Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 32 [ Chương 156 đến 160 ]
❮ sautiếp ❯Chương 156: Dị tượng sinh ra
Coi như là Sở Mộ hiện tại rời khỏi Thanh Lan hư cảnh, hắn cũng không oán không hối, bởi vì thu hoạch của hắn quả thực không nhỏ chút nào.
Ba khối đá ẩn chứa linh khí tinh thuần, một một kiếm thuật cao giai kim hệ, một môn kiếm khí quyết Hoàng cấp cực phẩm, ngoài ra còn có trên trăm loại linh dược hạ phẩm, cùng với năm loại linh dược trung phẩm, thu hoạch như vậy có thể nói là số một số hai.
Nghiêm khắc mà nói, những thu hoạch của Sở Mộ một phần nhỏ là bản thân hắn tìm được, đại bộ phận là chiến lợi phẩm sau khi đánh chết đệ tử Thanh Lan kiếm phái mà nhận được. Tới hiện tại, đệ tử Thanh Lan kiếm phái chết dưới thân kiếm hắn đã là sáu người, mà tổng số đệ tử Thanh Lan kiếm phái tiến vào Thanh Lan hư cảnh có hai mươi người.
– Nếu như ta tu luyện hoàn thành môn Kim Phong kiếm thuật này, thực lực của ta nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.
– Chỉ là kiếm thuật cao giai không hổ là kiếm thuật cao giai, ảo diệu trong đó viễn siêu kiếm thuật trung giai, coi như dùng ngộ tính hơn người và thiên phú kiếm thuật của ta, tu luyện trong mười ngày cũng chỉ đem mười ba thức tu luyện có chút thành tựu mà thôi. Muốn đại thành, đoná chừng còn phải tốn một đoạn thời gian ngắn cùng với khổ công mới được. Chỉ có đem mười ba thức tu luyện tới đại thành, lại đi tu luyện sát chiêu cao giai cuối cùng mới có thể càng có hiệu quả, cũng có thể đem uy lực sát chiêu cao giai thể hiện ra toàn bộ.
Kim Phong kiếm thuật có tên Kim Phong thập tam thức, cũng chỉ bên trong bộ kiếm thuật này có mười ba thức, chỉ vẻn vẹn có một sát chiêu cao giai. Căn cứ vào diễn luyện của Sở Mộ, uy lực của sát chiêu cao giai này vô cùng đáng sợ, uy lực mạnh mẽ có thể so với phiên bản đơn giản hóa của Bản Phong chi tương, làm cho hắn tràn ngập chờ mong, hận không thể lập tức luyện thành.
– Không biết đám người đại sư huynh thế nào? Thu hoạch thế nào rồi?
Nhìn những đám mây trắng chậm rãi di chuyển trên bầu trời, Sở Mộ thầm nghĩ trong lòng thu hồi ánh mắt, thân ảnh Sở Mộ giống như cơn gió bay về phía trước.
Ầm ầm.
Thanh âm cực lớn, kinh thiên động địa vang vọng, mặt đất không ngờ kịch liệt lay động, giống như là xảy ra địa chấn cấp sáu cấp bảy vậy, bầu trời và mặt đất cơ hồ muốn đảo ngược.
– Xảy ra chuyện gì?
Tất cả các nơi trong Thanh Lan hư cảnh, bất kể là người hay là hung thú, cùng một thời gian đều ngẩng đầu nhìn lên trên trời, vẻ mặt khó hiểu.
– Chẳng lẽ Thanh Lan hư cảnh sắp đóng cửa sao?
Sở Mộ hơi sững sờ, vẻ mặt khó hiểu, âm thầm nói. Chỉ là mặc dù có chấn động cực lớn truyền ra, nhưng mà bầu trời cũng không có tối xuống, dường như không có giống như tình cảnh đóng cửa theo lời đám người La trưởng lão nói.
Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, các loại ý nghĩa trong đầu nhanh như thiểm điện xẹt qua, đột nhiên trong lòng hắn đã có một suy nghĩ.
– Chẳng lẽ…
Sở Mộ không khỏi có chút kích động, hai con ngươi run rẩy, toàn thân cũng run run, có một tia kích động và chờ mong, ngón tay phải vô thức búng ra. Bởi vì hắn nhớ tới, trên đường đi Thanh Lan hư cảnh, đám người La trưởng lão đã từng nói qua một số việc, trong đó có một thứ dường như có chút tương tự với tình huống hiện tại.
Hắn nhớ rõ, khi đám người La trưởng lão nói, đặc biệt nói kỹ, cũng nói rõ, đó là loại tình huống ít khả năng gặp nhất, vận khí rất tốt mới có thể gặp được.
Nhất là dấu hiệu giống như Thanh Lan hư cảnh sắp đóng cửa, sẽ có dị tượng chấn động cực lớn, nhưng mà bầu trời không có lờ mờ, mà sẽ tràn ngập một mùi thơm lạ lùng, đó chính là dấu hiệu Thanh Lan cổ mộc muốn xuất thế.
Cái gọi là Thanh Lan cổ mộc, trong giải thích của đám người La trưởng lão cũng không nhiều, dù sao bọn họ chưa tận mắt nhìn thấy, chỉ là từ bên trong sử sách kiếm phái tìm hiểu một chút ghi chép trực quan. Đại khái chính là một cái cây cổ thụ, chỉ sinh trưởng trong Thanh Lan hư cảnh, dưới tình huống bình thường sẽ không xuất hiện, giống như ẩn nấp dưới mặt đất Thanh Lan hư cảnh, một khi xuất hiện sẽ có dị tượng, sẽ có một hồi kỳ ngộ, bởi vì mỗi một lần Thanh Lan cổ mộc xuất hiện đều kết xuất ra một khỏa Thanh Lan thánh quả.
Thanh Lan thánh quả không có cách nào tăng lên tu vi kiếm khí, cũng không có cách nào tăng lên tạo nghệ kiếm thuật, nhưng mà tác dụng của nó, bất luận kẻ nào đều không thể bỏ qua. Bất luận kẻ nào đều phải động tâm, cho dù là cao thủ Hóa Khí cảnh, thậm chí là cao thủ siêu việt Hóa Khí cảnh.
Tăng thiên phú tu luyện lên.
Đúng vậy, tác dụng duy nhất của Thanh Lan thánh quả chính là tăng thiên phú tu luyện lên.
Một Kiếm giả cường đại chính thức không chỉ phải có tu vi kiếm khí thâm hậu, cường đại, cũng phải có tạo nghệ kiếm thuật tuyệt luân. Mà tu vi kiếm khí có muốn tăng trưởng hay không, muốn trở nên càng cường đại, thâm hậu hơn hay không có liên quan trực tiếp, mật thiết tới thiên phú tu luyện.
Giống như Sở Mộ vậy, thiên phú tu luyện mới là cửu phẩm, mặc dù có thể tu luyện có hiệu quả gấp ba so với những người khác, tốc độ tăng lên kiếm khi vẫn tương đối chậm rãi, không thể không nhiều lần dựa vào đan dược luyện hóa để gia tăng.
Nếu như thiên phú tu luyện có thể tăng lên, cho dù chỉ là tăng lên một phẩn, từ cửu phẩm đạt tới bát phẩm, vậy tốc độ tu luyện cũng tăng lên một cách rõ ràng. Dù sao đối với Kiếm giả mà nói, phục dụng đan dược tăng tiến tu vi chỉ là số ít, ngẫu nhiên mà thôi. Tu vi chính thức vẫn dựa vào từng ngày khổ luyện mà tích lũy dần lên.
Trong lúc Sở Mộ kích động suy nghĩ, chấn động cực lớn dừng lại, một mùi thơn nồng đậm không cách nào hình dung nhanh chóng tràn qua, chui vào trong lỗ mũi, làm cho Sở Mộ lập tức có cảm giác như đưa thân vào biển hoa.
– Chấn động cực lớn, mùi thơm lạ lùng…
Sở Mộ càng thêm kích động, tâm tình bình tĩnh lúc này giống như là sương mù bị một cơn gió lớn thổi tan, không còn tung tích. Hắn không thể không kích động a, những dấu hiệu này thực sự là dấu hiệu Thanh Lan cổ mộc xuất hiện, có Thanh Lan cổ mộc tự nhiên có Thanh Lan thánh quả.
Thanh Lan thánh quả, đây chính là thứ tốt quan hệ tới việc tu luyện a, Sở Mộ luôn buồn rầu không biết giải quyết việc thiên phú tu luyện của mình thấp như thế nào. Hiện tại cơ hội tốt nhất bày trước mặt hắn, hắn làm sao có thể bỏ qua được chứ?
– Mùi thơm lạ lùng này từ phía kia bay tới, cũng có thể nói là Thanh Lan cổ mộc xuất hiện ở nơi đó.
Từ từ Sở Mộ bình tĩnh lại, tinh mang trong mắt bắn ra, thi triển thân pháp Phong Trung du, thân thể cơ hồ bay lên, nhanh chóng xuất phát về phía mùi thơm kia:
– Trừ ta ra, những người khác trong Thanh Lan hư cảnh nhất định cũng cảm nhận được chấn động cực lớn này, ngửi thấy mùi thơm lạ lùng này. Bọ nhọ nhất định cũng sẽ đoán được nơi này có Thanh Lan cổ mộc và Thanh Lan thánh quả, cũng nhất định sẽ toàn lực chạy tới đó. Đây chính là một cơ hội rất tốt, không chỉ có thể tụ họp với các sư huynh, còn có thể một mẻ hốt gọn đệ tử Thanh Lan kiếm phái.
– Thanh Lan cổ mộc… Thanh Lan thánh quả…truyện tà tu audio
Chương 157: Đồng môn tụ hợp, Thanh Lan thánh quả (1)
Trong Hư cảnh, Ngụy Hồng đang chém giết với một đầu hung thú cao cấp, ngẩng đầu nhìn phương hướng mùi thơm lạ lùng kia bay tới, trong mắt có tinh mang lập lòe, khéo miệng nở nụ cười quỷ dị:
– Cơ hội rất tốt, không những có thể giết chết đệ tử Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy Kiếm phái, còn có thể thu được một khỏa Thanh Lan thánh quả. Sau đó tìm thời cơ phục dụng, thiên phú tu luyện của ta có thể từ thất phẩm tăng lên lục phẩm, vượt qua một nút cổ chai, tốc độ tu luyện sẽ tăng lên rất lớn, nhanh chóng tiến giai thành cao thủ Hóa Khí cảnh.
Cùng lúc đó, các nơi trong hư cảnh, đệ tử tam đại kiếm phái nhao nhao hành động, hướng về phía mùi thơm lạ lùng phát ra kia bay tới.
Nhưng mà quỷ dị là rất nhiều hugn thú tuy rằng cũng phủ phục trên mặt đất, nhìn qua phương hướng mùi thơm lạ lùng phát ra, trong mắt lại hiện lên vẻ kính sợ rất là nhân tính hóa, giống như chỗ xa xôi trong hai mắt hắn có vương giả của hung thú, muốn chúng đi cúng bái.
Thanh Lan hư cảnh kỳ thực cũng không phải rất lớn, ở giữa tâm hư cảnh, xuất hiện một cảnh cực kỳ quỷ dị.
Sau khi mặt đất chấn động kịch liệt, từng nhánh cây màu xám to bằng ngón út chui từ dưới đất lên, giống như đón gió nhanh chóng bành trướng, tăng trưởng, từ trên mặt đất lao ra, nhanh chóng kéo dài.
Giống như là một khỏa hạt giống sinh trưởng từ dưới đất lên, sinh trưởng biến thành một cây non, sau đó nhanh chóng sinh trưởng, biến thành một gốc cây nhỏ. Cây nhỏ này giống như trong một giây đồng hồ được tẩm bổ vô cùng lớn, nhanh chóng sinh trưởng, trở nên càng thêm cao lớn hơn.
Cả quá trình này nhìn qua giống như là cả quá trình từ một gốc cây nhỏ sinh trưởng thành một gốc đại thụ che trời. Cả quá trình được áp súc, hoàn thành trong vòng mười mấy giây ngắn ngủi.
Vừa rồi, có một ít đệ tử tam đại kiếm phái khoảng cách tương đối gần đây, tận mắt nhìn thấy một màn này, cả đám lập tức khiếp sợ tới tột đỉnh, hai mắt trợn ngược lên, miệng há hốc, cơ hồ có thể nhét được một nắm đấm vào. Thân thể giống như bị trúng định thân thuật, cố định tại chỗ.
Cả cây đại thụ màu xám này sinh trưởng tới độ cao chừng ba mươi trượng mới dừng lại, vô số nhánh cây vừa thô vừa to, hoặc là nhánh cây nhỏ, lan tràn ra bốn phương tám hướng, giống như là một cái dù cực lướn. Mà nhánh cây cao nhất trên đỉnh vô cùng sắc bén, nhìn qua giống như một thanh lợi kiếm trực chỉ bầu trời, phảng phất như muốn đâm rách mây xanh, cuối cùng là thân cây, cơ hồ mười người cũng không ôm hết được.
Nhất là cả cây, không ngờ lại trụi lủi, không thấy bất luận một chiếc lá nào, nhìn qua, bộ dáng càng thêm quỷ dị.
Mà lúc này có thêm những người khác nhanh chóng từ bốn phía chạy tới, sau khi nhìn thấy cây đại thụ cao ba mươi trượng này, cả đám nhao nhao dừng bước, đứng tại chỗ, cho dù là xa vài trăm thước vẻ mặt cũng kinh ngạc, tràn ngập khiếp sợ, khó có thể tin được.
– Đây là Thanh Lan cổ mộc sao?
Sở Mộ dừng bước ở vị trí cách đại thụ chừng ba mươi thước, ngẩng đầu nhìn lên, đồng tử co rút lại, vẻ mặt sợ hãi, thán phục, miệng nói nhỏ.
GIống như Sở Mộ, những đệ tử khác cũng đều hiện lên vẻ sợ hãi, thán phục và cảm khái như vậy.
– Hiện tại nên chờ đợi Thanh Lan thánh quả xuất hiện thôi.
Thầm nghĩ một tiếng, Sở Mộ lần nữa khởi hành, nhanh chóng tới gần Thanh Lan cổ mộc.
Những người khác cũng có suy nghĩ giống như Sở Mộ, trước sau khởi hành, phía sau tiếp nối phía trước giống như sợ rớt lại phía sau, đều đi về phía Thanh Lan cổ mộc, sợt rớt lại phía sau, Thanh Lan thánh quả sẽ rơi vào trong tay người khác vậy.
Đột nhiên khóe mắt Sở Mộ thoáng nhìn thấy một đạo thân ảnh quen thuộc, đang nhanh chóng bay tới, mang theo một cỗ phong mang không cách nào thu liễm, đây chính là Tiêu Thiên Phong.
– Sở Mộ.
Tiêu Thiên Phong cũng nhìn thấy Sở Mộ, trên mặt xuất hiện nụ cười, nhanh chóng chạy về phía Sở Mộ, tốc độ cực nhanh, giống như là một mũi tên, những nơi hắn đi qua, cổ xanh đều bị ép xuống.
– Ngươi tới rồi.
Sở Mộ mỉm cười nói với Tiêu Thiên Phong, nhẹ giọng hỏi:
– Thu hoạch thế nào?
– Hơi có thu hoạch.
Khóe miệng Tiêu Thiên Phong khẽ nhếch lên, nhàn nhạt nói, hai mắt có tinh mang sắc bén lập lòe, nhìn vào trên người Sở Mộ, hiện lên chút kinh ngạc:
– Thu hoạch của ngươi không ngờ cũng không tệ, tu vi lại đạt tới đỉnh phong.
Sở Mộ nhìn Tiêu Thiên Phong, phát hiện ra tu vi Tiêu Thiên Phong cũng đạt tới cửu đoạn đỉnh phong.
– Ồ?
– Xảy ra chuyện gì vậy? Vì sao ta không có cách nào tới gần?
Các loại tiếng kinh hô vang lên, kinh động hai người Sở Mộ, hai người nhanh chóng nhìn lại, chỉ thấy một ít đệ tử tinh anh ý đồ tới gần Thanh Lan cổ mộc, nhưng mà giống như là bị một bức tường vô hình ngăn cản, khi tới khoảng cách chừng năm mươi thước với Thah Lan cổ mộc đã phải dừng lại, không có cách nào tiếp tục đi tới.
Vừa vặn, phạm vi năm mươi thước này đúng là phạm vi lan tràn cực hạn của nhánh cây Thanh Lan cổ mộc, dường như Thanh Lan cổ mộc có ý thức, ngăn cản người khác tới gần.
– Sở sư đệ, Tiêu sư đệ…
Một tiếng kêu giống như kim loại vang lên sau lưng cách đó không xa, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong nhìn lại, rõ ràng là đám người Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo, trừ bọn họ bên ngoài ra, còn có ba người Tạ Xuân Lôi, đệ tử tinh anh của Thanh Phong kiếm phái.
– Nhị sư huynh, tam sư huynh.
Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong gật đầu với mọi người
– Ồ, hai người các ngươi… Không ngờ đều đạt tới cửu đoạn đỉnh phong…
Hai mắt Vũ Văn Minh Hóa trợn lên, thấp giọng hô, trên mặt xuất hiện vui vẻ, nói:
– Được rồi, thực lực các ngươi bây giờ có lẽ so với trước càng thêm lợi hại hơn không ít, như vậy chúng ta càng có cơ hội tranh đoạt được Thanh Lan thánh quả.
Sở Mộ phát hiện, Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo, hai người này tuy rằng vẫn còn ở cửu đoạn đỉnh phong, nhưng mà so với trước khi tới đây, khí tức càng thêm tinh thuần. Hiển nhiên tiến vào trong Thanh Lan hư cảnh, hai người bọn họ cũng có thu hoạch, hắn lại nhìn về phía đám người Tạ Xuân Lôi, phát hiện ra khí tức chấn động của bọn họ cũng hùng hậu, tinh thuần hơn trước đó không ít.
– Không có gặp được đại sư huynh sao?
Sở Mộ sau khi đảo qua mọi người, khẽ cau mày, hỏi.
– Không có, nhưng mà dùng tu vi và kiếm thuật của đại sư huynh, chắc có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Vũ Văn Minh Hóa nói.
Sở Mộ đang muốn nói gì nữa, một đạo thân ảnh đã hiện lên trong tầm mắt hắn, hắn nhìn lại, lập tức nhìn thấy Ngụy Hồng và mười hai đệ tử Thanh Lan kiếm phái đang đứng ở một chỗ, ánh mắt sắc bén mang theo vẻ nghiền ngẫm đảo qua chung quanh.
– CÁc ngươi phải chú ý người này, hắn gọi là Ngụy Hồng, là người chấp hành ngầm lần này của Thanh Lan kiếm phái.
Sở Mộ thấp giọng nói làm cho đám người Vũ Văn Hóa Minh có thể nghe được rõ ràng:
– Lần này âm mưu của Thanh Lan kiếm phái là muốn đem đệ tử Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái giết chết toàn bộ, để cho chủ lực trẻ tuổi của hai đại kiếm phái chết ở trong Thanh Lan hư cảnh này.
Chương 158: Đồng môn tụ hợp, Thanh Lan thánh quả (2)
– Cái gì?
Khó tránh sau khi ta vừa tiến vào Thanh Lan hư cảnh không lâu đã lọt vào tập kích của một đệ tử Thanh Lan kiếm phái, cũng may ta phản ứng nhanh, kịp thời giết chết hắn ta.
Vẻ mặt Vũ Văn Minh Hóa lạnh lẽo, cơn giận dữ trong lòng dâng lên:
– Nhưng mà chỉ bằng vào bọn họ, cũng muốn giết chết đệ tử hai đại kiếm phái chúng ta hay sao? Si tâm vọng tưởng.
– Không, ngàn vạn lần không nên phớt lờ. Ngụy Hồng này không ngờ lại được một gã trưởng lão Thanh Lan kiếm phái không tiếc hao phí tu vi mạnh mẽ che dấu khí tức của đối phương. Ngụy trang thành đệ tử cửu đoạn tiến vào Thanh Lan hư cảnh. Trên thực tế tu vi hắn là thập đoạn đỉnh phong, hơn nữa ít nhất cũng nắm giữ một môn kiếm thuật cao giai. Kiếm trong tay hắn cũng là ngụy kiếm khí.
Sở Mộ thấp giọng nói.
– Cái gì?
Kể cả Tiêu Thiên Phong, sắc mặt mọi người đều biến đổi, bọn họ đều lựa chọn tin tưởng Sở Mộ, cảm thấy Sở Mộ sẽ không mang chuyện này đi nói giỡn.
– Ba phái đã sớm có ước định, mỗi lần Hư cảnh mở ra, không có một đệ tử nào quá cửu đoạn được phép tiến vào, lần này Thanh Lan kiếm phái không ngờ lại làm trái với ước định, xem ra bọn họ đã không để hai đại kiếm phái khác vào trong mắt. Lần này sau khi rời khoi Thanh Lan hư cảnh chúng ta phải đem việc nào báo cáo lên, cùng nhau tạo áp lực với Thanh Lan kiếm phái.
Vương Đình Hạo cả giận nói.
– Đó là chuyện sau khi ra ngoài.
Sở Mộ nhẹ giọng nói:
– Hiện tại chúng ta nên làm hai chuyện. Thứ nhất là đạt được Thanh Lan thánh quả, thứ hai là giết chết toàn bộ đệ tử Thanh Lan kiếm phái, giết chết toàn bộ, để cho bọn họ nếm thử tư vị kia.
– Cái gì?
Mọi người lần nữa khiếp sợ.
Nếu như nói đoạt Thanh Lan thánh quả là chuyện mọi người đã xác định chắc chắn, như vậy điểm thứ hai theo lời Sở Mộ nói, hoàn toàn vượt quá dự kiến của bọn họ. Kiếm giả thập đoạn đỉnh phong không phải là tồn tại mà Kiếm giả thập đoạn sơ kỳ có thể so sánh, cho dù là bản thân Tiêu Thiên Phong, tự nhận là có thể chém giết thập đoạn sơ kỳ, thậm chí là trung kỳ, lại nhận không có cách nào nắm chắc đối kháng với thập đoạn đỉnh phong.
– Sư đệ, đệ tử khác còn giết được, giết chết không thành vấn đề, nhưng mà Ngụy Hồng này…
Trên mặt Vũ Văn Minh Hóa hiện lên vẻ khó xử.
– Yên tâm đi, Ngụy Hồng giao cho ta, ta có nắm chắc giết chết hắn, những người khác giao cho các ngươi đối phó.
Sở Mộ nói.
Chỉ mấy câu nói đã quyết định vậ mệnh của đệ tử Thanh Lan kiếm phái.
– Sư đệ, không nên vọng động, chỉ cần chúng ta rời khỏi Thanh Lan hư cảnh rồi báo cáo việc này, hắn tự nhiên sẽ bị xử trí.
Vương Đình Hạo vội vàng nói.
– Tam sư huynh không cần lo lắng, lúc ta còn là cửu đoạn sơ kỳ đã giao thủ với Ngụy Hồng này, cho nên ta có tin tưởng mười phần tất giết hắn.
Sở Mộ lạnh nhạt nói, ngữ khí và vẻ mặt hắn tràn ngập tự tin cường đại, làm cho người ta tin phục.
– Quá tốt, các vị sư đệ đều ở đây.
Một đạo thanh âm kinh hỉ vang lên, mọi người nhìn, lập tức nhìn thấy Lý Dật đang đi tới.
Sau khi hạ xuống, vẻ mặt Lý Dật mừng rỡ, mà mọi người lại phát hiện sau lưng Lý Dật có một vết máu đỏ sậm đã khô, vẻ mặt cũng vì mất máu quá nhiều mà suy yếu, tái nhợt.
– Đại sư huynh, huynh bị thương rồi.
Vũ Văn Minh Hóa biến sắc, ân cần nói.
– Ồ? Vân Nhân Vân đâu? Không có mặt ở đây sao? Tên phản đồ này không ngờ lại cấu kết với Lý Đông Lai của Thanh Lan kiếm phái, dùng cái cớ liên thủ, thừa dịp ta không chú ý đánh lén, nếu không phải ta phản ứng nhanh chóng, chỉ sợ đã chết dưới thân kiếm của Lý Đông Lai.
Lý Dật đảo qua mọi người, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ, lửa giận bành trướng.
– Văn Nhân Vân đáng chết, không ngờ lại làm ra chuyện đại nghịch bất đạo, phản bội kiếm phái. Hắn tốt nhất không nên xuất hiện, nếu không ta nhất định sẽ thanh lý môn hộ.
Vũ Văn Minh Hóa cả giận nói, những người khác đều oán hận gật đầu, hơn nữa cũng nghĩ mà sợ hãi, may mà phản ứng của đại sư huynh nhanh, bằng không hậu quả quả thực khó có thể tưởng tượng nổi.
– Còn có Lý Đông Lai, cũng tuyệt đối không thể buông tha.
Trong mắt Vương Đình Hạo có tinh mang bắn ra:
– Nghe nói hắn cũng là người chuyên tu kiếm khí quyết lôi hệ và kiếm thuật lôi hệ, chờ hắn xuất hiện, ta cũng muốn nhìn một chút xem hắn có bao nhiêu phân lượng.
– Văn Nhân Vân và Lý Đông Lai không có khả năng xuất hiện.
Sở Mộ nhẹ giọng nói, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn, sau khi dừng lại một chút, Sở Mộ tiếp tục nói:
– Bọn chúng đã chết dưới thân kiếm của ta.
Cả đám kinh ngạc, rồi chợt cười rộ lên:
– Tốt, bị giết rất tốt, chết chưa hết tội.
– Lý Đông Lai là đại sư huynh Thanh Lan kiếm phái, nếu như các trưởng lão Thanh Lan kiếm phái biết rõ Lý Đông Lai đã chết mà nói, không biết sẽ tức giận thành bộ dáng gì nữa.
– Nhất định sẽ rất phẫn nộ, phẫn nộ tới thổ huyết a.
Nghĩ tới đây, mọi người không khỏi nở nụ cười sảng khoái, phẫn nộ trong lòng cũng phai nhạt rồi biến mất, nhưng mà những đệ tử còn lại của Thanh Lan kiếm phái này nhất định phải chết.
– Những sư đệ khác thì sao?
Lý Dật đảo qua mọi người rồi hỏi.
– Không rõ lắm. Khả năng còn chưa chạy tới a.
Vũ Văn Minh Hóa nói, hắn còn có một câu chưa nói ra, tất cả mọi n gười biết rõ, có khả năng những người còn lại đã cheest.
– Vị sư đệ này, may quá, ngươi còn sống.
Đột nhiên một đạo thanh âm tràn ngập kinh hỉ vang lên, chỉ thấy có sáu người bước tới, cầm đầu là một nữ tử trẻ tuổi, mỹ mạo nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, vẻ mặt kích động.
– Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi muốn Sở sư đệ chết hay sao?
Vũ Văn Minh Hóa tâm tình đang ảm đạm nghe xong lời này cả giận nói, hai mắt mang theo tinh mang phẫn nộ nhìn về phía đối phương.
– Không, ngươi hiểu lầm rồi. Ta thực sự cao hứng cho vị sư đệ này a.
Đây chính là Diêu Bích Phượng của Thanh Thủy kiếm phái, nàng đi tới trước mặt Sở Mộ, trịnh trọng hạ kiếm lễ với Sở Mộ:
– Ta vô cùng cảm tạ ân cứu mạng của sư đệ, nếu như không có sư đệ ra tay ngăn cản Ngụy Hồng, chỉ sợ ta đã chết dưới thân kiếm của hắn.
– Không cần phải khách khí.
Sở Mộ cười nhạt một tiếng, nói.
– Ân cứu mạng ta sẽ không quên, vì báo ân, ta đại biểu Thanh Thủy kiếm phái nguyện ý hỗ trợ ngươi cướp đoạt lấy Thanh Lan thánh quả.
Diêu Bích Phương nghiêm túc nói.truyện đao tu audio
Nàng nói lời này khiến cho Sở Mộ cảm thấy kinh ngạc. Thanh Lan thánh quả a, đó là trân bảo hiếm thấy mà bất luận kẻ nào không thể cự tuyệt, mà Diêu Bích Phượng không ngờ lại nguyện ý buông bỏ, hơn nữa còn nói rõ nguyện ý hiệp trợ Sở Mộ cướp lấy. Lòng dạ như vậy không thể không khiến cho người khác kính nể, những người khác trong Thanh Phong kiếm phái nhìn về phía Diêu Bích Phượng, ánh mắt lúc này đều mang theo vài phần bội phục, trong mắt Vũ Văn Minh Hóa càng hiện lên vẻ kỳ lạ, hiếu kỳ.
– Nếu như sau khi Sở sư đệ đạt được Thanh Lan thánh quả, thiên phú tu luyện tăng lên, đến lúc đó sẽ càng thêm lợi hại a.
Lý Dật mỉm cười, nói.
Chương 159: Đồng môn tụ hợp, Thanh Lan thánh quả (3)
Nói không động tâm với Thanh Lan thánh quả đó là gạt người, nhưng mà bọn họ cũng tự mình biết mình, trong những người ở đây thực lực Sở Mộ cường đại nhất, luận cống hiến, hắn chém giết đại sư huynh Thanh Lan kiếm phái là Lý Đông Lai, người kia cũng vô cùng cường đại, nhìn bao bố trên lưng Sở Mộ, đoán chừng bên trong cũng có rất nhiều thứ tốt.
Như vậy tính ra, người có tư cách cầm lấy Thanh Lan thánh quả nhất chính là Sở Mộ.
– Trước đó vẫn đem phiền toái giải quyết hết đi đã
Sở Mộ mỉm cười, nói.
– Phiền toái gì?
Lý Dật cũng không biết chuyện Ngụy Hồng.
– Đại sư huynh, là thế này…
Vương Đình Hạo lập tức giải thích, sắc mặt Lý Dật càng lúc càng đên, đen giống như là đáy nồi, hắn chợt nhìn về phía Sở Mộ:
– Sư đệ, đệ thực sự có nắm chắc giết được Ngụy Hồng kia sao?
– Có.
Sở Mộ không chút do dự gật đầu, vô cùng khẳng định nói, làm cho Lý Dật thoáng cái thở dài một hơi, hung hăng gật đầu:
– Được, coi như là phải trả một cái giá lớn cũng phải đem toàn bộ đệ tử Thanh Lan kiếm phái giết chết, để cho bọn chúng tự gây nghiệt không thể sống được.
– Theo ta thấy, không bằng chúng ta liên thủ a.
Hai mắt Diêu Bích Phượng sáng ngời, nói.
– Đại sư huynh, ngươi biết định đi.
Sở Mộ nói.
– Được, vậy Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái liên thủ, nhất trí đối phó với Thanh Lan kiếm phái.
Lý Dật gật đầu nói.
Cùng lúc đó lại có một gã đệ tử Thanh Lan kiếm phái tới, Ngụy Hồng nói một câu gì đó, đám người này dưới sự dẫn dắt của Ngụy Hồng lập tức đi tới.
– Rất tốt, Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái các ngươi đều đã tới đông đủ a.
Ánh mắt Ngụy Hồng lạnh lùng giống như độc xà, chậm rãi đảo qua trên mặt đệ tử hai đại kiếm phái, một tia sát cơ lạnh lẽo lượn lờ, làm cho người bị hắn nhìn vào toàn thân căng cứng, da đầu run lên:
– Nơi này chính là nơi táng thân của đệ tử tinh anh hai đại kiếm phái các ngươi.
– Chỉ sợ đây cũng là nơi táng thân của đệ tử tinh anh Thanh Lan kiếm phái các ngươi a.
Vũ Văn Minh Hóa mặc dù trong lòng phát lạnh, cảnh giác không thôi, nhưng mà miệng lưỡi cũng không chịu yếu thế, lạnh lùng phản bác nói.
– Rốt cuộc là nơi táng thân của ai, các ngươi rất nhanh sẽ biết rõ, không cần dùng miệng lưỡi.
Trên mặt Ngụy Hồng hiện lên nụ cười mỉa mai, ánh mắt nhìn về phía Diêu Bích Phương, lại nhìn về phía Sở Mộ, vui vẻ càng thêm nồng đậm:
– Lần trước để cho ngươi chạy thoát, lần này ngươi sẽ không may mắn như vậy đâu.
Sở Mộ đang muốn phản bác, dị biến xảy ra, thanh âm quái dị vang lên, chỉ thấy trên Thanh Lan cổ mộc không ngờ lại xuất hiện biến hóa, toát ra một đám lá cây màu xanh biếc.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi có rất nhiều lá cây xuất hiện, càng ngày càng nhiều, rậm rạp, chằng chịt, bao phủ trọn Thanh Lan cổ mộc, giống như là bầu trời che mặt đất vậy. Mỗi một mảnh lá cây thoạt nhìn đều lớn như bàn tay người, có năm góc lồi ra, giống như là năm ngón tay, hơn nữa bên trên còn có đường vân che kín, cơ hồ là từng bàn tay lá cây.
Hơn nữa khi lá cây xuất hiện, đồng thời dưới chân đám người Sở Mộ còn xuất hiện biến hóa quỷ dị khiến cho mọi người lạnh lẽo, những bãi cỏ xanh biếc, tràn ngập sinh mệnh lực không ngờ bắt đầu từ dằng xa, nhanh chóng trở nên khô héo. Giống như trong nháy mắt trải qua sinh tử, chuyển thế, nhanh chóng mất đi sinh mệnh lực mà héo rũ, giống như là gợn sóng lan tràn tới chân đám người Sở Mộ.
Chỉ không tới thời gian mười giây đồng hồ, bãi cỏ phạm vi mấy vạn mét bên ngoài hoàn toàn héo rũ, vốn là những bãi cỏ xanh um, tươi tốt, không ngờ lại biến thành một mảnh héo rũ, như tro tàn, giống như là nơi tử vong, tản mát ra khí tức tĩnh mịch nồng đậm, làm cho trong lòng mọi người sợ hãi, rung động.
Trong lòng đám người Sở Mộ giật mình, hai mắt trợn lớn, ánh mắt khó có thể tin nổi nhìn qua biến hóa trước mặt và dưới chân, giống như là ở trong mộng. Yết hầu bọn họ nhẹ nhàng giật giật, kinh hãi tới mức ngay cả một câu cũng khó nói nên lời.
Không gió mà bay, vô số lá cây màu xanh biếc giống như bàn tay trên Thanh Lan cổ mộc lắc lư, phát ra tiếng vang xào xạc. Chợt, một màn càng thêm quỷ dị xuất hiện, trong khi những lá cây nhẹ nhàng lắc lư, không ngờ những lá cây này lại nhanh chóng mất đi màu xanh biếc, trở nên khô héo, giống như là mất đi nước vậy.
Đám người Sở Mộ dường như còn có thể nhìn thấy những tia khí màu xanh biếc từ mỗi một chiếc là màu xanh biếc kia lan tràn ra, từ thân cành nhanh chóng hướng về phía cái cành cao nhất trên đỉnh, nhanh chóng ngưng tụ ở trên cái cành cao nhất của Thanh Lan cổ mộc, giống như là một lưỡi kiếm kia có thứ đồ vật gì đó sắp sửa thai nghén ra vậy.
Thanh âm xào xạc trở nên chói tai, lá cây khô héo lắc lư giống như bị một bàn tay vô hình xé rách rồi bị nghiền nát, nhao nhao rơi xuống, giống như bông tuyết bị mặt trời chiếu rọi, tan rã trong vô hình.
Mà ở điểm cuối cùng trên cành cây nhọn hoắt kia, một đạo quang mang xanh biếc xuất hiện, không ngừng bành trướng, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, từng chút một biến hóa thành thực chất, cuối cùng, một khỏa trái cây giống như là mắt rồng ngưng kết ra, một mũi thơm nồng đậm lập tức tràn ra, chui vào trong mũi mỗi người, làm cho tinh thần mọi người chấn động, sảng khoái không thôi.
Vô số lá cây khô héo toàn bộ đều biến thành vô hình, Thanh Lan cổ mộc lần nữa trụi lủi, chỉ có một khỏa trái cây màu xanh biếc ở trên đỉnh vô cùng chói mắt đang hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
– Thanh Lan… Thánh quả….
Phanh một tiếng, lực lượng toàn thân giống như gợn sóng lan tràn tới hai chân, mạnh mẽ đạp mặt đất, mặt đất khẽ chấn động, từng vòng kiếm khí vo hình tạo thành vòng tròn chấn động lan ra. Những nơi kiếm khí vô hình đi qua, cỏ cây héo rũ lập tức biến thành tro bụi, trở thành một bãi đất tống phạm vi mấy thước.
Ngay lập tức Ngụy Hồng hóa thân thành một đạo cầu vồng màu đỏ nhạt từ mặt đất phóng lên trời, mang theo một tia nóng bỏng giống như lưu tinh xuyên qua bầu trời. Trong nháy mắt đã đoạt trước mọi người bay về phía Thanh Lan thánh quả. Mục tiêu của hắn rất đơn giản, trước mặt người khác đoạt lấy Thanh Lan thánh quả. Một khi thứ này rơi vào trong tay hắn, Ngụy Hồng tin chắc, bất luận kẻ nào đều không thể cướp đoạt được của mình, đây chính là lòng tự tin đối với thực lực cường đại của mình.
– Nhanh ngăn hắn lại.
Đám người Lý Dật nhanh chóng phản ứng kịp, vẻ mặt biến sắc, vội vàng rút kiếm ra chém ra từng đạo kiếm khí, ý đồ chặn đường Ngụy Hồng.
Nhưng mà chỉ thấy thân thể Ngụy Hồng đột nhiên phát ra tiếng oanh một cái, tốc độ bỗng nhiên tăng cao hơn nhiều, giống như thoáng cái lắp hỏa tiễn vào sau lưng, làm cho hơn chục đạo kiếm khí chém tới nhanh chóng thất bại.
Từ lúc đám người Lý Dật rút kiếm cho tới lúc đánh ra chỉ trong nháy mắt, mà lúc đó thân thể Sở Mộ cũng khẽ động, hóa thành một cơn bão táp thổi qua, thổi khiến cho cỏ cây khô héo chung quanh bị nghiền nát, tốc độ hắn cực nhanh. Xiu một tiếng, đuổi theo Ngụy Hồng.
Chương 160: Cướp đoạt thánh quả. Mãng xà khủng bố (1)
– Giết.
Mười ba đệ tử Thanh Lan kiếm phái quát khẽ một tiếng, rút kiếm chém vài đạo kiếm khí ra, bắn thẳng về phía đám người Lý Dật.
Từng vòng kim quang hiện lên, mang theo sắc bén vô tận bức người mà tới, giống như ngay cả không khí cũng bị bổ ra, lưu lại một đường thẳng màu vàng thẳng tắp, bắn về phía trước.
Động tác của đệ tử Thanh Lan kiếm phái bỗng nhiên dừng lại, tây đang đâm ra một kiếm bỗng nhiên cứng lại. Trên mặt đột nhiên hiện lên vẻ thống khổ, trong mắt có vẻ kinh hãi và sợ hãi. Trên cổ nhanh chóng xuất hiện tia mía, máu tươi như suối phun từ trong cổ ra.
Kim quang thoáng hiện, rõ ràng là Tiêu Thiên Phong. Tiêu Thiên Phong cửu đoạn đỉnh phong thực lực càng thêm đáng sợ, chỉ một kiếm lập tức khiến cho một đệ tử cửu đoạn đỉnh phong của Thanh Lan kiếm phái chết tại chỗ. Đám người Lý Dật kinh hãi, Diêu Bích Phượng cũng vô cùng kinh hãi, chứ không cần phải nói tới đệ tử Thanh Lan kiếm phái.
– Hai người chúng ta liên thủ đối phó với hắn, những người khác thì tự mình liên thủ, chống đỡ, đợi tới lúc Ngụy Hồng sư huynh tới chính là ngày chết của bọn chúng.
Nhị sư huynh Thanh Lan kiếm phái hét lớn, vừa sợ vừa giận. Liên tục múa kiếm, từng đạo từng đạo kiếm khí tung hoành, giống như là bão táp bắn thẳng về phía các đệ tử Thanh Phong kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái.
Trừ Ngụy Hồng và một đệ tử vừa rồi bị Tiêu Thiên Phong giết chết ra, đệ tử Thanh Lan kiếm phái còn lại mười hai người, mà bên Thanh Phong kiếm phái trừ Sở Mộ ra còn có bảy người, Thanh Thủy kiếm phái có sáu người, tổng số là mười ba người.
Đệ tử Thanh Lan kiếm phái thực lực đại đa số đều là cửu đoạn hậu kỳ, luận thực lực chỉnh thể thực sự còn mạnh hơn đệ tử đồng cấp trong Thanh Thủy kiếm phái và Thanh Phong kiếm phái một ít. Hiện tại bên Thanh Lan kiếm phái có mười hai đệ tử, đạt tới cửu đoạn đỉnh phong có năm người, bảy người còn lại toàn bộ đều là cửu đoạn hậu kỳ.
Mà bên trong Thanh Phong kiếm phái, có bốn người là cửu đoạn đỉnh phong, ba cửu đoạn hậu kỳ. Bên Thanh Thủy kiếm phái chỉ có hai cửu đoạn đỉnh phong, hai cửu đoạn hậu kỳ, cùng với hai cửu đoạn trung kỳ. Lý Dật bởi vì thương thế chưa lành, mười thành thực lực chỉ có thể phát huy ra được bảy thành.
Kể từ đó song phương giao chiến, thực lực mạnh nhất là Tiêu Thiên Phong đã bị hai gã đệ tử cửu đoạn đỉnh phong của Thanh Lan kiếm phái liên thủ đối phó, trong lúc nhất thời cũng khó có thể đánh bại hai người này, song phương giao chiến tạm thời giằng co không dứt.
Kiếm quang lập lòe, kiếm ảnh tung bay, kiếm khí tung hoành, không khí không ngừng bị cắt nát tạo ra tiếng vang xiu xiu. Những nơi kiếm khí đi qua, cỏ khô bay tán loạn rồi nghiền nát. Trở thành một mảnh khói bụi ngập trời, mặt đất cô quạnh lưu lại từng vết cắt lan tràn ra phía ra, giăng khắp nơi.
Từng đạ nhân ảnh cùng với kiếm quang giao thoa với nhau, tiếng kim loại va chạm chói tai vang lên không ngừng, kiếm quang chói mắt bức người, ngẫu nhiên cũng có tiếng kêu thảm thiết vang lên, từng giọt máu tươi bay tán loạn trên bầu trời, vô cùng bắt mắt.
– Gia hỏa đáng chết, tốc độ quả thực rất nhanh.
Ngụy Hồng cảm thấy Sở Mộ đang nhanh chóng đuổi theo sau lưng, thầm mắng một tiếng, rút kiếm chém ra mấy đạo kiếm khí về phía sau, bắn về phía Sở Mộ:
– Thanh Lan thánh quả là của ta, dù ai cũng không có cách nào cướp đoạt.
Thân thể Sở Mộ lắc lư, giống như là cành liễu tỏng gió, tạo ra đường vòng cung ưu mỹ, tránh đi mấy đạo kiếm khí, tốc độ không giảm mà trái lại còn tăng lên, khoảng cách lại gần hơn một ít với Ngụy Hồng.
Ngón tay phải hắn nhẹ nhàng động đậy, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào lưng Ngụy Hồng, đem tất cả cảnh vật chung quanh thu vào trong tầm mắt, chỉ chờ có một tia sơ hở xuất hiện là lập tức xuất kiếm, cố gắng đạt tới mục đích một kích giết địch.
Lúc này song phương đã tới dưới Thanh Lan cổ mộc, tới gần thân cây, bức vách vô hình trước thân cây biến mất như chưa từng xuất hiện qua.
Sưu một tiếng, Ngụy Hồng dẫn đầu vọt tới gốc cây Thanh Lan cổ mộc, hai chân mạnh mẽ đạp mặt đất, kiếm khí mạnh mẽ khiến cho mặt đất lõm lại, thân thể Ngụy Hồng giống như hỏa tiễn bắn thẳng lên, định trước khi Sở Mộ đuổi kịp vọt tới Thanh Lan thánh quả trên đỉnh, hái xuống Thanh Lan thánh quả.
Phải biết rằng, thiên phú tu luyện thất phẩm và lục phẩm chênh lệch với nhau, nếu như so với chênh lệch giữa bát phẩm và thất phẩm hiển nhiên càng lớn hơn nhiều. Giống như là một cái hào rộng cực lớ vậy, khó có thể vượt qua.
Sở Mộ cũng nhanh chóng đuổi tới bên dưới gốc Thanh Lan cổ mộc, nhẹ nhàng điểm nhẹ mặt đất, thân thể giống như diều gặp gió, thuận thế nhanh chóng đuổi theo.
Đột nhiên trong lòng Sở Mộ khẽ động, lông tóc toàn thân dựng lên, tinh thần cơ hồ bạo tạc, có một cỗ cảm giác nguy cơ mãnh liệt trùng kích toàn thân hắn, làm cho hắn run lên. Không có chút do dự nào, trong nháy mắt Sở Mộ rút kiếm, một tiếng ầm vang vang vọng, trong kiếm qunag chói mắt dùng một đạo kiếm khí chém về phía thân cây, mượn lực để cho thân thể bắn sang bên cạnh.
Cơ hồ trong nháy mắt một đạo khí tức tràn ngập xú khí màu xanh lá cây giống như mũi tên bắn tới, khí tức tràn ngập xú khí mãnh liệt tới cực điểm kia khiến cho sắc mặt Sở Mộ đại biến. Vừa cảm nhận đã biết trong đó có độc tính kinh người, giống như ngay cả không gian cũng bị ăn mòn, lưu lại quỹ tích rõ ràng, xuyên thấu qua vị trí trước kia của Sở Mộ rồi bắn về mặt đất.
Phốc một tiếng, đạo quang mang màu xanh lá cây kia đánh trúng mặt đất khô khốc lập tức phát ra tiếng xuy xuy chói tai, Sở Mộ đáp xuống một càng cây, vô thức nhìn lại, đồng tử run rẩy kịch liệt. Cỉ thấy trên mặt đát kia không ngừng toát ra một cỗ sương mù màu xanh nhạt, đang lượn lờ, hơn nữa mặt đất còn nhanh chóng lõm xuống dưới, giống như là ngọn lửa rơi vào biển vậy, nhanh chóng tan rã.
Trong khi Sở Mộ bị tập kích một cách khó hiểu thì Ngụy Hồng cũng bị tập kích, một đạo thân ảnh màu nâu cùng màu với thân cây giống như thiểm điện bắn về phía ngụy Hồng. Ngụy Hồng chỉ cảm thấy một mùi tanh hôi đập vào mặt, căn bản không nhìn rõ đối phương là vật gì đã bị công kích tới trước mặt.
Hắn vô thức đưa tay lên, kiếm quang lập lòe ngăn cản trước người, một tiếng loảng xoảng vang vọng, ngụy kiếm khí lập tức bắn ra. Một cỗ lực lượng trùng kích mạnh mẽ vô bì đánh tới khiến cho Ngụy Hồng biến sắc, bàn tay cảm thấy đau đớn không thôi. Bàn tay cơ hồ có cảm giác bị xé rách, kiếm trong tay cũng thiếu chút nữa không cầm được mà rơi xuống. Thân thể dưới cỗ lực lượng này sau khi va hcjam lập tức bắn ra, va phải một cành cây.
Tay trái Ngụy Hồng dùng sức đẩy, thân thể vội vàng tháo chạy lên bên trên, đáp xuống một cành cây khác, khí huyết toàn thân chấn động, vẻ mặt đỏ hồng có chút không bình thường. Trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.
Chi chi…
Một tiếng kêu gọi quỷ dị khiến cho da đầu người ta run lên, tiếng kêu này vang lên rồi lập tức im lặng, trong không khí tràn ngập thứ khiến cho người ta run rẩy. Sở Mộ và Ngụy Hồng đều cảm giác được sau lưng mình có một cỗ cảm giác lành lạnh bắt đầu lan tràn tới, khiến cho toàn thân bọn họ không tự chủ được mà run rẩy, nổi da gà.