Kiếm Đạo Độc Thần Audio Podcast
Chương 1803: Toàn danh tác chiến
❮ prevnext ❯Chương 1803: Toàn danh tác chiến (Hạ)
Ba trăm hai mươi tinh nhuệ đối kháng với nhau, chỉ có ba người có thể nổi danh. Những người khác chỉ có thể ngậm ngùi làm nhân vật phụ, vô cùng tàn khốc.
Thời gian đối kháng giống như lúc binh sĩ phân doanh đối kháng, thời gian binh sĩ toàn doanh đối kháng cũng chỉ có năm ngày.
Thời gian năm ngày coi như không chiến đấu, chỉ cần bằng vào tốc độ suy yếu lực lượng kia, cuối cùng cũng chỉ còn có một chút kiếm nguyên và lực lượng thần niệm.
Nếu như xảy ra chiến đấu mà nói, vậy thì không nhất định. Bởi vì tiêu hao mỗi một lần chiến đấu đều không tầm thường.
Một lần kinh nghiệm, khắc sâu trí nhớ khiến cho Sở Mộ lại một lần nữa định ra kế hoạch. Hắn quyết định không vận dụng lực lượng thần niệm. Mà lúc có người sử dụng lực lượng thần niệm tìm kiếm, hắn sẽ thi triển kỹ xảo Niệm Chi không một chút là được. Nếu không sẽ làm cho lực lượng thần niệm không đủ, sớm tiêu hao không còn.
Cảm giác lực lượng thần niệm tiêu hao không còn kia hắn vẫn còn có cảm giác mới mẻ.
Vận dụng kiếm ý và lực lượng quy tắc cũng sẽ tiêu hao một bộ phận lực lượng thần niệm, cho nên hắn phải phân phối càng thêm hợp lý.
Thần hoang kiếm nguyên chỉ là thứ phụ trợ. Mà khí lực mới là chủ lực.
Đồng thời Sở Mộ cũng biết rõ, binh sĩ tham dự toàn doanh đối kháng làm một trăm hai mươi người. Những người khác tu vi thấp nhất cũng là Tạo Hóa cảnh thất trọng thiên.
Trên phương diện tu vi, Sở Mộ không có bất kỳ ưu thế nào. Thậm chí còn kém hơn không ít. Trên phương diện lực lượng thần niệm chỉ ngang hàng với một bộ phận. Lực lượng khí lực, người có thể chống lại hắn có lẽ không nhiều lắm, thậm chí là rất ít.
Tránh đi sở đoản, đem ưu thế của mình phát huy tới tận cùng mới là đạo thủ thắng.
Nơi Sở Mộ tiến vào là một mảnh rừng rậm, ánh mắt hắn nhìn như bất định, mơ hồ, nhưng kỳ thực vô cùng lợi hại. Đây cũng là một kỹ xảo nhỏ, kỹ xảo này hắn học được trong lúc huấn luyện. Ánh mắt lợi hại tạo thành chấn động vô hình, có cảm giác cực kỳ dễ bị nắm bắt. Mà ánh mắt mơ hồ, bất định thì khiến cho loại chấn động kia giảm xuống trên phạm vi lớn.
Nhưng mà loại tan rã, mơ hồ này không phải là tan rã chân chính, mà là một loại mơ hồ trên hình thức mà thôi. Bản chất vẫn lợi hại như vậy, vô cùng huyền ảo. Muốn nắm giữ nó rất khó. Trong lúc binh sĩ phân doanh tác chiến, Sở Mộ cũng không có nắm giữ. Bất quá tới lúc này hắn đã nắm giữ được.
Rừng rậm yên tĩnh im ắng, ngay cả một chút gió cũng không có. Cành lá giống như cứng lại, Sở Mộ không có phát hiện ra bất kỳ thứ gì.
Hắn thi triển thính kiếm, phối hợp với thị kiếm, từ hai phương diện thính giác và thị giác để tìm hiểu, nghe ngóng chung quanh. Đây vốn là thứ hắn am hiểu nhất, hơn nữa không có tiêu hao rõ ràng, chỉ cần tập trung tinh thần là được. Sau khi viên mãn, có một số gần như bản năng.
So với sở học kỹ xảo có tên là kiếm thuật ngũ cảnh mà Sở Mộ học được khi huấn luyện không kém cỏi chút nào. Thậm chí ở phương diện khác còn hơn.
Thi triển phương pháp tiềm hành càng thêm thuần thục. Tiềm hành trong rừng rậm. Rừng rậm này cũng không có rộng rãm như rừng rậm trước. Một mặt tiềm hành, một mặt xóa bỏ dấu vết, một mặt chú ý động tĩnh bốn phía.
Bỗng nhiên Sở Mộ dừng lại, hai mắt nhắm lại, làm cho thính kiếm không bị quấy nhiễu. Đạt tới mức tận cùng, lập tức tất cả thanh âm bốn phía đều bị Sở Mộ thu vào trong tai. Đủ loại sóng âm rất nhỏ đều được Sở Mộ phân biệt.
– Có chiến đấu.truyện kiếm tu audio
Sau mười tức, Sở Mộ phán đoán hướng thanh âm truyền tới rồi tiềm hành phóng tới chỗ kia.
Tới gần hắn mới phát hiện ra là một Kiếm giả chiến đấu với một đầu mãng xà. Lúc này Sở Mộ mới biết được, hóa ra trong sơn cốc này không chỉ có Kiếm giả nhân loại, mà còn có linh thú tồn tại.
Hoàn cảnh như vậy so với binh sĩ phân đoanh đối kháng trước đó càng thêm tàn khốc. Bởi vì trừ việc đối kháng với nhưng tân binh tinh nhuejet khác, cũng còn phải chú ý linh thú.
Có đôi khi linh thú cũng không thể tránh đi được, cho nên không thể tránh né chiến đấu với linh thú. Coi như thành công chém giết linh thú, cũng sẽ tiêu hao lực lượng bản thân, nhưng mà hoàn cảnh thế này, càng thêm chân thật.
Suy nghĩ một chút, đây đâu chỉ là đối kháng, không phải là sinh tử chân chính. Nếu như là ở nơi khác thì chỉ có thể bồi hồi trước ngưỡng cửa sinh tử. Tình huống thế nào thì cũng chỉ có thể tự mình giải quyết. So với hiện tại càng thêm tàn khốc hơn.
Sở Mộ không có sốt ruột ra tay, bởi vì thính kiếm của hắn khiến cho hắn nghe được tiếng vang khác. Có hai Kiếm giả nhân tộc khác trước sau tới gần, tiềm phục bối phía, chuẩn bị làm ngư ông đắc lợi.
Sở Mộ phát hiện sự tồn tại của bọn hắn, bọn hắn cũng phát hiện lẫn nhau, chỉ là không có phát hiện ra sự tồn tại của Sở Mộ.
Kiếm giả đang kịch chiến với đầu mãng xà màu xanh kia là một Kiếm Vương bát tinh. Một mặt chiến đấu, một mặt chú ý động tĩnh bốn phía. Hắn cảm thấy được có người đang tới gần và ẩn nấp cho nên trong lòng có chút sốt ruột. Ý niệm trong đầu khẽ động, nhanh chóng di chuyển về phía một người ẩn nấp trỏng đó. Hắn định mang linh thú mãng xà này qua đó, khiến cho cảnh tượng có chút hỗn loạn.
Hành động của hắn hết sức nhanh chóng, kể từ đó, quả thực đã dụ cho người ẩn nấp kia phải hiện thân. Một người ẩn nấp khác cũng không chịu được dụ dỗ, biến thành ba Kiếm giả đối kháng với linh thú mãng xà kia.
Linh thú mãng xà mau xanh này quả thực rất cường đại, nhưng mà dưới sự vây công của ba Kiếm giả, rất nhanh đã bị chém giết.
ba Kiếm giả đều xuất hiện, tự nhiên không có rời đi mà quyết chiến với nhau một phen.
Vừa vặn ba người đều là Kiếm Vương bát tinh, thực lực không phân trên dưới. Sau khi hỗn chiến một phen toàn bộ cây cối chung quanh đều bị phá hỏng. May mà khoảng cách của Sở Mộ tương đối xa, không có bị ảnh hưởng tới. Hắn đang đợi ba người chiến đấu phân ra thắng bại, khi đó nhất định đều có suy yếu rõ ràng. Đến lúc đó lại bộc phát tập kích, nói không chừng có thể thu được ba đạo binh khí.
Chỉ là rất nhanh Sở Mộ đã phát hiện ra, tính toán của hắn đã sai. Ba người chiến đấu sau khi giao thủ mấy kiếm, phát hiện ra thực lực không có kém nhau nhiều, muốn đánh bại đối phương rất khó. Cho nên ba người đồng thời lựa chọn lùi về phía sau, trong sự cảnh giác, thân thể chậm rãi lẻn vào trong rừng cây rồi rời đi.
Có lẽ là thiên nhiên biến ảo, có lẽ là con người cố gắng làm ra. Bất kể là loại nào cũng không thể thay đổi được sự thực.
Chương 1804: Tinh khí thần thăng hoa (Thượng)
Hạt mưa tí tách từ trên trời giáng xuống, che kín bầu trời, lờ mờ mà trầm thấp, giống như cả bầu trời sắp sụp đổ xuống. Làm cho sơn cốc nhìn qua càng áp lực.
Bất luận là rừng rậm hay là dòng sông, đầm lầy. Chỉ cần là trong phạm vi sơn cốc, toàn bộ đều bị cơn mưa càng lúc càng lớn bao trùm, mưa kia dần dần tạo thành mưa to.
Mưa to rơi xuống, hạt mưa to như hạt đậu rơi vào trên lá cây, phát ra tiếng tí tách vang vọng liên tiếp, nối thành một mảnh. Làm cho rừng rậm vốn thiếu ánh sáng càng trở nên mờ ảo, đối với thị giác tạo thành ảnh hưởng nhất định. Cũng quấy nhiễu phán đoán của mọi người.
Trong hoàn cảnh như vậy, độ khó khi thi triển các loại kỹ xảo cũng tăng lên.
Linh thú qua lại, hệ số nguy hiểm tăng lên.
Có kiếm cương hộ thể, cam đoan sẽ không bị mưa to làm ướt. Nhưng mà vô số thanh âm tí tách lại quấy rầy phán đoán.
Sở Mộ tiềm phục trên một gốc cây lớn, ở một chỗ bí mật cành lá sum xuê nhất, giống như dung nhập vào làm một thể với đám cành lá kia. Hai mắt nhắm lại, đem thính kiếm kích phát tới cực hạn.
Giọt mưa rơi vào trên lá cây, rơi vào trên cành cây, thanh âm nhỏ xuống đất, chồng chất, luân chuyển, lọt vào trong tai giống như một khúc nhạc đặc biệt thú vị, tràn ngập hàm súc.
Muốn ở trong loại hoàn cảnh như vậy phân biệt ra được tiếng vang của nhân tộc tạo ra, càng khó. Đối với Sở Mộ mà nói cũng là khiêu chiến lớn lao.
Không có ai biết trận mưa to này sẽ kéo dài bao lâu. Đại đa số tân binh tinh nhuệ đều lựa chọn tạm thời ẩn nấp. Bởi vì hành động trong mưa to không thể nghi ngờ sẽ làm lực lượng tiêu hao tăng lên.
Chỉ là một ngày sau đó, mưa to không những có dấu hiệu yếu bớt mà nhiệt độ trong không khí lại hạ thấp trên phạm vi lớn. Người bình thường sẽ trực tiếp bị lạnh tới chết. Coi như là Kiếm Vương cũng sẽ cảm thấy hàn ý tập kích người, nhiệt lượng thân thể nhanh chóng tiêu hao.
– Đám tân binh này cũng không biết mưa to sẽ kéo dài cho tới khi đối kháng chấm dứt.
Chỗ tổng doanh, tổng doanh trường, phó tổng doanh trưởng cùng với tất cả trưởng phó phân doanh… đều phát ra tiếng cười vô lương.
Trước mặt bọn họ là những tân binh tinh nhuệ của mấy trăm giới diện, những người này đều hiện lên rõ ràng trước mặt bọn họ. Như Sở Mộ tiềm phục trong đám cành là rậm rạp, cũng có một ít người tiềm phục sau các tảng đá, trong bụi cỏ, còn có một ít người giống như độn thổ, giấu trong bùn đất.
Dám doanh trưởng đang đánh giá năng lực ẩn nấp của mỗi người.
Nhìn vào vào biểu hiện trong lúc đối kháng của từng tân binh một, nhìn được những điểm này, sau này cũng có chút tác dụng.
– Xem ra mưa to này trong thời gian ngắn sẽ không dừng lại.
Sở Mộ thầm nghĩ, hắn cũng không có lập tức hành động. Mục tiêu của hắn là tôp ba. Tinh Huy, Hạo Nguyệt và Kiêu Dương.
Nhưng mà hiện tại mới qua một ngày, khoảng cách cho tới lúc đối chiến chấm dứt còn có gần bốn ngày. Coi như xảy ra chiến đấu, các tân binh tinh nhuệ nhất vẫn còn duy trì được lực lượng. Cho nên Sở Mộ định lưu lại lực lượng tới ngày cuối cùng mới hành động.
Tân binh tinh nhuệ có cùng suy nghĩ với Sở Mộ cũng không ít. Nhưng đại bộ phận thì lại lựa chọn hành động.
Tính cách khác biệt quyết định phương thức, hành động khác biệt.
Sở Mộ ẩn nấp trên cành cây, thậm chí ngay cả một đầu linh thú linh xà màu xanh đang quấn quanh cành cây cũng không có phát hiện ra hắn. Điểm này khiến cho rất nhiều doanh trưởng hai mắt sáng ngời, cho năng lực ẩn nấp của Sở Mộ điểm cao nhất.
Sở Mộ cũng không có chú ý tới đầu linh thú kia. Bởi vì đầu linh thú kia khiến cho hắn có cảm giác không dễ dàng đối phó như vậy. Coi như là giết chết linh thú màu xanh này cũng không nhận được bất luận một đạo binh khí nào.
Linh thú linh xà màu xanh này bò qua bả vai Sở Mộ, không có phát hiện ra Sở Mộ là một nhân loại còn sống sờ sờ.
Lúc này tim Sở Mộ như dừng đập, huyết dịch lưu chuyển cũng ngừng lại. Toàn thân cao thấp lạnh buốt, cả người giống như rơi vào trong trạng thái hôn mê sâu. Loại trạng thái này làm cho đủ loại tiêu hao của Sở Mộ hạ xuống thấp nhất.
Những người khác có lựa chọn giống như Sở Mộ lại không thể làm được điểm này. Ngay cả Tổng doanh trưởng cũng âm thầm gật đầu.
– Tân binh xuất sắc.
Tổng doanh trưởng thấp giọng nói.
– Quả thực là vậy. Đây là chuyện mà rất nhiều lão binh cũ không thể làm được.
Phó tổng doanh trưởng bên cạnh cũng gật đầu, nói. Bởi vì muốn làm được như vậy cần năng lực khống chế tuyệt đối với bản thân mình.
Luận khống chế thân thể, trong đám tân binh, Sở Mộ nói thứ hai không ai dám liệt thứ nhất.
Lúc này Sở Mộ cũng đang ở trong một trạng thái kỳ quái. Hắn có thể cảm nhận được toàn bộ động tĩnh bốn phía, nhưng giống như lại chia cắt với hoàn cảnh chung quanh. Thoát khỏi thế giới, biến thành một thể độc lập. Lại giống như dung nhập với thế giới chung quanh, có cảm giác vô cùng mâu thuẫn tự nhiên sinh ra.
Giống như linh hồn xuất khiếu vậy.
Lờ mờ hiểu rõ loại tình cảnh này khó có được. Coi như có người phía dưới đi qua, Sở Mộ cũng không có chút động tĩnh nào.
Lần thứ nhất có trải nghiệm như vậy, từ phương diện nhất định bao quát bản thân. Đối với tất cả mọi thứ của thân thể càng thêm hiểu rõ, nắm giữ cũng càng sâu sắc hơn.
Sở Mộ cũng không biết tại sao hắn lại tiến vào loại trạng thái này. Chỉ là hắn cố gắng thu liễm tất cả khí tức chấn động của bản thân. Trái tim cũng khống chế tần suất đập, máu tươi lưu chuyển cũng bị khống chế. Hơn nữa dùng thính kiếm cẩn thận chú ý tới động tĩnh bốn phía, dưới tiết tấu không ngừng rơi của hạt mưa, dần dần tiến vào loại trạng thái này.
Mỗi một chỗ trên toàn thân, cái cảm giác tất cả mọi thứ đều hoàn toàn được nắm giữ khiến cho Sở Mộ trầm mê vào trong đó, không thể tự kiềm chế được.
Thời gian trôi qua từng chút một, mưa to như trút nước đổ xuống, có người đạt được binh khí, có người bị đánh bại mà đào thải. Phàm là người bị đánh bại, cánh cửa đi ra đều xuất hiện trước mặt.
Vốn có ba trăm hai mươi giới diện, hiện tại đã mất hơn trăm, còn thừa lại hơn hai trăm.
Ngày hôm sau qua đi, giới diện lại biến mất một bộ phận. Ngày thứ ba qua đi, giới diện lần nữa biến mất một bộ phận, ngày thứ tư quá đi…
Ngày cuối cùng cũng là ngày thứ năm. Những người ẩn nấp kia liên tục từ trong chỗ ẩn nấp đi ra. Tới lúc hành động, tới lúc bộc phát số lực lượng mà bọn hắn giữ từ ngày đầu.
Mặc dù có chút không nỡ, nhưng mà Sở Mộ vẫn thoát khỏi loại trạng thái kỳ lạ này, bởi vì đây là ngày cuối cùng.
Chương 1805: Tinh khí thần thăng hoa (Hạ)
Giống như linh hồn lần nữa trở về thân thể. Vốn ban đầu có chút cảm giác lạ lẫm, hơi hoạt động một chút, trái tim như sống lại, máu tươi lại lưu chuyển, nhanh chóng nắm giữ thân thể lần nữa.
Sau một phút đồng hồ, Sở Mộ hoàn toàn nắm giữ thân thể. Hơn nữa hắn có cảm giác, độ khống chế đối với thân thể dường như lại tăng lên một cấp độ.
– Kiếm nguyên vẫn ở mức Tạo Hóa cảnh tam trọng thiên. Lực lượng khí lực có thể đối kháng với Kiếm Vương tứ tinh. Lực lượng thần niệm ở cấp độ Kiếm Vương lục tinh.
Cẩn thận cảm nhận lực lượng còn thừa lại của mình, Sở Mộ âm thầm mừng rỡ.
Một mực không có ra tay chiến đấu, lại cơ duyên xảo hợp tiến vào loại trạng thái kỳ lạ này, làm cho tiêu hao lực lượng của Sở Mộ hạ xuống mức thấp nhất. Sở Mộ mới có thể giữ lại được rất nhiều lực lượng.
Ý niệm khẽ động, thân thể thoát khỏi thân cây rồi đáp xuống. Loại cảm giác tùy tâm sở dục này so với trước càng thêm mạnh mẽ. Đây là thể hiện trực quan nhất về độ khống chế thân thể mạnh yếu ra sao.truyện Linh Dị
Ý niệm khẽ động, Sở Mộ có thể tùy ý khống chế tim đập, hoặc là trở nên càng thêm chậm chạp, hoặc là nhanh hơn. Tốc độ máu tươi lưu chuyển cũng hoàn toàn nằm trong sự khống chế.
Trừ độ khống chế thân thể tăng lên ra, Sở Mộ cũng phát hiện ra một điểm. Khi hắn thi triển thính kiếm hoặc là thị kiếm, thậm chí hắn còn có cảm giác siêu thoát. Giống như thoát khỏi cấp độ viên mãn trước đó, siêu việt tới cấp độ cao hơn.
Năng lực sinh tồn tăng vọt lên.
Đnag hành động, bỗng nhiên Sở Mộ dừng lại. Trong nháy mắt Bất Diệt thánh kiếm xuất hiện trong tay, một kiếm vung lên rồi chém về phía bên phải. Mũi kiếm xẹt qua màn mưa, xé rách hạt mưa, phản chiếu ra hàn mang lập lòe. Dưới thân kiếm của Sở Mộ bỗng nhiên xuất hiện một đạo thân ảnh, giống như từ trống rỗng xuất hiện. Hơn nữa còn chủ động đâm vào thân kiếm của hắn vậy.
Một kiếm này là một kiếm quán chú đủ loại lực lượng vào bên trong. Dưới chính diện chém xuống, thân ảnh kia trực tiếp bị đánh bại.
– Ngươi… Sao ngươi lại biết được?
Tân binh xui xẻo bị Sở Mộ đánh bại là một Kiếm Vương bát tinh. Hắn tiềm phục ở bên cạnh, vừa vặn thoáng nhìn thấy Sở Mộ đi ngang qua. Cho nên hắn định tập kích. Ai ngờ tập kích không thành, lại còn bị thua.
Sở Mộ không nói nhảm với hắn, trực tiếp cướp đoạt binh khí của đối phương. Không ngờ lại là bốn đạo. Số lượng binh khí trên người Sở Mộ thoáng cái đạt tới năm đạo.
– Phản ứng thật nhanh.
Một doanh trưởng kinh hô.
– Có lẽ là trực giác rất nhạy cảm.
Tổng doanh trưởng thấp giọng nói, thông qua tấm gương kia, những thứ có thể nhìn thấy cũng có hạn. Giống như lúc trước Sở Mộ thi triển ra một lần kiếm lực. Bởi vì có bụi cỏ làm thứ chắn đi tầm mắt, cho nên bọn họ cũng không quan sát rõ ràng lắm. Cho nên không ai biết được Sở Mộ nắm giữ được kiếm lực cấp hai.
Nhưng mà có một ít người ánh mắt kinh người, ví dụ như Tổng doanh trưởng vậy.
Hắn suy tư một chút, dường như đã hạ quyết định gì đó.
Sở Mộ biết rõ mình có thể dùng một kiếm đánh bại Kiếm Vương bát tinh kia là bởi vì trừ tiến vào loại trạng thái kỳ lạ kia, làm cho tinh khí thần của hắn thăng hoa ra, cũng làm cho lực lượng của hắn tiêu hao nhỏ nhất. Còn đối phương tiêu hao trên phạm vi lớn, hơn nữa lại còn định tập kích hắn. Cho nên không có gì ngoài dự liệu cả, bị hắn phát hiện ra sớm.
Kế tiếp Sở Mộ gặp phải đối thủ thứ hai, là một Kiếm Vương thất tinh. Xuất kiếm, dễ dàng đánh bại, đoạt được hai đạo binh khí.
Đối thủ thứ ba là một Kiếm Vương cửu tinh mạnh mẽ, hơn nữa tạo nghệ trên phương diện Luyện thể thuật lại cao thâm hơn Sở Mộ. Sở Mộ chiến một trận, phát hiện ra không có cách nào đánh bại đối phương cho nên lui lại.
Kiếm Vương cửu tinh này tiêu hao lực lượng rất lớn, hắn cũng không có đuổi theo Sở Mộ, bởi vì tốc độ của Sở Mộ quá nhanh.
Sau khi nhanh chóng thoát thân, Sở Mộ thở dài một hơi, tiếp tục tiềm hành, đồng thời tìm kiếm dấu vết còn sót lại, tìm kiếm mục tiêu.
Những tân binh tham dự tân binh toàn doanh đối kháng rất là xuất sắc. Tân binh có thể kiên trì tới ngày thứ namw có thể xem như là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Dù sao coi như là ẩn nấp cũng khó có thể an toàn.
Về phần lúc trước thương lượng liên thủ với Lý Vân Phong và Đỗ Khuê thì không thực hiện được. Bởi vì Sở Mộ thoáng cái ẩn nấp bốn ngày. Hiện tại không biết Lý Vân Phong và Đỗ Khuê kia có còn trong sơn cốc hay không. Hay là đã bị đào thải.
Thời gian không ngừng trôi qua, ban ngày trôi đi, cách thời điểm kết thúc chỉ còn gần nửa ngày mà thôi. Sở Mộ có chút sốt ruột, bởi vì số lượng binh khí hắn thu được cũng không nhiều.
– Đã tới giờ, binh sĩ toàn danh đối kháng chấm dứt.
Thanh âm to, rõ ràng vang vọng trên không trung sơn cốc. Ngay sau đó mọi người chỉ cảm thấy loại lực lượng kỳ lạ bao phủ trên thân thể biến mất. Lực lượng tiêu hao cũng dừng lại.
– Chấm dứt rồi.
Sở Mộ thở dài một hơi, trên mặt không khỏi hiện lên vài phần thất vọng.
Thần Hoang kiếm nguyên của hắn còn chưa tới mức tiêu hao không còn, tương đương với lực lượng của Tạo Hóa cảnh nhất trọng thiên. Thể lực còn hơn nữa. Lực lượng thần niệm cũng không có thiếu. Nếu như phân phối hợp lý, lại tiếp tục chiến đấu nửa ngày cũng không phải là không có khả năng.
Chỉ là đối thủ, mỗi một người đều vô cùng mạnh mẽ. Chỗ Sở Mộ chịu thiệt nhất là tu vi quá yếu, chênh lệch rõ ràng.
Chấm dứt, người còn lại lục tục rời khỏi sơn cốc, tổng cộng còn có hai mươi tám người.
Top ba nhất định sẽ sinh ra trong hai mươi tám người này.
Hai mươi tám người đều không rơi vào trong hôn mê. Nhìn trạng thái cũng có thể coi là chấp nhận được. Bởi vậy bọn họ không có nghỉ ngơi mà trực tiếp đi tới chỗ tổng doanh.
Tổng doanh trưởng, phó tổng doanh trưởng và các doanh trưởng, phó doanh trưởng phân doanh… Toàn bộ đều rời khỏi chỗ tổng doanh. Đi ra bãi đất trống cực lớn bên ngoài. Nơi này có một điểm tướng đài.
Sở Mộ và hai mươi bảy binh sĩ tinh nhuệ khác trước sau đi tới điểm tướng đài. Tất cả đại đội trưởng, trung đội trưởng, tiểu đội trưởng của các đội ngũ cũng đều tụ tập tới.
Sở dĩ không có triệu tập tân binh là bởi vì tân binh chừng mấy trăm vạn người. Bãi đất trống này không đủ để hoàn toàn dung nạp. Còn nữa, muốn triệu tập toàn bộ, thời gian cũng tương đối nhiều.
Coi như chỉ triệu tập những đội trưởng kia, nhân số cũng có hơn vạn.
Tổng doanh trưởng là một đại hán có râu quai nón, đôi mắt to như mắt trâu, tinh mang bắn ra bốn phía. Ánh mắt đảo qua hai mươi tám người, hơi dừng lại trước mặt Sở Mộ. Cũng không biết có phải là ảo giác của Sở Mộ hay không, hắn có cảm giác tổng doanh trưởng này khẽ gật đầu với mình.
Chương 1806: Tân binh tốt nhất
– Lấy ra binh khí trên người ngươi.
Tổng doanh trưởng nói, thanh âm có một loại lực lượng chân thật, đáng tin.
Hai mươi tám người, liên tục kích phát ý niệm, binh khí từ trên người bay lên. Từng đạo giống như linh xà bắn về phía trước.
Vừa kích phát ra binh khí, hai mươi tám tân binh tinh nhuệ cũng nhìn về phía những người khác.
Liếc mắt đảo qua, Sở Mộ đã biết rõ mình vô duyên vơi top ba.
Số lượng binh khí trên người hắn là ba mươi tám đạo. Hai mươi bảy người còn lại, đại bộ phận có số lượng binh khí ít hơn hắn. Nhưng mà lại có mấy người số lượng binh khí hơn hắn.
Huy hiệu chỉ có ba khối, danh ngạch cũng chỉ có ba. Cho nên…
Cảm thấy có chút ảm đạm, không có lời nào nói hết sự thất vọng lúc nà. Một trong những mục đích hắn tham dự binh sĩ toàn doanh đối kháng là vì ba khối huy hiệu kia. Bất quá nếu như đã không có cách nào đạt được thì cũng bỏ đi. Tối thiểu so với những người khác không đạt được, thu hoạch của hắn có thể nói là rất lớn.
Cơ duyên xảo hợp tiến vào trong trạng thái kỳ lạ kia. Liên tiến mấy ngày. Sau khi tỉnh lại, tinh khí thần đột phá tới cực hạn. Đạt tới một độ cao hoàn toàn mới, nắm giữ thân thể cũng tăng lên một cấp độ.
Nói đơn giản là cùng một loại khí tức, cùng một cường độ. Chấn Địa kính Sở Mộ thi triển ra, uy lực so với trước đó còn mạnh hơn vài phần. Đây là thực lực tăng lên một cách trực quan.
Thu hoạch như vậy đã rất lớn rồi.
Trong lòng bình phục lại, ánh mắt Sở Mộ cũng khôi phục lại vẻ lạnh nhạt.
– Hiện tại sẽ ban thưởng huy hiệu cho top ba.
Tổng doanh trưởng liên tiếng, phó tổng doanh trưởng đứng dậy, đi về phía một trong ba người top ba.
– Chúc mừng ngươi. Ngụy Thế Kiệt, bốn mươi sáu đạo binh khí. Đạt được vị trí thứ ba trong binh sĩ toàn doanh đối kháng. Huy hiệu Tinh Huy này là của ngươi.
Trong tay Phó tổng doanh trưởng xuất hiện một khối huy hiệu màu vàng nhạt, tứ giác. Đặt ở trong tay Ngụy Thế Kiệt, lại vỗ vỗ vai hắn nói
– Tiếp tục cố gắng, trở thành lực lượng trung kiên trong quân đoàn của nhân tộc chúng ta.
– Vâng, phó tổng doanh trưởng.Nguồn truyện audio
Thân thể Ngụy Thế Kiệt thẳng lên, lớn tiếp đáp lại, nhiệt huyết sôi trào.
Phó tổng doanh trưởng này gật đầu, lại đi về phía một người khác.
– Trương Vũ Phong, năm mươi chín đạo binh khí, chúc mừng ngươi đoạt vị trí thứ hai trong binh sĩ toàn doanh đối kháng. Huy hiệu Hạo Nguyệt này là của ngươi.
Phó tổng doanh trưởng lấy ra một cái huy hiệu hình trăng khuyết giao cho Trương Vũ Phong, lại vỗ vỗ bả vai hắn.
– Không ngừng cố gắng, làm cho bản thân càng thêm cường đại.
– Vâng, Phó tổng doanh trưởng.
Thân thể Trương Vũ Phong run lên, một cỗ khí tức mạnh mẽ bay lên. Thanh âm như sấm sét.
Người cuối cùng gọi là Đường Nho, một cái tên rất là nho nhã. Ngoại hình của hắn cũng nho nhã như tên hắn, áo trắng bồng bềnh, trên mặt nở nụ cười như có như không.
Sở Mộ nhận ra, bởi vì không lâu trước hắn từng giao chiến qua với Đường Nho này. Cho dù lực lượng tiêu hao trên phạm vi lớn như Đường Nho vẫn rất mạnh mẽ, Sở Mộ không chiếm được bất kỳ tiện nghi nào. Ngược lại còn bị áp chế xuống thế hạ phong. Bất quá Đường Nho cũng không có cách nào làm gì được Sở Mộ. Cuối cùng mới thu tay lại.
Thứ Đường Nho nhận được là một khối huy hiệu đỏ vàng, giống như mặt trời thiêu đốt.
Huy hiệu Tinh Huy, huy hiệu Hạo Nguyệt, huy hiệu Kiêu DƯơng.
Ba khối huy hiệu, vô số ánh mắt tập trung lên trên. Những đội trưởng kia đều hâm mộ không thôi.
Mà những tiểu đội trưởng có tân binh nhận được huy hiệu thì cười tới mức không ngậm miệng lại được. Bốn phía không ngừng có người chúc mừng bọn họ. Bởi vì chuyện này trong đời quân lữ của bọn họ cũng coi như là một công tích.
– Các tân binh, chú ý một chút. Đây mới là bắt đầu mà thôi.
Một thanh âm to, rõ ràng vang vọng. Là Tổng doanh trưởng mở miệng.
– Tất cả những kỹ xảo các ngươi học được ở đây sẽ để cho các ngươi sống sót, sinh tồn.
Nói xong Tổng doanh trưởng bỗng nhiên đứng dậy, chân sải bước, bước đi về phía hai mươi tám tân binh. Đứng lại trước mặt hai mươi tám tân binh này, trên mặt nở nụ cười quái dị.
– Đám tân binh các ngươi có biết hay không? Ngoài Tinh Huy, Hạo Nguyệt và Kiêu Dương, kỳ thực còn có một khối huy hiệu thứ tư.
Tổng doanh trưởng nở nụ cười quái dị. Nói ra lời nói khiến cho tất cả mọi người giật mình.
Mà đám Phó tổng doanh trưởng cùng đám doanh trưởng phân doanh cũng khẽ giật mình. Thân thể run lên, cái eo thẳng tắng. Trong đầu suy nghĩ một phen, dường như nghĩ tới cái gì đó cho nên cả đám kinh ngạc.
– Hóa ra Tổng doanh trưởng đã có ý định này.
Phó tổng doanh trưởng thấp giọng thì thào lẩm bẩm, bộ dáng như bừng tỉnh.
– Khối huy hiệu thứ tư…
Sở Mộ và hai mươi lăm binh sĩ tinh nhuệ còn lại hai mắt tỏa sáng. Tổng doanh trưởng nói tới khối huy hiệu thứ tư. Như vậy có phải đồng nghĩa với việc bọn hắn còn có cơ hội đoạt được khối huy hiệu thứ tư hay không?
– Tổng doanh trưởng không nói ta cũng đã quên có sự tồn tại của khối huy hiệu kia.
Một doanh trưởng phân doanh thấp giọng nói.
– Đúng vậy a. Đã vài chục năm rồi chưa từng xuất hiện qua khối huy hiệu kia.
– Khối huy hiệu kia chỉ có Tổng doanh trưởng mới có quyền lợi quyết định. Trước đó tổng doanh trưởng đều cảm thấy không có ai xứng đáng. Lần này chẳng lẽ lại có người có biểu hiện khiến cho Tổng doanh trưởng thưởng thức saoa?
– Các ngươi nói xem sẽ là ai?
Đám doanh trưởng phân doanh, phó tổng doanh trưởng thấp giọng nghị luận. Tiếng nghị luận tuy rằng không lớn nhưng vẫn bị đám người Sở Mộ nghe được. Cả đám lập tức nhìn về phía Tổng doanh trưởng.
– Bọn hắn nói đúng. Khối huy hiệu này không phải được phát ra, là do ta quyết định, là quyền lợi của một mình ta.
Tổng doanh trưởng thẳng thắn thừa nhận.
– Khối huy hiệu này không có liên quan trực tiếp tới việc đoạt được bao nhiêu binh khí. Bởi vì muốn nhận được khối huy hiệu này nhất định phải được ta tán thành.
– Khối huy hiệu này gọi là huy hiệu Tân binh tốt nhất.
Tổng doanh trưởng cười dài một tiếng:
– Người có thể nhận được khối huy hiệu tân binh này chính là người có tiềm lực nhất trong số các tân binh.
– Hiện tại ta tuyên bố, người đạt được huy hiệu tân binh tốt nhất…
Tổng doanh trưởng nói tới đây rồi dừng lại một lát. Ánh mắ quét qua mặt hai mươi lăm người, khiến cho tất cả mọi người khẩn trương. Bởi vì bọn họ đều nghĩ mình có cơ hội đoạt được khối huy hiệu này. Mà đám đội trưởng phía dưới cũng khẩn trương theo. Đó là đội viên của bọn họ, đạt được huy hiệu tân binh tốt nhất, bọn hắn cũng có vinh hạnh đặc biệt.
– …. Người đoạt được huy hiệu tân binh tốt nhất là…
Chương 1807: Kiếm phong tài quyết (Thượng)
Một cái tên từ trong miệng Tổng doanh trưởng thốt ra, thanh âm to rõ, vang vọng bốn phía. Rơi vào trong tai mỗi một người rất rõ ràng.
– … Sở Mộ…
Nghe được cái tên của mình, trái tim Sở Mộ đột nhiên nhảy dựng lên, có một loại cảm giác không nói nên lời tràn ngập toàn thân cao thấp.
Những người khác nghe thấy không phải tên mình, tâm tình đang lên cao lập tức rớt xuống ngàn trượng, thất lạc không nói nên lời.
Huy hiệu tân binh tốt nhất.
Trong tay Tổng doanh trưởng xuất hiện một khối huy hiệu vàng lợt, ngoại hình như kiếm, dài bằng một ngón tay. Cầm trong tay có vẻ nặng nề, tản mát ra khí tức đặc biệt chấn động.
– Sở Mộ, ta xem trọng ngươi, ngươi không nên cô phụ vinh dự này.
Tổng doanh trưởng dùng vẻ mặt nghiêm túc nói với Sở Mộ, ngữ khí trịnh trọng.
– Vâng, tổng doanh trưởng.
Dường như Sở Mộ cũng bị lây nhiễm bầu không khí này, vẻ mặt cũng nghiêm túc lạ.i Hai chân khép, thân thể thẳng tắp, nghiêm túc trả lời. Hai tay tiếp lấy huy hiệu tân binh tốt nhất. Trong nháy mắt này hắn có cảm giác như nhận trọng trách gì đó vậy.
Giao huy hiệu tân binh tốt nhất vào trong tay Sở Mộ, Tổng doanh trưởng có cảm giác như hoàn thành nhiệm vụ. Vẻ mặt buông lỏng, lại có chút phức tạp.
Kế tiếp chính là một phen lời nói khích lệ, lại tuyên bố binh sĩ toàn doanh đối kháng tới đây là kết thúc.
Mọi người liên tục đứng dậy rời đi.
– Sở Mộ, chúc mừng ngươi.
Hàn Quang nói lời nói từ tận đáy lòng.
– Ta hoàn toàn không ngờ ngươi lại có thể nhận được huy hiệu tân binh tốt nhất.
– Hàn đội trưởng, nếu không có đội trưởng tận tâm tận lực chỉ bảo, ta cũng không thể nào nhận được khối huy hiệu này.
Sở Mộ mỉm cười nói.
– Tuy rằng là dạy bảo, nhưng mà chỉ có một mình ngươi nhận được khối huy hiệu tân binh tốt nhất này, đây là thiên phú của ngươi.
Hàn Quang nói, hắn không kể công, bởi vì sự thực là như vậy.
– Hàn đội trưởng, huy hiệu tân binh tốt nhất so với ba khối huy hiệu Tinh Huy, Hạo Nguyệt, Kiêu Dương kia có chỗ gì khác biệt?
Sở Mộ không có đẩy tới đẩy lui chuyện công lao, mà hỏi vấn đề liên quan tới huy hiệu tân binh tốt nhất.
– Ta cũng không rõ. Ba khối huy hiệu Tinh Huy, Hạo Nguyệt, Kiêu Dương là huy hiệu mà mỗi một lần tân binh toàn đoanh đối kháng đều có. Mà huy hiệu tân binh tốt nhất thì do tổng doanh trưởng quyết định. Chuyện này là do tiềm lực của tân binh quyết định. Ít nhất bốn mươi năm qua đây là lần đầu tiên khối huy hiệu tân binh tốt nhất này lại xuất hiện.
Hàn Quang nói.
– Nếu như nói ba khối huy hiệu Tinh Huy, Hạo Nguyệt, Kiêu Dương là đại biểu cho thành tích huấn luyện. Như vậy huy hiệu tân binh tốt nhất đại biểu cho tiềm lực. Tổng doanh trưởng đem huy hiệu tân binh tốt nhất trao cho ngươi, tỏ vẻ hắn cho rằng ngươi là người có tiềm lực nhất trong đám tân binh lần này. Ta cũng rất chờ mong, tương lai không biết ngươi có thể đi tới một bước kia hay không.
Tin tức Sở Mộ nhận được huy hiệu tân binh tốt nhất rất nhanh đã truyền bá ra. Các đội viên cùng tiểu đội với Sở Mộ vui mừng vô cùng.
Có người cao hứng đương nhiên cũng khó tránh khỏi có người đố kỵ. Mọi người cảm thấy một Kiếm Vương tam tinh lại có thể đạt được huy hiệu tân binh tốt nhất, thực sự không có thiên lý.
Nhưng nơi này là trại tân binh, tổng doanh trưởng là người chí cao. Coi như là ghen ghét cũng không dám trực tiếp biểu hiện ra ngoài.
Vì chúc mừng Sở Mộ đoạt được huy hiệu tân binh tốt nhất. Các đội viên trong tiểu đội của Sở Mộ mở tiệc, mang mỹ thực, rượu ngon để chúc mừng. Tiểu đội trưởng Hàn Quang cũng được mời, ba mươi mốt người, vô cùng náo nhiệt.
– Từ nay về sau chúng ta phải biết rõ, vô luận là đi nơi nào, chúng ta vẫn là huynh đệ. Là người trong doanh tân binh số tám mươi tám, các huynh đệ trong tiểu đội. Ta kính các vị huynh đệ một ly.
Trịnh Bạc giơ chén rượu trong tay, lớn tiếng nói.
– Là huynh đệ, cạn ly.
– Uống.
Một màn này cũng trình diễn trong doanh phòng của các tiểu đội khác. Tuy rằng bọn hắn không có đạt được huy hiệu, không phải chúc mừng. Nhưng mà đây lại là lần uống trước khi ly biệt.
Bởi vì sau đó bọn hắn phải rời khỏi Chú Kiếm tinh, trở thành một binh sĩ chính thức.
Sở Mộ cũng không biết mình uống bao nhiêu rượu, hắn chỉ cảm thấy sau khi tỉnh lại, đầu có chút đau. Đây là cảm giác rất lâu rồi chưa từng xuât hiện qua. Hít sâu một hơi, vận chuyển Thần Hoang kiếm nguyên. Sau khi điều tức một phen, đủ loại trạng thái không thoải mái biến mất, tinh thần sảng khoái.
– Sở Mộ, ngươi tỉnh rồi sao? Đi theo ta.
Hàn Quang đi vào trong doanh phòng, nhìn thấy Sở Mộ tỉnh lại, lập tức nói.
Dưới sự dẫn dắt của Hàn Quang, Sở Mộ đi vào tổng doanh.
Trong tổng doanh có Tổng doanh trưởng và Phó tổng doanh trưởng. Ngoài ra còn có năm người mặc khải giáp màu sắc khác biệt, một thân uy nghiêm, khiến cho nhìn qua bọn hắn vô cùng xuất chúng.
Đường Nho và Trương Vũ Phong, Ngụy Thế Kiệt, ba người này đều có mặt. Lại thêm Sở Mộ, tổng cộng có chín người.
Khi Sở Mộ tiến vào, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn vào trên người Sở Mộ. Ba trung niên mặc khải giáp bất đồng thì liên tục giật mình, hai mắt có tinh mang lưu chuyển, giống như muốn nhìn thấu Sở Mộ, mang tới áp lực khổng lồ.
Cẩn thủ bản tâm, không có một chút rung động nào, vẻ mặt vẫn như thường.
– Lão Lưu, một lần quyền lợi ngươi đã giữ vài chục năm, cũng không nên nhìn nhầm.
Một trung niên mặc khải giáp đỏ như máu cười nói.
Tổng doan trưởng này họ Lưu. Mỗi một vị Tổng doanh trưởng đều có một lần cơ hội lựa chọn tân binh tốt nhất, bởi vậy cho nên vô cùng trân quý. Trung niên mặc khải giáp màu đỏ kia nhìn thấy tu vi Sở Mộ quá thấp, đối với việc trao huy hiệu tân binh tốt nhất cho Sở Mộ có chút hoài nghi.
– Không nên quên, việc trao huy hiệu tân binh tốt nhất là nhìn tiềm lực chứ không phải là thực lực nhất thời.
Tổng doanh trưởng cười dài.
– Nói thì nói như vậy, nhưng tu vi thủy chung quá thấp, thời gian bồi dưỡng quá dài.
Trung niên mặc khải giáp màu vàng dùng ngữ khí tiếc hận nói.
– Không thích hợp với Kiếm thần cấm vệ quân.
Tổng doanh trưởng cười cười, nhìn về phía bốn người Sở Mộ.
– Bốn người các ngươi chính là bốn người xuất sắc nhất trong hơn ba trăm vạn tân binh lần này. Cho nên các ngươi có được quyền lợi mà các tân binh khác không có.
Tổng doanh trưởng nói.
– Ba vị này phân biệt tới từ ba chi quân đoàn nổi danh nhất thuộc Kiếm Thần quân đoàn, phân biệt là Kiếm Thần vệ quân, Kiếm Phong Tài QUyết và Huyết Mang quân.
Tổng doanh trưởng cũng không giới thiệu chức vị của ba ngườia ày trong quân đoàn của mình, nhưng mà cũng có thể thấy được có lẽ không thấp.