Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Tập 14 [ Chương 66 đến 70 ]
❮ sautiếp ❯Chương 66: Không phải ngươi muốn chiếm lấy đấu kiếm đài đó chứ?
Phong nhận quá mạnh mẽ, dưới sự khiếp sợ, Hà Khải Minh không thể nào tránh né được, chỉ có thể điều động kiếm khí toàn thân, ngưng kết trước ngực, tạo thành một mảnh khí giáp.
PHong nhận hoàn toàn xé rách kiếm quang màu tím nhạt, đánh tới Hà Khải Minh, đánh trúng ngực Hà Khải Minh. Một tiếng phanh vang lên, miệng Hà Khải Minh phát ra tiếng kêu đau đơn, khí giáp trước ngực bị nghiền nát, phong nhận cũng bị nghiền nát. Nhưng lực lượng khổng lồ lại đem thân thể Hà Khải Minh đẩy lùi về phía sau vài thước, lúc này thân thể hắn mới loạng choạng đứng vững được.
Sắc mặt Hà Khải Minh lúc xanh lúc đỏ một hồi, một câu cũng không nói nên lời. Đệ tử ba viện thì nhanh chóng mở mắt ra, trong lúc nhất thời không có phản ứng gì. Nhưng mà nhìn thấy Sở Mộ bình tĩnh và Hà Khải Minh khó coi, bọn họ đã hiểu rõ kết quả. Chỉ là bọn họ cũng khó có thể tin được kết quả lại như lúc này.
Thu kiếm vào vỏ, Sở Mộ nhìn Hà Khải Minh, đi vào trong nội viện Lăng Phong viện, mọi người rất tự giác nhường lối cho hắn.
Bọn họ nhìn qua bóng lưng Sở Mộ, chỉ cảm thấy bóng lưng Sở Mộ như phóng đại vô hạn, ẩn chứa sự sắc bén vô hạn, có một không hai ba viện, không ai có thể tranh phong.
Sinh Tử kiếm đài kiếm chém Vương Phong, suy nghĩ bảy ngày trên Lệ Phong nhai.
Mỗi một chuyện Sở Mộ làm, đều được người ta nói chuyện say sưa.
Hiện tại sau khi suy nghĩ qua bảy ngày ở Lệ Phong nhai, Sở Mộ lần nữa làm oanh động ba viện, đánh bại dễ dàng đệ nhất Minh Lôi viện Hà Khải Minh, chiến tích này chẳng khác nào là tuyên bố với ba viện, Sở Mộ hắn hoàn toàn xứng đáng là kiếm thuật đệ nhất ba viện.
Sau khi trở lại lầu các, trong lúc Lý Vi vô cùng cao hứng, Sở Mộ rửa mặt bằng nước ấm một phen, đổi một bộ y phục sạch sẽ, lại nói chuyện phiếm với Lý Vi một hồi, chỉ điểm kiếm thuật cho Lý Vi, sau đó lại ngồi trên ban công lầu hai.
Bảy ngày tu luyện ở trên Lệ Phong nhai, hắn hoàn toàn buông bỏ lĩnh ngộ kiếm thế, hiện tại hắn đang ôn lại kiếm thế.
Lỳ Vi tỷ mỉ chuẩn bị một bữa tối phong phú, so với bình thường nhiều hơn hai món rồi bưng lên cho Sở Mộ.
Người bình thường ăn uống là quan trọng nhất, miếng ngon tới miệng, không ai mà không thích. Nhất là sau khi bận rộn một hồi, lại có thời gian nghỉ ngơi, ăn chút mỹ vị, uống vài chén rượu, nhìn mây bay trên bầu trời, hồ nước rung động, gió mát thổi qua tai.
Sở Mộ nghỉ ngơi cả đêm, không có suy nghĩ, không có tu luyện, cứ như vậy im lặng ngồi, nhìn những ngôi sao đầy trời, thi thoảng chỉ điểm Lý Vi ngồi bên cạnh một chút.
Cả đêm yên lành ngủ một giấc, sáng sớm ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần vô cùng phấn chấn, tinh lực dồi dào. Sau khi rửa mặt, hắn lại tu luyện Trung Nguyên Kiếm Khí Quyết cùng với bí pháp kiếm khí hộ thể.
Bảy ngày trên Lệ phong nhai, phạm vi khống chế kiếm khí bên ngoài của hắn đã tăng lên từ hai thước lên tới ba thước, tăng một phạm vi lớn, làm cho hắn tu luyện bí pháp kiếm khí hộ thể càng có tác dụng lớn.
Sắp tới cuối mùa thu, sương sớm nặng trĩu, hàn ý ngập trời, Sở Mộ lại tới Lăng Phong kiếm đài luyện kiếm thuật.
Trụ cột kiếm thuật là thị kiếm, thính kiếm Sở Mộ đã tu luyện hoàn tất, đang muốn bắt đầu tu luyện Lăng Phong kiếm thuật thì Hàn Thụy tới.
– Có muốn thử mấy chiêu hay không?
Sở Mộ nói.
– Không, ta cũng không phải là người rảnh rỗi thích tìm tai vạ.
Hàn Thụy quyết đoán cự tuyệt, nếu như trình độ kiếm thuật của song phương không sai biệt lắm, như vậy so chiêu mới có ý nghĩa, kém quá lớn, giống như là trẻ con đánh nhau với tráng hán vậy, hoàn toàn là tìm tai vạ.
Lúc này lại có không ít đệ tử nội môn xuất hiện, so với bình thường còn sớm hơn.
– Sở sư huynh.
– Chúc Sở sư huynh buổi sáng tốt lành.
– Ta cho rằng mình sẽ là người tới sớm nhất, không ngờ tới Sở sư huynh còn sớm hơn a.
– Ngươi sao có thể so sánh với Sở sư huynh được chứ?
Năm mồm bảy miệng thảo luận, mọi người lập tức tu luyện kiếm thuật, nhưng mà dường như bởi vì Sở Mộ ở nơi này cho nên đám đệ tử Lăng Phong viện này tu luyện kiếm thuật vô cùng ra sức, bầu không khí tốt vô cùng, làm cho Hàn Thụy cũng hâm mộ. Không biết khi nào hắn cũng có thể có được loại lực ảnh hưởng như vậy a?
– Hàn Thụy, mang ta đi đấu kiếm đài.
Sở Mộ thấp giọng nói với Hàn Thụy.
– Đấu kiếm đài?
Vẻ mặt Hàn Thụy có chút cổ quái nhìn Sở Mộ, lại hỏi một câu:
– Không phải ngươi định đi chiếm lấy Đấu kiếm đài đó chứ?
Đấu kiếm đài là nơi nào? Hàn Thụy rất rõ ràng, đó chính là một bình đài mà Thanh Phong kiếm phái dựng lên cho đệ tử nội môn từ thất đoạn sơ kỳ tới bát đoạn hậu kỳ trong ngoài ba viện tới luận kiếm.
Đấu kiếm đài có quy củ và ban thưởng đặc thù, bởi vì là thi đấu kiếm thuật, cho nên cũng có quy định không thể dùng Bách Luyện kiếm, hơn nữa không thể giết chết hoặc làm trọng thương đối phương, vết thương nhẹ thì có thể.
Đấu kiếm đài chỉ có một, ai trên đài thì chính là đài chủ. Môn quy quy định, làm đài chủ năm ngày thì có thể nhận được một khỏa Luyện Khí hoàn, mười ngày hai khỏa, cứ như vậy mà tính, một tháng chính là sáu khỏa.
Nhưng mà đệ tử thất đoạn, bát đoạn của ba viện, cộng lại gần ba trăm, lại có hơn chục đệ tử thất đoạn, bát đoạn của chủ điện nhất mạch, tổng số hơn ba trăm, mà Đấu kiếm đài chỉ có một. Lại liên quan tới việc đoạt Luyện Khí hoàn. Bởi vậy có vô số đệ tử nội môn thất bát đoạn chạy tới đó như vịt a.
Dù sao một khỏa Luyện khí hoàn cũng cần một trăm điểm cống hiến mới có thể đổi. Muốn từ thất đoạn sơ kỳ đột phá tới bát đoạn ít nhất cần năm sáu khỏa Luyện khí hoàn mới được. Đó chính là năm sáu trăm điểm cống hiến, nhất định phải dùng một đoạn thời gian dài không ngừng làm nhiệm vụ kiếm phái mới đạt được.
Hàn Thụy đã từng thử vận khí qua trên kiếm đài, kết quả không kiên trì nổi một ngày đã bị đánh bại. Về sau hắn không cam lòng, lại khiêu chiến tầm mười lần nữa, nhưng không có một lần nào có thể thủ đài hai ngày. Dần dà hắn cũng cắt đứt phần tâm tư này, thành thành thật thật tu luyện.
Theo Hàn Thụy biết, trước đó Tiêu Thiên Phong được công nhận là mạnh nhất Lăng Phong viện cũng chỉ thủ đài được tới mười ngày, đạt được hai khỏa Luyện khí hoàn mà thôi.
Lúc ấy tu vi Tiêu Thiên phong mới đột phá tới bát đoạn, sau khi thủ đài mười ngày bị một vị đệ tử bát đoạn đỉnh phong của chủ điện nhất mạch đánh bại. Về sau Tiêu Thiên Phong cũng không có đi lên Đấu kiếm đài nữa. Mãi tới khi tới bát đoạn đỉnh phong, luyện khí hoàn đối với hắn đã không còn bất kỳ tác dụng nào, cho nên hắn ta càng không đi lên Đấu kiếm đài.
Bây giờ nghe nói Sở Mộ muốn đi lên đấu kiếm đài, Hàn Thụy thoáng cái đã nhớ lại rất nhiều thứ, đồng thời hắn cũng nghĩ tới một điểm, tuy rằng tu vi hiện tại của Sở Mộ là Kiếm khí thất đoạn sơ kỳ, nhưng mà hắn lại có thể chém giết được Vương Phong bát đoạn đỉnh phong, còn đánh bại người mạnh hơn nữa là Hà Khải Minh, dùng kiếm thuật khủng bố như vậy lên Đấu kiếm đài, đây không phải là tư thế muốn chiếm lấy Đấu kiếm đài hay sao?
Chương 67: Uy danh hiển hách. Ai có thể chiến một trận ? (1)
Hàn Thụy không khỏi nghĩ tới cảnh tượng Sở Mộ quét ngang Đấu kiếm đài, trở thành đài chủ, trực tiếp chiếm lấy Đấu kiếm đài, mãi tới khi không muốn trở thành lôi đài chủ mới thôi. Nghĩ tới đây, trên trán hắn không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Hàn Thụy cũng không cho rằng hiện tại trong cả Thanh Phong kiếm phái, dưới cửu đoạn có ai có thể đánh bại Sở Mộ.
– Đi thôi, ta mang ngươi tới Đấu kiếm đài.
Hàn Thụy đột nhiên nói, bởi vì hắn rất muốn biết Sở Mộ liệu có thể chiếm lấy Đấu kiếm đài một thời gian rất dài hay không.
Dựa theo phỏng đoán, Sở Mộ bây giờ là thất đoạn sơ kỳ, muốn đột phá tới bát đoạn, đoán chừng cần năm sáu khỏa Luyện Khí hoàn, vậy phải chiếm lấy Đấu kiếm đài một tháng. Về sau muốn từ bát đoạn sơ kỳ tới bát đoạn đỉnh phong ít nhất cần số Luyện khí hoàn gấp đôi mới được. Cũng chính là hai tháng, tính ra mất ba tháng.
Dường như trong lịch sử Thanh Phong kiếm phái còn chưa bao giờ có đệ tử chiếm lấy Đấu kiếm đài được ba tháng a, ngay cả một tháng cũng không có.
Sở Mộ cũng không biết tâm tư của Hàn Thụy lúc này, thu kiếm vào vỏ, theo Hàn Thụy rời khỏi Lăng Phong kiếm đài, rời khỏi Lăng Phong viện đi tới Đấu kiếm đài.
Một mặt Hàn Thụy nói rõ Đấu kiếm đài và Đấu kiếm bia với Sở Mộ, cùng với danh tự và chiến tích của những người nằm trên Đấu Kiếm bia…
….
Khoảng cách Đấu kiếm đài với ba viện cũng không nhỏ. Nơi này có diện tích cũng không tồi, có thể đồng thời chứa cấp hơn ngàn người, ở giữa có một bệ đá cao nửa thước, ước chừng dài rộng mười thước, bên cạnh còn có một tòa lầu các nhỏ, là nơi bình thường các chấp sự quản lý Đấu kiếm đài nghỉ ngơi, sử dụng.
Trần Kim năm nay ba mươi sáu tuổi, tu vi Kiếm Khí Cả̉nh thập đoạn sơ kỳ, một trong những chấp sự của kiếm phái, được kiếm phái phân phối tới quản lý Đấu kiếm đài. Hiện tại hắn đang ngồi ở một vị trí cách Đấu kiếm đài không xa, nhìn hai gã đệ tử đang thi đấu kiếm thuật trên Đấu kiếm đài.
Nhìn trong chốc lát, cảm thấy không có hứng thú gì hắn liền nhìn qua một tấm bia đá giống như kiếm đang chỉ lên bầu trời. Trên tấm bia đá có ba chữ to màu đỏ: Đấu Kiếm bia.
– Đã lâu rồi không có người nào có thể xuất hiện trên Đấu Kiếm bia a.
Trần Kim âm thầm thở dài, chợt hắn nhìn về phía Đấu Kiếm đài, lúc này một đệ tử trên Đấu kiếm đài đã một lần nữa đánh bại đệ tử khiêu chiến.
– Ngày thứ năm, hy vọng hắn có thể trở thành đệ tử tiếp theo có tư cách lưu danh trên Đấu kiếm bia a.
– Ngươi không phải là đối thủ của ta, đi xuống đi.
Ánh mắt Nhạc Ưng vô cùng sắc bén, nhìn qua người đối diện, hơi lắc đầu, không cho là đúng, nói.
– Còn chưa chiến qua, làm sao ngươi biết ta không phải là đối thủ của ngươi?
Người này nghe vậy vẻ mặt tức giận, chém ra mấy kiếm, bực tực nói.
– Xem ra ta không ra tay ngươi sẽ không chết tâm tư.
Nhạc Ưng than nhẹ một tiếng, vẻ mặt trở nên ngạo nghễ, rút kiếm ra khỏi vỏ, ngạo nghễ nói:
– Ra tay đi, ta sẽ cho ngươi biết chênh lệch của đệ tử điện chủ nhất mạch và ba viện.
Đệ tử này nghe vậy giận dữ, vẻ mặt đỏ bừng, ra tay đánh trước, một kiếm nhanh vô cùng được xuất ra, kiếm quang lập lòe, toàn bộ đánh về phía Nhạc Ưng.
Nhạc Ưng thản nhiên cười, tùy ý ra tay, chỉ một kiếm đã phá vỡ hơn mười kiếm của đối phương, kiếm quang chuyển đổi, kéo kiếm của đối phương đẩy ra bên cạnh, chân tiến lên phía trước, mũi kiếm dừng lại trước cổ họng đối phương.
– Ngươi thua.
Nhạc Ưng dường như hơi tiếc hận, thở dài, giống như muốn thua mà không được:
– Quả nhiên đệ tử ba viện thủy chung không có cách nào so sánh với đệ tử chủ điện nhất mạch chúng ta.
– Nhạc Ưng này quả thực có chút bổn sự.
Trần Kim âm thầm nói:
– Tu vi bát đoạn trung kỳ, đánh bại rất nhiều đệ tử nội môn bát đoạn, hiện tại sắc trời đã tối, một phút đồng hồ kế tiếp là đủ năm ngày, hy vọng hắn có thể tiếp tục kiên trì năm ngày, trở thành đệ tử tiếp theo có hy vọng lưu danh trên Đấu kiếm bia.
Trần Kim cho rằng, Nhạc Ưng đã thắng, trong vòng một phút đồng hồ còn lại, không ai là đối thủ của hắn.
Dù sao đệ tử bát đoạn đỉnh phong, bình thường sẽ không tới nơi này, bởi vì bọn họ không cần Luyện Khí hoàn, hơn nữa môn quy cũng có quy định, đệ tử bát đoạn đỉnh phong không thể lên Đấu kiếm đài.
– Ai nói đệ tử ba viện chúng ta không bằng điện chủ nhất mạch, nếu như ngươi cảm giác mình lợi hại, có bản lĩnh ngươi tới khiêu chiến Sở Mộ của Lăng Phong viện đi.
Đệ tử ba viện bị đánh bại này chính là một gã đệ tử nội môn bát đoạn trung kỳ của Minh Lôi viện, người này không phục phản bác nói.
– Sở Mộ Lăng Phong viện, chính là tân tấn đệ tử nội môn, được gọi là đệ nhất kiếm thuật của ba viện hay sao?
Nhạc Ưng nghe vậy thản nhiên cười, tư thái ngạo nghễ:
– Ngươi bây giờ có thể đi gọi hắn tới, ta ở đây chờ hắn, chỉ sợ hắn không có lá gan tới.
Lúc này vừa vặn Sở Mộ và Hàn Thụy tới gần Đấu kiếm đài, những lời này Sở Mộ và Hàn Thụy cũng nghe được.
Vẻ mặt Hàn Thụy quái dị nhìn Sở Mộ, lại nhìn Nhạc Ưng trên khán đài, âm thầm cảm thấy bi ai thay cho Nhạc Ưng, Hàn Thụy khong biết là Nhạc Ưng này có phải là đối thủ của Sở Mộ hay không.
– Sở Mộ tới.
Vừa vặn, tên đệ tử nội môn của Minh Lôi viện đang tức giận xuống đài nhìn thấy Sở Mộ, hai mắt sáng ngời, lớn tiếng la lên, Nhạc Ưng lập tức nhìn qua:
– Ngươi chính là Sở Mộ? Nghe nói ngươi được xưng là đệ nhất kiếm thuật trong ba viện, đi lên chiến với ta một trận. Để ta chỉ điếm kiếm thuật ngươi một chút, tương lai cũng dễ tiến vào chủ điện nhất mạch chúng ta a.
Nhạc Ưng lần này nói những lời khoan dung này khiến cho rất nhiều đệ tử ba viện bên dưới giận dữ không thôi. Ngay cả Hàn Thụy cũng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Từ trước tới nay trong Thanh Phong kiếm phái, đệ tử chủ điện nhất mạch đều coi bọn họ là chính thống của kiếm phái, coi đệ tử ba viện là đê đẳng. Bởi vậy trong lời nói thi thoảng sẽ nâng lên chính mình, hạ thấp đệ tử ba viện. Vì thế nhiều lần tạo thành xung đột, nhưng thường thường đều là đệ tử ba viện có hại chịu thiệt, chuyện này càng cổ vũ khí thế hung hăng càn quấy của đệ tử chủ điện nhất mạch.
– Sở sư huynh, hung hăng giáo huấn hắn, cho hắn biết uy danh của đệ nhất nhân kiếm thuật ba viện chúng ta.
– Sở sư huynh, ta ủng hộ ngươi.
– Sở sư huynh, để cho hắn nếm thử sự lợi hại của ngươi đi.
– Sở sư huynh, thanh kiếm này cho sư huynh.
Còn có người lập tức mang cho kiếm đưa cho Sở Mộ, sau khi Sở Mộ tiếp nhận, đem Bách Luyện kiếm mình đưa cho Hàn Thụy, để cho Hàn Thụy cầm hộ mình.
Chợt mũi chân điểm nhẹ mặt đất, giống như là một con chim nhảy lên trên, đáp xuống trên đài, tư thái thong dong, ưu nhã, khiến cho mọi người sợ hãi thán phục một phen.
– Thân pháp cũng coi như tạm được.
Nhạc Ưng hơi có chút kinh ngạc, nói.
– Đệ tử gọi là Sở Mộ này có thân pháp rất tốt a.
Hai mắt của Trần Kim bỗng nhiên sáng ngời:
– Hắn ta gần đây danh tiếng cực vượng, không biết kiếm thuật rốt cuộc như thế nào?
Dường như hắn cũng có chút chờ mong.
Chương 68: Uy danh hiển hách. Ai có thể chiến một trận ? (2)
– Ra tay đi, ta sẽ cho ngươi biết, coi như là đệ nhất kiếm thuật trong đệ tử ba viện cũng cách xa đệ tử chủ điện nhất mạch chúng ta, không thể nào vượt qua a.
Cánh tay Nhạc Ưng run lên, kéo ra tia lửa, ngạo nghễ nói.
Sở Mộ không nói nên lời, vẻ mặt lạnh nhạt, cũng không có chối từ. Chỉ có Hàn Thụy thì cười thầm trong lòng, để Sở Mộ xuất thủ trước, Nhạc Ưng này quả thực là tự mình tìm đường chết, nhưng mà đệ tử chủ điện nhất mạch từ trước tới nay hung hăng càn quấy, để hắn ta chịu khổ cũng tốt.
Một đạo kiếm quang sáng bóng như tuyết giống như cầu vồng trong gió lạnh đâm ra. Một kiếm được đâm ra, hai mắt Trần Kim co rút lại, tu vi hắn là thập đoạn sơ kỳ, trên phương diện kiếm thuật cũng có tạo nghệ nhất định. Hắn đã liếc mắt nhìn thấy một kiếm này bất phàm, cho nên trong lòng mới rung động như vậy.
Sắc mặt Nhạc Ưng đột nhiên biến đổi, chỉ cảm thấy một kiếm đâm tới này tuy rằng không nhanh, hơn nữa bình thường không có gì lạ, giống như là một kiếm tiện tay đâm ra. Nhưng mà lại làm cho hắn sinh ra một loại cảm giác không thể tránh né, giống như mặc kệ mình có phản ứng tránh né gì đều khó mà thoát khỏi.
Khẽ cắn môi, một kiếm mạnh mẽ của Nhạc Ưng như sấm sét đánh ra, ý đồ dùng tu vi kiếm khí cường đại của mình và Tấn Mãnh kiếm thuật đánh tan một kiếm của Sở Mộ.
Nhưng mà khi hai kiếm tiếp xúc với nhau, Nhạc Ưng cảm thấy lực đạo của một kiếm của mình như đá chìm biển rộng, còn chưa kịp kinh ngạc thì hắn đã cảm thấy một kiếm của mình bị một đạo lực đạo nhu hòa dẫn dắt quay lại, không còn nằm trong sự khống chế của hắn mà văng sang bên cạnh. Mà đạo kiếm quang trắng bóc như tuyết trước mắt nhanh chóng bành trướng, thậm chí còn chưa kịp có phản ứng gì tiếp theo, mũi kiếm đã dừng lại trên cổ họng hắn.
– Ngươi quá yếu.
Sở Mộ lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Nhạc Ưng đại biến, lúc xanh lúc trắng một hồi, hắn mở miệng ngông cuồng, kết quả lại bị đối phương dùng một kiếm đánh bại. Loại chênh lệch cực lớn này làm cho Nhạc Ưng trong lúc nhất thời căn bản không có cách nào tiếp nhận, chỉ cảm thấy máu dâng lên tận cổ, tiến hay lùi cũng không được.
– Sở sư huynh, hay lắm.
– Kiếm thuật của đệ tử chủ điện nhất mạch cũng chỉ có vậy mà thôi.
– Ha ha, còn một phút đồng hồ nữa mới được năm ngày a. Ai bảo ngươi mạnh miệng muốn khiêu chiến Sở sư huynh, hiện tại ngươi đã biết rõ lợi hại chưa? Hối hận rồi chứ?
Nghe vậy Nhạc Ưng không nhịn được nữa mà phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, hai má đỏ bừng, oán hận trừng mắt nhìn Sở Mộ, lại oán hận nhìn qua mọi người, đề khí bay vọt đi, bóng lưng có chút chật vật.
Sở Mộ cảm thấy đệ tử chủ điện này có lẽ sẽ không từ bỏ ý đồ.
– Kiếm thuật của Sở Mộ này cực kỳ lợi hại a.
Trần Kim hít sâu một ngụm khí lạnh, có lẽ toàn lực ra tay thì hắn có thể đánh bại, thậm chí là chém giết Sở Mộ. Nhưng mà bởi vì đó là tu vi kiếm khí của hắn trọn vẹn hơn Sở Mộ tới ba cấp. Nếu như bỏ qua tu vi kiếm khí, chỉ tính kiếm thuật đơn thuần, hắn cảm thấy mình không địch nổi mười chiêu của Sở Mộ.
– Thực sự là đáng tiếc a. Nhạc Ưng này còn kém một phút đồng hồ này là đủ năm ngày, có thể nhận được một khỏa Luyện Khí hoàn, nhưng…
– Ta thấy Sở sư huynh không còn thích hợp với cái tên đệ nhất kiếm thuật ba viện, phải đổi thành đệ tử có kiếm thuật đứng đầu Thanh Phong kiếm phái mới thích hợp với Sở sư huynh a.
Một gã đệ tử ba viện nói.
– Đúng, ta thấy vậy cũng hợp lý a.
Đối với một ít lời ồn ào này Sở Mộ cũng không để ý tới, đệ nhất kiếm thuật ba viện hay là đệ nhất kiếm thuật Thanh Phong kiếm phái Sở Mộ đều không quan tâm. Hắn cũng không tiếp nhận hay cự tuyệt danh hiệu này, tất cả đều để tùy ý đi.
– Có ai dám chiến với ta một trận?
Sở Mộ nói, thanh âm truyền vào tai mỗi người, lập tức đám người vây xem bên ngoài im lặng, mắt nhìn nhau. Bọn họ đều rõ ràng mình chỉ sợ không địch lại nổi một kiếm của Sở Mộ, cũng không muốn đi lên mất mặt như vậy.
– Ha ha, để ta tới chiến với Sở sư huynh một trận đi.
Một gã đệ tử phi thân lên Đấu kiếm đài, hành kiếm lễ với Sở Mộ rồi nói:
– Tuy rằng ta tự biết không địch nổi một kiếm của Sở sư huynh, nhưng mà có thể chiến một trận với sư huynh, lãnh giáo kiếm thuật quỷ thần khó lường của sư huynh, đối với ta cũng có trợ giúp a.
Lời nói của tên đệ tử này khiến cho những đệ tử khác dưới đài hai mắt sáng ngời, cảm thấy vô cùng có lý.
Đúng vậy a, tuy rằng không phải là đối thủ của Sở Mộ. Nhưng mà đấu kiếm với cao nhân như Sở Mộ, lúc đó không phải là một loại biến tướng của lãnh giáo hay sao?
– Mời Sở sư huynh chỉ giáo.
Một đệ tử nội môn bát đoạn trung kỳ của Bích Thủy Viện nhảy lên đài đấu kiếm, hướng về phía Sở Mộ hành kiếm lễ, giọng nói cung kính. Bản thân hắn đã không nhớ rõ, trong vòng ba mươi ngày qua, đây là lần thứ bao nhiêu lên đài đấu kiếm khiêu chiến Sở Mộ. Nói chung, mỗi lần lên khiêu chiến Sở Mộ, đều bị Sở Mộ một kiếm đánh bại.
Mặc dù như thế, hai mươi mấy ngày liên tiếp, hắn vẫn cảm giác được kiếm thuật của bản thân đã tiến bộ rõ ràng.
Sở Mộ gật đầu. Đối với người này, hắn có chút thưởng thức. Trên thực tế, loại người kiên nhẫn như hắn, có thể nhiều lần chiến nhiều lần bị đánh bại lại liên tiếp bại liên tiếp khiêu chiến, Sở Mộ đều tương đối tán thưởng. Người như vậy, sau này bình thường đều có thể có thành tựu.
Mà có vài người, sau khi vài lần bị mình một kiếm đánh bại, đã đánh mất dũng khí lên đài.
Dưới đài đấu kiếm, rất nhiều đệ tử ba viện và các đệ tử Chủ Điện, thần sắc vô cùng phức tạp. Đối với đệ tử nội môn đã ở trên đài đấu kiếm thủ đến ngày thứ ba mươi, bọn họ không có cách nào sử dụng bất kỳ ngôn ngữ gì, để diễn tả sự sùng bái và kính ngưỡng ở sâu trong nội tâm mình.
Núi cao chỉ có thể ngẩng đầu nhìn!!!
Rất nhiều các nữ đệ tử lại hoàn toàn không che giấu tình cảm ái mộ của mình, thỉnh thoảng ném mị nhãn hoặc xấu hổ thoáng liếc mắt nhìn Sở Mộ cười.
– Sở Mộ này…
Gương mặt Chấp sự Trần Kim ngưng trọng, lại thầm nói với mình:
– Qua ngày hôm nay nữa, hắn đã thủ đủ ba mươi ngày. Thanh Phong Kiếm Phái của ta từ khi lập phái tới nay, thời gian thủ kiếm đài dài nhất, cũng chỉ là ba mươi ngày. Hiện tại, lại sắp có đệ tử, đạt được cái kỷ lục này sao?
– Hơn nữa, nếu như không luận về thời gian, lấy số lần đấu kiếm, Sở Mộ đã vượt xa người thủ đài trước kia. Một nghìn lần thắng liên tiếp đấy.
Trần Kim vô cùng thán phục.
Hắn là chấp sự của đài đấu kiếm, mỗi ngày đều ở chỗ này, nhìn Sở Mộ đứng ở trên đài, tiếp nhận sự khiêu chiến của hết đệ tử này tới đệ tử khác. Mỗi một đệ tử, bình thường đều không thể địch nổi một kiếm của Sở Mộ. Một người xuống lại có một người lên, liên tục thay đổi. Bất tri bất giác, ba mươi ngày đã tới. Sở Mộ đã chiến đấu cả nghìn trận, thắng liên tiếp nghìn trận
.
Chương 69: Nghìn lần thắng liên tiếp! Đệ tử kiếm thuật đệ nhất Chủ Điện
Nghĩ tới đây, Trần Kim cũng cảm thấy đầu óc choáng váng, chóng mặt giống như luyện kiếm mệt nhọc quá độ, nhìn cái gì cũng giống như không thật.
– Cảm ơn Sở sư huynh chỉ giáo.
Đệ tử Bích Thủy Viện này, tuy rằng vẫn bị Sở Mộ một kiếm đánh bại, nhưng thần sắc không có nửa phần chán nản, trái lại có chút hưng phấn hướng về phía Sở Mộ hành kiếm lễ:
– Ta cảm giác, kiếm thuật của ta vốn đã đến bình cảnh không có cách nào đột phá. Bởi vì gần đây được Sở sư huynh chỉ giáo, có lĩnh ngộ, nói vậy qua vài ngày nữa, sẽ đột phá. Đến lúc đó, ta sẽ trở lại nhờ sư huynh chỉ dạy.
Hiện tại, bất kể là đệ tử ba viện hay đệ tử Chủ Điện, bất kể là thất đoạn hay bát đoạn, chỉ cần là người từng giao đấu cùng Sở Mộ, đồng thời nhiều lần quan sát Sở Mộ đấu kiếm, tất cả đều tâm phục khẩu phục gọi Sở Mộ một tiếng “Sư huynh”.
Ở trong cảm nhận của bọn họ, Sở Mộ đã hoàn toàn xứng đáng là đệ tử kiếm thuật đệ nhất của Thanh Phong Kiếm Phái.
Lúc này, trời tối dần. Nếu như đến thời khắc mặt trời khuất sau núi, hôm nay Sở Mộ thủ được kiếm đài, vậy xem như là hoàn thành, đủ ba mươi ngày, có thể thu được viên Luyện Khí Hoàn thứ sáu.
Năm viên Luyện Khí Hoàn nhận được trước đó, Sở Mộ đã sớm dùng hết. Lại thêm một tháng trước khổ luyện, dưới hiệu suất gấp ba, kiếm khí tu vi cũng từ thất đoạn ban đầu tăng lên tới thất đoạn hậu kỳ, gần tới đỉnh phong. Nếu như lại có một viên Luyện Khí Hoàn nữa, Sở Mộ có thể đạt được thất đoạn đỉnh phong.
Thu được viên Luyện Khí Hoàn thứ sáu, đối với Sở Mộ mà nói, không hề có khó khăn gì.
Lúc này, chỉ thấy hai người, từ phía xa phi thân nhanh đến. Một người mặc trường sam màu xanh, một người mặc trường sam màu trắng, tà áo tung bay, giống như thần tiên.
– Là La sư tỷ.
– La sư tỷ tới.
Các đệ tử Chủ Điện vừa nhìn, đều kích động, trong mắt càng lộ ra ái mộ nồng đậm.
Các đệ tử ba viện cũng bị thu hút, đều nhìn qua. Nhất thời, nam đệ tử đều lộ ra ánh mắt kinh diễm. Nữ đệ tử có người tự ti mặc cảm, có người sinh lòng đố kị.
Sở Mộ nhìn một cái. Lấy ý chí và tâm tính của hắn, cũng không tránh khỏi cảm thấy kinh diễm. Tướng mạo của nữ tử này, trong mấy chục năm qua, Sở Mộ cũng chưa từng thấy qua. Duy nhất có ảnh mỹ nhân trên một vài trang mạng mới có thể so sánh được. Nhưng những bức tranh vẽ mỹ nữ dù sao cũng là giả, thiếu một loại sức sống, không có cách nào so sánh được với người thật.
Gương mặt kia đặc biệt tinh xảo, da nhẵn nhụi trắng nõn, ngũ quan kết hợp lại, không chỉ có một sự kinh diễm mỹ lệ, còn có một sự anh khí, càng làm cho ánh mắt người ta sáng lên.
Sau khi nữ đệ tử này tới gần, một mùi thơm ngát của nữ nhi cũng theo đó bay tới.
Nữ đệ tử không hề dừng lại. Lúc tới gần đài đấu kiếm, giống như một con chim yến nhỏ nhảy vọt qua đỉnh đầu mọi người, giống như con thoi lao tới. Một mùi thơm tỏa ra, khiến người ta mê muội. Chỉ thấy nàng thoải mái yên ổn rơi vào phía trên đài đấu kiếm, thể hiện ra thân pháp toàn thân rất tốt.
Sau đó nam đệ tử kia lại giống như mũi tên rời khỏi cung, bay vụt đến. Thời khắc tới gần đài đấu kiếm, hắn dừng lại đột ngột, yên ổn hạ xuống sát đài đấu kiếm, giống như một cây trường thương, khí thế sắc bén ép người.
– Thân pháp tốt. Ít nhất là thân pháp trung giai.
Trong mắt Sở Mộ lộ ra tinh quang, thầm nghĩ.
– Ngươi chính là Sở Mộ, nghe nói ngươi là kiếm thuật đệ nhất đệ tử ba viện, còn tự xưng là đệ tử kiếm thuật đệ nhất Thanh Phong Kiếm Phái.
Đôi môi no đủ căng mọng của nữ đệ tử kia khẽ mở ra. Giọng nói có vài phần thanh thúy vài phần ôn nhuận. Cho dù là chất vấn quát lên chói tai, cũng khiến cho người ta cảm thấy êm tai, dư âm dường như còn văng vẳng bên tai, khiến người ngây ngất. Nhìn các nam đệ tử ba viện và Chủ Điện, phần lớn đều lộ ra thần sắc say mê, ước gì những lời này là nói với bọn họ.
– Hãy xưng tên ra.
Sở Mộ thản nhiên nói. Hắn sớm biết rằng, cái gọi là đệ nhất gì đó, sẽ trêu chọc tới cho mình một chút phiền toái. Nhưng loại chuyện này bình thường muốn làm sáng tỏ cũng không được. Càng tahnh minh lại càng bôi càng đen. Trái lại khiến cho người khác cảm thấy con người ngươi dối trá không dám thừa nhận. Cho nên thái độ của Sở Mộ, luôn luôn là không thừa nhận cũng không phủ nhận. Các người thích nói như thế nào thì cứ việc nói như thế.
Lời nói, giọng điệu thần thái của Sở Mộ giống như đối với những người tới khiêu chiến khác, khiến các đệ tử ba viện và Chủ Điện đều lộ ra thần sắc vô cùng khiếp sợ. mỗi người đều nói không nên lời, rốt cuộc là tư vị gì.
Hình như càng sùng bái Sở Mộ hơn. Đối mặt La sư tỷ, người giống như thần nữ, cũng có thể thản nhiên như vậy. Nhưng trong lòng bọn họ lại có một loại cảm giác khó chịu, cảm thấy La sư tỷ tồn tại giống như thần nữ trong lòng mình, lại bị Sở Mộ đối xử lãnh đạm như vậy, rất khó chịu.
Các nữ đệ tử còn lại đều lộ ra sự ái mộ, ái mộ đối với Sở Mộ, nóng bỏng giống như lửa vậy. Nam đệ tử bên cạnh đài đấu kiếm kia thần sắc lại lạnh lùng sắc bén ép người, cũng nhíu mày, hiện lên một sự không hài lòng.
– Đệ tử Chủ Điện, La Ngọc Linh.Nguồn truyện audio
Nữ đệ tử đối với thái độ của Sở Mộ, hiển nhiên cũng rất kinh ngạc. Nàng gặp qua không ít nam đệ tử. Không có người nào sau khi nhìn thấy nàng, nếu không mặt dày mày dạn chào hỏi, thì cũng giả vờ lạnh lùng không nhìn để thu hút sự chú ý của mình, hoặc là sử dụng các loại phương pháp thủ đoạn lại gần mình. Nhưng người trước mắt này lạnh lùng, khiến cho nàng cảm giác, đó không phải là giả vờ, mà là một một loại bản tính phát ra từ trong lòng. Cũng chính bởi vì vậy, khiến trong lòng La Ngọc Linh tức giận. Cũng có người dám không để ý tới mình như thế. Giọng nói của nàng càng thêm lạnh lùng, đồng thời có một chút cao ngạo:
– Ta ở trong đệ tử nhất mạch Chủ Điện, danh xưng là người có kiếm thuật đệ nhất. Ngươi ở ba viện có danh xưng là đệ tử kiếm thuật đệ nhất. Ngày hôm nay, ta để cho ngươi xem một chút, ba viện trước sau không bằng Chủ Điện nhất mạch ta. Đệ nhất như ngươi, cũng không phải là đối thủ của ta.
Nghe vậy, Sở Mộ thật ra có chút kinh ngạc. Đệ tử kiếm thuật đệ nhất của nhất mạch Chủ Điện? Nếu điều đó là lời nói thật, như vậy kiếm thuật của nữ đệ tử này, rất có thành tựu. Sở Mộ không khỏi xuất hiện thêm mấy phần mong đợi.
Trong mắt rất nhiều nam đệ tử phía dưới đài đấu kiếm lại xuất hiện thêm sự sùng kính và ái mộ đặc biệt. Chỉ là Sở Mộ không nhìn thấy, nam đệ tử đứng bên đài đấu kiếm kia khi nghe được La Ngọc Linh tự xưng là kiếm thuật đệ nhất trong đệ tử Chủ Điện nhất mạch, lại hiện lên một chút quái dị.
Các đệ tử phía dưới đài đấu kiến, vừa là chờ mong, lại vừa là mâu thuẫn.
Chương 70: Quăng kiếm rơi lệ! Văn Nhân Vân uy hiếp (1)
Bọn họ vừa hi vọng thấy thần nữ trong lòng bọn họ đại triển thần uy, đánh bại Sở Mộ. Nhưng lại không muốn Sở Mộ bị đánh bại, đồng thời cũng không hy vọng Sở Mộ giành được thắng lợi. Bọn họ nghĩ mong dứt khoát hai người hoà nhau là tốt nhất. Hơn nữa, lại hận mình không thể thay thế được Sở Mộ, cùng La Ngọc Linh giao đấu. Cho dù cuối cùng bản thân có bị thua bị thương, cũng cam tâm tình nguyện.
Đệ tử nhất mạch Chủ Điện, từ trước đến nay đều ưu tú hơn so với đệ tử ba viện. Về điểm này, đã được nhiều lần chứng minh, không thể nghi ngờ.
Bởi vậy, có thể trở thành đệ tử kiếm thuật đệ nhất Chủ Điện, độ khó cực cao. Ngẫm lại xem, nhất mạch Chủ Điện giống như ba viện, có đệ tử thất đoạn bát đoạn, có đệ tử tinh anh cửu đoạn. những đệ tử tinh anh này, phần lớn đều từ ba viện thăng cấp đi qua, mỗi một người đều có kiếm thuật thành tựu phi phàm.
Có thể ở trong đệ tử nội môn và đệ tử tinh anh trổ hết tài năng, trở thành kiếm thuật đệ nhất, thành tựu kiếm thuật phải cao sâu, ngoại trừ Sở Mộ ra, trên bất kỳ người đệ tử ba viện nào tuyệt đối cũng không có đạt được. Bởi vậy, Sở Mộ không thể không chờ mong.
– Ta tu luyện là kiếm thuật trung giai Bạo Vũ Kiếm Thuật. Tiếp theo, ta sẽ thi triển Bạo Vũ Kiếm Thuật, đánh bại ngươi, để ngươi biết, kiếm thuật đệ nhất đệ tử kiếm phái đối với ngươi mà nói, chỉ là một huyễn tưởng. Ba viện trước sau không bằng Chủ Điện chúng ta.
La Ngọc Linh khẽ nói.
Keng một tiếng. Nàng rút Bách Luyện Kiếm vừa tiếp nhận còn chưa khai phong, nhắm thẳng vào Sở Mộ. Kiếm khí sắc bén, giống như gió mạnh mưa rào cuồn cuộn, lao thẳng tới Sở Mộ.
Mặc cho ngươi gió mạnh mưa rào, bản thân ta vẫn sừng sững không động.
La Ngọc Linh nhìn Sở Mộ không bị chút ảnh hưởng nào, miệng liền quát lạnh, xuất kiếm. Từng kiếm từng kiếm nhanh chóng vô cùng. Kiếm ảnh ngang dọc, giống như một trận mưa xối xả tập kích tới, bao phủ toàn thân Sở Mộ.
– Kiếm thuật của La sư tỷ thật là cao.
– Đúng vậy. Nghe nói Bạo Vũ Kiếm Thuật của La sư tỷ đã đại thành. Thoáng cái thi triển, kiếm giống như mưa xối xả không dừng được, rậm rạp làm cho người ta không có chỗ nào né tránh.”
– Công kích dày đặc như thế, ta một chiêu cũng kiên trì không nổi. Không hổ danh là người kiếm thuật đệ nhất trong các đệ tử Chủ Điện. Không biết Sở sư huynh sẽ ứng phó thế nào?
Sở Mộ khẽ cau mày, cảm giác kiếm giống như mưa sa lao tới, cảm giác khí lưu trong đó lưu chuyển, thân thể giống như tự nhiên làm ra phản ứng, trong gió thân pháp thi triển ra, giống như một chiếc lá trong mưa rền gió dữ, bay lượn trái phải lên xuống.
– Thân pháp thật tinh diệu!
Trần Kim và Văn Nhân Vân đồng thời lộ ra một tia kinh ngạc, thầm nghĩ.
La Ngọc Linh cắn chặt răng, kiếm khí bắt đầu khởi động. Kiếm khí bát đoạn hậu kỳ hoàn toàn không giữ lại. Tốc độ di chuyển kiếm nhanh hơn. Kiếm ảnh dày đặc hơn. Mỗi kiếm dường như xé rách không khí vậy, phát ra những tiếng vèo vèo. Kiếm dường như biến mất. Trong thiên địa, chỉ còn lại có một trận mưa xối xả, bao phủ lấy Sở Mộ, rậm rạp tập kích qua.
Thân hình Sở Mộ biến đổi, gấp hơn nhanh hơn, lại không mất đi vẻ ung dung.
– Có chút thất vọng.
Sở Mộ nhẹ giọng nói:
– Nếu như nàng là đệ tử Chủ Điện kiếm thuật đệ nhất, chỉ có thể nói, kiếm thuật của đệ tử nhất mạch Chủ Điện, quá yếu.
Sở Mộ nói vậy, khiến La Ngọc Linh thiếu chút nữa thổ huyết. Đây vẫn là lần đầu, có người dám nói nàng như vậy. Trong lòng nàng âm thầm nảy sinh sự ác độc, kiếm ảnh chợt dừng lại. Thoáng chốc, trong kiếm quang tập kích tới, tất cả kiếm ảnh nổ tung, hóa thành hạt mưa khắp bầu trời, không ngờ từ bốn phương tám hướng vây tới, tất cả lao về phía Sở Mộ.
– Bạo Vũ Sát!
Sát chiêu mạnh nhất của Bạo Vũ Kiếm Thuật, dưới sự nén giận, nàng thi triển ra toàn bộ.
Sở Mộ đã không có chỗ nào né tránh nữa. Mà các đệ tử dưới kiếm đài đều kinh hãi, ngừng thở. Văn Nhân Vân lộ ra một nụ cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía Sở Mộ mang theo vài phần thương hại. Bị một sát chiêu này đánh trúng, cho dù không chết, cũng sẽ bị thương nặng. Chỉ có điều, cho dù chết thì thế nào. Chỉ là một đệ tử nội môn ba viện mà thôi.
Thân hình Sở Mộ chợt dừng lại, tiện tay vẽ ra một kiếm. Mây trắng chuyển động, bắn tới nổ tung. Từng đạo kiếm khí ngang dọc cắt qua, va chạm, trung hoà, là Kinh Sát Vân.
Vẻ mặt La Ngọc Linh giống như gặp phải quỷ, không thể tin nổi. Bạo Vũ Sát vẫn khiến nàng cao ngạo, không ngờ lại bị phá đi như vậy.
Văn Nhân Vân cũng có chút bất ngờ.
– Nếu như đây là trình độ kiếm thuật của nàng, vậy không cần thiết phải tiếp tục nữa. Nàng đi xuống đi.
Sở Mộ nói.
– Ngươi cho rằng, ngăn cản một thức sát chiêu của ta, là có thể khiến ta chịu thua sao?
La Ngọc Linh trong lòng căm hận không nhịn nổi, quát lên:
– Xem kiếm.
Tiếng nói vừa dứt, kiếm quang lóe lên. Kiếm ảnh lại hóa thành vô số mưa trút xuống xối xả, tập kích đến.
Sở Mộ khẽ lắc đầu, tiện tay đánh ra một kiếm. Kiếm quang vừa chuyển, đâm tới một cái, trận mưa xối xả kia tiêu tan. Kiếm của Sở Mộ đã để ở trên cổ họng La Ngọc Linh. Đôi mắt tuyệt đẹp của La Ngọc Linh trợn tròn, tràn ngập vẻ khiếp sợ không thể tin nổi.
– Cái nàng gọi là đệ tử kiếm thuật đệ nhất Chủ Điện, chỉ sợ là người khác cho nàng.
Sở Mộ thản nhiên nói, sau đó thu kiếm vào trong vỏ.
La Ngọc Linh nghe vậy, nhất thời trong lòng tràn ngập ủy khuất. Nàng tức giận hừ một tiếng, cầm Bách Luyện Kiếm trong tay ném qua một bên, phi thân lên, cũng không quay đầu lại, từ trong đài đấu kiếm bay vút ra ngoài, nhanh chóng rời xa. Sở Mộ thấy có một giọt nước mắt rơi vào mép kiếm đài.
– Sư muội… Sư muội…truyện huyền huyễn audio
Văn Nhân Vân nhất thời quá sợ hãi, vội vàng la lên. Nhưng La Ngọc Linh lại hoàn toàn không để ý chút nào, cũng không quay đầu lại, tiếp tục rời xa.
Sở Mộ nhìn Bách Luyện Kiếm bị ném sang một bên, chân mày không nhịn nổi, nhíu lại.
Trong lý niệm của kiếm thuật sư, kiếm là bàn đồng hành trung thực. Tuy rằng không nhất định từ đầu tới cuối chỉ có một cái, nhưng trừ phi là bị bất đắc dĩ, bằng không, sẽ không chủ động vứt bỏ.
Nhưng cách làm của La Ngọc Linh lúc này, khiến ấn tượng của Sở Mộ đối với nàng giảm thẳng xuống ba phần.
Kiếm giả cũng giống như kiếm thuật sư, kiếm là người bạn đồng hành. Chỉ bởi vì một lần bị thua liền quăng kiếm. Người như vậy, không xứng xưng là kiếm giả.
– Sở Mộ, ngươi không ngờ khiến La sư muội phải nhận lấy ủy khuất.
Toàn bộ tức giận của Văn Nhân Vân đều nhằm phía Sở Mộ. Hắn phi thân lên đài, vẻ mặt lạnh lùng, sắc mặt dữ tợn. Trong mắt hắn lộ ra hung quang:
– Ngươi có biết hay không, chúng ta bình thườn nâng nàng ở trong lòng bàn tay, cẩn thận che chở, không khiến cho nàng cảm thấy một chút ủy khuất. Nhưng ngươi ngày hôm nay, không chỉ khiến cho nàng phải nhận ủy khuất, còn khiến cho nàng rơi lệ. Ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi.
Nói xong, một sát khí sắc bén từ trên người Văn Nhân Vân phát ra. Kiếm khí tu vi cường đại liền lộ ra. Kiếm khí ngang dọc, tàn sát bừa bãi kiếm đài, cường hãn vô cùng. Sắc mặt Sở Mộ thoáng thay đổi, trở nên cảnh giác.