vì điên như vậy cho nên Sở Mộ mới có thể dùng tuổi tác như vậy trở thành kiếm thuật đại sư trẻ tuổi nhất, phá vỡ ghi chép.

Sau khi linh hồn xuyên việt tới Cổ Kiếm đại lục, trở thành kiếm giả, bước vào con đường kiêm tu. càng ngày càng có được lực lượng cường đại hơn, cũng có được tuổi thọ dài dằng dặc. Chuyện này khiến cho tâm cầu đạo của Sở Mộ càng thêm kiên định, ý chí lần lượt được ma luyện, kiên định vô cùng kinh người, hơn xa dĩ vàng.

Hiện tại không chỉ nói là bế quan mấy tháng luyện kiếm, coi như là mấy trăm năm hắn cũng có thể làm được.

Đương nhiên Sở Mộ cũng biết bây giờ mình chỉ có thể sống mấy trăm năm mà thôi. Nếu quả thực dùng mấy trăm năm đi luyện kiếm, coi như tạo nghệ kiếm pháp tăng lên tới cực hạn kinh người thì thọ nguyên của hắn cũng đã hao hết, bản thân chỉ còn là một nắm đất mà thôi.

Còn sống mới có hi vọng.

Bài trừ tạp niệm, chuyên tâm, tập trung toàn bộ tinh thần chiến đấu với Kính tượng, chỉ dùng kiếm pháp cơ sở chiến đấu.

Chương 3214: Kiếm đã ra khỏi vỏ thì không hối hận (Thượng)

Một thời thần trôi qua, chiến đấu vẫn còn tiếp tục.

Rất nhanh, một ngày qua đi, chiến đấu vẫn còn tiếp tục như trước.

Lực lượng tiêu hao không có ý nghĩa, chiến đấu vẫn tiếp tục.

Một ngày, hai ngày, ba ngày…

Chỉ chớp mắt thờ igian hơn mười ngày qua đi, Sở Mộ vẫn đang chiến đấu với kính tượng của bản thân mình.

Hơn mười ngày trôi qua Sở Mộ cũng chỉ phát hiện một chỗ thiếu hụt trong kiếm pháp cơ sở của mình, sau đó lại hoàn thiện nó.

Phát hiện ra một chỗ thiếu hụt, Sở Mộ cũng có đủ động lực tiếp tục chiến đấu.

Có thể nói, Sở Mộ là người đầu tiên tiến vào đệ bát ngục, nhưng mà hơn chục ngày qua đi đã có thêm những người khác tiến vào đệ bát ngục, thậm chí còn có người đánh bại kính tượng của mình tiến vào đệ cửu ngục.

Tất cả mọi chuyện Sở Mộ đều không biết, hắn hoàn toàn chìm đắm vào trong trận chiến.

Cảnh giới trong lòng có kiếm được vận dụng tới cực hạn, hơn nữa theo chiến đấu cường độ cao, dần dần bị hắn nắm giữ. Mặt khác, trong lúc chiến đấu, mỗi một lần xuất kiếm Sở Mộ đều vận dụng lực lượng Kiếm chi chân ý, khiến cho khống chế Kiếm chi chân ý càng thêm vững chắc hơn.

Rất nhanh đã qua đi nửa năm.

Trên kiếm pháp cơ sở, Sở Mộ tìm ra được ba chỗ thiếu hụt, sau đó lại bù đắp, trở nên càng thêm hoàn thện, mà theo kiếm pháp hoàn thiện,chỗ thiếu hụt càng ít, càng khó có thể tìm kiếm được.

– Đáng tiếc thời cơ không đúng.

Sở Mộ thầm nghĩ, hắn không thể nào tiếp tục chiến đấu ở đây nữa. Nửa năm qua đi, nói không chừng hắn đã bị bỏ lại phía sau không ít, chỉ có thể chấm dứt chiến đấu mà thôi.

– Hóa ra đây là phương pháp tiến vào trong đệ thập ngục.

Trong tiếng cười lớn, thân thể Thánh Vương biến mất không thấy gì nữa, rời khỏi đệ cửu ngục.

Mà lúc này Sở Mộ vẫn còn đang ở trong đệ bát ngục.

Dưới thân song kiếm, kiếm pháp của kính tượng lộ ra một chỗ sơ hở, bị Sở Mộ lập tức nắm bắt được, kiếm quang phá không, tấn công thần tốc.

Kính tượng trúng kiếm, toàn thân không tự chủ được run lên, trong nháy mắt xuất hiện tình huống dừng lại, bị Sở Mộ nắm bắt được. Song kiếm xuất, công kích giống như nước lũ, sóng to gió lớn đánh ra, toàn bộ đều đánh trúng vào kính tượng. Thân thể kính tượng không cách nào tiếp tục duy trì được nữa mà tán loạn.

Nửa năm chiến đấu bằng Kiếm Pháp cơ sở khiến cho Sở Mộ tìm ra ba chỗ thiếu chụt trong kiếm pháp của bản thân, lại được hắn cải tạo, thay đổi. Trái ngược, kiếm pháp của kính tượng vẫn giống như nửa năm trước, không tăng lên một chút nào. Nói cách khác, kính tượng này khi xuất hiện có thực lực gì sẽ bảo trì như vậy, không có biến hóa một chút nào.

Đánh tan kính tượng, chỉ còn lại có một đạo quang mang lơ lửng trước mắt, Sở Mộ nắm lấy đạo quang mang kia, trực tiếp vận dụng, thân thể lập tức biến mất không thấy gì nữa, rời khỏi đệ bát ngục, tiến vào đệ cửu ngục.

Cũng không dừng lại đệ cửu ngục, Sở Mộ trực tiếp sử dụng Thâm lam thầm châu cửu tinh, thân thể lần nữa biến mất, tiến vào trong đệ thập ngục.

Đệ thập ngục này rất là kỳ quái, theo Sở Mộ thấy là như vậy. Bởi vì nơi này không giống như là một tiểu thế giới, mà là một con đường, một con đường không ngừng đi về phía trước, dường như không có điểm tận cùng vậy.

Hai bên trái phải là một mảnh tối tăm mờ mịt, không nhìn thấy cái gì, giống như là hỗn độn vậy.

Một đoạn tin tức truyền vào trong đầu Sở Mộ, khiến cho Sở Mộ biết rõ một cách gọi khác của đệ thập ngục – Luyện Tâm chi ngục.

– Luyện tâm chi ngục?

Sở Mộ âm thầm nghi hoặc, nhìn con đường vô tận, hắn cũng không quá rõ ràng lực lượng của đệ thập ngục này là cái gì.

Luyện Tâm chi ngục.

Hai chữ Luyện tâm này cũng không quá khó để hiểu rõ.

Chân bước ra, bước về phía trước, bộ pháp không lớn, nhưng tốc độ càng lúc càng nhanh, cả người cơ hồ hóa thành một đạo quang mang nhanh chóng phóng về phía trước.

Thực lực của Tiểu Thánh tôn, tốc độ như thế vô cùng kinh người. Trong khoảng thời gian ngắn có thể đơn giản lướt qua một đại vực. Sở Mộ cảm giác từ khi mình bước chân ra tối thiểu cũng đã có một phút đồng hồ, nhưng mà vẫn chưa nhìn thấy tận cùng của con đường này. Hai bên trái phải và trên không thủy chung vẫn là một mảnh tối tăm mờ mịt, giống như không thay đổi một chút nào vậy.

Cùng một cảnh sắc, con đường không có điểm cuối, liên miên bất tận. Chuyện này đối với người tâm trí kiên định mà nói không coi vào đâu, hoàn toàn có thể nhẫn nại, kiên trì. Nhưng mà Sở Mộ cũng không có phát giác ra được, theo hắn không ngừng tiến lên, trên con đường trong Luyện Tâm chi ngục có một loại không khí đang lặng lẽ thay đổi.

Loại biến hóa này là biến hóa trong lúc bất tri bất giác, biến hóa vô hình, tựa như biến hóa khi dùng nước ấm nấu ếch xanh vậy, làm cho không ai có thể cảm nhận được. Mà theo loại biến hóa này sẽ từng chút một làm ảnh hưởng tới tính nhẫn nại của con người, ảnh hưởng tới ý chí của con người ta, khiến cho bọn họ chậm rãi trở nên vội vàng, xao động.

Nói một cách đơn giản, nếu như là Tuyệt Thế cường giả nhất luyện mà nói, ở trong Luyện Tâm chi ngục này tối đa cũng chỉ kiên trì được mọt phút đồng hồ là sẽ cảm thấy không kiên nhẫn, sinh ra cảm giác nôn nóng. Nếu như là Tuyệt Thế cường giả nhị luyện mà nói, có thể kiên trì được lâu hơn một chút, nhưng nhiều nhất cũng chỉ hơn Tuyệt Thế cường giả nhất luyện vài lần.

Tiểu Thánh tôn tầm thường hoàn toàn có thể kiên trì vài ngày mà không bị ảnh hưởng, nhưng mà vài ngày sau thì không nhất định.

Tinh thần ý chí của Sở Mộ không phải là thứ tu luyện giả tầm thường có thể so sánh được, tuy rằng hắn không rõ ràng lắm, nhưng mà luyện tâm, luyện tâm nói tóm lại có liên quan tới tâm tính và ý chí.

Có chuẩn bị và không có chuẩn bị, chênh lệch hết sức rõ ràng.

Chỉ chớp mắt mười ngày qua đi, tinh thần của Sở Mộ vô thức xuất hiện cảm giác hoảng hốt, chỉ là rất nhanh hắn đã khôi phục lại. Thời gian dài ở trong Luyện Tâm chi ngục làm cho chính hắn cũng không cảm giác được.

Cảm giác hoảng hốt kia giống như là vết nứt đầu tiên trên đê vậy, chậm rãi lan tràn ra.

Một tia không kiên nhẫn xuất hiện, ảnh hưởng từng chút một tới tâm chí của Sở Mộ, nhưng mà chính hắn lại không có phát hiện ra, hắn vẫn không ngừng rảo bước tiến lên. Cảm giác không kiên nhẫn dần dần mở rộng, một điểm nôn nóng cũng xuất hiện theo.

Khi cảm giác nôn nóng kia xuất hiện, Sở Mộ cảm thấy tâm phiền ý loạn, trong lòng không thoải mái dễ chịu. Lửa giận vô hình hiện lên, ngay cả chính bản thân hắn cũng không biết tại sao lại như vậy, nhưng mà lửa giận kia vừa mới xuất hiện lại giống như là ngọn lửa trên thảo nguyên vậy, đón gió mà tăng trưởng, căn bản không dừng lại.

Chương 3215: Kiếm đã ra khỏi vỏ thì không hối hận (Hạ)

Song kiếm xuất hiện trong tay, kiếm ý mạnh mẽ, lửa giận theo kiếm ý hiện lên cũng phóng lên trời, chỉ là cũng không có mục tiêu để làm cho hắn xuất kiếm.

Lửa giận ngập tràn, lại không có mục tiêu phát tác, cảm giác này khiến cho Sở Mộ càng thêm buồn bực.

– Tiểu ca, có chuyện gì phiền lòng ngồi xuống uống một chén, như vậy sẽ thoải mái hơn một chút.

Một đạo thanh âm nhu hòa vang lên, không đột ngột một chút nào, tựa như là nước chảy nhỏ giọt, thấm vào nhân tâm, tất cả mọi chuyện lại ra vẻ tự nhiên, hiển nhiên như vậy.

Sở Mộ quay đầu nhìn lại, nhìn thấy bên trái mình không biết từ khi nào đã xuất hiện một cái đình nghỉ mát. Sau đình nghỉ mát là rừng cây thưa thớt, trong rừng cây còn có các loại tiên hoa màu sắc khác nhau đua nở, làm đẹp, cảnh sắc rất là khác biệt, hoàn toàn không có cảnh tượng tối tăm mờ mịt.

Đột nhiên, nhưng mà tất cả dường như lại rất tự nhiên, khiến cho Sở Mộ có cảm giác từ trước đã thế.

Trong cái đình nghỉ mát kia có một cái bàn đá hình tròn và hai chiếc ghế đá. Trong đó trên một cái ghế có một bạch y nhân đang ngồi, ánh mắt thanh tịnh, vẻ mặt mỉm cười khiến cho người ta nhìn vào đã sinh lòng hảo cảm. Hắn giơ một chén rượu về phía Sở Mộ, ý bảo Sở Mộ tới ngồi.

Dường như có một mùi thơm ngát như có như không từ trong cái chén rượu kia tràn ra, chui vào trong lỗ mũi lại làm cho cảm giác nôn nóng trong lòng Sở Mộ bất tri bất giác tiêu tán đi vài phần.

Cảm thấy được điểm này, Sở Mộ quay người đi qua, đi xuống một cái ghế đá còn lại rồi ngồi xuống.

Bạch y nhân rất tự nhiên rót đầy chén rượu cho Sở Mộ.

– Mời tiểu ca.

Bạch y nhân nói xong rồi uống rượu trong cái chén của mình.

Sở Mộ ngửi một chút, mùi thơm ngát kia dường như làm cho suy nghĩ của hắn tỉnh táo hơn vài phần, cảm giác nôn nóng giống như hỏa diễm cũng bị dập tắt vài phần.

Uống một ngụm rượu, mùi rượu mát lạnh lập tức lan tràn ra, chảy xuôi toàn thân, lửa giận cũng theo đó bị dập tắt, cả người lại khôi phục tới trạng thái tỉnh táo.

Loại trạng thái này chính là trạng thái mà Sở Mộ ưa thích, bởi vì chỉ có tỉnh táo thì mới có thể suy nghĩ được mọi thứ chu toàn hơn.

Chỉ là khôi phục được một chút tỉnh táo thì Sở Mộ lại có thể cảm giác được một tia không ổn, nhưng mà lại không biết vì sao không ổn. Bởi vì loại cảm giác này là cảm giác tới từ tiềm thức.

Bạch Y nhân lại lần nữa rót đầy chén cho Sở Mộ, lại kính Sở Mộ một chén nữa.

Từng chén từng chén. Mỗi khi uống xong một chén Sở Mộ đều cảm thấy thoải mái, trình độ thoải mái không ngừng tăng lên, lại làm cho hắn muốn tiếp utjc uống, căn bản không dừng được.

Bạch Y nhân ngoại trừ lúc đầu mở miệng ra, sau đó không có mở miệng một chút nào. Chỉ làm một hành động duy nhất đó là không ngừng rót đầy rượu cho Sở Mộ. Bầu rượu kia cũng không lớn, nhưng phảng phất như chứa rượu vô tận, dù đổ ra thế nào cũng không hết được.

– Dứt khoát ở lại chỗ này, cần gì phải đi tiếp làm gì.

Một ý nghĩ không tự giác hiện lên ở sâu trong đầu Sở Mộ, rất là tự nhiên.

Ý nghĩ này xuất hiện, sau đó tiềm thức run lên, dường như nhắc nhở Sở Mộ cái gì đó. Bạch Y nhân vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ uống rượu, vừa uống rượu cũng nhìn Sở Mộ.

Suy nghĩ muốn an nhàn càng thêm rõ ràng, tiềm thức cũng càng lúc càng giãy dụa mãnh liệt hơn.

– Không đúng, không phải ta đang ở Luyện Tâm chi nugjc sao? Không phải ta nên một đường đi thẳng về phía trước sao? Mãi tới khi tiến tới đệ thập nhất ngục sao?

Bỗng nhiên Sở Mộ cảnh giác, chén rượu vừa mới đưa tới miệng lập tức ngừng lại.

Kết hợp với suy nghĩ này, loại cảm giác không đúng trong lòng Sở Mộ ngày càng rõ ràng, cố nén sự không nỡ trong lòng, hắn buông chén rượu xuống.

– Huynh đài, cáo từ.

Sở Mộ rất lo lắng, nếu như tiếp tục nữa hắn sẽ không buông bỏ được mà rời đi. Hắn nhanh chóng đứng dậy, chắp chắp tay với Bạch y nhân rồi lập tức quay người rời đi.

– Tiểu ca, uống một chén rồi hãy đi.

Bạch Y nhân cũng đứng dậy theo, chén rượu trên bàn đá lăng không bay lên, xuất hiện trước mắt Sở Mộ. Rượu trong chén tỏa ra mùi thơm ngát, không ngừng hấp dẫn Sở Mộ, giống như có một người đang nói… Uống hết, uống hết đi.

– Không, ta phải đi.

Sở Mộ cưỡng ép rời mắt, rời khỏi chén rượu.

– Tiểu ca, ngươi nên ở lại thôi, cho dù đi tiếp cũng không đi tới tận cùng được.

Bạch Y nhân không khuyên uống rượu nữa, ngữ khí của hắn vô cùng chân thành, giống như nói những lời này là sự thực vậy, làm cho Sở Mộ có cảm giác vô cùng chân thật, giống như cho dù Sở Mộ có rời khỏi đây, có đi tiếp cũng không đi tới tận cùng được.

– Đa tạ ý tốt của huynh đài, nhưng mà đường ta ta sẽ đi.

Sở Mộ nói, ngữ khí kiên định không gì sánh nổi.

Trên người hắn có một cỗ khí tức phong mang hiện lên, giống như kiếm rời khỏi vỏ, trảm phá tất cả trở ngại.

Kiên định, dứt khoát, từ trước tới nay chưa từng có, vượt mọi chông gai.

Kiếm rời khỏi vỏ, bước từng bước trên con đường… không hối hận…

Trong lúc mơ hồ, dường như Sở Mộ đã nắm giữ tinh túy của Luyện Tâm chi ngục này.

Luyện tâm, luyện tâm, thiên chuy bách luyện bản tâm, bản tâm tức kiếm tâm. Bản tâm không dời, kiếm tâm không đổi.

Dường như cảm nhận được sự kiên định của Sở Mộ, trên mặt Bạch Y nhân kia hiện lên vẻ vui vẻ. Chợt, thân thể hắn trở nên phai nhạt, biến mất không thấy. Mà bàn đá, đình nghỉ mát nhanh chóng phai nhạt. Cảnh sắc bốn phía cũng nhạt dần, lại khôi phục cảnh tượng tối tăm mờ mịt.

Tất cả biến hóa Sở Mộ đều nhìn thấy, hắn thở dài một hơi, thu liễm tâm thần, lần nữa bước chân ra, tiếp tục đi về phía trước. Mỗi một bước bước ra, bộ pháp càng lúc càng nhanh, cũng ngày càng kiên định, không có chút chần chờ nào.

Tất cả vừa rồi giống như là hoa trong gương, trăng trong nước vậy, giống như là bọt nước.

Không ngừng đi tới, cảnh sắc tối tăm mờ mịt hai bên như di chuyển, đối lập với Sở Mộ. Sở Mộ như tiến vào trong dòng chảy thời gian, trước mặt có quang mang đại thịnh, khiến cho hai con mắt của Sở Mộ không thể nào nhìn rõ được.

Khi hắn có thể nhìn rõ cảnh tượng trước mắt thì hắn phát hiện ra con đường tối tăm, mờ mịt vô tận đã không thấy nữa. Mà hắn đang ở trong một mảnh thiên địa mới, trên bầu trời có vô số đạo sấm sét sáng chói, từng đạo đang đánh xuống bên dưới.

Đệ thập nhất ngục – Lôi Quang chi ngục.

Một khỏa Thâm Lam thần châu cửu tinh khiến cho Sở Mộ nhanh chóng tiến vào đệ thập ngục, truy cản kịp mọi người. Rồi sau đó ở trong đệ thập ngục vượt qua Luyện tâm chi lộ của mình, tiến vào đệ thập thất ngục, đã vượt qua rất nhiều người.

Chương 3216: Thánh Tôn Thiên tộc đuổi giết (Thượng)

Đệ thập thất ngục, Lôi Quang chi ngục.

Sấm sét sáng long lanh, sấm sét không nơi nào không có.

Dựa theo quy luật trước đó, muốn rời khỏi đệ thập nhất ngục tiến vào đệ thập nhị ngục, hơn phân nửa sẽ có liên quan tới Lôi Quang.

Sở Mộ bắt đầu thử khiêu chiến lôi điện.

Không ngừng khiêu chiến, khi Sở Mộ có thể chống đỡ lại được sấm sét đủ cường đại oanh kích, hơn nữa còn đánh nát nó, hắn lập tức có được tư cách tiến vào trong đệ thập nhị ngục.

Không chút do dự, Sở Mộ trực tiếp tiến vào đệ thập nhị ngục.

– Một khỏa Thâm Lam thần châu cuối cùng.

Sở Mộ lấy ra Thâm Lam thần châu thập nhị tinh, lầm bầm nói.

Vốn hắn có bốn khỏa Thâm Lam thần châu, từng khỏa bị hắn sử dụng. Đây là khỏa cuối cùng, sau khi dùng xong khỏa Thâm Lam thần châu này hắn có thể lập tức tiến vào thập tam ngục, rồi sau đó phải hoàn toàn dựa vào năng lực của mình mà vượt qua tất cả.

Cho dù là như vậy nhưng Sở Mộ cũng không do dự một chút nào, khỏa Thâm Lam thần hcaua này có thể khiến cho hắn vượt lên trên rất nhiều người khác.

Tiến vào.

Đệ thập tam ngục.

Vừa mới tiến vào đệ thập tam ngục, Sở Mộ đã biết rõ tên của ngục này gọi là Loạn Không chi ngục.

– Loạn Không chi ngục?

Sở Mộ lặp lại một lần, hắn cũng không rõ ràng lắm ngục này đại biểu cho sự huyền diệu gì. Dù sao nhìn qua cũng không có chỗ nào đặc thú, nhưng mà Sở Mộ cẩn thận cảm giác, hắn lại có thể cảm nhận được rõ, nguyên khí thiên địa ở trong ngục này có chút hỗn loạn, không gian dường như cũng có chút kỳ lạ.

Bất quá Sở Mộ cũng không có cẩn thận đi cảm giác, bởi vì Loạn Không chi ngục khiến cho hắn liên tưởng tới Cổ Loạn Không.

– Không biết ba gia hỏa này hiện tại thế nào rồi.

Sở Mộ thầm nghĩ một tiếng.

Bốn người cùng nhau tiến vào Lưu Phóng chi địa, ước định trong ba mươi năm tề tụ ở trước Hôi vụ chi cảnh trở về Thâm Lam thế giới. Nhưng mà cuối cùng chỉ có một mình hắn trở về Thâm Lam thế giới, ba người khác không biết ở chỗ nào.

Hắn trở lại Thâm Lam thế giới cũng được nhiều năm nhưng chưa từng nhận được tin tức của ba người. Sở Mộ suy đoán, ba người này không biết có phải đang ở trong Lưu Phóng chi địa hay không? Như vậy có lẽ là vì kỳ ngộ gì đó mà bỏ lỡ thời gian, đương nhiên cũng có khả năng đã chết.

Là đạt được kỳ ngộ nên bỏ lỡ thời gian hay là chết đi, Sở Mộ cũng không thể nào biết được.

Nếu là khả năng phía trước, đương nhiên là chuyện tốt. Dù sao Lưu Phóng chi địa nói lớn không lớn, nhưng kỳ thực cũng không nhỏ. Năm đại Thành ấp chỉ là một bộ phận trong đó. Ngoài năm đại thành ấp này ra cũng có không ít nơi hắn chưa từng thăm dò qua.

Thu hồi suy nghĩ, Sở Mộ cũng cẩn thận cảm nhận bốn phía.

– Loạn Không chi ngục, phải chăng có quan hệ với không gian?

Đây là kết quả Sở Mộ phán đoán sau khi cảm nhận bốn phía.

Bỗng nhiên một cảm giác nguy cơ mãnh liệt từ sâu trong lòng nổ tung. Dưới bản năng, Sở Mộ nhanh chóng phản ứng, thi triển Kiếm Khí lưu ảnh.

Cùng lúc đó một đạo lôi quang từ phía trên đánh xuống, bắn thẳng thân thể Sở Mộ. Lôi quang kia sắc bén vô cùng, giống như là thiên kiếm lâm trần thế, uy lực kinh người. Nếu không phải Sở Mộ sớm cảm giác được, lại nhanh chóng né tránh. Một khi bị đánh trúng tuyệt đối sẽ bị trọng thương.

Hắn có thể cảm nhận được đạo lôi quang giống như thiên kiếm kia không phải là lực lượng của đệ thập tam ngục, mà là do con người làm ra, có người ra tay với hắn, muốn giết chết hắn.

Sau khi né tránh, song kiếm xuất hiện trong tay. Song kiếm của Sở Mộ cũng chém ra, trong tích tắc hắn đã nắm bắt được người ra tay ở nơi nào.

Hai đạo kiếm quang sắc bén xé rách không trung, giết tới một đạo thân ảnh trên bầu trời. Người này chính là cường giả Thiên Tộc, là một Thánh Tôn Thiên Tộc.

– Không ngờ lại tránh đi được?

Thánh Tôn Thiên Tộc này vô cùng kinh ngạc, lúc ở đệ nhất ngục hắn đã từng thấy qua Sở Mộ. Lúc ấy Sở Mộ cũng chỉ có thực lực tam luyện mà thôi, hiện tại không ngờ lại né tránh được một kích của hắn.

Phải biết rằng một kích này tuy rằng không phải là một kích toàn lực của hắn, nhưng mà không nói tới giết chết tam luyện, coi như là bán bộ ngũ luyện cũng bị giết chết. Sở Mộ này lại tránh đi được, hơn nữa còn nhanh chóng phản kích lại.

Song kiếm phản kích, uy lực kinh người, không ngờ lại khiến cho hắn cảm nhận được một chút uy hiếp.

Tiểu Thánh Tôn.

Thực lực của hắn là Tiểu Thánh tôn, công kích có thể khiến cho hắn cảm nhận được sự uy hiếp cũng phải đạt tới cấp độ Tiểu Thánh Tôn mới được.

Con sâu cái kiến không lâu trước đó vẫn chỉ là tam luyện, vậy mà lại có thực lực Tiểu Thánh tôn. Chuyện căn bản không có khả năng lúc này lại xảy ra trước mắt hắn.

Giết.

Sát ý mãnh liệt vô cùng từ trong lòng Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc này tràn ra, sát ý ngập trời, kinh thiên động địa, không ngờ lại khiến cho một phương thời không biến hóa, vô cùng khủng bố, dị tượng hàng lâm.

Khí tức mạnh mẽ không hề giữ lại đổ xuống, kiếm ý kinh người trùng thiên, cắn nát phong vân, thực lực của Sở Mộ cũng bộc phát toàn bộ.

Giết.

Hai tay Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc liên tục vung vẩy, từng đạo lôi quang giống như kiếm từ trên trời giáng xuống, toàn bộ đều đánh về phía Sở Mộ. Lôi quang rập rạp chằng chịt, uy lực mỗi một đạo lôi quang như kiếm đều mạnh mẽ tới kinh người, như là Lôi ngục.

Thân thể Sở Mộ lại nhanh chóng xuyên qua lôi ngục, mỗi một đạo lôi quang như kiếm đánh xuống đều bị Sở Mộ tránh đi được. Hắn giống như là hùng ưng trên bầu trời, như cá bơi trong nước, vô cùng linh hoạt, bắn thẳng tới chỗ tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc.

Đều là Tiểu Thánh Tôn, thực lực của Sở Mộ căn bản không kém hơn đối phương. Sở Mộ dùng tốc độ rất nhanh tới gần đối phương, song kiếm giao nhau, chém ra một kích Thiên Địa Thập tự trảm.

Kiếm quang thập tự sáng chói phá không đánh tới, cảm giác nguy cơ mãnh liệt làm cho sắc mặt Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc bỗng nhiên biến đổi, vội vàng vung vẩy hai tay, bố trí một tầng phòng ngự trước người.

Khi phòng ngự chống lại được kiếm quang thập tự của Sở Mộ, Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc lập tức phản kích, mười ngón tay liên tục bắn ra, lôi quang giống như kiếm phá không, kinh người vô cùng.

Dưới thân kiếm, toàn bộ lôi quang như kiếm đều bị nghiền nát, Sở Mộ tới gần đối phương, thi triển ra công kích cận thân sở trường của hắn.

Võ đạo và linh pháp của Thiên tộc đều rất xuất sắc, nhưng mà ở phương diện cận thân chiến đấu còn không bằng Sở Mộ. Không có bao lâu đã bị song kiếm của Sở Mộ áp chế, điểm này khiến cho Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc vô cùng khiếp sợ.

Chương 3217: Thánh Tôn Thiên tộc đuổi giết (Hạ)

Sau khi phát giác được điểm này, hắn muốn lùi về phía sau, kéo giãn khoảng cách. Linh pháp và võ đạo của Thiên Tộc đều cần một khoảng cashc nhất định mới có thể phát huy uy lực tới mức tận cùng được.

Chỉ là dưới thân song kiếm của Sở Mộ, giống như biến thành tuyệt địa vậy, nhốt chặt một phương thiên địa, không còn đường thối lui.

Lúc này, phía xa xa lại có một đạo thân ảnh khác đang nhanh chóng tới gần, dùng tốc độ kinh người phóng tới Sở Mộ.

Một đạo kình khí hình dáng như là mũi khoan phá không bắn tới, muốn phá nát không trung.

Không chút do dự, Sở Mộ bứt ra, lùi về phía sau, tránh đi kình khí như mũi khoan oanh kích.

– Nham Thánh Tôn, ngươi tới vừa lúc, kẻ này trong thời gian ngắn lại phát triển tới cấp độ Tiểu Thánh Tôn, tuyệt đối không thể để cho hắn tiếp tục còn sống.

Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc vừa mới giao thủ với Sở Mộ lập tức nói.

Người này tới này là một Tiểu Thánh Tôn khác của Thiên Tộc.

Cường giả Thiên tộc lần này tiến vào Thâm Lam thập bát ngục có rất nhiều. Trong đó có khoảng hơn chục Thánh Tôn, nhưng mà cũng không phải mỗi một Thánh Tôn đều tiến vào trong đệ thập tam ngục. Bởi vì muốn tiến vào đệ thập tam ngục này, không phải thực lực càng cường đại là có thể tiến vào được bên trong.

Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc vừa mới chạy tới tên là Thiên Đạo Nham, Thiên Đạo là họ của Thiên Tộc, bọn hắn tự xưng là hậu đại của Thiên Thần, thay trời hành đạo, cho nên mới coi đây là họ của mình.

– Lâm Thánh tôn, ta và ngươi liên thủ tru sát kẻ này.truyện cõi âm

Hai mắt Thiên Đạo Nham nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, sát ý hừng hực.

Người giao chiến trước đó với Sở Mộ gọi là Thiên Đạo Lâm.

Hai Tiểu Thánh tôn, thực lực chân chính không yếu hơn Sở Mộ, lại liên thủ, Sở Mộ căn bản không phải là đối thủ của hai người này.

Rất nhanh Sở Mộ đã bị hai Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc áp chế, rơi xuống thế hạ phong.

– Lùi.

Không chút do dự, song kiếm của Sở Mộ bộc phát, đánh lui một Tiểu Thánh Tôn trong đó, bộc phát ra tốc độ nhanh nhất, nhanh chóng rời đi.

Lấy một địch hai không phải là đối thủ của đối phương. Nhưng mà nếu như Sở Mộ thi triển tứ trọng của Khô Thương bí pháp Sở Mộ lại không muốn. Bởi vì một khi thi triển, hắn chỉ có thể sống được mấy chục năm mà thôi, quá ngắn.

Cho dù tu vi tăng lên, thọ nguyên cũng tăng lên. Ví dụ như tu vi nguyên lực của hắn chính thức bước vào cấp độ Tuyệt Thế cường giả, thọ nguyên tất sẽ tăng lên rõ ràng. Nhưng mà chỉ có vài chục năm mà thôi, căn bản không đủ.

Tình huống như vậy không phải là chuyện Sở Mộ có thể tùy hứng, cho nên hắn chỉ có thể lui lại.

Chỉ là, hắn muốn lui lại, hai Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc lại không muốn để cho hắn cứ như vậy rời đi. Bởi vì bọn hắn rất sợ hãi Sở Mộ phát triển, như vậy sẽ mang tới tai nạn cho Thiên Tộc.

Nếu như nói trước đó bọn hắn không tin cách nói này, nhưng mà hiện tại không thể không tin mà còn phải coi trọng.

Cho dù là trả một cái giá lớn cũng phải lấy mạng Sở Mộ.

– Nham Thánh Tôn, ta sắp thi triển Thiên Quan, ngươi hộ pháp cho ta.

Trong mắt Lâm Thánh Tôn tràn ngập sát ý hừng hực, quyết định.

– Thiên Quan? Tốt.

Nham Thánh tôn cả kinh, lại lập tức đồng ý.

Thiên Quan chính là một bí pháp vô cùng cao cấp của Thiên Tộc, chỉ có đạt tới cấp độ Đại Thánh Tôn mới có thể chính thức thi triển. Tiểu Thánh Tôn thi triển sẽ tổn thương tới căn cơ của bản thân, nhưng mà vì giết chết Sở Mộ, bọn hắn không thể không làm như vậy được.

Lâm Thánh tôn bắt đầu thi triển Thiên Quan, một thân khí tức bắt đầu khởi động, phóng lên trời. Quanh thân có chút quang mang lập lòe, phác họa thành một tòa đại trận vô cùng phức tạp. Mà Nham Thánh tôn thì ở bên cạnh cảnh giác hộ pháp.

Sở Mộ nhanh chóng rời đi xa, hắn phát hiện ra hai Tiểu Thánh Tôn Thiên Tộc cũng không có đuuổi giết mình. Nhưng mà không biết vì sao trong lòng hắn lại xuất hiện cảm giác không ổn, giống như có chuyện không tốt gì đó sắp xảy ra. Loại cảm giác này càng ngày càng rõ ràng, khiến cho hắn nghi hoặc không thôi. Bởi vì loại cảm giác không ổn này cũng không phải là cảm giác nguy cơ trí mạng, giống như không phải muốn giết chết hắn vậy.

Nhưng mà mỗi một hơi đi qua, loại cảm giác không ổn này lại càng thêm mãnh liệt.

Trên không trung, gió nổi mây phun, vòng xoáy cực lớn cũng xuất hiện theo, Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên. Từ trong đó hắn có thể cảm nhận được một cỗ khí tức kinh người chấn động, cỗ khí tức này đang từ từ hiện lên.

– Thiên Quan hàng lâm.

Quanh thân Thiên Đạo Lâm Thánh tôn có quang mang trận pháp vờn quanh, lúc này bỗng nhiên hắn rống to một tiếng, một thân lực lượng bạo phát, tràn ra khỏi thân thể, đánh vào trong vòng xoáy cực lớn trên không trung. Ở giữa vòng xoáy kia có một bóng đen đang chậm rãi xuất hiện.

Sở Mộ có thể nhìn thấy được đó là một cái quan tài màu đen, cực lớn, không ngừng tản mát ra khí tức khủng bố mà lạnh lẽo. Sau khi quan tài rời khỏi vòng xoáy, lập tức rơi xuống dưới. Khí tức đáng sợ trực tiếp tập trung vào Sở Mộ, giống như bị núi cao thái cổ trấn áp, khiến cho Sở Mộ không thể thở nổi.

Thiên Tộc có tam đại trọng bảo.

Truy Mệnh Bàn Mẫu thể là một trong số đó, có được năng lực truy tung. Chỉ cần bị Truy Mệnh bàn tập trung, trên cơ bản không có biện pháp trốn tránh. Nhưng mà Truy Mệnh bàn mẫu thể đã bị hao tổn, không thể vận dụng.

Trọng bảo thứ hai là một thứ toàn thân đen kịt, gọi là Thiên Quan.

Thiên Quan và Truy Mệnh bàn có một điểm giống nhau, đó là không có bất luận lực công kích gì, nhưng lại có thể giam cầm tất cả mục tiêu.

Phàm là người bị Thiên quan tập trung, ngay cả cường giả tinh thông Không gian chi đạo cũng khó thoát thân. Một khi bị giam cầm sẽ không có cách nào thoát khỏi. Đương nhiên dùng thực lực Tiểu Thánh tôn của Thiên Đạo Lâm căn bản không thể nào vận dụng Thiên Quan chính thức. Cho dù là Cực Thánh Tôn cũng không làm đưuọc, chỉ có thể dẫn phát ra một phần nhỏ lực lượng của Thiên Quan, khiến cho hư ảnh của Thiên Quan hàng lâm.

Phải có thực lực của Đại Thánh tôn mới có thể khiến cho hư ảnh Thiên Quan hàng lâm, Tiểu Thánh Tôn thì có chút miễn cưỡng. Nhưng vì đối phó với Sở Mộ, Lâm Thánh Tôn này không thể không làm như vậy.

Thiên Quan màu đen tập trung vào Sở Mộ, từ phía trên rơi xuống, giống như thiên thạch rơi xuống vậy.truyện huyền huyễn audio

Lực lượng đáng sợ tập trung vào Sở Mộ, giống như là núi cao Thái cổ trấn áp hắn, khiến cho Sở Mộ khó có thể nhúc nhích được. Lực lượng vừa mới bộc phát thì Thiên Quan màu đen đã rơi xuống, đánh trúng Sở Mộ. Sở Mộ không có cảm giác bị công kích gì, chỉ là bốn phía lúc này là một mảnh đen bị, thân thể bị Thiên Quan màu đen bao phủ.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
haizz bộ này chính tay mình cả đình huy làm mà từ lúc mới ra truyện, vậy mà có lấy bộ này đăng youtube rồi kiện ngược lại mới sợ :).haizz...!Pó tay thật lấy ai nói gì đâu còn khởi kiện gửi lại mới sợ.. ^^!đã fix lại nhé.
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật lại nhé ..^.^Cảm ơn bạn đã thông báo trên fanpage :)Dạo này bên mình bận quá không có để ý fanpage luôn.Các bạn lưu ý thông báo lưu ý ( ! Báo lỗi ) ở mỗi bài viết nhé [ fix lỗi + yêu cầu tập mới nhất ]Đa tạ ^.^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé :)^.^
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé ..:)cảm bạn đã thông báo :^.^:
https://audiosite.net
Tranban 1 ngày trước
Ad fix lại bộ này nhé
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé:)
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 3 ngày trước
cảm ơn bạn đã thông báo chậm nhất 1h >2h là sẽ fix lại nhé :)Ngoài ra anh em đang cuốn cần truyện vui lòng thông báo ( báo lỗi )Tụn mình sẽ cố găng fix lại trong thời gian sớm nhất nhé :)
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 3 ngày trước
Thật ngại quá bộ này bên còn bên lưu bên Sever bên US chưa lấy được file bạn à ...! Chậm nhất sáng sớm mai bộ này sẽ upload lại nhé.Rất mong bạn thông cảm ..^^!
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 3 ngày trước
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ sẽ phục hồi lại khoảng 12h đêm là xong nhé bạn :)
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 3 ngày trước
Bản này CV khoảng 1170 chap nhé, bản dịch 1617 chap em và 1 bạn nữa trong nhóm dịch PNT hồi đó tụn em bán độc quyền rùi anh ^^. Bán xong tụn em xóa hết luôn rồi còn đâu :)
https://audiosite.net
Bản này nếu tớ không nhầm bên TQ đợi đó dính bản quyền...hồi đó làm nghiêm lém...! Bộ này chính xác khoảng gần 1k6 chương là full đã được chuyển thành audio nhé bạn :)nếu bạn cần mình sẽ cố gắng upload audio trong rạng sáng mai nhé ..^^! - còn truyện chữ để mình đình huy nhé nếu cậu ý còn sẽ up lại cho bạn nhé :)
https://audiosite.net
Lam 3 ngày trước
Cho xin truyện chữ với, trên mạng toàn đến chương 1117 là hết