- Home
- Truyện Kiếm tu
- Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
- Chương 636: Biết người biết mặt không biết lòng |>đến chương 640
Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Chương 636: Biết người biết mặt không biết lòng |>đến chương 640
❮ sautiếp ❯Chương 636: Biết người biết mặt không biết lòng (Hạ)
Kiếm giả trung niên ba mươi mấy tuổi kia cười ha hả nói, trong tay lập tức xuất hiện một bình rượu, đoná chừng có thể chứa hai ba cân rượu.
Sau đó hắn lại lấy ra sáu cái ly, mở nắp bình rượu, một mùi rượu thơm lừng lập tức lan tràn đi, khiến cho người ta không nhịn được hít thêm vài cái. Bởi vì hương vị này không tồi một chút nào.
Kiếm giả trung niên rót rượu vào từng cái chén một, đặc biệt còn dùng hai tay nâng một cái ly đưa tới trước mặt Vân Đại tiên sinh, vẻ mặt cung kính nói:
– Vân Đại tiên sinh, mời tiên sinh thử qua rượu này.
– Ngươi quá khách khí rồi.
Vân Đại tiên sinh vội vàng dùng hai tay tiếp chén rượu rồi nói. Tiếp đó hắn nhấp một ngụm nhỏ, hai mất nheo lại, sau mấy hơi mới gật đầu phát ra tiếng sợ hãi thán phục:
– Rượu ngon, rượu ngon. Bình thường ta rất ít uống rượu, hiểu biết về rượu cũng không quá nhiều. Nhưng mà rượu này quả thực vô cùng thuận miệng, nhu hòa.
– Vân đại tiên sinh cảm thấy ngon, vậy mời tiên sinh uống thêm.
Sở Mộ không có loại đãi ngọ này, hắn bưng chén rượu lên rồi hít. Mùi hương của rượu này quả thực say đậm lòng người. Hắn nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, miệng có cảm giác tràn ngập mùi hương.
Mấy Kiếm giả hai mươi mấy tuổi khác đều là tiểu bối, vẻ mặt bọn họ tươi cười nâng chén rượu lên. Nhưng mà hai thanh niên Kiếm giả kia, lúc nhìn về phía Sở Mộ có chút ngạo nghễ.
– Nói tới rượu ta mới nhớ ra. Có một vị bằng hữu từng đưa cho ta một hồ lô rượu, nói là Bách niên tràn nhưỡng, đáng tiếc ta không có thích uống rượu cho nên vẫn để đó, chưa từng uống qua.
Vân Đại tiên sinh giống như đột nhiên bừng tỉnh, đặt chén rượu xuống. Vừa nói, trong tay lập tức xuất hiện một hồ lô màu đỏ, hắn nhẹ nhàng lắc lắc, bên trong có tiếng nước truyền ra, hắn còn nhìn qua Sở Mộ.
– Bách niên trần nhưỡng?
Hai mắt Kiếm giả ba mươi mấy tuổi kia đột nhiên tỏa sáng, nhìn chằm chằm vào hồ lô rượu trong tay Vân đại tiên sinh.
Hắn là một người thích uống rượu, rượu trong tay hắn chỉ có mười năm mà thôi. Bách niên trần nhưỡng a, đó là loại rượu gì chứ?
– Hôm nay gặp là có duyên, lại có cơ hội ăn thịt nướng ngon như vậy, ta cũng không có gì có thể lấy ra. Duy chỉ có bách niên trần nhưỡng này là có thể mang ra cho mọi người nhấm nháp một chút.
Vân Đại tiên sinh cười ha hả, ngay sau đó hắn lấy ra năm chén rượu:
– Chén rượu này cũng là bằng hữu ta đưa, hắn nói muốn uống rượu này cần phải dùng loại chén đặc chế này mới có thể đem hiệu quả của rượu hiển hiện ra toàn bộ. Bất quá ta chưa từng uống qua cho nên cũng không biết. Hôm nay để cho chư vị nghiệm chứng dùm ta một phen vậy.
Nói xong, Vân Đại tiên sinh mở nút rượu. Lập tức có một mùi hương càng thêm say lòng người tràn ra, nhất là Kiếm giả ba mươi mấy tuổi kia, vẻ mặt càng thêm say mê, con sâu rượu trong người nhảy loạn lên.
– Bây giờ chúng ta vẫn còn ở trong Vạn Yêu nguyên, tùy thời có khả năng gặp nguy hiểm. Cho nên chén rượu này các vị chỉ nên nhấm nháp một chút. Đợi sau khi trở về Hám Yêu thành, chúng ta sẽ tìm chỗ chè chén một phen.
Vân Đại tiên sinh nói xong, mới rót rượu ra năm cái chén.
Chính hắn cũng rót một ly, bất quá lại là ly gốm sứ trước đó.
Kiếm giả ba mươi mấy tuổi không thể nào chờ đợi được mà bưng chén rượu bằng đồng lên. Hắn chỉ mới chỉ hít hà đã có cảm giác như trở thành tiên. Lúc này hắn mới nhẹ nhàng nhấp một ngụm nhỏ, để cho ngụm rượu nhỏ kia quẩn quanh trong miệng, hai mắt cũng nhắm lại, đang đắm chìm trong thưởng thức.
Lại nói, tuy rằng Sở Mộ không ham rượu, nhưng mà hoặc ít hoặc nhiều cũng biết uống một chút. Mỗi một nam nhân trong sâu thẳm đều có tâm lý phức tạp đối với rượu, nhìn thấy rượu ngon như vậy cũng khó tránh khỏi có chút độn g tâm.
Nhẹ nhàng nhấm nháp một ngụm, Sở Mộ lập tức cảm thấy lỗ chân lông mình như nổ tung. Cảm giác thoải mái giống như nước lan tràn toàn than hắn.
Vài tiếng rên rỉ truyền tới, rõ ràng là hai thanh niên Kiếm giả hai mươi mấy tuổi kia đã uống rượu. Bọn hắn cũng đều đắm chìm trong rượu này, nhất là nữ Kiếm giả kia thì khuôn mặt hồng lên. Hai mắt mở ra, trong mắt có gợn sóng lưu chuyển, hết sức xinh đẹp.
Vân Đại tiên sinh bưng chén rượu cũng không có uống, mà nhìn vẻ mặt mọi người. Đợi tới khi bọn hắn có người tỉnh táo lại, nhìn về phía hắn thì hắn mới đem chén rượu đưa lên miệng rồi uống một ngụm.
– Thực là rượu ngon nha.
Vân Đại tiên sinh phát ra tiếng sợ hãi thán phucjd dầu tiên, có cảm giác như vô cùng mỹ mãn.
– Nếu không phải đang ở trong Loạn Yêu nguyên, quả thực ta muốn say một lần.
Kiếm giả ba mươi mấy tuổi nói, lại uống một ngụm nhỏ.
Rượu đã được trăm năm, thuần hậu vô cùng, chỉ có thể chậm rãi uống. Nếu như thoáng cái uống một ly vào trong bụng, chỉ sợ người cũng phải choáng váng.
Mọi người lại ăn mấy ngụm thịt nướng, ước chừng qua một lát. Vân Đại tiên sinh đột nhiên phát ra tiếng cười quái dị:
– Chư vị, không bằng các vị ngoan ngoãn giao ra bảo vật trên người cho ta đi.
Lời vừa nói ra, lập tức khiến cho mọi người kinh ngạc khó hiểu.
– Vân đại tiên sinh, ngươi nói vậy là có ý gì?
Kiếm giả ba mươi mấy tuổi kia hỏi, Sở Mộ thì khẽ cau mày.
– Rượu này của ta đâu có dễ uống như vậy. Phải biết rằng vì chế loại rượu này ta đã bỏ vào không ít linh dược, tốn rất lớn. Các ngươi đã uống, vậy thì phải trả tiền.
Vân Đại tiên sinh vứt chén rượu trong tay xuống, vẻ mặt vô cùng quái dị, dường như đang trào phúng, cười:
– Đúng rồi, vì giữ danh xưng Vân Đại tiên sinh tốt đẹp của ta, nhất định không thể để cho các ngươi còn sống rời đi.
Nói xong, một cỗ sát khí lạnh lẽo vô cùng tuôn ra, sát khí nồng đậm như vậy chứng minh người chết dưới tay hắn tuyệt đối có hơn mấy trăm.
Lời này nói ra khiến cho mọi người biến sắc, ngay cả Sở Mộ cũng biến sắc. Hắn thật không ngờ thị kiếm nhìn người rất chuẩn của hắn lại có một lần phạm sai lầm như vậy. Người gọi là Vân Đại tiên sinh này không ngờ lại là một tên tặc chính hiệu.
– Đáng chết.
Kiếm giả ba mươi mấy tuổi giận dữ rút kiếm, một kiếm chém về phía Vân đại tiên sinh. Vân đại tiên sinh không tránh, khi kiếm kia chém tới nửa đường thì lập tức dừng lại. Toàn thân Kiếm giả ba mươi mấy tuổi run lên, lập tức toàn thân mất đi lực lượng, trở nên mềm nhũn. Kiếm khí trong kinh mạch cứng lại, bất động.
– Rượu của ta gọi là ngưng khí tô cốt tửu, quả thực là rượu ngon. Cũng không đưa bản thân người ta vào chỗ chết, chỉ có làm cho người ta tạm thời mất đi năng lực hành động. Nửa canh giờ sau sẽ chậm rãi khôi phục. Đáng tiếc các ngươi không có nửa canh giờ này đâu.
Chương 637: Bách độc bất xâm (Thượng)
Vân Đại tiên sinh từ trên cao nhìn xuống năm người đang ngã trên mặt đất, vẻ mặt hiền lành tràn ngập khí phách. Trong mắt có vẻ khống chế hết thảy, đây mới là bộ mặt thực sự của Vân Đại tiên sinh.
– Ngươi cũng uống rượu kia, vì sao lại không có trúng độc?
Kiếm giả ba mươi mấy tuổi hữu khí vô lực hỏi hắn, trong lòng hối hận không thôi.
– Không phải ta nói rồi sao? Rượu này cần phải dùng chén rượu đặc chế mới có thể thể hiện hiệu quả của nó ra được.
Vân Đại tiên sinh nở nụ cười quái dị, nói.
Trong lòng Sở Mộ lạnh lẽo.Tà chi nguyệt vực – vì huynh đệ mà chiến – Nhà nhà muốn tăng tiến tu vi – Ta Tà Thiên muốn ép tu vi – đơn giản căn cơ yếu a | Truyện Tà Tu – Vạn Cổ Tà Đế
Vân Đại tiên sinh có thanh danh cực tốt trong miệng mọi người, bản chất thật của đối phương không ngờ lại là một tặc tử như vậy. Chuyện như vậy nói ra chỉ sợ cho dù là ai cũng không dám tin.
Mà Vân Đại tiên sinh làm việc quả thực rất là cẩn thận.
Ở bên ngoài có danh xưng tiên sinh, chỉ có ở trong loại địa phương vắng vẻ không người này hắn mới lộ bộ mặt thực sự. Dưới một chén rượu lập tức hạ gục năm người.
Nửa canh giờ mất đi năng lực hành động, ngay cả kiếm khí dường như cũng cứng lại. Dưới loại tình huống này chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.
Sau đó Sở Mộ phát hiện ra Vân Đại tiên sinh này không chỉ là một tặc tử, mà còn là một người hung hiểm tàn nhẫn.
Trong tay Vân Đại tiên sinh xuất hiện một thanh kiếm khí thượng phẩm. Tay run lên, lập tức từ trong mũi kiếm bắn ra một đạo kiếm khí màu vàng, bắn thẳng về phía Kiếm giả ba mươi mấy tuổi kia.
Phốc một tiếng, kiếm khí phá vỡ áo bào của đối phương, lại bị một kiện hộ giáp ngăn cản mà nghiền nát.
– Hộ giáp trung phẩm.
Vân Đại tiên sinh khẽ hô một tiếng, trong mắt hiện lên sự vui vẻ. Giá trị của hộ giáp trung phẩm quả thực không thấp nha. Những người này qua thực là có chút lai lịch.
Chẳng qua nếu như không có chút lai lịch, Vân Đại tiên sinh hắn cũng không có mưu đồ với những người này. Phải biết rằng Ngưng khí tô cốt tửu kia dùng vô số linh dược mới đặc chế ra được. Như vậy mới khiến cho người ta có cảm giác như rượu được ủ trăm năm, cùng với công hiệu làm cho người ta xụi lơ, mất đi khí lực.
Chuyện thâm hụt tiền mua bán Vân Đại tiên sinh sẽ không đi làm.
Đã có hộ giáp Trung phẩm trên người, hắn không thể làm hỏng hộ giáp trung phẩm kia. Mũi kiếm run lên, lại có một đạo kiếm khí bắn ra, lập tức xuyên thủng cổ Kiếm giả ba mươi mấy tuổi kia, người này cứ như vậy mà chết đi. Chết oan chết uổng.
– Căn thúc.
Ba thanh niên Kiếm giả kia hữu khí vô lực kêu lên một tiếng bi thống, hai hốc mắt đỏ tươi.
– Đồ vô sỉ nhà ngươi nhất định sẽ chết không được yên lành.
Ngay sau đó ba người nhìn về phía Vân đại tiên sinh, mắng chửi. Chỉ là thanh âm bọn hắn quá nhỏ, giống như con muỗi kêu ông ông vậy.
– Ta thực sự là đồ vô sỉ, nực cười đám ngu ngốc các ngươi lại coi ta là một tiên sinh, là một người tốt nha.
Vân Đại tiên sinh dường như cảm thấy việc này rất là buồn cười, hắn cười ha hả nói. Đi tới bên cạnh Kiếm giả bị giết chết kia, lột bỏ hộ giáp trung phẩm trên thân người này. Lại đem oản luân không gian hạ phẩm trên tay đối phương tháo xuống. Cũng thu lấy thanh kiếm khí cực phẩm của đối phương.
Đối phương có một người là Kiếm giả Khí Hải cảnh, nếu như dùng thực lực chiến đấu mà nói, chỉ sợ hiệu quả sẽ không được như lúc này. Hơn nữa động tĩnh còn quá lớn. Vân Đại tiên sinh hắn ưa thích cách làm không chút tốn sức mà còn có thể giết chết địch nhân.
Giết chết người đầu tiên, Vân Đại tiên sinh lập tức nhìn người thứ hai, thu hồi kiếm khí trên tay đối phương, ngay cả một khối linh thạch hạ phẩm cũng không buông tha. Hắn nhe răng cười, mũi kiếm lần nữa run lên, lại là một đạo kiếm khí lạnh lẽo bắn ra. Người thứ hai tử vong.
Ngay sau đó người thứ tư cũng chết dưới kiếm của Vân đại tiên sinh.
– Đợi chút… Không nên…. Không nên giết ta.
Thanh niên Kiếm giả thứ năm sợ hãi không thôi, vội vàng cầu khẩn Vân Đại tiên sinh.
– Không giết ngươi chẳng lẽ giữ ngươi lại? Để cho thanh danh ta xấu đi hay sao?
Vân Đại tiên sinh cười một tiếng trào phúng, khoảng cách giữa hắn và người này rất gần. Kiếm khí bắn ra, trong nháy mắt xuyên thủng cổ người này. Kiếm giả trẻ tuổi này lập tức chết đi.
Kiếm khí của Vân đại tiên sinh nhảy lên, vô cùng thuần thục thu kiếm khí của đối phương, tất cả những thứ có giá trị, toàn bộ đều bị hắn thu vào trong oản luân không gian. Phần trình độ thuần thục này cho dù là đạo tặc quanh năm giết người cướp của nhìn thấy cũng phải cảm thấy xấu hổ.
Đối với tác dụng của Ngưng khí tô cốt tửu hắn vô cùng tự tin. Từ trước tới nay, nhiều lần đắc thủ, chưa bao giờ thất thủ. Vân đại tiên sinh mặc dù cẩn thận, nhưng lúc này cũng cảm thấy rất là yên tâm.
Lúc hắn nhìn về phía Sở Mộ thì lại nghe một tiếng ầm vang, cùng lúc đó một đạo tinh mang bay thẳng tới. Tốc độ kia nhanh tới mức không có cách nào hình dung, khiến cho đầu óc Vân Đại tiên sinh lập tức đình trệ trong giây lát.
Thiên nguyên kiếm khí, Tê liệt ý cảnh tăng thêm một phần kiếm thế cùng với Chấn Thạch kính tiểu thành lập tức được phát động. Càng thúc dục bí pháp Âm tốc kiếm khiến cho tốc độ của một kiếm này đạt tới cực hạn, khiến cho Vân Đại tiên sinh cảm nhận được uy hiếp lớn lao. Lông tóc toàn thân dựng đứng, lỗ chân lông nở ra.
Trong đầu trống rỗng, Vân Đại tiên sinh vô thức lui về phía sau, giơ kiếm trong tay lên đón đỡ. Tất cả mọi hành động đều xuất phát từ bản năng thuần túy. Là bản năng của một Kiếm giả từng trải qua nhiều chiến đấu khiến cho hắn có thể làm được như vậy.
Quá mức nhanh chóng, đinh một tiếng, kiếm trogn tay hắn bị một cỗ lực lượng làm cho chấn động, thiếu chút nữa rời tay. Tinh mang lại lần nữa xuất hiện ở trước mắt hắn, bắn thẳng tới cổ họng hắn.
Vân Đại tiên sinh cơ hồ hồn phi phách tán, nhanh chóng lui về phía sau, cố gắng tránh một chiêu này. Đột nhiên hắn chỉ thấy một hồi đau đớn từ cổ, ngực truyền tới, mũi kiếm đâm vào da thịt, đau đớn vô cùng.
– Cút.
Đau đớn kịch liệt khiến cho Vân Đại tiên sinh bị kích thích cực lớn, kiếm khí toàn thân lập tức bộc phát ra, giống như nước lũ cuồn cuộn, ầm ầm nổ vang, bắn ra bốn phương tám hướng. Đất đá trên mặt đất lập tức bị đánh nát.
Sở Mộ vội vàng thu kiếm tăng cường kiếm khí hộ thể, đồng thời lui ra phía sau. Tiếng phốc phốc không ngừng vang lên, trong tích tắc Sở Mộ đã lui về phía sau hơn chục thước. Kiếm khí hộ thể toàn thân lại bị trùng kích.
– Từ nay về sau ngươi sẽ phải đối mặt với đuổi tận giết tuyệt.
Vân Đại tiên sinh thở hổn hển, tràn ngập oán hận lưu lại một câu nói. Thân thể hóa thành một đạo lưu quang nhanh chóng đi ra, chỉ để lại vài giọt máu tươi rơi xuống mặt đất.
Chương 638: Bách độc bất xâm (Hạ)
Trong mắt Sở Mộ hiện lên vẻ đáng tiếc, lại để cho đối phương chạy trốn.
Lúc nguy cấp cũng bộc lộ ra tu vi kiếm khí của Vân Đại tiên sinh này, đạt tới Khí Hải cảnh đại thành, mà không phải là Hóa Khí cảnh viên mãn gì đó. Nếu như hắn ta toàn lực ra tay, Sở Mộ có thể chiến thắng hắn ta hay không cũng khó mà biết được.
Cũng may Vân Đại tiên sinh đối với Ngưng khí tô cốt tửu vô cùng yên tâm. Bởi vì nó chưa từng thất thủ qua lần nào khiến cho hắn căn bản không có phòng bị Sở Mộ, kết quả lại bị một kiếm của Sở Mộ làm cho bị thương.
Uy lực một kiếm kia không tầm thường, ngay cả kiếm khí hộ thể của Vân đại tiên sinh cũng trực tiếp bị xé rách. Cho dù hắn ta đeo hộ giáp nhưng vị trí bị thương là dưới hộ giáp và trên cổ. Nếu như lại tiến sâu thêm một chút nhất định có thể lấy cái mạng nhỏ của Vân đại tiên sinh.
Nói cũng rất buồn cười. Vân đại tiên sinh này che dấu tu vi của mình, cường độ kiếm khí hộ thể kia tự nhiên cũng là Hóa Khí cảnh viên mãn. Nếu như là cường độ kiếm khí hộ thể của Khí Hải cảnh đại thành, chỉ sợ một kiếm kia của Sở Mộ cũng không có tạo thành tổn thương như vạy đối với Vân đại tiên sinh.
Mặc dù để cho Vân đại tiên sinh chạy trốn, nhưng mà một kiếm kia có Chấn Thạch kính, miệng vết thương tất bị mở rộng. Muốn khép lại tối thiểu cũng mất vài ngày.
Còn nữa, Vân đại tiên sinh trong lúc nguy cấp bộc phát ra kiếm khí đánh lui Sở Mộ, kinh mạch bản thân nhất định cũng bị tổn thương một ít. Nếu như hắn tiếp tục ở lại chiến đấu với Sở Mộ, coi như cuối cùng có thể giết chết được Sở Mộ thì bản thân hắn ta hơn phân nửa cũng không khá hơn là bao.
Cẩn thận như Vân đại tiên sinh nhất định sẽ không để cho mình lâm vào trong loại hiểm cảnh này.
bất kể nói như thế nào, hôm nay Sở Mộ coi như nhận được một bài học. Không nên quá tin tưởng hai mắt mình, có đôi khi thứ chứng kiến chưa hẳn đã là thực.
Từ khi tu luyện thị kiếm, hơn nữa lại khiêu chiến bốn phía, khiến cho nhãn lực của Sở Mộ hơn người. Nhìn người tự nhiên cũng có tâm đắc, dùng thị kiếm thường thường có thể nhìn thấu bản chất của người khác.
Không nghĩ tới lần này ở trên người Vân đại tiên sinh này lại nhìn nhầm. Không phải là nhãn lực của Sở Mộ không đủ, mà là Vân đại tiên sinh này quả thực đạo hạnh quá cao siêu.
– May mắn mà Thiên Hoang kiếm thể đã rèn luyện xương cốt và kinh mạch xong.
Sở Mộ âm thầm nói, trong lòng có chút sợ hãi.
Ngưng khí tô cốt tửu của Vân Đại tiên sinh này là nhằm vào kiếm khí và xương cốt. Nói cho cùng là nhắm vào kinh mạch và xương cốt, lại khiến cho kiếm khí không có cách nào vận chuyển trong kinh mạch, lại khiến cho xương cốt trở nên mềm yếu, làm cho Kiếm giả trúng chiêu tạm thời mất đi năng lực hành động, mặc người chém giết.
Cũng may xương cốt và kinh mạch của Sở Mộ đều hoàn thành Thiên Hoang hóa, tự nhiên đã sinh ra kháng tính, khiến cho Ngưng khí tô cốt tửu này mất đi hiệu lực.
Không chỉ là Ngưng khí tô cốt tửu, những độc dược khác cũng sẽ mất đi hiệu lực. Một khi tu luyện hoàn tất Thiên Hoang kiếm thể, thân thể Sở Mộ có thể nói là Bách động bất xâm.
Bất quá từ giờ cho tới lúc tu luyện Thiên Hoang kiếm thể hoàn tất còn cần một đoạn thời gian ngắn nữa.
– Vân đại tiên sinh nhất định có tu luyện bí pháp che dấu tu vi, nếu không không có khả năng tất cả mọi người cho tới bây giờ đều nghĩ hắn chỉ có tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn.
Sở Mộ dập tắt đống lửa kia, thân thể lóe lên, nhanh chóng rời đi. Bởi vì chỗ này có vài cỗ thi thể, hiển nhiên có chút lai lịch. Hắn không muốn trêu vào loại phiền toái không tất yếu này. Trên thực tế lại là phiền toái oan ức, bị người ta vu oan.
Đối với loại bí pháp có thể che dấu tu vi này, Sở Mộ cũng có chút quen mắt. Đừng nhìn hiện tại hắn chỉ có tu vi Hóa Khí cảnh tiểu thành. Vân Đại tiên sinh kia chỉ sợ đã sớm nhìn ra tu vi hắn đã đạt tới Hóa Khí cảnh viên mãn.
Chỉ có điều Vân đại tiên sinh đối với đồ của mình vô cùng nắm chắc, Hóa Khí cảnh tiểu thành hay là Hóa Khí cảnh viên mãn trong mắt hắn chẳng có gì khác nhau. Có khác thì chỉ khác ở chỗ lai lịch. Một Kiếm giả chưa đủ hai mươi tuổi có được tu vi Hóa Khí cảnh tiểu thành và một Kiếm giả chưa tới hai mươi tuổi có tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn, trừ thiên phú khác biệt ra chính là trình độ coi trọng của hai thế lực sau lưng.
Một Kiếm giả không tới hai mươi tuổi có tu vi Hóa Khí cảnh viên mãn, người như vậy mặc kệ đặt ở một thế lực nào đều được coi trọng, không có phái cao thủ đi theo bảo hộ thì tối thiểu cũng có một ít bảo vật bảo vệ tính mạng.
Những bảo vật này đối với Vân Đại tiên sinh có lực hấp dẫn lớn lao, đây cũng là nguyên nhân trong quá trình vừa rồi Vân dại tiên sinh nhiều lần nhìn về phía Sở Mộ.
Chừng nửa canh giờ sau khi Sở Mộ rời khỏi đống lửa kia, từng đạo thân ảnh từ trong bóng đêm phóng ra, dừng lại chỗ đống lửa, tổng cộng có mười người.
Trong đó có một người ngồi xổm, cẩn thận nhìn quanh một chút, ánh mắt đảo qua thi thể bốn Kiếm giả bên đống tro tàn.
– Bọn hắn không có chết trong tay mục tiêu, nhưng mà mục tiêu từng dừng lại ở chỗ này. Hơn nữa thời gian rời khỏi đây tuyệt đối không vượt quá một giờ.
Dứt lời, người này đứng dậy, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Sở Mộ rời đi, trong mắt có tinh mang lập lòe bất định.
– Không tới một giờ, lập tức khởi hành, nhanh chóng đuổi theo. Cần phải mau chóng đuổi theo mục tiêu, chặt đầu hắn mang về cho bang chủ.
Mười người này chính là Kim sư kiếm vệ của Cuồng Sư bang. Kiếm giả dẫn đội trầm giọng nói.
Chém giết Sở Mộ mang dầu về là nhiệm vụ Lý Cuồng Sư giao cho bọn hắn. Kim Sư kiếm vệ là lợi kiếm trong tay Lý Cuồng Sư, chỉ cần thi hành mệnh lệnh là được, tất cả những thứ khác không cần để ý.
Dứt lời, mười Kim Sư kiếm vệ vội vàng thi triển thân pháp, hóa thành từng đạo lưu quang nhanh chóng đuổi theo Sở Mộ.
Kim sư kiếm vệ còn chưa đuổi theo đuộc Sở Mộ.
Tuy rằng Sở Mộ rời đi chưa tới một giờ thì bọn hắn tới chỗ đống lửa, nhưng mà tốc độ của Sở Mộ nhanh hơn bọn hắn. Hơn nữa sau khi tiến vào Loạn Yêu nguyên Sở Mộ cũng không phải một đường thẳng tiến. Cho dù là Kim Sư kiếm vệ rành thuật truy tung, nhưng mà ở trong loại địa hình phức tạp cùng với yêu thú tập kích này cũng khó tránh khỏi xuất hiện một ít phán đoán không chính xác.
Chương 639: Tứ phương dẫn động (Thượng)
Sai một ly đi một ngàn dặm, thuật truy tung của bọn hắn không ngờ lại mất đi phương hướng. Muốn tìm thấy Sở Mộ chỉ đành dựa vào vận khí, điểm này chỉ sợ chính bản thân Lý Cuồng Sư cũng thật không ngờ.
Bất tri bất giác, Sở Mộ đi tới chân một ngọn núi, Loạn Yêu sơn.
Loạn yêu sơn có thể nói là địa danh rất sâu trong Loạn Yêu nguyên. Nếu như đi qua Loạn Yêu sơn sẽ tiến vào cảnh nội của Trung ương chủ kiếm vực. Nhưng mà truyền thuyết có nói, ở Yêu Thánh sơn có yêu tộc tồn tại.
Yêu thú phân thành cấp thấp, trung cấp, cao cấp. Yêu thú cấp thấp tương đương với Kiếm giả Hóa Khí cảnh nhân loại, yêu thú trung cấp thì tương đương với Khí Hải cảnh. Yêu thú cao cấp thì tương đương với Cửu Chuyển cảnh, về phần yêu tộc, thực lực thấp nhất cũng tương đương với Kiếm giả Nguyên cực cảnh nhân loại.
Coi như là Kiếm giả Nguyên cực cảnh nhân loại cũng không dám đi qua Loạn Yêu sơn, huống chi là Kiếm giả dưới Nguyên cực cảnh cơ chứ?
Quang mang màu đỏ sậm lóe lên, chui vào trong hư không rồi biến mất không thấy. Ngay sau đó có một tiếng hét thảm vang lên, một đầu Liệt Hỏa đạp vân thú cách Sở Mộ hơn mười thước điên cuồng giãy dụa. Chỉ thấy thân thể cường tráng của nó nhanh chóng khô quắt, ước chừng sau năm tức lập tức ngã xuống đất, biến thành một cỗ thi thể da bọc xương, triệt để tử vong.
Đây là một đầu yêu thú cấp thấp trung cấp. Nếu như chiến đấu Sở Mộ muốn giết nó cũng không dễ, nhưng mà thanh tiểu kiếm màu đỏ sậm kia thực sự rất đáng sợ.
Lấy thanh tiểu kiếm đỏ sậm từ trong cơ thể yêu thú ra, thuận tiện cũng lấy ra yêu hạch của yêu thú. Tiểu kiếm đỏ sậm này đối với máu tươi cảm thấy rất là hứng thú, yêu hạch nó không động tới một chút nào. Như vậy cũng coi như thu hoạch duy nhất của Sở Mộ.
Đến bây giờ đã có hai mươi mấy đầu yêu thú chết dưới thân tiểu kiếm đỏ sậm, toàn bộ đều bị hút khô một thân máu tươi. Hai chữ cổ xưa trên tiểui kếm đỏ sậm lại rõ ràng hơn một ít. Nếu như Sở Mộ hiểu loại văn tự cổ xưa này nhất định có thể nhìn được ý tứ bên trên hai chữ này.
Đột nhiên một hồi tiếng ầm ầm truyền tới, giống như thiên lôi cuồn cuộn. Mặt đất dưới chân cũng lắc lư, đất đá bốn phía nhấp nhô, lắc lư không thôi.
Thanh âm chấn động kéo dài một lúc lâu mới dừng lại, tất cả lại khôi phục như thường.
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn qua phía phát ra thanh âm, ngẫm nghĩ một lát, hai mắt bỗng nhiên tỏa sáng.
Loại chấn động này hơn phân nửa có liên quan tới bảo vật xuất thế. Lại khiến cho Sở Mộ hồi tưởng lại lúc hắn vẫn còn ở Thanh Phong kiếm phái, Thanh Lan sơn chấn động là dấu hiệu Thanh Lan hư cảnh muốn hiện thế.
Bảo vật có uy năng của mình, tuy rằng Sở Mộ không cho rằng mình có năng lực lấy được. Nhưng mà bảo vật này hắn cũng muốn đi nhìn qua một phen, nếu như có thể nhất định sẽ lấy làm của riêng.
Ba ngày sau, trong Hám Yêu thành truyền ra hai tin tức, hai tin tức này không có bất kỳ liên quan nào.
Tin tức thứ nhất là trong Loạn Yêu sơn xuất hiện bảo vật.
Vô số Kiếm giả trong Hám Yêu thành liên tục hành động, các thế lực bên trong thành cũng rục rịch. Đồng thời cũng có không ít đoàn thể Kiếm giả tự phát, top năm top ba kết bạn rời khỏi Hám Yêu thành xâm nhập vào trong Loạn Yêu nguyên.
Nghe nói đó là một tòa động phủ, bên trong động phủ đồn rằng có rất nhiều trọng bảo. Chỉ cần có thể tiến vào trong động phủ là có thể đạt được những trọng bảo kia.
Càng có lời đồn rằng tòa động phủ này là của một vị cường giả tu vi vượt quá Nguyên cực cảnh truyền lại. Bên trong nói không chừng có truyền thừa của vị cường giả kia, một khi nhận được truyền thừa của vị cường giả này, nhất định có thể một bước lên trời, khiến cho người ta chú ý.
Nói ngắn gọn, lời đồn về tòa động phủ này càng lúc càng không tầm thường. Thậm chí còn có người nói đó là một tòa động phủ của một vị Kiếm Vương lưu lại càng khiến cho những người không rõ tin tức lắm kích động vạn phần.
Kiếm vương nha, từ ghi chép mà nói, cả Đại Khôn vương triều ngàn năm qua cũng không sản sinh ra quá mười vị Kiếm vương. Đây chính là cao thủ tuyệt thế nhất đẳng. là tồn tại siêu cường, có một không ai trong vương triều, mỗi một người đều có thể áp đảo vương quyền.
Nếu như có thể nhận được truyền thừa của một vị Kiếm vương, sau khi tu luyện thành công là có thể đi ngang Đại Khôn vương triều, cho dù là Đông kiếm vực cũng có thể tung hoành ngao du.
Thiên hạ này ai mà không muốn tung hoành vô địch chứ?
Vì vậy một ít Kiếm giả tu vi chỉ có Kiếm Khí cảnh cũng không biết sống chết mà rời khỏi Hám Yêu thành, xâm nhập vào Loạn Yêu nguyên, ý đố muốn đi tới động phủ trong Loạn Yêu sơn, nhìn xem có thể nhận được truyền thừa hay không.
Việc đạt được truyền thừa hay không không có liên quan tới tu vi của bản thân người nọ. Bởi vì trong lịch sử có không thiếu người tu vi thấp nhưng lại nhận được truyền thừa. Cuối cùng một bước lên trời, trở thành câu chuyện được người trong thiên hạ ca tụng.
Chỉ là dùng tu vi Kiếm Khí cảnh, một khi tiến vào trong Loạn Yêu nguyên, cho dù không chết dưới thân kiếm của các Kiếm giả khác thì cũng chết dưới móng vuốt sắc bén của yêu thú. Trong Loạn Yêu nguyên này, yêu thú thấp nhất cũng là yêu thú cấp thấp đê cấp.
Tin tức thứ hai là từ chỗ Vân Đại tiên sinh thanh danh cực tốt truyền ra. Hắn ở trong Loạn Yêu nguyên bị một Kiếm giả tuổi tác chưa tới hai mươi tuổi, tu vi kiếm khí là Hóa Khí cảnh viên mãn gây thương tích. Người này tu vi là Hóa Khí cảnh viên mãn, không ngờ lại hóa trang thành Hóa Khí cảnh tiểu thành, ăn mặc một thân trường bào màu trắng. Vân Đại tiên sinh thiếu chút nữa chết dưới thân kiếm người này.
Đồng thời còn có một chuyện đó là người kia hạ độc hãm hại bốn người họ Lưu. Một người ba mươi mấy tuổi, ba người hơn hai mươi tuổi. Giết chết bốn người này đoạn tài nguyên lại bị Vân Đại tiên sinh hắn gặp phải. Vì muốn diệt khẩu cho nên mới ra tay với hắn. Nếu không phải thực lực hắn mạnh mẽ chỉ sợ đã chết dưới thân kiếm đối phương.
Tin tức này truyền đi lập tức kích thích lửa giận của rất nhiều người, người trong Hám Yêu thành này được Vân Đại tiên sinh trợ giúp không ít. Tăng thêm nhiều năm tích lũy thanh danh, Vân Đại tiên sinh nghiễm nhiên có một đám người sùng bái.
Vì vậy rất nhiều Kiếm giả liên tục kêu gào phải tìm được Kiếm giả trẻ tuổi mặc áo bào trắng đáng chết kia. Nhất định phải bắt đối phương đi tới trước mặt Vân đại tiên sinh sám hối.
Ngay cả phủ thành chủ cũng xuất hiện một ít cao thủ, bởi vì vị thành chủ này họ Lưu.
Chương 640: Tứ phương dẫn động (Hạ)
– Tuổi tác chưa tới hai mươi, mặc trường bào màu trắng, chẳng lẽ là hắn?
Hàn Diệp, bang chủ Thiết Kiếm Bang nhướng mày, như có điều suy nghĩ, chợt hắn lại lắc đầu:
– Không giống, hắn không phải là loại người như vậy, ta tin tưởng ánh mắt của mình.
Hàn DIệp có tám phần khẳng định người theo như lời Vân Đại tiên sinh nói là Sở Mộ. Trong lúc nhất thời hắn không có cách nào tiếp nhận, một là người có thanh danh cực kỳ tốt là Vân Đại tiên sinh. Một người là hắn tận mắt chứng kiến, tiếp xúc qua. Trong lúc nhất thời hai loại suy nghĩ bất đồng hiện lên trong đầu, tranh đấu, khiến cho Hàn Diệp có chút đau đầu.
– Bang chủ, chúng ta có nên xuất phát hay không?
Một gã Kiếm giả bên cạnh hỏi.
– Xuất phát.
Hàn Diệp thu hồi suy nghĩ, cưỡng ép đè xuống hai loại suy nghĩ này trong đầu. Hắn vung tay lên, một đám người Thiết Kiếm bang dưới ánh mắt của hắn rời khỏi Hám Yêu thành.
Trong Loạn yêu sơn xuất hiện một tòa động phủ, trước tiên nói là động phủ của một vị cường giả Nguyên cực cảnh, rồi sau đó lại biết thành của một vị cường giả siêu việt Nguyên cực cảnh. Cuối cùng là động phủ của một Kiếm vương.
Bất kể là loạin ào, đều đáng để đi tìm hiểu. Không chỉ có Thiết Kiếm bang, Cuồng Sư bang và các bang phái, thế lực khác đều phái chủ lực xuất động. Đương nhiên không phải xuất toàn bộ lực lượng. chủ nhân và hơn phân nửa chủ lực của các thế lực vẫn ở lại thành, để phòng ngừa vạn nhất có người nhân cơ hội này đánh lén.
Bất kể thế nào, bởi vì một tòa động phủ hiện thế và tin tức Vân đại tiên sinh truyền, gió nổi bốn phía. Sở Mộ cũng trở thành mục tiêu không ít Kiếm giả đi tìm.
Đã tiến hơn ngàn thước trong Loạn Yêu sơn, Sở Mộ cũng không biết được những tin tức này, hắn chỉ men theo phương hướng chấn động, căn cứ từ phán đoán và trực giá cuủa mình tiến tới.
Loạn Yêu sơn này cao chừng một vạn ba ngàn ba trăm tám mươi thước, qua ba ngày Sở Mộ mới bò lên được ngàn thước, đủ để thấy được độ khó của nó ra sao.
Bởi vì Sở Mộ phát hiện ra yêu thú sau khi tiến vào Loạn Yêu sơn gặp được cơ bản đều là yêu thú trung cấp, vốn là yêu thú trung cấp, lại có yêu thú trung cấp trung giai, thậm chí hắn còn gặp được vài đầu yêu thú trung cấp cao giai.
Không ngoại lệ, những yêu thú này toàn bộ đều chết dưới thân kiếm đỏ sậm của Sở Mộ. Tiểu kiếm đỏ sậm này quả thực đáng sợ. Dùng thực lực của Sở Mộ, đối mặt với yêu thú trung cấp cao giai căn bản khó có thể chiến thắng. Chỉ có thể chèo chống một đoạn thời gian ngắn,sau đó vừa c chống đỡ vừa sử dụng tiểu kiếm đỏ sậm. Như vậy mới phát huy ra hiệu quả không tưởng.
Trí tuệ của yêu thú thấp hơn nhân loại không ít, hơn nữa đại đa số am hiểu cận chiến, đối mặt với công kích thường thường, nếu có thể tránh sẽ tránh, không thể tránh né thì ngạnh kháng, phản kích giết chết đối phương.
Điểm này rất khác biệt với nhân loại, cho nên dùng tiểu kiếm đỏ sậm này có cơ hội lớn tập kích, giết chết yêu thú trung cấp cao giai. Nhưng mà muốn giết chết Kiếm giả Khí Hải cảnh đại thành thì rất khó. Trừ phi đối phương phản ứng không kịp.
Máu của yêu thú trung cấp so với yêu thú cấp thấp còn càng thêm hiệu quả. Sau khi hấp thu máu của hơn mười đầu yêu thú trung cấp, hai chữ trên mặt tiểu kiếm đỏ sậm càng thêm rõ ràng. Sở Mộ phỏng đoán, nếu như lại hấp thu máu của hai ba mươi đầu yêu thú trung cấp có lẽ hai chữ trên thanh tiểu kiếm đỏ sậm này hiển hiện rõ ràng. Đến lúc đó có lẽ là lúc bí mật của thanh tiểu kiếm màu đỏ này xuất hiện.
Chuyện này khiến cho Sở Mộ càng thêm chờ mong, ngẩng đầu nhìn lên bên trên. Bên trên có núi đá lởm chởm, nhấp nhô, mọc lên san sát như rừng. Còn có vô số cây cối, bụi cỏ dại sinh ra. Vô số dây leo sinh trưởng trên mặt đá, khiến cho cây cối trên nham thạch tràn ngập vẻ tang thương.
– Mặc trường bào màu trắng, tuổi tác không lớn hơn hai mươi. Kiếm khí chấn động là Hóa Khí cảnh tiểu thành. Người theo như lời Vân Đại tiên sinh ở chỗ này.
Đột nhiên có một tiếng kinh hô vang lên.
– Ở đâu?
– Vương bát đản dám ám toán Vân Đại tiên sinh ở đâu?
Từng tiếng quát chói tai từng phía xa truyền tới, bao hàm một cỗ lửa giận truyền vào trong tai Sở Mộ, khiến cho Sở Mộ khẽ giật mình, lúc này mới kịp phản ứng lại:
– Vân đại tiên sinh?
Sở Mộ không khỏi nhớ tới câu nói “Từ nay về sau ngươi sẽ đối mặt với đuổi giết vô tận” từ trong miệng Vân đại tiên sinh đang hốt hoảng đào tẩu kia. Thì ra là vậy. Vân Đại tiên sinh kia chỉ sợ sau khi trở về Hám Yêu thành đã truyền ra tin tức. Lợi dụng thanh danh tiên sinh tốt đẹp của hắn để thảo phạt Sở Mộ, khiến cho Sở Mộ thoáng cái trở thành chuột chạy qua đường.
Lúc này người muốn tiêu diệt Sở Mộ có lẽ không ít.
Nghĩ tới đây, hai mắt Sở Mộ đột nhiên bắn ra tinh mang, giống như mũi kiếm, sắc bén vô cùng.
Những người bị Vân Đại tiên sinh che mờ tâm trí này, không quản bọn chúng là ai, cũng không quản bọn hắn có mục đích khỉ gió gì. Chỉ cần bằng vào việc những Kiếm giả này xuất kiếm muốn giết hắn, vì vậy kết cục bọn họ chỉ có một, đó là chết.
Kiếm của Sở Mộ tuyệt đối không lưu tình.truyện cõi âm
Đúng vào lúc này từng tiếng xé gió vang lên, từng đạo thân ảnh cũng nhanh chóng tới gần. tạo thành một vòng vây quanh Sở Mộ.
Tại vị trí cao hơn ba ngàn thước của Loạn Yêu sơn có một lượng lớn Kiếm giả tụ tập, càng có không ít Kiếm giả đang lục tục từ dưới chân núi chạy vội tới đây.
Không bao lâu sau một đạo thân ảnh màu trắng giống như kinh hồng vọt tới, gióng như lông vũ, nhẹ nhàng đáp xuống đất. Người này chính là Sở Mộ.
Trước đó bị hơn chục Kiếm giả vây quanh, ý đồ muốn bắt sống Sở Mộ mang về cho Vân Đại tiên sinh gì đó. Bất đắc dĩ thân thể Sở Mộ linh hoạt, bọn hắn căn bản không bắt được. Những người này lập tức bỏ qua ý định bắt sống Sở Mộ, muốn tiêu diệt Sở Mộ.
Không hề có chút ngoài ý muốn nào, chỉ là hơn mười Kiếm giả tu vi Hóa Khí cảnh tiểu thành, đại thành, thậm chí ngay cả da lông kiếm thế cũng không có lĩnh ngộ thì làm sao có thể là đối thủ của Sở Mộ đuộc chứ? Một hơi giết một người. Trong nháy mắt, hơn mười Kiếm giả toàn bộ đều chết dưới thân kiếm Sở Mộ. một người cuối cùng được Sở Mộ lưu lại hỏi cung xong cũng bị hắn giết chết.
Cũng bởi vậy Sở Mộ mới biết được vị trí của động phủ, nhanh chóng chạy tới. Tránh cho chạy tới muộn thứ gì cũng không vớt được.
Vừa mới xuất hiện lập tức có rất nhiều ánh mắt nhìn vào Sở Mộ, chợt có không ít người lộ ra sát cơ, liên tục tập trung Sở Mộ.