Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 446 [Chương 2228 đến 2232]
❮ sautiếp ❯Chương 2228: Mục tiêu (Thượng)
Niết Bàn cảnh cửu tọng thiên và Vạn Cổ cảnh nhất trọng thiên đã có một cái hào rộng không cách nào vượt qua được, huống chi lại là Niết Bàn cảnh thất trọng thiên. Lại nói, mỗi một trọng thiên trong Vạn Cổ cảnh đều có chênh lệch rất lớn, gấp trăm lần cũng là chuyện rất bình thường.
– Kiếm Thánh áo trắng…
Hạ Trấn Không thì thào lẩm bẩm, vẻ mặt suy tư.
Dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra được trong Thiên Khung vực có một Kiếm Thánh tuyệt thế, Kiếm lực cửu cấp, tu vi Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên đỉnh phong. Đây là người tuyệt đối còn cường đại hơn hắn.
…
Trong Cư Kiếm hào, Sở Mộ phân tâm điều khiển phi hạm, một mặt xem xét giới chỉ không gian của Tử Dị.
Đan dược như Nguyên đan và một ít linh dược, khoáng thạch…. đều không thiếu. Ngoài ra còn có một chiếc nhẫn cùng loại với chiếc nhẫn Sở Mộ lấy ra từ trong Hắc Ma uyên. Sở Mộ biết rõ đó là pháp bảo, là bảo vật có thể tăng cường uy lực thuật pháp hoặc là tốc độ. Tương đối cap cấp, tu luyện giả bình thường không dùng nổi. Bởi vì mua không nổi.
Bất quá đối với Sở Mộ mà nói, đây chẳng qua là thứ để đổi lấy nguyên đan hoặc là mở linh trì mà thôi.
Trừ những vật thiết yếu của tu luyện giả ra, Sở Mộ cũng tìm được một ít công pháp, kiếm pháp và thuật pháp các loại. Bất quá đều tương đối bình thường, không có chỗ đặc biệt gì. Đối với Sở Mộ cũng không có tác dụng gì. Ngay cả những kiếm pháp kia nhìn một lần là có thể hoàn toàn lĩnh ngộ. Đối với việc tích lũy kiếm pháp không có tác dụng gì.
Sở Mộ rất muốn biết Phích Lịch Kinh thần chỉ tu luyện thế nào. Hắn rất hứng thú đối với môn chỉ thuật này. Đáng tiếc bên trong không có. Đây là lôi thuật bí truyền của Tử Lôi cung, không có khả năng khinh suất đặt trong giới chỉ không gian như vậy. Cho nên bên trong giới chỉ, thứ có giá trị nhất có lẽ là một cỗ phi hạm.
Rất nhanh phi hạm Cự Kiếm hào lướt qua Thiên Khung vực, tiến vào trong cảnh nội Thương Lan hoàng triều.
Lộ tuyến lúc rời đi và trở về không giống nhau, bất quá mục tiêu lại giống nhau.
sau khi tiến vào trong cảnh nội Thương Lan hoàng triều, cuối cùng Sở Mộ cũng yên tâm hơn một chút.
Hắn có năm lần cơ hội có thể mời năm vị cường giả tiền bối trong Kiếm Tông linh ấn ra tay. Hiện tại đã dùng qua một lần, có chút đau xót nhưng lại rất đáng giá. Ít nhất cung chủTử Lôi cung, cường giả như vậy một khi nhìn chằm chằm vào hắn, không nói tới việc phiền phức hay không. Một khi đối phương tự mình xuất động, lực lượng lại hơn kém quá lớn như vậy, hắn không có biện pháp nào đối kháng, chỉ có một con đường chết mà thôi.
Một lần cơ hội chém giết cung chủ Tử Lôi cung, trao đổi như vậy rất đáng giá. dù sao năm lần cơ hội kia nói cho cùng cũng là vì bảo vệ tính mạng cho hắn. Nếu như mạng không còn, cơ hội nhiều hơn thì có tác dụng gì cơ chứ?
Một mặt hồi tưởng lại trận chiến giữa Bạch Y Kiếm Thánh và cung chủ Tử Lôi cung, một mặt điều khiển phi hạm. Thời gian cứ như vậy trôi qua.
Khoảng cách giữa Sở Mộ và Chân Kiếm tông càng ngày càng gần.
Cao thấp Chân Kiếm tông lúc này đều sống trong cảnh tượng yên bình.
Sở Mộ rời khỏi tông môn mấy tháng, không dài một chút nào. Các đệ tử Chân Kiếm tông cũng không có tiến bộ được bao nhêu. bất quá không khí tu luyện rất tốt. Mỗi một đệ tử đều toàn tâm toàn ý tu luyện, tạo thành cạnh tranh rất tốt.
Trong đại điện tông chủ, Sở Mộ ngồi ở vị trí tông chủ, phía dưới là Vân Phong, Vân Hà, hai vị trưởng lão cùng với vị khách khanh trưởng lão Dương Chân này. Mọi người đều đang báo cáo sự vụ trong mấy tháng Sở Mộ rời đi. Tất cả những công việc lớn nhỏ phát sinh trong thời gian qua kỳ thực cũng không có quá nhiều. Ngoài ra còn có một ít sự kiện lớn nhỏ xảy ra trong Thương Lan hoàng triều.
Sau khi nghe xong Sở Mộ không có tỏ vẻ gì, bởi vì những chuyện này không có quan hệ quá lớn với Chân Kiếm tông hắn.
Bất quá một tin tức cuối cùng làm cho Sở Mộ chú ý.
Hóa ra không lâu trước Thương Lan hoàng triều tuyên bố một mệnh lệnh, sau một năm, Thương Lan hoàng triều sẽ cử hành một lần thịnh hội Vạn tông. Cái gọi là thịnh hội Vạn tông là để cho tất cả tông môn lớn nhỏ trong cảnh nội Thương Lan hoàng triều tụ tập lại. Bày ra thực lực và nội tình của tông môn mình.
Đương nhiên tham dự hay không đều do bản thân tông môn tự quyết định.
– Sao hoàng triều lại làm như vậy?
Sở Mộ trầm tư.
Không thể nghi ngờ, tông môn muốn tham dự thịnh hội Vạn Tông sẽ có rất nhiều. Dù sao đây cũng là một cơ hội rất tốt, làm tăng thanh danh tong môn mình, hấp dẫn những đệ tử có thiên phú tốt gia nhập, làm tăng thực lực và nội tình tông môn. Chuyện này đối với các tông môn mà nói chính là một lần cơ hội tuyệt hảo. Nhưng mà Thương Lan hoàng triều làm như vậy thì có lợi gì chứ?
Không có mục đích, chỉ để cho các tông môn làm tăng thanh danh của mình sao?
Sở Mộ không cảm thấy như vậy. Có lẽ tông môn lớn mạnh đối với cả hoàng triều rất có lợi. Nhưng mà đây nhất định không phải là trọng điểm. Thương Lan hoàng triều tuyệt đối còn có mục đích khác mới đúng, nhất định còn là mục đích có lợi đối với hoàng triều.
Nghĩ một lát nhưng cũng không thể nghĩ ra được gì. Sở Mộ dứt khoát không thèm nghĩ ngợi nữa. Còn có thời gian một năm, hơn nữa còn chưa thông báo địa điểm tổ chức. Hiện tại hắn còn chuyện khác cần phải bận rộn.
– Lần này trong Thiên Khung vực ta đã kết giao với một bằng hữu, là một Kiếm Thánh, tôn hiệu là Quang Minh Kiếm Thánh, tên là Hạ Trấn Không. Bây giờ người ta là khách khanh trưởng lão Chân Kiếm tông chúng ta. Về sau nếu tới thì dẫn vào, không nên gây ra hiểu lầm không đáng có.
Sở Mộ nói.
– Quang Minh Kiếm Thánh Hạ Trấn Không?
ba người Vân Phong nhìn nhau, bọn hắn cảm thấy cái tên và danh hào này nghe qua có chút cảm giác quen thuộc, cho nên đang cố gắng nghĩ lại.
Thiên Khung vực và Thương Lan hoàng triều liền nhau. Tên cường giả trong Thương Lan hoàng triều rất nhiều người trong Thiên Khung vực đều biết. Mà các cường giả trong Thiên Khung vực, rất nhiều người trong Thương Lan hoàng triều cũng biết.
Quang Minh Kiếm Thánh Hạ trấn Không là tôn xưng của một vị Kiếm Thánh trong Thiên Khung vực, thanh danh hiển hách. Tự nhiên bọn hắn biết rõ, chỉ là không có cách nào khẳng định được ngay.
Ngẫm lại mà xem, tu vi của Sở Mộ chỉ là Niết Bàn cảnh. Lúc rời khỏi là Niết Bàn ngũ trọng thiên, bây giờ là Niết Bàn thất trọng thiên. Nhưng mà Quang Minh Kiếm Thánh Hạ Trấn Không lại có tu vi Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên a.truyện Ma Tu audio
Đại Quang minh sơn nhất mạch ở trong Thiên Khung vực tiếng tăm lừng lẫy. Nhân số của Chân Kiếm tông tuy rằng hơn xa Đại Quang minh sơn nhất mạch, nhưng mà trên phương diện thực lực lại kém xa. Chỉ cần Hạ Trấn Không cũng có thể quét ngang Chân Kiếm tông.
Chương 2229: Mục tiêu (Hạ)
Cũng bởi vì hơn kém quá lớn cho nên ba người Vân Phong trưởng lão nói thế nào cũng khó có thể liên hệ tới vị cường giả khủng bố này.
– Tông chủ, ngài nói Quang Minh Kiếm Thánh Hạ Trấn Không, người này chẳng lẽ là vị kia của Đại Quang minh sơn nhất mạch?
Vân Phong mở miệng, cẩn thận hỏi.
– Chính là hắn.
Sở Mộ khẳng định một câu.
Hô hấp của ba người Vân Phong trở nên dồn dập.
Chuyện này ý vị thế nào chứ? Tối thiểu ở bên ngoài Chân Kiếm tông cũng có siêu cấp cường giả. Dù sao bảy vị Thái thượng trưởng lão cuối cùng cũng không thích hợp quang minh chính đại xuất hiện.
– Không có gì cần phải kinh ngạc. Về sau cường giả của Chân Kiếm tông chúng ta sẽ càng ngày càng nhiều hơn mà thôi.
Sở Mộ cười nói.
– được rồi, nếu không có chuyện gì khác để nói thì các ngươi tạm thời lui xuống đi. Tranh thủ tu luyện đột phá tới Vạn Cổ cảnh, về sau Chân Kiếm tông phát triển, Niết Bàn cảnh mà làm trưởng lão chỉ sợ khó có thể phục chúng.
– Vâng, tông chủ.
Ba người Vân Phong, Vân Hà nghe vậy có cảm giác như được khích lệ lớn lao.
…
– Sơn môn trước kia của Chân Kiếm tông chúng ta ở Liên Vân đảo.
Thái thượng Tam trưởng lão nói.
– Liên Vân đảo…
Sở Mộ gật gật đầu. Bây giờ hắn không còn là thái điểu như lúc mới vào Thâm Lam thế giới nữa. Liên Vân đảo ở phía bắc Thương Lan hoàng triều, ở tận cùng là một mảnh biển lớn mênh mông. Phiến biển cả này gọi là Lam Hải. Là một cái biển duy nhất trong Thâm Lam thế giới.
Liên Vân đảo là hòn đảo nỏi danh nhất trong vô số hòn đảo trên Lam Hải. Bởi vì Liên Vân đảo trong vô số hòn đảo có địa vực rộng lớn, có thể đứng top ba trong các đảo.
Còn nữa, Liên Vân đảo đã từng là nơi ở của sơn môn kiếm đạo mạnh mẽ gọi là Chân Thần Kiếm tông. Hiện tại đã trở thành nơi ở của một đại tông môn khác, vô cùng nổi danh.
Đại tông môn này cũng chính là chủ mưu làm cho Chân Thần kiếm tông xuống dốc. Đại tông môn kia gọi là Thiên Thánh giáo.
Bảy vị Thái thượng trưởng lão không ra mặt là bởi vì lo lắng tới Thiên Thánh giáo. Một khi Thiên Thánh giáo phát hiện ra dấu vết, Chân Kiếm tông rất có thể sẽ bị diệt sạch toàn bộ.
Khách khanh trưởng lão thì khác. Khách khánh trưởng lão chỉ có tên trong tông môn, có chức vị mà thôi. Nghiêm khắc mà nói cũng không phải là người trong tông môn. Lòng trung thành đối với tông môn không có mãnh liệt như vậy. Một khi gặp phải uy hiếp lớn lao, bọn hắn hoàn toàn có quyền lựa chọn rời khỏi tông môn, chuyện này cũng không có gì là xấu hổ cả.
Sau đó Thái Thượng tam trưởng lão nói về Thiên Thánh giáo cho Sở Mộ nghe qua.
Thiên Thánh giáo là một đại tông môn, một tông môn cường đại, lịch sử gần vạn năm, bồi dưỡng được vô số cường giả. Cường giẳ Thánh cấp so với tông môn như Tử Lôi cung còn nhiều hơn rất nhiều. Coi như so với Thiên Khung Thánh địa cũng không thua kém bao nhiêu. Thứ duy nhất khác biệt đó chính là người sáng lập Thiên Khung Thánh địa là Thiên Khung Thánh Hoàng. Mà Thiên Thánh giáo cũng không có tin tức Thánh Hoàng tọa trấn truyền ra.
Bất quá Thiên Thánh giáo có cường giả cấp Thánh Hoàng hay không, trừ cao tầng Thiên Thánh giáo ra những người khác cũng không có biết rõ cho lắ,
Sau khi hiểu rõ về Thiên Thánh giáo, Sở Mộ lại hỏi thăm vị trí của sơn môn Chân Thần Kiếm tông năm đó cùng những thứ vụn vặt khác… Ví dụ như cấm địa… Tuy rằng kinh ngạc, nhưng mà Thái Thượng tam trưởng lão vẫn đem toàn bộ những thứ mình biết nói cho Sở Mộ. Cuối cùng Thái Thượng tam trưởng lão không nhịn được hỏi.
– Tông chủ, người hỏi kỹ càng như vậy chẳng lẽ muốn…
– Đúng vậy, ta muốn đi tới Liên Vân đảo một chuyến, tiến vào cấm địa Chân Thần Kiếm tông.
Sở Mộ nói.
– Không thể, ngàn vạn lần không được a tông chủ.
Thái Thượng Tam trưởng lão biến sắc, vội vàng khuyên bảo.
– Liên Vân đảo hiện tại là địa bàn của Thiên Thánh giáo, người là tông chủ Chân Kiếm tông, một khi tiến vào trong đó bị phát hiện ra sẽ thập tử không sinh a.
– Tam thái thượng, ta không tiết lộ thân phận, bọn chúng sẽ không biết ta là tông chủ Chân Kiếm tông.
Sở Mộ cười nói.
– Nhưng cho dù như vậy sơn môn Chân Kiếm tông chúng ta nói không chừng đã bị Thiên Thánh giáo chiếm cứ. Muốn đi vào cấm địa là chuyện không có khả năng.
Thái thượng Tam trưởng lão cười khổ nói.
– Cấm địa có đủ loại phong cấm, có còn tồn tại hay không cũng không biết được.
– Tam Thái thượng, ta đi là có lý do, là bởi vì…
Sở Mộ dừng lại một lát, dùng ngữ khí nghiêm túc nói.
– Ta đã cởi bỏ bí mật Kiếm Tông linh ấn. Trong Linh ấn có một vị tiền bối, hắn nói cho ta biết truyền thừa chính thức của Chân Thần kiếm tông ở ngay trong cấm địa.
– Cái gì?
Thái Thượng Tam trưởng lão trợn tròn mắt, vô cùng khiếp sợ, lại kích động không thôi.
– Người đã phá bỏ bí mật Kiếm Tông linh ấn? Truyền thừa chính thức của Chân Kiếm tông chúng ta ở ngay trong cấm địa sao?
– Đúng vậy, cho nên nếu như Chân Kiếm tông muốn lần nữa quật khởi, cấm địa là một nơi nhất định phải đi tới.
Sở Mộ nói.
– Được, vậy ta đi cùng tông chủ.
Thái Thượng Tam trưởng lão nói. Hắn đã quyết định, dù bất cứ giá nào, dù cho mất cái mạng già này cũng phải đi vào cấm địa lấy được truyền thừa chính thức của Chân Kiếm tông.
– Không. Tam thái thượng, nếu như ngươi cùng đi với ta, rất dễ khiến cho người ta chú ý.
Sở Mộ cự tuyệt. Tu vi của hắn là Niết Bàn thất trọng thiên, dùng thân phận một mình độc lai độc vãng tiến vào Liên Vân đảo sẽ không khiến cho người ta hoài nghi gì cả.
Nhưng nếu như để cho Tam thái thượng trưởng lão đi theo. Một Kiếm Thánh Vạn Cổ cảnh ngũ trọng thiên đi theo, không khiến cho người ta chú ý mới là lạ.
– Thế nhưng tông chủ, Liên Vân đảo cuối cùng cũng là địa bàn của Thiên Thánh giáo a.
Thái Thượng Tam trưởng lão vẫn không yên lòng.
– Tam thái thượng không cần phải lo lắng. Trong Kiếm Tông linh ấn có một vị tiền bối, khi ta nguy hiểm tính mạng sẽ xuất hiện trợ giúp ta.
Sở Mộ nói.
– Không biết Tam Thái thượng có nghe được tin tức, cung chủ Tử Lôi cung ở Thiên Khung vực không lâu trước đó đã chết dưới kiếm của một vị Kiếm Thánh mặc trường bào màu trắng hay không?
– Cung chủ Tử Lôi cung Thiên Khung vực?
Thái thượng Tam trưởng lão khẽ giật mình. Trước đó hắn ẩn cư cho nên không biết quá nhiều tin tức bên ngoài. Nhưng mà đoạn thời gian này hắn không có bế quan, mà tạm thời tọa trấn trong Chân Kiếm tông. Đây cũng là một tin tức có thể nhanh chóng thu được.
Tin tức như cung chủ Tử Lôi cung vẫn lạc, tin tức bực này tuyệt đối là tin tức lớn. loại tin tức có thể tạo thành cơn sóng gió này, cả Thiên Khung vực đều biết. Các thế lực trong cảnh nội Thương Lan hoàng triều đều nhận được.
Chương 2230: Ra biển (Thượng)
Cung chủ Tử Lôi cung, đây chính là siêu cấp cường giả Vạn Cổ cảnh thất trọng thiên đỉnh phong nha. Lại bị một Kiếm Thánh mặc áo bào màu trắng không biết từ đâu tới chém giết. Rất nhiều người đều đang truy lùng tin tức của vị Kiếm Thánh mặc áo bào trắng này.
– Chẳng lẽ vị Kiếm Thánh áo trắng kia…
Thái Thượng Tam trưởng lão càng thêm kích động.
Sở Mộ không có trả lời, chỉ gật gật đầu. Thái Thượng Tam trưởng lão đi tới đi lui, bộ dáng kích động vô cùng, hai tay không thể ức chế được mà run rẩy.
– Tông chủ, có thể… Có thể để cho ta gặp vị tiền bối kia hay không?
Thái Thượng Tam trưởng lão dùng giọng chờ mong hỏi.
– Tam thái thượng, trừ phi ta gặp được nguy hiểm tới tính mạng, còn không vị tiền bối kia sẽ không xuất hiện.
Sở Mộ nói.
Thái Thượng Tam trưởng lão nghe xong, thân thể đang căng cứng ỉu xìu đi, trong mắt có vẻ tiếc nuối không nói nên lời.
– Đã có tiền bối bảo hộ người, như vậy tông chủ đi đi. Bất quá ngàn vạn lần phải chú ý một chút.
Thái Thượng Tam trưởng lão dùng ngữ khí ngưng trọng nói.
– Yên tâm đi Tam thái thượng.
Sở Mộ nói.
Sau khi trở về Chân Kiếm tông được ba bốn ngày, Sở Mộ lại lần nữa khởi hành, rời khỏi Chân Kiếm tông. Lần này Sở Mộ đi về phía bắc Thương Lan hoàng triều. Hắn ngồi lên chiếc phi hạm mới, mục tiêu là một hòn đảo cực lớn trên Lam Hải, cũng chính là Liên Vân đảo kia.
Mây đen ngập trời giống như đang thai nghén cái gì đó. Áp lực trầm thấp khiến cho người ta khó thở.
Tiếng răng rắc vang lên, từng đạo sấm sét xuyên thủng qua tầng mây đen dày đặc, lập lòe, tản mát ra uy năng khiến cho tim các sinh linh đập nhanh hơn.
Một đạo quang mang màu tím giống như sấm sét vọt qua, dùng tốc độ cực nhanh di chuyển dưới tầng mây. Tốc độ kinh người vô cùng, trong nháy mắt đã biến mất ở phía xa, chỉ lưu lại một dấu vết màu đen.
Đây là một cỗ phi hạm, tên là Phích Lịch hào. Là một loại phi hạm chiến đấu cao cấp. Ngoại hình rất nhỏ, giống như một đạo thiểm điện, lộ ra vẻ sắc bén mà bá đạo.
Phía trước dó ba họng Lôi Đình pháo nhô ra, có thể phóng ra sấm sét uy lực đáng sợ. Lôi Đình pháo này chia thành hai loại hình thức, một loại là trực tiếp bắn ra một đạo thiểm điện, uy lực tập trung vô cùng kinh người. Một loại là liên tục phóng ra từng đạo sấm sét, uy lực của một đạo cũng không phải quá mạnh, nhưng mà lại hơn ở chỗ liên miên không dứt.
Phích Lịch phi phạm này chính là phi hạm của Tử dị, hiện tại đã trở thành chiến lợi phẩm của Sở Mộ.
Phi hạm loại nhỏ của nhân vật trọng yếu trong Tử Lôi cung trên cơ bản đều đặc chế. Khác với phi hạm bình thường, còn xuất sắc hơn rất nhiều.
Sở dĩ Sở Mộ không dùng Cự Kiếm hào mà lựa chọn Phích Lịch hào này là bởi vì Phích Lịch hào là phi hạm cao cấp. Cự Kiếm hào chỉ là phi hạm trung cấp.Tốc độ giữa cả hai chênh lệch quá lớn, trọn vẹn gấp năm lần. Đương nhiên càng là phi hạm cao cấp, năng lượng tiêu hao càng nhiều. Bất quá hiện tại nguyên đan dự trữ của Sở Mộ rất nhiều, có thể nhẹ nhõm ứng phó.
Xuất phát từ Chân Kiếm tông, một đường đi thẳng lên phía bắc, đến Lam Hải thành của Thương Lan hoàng triều. Nếu như dùng tốc độ của Cự Kiếm hào, dùng tốc độ cao nhất không gián đoạn phi hành, đoán chừng cũng phải mất tới năm tháng, cũng có thể là sáu tháng. Phải biết rằng tốc độ phi hành cao nhất của Cự Kiếm hào so với cường giả Thánh cấp tầm thường còn nhanh hơn không ít.
Sở Mộ còn muốn một năm sau mang theo Chân Kiếm tông tham dự thịnh hội Vạn Tông của Thương Lan hoàng triều. Tuy rằng hắn không phải là người Thâm Lam thế giới, nhưng mà đã trở thành tông chủ Chân Kiếm tông, đạt được Kiếm Tông linh ấn truyền thừa. Dù thế nào cũng có nghĩa vụ đối với Chân Kiếm tông, xuất ra một phần lực lượng cống hiến cho Chân Kiếm tông.
Tốc độ của Phích Lịc hào rất nhanh, tính ra nếu tới Lam Hải thành còn không tới một tháng. Cả đi lẫn về không được hai tháng. Lại tính cả thời gian từ Lam Hải thành đi tới Liên Vân đảo, lại từ Liên Vân đảo về Lam Hải thành, tối thiểu Sở Mộ cũng mất hơn nửa năm, lại còn thời gian ở trên Liên Vân đảo nữa
Thời gian hơn nửa năm nói ngắn kỳ thực rất ngắn, bởi vì có đôi khi một lần bế quan cũng đã trực tiếp qua đi.
Nhưng mà không có biện pháp, Sở Mộ cũng chỉ có thể cố gắng trong vòng nửa năm này tiến vào trong cấm địa Chân Thần kiếm tông, nhận được truyền thừa cuồi cùng.
Mưa to điên cuồng trút nước xuống, thiên địa như bị một mảnh sương mù che chắn.
Phích Lịch hào như một đạo sấm chớp màu tím xuyên qua vô số mây đen cùng với tia chớp phóng về phía trước.
Điều đáng mừng là lúc trước người chế tác ra Phích Lịch hào dường như cũng cân nhắc tới lôi điện, giống như loại tình huống này vậy. Bởi vậy Phích Lịch hào có năng lực chống cự và hấp thu lôi điện. Chỉ cần không quá mức cường đại vượt qua cực hạn thừa nhận của Phích Lịch Hào. Như vậy Phích Lịc hào cũng không có bị hư hao một chút nào. Trái lại nó còn hấp thu lực lượng Lôi điện bên ngoài bổ sung năng lượng của chính bản thân nó. Hơn nữa trên trình độ nhất định còn làm tăng tốc độ Phích Lịch hào.
Nói cách khác, nếu như trong hoàn cảnh mây dông như vậy, tốc độ của Phích Lịch hào còn có thể nhanh hơn bình thowfng.
Một mặt phân tâm điều khiển Phích Lịch hào, một mặt tìm hiểu Hằng Kiếm thế. Càng tìm hiểu Sở Mộ càng cản thấy hằng kiếm thế tinh diệu vô song. Tìm hiểu Hằng kiếm thế đồng thời so sánh với kiếm pháp của Bạch Y, chứng nhận một phen. Không ngờ lại có thể phân tích ra kiếm pháp cấp độ còn sâu hơn kiếm pháp của Bạch Y.
Sở Mộ rất muốn đạt được phương pháp tu luyện Hằng Kiếm thế. Đnág tiếc là không có. Hắn chỉ biết có một chiêu của Hằng Kiếm thế mà thôi.
Bất quá chỉ cần một chiêu Hằng kiếm thế như vậy cũng đủ để hắn tìm hiểu một hồi lâu rồi.
..
Thời tiết như thế này không ngờ lại kéo dài tới vài ngày.
Hai mươi ngày qua đi, Sở Mộ rốt cuộc cũng tới Lam Hải thành.
Lam Hải thành là một tòa thành trì bên giới của Thương Lan hoàng triều với Lam Hải, hết sức phồn hoa. Bởi vì có một ít thương nhân của Thương Lan hoàng triều Lam Hải thành đi sâu vào trong Lam Hải, đi tới các hòn đảo trong Lam Hải buôn bán, trao đổi, kiếm lấy tài phú.
Tiến vào Lam Hải thành, Sở Mộ không có dừng lại mà lập tức tiến về một địa điểm đặc biệt. Nơi này gọi là Lam hải hạm, là nơi chuyên dùng phi hjam đựac thù đi tới tất cả các hòn đảo trong Lam Hải.
Không phải Sở Mộ không nghĩ tới việc dùng Phích Lịch hào của mình trực tiếp bay vọt vào trong Lam Hải. Vấn đề là hắn không biết Liên Vân đảo ở đâu, hắn còn chưa có hải đồ, cho nên khó có thể phân biệt phương hướng chuẩn xác. Chỉ cần hơi chút vô ý nhất định sẽ mất đi mục tiêu. Cho nên mới có câu nói gọi là sai một ly đi một ngàn dặm là thế.
Chương 2231: Ra biển (Hạ)
Còn nữa, trong Lam Hải còn có hải thú vô cùng cường đại nghỉ ngơi. Nói ngắn gọn, dưới đủ loại nguyên nhân khiến cho Sở Mộ không thể không buông tha ý định dùng phi hạm của bản thân chạy đi.
…
Cự Kình hào là một chiếc phi hạm đặc thù, không thể dựa theo tiêu chuẩn phi hạm tầm thường để kết luận lớn hay nhỏ.
Ngoại hình của cự Kình hào giống như một chiếc thuyền, một chiếc thuyền cực lớn. Tổng độ dài là hơn năm trăm thước, độ rộng là hơn hai trăm thước, cao hơn một trăm thước, toàn thân màu nâu đen, phong cách cổ xưa, có khí tức thời gian lắng đọng bên trên phi hạm,
Mục tiêu lần này của Cự Kình hào chính là Liên Vân đảo. Là một trong ba hòn đảo nổi danh nhất, buôn bán mậu dịch ở nơi này vô cùng phát đạt, tự nhiên người đi tới Liên Vân đảo cũng rất nhiều.
Sở Mộ giao nạp một ngàn nguyên đan thượng phẩm làm phí tổn, đây cũng là con số mà mỗi người muốn leo lên Cự Kình hào đều phải troara.
Cả Cự Kình hào ước chừng có mấy ngàn người, mỗi người một ngàn nguyên đan thượng phẩm. Mấy ngàn người chính là mấy trăm vạn nguyên đan thượng phẩm a. Sau khi khấu trừ năng lượng cần tiền để phi hành cùng với một bộ phận trả công cho hộ vệ. Tối thiểu cũng còn lại một số lớn tiền lời.
Hải dương mênh mông, nước biển màu xanh da trời thâm thúy. Mặt biển vô cùng yên tĩnh, nhìn kỹ còn có thể cảm giác được bên trong ẩn chứa uy áp khó lường.
Dường như dưới mặt nước màu xanh kia có một đầu hải thú khủng bố ẩn nấp. Một khi xuất hiện tất sẽ nuốt trọn và phá hủy chiếc Cự Kình hào này. Mấy ngàn người bên trên phi hạm sẽ táng thân ở trong miệng nó.
Trên Cự Kình hào có một bong tàu cực lớn, vô cùng rộng lớn. Có thể dung nạp rất nhiều người. Bên ngoài thì bao trùm một tầng phong cấm trong suốt, nhìn không thấy nhưng lại có thể đụng chạm tới. Cũng có thể cảm nhận được khí tức yếu ớt chấn động.
Phong cấm này là phong cấm tầm thườn gnhất, tác dụng của nó hẳn là đối phó với những cơn bão tập kích tới do phi hạm phi hành với tốc độ cao tạo thành. Nếu như gặp tập kích mới có thể khởi động phong cấm chống cự công kích mạnh mẽ hơn.
Từ Lam Hải thành đi tới Liên Vân đảo dưới tình huống bình thường mất mấy tháng. Nếu như gặp phải một ít chuyện ngoài ý muốn. Ví dụ như gặp bão trên biển hoặc là hải thú tập kích. Như vậy thời gian sẽ bị kéo dài tới hai tháng, thậm chí còn lâu hơn. Còn bết bát hơn nữa là có khả năng thuyền hủy, người vong, vĩnh viễn không thể nào tới nơi được.
Bất quá chuyện thuyền hủy người vong là chuyện cực kỳ hiếm khi xảy ra.
Đây đã là ngày thứ năm kể từ khi Sở Mộ rời khỏi Lam Hải thành. Sở Mộ rời phòng, đi lên bong thuyền, nhìn bầu trời màu xanh lam bên trên, rộng lớn vô hạn. Nước biển màu xanh da trời thâm thúy, sóng êm gió lặng, làm cho tâm thần của người ta dường như cũng bị ảnh hưởng, trở nên rộng lớn vô hạn, tất cả tạp niệm dần dần biến mất.
Người giống như Sở Mộ, đứng trên bong thuyền ngắm phong cảnh cũng có không ít.
Đột nhiên tiếng cãi lộn truyền tới, quấy nhiễu Sở Mộ. Hắn nhìn lại, ở trung tâm bong thuyền có hai nhóm người đang đối chọi gay gắt, bầu không khí rất nóng bỏng, xem ra sắp động thủ với nhau.
– Xuất ra một trăm vạn nguyên đan thượng phẩm. Chuyện này ta sẽ cho qua, nếu không nhất định sẽ khiến cho các ngươi táng thân ở đây.
Một người bên trái uy hiếp.
– Không cẩn thận chạm phải, chúng ta đã xin lỗi rồi. Không nên quá phận.
Người bên phải lạnh lùng nói.
– Xin lỗi sao? nực cười, đụng vào làm người khác bị thương xin lỗi là xong sao? Vậy ta giết hết cấc ngươi rồi sau đó xin lỗi có được không?
Người bên trái khinh thường nói, giận dữ không thôi.
– Xem ra các ngươi không có ý định hòa khí sinh tài.
– Ta đã nói rồi. Một trăm vạn Nguyên đan thượng phẩm, chuyện này ta sẽ bỏ qua.
– Các ngươi định làm gì? Nơi này là Cự Kình hào, cũng không phải là nhà các ngươi.
Than hâm lạnh lùng mà tràn ngập áp bách truyền tới, trực tiếp hấp dẫn ánh mắt đám đông qua đó.
Đám người vừa tới có tám người, toàn bộ đều mặc chiến giáp. Người dẫn đầu thân thể không cao cũng không cường tráng, nhưng mà một thân khí tức lại vô cùng hung hãn. Hai mắt lóe lên quang mang lạnh lẽo giống như lưỡi đao, làm cho lòng người kinh hãi.
Tám người này chính là một trong những đội hộ vệ của Cự Kình hào, giữ gìn trận tự và an nguy của Cự Kình hào. Tám cường giả Thánh cấp vừa mới xuất hiện đã tản mát ra khí tức, lập tức áp chế song phương đang đối chọi với nhau, làm cho bọn hắn không dám nói thêm cái gì.
– Giữa các ngươi có ân oán gì đợi sau khi rời khỏi Cự Kình hào rồi nói sau. Sau khi ra ngoài tự mình giải quyết. Nếu như động thủ trên Cự Kình hào, ta có thể cam đoan, kết cục của các ngươi nhất định sẽ rất thảm.
Đội trưởng của tiểu đội này lạnh lùng nói, trong thanh âm tràn ngập vẻ uy hiếp, ánh mắt hung ác phối hợp với một thân khí tức đáng sợ làm cho song phương không dám nói gì. Chỉ hung dữ nhìn đối phương rồi quay người rời đi.
Có thể tưởng tượng ra được, sau khi rời khỏi Cự Kiếm hào, song phương hơn phân nửa sẽ có chiến đấu, mà còn là chiến đấu ngươi chết ta sống.
Bất quá chuyện này cũng không có liên quan tới Sở Mộ, hắn cũng không đi tham dự mâu thuẫn, xung đột như vậy. Hắn chỉ muốn yên tĩnh vượt qua hơn một tháng này, an ổn tới Liên Vân đảo, hoàn thành chuyện mình muốn làm, sau đó lại trở về là được.
Một trận xung đột thiếu chút nữa bộc phát chiến đâu cứ như vậy chấm dứt. Chuyện này khiến cho một ít người e sợ thiên hạ không loạn cảm thấy thất vọng. Bất quá đối với đại đa số người mà nói, bọn họ đang làm cái gì lại tiếp tục đi làm cái đó.
ngẫu nhiên Sở Mộ cũng sẽ đi lên bong thuyền ngắm nhìn phong cảnh, ngắm nhìn biển cả và bầu trời rộng lớn, thư giãn, buông lỏng tâm thần một chút. Đại đa số thời gian còn lại thì ở trong phòng tĩnh tu. Trên Cự Kình hào này không nên dẫn động nguyên khí thiên địa cho nên Sở Mộ chỉ có thể tìm hiểu Hằng kiếm thế làm chủ, không ngừng đề thăng kiếm pháp của mình lên.
Cự Kình hào khổng lồ dùng tốc độ ổn định phi hành trên mặt biển xanh ngắt, vững vàng phóng về phía Liên Vân đảo.
Bởi vì phi hạm cũng đủ lớn, tốc độ phi hành lại không thay đổi, vì vây người bên trong căn bản khó có thể phát hiện ra phi hạm đang phi hành với tốc độ cao. Trên thực tế, tốc độ phi hành của chiếc phi hạm này không chậm hơn Phích Lịch hào chút nào.
Thời gian qua đi từng ngày, Cự Kình hào có cường giả Thánh cấp hộ vệ, tuần tra liên tục. Lực lượng thần hồn manh mẽ bao trùm khiến cho người trên Cự Kình hào không dám tạo thành xung đột gì.
Chương 2232: Chống đỡ (Thượng)
Khi phi hạm di chuyển chừng nửa tháng, Cự Kình hào gặp một cơn bão mạnh mẽ.
Cơn bão màu xám đen, điên cuồng tập kích chung quanh, đem nước biển màu xanh da trời cuốn vào, khiến cho màu sắc của cơn bão từ màu đen hóa thành màu xanh da trời. Bên trong màu xanh thâm thúy ẩn chứa một loại lực lượng khủng bố hủy diệt đáng sợ.
May mắn mà hình thể Cự Kình hào cũng đủ lớn, hơn nữa lại vô cùng chắn chắn. Tăng thêm phong cấm phòng ngự được mở ra toàn bộ, rất đơn giản đã có thể kháng cự với cơn bão xâm nhập, hoàn toàn không bị tổn hao gì.
Một ít tu luyện giả thậm chí còn đứng trên bong thuyền nhìn cơn bão khủng bố kia, mà Sở Mộ cũng là một thành viên trong số những người này.
Uy năng của thiên nhiên vô tận, vô cùng khủng bố, không phải là thứ sức người có thể so sánh được. Mà tu luyện giả thì không ngừng tu luyện bản thân, thúc đẩy cấp độ tính mạng xảy ra biến hóa, quá độ, biến hóa về chất, qua đó nắm giữ các loại lực lượng thiên địa. Cuối cùng đạt tới hiệu quả thiên nhân hợp nhất.
Trong lòng có cảnh giới kiếm đạo cao siêu khiến cho Sở Mộ nhìn cơn bão khủng bố này cũng giống như nhìn một cơn bão kiếm khí khủng bố, giống như cơn bão kiếm nhận. Hắn nhìn chăm chú vào trong, giống như đang phân giải cơn bão thành từng đạo, từng đạo nguyên thủy. Mỗi một đạo, một đám cũng giống như một đạo kiếm khí, như là một thanh lợi kiếm, mang theo quỹ tích thiên nhiên chém, bổ, giống như phù hợp với thiên đại, tràn ngập uy năng đáng sợ.
Cơn bão này kéo dài liên tục ba ngày ba đêm, xen lẫn với cơn bão là nhưng hạt mưa lớn bằng ngón cái, còn có sóng biển cuồng bạo mãnh liệt, không ngừng trùng kích.
Cự Kình hào gắng gượng vượt qua. Ba ngày ba đêm quan sát cơn bão cũng làm cho Sở Mộ có chút lĩnh ngộ. Phong chi quy tắc rục rịch, có cảm giác như muốn phá tan gông cùm xiềng xích, nhưng mà thủy chung vẫn kém một đường, dừng lại ở cấp độ nhập vi đỉnh phong.
Sở Mộ còn phát hiện ra một chuyện, Hằng kiếm thế bác đại tinh thâm, không có cách nào diễn tả bằng lời được cho rõ ràng. Cơ hồ dưới tình huống dùng Hằng kiếm thế làm kim chỉ nam, có thể tăng phúc tìm hiểu tất cả những thứ có liên quan tới kiếm.
Trải qua cơn bão, Cự Kình hào cũng nhìn thấy hòn đảo đầu tiên. Là một hòn đảo cũng không lớn, phi hạm cũng không dừng lại, vẫn phi hành qua, tiếp tục tiến về phía trước.
Đây là lần đầu tiên Sở Mộ ra biển, ngoài tu luyện ra chung quy hắn sẽ lên tới bong thuyền nhìn qua một chút. Nhận thức những cảnh vật, những thứ mới lạ.
Bầu trời bao la bát ngát, biển cả bao la mờ mịt giốn như con đường tương lai vậy, tràn ngập vô số khả năng.
Ngày thứ hai mươi ba đi thuyền, một đầu Hải thú cực lớn vung xúc tu của mình ra, tựa như một thanh thần kiếm tuyệt thế đâm về phía Cự Kình hào. cường giả Thánh cấp hộ vệ bên trên Cự Kình hào kịp thời phát hiện ra, vội vàng ra chiêu, đánh lui xúc tu vừa to vừa thô kia.
Lúc đầu Hải thú kia xuất hiện, đám người Sở Mộ hít sâu một hơi, là một đầu bạch tuộc. Một đầu bạch tuộc hình thể khổng lồ, mỗi một xúc tu đều dài hơn trăm trượng.
Đầu hải thú bạch tuộc này có lực lượng của cường giả Thánh cấp. Bất quá nó lại không có bao nhiêu trí tuệ, đối với lực lượng bản thân mình cũng không biết vận dụng quá sâu, vô cùng thô ráp. Đối phó với cường giả Nhân tộc ngang cấp vẫn kém một chút. ưu thế của nó chỉ ở chỗ hình thể khổng lồ và lực lượng cực lớn không gì so bì nổi, hơn nữa còn có lực phòng hộ kinh người.
Mấy vị cường gỉa Thánh cấp đồng thời ra tay, không ngờ lại không thể chém giết đầu hải thú bạch tuộc kia, chỉ có làm nó bị thương, để cho nó chạy thoát.
Biển cả là địa bàn của hải thú, có ưu thế địa lợi. Cường giả Thánh cấp nhân tộc tuy rằng có thể lẻn vào trong biển cả, nhưng mà sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Nó đã chạy trốn, có truy kích cũng chỉ tốn thời gian, như vậy còn làm ảnh hưởng tới hành trình của Cự Kình hào.
Hơn tháng rốt cuộc cũng qua đi.
Một hòn đảo cực lớn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
– Hòn đảo kia chính là Liên Vân đảo.
Có người chỉ vào hòn đảo cực lớn kia nói.
– Hòn đảo này thật lớn a. So với những hòn đảo trên đường chúng ta gặp phải còn lớn hơn rất nhiều.
truyện đao tu audio
có người hoảng sợ nói.
– Đó là đương nhiên, Liên Vân đảo là một trong những hòn đảo lớn nhất được phát hiện ra hiện tại. Diện tích của nó đủ để xếp vào trong top ba những hòn đảo này. Cơ hồ có thể so sánh với hơn phân nửa lãnh thổ của Thương Lan hoàng triều.
Từng tiếng nghị luận lọt vào trong tai, vẻ mặt Sở Mộ lạnh nhạt nhìn Liên Vân đảo xa xa. Cự Kình hào nhanh chóng phi hành, không ngừng tiếp cận.
– Các vị, hòn đảo kia chính là mục tiêu Liên Vân đảo của chúng ta. Không quản các ngươi có biết hay không, ta đều phải nhắc nhở một câu. Ở trên Liên Vân đảo, Thiên Thánh giáo là thế lực cường đại nhất, có thể nói Thiên Thánh giáo chính là chúa tể Liên Vân đảo. Cho nên tốt nhất các ngươi không nên đắc tội với người Thiên Thánh giáo. Nếu không ngay cả cơ hội rời khỏi Liên Vân đảo cũng không có.
Phó hạm trưởng Cự Kình hào nói với mọi người, xem như là một cảnh cáo mang thiện ý. Có thể nói, mỗi một chuyến tới đây hắn đều nói lời này, đã lặp lại không biết bao nhiêu lượt.
Về phần có người nghe vào hay không đó là chuyện của người khác. Coi như những người này chết hết trên Liên Vân đảo cũng không có nửa phần quan hệ tới hắn.
– Mặt khác, các ngươi cũng sẽ nhìn thấy Hải tộc. Trừ Thiên Thánh giáo ra, Hải tộc cũng là một tồn tại hoành hành ngang ngược trên hòn đảo này. Tốt nhất không nên xung đột với Hải tộc. Nếu không coi như là người Thiên Thánh giáo cũng sẽ không che chở cho các ngươi được.
Phó hạm trưởng lại bổ sung một câu.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Cự Kình hào hoàn toàn tới gần Liên Vân đảo, bắt đầu đáp xuống.
Mấy ngàn người trước sau rời khỏi Cự Kình hào, chính thức bước lên mặt đất Liên Vân đảo.
Lại nói, thổ địa của Liên Vân đảo cũng không có khác biệt bao nhiêu với thổ địa ở Thương Lan hoàng triều. Nếu như muốn nói kỹ càng hơn, chỉ có thể nói là hơi nước trong không khí ở đây tương đối nồng đậm. Thủy chi lực chấn động nồng đậm hơn Thương Lan hoàng triều và Thiên Khung vực.
Dù sao đây cũng là đảo, bốn phía hoàn toàn là biển, bị nước biển ảnh hưởng. Thủy chi lực nồng đậm hơn cũng không có gì là lạ cả.
Địa điểm đám người Sở Mộ đặt chân trên đất liền chính là một tòa thành thị phồn hoa, gọi là Phi Vân thành. Bởi vì thời gian có hạn cho nên Sở Mộ cũng không có ý định dừng lại ở đây. Hắn còn có chuyện quan trọng, phải hoàn thành trong thời gian ngắn. Bất quá trước khi rời khỏi Phi VÂn thành hắn vẫn phải lấy bản đồ lộ tuyến ra, hoặc là nói bản đồ địa hình Liên Vân đảo. Như vậy mới không lạc phương hướng được.