Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 411 [Chương 2053-2057]
❮ prevnext ❯Chương 2053: Khiêu chiến so tài Tôn Tọa
Từ trên xuống dưới tổng cộng một trăm Tôn Tọa. Từ mười một Tôn Tọa đến một trăm không có tên riêng, chỉ theo thứ tự gọi là Đệ Thập Nhất Tôn Tọa, Đệ Thập Nhị Tôn Tọa cứ thế đến Đệ Nhất Bách Tôn Tọa.
Bờ bên kia Hắc Thủy Hồ, dưới chân Bách Tôn Thần Sơn, một trăm kiếm đài trống trơn. Hai mươi thiên tài thẫn thờ lơ lửng giữa không trung sững sờ nhìn kiếm đài trống rỗng.
Bọn họ… bị loại.
Kích thích quá lớn, khiến người khó có thể chấp nhận. Dù bọn họ đều là thiên tài yêu nghiệt, tâm chí hơn xa Kiếm Giả bình thường nhưng gặp tình huống này khó thể bình tĩnh nỗi lòng.
Cực khổ vất vả đấu tranh để rồi cuối cùng bị đào thải, loại cảm giác này rất phức tạp, rất khó tả.
Thật lâu sau có người cười khổ lắc đầu, bất đắc dĩ chấp nhận sự thật này.
Trong hai mươi người bị loại có hai người là Thần Tử của Kiếm Thần điện, Thương Lôi và Phong Quá Hải. Hết cách, hai người ở hàng thứ ba.
Đã bị loại có ở lại cũng vô nghĩa, mọi người quay về.
Ba Đại Đế ở ven Hắc Thủy Hồ chợt lắc người biến mất, khi hiện hình đã ở đỉnh Bách Tôn Thần Sơn, trên một trăm Tôn Tọa nhìn xuống mọi người.
Lão nhân áo lục cười nói:
– Chúc mừng các vị vượt qua cuộc chiến bảng Thiên Thanh giai đoạn thứ ba, vào giai đoạn thứ bốn.
Thanh âm vang vọng trên bầu trời truyền vào tai mọi người:
– Giai đoạn thứ bốn cũng là giai đoạn cuối của cuộc chiến bảng Thiên Thanh.
Một trăm thiên tài yêu nghiệt tập trung tinh thần lắng nghe lời Thanh Túc Đại Đế nói.
Thanh Túc Đại Đế nói rõ quy tắc giai đoạn thứ bốn cho mọi người biết:
– Cuộc chiến giai đoạn thứ bốn là khiêu chiến Tôn Tọa. Từ Tôn Tọa của các vị thiên tài có thể khiêu chiến với người Tôn Tọa cao hơn. Từ Tôn Tọa thứ một trăm khiêu chiến, mỗi người chỉ có ba cơ hội khiêu chiến. Cơ hội hiếm có, mọi người hãy nắm chắc.
Khiêu chiến so tài Tôn Tọa!
Cuộc tranh cướp lần này sẽ quyết định thứ hạng cuối cùng trên bảng Thiên Thanh.
Nếu không giành nhau mà trực tiếp kết thúc thì hạng nhất bảng Thiên Thanh là Cổ Loạn Không.
Đúng vậy, chiến đấu trên Bách Tôn Thần Sơn người cách xa không thấy, nhưng trên bầu trời hiện ra danh sách màu xanh từ từ mở ra, lần lượt từ thấp đến cao hiện ra từng cái tên. Thứ hạng của Sở Mộ là mười tám, Cổ Loạn Không thì ở tít đầu bảng.
Người khác không cách nào trông thấy chiến đấu nhưng xem biến đổi thứ hạng trên bảng Thiên Thanh để biết tình huống.
Các trưởng lão Tổng Thần Điện bàn tán:
– Thần Tử thứ mười đang ở hạng mười tám.
– Đây mới chỉ bắt đầu, ta tin tưởng với năng lực của Thần Tử thứ mười có thể vào mười hạng dầu.
– Ba hạng đầu càng tốt.
– Ba hạng đầu khó lắm, tu vi của Thần Tử thứ mười quá thấp, nó là điểm yếu.
– Đúng rồi, tiếc thật. Tu vi hiện tại của Thần Tử thứ mười nếu thêm một trọng thiên là hy vọng vào ba hàng đầu càng lớn.
***
Sở Mộ là người thứ mười tám vượt qua Hắc Thủy Hồ, lấy Bách Tôn kiếm thứ mười tám, sau khi luyện hóa nó chiếm Tôn Tọa thứ mười tám.
Một trăm vị trí Tôn Tọa từ trên xuống dưới nhưng Tôn Tọa đặt ở hướng khác nhau quay thành vòng tròn bất quy tắc. Chính giữa là đất trống rất rộng, khối đất trống này là địa điểm chiến đấu của khiêu chiến so tài Tôn Tọa.
Thanh Túc Đại Đế dứt lời mọi người không nói chuyện, đánh giá người khác như đang so sánh thực lực của mình và người, tìm kiếm đối thủ.
Khiêu chiến thành công, người thắng chiếm Tôn Tọa của đối phương, Tôn Tọa của người thua không thay đổi.
Cổ Ngạo Không nửa nằm trên Tinh Không Tôn Tọa, bộ dạng lười biếng như đang ngủ. Tần Ngạo Tiên ngồi trên Thiên Khung Tôn Tọa tựa tiên nữ giáng trần. Dương Chiến Thiên ngồi ngay ngắn như bá vương.
Tô Nguyệt Tịch như ma nữ ngồi ở Đại Địa Tôn Tọa thứ mười, điên đảo chúng sinh. Ánh mắt Tô Nguyệt Tịch cực kỳ sắc bén nhìn mặt Sở Mộ hơi lâu, rồi ngước nhìn Tôn Tọa càng cao, cuối cùng ngừng lại ở Tần Ngạo Tiên.
Như cảm ứng ánh mắt của Tô Nguyệt Tịch, Tần Ngạo Tiên nhìn qua. Ánh mắt của Tần Ngạo Tiên xuất trần, lạnh nhạt thản nhiên, phong mang nội liễm. Ánh mắt hai nữ nhân giao nhau, tia điện vô hình bắn tung trong hư không, mọi người như nghe tiếng đì đùng, bị hấp dẫn chú ý.
Trong một trăm thiên tài không chỉ có Tần Ngạo Tiên, Tô Nguyệt Tịch là hai Kiếm Giả nữ giới, còn một số người khác, nhưng bắt mắt nhất là hai nàng.
Một người tựa tiên, một người như ma nữ, một người áo trắng, một người váy đen, trắng đen đối lập rõ ràng, xuất trần và quyến rũ không phân cao thấp.
Hai người là nữ nhân cực kỳ quyến rũ hấp dẫn ánh mắt đang đối lập nhau, hình ảnh thật mát mắt.
Ánh mắt hai người vô hình va chạm nhau rồi dời đi, xung đột không diễn ra như dự đoán.
Từ Đệ Nhất Bách Tôn Tọa bắt đầu khiêu chiến rồi lần lượt tăng lên, tránh cho nhiều người khiêu chiến dẫn đến hỗn loạn.
Mọi người chờ Đệ Nhất Bách Tôn Tọa phát khiêu chiến, không nóng nảy.
Mười phút sau, thiên tài Đệ Nhất Bách Tôn Tọa chọn mục tiêu.
Đệ Nhất Bách Tôn Tọa Tô Nhất Phàm lướt mắt qua mọi người nhìn chăm chú Đệ Cửu Thập Tôn Tọa, cao giọng nói:
– Ta khiêu chiến với Đệ Cửu Thập Tôn Tọa!
Thiên tài Đệ Cửu Thập Tôn Tọa Trình Ngộ Tâm lập tức đứng dậy, tràn đầy chiến ý:
– Chiến!
Tô Nhất Phàm và Trình Ngộ Tâm lắc người rời khỏi Tôn Tọa, đứng đối diện nhau trên đất trống chính giữa.
Không cần ngôn ngữ, tay cầm kiếm lóe sáng, thông thiên thánh kiếm nằm trong tay chém xuống. Kiếm khí khổng lồ xé gió rạch không khí vài trăm thước, cắt đứt mặt đất cứng rắn chém hướng đối phương.
Kiếm khí ra, dao động mãnh liệt xé rách không trung dẫn đến các cơn bão, cuồng phong thổi đến, tiếng rít nổi lên bốn phía.
Sau kiếm khí, Tô Nhất Phàm người kiếm hợp nhất hóa thân thành một luồng kiếm quang điều khiển thông thiên thánh kiếm trong tay như sao băng vụt qua chân trời đâm hướng Trình Ngộ Tâm.
Trình Ngộ Tâm không nhúc nhích, chân không di chuyển, mắt bắn ra tia sáng sắc bén vô biên, như hai thanh kiếm bén xuyên qua hư không từ xa tỏa định Tô Nhất Phàm. Trình Ngộ Tâm chậm rãi giơ thông thiên thánh kiếm lên rạch hư không, thân kiếm chảy xuôi quang chi phong mang như dòng nước, cuối cùng tụ lại ở mũi kiếm.
Trình Ngộ Tâm nhanh chóng giơ kiếm lên chém ra với tốc độ mắt thường khó thấy. Một giây trăm nhát kiếm, mỗi đường kiếm từ phần mũi kiếm bắn ra kiếm quang trăng khuyết to cỡ bàn tay, trong khoảnh khắc có trăm kiếm quang trăng khuyết to cỡ bàn tay xé gió, mỗi vầng trăng tỏa ánh sáng kim loại lạnh băng âm u.
Hàng trăm kiếm quang trăng khuyết xé gió rậm rạp phô thiên cái địa, nhanh đến tột đỉnh, như cắt nát hư không ra, dày đặc mạnh mẽ khiến người da đầu tê dại, khiến Tô Nhất Phàm lao nhanh vào Trình Ngộ Tâm biến sắc mặt. Tô Nhất Phàm vội thay đổi đường kiếm huơ trước mặt kín kẽ đánh nát từng đợt kiếm quang.
Chương 2054: Sở Mộ ra sân (Thượng)
Mỗi kiếm quang ẩn chứa lực lượng cường đại, mỗi đánh nát một kiếm quang là Tô Nhất Phàm bị ngăn cản một lần, tốc độ hơi giảm. Sau khi Tô Nhất Phàm đánh nát trăm kiếm quang trăng khuyết thì tốc độ giảm xuống đến thấp nhất. Tô Nhất Phàm dừng lại, vận khí, lực lượng lại bùng nổ, tốc độ trở lại. Trình Ngộ Tâm luân phiên công kích đã đánh tới nơi.
Kiếm quang thật lớn như sao băng nghiền nát chân không ập đến, nơi đi qua mặt đất bị xé một cái khe.
Trình Ngộ Tâm thừa dịp này thi triển kiếm pháp quen thuộc. Biểu tình Tô Nhất Phàm trầm trọng cũng thi triển kiếm pháp quen tay, vung kiếm lên. Mưa to đổ rào rào, mỗi giọt mưa như nặng ngàn cân đập xuống nền đất cứng dồn dập như tiếng trống.
Tô Nhất Phàm chỉ kiếm, mưa to đổi hướng rậm rạp bắn hướng kiếm quang sao băng, mỗi giọt nước mưa biến thành một thanh kiếm bén thế như chẻ tre.
Tô Nhất Phàm tinh thông nhất là thủy chi quy tắc, Trình Ngộ Tâm tinh thông nhất là quang chi quy tắc. Lực lượng khác nhau được hai người diễn dịch ra tinh diệu riêng, va chạm vào nhau.
Chín mươi tám yêu nghiệt thiên tài khác làm khán giả xem chiến đấu giữa hai yêu nghiệt thiên tài.
Cổ Loạn Không vẫn lười biếng mi mắt khép hờ rồi như nhắm hẳn, bộ dáng không cho là đúng nhưng lại xem rõ cuộc chiến của Tô Nhất Phàm và Trình Ngộ Tâm.
Thiên tài đều là người có cá tính, cá tính của mỗi người khác nhau. Thiên tài biểu hiện triệt để hơn người bình thường, vì bọn họ thường không quan tâm ánh mắt của người khác nhìn mình thế nào.truyện ma
Nên lúc này mỗi thiên tài tư thế ngồi khác nhau, biểu tình khác nhau, điều giống nhau ngồi xem trận chiến kịch liệt.
Bọn họ xem không phải thắng thua của cuộc chiến mà là thủ đoạn, thực lực của hai bên, học hỏi từ trong đó. Không có chỗ học tập cũng xem đối phương là kẻ địch giả tưởng, tưởng tượng nếu mình chiến đấu với đối phương thì ứng đối ra sao, phản kích thế nào, làm sao để đánh bại đối phương tốt hơn.
Sở Mộ một lòng nhiều việc, một là xem Tô Nhất Phàm như kẻ địch giả tưởng, hai là xem Trình Ngộ Tâm là kẻ địch giả tưởng, ba là hấp thu sở trường ưu thế của hai người đang chiến đấu, bốn là cố gắng hấp thu những sở trường ưu thế chuyển thành của mình.
Chiến đấu kịch liệt giữa các yêu nghiệt bình thường rất hiếm khi được thấy, chỉ có một cơ hội lần này.
Thực lực của yêu nghiệt thiên tài đúng là không không phải Kiếm Giả bình thường có thể so sánh. Thiên thú chiến đấu, nắm chắc thời cơ chiến đấu của bọn họ hơn xa Kiếm Giả bình thường. Trong tình huống lực lượng ngang nhau thì các yêu nghiệt thiên tài thường có thể dễ dàng đánh bại Kiếm Giả bình thường, không phải vì lực lượng của họ mạnh hơn mà vì bọn họ có thiên phú chiến đấu, nắm giữ lực lượng phát huy càng lâm li triệt để hơn.
Xem thiên tài yêu nghiệt chiến đấu không phải nhìn lực lượng của họ ra sao mà là cách họ nắm giữ nó, nắm bắt thời cơ chiến đấu, nắm giữ và ứng dụng các loại năng lực của mình.
Nước mềm dẻo, quang cực nhanh bày ra lâm li dưới kiếm của Tô Nhất Phàm và Trình Ngộ Tâm.
Ba Đại Đế ở trên trời quan sát, gật gù bình phẩm.
Một trăm hai mươi thiên tài yêu nghiệt vào cuộc chiến bảng Thiên Thanh giai đoạn thứ ba về mặt lý luận mỗi người đều có tiềm lực thành tựu Đại Đế, nhưng không có nghĩa là bọn họ cuối cùng chắc chắn sẽ thành Đại Đế.
Cực quang tứ phía, Trình Ngộ Tâm người kiếm hợp nhất hóa thành ánh sáng đánh bại Tô Nhất Phàm.
Tô Nhất Phàm thua, Trình Ngộ Tâm thắng, Tôn Tọa của hai người không có gì thay đổi.
Chiến đấu kịch liệt kết thúc, thiên tài Đệ Cửu Thập Cửu Tôn Tọa đứng dậy chọn đối thủ của mình là thiên tài Đệ Bát Thập Tam Tôn Tọa.
Lại chiến đấu kịch liệt, mọi người nhìn chằm chằm chìm đắm trong đó.
Trận này thiên tài Đệ Cửu Thập Cửu Tôn Tọa thắng đối thủ, thành công thăng lên Đệ Bát Thập Tam Tôn Tọa. Thiên ài Đệ Bát Thập Tam Tôn Tọa bị đánh bại thì rớt xuống Đệ Cửu Thập Cửu Tôn Tọa.
Bảng Thiên Thanh giai đoạn thứ bốn là cuộc tranh giành giai đoạn cuối, trực tiếp như thế đấy.
Trận này đấu xong, đổi Tôn Tọa xong trận chiến Tôn Tọa thứ ba tạm dừng mấy chục giây mới bắt đầu. Thiên tài Đệ Cửu Thập Bát Tôn Tọa mất chút thời gian chọn đối thủ của mình.
Đối thủ là thiên tài Đệ Bát Thập Cửu Tôn Tọa.
Chiến đấu tiếp theo chọn đối thủ số Tôn Tọa không cao hơn bản thân quá nhiều, chênh lệch tối đa là mười đến hai mươi Tôn Tọa, chiến đấu rất kịch liệt, trong phút chốc không cách nào phân thắng thua.
Một trăm thiên tài yêu nghiệt vào vòng tư đa số thực lực chênh lệch không quá rõ ràng, xếp hạng Tôn Tọa có phần ăn may.
Kiếm Giả thì vốn giỏi về tấn công, cực kỳ sắc bén, công kích không chỗ không ở. Từ mỗi góc độ xem như hai đối thủ thực lực ngang ngửa, không phân cao thấp trên dưới chiến đấu cực kỳ kịch liệt, nhưng sẽ không kéo dài bao lâu. Nếu bị một bên bắt giữ cơ hội thì thắng thua đã định ngay lập tức.
Sắc bén, phong mang của kiếm phô bày lâm li tại đây. Không gian trên đỉnh Bách Tôn Thần Sơn như bị cắt sợi.
Kiếm quang rực rỡ mà sắc bén, hoặc bá đạo cương liệt, hoặc quỷ dị âm nhu, phong cách khác nhau nhưng đều tinh tế tuyệt luân.
Đối chiến kiếm pháp cơ bản hay đối chiến bằng kiếm pháp sở trường của mình đều hấp dẫn chú ý, khiến người chìm đắm vào trong.
Các trận chiến kịch liệt, kiếm quang, kiếm ảnh còn sót lại trong không khí sau khi mỗi trận chiến kết thúc, chứng kiến chiến đấu kịch liệt.
Thời gian trôi qua từng ngày, địa điểm chiến đấu, không gian giữa trăm Tôn Tọa có quy tắc đặc biệt, những thiên tài thoải mái đánh nhau, có giết chết cũng sẽ sống lại trên Tôn Tọa. Dù chiến đấu đến kiệt sức, quay về Tôn Tọa là sẽ phục hồi tất cả lực lượng trong thời gian ngắn.
Tôn Tọa có thần lực không tin được, chẳng những khiến các thiên tài sống lại, khiến những thiên tài trong thời gian cực ngắn phục hồi tu vi, lực lượng còn có thần hiệu cho việc tu luyện, tham ngộ rõ rệt. Hơn nữa Tôn Tọa càng cao thì càng rõ ràng, như có lực lượng thần kỳ trong đó.
Trận chiến thứ ba mươi hai là thiên tài Đệ Lục Thập Bát Tôn Tọa phát động, lúc trước gã đã bị khiêu chiến, với thực lực cường đại đánh bại đối thủ giữ gìn Tôn Tọa của mình. Thiên tài này muốn vượt nhiều Tôn Tọa hơn, đánh bại đối thủ chiếm Tôn Tọa càng cao.
Nên thiên tài Trần Hạo Nhất Đệ Lục Thập Bát Tôn Tọa khiêu chiến thiên tài Đệ Nhị Thập Tứ Tôn Tọa, tên của thiên tài này là Quan Lâm.
Đệ nhất Thần Tử của Kiếm Thần điện, Quan Lâm.
Tu vi của Trần Hạo Nhất là Niết Bàn đỉnh nhị trọng thiên, tu vi của Quan Lâm cũng vậy, hai người tu vi ngang ngửa.
Trần Hạo Nhất đứng đối diện Quan Lâm, trong mắt tràn ngập thưởng thức và trắng trợn ái mộ:
– Xin làm quen, ta tên Trần Hạo Nhất.
Chương 2055: Sở Mộ ra sân (Hạ)
Có vẻ Trần Hạo Nhất vừa mắt Quan Lâm, rất có hứng thú với mỹ nữ anh tư hiên ngang này.
Biểu tình Quan Lâm bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên nói:
– Quan Lâm.
Trần Hạo Nhất tỏ rõ hảo cảm với Quan Lâm:
– Dù trận này thắng thua thế nào ta hy vọng sẽ thành bằng hữu của nàng.
Quan Lâm nói, kiếm nằm trong tay:
– Mời!
Trần Hạo Nhất mỉm cười, cầm kiếm, rất là lịch thiệp nhường Quan Lâm ra chiêu trước. Quan Lâm ra chiêu thì sắc mặt Trần Hạo Nhất thay đổi ngay.
Kiếm và kiếm pháp của Quan Lâm như kim qua thiết mã, vừa ra tay đã có ngàn vạn tiêu sát. Trần Hạo Nhất cảm giác mình như xuyên qua thời không, đặt mình vào chiến trường to lớn, cát vàng ngàn dặm, khói lửa sa mạc, vô số binh tương xung phong liều chết.
Trần Hạo Nhất như biến thành một phe binh sĩ, gã nhìn đằng trước thấy một thân hình yểu điệu mà thiết huyết, tay cầm trường kiếm tung hoành sa trường, như nữ chiến thần giáng lâm đánh đâu thắng đó, không ai đỡ nổi nhát kiếm.
Chiến ý dâng cao.
Mắt Trần Hạo Nhất bắn ra tia sáng, giơ kiếm xung phong, chiến đấu kịch liệt với Quan Lâm.
Sự thật chứng minh Quan Lâm giành được Tôn Tọa thứ hai mươi bốn không phải nhờ may mắn, Trần Hạo Nhất không bằng nàng. Sau một phen chiến đấu dữ dội thì Trần Hạo Nhất bị một nhát kiếm chém chết, thua cuộc.
Trần Hạo Nhất xuất hiện ở Đệ Lục Thập Bát Tôn Tọa, chắp tay khen Quan Lâm từ tận đáy lòng:
– Quan Thần Tử quả nhiên lợi hại, ta cam bái hạ phong.
Quan Lâm trả lời ngắn gọn:
– Quá khen.
Quan Lâm thắng, giữ gìn Đệ Nhị Thập Tứ Tôn Tọa.
Tiếp theo là Đệ Lục Thập Thất Tôn Tọa khiêu chiến, đối thủ là Đệ Ngũ Thập Tam Tôn Tọa, chiến đấu kịch liệt một phen rồi đánh bại đối thủ, thành công thăng lên Đệ Ngũ Thập Tam Tôn Tọa, đối thủ của gã rớt xuống Đệ Lục Thập Thất Tôn Tọa.
Từng trận chiến kịch liệt không ngừng diễn ra khiến người không kịp nhìn, quên hết tất chìm đắm trong đó đến say mê.
Chiến đấu không ngừng nghỉ, cuối cùng đến thiên tài Đệ Nhị Thập Thất Tôn Tọa.
Thiên tài Đệ Nhị Thập Thất Tôn Tọa là thanh niên có đôi mắt tím yêu dị lúc trước vì Tô Nguyệt Tịch mà muốn xử Sở Mộ.
Người này tên Tử Dị, cũng là truyền nhân của Đại Đế, gã ngưỡng mộ Tô Nguyệt Tịch nên thấy nàng vừa xuất hiện đã hỏi tên Sở Mộ làm gã chú ý đến hắn. Khi biết Sở Mộ là ai, Tử Dị đã tấn công hắn, muốn dạy hắn bài học.
Mắt Tử Dị lấp lóe tia sáng tím, tia sáng hơi yêu dị lướt qua mặt từng người, cuối cùng dừng lại trên mặt Sở Mộ, tỏa định hắn. Mắt Tử Dị lóe tia sáng yêu dị, khóe môi cong lên cười nhạt.
Tử Dị cao giọng nói:
– Ta muốn khiêu chiến Đệ Thập Bát Tôn Tọa!
Chiến ý xuyên qua hư không từ xa tỏa định Sở Mộ.
Thiên tài Đệ Thập Bát Tôn Tọa là Sở Mộ.
Sở Mộ không hề bất ngờ việc Tử Dị khiêu chiến, lúc cạnh tranh tốc độ là hắn biết ngay thanh niên mắt tím yêu dị chắc chắn sẽ kiếm chuyện với hắn, quả nhiên. Đây là cơ hội tốt, Tử Dị sao có thể bỏ qua.
Đánh bại hắn, chiếm Tôn Tọa của hắn chắc chắn là điều đối phương muốn làm nhất.
Nhưng Sở Mộ sẽ không cho đối phương vừa lòng đẹp ý.
Sở Mộ không từ chối khiêu chiến của Tử Dị, hắn rất tự tin vào thực lực của mình. Hơn nữa mỗi người có ba lần khiêu chiến, dù Sở Mộ thua vào tay Tử Dị thì hắn vẫn có thể khiêu chiến ba lần, thứ hạng sẽ không quá thấp.
Hai bóng người chợt lóe rời khỏi Tôn Tọa, đứng đối diện trong không gian chiến đấu chính giữa.
Tu vi của Sở Mộ là Niết Bàn đỉnh nhất trọng thiên, điều này rõ ràng, nhưng tu vi luyện thể thì khó cảm giác nên nhiều người không biết hắn trừ luyện khí là Niết Bàn đỉnh nhất trọng thiên ra còn có luyện thể đỉnh nhất trọng thiên.
So sánh thì tu vi của Tử Dị cao hơn, là luyện khí tam trọng thiên sơ kỳ. Nhưng Tử Dị chỉ là đơn tu luyện khí, không có tu vi luyện thể. Một số thiên tài đoán tu vi của Sở Mộ cách biệt Tử Dị rất lớn, không có hy vọng thắng.
Đám người Cổ Loạn Không, Tần Ngạo Tiên thì nghĩ khác, bọn họ cảm thấy thực lực của Sở Mộ sẽ không đơn giản như mặt ngoài. Sở Mộ có thể vượt qua Cổ Loạn Không xếp hạng nhất trên bảng Đăng Thiên trong Thiên Thanh Hư Giới thì thiên phú không giống bình thường, thiên phú chiến đấu cũng không đơn giản. Mặc dù tu vi không bằng Tử Dị nhưng chưa chắc thực lực của Sở Mộ thua gã, có lẽ sẽ là chiến đấu gay cấn hấp dẫn để xem.
Sở Mộ sắp đánh nhau, Tô Nguyệt Tịch, Luyện Hồng Vân, Dương Chiến Thiên, Tần Ngạo Tiên, Cổ Loạn Không đặc biệt chú ý, thái độ cũng nghiêm túc hơn. Bọn họ xem trọng Sở Mộ, muốn chính mắt thấy thủ đoạn của hắn.
Hai người đối diện từ xa, Tử Dị nhếch mép cười nhạt.
Tay Tử Dị cầm kiếm màu tím, lòng kiếm màu đen như có thể cắn nuốt tất cả tia sáng, tỏa ra âm lạnh khiến người run rẩy.
Tử Dị không nói nhiều, vung kiếm lên, vô số bóng kiếm chồng chất giao thác hóa thành kiếm quang rậm rạp vòng quanh, không chút nước tình xé gió chém vào Sở Mộ, muốn vô tình cắt vụn hắn ra.
Sở Mộ không sợ. Tử Dị tu luyện công pháp đúng là mạnh, đến Thần cấp, nhưng so với Tghần Hoang thì vẫn có chút chênh lệch. Hơn nữa Tử Dị không có tu vi luyện thể mà chỉ có luyện khí, tuy tu vi luyện khí thắng Sở Mộ nhưng trong đánh gần người thì lực lượng tuyệt đối của gã không hơn hẳn bao nhiêu. Có thể nói Tử Dị và hắn ngang ngửa nhau, không chiếm ưu thế.
Thiên Trảm kiếm nằm trong tay Sở Mộ, hắn lắc cổ tay, kiếm rung rung phát ra tiếng vù vù làm người da đầu tê dại như có vô số con ong bay bên người. Tiếng ù ù không ngừng truyền vào lỗ tai làm màng tai ngứa.
Thiên Trảm kiếm hóa thành vô số luồng sáng, Sở Mộ vung tay chém ra từng kiếm quang nhanh mà sắc bén vô cùng, như cắt nát hư không, chém tan kiếm ảnh của Tử Dị, còn đánh trả rất ngọt.
Mọi người nhìn chăm chú, xem xét kỹ, thận trọng hơn các trận chiến trước. Vì hai bên đánh nhau không chỉ thứ hạng Tôn Tọa cao, một người còn là hạng nhất bảng Đăng Thiên.
Tử Dị lạnh lùng nói:
– Ta sẽ cho ngươi kiến thức sự lợi hại của ta!
Giọng Tử Dị mơ hồ như trong khoảnh khắc vang lên từ bốn phương tám hướng, không chỗ không ở. Tử Dị lắc người, trước mắt Sở Mộ xuất hiện các tàn ảnh chồng chất khó phân biệt thật giả.
Các tàn ảnh từ bốn phương tám hướng kéo đến, mỗi ảo giác có kiếm quang âm lạnh lấp lóe mang theo sát khí sắc bén.
Có người kinh ngạc nói:
– Là huyễn chi quy tắc!
Huyễn chi quy tắc cũng là thiên địa lực lượng quy tắc, quy tắc khá hiếm, không dễ tham ngộ tu luyện được.
Tử Dị thi triển huyễn chi quy tắc, vô số tàn ảnh, ảo giác nổi lên bốn phía khó phân biệt thật giả.
Chương 2056: Tử Quang Ma Đồng
Vô số kiếm quang sắc bén, mỗi đường kiếm như đều là thứ thật, như tất cả đều là giả, nhưng sát khí sắc bén khiến Sở Mộ không dám coi thường.
Mắt thường khó phân biệt, lực lượng thần niệm quét qua cũng bị đánh lừa. Sở Mộ giật nảy mình, huyễn chi quy tắc thật kinh người.
Đúng là huyễn chi quy tắc của Tử Dị đến trình độ vô cùng cao sâu.
Giọng Tử Dị vang lên:
– Ngươi không thể nào đánh lại ta.
Dung nhập vào huyễn chi quy tắc khiến giọng Tử Dị càng mơ hồ hư ảo hơn, không chỗ không ở, có khắp mọi nơi.
Tầm mắt bị quấy nhiễu, lực lượng thần niệm cũng vậy. Sở Mộ dứt khoát nhắm mắt lại, thế giới trước mắt bị hắc ám bao phủ,
– Hắn nhắm mắt lại!?
– Hắn muốn làm cái gì?
Nhiều thiên tài trong lòng nảy ra thắc mắc sau khi nhìn Sở Mộ nhắm mắt lại.
Dù bọn họ là thiên tài, là yêu nghiệt nhưng trong chiến đấu con mắt có tác dụng rất lớn, mất đôi mắt trừ phi đặc biệt rèn luyện không thì thực lực sẽ bị ảnh hưởng rõ rệt.
Cổ Loạn Không nghiêm túc hơn, thân thể nửa nằm hơi chống dậy, lộ biểu tình hứng thú. Cổ Loạn Không muốn xem thử đối diện huyễn chi quy tắc của Tử Dị mà Sở Mộ nhắm mắt lại thì ứng đối kiểu gì.
Bọn họ không biết về kiếm thuật sư nên không rõ ràng ngũ cảnh kiếm thuật.
Thị kiếm khiến đôi mắt của Sở Mộ sắc bén hơn, thính kiếm khai thác tiềm năng lỗ tai, xúc kiếm tăng làn da nhạy cảm lên đến cực độ.
Cuối cùng ý kiếm thì huyền diệu khó giải thích, trước mắt Sở Mộ chưa có manh mối nhập môn.
Nhưng dùng để ứng đối huyễn chi quy tắc của Tử Dị thì kết hợp thính kiếm, xúc kiếm đã đủ.
Huyễn chi quy tắc chỉ là huyễn chi quy tắc, tuy Tử Dị tinh thâm huyễn chi quy tắc nhưng chưa đến trình độ lấy giả tráo thật, chưa đến cảnh giới biến đổi hư ảo và chân thật như nhau. Nên Sở Mộ nhắm mắt lại, thế giới trước mắt hắn thay đổi, gió thổi cỏ lay càng hiện rõ trong tai hắn.
Dùng đôi tai nghe thế giới càng rõ ràng hơn, dùng da lông toàn thân cảm nhận thế giới càng chân thật hơn.
Trong mắt người khác thì huyễn ảnh của Tử Dị rất nhiều, khó phân biệt người thật. Nhưng với thính kiếm, xúc kiếm của Sở Mộ, các huyễn ảnh Tử Dị biến mất chỉ còn lại một chân thật nhất với quỹ tích đường cong quỷ dị xông hướng hắn. Kiếm quang như ẩn như hiện, như ảo như thật, kiếm quang phun ra nuốt vào lập lòe rồi lại vô cùng sắc bén.
Mặt Tử Dị lộ nét nanh tranh, kiếm của gã sắp đâm trung Sở Mộ, từ sau lưng xuyên thủng trái tim.
Rất nhanh nụ cười nanh ác đông lại, khuôn mặt Tử Dị kinh ngạc. Một kiếm tất sát lại bị ngăn chặn, mũi kiếm đâm vào giữa một thanh kiếm, kiếm rung lên như giao long phập phồng, bộc phát ra lực lượng chấn động mạnh mẽ ập đến khiến kiếm của Tử Dị cong lại. Lực lượng chấn động cường đại xông vào bàn tay, xuyên qua cánh tay làm Tử Dị tê dại.
Cùng lúc đó, kiếm trước mặt Tử Dị biến thành kiếm quang mạnh mẽ bá liệt như muốn chặt đứt núi cao, khiến gã tái mặt vội thụt lùi.
Tử Dị né đòn phản kích của Sở Mộ rồi chuyển sang tấn công ngay. Tử Dị xếp hạng hai mươi mấy Tôn Tọa, thiên phú và thực lực đều không giống bình thường. Nếu lúc trước không phải đụng bình chướng không gian Cổ Loạn Không bày ra thì không chừng Tử Dị giành được Tôn Tọa hạng dưới hai mươi.
Đây là đối thủ thực lực cường đại.truyện Ma Tu audio
Sở Mộ không xem nhẹ Tử Dị, không dám coi thường hắn. Đối diện Tử Dị, hắn lấy ra thực lực thật sự.
Cuộc chiến tốc độ vượt qua Hắc Thủy Hồ Sở Mộ phản kích hoặc quấy nhiễu đối thủ toàn lĩnh ngộ lôi chi quy tắc. Lôi chi quy tắc của hắn đã đến đỉnh tỉ mỉ, sử dụng nhiều lần và xem thiên tài khác nắm giữ, ứng dụng lực lượng quy tắc khiến suy nghĩ của Sở Mộ càng rộng mở, ứng dụng càng tự nhiên hơn.
Huyễn chi quy tắc không tiếng động, biến ảo khó dò. Lôi chi quy tắc thì thanh thế rầm rộ, uy thế vô vàn.
Kiếm pháp của hai kiếm chémn vào nhau, đánh bằng kiếm pháp cơ bản, bằng kiếm pháp thiên cấp trung phẩm.
Tử Dị tu luyện kiếm pháp thiên cấp lấy huyễn chi quy tắc là chính, tên là kiếm pháp Đại Huyễn. Thi triển kiếm pháp Đại Huyễn thì vô số Đại Huyễn kiếm khí bắn ra, mỗi kiếm khí đều có cảm giác hư ảo mông lung, mơ hồ khó nắm bắt tràn ngập trong không khí xung quanh, khiến không gian này dần trở nên hư ảo như không có thật.
Đại Huyễn kiếm khí không có uy lực lớn, điểm nhấn của nó nằm ở huyễn, ẩn chứa lực lượng huyễn chi quy tắc khiến người sinh ra ảo giác, quấy nhiễu tinh thần.
Chiêu thứ nhất của kiếm pháp Đại Huyễn được thi triển, tầng tầng kiếm quang nổ tung, thế giới quanh thân Sở Mộ chợt thay đổi, biến thành thế giới đầy hương hoa chim hót, phong cảnh xinh đẹp khiến người chìm đắm vào lưu luyến quên về. Cảnh đẹp thế này nên sống trong đó cho đến tận cùng thiên địa.
Ý nghĩ mới dâng lên Sở Mộ đã thấy kỳ lạ, cảm giác này khiến người đánh mất lòng cầu tiến, chìm đắm trong cảnh đẹp, mài mòn tâm chí tinh thần, cuối cùng thành phế nhân.
Kiếm ý bùng nổ chém chặt, ảo cảnh vỡ nát. Sở Mộ thi triển Lôi Cực Phá Ngục, đánh trả lại mạnh mẽ.
Lôi quang dâng lên đầy trời, lửa thiêu cháy, đất khét ngàn dặm, khói bốc mù mịt.
Tu vi của Sở Mộ là Niết Bàn đỉnh nhất trọng thiên, các loại lực lượng thiên địa là đỉnh tỉ mỉ. Chiêu Lôi Cực Phá Ngục có uy lực cực kỳ mạnh mẽ, phản kích mãnh liệt khiến Tử Dị biến sắc mặt, người như bị sét đánh không ngừng hư kiếm đón đỡ.
Sở Mộ phản kích quá nhanh, rất kịch liệt, Tử Dị thoáng chốc bị thương nhẹ.
Tử Dị bị thương nhẹ nổi giận, mặt âm trầm:
– Ngươi làm ta bị thương!
Mắt Tử Dị bắn ra tia sáng tím đậm càng yêu dị hơn.
Tử Dị tức giận, gã muốn lấy hết thực lực ra, đôi mắt của gã khiến Sở Mộ e ngại.
Một thiên tài khá hiểu biết về Tử Dị cười nói:
– Tử Dị sắp thi triển bản lĩnh thật sự.
Thì ra lúc trước Tử Dị chiến đấu với Sở Mộ không phải bản lĩnh sở trường của gã.
Tia sáng tím từ đôi mắt Tử Dị càng sáng hơn, lập lòe như kiếm quang sắp bắn ra.
Giây sau đôi mắt Tử Dị như lrồi ra, bắn ra hai luồng sáng tím mộng ảo xuyên qua hư không, nhanh đến tột độ, vượt qua tốc độ phản ứng của Sở Mộ.
Trong khoảnh khắc hai luồng sáng màu tím đâm vào đôi mắt Sở Mộ, vào thế giới tinh thần. Sở Mộ phát động các loại kiếm ý chém giết nhưng phát hiện tất cả lực lượng không làm gì được, hai luồng sáng tím như sương khói, như hư như huyễn, không chạm vào được.
Đôi mắt của Tử Dị là trời sinh, tên là Tử Quang Ma Đồng, có lực lượng thần kỳ.
Ánh sáng tím tiến vào thế giới tinh thần bắt đầu chế tạo ảo giác, không tiếng động, Sở Mộ không có chút cảm giác nào, hắn như ở trong thế giới hoàn mỹ.
Chương 2057: Sự cường đại của mười yêu nghiệt hàng đầu (Thượng)
Phong cảnh vô cùng đẹp, non xanh nước biếc, hoa nở khắp nơi, muôn hồng nghìn tía. Có mỹ nhân mặc áo mỏng máu trong khóm hoa đẹp tựa tiên nữ, tràn đầy hấp dẫn.
Mọi thứ thật tự nhiên, tự nhiên đến nỗi khiến người tin đây là chân thật, tin tưởng nó là thật.
Sở Mộ ngắm nhìn, cảm thấy rất thoải mái, mắt mắt, lưu luyến quên về. Thứ này cao minh hơn kiếm pháp Đại Huyễn Tử Dị thi triển ra.
Bên ngoài, Tử Dị đâm kiếm, kiếm quang màu tím mộng ảo mê ly chứa phong mang đáng sợ xé rách tất cả, xuyên qua hết thảy, không gì cản nổi, muốn một kiếm ám sát Sở Mộ.
Mấy Thần Tử căng thẳng, vì Tử Dị đâm kiếm mà Sở Mộ đứng yên không nhúc nhích, như pho tượng.
Sở Mộ không biết tình hình bên ngoài, vì tinh thần của hắn vẫn chìm đắm trong người đẹp, cảnh đẹp.
– Đúng là rất đẹp, nhưng đều là giả.
Thế giới ảo thời gian có dài có ngắn, có thể một giây ngàn năm, có thể ngàn năm một giây. Ban đầu Sở Mộ bị mê hoặc, hắn muốn ở lại đây mãi mãi. Nhưng linh hồn của Sở Mộ mạnh hơn người khác, kiếm ý đến đỉnh giai thần cấp, sức đề kháng ảo giác cực mạnh. Đã bị kiếm pháp Đại Huyễn quấy nhiễu nên Sở Mộ có tính thích ứng nhất định, phản ứng lại kịp.
Ảo cảnh trước mắt tan vỡ, tiếc nuối trong mắt Sở Mộ biến mất, thay thế là lạnh băng.
Sở Mộ mở mắt ra, kiếm quang màu tím yêu dị đâm tới, đã gần sát giữa trán, định một kiếm xuyên thủng nghiền nát sọ hắn ra.
Kiếm quang này quá nhanh.
Sở Mộ bị đâm trúng, từ giữa trán xuyên thủng đầu. Nhiều người lộ vẻ tiếc thương. Mắt Cổ Loạn Không bắn ra tia sáng, dường như bất ngờ, gã ngồi thẳng dậy, phản ứng khác với người khác.
Thân thể Sở Mộ vỡ nát, biến mất trong kiếm quang màu tím yêu dị, xuất hiện ở gần đó. Một kiếm tất sát của Tử Dị chém hụt, gã lộ vẻ mặt kinh ngạc, trong khoảnh khắc gã cho rằng mình giết được Sở Mộ nhưng không ngờ bị hụt, bị hắn né tránh. Tử Dị rất kinh ngạc hắn làm sao tránh được, gã chỉ cảm giác lực lượng kỳ lạ dao động, chợt lóe một cái Sở Mộ đã thoát.
Cổ Loạn Không lại dựa vào lưng ghế, lười nhác nói:
– Không ngờ còn nắm giữ không gian lực lượng quy tắc.
Cổ Loạn Không tinh thông nhất là không gian lực lượng quy tắc, khi phát hiện Sở Mộ cũng nắm giữ không gian lực lượng quy tắc và đến đỉnh tỉ mỉ thì lòng rất ngạc nhiên, càng hứng thú với hắn hơn.
Tử Quang Ma Đồng là năng lực bẩm sinh của Tử Dị, người bị trúng đòn sẽ rơi vào ảo cảnh tốt đẹp khó thể thoát ra, cũng vì Tử Quang Ma Đồng nên gã mới có tạo nghệ tinh thâm trong đạo huyễn chi quy tắc.
Huyễn chi quy tắc và Tử Quang Ma Đồng là hai năng lực Tử Dị tự hào nhất.
Tử Dị tin tưởng dù là các yêu nghiệt ngồi trên Tôn Tọa mười hàng đầu khi đối diện Tử Quang Ma Đồng của gã cũng khó đỡ. Không ngờ Tử Quang Ma Đồng không đối phó Sở Mộ được, Tử Dị hoàn toàn không ngờ lực lượng linh hồn của Sở Mộ mạnh hơn gã rất nhiều.
Tử Quang Ma Đồng không làm gì Sở Mộ được nhưng Tử Dị không bỏ cuộc, gã lại thi triển kiếm pháp Đại Huyễn công kích Sở Mộ.
Nhưng đa số năng lực của Tử Dị dùng vào Tử Quang Ma Đồng, khi Tử Quang Ma Đồng mất hiệu lực thì những thực lực khác không quá mạnh.
Những thứ không mạnh chỉ là tương đối, so với Sở Mộ hơi kém chút, chiến đấu kịch liệt một phen rồi Tử Dị kích phát ra kiếm lực tam cấp. Sở Mộ sử dụng kiếm lực tam cấp áp chế Tử Dị từ từ, cuối cùng đánh bại gã.
Tử Dị bị đánh bại trong mắt tràn đầy không cam lòng.
Sở Mộ thắng, giữ gìn Tôn Tọa của mình. Tử Dị thua, không thể thăng cấp Tôn Tọa.
Trận chiến Tôn Tọa tiếp theo rất nhanh bắt đầu.
Thiên tài Đệ Nhị Thập Tôn Tọa đòi khiêu chiến, thiên tài này tên Tống Thiên Hoa, ánh mắt quét qua những người Tôn Tọa càng cao để tìm đối thủ.
Như Sở Mộ đã bị khiêu chiến thì Tống Thiên Hoa không thể khiêu chiến nữa.
Ánh mắt Tống Thiên Hoa từ từ quét qua hướng lên Tôn Tọa cao hơn, nhìn mặt yêu nghiệt mười Tôn Tọa hàng đầu. Xem ánh mắt Tống Thiên Hoa hình như muốn khiêu chiến yêu nghiệt mười hàng đầu, cho đến nay không ai nêu khiêu chiến với yêu nghiệt mười hàng dầu Tôn Tọa, mọi người thấy hưng phấn.
Cuối cùng Tống Thiên Hoa quyết định:
– Ta muốn khiêu chiến với…
Tống Thiên Hoa chậm rãi nói:
– Đệ Bát Tôn Tọa!
Yêu nghiệt Đệ Bát Tôn Tọa tên Phương Thiên Quỳnh, xem vẻ mặt khá hưng phấn:
– Như ngươi mong muốn.
Ngồi yên đã lâu xem từng trận chiến kịch liệt, đặc biệt một số thiên tài có thực lực làm Phương Thiên Quỳnh rất hứng thú, gã ngứa tay muốn đánh nhau.
Tống Thiên Hoa và Phương Thiên Quỳnh xuất hiện ở giữa sân, từ xa đối diện nhau, tay cầm thông thiên thánh kiếm, thân kiếm bắn ra phong mang.
Kiếm khí xẹt qua không trung!
Tống Thiên Hoa, Phương Thiên Quỳnh hành động, không công kích thăm dò mà trực tiếp thi triển chiêu thức kiếm pháp uy lực cường đại.
Vô số kiếm khí bắn ra, tiếng rít vang lên tám hướng. Bầu trời nhuộm sắc đỏ, không phải màu đỏ máu mà là lửa đỏ, nhiệt độ không khí tăng cao nhiều, như có thể trong một giây nung chảy bách luyện tinh cương thành nước thép.
Chiêu này là kiếm pháp Phương Thiên Quỳnh thi triển, có uy lực kinh người, bầu trời như bị đốt cháy, tất cả đều hóa thành tro tàn.
Tống Thiên Hoa giật nảy mình, vội vàng thi triển kiếm pháp mạnh mẽ. Tuyết bay đầy trời, phô thiên cái địa dâng lên. Tuyết lông ngỗng lất phất, nhiệt độ không khí giảm xuống, lạnh và nóng va chạm kêu xèo xèo, khói trắng mông lung bốc lên.
Lạnh vàn óng, tuyết bay và lửa trời liên tục va chạm.
Mọi người nhận ra thực lực của Tống Thiên Hoa và Phương Thiên Quỳnh ngang nhau, chiến đấu kịch liệt ngươi qua ta lại, phản kích né tránh phòng ngự hết sức gay cấn. Trong một chốc hai người khó chai cao thấp, khó đoán thắng thua.
Hai người thi triển kiếm pháp cơ bản hay kiếm pháp thiên cấp đều vô cùng tinh diệu, hơn nữa uy lực kinh người. Đám người nhìn xem chăm chú, Sở Mộ thì luôn nhìn kỹ, cẩn thận phân tích, thay thế bản thân vào.
Dần dần hai người đánh hăng máu thi triển các loại năng lực, băng tuyết bay đầy trời, lửa trời tứ giăng, còn kích phát ra kiếm lực tam cấp.
Sở Mộ nhận ra đám thiên tài yêu nghiệt mỗi người đều nắm giữ kiếm lực, thấp nhất cũng nhị cấp, nhiều người có tam cấp nhất. Còn về tứ cấp thì Sở Mộ cảm thấy trừ hắn ra vẫn còn người nắm giữ kiếm lực tứ cấp nhưng chưa biết là ai.
Với kiếm lực tam cấp tăng uy năng kiếm pháp gấp bốn lần, mỗi nhát kiếm có thể đánh nát không trung, nghiền áp mặt đất.
Thiên lôi địa hỏa, tuyết bay băng sương, không chỗ không ở, lực lượng va chạm khiến người giật mình.
Vẻ mặt Tống Thiên Hoa phấn chấn hào hứng nói:
– Nếu ngươi chỉ có bấy nhiêu thực lực thì ngươi sẽ thua.truyện đao tu audio