1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Tập 519 [Chương 2593 đến 2597]

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Tập 519 [Chương 2593 đến 2597]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 2593: Chấn nhiếp đám chuột nhắt (Hạ)

Nghe qua, lời nói rất bình thản này lại khiến cho bọn hắn có cảm giác sắc bén như kiếm. Từng chữ như kiếm, không thể né tránh. Đâm vào trên trái tim bọn hắn, khiến cho bọn hắn khó có thể thừa nhận.

Coi rẻ Đế Hoàng.

Đây là một câu nặng nề cỡ nào chứ? Một khi truyền ra ngoài, bất kể là thật hay là giả, hắn đều phải chết không thể nghi ngờ. Không chỉ có hắn chết, ngay cả người liên quan tới hắn cũng không có kết cục tốt.

Tuy rằng có đại khí, nhưng mà đồng thời uy nghiêm của Đế Hoàng cũng không được phép mạo phạm.

Bất tri bất giác, Sở Mộ chỉ dùng hai câu nói khiến cho hắn bị đẩy xuống hố, không cách nào phản bác, cũng không thể nào phản bác.

Quả thực, Chân Kiếm tông dù trẻ tuổi, dù không có quyền thế thì thủy chung vẫn là Vương hầu do Đế Hoàng Thương Lan tự mình sắc phong. Những vương hầu khác có thể coi rẻ hắn, bởi vì địa vị bọn họ không thua kém hắn, thậm chí tư lịch còn lớn hơn hắn. Nhưng mà thị vệ của một tiểu hầu gia thì không có tư cách này.

Tiểu hầu gia chẳng qua chỉ là một cách xưng hô êm tai mà thôi. Bởi vì hắn là nhi tử của một vương hầu, là nhi tử được coi trọng, cho nên mới được gọi là Tiểu hầu gia. Trên thực tế không có bất luận phong thưởng nào. Luận địa vị thực sự cũng còn xa không bằng Vương hầu.

– còn không quỳ xuống.

Sở Mộ quát một tiếng chói tai.

Trong nháy mắt này tiếng quát tựa như sấm sét nổ vang. Toàn thân thị vệ trung niên này không tự chủ được run lên, ánh mắt hỗn loạn. Không ngờ lại trực tiếp quỳ xuống. Vị Quản gia bên cạnh cũng như vậy.

Hai người cứ như vậy quỳ gối xuống trước mặt Sở Mộ, khi bọn hắn quỳ xuống thì mới kịp phản ứng.

– Đem tấm thiệp mời này cho Hô Duyên Chính Kiệt. Nói cho hắn biết, tốt nhất không nên mở ra, nếu không sẽ bị thương.

Sở Mộ tiện tay hất lên, một tấm thiệp mời bay ra, rơi vào trong tay thị vệ trung niên kia.

– Các ngươi có thể đi.

Sở Mộ còn nói thêm.

Nói xong Sở Mộ quay người rời đi. Quả thực đối phương là một cường giả Thánh cấp lục tinh. Nhưng mà quanh năm ở trong quyền thế, đã sớm bào mòn khí phách của đối phương đi. Coi như có chút thiên phú thì thành tựu cả đời cũng chỉ có như vậy mà thôi.

Người như vậy hoàn toàn không cần phải nghiêm túc đối đãi làm gì. Về phần cái gọi là Tiểu hầu gia kia, càng là một loại chê cười mà thôi.

Nhìn bóng lưng Sở Mộ rời đi, thị vệ trung niên muốn quát bảo Sở Mộ dừng lại. Nhưng mà thanh âm lại kẹt trong cổ họng. Hắn bỗng nhiên có một loại cảm giác, lần này Tiểu hầu gia đã làm một chuyện không chính xác.

– Đây là thiệp mời hắn bảo ngươi mang trở về?

Tiểu hầu gia Hô Duyên Chính Kiệt, cũng chính là thanh niên nửa nằm nửa ngồi kia. Sau khi tiếp nhận thiệp mời của Sở Mộ, tùy ý nói.

– Phải.

Thị vệ trung niên vội vàng khom người nói. Hắn cũng không dám nói hết chuyện xảy ra trước đó.

– Hắn còn nói, mở ra sẽ gặp nguy hiểm, tốt nhất không nên mở ra.

– Tiểu hầu gia, nhanh mở ra xem.

Bên cạnh có người cười nói.

Hô Duyên Chính Kiệt thản nhiên cười, mở thiệp mời ra. Thiệp mời mở ra, hai mắt Hô Duyên Chính Kiệt đột nhiên trợn to, ngơ ngẩn, toàn thân run rẩy không thôi. Sắc mặt ngày càng khó coi, chợt hét thảm một tiếng, thân thể điên cuồng run rẩy. Hai mắt lồi ra, đầu ngửa ra phía sau, puhn ra một ngụm máu tươi rồi sau đó chậm rãi đổ ập xuống.

– Tiểu hầu gia.

Đám người bên cạnh thấy vậy biến sắc, chấn động vô cùng.

Hoàng Đô nói lớn thì coi như rất lớn, nói nhỏ kỳ thực cũng nhỏ.

Chuyện xảy ra trong đám quyền quý, trừ phi là cố gắng phong tỏa, giữ bí mật, bằng không tin tức sẽ rất nhanh truyền đi.

Chuyện xảy ra trong tửu lâu lại có hơn mười người nhìn thấy, tăng thêm trong lúc nhất thời cũng không có ý nghĩ muốn phong tỏa. Bởi vây rất nhanh đám người quyền quý trong Hoàng Đô đều biết được tin tức này.

Tiểu Hầu gia Hô Duyên Chính Kiệt bị thương, hơn nữa còn bị thương vì một tấm thiệp mời. Nghe nói bên trên tấm thiệp mời kia chỉ có một chữ cũng đã khiến cho Tiểu Hầu gia Hô Duyên Chính Kiệt bị thương tâm thần.

Nghe nói tấm thiệp mời kia xuất phát từ vị Chân Kiếm hầu mới được sắc phong kia.

Rất nhanh nguyên nhân gây ra chuyện cũng bị mọi người điều tra ra. Tiểu Hầu gia Hô Duyên Chính Kiệt cùng với những người khác nhìn vào danh ngạch Bí cảnh trăm năm. Nhưng mà bất đắc dĩ danh ngạch chỉ có mười, trong đó chín danh ngạch kia không phải là thứ mà bọn hắn có thể rung chuyển. Duy chỉ có Chân Kiếm hầu mới sắc phong căn cơ nông cạn, tu vi lại không cao, lại là một người từ bên ngoài tới, đúng là đối tượng ra tay tốt nhất.

Không ngờ còn chưa ra tay thành công thì bản thân đã bị thương. Mọi người cũng ý thức được vị Chân Kiếm hầu mới được phong này cũng không phải là nhân vật nhân từ nương tay, dễ trêu gì. Một khi muốn trêu vào cũng phải chuẩn bị trả giá.

Sở Mộ đi vào trong Nhạc Hoàng điện.

Nhạc Hoàng điện chính là Thiên điện hoàng cung dùng để mở yến hội. Mục đích mở tiệc trong Nhạc Hoàng điện lúc này chính là làm cơ tẩy trần cho vị vương hầu mới được phong như Sở Mộ.

Đây đã là ngày thứ năm Sở Mộ đi vào trong Hoàng Đô, khoảng cách cho tới lúc Bách Niên bí cảnh mở ra ít thì còn hai ngày, nhiều cũng chỉ còn có năm ngày mà thôi.

Đây là Tẩy trần yến do Thanh Ẩn vương tự mình chủ trì, người có thể tới thân phận đều không thấp, bởi vì người thân phận thấp không có tư cách tiến vào bên trong.

– Sở tông chủ, không, hiện tại có nên gọi là Chân kiếm hầu mới đúng. Chúng ta lại gặp mặt rồi.

Thanh Ẩn Vương ra đón Sở Mộ, lại giới thiệu người thứ nhất, người này coi như là một người quen, Long Ưng vương.

– Bái kiến Long Ưng vương.

Sở Mộ hạ hai kiếm lễ.

– Miễn lễ, miễn lễ, đến đây uống rượu.

Long Ưng Vương vẫn thẳng thắn như vậy.

Người thứ hai Thanh Ẩn Vương giới thiệu là Cảnh Dương, người này có thái độ rất ôn hòa với Sở Mộ.

Thứ ba là Bạch Tượng Vương, người cao ngựa lớn, nhìn qua là một người to con. Người này hiền lành cười cười với Sở Mộ.

Một Thân vương cuối cùng được gọi là Thiết Kiếm Vương, là vị thân vương khác họ duy nhất trong năm vị Thân vương.

Có lẽ bởi vì đều là ngoại tính, lại thêm đều là Kiếm Thánh, cho nên tuy rằng đây là lần đầu tiên Thiết Kiếm vương gặp mặt Sở Mộ, nhưng mà thái độ lại rất tốt.

Sau khi giới thiệu xong các thân vương, kế tiếp là giới thiệu vương hầu.

Trừ Sở Mộ ra, vương cầu tổng cộng có mười vị. Trong đó có bảy vị vương hầu nội tính, ba vương hầu ngoại tính. Tính cả Sở Mộ là bốn vương hầu ngoại tính.

Chương 2594: Không sợ hãi

Bất quá các Vương hầu trình diện trừ Sở Mộ ra cũng chỉ có chín mà không phải là mười người.

Ba Vương hầu ngoại tính diện kiến toàn bộ. Sáu người khác là Vương hầu nội tính.

Khi giới thiệu tới một vị Vương hầu nội tính gọi là Định An hầu thì Định An Hầu như cười như không nói với Sở Mộ.

– Chân Kiếm hầu ghi một chữ dạy bảo quá tốt. Bất quá liệu có phải hầu gia đã ra tay quá nặng với khuyển tử hay không?

– Chẳng lẽ Thị vệ của tiểu hầu gia không có chuyển cáo lời ta nói hay sao?

Trên mặt Sở Mộ hiện lên vẻ nghi hoặc.

– Ta đã nhắc nhở qua, mở ra sẽ gặp nguy hiểm.

Định An Hầu nghe vậy vẻ mặt cứng lại, chợt lại nhìn Sở Mộ thật sâu, không nói gì thêm.

Dùng tâm cảnh hắn không có lẽ nên tức giận ở đây. Địa vị, thân phận của đối phương trên lý luận tương đương với hắn.

Bất quá cũng không phải tất cả Vương hầu đều có tâm cảnh như Định An Hầu. Định Giang Hầu hiển nhiên là một người tính tình táo bạo.

– Chân Kiếm Hầu. Thứ nhất ngươi khiến cho chấ tử ta tâm thần bị thương, hiện tại lại còn đang hôn mê. Không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại. Có phải ngươi đã quá không đặt chúng ta vào mắt hay không?

Định Giang Hầu trực tiếp đứng dậy, vừa mới mở miệng đã trách cứ, chấp vấn Sở Mộ.

– Ngươi là ai?

Sở Mộ hỏi ngược lại đối phương. Chữ mà hắn ghi kia uy lực mạnh bao nhiêu hắn hiểu rõ, tâm thần bị thương nhất định là thật. Nhưng bất quá là vết thương nhẹ, không có khả năng trọng thương dẫn tới hôn mê.

– Định Giang Hầu.

Định Giang Hầu cười lạnh nói.

– Ồ?

Trên mặt Sở Mộ hiện lên vẻ bừng tỉnh.

– Hóa ra là ngươi. Xem ra ngươi không biết trong pháp lệnh Hoàng triều, người dưới phạm thượng sẽ có tội gì?

Lời này vừa nói ra, người ngồi bốn phia đều có chút kỳ quái.

Vẻ mặt, ngữ khí của Sở Mộ đều giống như đang giễu cợt Định Giang Hầu không có đầu óc, còn hết lần này tới lần khác mang pháp lệnh Hoàng triều ra nói. Đúng vậy, trong Hoàng triều, người dưới phạm thượng có thể xem nhẹ có thể coi là nặng. Nhưng mà cũng phải xem có truy cứu hay không. Nếu như không truy cứu như vậy sẽ rất nhẹ, không đề cập tới. Nhưng nếu như muốn truy cứu thì sẽ rất ngheime trọng, thậm chí còn nguy hiểm cho tính mạng.

Định Giang Hầu tính tình táo bạo, đồng thời cũng nổi danh không có đầu óc. Nhưng mà đồng thời hắn cũng rất là ghét người khác coi hắn như vậy.

Lúc này Định Giang Hầu bởi vì nổi giận mà khuôn mặt đỏ bừng, lực lượng mạnh mẽ không gì so bì nổi từ trong cơ thể hắn cuồn cuộn lan tràn ra. Đó là lực lượng Thánh cấp thất tinh, một khi bạo phát ra sẽ lập tức tạo thành tổn thương chí tử cho Sở Mộ. Nhưng mà Sở Mộ bị khí tức cường đại như vậy trùng kích, vẻ mặt lại không thay đổi, giống như đó bất quá chỉ là một hồi gió mát mà thôi.

– Định Giang hầu, nơi này là Nhạc Hoàng điện.

Thanh âm tràn ngập uy nghiêm của Thanh Ẩn Vương từ bên cạnh truyền tới, tựa như chuông lớn gõ vang khiến cho vẻ mặt Định Giang Hầu biến đổi, đem lửa giận của mình đè xuống.

Nơi này là Nhạc Hoàng điện, hiện tại lại là Tẩy Trần yến. Cho dù hắn có không có đầu óc tới đâu, tính tình táo bạo tới đâu, nhưng mà có thể trở thành Vương hầu thì cũng hiểu rõ ý nghĩa của nơi này. Nếu như động thủ ở đây, chẳng khác nào là vả vào mặt Đế Hoàng, hậu quả chờ đợi hắn rất là nghiêm trọng, một kết cục rất không xong.

Vì một Hô Duyên Chính Kiệt không đáng để hi sinh lớn như vậy. Nhưng mặc dù như vậy Định Giang Hầu vẫn hung dữ nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, giống như muốn nuốt luôn toàn bộ người Sở Mộ.

Sở Mộ lại không sợ hãi một chút nào.Dị Thế Tà Quân Audio Podcast

Phản ứng của hắn, lời nói của hắn đều khiến cho người khác ý thức được, đây không phải là một nhân vật đơn giản có thể để cho bọn hắn tùy ý nắn bóp. Nếu như không cẩn thận nhất định sẽ bị phản kích một cách sắc bén.

Bất quá Vương hầu nội tính cuối cùng cũng là Vương hầu nội tính. Đối với Vương hầu ngoại tính cũng không có bao nhiêu nhiệt tình. Sáu vị Vương hầu nội tính còn lại đối với Sở Mộ đều có thái độ ôn hòa. Về phần ba vị Vương hầu ngoại tính kia lại rất thích thú thân cận với Sở Mộ.

Tẩy Trần yến diễn ra vui vẻ, hiển nhiên dùng Thân vương và Vương hầu làm chủ, đây dù sao cũng là cao tầng Hoàng triều. Về phần những người khác lại có cảm giác trở thành chất phụ gia. Nhưng mà dù thế nào bọn hắn cũng có thân phận không tầm thường.

Vương hầu nội tính mới được phong như Sở Mộ nhất định sẽ có rất nhiều người tới nịnh bợ hắn. Đáng tiếc hắn chỉ là một Vương hầu ngoại tính, lại có tu vi không cao. Một Vương hầu ngoại tính như vậy nhất định khó có thể đứng vững gót chân ở trong Hoàng Đô.

Sở Mộ cũng muốn được như vậy. Bởi vì hắn vốn không định dừng chân ở trong Hoàng Đô. Lần này bất quá hắn bị Đế Hoàng Thương Lan gọi tới. Sau Bách niên bí cảnh hắn sẽ rời khỏi Hoàng Đô, trở về Chân Kiếm tông. Cơ hội tới Hoàng Đô lần nữa cũng rất tít.

Không có người tới nịnh bợ hắn, hắn cũng vui vẻ vì được yên tĩnh.

Nói là mở tiệc tẩy trần cho khách phương xa tới là hắn, nhưng ma xem ra hiển nhiên không phải. Sở Mộ chỉ đứng ở một góc hưởng thụ rượu ngon.

– Chân Kiếm hầu quả thực là nhã sĩ.

Một đạo thanh âm vang lên, Sở Mộ quay đầu nhìn sang. Người nói là một trong ba Vương hầu ngoại tính, tôn hiệu là Chính Chân hầu.

– Chính Chân hầu cũng không phải như vậy hay sao?

Sở Mộ cười nói. Chính Chân hầu này xem như là một nho sinh. Nhưng mà tu vi của đối phương không thấp, là Vạn Cổ cảnh bát trọng thiên.

Chính Chân hầu nâng chén mời, uống một ngụm rượu rồi ngồi xuống ở vị trí cách Sở Mộ không xa.

– Chân Kiếm hầu mới tới Hoàng Đô, khó tránh khỏi sẽ bị người ta có chủ ý.

Chính Chân hầu nói.

– Dưới chân thiên tử ai dám làm xằng làm bậy chứ?

Sở Mộ cười nói. Ở nơi khác nói những lời này nhất định sẽ bị người ta chê cười. Nhưng mà nếu như ở tại Hoàng Đô lại là chân lý.

Chính Chân hầu cũng hiểu rõ, dưới chân Thiên tử không có kẻ nào dám làm xằng làm bậy, phá hư quy củ. Đây hiển nhiên cũng là một lý do, nhưng mà nếu như bản thân không có sợ hãi thì tất cả quy củ sâm nghiêm cũng chỉ là mây bay.

Chuyện này khiến cho Chính Chân hầu có chút bội phục Sở Mộ. Mặc dù chỉ có tu vi Vạn Cổ cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ, nhưng mà lại can đảm, can đảm này không kém hơn những cường giả Thánh cấp cao giai kia. Theo như lời đồn, người này đã từng chém giết qua Thánh cấp lục tinh. Có lẽ cũng không phải là giả vờ a. Cho dù là mượn lực lượng bảo vật cũng là như vậy.

Chương 2595: Kiếm ta chỉ giết địch (Thượng)

– Vốn định mời Chân Kiếm Hầu bữa cơm tẩy trầu. Mười vị Vương hầu chúng ta đều phải tới, bất quá Định Quốc hầu gần đây có chút chuyện.

Chính Chân hầu nói.

– Năm đó Trẩy Trần yến lúc ta mới được Phong hầu, Định Quốc hầu cũng không có trình diện như hôm nay.

Định Quốc hầu, Sở Mộ biết rõ người này. Người này được xưng là đệ nhất Vương hầu, bản thân là một cường giả Thánh cấp cửu tinh. Căn cứ vào lý giải của Sở Mộ, Định Quốc hầu này rất xem thường Vương hầu ngoại tính, cho nên chuyện có liên quan tới Vương hầu ngoại tính hắn không tham dự. Từ hành động biểu hiện sự coi rẻ của hắn.

Nhưng mà hết lần này tới lần khác Định Quốc hầu này lại là người có tư lịch sâu nhất, cũng là người có thực lực mạnh nhất trong các Vương hầu. Quyền thế thậm chí có thể so sánh với những Thân vương ngoại tính. Địa vị cao thượng, thực lực cường đại mang tới cho hắn tính tình cuồng ngạo. Người có thể lọt vào trong mắt hắn không nhiều lắm.

Sở Mộ chỉ có tu vi Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên, bản thân cũng chỉ là tông chủ một thế lực nhị lưu mà đã được phong Vương hầu càng không có cách nào lọt vào trong mắt hắn.

Nhưng mà kỳ thực người xem thường Sở Mộ, đồng thời sao Sở Mộ có thể để mắt tới những người này cơ chứ?

– Các vị, hôm nay là Tẩy Trần yến của Chân Kiếm hầu, lẽ ra nên lấy Chân Kiếm hầu làm chủ mới phải chứ.

Bỗng nhiên có người mở miệng lớn tiếng nói. Là Định THần Hầu, đây là một Vương hầu rất có tâm kế.

– Ta nghe nói tu vi của Chân Kiếm hầu mặc dù chỉ là Vạn Cổ cảnh nhất trọng thiên sơ kỳ, nhưng thực lực lại rấ cường đại, ngay cả Thánh cấp tứ tinh cũng không phải là đối thủ. Bị chém như là cắt rau thái dưa. Nhưng mà tin tức nghe được chỉ là hư ảo, chỉ có mắt thấy mới là thực. Không bằng chúng ta mời Chân Kiếm hầu bộc lộ chút tài năng, cũng để cho chúng ta mở mang tầm mắt, nhận thức sâu sắc thực lực của Chân Kiếm hầu một chút.

– Không có ý tốt.

Chính Chân hầu nói với Sở Mộ, Sở Mộ cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Đương nhiên hắn nhìn ra được Định Thành Hầu này là người cùng bọn với Định An Hầu. Mục tiêu hiện tại là công kích, châm chọc hắn.

Đây là Tẩy trần yến cho hắn, trên danh nghĩa mà nói. Là Tẩy trần yến thuộc về hắn, không ngờ lại có người muốn ra tay với hắn. Hiển lộ thực lực ra cho người khác xem. Loại cảm giác này giống như là khỉ làm xiếc vậy. Mục đích của đối phương là vì muốn làm nhục hắn.

Nhưng nếu như Sở Mộ không đồng ý mà nói, Định THành Hầu này rất có thể nói ra câu như Sở Mộ không nể mặt mọi người, lại khiến cho Sở Mộ rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan hơn.

Đám người Thanh Ẩn Vương, Long Ưng Vương đều không nói gì mà chỉ nhìn xem. Bọn họ muốn nhìn xem Sở Mộ sẽ ứng phó với loại cục diện tiến thoái lưỡng nan này thế nào.

Những người khác cũng như vậy, nhìn xem Sở Mộ ứng phó với Định Thành Hầu như thế nào, đây là dương mưu a.

Ra tay không phải là không ra tay cũng không phải.

Chỉ là bọn hắn ở trong triều đình, trừ tu vi bản thân ra cũng đều quen dùng âm mưu dương mưu tranh khí với nhau. Nhưng mà Sở Mộ lại không phải, hắn chỉ là một Vương hầu mới được phong, cho nên hắn giống như là một người trong giang hồ vậy.

Người trong giang hồ có tính nết của người trong giang hồ, quan lại có tính nết của quan lại. Không cùng một người phương pháp xử sự cũng khác biệt.

Trong mắt đám người triều đình, mặt mũi hiển nhiên quan trọng hơn.

– Thực lực của ta như thế nào cần gì phải chứng minh với ngươi?

Sở Mộ nhìn Định Thành hầu, không nhanh không chậm, thái độ thong dong nói.

Mọi người liên tục kinh ngạc, dù thế nào bọn hắn cũng không nghĩ ra Sở Mộ lại trả lời Định Thành hầu như vậy. Bọn hắn thậm chí còn nghĩ theo chiều hướng phức tạp. Theo thói quen hành sự của bọn hắn trong triều đình để phán đoán hành động của Sở Mộ.

Mà Sở Mộ lại không có đi cân nhắc nhiều cong cong thỏng thỏng như vậy. Rất đơn giản ứng phó, nhưng mà hết lần này tới lần khác lại khiến cho người ta cảm thấy câu trả lời của hắn có đạo lý.

Dù sao hắn là Chân Kiếm hầu, là Vương hầu, Định Thành hầu cũng là Vương hầu, thân phận địa vị của hai người đều giống nhau. Đã như vậy Sở Mộ không cần chứng minh gì với Định Thành hầu.

Đương nhiên nếu như địa vị của Định Thành hầu hơn Sở Mộ, như vậy câu trả lời của Sở Mộ sẽ trở thành quá mức cuồng vọng.

Câu trả lời của Sở Mộ làm cho sắc mặt Định Thành Hầu lập tức biến đổi. Trả lời như vậy quá mức trực tiếp, khiến cho những câu nói phía sau hắn từng suy nghĩ không có cách nào nói ra. Bởi vì hắn căn bẩn không nghĩ tới việc Sở Mộ sẽ trả lời như vậy. Bất tâm tư của Định Thành hầu chuyển động cực nhanh.

– Chân Kiếm hầu nói quá lời rồi.

Định Thành hầu cười ha hả.

– Ý của ta là hôm nay là Tẩy Trần yến của Chân Kiếm hầu. Chân Kiếm hầu là nhân vật chính, đã là nhân vật chính cũng không nên trốn ở góc phòng như vậy. Như vậy có vẻ như chúng ta lớn tiếng đoạt chủ. Một khi truyền đi cũng không dễ nghe.

Nói xong Định Thành Hầu không cho Sở Mộ có cơ hội mở miệng, lại tiếp tục nói.

– Mọi người đều là Vương hầu, nhưng mầ lý giải về Chân Kiếm hầu lại rất nông cạn. Còn nữa, chúng ta đều nghe nói qua đủ loại sự tích về Chân Kiếm hầu cho nên vô cùng tò mò. Làm như vậy thứ nhất có thể khiến cho mọi người càng lý giải về Chân Kiếm hầu hơn, thứ hai cũng thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người, nhất cử lưỡng tiện. Đối với Chân Kiếm hầu mà nói không những không có bất kỳ tổn thất nào. Ngược lại có thể khiến cho Chân Kiếm hầu nhanh chóng dung nhập vào trong Hoàng đô hơn.

Định Thành Hầu nói một phen, giống như đứng về phía Sở Mộ, cân nhắc thay cho Sở Mộ. Nhưng mà mọi người lại rất rõ ràng cong cong thẳng thẳng bên trong. Chỉ đơn giản là muốn áp bách Sở Mộ, khiến cho hắn lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan sâu hơn. Sau đó xấu mặt, biến thành trò cười. Trong mắt bọn hắn, chuyện này so với giết Sở Mộ còn quá phận hơn. Biện pháp này nhất định phải có hiệu quả.

Định Thành hầu dừng lại một chút, lại nghĩ tới phương thức đáp lại của Sở Mộ trước đó. Lo lắng Sở Mộ sẽ giống như trước kia, hoàn toàn không để ý tới. Hắn lập tức liếc mắt nhìn một người bên cạnh. Người kia ngầm hiểu, bước đi ra rồi đi thẳng về phía Sở Mộ.

– Chân Kiếm hầu. Ta là hộ vệ trong phủ của Định Thành hầu. Tu vi Vạn Cổ cảnh tứ trọng thiên, ta đặc biệt tới thỉnh giáo hầu gia.

Tên hộ vệ này dáng người cao lớn, râu quai nón, bên hông có một thanh kiếm. Hai mắt lập lòe tinh mang bắn thẳng về phía Sở Mộ, khí thế trùng kích tới.

Chương 2596: Kiếm ta chỉ giết địch (Hạ)

Người này chính là cường giả Thánh cấp tứ tinh đỉnh phong.

Một Thánh cấp tứ tinh đỉnh phong so với một Thánh cấp nhất tinh sơ giai, chênh lệch giữa song phương thực sự quá lớn.

– Ngươi chỉ là một hộ vệ có tư cách gì khiêu chiến bản hầu?

Sở Mộ ngồi trên ghế, không thèm để ý tới khí thế trùng kích của đối phương. Dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi ngược lại.

– Hay là người phủ Định Thành hầu các ngươi am hiểu nhất là người dưới phạm thượng?

Mấy vị Thân vương không khỏi vui vẻ, thầm nghĩ Chân Kiếm hầu này quả thực là một người kỳ diệu.

Không am hiểu âm mưu quỷ kế gì, nhưng mà tâm tư linh hoạt, không bám theo một khuôn mẫu nào, chỉ đơn giản phản kích, nhưng lại vô cùng sắc bén.

Hộ vệ này là người của phủ Định Thành hầu, tính ra cũng có chút địa vị, đã quen tự đại. Hơn nữa lại sốt ruột lập công, cho nên lúc nói chuyện cũng không có cung kính. Nói thẳng muốn khiêu chiến Sở Mộ. Trong hoàng triều, đây là một loại hành vi không biết tự lượng sức mình, nói nghiêm trọng chút là người dưới phạm thượng.

Người dưới phạm thượng, tội này rất nặng.

Nếu như Sở Mộ cứ nắm chặt điểm này không thả, như vậy hộ vệ này cũng chỉ còn con đường chết mà thôi.

– Bất quá chủ nhân ngươi đã trăm phương ngàn kế muốn ta ra tay, nếu như ta không ra tay chẳng phải sẽ phí cho một phen tâm kế của hắn hay sao?

Sở Mộ lại nối, thả chén rượu trong tay xuống, đứng lên, khiến cho mọi người sững sờ, hoàn toàn không biết Sở Mộ muốn làm gì.

– Còn nữa, Tẩy Trần yến hôm nay mở là vì ta, chư vị có thể tới đây là để mắt tới ta rồi. Sở Mộ ta cũng thích làm cho mọi người hiểu con người ta hơn. Bất quá kiếm ta chỉ giết địch, người này phạm thượng, nếu không trừng phạt chẳng lẽ vứt hết mặt mũi Đế Hoàng hay sao?

Sở Mộ chỉ nói mấy câu ngắn ngủi đã xóa tan ảnh hưởng Định Thành hầu mang tới, lập tức khiến cho trong lòng mọi người sinh ra không ít hảo cảm. Dù sao hắn là Chân Kiếm hầu, nếu như không ra tay thì hoàn toàn không cần ra tay. hiện tại lại nguyện ý ra tay, khiến cho mọi người hiểu rõ hắn hơn, lại khiến cho mọi người cảm thấy có mặt mũi.

Mặt khác, lại nói rõ kiếm của hắn chỉ giết địch. Đồng thời còn trừng phạt hộ vệ trong phủ của Định Thành hầu, còn kéo Đế Hoàng Thương Lan vào. Từng câu từng câu trói chặt, từng bước tăng lên. Giống như Vương hầu được Đế Hoàng Thương Lan phong thưởng như hắn lại bị người dưới phạm thượng, nếu không trừng phạt đối phương, chuyện này quả thực có chút liên quan tới mặt mũi của Đế Hoàng Thương Lan.

Mấy câu khiến cho mọi người càng hiểu rõ thêm về Sở Mộ. Người này giống như một thanh kiếm, bình thường ở trong vỏ, phong mang không lộ ra. Rất là bình thường, nhưng mà một khi ra khỏi vỏ, phong mang kia lại rất kinh người, kinh thế.

Người như vậy tốt nhất nên kết giao, không có cách nào kết giao thì cũng không nên là địch. Nếu như là địch thì tốt nhất nên thừa dịp đối phương còn chưa đủ cường đại mà ra tay tiêu diệt.

– Ra tay đi.

Sở Mộ nói với hộ vệ của Định Thành hầu phủ.

Sắc mặt của hộ vệ Định Thành hầu phủ trắng bệch, hàm răng cắn chặt, không ra tay cũng không được, ra tay cũng không được. Hoàn toàn ở thế tiến thoái lưỡng nan.

– Xuất kiếm, đã có dũng khí khiêu chiến ta thì đừng có do dự.

Sở Mộ nói.

Hộ vệ này cắn chặt răng, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên vẻ kiên quyết và tàn nhẫn. Hắn biết rõ lúc này hắn đã đâm lao thì phải theo lao. Hắn chỉ có thể ra tay, hi vọng Định Thành hầu nhìn thấy hắn trung thành và tận tâm, có thể đối xử tử tế với vợ con hắn một chút.

– Tiếp kiếm.

Hộ vệ của Định Thành hầu phủ hét lớn một tiếng, rút kiếm, kiếm quang bức người. Hắn giơ kiếm lên, nguyên lực mạnh mẽ rót vào bên trong. Lực lượng Hỏa chi pháp tắc cũng dũng mãnh tràn vào khiến cho kiếm quang càng cường đại, càng thêm hung mãnh như lửa, muốn thiêu đốt hết tất cả mọi thứ.

Mọi người ở đây đều là cao thủ, tự nhiên nhìn ra được hư thực trong đó. Một kiếm nhìn như uy mãnh nhưng kỳ thực lại không quá cườn gđại. Căn bản không tương xứng với một Thánh cấp tứ tinh đỉnh phong. Nhưng mà bọn hắn cũng biết nguyên do bên trong.

Khiêu chiến, hộ vệ này nhất định không dám ra tay toàn lực. Vạn nhất làm bị thương, thậm chí là giết chết Chân Kiếm hầu. Đến lúc đó không chỉ có hắn phải chết, người liên quan tới hắn cũng sẽ không có kết cục tốt. Vốn ý định ban đầu của Định Thành hầu chỉ là bảo hắn làm Chân Kiếm hầu mất mặt mà thôi.

Còn nữa, Sở Mộ nói mấy câu làm dao động tâm chí hắn. Khí thế càng suy yếu vài phần. Mặc dù như vậy đối phương vẫn là Thánh cấp tứ tinh đỉnh phong. Uy lực một kiếm này cũng đủ để giết chết Thánh cấp tam tinh.

Đối mặt với một kiếm này Sở Mộ không có chút sợ hãi nào.

Trong nháy mắt khi kiếm chém xuống, trong tay Sở Mộ giống như có một đám hỏa diễm thiêu đốt, lan tràn ra rồi kéo duỗi, ngưng tụ thành một thanh kiếm. Đúng là Liệt Hoàng linh kiếm hắn vừa mới luyện hóa cách đây không lâu.

Khí tức nóng rực lan tràn ra, lập tức khiến cho sắc mặt mọi người biến đổi.

Sở Mộ cũng không có thi triển kiếm pháp uy lực cường đại gì, chỉ nhẹ nhàng chém ra một kiếm, rất là hời hợt. Nhưng mà quỹ tích của kiếm này lại giống như thiên mã hành không, lập tức khiến cho hai mắt mọi người sáng ngời.

Nhất là Thiết Kiếm vương, hắn là một Kiếm Thánh cửu tinh cường đại, đối với kiếm pháp, kiếm đạo có tạo nghệ cực kỳ cao thâm. Liếc mắt hắn đã nhìn ra được tạo nghệ kiếm pháp của ám cực kỳ cao thâm. Thậm chí còn không thua kém hắn bao nhiêu.

Ở nơi này có không ít cường giả, tự nhiên cũng nhìn ra được một kiếm này của Sở Mộ vô cùng huyền diệu. Nhưng mà chỉ có Thiết Kiếm vương mới nhìn được rõ ràng nhất.

Chém ra một kiếm, xuất phát sau mà tới trước. Kiếm qaung màu đỏ sáng chói giống như là bảo thạch vậy.

Hộ vệ Định Thành hầu phủ, thanh kiếm rộng bản của người này còn chưa hoàn toàn chém xuống thì kiếm quang màu đỏ đã xẹt qua cổ của hắn. Thanh kiếm rộng bản đang chém tới dừng lại trên không trung, cách mi tâm của Sở Mộ chỉ còn lại chừng ba thốn. Nhưng mà ba thốn này lại giống như rãnh trời, không có cách nào vượt qua được.

Trên cổ hộ vệ Định Thành hầu phủ xuất hiện một vết cắt nhỏ như chỉ, máu tươi tràn ra. Hắn đã chết, ngay cả nguyên thần hắn cũng bị phá hủy.

– Người đâu, mang hắn xuống.

Thanh Ẩn vương nói.

Không có một chút máu tươi nào từ trên thân kiếm rơi xuống. Liệt Hoàng linh kiếm trong tay Sở Mộ hóa thành một đạo hỏa diễm biến mất không thấy gì nữa. Hắn lại nhìn về phía Định Thành hầu.

– Định THành hầu không cần phải cảm ơn ta.

Chương 2597: Bí cảnh mở ra (Thượng)

Sắc mặt Định THành hầu vốn vô cùng khó coi, âm tình bất định sau khi hộ vệ mình bị giết. Nhưng mà sau khi nghe thấy lời nói của Sở Mộ, toàn thân hắn run lên, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.

Loại lời nói này của Sở Mộ lọt vào trong tai hắn hoàn toàn là được tiện nghi còn khoe mẽ. Giết hộ vệ trong phủ hắn lại còn nói hắn không cần cảm tạ, đây là đánh vào mặt mũi trần trụi.

Một hộ vệ Thánh cấp tứ tinh đỉnh phong, đối với Định Thành hầu phủ cũng không coi vào đâu. Vốn chỉ mang tới để làm đẹp đội ngũ mà thôi. Vấn đề là sau khi hắn bị giết chết đối phương lại còn nói ra lời nói như vậy.

Nếu như nơi này là nơi khác, chỉ sợ hắn đã bộc phát, trực tiếp ra tay với Sở Mộ.

Thế nhưng mà nơi này là Nhạc Hoàng điện, hắn không dám, bởi vì hắn có điều cố kỵ.

– Được, Chân Kiếm hầu không hổ là tông chủ tông môn Kiếm tu, tạo nghệ kiếm đạo quả nhiên cao thâm mạt trắc.

Thiết Kiếm vương bỗng nhiên mở miệng tán thán.

– Lúc tuổi ta bằng ngươi, ở tầng thứ của ngươi kiếm đạo còn xa không bằng ngươi.

– Thiết Kiếm vương quá khen rồi.

Sở Mộ nói, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

– Được rồi, hiện tại mọi người cũng đã nhìn thấy bổn sự của Chân Kiếm hầu, không nên làm quá, nên có chừng mực thôi.

Long Ưng vương mở miệng nói.

– Uống rượu.

– Uống rượu.

Những người khác cũng phụ họa.

Trải qua việc vừa rồi, lại có Long Ưng vương và Thiết Kiếm vương mở miệng, mọi người cũng không đi gây chuyện với Sở Mộ nữa.

Tẩy Trần yến ở trong Nhạc Hoàng điện cuối cùng cũng xem như hoàn mỹ.

Chuyện xảy ra trong đó giống như là gợn sóng nho nhỏ trên biển, như là đẩy sóng trợ hứng mà thôi. Nhưng mà cũng làm cho mọi người càng hiểu rõ con người của Sở Mộ hơn. Biết rõ sau này nên làm như thế nào với Sở Mộ.

Đại bộ phận đều lựa chọn không cố gắng kết giao nhưng cũng không là địch. Dù sao dựa vào tình huống trước mắt mà nói, chân kiếm hầu dường như không có ý định dừng chân ở Hoàng Đô. Đã không dừng chân ở Hoàng Đô thì cũng không ảnh hưởng tới quyền thế của bọn hắn, không có xung đột lợi ích, vậy thì cần gì đi là địch cơ chứ?

Chuyện xảy ra trong tiệc Tẩy trần cũng truyền ra ngoài. Rất nhiều người trong Hoàng Đô cũng biết. Chân Kiếm hầu mới được phong quả thực có thiên phú hơn người, có thể dùng cấp độ Thánh cấp nhất tinh sơ giai chém giết Thánh cấp tứ tinh. Hơn nữa cũng không phải là dựa vào bảo vật gì.

Đến lúc này những người nghi vấn Sở Mộ dựa vào bảo vật chém giết Thánh cấp tứ tinh mới im miệng.

– Yêu nghiệt a.

– Vạn cổ yêu nghiệt.

– Một Thánh cấp nhất tinh sơ giai có thể chém giết Thánh cấp tứ tinh, nếu như hắn có thể có được tu vi Thánh cấp thất tinh, chẳng phải ngay cả Thánh cấp cửu tinh cũng có thể giết chết hay sao?

Thánh cấp thất tinh và Thánh cấp cửu tinh có sai cách thực lực khá lớn. Tuyệt đối còn hơn khoảng cách giữa Thánh cấp nhất tinh tới Thánh cấp tứ tinh.

Sau khi tiệc Tẩy Trần chấm dứt, Sở Mộ trở lại Chân Kiếm phủ, tiếp tục bình tĩnh tu luyện, xin miễn gặp mặt tất cả mọi người. Bởi vì hắn không thích loại lục đục với nhau, còn không bằng rút kiếm chiến một trận với sảng khoái.

Cách thời điểm Bách Niên bí cảnh mở ra cũng chỉ còn mấy ngày mà thôi. Người muốn bái phỏng Sở Mộ không nhiều lắm, hơn nữa đều là một ít tiểu nhân vật, bị cự tuyệt đuuơng nhiên cũng không dám làm gì, bởi vì bọn họ không có đảm lượng đó.

– Xem ra thiên phú của Chân Kiếm hầu còn trên người kia a.

– Người nọ? Ý ngươi nói chính là vị kia… TIểu vương gia?

– Chính là hắn.

Những người nói chuyện này trên mặt đều hiện lên vẻ kiêng kỵ.

Dường như vị Tiểu vương gia trong lời bọn hắn là người không thể tùy ý nghị luận vậy.

truyện Kiếm Hiệp

– Một Thánh cấp nhất tinh sơ giai giết chết Thánh cấp tứ tinh, Chân Kiếm hầu này thực sự là người thú vị.

– Thực sự là thiên tài. Bất quá người như vậy mới thích hợp dẫm nát dưới chân.

Sau khi mấy người cùng tiến vào Bách Niên bí cảnh với Sở Mộ nhận được tin tức này, mỗi người đều có suy nghĩ không đồng nhất.

Một ngày qua đi, ngày hôm sau cũng qua đi.

Sau khi Sở Mộ đi vào Hoàng Đô đã được bảy ngày. Ban đêm vaanxn không có người nào tới thông báo cho Sở Mộ. Xem ra Bách niên bí cảnh còn chưa có mở ra.

Ngày thứ tám qua đi, vẫn không có người tới thông báo.

Buổi chiều ngày thứ chín, Thanh Ẩn Vương tự mình tới chỗ Sở Mộ.

– Chân Kiếm hầu, Bách niên bí cảnh sắp mở ra, là lúc nên khởi hành rồi.

Thanh Ẩn Vương nói.

– Làm phiền Thanh Ẩn Vương.

Sở Mộ vội vàng nói, hắn lập tức đi cùng Thanh Ẩn Vương.

Cửa Bách Niên bí cảnh là ở trong hoàng cung.

Khi Sở Mộ theo Thanh Ẩn Vương tiến vào một cánh cửa, phát hiện ra có một phiến thiên địa khác. Vốn hắn cho rằng đây chỉ là một tòa cung điện, không ngờ tới lại không phải, mà là một tiểu thế giới.

Đương nhiên Sở Mộ có thể khẳng định, đây không phải tiểu thế giới gì mà vẫn là ở trong hoàng cung. Chẳng qua nó đã từng được cải tạo, một sơn cốc.

Khắp nơi đều là hoa cỏ cây cối, cảnh vật tươi tốt. Càng thú vị là có thể nhìn thấy bầu trời có vô số mây trắng. Hiển nhiên người kiến tạo tòa cunug điện này sơn cốc cũng tốn không ít tâm tư.

Thanh Ẩn Vương và Sở Mộ cũng không phải là người tới sớm nhất, sau khi bọn hắn tới đã có mười mấy người tụ tập.

Trong đó một người là Đế Hoàng Thương Lan.

– Bái kiến hoàng huynh.

Thanh Ẩn Vương hành lễ.

– Bái kiến bệ hạ.

Sở Mộ hạ kiếm lễ.

– Hoàng đệ miễn lễ, Chân Kiếm hầu miễn lễ.

Đế Hoàng Thương Lan mỉm cười nói.

– Bí cảnh sắp mở ra rồi.

Sở Mộ cũng phát hiện ra trước mắt cách vị trí của Sở Mộ đứng không xa, hư không trở nên hỗn loạn, không ngừng dao động, dường như muốn nứt ra, đây hẳn là cửa vào Bách Niên bí cảnh kia.

Lúc Sở Mộ tới, không ít ánh mắt rơi vào trên người hắn, có ánh mắt lạnh nhạt, có ánh mắt nhìn mang theo vẻ xem xét, hiếu kỳ. Tóm lại tất cả ánh mắt đều không giống nhau.

– Ngươi chính là Chân Kiếm hầu dùng tu vi Thánh cấp nhất tinh sơ giai chém giết Thánh cấp tứ tinh?

Bỗng nhiên một thanh niên thân thể cường tráng nở nụ cười nghiền ngẫm nhìn Sở Mộ nói.

– Sau khi rời khỏi Bách niên bí cảnh ta sẽ khiêu chiến ngươi. Hi vọng ngươi không nên làm rùa đen rút đầu.

– Văn Thành, người này làm tổn thương tâm thần của đường đệ ta, ngươi không nên nhúng tay vào.

Lại một người tiến lên hai bước, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Sở Mộ. ánh mắt kia giống như muốn xuyên thủng Sở Mộ.truyện kiếm tu audio

Sở Mộ nghĩ một chút đã biết người này chính là đường huynh của Hô Duyên Chính Kiệt.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé:)
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 ngày trước
cảm ơn bạn đã thông báo chậm nhất 1h >2h là sẽ fix lại nhé :)Ngoài ra anh em đang cuốn cần truyện vui lòng thông báo ( báo lỗi )Tụn mình sẽ cố găng fix lại trong thời gian sớm nhất nhé :)
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 ngày trước
Thật ngại quá bộ này bên còn bên lưu bên Sever bên US chưa lấy được file bạn à ...! Chậm nhất sáng sớm mai bộ này sẽ upload lại nhé.Rất mong bạn thông cảm ..^^!
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 ngày trước
Cảm ơn bạn đã thông báo bộ sẽ phục hồi lại khoảng 12h đêm là xong nhé bạn :)
https://audiosite.net
Nguyễn Huy 2 ngày trước
Bản này CV khoảng 1170 chap nhé, bản dịch 1617 chap em và 1 bạn nữa trong nhóm dịch PNT hồi đó tụn em bán độc quyền rùi anh ^^. Bán xong tụn em xóa hết luôn rồi còn đâu :)
https://audiosite.net
Bản này nếu tớ không nhầm bên TQ đợi đó dính bản quyền...hồi đó làm nghiêm lém...! Bộ này chính xác khoảng gần 1k6 chương là full đã được chuyển thành audio nhé bạn :)nếu bạn cần mình sẽ cố gắng upload audio trong rạng sáng mai nhé ..^^! - còn truyện chữ để mình đình huy nhé nếu cậu ý còn sẽ up lại cho bạn nhé :)
https://audiosite.net
Lam 2 ngày trước
Cho xin truyện chữ với, trên mạng toàn đến chương 1117 là hết
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé bạn :)
https://audiosite.net
bạn đợi khoảng 30p nhé mình nhớ hà thu có bản sơ cua đã up trên youtube ...)để mình alo bạn ý upload lên luôn cho bạn :)^^!
https://audiosite.net
Cảm ơn đã thông báo đã cập nhật lại 34 (thiếu chương 821 đến 840 )Mình cũng up thêm 60 tập nhé ..!!
https://audiosite.net
Tranban 2 ngày trước
Fix lại bộ này đi
https://audiosite.net
Đã chuyển bộ truyện này sang bên singapore nhé chư vị ...!Tụn mình đang có gắng khôi phục di chuyển :), rất mong các bạn bớt chứt thời giản like và share để ủng hộ tụn mình nhé ..!