1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Tập 4 [ Chương 16 đến 20 ]

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Tập 4 [ Chương 16 đến 20 ]

❮ sau
tiếp ❯

Chương 16: Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn (1)

– Ngươi nghĩ hay quá nhỉ, chẳng lẽ ngươi không có nghe được Tiêu sư huynh nói. Nguyên vẹn Thanh Phong kiếm thuật là kiếm thuật trung giai. Đến lúc đó, trừ phi đối với kiếm phái có đầy đủ cống hiến, nếu không, không cách nào chọn học.

– Thanh Phong kiếm thuật thực sự thiếu thốn!

Trưởng lão trấn thủ Kiếm Các nhìn xem Sở Mộ giao cho hắn một tờ giấy có viết một chiêu kiếm, toàn thân bỗng nhiên chấn động. Trong mắt bắn ra tinh mang làm cho người ta sợ hãi, trên người hiện lên một cổ khí tức lợi hại kinh khủng, lại khiến cho Sở Mộ trước mắt tái đi, phảng phất toàn thân giống như bị xé nứt khó có thể thừa nhận, liên tiếp lui về phía sau, sắc mặt tái nhợt.

– Vâng, nguyên vẹn Thanh Phong kiếm thuật hẳn là một môn kiếm thuật trung giai.

Hít sâu một hơi, đè xuống khiếp sợ trong nội tâm. Sở Mộ nói, đồng thời nội tâm suy đoán, tu vi trưởng lão Kiếm Các đến cùng đạt tới cấp độ gì. Chỉ là tản mát ra một tia khí tức, lại để cho chính mình có cảm giác bị xé nứt. Vương Phong so với hắn thật giống như địa cùng thiên.

– Kiếm thuật trung giai….

Hai mắt Trưởng lão Kiếm Các nhắm lại, tựa hồ suy tính. Một hồi lâu mới mở ra. Hai mắt lợi hại:

– Đúng vậy, nguyên vẹn Thanh Phong kiếm thuật thật là một môn kiếm thuật trung giai, ngươi có quyết định tốt, muốn đem Thanh Phong Liễu Loạn cống hiến cho kiếm phái?

– Vâng.

– Ân, phi thường tốt, nhất thức Thanh Phong Liễu Loạn, lại để cho Thanh Phong kiếm thuật từ kiếm thuật hạ giai trở thành kiếm thuật trung giai. Ngươi đã cống hiến một môn kiếm thuật trung giai.

Trưởng lão Kiếm Các dùng ánh mắt tán thưởng đánh giá Sở Mộ, cười ha hả nói ra:

– Cống hiến một kiếm thuật hạ giai đạt được mười điểm cống hiến, kiếm thuật trung giai ngươi có thể đạt được 100 điểm cống hiến kiếm phái hoặc là chọn học một môn kiếm thuật trung giai, ngươi lựa chọn như thế nào?

– Đệ tử muốn điểm cống hiến.

– Lấy kiếm bài đệ tử ra đây.

Sở Mộ móc đệ tử bài từ trong lòng ra, là màu xám, biểu tượng đệ tử ngoại môn, có một ngón tay dài rộng, lệnh bài có ngoại hình là một thanh tiểu kiếm, thượng diện khắc Thanh Phong lưỡng cổ triện.

Trưởng lão Kiếm Các tiếp nhận kiếm bài, cầm kiếm bài đi vào phòng trong, chỉ chốc lát sau lại đi tới, trả kiếm bài lại cho Sở Mộ:

– Ngươi bây giờ có 100 điểm cống hiến, có thể đi nội vụ đường đổi lấy một ít đan dược trợ giúp tu luyện, gia tốc tu luyện, mau chóng đột phá, nhớ kỹ, đến lúc đó có thể báo tên tuổi ta.

– Đa tạ trường lão.

Sở Mộ thu hồi kiếm bài.

– Ta rất ngạc nhiên, Thanh Phong Liễu Loạn, hẳn là Tiêu Thiên Phong đạt được, hắn chưa có tới cống hiến, ngược lại cho ngươi cống hiến.

Trưởng lão Kiếm Các lưu chuyển hào quang đáy mắt, có bát quái hỏa thiêu đốt hừng hực.

– Trưởng lão, đây là đệ tử cùng với Tiêu sư huynh ước định, không thể nói tỉ mỉ, thỉnh trưởng lão tha thứ.

Sở Mộ thiếu chút nữa chảy ra mồ hôi lạnh, nói đơn giản.

– Vậy sao? Lần sau ta hỏi Tiêu Thiên Phong.

Trưởng lão Kiếm Các hồ nghi xem Sở Mộ, không có hỏi tới, lại để cho Sở Mộ buông lỏng một hơi:

– Đúng, Đúng, Thanh Phong kiếm thuật là kiếm thuật trung giai, dùng tu vi ngươi bây giờ, muốn luyện thành cũng rất khó khăn, ngươi có thể chọn học một môn hạ giai kiếm thuật.

Sở Mộ nghe xong, lập tức đáp ứng, có loại cơ hội này hắn làm sao có thể bỏ qua.

Sở Mộ lập tức tiến vào Kiếm Các tầng một chọn lựa Nhu Vân kiếm thuật, một môn kiếm thuật hạ giai để phòng thủ, bởi vì công kích đã có Phi Vân Kiếm Thuật và Thanh Phong kiếm thuật.

Ngay sau đó, Sở Mộ tìm được một môn thân pháp hạ giai nhanh chóng xem, cưỡng ép trí nhớ ghi lại toàn bộ trong óc. Thời gian một nén hương sau, Sở Mộ hoàn toàn nhớ kỹ môn thân pháp hạ giai này.

Nội vụ đường ở giữa khu vực đệ tử ngoại môn và khu vực đệ tử nội môn. Từ Kiếm Các bước nhanh đến nội vụ đường đại khái cần nửa canh giờ.

Nội vụ đường cũng không phải là tạp vụ đường có thể so sánh, diện tích Nội vụ đường gấp năm lần tạp vụ đường. Bên trong sắp đặt một gã đường chủ và bốn gã chấp sự. Đường chủ tọa trấn, bốn gã chấp sự phụ trách sự vụ bất đồng.

Sở Mộ đã đến lại để cho một gã chấp sự tiếp đãi hắn cảm thấy kinh ngạc. Không chỉ bởi vì thân phận hắn là đệ tử ngoại môn, đệ tử ngoại môn đến nội vụ đường rất ít ngẫu nhiên cũng có, chủ yếu nhất là tu vi hắn chỉ có Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn mà thôi.

Chấp sự hỏi ý đồ Sở Mộ đến, chuyển khởi tâm tư ý định tham ô nhưng lại cảm thấy dùng tu vi Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn có được điểm cống hiến đổi lấy đan dược có chút không thể tưởng tượng nổi. Tên chấp sự này bất động thanh sắc thăm dò vài câu.

Sở Mộ mặc dù có điểm kiếm si nhưng không ngốc. Thoáng cái nắm bắt tâm tư đối phương, cũng dùng ngữ khí lơ đãng nhắc tới Trưởng lão Kiếm Các. Quả nhiên tạo thành hiểu lầm cho đối phương, cho rằng Sở Mộ là thụ Trưởng lão Kiếm Các chiếu cố. Bởi vậy, bỏ đi ý niệm chiếm tiện nghi trong đầu, ngược lại nhiệt tâm một ít, không chút nào bởi vì tu vi Sở Mộ xa xa không bằng hắn mà xem thường.

– Bản kiếm phái có thể đổi lấy đan dược là Hạ phẩm, vị sư đệ này ý định đổi loại hình đan dược gì?

Văn chấp sự cười tủm tỉm hỏi thăm:

– Là chữa thương hay vẫn là gia tăng tu vi hay là mặt khác?

– Gia tăng tu vi.

Đối với đan dược, Sở Mộ lý giải cũng không phải nhiều.

– Đan dược Gia tăng tu vi có dưỡng khí hoàn, tụ khí hoàn, Luyện Khí hoàn và phá khí. Sư đệ không biết phân biệt được hay không? Vậy thì nghe ta nói tỉ mỉ.

Văn chấp sự cười tủm tỉm nói ra:

– Dưỡng khí hoàn, tựu là đan dược đê đẳng nhất thích hợp Kiếm Khí Cảnh vừa đến tam đoạn phục dụng, trợ giúp hàm dưỡng kiếm khí. Tụ khí hoàn tựu là tứ đoạn đến lục đoạn phục dụng, mà Luyện Khí hoàn tắc thì thích hợp thất đoạn bát đoạn phục dụng. Phá khí hoàn tắc thì thích hợp cửu đoạn phục dụng. Sư đệ tu vi là Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn, ta đề nghị đổi lấy tụ khí hoàn, mỗi một khỏa tụ khí hoàn hai mươi điểm cống hiến.

– Cần năm sáu khỏa tụ khí hoàn mới có thể từ tứ đoạn đột phá đến ngũ đoạn, nếu như muốn đến lục đoạn muốn thêm nữa…

Văn chấp sự bổ sung một câu.

– Ta có 100 điểm cống hiến, đổi năm khỏa tụ khí hoàn.

Hơi chút suy nghĩ, Sở Mộ nói.

– 100 điểm cống hiến!

Văn chấp sự miệng đại trương, hắn vốn là cảm thấy Sở Mộ có thể có hai ba mươi điểm cống hiến là không tệ, không nghĩ tới dĩ nhiên là 100. Nhưng lại nghĩ tới trưởng lão Kiếm Các, có lẽ 100 điểm cống hiến là Trưởng lão Kiếm Các phân cho hắn, khó tránh khỏi có chút hâm mộ.

– Sư đệ chờ chút đã.

Văn chấp sự cầm kiếm bài đệ tử của Sở Mộ đứng dậy đi vào trong phòng, không bao lâu lại đi ra. Trong tay nhiều ra một bình sứ nhỏ, tính cả kiếm bài đệ tử đưa cho Sở Mộ:

– Trong cái chai này có năm khỏa tụ khí hoàn, kiếm bài đệ tử 100 điểm cống hiến đã toàn bộ khấu trừ. Chúc sư đệ tu vi tiến nhanh, đến lúc đó cũng đừng quên sư huynh ta.

Chương 17: Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn (2)

– Đa tạ sư huynh.

Thu hồi kiếm, tiếp nhận bình sứ, lúc dao động thoáng một phát truyền ra thanh âm leng keng thùng thùng rất nhỏ lại để cho Sở Mộ thoáng cái chợt nghe ra bình sứ có năm nội đan.

– Có thể được trưởng lão Kiếm Các chiếu cố, vị sư đệ này thiên phú nhất định rất được.

Văn chấp sự nhìn xem bóng lưng Sở Mộ rời đi, âm thầm nói ra, nếu như hắn biết rõ thiên phú tu luyện Sở Mộ chỉ có cửu phẩm không biết cái cằm có thể rớt mất hay không.

…………

– Không biết hiệu quả tụ khí hoàn như thế nào? Ngày mai sẽ biết rõ.

Sở Mộ mang theo bình sứ, ly khai nội vụ đường, hướng phương hướng khu Bắc đệ tử ngoại môn bước đi.

Trở lại khu Bắc, Sở Mộ trở thành tiêu điểm, rất nhiều đệ tử ngoại môn đều nhìn trên người hắn, có hâm mộ có sùng bái không hề phục vân…vân, đủ loại sắc thái.

– Sở sư huynh, xin dạy ta kiếm thuật.

Một đệ tử Kiếm Khí Cảnh tứ đoạn đột nhiên vọt tới trước mặt Sở Mộ, khẩn cầu.

– Sở sư huynh, thỉnh chỉ điểm kiếm thuật cho ta.

– Sở sư huynh, thỉnh nhận lấy ta đi, ta nguyện ý đi theo làm tùy tùng phục thị sư huynh.

Một bộ phận đệ tử ngoại môn biểu hiện lại để cho Sở Mộ im lặng, dứt khoát cự tuyệt. Bản thân trở về nhà gỗ của mình rồi đóng cửa lại. Không có tu luyện, Sở Mộ sửa sang lại đủ loại thể ngộ trong lúc tu luyện những ngày gần đây cùng với hôm nay đối nghịch cùng Vương Phong lúc sinh ra trạng thái kỳ lạ.

Nhưng hiện tại Sở Mộ không cách nào trở lại trạng thái này.

– Hẳn là phải có đầy đủ áp lực ngoại giới mới được?

Sở Mộ không khỏi nghĩ nói.

Rất nhanh mặt trời lặn, đến nhà ăn hưởng dụng một chầu mỹ thực, Sở Mộ lập tức phản hồi nhà gỗ, một đêm đi qua.

Thời gian sáng sớm, Sở Mộ ly khai nhà gỗ tiến về trước sườn đồi nơi có vách đá dựng đứng, trước mặt hắn tràn ngập ánh sáng mặt trời.

Sở Mộ ngồi xếp bằng, tinh cương kiếm đặt tại trên hai chân, lấy ra bình sứ, mùi thuốc bay ra.

Sở Mộ đổ ra một khỏa tụ khí hoàn, là màu vàng nhạt, to như đậu nành nhỏ, tản mát ra mùi thuốc nhàn nhạt. Hắn ném vào trong miệng, chỉ để lại một cổ mùi thuốc nhàn nhạt bồi hồi trong miệng. Tụ khí hoàn cũng đã hóa thành một dòng nước ấm theo yết hầu nhanh chóng chảy xuống.

Lúc này Sở Mộ dựa theo bí quyết tầng bốn Dưỡng Nguyên Kiếm Khí tu luyện.

Trong đan điền một đám kiếm khí được điều động ra, nhanh chóng vận chuyển, mà tụ khí hoàn hóa thành dòng nước ấm tiến vào trong cơ thể tản ra chảy về bốn phía.

Những nơi Kiếm khí đi qua liên tục thu nạp dòng nước ấm, theo kiếm khí lưu chuyển trong quá trình lưu chuyển bị đồng hóa làm kiếm khí.

Vận chuyển hai tiểu chu thiên, dòng nước ấm tụ khí hoàn hoàn toàn bị đồng hóa làm kiếm khí, lần thứ hai hồi trở lại trong Đan Điền. Trong đan điền kiếm khí lớn mạnh một tia.

– Tứ đoạn trung kỳ! Tốt, ta rốt cục đột phá đến tứ đoạn trung kỳ, không ngừng cố gắng, tranh thủ hôm nay đột phá đến ngũ đoạn.

Sở Mộ mừng rỡ, vội vàng lấy ra hai khỏa tụ khí hoàn ném vào trong miệng, dòng nước ấm càng mạnh hơn nữa.

Tiếp tục tu luyện không bao lâu, hai khỏa tụ khí hoàn cũng bị hấp thu không còn, đồng hóa làm kiếm khí. Kiếm khí lại lớn mạnh một tia, tứ đoạn hậu kỳ.

Lại đổ ra hai khỏa tụ khí hoàn ném vào trong miệng, Sở Mộ tiếp tục tu luyện.

Mười tiểu chu thiên, rốt cục vận chuyển hoàn tất, hôm nay tu luyện kiếm khí cũng chấm dứt, tổng cộng tiêu hao năm khỏa tụ khí hoàn. Hiệu quả cũng rất rõ ràng, trong đan điền kiếm khí rõ ràng lớn mạnh không ít, Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn sơ kỳ.

– Kiếm khí Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn so với kiếm khí tứ đoạn càng tinh thuần hai phần, tổng sản lượng gia tăng năm thành tả hữu.

Sở Mộ âm thầm nói ra, bay vọt rút kiếm, khởi luyện Cơ Sở Kiếm Thuật Phi Vân Kiếm Thuật và Thanh Phong kiếm thuật.

– Lúc thi triển Thanh Phong Tuyệt Sát khi còn ở tứ đoạn, kiếm khí tiêu hao không còn, mà bây giờ thi triển Thanh Phong Tuyệt Sát uy lực có tăng lên rất nhỏ, hơn nữa kiếm khí còn lại còn có thể thi triển một lần Thanh Phong Phất Diện và Thanh Phong Liễu Loạn về sau vẫn còn thừa lại một ít.

Hiển nhiên tứ đoạn đến ngũ đoạn kiếm khí khác biệt là phi thường rõ ràng.

Kiếm khí khôi phục, Sở Mộ liền tu luyện Nhu Vân kiếm thuật. Nhu Vân kiếm thuật chỉ có ngũ thức, bốn thức trước vẫn là vô danh, thức thứ năm gọi là Nhu Vân Tam Chuyển. Lúc thi triển liền có một đám mây chuyển động mềm mại ba lượt, chỉ cần đem công kích nhét vào trong đó sẽ ba lượt chuyển động không ngừng của Nhu Vân mà suy yếu.

Bất quá có thể hóa giải toàn bộ công kích cấp thấp, ba thành công kích trung giai.

Mặt khác Sở Mộ ghi nhớ thân pháp cấp thấp gọi là Tuỳ Phong Bãi Liễu, chú ý tư thái nhẹ nhàng linh hoạt như là cành liễu, biến ảo vô thường.

Chỉ dùng một ngày Sở Mộ cơ bản luyện thành, ngày hôm sau tiếp tục tu luyện. Nhưng bởi vì tụ khí hoàn đã tiêu hao không còn, kiếm khí cũng không có gì tăng trưởng, chỉ là vững chắc tại ngũ đoạn sơ kỳ. Về phần Nhu Vân kiếm thuật và Tuỳ Phong Bãi Liễu thân pháp tắc thì đại thành.

– Ta vận chuyển hai tiểu chu thiên liền có thể đủ hoàn toàn hấp thu một khỏa tụ khí hoàn. Mười tiểu chu thiên, đúng lúc là năm khỏa tụ khí hoàn thì đột phá cảnh giới. Không biết đệ tử khác hiệu suất hấp thu như thế nào? Dựa theo tình huống bình thường, nếu như mỗi ngày chỉ có thể vận chuyển bốn tiểu chu thiên, như vậy hấp thu năm khỏa tụ khí hoàn cần ba ngày thời gian. Bất quá, cống hiến một môn kiếm thuật trung giai mới có thể đạt được 100 điểm cống hiến. Giá trị tụ khí hoàn này thật đúng là đắt đỏ. Người bình thường căn bản là khó có thể lấy tới.

Sở Mộ âm thầm nghĩ.

– Đan dược phụ trợ hiệu quả đối với tu luyện quả nhiên phi thường kinh người, tin tưởng nếu có đầy đủ điểm cống hiến, đổi lấy đầy đủ đan dược, ta nhất định có thể trong thời gian ngắn đột phá đến Kiếm Khí Cảnh thất đoạn.

– Hôm nay, ta đến Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn sơ kỳ, Phi Vân Kiếm Thuật, Nhu Vân kiếm thuật, Thanh Phong kiếm thuật đại thành, Toái Loạn Bộ và Tuỳ Phong Bãi Liễu thân pháp đại thành. Nhưng trong thời gian ngắn khó có thể tăng lên.

Sở Mộ lầm bầm lầu bầu nói ra:

– Kiếm thuật là thuật giết chóc, thời điểm ra ngoài trải qua sinh tử mới có thể thấy được cấp độ kiếm thuật ảo diệu càng sâu.

Tại nhà ăn hưởng thụ một chầu mỹ thực, lại chuẩn bị tốt lương khô thịt khô mười ngày. Ba thanh tinh cương kiếm với tư cách đồ dự bị mang trên lưng. Mặt khác Sở Mộ nắm lấy một bả tinh cương kiếm ly khai nhà gỗ dưới ánh mắt sùng bái hiếu kỳ của một ít đệ tử ngoại môn. Sở Mộ chuẩn bị tiến về tạp vụ đường, trước đăng ký ra ngoài lịch lãm rèn luyện.

Chỉ là mới đi ra vài bước liền cảm giác được hai cổ khí tức lăng lệ ác liệt giống như kiểu lưỡi kiếm sắc bén ra khỏi vỏ xâm nhập mà đến, toàn thân nhóm đệ tử ngoại môn không tự chủ được run lên, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo, làn da đau nhức.

Chỉ thấy hai nam nữ trẻ tuổi áo dài màu xanh bước đi tới, lưng đeo trường kiếm, sắc mặt lãnh đạm, giữa lông mày ẩn chứa một tia ngạo nghễ cao cao tại thượng.

Chương 18: Vương Phong thiếu chút nữa thổ huyết

– Sở Mộ ở nơi nào?

Nữ đệ tử giương cái cằm lên, thanh âm lãnh ngạo nói, cũng không có hỏi thăm bất luận kẻ nào, nhưng ánh mắt nàng lại đảo qua rơi vào rơi vào Sở Mộ, mang theo một tia bức bách.

– Hai vị tìm ta có chuyện gì?

Sở Mộ bất từ bất tật (*không chậm không nhanh) nói, trong nội tâm rất buồn bực, gần đây như thế nào động một chút lại có đệ tử nội môn đến tìm hắn.

– Ngươi tựu là Sở Mộ!

Nam đệ tử mắt lộ ra tinh mang giống như hai đạo kiếm quang kích xạ mà ra, rơi vào Sở Mộ. Sở Mộ lại không chút sứt mẻ:

– Có chút bổn sự, chúng ta là đệ tử Chấp Pháp đường, tìm ngươi là muốn điều tra một sự tình. Hiện tại theo chúng ta hồi trở lại Chấp Pháp đường gặp trưởng lão Chấp pháp.

Nói xong nam đệ tử nhẹ nhàng vung thoáng một phát ống tay áo, chỉ thấy ống tay áo ống lên, lên, có thêu đồ án song kiếm giao nhau màu bạc.

Thoáng tưởng tượng, Sở Mộ cảm thấy việc này khả năng và Vương Lỗi có quan hệ:

– Hai vị sư huynh sư tỷ thỉnh dẫn đường a.

– Hừ!

Nữ đệ tử chấp pháp hừ lạnh một tiếng, đối với Sở Mộ rất bất mãn. Phải biết rằng, đệ tử chấp pháp ít nhất đều có tu vi Kiếm Khí Cảnh bát đoạn. Hơn nữa, địa vị ẩn ẩn phía trên đệ tử nội môn bình thường. Sở Mộ chẳng qua là một đệ tử ngoại môn, chứng kiến bọn hắn không có nịnh bợ cũng không tính, vậy mà thần sắc bình thản, quả thực là không đưa bọn chúng để vào mắt.

– Đi thôi.

Nam đệ tử mỉm cười, quay người rời đi, Sở Mộ đuổi theo.

– Cái này thực thảm, bị Chấp Pháp đường mang đi, Sở Mộ nhất định là chịu lấy trừng phạt.

– Ta đoán, khẳng định có quan hệ sự tình Vương Lỗi. Dù sao cắt đứt gân tay không là chuyện nhỏ.

– Theo ta suy đoán, khẳng định lại cùng sư huynh Vương Phong có quan hệ. Vương Phong ngày đó muốn giết Sở Mộ bị Sư huynh Tiêu Thiên Phong ngăn cản, nhưng đối với Sở Mộ ghi hận trong lòng. Tựu muốn thông qua những phương pháp khác để đối phó Sở Mộ, nói không chừng lúc này đây tựu là sư huynh Vương Phong bẩm báo Chấp Pháp đường đi.

– Thế nhưng mà ta nghe nói nghe nói Chấp Pháp đường kiếm phái chúng ta phi thường công chính ah.

– Công chính cũng muốn phân đối tượng.

Nữ đệ tử chấp pháp tốc độ thật nhanh, hình như là cố ý muốn cho Sở Mộ khó có thể đuổi kịp, mà nam chấp pháp đệ tử tựa hồ biết rõ cách nghĩ của nàng, chỉ là cười khổ một tiếng. Bản thân hơi chút phóng chậm tốc độ một chút tránh cho Sở Mộ theo không kịp.

Sở Mộ không nói một lời, điều hòa khí tức, bước nhanh đi phía trước, bộ pháp hắn nhìn như mất trật tự, tần suất cũng rất cao, tốc độ rất nhanh, đúng là đem Toái Loạn Bộ vận dụng đến bình thường chạy đi cũng không có rơi xuống hạ phong.

Điểm này lại để cho nam đệ tử chấp pháp nho nhỏ kinh ngạc một bả.

– Sở sư đệ, đợi đến Chấp Pháp đường, trưởng lão Chấp pháp hỏi cái gì, sư đệ tựu đáp cái gì trưởng lão tự nhiên sẽ có công chính phán đoán.

Nam đệ tử chấp pháp đột nhiên nói ra.

– Đa tạ sư huynh nhắc nhở.

Sở Mộ nghe vậy hơi sững sờ, chợt nói ra, mà nữ đệ tử chấp pháp lần nữa hừ lạnh một tiếng, tựa hồ tỏ vẻ chính mình bất mãn.

Chấp Pháp đường, đã rời xa khu vực đệ tử ngoại môn, cùng khu vực đệ tử nội môn đặt song song tại hai bên trái phải Thanh Phong đại điện.

Bên ngoài Chấp Pháp đường là một con đường toái thạch, đại môn đỏ mở rộng ra, tả hữu có đồ án một thanh kiếm, đồ án khép lại tựu là song kiếm giao nhau. Sau khi tiến vào là một mảnh sân nhỏ mấy trăm mét, đá xanh phủ lên tứ phương, trong sân còn có một tòa cung điện, đại môn cung điện hai bên trái phải đứng hai pho tượng một người cao to đều cầm song kiếm giao nhau. Bảng hiệu bên trên Đại môn càng là có ba đại chữ đỏ tươi thoăn thoắt, càng ẩn chứa một tia mũi nhọn nghiêm khắc: Chấp Pháp đường.

Sở Mộ theo hai đệ tử chấp pháp đi vào Chấp Pháp đường, cả Chấp Pháp đường bố trí có điểm giống nha môn, một bình phong trầm trọng cực lớn, bên trên bình phong treo một bảng hiệu, bên trên ghi hai chữ: công chính, khí thế bức người màu đỏ như máu.

Dưới tấm bảng, thì là một cái ghế và một cái bàn lớn. Trên mặt ghế ngồi một người, là một lão giả hơn sáu mươi tuổi, sắc mặt nghiêm trang, mũi rộng miệng vuông, hai mắt nhắm nghiền, ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt lên mặt bàn, áo dài màu đen. Trên người có một cỗ khí tức nghiêm nghị, giống như là một toà núi cao đứng sừng sững từ cổ chí kim.

Ánh mắt Sở Mộ vốn là rơi vào trên người lão giả, chỉ cảm thấy một cổ khí thế làm hắn hít thở không thông, trầm trọng như núi tựa hồ muốn nghiền áp mà đến, làm cho Sở Mộ kinh hãi, âm thầm suy đoán tu vi lão giả.

– Bẩm trưởng lão, đệ tử ngoại môn Sở Mộ đã được đưa đến.

Nam đệ tử chấp pháp thần sắc nghiêm túc, trong mắt không che dấu được sùng bái tôn kính chắp tay trầm giọng nói ra.

Thoáng chốc, hai mắt lão giả chậm rãi mở ra, một đôi mắt hắc bạch phân minh, phảng phất thấm nhuần hết thảy vô căn cứ, bỏ qua khoảng cách rơi vào trên mặt Sở Mộ, một cổ Hạo Nhiên Chính Khí như cuồng phong đập vào mặt Sở Mộ.

Nếu là người nhát gan hoặc là chột dạ dưới ánh mắt chính khí nghiêm nghị nhất định muốn tránh lui bối rối thậm chí tay chân như nhũn ra. Nhưng Sở Mộ không nhát gan cũng không chột dạ, thần sắc không thay đổi, chưa từng lui về phía sau một bước.

– Đệ tử ngoại môn Sở Mộ, ngươi trọng thương đệ tử ngoại môn Vương Trường Vương Nghĩa, cắt đứt gân tay đệ tử ngoại môn Vương Lỗi, việc này ngươi có thể thừa nhận!

Trưởng lão Chấp pháp mở miệng, trầm bồng du dương trung khí mười phần, thanh âm giống như chuông lớn gõ vang, rầm rộ, chính khí bức người, chữ chữ chui vào trong tai Sở Mộ, nếu là tâm trí không kiên nhất định muốn thất kinh.

– Đệ tử thừa nhận.

Sở Mộ chắp tay hành lễ, lạnh nhạt trả lời.

– Nói ra lý do?

Trưởng lão Chấp pháp lần nữa nói ra.

– Đê tử cùng với Vương gia Vương Lân…..

Sở Mộ bất từ bất tật (*không chậm không nhanh), ngữ khí thong dong đem sự tình lúc đầu đơn giản nhưng không mất trọng điểm nói rõ một lần:

– Trưởng lão Chấp pháp, đệ tử ra tay đúng là bị động, cũng không phải là đệ tử chủ động tìm sự tình, thỉnh trưởng lão minh giám.

– Còn có nhân chứng?

Ngữ khí trưởng lão Chấp pháp y nguyên chính khí.

– Chấp sự Tạp vụ đường Nghiêm Khoan cùng đệ tử nội môn Sư huynh Tiêu Thiên Phong đều tận mắt nhìn thấy, phần đông đệ tử ngoại môn cũng biết là Vương Lỗi chủ động tìm sự tình.

Sở Mộ không kiêu ngạo không siểm nịnh.

– Lục Tuyết, triệu Vương Phong, Nghiêm Khoan, Tiêu Thiên Phong đến Chấp Pháp đường.

Trưởng lão Chấp pháp phân phó nói:

– Ngôn Lăng, ngươi đến khu vực đệ tử ngoại môn điều tra nghe ngóng việc này.

– Vâng, trưởng lão.

Nam nữ đệ tử chấp pháp lúc này quay người rời đi, chỉ còn lại có Sở Mộ đối mặt trưởng lão Chấp pháp, mà trưởng lão Chấp pháp lần nữa hai mắt nhắm lại, không nói một lời, cả Chấp Pháp đường khí tức thập phần áp lực.

Sở Mộ vẫn không nhúc nhích đứng đấy, mạch suy nghĩ rõ ràng, không bị ảnh hưởng.

– Xem ra, việc này là cùng Vương Phong có quan hệ.

Chương 19: Ta ở nội môn chờ ngươi

Sở Mộ âm thầm nghĩ tới:

– Bất quá, trưởng lão Chấp pháp một thân chính khí, có lẽ không phụ lòng hai chữ công chính.

Một thời gian ngắn về sau, Lục Tuyết phản hồi, đồng thời còn có ba người Vương Phong, Tiêu Thiên Phong và Nghiêm Khoan. Vương Phong ánh mắt dừng một cái trên mặt Sở Mộ, tàn nhẫn oán độc, mà Tiêu Thiên Phong chỉ hơi hơi gật gật đầu, Nghiêm Khoan thì là đối với Sở Mộ cười cười.

– Bái kiến trưởng lão Chấp pháp.

Ba người ngay ngắn hướng trưởng lão Chấp pháp hành lễ.

– Tiêu Thiên Phong, Nghiêm Khoan, hai người các ngươi có bằng lòng hay không vì đệ tử ngoại môn Sở Mộ làm chứng?

Trưởng lão Chấp pháp hỏi.

– Đệ tử nguyện ý.

Tiêu Thiên Phong và Nghiêm Khoan không có nói dối, lại để cho Sở Mộ có chút cảm động.

– Đệ tử ngoại môn Sở Mộ cùng Vương Trường Vương Nghĩa Vương Lỗi xung đột, ngày đó các ngươi có thể tận mắt nhìn thấy. Nếu có tận mắt nhìn thấy, nói rõ chi tiết.

Trưởng lão Chấp pháp nói.

Lời nói Tiêu Thiên Phong không nhiều lắm, vài câu tỏ rõ, mà Nghiêm Khoan lời nói khá nhiều nhưng nói được sinh động giống như tình cảnh ngày đó lại hiện ra. Trên trán Vương Phong gân xanh lồi ra, nhưng lại không thể nhảy lên, không chỉ có oán hận Sở Mộ, càng là hận Tiêu Thiên Phong cùng Nghiêm Khoan.

Thời điểm lúc này, Ngôn Lăng trở lại, tiến đến.

– Bẩm trưởng lão, trải qua đệ tử điều tra nghe ngóng, sự thật cùng lời đệ tử ngoại môn Sở Mộ nhất trí.

Ngôn Lăng nói.

– Đã tra ra manh mối, bản trưởng lão làm ra phán quyết.

Ánh mắt trưởng lão Chấp pháp nhìn Vương Phong cùng Sở Mộ.

– Đệ tử ngoại môn Vương Lỗi, làm nhiều việc ác, đệ tử ngoại môn Vương Trường Vương Nghĩa ỷ thế hiếp người, bị thương bị phế, gieo gió gặt bão. Từ nay về sau trục xuất ba người bọn họ khỏi bổn phái. Đệ tử nội môn Vương Phong….

Trong lòng Vương Phong thầm hận, gặp ánh mắt trưởng lão Chấp pháp rơi vào trên người hắn, liền vội cúi đầu chắp tay:

– Có đệ tử.

– Ngươi thân là huynh trưởng Vương Lỗi, thân là nội môn sư huynh, quản giáo không nghiêm, càng không có làm gương tốt, bản trưởng lão phạt ngươi đến Lệ Phong Nhai suy nghĩ qua ba ngày, ngươi có phục không.

Trưởng lão Chấp pháp nói.

– Đệ tử phục.

Hàm răng Vương Phong đều muốn cắn nát, ống tay áo che lấp gân xanh cánh tay nhô lên.

– Đệ tử ngoại môn Sở Mộ, ra tay quá nặng, nhưng niệm tình ngươi vì tự bảo vệ mình, lần này không trừng phạt ngươi, nhưng ngươi nhớ kỹ, không được ỷ thế hiếp người không được cầm cường lăng yếu, nếu không bản trưởng lão biết rõ nhẹ thì Lệ Phong Nhai suy nghĩ qua, nặng thì trục xuất bổn phái, có thể nhớ kỹ!

Trưởng lão Chấp pháp nói.

– Đệ tử ghi nhớ.

Sở Mộ nói.

– Tốt, phán quyết xong, các ngươi thối lui xuống.

Trưởng lão Chấp pháp hạ lệnh trục khách.

Mọi người lần nữa chắp tay hành lễ, liên tục rời khỏi Chấp Pháp đường.

– Sở Mộ…..

Vương Phong cắn răng nói.

Vương Lỗi và Vương Trường Vương Nghĩa bị trục xuất kiếm phái, đây là sự tình trong dự liệu, Vương Phong cũng không có cảm thấy khổ sở, dù sao Vương Trường Vương Nghĩa chỉ là chó săn, không được hắn coi trọng. Mà Vương Lỗi gân tay bị, trừ phi có thiên tài dị bảo nếu không về sau không cách nào luyện kiếm, ở lại bên trong kiếm phái trừ bị cười nhạo không có bất kỳ chỗ tốt nào, còn không bằng ly khai.

Vương Phong minh bạch điểm này, cho nên mới có thể đem việc này náo đến Chấp Pháp đường. Mục đích của hắn muốn cho Sở Mộ bị một ít trừng phạt, nếu không nội tâm của hắn nghẹn lấy một ngụm ác khí, phát tiết không đi ra, khó chịu dị thường.

Không nghĩ tới, cuối cùng trưởng lão Chấp pháp phán quyết kêu hắn tới Lệ Phong Nhai suy nghĩ qua ba ngày, mà Sở Mộ chỉ là bị cảnh cáo thoáng một phát, không có bất kỳ trừng phạt. Điều này so với kết quả mà Vương Phong muốn hoàn toàn bất đồng. Vương Phong lập tức có loại cảm giác biệt khuất ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa nhổ ra, không thể không cưỡng ép ngăn chặn.

– Sở Mộ, hi vọng ngươi mau chóng tăng tu vi lên, đạt tới Kiếm Khí Cảnh thất đoạn gia nhập nội môn. Đến lúc đó, chính là tử kỳ của ngươi.

Ánh mắt Vương Phong oán độc, ngữ khí tàn nhẫn gầm nhẹ nói đối với Sở Mộ. Hắn cố nén xúc động ra tay chém giết Sở Mộ, quay người bước nhanh rời đi, đồng thời còn đảo qua Tiêu Thiên Phong và Nghiêm Khoan, mang theo địch ý nồng đậm.

– Đa tạ hai vị sư huynh.

Sở Mộ không để ý đến Vương Phong kêu gào và uy hiếp, hướng về phía Tiêu Thiên Phong và Nghiêm Khoan chắp chắp tay, mỉm cười nói.

– Tiện tay mà thôi, lần này mượn Chấp Pháp đường trừng phạt ngươi không thành, Vương Phong nhất định càng hận ngươi.

Tiêu Thiên Phong nói:

– Bất quá, chỉ cần cường đại hơn, hết thảy âm mưu quỷ dị đều là phí công.

– Sở sư đệ, ta cho ngươi một đề nghị, trừ phi ngươi có đầy đủ nắm chắc đối kháng Vương Phong, nếu không không nên đơn giản trở thành đệ tử nội môn.

Nghiêm Khoan sắc mặt ngưng trọng nói ra:

– Đệ tử nội môn giết chết đệ tử ngoại môn, sẽ phải chịu một ít trừng phạt. Mà bây giờ náo đến Chấp Pháp đường, một khi Vương Phong giết chết ngươi, tựu không chỉ có là trừng phạt rất nhỏ. Cho nên, hắn không dám động tay. Nhưng một khi sư đệ ngươi trở thành đệ tử nội môn, đến lúc đó Vương Phong có thể đối với ngươi đề ra sinh tử chiến, có thể danh chính ngôn thuận giết chết ngươi.

– Đa tạ sư huynh cáo tri.

Sở Mộ chắp chắp tay, nói.

– Ta tại Lăng Phong viện, Vương Phong tại Minh Lôi viện.

Tiêu Thiên Phong đột nhiên nói ra.

Sở Mộ nghe xong, lập tức minh bạch, đệ tử nội môn tựa hồ có phân biệt viện, Tiêu Thiên Phong và Vương Phong tương ứng viện bất đồng.

– Sư đệ, nhìn bộ dáng ngươi là ý định ra ngoài sao?

Ánh mắt Nghiêm Khoan đảo qua bao phục bên trên bả vai và ấm nước bên hông Sở Mộ, cười nói.

– Sư huynh hảo nhãn lực, ta đang muốn đi tạp vụ đường đăng ký với Hướng sư huynh.

Sở Mộ nói.

– Nếu như ngươi muốn ra ngoài lịch lãm rèn luyện, ta đề nghị đi Bách Thú Cốc.

Tiêu Thiên Phong nói.

– Tiêu sư huynh nói đúng, ta cũng đề nghị đi Bách Thú Cốc.

Nghiêm Khoan cười cười nói:

– Bách Thú Cốc ở vào dưới núi Thanh Lan, là chọn lựa đầu tiên mà đệ tử bản kiếm phái đi lịch lãm rèn luyện. Trong Bách Thú Cốc có các loại hung thú, vận khí tốt còn có thể tìm được Linh Dược, gia tăng tu vi. Cái này cho ngươi, hi vọng đối với ngươi trợ giúp được chút ít.

Nói xong, Nghiêm Khoan từ trong lòng lấy ra một quyển sách hơi mỏng, bên trên có ghi: Thanh Phong kiếm phái bách thảo đồ giám.

Sở Mộ cũng không sĩ diện cãi láo, tiếp nhận cất kỹ:

– Đa tạ hai vị sư huynh.

– Lần này, ta cũng muốn ra ngoài lịch lãm rèn luyện, bất quá không phải Bách Thú Cốc, hi vọng sau khi trở về, ngươi có đầy đủ tu vi cùng ta chiến một trận.

Tiêu Thiên Phong nhìn thẳng Sở Mộ, ngữ khí như kiếm ẩn chứa một tia cuồng nhiệt lại để cho Nghiêm Khoan cảm thấy kinh ngạc.

– Ta cũng rất chờ mong.

Không hề nhượng bộ chút nào, đón ánh mắt Tiêu Thiên Phong, khóe miệng Sở Mộ mỉm cười, nói.

Tiêu Thiên Phong gật gật đầu, quay người rời đi.

– Sư đệ, có một điểm ngươi phải nhớ kỹ, núi Thanh Lan, trừ Thanh Phong kiếm phái chúng ta còn Thanh Lan kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái. Đệ tử bọn hắn lịch lãm rèn luyện cũng là Bách Thú Cốc.

Chương 20: Trảm hung thú tôi luyện kiếm thuật (1)

Nghiêm Khoan đột nhiên nhớ tới bàn giao, nhắn nhủ nói:

– Thanh Thủy Kiếm phái thực lực chỉnh thể không sai biệt lắm so với Thanh Phong kiếm phái chúng ta, mà Thanh Lan kiếm phái thực lực chỉnh thể đứng đầu ba phái. Hơn nữa, bọn hắn tự nhận là chính thống, đối với Thanh Phong kiếm phái chúng ta và Thanh Thủy kiếm phái rất có địch ý. Nếu như ngươi gặp được đệ tử Thanh Lan kiếm phái, nhớ kỹ, xa xa tránh đi. Mặt khác, cũng thường xuyên sẽ có một ít tán kiếm giả tiến vào Bách Thú Cốc mưu cầu sinh kế, bọn hắn sợ hãi tên tuổi kiếm phái chúng ta nhưng trong đó cũng có một ít thế hệ hung tàn xảo trá, sư đệ cần phải cẩn thận.

– Đa tạ sư huynh cáo tri, Sở Mộ vô cùng cảm kích.

– Ha ha, ta đối với ngươi ôm kỳ vọng có rất lớn, chờ ngươi báo đáp ta đây này.

Nghiêm Khoan cười to nói.

…..

Độ cao núi Thanh Lan so với mặt biển là khoảng 2000m, diện tích càng là khổng lồ, Thanh Phong kiếm phái ở vào lưng chừng một góc núi.

Một đạo thân ảnh màu xám bước đi như bay, linh hoạt tiêu sái, xuyên thẳng qua cỏ cây loạn thạch, không chút trở ngại vì địa hình hiểm ác.

Sau khi cáo biệt Nghiêm Khoan, Sở Mộ lập tức xuống núi, hướng phương hướng Bách Thú Cốc mà đi.

Ngay tại phía bắc núi Thanh Lan có một cái sơn cốc. Trong sơn cốc có rừng cây, dòng sông, vách đá, ….

Tu vi Sở Mộ đạt tới Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn, Toái Loạn Bộ và Tuỳ Phong Bãi Liễu thân pháp càng là đại thành lại để cho hắn tung trong cỏ cây loạn thạch không có độ khó gì. Hắn còn còn hai quyển đồ giám (sách hướng dẫn bằng tranh) Tiêu Thiên Phong cùng Nghiêm Khoan cho xem. Dựa vào trí nhớ siêu nhân, hắn nhớ kỹ nội dung bên trong.

Không lâu sau, Sở Mộ đi vào Bách Thú cốc.

Lối vào lá cây dây leo màu xanh quấn quanh bốn phía, niên đại đã lâu, mà ở lối vào bên cạnh một tấm bia đá cao hơn một mét dựng đứng. Tấm bia đá pha tạp thô ráp hơn nữa cong vẹo, bị dây leo quấn quanh, mơ hồ che mất hai chữ Bách Thú.

Thu hồi đồ giám (sách hướng dẫn bằng tranh), Sở Mộ liền đi nhanh vào cửa vào Bách Thú Cốc.

Cửa vào Bách Thú Cốc mặt đất bằng phẳng dễ đi, hiển nhiên do đi nhiều thành đường. Trên mặt đất còn có dấu chân, vẫn còn tương đối mới, nói rõ trước đó không lâu có người đã đi vào trong Bách Thú Cốc. Bất quá dựa theo lời Nghiêm Khoan, cửa vào Bách Thú Cốc, tổng cộng có ba cái. Đây là một cái gần Thanh Phong Kiếm Phái.

Nghe nói trong Bách Thú Cốc, tùy thời tùy ý đều có thể gặp được hung thú, bởi vậy vừa tiến vào Bách Thú Cốc liền đề cao cảnh giác, hết sức chăm chú, nhãn quan tứ phía tai nghe bát phương.

Ngẫu nhiên, có tiếng hô từ đằng xa truyền đến.

– Hi vọng ở chỗ này, ta có thể lần nữa tăng lên tu vi.

Sở Mộ lầm bầm lầu bầu nói một câu, bước nhanh đi về phía trước.

Trong Bách Thú Cốc, có từng rừng cây nối tiếp từng rừng cây hoặc cao hoặc thấp hoặc thô hoặc mảnh.

– Bách thú đồ giám (sách hướng dẫn bằng tranh) có nói đây là hung nha lang, thuộc về hung thú cấp thấp, nhưng thực lực lại tương đương với kiếm giả Kiếm Khí Cảnh lục đoạn.

Sở Mộ rút kiếm, cùng một con sói cách xa nhau năm mét cao thấp tương đối:

– Lực lượng khí lực Hung thú, đều mạnh hơn nhân loại, nanh vuốt chúng càng là sắc bén cứng rắn, đơn giản có thể xé nát huyết nhục. Điểm này hung thú nếu so với nhân loại kiếm giả cường hoành hơn. Nhưng kiếm giả đã có lợi kiếm làm vũ khí, có kiếm thuật với thủ đoạn có thể chém giết hung thú.

Tứ chi Hung nha lang chạm đất, thân hình phủ phục, móng vuốt sắc bén cơ hồ cắm sâu vào trong nham thạch, hai mắt lập loè hào quang hung tàn, chăm chú nhìn Sở Mộ. Bốn cái răng nanh sắc nhọn lồi ra ngoài làm cho người ta có cảm giác rét lạnh.

Hung nha lang Trầm thấp rống lên một tiếng cuồn cuộn như tiếng sấm. Chỉ thấy thân thể hung nha lang có chút co rụt lại, như là áp súc đến cực hạn. Vèo một tiếng, một đạo bóng dáng màu xám bay nhào mà đến, mang theo ưu thế lao xuống, móng vuốt giơ lên lóe ra hàn mang lợi hại khiến cho kẻ địch hít thở không thông, rét lạnh làm lòng người vì sợ mà rung động.

Đồng tử Sở Mộ lập tức co rút lại, một bước nghiêng nghiêng đi phía trước bước ra, thân thể bỗng nhiên trở nên phiêu hốt giống như là cành liễu trong gió lắc lư bất định. Hung nha lang gầm nhẹ một tiếng, hai móng luân chuyển hư không liên tục trảo ra, vết trảo rét lạnh lợi hại đan vào thành một tấm lưới, bao phủ thân hình Sở Mộ.

– Tốc độ của ngươi nhanh hơn ta nhưng ta lại có thể nhìn ra được quỹ tích công kích của ngươi. Ngươi! Không cách nào đánh trúng ta được.

Sở Mộ thầm nói ra, bước chân mất trật tự, nhanh chóng chuyển dời tạo ra khoảng cách xuyên thẳng qua lưới móng vuốt đan xen vào nhau của hung nha lang. Thậm chí ngay cả góc áo đều không bị tổn thương chút nào.

Hắn không có xuất kiếm, chỉ là không ngừng né tránh, né tránh móng vuốt sắc bén hung nha lang công kích tới. Bởi vì hắn đang tôi luyện thân pháp và bộ pháp.

Cho dù bên trong kiếm phái, ngắn ngủn mấy ngày thời gian Sở Mộ liền luyện Toái Loạn Bộ và Tuỳ Phong Bãi Liễu đến đại thành. Sau này cũng bắt đầu đồng thời thi triển thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu và Toái Loạn Bộ đi ra, giúp nhau mài. Nhưng, đây chẳng qua là đang luyện tập.

Với tư cách có được danh xưng là đại sư kiếm thuật trẻ tuổi nhất, Sở Mộ biết rõ thành quả luyện tập chung quy chỉ là luyện tập. Chỉ có vận dụng đến trong thực chiến, mượn nhờ cuộc chiến sinh tử tiến hành tôi luyện mới có thể chính thức đại thành, bằng không thì hết thảy cũng chỉ là dừng lại giai đoạn đang luyện tập.

Cho nên hiện tại, hắn chính là mượn nhờ đầu hung nha lang này để tôi luyện bộ pháp cùng thân pháp, vận dụng trong thực chiến, hơn nữa tiến hành mài hợp.

Ngay từ đầu, thần kinh Sở Mộ căng cứng, vô cùng cảnh giác, sợ bị móng vuốt hung nha lang bắt trúng, nhất định là chịu lấy tổn thương. Bởi vậy Toái Loạn Bộ và thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu có chút đông cứng. Trong lúc phối hợp với nhau có nhiều lần thiếu chút nữa phạm sai lầm.

Sau đó không ngừng né tránh, thần kinh căng cứng dần dần buông lỏng, bộ pháp và thân pháp càng ngày càng nhuần nhuyễn. Trong trong nội tâm Sở Mộ có một loại cảm giác hành vân lưu thủy thoải mái.

– NGAO…OOO.

Móng vuốt sắc bén liên tục công kích lại bị nhân loại trước mắt tránh đi, cũng không có đánh trúng dù chỉ một lần khiến cho hung nha lang nổi giận. Hai mắt hung tàn hiện lên, đột nhiên há mồm cắn, răng nanh sắc nhọn lồi ra càng thêm đáng sợ, một cổ tanh hôi đập vào mặt Sở Mộ.

Sở Mộ hơi kinh hãi, nhưng động tác không hề dừng lại, bước chân phá toái mà mất trật tự, thân thể lại lắc lư quỷ dị như cành liễu, tiến thối tự nhiên theo gió, tránh đi hung nha lang.

– Đến bây giờ, nhờ đầu hung nha lang này mà ta đã tôi luyện thân pháp bộ pháp đã đến cực hạn. Cũng nên tôi luyện kiếm thuật.

Đưa tay xuất kiếm, một vòng sáng bóng rét lạnh sáng như tuyết, giống như Thiên Ngoại mà đến đâm về hung nha lang. Hung nha lang cả kinh giơ trảo lên hung hăng vồ tới. Chỉ thấy kiếm quang nhoáng một cái khai mở lại để cho một trảo hung nha lang thất bại.

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Các bạn đăng ký thành viên hội nhé…!
→Free vip→Đọc và nghe audio truyện/ 0 quảng cáo→Yêu cầu truyện / Ưu Tiên♥Ngoài ra AudioSite là Website do hội Mê Đọc Truyện thành lập – chính vì vậy Đọc Truyện trên website giảm 90% xuất hiện quảng cáo nhé !