1. Home
  2. Truyện Kiếm tu
  3. Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
  4. Chương 426 : Đánh bại Đông Phương Cổ |> đến chương 430

Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast

Chương 426 : Đánh bại Đông Phương Cổ |> đến chương 430

❮ sau
tiếp ❯

Chương 426: Đánh bại Đông Phương Cố (Hạ)

Đông Phương Cố cảm giác mãnh liệt nhất. Hắn chỉ cảm thấy Sở Mộ đâm tới một kiếm này, song kiếm tử mẫu của mình dường như hoàn toàn bị kìm chế, bất kể là công kích cũng tốt, phòng thủ cũng được, đều không có cách nào buông ra, có một loại cảm giác bị trói buộc.

Lui về phía sau, chỉ có thể lui về phía sau. Đây là lần đầu hắn lui về phía sau.

Có đôi khi, lui một bước trời cao biển rộng. Nhưng Đông Phương Cố lui về phía sau một bước, lại một lần nữ khiến hắn rơi vào cảnh khốn cùng. Tiết tấu đã hoàn toàn bị Sở Mộ nắm giữ.

Đông Phương Cố giống như biến thành con rối. Còn Sở Mộ lại là người điều khiển con rối, dẫn dắt Đông Phương Cố chuyển động. Sở Mộ cầm dây bên nào, Đông Phương Cố phải di chuyển theo bên đó. Giống như hoàn toàn bị Sở Mộ nắm trong tay.

Cảm giác bất lực bó tay bó chân trải rộng khắp toàn thân. Đông Phương Cố cảm nhận sâu sắc được cảm giác khóc không ra nước mắt của Phó Xà lúc đó.

Dẫn là song kiếm tử mẫu khiến hắn kiêu ngạo, nhưng ở dưới trường kiếm của Sở Mộ, thậm chí biến thành đầu sỏ phát huy sự ràng buộc đối với kiếm thuật của bản thân.

Đông Phương Cố có một cảm giác, dường như tất cả mọi bí mật của mình, đều bị Sở Mộ nhìn thấu, lại bị Sở Mộ phá giải, trái lại kìm hãm chính hắn.

Loại cảm giác này có chút gậy ông đập lưng ông.

Nhưng Đông Phương Cố có tính bền bỉ rất cao. Loại cảm giác bất lực này cũng không khiến cho hắn suy sụp. Hắn theo tiết tấu của Sở Mộ đưa ra phản ứng. Tâm tư rõ ràng đầu óc rõ ràng, hai mắt lợi hại nhìn chằm chằm vào mỗi một kiếm của Sở Mộ, đang chờ cơ hội.

Chỉ cần có chút cơ hội, Đông Phương Cố sẽ nghịch chuyển cục diện bây giờ, phá tan cục diện bị Sở Mộ nắm giữ tiết tấu này, hình thành hữu hiệu phản kích.

Phòng thủ trong phản kích, là điều Đông Phương Cố am hiểu nhất. Bao nhiêu đối thủ chính là thua ở dưới phương thức này của hắn.

Ví dụ như Hướng Thiên Hà, kiếm Trường Hà của hắn đủ lớn, không ngừng công kích. Cuối cùng vẫn để Đông Phương Cố nắm được cơ hội trong nháy mắt. Ngược lại hắn lấy thủ làm công, một lần hành động đánh bại.

Đáng tiếc, đối với Sở Mộ đã nhìn thấu bí mật song kiếm tử mẫu của hắn mà nói, chỉ cần Sở Mộ không muốn, Đông Phương Cố tuyệt đối không có cách nào phòng thủ chờ nhận được cơ hội phản kích.

Từng kiếm từng kiếm đánh ra. Tốc độ mỗi một kiếm của Sở Mộ cũng không nhanh. Bất kỳ kẻ nào cũng có thể thấy rõ ràng quỹ tích xuất kiếm của Sở Mộ.

Chính bởi vì như vậy, mới càng làm cho người ta cảm thấy sợ tới nổi da gà. Ở dưới công kích của Sở Mộ, Đông Phương Cố không ngừng lui về phía sau. Bởi vì Sở Mộ muốn hắn lui về phía sau, hắn không thể không lui về phía sau,.

Lui lại lui. Bất tri bất giác, Đông Phương Cố đã lùi đến sát mép đài đấu kiếm. Ngay cả chính hắn cũng không phát giác ra, ứng đối với từng kiếm của Sở Mộ, đã khiến cho hắn có cảm giác kiệt sức.

Sở Mộ lại đâm ra một kiếm. Một kiếm này càng nhanh hơn, mạnh hơn so với những kiếm vừa rồi.

Đông Phương Cố vội vàng chống đỡ.

Keng.

Một tiếng chói tai vang lên.

Lực lượng của Sở Mộ xuyên qua mũi kiếm bạo phát. Đông Phương Cố lùi lại ba bước.

Sở Mộ lại đột nhiên thu kiếm. Đông Phương Cố không tự chủ được sửng sốt. Hắn không rõ, cơ hội tốt như vậy, vì sao Sở Mộ không thừa thắng xông lên.

Thời khắc hắn hạ xuống bước thứ ba, hắn mới hiểu được. Bởi vì bước thứ ba, hắn đã thất bại. Hắn đã thất bại bời vì hoàn toàn không đề phòng, hay bởi vì kiếm khí Tiên Thiên bị phong tỏa, không có cách nào đưa ra phản ứng của hắn. Toàn thân hắn ngã về phía sau, rơi xuống dưới đài đấu kiếm.

– Sở Mộ thắng.

Trọng tài tuyên bố.

Đông Phương Cố đứng dậy nhìn Sở Mộ, thần sắc vạn phần phức tạp. Đồng thời hắn cũng thở ra một hơi. Cảm giác vừa rồi thật sự quá bất lực. Giống như rơi vào một giấc mộng, lại giống như đang nằm mơ.

Khổ cực kiên trì, cuối cùng vẫn hoàn toàn không có cơ hội phản kích. Hiện tại bị thua, Đông Phương Cố thoáng cái liền cảm thấy thoái mái.

– Tên đáng sợ.

Đông Phương Cố nói thầm một tiếng, dường như muốn in bóng dáng Sở Mộ vào trong lòng. Hắn quay về chỗ ngồi của mình.

Sở Mộ ở dưới sự chú ý của mấy vạn học viên, quay về chỗ ngồi của mình.

Bây giờ, tâm tình Lôi Hạo càng phức tạp hơn. Hắn không nghĩ tới, Sở Mộ không ngờ lại lợi hại như thế. Không chỉ lợi hại hơn hắn, còn vượt xa so với sự suy nghĩ của hắn, ném hắn lại sau người.

Rất nhanh, vòng thi đấu thứ 16 cũng kết thúc. Thời điểm vòng thi đấu kết thúc, lại có một trọng tài lên đài đấu kiếm tuyên bố. Vòng thi đấu thứ 17, Sở Mộ quyết đấu với Khương Ngọc Hoàn.

Tuy rằng không biết vì sao trọng tài lại muốn tuyên bố sớm, nhưng kết quả tuyên bố, khiến các học viên đều sôi trào!!

– Nàng muốn ứng phó với Sở Mộ như thế nào?

Vạn Bàn nói với Khương Ngọc Hoàn.

Đến bây giờ, bọn họ có thể cảm nhận được sự uy hiếp do Sở Mộ mang đến.

Khương Ngọc Hoàn khẽ cau mày, không nói gì, hồi tưởng lại biểu hiện của Sở Mộ. Loại kiếm thuật này khiến cho nàng cũng cảm thấy vướng tay chân.

– Tốc độ xuất kiếm nhanh hơn Diệp Tiểu Khai, kỹ xảo kiếm thuật mạnh hơn Phó Xà. Hơn nữa năng lực phòng ngự của hắn cũng không yếu. Nhãn lực cũng hơn người. Ở các phương diện khác biểu hiện đều tương đối xuất sắc. Đó là một đối thủ khó dây dưa.

Vạn Bàn phân tích nói.

– Ở trước mặt kiếm chí nhu của ta, trừ khi cường độ công kích của hắn vượt quá giới hạn chịu đựng của ta, bằng không tất cả những cái khác, đều sẽ bị ta kìm chế.

Sau khi Khương Ngọc Hoàn phân tích, lạnh lùng nói.

Quả thực, ở dưới kiếm chí nhu của nàng, công kích thật nhanh và kỹ xảo đều khó có thể phát huy ra được bao nhiêu uy lực. Trừ khi, cường độ công kích đạt được tới trình độ như Hoàng Phủ Thương Nguyệt, mới có thể phá vỡ kiếm chí nhu của Khương Ngọc Hoàn.

– Cẩn thận bao giờ là không sai lầm. Sở Mộ, người này nhìn không thấu. Không có cách nào tưởng tượng được hắn còn có che giấu gì nữa hay không.

Vạn Bàn gật đầu, cũng tán thành lời Khương Ngọc Hoàn nói. Nhưng hắn vẫn nói tiếp:

– Nếu thực lực của hắn chính là mức độ hắn biểu hiện ra, vậy hắn chắc hẳn sẽ không phải là đối thủ của nàng. Nhưng ngược lại, nếu như hắn vẫn có điều giấu giếm, vậy tất cả đều khó mà nói.

– Nếu như hắn có thể đánh bại ta, có lẽ, có thể cùng Hoàng Phủ Thương Nguyệt đánh một trận.

Khương Ngọc Hoàn lại nói một câu.

– Nghe nàng vừa nói như vậy, ta đột nhiên có chút mong đợi.

Vạn Bàn đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo cười nói.

Hai người bọn họ lần lượt bị bại ở dưới kiếm của Hoàng Phủ Thương Nguyệt. Người khác cũng không phải là đối thủ của Hoàng Phủ Thương Nguyệt. Thoạt nhìn, danh hiệu Kiếm Thuật Chi Vương của Hoàng Phủ Thương Nguyệt không thể lay động.

Nếu như Sở Mộ này có năng lực khiêu chiến Hoàng Phủ Thương Nguyệt, vậy cũng là một chuyện tốt.

Càn Khôn Vũ Hóa – Vũ Động Càn Khôn – Lâm Động Thỉnh chư vị nghé thăm

Một đêm này, có không ít người không có cách nào ngủ yên. Bởi vì bọn họ quá hưng phấn, luôn lẩm bẩm ngày hôm sau mau tới.

Chương 427: Thái cực đấu với chí nhu

Một đêm dài dằng dặc trôi qua. Một ngày mới đến. Các học viên sớm đã đến sân thi đấu ngồi chờ.

Không bao lâu, tất cả tổ trọng tài đến, tuyên bố vòng thi đấu thứ 17 bắt đầu.

Cuộc so tài thứ nhất vòng thứ 17 không phải là trận quyết đấu giữa Sở Mộ và Khương Ngọc Hoàn. Các học viên đều phải nhẫn nhịn chờ.

Nhưng có lẽ bởi vì trong lòng đã sớm bị chuyện quyết đấu giữa Sở Mộ và Khương Ngọc Hoàn chiếm cứ, nhìn người khác thi đấu, mặc dù đặc sắc, nhưng không có cách nào hoàn toàn tập trung tinh thần vào trong đó.

Từng trận thi đấu được tiến hành. Sau mấy trận, các trọng tài cũng phát hiện ra điểm này. Bọn họ lập tức tiến hành bàn bạc lại.

– Vòng thứ 17 trận thứ tư: Khương Ngọc Hoàn viện số 3 đấu với Sở Mộ viện số 9.

Trọng tài lớn tiếng tuyên bố.

– Cuối cùng cũng bắt đầu.

Các học viên đều ngồi nghiêm chỉnh. Có một vài học viên sắp ngủ gật, thân thể chấn động, lập tức tỉnh táo, tinh thần phấn chấn.

– Sở Mộ đấu với kiếm chí nhu. Khoái kiếm và kỹ xảo kiếm thuật của hắn đều sẽ chịu sự kìm chế. Một trận chiến này, Sở Mộ sẽ đánh như thế nào?

Đây gần như là vấn đề trong lòng tất cả học viên.

Ngay cả bản thân Khương Ngọc Hoàn cũng vô cùng hiếu kỳ. Chỉ có điều nàng không thể hiện ra.

– Các ngươi nói xem, Sở Mộ có thể cũng sử dụng nhu kiếm đi đối phó Khương Ngọc Hoàn hay không?

Một học viên đột nhiên có suy nghĩ kỳ lạ nói.

Dù sao trước này Sở Mộ dùng khoái kiếm đấu với khoái kiếm của Diệp Tiểu Khai, lấy kỹ xảo đấu với kỹ xảo của Phó Xà.

– Cái này… Khả năng không lớn…

Có vài học viên suy nghĩ một chút, cảm thấy ý nghĩ này quá điên cuồng, không mấy hiện thực.

– Mời.

Sở Mộ cùng Khương Ngọc Hoàn làm kiếm lễ.

Khương Ngọc Hoàn sử dụng kiếm vẫn là kiếm khí thông thường. Một kiếm chậm rãi đâm ra, nhất thời có một loại cảm giác ôn hòa, dường như nước chảy nhỏ giọt.

Trong không khí bất tri bất giác chịu ảnh hưởng, trở nên có vài phần ôn nhu, giống như từng sợi tơ quấn quít.

Loại phương thức công kích này, sau khi tầng tầng chồng chất sau, sẽ khiến tốc độ cường độ công kích của đối phương đều chịu ảnh hưởng, giống như là rơi vào mạng nhện.

Sở Mộ cũng một kiếm đâm ra. Nhất thời, mũi kiếm hơi chao đảo một cái. Một kiếm đâm ra, lập tức bị ảnh hưởng rất nhỏ.

Đối với cao thủ, ảnh hưởng rất nhỏ cũng là trí mạng.

Lúc đó Khương Ngọc Hoàn triển khai kiếm thuật, cổ tay run lên, thân kiếm chấn động vẽ ra một vòng tròn. Vòng tròn mang theo một lực lượng bao chùm, nhất thời cuốn một kiếm đâm tới của Sở Mộ vào trong đó. Theo vòng tròn di chuyển, lực đạo của một kiếm này nhất thời bị hóa giải trong vô hình.

Khương Ngọc Hoàn cuối cùng bày ra kiếm chí nhu.

Từng kiếm từng kiếm liên hoàn không ngừng. Mỗi một kiếm đều sẽ vẽ ra một vòng tròn trong không khí. Từng vòng tròn dường như kéo dài bất tận, đồng thời đều mang một lực mềm nhẹ, nối tiếp nhau, hỗ trợ nhau.

Nếu chỉ là một vòng tròn với lực mềm nhẹ, rất nhanh sẽ bị đối phương phá hỏng. Nhưng nếu như có thật nhiều vòng tròn liên kết với nhau, lực ôn nhu mềm mại chồng lại sẽ không ngừng cường hóa, giống như những sợi tơ biến thành sợi tơ phẩm chất cao.

Sở Mộ chỉ cảm thấy, ngay từ đầu kiếm của mình giống như rơi vào trong đám bông, xung quanh mềm mại không có chỗ tác dụng lực. Sau khi Khương Ngọc Hoàn triển khai kiếm chí nhu, đám bông biến thành vũng bùn.

Rơi vào vũng bùn, không chỉ có không có chỗ phát lực, mà ngay cả cử động một cái cũng trở nên rất khó khăn.

Từng kiếm quang ôn như vờn quanh thân thể Khương Ngọc Hoàn, theo nàng múa kiếm không ngừng xoay tròn. Tất cả chiêu kiếm của Sở Mộ đều bị hóa giải trong vô hình. Đồng thời bị hóa giải, Sở Mộ vẫn có thể cảm giác được kiếm của mình bị lực lượng nào đó dẫn dắt, có chút không tự chủ được.

– Quả nhiên bị khắc chế.

– Xem ra con đường Siêu Tân Tinh của Sở Mộ Siêu phải dừng ở đây.

– Đáng tiếc. Ta còn hi vọng hắn có thể giành thắng lợi, còn có thể tiếp tục chiến đấu, cuối cùng quyết đấu cùng Hoàng Phủ Thương Nguyệt.

– Không thể nào. Ngay cả Khương Ngọc Hoàn, hắn còn không có cách nào chiến thắng. Làm sao có thể là đối thủ của Hoàng Phủ Thương Nguyệt.

– Các ngươi không nên quên. Sở Mộ là một người mới.

Lời này vừa nói ra, nhất thời tất cả đều yên lặng.

Đúng vậy, Sở Mộ chỉ là một con người mới mà thôi. Đối với một người mới, có thể một đường chiến đấu giành thắng lợi, đánh bại người hai người trước mười của khóa trên, đó đã là này đã là kỳ tích vậy chuyện.

Hiện tại thua người đứng thứ ba ở khóa trên, cũng không có gì kỳ quái. Ngược lại nếu như Sở Mộ đánh bại Khương Ngọc Hoàn, bọn họ chắc hẳn cảm thấy kỳ quái mới đúng.

– Kiếm thuật của ngươi hoàn toàn bị ta kìm chế. Ngươi vốn không phải là đối thủ của ta. Nhận thua đi.

Khương Ngọc Hoàn còn dư lực truyền ra âm thanh.

– Nhận thua? Nàng suy nghĩ nhiều quá. Tiếp theo, xem ta lấy phương thức tương tự, tới phá hỏng kiếm chí nhu của nàng.

Sở Mộ nghe vậy mỉm cười.

Vừa rồi hắn xuất kiếm, chỉ muốn thử một chút. Hiện tại, hắn đã tìm hiểu được rõ ràng huyền bí trong kiếm chí nhu của Khương Ngọc Hoàn.

Kiếm chí nhu của Khương Ngọc Hoàn, khiến Sở Mộ hồi tưởng lại trận đánh của hắn và Hoàng Phủ Cuồng lúc còn ở ngoại phủ. Lúc đó, hắn lấy nhu thắng cương đánh bại Hoàng Phủ Cuồng. Hắn lại liên tưởng tới lý luận về Thái Cực được lưu truyền trên địa cầu. Đây đã từng là một kiếm thuật tinh nghĩa của của Lưu Phái. Chỉ có điều Lưu Phái kia đã biến mất, tinh nghĩa của Thái Cực lưu truyền xuống chưa đủ phân nửa.

Thái cực phân chia thành hai mặt âm dương, nhưng lại ngược lại, một cương, một nhu.

Lúc cương lực bạo phát rất mạnh, sức mạnh vô địch. Lúc nhu bao dung tất cả không có gì không nạp.

Chỉ có điều lý luận Thái Cực cao sâu vô cùng. Ngay cả kiếm thuật Tông Sư nghiên cứu tinh thông lý luận Thái Cực, nhiều nhất cũng chỉ có thể nắm giữ một phần mà thôi. Về phần Sở Mộ, hắn chỉ mới đọc lướt qua, vẫn chưa đi saua.

Hôm nay đánh với Khương Ngọc Hoàn một trận, bị kiếm chí nhu của nàng dẫn dắt, Sở Mộ không chỉ có hồi tưởng lại lý luận Thái Cực, còn quan sát kiếm chí nhu của nàng, tiến sâu thêm về phương diện Thái Cực.

Khương Ngọc Hoàn hiển nhiên sẽ không tin tưởng lời Sở Mộ nói.

Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt nàng thay đổi.

Bởi vì kiếm của Sở Mộ bị kiếm chí nhu của nàng gây khó khăn lại đột nhiên thoát ra, đồng thời phóng ra một lực lượng ôn nhu tương tự. Theo kiếm chí nhu của nàng vung lên, gần như cùng kiếm của nàng ngang hàng, thành hai đường thẳng song song.

Khương Ngọc Hoàn càng khiếp sợ hơn, khi kiếm của Sở Mộ đột nhiên dừng lại, không ngờ thi triển ra phong thái hoàn toàn ngược lại. Mỗi một kiếm đều ôn hòa như vậy, hoàn toàn không dưới kiếm chí nhu của Khương Ngọc Hoàn.

Đây là quyết đấu giữa các kiếm chí nhu. Hai bên gần như tương xứng. Người này cũng không thể làm gì được người kia.

Sau khi quyết đấu trên trăm kiếm, Khương Ngọc Hoàn đột nhiên cảm giác được, kiếm của Sở Mộ ngoại trừ lực chí nhu ra, trong đó còn ẩn chứa một lực lượng chí cương chí cường, theo kiếm chí nhu vung lên bạo phát ra, không ngừng đánh thẳng vào kiếm chí nhu của nàng, hình thành lưới kiếm chí nhu.

Chương 428: Quyết đấu với Vạn Bàn

(Thượng)

Thái Cực vừa cương, vừa nhu, chí cương chí nhu, cương nhu cũng có!

Kiếm chí nhu của Khương Ngọc Hoàn thoáng cái khiến Sở Mộ Khai Khiếu, ở trên lý luận Thái Cực đã lĩnh ngộ sâu hơn, đạt được mức độ cương nhu tinh tế.

Ngay từ đầu, mức độ Sở Mộ nắm giữ đối với cương nhu, chỉ là mới vào da lông mà thôi. Ứng dụng rất dễ hiểu. Uy lực không mạnh. Sau khi không ngừng va chạm với kiếm chí nhu của Khương Ngọc Hoàn, có thể lần lượt vận dụng tinh tế cách dùng cương nhu.

– Chính là hiện tại!

Trong đáy mắt Sở Mộ hiện lên một tia tinh quang.

Kiếm chí nhu chợt dừng lại. Một lực lượng chí cương chí cường đột nhiên từ trong nhu bạo phát ra. Cương nhu giao nhau, thay thế lẫn nhau, phát ra lực lượng đáng sợ, trong nháy mắt xé rách lưới kiếm chí nhu của Khương Ngọc Hoàn.

Khương Ngọc Hoàn chỉ cảm thấy kiếm trong tay không bị khống chế, chợt dừng lại. Hai kiếm va chạm. Một lực lượng đáng sợ chí cương chí dương từ dưới kiếm của Sở Mộ bạo phát ra. Bên trong lại ẩn chứa ở một lực lượng ôn hòa lực.

Dưới sự bạo phát đó, Khương Ngọc Hoàn căn bản không nắm chắc kiếm trong tay. Thanh kiếm tuột tay, bay ra ngoài.

– Kiếm chí nhu bị phá!

– Sở Mộ không ngờ phá được kiếm chí nhu!

Rất nhiều người thoáng cái đứng bật dậy, kích động đến mức không biết để hai tay ở nơi nào cho phải.

Khương Ngọc Hoàn nhăn mày lại, vẻ mặt khó có thể tin được. Nàng hết nhìn hai tay của mình lại ngẩng đầu nhìn về phía Sở Mộ.

Nàng không cách nào tưởng tượng, mình không ngờ lại thua. Hơn nữa, Sở Mộ còn dùng kiếm chí nhu giống như mình, phá được kiếm chí nhu của mình. Tuy rằng kiếm chí nhu của Sở Mộ cùng kiếm chí nhu cỏa mình có điểm khác nhau.

– Ngươi thắng.

Một lúc lâu Khương Ngọc Hoàn mới phản ứng được, lộ ra một tia hiếu kỳ:

– Loại kiếm thuật này của ngươi gọi là gì?

– Thái Cực.

Sở Mộ thản nhiên trả lời.

– Thái Cực…

Khương Ngọc Hoàn hiển nhiên không hiểu ý tứ trong đó, vừa suy nghĩ, vừa đi xuống dưới đài đấu kiếm.

Sở Mộ cũng rời khỏi đài đấu kiếm, quay về chỗ ngồi của mình.

– Hoàng Phủ Thương Nguyệt, xem ra Sở Mộ có hi vọng đánh với ngươi một trận.

Vạn Bàn nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Thương Nguyệt cười nói ha ha. Nhất thời rất nhiều học viên khiếp sợ.

Sở Mộ quyết đấu với Hoàng Phủ Thương Nguyệt… Sao?

Vừa nghĩ tới đó, trong lòng bọn họ càng cảm thấy kích động.

– Hoàng Phủ Thương Nguyệt…

Sở Mộ nhìn về phía viện số 1. Vừa lúc Hoàng Phủ Thương Nguyệt cũng liếc mắt xem qua, có phần của số mệnh quyết đấu.

Một loạt các danh hiệu Siêu Tân Tinh, kiếm nhanh nhất, kỹ xảo mạnh nhất, kiếm chí nhu đều rơi vào trên đầu Sở Mộ.

Sở Mộ chính là một nhân tài mới nổi siêu cấp, đột nhiên xuất hiện, gặp mạnh lại mạnh mẽ hơn, chưa bao giờ bị đánh bại một lần nào. Hắn giống như một vực sâu không đáy, khiến người ta không nhìn thấy đáy.

Sau khi vòng thi đấu thứ 17 chấm dứt, ngày hom sau chính là vòng thi đấu thứ 18.

Sau khi cuộc tranh tài vòng thứ 17 kết thúc, các trọng tài một lần nữa tuyên bố vòng thứ 18, Sở Mộ sẽ quyết đấu với Vạn Bàn.

Đây nhất định lại là một buổi tối khó có thể ngủ được.

– Ta thật ra muốn xem thử, ngươi làm sao có thể đánh bại phòng ngự của ta.

Ngồi ở bên trong Kiếm Lâu của mình, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, Vạn Bàn lẩm bẩm nói.

truyện Kiếm Hiệp

Trận thi đấu, tuy rằng vẫn những người đó, nhưng nhiệt tình của mỗi người đều tăng vọt.

Sở Mộ quyết đấu với Vạn Bàn!

Một trận chiến này, là trận đánh làm người khác chú ý nhất trong vòng thi đấu 18.

Bởi vì một trận chiến này không chỉ liên quan đến phân cao thấp giữa Sở Mộ và Vạn Bàn, mà quan hệ đến việc địa vị Kiếm Thuật Chi Vương của Hoàng Phủ Thương Nguyệt có người nào lay động được hay không.

Sở Mộ thắng, lại có thể quyết đấu cùng Hoàng Phủ Thương Nguyệt, tranh cao thấp, xem cuối cùng Kiếm Thuật Chi Vương thuộc về ai.

Sở Mộ bại, dừng ở đây, dừng lại ở vị trí thứ ba.

Cũng có lẽ bởi vì Sở Mộ liên tục giành thắng lợi, khiến các học viên nảy sinh một loại thói quen tư duy. Thậm chí bọn họ quên mất thân phận người mới của Sở Mộ.

– Nếu như thắng, ngươi mới có tư cách khiến cho ta coi trọng.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ đang đứng trên đài đấu kiếm, âm thầm nói.

Khí thế nặng như núi của Vạn Bàn lại một lần nữa phát ra, ngưng tụ. Dường như có một ngọn núi lớn lao về phía Sở Mộ, nghiền ép tới.

Sở Mộ không chút dao động cũng không tận lực phát ra khí thế gì. Nhưng Vạn Bàn rất nặng như núi khí thế trùng kích đến trên người hắn thời gian, lại hóa thành ở vô hình, dường như một trận gió mát đập vào mặt thổi qua.

Ánh mắt Vạn Bàn lộ ra sự nghiêm trọng. Khí thế của hắn không ngờ vô hiệu đối với Sở Mộ?

– Bắt đầu phòng ngự.

Sở Mộ cười nhạt, nói.

Vạn Bàn ngẩn ra, bày ra tư thế phòng ngự. Hắn am hiểu nhất chính là phòng ngự. Sau khi đã biết kiếm thuật của Sở Mộ, Vạn Bàn cũng sẽ không ngốc đến mức đi tấn công Sở Mộ. Đó chính là lấy chỗ yếu của mình liều mạng đấu với sở trường của đối phương.

– Đến đây đi. Để ta xem thử công kích của ngươi.

Trong giọng nói Vạn Bàn không tự chủ mang theo vài phần hưng phấn.

Sở Mộ nâng kiếm lên, từng bước một đi về phía Vạn Bàn. Tốc độ không nhanh, giống như những bước đi bình thường, khiến người ta rất kinh ngạc.

Hắn cũng không có thừa dịp bước đi tích ép khí thế. Thoạt nhìn chính là bình thản như vậy.

Thời điểm hắn còn cách Vạn Bàn ba thước, Sở Mộ đột nhiên đâm ra một kiếm, tốc độ ở trong nháy mắt tăng mạnh gấp mười lần. Lực lượng cùng tốc độ hoàn mỹ kết hợp, bạo phát ra. Trong nháy mắt, đồng tử của Vạn Bàn co lại.

Tay phải Vạn Bàn cầm chuôi thanh đại kiếm. Bàn tay trái mở ra, đặt ở trên thân kiếm, nhanh chóng di chuyển.

Leng keng.

Một tiếng động phát ra, ngăn cản một kiếm hung bạo do Sở Mộ đâm tới.

Một kiếm này của Sở Mộ đặc biệt đột ngột. Tốc độ kiếm đồng thời trở nên cực nhanh, phát ra uy lực rất mạnh. Đổi thành người khác, tuyệt đối không có cách nào chống đỡ. Nhưng Vạn Bàn vẫn ngăn cản được, đồng thời không chút sứt mẻ.

Tự mình cảm nhận, Sở Mộ mới có thể biết, lực phòng ngự của Vạn Bàn cường hãn tới mức nào.

Nhưng đây chỉ là kiếm thứ nhất mà thôi.

– Hoàng Phủ Thương Nguyệt dùng ba kiếm đánh bại phòng ngự của ngươi. Ta cũng chỉ cần ba kiếm.

Sở Mộ khẽ nói, giọng nói chỉ có Vạn Bàn và trọng tài mới nghe được.

Khóe mắt trọng tài hơi giật giật, trong lòng không thể trấn tĩnh nổi.

Vạn Bàn đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo có một ngọn lửa tức giận từ trong lòng bừng bừng thiêu đốt.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt dùng ba kiếm đánh bại phòng ngự của hắn, đánh bại hắn. Đó là bởi vì Hoàng Phủ Thương Nguyệt quá mức cường đại, mới có thể ba kiếm đánh bại hắn.

Tuy rằng Sở Mộ cũng cho thấy kiếm thuật bất phàm. Thậm chí ngay cả Khương Ngọc Hoàn cũng đánh bại. Nhưng Vạn Bàn lại không cho Sở Mộ có năng lực đánh bại phòng ngự của mình.

– Khẩu xuất cuồng ngôn. Ta thật ra muốn xem thử, ngươi làm sao ba kiếm đánh bại phòng ngự của ta.

Vạn Bàn quát lên, giọng nói cuồn cuộn giống như sóng biển chấn động. Âm thanh này lọt vào trong tai của mọi người, gây ra một chấn động lớn.

Chương 429: Quyết đấu với Vạn Bàn

– Có ý gì?

– Lẽ nào Sở Mộ dự định ở trong ba kiếm đánh bại phòng ngự của Vạn Bàn?

– Nếu như trong vòng ba kiếm, Sở Mộ thật sự đánh bại phòng ngự của Vạn Bàn. Đây chẳng phải là nói Sở Mộ nắm giữ công kích cường đại giống như Hoàng Phủ Thương Nguyệt?

– Ta thấy không có khả năng.

Hai mắt Hoàng Phủ Thương Nguyệt hiện ra ánh sáng có thần, hiển nhiên cũng chấn động mạnh.

– Có khẩu xuất cuồng ngôn hay không, ngươi rất nhanh sẽ biết.

Sở Mộ cười khẽ, cũng không tranh luận.

– Đến đây đi.

Khí thế toàn thân Vạn Bàn càng thêm ngưng luyện, thành khí thế như núi bất động. Toàn thân dường như hóa thân làm một ngọn núi.

Ầm ầm.

Trên người Sở Mộ, đột nhiên phát ra một khí thế kinh khủng đến cực điểm, giống như cơn lũ bất ngờ trút xuống.

Khí thế này có nặng như núi, có mềm như nước, có phong quang vô tận. Các loại kết hợp cùng một chỗ, hình thành khí thế độc nhất vô nhị của Sở Mộ, bao hàm toàn diện. Khí thế hỗn hợp hội tụ lại ở trên thân kiếm.

Trong lòng Vạn Bàn cũng không nhịn được chấn động.

Hắn toàn lực phòng ngự. Cơ bắp ở hai cánh tay tăng lên một vòng. Hai chân vững vàng đạp mặt đất. Năm ngón tay bấu vào đất. Toàn thân ngược lại dường như mọc rễ sừng sững không động.

Đánh một trận cùng Hoàng Phủ Thương Nguyệt, tuy rằng cuối cùng bị thua, nhưng sau khi Vạn Bàn trải qua một đoạn thời gian lắng đọng, năng lực phòng ngự của bản thân lại tăng lên.

Hắn tin tưởng, Sở Mộ chắc chắn tuyệt đối không cách nào phá được phòng ngự của hắn, càng không cần phải nói phá được trong vòng ba kiếm.

Một kiếm này, bình thường, chậm rãi đâm ra, dường như kéo động núi cao.

Trong nháy mắt, tầm mắt của mọi người đều bị thu hút, không có cách nào bứt ra được.

Ở trong mắt bọn họ, một kiếm của Sở Mộ dường như muốn nghiền ép tất cả, đập nát tất cả.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt không khỏi lộ vẻ xúc động. Trong lòng hắn đã không có cách nào duy trì được sự bình tĩnh. Uy thế của một kiếm này khiến hắn cảm nhận được lực công kích cường hãn vô cùng của Sở Mộ, gần như không kém hắn.

Không biết do đâu, tim Hoàng Phủ Thương Nguyệt đập nhanh hơn. Hắn có một cảm giác hưng phấn.

Một kiếm đâm ra, công kích không gì so nổi rơi vào trên thân đại kiếm của Vạn Bàn, trời đất không tiếng động.

Nhưng mỗi người đều không nhịn được bịt lỗ tai. Bọn họ chỉ cảm thấy có từng tiếng ong ong dường như trực tiếp vang lên ở trong đầu, khiến cho bọn họ nhức đầu không thôi.

Sắc mặt Vạn Bàn đại biến. Uy lực một kiếm này của Sở Mộ quá mạnh mẽ. Trong nháy mắt va chạm, một đại thế mạnh mẽ tuyệt đối không cách nào hình dung được theo công kích này nghiền ép đến, gần như không có cách nào chống đỡ.

Không chống đỡ được, Vạn Bàn không thể làm gì khác hơn là vận dụng kỹ xảo chấn động. Hắn phát huy kỹ xảo chấn động phát huy đến mức tận cùng, trung hòa với công kích một kiếm này của Sở Mộ. Mặc dù không có lui về phía sau, nhưng bắp chân của hắn lại run nhè nhẹ. Rung rẩy rất nhỏ, chỉ có chính hắn rõ ràng.

Lực chấn động của Vạn Bàn trào về phía kiếm của Sở Mộ. Trong nháy mắt phản kích, Sở Mộ đột nhiên rời khỏi mặt đất, phi thân lên. Thân hình hắn ở giữa không trung vẽ ra một đường vòng cung.

Hai mắt Hoàng Phủ Thương Nguyệt đột nhiên bắn ra tinh quang sắc bén, thiếu chút nữa trở nên thất thố. Miệng nhỏ nhắn của Hoàng Phủ Phi Yến cũng mở rộng, thiếu chút nữa thất thanh hô to.

Trong lúc Vạn Bàn trợn mắt há hốc mồm, thân hình Sở Mộ ở giữa không trung giống như chim yến bay về tổ, xẹt qua thành một đường vòng cung quay về. Một kiếm ngưng tụ ra các loại lực lượng, một lần nữa đâm về phía Vạn Bàn.

Một kiếm này không ngờ giống hệt với kiếm thứ ba khi Hoàng Phủ Thương Nguyệt đánh bại Vạn Bàn.

Mấy vạn học viên hoàn toàn không có cách nào tự kìm chế được, đột nhiên đứng lên. Mỗi người hận không thể mở to mắt hơn nữa. Thậm chí, bọn họ hận không thể chạy như bay đến trên đài đấu kiếm, tới thật gần quan sát một kiếm này của Sở Mộ.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt buông lòng bàn tay ra. Trước không nói một kiếm này của Sở Mộ có thể đánh bại phòng ngự của Vạn Bàn hay không. Chỉ cần Sở Mộ có thể làm được thông thuận, đã là rất nổi bật.

Kiếm thứ ba khi Hoàng Phủ Thương Nguyệt đánh bại Vạn Bàn được tái hiện!

Đương nhiên, đổi lại thành người khác muốn làm được, trải qua qua một thời gian khổ luyện, khẳng định cũng có thể làm được.

Nhưng có thể làm được, chỉ là dáng vẻ bề ngoài mà thôi. Nguyên lý bên trong không thể lý giải được.

Nghĩ tới đây, trong lòng Hoàng Phủ Thương Nguyệt dần trấn tĩnh lại, cười thầm mình quá khẩn trương. Căn cứ nguyên lý chim yến trở về trong Phi Yến Kiếm Thuật, mình cũng phải tốn thời gian rất lâu mới hiểu rõ nguyên lý, cuối cùng ứng dụng trên cơ sở kiếm thuật.

Nhưng Phi Yến Kiếm Thuật lại kiếm thuật của vương thất, căn bản cũng sẽ không lưu truyền ra bên ngoài. Có thể nói, Phi Yến Kiếm Thuật cũng là kiếm thuộc chỉ vương thất có. Không phải con cháu vương thất, tuyệt đối không thể tu hành. Bằng không một khi bị phát hiện, sẽ lập tức cho cường giả bắt lại.

Bất luận căn cứ vào điểm nào, Sở Mộ cũng không thể hiểu rõ được Yến quay về trong Phi Yến Kiếm Thuật.

Ý nghĩ của Hoàng Phủ Thương Nguyệt giống như tia chớp vừa chuyển, kiếm của Sở Mộ đã đâm về phía Vạn Bàn.

Luận về khí thế, một kiếm này không bằng kiếm thứ hai. Nhưng Vạn Bàn lại cảm thấy toàn thân tóc gáy dựng ngược. Một kiếm này khiến hắn cảm nhận được một uy hiếp lớn lao.

Hắn toàn lực chấn động đại kiếm, toàn lực phòng thủ, va chạm.

Hai kiếm lần thứ hai va chạm. Mỗi người đều không nghe được gì. Nhưng từ sâu trong lòng, bọn họ lại có một cảm giác run rẩy, khiến cho toàn thân bọn họ run lên, sởn tóc gáy.

Một thanh đại kiếm bị ném, bay lên thật cao, ở trên không trung của đài đấu kiếm không ngừng xoay tròn, rơi xuống, cuối cùng nện vào nền đài đấu kiếm cứng rắn, phát ra những tiếng leng keng chói tai, phá tan sự yên tĩnh.

Vạn Bàn liền lùi lại ba bước, ngón tay rung động. Hắn chỉ cảm thấy từng cảm giác đau đớn kéo tới. Mười ngón tay không lực dường như bị trật khớp.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt chợt đứng lên. Đồng tử của hắn co lại kịch liệt. Hắn nhìn thấy được, trong nháy mắt đó, Sở Mộ quả thực áp dụng nguyên lý Yến trở về, dung hợp lực lượng của kiếm thứ hai cùng với lực lượng phản kích của Vạn Bàn phản làm một kiếm phản kích trở lại, uy lực tăng gấp bội, mới đánh bại được phòng ngự của Vạn Bàn.

Tuy rằng kết quả sau cùng khác với lúc Hoàng Phủ Thương Nguyệt thi triển lúc khác, nhưng điều này không quan trọng.

– Kiếm bàn thạch… Bị phá!

Các học viên mỗi người đều im lặng. Ngay cả các các trọng tài, khóe miệng cũng liên tục co rút.

– Ta nói ba kiếm là ba kiếm.

Sở Mộ nhẹ giọng nói.

– Ngươi thắng.

Vạn Bàn đưa hai tay ra sau lưng không ngừng cử động, cố gắng mau chóng khôi phục lại cảm giác của các ngón tay, vừa nặng nề thở ra một hơi, nói:

– Lực công kích của ngươi rất mạnh. So với Hoàng Phủ Thương Nguyệt thể hiện ra, cũng không kém chút nào. Ngươi có tư cách tranh cao thấp cùng Hoàng Phủ Thương Nguyệt

.
Chương 430: Cuộc chiến mạnh nhất! (Thượng)

– Chỉ có điều, Hoàng Phủ Thương Nguyệt đến bây giờ vẫn chưa lấy ra tất cả thực lực. Cho nên đây rốt cuộc có phải là lực công kích mạnh nhất của hắn hay không, ngoại trừ chính hắn ra, ai cũng không có cách nào khẳng định được.

Vạn Bàn nói bổ sung:

– Hi vọng ngươi có thể ép Hoàng Phủ Thương Nguyệt lấy ra tất cả thực lực. Nếu như có thể, vậy đánh bại hắn đi.

Vạn Bàn và Hoàng Phủ Thương Nguyệt thật ra không có thù hận gì. Hắn nói như vậy, hoàn toàn vì trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ kỳ lạ.

Nếu như Hoàng Phủ Thương Nguyệt thua ở trong tay Sở Mộ, vậy rốt cuộc là cục diện thế nào? Loại ý nghĩ này thật giống như một chất gây nghiện, vừa xuất hiện liền chiếm lấy toàn tâm.

Không cần trọng tài tuyên bố, bất kỳ kẻ nào cũng biết, vòng thi đấu thứ 19, là trận quyết đấu giữa Hoàng Phủ Thương Nguyệt và Sở Mộ!

Cuộc chiến mạnh nhất!

Kiếm Thuật Chi Vương khóa trên tiến hành quyết đấu với Siêu Tân Tinh vị trí đầu não!.

Một người Hoàng Phủ Thương Nguyệt, là Kiếm Thuật Chi Vương, vương giả bá đạo cho đến tận bây giờ còn chưa có lấy ra toàn lực, không quá ba kiếm đánh bại bất kỳ đối thủ nào!

Một người là Sở Mộ Siêu Tân Tinh, một nhân vật thực lực không lường được, cho đến tận bây giờ ở trên các phương diện kiếm thuật như công kích, phòng ngự, tốc độ, kỹ xảo các loại đều nắm giữ biểu hiện siêu nhiên, gặp mạnh lại càng mạnh mẽ hơn, không ngừng đánh bại đối thủ, chiến thắng liên tiếp. Thực lực bản thân cũng từng bước thể hiện ra. Đến bây giờ vẫn khiến người ta không thể rõ được sâu cạn!

Kích động, vô cùng kích động. Toàn bộ nội phủ khí thế ngất trời. Ngay cả đêm tối cũng có không cách nào che giấu được sự nhiệt tình của bảy vạn học viên. Lại là một đêm không ngủ.

Mỗi một học viên hoặc tốp năm tốp ba hoặc thành kết thành đội, tập trung ở các nơi bên trong phủ Kiếm Lâu, uống chút rượu, không ngừng đàm luận về cuộc chiến ngày hôm sau!

Tranh mạnh nhất!

Không có người nào cảm thấy buồn ngủ.

Tất cả bọn họ đều vừa bàn luận, vừa đợi bình minh lên, đợi tranh tài vòng thứ 19 đến.

Trời còn chưa sáng, đã có rất nhiều học viên tập trung ở bên ngoài sân thi đấu.

Tuy rằng bên trong sân thi đấu đủ để dung nạp tất cả bọn họ. Nhưng đó chính là một loại tâm lý. Một loại tâm lý hết sức kích động, muốn mau chóng tiến vào trong sân thi đấu chờ đợi. Nếu không phải không thể ở lại trong sân thi đấu qua đêm, chỉ sợ đêm qua sau khi dùng bữa tối xong, bọn họ đều muốn trực tiếp ngồi ở trong sân thi đấu một đêm. Cho dù có vị trí ngồi không tệ, nhưng nếu như có thể tranh thủ được chỗ ngồi sát đầu, vậy chẳng phải là tốt hơn sao?

Sân thi đấu vừa mở, thậm chí có học viên vì tranh đoạt chỗ ngồi, muốn ra tay đấu với nhau. Cũng may tất cả trưởng lão của các viện đến, mới ngăn cản được những cuộc chiến không cần thiết.

Tổ trọng tài đến.

Vòng thi đấu thứ 19 chỉ có một trận. Bởi vì trong 18 vòng thi đấu trước, cuộc thi đấu của những người khác đều đã tiến hành xong. Trên cơ bản thứ hạng đều được xác định ra.

Cuối cùng còn chưa định luận, chính là Hoàng Phủ Thương Nguyệt và Sở Mộ.

Rốt cuộc hai người bọn họ, ai là người đứng đầu? Ai là người đứng thứ hai? Điều đó cần một trận quyết đấu giữa bọn họ để phân chia ra cao thấp.

– Trận chung kết cuối cùng, Vòng thứ 19: Hoàng Phủ Thương Nguyệt viện số 1 đấu với Sở Mộ viện số 9!

Âm thanh của trọng tài trở nên cao vút, trong nháy mắt giống như đốt kíp nổ, khiến trái tim các học viên bùng cháy, khiến nhịp tim mỗi người bọn họ đập loạn, nhiệt huyết sôi trào, gương mặt đỏ bừng. Từng khí tức mãnh liệt phóng lên cao. Những tiếng hô lớn, vang vọng rung trời động đất.

– Hoàng Phủ Thương Nguyệt… Hoàng Phủ Thương Nguyệt…

– Sở Mộ… Sở Mộ…truyện Ma Tu audio

– Kiếm Thuật Chi Vương Hoàng Phủ Thương Nguyệt tất thắng!

– Siêu Tân Tinh Sở Mộ tất thắng!

Có người ủng hộ Hoàng Phủ Thương Nguyệt. Có người ủng hộ Sở Mộ. Tiếng gầm thét vì cạnh tranh nhau, giống như nước thủy triều dâng.

– Thật làm cho người ta cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

Các trọng tài híp mắt lại, đều than thở.

Bầu không khí sôi nổi như vậy, trước đó chưa từng có. Tối thiểu trong mười mấy năm bọn họ đảm nhiệm trọng tài, chưa từng gặp qua. Thậm chí lúc trước, cũng không có nghe nói qua.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt đứng dậy, xuất hiện ở sát mép đài đấu kiếm. Hắn cầm lên một thanh kiếm khí, tiến lên đài đấu kiếm. Toàn thân hắn từ trên xuống dưới đều có khí tức bá đạo đến mức tận cùng quấn quanh.

Đứng ở trên đài đấu kiếm, hắn chính là trung tâm của đài đấu kiếm, là trung tâm của cả trận thi đấu. Trong lúc hai mắt khép mở, có tinh quang lóe lên, bễ nghễ thiên hạ.

Sở Mộ xuất hiện ở bên đài đấu kiếm, cầm lên một thanh kiếm khí, bước lên đài đấu kiếm. So với Hoàng Phủ Thương Nguyệt thuần túy bá đạo, hắn có vẻ phong khinh vân đạm, trực tiếp tiến vào trong th Hoàng Phủ Thương Nguyệt, giống như một trận gió thổi tới một mảnh mây bay, tự nhiên tùy ý như vậy.

Tinh quang trong mắt Hoàng Phủ Thương Nguyệt ngưng tụ, lướt qua hơn mười thước, tập trung ở trên người Sở Mộ. Khoảng cách hơn mười thước này dường như không có tác dụng.

Ánh mắt giống như biến thành thực chất, người bình thường đối mặt đều sẽ lập tức suy sụp. Nhưng Sở Mộ lại hoàn toàn không sợ.

– Không ngờ có thể tự nhiên xuất hiện ở trước mặt của ta như thế. Ngươi lại một lần nữa vượt ra ngoài dự đoán của ta.

Hoàng Phủ Thương Nguyệt nhìn chằm chằm vào Sở Mộ, tinh quang trong mắt tiêu ta. Hắn cười khẽ một tiếng, chậm rãi nói. Trong giọng nói của hắn cũng lộ ra một sự bá đạo:

– Đánh bại Diệp Tiểu Khai, đánh bại Phó Xà, đánh bại Khương Ngọc Hoàn, đánh bại Vạn Bàn. Ngươi đã có tư cách để ta coi trọng.

– Vậy phải xem ngươi có tư cách để ta coi trọng hay không.

Sở Mộ cười nhạt, nói.

Lời của hắn nhất thời khiến tròng mắt và cằm rơi đầy đất.

– Ngươi quá kiêu căng.

Ánh mắt Hoàng Phủ Thương Nguyệt lạnh lẽo. Hắn không phải là hạng người lòng dạ hẹp hòi, nhưng hắn đã có tư thế của bá chủ, làm sao có thể chấp nổi câu nói của Sở Mộ:

– Đến tận bây giờ, còn không có có người nào có thể khiến cho ta lấy ra thực lực chân chính.

– Cũng vậy.

Sở Mộ cười nhạt nói.

Trên mặt Hoàng Phủ Thương Nguyệt hiện lên vẻ tức giận. Sự bá đạo của hắn, không cho phép người khác vi phạm thậm chí là phản bác. Sở Mộ đã xúc phạm sự bá đạo của hắn.

– Đã như vậy, ta sẽ để cho ngươi biết một chút về kiếm bá đạo của ta!

Một giọng nói tràn ngập sự bá đạo vừa ra, Hoàng Phủ Thương Nguyệt giơ một chân lên, bước ra, hạ xuống. Một kiếm đâm về phía Sở Mộ.

Kình phong gào thét, phát ra tiếng rít gào. Khí thế bá đạo quấn ở trên một kiếm này, có thể dùng tăng thêm uy lực cho một kiếm này. Cho dù là Vạn Bàn trong nháy mắt sắc mặt đã biến đổi.

Một kiếm này đã đạt được cường độ của kiếm thứ ba đánh bại phòng ngự của hắn.

Quả nhiên, Hoàng Phủ Thương Nguyệt quả thực che giấu không ít thực lực.

Sở Mộ sẽ đối mặt với một kiếm chí cường này của Hoàng Phủ Thương Nguyệt như thế nào?

❮ sau
tiếp ❯

Avatar

Bình luận gần đây
https://audiosite.net
Đã fix lại bạn Tý@xchien Cảm ơn bạn đã thông báo..! - Các bạn bình tình nhé link đang fix đảm bảo không chết link nữa đâu nhé..!Hãy động viên tụn mình tích bằng like (thích) share ở mỗi bài viết, đừng quên báo lỗi link hỏng nếu có nhé.. ( à hiện tại có 2 sever các bạn lưu ý check cả giúp mình nhé )Cảm ơn cả nhà chúc mọi người có giây phút thư giản, vui vẻ bên người thân !!Thân Ái
https://audiosite.net
Đã fix lại rồi cảm tạ Phan Quỳnh, Phương Anh đã có lời động viện hội nhóm tụn mình :)chúc bạn và thành viên trong gia đình luôn luôn mạnh khỏe. Thân Ái
https://audiosite.net
Đã fix lại cảm ơn bạn Quách Khánh Duy đã thông báo ^^!Chúc bạn buổi tối vui vẻ nhé....!
https://audiosite.net
Cập nhật 2 sever nhé bạn Bùi An Túcảm ơn bạn đã góp ý :)
https://audiosite.net
Đã fix cập nhật phần 2 trọn bộ :D
https://audiosite.net
Đã fix ^^!
https://audiosite.net
Cập nhật 2 sever play anh em thoải mái lựa chọn ạ ^^!
https://audiosite.net
Đã fix lại link nhé ..!Link này sẽ không chết đâu ạ :(rất mong các bạn thông cảm
https://audiosite.net
Đã fix lại ạ ^^!Cảm ơn cac bạn đã thông báo
https://audiosite.net
Đã fix lại nhé cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Chúc chư vị một ngày vui vẻ :)
https://audiosite.net
Đã fix rồi nhé cảm ơn bạn đã thông báo ^^!Link này sẽ không del giống như trước nữa đâu ạ :)
https://audiosite.net
Kể từ Bộ truyện này cập nhật tại trang chủ sẽ có 2 sever tránh trường hợp lỗi nhé mọi người ...!Mình quyết định loại bỏ toàn bộ giọng đọc 2 ( ở chỗ phần danh sách có thay đổi giọng đọc = Sever 2 nhé )Sever 2 ổn định hơn tuy không mượt nhưu sever 1 nhưng được cái 90% là ko cháy link ...!Ừm đêm rồi mình vẫn fix cho các bạn :)Mình cũng không hiểu tại sao hết băng thông đường truyền 1TBG trong vòng có từ sáng đến tối :(Haizz ...!Mình và các thành viên sẽ tập chung ở sever 2 nhé...!