Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 459 [Chương 2293 đến 2297]
❮ prevnext ❯Chương 2293: Ba đại kiếm thức (Thượng)
Cảm giác cho Sở Mộ biết rõ muốn leo lên vô cùng khó khăn.
Sau khi trèo lên đỉnh Thiên Đạo kiếm phong, mặc dù chỉ trong tích tắc nhưng Sở Mộ thực sự cảm giác được uy năng của Thiên Kiếm.
Chỉ cảm ứng được uy năng của Thiên Kiếm trong tích tắc cũng có trợ giúp lớn với Sở Mộ.
Ngồi trước Thiên Kiếm đứt rời, Sở Mộ vẫn tìm hiểu nó, thiên uy vô cùng kinh người bộc phát, uy nghiêm mênh mông như biển, kiếm nộ là thiên nộ, thiên nộ là Thiên Đạo nộ, Thiên Đạo nộ, kiếm nộ, có thể tan nát đại địa, không gì không thể giết.
Sau khi dần dần tìm hiểu sâu hơn, tư duy của hắn tràn ngập bóng kiếm, tiếng kiếm minh vang lên từng hồi giống như nhúc nhạc đạo của Thiên Đạo.
Đủ loại ảo diệu của Thiên Đạo chi kiếm bắt đầu tiến vào trong đầu Sở Mộ, dần dần trong đầu Sở Mộ xuất hiện bóng kiếm hoàn toàn mới.
Bỗng nhiên kiếm đứt gãy, một tia hào quang mang theo lực lượng quái dị xuất hiện, nó nhiễu loạn bốn phía, làm cho Thiên Kiếm chấn động, Sở Mộ bị lực lượng đáng sợ áp bách nên bừng tỉnh.
Thiên Kiếm hư giới, Thiên Kiếm sơn.
– Lực lượng bộc phát lúc cuối cùng là lực lượng gì?
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi, nhìn sang Thiên Kiếm đứt gãy kia một lúc.
Hắn tìm hiểu lực lượng đột nhiên cắt đứt Thiên Kiếm, hư ảnh Thiên Đạo chi kiếm trong đầu thập phần mơ hồ, dường như gió thổi qua sẽ tán loạn, hoàn toàn kém những bóng kiếm kia.
Nếu không phải bị cắt đứt, bóng kiếm Thiên Đạo chi kiếm đã ngưng tụ thành công.
Cảm nhận lực lượng cắt đứt Thiên Kiếm trên đỉnh Thiên Kiếm Sơn mang theo uy lực không thể ngăn cản nổi, lực lượng của Thiên Kiếm mang theo thiên uy đáng sợ, lực lượng khác mang theo ý cảnh thần thánh, có cảm giác cao cao tại thượng quan sát chúng sinh, dường như tất cả chỉ là con sâu cái kiến.
Loại lực lượng này thập phần lạ lẫm, lại thập phần đáng sợ, có vài phần hàm xúc quang minh thần thánh, lại không giống với quang minh thần ý.
– Lại xuất hiện…
Hắn thì thào, Sở Mộ nhìn sang, không biết Thiên Kiếm Thánh Tôn xuất hiện bên cạnh lúc nào, hắn vô cùng nghiêm túc nhìn sang đỉnh núi.
– Tiền bối, đó là lực lượng gì?
Sở Mộ hỏi.
– Ta cũng không biết đó là lực lượng gì, chỉ có thể nói Thiên Kiếm đã bị lực lượng này cắt đứt, lực lượng này vẫn còn sót lại trong đó và bị Thiên Kiếm chi lực trấn áp.
Thiên Kiếm Thánh Tôn nói ra:
– Có lẽ lúc thượng cổ xảy ra đại sự gì đó, hiện tại không thể truy tra rõ được.
Hắn lên tiếng.
– Vốn muốn tiểu hữu tìm hiểu Thiên Kiếm, không ngờ lại xuất hiện biến cố này.
Thiên Kiếm Thánh Tôn thở dài, hắn tiếc hận, hắn rất chờ mong thiên phú kiếm đạo của Sở Mộ tìm hiểu Thiên Kiếm sẽ có thu hoạch không nhỏ.
Người tìm hiểu Thiên Kiếm khác nhau, cuối cùng sẽ có thu hoạch khác nhau, có thể ấn chứng và hoàn thêện lẫn nhau.
Sở Mộ cũng không tìm hiểu xong, tính toán chỉ tìm hiểu một nửa mà thôi, thu hoạch không lớn nên không nói gì nữa.
– Hiện tượng này vừa xuất hiện thường thường sẽ kéo dài trong vài tháng, có khả năng kéo dài trong nhiều năm.
Thiên Kiếm Thánh Tôn nói ra:
– Tạm thời không thể tìm hiểu.
Đã không thể tìm hiểu thì không cần phải lưu lại nơi này.
Sở Mộ và Thiên Kiếm Thánh Tôn rời khỏi Thiên Kiếm hư giới.
– Sở Mộ huynh đệ, ngươi leo lên Thiên Kiếm Sơn bao nhiêu thời gian?
Sở Mộ vừa ra ngoài, Dương Vũ Thần lên tiếng hỏi thăm.
– Hơn một ngày, ta không chú ý thời gian cụ thể.
Sở Mộ thuận miệng nói, hắn cũng không quan tâm thời gian, mơ hồ biết hơn một ngày, có khả năng là mười tám canh giờ.
– Ha ha, đại sư huynh, chúng ta đều đoán sai.
Dương Vũ Thần cười nói, nội tâm cũng rất khiếp sợ. Phải biết rằng hắn leo lên đỉnh Thiên Kiếm Sơn kia cần thời gian ít nhất bốn ngày, mà đại sư huynh Mạc Bạch Vân còn ít hơn một chút nhưng cũng là bốn ngày, chỉ có tiểu sư đệ cần thời gian ngắn nhất là ba ngày.
Hắn cảm thấy thiên phú Sở Mộ còn tốt hơn tiểu sư đệ nhiều nhưng không cao hơn bao nhiêu. Bởi vậy Dương Vũ Thần suy đoán là ba ngày, Mạc Bạch Vân tiếp xúc Sở Mộ nhiều nên cho rằng thiên phú Sở Mộ cao hơn không ít, bởi vậy suy đoán thời gian hai ngày nhưng nội tâm vẫn cho rằng chắc có lẽ không ít hơn hai ngày, ở giữa hai ngày và ba ngày.
Hiện tại người ta không cần tới hai ngày đã tới đỉnh.
Thiên Kiếm Thánh Tôn chỉ cười mà không nói.
Sở Mộ tiếp tục lưu lại Thiên Kiếm Phong tu hành thêm vài ngày.
Bóng kiếm trong đầu, trừ bóng kiếm đỉnh cấp ra còn có một trăm bảy mươi lăm đạo bóng kiếm bị dung hợp biến thành một trăm bảy mươi đại, lại biến thành một trăm sáu mươi đạo, lại biến thành một trăm năm mươi đạo.
Bóng kiếm dung hợp, đại biểu Sở Mộ lý giải kiếm pháp càng cao thâm, hơn nữa cũng có hiểu ra đặc biệt cho nên mới có thể dung hợp, ba mươi bóng kiếm đỉnh cấp vẫn tồn tại, đó là bởi vì Sở Mộ chưa hiểu sâu về bóng kiếm đỉnh cấp, cho dù hiện tại nắm giữ Vô Thanh kiếm thức và Thiên Kích kiếm thức cũng không hiểu hoàn toàn, hơn nữa còn diễn sinh ra giải thích của bản thân.
Nếu có một ngày hắn hiểu ra ba mươi bóng kiếm đỉnh cấp, khi đó tạo nghệ kiếm pháp và tích lũy cua hắn sẽ đạt tới trình độ kinh người.
Trong ba mươi bóng kiếm đỉnh cấp có một bóng kiếm rất mơ hồ, nhìn nó giống như gió thổi qua, hắn tìm hiểu Thiên Kiếm ngưng tụ bóng Thiên Đạo chi kiếm, bởi vì bị quấy rầy cho nên vô cùng mơ hồ, hơn nữa bởi vì Thiên Đạo chi kiếm bị chặt đứt cho nên bóng kiếm mũi kiếm cực kỳ mờ nhạt.
Tìm hiểu, tu luyện, luyện kiếm, luận bàn kiếm pháp với Dương Vũ Thần và Mạc Bạch Vân, thời gian ngày từng ngày qua đi, đã bảy ngày trôi qua.
Thiên Kiếm Đảo Thiên Kiếm Phong là động phủ của Thiên Kiếm Thánh Tôn, mấy ngàn năm bị kiếm khí của Thiên Kiếm Thánh Tôn ảnh hưởng, trong lúc vô hình bị rèn luyện ho nên thích hợp luyện kiếm, nghiễm nhiên biên thành thánh địa của kiếm tu.
Luyện kiếm tại nơi này làm chơi ăn thật, hơn lý giải kiếm pháp cực kỳ cao thâm, Sở Mộ luyện kiếm một ngày ở đây còn hơn luyện ở bên ngoài mấy ngày, có Kiếm Thánh cường đại như Dương Vũ Thần, Mạc Bạch Vân bồi luyện, hắn tu luyện tăng lên gấp mười lần.
Có thể nói tu hành mỗi ngày đều có thu hoạch tương đương mấy tháng ở bên ngoài.
Bảy ngày sau, trong đầu Sở Mộ dung hợp biến thành một trăm bóng kiếm.
Lúc ban đầu nắm giữ Vô Thanh kiếm thức, dưới sự nổ lực của Sở Mộ đã nắm giữ hoàn toàn, về phần Thiên Kích kiếm thức vừa nắm giữ vẫn ở trong giai đoạn ma luyện.
Trong ba mươi bóng kiếm đỉnh cấp có ba đạo căn cứ vào chân ý đâm ngưng tụ thành, đó là Vô Thanh kiếm thức, Thiên Kích kiếm thức và nắm giữ Toái Tinh kiếm thức.
Chương 2294: Ba đại kiếm thức (Hạ)
Đặc điểm của Vô Thanh kiếm thức nằm ở chữ đâm, hơn nữa vô thanh vô tức khó có thể cảm thấy, càng không dễ phòng bị, vào lúc bị đánh trúng mới có cảm giác.
Đặc điểm của Thiên Kích kiếm thức nằm ở thế, thanh thế to lớn, lấy thế đè người, phong cách như lôi điện, lực lượng thập phần cường hoành, uy lực vô cùng đáng sợ, lại có được lực xuyên thấu cực kỳ đáng sợ, có thể xuyên thủng tất cả hư vô.
Đặc điểm của Toái Tinh kiếm thức nằm ở chỗ lực, là ngưng tụ lực lượng chân chính, cho dù tốc độ và thanh thế không sánh bằng Vô Thanh kiếm thức Thiên Kích kiếm thức nhưng thắng ở ngưng tụ lực lượng, Toái Tinh kiếm thức còn có một đặc điểm, đó là sau khi đánh trúng mục tiêu, lực bộc phát đáng sợ sẽ đánh nát mục tiêu, cho dù là ngôi sao cũng bị kiếm đánh nát.
Luận uy lực đơn thuần, Thiên Kích kiếm thức còn hơn cả Vô Thanh kiếm thức nhưng không bằng Toái Tinh kiếm thức, nếu chỉ bàn về thanh thế, Thiên Kích kiếm thức đứng đầu, nếu luận nhanh chóng, Vô Thanh kiếm thức đứng đầu, chiêu nào cũng có sở trường riêng.
Lúc luyện kiếm mấy ngày gần đây, Sở Mộ dần dần có lĩnh ngộ mới, hắn càng ngày càng nắm giữ ba chiêu Vô Thanh kiếm thức và Thiên Kích kiếm thức cùng Toái Tinh kiếm thức, sau khi hiểu rõ hoàn toàn, diễn sinh ra giải thích độc đáo của bản thân, đó là giải thích phù hợp với mình nhất, lại bóc tinh túy của ba chiêu này tương dung làm một thể, cuối cùng sẽ sáng tạo ra kiếm pháp hoặc kiếm chiêu phù hợp với bản thân nhất.
– Vô Thanh, Thiên Kích, Toái Tinh, dung hợp tinh túy của ba chiêu làm một, đồng thời có đủ ba đặc tính của chúng, uy lực nhất định không thể tưởng tượng nổi.
Sở Mộ âm thầm nói ra.truyện ma
Dung hợp tinh túy của ba chiêu này tạo thành chiêu mới, uy lực của nó còn trên cả ba chiêu thức, thập phần đáng sợ, một khi nắm giữ sẽ tạo thành kiếm chiêu sát thần diệt phật.
Muốn có tiến cảnh như thế, Sở Mộ cần phải nổ lực lớn hơn nhiều.
Muốn triệt để nắm giữ ba chiêu kiếm này cần thời gian dài, sau khi triệt để nắm giữ còn phải gia tăng giải thích của mình, lại bóc tinh túy của ba chiêu ra càng khó khăn, tự nghĩ kiếm chiêu hoàn toàn mới cũng cực khó, tương dung tinh túy của ba chiêu làm một càng khó hơn nữa.
Chỉ có giải quyết năm vấn đề này mới có thể sáng tạo ra chiêu kiếm hoàn mỹ phù vợp với bản thân.
Luyện kiếm, luyện kiếm, luyện thêm kiếm, nơi này có hoàn cảnh hiếm có như vậy, một khi rời khỏi nơi đây cũng không biết mất bao lâu mới tới lần nữa, tự nhiên phải quý trọng, hắn không thể bỏ qua thời gian này..
– Đúng là cuồng nhân!
Dương Vũ Thần nói:
– Ta cho rằng mình đã đủ điên cuồng, không nghĩ tới hắn còn điên cuồng hơn ta.
– Có thiên phú kiếm đạo hơn xa người khác, còn luyện kiếm điên cuồng như vậy, có thể nói thời gian mỗi ngày đều không đủ.
Mạc Bạch Vân cảm khái không thôi.
– Khó trách tu vi như thế nhưng kiếm pháp cao thâm mạt trắc như vậy, cho dù là tiểu sư đệ mê kiếm cũng không bằng hắn.
– Đại sư huynh, ngươi nói nếu như tiểu sư đệ được gọi là kiếm si, không lúc nào rời kiếm khỏi tay, vừa nhìn đã biết hắn là người mê kiếm nhưng ta lại cảm giác tiểu sư đệ lại không mê kiếm bằng Sở Mộ, hơn nữa còn không nắm được tinh túy.
Dương Vũ Thần nói ra, sắc mặt hắn cổ quái.
– Người như Sở Mộ, bình thường không nhìn ra hắn là người mê kiếm, chỉ có lúc tu kiếm và luyện kiếm hoặc luận bàn với người khác, hoặc lúc trao đổi mới nhìn ra hắn là kiếm si…
Dương Vũ Thần nói xong, đôi mắt của hắn càng lúc càng sáng, dường như hắn hiểu ra cái gì đó và đứng nguyên tại chỗ đốn ngộ, đôi mắt trầm tĩnh nhắm lại.
Mạc Bạch Vân đang nghe Dương Vũ Thần nói, trong lòng còn dư vị cũng bừng tỉnh đại ngộ, ánh mắt sáng ngời và nhắm mắt lại, hắn cũng đốn ngộ bên cạnh Dương Vũ Thần.
Hai người có thể được Thiên Kiếm Thánh Tôn vừa ý thu làm đệ tử thân truyền, tự nhiên có thiên phú kiếm đạo hiếm thấy, ngộ tính cũng hơn xa kiếm giả bình thường.
– Không tệ không tệ.
Thiên Kiếm Thánh Tôn gật đầu vui mừng khi nhìn thấy cảnh này.
– Sở lão đệ, ta giới thiệu với ngươi một chút, hắn chính là tam sư đệ của ta, tên là Lăng Phong Tiếu.
Dương Vũ Thần nhanh chóng tiếp cận và nói với Sở Mộ.
– Ở trên Lam Hải này hắn có danh hiệu kiếm si!
Dương Vũ Thần vừa dứt lời, người vừa xuất hiện đứng trước mặt Sở Mộ.
Thân ảnh thon dài ngọc thụ lâm phong, y phục bồng bềnh giống như cưỡi gió tới đây.
Kiếm Thánh tam tinh, kiếm si Lăng Phong Tiếu.
– là ngươi!
Lăng Phong Tiếu đang muốn bái kiến đại sư huynh Mạc Bạch Vân và nhị sư huynh Dương Vũ Thần, hắn kinh hãi nhìn sang Sở Mộ.
Hắn còn nhớ rõ ràng, bởi vì lúc đó hắn cũng có mặt nên tận mắt nhìn thấy đám người Sở Mộ bị mười vạn chiến sĩ Sa tộc vây công.
Bỗng nhiên xuất hiện bóng đen, Kiếm Vực bao phủ mười vạn chiến sĩ Sa tộc, ngay sau đó mười vạn chiến sĩ Sa tộc biến mất, cho dù là mấy trăm Kiếm Thánh Sa tộc cũng biến mất.
Nhớ tới Kiếm Vực màu đen, Lăng Phong Tiếu đã từng dùng thần niệm dò xét, thần niệm chi lực của hắn khác với thần niệm chi lực bình thường, nó có tính xuyên thấu cực mạnh, cho dù như thế cũng bị lực lượng của Kiếm Vực màu đen ngăn cản không thể nhìn thấy cảnh tượng huyền diệu khi đó.
Với tư cách kiếm si, Lăng Phong Tiếu mẫn cảm với kiếm hơn xa người khác, đúng như Dương Vũ Thần nói, Lăng Phong Tiếu chưa bao giờ để kiếm rời tay, thời thời khắc khắc đều cầm kiếm, bởi vì như thế hắn có trực giác với kiếm, có thể nói là trực giác với kiếm trời sinh.
Lăng Phong Tiếu vẫn rung động không nhỏ, hắn hiểu rõ có người mang thiên phú và tạo nghệ kiếm thuật hoàn toàn không kém hơn hắn.
Thực lực bóng đen cường đại cũng làm Lăng Phong Tiếu động tâm, bức thiết hi vọng có thể trao đổi với bóng đen.
Về sau Sa tộc xuất động đại quy mô, xuất động Hoàng Kim Cự Sa quân vô cùng hung hãn, chúng tìm kiếm tung tích mọi người chung quanh, Lăng Phong Tiếu cho rằng những người này không may, hơn phân nửa sẽ chết trong tay Sa tộc, tuyệt đối không ngờ hiện tại còn thấy một người trong đó.
Một Niết Bàn bát trọng thiên, tại sao lại có thể chạy lên Thiên Kiếm Đảo? Hơn nữa nhìn bộ dạng của hắn vô cùng quen thuộc đại sư huynh và nhị sư huynh.
Với tư cách tam đệ tử của Thiên Kiếm Thánh Tôn, hắn thường xuyên ra ngoài lịch lãm rèn luyện và ẩn giấu thân phận của mình. Rất nhiều người chỉ cho rằng Lăng Phong Tiếu là kiếm tu độc hành gặp kỳ ngộ mà thôi, nếu biết rõ hắn là đệ tử thứ ba của Thiên Kiếm Thánh Tôn, không biết sẽ khiếp sợ thành cái dạng gì, cũng không biết sẽ có bao nhiêu người nịnh bợ hắn.
Lăng Phong Tiếu kinh hô, Sở Mộ không hiểu, bởi vì lúc ấy hắn không biết Lăng Phong Tiếu có mặt ở đó.
Chương 2295: Kiếm đạo thần niệm
– Bái kiến đại sư huynh, nhị sư huynh.
Sau khi kinh hô, Lăng Phong Tiếu vội vàng hành lễ với Mạc Bạch Vân và Dương Vũ Thần.
– Tam sư đệ, vị này chính là Sở Mộ, hắn là người có thiên phú kiếm đạo không kém gì ngươi đâu.
Dương Vũ Thần cười nói.
Lăng Phong Tiếu nghe xong liền vui vẻ, ánh mắt bắn ra hào quang bức người nhìn về phía Sở Mộ, Sở Mộ không sợ hãi đối mặt với hắn.
Phải biết rằng, Lăng Phong Tiếu là Kiếm Thánh tam tinh, còn không phải Kiếm Thánh tam tinh bình thường. Mà Sở Mộ chỉ mới có tu vi Niết Bàn bát trọng thiên mà thôi, hắn đối mắt với Lăng Phong Tiếu không rơi vào hạ phong.
Khí tức vô hình bộc phát khí ánh mắt hai người va chạm với nhau, trong lờ mờ còn có thể nhìn thấy điện quang xuất hiện.
– Tốt, tam sư đệ, đi bái kiến sư tôn đi.
Mạc Bạch Vân lên tiếng.
Lăng Phong Tiếu thu hồi ánh mắt và nhìn Sở Mộ một cái thật sâu, hắn lại đi tới nhà tranh của Thiên Kiếm Thánh Tôn.
– Sư tôn, Phong Tiếu trở lại.
Lăng Phong Tiếu đứng cách nhà tranh mười mét và hành lễ.
…
Trên Thiên Kiếm Phong có năm gian nhà tranh.
Một gian là nhà tranh của Thiên Kiếm Thánh Tôn, còn lại thuộc về Mạc Bạch Vân, Dương Vũ Thần, Lăng Phong Tiếu và Sở Mộ.
Trăng sáng sao thưa, gió biển trận trận.
Trên Thiên Kiếm Đảo, ánh trăng màu bạc sáng ngời chiếu xuống nơi đây, nó giống như một tấm màn bao phủ Thiên Kiếm Phong.
Trăng sáng chiếu rọi Thiên Kiếm Phong, yên tĩnh thâm thúy, dường như trăng sáng có thể hô ứng với người phía dưới, kiếm quang sáng chói như trăng.
Đêm khuya thế này còn có người luyện kiếm?
Kiếm si Lăng Phong Tiếu.
Một tay cầm kiếm, kiếm như dung hợp với cánh tay của hắn, người tức kiếm, kiếm tức người, nhân kiếm hợp nhất, huyết mạch tương liên, thiên hạ không có gì, chỉ có kiếm trong tay ta bất hủ.
Đây là kiếm của kiếm si, kiếm của Lăng Phong Tiếu.
Không biết từ khi nào có một thân ảnh xuất hiện nhìn người đang múa kiếm, nhìn kiếm đang vòng quanh.
– Kiếm pháp thật tinh xảo!
Sở Mộ lúc này sợ hãi thán phục.
Tinh xảo không phải là người tinh xảo, mà là cảnh giới của kiếm pháp, không ngừng xâm nhập nghiên cứu tinh xảo mới đạt tới trình độ tinh xảo.
Sở Mộ nhìn ra được, cảnh giới kiếm pháp của Lăng Phong Tiếu là Nhân Kiếm Hợp Nhất hậu kỳ tới gần đỉnh phong, hắn dụng tâm nghiên cứu kỹ xảo kiếm đạo còn hơn cả Sở Mộ.
Nói cách khác, kiếm si Lăng Phong Tiếu có độc đáo của mình, đáng giá Sở Mộ học tập tham khảo, đây là việc có giá trị rất cao.
Lăng Phong Tiếu vong ngã với kiếm, Sở Mộ đứng xa quan sát, trong bất tri bất giác thời gian trôi qua, trăng sáng nằm dưới chân trời, mặt trời bắt đầu sinh ra hào quang sáng ngời thay thế cho lớp sa mỏng màu bạc, nước biển Lam Hải cũng tỏa sáng.
Ánh mặt trời chiếu vào kiếm trong tay Lăng Phong Tiếu phát ra hào quang mỹ lệ của ánh ban mai, hắn giơ kiếm như mặt trời chói chan, lúc nội liễm lại như mặt trời xuống núi, uy năng của kiếm chuyển biến ba lần, cuối cùng nội liễm, khi thì suy yếu, khi thì mạnh mẽ.
Hắn chém ra một kiếm màu vàng vạch phá bầu trời, kiếm quang còn mang theo hương vị thê lương kiều mỹ, dường như có một không hai.
Bỗng nhiên đôi mắt Sở Mộ xuất hiện thần thái khiếp sợ, bởi vì hắn nhìn ra kiếm của Lăng Phong Tiếu có chấn động quen thuộc..
Một kiếm kia có kiếm nguyên chấn động, có kiếm ý chấn động, có quy tắc chi lực chấn động, cũng có Kiếm Lực chấn động, không có chân ý chấn động, bởi vì Lăng Phong Tiếu chưa nắm giữ chân ý, chuyện này không có gì lạ, duy nhất làm Sở Mộ khiếp sợ chính là thần niệm của đối phương chấn động.
Đúng vậy, thật có thần niệm chấn động, hơn nữa thần niệm này khác với thần niệm bình thường, thần niệm mang theo mũi nhọn kinh người, nó giống như thanh kiém vô hình sắc bén tương hỗ với Kiếm Lực.
Dung nhập thần niệm vào trong kiếm thức sau đó bộc phát ra uy năng cường đại, kiếm pháp như vậy dung nhập đơn giản, bởi vậy uy lực tăng phúc không mạnh, có cũng được, không có không sao, còn dung nhập kỹ xảo cường đại vào trong kiếm, thường thường sẽ làm kiếm pháp đáng sợ hơn trước.
Lăng Phong Tiếu bộc phát một kiếm cực kỳ đáng sợ, nếu như mình bị đánh trúng, căn bản khó có khả năng chống cự, cho dù là thế giới tinh thần cũng bị nghiền nát ngay lập tức.
– Không phải thần niệm bình thường, mà là một loại thần niệm tương tự kiếm khí.
Sở Mộ âm thầm nói ra.
Thần niệm như kiếm khí khác với thần niệm bình thường, nó càng đáng sợ và có uy lực hơn trước.
Mặt trời lên mặt trăng lặn, Lăng Phong Tiếu vẫn luyện kiếm, không biết Mạc Bạch Vân và Dương Vũ Thần xuất hiện bên cạnh Sở Mộ lúc nào.
– Kiếm pháp của tiểu sư đệ cao siêu hơn trước.
Dương Vũ Thần nói.
– Không chỉ có kiếm pháp cao siêu hơn, một kiếm vừa rồi chính thức dung nhập kiếm niệm của hắn vào, uy lực tăng lên rất nhiều, Thánh cấp tứ tinh bình thường không thể chống cự.
Mạc Bạch Vân nói.
– Kiếm niệm…
Sở Mộ chú ý tới lời Mạc Bạch Vân nói.
– Tiểu sư đệ của chúng ta có thiên phú dị bẩm, thế giới tinh thần của hắn khác với thế giới tinh thần của người khác.
Dường như cảm thấy Sở Mộ nghi hoặc, Mạc Bạch Vân giải thích đơn giản.
– Hắn trời sinh thích hợp luyện kiếm, diễn sinh thần niệm chi lực biến thành kiếm đạo thần niệm.
– Kiếm đạo thần niệm!
Sở Mộ lẩm bẩm, cảm thấy xưng hô này rất chuẩn xác.
– Kiếm đạo thần niệm, chúng ta gọi là kiếm niệm, kiếm niệm căn cứ vào thần niệm chi lực biến dị cường đại hơn xa thần niệm chi lực bình thường, có phong mang ác liệt như mũi kiếm, có thể dung nhập vào trong kiếm pháp, có thể tăng phúc Kiếm Lực, kích phát mũi nhọn của kiếm.
Mạc Bạch Vân nói ra:
– Kỳ thật trừ kiếm niệm ra còn có thần niệm biến dị khác, ví dụ như hỏa niệm, băng niệm, lôi niệm… Các loại biến dị, như hỏa niệm, nó có tác dụng tăng phúc hỏa thuật, băng niệm có thể tăng phúc băng thuật, lôi niệm có thể tăng phúc lôi thuật… Nói tóm lại tu luyện giả có thần niệm biến dị, kỳ thật thực lực thường thường còn mạnh hơn đa số kiếm giả khác.
– Đáng được ăn mừng là, biến dị thần niệm rất khó khăn, có chút thiên phú dị bẩm như thế, có chút hậu thiên gặp kỳ ngộ tạo thành.
Mạc Bạch Vân lại bổ sung một câu.
Sở Mộ bừng tỉnh đại ngộ, cảm giác mình gia tăng thêm tri thức.
Kiếm đạo thần niệm… Hỏa đạo thần niệm… Băng đạo thần niệm… Lôi đạo thần niệm…
Thần niệm biến dị khác nhau, có được đặc tính khác nhau, có chỗ độc đáo của nó, cũng có uy năng đặc biệt.
– Nếu thần niệm của ta cũng biến dị thành kiếm đạo thần niệm, như vậy ta có thể dung nhập vào trong kiếm pháp, uy năng của mỗi kiếm sẽ mạnh hơn trước rất nhiều.
Sở Mộ nói thầm.
Chương 2296: Trở về (Thượng)
Đáng tiếc đây chỉ là suy nghĩ của hắn mà thôi, như Mạc Bạch Vân và Dương Vũ Thần là đệ tử của Thiên Kiếm Thánh Tôn, muốn thần niệm biến dị cũng không được.
Lam Hải mênh mông, bầu trời màu lam, trời và nước chung một màu, từ xa nhìn xuống như hợp thành một khối.
Bỗng nhiên có hào quang bay qua nơi này với tốc độ không cách nào tưởng tượng nổi, chỉ trong nháy mắt xuyên qua chân trời, xuyên thấu mây trắng, hư không bị cắt ra một khe nứt màu đen, một đạo kiếm quang bay nhanh và biến mất không thấy, lúc này chỉ còn tiếng kiếm reo vang mà thôi.
Hào quang nhanh không cách nào tưởng tượng nổi
Không ít cường giả bay qua không trung, còn chưa kịp phả ứng thì hào quang đã đi xa, tốc độ nhanh tới mức bọn họ cũng phải khiếp sợ.
– Đó là cái gì?
– Không biết, có lẽ là siêu cấp cường giả nào đó..
– Không có khí tức của cường giả, dường như là phi hạm.
Đúng vậy, hào quang vừa rồi chính là phi hạm bay qua.
Đó là phi hạm có chiều dài chưa tới mười mét, rộng không tới ba mét, hình thể hẹp nhưng cực kỳ sắc bén, phi hạm có mũi như đầu mũi kiếm, nó dễ dàng xuyên thấu bầu trời, biên giới của nó xé rách không khí, giảm bớt lực cản để tốc độ của phi hạm tăng lên mức cao nhất.
Trong phi hạm chỉ có hai người, một người là Sở Mộ, một người khác chính là Lăng Phong Tiếu.
Thì ra Sở Mộ ngừng lại trên Thiên Kiếm Đảo Thiên Kiếm Phong nửa tháng, kiếm pháp tăng vọt rất nhanh, có một lần bàn luận với đám người Mạc Bạch Vân, lúc bọn họ hỏi xuất thân của mình, Sở Mộ mới nhớ tới Chân Kiếm Tông.
Cũng không phải hắn bỏ quên Chân Kiếm Tông, mà là vì hắn bị đại quân Sa tộc vây giết tràn ngập nguy cơ, trạng thái tinh thần hoàn toàn căng thẳng. Trong đầu không có ý niệm nào khác, về sau bị Thiên Vân Kiếm Thánh Mạc Bạch Vân cứu đi, sau đó đi tới Thiên Kiếm Đảo, hắn bị hoàn cảnh tu luyện của Thiên Kiếm Đảo hấp dẫn.
Lúc ấy Sở Mộ khát vọng tăng thực lực của mình lên cho nên tu luyện trên Thiên Kiếm Đảo như cá gặp nước. Mỗi một ngày đều có tiến bộ rõ ràng, càng làm cho hắn đắm chìm vào tu luyện không tự kiềm chế được.
Tu luyện, luyện kiếm và luận bàn kiếm pháp với Kiếm Thánh, thời gian như thế thập phần thích ý, hận không thể tiếp tục mãi như vậy, nếu đám gười Mạc Bạch Vân không hỏi thăm tới xuât thân của Sở Mộ thì hắn cũng không nhớ tới việc này.
Đã nhớ tới Chân Kiếm Tông, Sở Mộ cũng nhớ đến vạn tông thịnh hội.
Lúc ấy rời khỏi Chân Kiếm Tông, hắn từng nói sẽ dẫn Chân Kiếm Tông tham dự vạn tông thịnh hội, cũng phát dương uy danh của Chân Kiếm Tông, giúp thanh danh của tông môn truyền khắp Thương Lan hoàng triều, như thế người bái nhập Chân Kiếm Tông sẽ tăng nhiều, số lượng đệ tử của Chân Kiếm Tông cũng tăng lên nhanh chóng.
Đệ tử đủ nhiều mới có thể phát triển tốt.
Chân Kiếm Tông quật khởi là phải tiến hành, đây là chuyện hắn đáp ứng Bạch Linh.
Sở Mộ đứng lên cáo từ, hắn cũng nói rõ nguyên nhân với bọn họ, đám nươời Thiên Kiếm Thánh Tôn biết Sở Mộ là tông chủ, hơn nữa đời trước của Chân Kiếm chính là Chân Thần Kiếm Tông đã biến mất thì kinh hãi, Thiên Kiếm Thánh Tôn cũng nói hy vọng trở thành một thành viên của Chân Kiếm Tông.
Nghe Thiên Kiếm Thánh Tôn nói thế, Sở Mộ liền khiếp sợ.
Chân Kiếm Tông hiện tại chỉ là tông môn nho nhỏ, mà Thiên Kiếm Thánh Tôn chính là một trong năm Thánh Tôn của Nhân tộc tại Lam Hải, là tồn tại vượt qua Thánh cấp, cho dù tông môn cường đại như Thiên Thánh Giáo cũng không lọt mắt Thiên Kiếm Thánh Tôn, Chân Kiếm Tông càng khó tiến vào mắt của hắn.
Trừ khiếp sợ ra, Sở Mộ cũng hiểu ý của Thiên Kiếm Thánh Tôn, năm đó hắn có thiên phú vô cùng bình thường, muốn bái nhập Chân Thần Kiếm Tông lại không đủ tư cách, về sau bị một trưởng lão Chân Thần Kiếm Tông cứu mạng hơn nữa còn truyền thụ kiếm đạo, từ đó có được căn cơ vững chắc, nếu không như thế cũng không có kỳ ngộ về sau, không có Thiên Kiếm Thánh Tôn hôm nay.
Ân cứu mạng, ân chỉ điểm không thể báo, cứu Sở Mộ xem như một cách báo đáp nhưng hắn cảm thấy còn chưa đủ.
Chân Thần Kiếm Tông là đời trước của Chân Kiếm Tông, phát triển chưa hẳn có thể khôi phục huy hoàng của Chân Thần Kiếm Tông năm xưa, Thiên Kiếm Thánh Tôn đưa ra ý gia nhập Chân Kiếm Tông, thứ nhất là hoàn thành tâm nguyện năm đó, thứ hai cũng là báo đáp.
Cường giả như vậy nguyện ý gia nhập, Sở Mộ giơ hai tay hoan nghênh.
Về phần Thiên Kiếm Thánh Tôn gia nhập Chân Kiếm Tông đảm nhiệm chức gì, Sở Mộ không ngừng suy nghĩ liền định vị là lão tổ Chân Kiếm Tông, dùng thực lực và thân phận của hắn, đảm nhiệm vị trí lão tổ Chân Kiếm Tông còn dư.
Sư tôn cũng gia nhập, Mạc Bạch Vân và Dương Vũ Thần và Lăng Phong Tiếu cũng gia nhập Chân Kiếm Tông.
Ba người bọn họ tạm thời làm trưởng lão Chân Kiếm Tông, ba người không có dị nghị gì, bọn họ chỉ thấy sư tôn gia nhập, làm đệ tử không gia nhập thì không thể nào.
Sở Mộ phải rời đi, Thiên Kiếm Thánh Tôn không đi theo, hắn cần phải tọa trấn nơi này uy hiếp Hải tộc, nếu hắn rời đi, năm Thánh Tôn biến thành bốn, lực lượng sẽ suy yếu đi rất nhiều, nói không chừng sẽ xuất hiện nhiễu loạn gì đó.
Mạc Bạch Vân và Dương Vũ Thần cũng lưu lại, chỉ nói ngày sau sẽ tới Chân Kiếm Tông một chuyến, ngược lại Lăng Phong Tiếu chưa từng đi vào đất liền lịch lãm rèn luyện, bởi vậy liền đồng hành với Sở Mộ.
Chuyện có chút khẩn cấp, cũng không có khả năng đi tới hòn đảo khác lại cưỡi phi hạm đón khách lớn rời đi, bởi vì làm thế rất thời gian rất lâu, cho nên Thiên Kiếm Thánh Tôn lấy một chiếc phi hạm Cực Phong Hào trân tàng tạm thời cấp cho Sở Mộ sử dụng.
Cực Phong Hào có thể được Thiên Kiếm Thánh Tôn vừa ý và trân tàng, có thể thấy nó không tầm thường.
Trên Cực Phong Hào có được hải đồ kỹ càng, nó giúp Sở Mộ điều khiển phi hạm không đi lạc phương hướng, điểm này vô cùng hiếm có trên Lam Hải.
Quả nhiên tốc độ Cực Phong Hào cực nhanh, Sở Mộ cũng phải khiếp sợ, so với Phích Lịch Hào thì nó không khác gì đom đóm so với ánh trăng.
Cực Phong Hào quá nhanh.
Cho dù Sở Mộ lĩnh ngộ nhân hạm hợp nhất, ngay từ đầu lúc khởi động cũng giật mình, hắn có cảm giác không kịp khống chế, may mắn hắn kịp thời điều chỉnh giảm tốc độ xuống, trước quen thuộc sau đó lại tăng lên, cuối cùng mới có thể nắm giữ, nhưng một ít biến hóa rất nhỏ cần thời gian mới có thể nắm giữ.
Nhanh không gì sánh nổi, nhanh đến mức ánh mắt cường giả Thánh cấp cao giai cũng không nhìn kịp.
Chỉ trong nháy mắt Thiên Kiếm Đảo đã biến mất sau lưng.
Sở Mộ đang điều khiển Cực Phong Hào phi hành hết sức chăm chú, không dám có chút phân tâm, không có biện pháp, tốc độ quá nhanh, phải như thế, nếu vô ý sẽ có nguy hiểm.
Chương 2297: Trở về (Hạ)
Bay qua từng hòn đảo, nếu cúi đầu quan sát sẽ nhìn thấy một hình ảnh lướt qua mà thôi.
Năm ngày, Sở Mộ chỉ bay năm ngày là nhìn thấy đất liền, hơn nữa còn dùng tốc độ cực nhanh tiếp cận đất liền.
Cũng không lâu lắm, rốt cuộc Ẩm Phong Hào tiến vào đất liền, nó không dừng lại mà bay thẳng về phía Chân Kiếm Tông, tính toán thời gian, vạn tông thịnh hội đã bắt đầu hơn hai tháng, Sở Mộ cũng không biết nó vẫn còn hay không, hay đã chấm dứt rồi, cho nên muốn quay về sơn môn Chân Kiếm Tông xem tình huống trước.
Vài ngày sau, Ẩm Phong Hào cũng bay tới không trung trên sơn môn Chân Kiếm Tông, nó đáp xuống thật nhanh, Sở Mộ vừa xuất hiện, thần niệm chi lực dò xét nơi này nhưng không phát hiện Vân Phong trưởng lão và Dương Chân.
– Xem ra còn chưa quay về.
Hắn nói thầm một tiếng, Sở Mộ dùng thần niệm tập trung Vân Hà.
– Vân Hà bái kiến tông chủ.
Vân Hà bay ra hành lễ với Sở Mộ.
– Vân Hà trưởng lão, vị này chính là trưởng lão mới của Chân Kiếm Tông chúng ta, tên là Lăng Phong Tiếu.
Sở Mộ muốn đứng lên giới thiệu về Lăng Phong Tiếu, hắn không nói về xuất thân và lai lịch của đối phương, mà Lăng Phong Tiếu cũng thu liễm khí tức toàn thân, Vân Hà trưởng lão nhìn vào trong mắt chỉ cảm thấy cao thâm mạt trắc, hắn không cho rằng đối phương là Kiếm Thánh có tiềm lực kinh người.
– Lăng trưởng lão, vị này chính là Vân Hà trưởng lão, chưởng quản hình phạt trong tông môn.
Sở Mộ giới thiệu với Lăng Phong Tiếu.
– Vân trưởng lão.
Lăng Phong Tiếu gật đầu.
– Lăng trưởng lão.
Vân Hà chắp tay.
– Vân Hà trưởng lão, Vân Phong trưởng lão cùng Dương Chân trưởng lão có dẫn đệ tử tham gia vạn tông thịnh hội hay không?
Sở Mộ giới thiệu xong liền nói thẳng chính sự.
– Hơn một tháng trước, Vân Phong trưởng lão và Dương Chân trưởng lão mang theo mười đệ tử hạch tâm, mười đệ tử tinh anh và mười tên đệ tử nội môn khởi hành đi tới Thương Lan Hoàng thành tham dự vạn tông thịnh hội.
Vân Hà trưởng lão nói.
– Ân, bổn tông hiện tại mang theo Lăng trưởng lão đi tới Thương Lan Hoàng thành, chuyện trong tông môn tạm thời giao cho Vân Hà trưởng lão, nếu có chuyện khó giải quyết, có thể thỉnh giáo Thái Thượng trưởng lão.
Sở Mộ nói thế, vừa nói xong liền khởi động Cực Phong Hào mang theo Lăng Phong Tiếu bay đi.
Cực Phong Hào nhanh chóng bay lên không trung và lập tức hóa thành hào quang bay đi.
– Là phi hạm sao?
Vân Hà trưởng lão nhìn theo, bỗng nhiên thấy hoa mắt, phi hạm biến mất không thấy gì nữa, dường như nó chưa từng xuất hiện qua, quá nhanh, hắn còn cho rằng mình gặp ảo giác.
…
Phạm vi của Thương Lan hoàng triều không nhỏ nhưng no không thể so sánh với Lam Hải, cho nên chỉ qua hai ngày ngắn ngủi, Cực Phong Hào đã tới gần Thương Lan Hoàng thành.
Dừng lại dưới hoàng thành, nhanh chóng thu hồi Cực Phong Hào, Sở Mộ cảm thấy đau lòng.
Tốc độ của Cực Phong Hào nhanh không thể tưởng tượng nổi, nó tiêu hao năng lượng vô cùng kinh người, từ Lam Hải quay về đất liền, đến Chân Kiếm Tông, lại đến Thương Lan Hoàng thành, Sở Mộ đầu nhập số nguyên đan nhiều tới mức đáng sợ.
Có thể nói hắn có được số nguyên đan khổng lồ nhưng phải đầu nhập sáu thành vào bên trong.
Nói cách khác, nếu không giết đám Hải tộc đạt được số tài phú lớn, dựa vào tích lũy của hắn trước kia không đủ để Cực Phong Hào bay nửa ngày.
Hắn thầm than, mặc dù Cực Phong Hào rất tốt nhưng phải cẩn thận khi sử dụng.
Thương Lan Hoàng thành là đô thành của hoàng triều cho nên nó hùng vĩ và lớn hơn các tòa thành khác, hơn nữa tường thành Thương Lan Hoàng thành còn ẩn chứa khí tức cổ xưa, bên trong còn có khí thế đại khí của vương đạo.
Dù sao nơi này là căn cơ của hoàng thất Thương Lan, là nơi hoàng đế Thương Lan hoàng triều tọa trấn, thế thế đại đại được đế hoàng khí rèn luyện nên mới sinh ra biến hóa.
Sau khi thu hồi Cực Phong Hào, Sở Mộ và Lăng Phong Tiếu tiến vào cửa hoàng thành.
Hoàng thành to như thế, thịnh thế và phồn hoa.
Sở Mộ cùng Lăng Phong Tiếu đi vào Hoàng thành, đường đi rộng lớn, ngựa xe như nước, người đến người đi nối liền không dứt, có thể người đi đường quần áo ngăn nắp, hoặc là đeo kiếm và có khí tức không tầm thường.
Thương Lan Hoàng thành không hổ là trung tâm phồn hoa nhất của hoàng triều, người có thể sống tại đây không phú tức quý, hoặc có thực lực cao cường, hoặc văn tài hơn người, người bình thường khó có thể dừng chân tại nơi đây.
Nơi này là vùng đất tụ tập tinh anh, người bình thường sống tại nơi này sẽ cảm thấy áp lực, sinh ra tuyệt vọng, từ nay về sau rớt xuống ngàn trượng, tâm như tro tàn.
Đương nhiên, sau lưng bất cứ sự ngăn nắp nào cũng có mặt u ám của nó, trong Hoàng thành to như thế chưa chắc không có người thường, đối với bọn họ mà nói, có thể sinh tồn là đầy đủ, tranh đấu cái gì cũng không liên quan tới họ.
Nếu không có tâm tranh phong, tự nhiên cũng không gặp nguy hiểm.
Tuy Hoàng thành phồn hoa, đi lại trong thành cũng có cảm giác lịch lãm rèn luyện, nhưng lần này đến đây không phải vì lịch lãm rèn luyện, Sở Mộ có ý định tìm người hỏi địa điểm tổ chức vạn tông thịnh hội.
Vạn tông thịnh hội là việc mọi người đều biết, Sở Mộ nhanh chóng hỏi ra khu vực tổ chức vạn tông thịnh hội, nó nằm trên Ngọc Thượng Đình.
– Cái gì, vạn tông thịnh hội kết thúc cách đây không lâu?
Sở Mộ ngạc nhiên.
Hắn toàn lực chạy tới đây nhưng vẫn chậm.
Lại hỏi thăm danh tiếng Chân Kiếm Tông, kỳ thật Sở Mộ không trông cậy vào Chân Kiếm Tông có thể trổ hết tài năng tại vạn tông thịnh hội, dù sao trong vạn tông tham gia, kỳ thật Chân Kiếm Tông còn rất bình thường, trong tông môn trừ bảy Thái Thượng trưởng lão ra, còn lại nội tình chưa đủ.
– Chân Kiếm Tông nha, có nghe nói qua, dường như xảy ra chuyện.
Chỉ nghe câu này, sắc mặt Sở Mộ biến hóa, trong chốc lát thân ảnh của hắn biến mất không thấy gì đó, hắn nhanh chóng xuất hiện tại Ngọc Thượng Đình.
– Tại sao không thấy?
Người bị Sở Mộ hỏi thăm xoa xoa hai mắt, kinh ngạc nói ra, chợt kịp phản ứng, ý thức được người vừa nói chuyện với mình là cường giả liền hít khí lạnh.
– Đi!
Sắc mặt Sở Mộ m trầm, hắn nói với Lăng Phong Tiếu và hai người nhanh chóng rời khỏi Thương Lan Hoàng thành.
Hắn đã tìm hiểu việc này thất thất bát bát.
Thế lực tham dự vạn tông thịnh hội nhiều tới mấy vạn, nhưng vạn tông thịnh hội có khảo hạch, chỉ có thông qua khảo hạch mới được tham dự.
Cuối cùng Chân Kiếm Tông thông qua khảo hạch tiến vào trong Ngọc Thượng Đình tham dự vạn tông thịnh hội.
Dưới tình huống bình thường, Chân Kiếm Tông sẽ tham gia vạn tông thịnh hội tới lúc chấm dứt, từ đó tuyên dương thanh danh nho nhỏ, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có chút chỗ tốt, cho dù trong quá trình này chỉ làm phụ gia cho kẻ khác.