Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 24 [ Chương 116 đến 120 ]
❮ sautiếp ❯Chương 116: Ngăn cản Thiên Phong!
Cuối cùng, lòng bàn tay của trưởng lão hoàn toàn mở ra. Trong lòng bàn tay là một nhánh cây dài khoảng 10 cm. Nhất thời, ánh mắt của mọi người đảo qua nhánh cây trong tay Sở Mộ Tiêu Thiên Phong và Vương Đình Hạo.
– Nhánh cây trên tay tam sư huynh là dài nhất.”
– Nhánh cây trong tay Tiêu sư huynh là ngắn nhất.
– Kết quả đã đi ra. Tam sư huynh đánh với Tiêu sư huynh. Như vậy Đại sư huynh chính là đánh với tên Sở Mộ của Lăng Phong Viện kia.
– Đại sư huynh đánh với Sở Mộ, không cần nhìn cũng biết kết quả.
– Không sai. Thực lực của Sở Mộ quả thực ngoài dự đoán của mọi người. Ngay cả Tạ Xuân Lôi sư huynh cũng có thể đánh bại. Nhưng thực lực của Đại sư huynh vượt xa so với Tạ Xuân Lôi sư huynh. Sở Mộ căn bản cũng không thể so sánh được.
– Theo ta thấy, không ngoài mười chiêu, Đại sư huynh có thể đánh bại Sở Mộ.
Tuy rằng đến bây giờ, Sở Mộ nhiều lần sáng tạo kỳ tích, trước đánh bại Văn Nhân Vân cửu đoạn trung kỳ, tiếp đó đánh bại Tạ Xuân Lôi cửu đoạn hậu kỳ, cho thấy phong thái có thể đối kháng cùng cửu đoạn đỉnh phong. Nhưng Lý Dật chung quy không phải là cửu đoạn đỉnh phong bình thường, mà một đệ tử thiên tài nắm giữ một môn kiếm thuật cao giai không trọn vẹn, lại còn có thể chống lại thập đoạn sơ kỳ bình thường.
– Đúng. Hiện tại thật khiến cho ta mong đợi, chính là trận quyết đấu giữa Tam sư huynh và Tiêu Thiên Phong. Tiêu Thiên Phong thực lực thật mạnh. Ngay cả Nhị sư huynh cũng bị hắn đánh bại. Không biết Tam sư huynh có thể đánh bại Tiêu Thiên Phong hay không?
Các đệ tử nội môn và đệ tử tinh anh Chủ Điện đều nhỏ giọng bàn luận. Cũng không có người nào coi trọng Sở Mộ. Bọn họ chỉ coi trọng Tiêu Thiên Phong. Dù sao Tiêu Thiên Phong có tu vi cửu đoạn trung kỳ. Kiếm thuật cũng đặc biệt xuất sắc. Còn có chiến tích chói mắt đánh bại Vũ Văn Minh Hóa.
– Quá tốt. Không phải Tiêu sư huynh và Sở sư huynh quyết đấu với nhau.
Nội môn ba viện, nhất là các đệ tử Lăng Phong Viện đều nặng nề thở ra một hơi, sắc mặt thoải mái. Trái tim luôn treo thật cao cũng để xuống. Bọn họ chỉ cảm thấy thoái mái một hồi.
Đám người Lăng Phong Chưởng Viện thần kinh đang căng thẳng cũng trấn tĩnh lại, sắc mặt hòa hoãn.
Có thể, Sở Mộ có thể sẽ bị thua. Nhưng bọn họ lại không hy vọng, Sở Mộ và Tiêu Thiên Phong tranh đấu với nhau ở chỗ này.
Đương nhiên, nếu như hai người bọn họ đều có thể giành thắng lợi, vậy sẽ phải tiến hành cuộc chiến đoạt giải quán quân cuối cùng. Đó là điều không thể tránh né. Nhưng điều này lại là chuyện tốt. Có nghĩa hai người bọn họ sẽ có một người thu được giải quán quân, một người sẽ nhận được vị trí thứ hai.
Chỉ là, đây chẳng qua chỉ là một huyễn tưởng. Suy ngẫm một chút thì được, lại không thể là sự thật.
– Vương Đình Hạo đấu Tiêu Thiên Phong. Lý Dật đấu với Sở Mộ.
Trưởng lão trọng tài thu hồi lại nhánh cây, cười nói:
– Mời Lý Dật và Sở Mộ tạm thời quay về kiếm đài quan sát của từng người. Một trận chiến này, Vương Đình Hạo đấu với Tiêu Thiên Phong. Chuẩn bị cho tốt.
Lý Dật nhìn về phía Sở Mộ gật đầu, mỉm cười. Đầu ngón chân hắn điểm nhẹ lên kiếm đài, phiêu nhiên bay vọt đi, giống như một đám mây vậy, nhẹ nhàng lướt về phía kiếm đài quan sát Chủ Điện. Bộ dạng hắn ung dung tiêu sái, khiến mắt người xem sáng ngời, lộ ra vẻ mặt thán phục.
– Sở Mộ, ta ở trong cuộc tranh tài quán quân chờ ngươi.
Tiêu Thiên Phong đột nhiên một bước nhảy qua đến bên cạnh Sở Mộ, nhẹ giọng nói. Vẻ mặt hắn nghiêm trang, khiến trên mặt trưởng lão trọng tài và Vương Đình Hạo hiện lên một tia vô cùng kinh ngạc và xem thường. Cả hai liếc mắt nhìn Sở Mộ thêm một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
– Hắn nói cái gì? Nói muốn ở trong cuộc chiến giành giải quán quân chờ Sở Mộ sao?
– Không sai. Ta không nghe nhầm. Tiêu Thiên Phong thật sự nói như vậy.
– Xem ra, Tiêu Thiên Phong không chỉ tràn ngập lòng tin bản thân có thể chiến thắng Tam sư huynh, cũng tràn ngập lòng tin đối với chuyện Sở Mộ đánh bại Đại sư huynh.
– Lòng tin nực cười mà thôi.
Tất cả mọi người cảm thấy đây là một chuyện vui đùa. Sau khi trêu chọc vài câu, bọn họ liền hoàn toàn không để ở trong lòng. Bởi vì bọn họ cảm thấy đó là chuyện không thể xảy ra.
Sở Mộ mỉm cười, gật đầu, bay vọt xuống khỏi kiếm đài. Hắn lại điểm xuống mặt đất, giống như chuồn chuồn đạp nước phóng người lên, rơi vào trên kiếm đài quan sát của Lăng Phong Viện.
Luận trình độ mỹ quan cũng không giống như Lý Dật. Bởi vậy, cũng không mấy người quan tâm.
Nếu như lấy ra toàn lực, Sở Mộ quả thực có thể làm được dáng vẻ phiêu dật tiêu sái tự nhiên giống như Lý Dật. Nhưng nếu làm thế tất sẽ lộ ra Phong Chi Ý Cảnh của mình.
Không phải bất đắc dĩ, Sở Mộ không muốn để lộ ra Phong Chi Ý Cảnh.
– Mời.
Kai tay Vương Đình Hạo ôm kiếm lễ.
– Mời.
Tiêu Thiên Phong đáp lại kiếm lễ.
Hai người đứng cách nhau mười thước, từ phía xa đối diện với nhau. Khí tức tràn ngập ra, va chạm vào nhau.
– Thanh Phong Đấu Kiếm vòng thứ tư. Vương Đình Hạo đấu với Tiêu Thiên Phong. Hiện tại… bắt… đầu…
Trưởng lão trọng tài kéo dài âm thanh, lớn tiếng nói. Bàn tay giống như một thanh bảo kiếm từ từ hạ xuống. Đồng thời hắn rất nhanh liền lui về phía sau, xuống khỏi kiếm đài dưới.
– Thực lực của ngươi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ta. Nhưng ta sẽ đánh bại ngươi.
Vương Đình Hạo nhỏ giọng nói, tinh quang bắn ra bốn phía. Trong mắt hắn hình như có một tia hồ quang chớp hiện. Quanh thân kiếm khí tràn ngập, chấn động không ngừng. Hình như có vô số hồ quang vờn quanh. Khí thế kinh người đến cực điểm, càng thêm mãnh liệt.
– Kiếm của ta vô cùng sắc bén, có phong quang vô cùng vô tận.
Tiêu Thiên Phong than nhẹ một tiếng, kiếm khí tràn ngập. Phong quang vô tận, phong quang vô tận. Trong chớp mắt, không khí quanh thân đều giống như hóa thành lợi kiếm.
Một trận quyết đấu đặc sắc sắp được mở màn.
Chợt mỗi người đều quát khẽ một tiếng. Hai bên xuất kiếm, kiếm quang sắc bén, kiếm khí ngang dọc, phong quang không ngừng tuôn ra.
…
– Đặc sắc, thực sự quá đặc sắc!
Mọi người mở lớn ai mắt, nhìn chằm chằm vào hai bóng người giống như điện chớp đang ở trên kiếm đài. Khắp nơi, kiếm ảnh kiếm quang vô số va chạm vào nhau. Không khí chấn động nổ vang. Dùng mắt thường có thể thấy được được vô số sóng gợn bùng nổ.
Nhanh nhanh nhanh!
Vương Đình Hạo tu luyện chính kiếm khí quyết hệ lôi và kiếm thuật hệ lôi. Vốn tốc độ của hắn cũng nhanh, lực bạo phát mạnh mẽ, lực phá hoại lớn. Tiêu Thiên Phong tu luyện chính là kiếm thuật hệ kim, đặc biệt sắc bén, tốc độ cũng nhanh một cách khác thường.
Lấy nhanh đấu với nhanh, đã khiến người ta khó có thể thấy rõ được thân ảnh. Thậm chí còn ngay cả kiếm cũng không nhìn thấy rõ.
Trong mơ hồ, chỉ có thể thấy thân ảnh nặng nề trùng kích đan xen lẫn nhau. Vô số đạo kiếm ảnh kiếm quang ngang dọc, tràn ngập khắp kiếm đài hình tròn. Những tiếng không khí nổ mạnh chói tai, giống như tiếng pháo vậy, không ngừng nổ vang. Vô số tia lửa giống như pháo hoa bắn ra, khiến người ta cảm thấy hỗn loạn tới hoa cả mắt.
– Các ngươi nói ai sẽ thắng?
Các đệ tử đều suy đoán, do dự.
Chương 117: Gió nổi mây phun (1)
Lúc này, một tiếng nổ nghiền nát vô cùng chói tai vang lên. Hai thân ảnh dưới lực va chạm cực lớn, mang theo tia lửa, tách ra hai bên.
Bỗng nhiên dừng lại. Quanh thân Vương Đình Hạo có vô số hồ quang nhảy nhót. Trong mắt càng có sấm sét rậm rạp nổi lên. Khí tức bắt đầu khởi động giống như sấm sét tức giận. Từng tiếng ùng ùng nặng nề dường như từ trong bầu trời truyền đến.
– Một chiêu định thắng bại.
Giọng nói Vương Đình Hạo càng giống như sấm sét cuồn cuộn, ầm ầm nổ vang:
– Tiếp ta một chiêu, Nộ Lôi Thiểm!
Rất nhiều kiếm khí hệ lôi rót vào bên trên Bách Luyện Kiếm. Vô số hồ quang thoát ra, phát ra âm thanh bùm bùm chói tai. Cả thanh kiếm với những lôi quang rậm rạp kinh người chói mắt. Kể cả toàn bộ thân thể Vương Đình Hạo cũng bị lôi quang bao kín bên trong. Một kiếm lóe lên, giống như một tia sét phẫn nộ xé rách trời cao, mang theo tư thế muốn bẻ gãy nghiền nát tất cả.
– Ngươi cũng tiếp ta một chiêu, Thiên Phong Chi Sát!
Ánh mắt Tiêu Thiên Phong trở nên u ám, dường như thu nạp tất cả tia sáng đi vào. Trên Bách Luyện Kiếm, hiện lên một ánh sáng u ám màu vàng. Chớp mắt, một khí tức sắc bén vô biên phong quang vô tận thẩm thấu vào không khí, khiến cho những người ở phía xa, toàn thân không tự chủ được cũng run rẩy, khiếp sợ tới cực độ.
Nộ Lôi Thiểm đấu với Thiên Phong Chi Sát!
Mọi người chỉ thấy trước mắt có một đạo nộ lôi và một đạo phong quang u ám màu vàng va chạm ở trên kiếm đài. Trong chớp mắt, âm thanh cực lớn kinh thiên động địa nổ tung, giống như chuông lớn bị đánh vỡ, phát ra âm thanh khủng khiếp chói tai khiến da đầu tê dại toàn thân run rẩy. Âm thanh giống như long trời lở đất.
Ánh sáng vô cùng chói mắt mãnh liệt đến cực điểm, làm cho người ta phải lập tức nhắm hai mắt lại. Khóe mắt không tự chủ được chảy ra nước mắt.
Tiếng kim loại bị nghiền nát vang lên chói tai, một lúc lâu mới tiêu tan. Có người len lén mở mắt thành một khe hẹp nhỏ nhìn lại. Chỉ thấy hai bóng người lúc ẩn lúc hiện đang đứng.
Vương Đình Hạo cùng Tiêu Thiên Phong đứng đưa lưng về nhau cách nhau mấy thước. Hai người cầm kiếm đứng thẳng, thần sắc lạnh lùng, vẫn không nhúc nhích giống như hai pho tượng. Chỉ có gió thổi qua khiến cho tóc và góc áo của bọn họ nhẹ nhàng tung bay.
– Người nào thắng?
– Kết quả thế nào?
Các đệ tử đều suy đoán. Chỉ có một số ít người mới nhìn ra được biến hóa trong va chạm chớp mắt kia, mới biết được, là ai thắng ai thua.
Trong nháy mắt vừa va chạm, trên thân kiếm của Tiêu Thiên Phong bắn ra ra nửa tấc kiếm quang, đánh tan Nộ Lôi của Vương Đình Hạo. Tuy rằng nửa tấc kiếm quang cũng bị nghiền nát, nhưng kiếm của hắn lấy tư thế vô tận xẹt qua cổ Vương Đình Hạo.
– Ngươi rất mạnh.
Một lúc lâu, Vương Đình Hạo chậm rãi xoay người lại, giọng nói ẩn chứa một sự cuồng nhiệt, trong mắt càng có ánh sáng kinh người giống như hồ quang nhảy nhót:
– Ta chờ mong sẽ giao phong với ngươi trong lần tới.
Nói xong, Vương Đình Hạo dưới chân bắn ra ra lôi quang, phóng thẳng tắp lên cao. Tới giữa không trung hắn chuyển hướng, giống như một tia điện nhằm phía về kiếm đài quan sát Chủ Điện.
– Tam sư huynh thất bại?
Các đệ tử Chủ Điện đều bối rối. Trong lúc nhất thời đầu óc bọn họ không có cách nào kịp phản ứng.
– Đại sư huynh. Hắn rất mạnh. Kiếm của hắn, vô cùng sắc bén.
Vương Đình Hạo đi qua bên người Lý Dật, nhẹ giọng nói một câu. Lý Dật khẽ cau mày.
– Lần đấu kiếm này, Tiêu Thiên Phong giành được thắng lợi.
Trưởng lão trọng tài phi thân lên đài, tuyên bố. Trong lòng hắn vẫn còn chấn động. Hắn rất xúc động liếc mắt nhìn Tiêu Thiên Phong, chỉ cảm thấy mình đã già.
– Tiêu… Tiêu sư huynh thắng…Nguồn truyện audio
Đệ tử ba viện nhất là đệ tử Lăng Phong Viện liền hoan hô không dừng. Đến được nơi đây, đủ, đã đủ rồi. Tất cả sỉ nhục trước kia, trong một ngày này, lần duy nhất được rửa sạch.
So với các đệ tử ba viện đang nhảy cẫng lên hoan hô, đệ tử nhất mạch Chủ Điện lại có vẻ hết sức áp lực, không có chút tinh thần nào. Vẻ mặt bọn họ mệt mỏi không có chút phấn chấn.
– Cuộc đấu kế tiếp, Lý Dật đấu với Sở Mộ. Hai bên mời lên đài.
Trưởng lão trọng tài thu hồi cảm giác bùi ngùi, tuyên bố.
Lý Dật đứng dậy, bay ra khỏi kiếm đài quan sát. Quanh thân hắn mây trôi vờn quanh, giống như một đám bay mây, không nhanh không chậm, tạo ra một đường cong tuyệt đẹp, nhẹ nhàng lướt về phía kiếm đài hình tròn. Bộ dạng tiêu sái phiêu dật ung dung.
Nhất thời, cả sảnh đường đều vang lên tiếng ủng hộ. Ánh mắt của các đệ tử Chủ Điện sáng ngời, hình như thấy được hi vọng: Chúng ta còn có Đại sư huynh.
Sở Mộ đứng dậy, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, phi thân lên, mang theo một ngọn gió, lướt về phía kiếm đài quan sát. Tới giữa không trung, hai chân hắn đạp vào hư không, lấy lực, giống như một cơn gió vậy lướt tới bên trên kiếm đài.
– Được!
Ánh mắt của các đệ tử ba viện sáng lên, đều hô lớn.
Đây là đến bây giờ, lần đầu tiên Sở Mộ thoáng cái đã bay vọt đến trên kiếm đài. Tuy rằng ở giữa có đổi một lần tiếp khí.
– Hóa ra là biết tiếp khí. Nhưng vậy thì có tác dụng gì? Lẽ nào muốn dựa vào cái này, đánh bại Đại sư huynh sao?
– Đó là chuyện không thể nào làm được.
– Đại sư huynh nỗ lực lên. Đánh bại hắn. Đánh bại hai người bọn họ. Để cho bọn họ biết, Đại sư huynh mới là đệ tử đứng đầu trong kiếm phái chúng ta.
Các đệ tử Chủ Điện đều giơ cao nắm tay nắm chặt, lớn tiếng hô.
Lý Dật đã là hy vọng cuối cùng trong lòng bọn họ.
Nhìn Lý Dật một chút, lại nhìn Sở Mộ một chút, trong lòng trưởng lão trọng tài xuất hiện một ý niệm. Bất chợt, hắn khẽ lắc đầu, xua tan đi cái suy nghĩ hoang đường này.
– Lý Dật đấu với Sở Mộ. Trận đấu kiếm bắt đầu.
Một tiếng tuyên bố, trưởng lão phi thân lui về phía sau.
– Sư đệ, cứ lấy ra thực lực của sư đệ.
Lý Dật mỉm cười, làm kiếm lễ với Sở Mộ, nhẹ giọng nói. Bộ dạng có vẻ rất khí độ.
– Sư huynh mời.
Sở Mộ đáp lại kiếm lễ, thái độ ung dung.
Hai bên rút kiếm. Kiếm quang sáng như tuyết, lại giống như thu thủy, nhộn nhạo ở trong không khí, làm người khác phải chú ý.
Đồng thời xuất kiếm. Một kiếm như mây, một kiếm giống như gió. Gió nổi lên, mây di chuyển. Gió thổi mây cuốn.
Kiếm của Lý Dật mang theo từng làn mây trôi, chợt nhanh chợt chậm chợt trái chợt phải, cực kỳ phiêu dật. Hắn phối hợp với bộ pháp, thân pháp của mình, đem mây biến đổi phát huy đến mức tận cùng.
Kiếm của Sở Mộ thổi bay từng cơn gió mát, nhìn như thong thả kì thực nhanh chóng tràn ngập sắc bén. Phối hợp với Toái Loạn Bộ và thân pháp Tùy Phong Bãi Liễu, tiến lui như gió.
Một kiếm đâm tới, một kiếm chém xuống, một kiếm đi ngang, một kiếm chấn động. Tiếng kim loại va chạm không ngừng vang lên, truyền ra. Mỗi một kiếm cũng làm cho người thấy rất rõ ràng, lại khiến cho người ta hoa mắt thần mê.
Đánh một hồi, Lý Dật đột nhiên kinh ngạc phát hiện, tiết tấu của mình bị rối loạn, tiến tới bị đẫn dắt, bị Sở Mộ nắm giữ ở trong tay.
Chương 118: Gió nổi mây phun (2)
Lý Dật nhiều lần muốn phá tan tiết tấu của Sở Mộ, nắm lại tiết tấu trong tay. Nhưng hắn lại phát hiện, hắn căn bản không có cách nào làm được. Mỗi một kiếm của Sở Mộ đều giống như trải qua dày công tính toán, cũng làm cho hắn cảm giác mình không thể không đi chống đỡ, khó có thể phản kích, dần dần rơi vào trong sự khống chế của Sở Mộ. Hắn chợt có cảm giác bất lực.
– Sao có thể như vậy được!
Trong lòng Lý Dật chấn động. Trong lòng đám người La Thiên Hùng cũng đặc biệt chấn động.
– Trình độ kiếm thuật của đệ tử nội môn này làm sao sẽ tinh thâm như vậy được? Lẽ nào hắn đã tu luyện kiếm thuật cơ sở từ lúc còn ở trong bụng mẹ hay sao?
Mỗi người đều cảm thấy thật khó có thể tin được.
– Không được. Trình độ kiếm thuật cơ sở của hắn cao hơn ta rất nhiều. Ta phải phá tan loại cục diện này. Bằng không tiếp tục nữa, sẽ gây bất lợi cho ta.
Trong lòng Lý Dật thầm nghĩ. Hắn vận dụng kiếm khí rót vào Bách Luyện Kiếm, đánh văng một kiếm của Sở Mộ ra. Đồng thời, rất nhiều kiếm khí chém giết ra, làm cho Sở Mộ không thể không né tránh.
– Sư đệ, trình độ kiếm thuật của sư đệ cao thâm khó dò. Hẳn là ở trên sư huynh. Sư huynh không thể làm gì khác hơn là lấy ra thực lực chân chính.
Thân hình Lý Dật phiêu dật, lùi lại một khoảng cách, mỉm cười nói:
– Kiếm thuật chính mà sư huynh ta tu luyện, là một môn kiếm thuật cao giai không trọn vẹn: Vân Hải Kiếm Thuật. Tuy rằng thiếu sát chiêu cao giai, nhưng uy lực không tầm thường. Sư đệ cũng nên cẩn thận.
Hai mắt các nữ đệ tử Chủ Điện đều bắn ra tim hồng, lớn tiếng thét chói tai. Lý Dật thật sự quá có phong độ, làm cho các nàng mê muội.
– Ta tu luyện chính là Thanh Phong Kiếm Thuật, là kiếm thuật trung giai.
Sở Mộ cũng nói:
– Sư huynh mời.
Lần này Lý Dật không chút khách khí. Vừa ra tay, chính là thức cơ bản của Vân Hải Kiếm Thuật. Một kiếm kéo tới, Sở Mộ dường như nhìn thấy một đám mây trắng vờn quanh. Thân ảnh Lý Dật hình như biến mất.
Từng kiếm từng kiếm một đánh ra. Mỗi một kiếm đều giống như một đám mây trắng. Chớp mắt đã qua hai mươi mấy kiếm. Sở Mộ phát hiện bản thân hình như ở trong một biển Vân Hải nhỏ, không tìm được bóng dáng của Lý Dật.
– Tuy rằng thiếu đi sát chiêu cao giai, nhưng kiếm thuật cao giai chính là kiếm thuật cao giai. Cho dù là thức cơ bản, uy lực cũng không tầm thường. Kiếm thuật trung giai còn xa mới có thể so sánh được.
La Thiên Hùng âm thầm gật đầu.
Đột nhiên, một tia kiếm quang ẩn nấp ở trong biển mây, nhẹ nhành đâm về phía Sở Mộ.
Sở Mộ xoay người lại một kiếm đỡ lấy kiếm của Lý Dật. Thời điểm hắn muốn phản kích, Lý Dật lại biến mất ở trong biển Vân Hải nhỏ, không thể tìm ra.
– Không nghĩ tới, thức cơ bản của kiếm thuật cao giai lại có uy lực mạnh như vậy.
Sở Mộ âm thầm cảnh giác.
Dưới tình hình chung, kiếm giả Kiếm Khí Cảnh tu luyện kiếm thuật, là kiếm thuật nhập môn, kiếm thuật cấp thấp và kiếm thuật trung giai. Rất ít người có thể tu luyện kiếm thuật cao giai. Bởi vì nếu thi triển ra kiếm thuật cao giai cần tiêu hao kiếm khí quá nhiều.
Về phần kiếm thuật siêu giai, cần phải là cao thủ Hóa Khí Cảnh mới có thể thi triển.
Lý Dật có thể tu luyện được một môn kiếm thuật cao giai không trọn vẹn, có thể thấy được hắn cũng có kỳ ngộ.
– Trong vòng mười chiêu, Sở Mộ tất bại!
Các đệ tử Chủ Điện đều khẳng định.
Vân Hải Kiếm Thuật này là một môn kiếm thuật cao giai không trọn vẹn. Chính vì nó, Lý Dật có thể bảo đảm ngồi vững ở vị trí Đại sư huynh.
Ẩn thân ở trong biển Vân Hải nhỏ, thân hình Lý Dật lay động không ngừng, trái phải trước sau, khiến Sở Mộ không có cách nào bắt được bóng dáng của hắn. Còn hắn thì tìm cơ hội xuất kiếm.
Điều khiến Lý Dật khiếp sợ chính là, Sở Mộ lại có thể lần lượt đỡ được kiếm của hắn, khiến hắn vô công trở về. Hắn không thể không tạm thời ẩn nấp, xuyên qua bên trong biển Vân Hải nhỏ, tìm kiếm cơ hội tốt hơn để ra tay.
– Vân Hải Kiếm Thuật của Đại sư huynh thật lợi hại.
Dưới kiếm đài, rất nhiều đệ tử đều nhìn lên trên kiếm đài đường kính mười thước kia. Xung quanh tràn đầy màu trắng nhàn nhạt, giống như biển mây thu nhỏ lại. Bọn họ thở dài nói.
– Người bình thường rơi vào trong đó, căn bản là không nhìn thấy gì. Chỉ có một mảnh trắng xoá. Đại sư huynh ẩn thân ở trong đó, thường lui tới rất nhanh. Mỗi một kiếm đều đánh bất ngờ không có cách nào nắm được. Chiến thắng, chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.
Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo thầm nghĩ. Bọn họ cũng đã nếm thử uy lực của Vân Hải Kiếm Thuật, cũng thua ở dưới Vân Hải Kiếm Thuật. Bọn họ biết rất rõ cảm giác khi rơi vào trong đó. Đó là loại cảm giác bất lực.
Không quan tâm ngươi thấy thế nào, chung quanh thậm chí trên dưới, đều là một màu trắng mịt mờ. Hình như ở bên cạnh có vô số mây vờn quanh, không phân biệt rõ được phương hướng, không nhìn thấy màu sắc gì khác. Mắt dường như đã mất đi tác dụng.
Loại cảm giác này sẽ khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt không quen. Thời gian dài hơn một chút, khó có thể chịu được. Bình thường sẽ trở nên tức giận nóng nảy. Đây là sự tối kỵ đối với một kiếm giả. Cuối cùng không thể tránh khỏi phải bị thua.
Chỉ là đến bây giờ, Sở Mộ đã kiên trì được vài hơi thở, còn không để bị thua. Điều này khiến cho Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo cảm thấy kinh ngạc.
– Chưởng viện, xem ra Sở Mộ sắp thua rồi.
Lâm trưởng lão nói, trên mặt không khỏi có chút tiếc nuối.
– Ừ. Mặc dù chỉ là kiếm thuật cao giai không trọn vẹn, nhưng uy lực chung quy vượt qua rất nhiều so với kiếm thuật trung giai. Lý Dật tu luyện kiếm khí quyết lại là hệ vân. Kết hợp lại với nhau càng tăng thêm sức mạnh.
Lăng Phong Chưởng Viện gật đầu, sắc mặt có chút ngưng trọng:
– Thân ở trong biển mây, đập vào mắt chỉ là một mảnh trắng xóa. Không có mục tiêu, căn bản là không có cách nào xuất kiếm. Điều này đối với Sở Mộ đặc biệt bất lợi. Phải phá hỏng loại khốn cục trước mắt này. Chỉ có hai loại phương pháp, thứ nhất là có kiếm khí tu vi mạnh hơn Lý Dật, cứng rắn loại trừ. Nhưng ta chắc hẳn, chí ít cần tu vi thập đoạn đỉnh phong thậm chí nửa bước Hóa Khí mới được; Thứ hai chính là lấy kiếm thuật có uy lực càng cường đại hơn để phá vỡ.
Cặp mắt Tiêu Thiên Phong nheo lại, có tinh quang màu vàng nhạt nhạt lưu chuyển, gần như muốn hóa thành kiếm khí bắn ra. Hắn nỗ lực nhìn thấu biển mây, nhưng lại chỉ có thể nhìn thấy được màu trắng mịt mờ chuyển động biến đổi. Chân mày không khỏi hơi nhăn lại.
– Bất kể như thế nào, ngươi cũng không thể bị thua. Ta vẫn chờ ngươi, cùng ta phân cao thấp ở cuộc chiến giành giải quán quân, toàn lực đánh một trận.
Tiêu Thiên Phong dùng âm thanh mà chỉ có mình nghe được, nói.
Trong biển mây, Sở Mộ cầm kiếm đứng thẳng, sừng sững không động, để mặc biển mây biến đổi lại chưa từng bước một bước nào.
Sở Mộ nhìn chằm chằm vào phía trước, chỉ có thể nhìn đến mây trắng cuồn cuộn biến đổi. Hắn không có cách nào thấy được bóng dáng của Lý Dật.
Chương 119: Hắn làm vậy là muốn nghịch thiên sao?
– Ở chỗ này, xem ra tác dụng của thị kiếm bị suy yếu cực lớn. Trừ phi là thị kiếm viên mãn, bằng không ở chỗ này không có cách nào phát huy ra được bao nhiêu tác dụng.
Sở Mộ thầm nghĩ. Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, không để cho mây trắng biến đổi quấy rầy phán đoán của mình.
– Không ngờ nhắm mắt lại? Chẳng lẽ là muốn bỏ qua sao?
Trong biển mây Lý Dật nhìn thấy cảnh đó, lại cảm thấy không giải thích được.
Sở Mộ không nhìn thấy hắn, nhưng hắn lại có thể thấy Sở Mộ. Đây là chỗ tinh diệu của Vân Hải Kiếm Thuật sau khi thi triển ra, cũng chính là căn bản khiến mình có thế không bị đánh bại.
– Đã như vậy, ta đánh bại ngươi.
Thầm nghĩ một tiếng, thân hình Lý Dật lay động đi tới. Một kiếm từ trong biển mây mịt mờ đến, gần như lặng lẽ không một tiếng động đâm về phía Sở Mộ.
Lỗ tai Sở Mộ khẽ run lên, tiếng xuất kiếm xé gió tưởng như không thể phát hiện ra được, vẫn rơi vào trong tai của hắn. Một số người nghe kiếm gần như đại thành, không giống như những người bình thường. Sở Một tiện tay đánh ra một kiếm.
Keng.
ắn đã chắn được một kiếm do Lý Dật đâm tới. Cổ tay rung lên, kiếm quang vừa chuyển. Sau khi đẩy kiếm của Lý Dật ra, hắn thuận thế đâm tới, khiến một mảnh mây trắng cuộn trào mãnh liệt.
Lý Dật kinh hãi vội vàng bứt ra, lui về phía sau. Hắn lại nhớ, lúc trước chỉ lấy kiếm thuật cùng Sở Mộ giao đấu, không chỉ có không chiếm được thượng phong, hơn nữa tiết tấu còn bị Sở Mộ nắm trong tay, bất lực tới mức tiến lùi không được.
Thoáng cái, Lý Dật xuất hiện ở một phía khác của Sở Mộ. Lần này, một kiếm hóa thành ba đường, thượng trung hạ đâm về phía Sở Mộ. Sở Mộ vẫn một kiếm vung lên, trực tiếp đỡ được ba kiếm này, đồng thời thuận thế phản kích, khiến Lý Dật dưới sự kinh hãi lại phải lui về phía sau.
– Tại sao có thể như vậy được? Hắn nhắm mắt lại, tại sao còn lợi hại như vậy?
Thân hình Lý Dật lay động, không ngừng chế tạo ra nhiều đám mây trắng hơn nữa để duy trì biển mây không tan ra, đồng thời âm thầm chấn động.
Mà người bên ngoài lại vô cùng kinh ngạc. Nhất là những người đã lĩnh giáo qua Vân Hải Kiếm Thuật của hắn lại càng cảm thấy không hiểu được. Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, thế nào còn chưa phân ra thắng bại?
Lý Dật không tin tà. Từ sau khi hắn tu luyện Vân Hải Kiếm Thuật, thực lực tăng lên gấp bội. Một lần hành động liền tạo ra tên tuổi Đại sư huynh của kiếm phái, không thể vượt qua. Nhưng bây giờ, ở dưới tình huống bản thân đã thi triển ra Vân Hải Kiếm Thuật, không ngờ không thể làm gì được một để tử nội môn tu vi mới chỉ đạt tới bát đoạn đỉnh phong.
Bất tri bất giác, trong lòng Lý Dật có chút rối loạn. Tâm vừa loạn, tâm tình vốn bình tĩnh phong khinh vân đạm tất nhiên cũng bị phá.
Tâm Lý Dật vừa loạn, khí tức chấn động đã lộ ra. Hắn lại không có cách nào dung hợp ở trong biển mây giống như trước kia. Trong nháy mắt, tung tích của hắn đã bị Sở Mộ nắm được. Hai mắt vừa mở, tinh quang sắc bén kinh người. Sở Mộ khẽ quát một tiếng, một kiếm khởi phong, thổi đi. Hai luồng sát khí rét lạnh trong nháy mắt chia ra làm mười sáu đường, giăng ra khắp nơi, giống như ltừng trận gió xoáy nhỏ, tất cả đều cuốn về phía Lý Dật.
– Không tốt.
Sắc mặt Lý Dật đại biến. Một kiếm phía trước giống như gió mát thổi tới. Biển mây dao động, có dấu hiệu bị thổi tan. Mười sáu đường sát khi trong đó rét lạnh đến cực điểm, tập trung vào bản thân khiến Lý Dật cảm thấy sởn tóc gáy.
Hắn vung kiếm lên. Kiếm khí ngang dọc chém ra. Sát khí cùng kiếm khí va chạm, vô số kiếm khí nổ tung, bắn nhanh bốn phương tám hướng, khiến biển mây bị bắn trúng, xuất hiện nghìn lở trăm lỗ. Mọi người chỉ thấy vô số kiếm khí bắn ra, biển mây tán loạn. Tất cả đều kinh hãi.
Cố gắng điều chỉnh tâm tình, Lý Dật bước đi. Thân hình hăn không ngừng lay động, bay vút ở bên trong, giống như một đám mây trắng, lao về phía Sở Mộ.
Một kiếm đâm ra, kiếm khí bám trên lưỡi kiếm, trong lúc đó không ngừng biến đổi. Tốc độ đâm ra kinh người.
Một tiếng động vang lên.
Không ngờ không khí nổ mạnh.
Trên kiếm của Sở Mộ, kiếm khí cũng bám trên lưỡi kiếm. Kiếm đâm ra. Hai kiếm va chạm, trong chớp mắt, cơ bắp trên cánh tay Sở Mộ rất nhanh liền chuyển động. Lực xuyên qua thân kiếm. Bách Luyện Kiếm nhanh chóng chấn động va chạm. Vô số tia lửa bắn ra.
Tu vi kiếm khí của Lý Dật mạnh hơn Sở Mộ rất nhiều. Kiếm khí càng tinh thuần hơn. Dưới lực va chạm, Sở Mộ chỉ cảm thấy một lực mạnh chấn động từ thân kiếm truyền đến trên bàn tay. Bàn tay có phần tê dại, thiếu chút nữa thì cầm không được kiếm.
Hắn thuận thế buông lỏng, làm giảm đi một lực phản chấn. Một kiếm vung lên, bắn ra một đạo kiếm khí.
– Nát!
Ngón tay trái của Lý Dật tạo hình giống như kiếm. Kiếm khí tràn ngập, vừa điểm ra. Sau khi đánh nát kiếm khí, lại bắn ra một kiếm khí sắc bén.
Tay trái Sở Mộ vội vàng dẫn dắt ngoại kiếm khí, tốc độ nhanh hơn, giống như một thanh kiếm khí chém xuống hư không, đánh nát kiếm khí, chém về phía Lý Dật.
Lý Dật thi triển thân pháp đến mức tận cùng. Tthân hình lay động, tránh ngoại kiếm khí của Sở Mộ, xuất hiện ở đỉnh đầu hắn.
– Biển mây mênh mông.
Lý Dật than nhẹ, vừa ra tay, chính là sát chiêu trung giai của Vân Hải Kiếm Thuật. Hắn biết tâm cảnh của mình đã bị phá, cần một thời gian tĩnh tâm điều chỉnh. Nếu tiếp tục đấu nữa sẽ gây bất lợi cho chính mình. Bởi vậy, hắn ra sát chiêu, ý định mau chóng kết thúc lần đấu kiếm này.
– Đại sư huynh sắp chiến thắng.
Các đệ tử Chủ Điện hoan hô lên.
Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo lại cảm giác có cái gì không đúng.
– Tâm Lý Dật đã rối loạn, mất đi tinh túy của hệ vân, nóng lòng muốn giành chiến thắng.
La Thiên Hùng nhướng mày, thầm nghĩ.
Không có ai biết, rốt cuộc ở trong biển mây đã xảy ra chuyện gì khiến cho Lý Dật luôn luôn bình tĩnh ung dung lại rối loạn tâm tình như vậy.
Chớp mắt xuất hiện vô số đám mây, hình thành biển mây, lại bao bọc xung quanh. Sở Mộ có thể cảm giác được trong biển mây tràn ngập vô số sát khí.
Thi triển Vân Chi Ý Cảnh.
Trong nháy mắt Lý Dật chỉ cảm thấy sát chiêu của mình bị kìm hãm, có cảm giác như rơi vào trong vũng bùn. Thoáng chốc, hắn liền cảm thấy một trận gió mát tập kích tới, thổi cho biển mây dâng lên, có dấu hiệu tiêu tan. Hai mươi bốn đạo sát khí rét lạnh sát nhập vào trong biển mây, va chạm. Vô số tiếng nổ mạnh vang lên.
Ngay sau đó, liền có một đạo phong nhận dài hơn một thước màu xanh nhạt xé rách biển mây, xông về phía Lý Dật.
– Không xong!
Sắc mặt Lý Dật đại biến. Phong quang ở phía trên phong nhận khiến hắn cảm thấy uy hiếp trí mạng. Nhưng phong nhận lao tới quá nhanh, không có cách nào né tránh được. Lý Dật vận dụng kiếm khí hình thành một tầng hộ giáp ở trước ngực.
Tiếng rắc rắc vang lên, giống như tiếng thủy tinh bị nghiền nát. Phong nhận đánh nát kiếm khí hộ giáp của Lý Dật. Một lực lượng khổng lồ khiến Lý Dật bay ngược ra, khiến những người quan sát trợn mắt há hốc mồm.
Phong Trung Du nhanh chóng được thi triển. Sở Mộ thuận gió, hóa thành một con gió mạnh, bay nhanh đuổi theo về phía Lý Dật.
Chương 120: Ai có thể giành giải nhất? (1)
Lần đầu tiên, ở trước mặt mọi người, Sở Mộ toàn lực thi triển thân pháp.
Lý Dật cảm thấy trước ngực khó chịu, một hơi thở không thuận, thiếu chút nữa thì thổ huyết. Sở Mộ phi thân đuổi theo, trong chớp mắt liền xuất hiện ở bên cạnh Lý Dật. Kiếm quang chói mắt xuyên qua hư không, phát ra tiếng nổ cực mạnh. Lý Dật miễn cưỡng giơ kiếm lên đón đỡ. Kiếm của Sở Mộ chuyển động với tốc độ ánh sáng, chấn động kiếm của Lý Dật. Một kiếm rơi vào trên cổ của Lý Dật.
Hai người đồng thời rơi xuống đất. Kiếm của Sở Mộ lại vẫn đặt ở trên cổ Lý Dật, không nhúc nhích. Dường như chỉ cần nhẹ nhàng rạch một cái, liền có thể mở ra huyết quản trên cổ củ Lý Dật.
Lý Dật có chút hoảng hốt. Tất cả giống như đang nằm mơ. Các đệ tử ở phía dưới kiếm đài đều lặng ngắt như tờ. Sắc mặt mỗi người đều đờ đẫn, hình như ngay cả chuyện hít thở cũng quên mất.
– Sở Mộ này… Đây là muốn nghịch thiên sao…
Lâm trưởng lão trợn mắt há hốc mồm hơn, theo bản năng thốt ra một câu.
– Sư đệ, ngươi thắng.
Trên mặt Lý Dật hiện lên một tia cay đắng, khóe miệng run lên, có chút gượng ép cười nói. Sau đó hắn làm kiếm lễ.
– Sư huynh đa tạ.
Sở Mộ đáp lại kiếm lễ, thản nhiên nói.
Phi thân nhảy lên một cái, Lý Dật giống như mũi tên rời cung bắn về phía kiếm đài quan sát Chủ Điện. Hắn không còn vẻ tiêu sái phiêu dật như lúc trước. Chính hắn hiểu rất rõ, tâm cảnh của hắn rối loạn. Đây là nhân tố chủ yếu nhất khiến hắn bị thua.
Nhưng Lý Dật lại có một cảm giác, cho dù tâm cảnh của mình không bị phá, cuối cùng cũng sẽ bị thua. Hình như Sở Mộ còn chưa có lấy ra toàn lực.
– Sao có thể như vậy được!
Sau khi ngồi xuống, Lý Dật âm thầm lắc đầu cười khổ một tiếng, cảm thấy ý niệm này của mình là rất sai lầm.
Hai người Vũ Văn Minh Hóa và Vương Đình Hạo không nói gì, chỉ nhìn Lý Dật, trong đầu cảm thấy vô cùng hậm hực. Không nghĩ tới, ba người đệ tử mạnh nhất kiếm phái như bọn họ, thậm chí lại liên tục bị thua, Hơn nữa còn bị thua ở trong tay của nội môn đệ tử ba viện. Quả thực không thể tưởng tượng nổi. Giống như đang nói đùa vậy
Những người khác, giống như Chưởng giáo La Thiên Hùng, Chưởng viện ba viện và phần lớn các trưởng lão của Chủ Điện và ba viện khác, trong lòng giống như lọ ngũ vị bị lật đổ. Chua cay mạn nhạt gì đó trộn cùng một chỗ, thật sự không nói rõ ràng được rốt cuộc là tư vị gì.
Khóe mắt của bọn họ co quắp, sắc mặt cực kỳ quái dị. Ngay cả chính bọn họ cũng không biết tại sao phải xuất hiện loại biểu tình gần như vặn vẹo này, lại vừa lúc phù hợp với suy nghĩ nội tâm của bọn họ lúc này.
– Sở Mộ đây là muốn nghịch thiên…
Nhất là Lăng Phong Chưởng Viện. Bản thân hắn cảm thấy mình đối vứoi Sở Mộ đã đánh giá cao hết sức, có thể tranh đoạt được vị trí trước ba. Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, không chỉ là tranh đoạt vị trí trước ba, còn tranh đoạt vị trí đứng đầu.
Không phải là đứng đầu, thì chính là đứng thứ hai!
Các đệ tử Chủ Điện lại cảm thấy quan niệm cả đời của mình, hình như ở trong thời khắc ngắn ngủi như vậy bị đều phá vỡ. Loại cảm giác này, rất kỳ quái rất không dễ chịu.
Tất cả im lắng, lặng ngắt như tờ. Chỉ có từng cơn gió nhẹ thổi qua. Giằng co gần một khắc đồng hồ, mới có người tỉnh táo lại.
Nhìn Sở Mộ vẫn đứng ở trên kiếm đài thẳng tắp như một thanh kiếm chống trời. Gương mặt cũng không phải quá anh tuấn lúc này lại dường như bao phủ một lớp thần quang. Rất nhiều nữ đệ tử hai mắt toát ra trái tim hồng. Trái tim nhỏ nhanh chóng nhảy lên.
Một tích tắc này, thần thái Sở Mộ giống như đã in dấu vào trong lòng của mỗi người.
Đột nhiên, một đạo thân ảnh giống như phong quang vô cùng sung mãn vô tận, giống như kiếm quang xé rách trời cao, ngay lập tức bay vụt tới. Hắn bay qua hai mươi mấy thước, từ kiếm đài quan sát Lăng Phong bắn về phía kiếm đài hình tròn, rơi xuống trước mặt Sở Mộ.
– Tiếp theo, chính là thời điểm chúng ta đánh một trận quyết chiến phân cao thấp!
Hai mắt Tiêu Thiên Phong đặc biệt sáng ngời. Hai mắt có một tầng ánh sáng màu vàng nhạt xẹt qua, gần như hóa thành kiếm khí sắc bén bắn ra. Khí tức toàn thân càng phong quang vô cùng. Kiếm khí dần dần tràn ra, màu vàng nhạt tràn ngập khắp xung quanh. Thanh kiếm trong tay khẽ run lên, dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ lao ra khỏi vỏ.
Sở Mộ bị khí tức của Tiêu Thiên Phong dẫn dắt. Kiếm khí của bản thân, không ngờ cũng không chịu sự khống chế bắt đầu vận chuyển lên, gần như muốn phá thân thể lao ra. Thanh kiếm trong tay còn khẽ run lên. Hắn không khỏi cả kinh.
Lúc này khí tức của Tiêu Thiên Phong quá mức sắc bén. Một sự sắc bén tuyệt đối, khiến Sở Mộ vạn phần cảnh giác.
Một khí tức bất ngờ chặn ngang lao vào, trực tiếp cắt đứt khí tức của hai bên gần như sắp va chạm. Bằng không, khí tức vừa va chạm, dưới sự dẫn dắt, Sở Mộ cùng Tiêu Thiên Phong nhất định sẽ rút kiếm, lập tức ra tay.
Đạo khí tức này là của trưởng lão trọng tài. Hắn mới vừa từ trong rung động tỉnh táo lại, đang cố gắng tiêu hóa tất cả những gì đã nhìn thấy trước mắt, lại bị khí tức mạnh mẽ của Tiêu Thiên Phong làm kinh động, vội vàng phi thân lên đài.
Ngay cả Tiêu Thiên Phong khí tức vô cùng sắc bén, nhưng đối mặt với cao thủ Hóa Khí Cảnh, lại vẫn chênh lệch khá xa. Hắn chỉ phải tạm thời thu lại. Hai mắt hắn vẫn lợi hại, nhìn chằm chằm vào Sở Mộ.
– Ta từng chủ trì qua bốn lần thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm. Lần này đúng lúc là lần thứ tư.truyện tiên hiệp audio
Đầu óc trưởng lão trọng tài hỗn loạn. Trong lúc nhất thời, hắn cũng không biết phải nói cái gì mới tốt. Hắn trầm ngâm sắp xếp lại từ ngũ một chút, miễn cưỡng tìm một đầu đề mới, trên mặt lộ ra biểu tình quái lạ, dường như là cười khổ lại dường như là vui mừng:
– Nhưng ta biết rõ mỗi lần Đấu Kiếm Thịnh Hội của bản phái trước kia, chẳng bao giờ có một lần nào, giống như lần này, biến hóa liên tục, kỳ tích xuất hiện không ngừng.
Giọng nói của trưởng lão trọng tài trở nên cao vút, kích động hưng phấn, lôi kéo tình cảm, tư tưởng của mọi người, để cho bọn họ không tự chủ được mà kích động, nhiệt huyết sôi trào.
– Mọi người đều biết, nội môn ba viện tham dự thịnh hội Thanh Phong Đấu Kiếm, mỗi lần chẳng qua chỉ đi qua góp mặt, để môn hạ đệ tử tăng thêm kiến thức.
Trưởng lão trọng tài càng kích động hơn, ý nghĩ dần dần rõ ràng, giọng nói lại vẫn kích động:
– Nhưng lần này, lại làm cho ta, làm cho chúng ta thấy được sự khác biệt. Sở Mộ, rút thẻ trắng tiến vào vòng thứ hai. Tất cả mọi người cảm thấy hắn có vận khí quá tốt. Ta cũng cho là như vậy. Chúng ta đều nhất trí cho rằng, Sở Mộ chỉ có thể đi tới vòng thứ hai, sẽ dừng lại ở đó, không hơn. Nhưng ngoài dự đoán của chúng ta chính là, hắn đánh bại Văn Nhân Vân người có kiếm khí tu vi cao hơn so với hắn, tiến vào vòng thứ ba. Tiếp đó, hắn lại một lần nữa sử dụng thanh kiếm trong tay nói cho chúng ta biết, ý tưởng của chúng ta là sai lầm. Hắn đánh bại Tạ Xuân Lôi với tu vi càng cao hơn, tiến vào vòng thứ tư. Mà lúc này, bất ngờ xuất hiện. Tiêu Thiên Phong trở về, cùng với phong thái cường hãn, vô cùng sắc bén đánh bại Vũ Văn Minh Hóa, sau đó còn đánh bại Vương Đình Hạo.