Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 442 [Chương 2208 đến 2212]
❮ sautiếp ❯Chương 2208: Quyết đấu kiếm pháp với Kiếm Thánh (Hạ)
Sở Mộ nói:
– Đúng vậy!
– Một tên tử đệ háo sắc mê chơi đã chọc tới cửa thì cứ giết. Nhưng Tử Lôi cung chủ chỉ có hai nhi tử, Sở lão đệ giết một người rồi, e rằng sẽ không dễ bỏ qua.
Hạ Trấn Không nói:
– Trên Đại Quang Minh sơn thì người Tử Lôi cung không dám làm bậy vì bọn họ e ngại đắc tội với ta, nhưng nếu rời khỏi Đại Quang Minh sơn ta phỏng chừng họ sẽ đối phó với Sở lão đệ.
Hạ Trấn Không bổ sung thêm:
– Ta cảm nhận được người Tử Lôi cung đang ở bên ngoài Đại Quang Minh sơn chờ đợi ngươi xuất hiện.
Hạ Trấn Không không thể nào mỗi giây mỗi phút đi theo Sở Mộ, điều đó không hiện thực. Với tâm chí của Sở Mộ sẽ không kêu Hạ Trấn Không luôn đi theo bảo vệ mình, nên gã mới nói vậy.
Dù Sở Mộ ở Đại Quang Minh sơn một thời gian cũng không phải kế lâu dài, rồi cũng có lúc phải rời đi. Khi Sở Mộ đi thì người giám thị Tử Lôi cung sẽ phát hiện rồi báo lên trên, Tử Lôi cung sẽ truy sát hắn.
Hạ Trấn Không đổi đề tài:
– Sở lão đệ, ta rất khâm phục tạo nghệ kiếm pháp của đệ, hy vọng có thể giao lưu với đệ nhiều hơn nữa, cũng nghiệm chứng thứ tham ngộ trên Quang Minh Kiếm Bia của nhau.
Sở Mộ đồng ý ngay:
– Được rồi!
Sở Mộ có thể hiểu ý của Hạ Trấn Không, thật sự muốn giao lưu nhưng còn một ý nghĩa nữa là muốn giữ hắn ở lại Đại Quang Minh sơn. Vì người Tử Lôi cung kiêng dè Đại Quang Minh sơn, hoặc nên nói là e ngại Quang Minh Kiếm Thánh Hạ Trấn Không, không dám xâm chiếm nơi này, nên chỗ này rất an toàn.
Sở Mộ không từ chối, không phải vì Tử Lôi cung. Đúng là Tử Lôi cung rất mạnh, thế lực hạng nhất đứng sau Thiên Khung thánh địa trong Thiên Khung vực, nội tình thâm sâu, có nhiều cường giả Thánh cấp. Nhưng Sở Mộ không sợ nó, hắn đồng ý Hạ Trấn Không giữ lại vì cũng muốn nghiệm chứng, giao lưu, điều này có ích rất lớn cho việc tu luyện của hắn.
Nhưng Sở Mộ sẽ không ở lại đây lâu mà chỉ ngừng lại trong thời gian ngắn ngủi.
***
Trong Đại Quang Minh điện có một luyện kiếm đài lộ thiên, bình thường là nơi Hạ Trấn Không và ba đệ tử luyện kiếm, bây giờ tụ tập nhiều người.
Hạ Trấn Không, Ninh Tử Thần, Lục Huy, Hứa Chiến, Tô Nguyệt Tịch và Sở Mộ.
Biểu tình Tô Nguyệt Tịch bình tĩnh đứng một bên, cho cảm giác như đóa sen màu đen sắp nở, di thế độc lập.
Ánh mắt đầu tiên Ninh Tử Thần thấy Tô Nguyệt Tịch thì bị kinh diễm nhưng rất nhanh tỉnh táo lại, không bị mê mẩn mụ đầu. Từ điểm này nhìn ra tâm tính của Ninh Tử Thần. Lúc này Ninh Tử Thần nhìn Sở Mộ, có hứng thú với hắn còn hơn Tô Nguyệt Tịch.
Lục Huy, Hứa Chiến thì nhìn Hạ Trấn Không lại ngó Sở Mộ, đôi khi liếc trộm Tô Nguyệt Tịch.
Trong luyện kiếm đài có Sở Mộ, Hạ Trấn Không đứng cách nhau mấy chục thước.
Hai người định quyết đấu.
Dĩ nhiên chỉ quyết đấu về kiếm pháp, không dính dáng tới lực lượng nào khác. Không thì tu vi Vạn Cổ thất trọng thiên của Hạ Trấn Không chẳng cần rút kiếm, búng tay một cái có thể giết Sở Mộ rồi, đâu cần quyết đấu làm gì.
Nhưng khác với quyết đấu kiếm pháp đơn thuần, tùy vào tạo nghệ kiếm pháp cao thấp chứ không phải lực lượng mạnh yếu.
Dù vậy ba đệ tử của Hạ Trấn Không vẫn thấy lạ, bọn họ không hiểu. Vì ở trong mắt họ Sở Mộ chỉ là tu luyện giả tu vi Niết Bàn ngũ trọng thiên, sư phụ của họ là Kiếm Thánh cường đại Vạn Cổ thất trọng thiên, giữa hai người khác biệt như trời với đất.
Bọn họ nghĩ vậy không có gì sai. Tạo nghệ kiếm pháp của Kiếm Thánh chắc chắn tinh thâm hơn Kiếm Giả Niết Bàn cảnh, nhưng họ không biết năng lực của Sở Mộ. Phỏng chừng xem xong trận quyết đấu kiếm pháp này bọn họ sẽ thay đổi suy nghĩ nghiêng trời lệch đất.
Hạ Trấn Không rút kiếm ra:
– Sở lão đệ, ta sẽ dốc hết tạo nghệ kiếm pháp của ta ra, hy vọng đệ đừng nương tay, hãy chiến tận tình với ta đi!
Hạ Trấn Không giơ kiếm trước mặt như quang minh kiếm bia chỉ thẳng lên trời, giọng nói trầm thấp vang dội, uy nghiêm mênh mông.
Sở Mộ bình tĩnh nói, tay cầm Thiên Trảm kiếm:
– Nhất định!
Có thể quyết đấu kiếm pháp với một Kiếm Thánh thất tinh nắm giữ kiếm lực bát cấp là cuộc tôi luyện siêu tốt. Dù gì thời gian Hạ Trấn Không sống lâu hơn Sở Mộ rất nhiều, thời gian gã luyện kiếm dài hơn hắn nhiều, tuy cảnh giới chưa đến đẳng cấp trong lòng có kiếm nhưng đã có sự hiểu biết đặc biệt về kiếm pháp.
Kiếm quang sáng choang nhưng không chói mắt, khí thế rộng lớn bàng bạc, trang nghiêm túc mục mang theo hơi hướm thần thánh.
Trên luyện kiếm đài, hai bóng người đến gần, kiếm quang rực rỡ tiếp xúc, va chạm.
Hai người này là Sở Mộ và Hạ Trấn Không.
Hạ Trấn Không tu luyện quang minh kiếm đạo, kiếm pháp của gã có phong cách quang minh rõ rệt, đường đường chính chính mà rộng lớn đại khí, uy nghiêm bàng bạc, khí thế hùng hồn khiến người kinh ngạc. Mỗi đường kiếm có uy thế kinh khủng, lấy thế đè người, quang minh phổ chiếu mọi âm u không chỗ che giấu, đều bị tịnh hóa tan rã.
Kiếm pháp của Sở Mộ hơi giống của Hạ Trấn Không, vì lúc trước hắn tham ngộ Quang Minh Kiếm Bia, tu luyện Đại Quang Minh kiếm quyết, hắn dùng chiêu thức của Đại Quang Minh kiếm quyết quyết đấu với Hạ Trấn Không.
Đại Quang Minh kiếm quyết là một môn kiếm pháp thiên cấp cao giai, nhưng Sở Mộ không sử dụng kiếm ý, kiếm nguyên, lực lượng quy tắc các loại, uy lực không đến đẳng cấp đó nhưng có thể dùng kiếm chiêu thi triển.
Đại Quang Minh kiếm quyết được Sở Mộ tham ngộ từ Quang Minh Kiếm Bia, quang minh kiếm đạo cũng tham ngộ từ Quang Minh Kiếm Bia, nói chính xác hơn là cùng một mạch, vì vậy kiếm pháp của Sở Mộ và Hạ Trấn Không có điểm giống nhau.
Sở Mộ không sử dụng năng lực ý kiếm.
Sở Mộ thi triển kiếm chiêu Đại Quang Minh kiếm quyết vì để quen thuộc sâu hơn, thứ hai là đáp lại.
Dù chỉ mới học, mới luyện thì ngộ tính, cảnh giới kiếm pháp của Sở Mộ khiến hắn trong thời gian ngắn ngủi quen thuộc Đại Quang Minh kiếm quyết, rất nhanh tự lĩnh ngộ.
Một môn kiếm pháp giống nhau do người khác nhau thi triển ra sẽ có sự khác biệt rõ rệt. Những khác biệt này giống đặc điểm thân thể như chiều cao, cân nặng, thói quen động tác, yêu thích cá nhân.
Sở Mộ sử dụng lực lượng có phong cách quang minh mãnh liệt, như thánh quang phổ chiếu. Nhưng khác với rộng lớn bàng bạc của Hạ Trấn Không, Sở Mộ thêm vào sự sắc bén phong mang.
Nghiệm chứng giống nhau, giao phong khác nhau, một trận quyết đấu cực kỳ đặc sắc trình diễn trước mắt mọi người.
Ninh Tử Thần luôn bình tĩnh bỗng chốc thay đổi, trong mắt tràn ngập giật mình:
– Sao có thể như vậy? Một Niết Bàn ngũ trọng thiên bình thường sao có thể giao phong ngang ngửa với sư phụ về mặt kiếm pháp?
Chương 2209: Gặp lại Bạch Linh
Làm đệ tử của Hạ Trấn Không, đệ tử được xem trọng nhất, Ninh Tử Thần hiểu rất rõ kiếm pháp của gã, cũng biết kiếm pháp cao minh cỡ nào. Nhưng bây giờ một Kiếm Giả Niết Bàn cảnh ngũ trọng thiên không chút bắt mắt với Ninh Tử Thần lại đấu kiếm pháp ngang ngửa với Hạ Trấn Không.
Nên biết trong quá trình ra ngoài du lịch rèn luyện Ninh Tử Thần đã giết rất nhiều tu luyện giả Niết Bàn ngũ trọng thiên, lục trọng thiên.
Hạ Trấn Không nương tay sao?
Ninh Tử Thần từng nghĩ vậy, nhưng mắt gã không mù, nhìn ra được Hạ Trấn Không không hề nương tay.
Lục Huy, Hứa Chiến biểu tình giật mình, ngơ ngẩn há hốc mồm, hóa đá. Hai người không thể tin điều trông thấy trước mắt.
Vẻ mặt Tô Nguyệt Tịch bình tĩnh, ngay từ đầu nàng đã biết tạo nghệ kiếm pháp của Sở Mộ siêu cao, hắn có thể đối kháng với Kiếm Thánh chẳng có gì lạ.
Quyết đấu kiếm pháp kéo dài nửa canh giờ, một người là luyện thể, một người là Kiếm Thánh, cơ thể thoát khỏi tầng lớp phàm nhân, đến đẳng cấp sinh mệnh hoàn toàn mới. Liên tục giao phong kiếm pháp cường độ cao nửa canh giờ chỉ khiến bọn họ mấy máu nóng sục sôi, cả người thoải mái chứ không biết mệt mỏi, ngược lại rất phấn khởi.
Hạ Trấn Không thu kiếm lại, nói với Sở Mộ:Thiên Tâm tức ta tâm – chúng sinh tức ta thiên | Đế Tôn – Giang Nam giang tử xuyên – Thỉnh chư vị nghé qua
– Sở lão đệ không thành thật.
Sở Mộ mỉm cười nói:
– Hạ đại ca có chút thu hoạch chẳng phải đã rất tốt?
Hai người nói chuyện, người khác không nghe hiểu.
Hạ Trấn Không đang nói Sở Mộ chưa đánh hết sức, tức là lấy ra toàn bộ tạo nghệ kiếm pháp. Lúc trong Hắc Ma Uyên Hạ Trấn Không tận mắt thấy Sở Mộ ra tay nhiều lần, biết hắn tinh thông song kiếm. Giờ Sở Mộ không dùng song kiếm, thi triển kiếm pháp tham ngộ từ Quang Minh Kiếm Bia, tức là đây không phải bản lĩnh thật sự của Sở Mộ.
Dù vậy vẫn đấu ngang ngửa với Hạ Trấn Không, nếu Sở Mộ lấy hết tạo nghệ kiếm pháp ra có lẽ gã không chống đỡ bao lâu liền thua.
Trong lòng Hạ Trấn Không rất bất đắc dĩ, nhưng Sở Mộ thi triển ra kiếm pháp có cùng nguồn gốc với gã, đại khái hiểu ý Sở Mộ muốn đền đáp việc tham ngộ Quang Minh Kiếm Bia.
Đánh nhau nửa canh giờ Sở Mộ lặp đi lặp lại thi triển chiêu thức Đại Quang Minh kiếm quyết, Hạ Trấn Không đã học được, mạch Đại Quang Minh sơn có thêm một truyền thừa.
Hạ Trấn Không buông xuống rối rắm, đặt câu hỏi:
– Môn kiếm pháp này tên là gì?
Sở Mộ trả lời:
– Đại Quang Minh kiếm quyết.
Hạ Trấn Không gật gù:
– Đại Quang Minh kiếm quyết, tên không tệ, ta rất thích.
***
Ninh Tử Thần thì thào:
– Kiếm pháp cao siêu như vậy hèn gì sư tôn kêu các sư đệ gọi hắn là sư thúc.
Lục Huy hừ mũi:
– Kiếm pháp cao siêu rồi sao, tu vi chỉ có Niết Bàn ngũ trọng thiên, nếu gặp cường giả thật sự thì kiếm pháp cao siêu không thể giúp hắn sống sót.
Hứa Chiến đồng cảm, hai người rất không phục dù lòng vô cùng ngạc nhiên.
Ninh Tử Thần không nói gì nữa, gã không nông cạn như hai sư đệ, nhưng bắt gã kêu Sở Mộ là sư thúc thì gã không làm được. Vì tu vi của Ninh Tử Thần là Niết Bàn đỉnh thất trọng thiên, chuẩn bị niết bàn lần thứ tám, tu vi của Sở Mộ cách biệt quá xa với gã.
***
Sở Mộ, Tô Nguyệt Tịch tạm ở lại Đại Quang Minh sơn.
Đại Quang Minh điện tuy không nguy nga to lớn nhưng dư dả cho mấy người ở.
Quyết đấu kiếm pháp với Hạ Trấn Không mang đến chút lĩnh ngộ cho Sở Mộ, hắn định tĩnh tu trong phòng tu luyện được gã chuẩn bị.
Phòng tu luyện rất đơn giản, tường gỗ đầy phong cấm, có mùi thơm thoang thoảng trợ giúp tĩnh tâm ngưng thần. Bốn phía trống trơn chỉ có một bồ đoàn để ngồi xếp bằng.
Mắt Sở Mộ nhắm chặt, trong đầu không ngừng nổi lên các hình ảnh, là hình ảnh hắn và Hạ Trấn Không quyết đấu kiếm pháp. Các hình ảnh rõ nét như chiến đấu được lặp lại.
Cảnh giới kiếm pháp của Hạ Trấn Không không bằng Sở Mộ, nhưng gã ngâm mình trong cảnh giới người kiếm hợp nhất lâu hơn xa hắn, nắm giữ người kiếm hợp nhất tinh tế đặc biệt, đây là thứ đáng để hắn học tập và tham khảo.
Không phải cảnh giới kiếm pháp của Sở Mộ cao hơn Hạ Trấn Không nghĩa là kiếm pháp của gã không có điểm gì để học hỏi. Ai tu luyện đều không dễ dàng, đều có chỗ đáng học hỏi. Một kiếm tu ưu tú nên học ưu điểm từ mọi người rồi biến thành của mình.
Sở Mộ vừa hấp thu vừa so sánh kinh nghiệm kiếm pháp của Ngũ Linh Kiếm Thánh, tăng tốc độ tham ngộ.
Tô Nguyệt Tịch ở trong phòng tu luyện khác, đang tham ngộ. Dù là tham ngộ Quang Minh Kiếm Bia hay xem cuộc chiến giữa Sở Mộ và Hạ Trấn Không đều mang đến nhiều hiểu ra cho nàng. Quan trọng nhất là Tô Nguyệt Tịch thức tỉnh hắc ám thánh thể, đây là một trong những căn bản hiện tại của nàng.
Bước đầu thức tỉnh hắc ám thánh thể còn nhiều tiềm lực để đào móc, tăng mạnh.
Hạ Trấn Không cũng đang trong phòng tu luyện, dù là cuộc chiến với Sở Mộ hay được đến Đại Quang Minh kiếm quyết đều giúp ích cho gã, nên gã cần hoàn toàn chuyển hóa thành thực lực của mình.
Mỗi người đều đang cố gắng.
***
Một lúc sau Sở Mộ thành công hấp thu hết thu hoạch từ cuộc chiến với Hạ Trấn Không, cảnh giới kiếm pháp hình như tiến bộ được một chút nhưng không quá rõ ràng.
Đẳng cấp trong lòng có kiếm muốn tiến bộ cần thời gian rất dài, tiến bộ được chút xíu đã là giỏi rồi.
Sở Mộ lẩm bẩm:
– Đã tới lúc lại tiến vào Kiếm Tông Linh Ấn.
Lần trước trong Hắc Ma tộc Hắc Ma Uyên, nếu không có Bạch Linh trợ giúp thì Sở Mộ không thể rời khỏi lãnh địa Hắc Ma tộc, dù là chết hay sống.
Có Bạch Linh trợ giúp nên Sở Mộ sở hữu lực lượng không thể đo lường, chém phân thân của Hắc Ma Hoàng, đánh bại tám Ma Vương liên hợp, giết ra Hắc Ma tộc.
Sở Mộ luôn muốn tìm cơ hội lại vào trong Kiếm Tông Linh Ấn, gỡ bỏ các thắc mắc trong lòng. Nhưng lúc đó trong Hắc Ma Uyên thời cơ không đúng, sau đó ở trong Số Hiệu Quang Minh của Hạ Trấn Không cũng không đúng dịp, mãi đến bây giờ mới có cơ hội.
Sở Mộ lấy Kiếm Tông Linh Ấn ra, hắn tập trung tinh thần dùng thần niệm vào trong Kiếm Tông Linh Ấn.
Vẫn là không gian trắng xóa như trước, Sở Mộ thích ứng vì rất nhanh trắng xóa rút đi lộ ra phong cảnh quen thuộc. Sở Mộ lập tức nhìn hướng lương đình trước mặt.
Không có một ai.
Sở Mộ lắc người vào trong đình đài.
Sở Mộ kêu gọi:
– Bạch Linh tiền bối!
Không ai trả lời.
Sở Mộ lại đợi một lúc, Bạch Linh vẫn không xuất hiện. Sở Mộ hơi thất vọng, hắn định rời đi thì một bóng người ngưng tụ từ hư vô xuất hiện trước mắt, là Bạch Linh.
Bạch Linh nhìn Sở Mộ, bình tĩnh nói:
– Đã lâu không đến.
Sở Mộ nói:
– Vì không nắm chắc đánh bại người.
Bạch Linh cười khẽ:
– Thế bây giờ vào làm gì?
Chương 2210: Bí mật của Linh Ấn (Thượng)
Sở Mộ đứng thẳng, chân thành hành kiếm lễ hướng Bạch Linh:
– Trước tiên là cảm tạ Bạch Linh tiền bối, lúc trước không có tiền bối cho ta mượn sức mạnh e rằng bây giờ ta đã chết.
– Đó là ngươi nên được.
Bạch Linh thản nhiên nói:
– Làm chủ Kiếm Tông Linh Ấn ưu tú nhất từ các đời qua, ngươi có tư cách này. Không thì để ngươi chết tìm người thừa kế ưu tú khác giống như ngươi không dễ dàng, không biết mất bao nhiêu năm nữa.
Sở Mộ gật đầu, hắn không bất ngờ.
Bạch Linh nói:
– Nhưng ta sẽ không lần nào cũng cho ngươi mượn lực lượng.
Sở Mộ dứt khoát nói:
– Ta hiểu, chỉ có tự mình mạnh mới là chân thật!
– Ngươi có giác ngộ này là đúng, ta xem trọng ngươi.
Bạch Linh chậm rãi nói:
– Bây giờ hãy rút kiếm đi, để ta xem tiến độ kiếm pháp hiện tại của ngươi thế nào.
Sở Mộ đứng dậy:
– Rõ!
Thật ra đây vốn là một trong các mục đích vào Kiếm Tông Linh Ấn của hắn.
Tay trái trống trơn chợt hiện ra một trường kiếm gồm vỏ, vẻ ngoài Thiên Trảm kiếm. Tay phải Sở Mộ cầm chui kiếm, các tia phong mang ngưng tụ trên người hắn.
Kiếm như cực quang xuyên qua hư vô, không có gì ngăn nổi, cứng rắn vô cùng. Từng nhát kiếm sắc bén, nhẹ nhàng, phiêu dật, cương liệt, bá đạo, toàn bộ chém vào Bạch Linh phía đối diện.
Bạch Linh ngồi yên tại chỗ nhưng mặc cho kiếm của Sở Mộ nhanh đến mấy, phiêu miểu ra sao, sắc bén thế nào vẫn không thể đánh trúng y. Bạch Linh như chỉ là ảo ảnh hư vô.
Sở Mộ biết Bạch Linh ngay trước mắt, ngay dưới kiếm của hắn. Mỗi lần Bạch Linh né tránh, di chuyển đều cực nhanh, vừa đúng né khỏi đường kiếm, động tác rất nhanh mà nhẹ nhàng nên trông như chưa từng di chuyển.
Sở Mộ dốc hết sức không chút giữ lại, phô bày ra tất cả tạo nghệ kiếm pháp của mình. Nếu Hạ Trấn Không trông thấy sẽ ngạc nhiên rớt tròng mắt.
Nhưng kiếm pháp như vậy không làm gì Bạch Linh được. Sở Mộ sớm biết đẳng cấp của Bạch Linh hơn xa mình, trải qua một thời gian củng cố, tăng tiến hắn cứ nghĩ đã rút ngắn khoảng cách không ngờ chênh lệch vẫn rất lớn.
Sở Mộ dốc sức công kích khoảng mười phút, hắn không nản lòng, không ủ rũ, tâm trạng bình tĩnh, tĩnh tâm ngưng thần, trong mắt của hắn chỉ có một mục tiêu là Bạch Linh, trong lòng chỉ có ý nghĩ đánh trúng Bạch Linh. Sở Mộ tập trung tinh thần cao độ, kiếm ở trong tay, kiếm ở trong lòng. Bất giác kiếm pháp của Sở Mộ tiến bộ một chút.
Sở Mộ lại chém kiếm với cường độ cao trong mười phút.
Bạch Linh co tay búng vào mũi kiếm Thiên Trảm kiếm.
Đinh!
Lực lượng không thể đối kháng truyền đến làm Thiên Trảm kiếm rung bần bật, cách giảm lực nhưng không thể trừ đi lực lượng, cổ tay Sở Mộ tê rần, cánh tay rung rung đau nhức suýt không cầm được kiếm.
Bạch Linh lạnh nhạt nói:
– Không tệ, ngươi đã hoàn toàn củng cố cảnh giới trong lòng có kiếm nhập môn, có thể bước hướng cảnh giới cao hơn.
Đây là công nhận Sở Mộ.
Sở Mộ bình thản nhận lấy Bạch Linh chấp nhận.
Bạch Linh nói câu tiếp theo làm tim Sở Mộ rớt cái bịch, mắt xoe tròn:
– Ngươi đã có tư cách biết bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn.
Miệng lưỡi Sở Mộ khô khốc, lắp bắp:
– Tiền… Tiền bối… Ta còn chưa đánh bại tiền bối.
Sở Mộ rất muốn biết bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn, nhưng lúc trước tấn công làm hắn biết với Bạch Linh còn một khoảng cách không thể vượt qua, như lạch trời, muốn hạ gục Bạch Linh không biết mất bao lâu.
Bây giờ Bạch Linh nói hắn có tư cách biết bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn là sao?
Bạch Linh cười tủm tỉm hỏi ngược lại:
– Ta đã bao giờ nói phải đánh bại ta mới được biết bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn?
Sở Mộ ngạc nhiên, hắn ngẫm kỹ lại lời Bạch Linh từng nói, hình như đúng là y không nói đánh bại y mới được biết bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn!
Đại khái được Bạch Linh thừa nhận là được. Thừa nhận, Bạch Linh đã sớm thừa nhận hắn đúng không? Lúc cảnh giới kiếm pháp đột phá đến trong lòng có kiếm là được. Tiếc rằng Sở Mộ luôn hiểu sai, may mắn lần này tiến vào không thì với ý nghĩ lúc trước hắn chờ khi nào cảnh giới kiếm pháp càng cao siêu mới vào đánh bại Bạch Linh thì chẳng biết là bao nhiêu năm sau.
Sở Mộ cố gắng bình tĩnh nỗi lòng.
Sở Mộ run giọng hỏi:
– Tiền bối, bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn là gì?
Sở Mộ rất háo hức muốn biết bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn.
Bạch Linh cười tủm tỉm không đáp, chỉ nhìn Sở Mộ, nhìn mãi làm hắn nổi gai người.
Bạch Linh nói chuyện khiến Sở Mộ thở phào nhẹ nhõm:
– Thật ra bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn là một truyền thừa.
Sở Mộ càng mong chờ hơn:
– Truyền thừa?
Là loại truyền thừa gì bắt Sở Mộ phải đánh bại bốn người thử thách có kiếm pháp cao siêu, được Bạch Linh vô địch thừa nhận mới đủ tư cách?
Bạch Linh nói:
– Truyền thừa chỉ có nửa bộ đầu, nửa bộ sau không ở đây, ngươi phải tự mình đi tìm.
Bạch Linh vươn một ngón tay chỉ hướng Sở Mộ, hắn không thể né tránh, ngón tay điểm lên trán hắn. Từng dòng tin tức chui vào óc Sở Mộ.
Trong phút chốc Sở Mộ không thể suy nghĩ vì lượng tin tức tràn vào quá lớn, không ngừng trùng kích ý thức của hắn, làm hắn không thể bình tĩnh lại, tư duy không cách nào vận chuyển.
Dường như qua trăm ngàn năm, dường như chỉ trong khoảnh khắc, Bạch Linh rút ngón tay về. Mắt Sở Mộ đăm đăm như bị người đóng đinh.
Tin tức rất nhiều, từng dòng trùng kích ý thức của Sở Mộ khiến tư duy của hắn cứng ngắc, không chuyển động được. Sở Mộ cố gắng sắp xếp, điều động tư duy chải vuốt lại, đọc nó, mất một canh giờ mới có manh mối.
Kiếm Thiên Địa.
Đây là tên tất cả tin tức truyền thừa mà Bạch Linh cho Sở Mộ.
Kiếm Thiên Địa, nghe cái tên khiến Sở Mộ liên tưởng vô hạn, đây là cái gì?
Kiếm pháp?Nguồn truyện audio
Công pháp?
Hay bí pháp?
Sở Mộ không xem kỹ nội dung đã nảy lên nhiều điều suy đoán, nhưng khi hắn trông thấy nội dung mới nhận ra đó không phải kiếm pháp, không là công pháp, càng không phải bí pháp gì. Nó là thứ quý giá hơn ba cái này, Sở Mộ không thể hình dung đó là cái gì vì không cho ra định nghĩa rõ ràng được.
Giống như một quyển chép tay, quyển sổ dạy người cách luyện kiếm. Lại như ghi chép tâm đắc thể nghiệm cảm ngộ về kiếm, giống ghi lại lịch sử phát triển của kiếm và kiếm đạo.
Tóm lại đây là thứ rất thần kỳ không cách nào hình dung.
Kiếm Thiên Địa!
Sở Mộ chỉ đọc một phần nhỏ đã bị hấp dẫn rất nhiều, huyền diệu trong đó không thể hình dung rõ ràng bằng lời nói.
Sở Mộ rất muốn hoàn toàn chìm đắm vào nhưng hắn nhớ ra đang trong Kiếm Tông Linh Ấn, tiền bối Bạch Linh có mặt, làm vậy không thích hợp. Sở Mộ cố nén nỗi lòng kích động, bắt buộc mình không đọc ngay.
Chương 2211: Bí mật của Linh Ấn (Hạ)
– Bạch Linh tiền bối, Kiếm Thiên Địa chỉ có nửa bộ đầu sao?
Bạch Linh thản nhiên nói:
– Có thể nói như vậy, thật ra Kiếm Thiên Địa rất hoàn chỉnh, nửa bộ sau là một môn bí pháp.
Mắt Sở Mộ sáng rực hỏi dồn:
– Là loại bí pháp gì?
Bạch Linh lấp lửng nói:
– Chờ sau này ngươi có nó sẽ biết.
Sở Mộ hỏi tiếp:
– Làm sao để có được bí pháp kia?
Bạch Linh trả lời:
– Bí pháp không có ở chỗ của ta mà trong cấm địa tông môn Chân Thần kiếm tông.
Sở Mộ nhíu mày nói:
– Cấm địa tông môn…
Bạch Linh nói:
– Về cấm địa tông môn ngươi nên đi hỏi người Chân Thần kiếm tông.
Sở Mộ gật đầu nói:
– Được rồi!
Bạch Linh nghiêm túc nói:
– Dù là truyền thừa của Chân Thần kiếm tông hay bản thân nâng cao thực lực thì ngươi phải lấy được bí pháp đó, đó là chính thống của Chân Thần kiếm tông!
Sở Mộ trịnh trọng trả lời:
– Ta nhất định sẽ lấy được!
– Hy vọng Kiếm Thiên Địa sẽ giúp ích nhiều cho ngươi tiến bộ thực lực.
Bạch Linh nói:
– Ngoài ra có một tin tốt cho ngươi biết.
Bạch Linh tạm ngừng lời, Sở Mộ nhìn chằm chằm chờ câu kế tiếp.
Bạch Linh nói:
– Ngươi vượt qua thử thách của Kiếm Tông Linh Ấn nên có năm lần cơ hội.
Bạch Linh xòe năm ngón tay ra:
– Ngươi có thể khiến mỗi người thử thách ra tay giúp ngươi một lần. Nhớ kỹ, mỗi người một lần, bao gồm cả ta, lần trước không tính. Sau năm lần cơ hội thì dù ngươi có bị giết ta cũng sẽ không ra tay.
Sở Mộ vừa mừng vừa bất ngờ:
– Năm lần cơ hội…
Bốn người thử thách trước Sở Mộ không biết tên, trừ phong cách kiếm pháp của họ ra còn lại hắn mù tịt. Nhưng công nhận thực lực của bốn người thử thách đều rất mạnh.
Mỗi người có thể ra tay giúp một lần, tức là Sở Mộ có thêm lấy lá bài giữ mạng, thậm chí tiền bối Bạch Linh được hắn xem là vô địch cũng sẽ ra tay giúp một lần.
Tiền bối Bạch Linh mạnh đến mức nào? Sở Mộ hoàn toàn không có khái niệm, hắn chỉ biết dù cảnh giới kiếm pháp của mình không ngừng tăng tiến cũng không thể làm gì Bạch Linh tiền bối. Hai bên cách biệt như lạch trời, có lẽ ngày nào đó trong tương lai hắn có thể bắt kịp, vượt qua y nhưng tuyệt đối không phải hiện tại, cũng không phải gần nhất.
Sở Mộ run giọng nói:
– Bạch Linh tiền bối, thực lực của bốn vị thử thách…
Sở Mộ muốn biết bốn người thử thách có thực lực cụ thể thế nào, đến đẳng cấp gì, vậy thì khi gặp nguy hiểm hắn không thể chống lại mới ứng dụng tốt nhất.
Bạch Linh chậm rãi nói:
– Người thử thách thứ nhất thực lực thấp nhất, là Vạn Cổ thất trọng thiên. Người thử thách thứ hai là Vạn Cổ bát trọng thiên. Người thử thách thứ ba là Vạn Cổ cửu trọng thiên. Người thử thách thứ bốn lợi hại hơn Vạn Cổ cửu trọng thiên một chút nhưng không bằng Đại Đế.
Bạch Linh nhìn Sở Mộ chăm chú, thấy hắn há hốc mồm biểu tình ngạc nhiên thì rất thích thú.
Mắt Sở Mộ đăm đăm ngẩn ngơ:
– Người thứ nhất Vạn Cổ thất trọng thiên… người thứ hai…
Hết cách, tiền bối Bạch Linh nói lời làm hắn quá giật mình.
Người thử thách thứ nhất yếu nhất nhưng có thực lực Vạn Cổ thất trọng thiên, người thứ hai là Vạn Cổ bát trọng thiên, người thứ ba là Vạn Cổ cửu trọng thiên, người thứ bốn vượt qua Vạn Cổ cửu trọng thiên, đứng sau Đại Đế.
Sở Mộ kích động sau đó chợt cứng người, nhìn Bạch Linh chằm chằm.
Thực lực của người thử thách thứ bốn vượt qua Vạn Cổ cửu trọng thiên vậy tiền bối Bạch Linh thì sao?
Thực lực của Bạch Linh tiền bối chắc chắn lợi hại hơn người thử thách thứ bốn, nếu vậy chẳng phải là…
Nghĩ đến hai chữ kia làm Sở Mộ siêu kích động.
Đại Đế!
Thời đại chân thần không ra Đại Đế là cường giả chí cao vô thượng, ít nhất nhiều người biết là vậy, Sở Mộ cũng tin như vậy.
Bây giờ Sở Mộ mới chỉ là Niết Bàn ngũ trọng thiên, còn chưa chạm tới Vạn Cổ cảnh, cảm giác thật xa xôi chứ đừng nói Đại Đế ở trên Vạn Cổ cảnh.
Sở Mộ không kiềm được lòng tò mò, ở trước mặt Bạch Linh thì hắn như đứa con nít:
– Bạch Linh tiền bối, thực lực của người…?
Mấy lần tiếp xúc với Bạch Linh khiến Sở Mộ biết Bạch Linh là một người rất lạnh nhạt, nhưng cùng lúc đó có chút thú vị, hoặc nên nói là tấm lòng son, tiêu sái tùy ý, tùy tâm tùy tính không bị gò bó.
Khi Sở Mộ hỏi thực lực của Bạch Linh thì y bướng bỉnh không chịu nói, hắn đã đoán được.
Tuy Bạch Linh không nói rõ nhưng Sở Mộ phỏng chừng thực lực của y đến đẳng cấp Đại Đế.
Dưới Đại Đế đều là con kiến, Đại Đế ra tay thì trời long đất lở, thời không tan nát.
Sở Mộ rời khỏi Kiếm Tông Linh Ấn, hắn không ra phòng tu luyện mà tiếp tục ở lại, đọc truyền thừa bí mật của Kiếm Tông Linh Ấn: Kiếm Thiên Địa.
Kiếm Thiên Địa hoàn chỉnh gồm thượng, hạ bộ, hiện Sở Mộ có thượng bộ nên không thể định vị rõ ràng cho bản chép tay này, nhưng nó hoàn chỉnh, vì nửa bộ sau là một môn bí pháp.
Phỏng chừng có thể xếp chung với Kiếm Thiên Địa bản chép tay cao thâm huyền diệu như vậy đủ chứng minh bí pháp kia mạnh mẽ.
Trước khi tham ngộ nửa bộ đầu Kiếm Thiên Địa Sở Mộ thầm nghĩ:
– Sau lần này thì quay về Chân kiếm tông một chuyến, hỏi rõ các thái thượng trưởng lão về sơn môn ban đầu của Chân kiếm tông mới được.
Sở Mộ cảm thấy tiền bối Bạch Linh nói cấm địa của Chân Thần kiếm tông chắc chắn không trong Chân kiếm tông bây giờ mà là sơn môn cũ, khi đó Chân kiếm tông còn rất cường thịnh.
Nhưng trước đó hắn lo tham ngộ Kiếm Thiên Địa đã.
***
Hạ Trấn Không ra khỏi phòng tu luyện, trùng hợp Tô Nguyệt Tịch cũng đi ra.
Hạ Trấn Không chào:
– Tô tiểu muội!
Tô Nguyệt Tịch chào lại:
– Hạ đại ca!
– Sở lão đệ còn đang tu luyện?
Hạ Trấn Không nhìn phòng tu luyện của Sở Mộ còn đóng kín chứng minh bên trong có người ở:
– Thiên tài như vậy mà chăm chỉ quá.
Bộ dạng Hạ Trấn Không rất cảm khái.
Sở Mộ còn tu luyện trong phòng thì Hạ Trấn Không, Tô Nguyệt Tịch sẽ không quấy rầy hắn.
Nơi này là địa bàn của Hạ Trấn Không, không người nào dám tùy ý đến phá rối nên Tô Nguyệt Tịch có thể hoạt động tự do.
Không lâu sau Tô Nguyệt Tịch chạy về phòng tu luyện. Hết cách, Lục Huy, Hứa Chiến bám dính nàng hiến ân cần, bọn họ là đệ tử của Hạ Trấn Không, Tô Nguyệt Tịch không muốn làm gã mất mặt nên đành chùn bước.
Tô Nguyệt Tịch về phòng tu luyện đóng cửa lại, Lục Huy, Hứa Chiến không thể vào trong, nàng được yên tĩnh tiếp tục nghiên cứu hắc ám thánh thể.
***
Kiếm Thiên Địa, bốn chữ bác đại tinh thâm không đủ để hình dung nó thâm ảo.
Chương 2212: Kiếm Thiên Địa
Sở Mộ đọc một lèo quy tắc chung không ngừng, cuối cùng phát hiện nội dung Kiếm Thiên Địa không quá nhiều, nhưng mỗi câu, mỗi chữ ẩn chứa ảo diệu rất tinh thâm, rất rộng lớn, kéo theo nhiều ghi chú vô cùng vô tận.
Sở Mộ đọc hết một lèo còn thèm thuồng, hắn vòng về xem lại từ đầu, bắt đầu từ chữ đầu tiên.
Phần đầu tiên của Kiếm Thiên Địa là quy tắc chung.
Quy tắc chung, tên như ý nghĩa, là điểm chính quan sát, viết đằng trước nhất. Đừng tưởng thứ này vô dụng, thật ra quy tắc chung là phần giới thiệu tốt nhất, nếu không xem kỹ, hiểu thấu nó thì sẽ không hiểu nội dung sau đó vì sẽ bị ngắt khúc.
Sở Mộ không bỏ qua một điểm nào, dù là một chữ trong quy tắc chung đều cần thiết để tham ngộ.
Sở Mộ đọc kỹ, cẩn thận tham ngộ, cảm giác mỗi chữ như một quyển điển tịch dày, có rất nhiều mối liên kết, mỗi câu gắn liền có thể ngộ sâu sắc hơn.
Sở Mộ mất hơn nửa ngày cẩn thận đọc hết quy tắc chung, số lượng chữ mới có vài trăm mà ngộ tính như hắn mất nửa ngày để đọc là biết thâm ảo cỡ nào.
Nếu giao cho người ngộ tính không bằng Sở Mộ tham ngộ không biết sẽ tốn bao lâu mới nhìn thấu môn đạo trong đó, ngộ ra điểm sơ sài.
Mười năm?
Hay trăm năm?
Thậm chí ngàn năm?truyện cõi âm
Sở Mộ chìm đắm trong đó không thể thoát ra, hắn cam nguyện sa vào, quên mất mọi thứ bên ngoài.
Càng tham ngộ, càng nghiên cứu, càng hiểu Kiếm Thiên Địa thâm ảo huyền diệu, khó thể tưởng tượng là loại người nào biên soạn ra được điển tịch không thể tả nổi này.
Không lẽ đúng là Kiếm Thần để lại sao?
Kiếm Thần là thần trong kiếm, thần của kiếm đạo, thần linh trên kiếm đạo, cường giả đỉnh cao nhất, tồn tại mạnh mẽ hơn Đại Đế vô số lần. Nếu Kiếm Thiên Địa thật sự là Kiếm Thần để lại thì sẽ khiến người nổi da gà da vịt, vô cùng kích động.
Thời gian trôi qua từng ngày, Sở Mộ nhiều lần tham ngộ quy tắc chung của Kiếm Thiên Địa. Đầu tiên là tham ngộ từng chữ từng chữ một rồi kết hợp mỗi chữ, tham ngộ từng câu, kết hợp mỗi câu, lặp đi lặp lại như thế. Sở Mộ không rõ mình tham ngộ tới lui bao nhiêu lần rồi, không biết đã qua bao lâu.
Hạ Trấn Không mấy lần tìm đến, Tô Nguyệt Tịch đi ra phòng tu luyện hai lần, mỗi lần đều thấy cửa phòng tu luyện của Sở Mộ đóng kín tức là hắn còn tu luyện.
Nửa tháng, từ lúc Sở Mộ vào phòng tu luyện đã qua nửa tháng mà vẫn không chút động tĩnh.
Sở Mộ đang tham ngộ chợt tinh thần dao động, có chút hoảng hốt không thể tập trung. Sở Mộ thoát khỏi trạng thái tham ngộ tập trung cao độ.
Sở Mộ lảo đảo suýt té, hắn thả lực lượng thần niệm ra nhìn mình, giật nảy mình.
Da khô nứt, mặt trắng bệch, má hóp, mắt vô hồn đầy tơ máu, bộ dạng cực kỳ mệt mỏi, đây là hắn sao?
Sở Mộ hiểu ngay do thời gian này ngày đêm không nghỉ cứ tham ngộ Kiếm Thiên Địa. Chẳng ngờ tham ngộ Kiếm Thiên Địa tiêu hao tinh thần dữ dội như thế, chính Sở Mộ cũng không biết. May mắn cuối cùng kịp phản ứng, nếu cứ tiếp tục không chừng hắn sẽ bị hao hết tinh thần, hậu quả rất nghiêm trọng.
Hiểu điều này rồi Sở Mộ không dám tham ngộ tiếp nữa, dù hắn rất muốn lại tham ngộ, xúc động muốn chết vì nó nhưng lý trí kiềm lại.
Sở Mộ nhắm mắt bài trừ hết thảy tạp niệm, tĩnh tâm ngưng thần tu luyện.
Sở Mộ phải phục hồi tinh thần bị hao tổn.
Lại qua ba ngày, nhưng Sở Mộ không hoàn toàn khỏe mạnh, bởi vì tiêu hao quá lớn, còn cần một chút thời gian khiến nó tự nhiên phục hồi. Sở Mộ chọn xuất quan.
Thấy Sở Mộ, Hạ Trấn Không biến sắc mặt quan tâm hỏi:
– Lão đệ sao vậy? Sao sắc mặt xấu vậy?
Tô Nguyệt Tịch lộ vẻ mặt quan tâm.
Sở Mộ cười nói:
– Không có gì, tham ngộ công pháp tiêu hao tinh thần quá độ, nghỉ ngươi mấy ngày là khỏe.
Bộ dạng Sở Mộ bây giờ đã khá hơn trước, chẳng qua sắc mặt hơi trắng. Nếu là bộ dạng lúc trước chắc sẽ hù sợ Hạ Trấn Không, Tô Nguyệt Tịch.
– Sở lão đệ, ta đã hiểu tại sao ngươi trẻ tuổi, tu vi không quá cao trong bạn đồng lứa nhưng thực lực kinh người đến thế.
Hạ Trấn Không vỗ vai Sở Mộ thấm thía nói:
– Nhưng tu luyện cũng nên giữ lúc căng lúc chùng, kết hợp vừa chơi vừa nghỉ, nếu cứ lo tu luyện suốt khiến thần kinh căng thẳng hoài thời gian dài sẽ gây ra vết thương không thể chữa lành.
Sở Mộ cười nói:
– Đa tạ Hạ đại ca quan tâm.
Sở Mộ không giải thích nhiều vì rất khó nói, cũng không cần, cứ nhận sự quan tâm của đối phương là được.
– Được rồi, Sở lão đệ nghỉ ngơi đi, phong cảnh của Đại Quang Minh sơn khá đẹp.
Hạ Trấn Không cười nói:
– Để Tô tiểu muội dẫn lão đệ đi dạo giải sầu đi.
Hạ Trấn Không tự bỏ đi.
Tô Nguyệt Tịch dẫn Sở Mộ đi ngắm cảnh Đại Quang Minh sơn, hai người tùy ý trò chuyện, bàn về kiếm đạo, kiếm pháp, giao lưu với nhau.
Chớp mắt qua vài ngày, Sở Mộ trừ tu luyện bình thường ra không tham ngộ Kiếm Thiên Địa nữa, hắn thả lỏng tinh thần, không tiêu hao mà lo ôn dưỡng nó.
***
***
Ninh Tử Thần tìm đến Sở Mộ, ngữ điệu bình thản, trực tiếp, thái độ kiên quyết:
– Sở huynh, hôm trước xem huynh và sư tôn của ta quyết đấu kiếm pháp đã có lĩnh ngộ, hơi tiến bộ, hy vọng Sở huynh chỉ ta một chút.
Sở Mộ nhìn Ninh Tử Thần, hắn có ấn tượng khá sâu về gã. So với hai đệ tử khác của Hạ Trấn Không, lúc trước gã có giới thiệu Ninh Tử Thần, hắn biết người này là đại đệ tử của gã, tu vi Niết Bàn đỉnh thất trọng thiên, tâm tính cứng cỏi khá tốt.
Giờ Sở Mộ nhìn kỹ, dùng thuật quan kiếm quan sát Ninh Tử Thần nghiêm túc.
Ánh mắt bình thản, có bao la rộng lớn của quang minh, trừ tính cách của Ninh Tử Thần ra còn vì tu luyện quang minh kiếm đạo mà ra.
Trong bình thản rộng lớn ẩn chứa cuồng bạo giấu rất sâu, như sấm sét chín tầng trời. Ninh Tử Thần là loại người không dễ dao động cảm xúc quá lớn nhưng nếu thật sự chọc giận gã thì sẽ phải nghênh đón lửa giận vô cùng cuồng bạo, như núi lửa tuôn trào.
Tóm lại Sở Mộ có ấn tượng không tệ với Ninh Tử Thần, tốt hơn Lục Huy, Hứa Chiến nhiều. Ninh Tử Thần không có sự nông cạn, bộp chộp của hai người.
Nếu Lục Huy, Hứa Chiến không đổi tính thì sau này dù tu vi tiến bộ cũng không thành cường giả, cường giả thật sự không chỉ có thực lực cường đại còn mạnh về tâm linh.
Ninh Tử Thần tự tìm đến cửa xin chỉ kiếm pháp, Sở Mộ động ý niệm, không từ chối.
Tục ngữ nói ba người đi đường sẽ có sư phụ ta trong đó.
Có lẽ từ kiếm pháp của Ninh Tử Thần cho Sở Mộ thu hoạch nào đó, dù không có thu hoạch ít nhất sắp xếp lại kiếm pháp của mình.
Sở Mộ đồng ý, đáy mắt Ninh Tử Thần lóe tia mừng rỡ. Sau khi tận mắt thấy kiếm pháp của Sở Mộ thì Ninh Tử Thần rất phục hắn về đạo kiếm đạo.